Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1471 - 1485

Chương 1471: Manh Manh phát uy (một)

Edit: kaylee

"Rống!"

Một tiếng rống giận ngập trời chợt vang lên, ngay sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người, một bóng dáng khổng lồ lao ra từ trong bụi cỏ gần đấy, khí thế cường đại dâng lên, làm cho mọi người ở đây đều là mặt lộ vẻ kinh hãi.

Nhưng mà, còn không chỉ như thế, ngay tại sau khi con Linh Thú khổng lồ kia lao ra, theo sát sau đó, rất nhiều Linh Thú thực lực cường hãn cũng trào ra, nhanh chóng phi về phía nhóm người trước mặt này.

"Mẹ nó!" Sắc mặt Đổng Phương xanh mét, tức giận mắng một tiếng: "Vậy mà là Tật Phong Báo Siêu Phàm hậu kỳ! Thực lực này đã vượt qua tất cả chúng ta, xem ra lúc này đây chúng ta thật là thua chắc rồi! Mộc Anh, chuẩn bị tốt gửi đi tín hiệu cầu cứu, cường giả Thiên Nguyệt đế quốc sẽ đuổi tới cứu chúng ta!"

Bởi vì thành viên tiến đến dự thi quá nhiều, vì vậy không có khả năng phía sau mỗi một đội ngũ đều có cường giả Thiên Nguyệt đế quốc đi theo, bởi vậy, trước khi đến rừng rậm Ác Linh, Thiên Nguyệt Hoàng đế phát cho từng đoàn đội một cái đạn tín hiệu, nếu gặp phải nguy hiểm, thì có thể phát phóng tín hiệu, lúc đó, cường giả đế quốc sẽ nhanh chóng tới cứu giúp.

Đương nhiên, nếu gửi đi tín hiệu cầu cứu, cũng đại biểu kết thúc đấu loại lần này!

Cho nên, sau khi nghe được lời Đổng Phương nói, nam tử áo xám được xưng là Mộc Anh kia trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: "Trước không vội cầu cứu, nơi này trừ bỏ con Siêu Phàm hậu kỳ kia ra, những con khác đều ở Siêu Phàm sơ kỳ, cũng không phải là không có khả năng chiến đấu, đến lúc đó ta và Khang Thiếu Kiệt chiến đấu với Tật Phong Báo Siêu Phàm hậu kỳ, ngươi, Lục Vân, kéo dài những Linh Thú giai đoạn Siêu Phàm sơ kỳ kia trước, chờ sau khi chúng ta chiến bại con Siêu Phàm hậu kỳ này, lại đến giúp các ngươi, mặt khác, bảo vệ tốt ba người Lý Thanh, nếu bọn hắn gặp nguy hiểm, cho dù chúng ta cố gắng cũng không thể bổ cứu."

Đổng Phương cắn chặt răng, trong lòng càng hận đám người Cố Nhược Vân.

Nếu không có ba phế vật này, bọn họ cũng không đến mức bị động như thế!

Nhưng lại tức giận thì năng lực như thế nào? Vì đoàn đội thắng lợi, hắn phải bảo đảm bọn họ an toàn!

"Được, ta nghe ngươi, hai người các ngươi an tâm chiến đấu với con Tật Phong Báo Siêu Phàm hậu kỳ kia, nơi này giao cho chúng ta !"

Xoát!

Sau khi Đổng Phương nói xong lời này, hai người Mộc Anh và Khang Thiếu Kiệt không chút chần chờ, trong lúc nhất thời xuất kiếm, vọt qua về phía Tật Phong Báo, nhanh như thiểm điện, một trước một sau vây quanh nó.

"Rống!"

Tật Phong Báo thấy hai nhân loại chỉ là Siêu Phàm trung kỳ này cũng dám can đảm chặn lại mình, lập tức rống giận một tiếng, một móng vuốt đánh về phía Khang Thiếu Kiệt.

Khang Thiếu Kiệt vội vàng sử dụng kiếm chắn, ‘phịch’ một tiếng, móng vuốt của Tật Phong Báo chụp đến trên thân kiếm của hắn, trong phút chốc, hắn cảm giác được một lực lượng hung mãnh thông qua thân kiếm truyền đến trên người của hắn, bước chân của hắn lui về phía sau hai bước, phun ra một ngụm máu tươi.

"Khang Thiếu Kiệt, Mộc Anh, hai người các ngươi được không?" Lục Vân có chút sốt ruột, nhưng mà nàng chỉ là một Siêu Phàm sơ kỳ mà thôi, ứng đối những Linh Thú trước mắt này đều có chút khó khăn, càng miễn bàn ra tay giúp đỡ!

Chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía hai người chiến đấu với Tật Phong Báo kia.

"Không được cũng phải đi!" Mặt mày Mộc Anh trầm ổn: "Lục Vân, các ngươi bảo vệ tốt ba người Lý Thanh, đừng phân tâm, chúng ta nơi này không cần ngươi quản! Cho dù cuối cùng chúng ta bất hạnh thất bại, cũng quyết không thể không chiến đấu đã nhận thua! Thân là một võ giả, ta sớm đã có giác ngộ tử vong, cũng chỉ có tâm không sợ, mới có thể làm chúng ta trưởng thành."

Còn chưa bắt đầu đã nhận thua, hắn tuyệt làm không được! Nếu không thử một lần, làm sao biết mình sẽ thất bại?

Chương 1472: Manh Manh phát uy (hai)

Edit: kaylee

Huống chi, hắn chẳng phải một người!

Hắn còn có đồng bạn!

Nhìn chiến đấu trước mắt, Cố Nhược Vân vẫn bất động thanh sắc, chỉ là lẳng lặng quan sát tình hình phía trước.

Đúng lúc này, trong lòng nàng truyền đến một trận âm thanh ‘oa oa’.

Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, tầm mắt chuyển về phía tiểu gia hỏa ở trong lòng nàng: "Manh Manh, ngươi tỉnh?"

Từ sau khi nàng mang theo tiểu gia hỏa này rời đi Ẩn Môn, nó vẫn luôn đứng ở trong lòng nàng, ngay cả ngủ cũng không đồng ý rời đi, càng miễn bàn cùng ở trong Thượng Cổ Thần Tháp với những Linh Thú khác.

Hơn nữa, cho tới bây giờ nó không ăn không uống, mỗi ngày trừ bỏ ngủ, vẫn là ngủ, làm Cố Nhược Vân đều thiếu chút quên nó tồn tại.

"Oa oa, bô bô."

Tiểu gia hỏa chỉ vào Linh Thú chiến đấu phía trước, không biết đang nói cái gì, nhưng mà xem biểu cảm tức giận kia nó cũng biết, tất nhiên là những Linh Thú này quấy rầy giấc ngủ của nó, cho nên nó phát uy!

"Tiểu Vân Nhi, con Linh Thú này ngươi bắt đến từ chỗ nào?" Tá Thượng Thần mặt mày mỉm cười, đáy mắt lại mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.

"Ẩn Môn."

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, vẫn là nói chi tiết: "Nó là Thánh Thú Ẩn Môn, khi ta rời đi Ẩn Môn đã bị nó bò lên, vứt không được nên mang theo nó."

Thánh Thú Ẩn Môn?

Trong mắt Tá Thượng Thần xuất hiện một chút dao động, thật lâu sau, mới lộ ra tươi cười yêu nghiệt kia.

"Đường đường Thánh Thú Ẩn Môn, quả thật là danh bất hư truyền."

Khi nói lời này, Tá Thượng Thần liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa lay móng vuốt ở trên ngực Cố Nhược Vân, ý cười ở khóe môi càng sâu: "Nhưng mà, chính là có chút sắc."

Nếu là lúc trước, tiểu gia hỏa nghe được có người nói nó háo sắc, nó tất nhiên sẽ giận dữ.

Một con thú nhỏ thuần khiết giống như nó, làm sao có thể sẽ gắn với chữ sắc này? Này quả thực chính là vũ nhục nó!

Nhưng hiện giờ, đối với tiểu gia hỏa mà nói, người vũ nhục nó, xa xa không có đáng hận bằng người quấy rầy nó ngủ yên!

Vì thế, tiểu gia hỏa nổi giận, cả người đều giống như con mèo trắng nhỏ xù lông, ‘xoát’ một tiếng lập tức xông ra ngoài từ trong lòng Cố Nhược Vân.

...

Đổng Phương đang cố hết sức ứng phó Linh Thú trước mắt, trên người càng là vết thương khắp người, nhưng mà, cho dù như thế, hắn vẫn lo lắng nhìn về phía hai người Mộc Anh và Khang Thiếu Kiệt, trong mắt hàm chứa vẻ lo lắng.

Đúng lúc này, một bóng dáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, ‘bịch’ một tiếp lập tức dừng ở trước Mộc Anh.

Một móng vuốt nhỏ lông xù chỉ về Tật Phong Báo phía trước rống giận, ‘bô bô’ không biết đang nói cái gì, mắt to tràn đầy tức giận kia hung hăng trừng mắt với Tật Phong Báo không biết lớn hơn nó bao nhiêu lần, không chút úy kỵ.

"Cố Nhược Vân, tiểu sủng vật của ngươi đang làm gì? Nó không muốn sống nữa sao? Mau làm cho nó trở về!" Sau khi Đổng Phương sửng sốt một chút thì sốt ruột la lớn.

Không sai, hắn quả thật cảm thấy Cố Nhược Vân kéo chân sau, cũng sẽ oán giận vài câu, nhưng này không có nghĩa là hắn có thể lòng dạ ác độc nhìn bọn họ tử vong! Mà tiểu gia hỏa này xông lên phía trước rõ ràng chính là muốn chết! Tật Phong Báo chỉ cần một cái tát có thể chụp chết nó!

"Oa oa!"

Tiểu gia hỏa thấy con Tật Phong này Báo nhìn thấy mình mà vẫn thờ ơ, vì thế càng thêm tức giận rồi, tiểu dáng vẻ vốn đáng yêu đột nhiên trở nên mặt mũi hung tợn, một cái miệng nhỏ nhắn giống như bị chống mở, mở còn lớn hơn thân thể nó, trong miệng nhỏ kia một mảnh tối đen, giống như một mảnh hắc động.

"Ngao ô!"

Không đợi Tật Phong Báo có chút phản ứng, tiểu gia hỏa há miệng rộng một ngụm nuốt nó vào, cuối cùng còn vừa lòng ợ lên no nê, sờ sờ bụng tròn vo, cảm thấy mỹ mãn đi qua phía Cố Nhược Vân...

Chương 1473: Manh Manh phát uy (ba)

Edit: kaylee

Toàn bộ rừng rậm đều yên tĩnh xuống.

Tĩnh đến ngay cả âm thanh gió nhẹ phất qua cũng nghe được rất là rõ ràng.

Đổng Phương vừa rồi còn vẻ mặt sốt ruột nhất thời nghẹn lại, âm thanh nghẹn ở trong yết hầu không cách nào phát ra. Biểu cảm khiếp sợ kia của hắn, giống như là thấy được một con kiến cưỡng gian một con voi, tràn ngập vẻ cổ quái.

Những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người, một màn trước mắt thật sự vượt qua nhận thức của bọn họ.

Con thú nhỏ này chỉ lớn bằng một bàn tay, nhưng mà, nó vậy mà có thể nuốt Tật Phong Báo lớn hơn nó mấy trăm lần?

Ách...

Đừng nói là thành viên trong tiểu đội bảy người này, chính là Tá Thượng Thần cũng kinh hãi nhìn Cố Nhược Vân, sự khác thường ở đáy mắt càng sâu.

"Ngươi... Sở dĩ ngươi dám tham gia tỷ thí, chính là vì có con Linh Thú này?"

Rốt cục Đổng Phương cũng phục hồi tinh thần lại, sắc mặt không còn có khinh bỉ lúc trước, dù sao cho dù thực lực của Cố Nhược Vân kém, nhưng có một con Linh Thú cường đại như vậy làm át chủ bài, lấy thực lực của con Linh Thú này, chỉ sợ Lãnh Thương cũng không phải là đối thủ của nó.

Cố Nhược Vân không trả lời Đổng Phương, nàng nhìn về phía thú nhỏ vui vui vẻ vẻ chạy tới phía mình, xoay người bế nó lên, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về lông trắng mềm mại của thú nhỏ, nhàn nhạt nói: "Ăn no? Ăn no thì chúng ta đây nên xuất phát."

Tiểu gia hỏa này cũng không ăn thịt nhân loại, trên đường đều coi đan dược là điểm tâm, nhưng mà, làm cho Cố Nhược Vân thật không ngờ là, tiểu gia hỏa này sẽ cắn nuốt Linh Thú?

"Cách."

Tiểu gia hỏa ợ lên no nê, từ cổ áo của Cố Nhược Vân chui vào đến trong vạt áo của nàng, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

"Linh Thú háo sắc như thế, ta cũng là lần đầu tiên gặp." Tá Thượng Thần nhếch khóe môi, mắt hoa đào đảo qua tiểu manh hóa chui ở trong vạt áo của Cố Nhược Vân: "Nếu không có đoán sai, Linh Thú này hẳn là công."

Nhìn tươi cười trêu tức trên mặt yêu nghiệt, Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, rồi sau đó, ánh mắt của nàng nhìn về phía Lý Thanh trợn mắt há hốc mồm ở một bên.

"Vừa rồi đa tạ."

Nàng tạ là, ở lúc Đổng Phương nói lời vũ nhục, Lý Thanh mở miệng nói chuyện vì nàng.

Cho dù nàng cũng không thèm để ý lời Đổng Phương nói, lại không có nghĩa là, nàng sẽ bỏ qua sự giúp đỡ của người khác.

"Này," Lý Thanh có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Ta vốn nghĩ rằng ngươi giống như ta, chẳng phải dựa vào thực lực đi vào chỗ này, không nghĩ tới ngươi ẩn tàng một con át chủ bài cường đại như vậy, có con Linh Thú này ở, chỉ sợ thông qua đấu loại này rất dễ dàng, không giống ai đó, đấu loại còn chưa bắt đầu đã nghĩ buông tay, hiện tại thì sao? Mất mặt chưa?"

Khi nói lời này, ánh mắt của hắn liếc về phía Đổng Phương, khiêu khích nói.

Sắc mặt Đổng Phương đỏ lên, trừng mắt nhìn Lý Thanh, lại không dám đắc tội hắn, cho nên, hắn lại chuyển tầm mắt về phía Cố Nhược Vân.

Nhưng lúc này đây, lại không có tranh phong lúc trước.

"Ta xin lỗi ngươi vì lời nói vừa rồi của ta," Đổng Phương cắn chặt môi: "Thực xin lỗi, là ta quá coi thường ngươi, năng lực của ngươi thật sự là vượt ngoài dự kiến của ta, cho nên, ta xin lỗi ngươi."

Sai chính là sai, nam tử hán đại trượng phu, nếu đã sai, thì phải dũng cảm thừa nhận! Nếu ngay cả dũng khí thừa nhận sai lầm cũng không có, hắn còn có tư cách gì lăn lộn ở trong Thiên Nguyệt đế quốc?

"Có phải chúng ta nên xuất phát hay không?" Cố Nhược Vân nhìn Đổng Phương, nhàn nhạt nói: "Tật Phong Báo đã chết, Linh Thú khác không dám lại ra tay."

Đối với Đổng Phương, Cố Nhược Vân ngược lại là không có ấn tượng gì quá xấu.

Người này chính là võ mồm cực nhanh, bản tính không xấu, nếu không lúc trước ở trước lúc hắn không biết thực lực của tiểu gia hỏa, hắn cũng sẽ không thể lo lắng như thế.

Chỉ dựa vào điểm này, Cố Nhược Vân đã không so đo với hắn.

Chương 1474: Trên đường đi gặp chó cản đường (một)

Edit: kaylee

Rừng rậm Ác Linh, phía trên sơn đạo tràn đầy bụi gai, một tiểu đội bảy người đang vượt mọi chông gai hành tẩu về phía trước.

Bên trong bảy người kia, đi tuốt đàng trước là một nữ tử trẻ tuổi. Chỉ thấy nữ tử này mặc y phục màu xanh, khuôn mặt thanh lệ, bên trong đôi mắt màu đen mơ hồ hàm chứa ánh sáng thanh lãnh. Mà bên trong lồng ngực của nàng ôm một Linh Thú chỉ lớn bằng bàn tay, lúc này, con Linh Thú kia đang chớp cặp mắt ngập nước nhìn chằm chằm ngực của nữ tử, dáng vẻ cả người lẫn vật đều vô hại.

Đáng tiếc, dáng vẻ này hình thành đối lập rõ ràng với ánh mắt sắc lang của nó.

Bên cạnh thanh y nữ tử, nam tử mặc áo dài màu hồng đào khẽ nhếch khóe môi, trong mắt hàm chứa ý cười không rõ ý tứ hàm xúc.

Những người còn lại theo sát ở phía sau hai người một thú này, không dám lướt qua bọn họ, ánh mắt tràn đầy trào phúng ban đầu đã bị sùng bái thay thế, càng nhiều hơn vẫn là một chút rối rắm và cực kỳ hâm mộ.

Nguyên nhân có thể làm cho bọn họ hâm mộ như thế là vì, vài ngày ở rừng rậm Ác Linh này, Manh Manh trừ bỏ ngày đầu tiên ăn một con Tật Phong Báo ra thì không còn ăn nữa! Lục Vân sợ tiểu gia hỏa này đói bụng, cố ý chuẩn bị một con Linh Thú muốn cống hiến cho nó, vì làm cho Linh Thú càng mĩ vị, nàng còn cố ý nướng con Linh Thú kia.

Ai biết tiểu gia hỏa này căn bản là xem thường!

Không sai! Cho dù Manh Manh có thể cắn nuốt Linh Thú, không có nghĩa là nó coi Linh Thú là đồ ăn, nếu không phải Tật Phong Báo chọc giận nó, nó cũng không nuốt!

Cho nên, Lục Vân chỉ có thể ủ rũ phân Linh Thú cho những người đoàn đội khác.

Mà khi tất cả mọi người đang ăn cơm, tiểu gia hỏa cũng không yên!

Dựa vào cái gì các ngươi đều có đồ ăn ăn? Ta lại chỉ có thể tha thiết ngóng nhìn!

Vì thế, tiểu gia hỏa không cam lòng lập tức quấn quít lấy Cố Nhược Vân đòi đan dược, mà ở dưới các loại lăn lộn bán manh của nó, Cố Nhược Vân rất là bất đắc dĩ lấy ra một lọ đan dược ném cho nó.

Tuy rằng ở trong Minh giới, bởi vì truyền thừa đã lâu, đan dược không hiếm có giống như là đại lục, nhưng cũng rất là thưa thớt mà trân quý, bởi vậy, lúc mọi người trông thấy Cố Nhược Vân dùng đan dược coi là thức ăn dùng để nuôi nấng tiểu gia hỏa này, lập tức xuất hiện tình cảnh hiện tại này...

"Cố Nhược..." Đổng Phương vốn định mở miệng kêu tên Cố Nhược Vân, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt vào một chữ cuối cùng kia: "Cố cô nương, ngươi cho con Linh Thú này ăn, có phải đan dược hay không?"

Dù sao Đổng Phương cũng là thiên tài Minh giới, kiến thức tự nhiên nhiều hơn những người Đệ Nhất thành đó, bởi vậy, sau khi trông thấy Cố Nhược Vân lấy đan dược ra, hắn lập tức nhận ra.

Cố Nhược Vân quay đầu nhìn Đổng Phương, cuối cùng vẫn là gật gật đầu: "Tiểu gia hỏa này tương đối kén ăn."

Một câu nói này, tương đương là gián tiếp thừa nhận lời Đổng Phương nói.

Lập tức, trong mắt mọi người đều toát ra vẻ không thể tin được, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân đều không giống trước.

Đan dược! Kia vậy mà thật là đan dược!

Cho dù với thân phận của bọn họ cũng không phải là không gặp qua đan dược, nhưng nhóm cường giả có được đan dược người nào không coi đan dược như bảo bối? Nhưng mà, nữ nhân này lại coi đan dược là thức ăn nuôi nấng Linh Thú!

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người cảm thán không thôi, cũng có người muốn trực tiếp biến thành Linh Thú trong lòng Cố Nhược Vân, kể từ đó, bọn họ cũng có thể hưởng thụ thức ăn cao cấp như vậy.

Trên mặt Đổng Phương mang theo một chút phức tạp, hắn không nghĩ tới người mình xem thường lúc trước, sẽ có năng lực cường đại như thế! Trên người có thể mang theo nhiều đan dược như vậy, thật hiển nhiên, nàng chính là một Luyện Đan Sư!

Chương 1475: Trên đường đi gặp chó cản đường (hai)

Edit: kaylee

Lục Vân nhìn Cố Nhược Vân đứng ở bên cạnh Tá Thượng Thần, rồi lại nhìn mình, một chút cảm giác siêu việt trong lòng lập tức biến mất.

So sánh với nữ nhân này, mình thật sự là không đáng giá kiêu ngạo!

Nghĩ đến đây, cảm tình vừa nảy mầm không lâu của Lục Vân đối với Tá Thượng Thần, cứ như vậy chết non ở trong tã lót, nhưng nàng cũng không vì thế mà cảm thấy thương tâm, ngược lại rất là kích động! Không thể sánh cùng nam tử yêu nghiệt này, nhưng lại nhận thức một Luyện Đan Sư càng đáng giá nàng hưng phấn!

Khang Thiếu Kiệt và Mộc Anh không nói gì, nhưng thật rõ ràng, từ trong mắt bọn họ cũng thấy được một chút kích động.

Luyện Đan Sư đó, đây chính là một Luyện Đan Sư có thể coi đan dược là thức ăn!

Lúc này đây, bọn họ rất là may mắn mình có thể tới tham gia tỷ thí của Thiên Nguyệt đế quốc, cho dù không cách nào thông qua tỷ thí, bọn họ cũng cảm thấy không thiệt!

"Lý Thanh," Đổng Phương dùng khuỷu tay đụng Lý Thanh, trên mặt đầy tươi cười: "Cố cô nương có ấn tượng không tệ đối với ngươi, lát sau ngươi đi nói tốt vì chúng ta đi, yêu cầu của ta cũng không cao, cho dù nàng lấy thức ăn uy Linh Thú cho ta liếm một ngụm, ta cũng đã thỏa mãn."

Nghe được lời này của Đổng Phương, đám người Lục Vân cũng không tự chủ được gật gật đầu, lấy gia thế của bọn họ, là không có tư cách có được Luyện Đan Sư, cho nên, nếu có thể liếm một ngụm thức ăn nuôi nấng Manh Manh, cuộc đời này của bọn họ sống không uổng phí.

Đương nhiên, lời này của Đổng Phương mấy người còn lại có thể nghe hiểu được, thậm chí đồng tình, nhưng nếu như rơi vào trong tai những người không rõ chân tướng khác thì lại khác.

"Ha ha ha!"

Một tiếng cười đột nhiên truyền đến, mang theo trào phúng và ý lạnh: "Đổng Phương, không nghĩ tới Đổng gia các ngươi vậy mà bần cùng tới loại trình độ này! Vậy mà lại làm cho ngươi đói đến mức muốn ăn thức ăn nuôi nấng Linh Thú? Chậc chậc, thật đúng là làm cho người ta ngã vỡ mắt kính! Nếu ngươi thật sự hỗn đến loại tình cảnh khốn cùng thất vọng này, ngươi cứ quỳ xuống gọi ta hai tiếng gia gia, nói không chừng ta sẽ thiện tâm thưởng ngươi vài Kim tệ."

Tiếng cười to bừa bãi phía xa làm cho Đổng Phương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn qua, lúc nhìn thấy mấy người đi tới phía bọn họ, sắc mặt không khỏi trầm một chút.

"Ngươi biết?" Lục Vân nhíu mày liễu: "Người quen sao?"

Đổng Phương nặng nề lên tiếng: "Người này tên là Đoàn Ất, Đoàn gia hắn và Đổng gia ta vẫn luôn đối đầu nhiều đời, không nghĩ tới lần này hắn ta sẽ cùng ta cùng nhau báo danh, càng là đụng phải ở trong này."

Nói tới đây, âm thanh của hắn lạnh vài phần, nhìn về phía người tới, nói: "Đoàn Ất, hiện tại là ở thời kì đấu loại, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Hiện tại ta không muốn so đo với ngươi, lập tức cút cho ta!"

"A, con thỏ còn dám cắn người? Trước kia lúc ngươi nhìn thấy ta không phải là ngay cả cái rắm cũng không dám thả à, hiện tại cũng dám làm cho ta cút?" Đoàn Ất cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn Lý Thanh ở một bên: "Thì ra là có nhi tử nhà Tướng quân làm chỗ dựa cho ngươi, lá gan của ngươi mới lớn như vậy?"

"Ngươi..."

Đổng Phương tức cả người run run, nếu lúc trước không phải suy nghĩ vì Đổng gia, hắn cũng sẽ không thể nhẫn nại lâu như vậy.

Nhưng không nghĩ tới, người này cũng dám vũ nhục hắn ở trước mặt nữ nhân mình âu yếm!

Nghĩ vậy, Đổng Phương nhìn Lục Vân ở một bên, cuối cùng lại vẫn là đè lại tức giận.

Dù sao hiện tại là ở trong đấu loại, nếu ra tay ở loại thời điểm này, nói không chừng sẽ liên lụy những người trong đoàn đội khác!

Đương nhiên, theo bản năng Đổng Phương bỏ qua Cố Nhược Vân!

Hắn đã từng đắc tội Cố Nhược Vân, Cố Nhược Vân chưa tính sổ với hắn cũng đã không tệ, như thế nào hắn dám trông cậy vào đối phương ra tay?

Nếu nàng không ra tay, thì nam tử yêu nghiệt bên người nàng kia càng sẽ không ra tay!

Cho nên, bọn họ chính là năm người chống lại bảy người đối diện!

Chương 1476: Trên đường đi gặp chó cản đường (ba)

Edit: kaylee

"Đổng Phương, vận khí của ngươi thật là vô cùng kém, trong những người báo danh dự thi lần này, ba người thực lực yếu nhất đều ở trong đội ngũ của các ngươi, bởi vậy, lúc này đây, có lẽ ngươi ngay cả đấu loại đều không thông qua!"

Đoàn Ất cười tràn đầy trào phúng, tầm mắt khinh thường đảo qua trên người Cố Nhược Vân và Tá Thượng Thần, lập tức, trào phúng trong mắt càng đậm.

"Những phế vật này có thể mang đến trợ giúp gì cho đoàn đội các ngươi, không cản trở đã không tệ rồi!"

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Đổng Phương vốn đang tính toán nhẫn nại đột nhiên bạo phát, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương!

Người này vũ nhục mình cũng thôi đi, ngay cả thần tượng của hắn cũng dám vũ nhục, làm cho hắn như thế nào có thể tiếp tục nhịn đi!

Thật hiển nhiên, lúc này Đổng Phương hoàn toàn quên, ở trước khi hắn không nhìn thấy năng lực của Cố Nhược Vân, cũng coi nàng làm phế vật giống như Đoàn Ất!

"Đoàn Ất, ta nhẫn ngươi thật lâu! Ngươi đừng cho là ta thật sự sợ ngươi! Nếu không phải vì Đổng gia, ta căn bản sẽ không nhẫn nại tạp chủng ngươi này! Ngươi giống như ta đều chỉ là Siêu Phàm sơ kỳ mà thôi, cho dù đánh lên, ta cũng chưa hẳn sẽ bại bởi ngươi!"

"Ha ha ha!"

Nghe vậy, Đoàn Ất lại cười ha ha hai tiếng: "Đổng Phương, ta giống như ngươi đều là Siêu Phàm sơ kỳ, nhưng phía sau của ta lại đi theo một đám người Siêu Phàm trung kỳ! Những người này đều đã bị ta dùng tiền thu mua, dọc theo đường đi đều sẽ nghe mệnh lệnh của ta! Đoàn gia ta cái khác không có, chính là nhiều tiền, điểm này ngươi hâm mộ đều hâm mộ không được."

Trào phúng trên mặt hắn càng nhiều, trong âm thanh tràn đầy vẻ khinh miệt.

"À, đúng rồi, ta thiếu chút quên, hiện tại Đổng gia ngươi không chỉ không có tiền, càng là bần cùng đến ngay cả thiếu gia Đổng gia đều phải coi thức ăn của Linh Thú là đồ ăn! Ha ha, nếu như ngươi tới Đoàn gia làm nô lệ cho ta, ta ngược lại thật ra có thể cam đoan ngươi không cần chịu đói."

Thức ăn của Linh Thú, kia là cái gì vậy? Khẳng định là một ít cỏ dại mà thôi!

Đổng Phương này vậy mà cùng đến mức ăn cỏ? Vậy thì khác súc vật ở chỗ nào?

"Đoàn Ất!" Đổng Phương tức nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay.

Đoàn Ất cười lạnh một tiếng: "Đừng gọi ta thân thiết như vậy, nếu ngươi muốn cùng đoàn đội của ngươi sống khỏe mạnh, vậy quỳ xuống khấu đầu vài cái thật vang cho ta, nói không chừng ta còn có thể tha cho các ngươi! Thuận đường thưởng ngươi vài Kim tệ mua lương thực."

Một đoạn lời nói này, giống như đánh đòn cảnh cáo, làm Đổng Phương nháy mắt thanh tỉnh lại.

Ở bên trong đoàn đội bảy người bọn họ này, thực lực cường đại nhất chính là tiểu manh hóa trong ngực Cố Nhược Vân, nhưng mà, lấy tính cách thanh thanh lãnh lãnh kia của Cố Nhược Vân, là không có khả năng sẽ giúp hắn! Khang Thiếu Kiệt và Mộc Anh cũng chỉ là hai Siêu Phàm trung kỳ, như thế nào so sánh với mấy người đối diện kia?

"Cút cho ta!" Đoàn Ất lại quát to một tiếng, giọng điệu hung ác nói: "Nếu không, ngươi và nữ nhân âu yếm của ngươi đều đi ra không được rừng rậm Ác Linh này! Đương nhiên, dáng vẻ của nữ nhân này còn có vài phần tư sắc, ta có thể hưởng thụ trước lại làm cho nàng chết cùng ngươi!"

Rõ ràng, Đoàn Ất nhìn ra tình cảm đặc biệt của Đổng Phương đối với Lục Vân, bởi vậy mới lấy mạng của Lục Vân uy hiếp hắn!

Bên trong đấu loại, cũng không có quy định không cho phép người dự thi tự mình chiến đấu, vì vậy Đoàn Ất mới không biết sợ! Chỉ cần hắn không trêu chọc Lý Thanh bối cảnh cường đại, những người khác đều có thể tùy hắn giết!

"Đoàn Ất, thiếu gia phủ Tướng quân cũng ở chỗ này, ngươi cũng dám làm càn như vậy!" Lục Vân thẹn quá thành giận, tức giận quát lớn nói.

"Ha ha," Đoàn Ất cười lạnh hai tiếng, khinh miệt nói: "Công tử Lý Thanh thân phận cao quý, ta đương nhiên sẽ không động hắn, không chỉ sẽ không động hắn, ta còn sẽ đưa hắn bình an ra khỏi rừng rậm Ác Linh này! Đi theo chúng ta, thế nào cũng tốt hơn đi theo các ngươi, huống chi, đừng cho là ta không biết, lúc trước Đổng Phương từng trào phúng công tử Lý Thanh, ngươi cho rằng công tử Lý Thanh sẽ giúp các ngươi?"

Nói xong lời này, Đoàn Ất nhìn về phía Lý Thanh ở một bên, giọng điệu cung kính, nhưng mà ánh mắt lại vẫn để lộ ra một chút khinh thường như trước.

"Ngươi nói ta nói nhưng đúng, công tử Lý Thanh?"

Chương 1477: Trên đường đi gặp chó cản đường (năm)

Edit: kaylee

Lý Thanh nhíu mày, không nói gì.

So sánh tương đối mà nói, hắn không có cảm tình gì đối với Đoạn Ất này.

Nhưng mà, bởi vì hắn trầm mặc, càng chứng thức ý nghĩ trong lòng Đoàn Ất, hắn ta cười lạnh nhìn về phía Đổng Phương, trào phúng nhếch khóe môi: "Đổng Phương, ta đã nói, công tử Lý Thanh quả quyết sẽ không giúp ngươi! Hiện tại ngươi quỳ xuống cho ta! Nếu không, những người khác trong đoàn đội các ngươi, ta một người cũng sẽ không bỏ qua!"

Lời nói của Đoàn Ất, giống như một chậu nước lạnh dội xuống từ trên đầu Đổng Phương, làm cho trái tim của hắn nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Hắn nhìn Lục Vân đứng ở bên mình, cắn chặt môi, nói: "Lục Vân, thật có lỗi, ta làm liên luỵ ngươi, ta cũng thật không ngờ Đoạn Ất này sẽ làm ra loại chuyện này ở trong đấu loại, hắn nói rất đúng, bên trong đoàn đội bọn họ trừ bỏ hắn ta mọi người đều là Siêu Phàm trung kỳ, mà thực lực của chúng ta hiển nhiên nhỏ yếu hơn rất nhiều, nếu như là bình thường, nói không chừng ta còn có thể đánh hắn, nhưng hôm nay..."

Nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập thống khổ kia của Đổng Phương, Đoàn Ất đắc ý cười ‘ha ha’ hai tiếng.

"Đổng Phương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nếu như ngươi quỳ xuống, ta sẽ bỏ qua cho ngươi và những người khác trong đoàn đội ngươi, như thế nào?"

Khóe môi Đoàn Ất giương lên nụ cười tàn khốc, hắn ta giống như đã nhìn thấy tình cảnh Đổng Phương quỳ xuống dập đầu với hắn ta, nhịn không được lại nở nụ cười.

"Đổng Phương!"

Lục Vân gắt gao đè lại bả vai của Đổng Phương, mặt mày tràn ngập vẻ lo lắng: "Ngươi đừng nghe hắn ta, cho dù chúng ta liên hợp lại, cũng không tất không phải là đối thủ của hắn!"

"Đổng Phương, Lục Vân nói không sai, dưới gối nam nhi có hoàng kim, ngươi ngàn vạn không thể yếu đuối."

Khang Thiếu Kiệt nhíu mày: "Bất luận như thế nào, chúng ta đều là thành viên trong một đoàn đội, mặc kệ có khó khăn gì, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt! Tốt xấu gì ta và Mộc Anh cũng là Siêu Phàm trung kỳ, vẫn là có thể kéo dài bọn họ một chút."

"Ừ," Mộc Anh khẽ gật đầu, đồng ý với lời nói của Khang Thiếu Kiệt: "Có lẽ ở không lâu phía trước, chúng ta còn là người xa lạ không quen biết, nhưng nếu chúng ta đã cùng nhau đi đến rừng rậm Ác Linh này, chúng ta đây phải đoàn kết một lòng! Nếu không, như thế nào thông qua đấu loại lúc này đây?"

Nhìn khuôn mặt kiên nghị của nhóm đồng bạn, khóe môi Đổng Phương nhếch lên một nụ cười chua sót.

"Thật có lỗi, là ta liên lụy mọi người, Mộc Anh, cho dù thực lực của ngươi và Khang Thiếu Kiệt cường đại, nhưng lực lượng phải đối mặt cũng không kém! Ta không muốn vì một mình ta, làm cho trận tỷ thí này thất bại! Hơn nữa..."

Tầm mắt của hắn chuyển về phía Lục Vân, trong ánh mắt hàm chứa áy náy và kiên định.

"Lục Vân, ta sẽ bảo vệ ngươi!"

Giọng điệu thanh niên kiên định mà tràn ngập khí phách, làm cho trái tim của Lục Vân đập mạnh một cái, nàng cắn chặt môi, đưa tay muốn giữ chặt Đổng Phương, nhưng mà đối phương lại linh hoạt tránh thoát tay của nàng, đi qua phía Đoàn Ất.

"Thế nào? Suy nghĩ tốt rồi?" Đoàn Ất cười ha ha hai tiếng, trào phúng nói: "Ngươi yên tâm, nếu ngươi quỳ xuống ở trước mặt ta, ta tuyệt sẽ không tìm đoàn đội các ngươi phiền toái ở trong đấu loại này! Hơn nữa, về sau ngươi cũng không cần lại ăn thức ăn của Linh Thú!"

Đáng tiếc, đến nay Đoàn Ất còn không biết thức ăn Cố Nhược Vân dùng để nuôi nấng Linh Thú là cái gì, nếu không, hắn ta quả quyết sẽ không có gương mặt hiện giờ, phỏng chừng sẽ càng điên cuồng hơn Đổng Phương!

"Đoàn Ất!" Đổng Phương đứng ở trước mặt Đoàn Ất, lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi nhục nhã ta, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ hồi báo cho ngươi!"

Nếu không phải vì Lục Vân và thành viên khác trong đoàn đội, hắn chính là chết, cũng tuyệt sẽ không nhận nhục nhã như vậy!

Chương 1478: Trên đường đi gặp chó cản đường (sáu)

Edit: kaylee

"Ha ha, chỉ sợ ngươi không có năng lực này!"

Đoàn Ất cười lạnh hai tiếng, từ trên cao nhìn xuống nhìn thanh niên trước mặt, ngoan thanh quát: "Quỳ xuống cho ta!"

Thân mình Đổng Phương run lên, hắn hiểu rõ, nếu mình thật sự quỳ xuống ở chỗ này, sau này sẽ không còn tư cách theo đuổi Lục Vân.

Nữ nhân vĩ đại giống như Lục Vân, là tuyệt sẽ không nhận một nam tử yếu đuối!

Nhưng mà, hắn còn có lựa chọn khác sao?

Nếu như không nghe theo lời Đoàn Ất nói, thì đám người phía sau hắn kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! Hơn hết là ngay cả những người khác trong đoàn đội cũng sẽ bị liên lụy!

Nghĩ đến đây, Đổng Phương hít một hơi thật sâu, hắn hơi hơi nhắm đôi mắt lại, đầu gối dần dần cong xuống.

"Ha ha ha!"

Tiếng cười của Đoàn Ất càng điên cuồng, hình như hắn ta chờ một ngày này, đã chờ thật lâu!

"Đổng Phương, thì ra tiểu súc sinh ngươi cũng có một ngày như vậy, lúc đó, ta muốn tuyên truyền chuyện của ngươi đến Đổng gia các ngươi, cho người Đổng gia các ngươi biết Đổng Phương ngươi là một cái dạng nạo loại gì!"

Ngay tại khi hắn ta nói xong lời này, lúc lại nhìn về phía Đổng Phương, thì đột nhiên phát hiện đầu gối của tiểu tử Đổng Phương này còn không có tiếp xúc đến mặt đất, chỉ bày ra tư thế gấp khúc.

"Đổng Phương! Ngươi đang làm gì? Còn không quỳ xuống cho ta!" Đoàn Ất có chút không kiên nhẫn nhíu mày, âm thanh càng lúc càng lạnh.

Lúc này, vẻ mặt Đổng Phương cũng kinh ngạc, trong ánh mắt tràn ngập hoảng loạn.

Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là cảm giác được có một luồng lực lượng đang kéo thân thể hắn, làm cho thân thể hắn không cách nào lại tiếp tục gấp khúc xuống! Luồng lực lượng kia quá mức cường đại, căn bản không cho hắn có cơ hội phản kháng!

Ngay tại lúc Đổng Phương cho rằng thân thể của mình xuất hiện tật xấu gì, phía sau, một âm thanh thanh lãnh chậm rãi truyền đến, thanh như gió mát làm cho ý nghĩ của hắn nháy mắt trở nên thanh minh.

"Dũng khí lúc trước của ngươi đi đâu rồi? Kiêu ngạo khi ngươi đối mặt với ta và Lý Thanh lại đi đâu rồi? Nếu sau này ngươi muốn tu luyện của ngươi vĩnh viễn dừng lại không tiến, vậy ngươi cứ quỳ xuống đi."

Sau khi âm thanh thanh lãnh của nữ tử dừng lại, lực lượng kéo hắn kia chợt biến mất, thân thể hắn đột nhiên được nới lỏng, bước chân lảo đảo một chút, thiếu chút đã té ngã trên đất.

Đương nhiên, so với thân thể đột nhiên thoải mái, càng làm cho Đổng Phương khiếp sợ là, nữ tử thanh thanh lãnh lãnh kia vậy mà sẽ ra mặt vì hắn?

"Ngươi..." Đổng Phương cứng ngắc quay đầu, tầm mắt không dám tin dừng ở trên người Cố Nhược Vân: "Vì sao ngươi..."

Vì sao muốn giúp ta?

Hắn muốn hỏi, là một câu này.

Nếu như có Cố Nhược Vân trợ giúp, đoàn đội này của bọn họ, sẽ không bao giờ cần kiêng kị đám người Đoàn Ất nữa.

"Trước ngươi từng lo lắng cho Manh Manh."

Khi Manh Manh chống lại Tật Phong Báo, một chút sốt ruột kia của Đổng Phương cũng không làm bộ.

Nếu nói, hắn lo lắng Cố Nhược Vân sẽ gặp nguy hiểm sinh mệnh thì có thể hiểu nguyên nhân, dù sao nếu Cố Nhược Vân bỏ mình ở trong này, bọn họ sẽ không cách nào thông qua đấu loại. Nhưng mà, Manh Manh chỉ là một Linh Thú mà thôi, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đối với đấu loại.

Cũng chính là vì điểm này, Cố Nhược Vân nhìn ra bản tính người này không xấu.

Nếu không phải vì vậy, cho dù Đổng Phương nhận hết nhục nhã ở trong này, nàng cũng sẽ không đứng ra nhiều lời một chữ!

"Cố cô nương, ta..."

Trên mặt Đổng Phương xuất hiện một chút xấu hổ: "Lúc trước ta đối đãi với ngươi như vậy, ngươi vẫn đứng ra trợ giúp ta, ta thật sự là xấu hổ không chịu nổi!"

Lúc này đây, Đổng Phương lại đã nhìn ra, nữ nhân này chẳng phải thật sự thanh thanh lãnh lãnh, mà là ngoài lạnh trong nóng, đôi khi, chẳng sợ ngươi chỉ là trong lúc vô tình nói qua một câu vì nàng, nàng đều sẽ cảm ơn trong lòng. Nhưng nếu ngươi từng đắc tội nàng, đến chết cũng không hối cải, thì ngươi chính là chết không có chỗ chôn, nàng cũng sẽ không giúp ngươi nhặt xác!

Chương 1479: Trên đường đi gặp chó cản đường (bảy)

Edit : kaylee

"Nữ nhân, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác!"

Đoàn Ất nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân, lạnh giọng nói: "Nếu không, phỏng chừng ngươi sẽ không biết khi nào thì đã chuốc họa vào thân!"

Khi nói lời này, tầm mắt của hắn thấy được tiểu gia hỏa nhuyễn manh trong lòng Cố Nhược Vân, âm thanh càng tàn nhẫn.

"Hơn nữa, nếu ta không có đoán sai, thức ăn Đổng Phương nói lúc trước, hẳn chính là ngươi dùng để nuôi nấng con Linh Thú này! Cũng chỉ có loại ngốc tử như Đổng Phương này mới có thể ăn thức ăn Linh Thú! Nếu đổi thành ta, ta sẽ biến Linh Thú trong ngực ngươi thành phân của ta, ha ha ha!"

Ngụ ý, chính là, hắn muốn ăn tiểu gia hỏa Cố Nhược Vân ôm trong ngực kia.

Lúc Lý Thanh nhìn thấy Đoàn Ất khó xử Cố Nhược Vân, vốn định đứng ra giúp nàng giải quyết chuyện này, ai biết giọng điệu người này lại thay đổi, chống lại Linh Thú thoạt nhìn cả người lẫn vật đều vô hại kia!

Không biết nếu Đoàn Ất nhìn dáng vẻ thấy tiểu gia hỏa cắn nuốt Tật Phong Báo, có phải vẫn có dũng khí nói ra loại lời nói này hay không?

Quả nhiên, tiểu gia hỏa tức giận rồi!

Ở trên đời này, chỉ có nó nuốt người khác, kết quả nhân loại không biết tốt xấu này vậy mà muốn ăn nó?

"Ngươi thảm."

Đổng Phương ha ha cười hai tiếng, theo bản năng lui hai bước, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Đoàn Ất.

"Tính tình con Linh Thú này của Cố cô nương không tốt lắm, ngươi đắc tội nó, cho dù cha ngươi đến cũng cứu không được ngươi, mặt khác, thức ăn của con Linh Thú này cũng không phải ngươi muốn ăn là có thể ăn, bán Đổng gia ngươi cũng ăn không nổi."

Quả thật, Đổng gia cũng không phải là thế lực hạng nhất, cho dù là táng gia bại sản, cũng không thể hưởng thụ đãi ngộ giống như con Linh Thú này.

"A, vật nhỏ này còn có thể tức giận?" Nghe được lời Đổng Phương nói, Đoàn Ất lại nhìn về phía Manh Manh, cười ha ha hai tiếng : "Nhưng thế thì sao? Tiểu gia hỏa chỉ lớn bằng bàn tay ta dùng một chưởng là có thể chụp chết nó! Còn có, lấy tài phú của Đổng gia ta, lại ngay cả thức ăn Linh Thú đều mua không nổi? Cho dù Linh Thú này ăn thịt động vật, Đổng gia ta đây cũng không phải nuôi không nổi! Đáng tiếc, ta tuyệt sẽ không tiêu phí công phu lớn như vậy đi chăn nuôi một Linh Thú không có sức chiến đấu! Loại Linh Thú này chỉ xứng trở thành phân của ta!"

Đổng Phương cười lạnh một tiếng: "Đoàn Ất, không nghĩ tới ngươi cũng có thời điểm không biết tốt xấu như vậy! Ta đã nhắc nhở ngươi, con Linh Thú này không phải là ngươi có thể trêu chọc nổi! Kết quả ngươi lại vẫn mạo phạm nó! Lát sau, ngươi sẽ ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết!"

Lúc trước, chỉ bởi vì Tật Phong Báo kia quấy rầy giấc ngủ của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa này đã bởi vậy mà tức giận, cũng chưa cho Tật Phong Báo cơ hội cầu xin tha thứ, đã cắn nuốt nó.

Hiện giờ, Đoàn Ất trào phúng nó như vậy, hắn tin tưởng, lửa giận của tiểu gia hỏa tất nhiên càng lớn hơn lần trước!

"Oa oa!"

Ngay tại sau khi Đổng Phương kia vừa dứt lời, tiểu gia hỏa lập tức nhảy xuống từ trong lòng Cố Nhược Vân, móng vuốt nho nhỏ chỉ vào khuôn mặt trào phúng của Đoàn Ất, quang quác quang quác giận mắng lên. Nhưng mà, bởi vì tiểu gia hỏa này rất đáng yêu, dáng vẻ tức giận kia không có một chút lực uy hiếp.

"Ha ha!" Đoàn Ất cười to hai tiếng : "Một Linh Thú ngay cả nói đều không biết nói, căn bản là tồn tại không cả bằng rác rưởi! Loại Linh Thú này cho ta để nhét kẽ răng cũng không đủ! Tiểu gia hỏa, ngươi đứng ở dưới chân của ta, sẽ không sợ ta một cước giẫm chết ngươi?"

Vì chứng minh hành động của mình, Đoàn Ất cười nâng chân lên, vẻ mặt tàn nhẫn và hung ác.

Tiểu gia hỏa càng thêm tức giận rồi, đôi mắt to trong veo như nước dần dần biến thành màu đỏ, lông trắng cả người đều dựng đứng, giống như một con mèo nhỏ xù lông...

Chương 1480: Không đâm đầu vào chỗ chết sẽ không phải chết (một)

Edit : kaylee

"A, tiểu gia hỏa này tức giận thật đúng là lớn, cùng con mèo nhỏ nhi, nhưng mà dựa vào lực lượng nhỏ bé của ngươi này có thể làm gì bổn thiếu gia?"

Đoàn Ất liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa hai mắt phun ra lửa giận, càng càn phá cười lên.

Ở trong mắt của hắn ta, một Linh Thú không có sức chiến đấu như vậy có thể làm gì? Thân thể vừa nhỏ vừa mềm kia, mình tát một cái nó có thể bị chụp thành bánh thịt! Căn bản là không đủ gây sợ hãi!

Nhưng rất nhanh, Đoàn Ất đang cười to phát hiện có gì đó không đúng.

Chỉ thấy mấy người Đổng Phương theo bản năng lui về sau mấy bước, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn hắn ta, chính là ngay cả Lý Thanh trầm mặc ít lời kia cũng như thế, thật giống như hắn ta trêu chọc phải tồn tại không nên trêu chọc nào đó!

Nếu nói, chỉ một mình Đổng Phương làm ra biểu cảm này, hắn ta có thể cho rằng người này đang cố ý hù dọa hắn ta. Nhưng mà, sau khi trông thấy Lý Thanh thân phận cao quý cũng như vậy, Đoàn Ất có chút mê mang.

Sao lại thế này?

Đối phương chỉ là một thú nhỏ không có lực công kích mà thôi, vì sao những người này lại dùng một biểu cảm đối đãi với người chết nhìn hắn.

Không sai!

Ở trong cảm giác của Đoàn Ất, ánh mắt những người này nhìn về phía hắn ta, giống như hắn ta đã trở thành một người chết!

"Đoàn Ất, ta và ngươi vốn không quen biết, cũng không có khúc mắc, càng không muốn nhúng tay vào ân ân oán oán giữa ngươi và Đổng Phương." Lý Thanh cười lạnh một tiếng, nói: "Nhưng mà, hiện tại ta muốn tặng ngươi một câu, không đâm đầu vào chỗ chết sẽ không phải chết! Có một số người, đừng nói là ngươi, ngay cả phụ thân ta cũng đắc tội không nổi! Hơn nữa, tuy rằng ta không thích Đổng Phương này, nhưng mà một câu nói của hắn, lại chiếm được tán thành của mọi người chúng ta, kia chính là, thức ăn của tiểu gia hỏa này, quả thật bán toàn bộ Đoàn gia các ngươi đều mua không nổi!"

Ầm!

Giống như sét đánh ngang tai, làm cho bước chân Đoàn Ất lảo đảo vài cái, lui về sau mấy bước.

Sắc mặt của hắn ta vô cùng tái nhợt, đầu óc ‘rầm rầm’ vang lên, giống như còn chưa thể đi ra từ trong lời nói của Lý Thanh.

Cái gì gọi là có một số người, ngay cả Lí đại Tướng quân cũng đắc tội không nổi?

Còn có, ngay cả công tử Lý Thanh cũng nói, bán toàn bộ Đổng gia đều mua không nổi thức ăn của tiểu Linh Thú này?

Thức ăn chẳng lẽ là làm bằng vàng? Nhưng mà, cho dù là thức ăn làm từ vàng, lấy tài phú của Đổng gia cũng không có khả năng mua không nổi!

Ngay tại khi cả đầu Đoàn Ất đều vọng lại lời Lý Thanh nói, một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên truyền đến, mạnh mẽ kéo suy nghĩ của hắn ta về.

"Đoàn công tử, cẩn thận!"

Xôn xao!

Luồng gió âm lãnh nghênh diện đánh tới, lúc Đoàn Ất kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một màn làm cho cuộc đời này hắn ta vĩnh viễn khó quên...

Chỉ thấy tiểu Linh Thú còn cả người lẫn vật đều vô hại lúc trước đột nhiên trở nên mặt mũi hung tợn, miệng há ra như động đen không đáy một chút khuếch đại, đến cuối cùng còn lớn hơn toàn bộ thân thể của nó, hơn nữa còn đang không ngừng khuếch trương.

Mà âm phong kia, chính là đến từ miệng của tiểu gia hỏa.

"Đoàn Ất, ta sớm nói qua, tính tình con Linh Thú này của Cố cô nương không tốt, ngươi còn cố tình muốn chọc nó, hiện tại tốt lắm đi? Cho dù ngươi cầu xin tha thứ cũng đã chậm," Đổng Phương vui sướng khi người gặp họa cười, mặt mày tràn đầy đắc ý và cao ngạo: "Đúng rồi, nể tình ngươi sắp chết, ta có thể nói cho ngươi biết, thức ăn của tiểu gia hỏa này là đan dược! Ngươi cảm thấy, bằng vào tài phú của Đoàn gia ngươi, cho dù là bán toàn bộ Đoàn gia, nhưng có thể mua được đan dược cung cấp cho tiểu gia hỏa này?"

Mấy người còn lại cũng ào ào lắc đầu, hành vi của Đoàn Ất, đúng là chứng thực một câu nói.

Không đâm đầu vào chỗ chết sẽ không phải chết!

Cho dù Cố Nhược Vân ngăn Đổng Phương quỳ xuống, nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý ra tay giải quyết phiền toái này thay Đổng Phương! Nhiều nhất nàng có thể làm, chính là cam đoan đoàn đội này bình an vô sự rời đi rừng rậm Ác Linh!


Chương 1481: Không đâm đầu vào chỗ chết sẽ không phải chết (hai)

Edit : kaylee

Hơn nữa, nàng có thể dùng một phương pháp đơn giản giải quyết!

Phương pháp kia chính là Lý Thanh!

Thân phận của Lý Thanh bày ở chỗ này, Đoàn Ất sẽ không ra tay với hắn, nếu không, toàn bộ Đoàn gia đều sẽ sụp đổ! Mà lấy sự tin phục của Lý Thanh đối với nàng, là tuyệt đối nguyện ý ngăn cản hành vi của Đoàn Ất! Vì vậy cho dù là không ra tay, Cố Nhược Vân cũng có thể bãi bình chuyện này rất đơn giản!

Về phần sau khi rời đi rừng rậm Ác Linh, thì chính là ân oán cá nhân giữa Đổng Phương và Đoàn Ất! Mà không có đoàn đội liên lụy, lúc ấy Đổng Phương cũng sẽ không dễ dàng thần phục!

Cho nên, Đoàn Ất vốn có thể không cần chết!

Nhưng mà người này cố tình tự tìm chết, chọc ai không tốt, gặp phải con tiểu ác ma này? Với trình độ sủng nịch của Cố cô nương đối với con Linh Thú này, là tuyệt sẽ không ngăn lại bất kỳ hành vi nào của nó! Bởi vậy, Đoàn Ất là tự mình hại mình!

"Không!"

Sau khi Đổng Phương vừa dứt lời, con ngươi Đoàn Ất chợt co rút nhanh, âm thanh bén nhọn vang vọng ở bên trong toàn bộ rừng rậm, vang vọng từng hồi.

Hắn ta còn chưa kịp hối hận, đã bị tiểu gia hỏa há mồm rộng cấp một ngụm nuốt vào, bởi vậy, biến mất ở trong rừng rậm này...

"Nôn!"

Hình như hương vị của Đoàn Ất cũng không ngon, làm cho tiểu gia hỏa nhịn không được chạy đến một bên nôn khan, biểu cảm ghê tởm kia giống như là ăn phân.

"Ách..."

Đổng Phương sửng sốt một chút, cùng đám người Lục Vân nhìn nhau, đều là lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.

"Tiểu gia hỏa này mới là thật phúc hắc!"

Nó ăn người, kết quả còn ghét bỏ đối phương, hơn nữa còn làm ra động tác buồn nôn, nếu Đoàn Ất kia thấy được một màn như vậy, phỏng chừng sẽ bị tức chết!

"Manh Manh," Cố Nhược Vân nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ của tiểu gia hỏa kia, không khỏi nhíu mày: "Về sau đừng cái gì cũng ăn, miễn cho tiêu hóa không tốt."

‘Bá’ một tiếng, Manh Manh nhảy tới trong lòng Cố Nhược Vân, vươn tay về phía nàng, ‘oa oa’ kêu to lên.

Cố Nhược Vân bất đắc dĩ thở dài, xuất ra một viên đan dược đặt tới trong móng vuốt của nó: "Cho, về sau trừ bỏ đan dược ra, ngươi vẫn là đừng ăn thứ khác, vạn nhất ăn hỏng bụng thì mất nhiều hơn được!"

Ba!

Tiểu gia hỏa hôn ở trên má Cố Nhược Vân, vui vẻ nuốt đan dược vào trong bụng, nhưng nó cảm thấy có chút không đủ, lại quấn quít lấy Cố Nhược Vân đòi đan dược.

Lúc này, sáu người còn lại đi theo Đoàn Ất tiến đến ào ào nhìn nhau, trong đầu đồng thời tóe ra một chữ.

Trốn!

Nghĩ vậy, bọn họ xoay người lập tức muốn chạy trốn, nhưng lúc bọn họ muốn nhanh chóng rời đi, một âm thanh thanh lãnh bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.

"Đã đến đây, các ngươi cũng không cần rời đi."

Giọng nói của nữ tử thanh lãnh trước sau như một, lại lộ ra trầm trọng áp bách, làm chân của sáu người kia đều như là mọc rễ trên mặt đất, ngay cả nâng đều nâng không nổi.

"Ngươi muốn thế nào?"

Bên trong sáu người, một gã nam tử trên mặt mang theo hắc ban (bớt đen) quay đầu trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đoàn Ất đã chết, chúng ta chỉ là lấy tiền của hắn làm việc vì hắn mà thôi! Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"

"Lấy tiền làm việc, vậy phải làm xong chuyện, không phải Đoàn Ất cho các ngươi đối phó Đổng Phương, còn có những người liên quan đến hắn như chúng ta? Một khi đã như vậy, các ngươi cứ như vậy rời đi có vẻ không tốt lắm đâu?"

"Ngươi..." Sắc mặt hắc ban nam tử càng thay đổi, âm thanh bất giác mềm xuống : "Vị cô nương này, chúng ta không quen biết, cũng không oán không cừu, ngươi thả chúng ta, ngày sau chúng ta sẽ báo đáp của ngươi thật tốt, được không?"

"Quả thật, chúng ta không oán không cừu, cũng không quen biết," Cố Nhược Vân nhẹ vỗ cằm, ý vị thâm trường cười cười: "Nhưng mà, chuyện các ngươi biết quá nhiều, nên như thế nào cho phải đây?"

Chương 1482: Không đâm đầu vào chỗ chết sẽ không phải chết (ba)

Edit : kaylee

Sắc mặt mấy người kia đều không tự chủ được biến đổi, bọn họ đúng là đã quên, sau khi thấy thực lực uy mãnh của tiểu gia hỏa kia, như thế nào Cố Nhược Vân có thể mặc cho bọn hắn rời đi?

"Cố cô nương," Hắc ban nam tử cắn chặt răng, nói: "Ta có thể cam đoan với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không lộ ra một chút tiếng gió nào ra ngoài, xin ngươi tha cho chúng ta lúc này đây! Hiện tại chúng ta đã hối hận, thậm chí ngay cả đấu loại đều không thể thông qua, chúng ta đã bị báo ứng, vì sao ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta?"

"Đuổi tận giết tuyệt?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, nói: "Nếu thực lực của ta không đủ cường đại, thì hôm nay chờ đợi chúng ta lại sẽ là cái gì? Sợ rằng chỉ còn đường chết."

Sắc mặt hắc ban nam tử càng khó coi.

Cố Nhược Vân nói không sai, Đoàn Ất căn bản là không có ý định buông tha cho bọn họ! Cho dù là Đổng Phương chịu thua, những người này cũng là khó thoát khỏi cái chết!

Nhưng làm bọn hắn thật không ngờ là, Cố Nhược Vân bị phần đông thiên tài Thiên Nguyệt đế quốc coi là phế vật vậy mà sẽ có thực lực mạnh mẽ như vậy!

"Đến cùng ngươi muốn như thế nào? Ta dám cam đoan, chúng ta sẽ không lộ ra một chút chuyện nào về ngươi! Phải như thế nào ngươi mới tin tưởng ta?"

Nhìn khuôn mặt gần như điên cuồng của hắc ban nam tử, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Ở trên đời này, có thể làm ta tín nhiệm chỉ có một loại người, loại người này, chính là người chết!"

"Ngươi..." Hắc ban nam tử không nghĩ tới mình đã khẩn cầu như vậy, nữ tử này vẫn không buông tha cho mình, hắn ta càng nghĩ càng giận, cũng không tính toán tiếp tục yếu đuối, lập tức kêu gào lên: "Cố Nhược Vân, ngươi chỉ là dựa vào Linh Thú trong tay kia mới dám tác uy tác phúc như thế! Nếu không có nó, ngươi căn bản cái gì cũng không phải, ta muốn bóp chết ngươi, cũng đơn giản giống như bóp chết một con kiến! Ngươi muốn giết chúng ta ở chỗ này, quả thực là rất buồn cười, ngươi đừng quên, cường giả Thiên Nguyệt đế quốc đều ở gần đây, chỉ cần ta cầu cứu, nhất định sẽ có người đuổi tới cứu chúng ta! Mà chờ sau khi chúng ta rời khỏi, chính là ngày chết của ngươi!"

Hắc ban nam tử cho rằng sau khi mình nói ra lời này, Cố Nhược Vân tất nhiên sẽ thất kinh, nhưng hắn ta sai lầm rồi, giờ này khắc này, khuôn mặt nữ tử vẫn lạnh nhạt như cũ, con ngươi thanh lãnh bình tĩnh không hề dao động, giống như lời hắc ban nam tử nói căn bản là uy hiếp không được nàng.

"Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta thật sự sẽ không nói chuyện gì về ngươi? Nếu không phải tại ngươi, chúng ta cũng sẽ không thể đấu loại thất bại! Cho nên, chờ sau khi ta rời đi nơi này, ta sẽ tuyên dương chuyện ngươi có được một con Linh Thú cường đại ra ngoài, lúc đó, ngươi tất nhiên sẽ bị vô số người nhìn trộm và đuổi giết!"

Thất phu vô tội, hoài bích có tội! (người không có tội nhưng mang vật báu thành có tội)

Vì vậy ngay từ đầu Cố Nhược Vân mới không có tính toán buông tha cho những người này.

"Ngươi giết Đoàn Ất, nhất định sẽ phải trả giá lớn vì chuyện này!"

Hai mắt hắc ban nam tử đỏ bừng, oán độc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Đoàn Ất vừa chết, cũng định đấu loại thất bại, bởi vậy, những người này đều muốn quy trách nhiệm về Cố Nhược Vân, lại chưa từng nghĩ tới, nếu không phải Đoàn Ất khiêu khích trước, mà bọn họ lại trợ trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm điều ác), lại như thế nào gặp hậu quả như vậy?

Ngay tại lúc hắc ban nam tử xuất ra đạn tín hiệu muốn cầu cứu, một đạo kình phong ‘ầm’ một tiếng đánh vào phía trên ngực của hắn ta, thân mình của hắn ta đột nhiên thối lui về phía sau, hung hăng ngã ở phía trên cổ thụ, ầm ầm, cổ thụ sập, ngăn chặn thân thể của hắn ta.

Đạn tín hiệu xẹt qua một độ cong ở trên không, dừng ở trong tay nam tử.

Một bộ áo dài màu hồng đào, xinh đẹp mà không tục tằng, làn da nam nhân nhẵn nhụi như bạch ngọc, trong đôi mắt hoa đào hàm chứa ý cười câu nhân, hắn nhìn đạn tín hiệu trong tay, tươi cười ở khóe môi lộ ra một chút lười nhác.

Chương 1483: Không đâm đầu vào chỗ chết sẽ không phải chết (bốn)

Edit : kaylee

"Cầu cứu? Vậy cũng phải xem xem các ngươi có thể phát tin tức cầu cứu ra ngoài hay không."

Tá Thượng Thần nhếch khóe môi, bàn tay hơi hơi dùng một chút lực, đạn tín hiệu trong tay đã bị hắn bóp thành vụn.

Bên trong mỗi đoàn đội, chỉ có một quả đạn tín hiệu, nếu đạn tín hiệu này bị hủy, thì chứng minh bọn họ không còn cách nào phát ra tín hiệu cầu cứu với cường giả đế quốc!

"Tiểu Vân Nhi."

Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Tá Thượng Thần chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, mắt hoa đào nhướng lên, nét mặt tươi cười như hoa: "Những tên tạp toái này cứ giao cho ta xử trí, miễn cho ô uế tay ngươi, được không?"

Nói xong lời này, tầm mắt của hắn lập tức chậm rãi chuyển qua, dừng ở trên người mấy người rõ ràng là nhận đến kinh hách này.

"Ô," hắn nhẹ vỗ về cằm, âm thanh lười nhác mà tràn ngập mị hoặc: "Ta nói các ngươi đắc tội ai không tốt, vì sao lại muốn nhiều lần đắc tội Tiểu Vân Nhi nhà ta? Cho nên, các ngươi nói, bổn hoàng tử nên trừng phạt các ngươi như thế nào?"

"Khụ khụ!"

Hắc ban nam tử thật vất vả đẩy cổ thụ áp ở trên người ra, lập tức nghe được lời Tá Thượng Thần nói, hắn ta cố hết sức bò lên, mặt mày âm ngoan nói: "Tiểu tử thối, ngươi cũng dám đánh lén ta! Ta muốn ngươi..."

Đẹp mắt!

Hai chữ cuối cùng này còn chưa kịp vang lên, đã nhìn thấy nam tử mặc y phục màu hồng đào phía trước kia phất phất tay, lập tức, một lực lượng cường hãn trực tiếp vọt tới, hắn ta còn chưa thể phản ứng lại, thân mình lại ngã văng ra ngoài.

"Người diện mạo xấu xí, thông thường tâm linh cũng rất xấu xí, mà bổn hoàng tử không thích nói chuyện với một người như vậy, huống chi, bổn hoàng tử chẳng phải đánh lén, mà là quang minh chính đại đánh ngươi!"

Phụt!

Hắc ban nam tử phun ra một ngụm máu tươi, hắc ban trên mặt cũng bởi vậy dữ tợn lên.

"Người tâm địa ác độc như thế, không hiểu lấy ơn báo oán như các ngươi, nhất định sẽ không chết tử tế được!"

Thật hiển nhiên, một câu nói này của hắc ban nam tử, hoàn toàn chọc giận Tá Thượng Thần.

Ý cười trên mặt Tá Thượng Thần càng đậm, trong đôi mắt hoa đào lại dần dần tràn ngập âm lãnh, bên môi chậm rãi giương lên một độ cong: "Lấy ơn báo oán? Ha ha, bổn hoàng tử chưa từng nghe qua bốn chữ này! Cũng không hiểu lấy ơn báo oán là ý tứ gì! Nhưng mà, bổn hoàng tử lại rõ ràng, nếu các ngươi không chết, thì Tiểu Vân Nhi nhà ta sẽ có phiền toái không đếm được, cho nên, chỉ có thể ủy khuất các ngươi."

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Tá Thượng Thần giơ cánh tay lên, trong phút chốc, vô số chủy thủ từ trong tay áo của hắn lao ra ngoài, cắm giữa yết hầu của sáu người kia, máu tươi như cột nước trào ra, nhiễm đỏ mảnh rừng rậm xanh biếc này...

Đám người Đổng Phương toàn sững sờ, ngơ ngác nhìn về phía Tá Thượng Thần, trong ánh mắt kia tràn đầy không thể tin.

Hình như thế nào cũng không nghĩ tới, Tá Thượng Thần có được lực lượng cường đại như vậy!

Mà hai người bọn họ cho là phế vật, một người trong đó có được một con Linh Thú cường lực, càng là một Luyện Đan Sư trân quý, một người khác, lại là có thể trong một giây giết nhiều Siêu Phàm trung kỳ như vậy! Nhưng trước đó, bọn họ còn coi hai người này là phế vật!

Theo như cái này thì, mình không liên lụy hai người Cố Nhược Vân đã không tệ! Làm sao hai người này có thể sẽ liên lụy bọn họ?

Nghĩ vậy, trong mắt Đổng Phương lộ ra một chút phức tạp: "Cố cô nương, Tá công tử, hai người các ngươi thật đúng là thâm tàng bất lộ, buồn cười là, thế nhân đều có mắt không tròng, coi bọn ngươi là phế vật! Mặt khác..."

Hắn ngừng lại một chút, tầm mắt chuyển về phía Cố Nhược Vân, ánh mắt khẳng định hỏi: "Nếu ta không có đoán sai, ngươi không chỉ có được một con Linh Thú cường đại, thậm chí ngay cả thực lực của bản thân ngươi cũng rất cường đại!"

Nghe vậy, mọi người đều là hai mặt nhìn nhau.

Thực lực của con Linh Thú trong tay Cố Nhược Vân kia đã làm cho bọn họ thật chấn kinh rồi, huống chi nàng còn là một Luyện Đan Sư. Nhưng hôm nay, Đổng Phương nói thực lực của bản thân nàng cũng rất cường đại, này có khả năng sao? Cô nương này mới bao nhiêu tuổi? Thế nào có khả năng có được thành tựu lớn như thế?

Chương 1484: Lại đây tìm phiền toái (một)

Edit: kaylee

Ở dưới ánh mắt tràn ngập nghi hoặc kia của mọi người, Cố Nhược Vân chậm rãi mở miệng: "Thực lực của ta cũng không phải rất mạnh, chính là khoảng thời gian trước may mắn đột phá tới Siêu Phàm hậu kỳ mà thôi."

Nàng nói là sự thật!

Ở trong Minh giới cường giả xuất hiện lớp lớp này, thực lực của nàng cũng không phải là rất mạnh, nhưng mà, một đoạn lời này đến trong tai những người khác thì không giống vậy.

"Hít!"

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt khiếp sợ ngóng nhìn khuôn mặt thanh lệ xuất trần kia, hình như thế nào cũng thật không ngờ, Cố Nhược Vân bị bọn họ cho là phế vật này, vậy mà là một cường giả Siêu Phàm hậu kỳ!

Không sai, ở trong Minh giới Siêu Phàm hậu kỳ chẳng phải mạnh nhất, chỉ có thể được coi là hạng trung, nhưng các ngươi đừng xem nhẹ tuổi của Cố Nhược Vân! Tuổi như vậy đã có thể đột phá tới Siêu Phàm hậu kỳ, thì thiên phú của nàng càng cường đại hơn Lãnh Thương!

"Theo ta thấy, ngươi mới là thất hắc mã lớn nhất trong tỷ thí lúc này đây," Lục Vân than nhẹ một tiếng: "So với ngươi, Lãnh Thương lại tính là cái gì? Cho dù hắn cũng là Siêu Phàm hậu kỳ, lại lớn hơn ngươi mấy tuổi, huống chi, ngươi trừ bỏ thực lực cường đại ra, càng là một Luyện Đan Sư!"

Này vốn được cho là lời khen tặng, nói ra từ trong miệng Lục Vân, nhưng không mang theo hơi thở khen tặng! Ngược lại là lộ ra một chút cảm thán.

Đổng Phương mắt đầy phức tạp nhìn Cố Nhược Vân: "Vừa rồi ta vốn muốn chịu thua Đoàn Ất, nhưng mà, ngay tại trong nháy mắt ta quỳ xuống kia, một lực lượng không hiểu kéo ta, luồng lực lượng kia cường đại làm cho ta không cách nào phản kháng, bởi vậy ta mới kết luận, thực lực của ngươi cũng không như ngươi biểu hiện ra."

Cũng là từ điểm này, Đổng Phương mới có thể tin tưởng vững chắc Cố Nhược Vân cường đại!

Nghe lời hai người nói, Cố Nhược Vân cũng không nói thêm gì, ngón tay nàng nhẹ vỗ về tiểu gia hỏa trong ngực, nhàn nhạt nâng lên khóe môi: "Đi thôi, chúng ta còn có thời gian vài ngày, nhân cơ hội này, ta muốn xem một chút rừng rậm Ác Linh làm cho người sợ hãi này, đến cùng cường đại ở chỗ nào."

Khi nói lời này, trong mắt Cố Nhược Vân lóe ra vài tia sáng, ánh mắt nhìn về phía rừng rậm cách đó không xa, một chút sáng rọi chợt lóe lên từ đáy mắt.

Ngay tại một khắc nàng bước vào rừng rậm Ác Linh kia, lập tức cảm nhận được Cửu Hoàng ở bên trong thân thể dị động! Có lẽ ở chỗ sâu trong rừng rậm Ác Linh này, có cái gì đó đang hấp dẫn nó?

...

Rừng rậm Ác Linh, chỗ sâu mơ hồ truyền ra hơi thở cường đại, làm cho mấy người đang hành tẩu không khỏi dừng bước chân.

Mộc Anh nhíu mày, nói: "Cố cô nương, hiện tại không sai biệt lắm đã kề cận chỗ sâu rừng rậm, chúng ta còn muốn tiếp tục đi về phía trước hay không? Không biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay không, ta luôn cảm thấy hình như ở phía trước tồn tại Linh Thú thực lực cường hãn nào đó."

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi gật đầu: "Đã đến đây lúc này đây, ta muốn tiến vào chỗ sâu rừng rậm này tìm tòi kết quả, nhưng mà cảm giác của ngươi rất tốt, ở chỗ sâu trong rừng rậm Ác Linh quả thật cất dấu tồn tại cường đại, cho nên hiện tại các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta xong việc sẽ về tìm các ngươi."

Nghe vậy, Đổng Phương cắn cắn môi, ánh mắt kiên định nói: "Cố cô nương, nếu ngươi muốn tiếp tục đi, Đổng Phương ta đây sẽ bất cứ giá nào, cùng ngươi đến cùng! Lúc trước nếu không có ngươi, nói không chừng ta đã khuất phục ở dưới dâm uy của Đoàn Ất, ta nợ ngươi một cái nhân tình, như thế nào cũng không thể lâm trận đào thoát!"

Lục Vân nhìn Đổng Phương, trong mắt mang theo thưởng thức.

Có lẽ là ngay từ đầu ngôn hành của Đổng Phương này đối với đám người Tá Thượng Thần, làm cho nàng không có cảm tình gì đối với Đổng Phương, nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Đổng Phương này là một người có khí khái nam tử như vậy! Như thế làm cho lòng của nàng khẽ giật mình.

Chương 1485: Lại đây tìm phiền toái (hai)

Edit : kaylee

"Tá Thượng Thần, xảy ra chuyện gì ?"

Cố Nhược Vân vốn định trả lời lời đám người Đổng Phương nói, lại trong giây lát cảm nhận được dao động khác thường của nam nhân bên cạnh, không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn, khẽ cau mày, hỏi.

Tá Thượng Thần nhếch môi đỏ mọng, trong mắt hoa đào để lộ ra ánh sáng kích động, sau đó, hắn cũng không có cho Cố Nhược Vân một câu trả lời, bóng dáng màu hồng đào kia nhanh chóng hiện lên, nhằm về phía trước...

Cố Nhược Vân không kịp suy xét, lập tức vội vàng đuổi theo.

"Chúng ta làm sao bây giờ?" Khang Thiếu Kiệt không nghĩ tới hai người này đều không nói một tiếng đã rời đi, nhất thời sửng sốt một chút, rồi sau đó chuyển mắt nhìn mấy người bên cạnh mình.

"Đi!" Mộc Anh trầm ngâm một lúc lâu, ngẩng đầu nói: "Chúng ta theo sau!"

"Được."

Còn lại mấy người ào ào gật đầu, lập tức truy tìm phương hướng hai người rời đi.

...

Trong khu rừng rậm rạp, một bóng dáng màu hồng đào mới hạ xuống, ở bên trong cây cối xanh biếc này rất là bắt mắt.

Ánh mắt của nam nhân nhìn chằm chằm một quả màu đỏ thắm chỗ không xa phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ kích động, cái loại kích động này, là cho tới bây giờ hắn đều chưa từng biểu hiện ra ngoài.

"Tá Thượng Thần, ngươi xảy ra chuyện gì?"

Cố Nhược Vân theo sát mà đến đứng ở bên người của hắn, theo ánh mắt của nam nhân nhìn qua, sau khi nhìn thấy thấy trên cổ thụ chỗ không xa phía trước kết ra quả màu đỏ thắm, trong mắt cũng xuất hiện một chút kinh ngạc: "Quả Linh Hoàng? Không nghĩ tới loại địa phương này lại có quả Linh Hoàng!"

Mọi người đều biết, sau khi ăn một quả Linh Hoàng, thì ở trong cảnh giới Chí Tôn sẽ đột phá một cấp! Đương nhiên, quả Linh Hoàng chỉ có tác dụng đối với người ở cảnh giới Chí Tôn, nếu tới Chí Tôn hậu kỳ, là không cách nào mượn dùng nó đột phá đến Cửu Chuyển!

Hơn nữa, cho dù là cường giả cảnh giới Chí Tôn, cũng không tất có thể đột phá! Dù sao quả Linh Hoàng không phải là đan dược, cơ hội có thể mượn dùng nó đột phá là cực nhỏ.

"Tiểu Vân Nhi, ngươi cũng biết người Minh phủ là vì sao mà đến?"

Tá Thượng Thần nhàn nhạt nâng lên khóe môi, ý cười lười nhác mà mị hoặc: "Nếu ta không có đoán sai, mục đích của bọn họ hẳn cũng là vì Nguyệt Linh thảo!"

"Nguyệt Linh thảo?"

Cố Nhược Vân nao nao, nhíu mày.

"Không sai, theo ta được biết, thiếu Phủ chủ Minh phủ đang tìm kiếm Nguyệt Linh thảo này, trong Minh giới, có được Nguyệt Linh thảo cũng chỉ có Thiên Nguyệt đế quốc, cho nên, ta nghĩ muốn dùng quả Linh Hoàng này, nếu ta có thể thành công đột phá, cơ hội của chúng ta sẽ lớn hơn nữa, nếu không, lúc đó chống lại người Minh phủ, rất có khả năng thất bại."

Vì cứu Cố Sanh Tiêu, Nguyệt Linh thảo hắn là phải có được!

Mặc dù là, vì thế hợp lại tất cả, cũng sẽ không tiếc!

Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu: "Ngươi xác định muốn mạo hiểm như vậy? Uy lực của quả Linh Hoàng rất mạnh, nếu ngươi may mắn đột phá, nhưng là có thể miễn gặp kiếp nạn này, nhưng không may thất bại, nặng sẽ nổ tan xác mà chết, nhẹ cũng sẽ kinh mạch đứt đoạn."

Thông thường, quả Linh Hoàng và đan dược khác nhau, dược lực của đan dược không uy mãnh, có thể bảo đảm võ giả an toàn! Nhưng mà loại vật ẩn chứa linh lực cường đại giống quả Linh Hoàng này, có khả năng rất lớn người nuốt dùng sẽ nổ tan xác mà chết.

Tá Thượng Thần cười khổ một tiếng: "Chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Chỉ dựa vào thú nhỏ trong lòng ngươi là không cách nào chiến đấu với cường giả Minh phủ! Nếu ta có thể đột phá, ít nhất có nhiều hơn một tia hi vọng, cho dù là thất bại, ta cũng sẽ không hối hận."

Nói xong lời này, đôi mắt hoa đào mê người kia của hắn thấy về phía Cố Nhược Vân, trong mắt tràn đầy kiên định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro