Chương 1336 - 1350
Chương 1336: Chứng minh trong sạch (một)
Edit: kaylee
Mộ Dung Thiến đã nhận định, đan dược Cố Nhược Vân cho Tử Vân dùng chính là đan dược tối hôm qua nàng ta mất trộm.
"Ngươi nói đan dược của ta là ăn cắp từ ngươi, vậy ngươi có thể nói một chút đan dược ngươi mất trộm là gì hay không?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiến, thong thả mở miệng hỏi.
"Kia còn phải hỏi," Mộ Dung Thiến cao ngạo ngẩng đầu, cười lạnh mở miệng: "Đương nhiên là Tụ Linh đan, Tụ Linh đan này vô cùng trân quý, người giống như ngươi khẳng định sẽ không có được loại đan dược này! Cho nên ngươi cũng chỉ có thể trộm từ trong tay của ta!"
"Ngươi xác định là Tụ Linh đan?"
Cố Nhược Vân nhíu mày, tươi cười trên mặt mang theo thâm ý.
Ôn Nhã ở một bên vẫn quan sát tình thế hai phương, sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Cố Nhược Vân, trong lòng lập tức kêu to không tốt, muốn ngăn cản Mộ Dung Thiến, lại mới hiện ra ý nghĩ này, toàn bộ đầu đều đau giống như muốn nổ mạnh, đau đến nàng ta ngay cả một chữ cũng nói không ra.
Kỳ thực, Ôn Nhã không biết là, ở trong đan dược Cố Nhược Vân bỏ thêm một tia linh hồn lực của mình, vì vậy hiện giờ chỉ cần Ôn Nhã xuất hiện một chút ý niệm về nàng, sẽ tạo thành ảnh hưởng hiện giờ.
"Đương nhiên."
Ngay tại khi Ôn Nhã thật vất vả trở lại bình thường, Mộ Dung Thiến đã phát ra âm thanh, trong phút chốc, sắc mặt Ôn Nhã đều thay đổi, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Thật không biết làm sao Mộ Dung thế gia có thể sủng Mộ Dung Thiến thành như thế, nếu Cố Nhược Vân thật sự trộm cướp đan dược của nàng ta, lại như thế nào sẽ lấy ra ở trước mặt mọi người? Hơn nữa, nếu Cố Nhược Vân dám hỏi như vậy, thì chứng minh đan dược trong tay nàng cũng không phải là Tụ Linh đan!
Nhưng mà, nếu như Mộ Dung Thiến muốn oan uổng Cố Nhược Vân cũng không phải là không có biện pháp, ít nhất Cố Nhược Vân không có chứng cớ chứng minh đan dược của nàng là từ đâu mà có.
Nhưng cố tình nữ nhân này lại ngốc nghếch thừa nhận đan dược mình mất đi là Tụ Linh đan, này căn bản chính là cho đối phương cơ hội chứng minh trong sạch.
Nhưng mà, ở chuyện này, Ôn Nhã cũng phạm vào một cái sai lầm trí mạng.
Nàng ta cho rằng đan dược của Cố Nhược Vân khẳng định không phải là ăn cắp, mà là đạt được từ những người khác! Dù sao một nữ nhân trẻ tuổi như thế làm sao có thể biết luyện chế đan dược? Cho dù là có người dạy nàng, nàng cũng không cách nào học tập nhanh như vậy.
Luyện chế đan dược, không chỉ dựa vào thiên phú là được, còn phải có đủ thời gian! Thực lực của nàng mạnh như thế, thì tất nhiên đã tiêu phí tất cả thời gian ở trên tu luyện, lại như thế nào luyện chế đan dược!
Cho nên, nàng ta căn bản thật không ngờ, Cố Nhược Vân cũng là một Luyện Đan Sư.
Phương pháp nàng chứng minh trong sạch có rất nhiều, nhưng mà, bởi vì đây là cách phiền toái nhất, vậy nên nàng mới hỏi đan dược Mộ Dung Thiến mất trộm.
"Ầm!"
Ngay tại khoảnh khắc Mộ Dung Thiến vừa mới dứt lời, một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới từ phía trước, ‘phịch’ một tiếng, đánh trúng ngực của nàng ta, nàng ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi, đau đến cả người đều nằm sấp xuống.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Tả Sử tức giận đứng lên, thế nào hắn cũng thật không ngờ Cố Nhược Vân sẽ công nhiên ra tay ở sau khi khảo hạch chấm dứt, trước mặt trọng tài hắn đây! Này quả thực là không để hắn vào mắt!
Cố Nhược Vân cũng không có trả lời hắn, mà là nhìn Mộ Dung Thiến té trên mặt đất, chậm rãi đi đến chỗ nàng ta, thẳng đến lúc đi đến trước mặt của nàng ta, mới nhàn nhạt lên tiếng, bên môi nâng lên một độ cong nhỏ, âm thanh cũng vô cùng thanh lãnh.
"Ta chỉ là tới chứng minh trong sạch của mình mà thôi, nếu Mộ Dung Thiến nói ta ăn cắp đan dược, thì trong sạch của ta cứ để cho nàng đến chứng minh!"
Chương 1337: Ẩn Môn (một)
Edit: kaylee
Mộ Dung Thiến khiếp sợ trừng lớn mắt đẹp, không biết Cố Nhược Vân muốn làm cái gì, ánh mắt kia tràn ngập vẻ sợ hãi.
Rồi sau đó...
Đùng!
Cố Nhược Vân bắt được cánh tay của Mộ Dung Thiến, dùng sức vặn, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, sau đó là tiếng kêu to giống như giết heo của Mộ Dung Thiến.
Giờ này khắc này, nàng ta đau đến sắc mặt tái nhợt, người đầy mồ hôi, hoảng sợ ngóng nhìn thanh y nữ tử trước mặt này.
"Cố Nhược Vân, nếu ngươi còn dám thương hại tuyển thủ dự thi, Ẩn Môn chúng ta đây tuyệt đối sẽ không khách khí đối với ngươi!" Tả Sử tức vẻ mặt xanh mét, hắn chưa từng gặp người to gan lớn mật giống như Cố Nhược Vân, cũng dám thương hại người dự thi ở trước mặt của hắn.
Cố Nhược Vân không có ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi ta đã nói, ta chỉ muốn chứng minh trong sạch của ta, nếu Ẩn Môn muốn ngăn cản ta, thì chứng minh đường đường Ẩn Môn vậy mà liên hợp với Mộ Dung thế gia, thua hạng nhất nên muốn vu oan hãm hại!"
Nếu là lúc trước, Tả Sử sẽ không khinh suất như thế, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn bị Cố Nhược Vân làm tức choáng váng đầu, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta đây ngược lại muốn nhìn ngươi dùng cái gì để chứng minh bản thân!"
Đùng!
Cố Nhược Vân một cước dẫm nát phía trên ngực Mộ Dung Thiến, tất cả mọi người nghe được âm thanh xương cốt gãy ròn vang kia, sau đó Mộ Dung Thiến phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm nữ tử đứng ở phía trước mình.
Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, Tả Sử tức đến gân xanh trên thái dương nổi lên, lạnh lùng nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Nhưng ngại vừa rồi mình đã nói trước, cho nên không cách nào ra mặt ngăn nàng lại.
Nhưng mà, nếu nữ tử này không cách nào chứng minh mình trong sạch, thì hắn sẽ làm nàng hối hận vì hành vi hôm nay của mình!
Nghĩ đến đây, Tả Sử hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra tràn đầy ý lạnh, ngay cả mọi người bên người hắn cảm nhận được hiện tại hắn đang tức giận.
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Cố Nhược Vân hung hăng đạp ngực Mộ Dung Thiến, một lần nặng hơn một lần, không chút dừng lại, mà lúc này Mộ Dung Thiến cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, ngay từ đầu còn có thể phát ra âm thanh khóc kêu, thẳng đến cuối cùng, nàng ta đã đau hai mắt trắng bệch, thiếu chút ngất đi.
"Đánh đi, chỉ cần ngươi đánh chết Mộ Dung Thiến, thì Mộ Dung thế gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ôn Nhã lạnh lùng nâng khóe môi, nàng ta không biết đến cùng Cố Nhược Vân muốn làm cái gì, trong lòng lại âm thầm chờ mong khả năng này phát sinh.
Nếu Cố Nhược Vân thật sự đánh chết Mộ Dung Thiến ở chỗ này, thì Mộ Dung thế gia tất nhiên sẽ ngàn dặm đuổi giết! Tuyệt đối không có khả năng buông tha cho nàng!
Phanh!
Một cước cuối cùng mới hạ xuống, Cố Nhược Vân mới thu chân mình trở về, ngay sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người nàng lấy ra một viên đan dược.
Ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, đan dược kia tản mát ra ánh sáng màu xanh biếc, đoạt tâm phách người.
"Đây chính là đan dược?"
Ở đây, đã có người không ngừng liếm khóe miệng, hai mắt đăm đăm nhìn đan dược trong lòng bàn tay của Cố Nhược Vân.
"Không sai, đây chính là đan dược, nếu không có đoán sai, đây chính là Tụ Linh đan nàng ăn cắp được từ chỗ Mộ Dung tiểu thư, ta đã từng may mắn thấy đan dược trong tay Mộ Dung tiểu thư, màu sắc giống như đúc đan dược trong tay nàng."
"Nếu chiếu theo ngươi nói, đan dược này hẳn là rất bẩn, vậy vì sao nàng lấy ra đan dược này để chứng minh trong sạch? Chẳng lẽ đan dược có thể thuyết minh cái gì sao?"
Mọi người đều là mặt lộ vẻ không hiểu, không biết dụng ý Cố Nhược Vân lấy ra viên đan dược này đến cùng là gì.
Chương 1338: Ẩn Môn (hai)
Edit: kaylee
Ngay tại lúc mọi người không hiểu hành vi của Cố Nhược Vân, nàng đã dùng sức mở miệng của Mộ Dung Thiến, nhét viên đan dược cầm trong tay này vào trong miệng của nàng ta.
"Đó là..."
Ôn Nhã luôn luôn ở phía sau nhìn Cố Nhược Vân và Mộ Dung Thiến, bỗng nhiên trông thấy một màn trước mắt, lập tức trừng lớn đôi mắt, miệng há to giống như là gặp phải chuyện gì không thể tưởng tượng được, khuôn mặt tao nhã xinh đẹp chỉ một thoáng đã trở nên tái nhợt.
Này... Điều này sao có thể?
Nàng ta giật mình lui về sau mấy bước, vội vàng bưng kín môi, mới ngăn lại bản thân phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Chỉ thấy Mộ Dung Thiến vừa rồi còn nửa chết nửa sống, lại đã dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang khang phục, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng dần dần khôi phục hồng nhuận, giống như cho tới bây giờ chưa từng bị thương. Đừng nói là người khác, ngay cả bản thân Mộ Dung Thiến đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không dám tin nhìn thân thể đã khôi phục, một lúc lâu cũng nói không nên lời.
Điều đó không có khả năng!
Mộ Dung gia cũng có Luyện Đan Sư biết luyện chế đan dược khôi phục thân thể, nhưng không có một viên đan dược nào có thể làm người khôi phục thương thế nhanh như vậy.
Nhưng vì sao ở sau khi mình dùng viên đan dược kia, lại nhanh chóng phục hồi như cũ?
"Xôn xao!"
Tả Sử đột nhiên đứng lên, không dám tin nhìn Cố Nhược Vân, sắc mặt cũng thay đổi, hiển nhiên không phục hồi tinh thần lại từ trong loại biến cố này.
"Đây chính là đan dược vừa rồi ta cho Tử Vân ăn vào," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, tươi cười kia lại lộ ra hàm xúc không rõ ý tứ: "Nếu ngươi còn muốn nói đan dược trong tay ta là ăn cắp từ chỗ ngươi, thì ta ngược lại thật không để ý lại chứng minh trong sạch của ta một lần nữa."
Mọi người đều biết, Tụ Linh đan là vì trợ giúp võ giả tụ tập Linh Khí, tăng lên tốc độ đột phá, nhưng không thể chữa khỏi thương thế.
Vì vậy đan dược trong tay Cố Nhược Vân không cần nói cũng biết.
Sau khi trông thấy tình cảnh này, mọi người đều thổn thức không thôi, lại ngại quyền thế của Mộ Dung thế gia không một người dám mở miệng nói chuyện vì Cố Nhược Vân.
"Điều đó không có khả năng!"
Mộ Dung Thiến lắc lắc đầu, lui về phía sau hai bước, cắn chặt môi, nói: "Đan dược của ta rõ ràng mất trộm, trừ ngươi ra, còn có ai có thể trộm đi đan dược của ta? Cho dù ngươi lấy ra Trì Dũ đan lại như thế nào? Này không có nghĩa ngươi sẽ không phải là kẻ trộm! Trừ phi ngươi tìm ra đan dược ta mất trộm, ta mới tin tưởng không phải ngươi trộm."
Nghe vậy, Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ tươi cười trào phúng: "Ngươi đã muốn cho ta tìm ra Tụ Linh đan này, ta đây sẽ như ngươi mong muốn."
Mộ Dung Thiến sợ ngây người, sở dĩ nàng ta nói như vậy, chỉ là vì hắt nước bẩn lên trên người Cố Nhược Vân mà thôi, không nghĩ tới nàng cũng dám nói mình có thể tìm ra Tụ Linh đan mất trộm? Điều này sao có thể! Ngay cả mình cũng không biết đến cùng Tụ Linh đan là bị ai trộm.
Con ngươi Cố Nhược Vân chuyển động một vòng, tầm mắt dừng ở trên người một nam tử trẻ tuổi bên người Ôn Nhã, sau đó đi qua phía hắn.
Nam tử trẻ tuổi này là người tham gia tỷ thí đi theo Ôn Nhã tới lần này, nhưng mà, vừa rồi ở trên lôi đài, hắn thấy tình thế không ổn sớm đã chạy, cho nên Cố Nhược Vân mới không có bao nhiêu ấn tượng đối với hắn.
"Ngươi muốn làm gì?"
Ôn Nhã đã sớm nghẹn một bụng tức, hiện tại lại thấy Cố Nhược Vân đi tới chỗ bọn họ, sắc mặt lập tức khó coi lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
"Xôn xao!"
Cố Nhược Vân không có nói nhiều một lời, trường kiếm trong tay giương lên, một đạo kiếm quang nhằm phía vị nam tử trẻ tuổi bên người nàng ta kia.
Nam tử trẻ tuổi còn không có phản ứng lại, y phục đã bị Cố Nhược Vân cắt thành mảnh nhỏ. Cũng vì thế, bình đan dược bị hắn giấu ở bên trong vạt áo kia cũng theo y phục trên người của hắn rơi xuống, xuất hiện ở bên trong tầm mắt của mọi người.
Chương 1339: Ẩn Môn (ba)
Edit: kaylee
Bá!
Sau khi nhìn thấy bình đan dược rơi xuống trên đất, sắc mặt nam tử trẻ tuổi đột nhiên trở nên tái nhợt, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Vì sao nữ nhân này biết đan dược ở trong tay hắn?
"Ôn Nghênh!" Khuôn mặt Ôn Nhã cũng lập tức thay đổi, tức giận nhìn về phía Ôn Nghênh: "Đây là có chuyện gì? Vì sao trong tay ngươi sẽ có đan dược?"
Kỳ thực, nếu đổi thành người bình thường, loại thời điểm này khẳng định nên giải vây vì đệ tử trong tộc, ít nhất phải không thừa nhận đan dược đó là Tụ Khí đan!
Nhưng Ôn Nhã không có làm như vậy.
Bởi vì nàng ta biết, cho dù làm như thế cũng vu sự vô bổ! Tụ Linh đan thật dễ dàng nghiệm chứng ra. Vạn nhất đến lúc đó bị nghiệm chứng ra, sợ rằng Ôn gia đều sẽ bởi vậy mà càng hổ thẹn!
Cho nên, còn không bằng quyết đoán thừa nhận sự thật này.
"Ôn gia?" Mộ Dung Thiến lui về phía sau hai bước, không dám tin lắc lắc đầu: "Vì sao trộm đan dược của ta sẽ là Ôn gia? Hơn nữa, nàng lại là làm thế nào mà biết đan dược sẽ ở trong tay Ôn gia?"
Đối với Luyện Đan Sư mà nói, hơi thở đan dược rất là mẫn cảm, vừa rồi, Cố Nhược Vân đã ngửi thấy được hơi thở Tụ Linh đan tồn tại trên người nam tử này, vì vậy nàng mới có thể nhanh như vậy tìm ra tung tích của Tụ Linh đan.
"Hừ!"
Tử Vân hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại các ngươi còn có cái gì để nói? Vậy mà dám vu hãm chủ tử nhà ta là kẻ trộm, hiện giờ mất mặt chưa! Sở La, ngươi tính một chút cho ta, những người này vu hãm chủ tử chúng ta, hẳn là thế nào bồi phí tổn thất danh dự này?"
Sở La liếc mắt nhìn Tử Vân một cái, sau đó thật sự nghiêm cẩn tính lên.
"Hiện giờ chủ tử nhà ta đạt được hạng nhất khảo hạch của Ẩn Môn, rất nhanh sẽ có thể tiến vào Ẩn Môn này tu luyện, cho nên, cũng coi như là người Ẩn Môn! Nếu đã là người Ẩn Môn, thì phí tổn thất danh dự cũng sẽ trở nên rất là sang quý, dù sao môn phái lớn như Ẩn Môn, lại như thế nào có thể phụ danh tiếng? Nếu phí danh dự quá mức rẻ, thì thế nhân nhìn Ẩn Môn thế nào?"
Tử Vân không thể không bội phục Sở La, lời nói này hoàn toàn kéo Ẩn Môn xuống nước, cho dù Tả Sử Ẩn Môn có ý kiến rất lớn đối với bọn họ, thì hiện giờ vì toàn bộ Ẩn Môn, cũng phải đứng ở bên phía bọn họ!
Quả nhiên, Tả Sử vốn muốn vì Ôn gia nói chuyện với Mộ Dung Thiến, sau khi nghe được lời Sở La nói lập tức nuốt lời nói trở về, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu quả thật là Mộ Dung Thiến oan uổng ngươi, thì phí tổn thất danh dự quả thật cần bồi, các ngươi nói cái giá đi!"
"Tả Sử đại nhân?"
Sắc mặt Mộ Dung Thiến càng thay đổi, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị lời nói kế tiếp của Sở La làm tức đến thiếu chút phun ra một búng máu.
"Phí tổn thất danh dự của quán quân khảo hạch Ẩn Môn, ít nhất cũng nên hơn một ngàn vạn Kim tệ đi? Ta nói là ít nhất, lát sau ta sẽ căn cứ vũ nhục của đại tiểu thư Mộ Dung thế gia đối với chủ tử nhà ta lại ra giá." Trên khuôn mặt tinh xảo kia của Sở La tràn đầy ý cười, con ngươi trào phúng lại chuyển về phía khuôn mặt tái nhợt của Mộ Dung Thiến, khinh bỉ nhếch môi.
Lúc trước nàng bị chủ tử lừa bịp tống tiền lợi hại như thế, hiện tại thật vất vả đến lượt nàng lừa bịp tống tiền người khác, thì làm sao nàng có thể sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
"Hơn một ngàn vạn Kim tệ, ngươi ****** thế nào không đi cướp bóc!"
Rốt cuộc Mộ Dung Thiến không rảnh để ý thứ khác, chửi ầm Sở La lên, ánh mắt hung tợn kia giống như muốn bầm thây vạn đoạn đối phương!
"Tử Vân, nàng vu hãm ta cướp bóc, phí tổn thất danh dự này tính thế nào?"
Sở La chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Tử Vân.
Ngón tay Tử Vân vuốt cằm, sau khi trầm ngâm thật lâu, nói: "Giá của ngươi không quý như chủ tử, cho nên, cũng chỉ giá trị năm trăm lượng đi, ta tin tưởng lúc này đây Tả Sử đại nhân nhất định sẽ làm chủ vì chúng ta, dù sao hiện giờ là người Ma Tông chúng ta chiếm được quán quân, cho nên Ma Tông chúng ta cũng đại biểu Ẩn Môn, danh dự người Ẩn Môn tổn thất là vô giá, nhưng mà, chúng ta hẳn là nể tình đại tiểu thư Mộ Dung thế gia trẻ tuổi không hiểu chuyện, vẫn là ra cái giá cho nàng ta đi, miễn cho nàng ta sẽ cảm thấy ngượng ngùng vì vu hãm."
Chương 1340: Ẩn Môn (bốn)
Edit: kaylee
Thân thể Mộ Dung Thiến đều run lên.
Danh dự của Cố Nhược Vân giá trị một ngàn vạn còn chưa tính, Sở La kia tính là cái gì? Nữ hầu vệ nho nhỏ mà thôi, năm trăm vạn Kim tệ không biết có thể mua được bao nhiêu mạng chó của nàng!
"Tả Sử đại nhân, chuyện này ngươi nên làm chủ vì ta!"
Mộ Dung Thiến cắn chặt răng, chuyển mắt nhìn Tả Sử đại nhân, biểu cảm kia lập tức trở nên vô cùng ủy khuất: "Bọn họ căn bản chính là công phu sư tử ngoạm, muốn lừa bịp tống tiền Mộ Dung thế gia chúng ta! Một ngàn vạn Kim tệ, bọn họ là đang cướp bóc sao? Cho dù là cường đạo cũng không có ngoan độc như bọn họ."
"Mộ Dung tiểu thư, ngươi sai lầm rồi, không phải một ngàn vạn Kim tệ, hiện giờ đã trở thành một ngàn năm trăm vạn," Tử Vân có lòng tốt sửa chữa nói: "Hơn nữa, ngươi nói chủ tử nhà ta không đáng giá một ngàn vạn kia? Ý tứ là người Ẩn Môn cũng không giá trị một ngàn vạn sao?"
Tả Sử vừa định mở miệng, lại bị lời Tử Vân nói ngăn chặn, hắn tức đến khuôn mặt tuấn tú xanh mét, ánh mắt cũng lạnh vài phần.
"Mộ Dung Thiến, giá trị của người Ẩn Môn thật sang quý, phí tổn thất danh dự cũng rất đắt! Cho nên, một ngàn năm trăm vạn kia ngươi cho bọn hắn!"
Khuôn mặt Mộ Dung Thiến lập tức đại biến, thế nào nàng ta cũng thật không ngờ Tả Sử sẽ ra mặt vì những người này!
Nghĩ vậy, nàng ta cắn chặt môi, bị tức cả người run run, lại thế nào cũng không dám nhiều lời một chữ, nếu không mà nói, vạn nhất lại nói sai cái gì, phỏng chừng phải thêm mấy trăm vạn Kim tệ. Vì vậy Mộ Dung Thiến tràn đầy lửa giận nhưng không cách nào phát tiết ra chuyển tầm mắt nhìn tên nam tử trẻ tuổi ăn cắp kia.
"Ngươi thật to gan, ngay cả đồ của Mộ Dung thế gia ta cũng dám trộm, là ai cho ngươi lá gan lớn như thế, ngay cả mệnh đều không cần?"
Nam tử trẻ tuổi sợ tới mức lui về phía sau hai bước, không dám nhìn con ngươi tràn ngập lửa giận kia của Mộ Dung Thiến.
"Tiểu Thiến," Sắc mặt Ôn Nhã càng thay đổi, đứng dậy, nói: "Ôn Nghênh là tôn tử của trưởng lão Ôn gia chúng ta, cho nên chuyện này cứ như vậy coi như xong đi, ngươi muốn bồi thường cái gì ta cũng có thể cho ngươi, chuyện này coi như không có xảy ra."
Cho dù Ôn Nhã cũng hận Ôn Nghênh mất mặt xấu hổ ở trường hợp này, lại phải bảo vệ hắn, nếu không mà nói, gia gia người này khẳng định sẽ nháo không ngừng nghỉ với Ôn gia!
"Ôn Nhã, ngươi tránh ra cho ta, hôm nay ta nhất định cho tiểu tử thối này nếm thử một chút giáo huấn!"
‘Đùng’ một tiếng, Mộ Dung Thiến rút roi ra, đánh tới khuôn mặt của Ôn Nghênh, roi kia mang theo hơi thở tàn nhẫn, giống như độc xà quấn quanh cổ của hắn.
"Tiểu Thiến, dừng tay!"
‘Ầm’ một tiếng, một luồng khí thế phát ra từ trên người Ôn Nhã, đánh bay roi của Mộ Dung Thiến ra, rồi sau đó, roi sắc bén kia lập tức đánh ngược lại về phía Mộ Dung Thiến.
Lúc này, Mộ Dung Thiến muốn thu tay lại đã không còn kịp rồi...
Trường tiên dùng sức đánh ở trên mặt, trong phút chốc một vết máu xuất hiện ở phía trên khuôn mặt của nàng ta, đau đến nàng ta thê lương quát to lên, hai tay ôm chặt mặt, cả người đều không ngừng run rẩy.
"Tiểu Thiến..."
Ôn Nhã ngây ngẩn cả người, nhìn Mộ Dung Thiến mặt đầy máu me, một luồng khí lạnh từ đáy lòng toát ra, lạnh đến nàng ta ngay cả chân cũng không thể động đậy.
Vừa rồi nàng ta rõ ràng đã khống chế lực lượng của mình, vì sao còn có thể thương đến Mộ Dung Thiến, hơn nữa còn hủy dung mạo của nàng ấy. Nếu chuyện này truyền tới Mộ Dung thế gia, Mộ Dung lão gia tử kia khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng ta...
Thế lực của Mộ Dung thế gia và Ôn gia không chênh lệch bao nhiêu, nếu thực chiến đấu, cũng chỉ có kết cục lưỡng bại câu thương (hai bên đều tổn hại).
Nghĩ đến đây, trái tim Ôn Nhã đều run lên, thế nào nàng ta cũng không rõ, đến cùng là mình làm thế nào bị thương Mộ Dung Thiến.
Chương 1341: Ẩn Môn (năm)
Edit: kaylee
Ôn Nhã đương nhiên không rõ, bởi vì roi đánh ngược lại Mộ Dung Thiến, cũng không phải là vì nàng ta, mà là Chu Tước đang âm thầm ra tay.
Ai bảo nữ tử này muốn dụ dỗ Thiên Bắc Dạ, hơn nữa còn vu hãm chủ nhân...
Mà Ôn Nhã kia cũng không phải thứ tốt gì, một cơ hội tốt như vậy, làm sao nàng có thể không ra tay vu oan nàng ta?
"Ôn Nhã, ngươi vậy mà dám đối với ta như vậy!" Mộ Dung Thiến thả tay xuống, sau khi nàng ta trông thấy bàn tay đầy máu tươi của mình, cả người đều run lên, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Nhã: "Sau khi về đến gia tộc ta nhất định sẽ nói cho gia gia biết chuyện này, đến lúc đó Mộ Dung thế gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Ôn gia các ngươi."
"Tiểu Thiến, ta..."
Ôn Nhã muốn giải thích cái gì, lại không thể nào mở miệng, dù sao vừa rồi quả thật là nàng ta không cẩn thận bị thương Mộ Dung Thiến, huống chi, trước mặt nhiều ánh mắt nhìn của mọi người như vậy, cho dù nàng ta muốn nói sạo cái gì cũng vô dụng.
Cho nên, nghĩ đến đây Ôn Nhã rõ ràng ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.
"Ngươi chờ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Một câu nói cuối cùng, Mộ Dung Thiến là rít gào rống lên.
Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt mình vẫn lấy làm kiêu ngạo bị hủy, lòng của nàng ta đã nhịn không được run lên, rồi sau đó nàng ta nói với người Mộ Dung thế gia bên người mình: "Một đám phế vật vô dụng, còn không chạy nhanh đi theo ta!"
"Vâng, tiểu thư."
Đám người kia vội vàng đi theo sau lưng Mộ Dung Thiến, nhanh chóng đi xuống núi.
Nhưng mà, Mộ Dung Thiến còn chưa rời đi trên núi này, phía sau đã truyền đến một tiếng cười trào phúng: "Mộ Dung Thiến, đừng quên ngươi nợ chủ tử nhà ta một ngàn năm trăm vạn Kim tệ kia! Nếu ngươi quỵt nợ không trả, người Ẩn Môn khẳng định sẽ làm chủ vì chúng ta!"
Sở La mắt đầy tươi cười, lần đầu tiên nàng phát hiện thì ra lừa người sảng khoái như thế!
Nghe được âm thanh phía sau của Sở La, Mộ Dung Thiến thiếu chút lảo đảo té ngã trên đất, nàng ta hít vào một hơi thật sâu, tốc độ nhanh hơn rời đi nơi này.
Rất nhanh đã biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người...
"Chúng ta cũng đi."
Cuối cùng Ôn Nhã nhìn Cố Nhược Vân, phất phất tay, dẫn theo người Ôn gia xoay người rời đi.
Các nàng đều không quay đầu, dùng tốc độ cực nhanh rời đi nơi này.
"Nếu khảo hạch đã xong, thì kết quả cũng được công bố," Tả Sử chậm rãi đứng lên, tầm mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Nhược Vân phía trước, lạnh lùng nói: "Cho dù ngươi là quán quân, nhưng tiến vào trong Ẩn Môn tuyệt đối không thể gây chuyện thị phi, nếu không, không ai có thể giúp ngươi! Hơn nữa, ta biết ngươi có cừu oán với Mộ Dung thế gia, nhưng mà ngươi thân là người đứng đầu, nàng thân là người đứng thứ ba, đều có cơ hội tiến vào Ẩn Môn, ta không hy vọng các ngươi tranh đấu nội bộ ở Ẩn Môn!"
"Bất luận các ngươi có ân oán gì cũng giải quyết ở bên ngoài," Tả Sử dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu bị ta nhìn thấy các ngươi chiến đấu ở địa bàn Ẩn Môn, thì cửa Ẩn Môn sẽ vĩnh viễn đóng cửa với các ngươi!"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Chỉ cần người khác không trêu chọc ta, ta cũng sẽ không trêu chọc những người khác, nhưng nếu người khác không nghĩ buông tha cho ta, ta cũng sẽ không để cho nàng tốt hơn."
"Hừ!"
Tả Sử hừ hừ, cũng không lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức rời đi ghết trọng tài.
Mọi người Ẩn Môn nhìn thấy hắn rời đi, lúc này không lại lưu lại, cũng đi theo sau lưng hắn đi ra ngoài.
"Chủ nhân, người thật sự muốn đi Ẩn Môn này sao?"
Chu Tước bĩu môi: "Tả Sử này rõ ràng chính là một ruột với Ôn Nhã kia!"
"Ta cũng không phải gia nhập Ẩn Môn," Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Chu Tước, nhàn nhạt cười nói: "Ta chỉ đi nhận truyền thừa kia của Ẩn Môn mà thôi, chỉ có như thế, thực lực của ta mới có thể tăng lên nhanh hơn! Hơn nữa, Ẩn Môn chính là làm chúng ta nhận truyền thừa, nhưng không nói muốn chúng ta trở thành đệ tử Ẩn Môn, nếu cần trở thành đệ tử Ẩn Môn mới có thể nhận truyền thừa này, ta đây sẽ buông tha."
Chương 1342: Ẩn Môn (sáu)
Edit: kaylee
Tử Vân nhìn về phía Cố Nhược Vân, ánh mắt nghiêm cẩn mà chuyên chú nói: "Chủ tử, mặc kệ người đi nơi nào, ta đều đi theo người cùng nhau đi, Thiên Bắc đại nhân không ở bên người, chúng ta có nghĩa vụ thay hắn bảo vệ chủ tử an toàn."
Nghe nói như thế, Sở La ở một bên lập tức bật cười: "Ngươi bảo vệ chủ tử? Chỉ bằng thực lực kia của ngươi? Ta thấy là chủ tử bảo vệ ngươi mới không sai biệt lắm, hiện tại chủ tử đã mạnh hơn ngươi, ngươi nói muốn ngươi để làm gì? Tiếp tục trở về tu luyện vài năm đi, chủ tử để ta tới bảo vệ là đủ rồi."
Tử Vân hung hăng trừng mắt nhìn Sở La, hừ lạnh một tiếng: "Chính là bởi vì chủ tử mạnh hơn ta, cho nên nàng là chủ tử, chút đạo lý ấy ngươi cũng đều không hiểu, Sở La, thế nào ta không biết chừng nào thì ngươi trở nên ngu xuẩn như vậy?"
"Tử Vân!"
Ở sau khi Tử Vân nói xong, Sở La lập tức ‘xù lông’, tức giận túm vạt áo của Tử Vân, tiến đến trước mặt của hắn, tức giận nói: "Ngươi ****** vậy mà dám vũ nhục chỉ số thông minh của lão nương, ngươi lại nói một chữ, hiện tại lão nương lập tức đánh ngươi nằm sấp!"
Tử Vân nhìn Sở La thủ, tiếp tục trào phúng nói: "Ngươi cũng có chỉ số thông minh? Lúc trước là ai trúng quỷ kế của chủ tử nhà ta, kết quả làm hại bản thân cả đời phải nguyện trung thành với chủ tử nhà ta? Hơn nữa, có chủ tử ở chỗ này, ta đố ngươi cũng không dám đánh ta."
Không sai, Sở La quả thật không dám đánh Tử Vân, dù sao Tử Vân cũng là người bên người Cố Nhược Vân, mà nàng... Là bị lừa đến.
"Chủ nhân, người có cảm thấy hai gia hỏa này rất xứng hay không?" Chu Tước nhìn hai người tranh cãi không nghỉ, nửa năm qua, nàng đã dần dần quen loại phương thức ở chung này của bọn họ.
"Ai xứng đôi với hắn?" Sở La hừ một tiếng: "Chỉ bằng thực lực này của hắn, xách giày cho lão nương cũng không xứng! Vẫn là chờ hắn cường đại chút rồi nói sau."
Tử Vân bĩu môi: "Ta còn chướng mắt loại nữ nhân chỉ số thông minh thấp ngươi này, ta thấy ngươi phải học chủ tử nhiều hơn, căn bản chính là lừa người không mang theo lo lắng, không hiểu ra sao đã lừa được Ôn Nhã, ngay cả ta cũng không biết vừa rồi khi nào thì chủ tử bố trí cạm bẫy ở trên lôi đài."
Vừa rồi ánh mắt bọn họ cũng không hề rời đi Cố Nhược Vân, lại cũng không thấy nàng thiết trí trận pháp, cho nên, nàng là lén lút hoàn thành tất cả những thứ này ở dưới tầm mắt của mọi người.
Bởi vậy, có thể tưởng tượng được, thực lực của nàng rất cường đại.
"Đi thôi, chúng ta cũng cần đi chuẩn bị một chút chuyện vài ngày sau xuất phát đi Ẩn Môn," Cố Nhược Vân nhún vai, đáy mắt mang theo kiên quyết: "Bất luận như thế nào, ta cũng muốn lấy được truyền thừa kia, chỉ có như thế, ta mới có thực lực trợ giúp tiểu Dạ, mà không phải là để một mình hắn đối mặt với nhiều chuyện như vậy."
Nhắc tới Thiên Bắc Dạ, trái tim Cố Nhược Vân hơi hơi trầm xuống.
Nửa năm, không biết nửa năm qua tiểu Dạ có thể tìm được tung tích của Cố Sanh Tiêu? Hơn nữa, đã qua nửa năm, cũng không biết đến cùng hắn đi chỗ nào, mà hoàn toàn không có tin tức! Nghĩ đến đây, tâm Cố Nhược Vân hung hăng thu lại.
"Tiểu Dạ, trước kia đều là chàng tới bên người ta, vậy lúc này đây, chờ ta đi tìm chàng, cho dù mảnh đại lục này vừa rộng vừa lớn, ta cũng phải tìm được chàng."
Không sai!
Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều là Thiên Bắc Dạ đi đến bên cạnh nàng, nàng nhưng không có đi tìm hắn một lần.
Vì vậy lúc này đây để nàng đi tìm hắn, cho dù là đi khắp tất cả ngóc ngách của đại lục, nàng cũng phải tìm được hắn!
...
Khách điếm.
Tả Sử vừa đi vào, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng gõ cửa, hắn nhíu chặt mày, nhìn về phía cửa ở sau người, nói: "Tiến vào."
Chương 1343: Ẩn Môn (bảy)
Edit: kaylee
Két.
Cửa phòng bị một bàn tay xinh đẹp như ngọc đẩy mở ra, sau đó trông thấy Ôn Nhã đi đến từ ngoài cửa, lúc này sắc mặt Ôn Nhã vô cùng khó coi, mắt đẹp cũng không động lòng người như lúc ban đầu, cả người không còn tư thái tao nhã, thay vào đó là lệ khí.
"Ngươi tìm đến ta có chuyện gì?"
Mày của Tả Sử càng nhăn càng chặt, hiển nhiên rất là bất mãn đối với chuyện hôm nay, nếu không phải Ôn Nhã là người nhà của nữ nhân hắn âu yếm, sợ rằng hắn sớm đã đuổi nàng ta ra ngoài.
"Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó Cố Nhược Vân, thì chỉ sợ ta làm không được!" Hắn nghĩ nghĩ, Ôn Nhã xuất hiện ở nơi này, cũng sẽ chỉ vì chuyện này: "Lúc trước vì đối phó nữ nhân kia, ta tự tiện mở tầng thứ năm tháp thí luyện, hiện giờ đã đắc tội trưởng lão Ẩn Môn, cho nên, ngay cả ta cũng không biết trở về sẽ nhận trừng phạt thế nào."
Nếu Cố Nhược Vân đã chết cũng thôi, cố tình nàng còn sống, bởi vậy, hắn bị trừng phạt thật đúng là không đáng giá!
Ôn Nhã cười lạnh một tiếng: "Ta không phải vì Cố Nhược Vân mà đến."
"Vậy là vì cái gì?" Tả Sử có chút tò mò, tầm mắt chuyển về phía Ôn Nhã, hỏi.
"Ngươi cũng biết tính cách trừng mắt tất báo của Mộ Dung thế gia kia, nếu chuyện này truyền tới Mộ Dung thế gia, lấy sự yêu thương của lão gia tử Mộ Dung thế gia kia đối với Mộ Dung Thiến, nhất định sẽ không để ý mà chiến đấu với Ôn gia ta!"
Trong mắt Ôn Nhã hiện lên vẻ sắc bén, tiếp tục nói: "Vạn nhất hai nhà giao tranh, tất nhiên là lưỡng bại câu thương, việc này chắc hẳn cũng không phải Ẩn Môn muốn nhìn thấy."
Tả Sử trầm mặc xuống, thật lâu sau, mới giương mắt nhìn khuôn mặt mang theo ý túc sát kia của Ôn Nhã: "Ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó người Mộ Dung thế gia? Nếu ngươi có loại ý nghĩ này, ta khuyên ngươi vẫn là thu hồi đi, ta đã vì Ôn gia các ngươi làm ra việc bất công, nếu tiếp tục tùy ý làm bậy, sợ rằng Ẩn Môn thật sự sẽ không còn chỗ cho ta dung thân, ngươi trở về đi, lúc này đây, ta tuyệt sẽ không ra tay."
Nghe vậy, Ôn Nhã cười cười: "Tả Sử, lần này ngươi không cần khó xử, ta đều đã giúp ngươi suy nghĩ tốt, ta không cần ngươi ra tay đối phó Mộ Dung thế gia vì ta, ta chỉ muốn ngươi báo cho Thành chủ một tiếng, làm cho hắn ngăn cản Mộ Dung thế gia thảo phạt Ôn gia, đừng quên, nếu Ôn gia thật sự lưỡng bại câu thương với Mộ Dung thế gia, thì kết cục của Nguyệt Nhi muội muội khẳng định cũng sẽ rất thê thảm, với tính cách của gia gia ta, khẳng định sẽ coi nàng như công cụ làm đám hỏi, làm cho nàng đám hỏi với đệ tử Mộ Dung thế gia, tới bình ổn lửa giận của Mộ Dung thế gia."
Trai tim Tả Sử đập mạnh một cái, không thể không nói, Ôn Nhã quả thật thành công bắt được uy hiếp của hắn.
Mà uy hiếp của hắn chính là Ôn Nguyệt!
Chỉ cần chuyện có liên quan đến Ôn Nguyệt, chẳng sợ trái với quy định của Ẩn Môn, thì hắn đều phải đi làm!
"Chuyện này, ta sẽ nói một tiếng với Thành chủ, làm cho hắn ngăn cản Mộ Dung thế gia khó xử."
"Không," Ôn Nhã lắc lắc đầu: "Ta không chỉ muốn ngươi thông báo với Thành chủ, càng là muốn ngươi giúp ta đẩy tất cả trách nhiệm này đến trên đầu Mộ Dung Thiến, hơn nữa, lấy cớ vì tính cách của nàng ta, làm cho nàng ta vô duyên với Ẩn Môn, ngươi ngẫm lại xem, nếu để cho Mộ Dung Thiến tiến vào Ẩn Môn, lửa giận của nàng ta đối với ta lớn như vậy, chờ sau khi Nguyệt Nhi cũng đi vào, nàng ta sẽ bỏ qua cho Nguyệt Nhi sao? Ẩn Môn là một địa phương chú trọng quy củ, ngươi cũng chỉ là một sứ giả mà thôi, như thế nào có thể bảo vệ Nguyệt Nhi an toàn? Biện pháp tốt nhất, chính là làm nàng ta không cách nào bước vào cửa lớn của Ẩn Môn!"
Trái tim Tả Sử từng chút trầm xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Ôn Nhã: "Mộ Dung Thiến so sánh với ngươi, quả nhiên là chỉ số thông minh kém nhiều lắm, rõ ràng là người Ôn gia các ngươi trộm cướp đan dược của nàng ta, kết quả lại muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho nàng, cũng may Nguyệt Nhi của ta không âm hiểm giả dối giống như ngươi."
Chương 1344: Ẩn Môn (tám)
Edit: kaylee
Ôn Nhã cười cười, không chút để ý lời Tả Sử nói: "Tả Sử đại nhân, ngay cả lời ngươi nên nói với Thành chủ ta đều nghĩ xong cho ngươi rồi, mấy ngày nay Mộ Dung Thiến luôn ở cùng nhóm người Ôn gia chúng ta, cho nên, nàng ta hoàn toàn có cơ hội để đan dược vào trên người Ôn Nghênh, đáng thương người Ôn gia ta cứ như vậy bị nàng ta vu oan hãm hại, nàng ta giá họa Cố Nhược Vân còn chưa đủ, ngay cả Ôn gia cũng bị kéo xuống nước, mục đích chính là làm cho Ôn gia mất hết thanh danh ở đại lục, bởi vậy bị bắt rời khỏi vị trí thế gia bảo vệ."
Nói tới đây, nàng ta dừng một chút, đáy mắt lóe ra âm hiểm, cười nói: "Ngươi ngẫm lại xem, nếu Âu Dương thế gia tin đoạn lời nói này của chúng ta, thì ắt sẽ làm Âu Dương thế gia đứng ở đối lập Mộ Dung thế gia! Bởi vì Mộ Dung thế gia muốn bức bách Ôn gia chúng ta rời đi gia tộc bảo vệ, nếu để cho bọn họ thành công, mục tiêu kế tiếp chính là Âu Dương thế gia."
Tả Sử kinh ngạc nhìn về phía Ôn Nhã, không biết vì sao, một luồng khí lạnh từ dưới chân lẻn đến đáy lòng.
Hắn biết, đan dược trong tay Mộ Dung Thiến chính là Ôn Nghênh trộm.
Nhưng Ôn Nhã vì bảo toàn Ôn gia, vậy mà nghĩ ra phương pháp vu oan như thế! Không chỉ tẩy trắng bản thân, mà còn đẩy Mộ Dung thế gia tới thế đối lập với Âu Dương thế gia!
Có một tỷ tỷ như sói như hổ như vậy, không biết những năm gần đây Nguyệt Nhi vượt qua như thế nào...
Tả Sử giống như là lần đầu tiên nhận thức Ôn Nhã, ánh mắt kia mang theo xa lạ, hắn chẳng thể nghĩ tới, nữ tử vô cùng tao nhã trước mặt người khác này, sau lưng lại âm độc như vậy! Huống chi, lúc trước quan hệ của nàng ta và Mộ Dung Thiến vẫn luôn không tệ, hiện giờ lại muốn diệt trừ Mộ Dung thế gia.
"Tả Sử, ngươi đừng trách ta quá mức lòng dạ ác độc, ta làm như vậy chỉ là vì sự an toàn của Nguyệt Nhi mà thôi, gia gia của ta luôn yêu thích hòa bình, nếu thật sự làm cho Mộ Dung thế gia tức giận, thì ông ấy tất sẽ dùng Nguyệt Nhi làm đám hỏi, như thế, nàng sẽ nằm ở dưới thân nam nhân khác, đây là ngươi muốn nhìn thấy sao?"
Tươi cười của Ôn Nhã tao nhã trước sau như một, cũng là ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
"Ta hiểu được."
Tả Sử chỉ cần vừa nghĩ đến Ôn Nguyệt sẽ bị đưa đi đám hỏi, trong lòng lập tức trào lên lửa giận: "Ngươi yên tâm, chuyện này giao cho ta xử lý! Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới Nguyệt Nhi, càng không cho phép nam nhân khác chạm vào nàng một chút!"
"Tốt," Ôn Nhã nhếch khóe môi, trên khuôn mặt tuyệt thế kia dương lên một nụ cười: "Nếu ta không có đoán sai mà nói, hiện giờ Mộ Dung Thiến đã hoàn toàn đi khỏi Thiên Sơn, muốn về Mộ Dung thế gia tìm Mộ Dung lão gia tử báo thù vì nàng ta! Cho nên, hi vọng ngươi có thể thong báo việc này cho Thành chủ đại nhân trước đó."
Tả Sử gật gật đầu, sau đó nhìn Ôn Nhã, nói: "Ôn Nhã, ta có thể giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì, mà ta chỉ có một yêu cầu, đối đãi tốt với Nguyệt Nhi! Không bao lâu nữa, ta tất sẽ dùng đại kiệu tám người nâng đi cưới nàng, nếu nàng tổn thương một phân một hào, đừng trách ta không khách khí!"
Khi nói lời cuối cùng, trên người Tả Sử tản mát ra hàn khí nồng đậm, làm cho người ta không rét mà run.
"Yên tâm đi, cho dù ta ngoan độc với người ngoài thế nào, ta cũng sẽ không thương hại thân muội muội của mình, hơn nữa, năm đó nếu không phải ta nỗ lực bảo vệ nàng, sợ rằng nàng cũng không còn sống."
Ôn Nhã nhàn nhạt nở nụ cười, dù sao nàng ta đã nắm nhược điểm của Ôn Nguyệt, cũng không sợ nàng sẽ nói cái gì đó ở trước mặt Tả Sử.
Trừ phi, nàng không muốn gặp lại huynh trưởng thất lạc nhiều năm kia của mình.
"Hi vọng ngươi có thể giữ lời."
Tả Sử phức tạp nhìn Ôn Nhã, hiển nhiên không thể nào tin được lời của nàng ta, dù sao nữ tử này quá mức ngoan độc, cho dù Nguyệt Nhi là muội muội của nàng ta, chỉ sợ ở Ôn gia kia cũng không thế nào tốt hơn...
Chương 1345: Ẩn Môn (chín)
Edit: kaylee
"Thế nào? Tả Sử đại nhân cũng không tin ta sao?" Ôn Nhã giật giật khóe môi: "Chờ sau khi chuyện Mộ Dung thế gia được xử lý, ta sẽ cho ngươi một Ôn Nguyệt hoàn hảo không tổn hao gì, nếu nàng có một chút tổn thương, thì mạng của ta tùy ngươi xử trí."
Tả Sử cũng không nói thêm gì, thật lâu sau, mới chậm rãi nói: "Có lời cam đoan này của ngươi ta an tâm, hiện tại ta sẽ phái người đi giải quyết chuyện Mộ Dung thế gia, nếu ngươi không có việc gì có thể rời đi nơi này trước."
Trên mặt Ôn Nhã biểu lộ một chút tươi cười, cuối cùng nhìn Tả Sử, rồi xoay người đi tới ngoài cửa phòng.
Ở khoảnh khắc nàng ta xoay người, khuôn mặt tuyệt mỹ lập tức lạnh xuống.
Nàng ta đương nhiên sẽ cho hắn một Ôn Nguyệt hoàn hảo không tổn hao gì, bởi vì nàng ta tra tấn đối với Ôn Nguyệt, tuyệt đối không ở mặt ngoài, tiểu tử ngốc này có năng lực gì nhìn ra được?
Nhưng mà, chỉ số thông minh của Tả Sử Ẩn Môn, cũng không có gì hơn.
Vĩnh viễn là bị người lợi dụng còn giúp người đếm tiền...
...
Mộ Dung thế gia.
Trong thư phòng thanh nhã, truyền lưu hương khí nhẹ nhàng thư thái, một lão giả đang ngồi ở phía trên chiếc ghế, hết sức chuyên chú lật xem quyển sách trên tay, đúng lúc này, một tiếng khóc la tê tâm liệt phế từ ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng gần, làm cho ông không khỏi nhíu mày.
Nhưng mà, rất nhanh ông ta đã giãn mi tâm ra, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử vọt vào từ ngoài cửa.
Chỉ thấy nàng kia mặc y phục màu lục nhạt, đầu tóc rối bù, giống như từ trong đám khất cái bò ra, nhanh chóng vọt về phía Mộ Dung Dương. Mà phía sau thân thể của nàng đi theo một đám đệ tử Mộ Dung thế gia, tất cả đều cúi đầu lặng yên không tiếng động, hơn nữa còn không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy tình cảnh này, tâm Mộ Dung Dương lộp bộp một chút, ở lúc Mộ Dung Thiến còn chưa tới trước mặt của mình đã nhẹ giọng an ủi nói.
"Tiểu Thiến, có phải khảo hạch thất bại hay không? Không sao, cho dù vào không được Ẩn Môn cũng không sao, gia gia vốn luôn lo lắng ngươi đi vào trong đó."
"Gia gia!"
Mộ Dung Thiến nhào mạnh vào trong lòng Mộ Dung Dương, khóc rất là thê thảm, mà bởi vì nàng ta một đường khóc trở về, làm cho âm thanh kia đều trở nên khàn khàn, còn khó nghe hơn tiếng quạ đen kêu.
"Tiểu Thiến..."
Mộ Dung Dương vừa định vuốt ve đầu của Mộ Dung Thiến, đột nhiên, nữ tử lên tiếng khóc lớn kia ngẩng đầu lên...
Lúc nhìn thấy vết sẹo rõ ràng trên mặt nàng kia, cả người Mộ Dung Dương đều phát hoảng, thiếu chút lăn xuống từ trên ghế tựa.
Lúc này trên mặt Mộ Dung Thiến còn có vết máu khô, đôi mắt sưng đỏ giống như chuông đồng đang tràn ngập oán hận, giống như hình tượng một người điên, không còn có xinh đẹp động lòng người phía trước.
"Ai?"
Mộ Dung Dương phục hồi tinh thần lại, tức giận đứng lên, một cái tát vỗ vào phía trên cái bàn: "Là ai thương con thành như vậy? Đến cùng là ai?"
"Gia gia, là Ôn Nhã!" Mộ Dung Thiến oán hận rắn răng: "Là người Ôn gia trộm Tụ Linh đan của con, nhưng con còn chưa tìm Ôn gia tính sổ, Ôn Nhã đã vì che chở đệ tử Ôn gia mà đả thương con, gia gia người phải làm chủ vì con!"
Mộ Dung Thiến thê thảm nỉ non, trong đôi mắt kia oán độc không giảm chút nào, ngược lại càng sâu.
Nàng ta không có đề cập là nàng ta ra tay chống lại đệ tử Ôn gia trước, mà là đẩy tất cả trách nhiệm đến trên đầu Ôn Nhã. (L: 2 người này cũng như nhau thôi, tự cho mình đúng, đẩy hết trách nhiệm lên người đối phương. Chỉ là Ôn Nhã thong minh độc ác hơn Mộ Dung Thiến rất nhiều)
"Ôn gia? Ha ha ha!"
Mộ Dung Dương giận quá hóa cười: "Tốt cho một Ôn gia, vậy mà cam đảm thương hại tôn nữ bảo bối của ta! Người tới, chuẩn bị binh mã, hiện tại ta phải đi san bằng Ôn gia đáng chết kia!"
Chương 1346: Ẩn Môn (mười)
Edit: kaylee
"Gia chủ!"
Đúng lúc này, hộ vệ Mộ Dung thế gia vội vàng đi đến, củng củng nắm tay, bẩm báo nói: "Gia chủ, người phủ Thành chủ tiến đến làm cho gia chủ đi phủ Thành chủ."
"Hừ!"
Mộ Dung Dương hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một luồng sáng âm hiểm: "Loại thời điểm này làm cho ta đi phủ Thành chủ làm gì? Chẳng lẽ lão gia tử Ôn gia biết tôn nữ của mình xông tai họa, đã nghĩ muốn làm cho Thành chủ bãi bình thay lão? Nhưng mà, lúc này đây cho dù là Thành chủ nói chuyện vì Ôn gia, ta cũng tuyệt sẽ không dễ dàng tha cho Ôn gia bọn họ! Chúng ta đi, hiện tại lập tức đến phủ Thành chủ, ta ngược lại muốn nhìn xem Ôn gia lấy lấy cớ gì làm cho Thành chủ giúp lão!"
Nói xong lời này, ông ta phất ống tay áo, đi đến ngoài thư phòng...
Phủ Thành chủ.
Trong phòng họp tráng lệ, hai lão giả ngồi ở dưới tay Thành chủ, tất cả đều vẫn duy trì trầm mặc.
Mà đúng lúc này, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, Mộ Dung Dương toàn thân bao phủ hàn khí đi tới ở dưới tầm mắt của hai người bọn họ, giờ này khắc này, khuôn mặt già nua của ông ta xanh mét, trong ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả Ôn gia để lộ ra vẻ dữ tợn.
Chỉ cần ông ta vừa nghĩ đến thương hại Mộ Dung Thiến chịu phải, đã hận không thể bầm thây vạn đoạn tất cả mọi người Ôn gia!
"Đến đây?" Thành chủ nhìn Mộ Dung Dương, giọng điệu lạnh lùng nói: "Vừa rồi người Ẩn Môn đến, Mộ Dung Dương, ngươi cũng biết tội?"
Mộ Dung Dương sợ run một chút.
Chẳng lẽ Thành chủ tìm mình đến không phải vì chuyện tôn nữ của ông ta bị bắt nạt?
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Dương không khỏi hỏi: "Không biết ta làm sai chuyện gì, làm cho Thành chủ gọi ta đến."
"Phanh!"
Thành chủ chụp một chưởng ở trên bàn, tức giận đứng lên, lạnh giọng nói: "Mộ Dung Dương, tôn nữ của ngươi làm chuyện tốt gì, đừng cho là chúng ta không biết! Hơn nữa hành vi của nàng ta là ai sai khiến, chỉ sợ không người không biết!"
Sắc mặt của Mộ Dung Dương từng chút trầm xuống, lạnh giọng nói: "Thành chủ, lời này của ngươi có ý tứ gì? Tôn nữ của ta bị người bắt nạt, nhưng lại bị hủy dung mạo, chẳng lẽ sai ở chỗ nàng? Người Ôn gia chẳng những ăn cắp đan dược, còn đả thương nàng, việc này chẳng lẽ Ôn gia không cho ta một cái công đạo?"
"Công đạo?" Ôn Hiền cười lạnh một tiếng: "Tôn nữ của ngươi vu oan giá họa, ngươi còn muốn ta cho các ngươi công đạo gì? Người Ẩn Môn đã điều tra rõ, là Mộ Dung thế gia các ngươi sai sử Mộ Dung Thiến, làm cho nàng giấu đan dược vào trong ngực Ôn Nghênh, vọng tưởng muốn vu hãm Ôn Nghênh ăn cắp đan dược! Còn ra tay với đệ tử Ôn gia ta! Hành vi ác độc như thế, còn dám kêu ta cho các ngươi một cái công đạo?"
Mộ Dung Dương tức thiếu chút phun ra một búng máu, tức giận quát: "Ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng chính là người Ôn gia ăn cắp đan dược, còn dám vu hãm tôn nữ ta! Tôn nữ ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!"
"Việc này là Ẩn Môn điều tra rõ, sao lại sai?" Ôn Hiền nhìn vẻ mặt xanh mét của Mộ Dung Dương, cười lạnh nói: "Ngươi muốn hãm hại Ôn gia chúng ta, do đó phá hư thanh danh bên ngoài của Ôn gia, đường đường là một thế gia bảo vệ, như thế nào có thể làm việc trộm đạo? Cho nên, một khi bị ngươi vu oan hãm hại thành công, Ôn gia tất sẽ mất hết thanh danh, bị bắt rời đi vị trí thế gia bảo vệ! Lúc đó, ngươi lại nghĩ biện pháp lấy chiêu số giống vậy đối phó Âu Dương thế gia, nói không chừng Âu Dương thế gia cũng sẽ rời đi, từ đây về sau, thế gia bảo vệ chỉ một mình Mộ Dung gia tộc các ngươi độc đại!"
Âu Dương Nguyên nhíu mày, thật hiển nhiên, một đoạn lời nói này của Ôn Hiền làm cho ông tức giận đồng thời cảm thấy may mắn.
Chương 1347: Ẩn Môn (mười một)
Edit: kaylee
Cũng may Âu Dương thế gia chưa từng phái người đi Thiên Sơn, nếu không, sợ rằng lọt vào hãm hại tất nhiên không chỉ một mình Ôn gia! Kể từ đó, chính như Ôn Hiền nói, hai đại thế gia sẽ bị bức rời đi vị trí gia tộc bảo vệ, sau này thế gia bảo vệ chỉ có một mình Mộ Dung gia tộc.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Nguyên trào phúng nói: "Mộ Dung Dương, ngươi đánh bàn tính thật lớn, nhưng mà, lấy chỉ số thông minh của Mộ Dung Thiến còn nghĩ không ra phương pháp như vậy, chuyện này hẳn là ngươi giao phó đi? Nếu thực để ngươi vu oan thành công, nói không chừng kế tiếp sẽ đối phó chính là Âu Dương thế gia chúng ta?"
Mộ Dung Dương bị những lời này làm tức cả người run run, lửa giận ở ngực thiếu chút bừng lên, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Hiền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ôn Hiền, ngươi cũng dám nói xấu Mộ Dung thế gia chúng ta! Ta thề, Mộ Dung Dương ta chưa từng làm qua chuyện như vậy! Nếu có chút hành vi, tất nhiên sẽ bị ngũ lôi đánh xuống đầu! Không chết tử tế được!"
"Ha ha, ngươi không làm loại chuyện này, bởi vì chuyện này không phải là ngươi làm, là ngươi phân phó tôn nữ của ngươi làm!" Ôn Hiền cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Vậy ngươi có dám thề, ngươi chưa từng có ý nghĩ chen hai nhà chúng ta xuống?"
Mộ Dung Dương bỗng nhiên không lên tiếng.
Ông ta quả thật từng có ý nghĩ như vậy, dù sao ở đại lục này, ai không muốn một nhà độc đại? Ông ta còn từng nghĩ muốn thay thế Thành chủ.
Nhưng mà, ông ta càng tin tưởng, bất kể là Ôn gia hay là Âu Dương thế gia cũng có ý nghĩ giống như vậy.
Chỉ là thực lực của bọn họ không có cường đại bằng Thành chủ mà thôi.
"Mộ Dung Dương, ngươi không dám thề? Như thế cũng đã chứng minh chuyện này quả thật là ngươi gây nên!" Ôn Hiền nhìn Mộ Dung Dương không nói gì, cười nói.
"Ngươi..."
Hai mắt Mộ Dung Dương phun ra lửa giận, nhìn chằm chằm Ôn Hiền, giống như muốn dùng ánh mắt của mình lăng trì xử tử lão!
"Đủ!"
Ngay tại lúc hai người tranh phong tương đối, âm thanh lạnh lùng của Thành chủ vang lên: "Mộ Dung Dương, ngươi không cần nói sạo, chuyện này là Ẩn Môn điều tra rõ, với tính cách của Ẩn Môn, tuyệt sẽ không làm ra chuyện oan uổng gì, vì vậy để trừng phạt, ta phạt người Mộ Dung thế gia các ngươi bế môn tư quá ba năm, ở trong vòng ba năm không được rời đi Mộ Dung thế gia, nếu các ngươi lại làm ra chuyện hãm hại đồng bào, ta đây sẽ hủy bỏ danh hiệu thế gia bảo vệ của bọn ngươi! Tan họp đi."
Thành chủ không lại nói thêm cái gì, đứng lên lập tức đi về phía ngoài phòng nghị sự.
Từ đầu tới cuối, hắn đều không có quay đầu lại liếc mắt nhìn ba người một cái...
"Hừ!"
Mộ Dung Dương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Hiền, âm thanh lộ ra âm trầm nói: "Ôn Hiền, lần này có Thành chủ che chở Ôn gia các ngươi, ta không thể làm gì các ngươi, nhưng mà một ngày nào đó, ta sẽ diệt các ngươi! Báo cừu hôm nay!"
Ôn Hiền cười tủm tỉm phản kích nói: "Cũng vậy, chỉ cần cho ta cơ hội, ta cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người nào của Mộ Dung thế gia các ngươi."
"Hừ!"
Mộ Dung Dương lại hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, trên người mang theo hơi thở âm lãnh, làm cho độ ấm trong phòng đều giảm xuống vài phần.
Ở sau khi ông rời đi, khuôn mặt già nua của Ôn Hiền cũng không khỏi trầm xuống, bên môi nâng lên một nụ cười lạnh.
"Mộ Dung Dương, ngươi cho rằng ngươi quyền thế ngập trời, có thể bảo vệ Mộ Dung Thiến cả đời, cho nên dung túng bất kỳ hành vi nào của nàng ta, nhưng ngươi lại vĩnh viễn không hiểu rõ, nếu không giáo dục tốt hậu đại, một ngày nào đó Mộ Dung thế gia sẽ hủy diệt ở trong tay nàng ta!"
So với Ôn Nhã, Mộ Dung Thiến quả thật kém xa.
Nếu Mộ Dung Thiến có chỉ số thông minh của Ôn Nhã, cũng không đến mức bị bại thảm như thế...
Chương 1348: Ẩn Môn (mười hai)
Edit: kaylee
Cho dù Thành chủ hạ mệnh lệnh, việc này không được lan truyền ra ngoài, vẫn là bị người Đệ Nhất thành đều biết đến.
Nguyên nhân, chính là bởi vì sau khi Mộ Dung Dương trở về tuyên đạt mệnh lệnh của Thành chủ, Mộ Dung Thiến nhất thời tức giận, làm cho toàn bộ Mộ Dung thế gia đều có thể nghe thấy âm thanh nàng ta tức giận mắng Ôn Nhã, tiếng mắng kia rất là khó nghe, hơn nữa còn truyền ra ngoài, thế cho nên người đi ngang qua Mộ Dung thế gia đều có thể nghe được tiếng mắng của nàng ta.
Vì vậy, mọi người Đệ Nhất thành bắt đầu nghị luận lên, nhất là những người chưa từng tham gia khảo hạch, càng là cho rằng Ôn Nhã làm cái gì đối với Mộ Dung Thiến, mới làm cho Mộ Dung Thiến hận nàng ta hận đến tận xương như vậy.
Dưới bất đắc dĩ, Ôn gia ở dưới sự bảo vệ của Thành chủ đứng ra làm rõ việc này, sau khi biết Mộ Dung Thiến muốn oan uổng Ôn gia ăn cắp đan dược, đều cười nhạt đối với việc này, vì thế, toàn bộ Đệ Nhất thành, tất cả đều là âm thanh đau mắng Mộ Dung Thiến.
Mọi người đều biết, Ôn Nhã đối với Mộ Dung Thiến giống như tỷ muội, không nghĩ tới Mộ Dung Thiến còn lang tâm cẩu phế như vậy, vậy mà vu oan hãm hại Ôn gia, mà sau khi nàng ta làm chuyện này, còn không biết xấu hổ nhảy ra vũ nhục Ôn Nhã?
Vì vậy mọi người Đệ Nhất thành bắt đầu đồng tình Ôn Nhã, về phần Mộ Dung Thiến, hiện giờ người Đệ Nhất thành chỉ cần nhắc tới tên này, đều sẽ nhổ một ngụm nước miếng tới trên đất.
Cho dù là tiểu hài tử ba tuổi, cũng khinh thường hành vi của nàng ta!
Trong lúc nhất thời, Mộ Dung Thiến có tiếng xấu, mà ngược lại với nàng ta, Ôn Nhã bị nhét một đống lời tốt.
Kỳ thực, nếu Mộ Dung Thiến không có hàng đêm mắng Ôn Nhã ở Mộ Dung thế gia, nói không chừng việc này còn có thể bị Thành chủ áp chế, lại không nghĩ tới, chính nàng ta làm hỏng tất cả những thứ này! Thế cho nên bây giờ mới gặp phải loại kết cục tiếng xấu lan xa này!
Đương nhiên, chuyện này cũng lan truyền đến trong tai Cố Nhược Vân, sau khi nghe nói việc này, Cố Nhược Vân chỉ là cười cười, không nói gì thêm.
Nhưng mà Tử Vân ở một bên tức giận đứng lên, hung hăng nói: "Ôn Nhã này thật đúng đủ ngoan, rõ ràng là người Ôn gia ăn cắp đan dược của Mộ Dung thế gia, kết quả lại biến thành Mộ Dung Thiến vu oan giá họa, nàng ta lại thắng được mọi người đồng tình."
Sau khi nghe được âm thanh tức giận bất bình của Tử Vân kia, Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười cười: "Không có biện pháp, nếu Mộ Dung Thiến chống lại Ôn Nhã, nàng ta đấu không lại ả."
"Chủ tử, ta ngược lại không cho là như thế," Sở La trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Ôn Nhã được Tả Sử Ẩn Môn trợ giúp, mới có thể thuận lợi vu oan giá họa cho Mộ Dung Thiến, nếu không có Ẩn Môn hỗ trợ, sợ rằng nàng ta sẽ không dễ dàng hoàn thành chuyện này như thế."
"Không," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cười lạnh nói: "Với hình thức hiện giờ của Đệ Nhất thành, Thành chủ tuyệt đối sẽ không để cho ba đại thế gia bảo vệ xảy ra phân tranh! Cho nên, chẳng sợ không có Ẩn Môn, Thành chủ cũng sẽ quy sai lầm chuyện này cho Mộ Dung thế gia, chỉ có như vậy mới có thể ngăn lại hai đại gia tộc chiến đấu, nếu không, Mộ Dung thế gia khẳng định sẽ nhẫn không nổi mà ra tay với Ôn gia, kể từ đó, kết cục Đệ Nhất thành chắc chắn đại loạn."
Nếu Thành chủ muốn ngăn lại hai đại gia tộc phát sinh chiến đấu, thì cũng chỉ có thể giam lỏng người Mộ Dung thế gia, mà giam lỏng bọn họ phải có một cái cớ, cái cớ kia tất nhiên bắt đầu xuống tay từ chuyện Mộ Dung Thiến và Ôn Nhã.
Cho nên, ngay từ đầu Cố Nhược Vân đã biết, muốn lật đổ Ôn gia chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
"Thật sự là đáng tiếc."
Vẻ mặt Chu Tước tiếc hận nói: "Ta vốn cho rằng sau khi ta đả thương Mộ Dung Thiến, nàng ta khẳng định sẽ nổi lên phân tranh với Ôn gia, nhưng không nghĩ tới dễ dàng bị nữ nhân Ôn Nhã kia bãi bình như vậy."
Chương 1349: Ẩn Môn (mười ba)
Edit: kaylee
Tử Vân sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt phấn nộn đáng yêu của Chu Tước, không dám tin hỏi: "Lời vừa rồi ngươi nói kia là có ý tứ gì? Vết thương trên mặt Mộ Dung Thiến là ngươi giở trò quỷ? Không có khả năng, kia không phải là Ôn Nhã ngộ thương sao?"
Chu Tước chớp mắt, cho dù nàng không có trả lời Tử Vân, nhưng mà, sau khi thấy biểu cảm này của nàng, Tử Vân đã biết đáp án.
Ầm!
Một tia kinh lôi đón đầu đánh xuống, làm cả người Tử Vân đều choáng váng.
Bên người chủ tử đều là một đám người nào? Vậy mà biến thái đến loại trình độ này, ở dưới mắt nhìn của cường giả Ẩn Môn, đều có thể thần không biết quỷ không hay bị thương Mộ Dung Thiến, hơn nữa còn giá họa tội trạng cho Ôn Nhã.
Đáng thương Ôn Nhã, cứ như vậy lưng cõng một cái nồi đen, làm cho người Mộ Dung thế gia hận nàng ta hận tận xương.
"Ngươi thực ngốc," Sở La nhìn Tử Vân, trào phúng nói: "Ôn Nhã là loại người sẽ không cẩn thận ngộ thương người khác sao? Lực đạo của ả nắm chắc vừa đúng, chỉ đánh văng ra roi của Mộ Dung Thiến, cũng sẽ không làm bị thương đến nàng ta, cho nên, chuyện này khẳng định có liên quan tới chủ tử, không phải chủ tử làm, cũng là người bên người nàng gây nên!"
Dù sao, Sở La đã nhận định, một người phúc hắc như Cố Nhược Vân, bên người nàng sẽ có người nào tốt?
Khẳng định một đám đều là lừa chết người không đền mạng!
Giống như tiểu Chu Tước này!
Rốt cục Tử Vân phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt tràn đầy cổ quái: "Lúc này đây ta ngược lại thật ra nổi lên đồng tình với Ôn Nhã, lúc trước ở trên lôi đài đã bị chủ tử lừa, xuống lôi đài, còn bị thú nhỏ bên người chủ tử lừa! Nếu ta là nàng ta, phỏng chừng ta sẽ trực tiếp nổi điên! Không mang theo bắt nạt người như vậy."
"Hừ! Ai bảo nữ nhân kia muốn hại chết chủ nhân, còn bắt đi ca ca của chủ nhân."
Hiện giờ Chu Tước vừa nghe đến tên Ôn Nhã đã nhịn không được cả người bốc lửa, trong mắt phun lửa giận nồng đậm: "Ta ngược lại thật hi vọng nàng ta sẽ không bởi vì bị chủ nhân hại mà không đi Ẩn Môn! Cứ như vậy, ta muốn hại nàng ta cũng chỉ có thể đi Ôn gia tìm nàng ta, nếu nàng ta tiến vào Ẩn Môn, ta tuyệt đối làm cho nàng ta hối hận đã đắc tội chủ nhân!"
Đừng nhìn bề ngoài Chu Tước là một tiểu la lị, nhưng dù sao nàng cũng đã sống vạn năm, một lão - điểu sống vạn năm, có thể là điểu - tốt gì?
Huống chi, ở bên trong bốn thú, Chu Tước không có tao nhã của Vân Dao, không ổn trọng bằng Thanh Long, cũng không hàm hậu thành thật như Bạch Hổ, cũng là người tính tình nóng nảy nhất! Không đắc tội nàng còn tốt, nếu đắc tội nàng, thì kết cục tất nhiên sẽ rất thê thảm!
"Đêm nay không còn sớm, hai người các ngươi đi về nghỉ ngơi trước, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ chính thức xuất phát đi Ẩn Môn."
Con ngươi Cố Nhược Vân chớp động vài cái, đối với Ẩn Môn trong truyền thuyết kia nhưng là nổi lên một chút hưng trí...
...
Ẩn Môn.
Bên trong phòng tộc trưởng, bà lão nhắm mắt khoanh chân mở đôi mắt, nhìn về phía lão giả tất cung tất kính đứng ở trước mặt, nhàn nhạt nói: "Khảo hạch đã xong, chắc hẳn thiên tài các thế lực cũng nhanh chóng chạy tới nơi này, lúc đó chuẩn bị sẵn sàng, ta muốn toàn lực bồi dưỡng những người này, tới nay đối mặt nguy cơ sau này."
"Vâng, tộc trưởng," Lão giả cung kính lên tiếng: "Chỉ là, tộc trưởng, thuộc hạ có một chuyện không rõ, hiện giờ trong đại lục, ba đại gia tộc bảo vệ cường đại nhất, vì sao tộc trưởng không làm cho ba đại thế gia bảo vệ này tiến vào Ẩn Môn, ngược lại là áp dụng khảo hạch lúc này đây?"
Bà lão tóc bạc nhàn nhạt cười, nói: "Thế giới rộng lớn như thế, thiên tài tất nhiên vô số, chỉ là có một số không bị người phát hiện mà thôi, bên trong ba đại thế gia bảo vệ có nhiều thiên tài, nhưng ta tin tưởng còn có rất nhiều thiên tài không muốn người biết! Vì vậy, ta mới tổ chức khảo hạch lần này, chính là vì hấp dẫn ra thiên tài chân chính! Đúng rồi, không biết lúc này đây đoạt được khôi thủ là người phương nào?"
Chương 1350: Ẩn Môn (mười bốn)
Edit: kaylee
"Bẩm báo tộc trưởng, nghe nói được đến khôi thủ là một nữ tử tên là Cố Nhược Vân."
Lão giả ủy khuất, cung kính hồi đáp.
"Ngươi nói cái gì?" Sau khi nghe được tên này, thân mình tộc trưởng chấn động: "Thiên Nhân trưởng lão, ngươi vừa nói, người đạt được thắng lợi kia tên là Cố Nhược Vân?"
Thiên Nhân trưởng lão kỳ quái nhìn tộc trưởng, không rõ vì sao sau khi bà nghe tên này lại phản ứng kịch liệt như thế.
"Không sai, quả thật là Cố Nhược Vân, nàng đến từ một thế lực tên là Ma Tông, trước đó, ta ngay cả nghe cũng không có nghe nói qua thế lực này."
Nghe vậy, tộc trưởng chậm rãi khôi phục bình tĩnh, ánh mắt hiện lên sắc bén: "Lúc trước Ngọc Nhi đã từng truyền đến tin tức, nói nàng đã tìm được trượng phu và nữ nhi của mình, hiện giờ đã theo trượng phu rời đi Đệ Nhất thành, trở về lãnh địa thuộc về bọn họ, hơn nữa, nàng cũng đề cập qua tên nữ nhi của nàng."
Tộc trưởng hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt ngưng trọng nói: "Tên của nữ nhi nàng, chính là Cố Nhược Vân!"
"Cái gì?"
Thiên Nhân trưởng lão lập tức chấn động một chút, không dám tin nhìn tộc trưởng: "Tộc trưởng, người là nói, được đến khôi thủ là nữ nhi của Thánh Nữ?"
"Không sai," Tộc trưởng nở một nụ cười: "Xem ra đây chính là duyên phận trong truyền thuyết, ta đã sớm biết, nữ nhi của Ngọc Nhi tất nhiên vĩ đại như nàng, lại không nghĩ rằng có thể đạt được khôi thủ ở trong nhiều người như vậy, hơn nữa, Cố Nhược Vân nàng còn không phải người Đệ Nhất thành, mà là ở tầng đáy của Tây Linh đại lục, một nơi còn thấp hơn Đông Nhạc đại lục."
Ở Tây Linh đại lục, ngay cả Võ Tôn đều là tồn tại rất mạnh!
Võ Thánh, càng là nhân vật trong truyền thuyết mới có!
Nhưng mà, cố tình Cố Nhược Vân đến từ Tây Linh đại lục, lại chiến thắng nhiều đối thủ như vậy, đạt được khôi thủ tỷ thí lần này!
Này như thế nào làm cho bà không khiếp sợ?
"Tộc trưởng, nếu nàng thật là nữ nhi của Thánh Nữ, thì căn bản là không cần khảo nghiệm, chờ sau khi bọn hắn tiến vào Ẩn Môn, ta sẽ mang Cố Nhược Vân đến gặp ngài." Thiên Nhân trưởng lão cúi đầu, cung kính nói.
"Không cần," Tộc trưởng lắc lắc đầu: "Ở trong Ẩn Môn chúng ta, quan trọng nhất chính là công bằng, nếu đối xử đặc biệt với nàng, vậy là không công bằng, huống chi, ta nghĩ muốn xem một chút đến cùng năng lực của Cố Nhược Vân như thế nào, có thể đảm đương mọi người hay không, cho nên, chuyện nàng thân là nữ nhi của Thánh Nữ, không thể lan truyền ra ngoài, để tránh không tiện."
"Tuân mệnh."
Thiên Nhân trưởng lão củng củng nắm tay, mặt lộ vẻ tôn kính hồi đáp.
"Tộc trưởng, một khi đã như vậy, hiện tại ta đây đi xuống chuẩn bị chuyện bọn họ tiến vào Ẩn Môn."
Tộc trưởng phất tay, nói: "Ngươi đi đi, đúng rồi, tuy rằng ta muốn xem một chút năng lực của Cố Nhược Vân mạnh đến cái tình trạng gì, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của Ngọc Nhi, ngươi cần phải bảo đảm an toàn của nàng, nếu để cho nàng xảy ra chuyện gì, sợ rằng Ngọc Nhi sẽ trở mặt."
Đối với tính cách của đồ nhi mình, tộc trưởng hiểu biết hơn ai hết.
Đừng nhìn hiện giờ Đông Phương Ngọc là Thánh Nữ Ẩn Môn, nhưng sở dĩ nàng tiến vào Ẩn Môn, chính là vì một ngày kia có thể báo thù rửa hận, sau đó trở lại bên người trượng phu nhi nữ! Ở bên trong lòng của nàng, trượng phu và đôi nhi nữ kia vĩnh viễn xếp hạng thứ nhất.
Về phần Ẩn Môn, nhưng là đặt ở tiếp theo.
Vì vậy nếu Cố Nhược Vân xảy ra chuyện ở Ẩn Môn, Đông Phương Ngọc tuyệt sẽ không bỏ qua!
"Vâng, tộc trưởng."
Thiên Nhân trưởng lão lại ôm quyền, ở sau khi ông lĩnh mệnh, lập tức rời khỏi phòng tộc trưởng.
Toàn bộ phòng tộc trưởng bởi vì sự rời đi của ông mà khôi phục bình tĩnh trước đó.
"Ngọc Nhi, nữ nhi của con khẳng định sẽ vĩ đại giống như con, chỉ là ta lại không thể làm gì đặc biệt cho nàng," Tộc trưởng cười cười, bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng mà con yên tâm, nữ nhi của con ở trong Ẩn Môn ta, ta tuyệt sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng." (L: nhưng lại có những chuyện bà không biết được đã xảy ra, CNV đã bị xúc phạm ~)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro