Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1381 - 1395

Chương 1381: Khiêu khích (chín)

Edit: kaylee

Thiên Nhân trưởng lão trầm mặc xuống.

Thật lâu sau, ông mới gật gật đầu: "Tộc trưởng, người nói cũng không sai, cho dù thiên phú của Cố nha đầu cường thịnh cỡ nào, nếu năng lực giải quyết phiền toái không tốt, thì chỉ sợ nàng cũng không đảm đương nổi trọng trách này, ta hiểu rõ nên làm như thế nào."

Ông củng củng nắm tay, rồi sau đó xoay người rời đi bên trong tộc đường.    

Ở sau khi Thiên Nhân trưởng lão rời khỏi, tộc trưởng lại nhắm đôi mắt lại tiến vào đến bên trong tiềm tu...

...

Ở trong chỗ ở của đệ tử Ẩn Môn, Ôn Nhã bưng lên chén trà trong tay, khẽ nhấp một ngụm, sau đó mới đặt lên bàn, phía trên khuôn mặt tao nhã mang theo ánh sáng những người khác không cách nào xem hiểu, bên môi lại nâng lên một độ cong.

"Vừa rồi ngươi nói là sự thật? Cố Nhược Vân tiếp nhận khiêu chiến của đệ tử Ẩn Môn rồi?"

Nghe vậy, thị vệ trẻ tuổi đứng sau lưng Ôn Nhã kia củng củng nắm tay, nói: "Bẩm báo tiểu thư, thuộc hạ quả thật nghe thấy đệ tử Ẩn Môn đang thảo luận việc này, hiện giờ toàn bộ Ẩn Môn phỏng chừng không người không biết, thuộc hạ cũng là lấy được tin tức từ trong miệng bọn họ, hơn nữa, Cố Nhược Vân còn hứa hẹn nếu mình thua trận đấu sẽ tự rời đi Ẩn Môn."

Hai mắt Ôn Nhã lóe sáng: "Đệ tử Ẩn Môn khiêu chiến Cố Nhược Vân là cảnh giới gì?"

Thị vệ tiếp tục bẩm báo nói: "Nghe nói tên đệ tử Ẩn Môn kia đã đến cảnh giới Chí Tôn, ở trong Ẩn Môn cũng là nhân vật thiên tài khó được!"

Chí Tôn?

Tươi cười trên mặt Ôn Nhã càng sâu, giống như là đang lầm bầm lầu bầu nói: "Cố Nhược Vân, ngươi cự tuyệt hợp tác với ta, vậy kế tiếp nên có giác ngộ khi đối mặt với loại tình huống này! Ôn Anh, mấy ngày nay Tả Sử đi nơi nào, ngươi có thể tìm hiểu rõ ràng?"

Sau khi nghe nói như thế, thị vệ được xưng là Ôn Anh dè dặt cẩn trọng nhìn Ôn Nhã: "Đại tiểu thư, thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng, có vẻ Tả Sử đại nhân đắc tội Thiên Nhân trưởng lão, bị đóng cửa cấm đoán, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào xuất ra."

Bị giam giữ?

Ôn Nhã ngẩn người, sau đó ném tin tức này từ trong đầu ra ngoài, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, ánh mắt hàm chứa một luồng u quang: "Quên đi, cho dù không có Tả Sử hỗ trợ, bằng vào năng lực của ta đứng vững gót chân ở trong Ẩn Môn này cũng không phải chuyện thật khó khăn, chỉ là Cố Nhược Vân đáng giận kia cũng dám hạ độc với ta, làm hại ta không cách nào xuất hiện bất kỳ ý nghĩ gây bất lợi nào cho nàng, nếu không chính là đau đớn khó nhịn! Nhưng mà, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho nàng tự mình giải trừ độc tố này cho ta!"

Ôn Nhã cắn chặt răng, cho dù trong lòng nàng ta hận phát cuồng, cũng không chút nào dám đau mắng Cố Nhược Vân ở trong lòng, nếu không một khi xuất hiện loại ý nghĩ này, đầu của nàng ta giống như là muốn phá nát ra, đau lợi hại.

Nếu không phải bị độc này hạn chế, Cố Nhược Vân căn bản không phải là đối thủ của nàng ta!

Hơn nữa, nếu không phải nữ nhân kia kiêng kị Ôn gia, chỉ sợ cũng sẽ không hạ độc với mình!

Đương nhiên, Ôn Nhã không biết là, Cố Nhược Vân cũng không sợ hãi Ôn gia, chỉ cần nàng muốn trốn, Ôn gia cũng đuổi không kịp nàng, nhưng nàng lại không thể không lo lắng cho hai người thân trên đại lục, hơn nữa, nàng cũng không muốn trêu chọc loại phiền toái Ôn gia này.

Ôn Nhã hít vào một hơi thật sâu, đáy mắt hiện lên sự sắc bén: "Ôn Anh, ngươi đi xuống đi, có tin tức gì lại đến bẩm báo ta."

"Tiểu thư," Ôn Anh trầm mặc một lúc lâu, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Ta còn nghe được một tin tức nhỏ, chỉ là không biết chính xác hay không, nên mới đang do dự muốn báo cho tiểu thư biết hay không."

"Có liên quan đến Cố Nhược Vân?" Ôn Nhã nhíu mày liễu.

Chương 1382: Khiêu khích (mười)

Edit: kaylee

Hiện giờ nàng ta, cũng chỉ cảm thấy hứng thú đối với tin tức có liên quan tới Cố Nhược Vân.

"Vâng," Ôn Anh cung kính hồi đáp: "Ta nghe đệ tử Ẩn Môn nói, lần này Cố Nhược Vân đạt được quán quân khảo hạch, theo lý vừa tiến vào Ẩn Môn sẽ trực tiếp nhận truyền thừa, nhưng trưởng lão Ẩn Môn này lại cũng không để cho nàng đi chỗ truyền thừa, mà là tùy ý an bày xuống, cho nên, bọn họ đều đang đoán, phỏng chừng phần đông trưởng lão Ẩn Môn không vừa lòng với Cố Nhược Vân, cũng không muốn để cho nàng nhận truyền thừa."

Hắn ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa, lần này đệ tử Ẩn Môn khiêu chiến Cố Nhược Vân, cũng không có trưởng lão ra mặt ngăn lại, có lẽ là trưởng lão muốn mượn tay đệ tử Ẩn Môn làm cho Cố Nhược Vân chủ động buông tha cho truyền thừa, dù sao môn phái lớn như Ẩn Môn, nếu nói chuyện không tính toán gì hết sẽ bị người nói, về phần vì sao an bày nàng ở một viện độc lập bên trong viện đệ tử, cũng là vì mặt mũi! Không thể để cho những người Đệ Nhất thành khác biết Ẩn Môn bạc đãi thế lực quán quân, bởi vậy, trưởng lão này đang chờ một cơ hội, một khi Cố Nhược Vân thua tỷ thí, cũng chỉ có thể tự mình buông tha truyền thừa!"

Con ngươi Ôn Nhã lóe lên vài cái, một chút vui sướng chợt lóe lên từ đáy mắt.

"Nếu Cố Nhược Vân buông tha truyền thừa, thì có phải khng phải chứng minh ta còn có cơ hội này hay không?”

Lúc này Ôn Nhã cũng bị tham muốn che mờ tâm, cho dù Cố Nhược Vân không có duyên với truyền thừa này, trong Ẩn Môn còn có nhiều đệ tử như vậy, bất kể là ai nhận truyền thừa, đều không tới lượt nàng ta.

Nhưng mà hiện tại cả đầu nàng ta đều chỉ có cái truyền thừa kia, cũng đã đánh mất năng lực phán đoán.

Mấy ngày hôm trước, nàng ta cũng đã âm thầm thông qua Tả Sử nghe rõ ràng một ít tình huống của Ẩn Môn, đừng nhìn từng đệ tử trải qua truyền thừa thực lực đều sẽ đột nhiên tăng mạnh, nhưng mà, Ôn Nhã lại biết bọn họ nhận truyền thừa đều là thất bại!

Ngay cả truyền thừa thất bại cũng có hiệu ứng chấn động như vậy, thì một khi thành công, lại sẽ trở nên cường đại cỡ nào?

Lúc đó, cả đại lục đều sẽ bị nàng ta dẫm nát dưới chân!

Hơn nữa, một khi thành công nhận truyền thừa, người Ẩn Môn nhất định sẽ nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa, nói không chừng nàng ta còn có cơ hội trèo lên vị trí thiếu tộc trưởng Ẩn Môn! Dù sao Ẩn Môn có nhiều thiên tài như vậy đều không thể nhận truyền thừa, bị nàng ta chiếm được, như thế nào người Ẩn Môn không coi trọng nàng ta?

"Cố Nhược Vân, không phải ngươi rất mạnh sao, nhưng vậy thì tính sao? Truyền thừa này nhất định là thuộc về ta!" Đáy mắt Ôn Nhã hiện lên vẻ ngoan lệ, không còn có dịu dàng tao nhã phía trước, âm thanh đều mang theo âm trầm: "Không có bất luận kẻ nào ở sau khi đắc tội Ôn Nhã ta, còn có thể bình yên vô sự sống sót! Chờ sau khi ta thành công nhận truyền thừa, đừng nói là ngươi, sợ rằng ngay cả Thánh Nữ Ẩn Môn đều phải cho ta vài phần mặt mũi!"

Nói không chừng, toàn bộ Ẩn Môn cũng sẽ là vật trong túi nàng ta.

Hình như đã rõ như lòng bàn tay đối với tính cách của Ôn Nhã, Ôn Anh nhìn thấy nàng ta hung ác như thế cũng không có phản ứng gì.

Hắn ta thân là tâm phúc của nàng ta nhiều năm như vậy, sao sẽ không biết phẩm tính của tiểu thư nhà mình? Hành vi nàng ta như vậy coi như không sai, phải biết rằng, phàm là xúc phạm đến lợi ích của nàng ta, cho dù là huynh muội thân sinh nàng ta cũng sẽ không bỏ qua!

"Ôn Anh, ngươi đi ra ngoài đi."

Ôn Nhã phục hồi tâm tư, nhàn nhạt nói: "Mặt khác, quan sát nhất cử nhất động của Cố Nhược Vân! Ta không thể để cho nàng tiếp nhận truyền thừa."

"Tuân mệnh, tiểu thư."

Ôn Anh củng củng nắm tay, lĩnh mệnh lui xuống.

Chờ sau khi Ôn Anh rời đi, thân mình Ôn Nhã mới mềm nhũn, thiếu chút ngã ở trên đất.

Giờ này khắc này, sắc mặt của nàng ta trắng bệch, trên trán mồ hôi chậm rãi tràn ra, che kín toàn bộ cái trán.

"Hiện tại ta cũng không thiết kế thương hại Cố Nhược Vân, lại vẫn như cũ cảm thấy vô cùng đau đớn, chẳng lẽ dược hiệu của độc dược kia vậy mà lợi hại như thế? Ta ngay cả lời về nàng cũng nói không được? Nhưng vì sao độc dược này sẽ lợi hại như thế? Lại có thể khống chế mỗi tiếng nói cử động của ta!"

Chương 1383: Khiêu chiến (một)

Edit: kaylee

Ba ngày sau.

Trên đài luận võ của Ẩn Môn, nam tử thanh niên cầm kiếm mà đứng, vẻ mặt kiêu căng, tầm mắt hàm chứa trào phúng nhìn về phía Cố Nhược Vân khoan thai đến chậm bên trong đám người phía dưới, nhếch khóe môi, châm chọc mở miệng: "Cố Nhược Vân, ta còn tưởng rằng ngươi lâm thời lùi bước, sẽ không đến, thật không ngờ ngươi nhưng là rất có dũng khí, vậy mà thật sự dám đến khiêu chiến với ta, một khi đã như vậy, ta đây sẽ làm ngươi hiểu rõ ngươi cuồng vọng cần trả giá lớn thế nào!"

Ở trong tiếng cười nhạo của Vân Ngạn, Cố Nhược Vân chậm rãi đi lên luận võ đài, một bộ áo xanh chậm rãi bay lên ở bên trong gió nhẹ, giống như thanh trúc ngạo nghễ đứng thẳng kia, mặt mày hàm chứa vẻ thanh lãnh.

"Nếu ta đã đáp ứng khiêu chiến, ta đây nhất định sẽ đến." Ánh mắt Cố Nhược Vân vẫn bình tĩnh trước sau như, thanh lãnh giống như ánh trăng bao phủ Vân Ngạn, nhưng lại làm cho trong lòng Vân Ngạn có một loại cảm giác không thoải mái.

Nhưng mà, cảm giác kia mất đi cực nhanh, rất nhanh hắn ta đã phục hồi tinh thần, cười lạnh nói: "Cố Nhược Vân, nhớ hứa hẹn lúc trước của chúng ta, nếu ngươi thua tỷ thí, thì ngươi nhất định phải giữ tín rời đi Ẩn Môn!"

Trước mắt bao người, Vân Ngạn chỉ kiếm về phía Cố Nhược Vân, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cuồng ngạo, hình như cũng không để Cố Nhược Vân vào mắt.

Nghe vậy, Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Nếu ta thua, ta sẽ chủ động rời đi, nhưng nếu người thua là ngươi, vậy ngươi cũng phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, từ nay về sau, bất luận người của ngươi, hay là mệnh của ngươi đều thuộc về ta!"

Bá!

Ở sau khi Cố Nhược Vân nói xong, đám người đều oanh động, tầm mắt kinh ngạc tập trung ở trên thân thể của nàng.

Bọn họ sớm biết trận khiêu chiến này giữa Vân Ngạn và Cố Nhược Vân, lại không nghĩ rằng còn có tiền đặt cược như thế! Nếu nàng thua, nàng chỉ là rời đi Ẩn Môn mà thôi. Nhưng nếu người thua là Vân Ngạn, thì nàng lại muốn mệnh của Vân Ngạn?

Trên đời này, còn có người càng kiêu ngạo càng độc ác hơn nữ tử này sao?

Sắc mặt Vân Ngạn cũng biến đổi: "Ta chỉ đáp ứng nếu thua sẽ làm tiểu đệ của ngươi, cũng chưa từng nói giao mệnh cho ngươi, ngươi đừng vu hãm ta!"

Cố Nhược Vân liếc mắt lườm hắn một cái, nhợt nhạt nâng lên khóe môi: "Trở thành tiểu đệ của ta có gì khác với giao mệnh cho ta? Ngươi không đáp ứng có thể, vậy khiêu chiến lần này cứ như vậy kết thúc thôi! Tử Vân, Sở La, chúng ta đi."

Nói xong, nàng xoay người muốn rời khỏi.

Trông thấy bóng dáng nữ tử sắp sửa đi xuống luận võ đài, bên trong đám người bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu gào của mọi người.

"Vân Ngạn sư huynh, nàng chỉ là một người cảnh giới Siêu Phàm hậu kỳ, mà ngươi đã đi vào cảnh giới Chí Tôn, hơn nữa có Linh Khí trong tay, vậy thì ngươi sợ cái gì? Nữ nhân này căn bản không phải là đối thủ của ngươi!"

"Nàng cố ý nói như vậy, chính là hối hận nhận khiêu chiến, muốn cho sư huynh chủ động buông tha mà thôi, ngươi nhưng ngàn vạn đừng bị nàng lừa! Làm cho nữ nhân này biết một chút chỗ lợi hại của đệ tử Ẩn Môn chúng ta!"

Khuôn mặt Vân Ngạn chậm rãi khôi phục lại từ vẻ xanh mét ban đầu, hắn ta nhìn Cố Nhược Vân, châm chọc nói: "Nữ nhân, đây là ngươi tự tìm! Ta có thể đáp ứng ngươi, nếu ta thua, ta giao mạng của ta cho ngươi, là chém là giết tự nhiên muốn làm gì cũng được! Nhưng mà, ngươi đã dùng mạng của ta làm tiền đặt cược, ta đây cũng phải đổi một cái!"

Hắn ta hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén nói: "Nếu như người thua là ngươi, ta không cần ngươi rời đi Ẩn Môn nữa, mà là... Ta muốn ngươi làm ấm giường cho ta!"

Khi nói lời này, Vân Ngạn nâng đầu, từ trên cao nhìn xuống Cố Nhược Vân.

Chương 1384: Khiêu chiến (hai)

Edit: kaylee

"Làm ấm giường?" Con ngươi Cố Nhược Vân đột nhiên co rụt lại, khí túc sát phát ra từ quanh thân, con ngươi thanh lãnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiêu căng của Vân Ngạn: "Ngươi xác định?"

Ầm!

Sau khi Tử Vân và Sở La nghe thấy lời Vân Ngạn nói, lập tức giận tím mặt, lửa giận kia trực tiếp phát ra, đôi mắt tức giận trừng mắt nhìn nam tử thanh niên phía trước.

Tên khốn đáng chết này vậy mà làm cho chủ tử nhà bọn họ đi làm ấm giường? Chuyện nhục nhã người như thế, như thế nào làm cho bọn họ không giận! Nhất là Tử Vân, lúc Thiên Bắc đại nhân đi giao bọn họ cho chủ tử, bọn họ sẽ có trách nhiệm bảo vệ nàng.

Nhưng hôm nay, bọn họ lại trơ mắt nhìn Cố Nhược Vân bị người nhục nhã, loại chuyện này có thể nào làm cho hắn chịu được?

"Không sai!" Vân Ngạn cười lạnh một tiếng, tầm mắt khinh thường liếc về phía Cố Nhược Vân: "Ngươi muốn mạng của ta, ta đây sẽ muốn ngươi làm ấm giường cho ta! Này chính là tiền đặt cược lúc này của chúng ta, thế nào? Chẳng lẽ ngươi không có lá gan nhận?"

Hắn ta làm ra quyết định này, chẳng phải có hứng thú đối với Cố Nhược Vân, mà là nữ tử này vậy mà muốn mạng của hắn ta! Nếu nàng dám nhục nhã hắn ta, thì hắn ta tất nhiên muốn trả lại gấp bội! Làm cho nàng hiểu rõ người Ẩn Môn không dễ bắt nạt như thế!

"Ngươi muốn cho ta làm ấm giường, thì ngươi cũng phải có thực lực này mới được!" Cố Nhược Vân nâng lên con ngươi thanh lãnh, tầm mắt dừng ở trên người Vân Ngạn, nhàn nhạt nói: "Tiền đặt cược của ngươi ta tiếp nhận rồi! Chỉ là đáng tiếc, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này."

"Ha ha ha!"

Vân Ngạn cười to vài tiếng, thật lâu sau, hắn ta mới thu liễm tiếng cười, một chút ý cười trào phúng xuất hiện ở phía trên khuôn mặt tuấn mỹ kia.

"Cố Nhược Vân, ta có thể cho ngươi ra tay trước! Dù sao ngươi tuyệt đối không có khả năng chiến thắng ta."

Nếu dựa theo người bình thường, nghe được lời Vân Ngạn nói khẳng định muốn khách khí với hắn ta một phen, nhưng mà Cố Nhược Vân lại không phải là người bình thường kia, tự nhiên là không khách khí dẫn đầu khởi xướng công kích.

Bá!

Một đám lửa nhỏ thiêu đốt lên từ phía trên lòng bàn tay nàng, rồi sau đó, thân mình nàng chợt lóe lập tức thả người nhảy đến trước mặt Vân Ngạn, bàn tay hung hăng đánh về phía đầu của hắn ta, mang theo khí thế thế như chẻ tre.

Vân Ngạn xem thường cười, bước chân động cũng không động một chút đã vung chưởng chắn về phía Cố Nhược Vân, nhưng mà, giây tiếp theo, một tiếng kêu tê tâm liệt phế bỗng nhiên truyền đến, vang tận mây xanh, va chạm ở trong lòng mọi người.

"A! ! !"

Ở trong tiếng kêu sợ hãi dọa mọi người nhảy dựng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Vân Ngạn phát ra tiếng kêu, càng có một số người không rõ đã xảy ra chuyện gì, ngây ngốc hỏi: "Vân Ngạn sư huynh, như thế nào? Xuất hiện cái tình huống gì?"

Giờ này khắc này, Vân Ngạn đau hoàn toàn nói không lên lời, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt tái nhợt nhìn Cố Nhược Vân, từng từ từng chữ nói: "Vừa rồi ở trong lòng bàn tay ngươi ẩn dấu ám khí gì? Vì sao ở lúc ta chống lại bàn tay của ngươi, sẽ truyền đến cảm giác đau đớn?"

"Ngươi là nói nó sao?"

Cố Nhược Vân chậm rãi mở ra tay ra, trong phút chốc, một đám lửa nhỏ màu đen xuất hiện ở phía trên bàn tay của nàng, đón gió lay động, ngọn lửa nho nhỏ kia thoạt nhìn gió thổi qua sẽ tắt.

Nhưng mà, cái loại cảm giác đau đớn vừa rồi này rõ ràng như thế, làm cho Vân Ngạn cũng không dám khinh thường nữa.

"Đây là..."

Thiên Nhân trưởng lão trốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát chiến đấu lập tức đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Cửu U chi hỏa trên lòng bàn tay Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ khiếp sợ, sau đó là tràn đầy kích động.

"Cửu U chi hỏa, không sai, đây là Cửu U chi hỏa trong truyền thuyết! Không nghĩ tới vận khí của nha đầu kia tốt như thế, ngay cả Cửu U chi hỏa đều bị nàng chiếm được!"

Chương 1385: Khiêu chiến (ba)

Edit: kaylee

Cửu U chi hỏa, là ngọn lửa trong truyền thuyết, nghe nói uy lực của Cửu U chi hỏa này cực kỳ vĩ đại, trưởng thành đến cuối cùng tất nhiên có thể nháy mắt phá hủy một tòa thành trì! Ở bên trong bảng xếp hạng phần đông ngọn lửa đại lục, cũng không thua kém Diệt Thế chi hỏa của Thượng Cổ Phượng Hoàng.

Nhưng Thượng Cổ Phượng Hoàng kia đã biến mất ở nhiều năm trước, có lẽ căn bản là không tồn tại trên đời này, vì vậy lúc Thiên Nhân trưởng lão trông thấy ngọn lửa trong tay Cố Nhược Vân mới sợ hãi như thế.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Thiên Nhân trưởng lão bắt đầu thay đổi, tầm mắt lại nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Cố Nhược Vân.

Ngay từ đầu, ông còn không biết vì sao tộc trưởng tin tưởng thực lực của nàng như thế, hiện giờ, sau khi trông thấy Cửu U chi hỏa, trong lòng ông cũng tràn đầy tin tưởng, cho dù thực lực hiện tại của Cố Nhược Vân chỉ ở cảnh giới Siêu Phàm, lại không có nghĩa là nàng không cách nào chiến thắng Vân Ngạn thân là Chí Tôn.

Nếu để cho Vân Ngạn biết ý nghĩ trong lòng Thiên Nhân trưởng lão, phỏng chừng sẽ bị tức chết, tốt xấu gì hắn ta cũng là đệ tử Ẩn Môn, nhưng hôm nay trưởng lão trong tộc vậy mà hi vọng một người ngoài đạt được thắng lợi?

"Ta thật đúng là xem thường Cố Nhược Vân."

Trong đám người, trong con ngươi của Ôn Nhã hiện lên sự sắc bén, nàng ta lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân đứng ở trên đài luận võ, chậm rãi nói: "Thật không ngờ, trong tay nàng lại có bảo vật như vậy, lúc này đây Vân Ngạn muốn thua."

Nghe vậy, thị vệ đứng sau lưng Ôn Nhã kia kinh ngạc, thật lâu sau, mới ừa rồi cung kính nói: "Tiểu thư, nếu trong tay Cố Nhược Vân này có được bảo vật trân quý như thế, vì sao chúng ta đây không lợi dụng thế lực Ôn gia đoạt đến?"

Ôn Nhã nhíu mày liễu, nhàn nhạt nhìn Ôn Anh, sắc mặt của nàng ta còn mang theo tái nhợt, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ngươi coi Cửu U chi hỏa là cái gì? Cũng không phải Thần Khí, sau khi Thần Khí nhận chủ, một khi giết chủ nhân, thì Thần Khí kia sẽ trở thành vật vô chủ, ngọn lửa thì khác, ban đầu Cửu U chi hỏa cũng không bị bất luận kẻ nào thu phục, vì vậy Cố Nhược Vân mới có thể dễ dàng đoạt được nó, hiện giờ ngọn lửa này đã hòa hợp một thể với thân thể của nàng, chẳng sợ giết nàng, Cửu U chi hỏa cũng sẽ không thể bị những người khác thu hoạch."

Nếu Cố Nhược Vân chết, Cửu U chi hỏa cũng sẽ biến mất theo nàng.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Cố Nhược Vân dám can đảm lấy ra Cửu U chi hỏa ở trên đài luận võ.

Bất kể là sống, hay là chết, Cửu U chi hỏa bị nàng thu phục vĩnh viễn chỉ biết chiến đấu vì nàng, cho dù linh hồn rơi xuống và bị thiêu cháy, Cửu U chi hỏa cũng sẽ không thể rời đi thân thể của nàng.

"Ta bội phục nhất Cố Nhược Vân ở một điểm, đó là vận khí của nàng đều là tốt thần kỳ như thế." Trong lòng Ôn Nhã tràn đầy ghen tị, dù sao thứ thần kỳ như Cửu U chi hỏa đều bị nàng chiếm được, như thế nào nàng ta không ghen tị phát cuồng?

Nhưng mà nàng ta không ghen tị thế nào, cũng không có khả năng cướp đoạt Cửu U chi hỏa từ trong tay nàng.

Trên đài luận võ, Vân Ngạn khiếp sợ nhìn ngọn lửa màu đen trong tay Cố Nhược Vân, không thể tin được vừa rồi bị thương mình chính là ngọn lửa ở lay động trong gió này.

Nhưng mà, phía trên ngọn lửa tản mát ra độ ấm nhiếp người, lại làm cho lòng của hắn ta còn sợ hãi, nhưng mà, cho dù như thế, hắn ta cũng không đồng ý cứ như vậy bại bởi Cố Nhược Vân. Huống chi, dưới đài còn có nhiều người xem như vậy.

Nếu như mình thực thua, từ đây về sau, tất nhiên sẽ mất hết mặt mũi ở trong Ẩn Môn này.

Nghĩ đến đây, Vân Ngạn cắn chặt răng, nói: "Cố Nhược Vân, ta thừa nhận ngọn lửa này quả thật không phải lửa bình thường, nhưng mà, ngươi muốn dựa vào nó có thể chiến thắng ta, thì rõ ràng chính là người si nói mộng! Chênh lệch giữa Chí Tôn và Siêu Phàm không phải là một ngọn lửa có thể bù lại."

Chương 1386: Khiêu chiến (bốn)

Edit: kaylee

Xôn xao!

Vừa dứt lời, thân mình Vân Ngạn lập tức biến thành một đạo lệ quang, vọt qua phía Cố Nhược Vân, nháy mắt kia, thân thể của hắn ta giống như là một thanh lợi kiếm, vô cùng sắc bén, hơn nữa mang theo lực xuyên thấu cường đại.

"Cố Nhược Vân, ngươi đã không đồng ý tự mình nhận thua, ta đây sẽ đánh tới khi ngươi không cách nào đứng lên!"

Ầm!

Một luồng mãnh lực từ trên nắm tay của thanh niên xuyên thấu ra, mang theo một trận cuồng phong quét tới thân thể của Cố Nhược Vân, chỉ là trong nháy mắt, nắm tay vung lên kia đã sắp rơi xuống trên mặt Cố Nhược Vân.

Động tác của hắn ta nhanh như gió, vậy mà trong tầm mắt không cách nào bắt giữ được, vì vậy bất luận kẻ nào cũng nghĩ Cố Nhược Vân không cách nào tránh thoát một kích như vậy.

Trái tim của mọi người ở đây đều nâng lên, nhìn không chuyển mắt hai người phía trên lôi đài.

Ngay cả mọi người Ẩn Môn đều đứng ở bên Vân Ngạn, nhưng mà, tất cả mọi người đều hi vọng lại xuất hiện tình huống đảo ngược, chiến đấu như thế mới đủ kích thích!

Ầm!

Ở một khắc mọi người quan sát chiến đấu kia cho rằng kết cục đã định, một bàn tay đột nhiên vươn ra, bắt được công kích không ai bì nổi của thanh niên, rồi sau đó, một ngọn lửa màu đen tràn ra từ trên bàn tay nõn nà như ngọc kia, bao vây lấy nắm tay của Vân Ngạn.

Ngọn lửa màu đen kia lộ ra khí thế lạnh lẽo, làm cho đám người vốn huyên náo đột nhiên yên tĩnh xuống.

Tiếp được?

Nàng vậy mà tiếp được công kích của Vân Ngạn?

Phải biết rằng, Vân Ngạn là cường giả Chí Tôn, tốc độ không phải là Siêu Phàm có thể so sánh được, nhưng mà, nàng lại có thể tiếp được công kích của cường giả Chí Tôn?

Hình như Vân Ngạn cũng không nghĩ tới Cố Nhược Vân có thể thấy rõ động tác của mình, sắc mặt mạnh mẽ thay đổi một chút, trên nắm tay truyền đến cảm giác bị bỏng làm hắn ta hít một ngụm khí lạnh, bước chân lui lại phía sau mấy bước, đôi mắt kinh hãi có chút không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ kia.

"Cố Nhược Vân, ngươi có tư cách làm đối thủ của ta!"

Thật lâu sau, Vân Ngạn mới phục hồi tinh thần, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân: "Nhưng mà, ngươi nghĩ rằng ta chỉ có chút thực lực ấy hay sao? Không sai, ta thừa nhận ngươi mượn dùng ngọn lửa kia có thể đối kháng với ta thân là Chí Tôn, đáng tiếc, trên đời này có được bảo vật quý hiếm cũng không chỉ có một mình ngươi!"

Khi nói lời này, Vân Ngạn cao ngạo nâng đầu, không coi ai ra gì nói: "Nếu ngươi có thể chiến thắng Linh Khí trong tay ta này, ta mới nguyện ý thật sự phục ngươi!"

Đáng tiếc, nàng tuyệt không có khả năng chiến thắng một gã Chí Tôn cầm Linh Khí trong tay!

"Linh Khí?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn trường kiếm Vân Ngạn nắm trong tay, hơi hơi nâng lên khóe môi: "Một thanh Linh Khí mà thôi, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có sao?"

Một thanh Linh Khí mà thôi?

Sau khi nghe được lời này của Cố Nhược Vân, phần đông đệ tử Ẩn Môn đều không bình tĩnh.

Nàng biết Linh Khí là cái gì sao? Vậy mà còn nói ra lời nói kiêu ngạo cuồng vọng như vậy! Cho dù là ở trong Ẩn Môn, Linh Khí cũng là vô cùng trân quý, trong tay đệ tử bình thường chỉ có phế Linh Khí, đến loại cảnh giới như Vân Ngạn này mới có thể kiềm giữ Linh Khí chân chính.

Cho dù chỉ là Linh Khí cấp thấp, cũng đủ làm cho mọi người đại lục cực kỳ hâm mộ!

Mà nếu muốn có được Linh Khí trung cấp, nhất định phải trèo lên vị trí trưởng lão, về phần Linh Khí cấp cao, chỉ có trong tay tộc trưởng mới có thể kiềm giữ.

Nhưng mà, cả đại lục chỉ có mấy thanh Linh Khí cấp cao mà thôi, trừ bỏ một thanh trong tay tộc trưởng kia, cái khác đều phủ đầy bụi ở bên trong lăng mộ cường giả viễn cổ. Có thể tưởng tượng được, so với thế lực bên ngoài, Ẩn Môn giàu có bao nhiêu.

"Ngươi xem nhẹ Linh Khí của ta như thế, vậy ngươi lấy ra một thanh để ta nhìn xem."

Vân Ngạn cười lạnh một tiếng, chỉ là hắn ta vừa mới dứt lời đã ngây ngẩn cả người.

Hắn ta nhìn thấy gì?

Không biết khi nào thì trong tay nữ tử vân thanh phong đạm kia nhiều ra một thanh —— đoạn kiếm?

Chương 1387: Khiêu chiến (năm)

Edit: kaylee

Đừng nói là Vân Ngạn, ngay cả Thiên Nhân trưởng lão quan sát chiến đấu ở phía sau cũng ngây ngẩn cả người.

Giờ này khắc này, ở trong mắt mọi người, Cố Nhược Vân rõ ràng chính là một kẻ ngốc! Người khác đều dùng Linh Khí chiến đấu với nàng, kết quả, nàng chỉ dùng một thanh đoạn kiếm? Chẳng lẽ nàng cho rằng chỉ dựa vào thanh đoạn kiếm này có thể đánh bại Vân Ngạn?

Sau khi Vân Ngạn sửng sốt vài giây, thì nhịn không được trào phúng nở nụ cười: "Cố Nhược Vân, ngươi không có vũ khí sao? Bằng một thanh đoạn kiếm cũng có thể chiến đấu với ta? Quả nhiên là quá mức buồn cười! Nếu ngươi không có vũ khí, ta không để ý cho ngươi mượn một trăm Kim tệ, cho ngươi đi mua một thanh vũ khí vừa lòng đẹp ý! Ở bên trong loại chiến đấu này, ngươi vậy mà muốn dựa vào một thanh đoạn kiếm tác chiến với ta, không phải là ý nghĩ kỳ lạ chính là khinh thường ta!"

Không sai, ở trong lòng Vân Ngạn, Cố Nhược Vân vậy mà lấy ra một thanh đoạn kiếm đối nghịch với hắn ta, kia tất nhiên là trong lòng coi thường hắn ta, cho rằng chỉ dựa vào một thanh đoạn kiếm có thể chiến thắng hắn ta, chuyện này đối với hắn ta mà nói chính là một loại sỉ nhục, điều này làm cho Vân Ngạn tâm cao khí ngạo làm sao có thể chịu được?

Nếu không cho nha đầu kia nếm thử một chút giáo huấn, thì hắn ta quả thực nuốt không nổi cơn tức này.

Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vân Ngạn một cái, ánh mắt của nàng vẫn tràn đầy thanh lãnh, giống như không có để trào phúng của Vân Ngạn vào trong mắt.

Mà loại thái độ hờ hững này của nàng hoàn toàn chọc giận Vân Ngạn, đôi mắt vốn thanh minh trở nên đỏ bừng, không nói hai lời lập tức triển khai công kích về phía Cố Nhược Vân. Lúc này trường kiếm trong tay thanh niên có chứa khí thế sắc bén, từ đầu chém xuống, giống như một đạo lôi điện xẹt qua bầu trời bổ về phía Cố Nhược Vân đứng trên mặt đất.

Đối mặt một chiêu có thanh thế như thế, Cố Nhược Vân lại vẫn không thay đổi sắc mặt, gió lớn đột nhiên nổi lên, bộ y phục màu xanh kia bay lên ở trong gió lớn.

Xoát!

Ngay tại lúc đạo kiếm khí giống như sấm điện kia rơi xuống, rốt cục Cố Nhược Vân có động tác.

Chỉ thấy nàng dùng tốc độ cực kỳ thong thả giơ lên đoạn kiếm, đón lấy đạo kiếm khí cường đại kia, một đầu tóc đen bay lên ở dưới gió, chậm rãi phất qua khuôn mặt thanh lệ kia.

Mọi người đều là nhìn chằm chằm nàng không chuyển mắt.

Giống như muốn biết rằng, có phải thanh đoạn kiếm này thật sự có thể ngăn cản công kích của Vân Ngạn hay không.

Nhưng mà rất nhanh mọi người đã biến thành một tiếng cười tự giễu, phải biết rằng, Vân Ngạn chẳng những có thực lực Chí Tôn, càng là dùng Linh Khí phát huy ra đạo công kích này, Cố Nhược Vân chỉ là một Siêu Phàm hậu kỳ mà thôi, chỉ dựa vào một thanh đoạn kiếm như thế nào có thể ngăn cản được?

Nhưng mà, ở trong chớp mắt, tươi cười của bọn họ bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là kinh ngạc.

Chỉ thấy sau khi kiếm khí cường hãn như lôi điện chém ở trên đoạn kiếm, giống như có một bình chướng sinh ra từ phía trên đoạn kiếm, chặn đạo kiếm khí kia!

Không sai!

Nàng thật sự cản được, chỉ dựa vào một thanh đoạn kiếm đã chặn công kích của Vân Ngạn...

Sau đó, toàn bộ quảng trường đều yên tĩnh xuống.

Yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở dồn dập của bên cạnh người cũng có thể nghe được.

Trong đó, khiếp sợ nhất chính là Vân Ngạn! Linh Khí của mình có uy lực lớn thế nào không ai rõ ràng hơn hắn ta, nhưng hôm nay, Linh Khí cường đại như thế phát ra công kích, vậy mà bị đoạn kiếm cản?

Chẳng lẽ cấp bậc của thanh đoạn kiếm này còn cao hơn Linh Khí?

"Linh Khí trung cấp!" Trái tim Vân Ngạn co rút lại.

Thanh Linh Khí trong tay Cố Nhược Vân này nhất định là Linh Khí trung cấp, nếu không không thể có uy lực cường đại như thế!

Về phần vì sao Vân Ngạn không nghĩ là Linh Khí cấp cao, chính là bởi vì nếu muốn tấn chức thành Linh Khí cấp cao, phải có được khí linh! Linh Khí không có khí linh, cao nhất cũng chỉ có thể là trung cấp!

Chương 1388: Khiêu chiến (sáu)

Edit: kaylee

"Chiêu số của ngươi dùng hết rồi?"

Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn vẻ mặt xanh mét của Vân Ngạn, nhàn nhạt nói: "Vậy hiện tại nên đến lượt ta."

Vân Ngạn sửng sốt một chút, ở trong khoảng thời gian hắn ta sững sờ, Cố Nhược Vân đã cầm đoạn kiếm trong tay đi tới phía hắn ta, một ngọn lửa màu đen tràn ngập ra từ lòng bàn tay nàng, hội tụ đến trên thân kiếm, không biết vì sao, trông thấy ngọn lửa màu đen kia dung hợp với thân kiếm, trong lòng Vân Ngạn cảm thấy bất an.

Loại bất an này, là hắn ta chưa từng có!

"Lúc trước ngươi nói, nếu ta thua, khiến cho ta làm ấm giường cho ngươi?" Tầm mắt của Cố Nhược Vân ngưng tụ ở trên người Vân Ngạn, nhàn nhạt cười nói: "Lúc trước ngươi đã có thể nói ra loại lời nói này, thì tất nhiên phải có chuẩn bị nhận thất bại!"

Ầm!

Ở sau khi Cố Nhược Vân nói xong, đoạn kiếm mang theo ngọn lửa màu đen kia bỗng nhiên chém về phía Vân Ngạn, trong giây lát này, Vân Ngạn quá sợ hãi, dưới kích động nâng lên trường kiếm trong tay mình, chắn lực lượng làm cho hắn ta cảm thấy tim đập nhanh kia.

Keng!

Một tiếng vang thanh thúy, chỉ thấy đoạn kiếm thoạt nhìn gãy nát không chịu nổi kia lại trở nên vô cùng sắc bén, đột nhiên chém trường kiếm trong tay Vân Ngạn thành hai đoạn, rồi sau đó, Vân Ngạn phát hiện cổ mình chợt lạnh, một thanh đoạn kiếm lạnh lẽo đã để ở tại yết hầu của hắn ta, lộ ra độ ấm làm hắn ta vô cùng lạnh lẽo.

Vân Ngạn mặt xám như tro tàn, giống như không biết Cố Nhược Vân là bằng vào cái gì đánh bại hắn ta.

Ở đây, phỏng chừng cũng chỉ có Thiên Nhân trưởng lão mới hiểu được, Cố Nhược Vân hoàn toàn là nhờ lực lượng của Cửu U chi hỏa, mới có thể dùng thanh đoạn kiếm này chế phục Vân Ngạn thân là Chí Tôn! Nếu không có Cửu U chi hỏa, chẳng sợ nàng có được đoạn kiếm, cũng không cách nào phát huy ra lực lượng cường đại như vậy.

Nghĩ vậy, Thiên Nhân trưởng lão thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Thật không biết nha đầu kia gặp vận gì, ngay cả Cửu U chi hỏa cũng bị nàng thu, hiện giờ chẳng sợ cấp bậc của nàng chỉ ở Siêu Phàm hậu kỳ, nhưng hoàn toàn có thể dựa vào Cửu U chi hỏa đánh ngang với Chí Tôn!"

Đây chính là lực lượng của Cửu U chi hỏa!

Đáng tiếc hiện giờ thực lực của Cố Nhược Vân còn chưa đủ cường đại, phát huy không ra năng lực chân chính của Cửu U chi hỏa!

"Cố Nhược Vân, ta bất hạnh bại bởi ngươi, ta nguyện ý tuân thủ hứa hẹn, cho nên, muốn chém muốn giết tùy ngươi!" Vân Ngạn nhắm hai mắt lại, dáng vẻ thấy chết không sợ.

Dù sao lúc trước Cố Nhược Vân đã nói, nếu Vân Ngạn thua, thì phải giao mệnh cho nàng!

Như thế, không phải là muốn giết hắn ta?

Cố Nhược Vân thu hồi đoạn kiếm trong tay, con ngươi thanh lãnh đảo qua trên người Vân Ngạn, nhàn nhạt nói: "Không sai, mạng của ngươi quả thật đã thuộc về ta, vì vậy từ nay về sau, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta!"

Vân Ngạn sửng sốt một chút, hắn ta mở hai mắt, không dám tin nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi không giết ta?"

"Vì sao ta muốn giết ngươi?" Cố Nhược Vân nhìn Vân Ngạn, hỏi.

Lúc này đây đến lượt Vân Ngạn ngây ngẩn cả người, có chút thì thào hồi đáp: "Lúc trước không phải ngươi làm cho ta giao mệnh cho ngươi sao? Ta nghĩ ngươi muốn giết ta..."

Chẳng lẽ hắn ta hiểu sai?

Nghĩ đến đây, trên mặt Vân Ngạn bỗng nhiên xuất hiện một chút xấu hổ.

Lúc trước hắn ta chính là vì hiểu lời Cố Nhược Vân nói thành muốn giết hắn ta, vì vậy vừa rồi mới nói muốn nàng làm ấm giường.

Nhưng bây giờ hắn ta lại đột nhiên phát hiện, thì ra là mình hiểu lầm nàng...

Giờ phút này Cố Nhược Vân cũng mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ngay từ đầu Vân Ngạn đã hiểu lầm tiền đặt cược trong lời nói của nàng?

Chương 1389: Khiêu chiến (bảy)

Edit: kaylee

"Ta không muốn giết ngươi, ta chỉ muốn ngươi đi theo ta mà thôi."

Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần, nhàn nhạt nói một câu.

Nghe vậy, rốt cục Vân Ngạn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Làm đệ tử Ẩn Môn, hắn ta có cao ngạo của mình, loại cao ngạo này khiến hắn ta triển khai khiêu chiến với Cố Nhược Vân, cũng làm hắn ta nguyện đánh cược nguyện chịu thua! Nếu sau khi thua chết sống không thừa nhận, ắt sẽ đánh mất mặt mũi của Ẩn Môn.

Vì vậy Vân Ngạn thân là đệ tử Ẩn Môn cho dù lúc ban đầu khinh thường Cố Nhược Vân, nhưng cũng dám làm dám chịu!

Nếu Cố Nhược Vân thật sự giết hắn ta, thì hắn ta tất nhiên cam tâm tình nguyện nhận lấy cái chết, chỉ vì cao ngạo trong lòng hắn ta!

Nhưng trên đời này, lại có ai là không sợ chết? Tuy rằng hắn ta nguyện ý nhận trừng phạt sau khi thất bại, lại không có nghĩa là hắn ta không muốn sống!

Có thể sống tóm lại là chuyện tốt, bởi vậy, sau khi biết Cố Nhược Vân sẽ không giết mình, trong lòng hắn ta mới thoải mái như thế...

"Ta có thể đáp ứng, trừ bỏ Ẩn Môn ra, ngươi chính là người ta muốn nguyện trung thành, nhưng mà, nếu ngươi muốn bất lợi đối với Ẩn Môn, cho dù là gặp thế nhân phỉ nhổ, ta cũng muốn thu hồi hứa hẹn lúc trước!"

Ở trong lòng Vân Ngạn, Ẩn Môn vĩnh viễn là thứ quan trọng của hắn ta! Cũng là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh! Sở dĩ hắn ta nguyện đánh cược nguyện chịu thua nhận chết, cũng là vì thanh danh của Ẩn Môn.

Đối với hắn ta mà nói, thanh danh của Ẩn Môn quan trọng hơn tính mạng của hắn rất nhiều!

"Yên tâm đi, Ẩn Môn không làm chuyện thương hại ta, ta cũng sẽ không thương đến Ẩn Môn, đương nhiên, nếu Ẩn Môn muốn thương ta, ta đây cũng sẽ không thể lưu lại ngươi." Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười cười, âm thanh vẫn nhẹ như gió, chậm rãi vang lên.

Vân Ngạn mím mím môi, không lại nói thêm cái gì, hắn biết từ nay về sau, trừ bỏ Ẩn Môn ra, hắn còn phải nghe theo mệnh lệnh của nữ tử này!

"Chủ tử."

Hai người Tử Vân và Sở La đồng thời đi lên lôi đài, đi đến bên người Cố Nhược Vân, trăm miệng một lời nói: "Chúc mừng chủ tử lại thu thuộc hạ kế tiếp."

"Tử Vân, Sở La, chúng ta đi thôi."

Cố Nhược Vân ngáp một cái, nhìn sắc trời, nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về tiếp tục tu luyện."

"Vâng, chủ tử."

Tử Vân và Sở La củng củng nắm tay, lập tức vội vàng đuổi theo bước chân của Cố Nhược Vân.

Nhìn bóng dáng ba người biến mất, trong mắt Vân Ngạn mang theo một chút phức tạp...

Như thế, toàn bộ quảng trường luận võ đều nổi lên một cơn lốc, các đệ tử đều thật không ngờ, Vân Ngạn sư huynh thân ở cảnh giới Chí Tôn bại bởi một nữ tử Siêu Phàm hậu kỳ! Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, toàn bộ đại lục đều sẽ chấn động.

Đương nhiên, tin tức đệ tử Ẩn Môn bại bởi một người ngoài, bọn họ là đánh chết cũng sẽ không thể nói, nếu không đánh mất chính là mặt mũi của Ẩn Môn!

Cũng chính là bởi vì những đệ tử Ẩn Môn này phong tỏa tin tức đối với các môn phái, vì vậy người bên ngoài mới không biết chuyện Cố Nhược Vân ở trong Ẩn Môn, cũng làm cho tin tức Cố Nhược Vân đi đến Ẩn Môn không truyền vào trong tai Đông Phương Ngọc...

Về phần Ôn Nhã càng sẽ không nói, nàng ta còn không đần độn đến mức tuyên dương thanh danh vì kẻ địch của mình!

...

Ẩn Môn.

Trong phòng đệ tử.

Vân Ngạn nhắm mắt dưỡng thần, tu luyện tinh thần tiêu hao trong chiến đấu hôm nay, lại vào lúc này, một gã đệ tử Ẩn Môn đi đến từ ngoài cửa, củng củng nắm tay: "Vân Ngạn sư huynh, Ôn Nhã cầu kiến."

"Ôn Nhã, kia là người phương nào?" Vân Ngạn nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi.

"Bẩm báo sư huynh, Ôn Nhã kia là á quân khảo hạch Ẩn Môn lần này, lúc trước nàng do Tả Sử tự mình dẫn vào Ẩn Môn."

Chương 1390: Khiêu chiến (tám)

Edit: kaylee

Đệ tử Ẩn Môn cung kính hồi đáp.

"Hả?" Vân Ngạn kinh ngạc nói: "Nàng ta là người cùng đạt được tư cách tiến vào Ẩn Môn với Cố Nhược Vân? Vậy quan hệ của các nàng hẳn là không tệ, nếu như vậy, thì ngươi cho nàng ta đi vào đi, nhớ khách khí chút, vạn nhất quan hệ của nàng ta và Cố Nhược Vân rất tốt, ngươi đắc tội nàng ta, khó tránh khỏi Cố Nhược Vân sẽ tức giận."

"Vâng, Vân Ngạn sư huynh."

Sau khi nghe nói như thế, tên đệ tử Ẩn Môn kia lập tức lui ra ngoài, không bao lâu, hắn đã dẫn theo một bóng dáng đi đến từ ngoài cửa.

Sau khi trông thấy dáng người tao nhã kia, trong mắt Vân Ngạn rõ ràng hiện lên một chút kinh diễm, chỉ là kinh diễm kia rất nhanh đã biến mất, cho dù như thế, vẫn là bị Ôn Nhã dễ dàng bắt giữ được.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ta mang theo cười dịu dàng ý, trong lòng lại cảm thấy khinh thường, không nghĩ tới Vân Ngạn thân là đệ tử Ẩn Môn, vậy mà háo sắc như thế! Sau khi nhìn thấy mình thì ngay cả ánh mắt đều không nỡ chớp một cái, đã như vậy, thì hắn cũng rất dễ lợi dụng.

"Vân Ngạn sư huynh," Ôn Nhã chân thành tiến lên, tươi cười càng tao nhã động lòng người, một bộ váy dài màu cam có vẻ vô cùng xinh đẹp, giống như có một loại lực lượng mê hoặc nhân tâm: "Trước khi ta đến Ẩn Môn, cũng đã nghe nói qua đại danh của Vân Ngạn sư huynh, hiện giờ vừa thấy, sư huynh quả nhiên là niên thiếu anh tài, xuất trần tuyệt diễm! Nếu không phải hôm nay gặp phải đối thủ trong tay kiềm giữ Cửu U chi hỏa, ngươi cũng không thua tỷ thí."

Cửu U chi hỏa?

Vừa nghe tên lửa này, Vân Ngạn nhưng là nổi lên hứng thú: "Ngươi nói trong tay Cố Nhược Vân nắm giữ Cửu U chi hỏa?"

Quả nhiên!

Nghe thấy xưng hô của Vân Ngạn đối với Cố Nhược Vân, tươi cười trên mặt Ôn Nhã càng sâu.

Người này hô thẳng tên của Cố Nhược Vân, đại biểu cũng không có nhận lão đại nàng từ đáy lòng! Dù sao Vân Ngạn thân là đệ tử Ẩn Môn, luôn luôn cao cao tại thượng, như thế nào nguyện ý trở thành tiểu đệ của người kia?

Nhưng mà, như thế nào Ôn Nhã lại biết, Vân Ngạn không sửa lại xưng hô nhưng không phải là không nhận Cố Nhược Vân, chỉ là trong lúc nhất thời hắn sửa không được mà thôi.

"Không sai, quả thật là Cửu U chi hỏa, ta có may mắn nghe nói qua loại lửa này," Con ngươi Ôn Nhã lóe lên vài cái, dùng giọng điệu hơi tiếc hận nói: "Nếu Cửu U chi hỏa này ở trên người Vân Ngạn sư huynh, sợ rằng thực lực của sư huynh sẽ tăng trưởng không chỉ gấp đôi."

Ngụ ý, Cửu U chi hỏa tồn tại ở trên người Cố Nhược Vân, quả thực chính là lãng phí!

Đương nhiên, bởi vì Cố Nhược Vân hạ độc nàng ta, nàng ta không dám nói rõ ra, chính là hơi chút đề điểm mà thôi. Hơn nữa, nàng ta tin tưởng, mặc dù Vân Ngạn thân là đệ tử Ẩn Môn, cũng không nhất định biết chuyện Cửu U chi hỏa không cách nào đổi chủ! Dù sao chuyện này nàng ta cũng là trong lúc vô tình mới biết được!

Trong lòng Vân Ngạn cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không lộ chút thanh sắc nào: "Đáng tiếc, Cửu U chi hỏa này ta lấy không được, ở trong Ẩn Môn không cho loại chuyện này phát sinh, nếu ta thực làm như thế, trưởng lão Ẩn Môn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ta!"

Trong giọng nói của hắn cũng tràn ngập tiếc hận, thật giống như thật sự đáng tiếc Cố Nhược Vân có được Cửu U chi hỏa.

Nhìn thấy ý tứ ẩn chứa trong giọng nói của hắn, trong lòng Ôn Nhã vui vẻ: "Vân Ngạn sư huynh, nếu ngươi cần hỗ trợ, Ôn Nhã tất nhiên sẽ không chối từ!"

Hỗ trợ?

Làm sao có thể!

Nàng ta chỉ muốn lợi dụng nam nhân này mà thôi, vì sao phải mạo hiểm giúp hắn? Cố Nhược Vân gian nguy (gian trá, nguy hiểm) như thế, đối đầu với nàng hơi không cẩn thận sẽ trở nên tan xương nát thịt! Huống chi, trên người nàng ta còn có kịch độc, phàm là xuất hiện một chút ý niệm thương hại của nàng, sẽ gặp đau đớn xé rách.

Chương 1391: Khiêu chiến (chín)

Edit: kaylee

Vì vậy trạng thái hiện giờ của nàng ta, căn bản không cách nào trợ giúp Vân Ngạn.

"Giúp ta?" Đáy mắt Vân Ngạn tối sầm lại, trên mặt lại mang theo một chút tươi cười: "Không biết ngươi giúp ta chuyện này, cần ta cho ngươi hồi báo gì?"

Ôn Nhã cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Vân Ngạn: "Ta muốn truyền thừa Ẩn Môn!"

Truyền thừa Ẩn Môn?

Ha ha ha!

Dưới đáy lòng Vân Ngạn phát ra một tiếng cười to, ánh mắt trào phúng dừng ở trên người Ôn Nhã: "Ôn Nhã, có phải ngươi rất để mắt bản thân hay không? Chỉ bằng ngươi cũng muốn có được truyền thừa Ẩn Môn? Nằm mơ đi thôi, truyền thừa Ẩn Môn ta tuyệt sẽ không giao cho loại nữ nhân âm hiểm ngoan độc ngươi này!"

Ôn Nhã ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn về phía Vân Ngạn, giống như không nghĩ ra vì sao nam nhân này biến sắc mặt nhanh như vậy.

"Hơn nữa, ngươi còn muốn gạt ta đến đoạt Cửu U chi hỏa? Ngươi nghĩ rằng ta ngu ngốc như ngươi hay sao? Cửu U chi hỏa chỉ nhận một chủ nhân, căn bản không có khả năng đổi chủ, cho dù Cố Nhược Vân chết, Cửu U chi hỏa cũng không có khả năng bị những người khác thu phục! Ngươi nghĩ rằng ta không rõ điểm này?"

Giọng điệu của Vân Ngạn tràn ngập lửa giận, ngay từ đầu hắn còn cho rằng quan hệ của Ôn Nhã và Cố Nhược Vân tất nhiên không tệ, nếu không không có khả năng gặp nàng ta.

Lại không nghĩ rằng, nữ tử này vậy mà muốn lừa hắn đi đoạt Cửu U chi lửa!

Sắc mặt Ôn Nhã càng tái nhợt, nàng ta căn bản không dự đoán được Vân Ngạn sẽ biết tin tức này! Không phải gia gia nói với nàng ta, chuyện ngọn lửa không cách nào đổi chủ chỉ có ông ấy mới biết được sao? Vì sao người Ẩn Môn cũng biết điểm này?

Đáng tiếc, Ôn Nhã thông minh một đời, lại bị quan niệm cũ che mờ mắt.

Ẩn Môn có lịch sử vạn năm, lại như thế nào lạc hậu giống những thế lực khác? Loại chuyện này bọn họ căn bản không có khả năng không biết.

Nếu không, vì sao Cố Nhược Vân dám lộ ra Cửu U chi hỏa ở trước mặt Ẩn Môn?

Đó là bởi vì nàng biết rõ ràng, người Ẩn Môn tất nhiên sẽ hiểu rõ chuyện Cửu U chi hỏa không cách nào đổi chủ này!

"Vân Ngạn sư huynh, ta..." Ôn Nhã cắn chặt môi, muốn mở miệng biện giải vì bản thân, lại đột nhiên phát giác, tất cả biện giải đều là vô lực như thế, nam nhân này không thể lại bị nàng ta lợi dụng.

Bởi vậy, Ôn Nhã rõ ràng ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.

"Ôn Nhã, ta xin khuyên ngươi một câu, ở trong Ẩn Môn ta tốt nhất an phận một chút!" Vân Ngạn cười lạnh một tiếng: "Tuy rằng ngươi và Cố Nhược Vân không phải người Ẩn Môn chúng ta, hiện giờ cũng coi như nửa đệ tử Ẩn Môn! Mà Ẩn Môn chúng ta kiêng kị nhất chính là đồng tộc hãm hại! Nếu quả có không phục, có thể đi trên đài luận võ quyết thắng bại, quyết không cho phép lén tranh chấp chém giết!"

Đây chính là quy định Ẩn Môn!

Cũng là quy tắc bọn hắn tuân thủ cho tới nay!

Cho dù hiện giờ Cố Nhược Vân không phải là lão đại của hắn, vì quy củ Ẩn Môn này, hắn cũng tuyệt đối không cho phép Ôn Nhã làm càn như thế!

"Vân Ngạn sư huynh," Ôn Nhã bình ổn cảm xúc, khuôn mặt xinh đẹp lại nâng lên tươi cười tao nhã, nàng ta giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, dịu dàng nói: "Đa tạ sự dạy bảo của ngươi, ta đã hiểu được sai lầm của mình! Không sai, ta quả thật ghen tị nàng, cũng không cam lòng mình chỉ đạt được một cái á quân, nên mới muốn liên hợp với ngươi, chỉ vì tranh thủ đến truyền thừa kia, còn chuyện Cửu U chi hỏa không cách nào đổi chủ ta cũng không biết."

Bất luận như thế nào, nàng ta cũng sẽ không thừa nhận mình cố ý lợi dụng Vân Ngạn!

Vân Ngạn không có lại nói thêm cái gì, phất tay, nói: "Nhớ kỹ lời ta nói, nếu lại có lần sau, ta sẽ thông báo với trưởng lão, lúc đó, ngươi phải rời đi Ẩn Môn, hiện tại ngươi có thể đi xuống, mặt khác, đừng có ý đồ với Cố Nhược Vân nữa, hiện tại nàng là lão đại của ta, nếu ngươi dám can đảm ra tay với nàng, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Chương 1392: Truyền thừa (một)

Edit: kaylee

Sắc mặt Ôn Nhã tái nhợt, nàng ta hơi hơi rũ mi mắt xuống, che giấu sắc bén trong mắt kia.

"Vân Ngạn sư huynh, ta hiểu được, ta cam đoan sẽ không tái phạm chuyện này."

Nghe vậy, sắc mặt Vân Ngạn mới hòa dịu xuống: "Tốt lắm, ngươi có thể đi xuống."

Ở sau khi Vân Ngạn nói xong lời này, Ôn Nhã hít vào một hơi thật sâu, nàng ta cũng không nói thêm gì chậm rãi lui ra ngoài cửa, chỉ là ở trong nháy mắt nàng ta đóng cửa phòng, khuôn mặt tao nhã xinh đẹp kia âm trầm đến đáng sợ.

Bên trong căn phòng, Vân Ngạn ngóng nhìn phương hướng Ôn Nhã biến mất, lâm vào bên trong trầm tư.

"Ôn Nhã này cũng không bình thường!" Hắn trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Ở sau khi bị ta giáo huấn như thế, nàng ta còn có thể bình yên biện giải thay bản thân, tâm trí ấy không phải người bình thường có thể bằng được! Hiện tại ngươi đi chỗ Cố Nhược Vân, nói chuyện bên này cho nàng biết, cũng để nàng có cái ý thức phòng bị."

"Vâng, Vân Ngạn sư huynh."

Nghe thấy Vân Ngạn phân phó, đệ tử Ẩn Môn đứng ở bên cạnh hắn cung kính củng củng nắm tay, vẻ mặt tràn đầy tôn trọng.

...

Trong phòng, Cố Nhược Vân nhắm mắt khoanh chân, linh khí nhàn nhạt vờn quanh thân nàng, theo lỗ chân lông giãn nở mà bị nàng hút vào bên trong thân thể.

Lại vào lúc này, một tiếng đập cửa đánh vỡ yên tĩnh trong phòng, cũng làm cho nàng đi ra từ trong trạng thái tu luyện.

"Tiến vào."

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói một chữ, rồi sau đó, cửa phòng bị đẩy mở ra, một gã đệ tử Ẩn Môn đi đến từ ngoài cửa, cung kính củng củng nắm tay: "Cố cô nương, ta phụng theo mệnh lệnh của Vân Ngạn sư huynh tiến đến báo cho biết ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?" Cố Nhược Vân dừng một chút, hỏi.

"Cố cô nương, ngay tại vừa rồi Ôn Nhã đã đi tìm Vân Ngạn sư huynh, muốn lợi dụng sư huynh đối phó ngươi, nhưng mà âm mưu của nàng ta bị sư huynh nhìn thấu, cho dù như thế, sư huynh vẫn để ta báo cho ngươi biết một tiếng, cho ngươi phòng bị nhiều hơn, để tránh lâm vào tình cảnh nguy hiểm."

Sau khi đệ tử Ẩn Môn nói xong, trên mặt Cố Nhược Vân lộ ra một nụ cười nhạt: "Ta đã biết."

Ôn Nhã?

Không nghĩ tới sau khi nàng ta trúng độc của mình, còn chưa thể diệt đi tâm tư đối phó mình của nàng ta.

Nhưng mà, nàng muốn tính sổ với Ôn gia, nhất định phải một lưới bắt hết toàn bộ Ôn gia, vì vậy hiện giờ còn không phải thời điểm tính sổ với Ôn Nhã.

Nhưng nếu Ôn Nhã năm lần bảy lượt muốn đối phó nàng, thì cho dù là đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ), nàng cũng sẽ giết Ôn Nhã trước!

"Cố cô nương, chuyện Vân Ngạn sư huynh làm cho ta thông báo với ngươi ta đã báo, cho nên ta cáo lui trước." Đệ tử Ẩn Môn ôm quyền, nói.

Cố Nhược Vân gật gật đầu, sau đó tên đệ tử Ẩn Môn kia chậm rãi lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại vì Cố Nhược Vân.

"Chủ nhân."

Một âm thanh non nớt truyền đến từ bên cạnh Cố Nhược Vân, rồi sau đó không biết tiểu Chu Tước đã xuất hiện ở bên cạnh nàng từ khi nào, trên khuôn mặt đáng yêu tràn đầy vẻ tức giận: "Ta đi làm thịt Ôn Nhã kia."

Cố Nhược Vân cười cười, nhàn nhạt nói một câu: "Ta đã hạ độc Ôn Nhã, nàng ta không cách nào tạo nên sóng gió gì, hiện tại quan trọng nhất là truyền thừa, chờ sau khi tiếp nhận truyền thừa, ta có thể đi tìm tiểu Dạ và huynh trưởng."

Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không có coi Ôn Nhã trở thành đối thủ của mình, đối với nàng mà nói, Ôn Nhã chỉ là một nhân vật râu ria, nào quan trọng hơn truyền thừa?

Nghĩ vậy, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, con ngươi thanh lãnh nhìn về phía trời xanh ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm: "Cũng không biết đến cùng hiện tại huynh trưởng và tiểu Dạ ở nơi nào."

Chương 1393: Truyền thừa (hai)

Edit: kaylee

Bầu trời đỏ rực hoa mỹ, giống như biển lửa, phô thiên cái địa bao phủ cả thế giới này.

Mà ở dưới bầu trời kia, một con cự long đang há miệng phun lửa, đôi mắt màu đỏ mang theo ánh sáng hung tàn, cả người giống như lửa cháy tràn ngập lực uy hiếp rất mạnh. Nhưng càng quan trọng hơn là, con cự long này có ba cái đầu, trên mỗi một cái đầu đều có một cái miệng vĩ đại đang phun ra lửa, làm cho nhân loại đặt mình ở dưới liệt hỏa này đều có một loại cảm giác cực kì kinh hãi.

Lúc này, phía trước Địa Ngục Ba Đầu Long, một mái tóc bạc đang bay lên ở trong gió lớn, hồng y nam tử lạnh lùng đứng ở trong hư không, trong mắt hàm chứa ánh sáng thị huyết, âm lãnh nhìn chằm chằm Địa Ngục Ba Đầu Long hung tàn!

"Thiên Bắc Dạ, khụ khụ..."

Bỗng nhiên, một tiếng ho khan đột nhiên vang lên từ bên người nam tử tóc bạc hồng y, sau đó nhìn thấy một gã hắc y nam tử đeo mặt nạ bị trọng thương đứng lên từ trên đất, khuôn mặt tuấn tú dưới mặt nạ trắng bệch, trong giọng nói lộ ra kinh ngạc rõ ràng: "Vì sao... Ngươi sẽ tới nơi này? Tiểu muội đâu? Nàng ở nơi nào?"

Thiên Bắc Dạ nhìn hắc y nam tử lãnh khốc, sau đó mới chuyển ánh mắt tới trên người Địa Ngục Ba Đầu Long, âm lãnh nói: "Thả hắn đi."

Địa Ngục Ba Đầu Long trầm mặc xuống, nhưng mà, con ngươi của nó vẫn tràn đầy hung tàn như trước, âm thanh lạnh như băng mang theo sát khí: "Không nghĩ tới cường đại như ngươi, cũng sẽ vì nhân loại nhỏ bé mà xâm phạm địa bàn của Minh giới ta! Không biết nhân loại này có quan hệ như thế nào với ngươi?"

"Hắn là đại cữu tử (anh vợ) của ta, là người thân vị hôn thê của ta yêu quý, hôm nay bất luận như thế nào, ta đều phải mang hắn đi!"

"Ha ha ha!" Giống như nghe được chuyện buồn cười nào đó, Địa Ngục Ba Đầu Long nhịn không được cười phá lên: "Vị hôn thê? Ta chưa từng nghĩ đến, nam nhân tàn nhẫn thị huyết giống như ngươi, cũng sẽ yêu nữ tử, không tiếc vì người thân của nàng tới Minh giới của ta! Đáng tiếc, nhân loại này ta không thể để cho ngươi mang hắn đi, hắn to gan lớn mật tiến vào Minh giới của ta muốn ăn cắp bảo vật của Minh giới chúng ta, vì vậy ta tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho hắn!"

Nghe vậy, Cố Sanh Tiêu cười khổ một tiếng.

Hiện giờ hắn, bởi vì Ôn gia, đã biến thành nửa con rối, mà hắn chỉ là nghe nói trong Minh giới có Liên chi tâm có thể lại làm cho hắn biến thành một người chân chính, bởi vậy, mới mạo hiểm bước vào mảnh địa phương này.

Lại không hề nghĩ tới, vừa bước vào trong Minh giới này, đã gặp phải Địa Ngục Ba Đầu Long!

"Nếu ta nhất định phải mang hắn đi?" Khí thế âm trầm trên người Thiên Bắc Dạ bắt đầu khởi động ra, con ngươi thị huyết nhìn thẳng Địa Ngục Ba Đầu Long.

"Ta thừa nhận, trước kia ngươi rất cường đại, nhưng hôm nay ngươi cũng không có lực lượng thời kì cao nhất! Ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi hiện tại có thể chiến thắng ta? Nhưng mà, nể tình chúng ta có quen biết cũ, ta có thể cho ngươi một lựa chọn! Ngươi ở lại trong Minh giới, đổi hắn ra ngoài!"

Địa Ngục Ba Đầu Long âm trầm cười, trong hai mắt kia lại tràn ngập vui vẻ, thật giống như hiện giờ Thiên Bắc Dạ chỉ là đồ chơi trong tay nó mà thôi.

Thiên Bắc Dạ hơi hơi ngẩng đầu, ở dưới ngọn lửa bao phủ khuôn mặt kia càng tuyệt diễm: "Được, ta đáp ứng."

Hình như Địa Ngục Ba Đầu Long không nghĩ tới Thiên Bắc Dạ sảng khoái đáp ứng như thế, nhưng là sửng sốt một chút: "Thiên Bắc Dạ, ngươi đừng quên, ở trong Minh giới, ngươi có vô số kẻ thù, nếu ngươi lưu lại ở Minh giới, sẽ không hề thiếu thế lực muốn làm ngươi tan xương nát thịt! Ngươi thật sự nguyện ý dùng bản thân đổi nhân loại này ra ngoài?"

Minh giới, tục xưng địa ngục, đương nhiên địa ngục này cùng không giống địa ngục sau khi chết thế nhân nói. Địa ngục này không có gì khác với vị trí thế nhân ở đại lục, đều là do các thế lực lớn các đại môn phái tạo thành.

Chỉ là, người ở trong địa ngục đã sống cực kì lâu, hơn nữa, cửa vào Minh giới do Địa Ngục Ba Đầu Long bảo vệ, người bên ngoài vào không được, người ở bên trong cũng ra không được.

Vì vậy dần dà, địa ngục đã trở thành thần thoại, không biết khi nào trên đại lục có lời đồn, nhưng lại nói địa ngục là nơi người có nghiệp chướng nặng nề sau khi chết phải đi!

Kỳ thực không phải, địa ngục chỉ là một thế giới nhỏ bị phong bế mà thôi, bởi vì quá mức thần bí, mới tạo nên lời đồn đãi hiện giờ trên đại lục!

"Ta đã đáp ứng vị hôn thê của ta, muốn mang huynh trưởng của nàng về gặp nàng," Thiên Bắc Dạ nhìn Địa Ngục Ba Đầu Long, nói: "Mà bất cứ chuyện gì ta đã đáp ứng nàng ta đều sẽ tuân thủ."

Chương 1394: Truyền thừa (ba)

Edit: kaylee

"Thiên Bắc Dạ, ngươi đã quyết định như vậy, thì ngươi đừng hối hận!"

Địa Ngục Ba Đầu Long lạnh lùng cười, con ngươi âm trầm lộ ra nồng đậm lạnh lẽo dừng ở trên người Thiên Bắc Dạ: "Hiện tại ngươi có thể ở lại, về phần nhân loại này, lát sau ta sẽ đưa hắn rời đi nơi này!"

Nghe nói như thế, thân mình Cố Sanh Tiêu mạnh mẽ run lên, vội vàng đứng lên từ trên đất, phía trên khuôn mặt lãnh khốc dưới mặt nạ kia tràn ngập vẻ sốt ruột.

"Nếu ngươi ở lại, tiểu muội làm sao bây giờ?"

Giống như nhớ tới khuôn mặt thanh lệ xuất trần của nữ tử kia, con ngươi Thiên Bắc Dạ hiện lên một chút hoảng hốt, thật lâu sau, hắn mới thu tâm thần, nhàn nhạt nói: "Ngươi giúp ta giấu diếm chuyện ta ở lại Minh giới, đừng để cho nàng biết, nếu không, với tính cách của nàng, khẳng định sẽ không để ý chuyện gì mà đánh tới Minh giới, nhưng Minh giới này hung hiểm trùng trùng, nàng vẫn còn đang ở giai đoạn trưởng thành, ta không thể để cho nàng mạo hiểm như vậy..."

Thiên Bắc Dạ ngừng lại một chút, con ngươi ấm lên, phân phó Cố Sanh Tiêu bên người: "Ngươi nói với nàng, ta đạt được một cái kỳ ngộ, cần thời gian vài năm mới có thể trở về, làm cho nàng chờ ta."

"Không được!"

Cố Sanh Tiêu nắm chặt nắm tay, con ngươi lãnh khốc tràn đầy kiên định: "Ta cũng không muốn nợ ngươi nhân tình này, hơn nữa, ta cũng không muốn để cho ngươi rời đi Vân Nhi, cho nên, ngươi đi đi, chuyện này không cần ngươi quản."

Cả đời này, hắn thua thiệt muội muội đã quá nhiều, lại như thế nào nguyện ý bởi vì mình mà khiến muội muội đánh mất hạnh phúc.

Minh giới nguy hiểm như thế, một khi tiến vào, thì vĩnh viễn không cách nào rời đi.

Một khi đã như vậy, còn không bằng cứ để cho mình lưu lại, ít nhất lấy thực lực của Thiên Bắc Dạ, có thể đảm bảo nàng cả đời không lo.

Tầm mắt Thiên Bắc Dạ chậm rãi dừng ở trên người Cố Sanh Tiêu, rồi sau đó, hắn đi tới phía đối phương.

Một đầu tóc bạc bay lên ở dưới bầu trời đỏ như máu, hồng y như máu, cùng bầu trời Minh giới này vừa đúng hòa hợp thành một thể.

"Ngươi muốn làm gì?"

Trông thấy Thiên Bắc Dạ bước tới phía mình, toàn bộ thần kinh của Cố Sanh Tiêu đều buộc chặt lên, cảnh giác nhìn về phía nam tử tóc bạc tuyệt thế kia.

"Trở về nói cho Vân Nhi, mấy năm nữa, ta sẽ tiến đến tìm nàng, chỉ là chuyện ta ở Minh giới ngươi đừng để cho nàng biết, ta không muốn nàng vì ta mạo hiểm như vậy."

"Ngươi..."

Cố Sanh Tiêu nhìn nam tử trước mắt, vừa nói ra một chữ, đã có một lực lượng cường đại dừng ở trên người của hắn, hắn còn không phản ứng lại, đã bị một chưởng của nam tử kia chụp bay ra ngoài, thân mình bay ra ngoài giống như một mũi tên rời cung, ở dưới bầu trời đỏ như máu hóa thành một điểm sáng, cho đến biến mất.

Chờ sau khi nhìn thấy Cố Sanh Tiêu rời khỏi, Thiên Bắc Dạ mới chậm rãi xoay người, mắt đỏ thị huyết tàn nhẫn quét về phía Địa Ngục Ba Đầu Long phía sau, một ý cười âm lãnh xuất hiện ở phía trên khuôn mặt tuyệt thế kia của hắn.

"Ngươi muốn cho ta vào Minh giới, chẳng lẽ không sợ ta sẽ tạo ra một hồi tinh phong huyết vũ ở trong Minh giới?"

Địa Ngục Ba Đầu Long lạnh lùng cười: "Nếu là ngươi trước đây, quả thật có năng lực này, nhưng ngươi hôm nay cũng không ở thời kì cao nhất, trong Minh giới cường giả vô số, không biết đến lúc đó ngươi có thành công còn sống rời đi nơi này không."

Thiên Bắc Dạ không có lại nói thêm cái gì, chỉ là đôi con ngươi thị huyết kia nhiễm một tầng sáng đỏ, ở dưới bầu trời đỏ như máu cũng chẳng phải thật rõ ràng.

"Nhưng mà," Địa Ngục Ba Đầu Long dừng một chút, trào phúng nhìn về phía khuôn mặt tuyệt thế của nam tử: "Không nghĩ tới cường hãn như ngươi, cũng sẽ thâm tình trả giá vì một nữ tử như thế, không tiếc vì cứu huynh trưởng của nàng mà rơi vào hiểm cảnh, cuộc đời này này có thể được ngươi đối đãi như thế, nếu ta là nữ tử kia tất nhiên cũng cảm nhớ trong lòng, nhưng hiện tại ta rất muốn biết nữ nhân kia là ai, chẳng lẽ là nàng?"

Chương 1395: Truyền thừa (bốn)

Edit: kaylee

Nói tới đây, Địa Ngục Ba Đầu Long lắc lắc đầu, lầm bầm lầu bầu nói: "Không đúng, nữ nhân ngươi yêu khắc sâu hẳn không phải là người kia, ta nhớ được người kia đã chết, huống chi, nàng cũng không có huynh trưởng gì, hơn nữa, ta còn nghe nói ngươi vì báo thù thay người kia, không tiếc khiến cho bản thân ngủ say vạn năm."

Thiên Bắc Dạ lạnh lùng nhìn Địa Ngục Ba Đầu Long, khí thế lạnh lẽo phát ra từ trên người của hắn, mà cảm nhận được loại khí thế này của nam nhân, trong đôi con ngươi tàn nhẫn kia của Địa Ngục Ba Đầu Long hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Thiên Bắc Dạ, thì ra nàng còn sống! Ngươi vì nàng giấu diếm thật tốt!" Địa Ngục Ba Đầu Long cúi đầu nở nụ cười, tươi cười kia vô cùng âm trầm: "Không sai, vạn năm trước, người ngươi yêu khắc sâu kia chính là nàng, với sự thâm tình của ngươi đối với nàng, cho dù là qua nhiều năm như vậy cũng không có khả năng sẽ thay đổi, cho nên chỉ có một loại khả năng, người kia chính là ngã xuống, lại chẳng phải hồn phi phách tán, vì vậy ngươi tìm được chuyển thế của nàng, hơn nữa tiếp tục ở bên nàng, ha ha, đáng tiếc, cho dù ngươi có thể lừa gạt được nhất thời, cũng lừa không được một đời, nếu để cho những người đó biết tin tức nàng trở về, thì nàng khẳng định vẫn khó thoát khỏi cái chết như trước!"

"Cút!"

Ầm!

Khí thế trên người Thiên Bắc Dạ bắt đầu khởi động ra, giống như Thái Sơn áp về phía Địa Ngục Ba Đầu Long, nhưng mà, lúc này Địa Ngục Ba Đầu Long vẫn âm trầm cười như trước, đối mặt Thiên Bắc Dạ hiện giờ không chút sợ hãi.

"Ha ha, thẹn quá thành giận? Sớm biết vừa tên kia là huynh trưởng đời này của nàng, ta đây tuyệt đối không có khả năng để cho hắn dễ dàng như vậy rời đi! Hơn nữa, ngươi cho rằng hiện tại ngươi trả giá nhiều như vậy, nàng sẽ cảm kích ngươi? Chờ ngày nào đó nàng khôi phục trí nhớ, các ngươi sẽ mỗi người đi một ngả!"

Thiên Bắc Dạ hơi hơi nhắm mắt lại, lúc lại mở mắt, một luồng sát khí lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt, lạnh lùng nhìn Địa Ngục Ba Đầu Long: "Ngươi quá coi thường nàng, nàng tin ta, giống như ta tin nàng, cho nên ta có tự tin, cho dù chờ nàng khôi phục trí nhớ, chúng ta cũng vẫn sẽ không tách ra như người kia mong muốn như cũ."

"Ha ha, Thiên Bắc Dạ, ngươi đừng lừa mình dối người, nếu ngươi thật sự cảm thấy nàng sẽ tín nhiệm ngươi, vậy vì sao ngươi không nói tất cả mọi chuyện cho nàng?" Địa Ngục Ba Đầu Long ha ha cười phá lên: "Ngươi căn bản không tín nhiệm nàng, ngươi cho rằng sau khi nàng biết tất cả sẽ rời ngươi mà đi, cho nên ngươi mới luôn che giấu chuyện này, càng là không thổ lộ một chữ."

Giờ khắc này, lời Địa Ngục Ba Đầu Long nói giống như một cái nắm tay, hung hăng nện ở trong lòng Thiên Bắc Dạ.

Tâm của hắn không khỏi run lên.

Người này nói cũng không sai, hắn sợ hãi sau khi Cố Nhược Vân biết tất cả, sex rời hắn mà đi.

Hơn nữa, không đồng ý tin tưởng hắn giải thích...

Chính là bởi vì sợ hãi mất đi, hắn mới không nói tất cả những chuyện đã qua cho nàng.

Thế cho nên hiện giờ nàng vẫn bị lừa chẳng biết gì.

"Chờ lần này ta rời đi Minh giới, ta sẽ nói chi tiết cho nàng tất cả khúc mắc."

Trong con ngươi của Thiên Bắc Dạ hiện lên vẻ kiên định: "Chẳng sợ nàng không tin ta, ta cũng sẽ không giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì nữa."

Địa Ngục Ba Đầu Long phì cười một tiếng: "Rời đi Minh giới? Sợ rằng cả đời này ngươi đều không có cơ hội như vậy, tiến vào địa bàn của ta, ta đây tuyệt đối sẽ không cho các ngươi rời đi! Cho nên, bất luận các ngươi tín nhiệm nhau hay không, cả đời này cũng không có khả năng lại có cơ hội gặp nhau."

Tầm mắt Thiên Bắc Dạ đảo qua trên người Địa Ngục Ba Đầu Long, giọng điệu trong đạm bạc lộ ra lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro