Chương 141 - 145
Chương 141: Ba năm (một)
Edit: kaylee
"Nhược Vân cô nương không giống người nào đó, nói không giữ lời," Triệu trưởng lão quét mắt nhìn Cố lão gia tử sắc mặt tái nhợt, cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà, Mai trưởng lão, ta khuyên ngươi một câu, Cố gia lão nhân này thích nhất là châm ngòi thổi gió (đổ thêm dầu vào lửa), bịa đặt, hi vọng ngươi không tin lời một phía của lão, ngay cả tìm thi thể giả mạo nhi tử nhà mình lão cũng có thể làm được, còn có cái gì làm không ra?"
Mai trưởng lão có chút xấu hổ, nếu không phải Triệu chưởng quỹ xuất hiện, phỏng chừng bản thân thật đúng là tin lời nói của Cố lão gia tử, càng là sẽ sinh ra thù hận với Cố Nhược Vân, nói không chừng còn sẽ làm ra chuyện gì đó……....
"Triệu chưởng quỹ, ngươi trở về nói cho Nhược Vân cô nương, Cố Thiên đã từng là anh hùng trong cảm nhận của mọi người, thân là nữ nhi của Cố Thiên, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy, về sau nếu có rảnh, hoan nghênh nàng đến Mai Phái chúng ta làm khách."
"Ta sẽ nói lại với Nhược Vân cô nương, cáo từ."
Triệu chưởng quỹ chắp tay, xem cũng không liếc mắt nhìn Cố gia lão nhân một cái nào đã xoay người rời đi.
Ngay tại sau khi hắn rời đi, lão gia tử cảm giác được một đôi con ngươi lạnh như băng nhìn chăm chú vào bản thân, lão cứng ngắc quay đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mai trưởng lão, hoảng sợ há miệng thở dốc: "Mai trưởng lão, ngươi nghe ta giải thích, sự thật không phải như thế……..."
"Vậy ngươi nói với ta, chân tướng mọi chuyện là cái gì?" Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Chính ngươi hành sự bất lực (không tận lực làm việc), vậy mà còn trốn tránh đổ hết trách nhiệm lên người một nữ tử vô tội, nếu không phải vừa rồi Triệu chưởng quỹ đến đưa đan dược, phỏng chừng bản trưởng lão đã tin lời nói của ngươi!"
Chỉ cần nghĩ tới lão tạp mao (*) này coi mình là hầu tử (con khỉ) mà đùa giỡn, Mai trưởng lão trong lòng lửa giận ngập trời, ánh mắt sắc như kiếm lạnh như băng giống như có thể xuyên thủng thân thể của đối phương.
(*) lão tạp mao, tiểu tạp mao: là xưng hô mang ý khinh thường, ghét bỏ
"Mai trưởng lão, ta…….."
"Đủ!" Mai trưởng lão lạnh giọng đánh gãy lời nói của lão: "Vốn Mai Phái chúng ta còn muốn giúp đỡ Cố gia các ngươi một chút, là bản thân các ngươi không nắm chắc cơ hội cho tốt! Hơn nữa, đẩy bản thân vào chỗ vạn kiếp bất phục!"
Lạnh.... ...... ...
Lão gia tử cảm giác được cả người lạnh như băng, giống như rơi vào hầm băng, lão há mồm muốn muốn tiếp tục giải thích, trong cổ họng lại phát không ra một chút âm thanh.
"Cố Tướng Quân, ngươi trở về đi, từ đây về sau Mai Phái chúng ta, không lại hoan nghênh người Cố gia! Hôm nay ta tạm thời không lấy mạng của ngươi, nhưng nếu sau này để cho Mai Phái ta phát hiện một người Cố gia nào, ta đây sẽ phát hiện một người một người! Phát hiện một đôi giết một đôi, cho nên ngày sau các ngươi đừng lại xuất hiện ở trong tầm mắt của ta! Nếu không, đừng trách ta không khách khí, cút! ! !"
Một chữ ‘cút’, làm thân thể của lão gia tử chấn động lui lại sau mấy bước, trong mắt lão lộ ra tuyệt vọng.
Thiên hạ to lớn, ai biết người Mai Phái sẽ xuất hiện ở chỗ nào, chỉ cần bị Mai Phái nhìn thấy, người Cố gia sẽ đánh mất tánh mạng, vậy chẳng khác nào về sau làm cho mọi người Cố gia đừng ra khỏi cửa.
Nói không chừng, Mai Phái sẽ cố ý xuất hiện tại cửa Cố gia, sau đó giết chết người Cố gia.
Nhưng mà, lão gia tử rõ ràng suy nghĩ quá nhiều, Mai Phái mọi người bề bộn nhiều việc, nào có nhiều thời gian đi trả thù một nhân vật nhỏ bé như lão như vậy? Còn cố ý đi tới cửa Cố gia? Lão gia hỏa này cũng xem trọng mình quá mức.
"Mai trưởng lão, xin ngài thủ hạ lưu tình."
Lão gia tử run rẩy ôm nắm tay, tóc bạc ở hai bên thái dương có vẻ vô cùng đáng thương.
Mai trưởng lão sắc mặt nháy mắt trở nên không kiên nhẫn, hét lớn một tiếng: "Ngươi còn không cút, ta làm cho ngươi rốt cuộc cút không ra."
Ầm!
Dòng khí cường đại giống như một nắm tay, một quyền đánh lão gia tử bắn ra ngoài, rồi sau đó cửa phòng đóng lại, ngăn cách tiếng cầu xin tha thứ của lão nhân ở bên ngoài.... ...
Cố gia lúc này đây, rõ ràng là chôn sống bản thân, càng là đắc tội Mai Phái thật sâu.... ........
Chương 142: Ba năm (hai)
Edit: kaylee
"Tiểu thư, ngươi cảm thấy chúng ta có nên ra tay đoạt lấy viên Mỹ Dung Hoán Phu đan kia hay không?"
Trong phòng nghị sự, Hồn Phi quay đầu nhìn Thi Vân, giữa mặt mày mang theo tham muốn không chút nào che giấu.
Một viên Mỹ Dung Hoán Phu đan, vậy mà có thể chụp đến giá trên trời năm triệu, nếu là thuộc sở hữu của Luyện Khí Tông, ngày sau sẽ không cần lo lắng về tài chính.
Thi Vân không nói gì, nàng hơi hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt thuần mỹ (thanh khiết đẹp đẽ) giống như tiên nữ hiện lên một tia sáng khác thường: "Bách Thảo Đường có thể lấy ra Mỹ Dung Hoán Phu đan, nói không chừng cũng sẽ có đan dược khác, Hồn Phi trưởng lão, những thứ kia bất luận như thế nào chúng ta cũng phải lấy được!"
Cường đại!
Chỉ có nàng trở nên càng cường đại hơn, mới có thể cướp nam nhân kia về!
Đúng lúc này, đệ tử Luyện Khí Tông đứng ở ngoài cửa vội vàng báo lại: "Tiểu thư, Hồn Phi trưởng lão, đã xảy ra chuyện! Luyện Khí Tông đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì!"
Thi Vân bỗng chốc đứng lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Trong khoảng thời gian này Tông chủ cũng không ở trong Luyện Khí Tông, cho nên, đêm qua có một đội nhân mã thừa dịp bóng đêm công kích Luyện Khí Tông, vừa rồi bồ câu đưa tin truyền thư từ Luyện Khí Tông, làm cho tiểu thư trở về chủ trì!"
Thi Vân sắc mặt có chút khó coi: "Biết là ai làm sao?"
"Hình như là…... Người Đông Phương gia tộc."
Đông Phương gia tộc?
Thi Vân cười lạnh một tiếng: "Xem ra, có một số người cảm thấy rất nhàm chán, cho nên muốn gây chuyện, Hồn Phi trưởng lão, một khi đã như vậy, chúng ta đây hãy đi về trước, chờ sau khi chuyện xử lí xong, lại trở về!"
"Được, vậy Lãnh Ngôn Phong thì sao? Muốn ta đi tìm hắn hay không?"
"Không cần! Chúng ta đang vội, trước hết mặc kệ hắn."
Chính yếu là, mỗi lần nàng nhìn thấy ánh mắt ẩn tình đưa tình của nam nhân kia liền cảm thấy ghê tởm, hắn cho rằng hắn là ai vậy? Một nội môn đệ tử của Luyện Khí Tông thôi, thiên phú lại thấp hơn nàng nhiều như vậy, ngay cả tư cách ở bên người nàng đều không có! Nếu không phải nể tình hắn còn có chút tác dụng, đã sớm một cước đá văng nam nhân này!
... ...... ...
Lúc này, trong Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân buông cái gì đó ở trong tay, mày nhẹ nhàng nhướng lên, ánh mắt dừng ở trên người Dư lão: "Ông là nói, những người Luyện Khí Tông đó rốt cục đi rồi."
"Đúng vậy," Dư lão gật gật đầu: "Khoảng thời gian trước, ta đã nói tình huống bên này cho thiếu chủ, thiếu chủ nói hắn sẽ nghĩ biện pháp xử lý, xem ra Luyện Khí Tông rời đi gấp như vậy, hẳn là thiếu chủ làm cái gì đó."
Dù sao có Luyện Khí Tông ở trong này, cũng quá không an toàn, ai biết người vô sỉ này sẽ làm xảy ra chuyện gì.
Mà hiện giờ Cố Nhược Vân còn đang trong giai đoạn trưởng thành, còn chưa có hoàn toàn trưởng thành, căn bản không phải là đối thủ của những người Luyện Khí Tông đó. Nhưng mà ông tin tưởng, đợi một thời gian, nàng khẳng định có thể siêu việt hơn những người đó.... ...
"Tốt, tốt lắm!" Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Người Luyện Khí Tông đi rồi, hiện tại ta đây cũng có thể yên tâm phát triển thế lực của ta, ba năm, ta muốn dùng thời gian ba năm để phát triển, ba năm sau, hai chữ Ma Tông này, chắc chắn sẽ xuất hiện ở trong tai thế nhân…….."
Ngọc nhi, đệ chờ, ba năm sau, ta sẽ đi tìm đệ!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của thiếu nữ càng kiên định.... .......
... ........
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Đối với tu luyện giả mà nói, ba năm thời gian cũng là chợt lóe rồi biến mất. (L: ý nói trôi qua rất nhanh)
Ở trong ba nămnày, một thế lực tên là Ma Tông lặng yên quật khởi, không ai biết Tông chủ của Ma Tông kia là nam hay là nữ, cũng không có người biết Ma Tông đến cùng là ở địa phương nào, nhưng không có gì đáng trách, chỉ cần thế lực tâm hoài bất quỹ (lòng mang điều ác) đối với Ma Tông, đều sẽ bị tiêu diệt trong một đêm, vì vậy Ma Tông tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác) dần dần xâm nhập lòng người, mà tên Tông chủ Ma Tông trong truyền thuyết kia, cũng bị thế nhân xưng là —— Ma Đế!
Chương 143: Cố Hướng Lâm trở về (một)
Edit: kaylee
Trên đường nhỏ rừng rậm quanh co chạy dài, một đám người ra roi thúc ngựa chạy như điên tới Thanh Long Quốc cách đó không xa, chỉ thấy người dẫn đầu đám người kia là một thanh niên tuổi không lớn, ước chừng hơn hai mươi tuổi, bộ dáng rất là tuấn tú, thoạt nhìn không giống như là loại người kinh nghiệm sa trường.
"Tả hộ pháp, rất nhanh sẽ tới Thanh Long Quốc, chúng ta có cần tăng tốc độ nhanh hơn hay không?"
"Được! Nhiệm vụ lần này cũng đủ lâu, nhưng mà hiện tại rốt cục cũng có thể trở về đi."
Trên khuôn mặt của thanh niên nam tử được xưng là Tả hộ pháp lộ ra một chút tươi cười yếu ớt, lúc này đây hắn được chủ tử phái đi làm một việc, kết quả vừa đi chính là nửa năm, không biết các huynh đệ Ma Tông thế nào.
Đúng lúc này, phía sau một luồng cát bụi đuổi theo mà đến, rồi sau đó liền nghe được một tiếng hét lớn truyền đến: "Người phía trước, tất cả nhường đường cho chúng ta!"
Thanh niên nhíu mày, còn không có chờ hắn phản ứng lại, một roi từ bên cạnh hung hăng quất qua, muốn đánh ngãn hắn từ trên ngựa xuống, nhưng mà, còn không có quất đến thân thể của thanh niên, đã bị hắn dùng lực túm được, người nọ trực tiếp từ trên tọa kỵ (vật cưỡi) lăn xuống dưới.
"Hu!"
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người kéo chặt dây cương, ngừng lại.
Chỉ thấy từ phía sau mọi người mặc quần áo màu xanh chạy nhanh đến, dưới người cưỡi Tật Phong Lang, tất cả đều là vẻ mặt cao ngạo, không ai bì nổi.
"Người Thanh Phong phái?"
Đáy mắt Tầm Phong xẹt qua một chút khác thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người trước mắt: "Không biết các ngươi ngăn cản ta là vì chuyện gì?"
Nếu so sánh Thanh Phong phái này với Đông Phương thế gia thì thế lực kém hơn không chỉ một bậc, nhưng mà, dù sao cũng là một môn phái, mọi người đều biết, phàm là môn phái thành lập đều phải có cường giả Võ Vương tọa trấn, nhất là Thanh Phong phái này còn có hai cường giả Võ Vương, ở tục giới này luôn luôn tác uy tác phúc (làm mưa làm gió) quen rồi.
"Tiểu tử thối, không nhìn thấy thiếu công tử của chúng ta ở trong này à? Còn dám cản đường của chúng ta! Không đánh ngươi ta mẹ nó đánh ai?"
Nam tử bị Tầm Phong kéo ngã xuống đất vội vàng bò lên, trào phúng nhìn Tầm Phong: "Hơn nữa, tọa kỵ của các ngươi đều keo kiệt như vậy, chắc hẳn cũng chỉ là người thường ở tục giới này, thật không biết các ngươi từ đâu đến mà can đảm nhìn thấy thiếu công tử nhà chúng ta cũng không nhường đường!"
Khi nói lời này, nam nhân quay đầu nhìn về phía thanh niên tuấn lãng dừng lại cách đó không xa.
Thanh niên và Tầm Phong tuổi không chênh lệch lắm, ngũ quan khắc sâu, mặt như đao tước, chính là trong ánh mắt kia lại thường thường mang theo xu lợi, phá hủy dung nhan có thể xem là tốt kia.
"Cố Hướng Lâm!"
Tầm Phong con ngươi hơi hơi lạnh lùng, theo lý thuyết, hắn là không nên biết thiếu công tử của Thanh Phong phái, nhưng thật sự không có cách nào, Cố Hướng Lâm này là thân ca ca (anh ruột) của Cố Phán Phán! Nói cách khác, hắn là đường ca của Cố Nhược Vân! Bản thân không có cách nào không biết hắn!
Hơn nữa thật không ngờ, hắn sẽ trở thành thiếu công tử của Thanh Phong phái.
Mấy năm trước hắn có nghe nói nhi tử độc nhất của Môn chủ Thanh Phong phái bị người giết hại, Thanh Phong phái mất đi truyền nhân, vì thế Môn chủ đã giao Thanh Phong phái cho nghĩa tử (con nuôi, con đỡ đầu) của mình, hắn không ngờ rằng, nghĩa tử này chính là Cố Hướng Lâm!
Xem ra không lâu sau, toàn bộ Thanh Long Quốc sẽ nổi lên một cơn gió bão……...
Cố Hướng Lâm nhàn nhạt quét mắt nhìn Tầm Phong, cho dù hắn mặt mày bình thản, nhưng mà, Tầm Phong vẫn là đó có thể thấy được một chút khinh miệt trong mắt hắn.
"Quên đi, nơi nào cũng có chó chặn đường, chúng ta không cần thiết so đo với một số người thấp kém, miễn cho hạ thấp thân phận của mình" Hắn phất tay, nói: "Đi thôi, ta đã có thật nhiều năm không về nhà, cũng không biết mấy năm nay trong nhà thế nào, cho nên hiện tại nhanh chóng lên đường đi."
Chương 144: Cố Hướng Lâm trở về (hai)
Edit: kaylee
"Hừ!"
Nam nhân hung hăng trừng mắt nhìn Tầm Phong: "Tính ngươi vận khí tốt, thiếu công tử không so đo, nếu có lần sau, cẩn thận đầu trên cổ ngươi!"
Dứt lời, hắn thả người nhảy ngồi lên lưng sói, ‘giá’ một tiếng chạy về phía trước, phía sau bụi đất bắn tung tóe lên.
"Tả hộ pháp, này……."
Nhìn thái độ của những người này, người bên cạnh Tầm Phong dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hắn: "Cứ để cho bọn họ đi sao?"
Giọng nói này làm Tầm Phong phục hồi tinh thần lại, hắn vừa định nói chuyện, đột nhiên, ‘hưu’ một tiếng, một ánh sang màu trắng xẹt qua phía chân trời, rồi sau đó một con sói trắng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Con này sói rất là xinh đẹp, da lông màu tuyết trắng mềm mại tỏa sáng, một đôi đôi mắt vô cùng có linh khí đang tò mò đánh giá nhóm người này.
Nhưng mà, cho dù con sói này đẹp thế nào, thân là lang tộc bên trong Linh Thú, đều có lực công kích rất lớn!
"Tả hộ pháp, cẩn thận!"
Mọi người quá sợ hãi, vội vàng rút ra vũ khí, cảnh giác nhìn Tuyết Lang.
Giờ khắc này, ai cũng không có chú ý tới ánh mắt của Tầm Phong bắt đầu chuyển động.
"Các ngươi đều buông vũ khí cho ta!" Hắn hét lớn một tiếng, rồi sau đó ánh mắt dừng ở trên người Tuyết Lang, có chút hưng phấn nói: "Thiên Lang, ngươi ở chỗ này, có phải chủ tử cũng ở chỗ này hay không?"
Những người khác có lẽ không biết, nhưng mà, hắn lại ở một năm trước, sau khi chủ tử đột phá đến Võ Tướng, tận mắt thấy con Tuyết Lang này đi ra từ trong phòng của chủ tử.... .....
Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng con Tuyết Lang này là muốn thương hại chủ tử, nhưng mà chủ tử lại nói cho hắn biết, con Tuyết Lang này là Linh Thú nàng vừa mới khế ước được!
Ở trong đại lục, nhân loại và Linh Thú là có thể đạt thành quan hệ khế ước, cùng chiến đấu, lại có một điều kiện tiên quyết, cần phải có được sự đồng ý của Linh Thú, nếu Linh Thú không đồng ý, thì không có cách nào hoàn thành khế ước giữa một người một thú.
Mà Linh Thú luôn cố chấp, thà chết không theo càng là vô số, cho nên bình thường có rất ít người có thể khế ước Linh Thú.
"Bao Bao, trở về."
Vào giờ phút này, một tiếng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, chợt nhìn thấy Tuyết Lang chạy vội về phía sau, đầu nhỏ giống như làm nũng cọ cọ vào đùi của thiếu nữ, một bộ dáng cầu âu yếm.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía nó chạy đến, sau khi nhìn thấy thiếu nữ đứng ở đó, ánh mắt không tự chủ được sáng ngời.
"Chủ tử!"
Vì sao chủ tử lại ở chỗ này? Hơn nữa còn quen thuộc với con sói kia như vậy.
"Đã trở lại?" Cố Nhược Vân cười khẽ với mọi người, nói: "Nhưng mà, các ngươi đều đứng ở chỗ này làm cái gì?"
"Chủ tử," Tầm Phong trầm tư một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân: "Chúng ta vừa mới gặp Cố Hướng Lâm, nổi lên một ít tranh cãi, hơn nữa, hắn trở thành thiếu công tử của Thanh Phong phái."
Cố Hướng Lâm?
Ngón tay thon dài của thiếu nữ nhẹ vuốt qua da lông mềm mại của Tuyết Lang, trầm mặc một lát, nói: "Thanh Phong phái giống như có hai cường giả Võ Vương, hai người đều là Võ Vương sơ cấp, nhưng mà, cho dù hắn trở thành thiếu công tử của Thanh Phong phái, cũng không cải biến được cái gì, mặt khác, Tầm Phong, ngươi lại đi làm một chuyện cho ta."
Nàng hơi cúi đầu, nói nhỏ vài câu ở bên tai của Tầm Phong, dứt lời, Tầm Phong kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, chắp tay, nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
... ...... ......
Cố gia.
Sau khi biết được tin tức Cố Hướng Lâm trở về, tất cả mọi người chạy đến cửa nghênh đón, trong đó đắc ý nhất chính là Cố Nhị phu nhân, nhi tử nhà mình đã trở lại, đến lúc đó xem còn có ai dám khi dễ nàng! Nhất là tiểu tiện nhân Cố Nhược Vân kia, ỷ vào có Dư lão làm chỗ dựa lại như thế nào? Đến lúc đó không phải là phải ngoan ngoãn trở về dập đầu nhận sai với bản thân?
Lúc đó, nàng nhất định phải buộc tiểu tiện nhân nhục mạ thân nương (mẹ ruột) của ả kia, nếu không, sẽ cho ả đẹp mắt! (L: lee để bà ta gọi CNV là ả để thể hiện rõ sự thù hận ~)
Nghĩ đến đây, trên mặt Nhị phu nhân mang theo cao ngạo, giống như là tất cả mọi người đều thần phục dưới chân của nàng.
Chương 145: Yến hội phong ba (một)
Edit: kaylee
Trong đại viện Cố gia, ánh mắt của Cố Hướng Lâm nhìn chung quanh toàn bộ tiền viện, đột nhiên, hắn trông thấy mọi người từ tiền thính bước đến, mặt mày cao ngạo chậm rãi bình thản xuống, đi nhanh tiến lên nói: "Gia gia, phụ thân, mẫu thân, muội muội, ta trở về, vài năm nay trong nhà có khỏe không? Đúng rồi, Cố Nhược Vân đâu? Ta trở về thế nào mà nàng không đi ra nghênh đón?"
Nói tới đây, Cố Hướng Lâm cau mày lại.
Đối với Cố Nhược Vân, trong lòng hắn có chính là khinh thường! Cho dù Cố Sanh Tiêu mọi chuyện áp bản thân một đầu lại như thế nào? Muội muội này còn không phải phế vật vô dụng? Nếu không phải nể tình ở trong thân thể nàng chảy máu của Cố gia, phỏng chừng đã sớm bị trục xuất đi.
"Hừ!"
Lão gia tử ‘hừ’ lạnh một tiếng, oán hận nói: "Miễn bàn súc sinh kia!"
"Như thế nào?" Cố Hướng Lâm có chút kinh ngạc, phải biết rằng, mặc dù là lão gia tử không thích Cố Nhược Vân, cũng sẽ không nhục mạ nàng như vậy, xem ra những năm gần đây mình không ở nhà, Cố gia đã xảy ra chuyện gì đó hắn không biết.
Lão gia tử vốn tâm tình tốt ở sau khi nhắc tới Cố Nhược Vân đột nhiên đại biến, sắc mặt xanh mét nói: "Nữ nhân kia đại nghịch bất đạo, chẳng những phát ngôn bừa bãi thoát ly quan hệ, càng là thiết kế hãm hại chí thân huyết mạch, cuối cùng còn loạn thông đồng quan hệ nam nữ, không biết xấu hổ dụ dỗ một lão nhân so với ta tuổi còn lớn hơn! Ta coi như không có tôn nữ này!"
Rồi sau đó, lão gia tử nói từng chuyện đã xảy ra ở ba năm trước cho Cố Hướng Lâm, đương nhiên, là sau khi thêm mắm thêm muối, lão nói bản thân Cố gia rất là vô tội, Cố Nhược Vân lại trở thành một bạch nhãn lang không biết tri ân báo đáp, sau khi vào được Bách Thảo Đường đã một cước đá văng Cố gia, còn muốn đuổi tận giết tuyệt.
"Loại nghịch nữ này, ở lúc vừa ra đời ta nên bóp chết nàng!" Lão gia tử hung tợn cắn răng, "Cho dù ta không thích nàng, cũng không làm ra chuyện gì thương hại nàng, dù sao nàng vẫn là thân tôn nữ của ta! Chẳng sợ ta bất công Phán Phán, cũng không từng để nàng bị đói, không từng đả thương qua nàng, càng là ở thời điểm nàng không ai dạy dỗ còn muốn đi dạy nàng, nàng lại làm cái gì, khi ta có việc tìm nàng hỗ trợ, nàng lại có thể làm cho người ta quăng ta ra bên ngoài!"
Lão gia tử quả thật không có đánh Cố Nhược Vân bị thương, mà là tươi sống đánh chết nàng! Nếu không phải là nàng đoạt cổ thi thể này, chỉ sợ trên đời không còn có người tên là Cố Nhược Vân này.... .......
Cố Hướng Lâm nhíu mày: "Cố Nhược Vân này rất kỳ quái, phụ mẫu nàng chết sớm, gia gia và nhị thúc nhị thẩm của nàng chính là trưởng bối, nhưng nàng vậy mà đối đãi trưởng bối như vậy! Gia gia, có một câu nói nói rất hay, huynh trưởng như cha, huynh trưởng của nàng cũng không ở chỗ này, vậy do đường huynh ta đây thay thế cha nàng dạy dỗ nàng thật tốt, làm cho nàng hiểu rõ cái gì là kính già yêu trẻ!"
Nếu nói những lời kia là những người khác, Cố Hướng Lâm còn không nhất định sẽ tin tưởng, nhưng hắn cũng là từ trong miệng lão gia tử nghe được, từ nhỏ đến lớn, lão gia tử chính là cao lớn nhất trong cảm nhận của hắn, cho nên, đối với lời nói này, hắn không thể nghi ngờ.
"Lâm nhi, ngươi và loại tiểu súc sinh này nói nhảm nhiều làm cái gì? Trực tiếp làm cho người Thanh Phong phái đi giết nàng là được, làm gì vẽ vời thêm chuyện?" Nhị phu nhân căm giận nói.
Nàng thật hận không thể hung hăng rạch mấy dao lên trên khuôn mặt kia! Để giải mối hận trong lòng!
Cố Hướng Lâm nhìn mẫu thân nhà mình, chậm rãi mở miệng: "Nương, bất luận như thế nào, Cố Nhược Vân cũng là huyết mạch của Cố gia, nàng không niệm tình thân, chúng ta không thể làm như vậy, vừa vặn lần này ta trở về cần đón gió tẩy trần, ta thân là thiếu công tử của Thanh Phong phái, lúc đó sẽ có rất nhiều thế lực tiến đến bái phỏng, như vậy đi, ta sẽ cho nàng một tấm thiệp mời, cũng cho nàng đi đến trông thấy trường hợp lớn, chờ nàng gặp được loại trường hợp này, phỏng chừng sẽ biết trở lại Cố gia đối với nàng có bao nhiêu ưu việt."
Nói đến đây, giữa mặt mày của hắn có đắc ý không chút nào che giấu, hiển nhiên đối với bản thân có tin tưởng rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro