Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1501 - 1515

Chương 1501: Hộ pháp Minh phủ tới cửa (hai)

Edit: kaylee

Tả Hộ pháp rất là tự tin, nàng ta cho rằng mình quăng ra điều kiện mê người như thế, thế nào Cố Nhược Vân cũng không có khả năng cự tuyệt.

Nhưng mà...

Ngay tại lúc Tả Hộ pháp tràn đầy tin tưởng đợi Cố Nhược Vân trả lời, âm thanh thanh lãnh lạnh nhạt của nữ tử kia chậm rãi vang lên: "Ngươi tới nơi này, vì chuyện này? Nếu chỉ là như thế, vậy ngươi có thể trở về đi, cho dù ta lấy được Nguyệt Linh thảo, ta cũng sẽ không thể giao cho bất luận kẻ nào!"

Bá!

Sắc mặt Tả Hộ pháp lập tức trầm xuống, đáy mắt lóe ra ánh sáng âm tình bất định.

"Cố Nhược Vân, ngươi quả nhiên là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Bỏ lỡ cơ hội này, về sau ngươi đều không có khả năng tiếp cận Minh phủ ta."

Nghe vậy, Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, nàng vòng qua Tả Hộ pháp, đưa tay đẩy cửa phòng ra tiến vào.

Ngay tại nháy mắt nàng sắp sửa đóng cửa, nghe được âm thanh đè nén lửa giận của Tả Hộ pháp kia: "Tốt, tốt lắm! Hi vọng đến lúc đó ngươi còn có thể kiên trì quyết định này của ngươi!"

Phanh!

Theo tiếng đóng cửa này, hoàn toàn ngăn Tả Hộ pháp ở ngoài, ngón tay Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về tiểu gia hỏa trong tay, nhàn nâng lên khóe môi: "Tiểu gia hỏa, ngươi nói có phải ta có cừu oán với ba chữ Tả Hộ pháp này hay không? Ngày đó, ở trong vòng Ẩn Môn, Mộ Sở cũng là Tả Hộ pháp vì báo thù cho Ôn Nhã mà làm khó ta, không nghĩ tới sau khi đi đến Minh giới, gặp được cường địch, lại là cường giả thân là Tả Hộ pháp Minh phủ."

Tiểu gia hỏa chớp mắt, những lời khác của Cố Nhược Vân nó không nghe hiểu rõ, nhưng mà nghe rõ ràng lúc ở Ẩn Môn, lại có người dám gây sự với nàng!

Nghĩ đến đây, tiểu gia hỏa cúi đầu trầm mặc xuống, đôi mắt to cô lỗ chuyển động, không biết suy nghĩ cái gì...

Ngoài khách điếm.

Tả Hộ pháp mặc bạch y bước nhanh đi ra, sắc mặt của nàng ta rất là khó coi, ánh mắt liếc về khách điếm phía sau, khuôn mặt vẫn là dáng vẻ âm tình bất định kia.

"Hộ pháp, nữ tử này thoạt nhìn dầu muối không ăn, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Hộ vệ Minh phủ vẫn đứng ở phía sau bạch y nữ tử tiến lên một bước, cung kính hỏi.

"Chúng ta khẳng định phải lấy được Nguyệt Linh thảo," Tả Hộ pháp cúi đầu nở nụ cười, tươi cười kia lộ ra lạnh như băng: "Dù sao lúc này đây, có thể giành được quán quân có ba người, trừ bỏ Cố Nhược Vân ra, còn có Lãnh Thương và Tô Lâm! Nếu Cố Nhược Vân không thức thời như thế, bất luận như thế nào chúng ta đây cũng không thể để cho nàng đạt được vị trí quán quân!"

Hai người kia đều đã đáp ứng nàng ta, nếu có thể đạt được quán quân, chắc chắn sẽ tặng Nguyệt Linh thảo cho Minh phủ, hơn nữa không cần thù lao gì!

Đây mới là người thông minh chân chính!

Có thể đáp lên quan hệ với Minh phủ, đó là may mắn cỡ nào? Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới có thể bỏ qua loại cơ hội này!

"Này..." Hộ vệ Minh phủ có chút chần chờ, cuối cùng vẫn là ỷ vào lá gan, nói: "Có vẻ Hoàng đế Thiên Nguyệt đế quốc không giống như là người nguyện ý trợ giúp chúng ta ăn gian! Tuy rằng thực lực của Lãnh Thương cũng ở Siêu Phàm hậu kỳ, mà trong tay Tô Lâm có khá nhiều bảo vật, nhưng mà, vạn nhất bọn họ đánh không lại nữ tử Cố Nhược Vân này, nên làm thế nào cho phải?"

"Hoàng đế Thiên Nguyệt đế quốc không muốn giúp chúng ta ăn gian, chính là vì hắn không muốn thất tín với người, nhưng mà, muốn làm cho Cố Nhược Vân thua tỷ thí, không chỉ có loại biện pháp ăn gian này!"

Tả Hộ pháp rũ mi mắt, hình như nghĩ tới cái gì, bên môi giương lên một nụ cười lạnh, mặt mày lộ ra vẻ cao ngạo.

...

Hôm sau.

Thiên Nguyệt đế quốc, trong hậu hoa viên cung đình, trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc.

Chương 1502: Đấu thú (một)

Edit: kaylee

Nhưng hôm nay trong hậu hoa viên, đứng vô số đệ tử thiên tài tới tham gia tỷ thí, những đệ tử đó ào ào châu đầu ghé tai nghị luận, hiển nhiên cảm thấy hứng thú đối với nội dung tỷ thí thật hôm nay!

Bởi vì, ngay tại ngày hôm qua, Thiên Nguyệt đế quốc đột nhiên phát một đạo mệnh lệnh! Lúc này đây trận tỷ thí thứ hai chính là đấu thú! Tất cả thiên tài tham gia tỷ thí, đều phải mang theo Linh Thú đi dự thi! Nếu không có Linh Thú, thì coi là bỏ quyền!

Phải biết rằng, Thú tộc luôn cao ngạo, khó có thể khuất phục nhân loại, huống chi thời gian cho bọn hắn chuẩn bị chỉ có một ngày ngắn ngủn, trong một ngày ngắn ngủn này có thể làm gì? Vì vậy rất nhiều thiên tài chỉ có thể buông tha tỷ thí!

Nhưng mà, Cố Nhược Vân thật không ngờ là, hai người Mộc Anh và Lục Vân, vậy mà cũng có thể mang theo Linh Thú tham gia...

Xem ra hai người kia, có chút thâm tàng bất lộ!

Nghĩ đến đây, bên môi Cố Nhược Vân giương lên một nụ cười nhạt, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là rất nhanh, suy nghĩ của nàng đã bị âm thanh của Đổng Phương kéo về.

"Không nghĩ tới sau khi ta thông qua đấu loại, lại bị loại bỏ ở giai đoạn này, tỷ thí kế tiếp ta không cách nào lại tham gia, Cố cô nương, ngươi nhất định phải đạt được quán quân tỷ thí! Ta tin tưởng thực lực của ngươi, nếu ở đây có ai có thể đạt khôi thủ, người kia tất nhiên là ngươi!"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, cũng không nói thêm gì, ánh mắt của nàng hơi đổi, nhìn phía cường giả Minh phủ theo Hoàng đế Quý phi đi tới phía trước.

Hình như Tả Hộ pháp cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, không khỏi nhìn về phía nàng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hàm chứa một nụ cười lạnh, ánh mắt có chút từ trên cao nhìn xuống, giống như cũng không có để đối phương vào mắt.

Chỉ là rất nhanh, nàng ta đã thu hồi tầm mắt, không còn liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân thêm một cái nào nữa.

"Cố Nhược Vân!"

Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp truyền đến từ bên cạnh Cố Nhược Vân, thế nào cũng áp không được thù hận và tức giận.

"Lúc này đây, ngươi thua chắc rồi!"

Không cần suy nghĩ nhiều, Cố Nhược Vân có thể nghe ra nói chuyện là người phương nào.

Chỉ thấy Tô Lâm liếc mắt nhìn thú nhỏ trong ngực Cố Nhược Vân, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy khinh miệt và khinh thường, sau đó, nàng ta sờ sờ lông Linh Thú của mình, dùng giọng điệu khoe khoang nói: "Con Thiên Ngân Sói này của ta, thực lực đã đột phá Siêu Phàm, thành Chí Tôn sơ kỳ! Ở đây, không có Linh Thú nào là đối thủ của nó!"

Cố Nhược Vân nhìn Thiên Ngân Sói của Tô Lâm, không lại nói thêm cái gì, ngón tay thon dài cũng không ngừng vuốt ve đầu của tiểu gia hỏa.

Tiểu gia hỏa nâng đầu lên, nhìn Thiên Ngân Sói xinh đẹp kia, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Chỉ bằng một con sói nhỏ này cũng muốn chiến thắng nó? Phỏng chừng ngay cả cho nó nhét kẽ răng cũng không đủ!

"Thiên Ngân Sói?"

Thiên Nguyệt Hoàng đế cũng thấy được tình cảnh này, có chút kinh ngạc nhìn về phía bạch y nữ tử bên người, trầm thấp hỏi: "Tả Hộ pháp, nếu ta không có đoán sai, con Thiên Ngân Sói này là của ngươi."

Quận Vương thân là người Thiên Nguyệt đế quốc, có át chủ bài gì hắn không có khả năng không biết! Nhưng mà, hắn lại chưa từng gặp con Thiên Ngân Sói này, bởi vậy có thể thấy được, Thiên Ngân Sói tất nhiên là do cường giả Minh phủ mang đến.

Tả Hộ pháp ngược lại cũng không phủ nhận, nàng ta gật gật đầu: "Không sai, ở bên trong mấy người này, ta xem trọng nhất là Tô Lâm! Nha đầu kia rất hiểu lễ phép, đạt được tâm ta, cho nên, ta muốn nâng đỡ nàng thành quán quân!"

Ở bên trong ba người, Cố Nhược Vân trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của nàng ta, về phần Lãnh Thương, cho dù đáp ứng cho Minh phủ Nguyệt Linh thảo, kia chỉ là vì mục đích hắn tới nơi này cũng không phải là Nguyệt Linh thảo! Mà là muốn chứng minh thực lực của mình! Vì vậy lúc Minh phủ tìm tới Lãnh Thương, thái độ của nam nhân này rất là lạnh nhạt, làm cho nàng ta vô cùng khó chịu!

Chương 1503: Đấu thú (hai)

Edit: kaylee

Đây mới là nguyên nhân cuối cùng Tả Hộ pháp lựa chọn Tô Lâm!

"Này có chút không tốt lắm đi?" Thiên Nguyệt Hoàng đế nhíu mày, không quá tán thành đối với hành vi của Tả Hộ pháp.

Tả Hộ pháp cười cười, nói: "Bệ hạ, ta làm như thế, cũng không làm ngươi thất tín với người, về phần Nguyệt Linh thảo này, ta là nhất định phải có được! Nếu Tô Lâm thật sự không được, vậy làm cho Lãnh Thương trở thành quán quân, dù sao bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không để cho Cố Nhược Vân trở thành quán quân!"

Thiên Nguyệt Hoàng đế có chút kinh ngạc: "Hộ pháp, ngươi và Cố Nhược Vân có cừu oán?"

"Ừ."

Tả Hộ pháp gật gật đầu: "Ta đã điều tra rõ thân phận của Cố Nhược Vân này, nàng đã từng kết cừu với thiếu Phủ chủ chúng ta, cho nên, bệ hạ, hiện tại ngươi hẳn là biết nên làm thế nào?"

Nàng ta tuyệt sẽ không để cho người ta biết Cố Nhược Vân cự tuyệt thỉnh cầu của nàng ta, nếu không sẽ mất mặt cỡ nào?

Hơn nữa, Tả Hộ pháp cũng hiểu rõ, mình chỉ là một Hộ pháp của Minh phủ mà thôi, cường giả như Thiên Nguyệt Hoàng đế khách khí với mình, hoàn toàn là nể mặt Minh phủ, chưa hẳn sẽ thật tình thực lòng giúp nàng ta!

Chỉ có mang thiếu Phủ chủ ra, mới có thể làm cho Thiên Nguyệt Hoàng đế có chút kiêng kị.

Về phần đến cùng thiếu Phủ chủ có cừu oán với Cố Nhược Vân hay không...

Cho dù mình nói bừa lại như thế nào? Thiếu Phủ chủ cũng không ở đây, ai có thể chứng minh lúc trước bọn họ không có thù hận? Huống chi, cho dù là thiếu Phủ chủ đến nơi này, cũng không tất sẽ trợ giúp một tiểu nha đầu xa lạ.

Phỏng chừng, hắn còn có thể bởi vì nha đầu này không biết điều mà tức giận, làm thịt nàng cũng nói không chừng!

"Ta hiểu được."

Thiên Nguyệt Hoàng đế hơi hơi nheo mắt lại, một tia sáng lãnh liệt chợt lóe lên từ đáy mắt.

Nếu chuyện này có liên quan với thiếu Phủ chủ Minh phủ, thì mặc kệ như thế nào, mình đều phải bán cho thiếu Phủ chủ cái mặt mũi này.

"Tả Hộ pháp, chỉ cần các ngươi làm việc ẩn nấp, không để cho người trong thiên hạ biết, như vậy tùy các ngươi! Trẫm tất nhiên sẽ mở một mắt nhắm một mắt!"

Khi nói lời này, giọng điệu của hắn nhưng là mang theo một phần tiếc hận.

Nói thật, hắn thật thưởng thức thiên phú của Cố Nhược Vân, huống chi, Cố Nhược Vân còn một chưởng đánh nát Linh thạch! Nếu không có tầng quan hệ với Minh phủ này, hắn nhất định muốn thu nhận Cố Nhược Vân, càng là bồi dưỡng thật tốt! Nhưng mà người nàng đắc tội là thiếu Phủ chủ Minh phủ!

Mặt mũi của Minh phủ này, hắn nhất định phải cho! Cũng chỉ có thể bỏ qua nha đầu kia.

"Vô Hư trưởng lão, trận tỷ thí này, do ngươi tới chủ trì!"

Thiên Nguyệt Hoàng đế thu hồi tiếc hận ở đáy mắt, lại khôi phục biểu cảm lạnh lùng sát phạt kia, lớn giọng nói.

"Tuân chỉ!"

Nghe vậy, Vô Hư trưởng lão củng củng nắm tay, lập tức đứng dậy từ trong đám người.

Ông ta thanh thanh cổ họng, âm thanh có chút khàn khàn: "Chắc hẳn các vị cũng rõ ràng nội dung tỷ thí lần này! Kỳ thực trận tỷ thí này rất đơn giản, cho Linh Thú của các ngươi tiến vào đấu thú tràng! Hai bên quyết chiến, rút thăm để quyết định đối thủ, người thắng lợi thì có thể vào tỷ thí tiếp theo! Kẻ thua, phải rời đi trường thi!"

"Mà tỷ thí lần này cộng chia làm mười tràng, nói cách khác, có mười người phải rời khỏi tỷ thí tràng, mười người khác cần đi chuẩn bị cho lần tỷ thí tiếp theo!"

Ngụ ý, tỷ thí lần này hoàn toàn là dựa vào vận khí!

Nếu vận khí tốt, ngươi đụng tới đối thủ có Linh Thú thực lực quá kém, vậy ngươi có thể thành công tiến vào vòng chung kết ngày mai! Nếu vận khí không tốt, gặp con Thiên Ngân Sói trong tay Tô Lâm kia, vậy ngươi cũng chỉ có thể tự nhận không hay ho rời đi...

Không biết vì sao, nghe được những lời nói này của Vô Hư trưởng lão, rồi nhìn thấy ánh mắt cố ý vô tình ông ta liếc về phía Cố Nhược Vân, trái tim Đổng Phương chợt đập nhanh một chút.

"Cố cô nương, ta có một loại cảm giác, lát sau đối tượng ngươi rút thăm trúng khẳng định là Tô Lâm!"

Chương 1504: Đấu thú (ba)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn Vô Hư trưởng lão.

Không biết có phải có tật giật mình hay không, ở sau khi Vô Hư trưởng lão tiếp xúc đến ánh mắt của nàng vội vàng chuyển đi, ho khan hai tiếng, nói: "Tốt lắm, hiện tại các ngươi có thể bắt đầu rút thăm, người rút được chữ số giống nhau sẽ làm đối thủ của nhau!"

Sau khi Vô Hư trưởng lão nói xong lời này, một gã thái giám lập tức ôm rương rút thăm đi xuống dưới, để cho người ta tiến hành rút thăm.

Mắt thấy thái giám càng ngày càng gần, khuôn mặt Cố Nhược Vân biểu lộ một nụ cười nhàn nhạt, nàng bất động thanh sắc đưa tay để vào trong rương rút thăm, lấy ra một tờ giấy, sau khi nhìn tờ giấy, Cố Nhược Vân lập tức bất động thanh sắc thu lên.

"Số một lên tràng!"

Vô Hư trưởng lão cho Tô Lâm một ánh mắt, sau đó thanh thanh cổ họng, âm thanh già nua mà uy nghiêm chậm rãi vang lên ở trong hậu hoa viên.

Trong một đêm, trong hậu hoa viên đã tạo dựng một cái lôi đài, thật hiển nhiên, lôi đài này chính là làm chuẩn bị vì tỷ thí hôm nay!

Theo âm thanh Vô Hư trưởng lão vang lên, hai người trẻ tuổi rút trúng số một chậm rãi tiêu sái lên lôi đài, hơn nữa phóng Linh Thú ra! Sau đó mới lui xuống.

"Ngươi đoán, hai con Linh Thú này ai có thể thắng?"

Một âm thanh yêu nghiệt truyền đến từ một bên, nhưng là làm Cố Nhược Vân không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn lại, tầm mắt dừng ở phía trên khuôn mặt xuất trần tuyệt diễm của nam nhân kia: "Thân thể của ngươi còn không hoàn toàn hồi phục, không ở khách điếm nghỉ ngơi, chạy tới nơi này làm cái gì?"

"Tiểu Vân Nhi, ngươi đang quan tâm ta sao?" Yêu nghiệt này ném một cái mị nhãn cho Cố Nhược Vân, mặt mày mỉm cười nói: "Tuy rằng ta buông tha tỷ thí, nhưng mà ta vẫn là muốn đến xem trận đấu của ngươi! Dù sao loại trận đấu phấn khích này không phải dễ dàng có thể thấy như thế."

Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, cũng không lại nói thêm cái gì, nàng có thể là cảm giác được một đôi mắt phun lửa đang nhìn chằm chằm nàng, không tự chủ được nhìn đi qua, rồi sau đó, lập tức trông thấy khuôn mặt vì ghen tị mà thiếu chút đã vặn vẹo của Tô Lâm kia!

Nhưng lúc này đây, Tô Lâm cũng không làm khó nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra một nụ cười, rồi đi qua phía Tá Thượng Thần.

"Thần ca ca, ngươi nói rất đúng, loại trận đấu phấn khích này không phải khi nào cũng có thể thấy! Nhất là, trận đấu này có sự tham dự của ta! Lát sau ngươi hãy chờ xem, Thiên Ngân Sói xem trong tay ta là như thế nào nuốt rác rưởi trong ngực nàng kia!"

Nàng ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt tự tin.

Tiểu gia hỏa nghe nữ nhân này xưng hô mình là rác, nhất thời tức giận rồi, mắt to hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, ‘oa oa’ giận mắng lên.

"Phì!"

Tô Lâm nhịn không được nở nụ cười, tươi cười kia tràn đầy trào phúng: "Một con Linh Thú ngay cả nói cũng không biết nói, thì tới có tác dụng gì? Cố Nhược Vân, nếu ngươi không cách nào làm cho Linh Thú cường đại thần phục ngươi, vậy ngươi vẫn là nhanh chóng nhận thua đi, loại rác rưởi một chút tác dụng cũng không có này, ta dùng một cái tát có thể chụp chết nó!"

Có lẽ, ngay từ đầu Tô Lâm muốn tỷ thí một trận với Cố Nhược Vân, hơn nữa nhân cơ hội giết nàng, nhưng lời nói lúc này của nàng ta không còn loại ý tưởng này.

Dù sao Cố Nhược Vân là một Siêu Phàm hậu kỳ! Tuy rằng nàng ta có tin tưởng sẽ không bị Cố Nhược Vân đánh bại, lại không có nghĩa là nàng ta có thể đánh chết nàng ở trong tỷ thí! Cho nên, nàng ta mới vừa tiếp nhận sự trợ giúp của cường giả Minh phủ! Đánh bại nàng ở trong trận tỷ thí thứ hai, làm cho nàng cút đi!

Dù sao, Cố Nhược Vân đắc tội cường giả Minh phủ, cho dù mình không giết nàng, những người Minh phủ kia cũng không có khả năng để cho nàng tốt hơn.

Chương 1505: Đấu thú (bốn)

Edit: kaylee

Tiểu gia hỏa thân là Thánh Thú Ẩn Môn, khi nào bị nhục nhã như vậy?

Cho nên, nó lại tức giận rồi!

Lông trắng toàn thân dựng đứng, giống như con mèo nhỏ xù lông, nếu không phải Cố Nhược Vân kịp thời kéo nó lại, thân thể nó chỉ thiếu chút đã đánh về phía Tô Lâm.

"Bây giờ còn không tới thời điểm ngươi lên sân khấu," Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về lông mềm mại của tiểu gia hỏa, nhàn nhạt nhìn Thiên Ngân Sói ở dưới người Tô Lâm, nói: "Chờ lát sau, con Thiên Ngân Sói này sẽ làm thức ăn bữa tối cho ngươi, được không?"

Ở trong rừng rậm Ác Linh, nàng có thể tùy ý tiểu gia hỏa giết người! Nhưng trong này thì khác, nếu tiểu gia hỏa ra tay đánh chết Tô Lâm ở trong này, nàng cũng đừng nghĩ có được Nguyệt Linh thảo kia.

Vì huynh trưởng, nàng chỉ có thể ngăn Manh Manh lại!

"Oa oa!"

Manh Manh chỉ vào con Thiên Ngân Sói uy phong lẫm lẫm kia, không biết đang nói cái gì, nhưng mà qua nét mặt của nó có thể thấy được người này tràn đầy ghét bỏ! Thật giống như đặt Thiên Ngân Sói tới trước mặt nó, nó cũng không muốn cắn một ngụm.

"Mười viên thức ăn!"

Cố Nhược Vân nhíu mày, lại nói.

Manh Manh nghiêng đầu, hình như nghĩ đến cái gì, thật lâu sau, nó mới gật gật đầu, so với đan dược, lực mê hoặc của con Thiên Ngân Sói này quá nhỏ.

"Cố Nhược Vân!"

Tô Lâm thiếu chút bị tức điên rồi!

Vừa rồi nữ tử này nói gì đó? Muốn để cho Thiên Ngân Sói của mình trở thành bữa tối của con thú nhỏ? Chỉ bằng bụng nhỏ này cũng có thể nuốt trôi Thiên Ngân Sói? Càng đáng giận là, con thú nhỏ này còn vẻ mặt ghét bỏ! Hơn nữa, còn cho rằng Thiên Ngân Sói kém mười viên thức ăn trong miệng Cố Nhược Vân?

Tá Thượng Thần nhìn Tô Lâm, khóe môi hàm chứa tươi cười, ánh mắt lại nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Tiểu Vân Nhi, con Linh Thú này của ngươi thật đúng là kén ăn, nhưng mà nếu cho ta chọn, ta cũng sẽ lựa chọn thức ăn, mà sẽ không muốn con Thiên Ngân Sói này!"

Nếu người làm nàng ta tức giận là Cố Nhược Vân, Tô Lâm chỉ tức giận mà thôi, mà khi lời nói này nói ra từ trong miệng Tá Thượng Thần, thân thể của nàng ta nhất thời run một chút, ánh mắt tràn đầy bi thương nhìn hắn.

"Thần ca ca, vì sao, vì sao ngươi muốn đối xử với ta như vậy? Cho dù ngươi không thương ta, cũng không thay đổi được việc cha ta và sư phụ ngươi là cố hữu, ngươi nhẫn tâm đối đãi với ta như thế?"

Tá Thượng Thần cười lạnh một tiếng: "Người là cố hữu với cha ngươi là sư phụ ta, chẳng phải ta! Ở giữa Quận Vương phủ các ngươi và Tiểu Vân Nhi, ta lựa chọn tự nhiên sẽ là Tiểu Vân Nhi nhà ta! Tô Lâm, nếu không phải nể mặt sư phụ ta, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống?"

Ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống?

Tô Lâm lảo đảo vài cái, nàng ta nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, phía trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy thống khổ.

Không biết qua bao lâu, nàng ta mở mắt, trong mắt kia đã không có bi thương, có chỉ là vô tận hận ý.

"Thần ca ca, ngươi đã thích nàng như vậy, ta đây muốn để ngươi nhìn dáng vẻ nàng quỳ ở trước mặt ta cầu xin tha thứ! Không biết nhìn thấy nàng như vậy, ngươi còn tiếp tục lựa chọn nàng hay không!" Nói xong lời này, nàng ta chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, oán hận nói: "Cố Nhược Vân, ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại ngươi quỳ xuống đụng đầu vài cái thật vang với ta, hơn nữa buông tha cho trận đấu này, như thế, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!"

Cố Nhược Vân nhíu mày: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

"Không đồng ý? Ha ha, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ giết Linh Thú trong lòng ngươi, nếu ngươi muốn cứu nó, vẫn phải quỳ xuống cầu ta, nếu không, ngươi và Linh Thú của ngươi đều phải chết!"

Đôi mắt của nàng ta đỏ bừng, khóe mắt rống giận ra tiếng, rõ ràng, mấy ngày nay tới giờ, trong lòng nàng ta tồn quá nhiều oán hận, ở vào thời điểm này tất cả đều bạo phát ra!

Chương 1506: Đấu thú (năm)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân lại giống như không nghe được lời nói này của nàng ta, mà là đang an ủi tiểu gia hỏa táo bạo không yên trong lòng.

"Hai mươi viên thức ăn."

Nghe nói như thế, tiểu gia hỏa an ổn xuống, chỉ là hai mắt to kia vẫn mang theo tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lâm.

Tên khốn này muốn giết nó?

Nó đường đường là Thánh Thú Ẩn Môn, còn có thể sợ một con Thiên Ngân Sói?

Nghĩ đến đây, nó liếc mắt nhìn Thiên Ngân Sói ở dưới người Tô Lâm, chỉ là một cái liếc mắt này, làm cho Thiên Ngân Sói run run một chút, thiếu chút làm Tô Lâm té xuống. (L: bà TL đang cưỡi TNS ý)

"Xảy ra chuyện gì?"

Tô Lâm sợ run một chút, kinh ngạc nhìn Thiên Ngân Sói.

Thiên Ngân Sói không nói gì, tầm mắt nghi hoặc nhìn về phía Manh Manh, giống như đang suy xét cái gì, nhưng mà nó suy xét thế nào cũng không rõ ràng, cũng sẽ không lại nghĩ nhiều...

"Chiến đấu đã xong."

Một bên, một âm thanh truyền đến, cũng kéo tầm mắt Cố Nhược Vân trở về.

Chỉ thấy hai con Linh Thú trên đài, có một con ngã xuống đất không dậy nổi, một con khác cũng là mình đầy thương tích, lại vẫn như cũ chống đỡ đi xuống lôi đài, nghênh đón tiếng hoan hô thuộc về nó.

"Số một quyết đấu đã ra kết quả, sau đó là số hai dự thi."

Theo lời này của Vô Hư trưởng lão vang lên, lại có hai người trẻ tuổi thả Linh Thú của mình ra! Đương nhiên, hai con Linh Thú này chênh lệch cũng quá rõ ràng, vậy nên rất nhanh đã phân ra kết quả. Mà mấy tràng kế tiếp, Cố Nhược Vân cũng không có nhìn kỹ nhiều hơn, chỉ là thường thường quan sát động tĩnh của cường giả Minh phủ.

Nếu nói ở trong này có người làm cho nàng hơi chút kiêng kị, phỏng chừng cũng chỉ có cường giả Minh phủ!

Ngay tại lúc Cố Nhược Vân trầm ngâm, số chín quyết đấu cũng đã xong, âm thanh của Vô Hư trưởng lão lại vang lên: "Kế tiếp, là trận đấu cuối cùng hôm nay..."

"Cố cô nương!"

Vô Hư trưởng lão còn chưa nói xong, mấy người Đổng Phương đã vội vàng nhìn về phía Cố Nhược Vân, mặt mày tràn đầy vẻ lo lắng.

Những người khác quyết đấu đều đã xong, người còn không dự thi chỉ có hai.

Kia chính là, Cố Nhược Vân và Tô Lâm!

Manh Manh quả thật cường đại, có thể Linh Thú Siêu Phàm hậu kỳ trong chớp mắt, nhưng mà, Linh Thú trong tay Tô Lâm cũng là một Chí Tôn, ai thắng ai thua, còn không nhất định!

"Tiểu gia hỏa," Cố Nhược Vân sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, nhàn nhạt cười nói: "Lúc trước bắt ngươi nhịn xuống, cũng là vì trận tỷ thí này, hiện tại ngươi muốn báo thù thế nào đều có thể! Ta sẽ không lại ngăn cản ngươi."

Hai mắt tiểu gia hỏa sáng lên, đầu nhỏ khẽ chuyển động, lập tức nhìn về phía Thiên Ngân Sói dưới thân Tô Lâm, biểu cảm kia giống như là nhìn đồ chơi nào đó, muốn đặt nó ở trong tay thưởng thức.

"Thiên Ngân Sói."

Tô Lâm cao ngạo nâng đầu, khinh thường nhìn Manh Manh, cao ngạo nói: "Tuy rằng con thú nhỏ này tương đối nhỏ, cho ngươi nhét kẽ răng cũng không đủ! Nhưng mà, thịt nhỏ tốt xấu gì cũng là thịt, ngươi muốn xử trí nó thế nào thì có thể xử trí thế đó!"

Biểu cảm kia, thần thái kia, thật giống như vận mệnh của Manh Manh do nàng ta làm chủ!

Thiên Ngân Sói gầm nhẹ một tiếng, dáng vẻ tình thế nhất định.

Cho dù ở giới Linh Thú, cũng tồn tại thực lực áp chế, đều là Linh Thú, chỉ trong chớp mắt cũng có thể cảm nhận được lực lượng trên người đối phương, do đó cảm giác được sợ hãi. Nhưng mà, Manh Manh cũng không phải Linh Thú, vì vậy Thiên Ngân Sói tự nhiên không biết thực lực của nó ở cảnh giới gì!

Ngay từ đầu, nó quả thật cảm nhận được một chút gì đó, cái loại cảm giác này lại rất nhạt nhòa, bởi vậy, mới không có thể làm cho nó nhận thấy được thực lực của Manh Manh.

Sau khi mọi người nghe nói Tô lời Lâm nói, đều nhịn không được nở nụ cười, nhỏ giọng nghị luận lên.

Chương 1507: Đấu thú (sáu)

Edit: kaylee

"Làm sao Tô đại tiểu thư có thể cho rằng Cố Nhược Vân sẽ phái con Linh Thú này xuất chiến? Linh Thú chỉ lớn bằng bàn tay, để cho nó xuất chiến không phải là chịu chết sao?"

"Ta cũng cảm thấy Cố Nhược Vân không có khả năng để con Linh Thú này xuất chiến, các ngươi nói xem, có phải nàng còn có Linh Thú nào giấu ở địa phương khác hay không?"

"Cố Nhược Vân không có ngốc như vậy, nàng khẳng định còn có Linh Thú khác, nhưng mà cho dù nàng có Linh Thú khác lại như thế nào? Thế nào cũng không có khả năng đánh thắng Thiên Ngân Sói của tiểu thư Tô Lâm, mặc kệ nàng xuất ra Linh Thú gì, đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Ở trong rừng rậm Ác Linh, thủ đoạn Cố Nhược Vân đối phó Lâm U ký ức bọn họ vẫn còn mới mẻ, vì vậy bọn họ cho rằng, Cố Nhược Vân sẽ không ngốc đến loại trình độ này, để cho một tiểu gia hỏa không hề có lực công kích đi chịu chết!

Bởi vậy, nàng khẳng định còn chuẩn bị Linh Thú khác!

Nhưng mà làm cho mọi người hoàn toàn dự kiến không được là, Cố Nhược Vân ôm tiểu gia hỏa chậm rãi tiêu sái lên lôi đài, hơn nữa đặt tiểu gia hỏa ở trung ương lôi đài, sau đó lui xuống.

Xôn xao!

Đám người nháy mắt vỡ ra, trong đôi ánh đều tràn ngập không thể tin, khiếp sợ nhìn về phía nữ tử đi xuống lôi đài.

"Nàng thật sự muốn để cho con Linh Thú này xuất chiến? Chẳng lẽ nàng hiểu rõ mặc kệ mình xuất ra con Linh Thú nào đều phải chết không thể nghi ngờ, cho nên mới bỏ qua con thú nhỏ không hề có lực công kích này?"

"Không sai, chỉ có một khả năng như vậy! Nàng đây là ôm quyết tâm phải thua không thể nghi ngờ! Thậm chí ngay cả phản kháng cũng không muốn phản kháng!"

"Ôi, đáng tiếc, với thực lực Siêu Phàm hậu kỳ của nàng, hoàn toàn có thể đạt quán quân cuộc đấu, lại gặp Tô Lâm ở trong trận này! Thiên Ngân Sói của Tô Lâm quá cường đại, bất kể là ai gặp nó đều phải thua."

Mọi người đều lắc đầu, mặt mang tiếc hận.

Theo bọn họ, tiểu gia hỏa không hề có lực công kích, để nó nó xuất trướng, chẳng khác nào để nó chịu chết?

Loại thú nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay này, phỏng chừng thật sự ngay cả cho Thiên Ngân Sói nhét kẽ răng cũng không đủ!

Trên lôi đài.

Tiểu gia hỏa chớp đôi mắt to vô tội loạn chuyển chung quanh, nhỏ chân bốn ngay cả chạy đều là cố hết sức, nhưng mà, sau khi nó trông thấy Thiên Ngân Sói lên đài, lông trắng cả người lại dựng thẳng lên, mắt đều là lửa giận!

Dáng vẻ này dừng ở trong mắt những người khác, rõ ràng chính là dáng vẻ bị kinh hách muốn phòng bị, nhìn dáng vẻ này chỉ biết tiểu gia hỏa thua chắc rồi!

Đương nhiên, chỉ có đám người Đổng Phương đã từng tiếp xúc với tiểu gia hỏa mới hiểu được, đây là tư thái khi tiểu gia hỏa tức giận mới xuất hiện!

Quả thật, hiện tại Manh Manh rất tức giận!

Nó chỉ cần vừa nghĩ đến Tô Lâm nhục nhã nó, lập tức giận đến muốn nổ tung, nhưng hôm nay người lên sân khấu không phải là Tô Lâm, vì thế, nó đã chuyển thù hận tới trên đầu Thiên Ngân Sói.

Ai bảo Tô Lâm là chủ nhân của con Thiên Ngân Sói này đâu? Để nó thay thế Tô Lâm chịu hậu quả cũng không đủ.

"Cố Nhược Vân, hiện tại ngươi còn có cơ hội cầu xin tha thứ!"

Tô Lâm chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, cười lạnh mở miệng, trong hai mắt kia lại tràn đầy thù hận oán độc.

Thật lâu sau, nàng ta thấy Cố Nhược Vân không để ý mình, ngực tức giận càng sâu, châm chọc khiêu khích nói: "Đi, hiện tại ngươi không chịu thua! Lát sau khẳng định ngươi cũng phải chịu thua! Chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi! Hừ!"

Tô Lâm hừ lạnh một tiếng, lại chuyển tầm mắt nhìn về phía lôi đài, không lại liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân thêm một cái nào nữa.

Đúng lúc này, Thiên Ngân Sói rống lớn một tiếng, thả người nhảy lên, đánh về phía tiểu gia hỏa phía trước.

Ở trong mắt mọi người, dưới một phác của Thiên Ngân Sói, tiểu gia hỏa khẳng định sẽ bị thân thể cao lớn của nó áp thành bánh thịt! Cho nên, một số người trong lòng có chút không đành lòng vội vàng nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn thú nhỏ ngốc manh đáng yêu máu tươi đương trường.

Chương 1508: Đấu thú (sáu)

Edit: kaylee

Nhưng mà, một màn làm cho mọi người không tưởng được xuất hiện.

Ngay tại nháy mắt Thiên Ngân Sói đánh về phía tiểu gia hỏa, không biết có phải tiểu gia hỏa kia bị kinh hách hay không, quay đầu bỏ chạy, ‘bá’ một tiếng lập tức chạy như điên về phía sau. Có lẽ là trùng hợp, tiểu gia hỏa chạy như vậy, vừa khéo tránh thoát móng vuốt sói hung mãnh của Thiên Ngân Sói.

"Ta đã nói con thú nhỏ này không chịu nổi một kích, còn không có đánh đã bỏ chạy, một chút phong phạm đều không có, không giống con Thiên Ngân Sói này, nhưng là rất có phong phạm Vương giả!"

Một số người nhìn thấy cơ hội tốt như vậy, không tự chủ được vuốt mông ngựa (nịnh nọt) Tô Lâm.

Tô Lâm hiển nhiên rất vui mừng, không khỏi cao ngạo nâng đầu, trào phúng nhìn Cố Nhược Vân vẫn vân thanh phong đạm, mắt thấy khuôn mặt lạnh nhạt kia của đối phương, oán độc trong mắt nàng ta càng sâu, giống như là một cây chủy thủ tẩm độc.

Phía trên lôi đài, tiểu gia hỏa và Thiên Ngân Sói một con chạy ở phía trước, một con không ngừng điên cuồng đuổi theo ở phía sau, nhưng mà khoảng cách giữa hai con Linh Thú này lại vẫn luôn không xa không gần! Tiểu gia hỏa không ném Thiên Ngân Sói rất xa, cũng không để nó đuổi theo mình, không biết vì sao, lúc này tiểu gia hỏa gây cho người ta một loại cảm giác, thật giống như nó đang chơi đùa với con Thiên Ngân Sói này!

Nhưng mà, này có khả năng sao?

Mọi người lắc lắc đầu, có chút tự giễu cười cười.

Tiểu gia hỏa này chính là tốc độ tương đối nhanh mà thôi, chỗ khác căn bản không bằng Thiên Ngân Sói, cho nên, ở vào thời điểm này, nó quả thật chỉ có phần chạy trốn, càng miễn bàn chơi đùa với đối phương!

"Cố Nhược Vân, Linh Thú của ngươi cũng chỉ có chút ấy bản lĩnh sao?" Tô Lâm thầm hận cắn cắn môi, âm thanh mang theo oán độc: "Một con thú chỉ biết chạy trốn, một chút tác dụng đều không có! Rất nhanh nó sẽ bị Thiên Ngân Sói bắt tới trên tay ngược đãi đến chết, nếu như ngươi không muốn con Linh Thú này chết, hiện tại lập tức quỳ xuống khẩn cầu ta!"

Giống như là không nghe thấy lời Tô Lâm nói, Cố Nhược Vân vẫn nhìn chiến đấu phía trên lôi đài, trên khuôn mặt thanh lệ kia là lạnh nhạt trước sau như một, nhìn không ra cảm xúc khác.

Tiểu gia hỏa giống như có chút thể lực chống đỡ hết nổi, tốc độ cũng dần dần chậm lại, đúng vào thời điểm này, Thiên Ngân Sói giận quát một tiếng, nhanh chóng chạy vội qua, tiếng kêu của nó mang theo hung ác và tàn nhẫn, còn có cao ngạo không ai bì nổi.

Tên khốn này, cũng dám trêu đùa mình! Hiện tại chạy không nổi nữa rồi? Nếu nó chạy không nổi, thì chính là ngày chết của nó!

Thiên Ngân Sói càng nghĩ càng đắc ý, giống như đã nhìn thấy dáng vẻ tiểu gia hỏa máu tươi đương trường.

Đột nhiên, nó thoáng nhìn tiểu gia hỏa không ở chạy trốn phía trước, mà là quay đầu, ói ra một ngụm nước miếng trên đất, lúc này đây, không đợi Thiên Ngân Sói suy nghĩ cẩn thận đến cùng đã xảy ra tình huống gì, móng vuốt của nó cũng đã dẫm lên nước miếng tiểu gia hỏa phun trên mặt đất.

Xẹt!

Nước miếng của tiểu gia hỏa còn trơn hơn mỡ, sau khi Thiên Ngân Sói dẫm lên, thân thể khổng lồ ‘phịch’ một tiếng lập tức té ngã trên đất, giống như trục lăn lăn về phía trước.

Mắt thấy Thiên Ngân Sói sắp sửa ngã nhào xuống lôi đài, đột nhiên, phía sau có một lực lượng gắt gao bắt được đuôi nó.

Giờ phút này, nhóm quần chúng vây xem ở đây thiếu chút chấn động, ai cũng thật không ngờ Manh Manh lại âm hiểm như vậy, vậy mà thừa dịp Thiên Ngân Sói không chú ý muốn ám toán nó! Càng khiến người ta thật không ngờ là, tiểu gia hỏa này còn lấy ơn báo oán, cứu Thiên Ngân Sói thân là kẻ địch.

Không sai!

Nếu Thiên Ngân Sói lăn xuống lôi đài, thì chứng minh tỷ thí đã xong, nhưng mà đuôi của nó lại bị Manh Manh bắt được, cũng ngăn động tác nó lăn xuống lôi đài?

Chương 1509: Thiên Bắc Dạ đến đây (một)

Edit: kaylee

Loại thời điểm này, không có bất luận kẻ nào có thể nghĩ đến, vì sao Manh Manh lớn bằng một bàn tay có thể giữ chặt Thiên Ngân Sói khổng lồ như thế.

Bọn họ đều bị loại tinh thần lấy ơn báo oán này của Manh Manh cảm nhiễm!

Tuy rằng vóc người của tiểu gia hỏa này nhỏ, nhưng cũng biết cạnh tranh công bằng, cho nên, hành động vừa rồi nó dùng nước miếng của mình ám toán Thiên Ngân Sói hẳn là cử chỉ vô tình, nếu không, sẽ không giữ chặt Thiên Ngân Sói thân là đối thủ!

Sự thật quả nhiên là như thế sao?

Ngay tại lúc Thiên Ngân Sói quay đầu muốn cảm tạ tiểu gia hỏa, đột nhiên phát giác trên mặt tiểu gia hỏa lộ ra một nụ cười cổ quái.

Nhưng mà, không đợi Thiên Ngân Sói suy nghĩ cẩn thận hàm nghĩa của nụ cười cổ quái này, lại cảm nhận được thân thể của mình bị nâng lên, gió chung quanh trở nên vô cùng sắc bén, quát cho cả người nó sinh đau! Sau đó, thân mình nó bị hung hăng ném xuống mặt đất, ‘phịch’ một tiếng, toàn bộ lôi đài đều run run vài phần.

"Ta nhất định là hoa mắt, không sai, ta nhất định là hoa mắt!"

Bên trong đám người, một nam tử trẻ tuổi xoa xoa mắt, không dám tin nhìn một màn phía trên lôi đài.

Chỉ thấy phía trên lôi đài cao lớn, Manh Manh chỉ lớn bằng bàn tay đang túm đuôi của Thiên Ngân Sói, nâng thân mình nó lên, lại hung hăng ném xuống mặt đất! Âm thanh chấn động kia, làm cho toàn bộ lôi đài đều không ngừng chấn động.

Phanh!

Bang bang bang!

Tiểu gia hỏa dùng sức ném thân thể Thiên Ngân Sói, một cái lại một cái, không dừng lại chút nào, mà Thiên Ngân Sói ở trong tay nó thật sự là một chút lực lượng phản kháng đều không có, mặc cho tiểu gia hỏa nện thân thể nó xuống.

Trong toàn bộ hoàng cung, đều truyền khắp tiếng kêu rên của nó.

"Thiên Ngân Sói thực thảm, thảm hơn tên trực tiếp bị Manh Manh cắn nuốt ở trong rừng rậm Ác Linh kia."

Đổng Phương lắc lắc đầu, trong mắt đã có vui sướng khi người gặp họa dừng không được.

Thì ra lúc trước tiểu gia hỏa này bị Thiên Ngân Sói đuổi theo, là đang đùa nó?

"Dừng tay! ! !"

Rốt cục Tô Lâm cũng phục hồi tinh thần lại từ trong dại ra, sau đó lập tức nhìn thấy tiểu gia hỏa lần lượt nện thân thể của Thiên Ngân Sói xuống lôi đài, cả người đều tức giận rồi, hét lớn một tiếng: "Cố Nhược Vân, mau cho Linh Thú của ngươi dừng tay! Nếu không, Thiên Ngân Sói chết, hậu quả này ngươi gánh vác không nổi!"

Thiên Ngân Sói là Hộ pháp Minh phủ cho nàng ta mượn vì để thắng lợi tỷ thí, vạn nhất Thiên Ngân Sói chết ở trên lôi đài, thì lửa giận của Minh phủ ai cũng gánh vác không nổi!

Phanh!

Tiểu gia hỏa giống như không có nghe được gì cả, lại vung thân thể Thiên Ngân Sói xuống lôi đài, ai cũng không biết như thế nào trong cơ thể nho nhỏ kia lại có lực lượng cường đại như vậy, so sánh với Thiên Ngân Sói lớn hơn nó không biết mấy trăm lần ở trong tay nó thật giống như một cái diều.

"Cố Nhược Vân, hiện tại ngươi lập tức dừng tay cho ta, con Thiên Ngân Sói này thân phận cao quý, chẳng sợ một trăm ngươi đều không thể bồi thường nổi!" Tô Lâm cắn chặt răng, hai mắt oán độc nhìn về phía Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhếch khóe môi: "Là ai nói Manh Manh phải thua không thể nghi ngờ? Là ai nói sẽ dùng mệnh của Manh Manh đến uy hiếp ta?"

Khi nói lời này, nàng chuyển mắt nhìn Tô Lâm, trong tươi cười không biết hàm chứa ý tứ hàm xúc gì.

"Hiện tại, ngươi muốn ta thả Thiên Ngân Sói? Thân phận của nó cao quý, chẳng lẽ Manh Manh thì rất đê tiện?"

"Đó là đương nhiên!" Đến loại thời điểm này, Tô Lâm vẫn không muốn nhận thua như cũ, nàng ta cắn môi, nói: "Cho dù thực lực của Linh Thú của ngươi cường thịnh cỡ nào, cũng không thể nào mạnh hơn loại quái vật lớn Minh phủ này? Cho nên, nó và Thiên Ngân Sói căn bản là không cách nào so sánh! Nếu ngươi cứng rắn muốn bắt nó so với Thiên Ngân Sói, vậy thì thật giống như dùng một khất cái so sánh với Hoàng đế!"

Chương 1510: Thiên Bắc Dạ đến đây (hai)

Edit: kaylee

Đương nhiên, khất cái trong miệng Tô Lâm, chính là Manh Manh.

Manh Manh quả thật cường hãn, thì tính sao? Trước khi chưa tới Cửu Chuyển, căn bản không cách nào so sánh với Minh phủ.

"Con Linh Thú này không bình thường."

Trên đài trọng tài, tầm mắt Tả Hộ pháp nhìn chằm chằm vào Manh Manh trên lôi đài, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường.

"Nếu có thể hiến con Linh Thú này cho thiếu chủ, thì tất nhiên có thể lấy lòng thiếu chủ!"

Nghĩ đến nam tử tuyệt thế tóc bạc hồng y kia, ánh mắt Tả Hộ pháp xuất hiện một chút hoảng hốt, trong lòng càng thêm kiên định tâm muốn đoạt Manh Manh đến.

Vì thiếu chủ, cho dù là làm ác nhân đoạt chí bảo của người lại như thế nào? Huống chi, Linh Thú của Cố Nhược Vân đả thương Thiên Ngân Sói, thì nhất định phải dùng con Linh Thú này để bồi thường cho mình!

Thật hiển nhiên, ý tưởng của Tả Hộ pháp nhưng là không giống với Tô Lâm.

Cho dù Thiên Ngân Sói rất quan trọng đối với nàng ta, nhưng mà, kia cũng chỉ giới hạn ở năng lực của Thiên Ngân Sói mà thôi. Nếu mất đi một Thiên Ngân Sói, mà có thể đoạt tiểu gia hỏa kia tới tay, thì nàng ta cũng không thiệt.

Thậm chí còn kiếm lời!

Manh Manh đương nhiên không biết ý nghĩ của Tả Hộ pháp, nó lại vung Thiên Ngân Sói xuống lôi đài, trong phút chốc vỡ toang óc, cả lôi đài đều là máu tươi.

Thiên Ngân Sói kêu rên một tiếng, cuối cùng mất đi sinh mệnh.

Tiểu gia hỏa lại giống như không biết mỏi mệt tiếp tục đấm vào thân thể của nó, thẳng đến thân thể khổng lồ này trở thành một bãi bánh thịt, nó mới chậm rãi tiêu sái xuống lôi đài ở dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, rồi sau đó khoan khoái đánh về phía Cố Nhược Vân.

"Lát sau ngươi đi tắm rửa một cái lại tới tìm ta."

Cố Nhược Vân nhìn thấy tiểu gia hỏa người đầy máu tươi và óc, có chút ghét bỏ chặn tiểu gia hỏa, nhíu mày nói.

Tiểu gia hỏa nhất thời vẻ mặt ủy khuất, ‘oa oa’ kêu lên, dáng vẻ đáng thương kia làm cho người ta vô cùng trìu mến, mọi người quả thực rất khó so sánh tiểu gia hỏa vừa ngốc vừa đáng yêu trước mắt với tiểu ác ma lúc trước...

"Cố cô nương," Đổng Phương nhìn thảm trạng của Thiên Ngân Sói, có chút gikhó khăn nuốt nước miếng: "Tính tình Linh Thú của ngươi thật là táo bạo."

Vừa nghe lời này, tiểu gia hỏa rất là bất mãn, hung hăng trừng mắt nhìn Đổng Phương.

Đổng Phương bị nhìn phát hoảng, lui về sau mấy bước, không dám lại trêu chọc tiểu gia hỏa tính tình không tốt này.

"Ha ha ha, Cố Nhược Vân, ngươi thảm, ngươi xong đời!"

Sau khi Thiên Ngân Sói chết, Tô Lâm chẳng những không khó chịu, còn nở nụ cười điên cuồng, tiếng cười kia mang theo đắc ý và kiêu ngạo, càng nhiều hơn vẫn là oán độc.

"Thiên Ngân Sói cũng không phải ngươi có thể tùy tiện giết, ngươi giết Thiên Ngân Sói thì nhất định không được chết già!"

Mọi người chỉ cho rằng Tô Lâm chịu không nổi kích thích này nên nổi điên, chỉ có Cố Nhược Vân mới hiểu được lời của nàng ta là có ý tứ gì.

Vừa rồi Tô Lâm cũng đã nhắc đến với nàng, con Thiên Ngân Sói này là Minh phủ cho nàng ta mượn, như mình giết Thiên Ngân Sói, người Minh phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nhưng mà...

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười cười, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: "Thiên Ngân Sói chết có quan hệ với ngươi lớn hơn nữa, không phải sao? Huống chi, mọi người chỉ biết Manh Manh giết chính là Linh Thú của ngươi, lại không người biết lai lịch chân chính của Thiên Ngân Sói, Minh phủ sẽ không ngu xuẩn đứng ra thừa nhận Thiên Ngân Sói thuộc về mình, nếu không, danh dự của Minh phủ sẽ xuống dốc không phanh!"

Tiếng cười của Tô Lâm nghẹn lại, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, nắm chặt nắm tay, ánh mắt oán độc.

"Tô Lâm," Cuối cùng Cố Nhược Vân nhìn nàng ta một cái, nói: "Ngươi thua, hi vọng ngươi có thể thực hiện giấy sinh tử chúng ta ký lúc trước."

Giấy sinh tử?

Ánh mắt Tô Lâm oán hận, khuôn mặt của nàng ta lại vô cùng tái nhợt, đột nhiên, nàng ta nở nụ cười lạnh, vô sỉ nói: "Giấy sinh tử? Kia là cái gì? Ta chưa từng ký giấy sinh tử gì!"

Chương 1511: Thiên Bắc Dạ đến đây (ba)

Edit: kaylee

Nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn là lợn chết không sợ nước sôi nóng này của Tô Lâm, mấy người từng cùng một đoàn đội với Cố Nhược Vân đi rừng rậm Ác Linh đều tức giận rồi.

"Tô Lâm, tất cả mọi người chúng ta có thể làm chứng, ngươi và Cố cô nương đã từng ký giấy sinh tử! Hiện giờ ngươi muốn quên hay sao?" Lý Thanh âm thầm cắn chặt răng, hỏi.

Ở bên trong mấy người Đổng Phương, thân phận của hắn rõ ràng là cao nhất, nhưng mà Tô Lâm thân là hòn ngọc quý trên tay Quận Vương phủ, căn bản không cần kiêng kị.

"Lý Thanh, khoản nợ ngươi trợ giúp Cố Nhược Vân này, ta đã nhớ kỹ," Tô Lâm hừ lạnh một tiếng: "Huống chi, ta đáp ứng là quyết thắng bại với nàng nếu bị đánh bại, tùy ý nàng xử trí, mà chiến đấu lúc này không phải là ta cùng nàng, mà là hai con Linh Thú, bởi vậy cũng không tính toán gì hết!"

Mọi người đều chưa từng thấy người vô sỉ như vậy, bị lời nói này của Tô Lâm làm tức đến sắc mặt xanh mét, chỉ có Cố Nhược Vân, từ đầu tới cuối đều mặt không biểu cảm, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người Tô Lâm.

Đúng lúc này, trên đài trọng tài, một bóng dáng màu trắng chậm rãi rơi xuống, chắn trước mặt Tô Lâm, nữ âm thanh tử mang theo cao ngạo nhàn nhạt, chậm rãi vang lên trong hậu hoa viên này.

"Cố cô nương, ta có thể hỏi một câu hay không, con Linh Thú này trong tay ngươi là từ đâu mà có?"

Bạch y nữ tử nhàn nhạt nhìn Cố Nhược Vân, cằm lại hơi hơi nâng lên, thần thái kia thật giống như kẻ ở trên cao nhìn xuống.

Nhưng mà, âm thanh của nàng ta nghe qua nhưng thật bình thản, cũng khiến cho người khó có thể phát hiện biểu cảm cao ngạo kia của nàng ta.

Cố Nhược Vân nhìn Tả Hộ pháp Minh phủ, vân thanh phong đạm nói: "Tự nó theo ta."

Không sai, tiểu gia hỏa này quả thật là vì đan dược mà dính lên nàng, từ sau khi nàng rời đi Ẩn Môn, cũng quấn quýt theo đi.

"Phì."

Tả Hộ pháp nở nụ cười, có thể là ở trước mặt đại chúng, nàng ta không có cao ngạo như khi tìm Cố Nhược Vân lúc trước, nhưng mà, trong lúc đó mặt mày vẫn mang theo một chút kiêu căng.

"Theo ta được biết, thiếu Phủ chủ nhà ta đã từng bị mất một quả trứng Linh Thú! Hiện giờ, ta lại phát hiện hơi thở trứng Linh Thú ở trên Linh Thú này! Nếu ta không đoán sai, tiểu gia hỏa này chính là trứng Linh Thú kia ấp thành, chỉ là không biết vì sao nó sẽ xuất hiện ở trong tay của ngươi."

Những lời này cũng chỉ thiếu điều nói rõ Manh Manh là Cố Nhược Vân trộm từ Minh phủ!

Dù sao, nếu Tả Hộ pháp cướp đoạt Linh Thú tới tay, vạn nhất về sau bị thế nhân phát hiện, nói không chừng Minh phủ bọn họ sẽ rơi trúng ác danh cường đoạt tài vụ của người! Mà những lảo giả Minh phủ kia, là quyết không cho phép bởi vì mình làm cho Minh phủ gánh vác tội danh!

Tuy rằng không ai dám quang minh chính đại nhục mạ Minh phủ, nhưng mà sau lưng khẳng định không thể thiếu nghị luận.

Vì vậy nàng ta mới vừa làm quyết định! Vu oan giá họa cho Cố Nhược Vân! Dù sao không ai biết trên tay thiếu Phủ chủ có một quả trứng Linh Thú như vậy hay không!

Về phần thiếu Phủ chủ...

Mình vì hắn đoạt được một Linh Thú cường đại như thế, hắn vui vẻ còn không kịp, lại như thế nào trách cứ nàng ta đây?

Mọi người ở đây đều không rõ thị phi, sau khi nghe thấy Tả Hộ pháp nói như vậy, ào ào nghị luận lên, tầm mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân đã không còn ngưỡng mộ mà là hèn mọn.

"Ta đã nói, bằng thực lực của nàng làm sao có thể đạt được một Linh Thú như vậy cường đại, thì ra là trộm từ Minh phủ."

"Không đúng, ta thấy quan hệ của con Linh Thú này và nàng thật vô cùng thân thiết, chắc không phải là trộm."

"Ta nói ngươi xuẩn ngươi thật đúng là ngu xuẩn, thời điểm nàng trộm, Linh Thú này còn ở trong trứng, giống như một đứa trẻ con còn không có sinh ra, sao biết ai là phụ mẫu của mình? Nói như vậy, sau khi Linh Thú xuất thế, đều sẽ coi người đầu tiên nhìn thấy là người thân, chính là bởi vì như thế, con Linh Thú này mới có thể vô cùng thân thiết với nàng như thế."

Chương 1512: Thiên Bắc Dạ đến đây (bốn)

Edit: kaylee

Đối với nghị luận của mọi người, Tả Hộ pháp đã sớm đoán trước được, ở Minh giới Minh phủ của nàng ta có uy vọng lớn như thế, lại có ai sẽ không tin lời của nàng ta?

Vì vậy cho dù Linh Thú này không phải là Cố Nhược Vân trộm, nàng cũng phải gánh vác tội danh này!

"Cố Nhược Vân, nếu Linh Thú là do ngươi trộm được, thì tỷ thí hôm nay ngươi thua, cho nên, ta tuyên bố, tràng tỷ thí thứ mười, người thắng lợi là Tô Lâm!"

Đám người Đổng Phương đều nổi giận.

Đây rõ ràng là càn quấy, vu oan hãm hại!

Người Minh phủ thiên vị đã thật rõ ràng, vì làm cho Tô Lâm đạt được thắng lợi, cái dạng thủ đoạn gì cũng sử dụng ra! Quả thực là vô sỉ đến cực điểm!

Nhưng mà, đối mặt với hành động của Minh phủ, biểu cảm của Cố Nhược Vân vẫn là nhàn nhạt như cũ, nhưng mà, ánh mắt nàng nhìn về phía Tả Hộ pháp càng thanh lãnh.

"Ngươi nói tiểu gia hỏa này là ta trộm được?"

"Không sai," Tả Hộ pháp không biết Cố Nhược Vân muốn nói điều gì, vẫn là gật gật đầu: "Linh Thú này là của thiếu Phủ chủ chúng ta! Vì sao Linh Thú của thiếu Phủ chủ chúng ta sẽ xuất hiện ở trong tay của ngươi? Trừ bỏ trộm còn có khả năng khác sao?"

Cố Nhược Vân cười cười: "Ta vốn rằng Minh phủ đều là người thông minh, không nghĩ tới cũng sẽ phạm phải sai lầm sơ cấp như thế, lần sau trước khi muốn hãm hại người, tốt nhất nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả, miễn cho đến cuối cùng đào hố cho mình nhảy vào."

Sắc mặt Tả Hộ pháp trầm xuống, nếu không phải trước mặt người khác nàng ta cần duy trì cường giả thanh cao, nàng ta tất nhiên đã không khách khí đối với nữ nhân dám can đảm nói năng lỗ mãng này!

"Cố Nhược Vân, lời nói của ngươi là có ý tứ gì, tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta, nếu không, tội danh vu hãm Minh phủ ta, ngươi gánh vác không nổi!"

Cố Nhược Vân nhìn sắc mặt có chút khó coi của Tả Hộ pháp: "Ngươi nói ta là tiến vào Minh phủ trộm? Vậy có phải thực lực của người Minh phủ ngươi quá kém hay không? Vậy mà bị ta trộn lẫn vào? Huống chi, vị trí của Minh phủ không người biết, ta lại là như thế nào biết được?"

Tả Hộ pháp trầm mặc xuống, khuôn mặt càng khó coi.

Mọi người ở đây đều nhịn không được vụng trộm nhìn nàng ta vài lần, trong lòng không ngừng phỏng đoán.

Cố Nhược Vân nói không sai, chỗ ở của Minh phủ căn bản không người biết, cho dù nàng may mắn biết được, lại là như thế nào lẫn vào Minh phủ đánh cắp trứng Linh Thú? Nếu thật sự bị nàng trộm được, chẳng phải cường giả Minh phủ rất là vô dụng?

Hơn nữa, nhìn sắc mặt này của Tả Hộ pháp, rõ ràng là bị người nói trúng rồi, không biết biện giải như thế nào.

"Tục ngữ nói, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện này ta vốn không muốn nói," Tả Hộ pháp trầm ngâm một lúc lâu, trên mặt vẫn là không vui không giận như trước: "Nữ tử này ta đã sớm quen biết! Năm đó, nàng té xỉu ở dưới chân núi Minh phủ, trùng hợp được thiếu Phủ chủ chúng ta nhặt về, thiếu Phủ chủ chúng ta trời sinh thiện lương, nên mới nhặt nàng trở về, ai biết nàng rắp tâm bất lương, muốn trở thành thê tử của thiếu Phủ chủ! Nhưng trưởng lão bên trong phủ chúng ta quyết không cho phép một nữ nhân lai lịch không rõ trở thành thiếu phu nhân, nên không cho phép nàng ở lại Minh phủ, hơn nữa, thiếu Phủ chủ chúng ta cũng không thích nàng!"

Mọi người đều trầm mặc xuống, thổn thức không thôi, lại ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Chỉ có tiểu gia hỏa ghé vào bên chân Cố Nhược Vân hơi hơi ngẩng đầu, nhìn nhìn Tả Hộ pháp, trong đôi mắt hiện lên một chút tức giận.

"Nàng thấy dụ dỗ thiếu Phủ chủ không thành, cũng không nguyện tay không mà về, nên thừa dịp thiếu Phủ chủ ra ngoài đánh cắp trứng Linh Thú, từ đó biến mất không còn tung tích! Các vị, hiện tại các ngươi biết vì sao trứng Linh Thú lại bị mất trộm rồi chứ? Vốn ta cũng đã nhận ra nàng ở trong này, cũng nhận ra Linh Thú trong tay nàng! Mà lúc này phải lấy đại cục làm trọng, cho nên, vì trận tỷ thí này, ta ẩn nhẫn xuống!"

Chương 1513: Thiên Bắc Dạ đến đây (năm)

Edit: kaylee

Tả Hộ pháp thở dài, tiếp tục nói: "Ta không muốn vì chuyện Minh phủ quấy rầy tỷ thí giữa những thiên tài các vị! Cho nên, ta tính toán chờ sau khi chấm dứt sẽ tìm Cố Nhược Vân đòi lại Linh Thú! Đáng tiếc, nàng lại xuất ra Linh Thú trộm đạo tác chiến ở trong tỷ thí, vì tính công bằng của tỷ thí, Minh phủ ta cũng chỉ có thể đứng ra chủ trì công đạo!"

Lúc này Tả Hộ pháp hoàn toàn không có khí thế bức người vài ngày trước, ngược lại là dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.

"Tô Lâm là một thiên tài chân chính, chúng ta không đành lòng thấy thiên tài này thất bại ở nơi này! Nhất là, thua ở trong tay loại tiểu nhân này!"

Nhất thời, ánh mắt Tả Hộ pháp sắc bén lên, giống như dao nhỏ bắn về phía Cố Nhược Vân.

"Tốt, Cố Nhược Vân, thì ra ngươi vì tỷ thí vậy mà dùng loại thủ đoạn hạ lưu này!" Nghe được lời nói này của Tả Hộ pháp, Tô Lâm tức giận rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Tỷ thí chú ý chính là tính công bằng, ngươi dùng Linh Thú không thuộc về mình đến tác chiến, coi là công bằng gì?"

Nhìn dáng vẻ kêu gào bắt tạc này của Tô Lâm, Cố Nhược Vân không khỏi có chút buồn cười, chỉ là nàng cũng không để ý đến đối phương, mà lại nhìn về phía Tả Hộ pháp.

"Không sai, lời ngươi nói quả thật thiên y vô phùng (không có sơ hở), nhưng mà hiện tại ta hỏi ngươi, thời điểm các ngươi bồi dưỡng tiểu gia hỏa này dùng là cái gì? Cho dù là trứng Linh Thú cũng cần bồi dưỡng! Còn có, nó ăn cái gì?"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đã nói tiểu gia hỏa này là của Minh phủ các ngươi, thì hẳn là biết nó ăn cái gì!"

Tả Hộ pháp sửng sốt một chút: "Linh Thú đương nhiên là ăn cỏ!"

Bên trong Linh Thú, cũng chia ăn thịt ăn chay! Nhưng vừa rồi tiểu gia hỏa này thà rằng đập chết Thiên Ngân Sói cũng không có ăn nó, thật hiển nhiên, Linh Thú trước mắt là ăn chay! Bởi vậy, Tả Hộ pháp cũng không hiểu rõ Cố Nhược Vân hỏi lời này là có ý tứ gì.

"Phì!"

Đổng Phương không nhịn được cười ra tiếng, thật sự là ngay cả thân phận Hộ pháp Minh phủ đều quên. Nhưng chờ hắn phục hồi lại, đã là quá muộn, ánh mắt sắc bén của bạch y nữ tử kia bắn tới phía hắn.

"Linh Thú ăn cỏ, có gì buồn cười? Chẳng lẽ nó ăn thịt? Tiểu gia hỏa này ngay cả thịt của Thiên Ngân Sói cũng không ăn, hiển nhiên nó thuộc loại ăn cỏ!"

Khi nói lời này, trên người Tả Hộ pháp tản mát ra một uy áp cường đại, mà áp bách thuộc về cường giả Chí Tôn lại như thế nào là Đổng Phương có thể thừa nhận được? Nhất thời, sắc mặt của hắn trắng bệch, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Đột nhiên, một bóng dáng màu xanh hiện lên, chắn trước mặt Tả Hộ pháp, âm thanh nhàn nhạt chậm rãi vang lên: "Đây chính là tác phong của Hộ pháp Minh phủ? Người khác cười một tiếng, đã muốn dùng khí thế đè chết hắn?"

Theo âm thanh nữ tử vang lên, áp bách làm cho Đổng Phương không cách nào thở dốc kia rốt cục chậm rãi biến mất, hắn cảm nhận được không khí đập vào mặt mà đến, nhịn không được ngửa đầu hít mấy hơi, có chút cảm kích nói với bóng dáng che ở trước mặt: "Cố cô nương, cảm ơn."

Cố Nhược Vân không trả lời lời hắn, đôi con ngươi thanh lãnh nhìn về phía Tả Hộ pháp, mang theo khí thế bức người.

"Mặt khác, ngươi nói sai rồi, tiểu gia hỏa này không ăn thịt, cũng không ăn cỏ! Ngươi ngay cả nuôi nấng nó như thế nào cũng không biết, nhưng lại nói nó là Linh Thú của Minh phủ các ngươi?"

"Ha ha ha, Cố Nhược Vân, có phải ngươi ngu hay không!" Sau khi nghe lời nói như thế, Tô Lâm không đợi Tả Hộ pháp Minh phủ mở miệng, ha ha cười phá lên: "Nó không ăn cỏ, không ăn thịt, chẳng lẽ nó tính toán đói chết? Nếu nó cái gì cũng không ăn, nó sống sót thế nào? Thật sự là cười chết ta, trên đời lại có loại người ngu xuẩn như ngươi! Tặc chính là tặc, cho dù ngươi cực lực phủ nhận, cũng thay đổi không được đặc tính là tặc của ngươi!"

Chương 1514: Thiên Bắc Dạ đến đây (sáu)

Edit: kaylee

Lời này vừa nói xong, Tô Lâm lập tức phát hiện có điểm không đúng.

Không biết vì sao, nàng ta cảm thấy ánh mắt đám người Lý Thanh nhìn về phía nàng ta tràn ngập hèn mọn, càng nhiều hơn vẫn là thương hại.

Chẳng lẽ nàng ta đã đoán sai?

Không có khả năng! Linh Thú này vừa không ăn cỏ, vừa không ăn thịt, thì nó là dựa vào ăn cái gì sống sót?

Đang lúc Tô Lâm không thể tưởng tượng được, âm thanh thanh lãnh lạnh nhạt của nữ tử kia chậm rãi vang lên: "Ngươi đã nói tiểu gia hỏa này là vật của Minh phủ các ngươi, vậy ngươi ngay cả nó ăn cái gì đều không biết?"

Khi nói lời này, nàng ngẩng đầu, trong mắt vẫn là vững vàng như hồ nước, không chút gợn sóng.

Sắc mặt Tả Hộ pháp thoáng thay đổi, chẳng lẽ mình đã đoán sai? Nghĩ đến đây, trong mắt sắc bén của nàng ta xẹt qua một tia sáng không rõ: "Cố cô nương, theo ta được biết, con Linh Thú này là động vật ăn cỏ! Nhưng mà, điều này cũng là lý giải của ta đối với nó mà thôi, ta cũng không phải là chủ nhân của Linh Thú, nó chân chính dùng thức ăn gì cũng chỉ có thiếu chủ chúng ta mới biết! Nếu ngươi cố ý không thừa nhận, chờ thiếu chủ chúng ta đến đây, tự nhiên có thể chứng minh thân phận của con Linh Thú này! Mà ta thân là người Minh phủ, cũng không cần nói dối, càng sẽ không tham thứ gì của ngươi!"

Nàng ta lời nói chính nghĩa nói: "Mặt khác, Cố cô nương, ngươi nghĩ Minh phủ chúng ta muốn có được con Linh Thú này, cần hao tốn khổ tâm như thế sao? Ta chỉ là không muốn Minh phủ gánh vác ác danh bắt nạt người mà thôi, chẳng phải thừa nhận lời thoái thác của ngươi! Cuối cùng xin khuyên ngươi một câu, là đồ của ngươi, người khác đoạt không đi, không phải là đồ của ngươi, ngươi cũng lưu không được!"

Người ở đây đều gật đầu tán thành lời Tả Hộ pháp nói, thân là cường giả Minh phủ căn bản khinh thường nói dối! Hơn nữa, nếu Tả Hộ pháp thật sự muốn có được con Linh Thú này, cũng không cần oan uổng Cố Nhược Vân! Trong toàn bộ Minh giới, ai dám đối nghịch với Minh phủ?

Cho nên, con Linh Thú này khẳng định là vật của Minh phủ! Nhưng mà, Tả Hộ pháp vì không để Minh phủ gánh vác bêu danh, cũng không nguyện để loại tiểu nhân Cố Nhược Vân này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bởi vậy mới muốn chứng minh người sở hữu Linh Thú chân chính!

Hơn nữa, nghe lời này của Tả Hộ pháp, có vẻ thiếu chủ Minh phủ đã ở đang trên đường tới, chờ thiếu chủ đến đây, sợ rằng Cố Nhược Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

"Tả Hộ pháp," Đúng lúc này, Thiên Nguyệt Hoàng đế đứng lên, mặt mày lạnh lùng mà uy nghiêm, cả người tản mát ra khí thế quân lâm thiên hạ: "Không biết ngươi có nguyện ý nghe trẫm nói một lời?"

Tả Hộ pháp nhìn Cố Nhược Vân, thu hồi ánh mắt, chuyển về phía Thiên Nguyệt Đế hoàng, nói: "Bệ hạ mời nói."

"Ngươi nói con Linh Thú này là của ngươi, mà nha đầu kia cũng nói Linh Thú là của nàng, hai người các ngươi đều không thể lấy ra chứng cớ chứng minh Linh Thú thuộc về mình, vậy chờ thiếu Phủ chủ Minh phủ các ngươi đến! Nếu thiếu Phủ chủ có thể nói ra con Linh Thú này dùng thức ăn gì nuôi nấng, thì có thể thuyết minh Linh Thú này thuộc về Minh phủ các ngươi."

Con ngươi Tả Hộ pháp trầm một chút, nàng ta nhưng cũng hiểu rõ, hiện giờ mọi người ở đây tin phục nàng ta, hoàn toàn là bởi vì thân phận là cường giả Minh phủ của nàng ta mà thôi.

Nhưng nếu mình thật sự đã đoán sai thức ăn nuôi nấng tiểu gia hỏa này, thì thanh danh Minh phủ tất sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Nàng ta có thể không thèm để ý thanh danh của mình, lại không thể không suy nghĩ vì Minh phủ!

Cho nên, không bằng chờ thiếu chủ tiến đến lại tính toán, lấy năng lực của thiếu chủ tất nhiên có thể nhìn ra tiểu gia hỏa này là thuộc loại Linh Thú gì!

"Được, cứ theo lời bệ hạ nói," Tả Hộ pháp hít vào một hơi thật sâu, tầm mắt lạnh lùng đặt ở trên người Cố Nhược Vân: "Hôm nay tạm tha cho ngươi, nhưng rồi ngươi sẽ rơi xuống trên tay ta!"

Chương 1515: Thiên Bắc Dạ đến đây (bảy)

Edit: kaylee

Dứt lời, nàng ta chuyển mắt nhìn Thiên Nguyệt Đế hoàng, hỏi: "Bệ hạ, Cố Nhược Vân ăn gian, dùng Linh Thú của Minh phủ chúng ta dự thi, không biết hành động này nên bình phán như thế nào?"

Thiên Nguyệt Hoàng đế trầm mặc xuống, còn không đợi hắn mở miệng, một tiếng cười yêu nghiệt đột ngột truyền đến.

"Trận diễn này xem thật đúng là tận hứng," Tá Thượng Thần lười nhác cười, hai tay ôm cái ót, híp con ngươi nhìn về phía Tả Hộ pháp Minh phủ: "Ngươi ngay cả thức ăn của tiểu gia hỏa này là cái gì đều đoán không ra, còn luôn miệng nói tiểu gia hỏa này xuất từ Minh phủ? Ngươi đã nói muốn thiếu Phủ chủ Minh phủ các ngươi tiến đến mới có thể nói ra thức ăn của tiểu gia hỏa, thì cũng đã nói lên, hiện giờ ngươi còn không cách nào chứng minh! Ngươi đều đã không thể chứng minh, thì lại làm sao có thể nói Tiểu Vân Nhi ăn gian."

"Huống chi..." Tá Thượng Thần cố ý kéo dài âm, ý vị thâm trường cười cười: "Ta ở Quận Vương phủ cũng một đoạn thời gian, chưa thấy qua Quận Vương có được con Thiên Ngân Sói này, không biết Thiên Ngân Sói là từ đâu mà có? Linh Thú cảnh giới Chí Tôn, có vẻ cũng chỉ có rừng rậm Ác Linh mới có thể tồn tại, chẳng lẽ trong thời gian một ngày Quận Vương đi rừng rậm Ác Linh bắt một con Thiên Ngân Sói?"

Phạm vi rừng rậm Ác Linh cực lớn!

Linh Thú cảnh giới Chí Tôn, thông thường chỉ có dựa vào gần chỗ sâu rừng rậm Ác Linh mới có thể tồn tại.

Nhưng mà, ngày đó, bọn họ đi rừng rậm Ác Linh tham gia đấu loại, cũng đi ba ngày mới từ bên ngoài rừng rậm Ác Linh đi đến giữa! Nói cách khác, cho dù năng lực của Quận Vương cường đại cỡ nào, cũng không có khả năng ở trong thời gian ngắn như thế bắt một con Thiên Ngân Sói.

"Khụ khụ," Thiên Nguyệt Hoàng đế ho khan hai tiếng, khuôn mặt có chút xấu hổ, nhưng mà rất nhanh hắn đã khôi phục lại, vẫn như cũ là dáng vẻ lạnh lùng: "Tả Hộ pháp, chuyện này hẳn là do trẫm quyết định! Trẫm cũng không có nói dự thi cần Linh Thú mình bắt được, nếu có bản lĩnh lấy được Linh Thú từ trong tay những người khác, trận đấu này vẫn có nghĩa! Trẫm biết ngươi là bênh vực kẻ yếu vì Tô Lâm! Như vậy đi, trận tỷ thí này, ta tuyên bố Cố Nhược Vân và Tô Lâm là ngang tay, hai người đều có thể tham gia khảo hạch cuối cùng!"

Xôn xao!

Đám người chợt truyền ra một trận tiếng nghị luận.

Sắc mặt đám người Lý Thanh cũng là thay đổi, nhưng mà, đối mặt với quyết định của Thiên Nguyệt Hoàng đế, bọn họ không ai có lá gan nói ra ý kiến phản đối!

Dù sao Thiên Nguyệt Hoàng đế này là cường giả đứng đầu đế quốc, thực lực siêu quần, mệnh lệnh của hắn chỉ có thể vâng theo, mà không được cãi lại!

"Cố cô nương, xem ra tâm của bệ hạ là thiên vị, Thiên Ngân Sói rõ ràng đã bị Manh Manh đánh chết, vẫn còn tuyên bố ngươi và Tô Lâm chiến ngang tay," Đổng Phương cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Loại bất công rõ ràng này, bất luận kẻ nào đều nhìn ra!"

Nhưng mà thực lực của bọn họ thấp kém, căn bản không cách nào đứng ra phản bác, nếu không, sẽ mất mạng thôi!

"Không sao," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, tầm mắt nhìn về phía Tô Lâm: "Tô Lâm, lúc trước ngươi đã nói, sở dĩ ngươi không tiếp thu giấy sinh tử chúng ta ký, chính là bởi vì chiến đấu là Thiên Ngân Sói và Manh Manh, cho nên, chiến đấu ngày mai, ngươi hẳn là không cách nào phủ quyết."

Sắc mặt Tô Lâm biến đổi, theo bản năng nhìn Tả Hộ pháp ở một bên.

Sau khi trông thấy Tả Hộ pháp gật gật đầu với mình, nàng ta mới hít vào một hơi thật sâu, cười lạnh nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Tốt, hi vọng ngươi đừng hối hận!"

Vài chữ cuối cùng, nàng ta là nghiến răng nghiến lợi nói ra, có thể thấy được hận ý trong lòng nàng ta!

"Bệ hạ, ta có một đề nghị, một hồi tỷ thí sau cùng, ba ngày sau cử hành, như thế nào?" Tả Hộ pháp ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Nguyệt Đế hoàng, nói: "Thiếu chủ nhà ta đuổi tới đây cũng cần thời gian, cho nên, ngươi cho ta ba ngày! Ba ngày sau, chờ thiếu chủ nhà ta đến đây, tự nhiên có thể chứng minh lai lịch của con Linh Thú này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro