Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1411 - 1425

Chương 1411: Truyền thừa thất bại (sáu)

Edit: kaylee

"Xem ra chuyện lúc này đây, đã có một cái kết quả."

Tộc trưởng ý vị thâm trường nhìn Cố Nhược Vân, sau đó thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt tuyên bố nói: "Thánh Thú đã nhận nàng, thì nàng chính là người thừa kế truyền thừa của Ẩn Môn chúng ta, Cố cô nương, lát sau ngươi theo ta tiến đến nhận truyền thừa, ngươi có bằng lòng hay không?"

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Được."

"Một khi đã như vậy, nếu không còn chuyện gì, những người khác lui ra đi," Tộc trưởng phất tay, bên trong ngôn ngữ lộ ra cảm giác vân thanh phong đạm, rồi sau đó hình như bà nhớ tới cái gì, tầm mắt lại chuyển về phía Cố Nhược Vân: "Mặt khác, Cố cô nương, nếu ngươi muốn nhận truyền thừa của Ẩn Môn chúng ta, thì nhất định phải tuân thủ hai chuyện."

"Thứ nhất," Tộc trưởng dừng một chút, tiếp tục nói: "Từ nay về sau, không được làm ra việc bất lợi gì đối với Ẩn Môn, thứ hai, nếu Ẩn Môn cần hỗ trợ, thì ngươi nhất định phải tới tương trợ! Đương nhiên, Ẩn Môn chúng ta sẽ không hạn chế tự do của ngươi, mà dưới tình hình chung cũng sẽ không xin ngươi giúp đỡ, trừ phi ở đại lục xuất hiện nguy cơ trước nay chưa có, mới cần ngươi hỗ trợ!"

Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.

Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên nhớ lại lời nói của Thiên Nhân trưởng lão đã nói với nàng lúc trước, không khỏi chắp tay: "Được, ta đáp ứng người, chỉ là ta bề bộn nhiều việc, nếu không có chuyện gì quan trọng cũng đừng tìm ta."

Không biết vì sao, Cố Nhược Vân có thể cảm giác được, nếu đại lục thật sự xuất hiện nguy cơ, nguy hiểm kia tất nhiên có liên quan với nàng!

Nguyên nhân, chính là bởi vì cường giả bị Ẩn Môn phong ấn, chính là kẻ tự xưng là Bản Thánh kia!

Tên kia chẳng những năm lần bảy lượt muốn đánh chết nàng, càng là làm hại Tử Tà thiếu chút bỏ mình, nếu không phải Tử Tà có thể dục hỏa trùng sinh, nói không chừng đã táng thân ở trong tay hắn ta! Vì vậy cho dù chuyện này Ẩn Môn không mở miệng, nàng cũng sẽ không thể ngồi xem mặc kệ!

"Vậy ngươi đi theo ta."

Tộc trưởng khẽ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trên người chúng đệ tử Ẩn Môn, rất nhanh đã thu trở về, xoay người đi đến phía sau núi Ẩn Môn.

"Tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Hộ vệ Ôn gia vội vàng đi đến bên cạnh Ôn Nhã, vẻ mặt tràn đầy lo âu: "Cố Nhược Vân kia tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Đồ vô dụng!" Con ngươi Ôn Nhã trầm xuống, nếu không phải tên này tự chủ trương, nàng ta cũng sẽ không thể lâm vào hoàn cảnh như vậy.

Nghĩ đến đây, trong mắt Ôn Nhã hiện lên sự tàn nhẫn: "Lát sau ngươi lập tức chạy trở về Ôn gia nhận phạt! Về phần hiện tại, chúng ta phải rời đi Ẩn Môn, không thể chờ Cố Nhược Vân nhận truyền thừa xong tìm ta tính sổ!"

Với tính cách trừng mắt tất báo của nữ nhân kia, nếu chờ nàng nhận truyền thừa xong, nhất định sẽ là ngày chết của bọn hắn!

Hiện giờ, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng chạy về Ôn gia!

Chỉ có về Ôn gia, nữ nhân kia mới không cách nào giết nàng ta!

"Vâng, tiểu thư."

Hộ vệ Ôn gia củng củng nắm tay, sắc mặt cực kì khó coi, thế nào hắn ta cũng thật không ngờ, hành vi nhất thời của mình sẽ mang đến phiền toái lớn như vậy cho tiểu thư!

Lại càng chưa từng đoán trước được, ngay cả năng lực của Y Sư Ẩn Môn, cũng không thể chẩn đoán ra độc tố trong thân thể tiểu thư.

Mà càng quan trọng hơn là, vậy mà làm cho nữ nhân Cố Nhược Vân kia chó ngáp phải ruồi chiếm được Thánh Thú tán thành!

Này là chuyện bọn hắn thế nào cũng không cách nào dễ dàng tha thứ!

"Cố Nhược Vân!"

Ôn Nhã nắm chặt nắm tay, ở lúc nghĩ tới cái tên này, đầu lại đau đớn kịch liệt lên, sau đó cảm giác vô lực tràn đầy trong lòng.

Chương 1412: Truyền thừa thất bại? (bảy)

Edit: kaylee

Nàng ta hận nữ tử này hận phát cuồng, lại không thể làm gì được!

...

Bên trong truyền thừa.

Một bức họa dán ở trên tường đá xanh.

Trên bức họa kia là một nữ nhân, tóc dài như suối, mặt mày như họa, vẻ mặt tràn ngập thanh lãnh mà quyết đoán, trước mặt của nàng dựng đứng một thanh trường kiếm, Cố Nhược Vân liếc mắt một cái đã nhận ra thanh trường kiếm kia chính là Cửu Hoàng bị nàng đoạt được!

"Trong tay nữ nhân này có được Cửu Hoàng, hẳn chính là nữ tử ta nhìn thấy mấy lần từ trong ảo cảnh, chỉ mấy lần lúc trước khuôn mặt của nàng rất là mơ hồ, đây cũng là lần đầu tiên có thể thấy rõ dáng vẻ của nàng, không nghĩ tới nàng lại phong hoa tuyệt đại như thế."

Nhưng mà, nghĩ đến quan hệ của Thiên Bắc Dạ và nàng, trái tim Cố Nhược Vân không khỏi trầm xuống.

"Chúng ta coi như là có duyên, ngươi là chủ nhân đời thứ nhất của Thượng Cổ Thần Tháp, mà ta là đời thứ hai, huống chi, Thần Khí trong lúc vô tình ta tìm được cũng là ngươi rèn, vì vậy mà làm cho ta lại đạt được sự trợ giúp của ngươi, nhưng mà, ta không biết đến cùng ngươi và tiểu Dạ tồn tại cái dạng liên hệ gì, nhưng ta tin tưởng hắn, cũng như hắn tin ta, hơn nữa ta cũng tin tưởng, người rút kiếm chỉ về phía ngươi kia, tuyệt đối không phải là hắn!"

Giờ khắc này, Cố Nhược Vân nghĩ đến tình cảnh trong ảo cảnh lúc trước, trong con ngươi thanh lãnh bắt đầu dâng lên vẻ kiên định.

Ở trong ảo cảnh kia, nàng tận mắt thấy Thiên Bắc Dạ dùng kiếm đâm xuyên qua ngực của nữ tử, vọng tưởng cướp đi Thượng Cổ Thần Tháp, nhưng mà, không biết vì sao, nàng lại kiên định tin người nọ không phải là hắn.

Cố Nhược Vân hơi hơi nâng tay, nhẹ vỗ về bức họa phía trên vách tường.

Trong mơ hồ, hình như có một loại lực lượng đang dắt nàng, làm cho trong lòng nàng tràn ngập thân thiết.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm được hung thủ chân chính, báo thù rửa hận cho ngươi."

Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, bên trong ảo cảnh nàng ấy cường đại như thế nào! Cường giả như vậy, lại thua ở dưới âm mưu như thế! Vì vậy cho dù là nể tình Thượng Cổ Thần Tháp và Thần Khí Cửu Hoàng, nàng cũng sẽ báo thù vì nàng ấy!

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng lực lượng đột nhiên bừng lên từ bên trong bích hoạ kia, ánh sáng màu trắng khuếch tán ở bên trong truyền thừa, thân thể Cố Nhược Vân đều bao phủ ở đây.

Sau đó, một âm thanh thanh lãnh không biết vang lên từ chỗ nào, rơi vào trong tai của nàng.

"Rốt cục ngươi đến đây?"

Rốt cục đến đây?

Cố Nhược Vân giật mình, nữ tử này là đang chờ nàng?

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân vội vàng tìm kiếm chung quanh, lại cũng không có tìm kiếm được bóng dáng của nữ tử.

"Ta biết ngươi khẳng định đang tìm ta, ngươi không cần tìm, ta đã ngã xuống, lưu lại chỉ là một tia tàn niệm cuối cùng mà thôi! Ta không biết hiện tại đến cái triều đại gì, ta cũng không biết truyền thừa ta bố trí bị đặt tới nơi nào, ta chỉ biết là, ở phía trước ta ngã xuống lưu lại truyền thừa này, chính là vì chờ đợi ngươi đến."

"Vì có thể ở tương lai hấp dẫn được ngươi, ta phân tán một phần lực lượng của mình ra ngoài, làm cho người tiếp cận truyền thừa này cũng có thể đạt được một tia lực lượng! Cũng mượn dùng lực lượng này đột phá! Hi vọng hành động này có thể hấp dẫn ngươi đến."

Con ngươi Cố Nhược Vân chợt lóe, nếu Thiên Nhân trưởng lão không có nói sai, người mang truyền thừa đến Ẩn Môn, hẳn chính là Thiên Bắc Dạ.

Phỏng chừng là trước khi chết nữ tử này chưa kịp chuẩn bị tốt tất cả hậu sự, dưới vội vàng thiết trí truyền thừa này! Mà Thiên Bắc Dạ vì bảo vệ truyền thừa không bị những người khác lấy được, mới đưa truyền thừa vào Ẩn Môn, mượn tay Ẩn Môn bảo vệ nó.

Ngay tại lúc Cố Nhược Vân trầm ngâm, âm thanh thanh lãnh của nữ tử chậm rãi vang lên: "Đương nhiên, truyền thừa này ta có thiết trí phong ấn, những người khác có thể phân một tia lực lượng, nhưng không cách nào lấy được truyền thừa này, chỉ có ngươi, chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, mới có thể cởi bỏ phong ấn, đạt được truyền thừa!"

Chương 1413: Truyền thừa thất bại? (tám)

Edit: kaylee

"Truyền thừa chân chính, chẳng phải kế thừa lực lượng! Mà là ý chí cường đại! Ta sẽ không cho ngươi lực lượng của ta, nếu ngươi chiếm được lực lượng của ta, cho dù trong lúc nhất thời sẽ đột phá rất nhanh, nhưng không cách nào trở thành tồn tại cao nhất đại lục kia! Tham nhiều ăn không nổi, đường tu luyện vẫn là do ngươi đặt từng cái từng cái dấu chân xuống mới tốt."

Đối với cường giả không biết từ bao nhiêu năm trước này, trong lòng Cố Nhược Vân nhưng là tràn ngập kính nể, nhất là lời nói hôm nay của nàng ấy, càng làm cho trong lòng nàng mạnh mẽ xuất hiện ra một loại cảm giác khác thường.

Cái loại cảm giác này, giống như mình đã từng trải qua.

"Người thừa kế ý chí của ta, phải nhớ, bất luận đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, ngươi đều phải vượt mọi chông gai tiêu sái đi qua! Mà hiện giờ, sau khi ngươi đạt được ý chí của ta, có thể trợ giúp ngươi đi lên vị trí cao nhất kia! Đương nhiên, nếu muốn đạt tới cảnh giới mấy vạn năm qua đều không ai có thể đạt tới kia, trừ bỏ ý chí của ta ra, còn cần một ngoại vật tương trợ! Ở vạn năm trước, ta cũng vẫn luôn nỗ lực vươn tới vị trí cao nhất, lại vẫn không cách nào tìm được cơ hội đột phá thành Thần! Bởi vậy, ta mới giao nhiệm vụ này cho ngươi."

"Nhưng mà, trừ bỏ ý chí ra, ta còn sẽ giao tất cả kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của ta cho ngươi, sau khi có những kinh nghiệm đó, ngươi sẽ đột phá nhanh hơn!"

Đối với tu luyện giả mà nói, quan trọng nhất là cái gì?

Quan trọng nhất, đương nhiên không phải là may mắn có được lực lượng!

Mà là, tất cả kinh nghiệm tu luyện của một cường giả tuyệt thế!

Chuyện này đối với tu luyện giả mà nói, mới là thứ quý giá nhất!

Vì vậy sau khi nghe được lời này của nữ tử tuyệt thế, tâm Cố Nhược Vân nhịn không được run một cái, trong lòng càng là tràn ngập kinh hỉ.

Không nghĩ tới lần này tiến đến Ẩn Môn, sẽ đạt được ưu việt lớn như vậy! Này quả thực kích động hơn nhiều so với cảnh giới thực lực của nàng tăng lên!

"Ta có một việc muốn hỏi ngươi," Kinh hỉ qua đi, con ngươi Cố Nhược Vân trầm xuống, hỏi: "Đến cùng ngươi và tiểu Dạ có quan hệ như thế nào? Ở vạn năm trước, ngươi lại là loại nhân vật nào? Cường giả bị giam giữ ở trong Ẩn Môn kia có phải có liên quan với ngươi hay không? Hoặc là nói, là kẻ thù của ngươi?"

Sau khi hỏi xong lời này, Cố Nhược Vân mới đột nhiên phản ứng lại.

Nữ tử tuyệt thế chỉ lưu lại một đạo tàn niệm mà thôi, cũng không phải là tàn hồn ở đây! Bởi vậy, như thế nào có thể trả lời vấn đề của nàng?

Quả nhiên, sau khi nói xong những lời này, âm thanh nữ tử tuyệt thế biến mất, không lại vang lên, cũng không trả lời vấn đề nào của nàng! Thay vào đó là lực lượng bắt đầu khởi động ra, giống như thủy triều trào vào trong óc Cố Nhược Vân.

Nháy mắt, trong óc của Cố Nhược Vân có nhiều hơn rất nhiều thứ không thuộc về nàng, nàng biết, đó là tất cả kinh nghiệm thuộc về nữ tử tuyệt thế này.

Có những kinh nghiệm quý giá đó, đường tu luyện sau này của nàng cũng càng thêm thông thuận!

"Nha đầu."

Không biết khi nào, Tử Tà cả người mặc trường bào màu tím xuất hiện ở trước thân thể của nàng, con ngươi tràn ngập tà mị kia dừng ở phía trên khuôn mặt thanh lệ của nữ tử, bên môi nâng lên một độ cong ấm áp: "Ta biết, những năm gần đây, ngươi vẫn luôn có rất nhiều nghi vấn, cũng rất tò mò Thiên Bắc Dạ và chủ nhân đời trước của ta có lai lịch gì, nhưng mà, rất nhanh, ngươi sẽ biết tất cả mọi chuyện! Hiện tại ngươi chỉ cần tiếp tục đi về phía trước, sớm muộn gì đáp án sẽ có một ngày bị vạch trần! Tin tưởng ta!"

Nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ mà dịu dàng của nam tử kia, Cố Nhược Vân trịnh trọng gật gật đầu: "Bất luận như thế nào, ta đều sẽ không buông tay, chẳng sợ đường phía trước khó khan thế nào, cho dù là vượt mọi chông gai, ta cũng sẽ đạp lên một cái đường máu đi xuống."

Chương 1414: Truyền thừa thất bại? (chín)

Edit: kaylee

Bên ngoài truyền thừa, Vân Ngạn không ngừng đi qua đi lại, sốt ruột chờ đợi.

Đúng lúc này, cánh cửa lớn phòng truyền thừa vẫn khép chặt kia chậm rãi bị đẩy mở ra, sau khi hắn trông thấy thanh y nữ tử xuất hiện ở cửa, lập tức kinh hỉ vây quanh lên, vừa định mở miệng nói chuyện đột nhiên cảm ứng được hơi thở trên người Cố Nhược Vân không có chút biến hóa, không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Ngươi, làm sao ngươi vẫn ở Siêu Phàm hậu kỳ?"

Theo lý thuyết, đệ tử nào tiến vào bên trong truyền thừa, cho dù là thất bại đều phải nhận được lượng thực lực tăng lên nhất định.

Vì vậy nếu như thành công nhận truyền thừa, sẽ có được bao nhiêu lợi ích?

Mà lúc này Cố Nhược Vân cũng tiến vào bên trong truyền thừa cũng không có thay đổi gì, nói cách khác, nàng còn không bằng thất bại?

Nghĩ đến đây, Vân Ngạn nhìn Cố Nhược Vân, yếu ớt nói: "Lão đại, cho dù thất bại cũng không sao, dù sao qua nhiều năm như vậy, căn bản không có người có thể thành công nhận truyền thừa."

...

Bởi vì bên ngoài truyền thừa cũng quay chung quanh không ít đệ tử, bởi vậy, sau khi nghe thấy lời nói của Vân Ngạn, vô số ánh mắt tề tụ ở trên người Cố Nhược Vân.

Ngay từ đầu bọn họ tới nơi này, là muốn biết kết quả sau khi Cố Nhược Vân nhận truyền thừa, người không được việc tiến vào bên trong truyền thừa, cũng sẽ nhận được thực lực tăng lên! Đáng tiếc là, dao động trên người thanh y nữ tử này vẫn trước sau như một, không hề thay đổi.

Điều này làm cho chúng đệ tử đều nhịn không được bật cười trong lòng!

Đây chính là người thừa kế Thánh Thú đại nhân lựa chọn! Căn bản ngay cả đệ tử Ẩn Môn cũng không bằng! Tốt xấu gì sau khi đệ tử Ẩn Môn nhận truyền thừa, ít nhất cũng sẽ tăng lên một cấp bậc.

Nàng thì sao?

Đừng nói tăng lên cấp bậc, ngay cả một chút lực lượng cũng không tăng trưởng.

Quả thực chính là thất bại trong thất bại! Nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ tổn hại thanh danh anh minh của Ẩn Môn!

Đương nhiên, bọn họ cũng không biết là, với thực lực của bọn họ chỉ có thể kết luận lực lượng tăng trưởng, không cách nào nhìn ra khí thế toàn than Cố Nhược Vân đã thay đổi.

Loại khí thế này cũng không phải dựa vào thực lực để chống đỡ, mà là một loại cảnh giới tăng lên!

Nhưng mà, cho dù trong lòng mọi người cười lạnh không thôi, lại vì e ngại Vân Ngạn, ngược lại là không ai dám làm khó dễ đối với Cố Nhược Vân, chỉ có thể cứng rắn giấu ở trong lòng, nhưng mà, đùa cợt đầy mắt kia lại thế nào cũng che giấu không được.

"Ngươi tìm đến ta có chuyện gì?"

Đối với lời Vân Ngạn nói, Cố Nhược Vân cũng không trả lời, nàng nhún vai, hỏi.

"À," Vân Ngạn đột nhiên phục hồi tinh thần lại: "Là như vậy, tộc trưởng làm cho ta ở chỗ này chờ ngươi, chờ sau khi ngươi nhận truyền thừa xong thì đi tìm bà."

Cố Nhược Vân nhíu mày, khẽ gật đầu: "Được, ngươi dẫn đường phía trước đi."

Nàng quả thật nên đi gặp tộc trưởng một lần!

Dù sao, sau khi lấy được truyền thừa, cũng là thời điểm nàng rời đi Ẩn Môn này!

Không tự chủ được, trong đầu Cố Nhược Vân hiện ra nam tử tóc bạc hồng y kia, biểu cảm cũng không khỏi nhu hòa xuống.

"Tiểu Dạ, chờ ta rời đi Ẩn Môn, ta sẽ đi tìm chàng."

Một câu nói này, nàng yên lặng nói ở trong lòng, vì vậy Vân Ngạn ở bên cũng không có nghe thấy âm thanh của nàng, chỉ là cảm giác hơi thở thanh lãnh của nữ tử bỗng nhiên xảy ra thay đổi, trở nên rất là nhu hòa, bên môi mơ hồ có một chút ý cười...

...

Ẩn Môn.

Ở ngoàisSơn môn, hai đệ tử ngăn cản đám người Cố Nhược Vân tiến vào Ẩn Môn lúc trước kia vẫn chờ đợi ở cửa môn, nhưng mà, ngay sau đó, một bóng dáng như hắc ưng thoăn thoắt lãnh khốc đột nhiên xuất hiện, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

"Nếu tin tức ta nghe được không sai, tiểu muội hẳn là ở trong Ẩn Môn này."

Con ngươi hắc y nam tử hơi trầm xuống, tầm mắt nhìn về phía cửa, lẩm bẩm nói: "Bất luận như thế nào, ta đều phải nói tin tức của Thiên Bắc Dạ cho tiểu muội! Hiện giờ có thể trợ giúp hắn, có lẽ chỉ có nàng..."

Huống chi, Thiên Bắc Dạ là vì cứu hắn, mới lưu lại ở loại địa phương chim không ** phân này...

Chương 1415: Rời đi Ẩn Môn (một)

Edit: kaylee

"Ngươi là người phương nào?"

Hai gã đệ tử Ẩn Môn trông thấy hắc y nam nhân đi vào, vội vàng liếc mắt nhìn nhau một cái, rút ra vũ khí, ngăn hắn ở ngoài cửa.

"Ta đến tìm Cố Nhược Vân."

Cố Sanh Tiêu hơi hơi nâng con ngươi lãnh khốc lên, dưới mặt nạ màu bạc kia, là khuôn mặt anh tuấn bao trùm lạnh lẽo.

Nghe nói như thế, hai gã đệ tử Ẩn Môn nhất thời sửng sốt một chút, nếu nói lúc trước bọn họ không biết Cố Nhược Vân là người phương nào, nhưng hôm nay lại không thể không biết!

Thanh y nữ tử đã từng bị bọn họ cho rằng gian tế ngăn cản ở ngoài cửa kia, lại tạo ra phản ứng cực kì mãnh liệt ở trong Ẩn Môn, nàng chẳng những chiến thắng Vân Ngạn sư huynh thân là cường giả Chí Tôn, còn được Thánh Thú Ẩn Môn tán thành! Cho nên, chỉ cần hiện tại bọn họ nhớ tới hành vi trước kia, trong lòng không khỏi hối hận vạn phần!

"Ngươi tới tìm Cố cô nương?" Một gã đệ tử Ẩn Môn trong đó chần chờ một lúc lâu, hỏi: "Chúng ta không cách nào mang ngươi tiến vào gặp nàng, nhưng mà có thể thay ngươi thông báo! Không biết ngươi là người phương nào?"

Người này đeo mặt nạ, vừa thấy đã biết không phải là người gì tốt.

Nếu không, vì sao không dám lấy bộ mặt thật ra gặp người?

Đương nhiên, bởi vì có vết xe đổ, lúc này đây bọn họ nhưng là không dám tự tiện đuổi người đi, mà phải tiến vào thông báo.

Cố Sanh Tiêu vốn định báo ra tên của mình, nhưng đột nhiên nhớ tới người Ôn gia cũng ở trong Ẩn Môn, vì vậy hắn nuốt lời nói đến bên miệng vào, âm thanh lãnh khốc nói: "Ngươi giúp ta đưa cho nàng một câu nói, nói... Cố nhân Thanh Long Quốc, Tây Linh đại lục đến gặp."

"Được, hiện tại ta sẽ đi thông bẩm cho ngươi," Sau khi tên đệ tử Ẩn Môn kia mở miệng nói nói xong lời này, xoay người nhìn phía tên còn lại bên người: "Ngươi tiếp tục thủ ở chỗ này, đừng cho hắn tiến vào."

Dứt lời, hắn không có lại nói thêm cái gì, củng củng nắm tay với Cố Sanh Tiêu, đi đến trong Ẩn Môn.

...

Ẩn Môn.

Trong tộc đường, tộc trưởng tóc bạc khoanh chân ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, đúng lúc này, bà giống như nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, chậm rãi mở đôi mắt.

"Xem ra truyền thừa đã xong."

Lúc âm thanh tộc trưởng vừa dứt, cửa tộc đường bị đẩy mở ra.

Sau đó, nhìn thấy Cố Nhược Vân đi theo phía sau Vân Ngạn đi vào tộc đường, đứng ở trước mặt tộc trưởng.

"Không sai, không sai," Khoảnh khắc tộc trưởng nhìn thấy Cố Nhược Vân, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã bình phục xuống, vừa lòng gật gật đầu: "Xem ra ngươi đã thành công chiếm được truyền thừa."

Không sai, hiện tại thực lực của Cố Nhược Vân không có biến hóa gì, nhưng sao thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của tộc trưởng? Liếc mắt là đã nhìn ra khí chất quanh thân nàng thay đổi.

Loại khí chất này, giống như đao phong sắc bén, không cần cố ý phóng thích ra, đã làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác áp bách.

Nghe được lời tộc trưởng nói, Vân Ngạn ở một bên có chút kinh ngạc, ngây ngốc nhìn về phía Cố Nhược Vân bên người.

Tộc trưởng nói là có ý tứ gì?

Lão đại đã thành công nhận được truyền thừa?

Nhưng mà, không phải thực lực của nàng không có tăng trưởng gì sao?

Giống như là biết nghi hoặc trong lòng Vân Ngạn, tộc trưởng mỉm cười mở miệng giải thích nói: "Thực lực càng đi về sau, cũng càng khó có thể đột phá, cho nên loại thời điểm này, lĩnh ngộ là rất quan trọng! Ngay từ đầu, ta còn tò mò đến cùng truyền thừa này là cái gì, hiện giờ ta nhìn thấy ngươi, mới biết nội dung truyền thừa."

Bà dừng một chút, tiếp tục nói: "Thì ra, truyền thừa chân chính chính là những thứ ngươi lĩnh ngộ kia! Thực lực cường thịnh cỡ nào, không có ngộ tính nhất định, cũng khó đột phá đến một cửa cuối cùng!"

Chương 1416: Rời đi Ẩn Môn (hai)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân cười cười từ chối cho ý kiến.

Nàng đương nhiên sẽ không nói cho tộc trưởng, ở trong truyền thừa kia, nàng trừ bỏ được đến lĩnh ngộ này ra, còn chiếm được một thứ quý giá!

Kia chính là, kinh nghiệm cả đời của một cường giả tuyệt thế!

Chuyện này đối với nàng mà nói, mới là tài phú lớn nhất!

"Người tìm ta có chuyện gì?"

Tầm mắt Cố Nhược Vân dừng ở phía trên khuôn mặt già nua của tộc trưởng, nhàn nhạt hỏi.

"Nha đầu, ta biết ngươi có rất nhiều chỗ bất mãn đối với quyết nghị của Ẩn Môn, tỷ như, vốn đã đáp ứng cho ngươi truyền thừa, lại lâm thời đổi ý," Tộc trưởng bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng chuyện này ta cũng không có biện pháp nào, cho dù ta là tộc trưởng Ẩn Môn, lại phải nghe theo mệnh lệnh của một người, người nọ chính là Thánh Thú Ẩn Môn! Là Thánh Thú tuyên bố mệnh lệnh, tính toán tự mình lựa chọn người thừa kế truyền thừa, vì vậy ta cũng chỉ có thể làm như thế."

Cố Nhược Vân cười cười: "Mặc kệ quá trình như thế nào, truyền thừa này đã thuộc về ta, chỉ cần Ẩn Môn các ngươi không đổi ý là được."

"Ha ha," Tộc trưởng cười khẽ hai tiếng: "Truyền thừa đều đã bị ngươi thành công tiếp nhận rồi, chúng ta lại đổi ý thế nào? Lần này ta tìm ngươi đến, là biết ngươi rất nhanh sẽ phải rời khỏi Ẩn Môn, nhưng mà hiện giờ Thánh Thú lại bị đồ chơi trong tay ngươi mê hoặc, muốn đuổi theo ngươi, vì vậy nếu ngươi tính toán rời đi Ẩn Môn, cũng mang Thánh Thú theo đi, mặt khác, ta còn có một việc muốn hỏi ngươi, lần trước ngươi cho Thánh Thú dùng, có phải là đan dược hay không?"

Đan dược?

Ầm ầm ầm!

Vân Ngạn ngốc ở một bên sớm đã bị đối thoại của hai người dọa sợ há hốc mồm, hiện giờ lại nghe thấy lời tộc trưởng nói, cả người đều không tốt! Đôi mắt dại ra nhìn về phía Cố Nhược Vân, vẻ mặt đều là không thể tin được.

Mà ở bên trong hai mắt dại ra kia của hắn, Cố Nhược Vân chậm rãi gật gật đầu: "Không sai, quả thật là đan dược."

Một câu nói này của Cố Nhược Vân chứng thực câu hỏi của tộc trưởng, cũng làm cho trong lòng Vân Ngạn khiếp sợ không cách nào tự kềm chế!

Phải biết rằng, sau khi Cố Nhược Vân mê hoặc Thánh Thú, trong lòng toàn bộ người Ẩn Môn đều tràn ngập hối hận, sớm biết Thánh Thú tham ăn như thế, bọn họ nên chuẩn bị nhiều kẹo một chút, lấy được sự tán thành của Thánh Thú.

Lại bất luận như thế nào, đều không có người nghĩ đến, Cố Nhược Vân lấy ra chẳng phải kẹo viên gì, mà là đan dược!

Đúng rồi, tồn tại cao quý như Thánh Thú, lại như thế nào bị đồ chơi của tiểu hài tử lừa gạt mê hoặc? Phỏng chừng cũng chỉ có đan dược mới có thể làm cho nó buông vẻ cao quý trở nên tham ăn như thế!

"Ha ha, quả nhiên là hậu sinh khả uý!" Tộc trưởng cười ha ha hai tiếng: "Không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi cũng đã vinh hạnh có được luyện đan thuật, trở thành một Luyện Đan Sư ngay cả Vô Ngu trưởng lão đều khâm phục không thôi! Lúc trước Vô Ngu trưởng lão còn làm cho ta lưu ngươi lại, hắn muốn cùng ngươi tham thảo luyện đan thuật một chút!"

Vân Ngạn chớp mắt.

Tuy rằng Cố Nhược Vân là một Luyện Đan Sư, nhưng mà, trong Ẩn Môn bọn họ cũng có Luyện Đan Sư tồn tại!

Vô Ngu trưởng lão sống nhiều năm như vậy, có thể có được luyện đan thuật ở trong Đệ Nhất thành này không người có thể vượt qua! Bởi vậy, ở trong mắt hắn, chẳng sợ Cố Nhược Vân là Luyện Đan Sư, cũng không cùng một cấp bậc với Vô Ngu trưởng lão!

Nhưng mà, thế nào hắn cũng thật không ngờ, Vô Ngu trưởng lão sẽ khâm phục không thôi đối với một Luyện Đan Sư trẻ tuổi như thế, hơn nữa còn muốn cùng bàn luận?

Này như thế nào làm cho hắn không kinh hãi?

"Lão đại, lão đại ngươi này ta thực nhận thức đúng rồi!"

Thật lâu sau, Vân Ngạn mới hồi phục tinh thần lại, phát ra một tiếng cảm thán: "Ta thực may mắn tỷ thí lúc trước bại bởi ngươi, nếu không ta cũng không đảm đương nổi tiểu đệ của một luyện đan đại sư!"

Chương 1417: Rời đi Ẩn Môn (ba)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân cũng không có đáp lại Vân Ngạn, ánh mắt của nàng ngưng tụ ở trên người tộc trưởng, thong thả nói: "Nếu người không có việc khác, cũng là thời điểm ta cáo từ."

"Được," Tộc trưởng cười cười: "Chờ ngươi xong xuôi chuyện của ngươi, phiền toái ngươi lại về Ẩn Môn một chuyến."

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài cửa, không lại nói thêm cái gì.

"Lão đại, đợi ta với."

Vân Ngạn sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo, cùng đi ra cửa.

Tộc trưởng ngóng nhìn bóng dáng Cố Nhược Vân rời đi, hình như có cảm thán nói: "Tuy rằng dung mạo của nha đầu kia rất giống Ngọc Nhi, nhưng mà tính cách lại hoàn toàn khác! Phẩm tính Ngọc Nhi tương đối dịu dàng, nàng lại rất là thanh lãnh, không chút để ý tới thế sự, nhưng mà, nàng cũng có một điểm kế thừa mẫu thân nàng, kia chính là, nếu ai động người thân nàng một phân một hào, nàng sẽ làm cho hắn hối hận cả đời!"

Nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài đối với Cố Nhược Vân này, tộc trưởng nhẹ nhàng nở nụ cười, thần thái kia tràn ngập thoải mái, khuôn mặt già nua mang theo nếp nhăn cười đến giống như một đóa hoa.

...

"Hưu!"

Ngay ở trong phút chốc Cố Nhược Vân bước ra ngoài tộc đường, một bóng dáng tuyết trắng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi vào trong lòng của nàng.

Tiểu gia hỏa chớp đôi mắt to ngập nước, chít chít meo meo nói cái gì đó với Cố Nhược Vân, nhưng mà những lời này của nó không ai có thể nghe hiểu được.

"Ngươi muốn đi theo ta?"

Cố Nhược Vân nhún vai, hỏi.

Tiểu gia hỏa liều mạng gật gật đầu, chỉ sợ Cố Nhược Vân không mang theo nó rời đi.

"Được, ta có thể cho ngươi đi theo, nhưng mà, nếu ngươi muốn đi theo bên người ta, phải nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào của ta, ngươi có hiểu rõ?" Con ngươi Cố Nhược Vân quét về phía tiểu gia hỏa, vân thanh phong đạm nói.

Tiểu gia hỏa lại gật đầu, vì đan dược này, nó hoàn toàn tính toán bán đứng bản thân.

"Ngươi đã đáp ứng rồi, ta cũng đồng ý ngươi đi theo bên người ta."

Hưu!

Ở sau khi Cố Nhược Vân nói xong lời này, thân mình tiểu gia hỏa nhảy lên, mạnh mẽ chui vào trong y phục của Cố Nhược Vân, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ, cũng không cách nào phát hiện nó tồn tại.

Nhưng mà, sau khi tiểu gia hỏa chui vào y phục, sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức đen xuống.

Bởi vì nàng cảm giác được có hai cái móng vuốt nhỏ thịt đô đô của nó đặt ở trước ngực của nàng, còn dùng sức cọ hai cái, như thế còn không vừa lòng, càng là dụi đầu nho nhỏ của nó vào ngực của nàng, vẻ mặt thỏa mãn cùng tự tại.

"Ngạch," Vân Ngạn sợ run một chút, vội vàng quay đầu đi, nói: "Ta cái gì cũng không thấy."

Thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Thánh Thú đại nhân chẳng những tham ăn, lại còn... Háo sắc như thế!

"Chuyện tiểu gia hỏa này cùng ta rời đi, ta không muốn để cho những người khác biết," Cố Nhược Vân chuyển mắt nhìn Vân Ngạn, từng câu từng chữ nói: "Ngươi có hiểu rõ? Nếu để cho ta phát hiện ngươi lan truyền chuyện này ra ngoài, chỉ sợ mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ được."

Thân phận của tiểu gia hỏa không bình thường, bị một số người biết thân phận của nó phát hiện mình có được tiểu gia hỏa này, sợ rằng sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết.

Vân Ngạn sợ tới mức run run một chút, vội vàng lời thề son sắt cam đoan nói: "Lão đại, ngươi yên tâm, ta đây miệng thật nghiêm, ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung! Nếu không, ta chắc chắn bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được!"

Cố Nhược Vân gật gật đầu, muốn nói gì đó, lại chưa kịp nói ra miệng, một âm thanh từ phía trước vội vã truyền đến.

"Cố cô nương, ngoài Ẩn Môn có một gã nam tử muốn cầu kiến!"

Chương 1418: Huynh muội gặp nhau (một)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân sợ run một chút, ánh mắt chuyển về phía đệ tử Ẩn Môn tiến đến hội báo, hơi hơi nhíu mày.

"Có người muốn gặp ta? Có biết là ai?"

"Người nọ tự xưng là cố nhân đến từ Tây Linh đại lục, lại cũng không có nói là ai."

Tây Linh đại lục? Cố nhân?

Trong mắt Cố Nhược Vân xuất hiện một chút chần chờ, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có thể tả một chút dáng vẻ đặc thù của hắn hay không?"

"Vâng," Đệ tử Ẩn Môn củng củng nắm tay: "Nam nhân kia mặc hắc y, trên mặt mang theo một tấm mặt nạ màu bạc, cho nên, ta vẫn chưa thể thấy rõ dung mạo của hắn."

Hắc y nam tử? Mặt nạ màu bạc?

Bỗng nhiên, một khuôn mặt anh tuấn thoáng chốc xuất hiện ở trong óc của nàng, làm cho đầu của nàng ‘ầm’ một tiếng nổ vang mở ra.

Là hắn!

Không sai, nhất định là hắn!

Nghĩ đến khả năng người kia xuất hiện, trong lòng Cố Nhược Vân hiện lên một chút vui sướng, càng không kịp phân phó Vân Ngạn một câu, đã nhanh chóng vọt về phía ngoài sơn môn.

Vân Ngạn nhìn Cố Nhược Vân biến mất trong chớp mắt, chớp mắt, có chút ngây ngốc lầm bầm lầu bầu: "Lão đại đến Ẩn Môn này cũng một đoạn thời gian, ta lại trước giờ đều chưa từng thấy nàng có vẻ mặt kích động như vậy, thật không biết nam nhân tiến đến tìm nàng kia là loại người nào, có thể làm cho nàng luôn luôn vân thanh phong đạm xảy ra thay đổi lớn như thế."

...

Ở ngoài sơn môn.

Từ rất xa Cố Nhược Vân cũng đã thấy được hắc y nam tử đứng ở dưới mây mù kia, không tự chủ được dừng bước chân, ánh mắt tập trung ở trên mặt nạ màu bạc của nam nhân kia.

"Ta biết, ngày đó người đã từng xuất hiện cứu ta ở trong di tích, chính là huynh!"

Sau khi nàng vừa đến Đệ Nhất thành, đã xâm nhập di tích thân phạm hiểm cảnh, là nam nhân này xuất hiện cứu nàng!

Ở trên người nam nhân này, nàng vẫn luôn cảm giác được một loại cảm giác quen thuộc mà ấm áp, lại thế nào cũng thật không ngờ, người mạo hiểm cứu nàng kia, chính là hắn!

Môi Cố Sanh Tiêu giật giật, nhưng mà, sau khi thấy khuôn mặt thanh tú của muội muội nhà mình kia, lại phát hiện bản thân đột nhiên thất thanh, có nhiều lời muốn nói đều không thể nói ra, chỉ giống như si ngốc nhìn nàng.

Cố Nhược Vân cười cười, bước chân rời bước về phía Cố Sanh Tiêu.

"Ngày đó ta cũng không biết vì sao ca không đồng ý tương nhận ta, nhưng lúc này, ta đã biết tất cả! Hiện tại ca trở về là tốt rồi, mặc kệ ca là người, hay là con rối, ca vĩnh viễn là huynh trưởng của Cố Nhược Vân ta, không ai có thể cướp đi ca từ trong tay của ta, càng không có người có thể tiếp tục thương hại ca!"

Nàng, quyết không cho phép người Ôn gia lại cướp đi Cố Sanh Tiêu! Càng miễn bàn muốn luyện chế hắn thành con rối!

"Tiểu muội..."

Yết hầu Cố Sanh Tiêu có chút khô chát, cuối cùng vẫn là gọi ra câu xưng hô này.

"Ca," Tươi cười của Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhợt nhạt: "Ta đã tìm được phụ mẫu, hơn nữa đã tương nhận bọn họ, hiện giờ người một nhà chúng ta, cũng chỉ thiếu một mình người! Hiện tại người đã trở lại, chúng ta coi như là một nhà đoàn tụ."

Một nhà đoàn tụ?

Bốn chữ tốt đẹp cỡ nào, nhưng mà, lúc này Cố Sanh Tiêu chỉ cần nghĩ đến Thiên Bắc Dạ vì hắn mà tiến vào Minh giới, trong lòng đã phiếm một tầng chua sót, hắn rất muốn nói chuyện này cho Cố Nhược Vân, lại không biết mở miệng từ đâu, sợ muội muội sẽ không chịu nổi đả kích như vậy.

"Đúng rồi," Hình như Cố Nhược Vân nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Lúc trước tiểu Dạ nói muốn giúp ta đi tìm người, thế nào? Hắn không tìm được người sao?"

Nếu không, vì sao xuất hiện ở nơi này chỉ có Cố Sanh Tiêu, lại vẫn không thấy nam tử tóc bạc hồng y tuyệt thế kia?

Chương 1419: Huynh muội gặp nhau (hai)

Edit: kaylee

Sau khi nghe được hai chữ tiểu Dạ này, Cố Sanh Tiêu trầm mặc xuống, hắn há miệng, lại không biết giải thích với muội muội nhà mình như thế nào, vì vậy cuối cùng vẫn là không có thể nói ra.

Nhưng mà, trầm mặc của hắn, làm cho ý cười trên mặt Cố Nhược Vân chậm rãi biến mất, trong lòng dần dần sinh ra một loại cảm giác không tốt.

"Có phải... Tiểu Dạ đã xảy ra chuyện hay không?"

Nàng nắm chặt nắm tay, con ngươi nhìn chằm chằm mặt nạ màu bạc trên mặt Cố Sanh Tiêu, giọng điệu trầm trọng nói.

"Tiểu muội," Âm thanh Cố Sanh Tiêu khô ráp, mang theo một chút áy náy nói: "Thiên Bắc Dạ hắn... Hắn vì cứu ta, bị nhốt ở trong Minh giới! Minh giới kia có một con Địa Ngục Ba Đầu Long cường đại trấn thủ, cho nên, ta..."

"Minh giới, kia là chỗ nào?"

Cố Nhược Vân nhíu mày, nàng sống hai đời, lại chưa từng nghe qua chỗ này.

"Minh giới, tục xưng địa ngục," Cố Sanh Tiêu liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, hắn rõ ràng nhìn thấy sau khi mình nói ra hai chữ này nữ tử đột nhiên đại biến sắc mặt, hơi hơi mím môi mỏng, tiếp tục nói: "Đó là một nơi không chút nào tương giao với đại lục, hơn nữa, bất kỳ người nào tiến vào Minh giới, đều không ra khỏi."

Ầm!

Giống như sét đánh giữa trời quang, thân mình Cố Nhược Vân lung lay, khuôn mặt thanh lệ hơi hơi trắng, trong đôi mắt thanh lệ hiện lên vẻ kiên quyết.

"Hắn là thế nào đi Minh giới?"

Cố Sanh Tiêu cười khổ một tiếng: "Vị trí Minh giới có rất ít người biết, nhưng mà ta lại trong lúc vô ý biết được chuyện này, vì làm cho thân thể nửa con rối này của ta lại làm người, ta không tiếc xâm nhập Minh giới, đáng tiếc, ta vốn tưởng rằng có thể vụng trộm đi vào Minh giới, nhưng vẫn là bị Địa Ngục Ba Đầu Long phát hiện."

"Địa Ngục Ba Đầu Long, là Linh Thú thủ hộ Minh giới, thực lực vô cùng cường đại, đừng nói là ta, Thiên Bắc Dạ hiện giờ cũng không nhất định có thể chiến thắng nó, cho nên, vì đổi ta ra, hắn chủ động yêu cầu lưu ở nơi đó, nhưng mà ta lại nghe Địa Ngục Ba Đầu Long nói, ở trong Minh giới có vẻ Thiên Bắc Dạ có vô số kẻ thù, chỉ sợ sau khi hắn tiến vào Minh giới sẽ dữ nhiều lành ít?"

Khuôn mặt tái nhợt kia của Cố Nhược Vân lộ ra vạn phần ngưng trọng, nàng trầm mặc một lúc lâu, nói: "Lúc trước các người có thể đi vào Minh giới, ta đây cũng có thể đi! Ca, người ở chỗ này chờ ta, ta đi Minh giới mang tiểu Dạ ra."

"Tiểu muội," Nghe nói như thế, Cố Sanh Tiêu vội vàng đè lại bả vai của Cố Nhược Vân, trong đôi mắt lãnh khốc toát ra một chút lo lắng: "Muội phải suy nghĩ cho kỹ, bằng lực lượng của muội không cách nào đánh bại Địa Ngục Ba Đầu Long, cho dù đi, nói không chừng còn có thể rơi vào trong tay nó."

Ngay từ đầu, Cố Sanh Tiêu tìm đến Cố Nhược Vân, chính là vì hắn hiểu rõ, trên đời này có thể mang Thiên Bắc Dạ ra cũng chỉ có nàng! Nhưng bất luận như thế nào, nữ tử này cũng là muội muội của hắn, như thế nào hắn có thể không lo lắng an nguy của nàng.

Cho nên, hiện tại Cố Sanh Tiêu hối hận!

Hắn hối hận tìm đến Cố Nhược Vân, đáng lẽ hắn nên bằng vào lực lượng của mình trở về Minh giới!

"Mặc kệ Minh giới kia nguy hiểm cỡ nào, ta đều phải đi!"

Bởi vì, ở đó, có người yêu nàng muốn bên nhau cả đời.

Ánh mắt Cố Nhược Vân là kiên định chưa từng có, làm cho cánh tay đặt ở trên bờ vai nàng chậm rãi hạ xuống.

"Tiểu muội, nếu muội muốn đi Minh giới, chúng ta đây cùng đi," Cố Sanh Tiêu cười cười, khuôn mặt anh tuấn dưới mặt nạ kia càng là kiên định phi thường: "Thiên Bắc Dạ là vì ta mới rơi vào trong tay Địa Ngục Ba Đầu Long, ta không thể không quản! Huống chi, muội là muội muội duy nhất của ta, ta cũng không thể để một mình muội mạo hiểm!"

Chương 1420: Huynh muội gặp nhau (ba)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Không, ta còn có việc khác muốn huynh làm."

"Chuyện gì?" Cố Sanh Tiêu sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, hỏi.

"Huynh về Hồng Liên Lĩnh một chuyến, nói cho phụ mẫu cẩn thận người Ôn gia! Ta lo lắng người Ôn gia sẽ ra tay với bọn họ! Chuyện này đối chúng ta mà nói mới là quan trọng nhất, về phần Minh giới, huynh đi cũng không giúp được ta cái gì." Tầm mắt Cố Nhược Vân chuyển về phía Cố Sanh Tiêu: "Mặt khác, đừng cho bọn họ biết chuyện ta đi Minh giới, ta sợ bọn họ sẽ lo lắng!"

Cố Sanh Tiêu nhìn Cố Nhược Vân, trong con ngươi lãnh khốc mang theo ánh sáng làm người không thể xem hiểu.

Thật lâu sau, hắn mới than nhẹ một tiếng: "Ta hiểu được, ta sẽ đi tìm phụ mẫu."

Hơn nữa, ta cũng sẽ không thể để một mình muội đi cái loại địa phương hung hiểm như Minh giới này...

Nghĩ tới đây, con ngươi Cố Sanh Tiêu chuyển một vòng, ánh mắt dần dần trở nên kiên quyết.

Xem ra, nếu muốn nhanh chóng tăng lên thực lực, cũng chỉ có biện pháp kia!

Chỉ có như thế, hắn mới có thể đi vào Minh giới trợ giúp muội muội mang Thiên Bắc Dạ ra...

Nhưng mà...

Nghĩ đến hậu quả khi làm như vậy, trong lòng Cố Sanh Tiêu lập tức tràn ngập cười khổ.

Vì muội muội, cũng vì Thiên Bắc Dạ thân nhập hiểm cảnh, hắn không có biện pháp khác! Nếu trả giá khối thân thể này có thể làm cho bọn họ bình an vô sự, thì hắn, tuyệt sẽ không keo kiệt...

"Chuyện này ngàn vạn đừng để cho phụ mẫu biết, nếu không, dựa vào tính cách của cha, khẳng định sẽ trực tiếp đi Minh giới," Cố Nhược Vân lại trịnh trọng phân phó một câu: "Còn có, bọn họ ở Hồng Liên Lĩnh chờ ca trở về."

Cố Sanh Tiêu mở miệng muốn nói chuyện, nhưng mà, tất cả âm thanh đến yết hầu giống như nghẹn ở đó.

Sau đó, hắn mở ra hai tay, ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Chú ý an toàn!"

"Ta hiểu rõ."

Cố Nhược Vân rũ mi mắt xuống, che đậy dấu vết trong mắt kia.

Bởi vì lúc này Cố Nhược Vân không nhìn về phía Cố Sanh Tiêu, nên cũng không phát hiện ánh sáng kiên định trong mắt hắn.

Nếu biết người này ở ngày sau vì tiến vào Minh giới trợ giúp nàng mà không tiếc làm ra quyết định này, thì bất luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để cho hắn một mình ở lại trong Đệ Nhất thành! Chính là bởi vì nàng cái gì cũng không biết, ở ngày sau mới hối hận như vậy...

Sau khi nói xong lời kia, Cố Nhược Vân không lại liếc mắt nhìn nam tử phía sau nhiều một cái, đã lập tức đi xuống núi.

"Nha đầu, ngươi cố ý kêu hắn đi, hẳn là không muốn để cho hắn cùng ngươi đi mạo hiểm, ta nói nhưng đúng?"

Đúng lúc này, trong linh hồn Cố Nhược Vân vang lên một âm thanh tà mị.

Ôn gia?

Kia chính là Cố Nhược Vân lấy cớ mà thôi!

Mục đích chân chính của nàng, không phải là để Cố Sanh Tiêu đi Hồng Liên Lĩnh thông báo với phụ mẫu hành vi của Ôn gia, mà là, để hắn rời đi mà thôi!

"Đi Minh giới cứu Thiên Bắc Dạ chỉ cần một mình ta là đủ rồi, nếu hắn theo đi, sợ sẽ có nguy hiểm," Cố Nhược Vân nâng mắt lên, con ngươi dừng ở phía trên bầu trời cách đó không xa, chậm rãi nói: "Tử Tà, mỗi một lần, đều là tiểu Dạ đến bên người ta cứu ta, cho nên lúc này đây, đến lượt ta đi tìm hắn! Bất luận hắn ở nơi nào, ta đều sẽ tìm được hắn, cho dù là huyết tẩy toàn bộ Minh giới, ta cũng sẽ mang hắn ra, không có bất luận kẻ nào, có thể cướp đi nam nhân của ta!"

Bên trong gió mát, áo xanh của nữ tử khẽ bay lên, lại hiện ra khí phách vạn phần, ánh mắt của nàng vô cùng sắc bén, giống như dao nhỏ khiến lòng người run sợ.

Tử Tà trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: "Nha đầu, nếu dựa vào lực lượng hiện tại của ngươi chống lại Địa Ngục Ba Đầu Long, vậy ngươi khẳng định là phải chết không thể nghi ngờ! Nhưng mà, ta có một con đường khác đi Minh giới, đường kia cũng rất nguy hiểm, cửu tử nhất sinh! Ngươi xác định muốn đi sao?"

Chương 1421: Huynh muội gặp nhau (bốn)

Edit: kaylee

Cửu tử nhất sinh?

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nâng lên khóe môi: "Cửu tử nhất sinh, cũng tốt hơn phải chết không thể nghi ngờ! Ít nhất còn có 'một' cơ hội! Tử Tà, nói với ta con đường kia ở nơi nào!"

Trong linh hồn, truyền đến một âm thanh bất đắc dĩ.

"Ngươi đã quyết định, thì vì có thể cho ngươi có cơ hội giữ mệnh, ta sẽ dẫn ngươi đi con đường ta biết kia, nhưng mà, ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng! Con đường này, còn gian khổ hơn nhiều lần con đường ngươi đi nơi trục xuất lúc trước kia! Nếu ngươi ngã xuống ở trên đường này, thì ngươi sẽ hồn phi phách tán!"

Hồn phi phách tán!

Cũng chẳng khác nào, nếu ngã xuống nơi đó, từ đây về sau, trên đời này không còn có Cố Nhược Vân.

Cũng không tồn tại cơ hội luân hồi chuyển thế!

"Đi thôi, mặc kệ con đường này có bao nhiêu nguy hiểm, ta đều phải thử xem, không phải sao?" Trong mắt Cố Nhược Vân hàm chứa một tia sáng: "Vì hắn, cho dù là thật sự hồn phi phách tán, ta cũng không oán không hối!"

Trong Thượng Cổ Thần Tháp, sau khi Tử Tà nghe thấy lời nói của Cố Nhược Vân, trong lòng phiếm một chút chua sót.

Kiếp trước, nha đầu kia và Thiên Bắc Dạ là đối thủ, lại dần dần tâm sinh tiếc ở bên trong chiến đấu, cảm tình giữa bọn họ, là hắn làm bạn bên nàng nhiều năm như vậy cũng chưa thể bồi dưỡng ra! Nhất là cái loại ăn ý này, cũng làm cho lòng hắn tràn đầy ghen tị.

Hắn vốn tưởng rằng, đời này sẽ có cơ hội, lại không biết, bất luận mấy sinh mấy đời, trong mắt nàng đều chỉ có hắn!

"Nha đầu, nếu ngươi đã muốn làm, thì cứ yên tâm lớn mật đi làm, bất luận đúng, hay là sai! Chỉ cần chuyện ngươi muốn làm, ta đều sẽ lựa chọn trợ giúp ngươi, chẳng sợ có một ngày ngươi muốn diệt mảnh đại lục này, ta cũng sẽ cho ngươi mượn lực lượng."

Tử Tà giương lên nụ cười, tươi cười kia lộ ra một chút tà mị, còn có một chút ấm áp: "Nếu ngươi thật sự vì hắn hồn phi phách tán, thì lúc này đây, ta cũng sẽ theo ngươi biến mất ở thế gian này! Chúng ta vốn là quan hệ khế ước, ngươi chết, ta cũng vong!"

"Tử Tà..."

Một dòng nước ấm chảy qua trong lòng Cố Nhược Vân, làm cho lòng của nàng run nhè nhẹ một chút.

Cuộc đời này, nàng thua thiệt Tử Tà quá nhiều, sợ rằng cả đời đều không thể hoàn lại.

"Cảm ơn ngươi, Tử Tà, ngươi giúp ta quá nhiều, chờ ta xử lý tốt tất cả mọi chuyện, ta sẽ giải trừ khế ước với ngươi, trả lại ngươi thân tự do," Cố Nhược Vân cười cười: "Ngươi vốn chính là Phượng Hoàng cao ngạo thế gian, không nên bị thứ gì trói buộc, ta cũng không có lý do giam cầm ngươi cả đời, việc duy nhất ta có thể làm, chính là trả lại cho ngươi sự tự do."

"Nha đầu, ngươi đừng quên, ở lúc ta trợ giúp ngươi, ngươi cũng giúp đỡ ta, nếu không phải khế ước với ngươi, thực lực của ta sẽ không khôi phục nhanh như vậy, lại nhắc đến, ta vẫn nên cảm ơn ngươi."

Giống như là biết áy náy trong lòng Cố Nhược Vân, âm thanh Tử Tà lại vang lên.

Nhưng hắn không biết, một câu nói này làm cho áy náy trong lòng Cố Nhược Vân càng sâu, như thế nào nàng không biết, lời người này nói đều là vì làm cho nàng tiêu trừ áy náy trong lòng? Nhưng nàng thua thiệt Tử Tà chẳng phải một chút, mà là rất nhiều!

Nếu không có hắn, không biết nàng đã chết bao nhiêu lần, có thể nói, rất nhiều lần, đều là Tử Tà dùng mệnh cứu giúp, nàng mới còn sống.

Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, nhưng mà, trong lòng nàng cũng đã hạ một cái quyết định, chờ sau khi tất cả mọi chuyện đều xử trí tốt, nàng tất nhiên sẽ khôi phục sự tự do của Tử Tà, làm cho hắn không cần lại bị giam cầm ở bên trong Thượng Cổ Thần Tháp...

Chương 1422: Ôn gia chặn đường (một)

Edit: kaylee

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà trải rộng ở toàn bộ chân núi.

Lúc này, Cố Nhược Vân mới vừa đi đến dưới núi giống như phát hiện cái gì, chậm rãi dừng bước chân, hơi hơi nâng lên khóe môi, nhàn nhạt nói: "Chắc hẳn các ngươi cũng ở chỗ này chờ ta hồi lâu, không biết tìm ta có chuyện gì?"

Xôn xao!

Vừa dứt lời, phía trước chân núi vốn không có một bóng người đột nhiên xuất hiện không ít.

Đứng ở phía trước là một lão giả có chòm râu trắng, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, trên người bao phủ sát khí nồng đậm.

Mà bên người lão giả rõ ràng chính là một gương mặt quen thuộc.

Đó là một nam tử cực kì trẻ tuổi, người mặc trang phục hộ vệ, con ngươi tràn ngập thù hận hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Nhược Vân, ngươi cho là ngươi hạ độc tiểu thư nhà ta, Ôn gia chúng ta sẽ không làm gì ngươi sao? Tiểu thư không cách nào tuyên bố mệnh lệnh truy sát ngươi! Nhưng mà, bên người tiểu thư còn có ta!"

Nam nhân trước mắt rõ ràng chính là thị vệ tùy tùng ở bên người Ôn Nhã, mà hắn làm người bên người Ôn Nhã, tự nhiên là trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cũng hiểu rõ chủ tử nhà mình muốn làm cái gì.

Vì vậy sau khi rời đi Ẩn Môn, hắn đã mật báo với Ôn gia, lại nói ra tất cả hành vi của Cố Nhược Vân, vì vậy, mới có việc chặn đường hiện tại!

"Trưởng lão," Hộ vệ Ôn gia chuyển mắt nhìn lão giả bên người, cung kính nói: "Chính là nữ tử này thương hại đại tiểu thư!"

"Hừ!"

Nghe vậy, lão giả hừ lạnh một tiếng, phất phất ống tay áo, ánh mắt lãnh liệt nhìn thẳng Cố Nhược Vân.

"Nha đầu, trêu chọc Ôn gia ta, chắc chắn là sai lầm lớn nhất ngươi phạm phải ở trên đời này! Cũng đáng cho ngươi cả đời hối hận!"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Phải không?"

"Cố Nhược Vân, ngươi đã từng dựa vào một thanh Linh Khí chiến thắng Vân Ngạn ở Chí Tôn sơ kỳ, nhưng thì tính sao? Hiện giờ trưởng lão đại nhân là cường giả Chí Tôn trung kỳ, cho dù ngươi có được Linh Khí cấp cao, cũng sẽ không thể là đối thủ của ông ấy!"

Hộ vệ Ôn gia cười lạnh nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong lòng tràn đầy sát ý.

Nếu không phải tại nữ tử này, đại tiểu thư cũng không sẽ tức giận với mình! Đều tại nàng, là nàng làm hại mình mất đi sự tín nhiệm của đại tiểu thư!

Không sai!

Lúc này hộ vệ Ôn gia đã đổ tất cả chuyện vu hãm Cố Nhược Vân thất bại ở trên quảng trường ngày đó, lên trên đầu Cố Nhược Vân, dưới cái nhìn của hắn tất cả đều là lỗi của Cố Nhược Vân! Nếu không phải vì nàng âm hiểm giả dối như thế, mình cũng sẽ không phải nhận lửa giận của đại tiểu thư!

Cố Nhược Vân cười nhẹ một tiếng, đôi mắt kia vẫn là thanh lãnh trước sau như một.

Một bộ áo xanh, khẽ bay ở trong gió, lạnh nhạt mà xa cách.

"Ôn gia làm hại một nhà ta chia lìa, lại khiến huynh trưởng của ta thiếu chút biến thành con rối, khoản nợ này, ta còn chưa thanh toán với các ngươi, hiện giờ các ngươi đã tự mình đưa tới cửa."

"Cuồng vọng!"

Nghe được lời Cố Nhược Vân nói, trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, bóng dáng màu trắng nhanh như gió vọt đến trước mặt đối phương.

Công kích của ông ta nhanh như thiểm điện, bàn tay như Thái Sơn nghênh diện đánh về phía đầu của Cố Nhược Vân, dưới gió lớn, trên khuôn mặt già nua mang theo sát khí lạnh thấu xương.

"Nha đầu thối, ngươi đắc tội Ôn gia ta, vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi!"

Ầm!

Ngay ở trong phút chốc nắm tay nghênh diện đánh đến, Cố Nhược Vân vươn tay chống lại bàn tay của ông ta, lập tức một cỗ cường lực xuyên thấu qua bàn tay đầy vết chai kia truyền đến phía trên ngực của Cố Nhược Vân, làm cho bước chân nàng đột nhiên lui về phía sau hai bước, trên mặt thanh lệ lại vẫn mang theo cười khẽ.

"Ha ha ha, Cố Nhược Vân, thế nào? Có phải thực lực Chí Tôn trung kỳ và sơ kỳ không giống nhau hay không? Không phải ngươi có được một thanh Linh Khí sao? Còn không lấy Linh Khí kia ra! Nhưng mà cho dù ngươi lấy ra cũng không có tác dụng gì, một tay của trưởng lão đại nhân đã có thể chụp chết ngươi!"

Chương 1423: Ôn gia chặn đường (hai)

Edit: kaylee

Hộ vệ Ôn gia cười lớn ra tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.

Hành động của trưởng lão, rốt cục ra một ngụm ác khí vì bọn họ!

Hắn ta xem nha đầu thối này còn dám cuồng vọng thế nào!

"Thực lực Chí Tôn trung kỳ và sơ kỳ quả thật không ở cùng một cảnh giới," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Nhưng mà, ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, không có thời gian lãng phí ở chỗ này với các ngươi."

"Hừ, Cố Nhược Vân! Ngươi muốn cầu chúng ta thả ngươi một con ngựa? Nằm mơ đi, lúc trước ngươi đối đãi với đại tiểu thư của nhà ta như thế nào? Vậy mà còn dám làm chúng ta buông tha cho ngươi? Huống chi, đây là thái độ cầu người của ngươi sao? Cầu người nên quỳ xuống, bò qua dưới háng ta!"

Ở trong mắt hộ vệ Ôn gia, Cố Nhược Vân nói những lời này ý tứ chính là không muốn chiến đấu với bọn họ! Nào có chuyện tốt như vậy? Hắn ta mang trưởng lão đến, là vì đánh chết nha đầu thối này! Chỉ có giết nàng, mới có thể hung hăng ra một ngụm ác khí vì đại tiểu thư!

Cố Nhược Vân nhìn hộ vệ Ôn gia, lại đặt ánh mắt ở trên người trưởng lão, nhàn nhạt nói: "Ta đang vội, nếu các ngươi muốn đánh, thì cùng lên đi."

Nếu các ngươi muốn đánh, thì cùng lên đi ——

Đây là loại ngu xuẩn nào?

Sau khi hộ vệ Ôn gia nghe thấy lời Cố Nhược Vân nói, cả người đều trợn tròn mắt, ở trong mắt của hắn, Cố Nhược Vân hoàn toàn là không muốn sống nữa! Ngay cả trưởng lão nàng cũng đánh không lại, vậy mà còn dám làm người Ôn gia cùng tiến lên?

Nàng không muốn chết thì là gì?

"Cố Nhược Vân, ngươi điên rồi?" Hộ vệ Ôn gia phục hồi tinh thần lại, ngây ngốc nhìn Cố Nhược Vân: "Nếu ngươi muốn chết thì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng là có ý tứ gì?"

Giống như không nghe thấy âm thanh trào phúng của hộ vệ Ôn gia, ánh mắt Cố Nhược Vân vẫn dừng ở trên người trưởng lão.

Sắc mặt trưởng lão rất là khó coi, ông ta lắc lắc tay áo, hừ lạnh nói: "Ngươi muốn tìm cái chết, ta thành toàn ngươi!"

Bá!

Lực lượng cường đại bộc phát ra từ phía trên thân thể trưởng lão, làm y phục của ông ta nổ tung, rồi sau đó, bóng dáng già nua kia lại giống như tia chớp bắn về phía Cố Nhược Vân.

Những người Ôn gia khác cũng sớm không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này của Cố Nhược Vân, bởi vậy, bọn họ không đợi trưởng lão phân phó, cũng xung phong liều chết vọt qua phía nàng, trong lúc nhất thời, mấy bóng dáng đều bắn về phía Cố Nhược Vân, mỗi người đều là sát khí lạnh thấu xương.

Ầm!

Đúng lúc này, cả núi rừng đều chấn động lên, làm cho những bóng dáng nhằm phía Cố Nhược Vân kia cũng không nhịn được run lên, không tự chủ được ngừng lại.

Khi bọn hắn nhìn quanh bốn phía, trên mặt mang theo kinh ngạc, một luồng sáng màu đỏ bắn ra từ phía trên thân thể của Cố Nhược Vân, khuếch tán ở bên trong toàn bộ bầu trời.

Trời, giống như biển lửa, vô cùng đẹp đẽ, làm cả núi rừng nổi bật giống như lửa thiêu.

"Này... Này đã xảy ra chuyện gì?"

Hộ vệ Ôn gia mắt đầy kinh ngạc, ai biết hắn ta vừa nói xong, con ngươi đột nhiên trừng lớn, giống như là không thể tin nhìn Cố Nhược Vân, âm thanh đều nghẹn ở trong yết hầu.

Cửu Hoàng ra, thiên hạ động!

Chỉ thấy trước mặt Cố Nhược Vân đứng một thanh kiếm vĩ đại, ở trong thân kiếm kia giống như có linh hồn của chín con rồng đang du đãng chung quanh, ánh mắt hung tàn kia mang theo thị huyết, giống như là muốn phá vỡ thân kiếm cắn nuốt toàn bộ bọn họ.

"Cửu Hoàng, trảm!"

Phanh!

Cự kiếm vĩ đại từ hư không chém xuống, tốc độ của nó thoạt nhìn rất chậm, thậm chí ngay cả dấu vết hư không bị nó chém ra đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng mà, mọi người ở đây chỉ vừa chớp mắt, cự kiếm đã rơi xuống! Mũi kiếm sắc bén kia trực tiếp chém thân thể người Ôn gia thành hai nửa.

Chương 1424: Ôn gia chặn đường (ba)

Edit: kaylee

Hộ vệ Ôn gia ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt mang theo tươi cười nhẹ nhàng kia của Cố Nhược Vân, vẻ mặt từ khinh thường chuyển thành không thể tin, đôi mắt trừng thật lớn, biểu cảm kia giống như là gặp quỷ.

Không có khả năng!

Điều này sao có thể?

Nàng trừ bỏ thanh Linh Khí kia ra, còn có vũ khí khác càng cường đại?

Nhưng mà, từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không có liếc mắt nhìn hắn ta nhiều một cái, ánh mắt của nàng dừng ở trong hố sâu bị cự kiếm chém ra phía trước.

Trong hố sâu to lớn kia, một bóng dáng chật vật nhảy ra.

Trưởng lão đứng ở giữa đám thi thể, khuôn mặt già nua cực kỳ khó coi, phỏng chừng ông ta cũng thật không ngờ trong tay Cố Nhược Vân sẽ có vũ khí cường đại như vậy, hơn nữa, còn có được uy lực vĩ đại như vậy!

Nếu không có đoán sai, thanh kiếm trong tay nàng kia chính là Thần Khí trong truyền thuyết!

Chỉ có Thần Khí mới có thể phát huy ra lực lượng cường hãn như thế!

Nghĩ đến đây, con ngươi trưởng lão hơi hơi trầm xuống, hít vào một hơi thật sâu, nói: "Lúc này đây, tính ngươi gặp may! Chúng ta đi!"

Lúc này, dưới chân núi, trừ bỏ trưởng lão Ôn gia ra, chỉ còn lại vài tên đệ tử! Người khác đều bị chém thành hai nửa ở dưới công kích của Cố Nhược Vân!

"Đi?" Nhìn bóng dáng trưởng lão xoay người muốn rời khỏi, Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Các ngươi muốn đi chỉ sợ không dễ dàng như vậy, cho nên, vẫn là lưu mệnh của bọn ngươi lại đi."

Nghe nói như thế, lưng trưởng lão mạnh mẽ cứng đờ, ông ta quay đầu nhìn về phía thanh y nữ tử mỉm cười phía sau, khuôn mặt khó coi nói: "Cố Nhược Vân, làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp nhau! Ngươi giết nhiều người Ôn gia ta như vậy, Ôn gia ta không tính sổ với ngươi, ngươi còn được một tấc lại muốn tiến một thước! Đừng quá không biết tốt xấu, nếu không ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt!"

Cố Nhược Vân nhìn khuôn mặt tức giận của trưởng lão, chậm rãi nâng cánh tay lên...

Nhìn thấy động tác của nàng, trưởng lão không khỏi sửng sốt một chút, thật sự không rõ nàng muốn làm gì.

Nhưng mà rất nhanh, ông ta đã biết hành động của Cố Nhược Vân!

Ầm!

Một cái tháp vĩ đại từ trong hư không tạp xuống, không đợi trưởng lão có phản ứng, đã hung hăng tạp xuống, ‘ầm’ một tiếng, toàn bộ mặt đất lại bị đánh ra một cái hố sâu vĩ đại, vùi lấp thân thể già nua của trưởng lão kia.

"Trưởng lão!"

Sắc mặt của mấy đệ tử còn lại Ôn gia đại biến, sốt ruột hô to lên, lại không ai dám tiến lên cứu giúp.

Ngươi cho rằng như vậy là đủ rồi sao?

Không!

Sau khi Cố Nhược Vân nện Thượng Cổ Thần Tháp xuống, nàng lại nâng cánh tay lên, chuyển Thượng Cổ Thần Tháp qua hư không.

Trong hố sâu, trưởng lão thật sâu hô hấp không khí, giờ này khắc này, ông ta chỉ cảm thấy xương sườn cả người đều gãy, đau đớn kịch liệt, nếu không phải ông ta là một gã cường giả Chí Tôn trung kỳ, sợ rằng một nện vừa rồi kia sẽ đập ông ta tan xương nát thịt.

Nhưng trưởng lão còn chưa kịp nói chuyện, Thượng Cổ Thần Tháp lại tạp xuống, ‘phịch’ một tiếng, toàn bộ sơn mạch đều theo đó run run một chút.

"Trưởng lão!"

Mấy người Ôn gia mặt đầy tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Cố Nhược Vân, ngươi quả thực rất quá đáng, ngươi chính là ác ma giết người không chớp mắt, người như ngươi nên thiên đao vạn quả, chết không toàn thây!"

"Không sai, ngươi đã giết nhiều người Ôn gia như vậy, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta? Cho dù lúc trước chúng ta muốn chặn đánh giết ngươi trước, nhưng nhiều mạng người đã trả lại cho ngươi như vậy! Ngươi lại dùng loại phương pháp này tra tấn trưởng lão, nữ nhân nhẫn tâm như ngươi, không nên sống trên đời."

"Không sai, Ôn gia chúng ta đối phó ngươi, là vì dân trừ hại, ngươi nên ngoan ngoãn nhận lấy cái chết! Cho nên, hiện tại ta xin khuyên ngươi một câu, vẫn là khoanh tay chịu trói tốt nhất, nếu không, Ôn gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Chương 1425: Đường đến Minh giới (một)

Edit: kaylee

Mấy người Ôn gia đều bị hành vi của Cố Nhược Vân làm tức điên rồi, miệng cũng không đắn đo nữa, theo bọn họ, Ôn gia muốn giết người, còn không có người có thể sống. Nhưng mà nữ tử này chẳng những giết chúng đệ tử Ôn gia, càng là ngay cả trưởng lão đều bị nàng tra tấn như thế.

Hành vi của nàng, rõ ràng là đang đánh mặt Ôn gia.

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười: "Nếu ta chỉ báo thù vì mình cũng bị xưng là người tội ác tày trời, ta đây làm người tội ác tày trời này lại như thế nào? Ôn gia đầu tiên là hại một nhà ta phân tán, rồi sau đó càng là bắt huynh trưởng của ta đi, muốn luyện chế hắn thành con rối, cho nên, bằng vào này hai điểm, cho dù Ôn gia các ngươi không tìm tới cửa, ta cũng sẽ tới cửa diệt Ôn gia!"

"Huống chi," Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Các ngươi chẳng những thấy Cửu Hoàng, càng là biết được Thượng Cổ Thần Tháp tồn tại, bởi vậy, ta có thể nào để cho các ngươi còn sống rời đi?"

Ầm!

Khi nói lời này, Cố Nhược Vân lại giơ Thượng Cổ Thần Tháp lên, hung hăng tạp qua trưởng lão nằm ở trong hố sâu.

"A!"

Nháy mắt, mấy người đều nghe thấy tiếng la tê tâm liệt phế của trưởng lão, thật lâu sau, âm thanh kia mới biến mất, thiên địa khôi phục bình tĩnh trước sau như một.

"Bá."

Cố Nhược Vân nâng tay thu Thượng Cổ Thần Tháp lên.

Mà ở vào thời điểm này, bọn họ mới nhìn thấy trưởng lão đã bị tạp thành bánh thịt, hơn nữa, ngay cả dáng vẻ ban đầu của ông ta đều nhìn không ra.

Tình cảnh này làm mấy người hung hăng rùng mình một cái, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân giống như là đang nhìn một ác ma, bước chân không khỏi thối lui về phía sau.

"Chạy!"

Mấy người nhìn nhau, đồng thời phản ứng lại, giống như một mũi tên bắn về phía chỗ không xa.

"Ta có cho các ngươi đi sao?"

Bỗng nhiên, một âm thanh lạnh nhạt truyền đến từ phía sau, còn không chờ mọi người có phản ứng, đã cảm nhận được một luồng gió lạnh truyền đến từ phía sau, sau đó, bọn họ vội vàng quay đầu, đã thấy một đạo kiếm quang xẹt qua bầu trời, chặn ngang chém về phía mấy người.

"Không!"

Mấy người lập tức mở to mắt, kinh hãi kêu lên.

Đáng tiếc, Cố Nhược Vân không dừng tay, trực tiếp chém eo đệ tử Ôn gi muốn chạy trốn kia, không có chần chờ gì!

Máu tươi nhiễm đỏ chân núi, theo phần đông đệ tử từng đám ngã xuống, hộ vệ dẫn theo mọi người Ôn gia tới báo thù lúc trước hoàn toàn bị dọa choáng váng, rồi sau đó, hắn ta nhìn thấy ánh mắt Cố Nhược Vân chuyển về phía mình, ‘bịch’ một tiếng quỳ gối trên đất.

"Cố cô nương, tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm Cố cô nương, xin Cố cô nương tha cho ta một cái mạng chó đi, chỉ cần ngươi tha cho ta, bắt ta làm trâu làm ngựa ta đều nguyện ý."

Hộ vệ hung hăng đụng vang đầu, ngay cả cái trán bị đụng rách cũng không tự biết, hiện giờ hắn ta đã bị Cố Nhược Vân dọa vỡ mật, cũng không dám nữa nói ra lời nói cậy mạnh nào nữa.

Chỉ cần Cố Nhược Vân có thể buông tha cho hắn ta, cái gì hắn ta cũng nguyện ý làm!

Hơn nữa, chờ sau khi hắn ta có thể an toàn trở lại Ôn gia, nhất định sẽ thông báo việc này cho gia chủ, vì vậy tiếp theo tìm đến Cố Nhược Vân chắc chắn là gia chủ đại nhân!

Không có bất luận kẻ nào, ở dưới tình huống đắc tội Ôn gia còn có thể sống!

Nghĩ vậy, đáy mắt hộ vệ Ôn gia hiện lên vẻ ngoan độc sắc bén, lại bởi vì hắn ta vẫn luôn cúi đầu, cho nên, hắn ta tự tin không ai có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn ta.

Cố Nhược Vân nhìn hộ vệ Ôn gia, sau đó không lại liếc mắt nhìn hắn ta nhiều một cái, từ phía sau hắn đi về phía đường xuống núi.

Hộ vệ Ôn gia cho rằng Cố Nhược Vân nguyện ý buông tha cho hắn ta, trong lòng không khỏi vui vẻ, vừa định đứng lên, lại đúng vào lúc này, âm thanh lạnh nhạt của nữ tử kia chậm rãi vang lên ở chân núi yên tĩnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro