Chương 1306 - 1320
Chương 1306: Quỷ Môn Sở La (chín)
Edit: kaylee
Ôn Nguyệt nắm chặt nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy tức giận.
"Ngươi sẽ không sợ sau khi ta gả cho Tả Sử, cái thứ nhất diệt chính là Ôn gia các ngươi?"
"Ha ha," Ôn Nhã cúi đầu nở nụ cười: "Nếu ngươi muốn ca ngươi cùng một nhà ngoại công của ngươi sống khỏe mạnh, thì ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta kêu ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó, nếu không, sợ rằng ca ngươi sẽ đi địa ngục gặp gỡ mẫu thân của ngươi!"
Nàng ta vươn ngón tay ra, nâng cằm của Ôn Nguyệt lên, giọng điệu là kia vẫn ôn hòa trước sau như một.
"Nguyệt Nhi, mẫu thân của ngươi đến từ thế tục giới, thân phận đê hèn hạ tiện! Nếu không phải những năm gần đây ta nói tốt cho ngươi, ngươi cho rằng, bằng thân phận đê tiện kia của ngươi, có thể yên ổn làm nhị tiểu thư Ôn gia này? Huống chi, ngươi còn có một ca ca phản bội tộc nhân."
Ôn Nguyệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thân mình run lợi hại.
Nàng biết, bọn họ thắng!
Những người này hung hăng đắn đo tử huyệt của nàng, làm cho nàng không thể không theo!
"Nếu ta đáp ứng các ngươi, ca ca ta có thể còn sống?"
Nàng mở đôi mắt, khóe môi nhếch lên một chút tươi cười chua sót, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy tái nhợt, ánh mắt cũng đã bình tĩnh xuống.
"Không sai, nếu như ngươi gả cho Tả Sử, ta cam đoan Ôn gia không ai còn dám ra tay với hắn, về phần Thiên Khải, coi như là Ôn gia tặng cho hắn, từ đây về sau, cũng không còn có người Ôn gia dám đuổi giết huynh trưởng của ngươi."
"Vậy Cố Sanh Tiêu thì sao?" Ôn Nguyệt mím mím môi, hỏi: "Các ngươi sẽ không tiếp tục luyện chế hắn thành con rối?"
Hai mắt Ôn Nhã mỉm cười nhìn Ôn Nguyệt, âm thanh mang theo trêu tức: "Không nghĩ tới ngươi thật đúng là si tình với Cố Sanh Tiêu kia, đến lúc này còn đang nhớ thương an nguy của hắn, yên tâm đi, nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ không lại thương hại hắn, nhưng mà, hiện tại hắn không sai biệt lắm đã trở thành nửa con rối, cho dù người của chúng ta không tiếp tục thương hắn, hắn cũng không cách nào sống cuộc sống giống người bình thường, nói không chừng có một ngày, chính hắn sẽ trở nên lục thân không nhận, đương nhiên, chuyện này không có quan hệ gì với Ôn gia chúng ta."
Ôn Nguyệt cười khổ một tiếng: "Được, chỉ cần ngươi buông tha cho hai người bọn họ, ta đáp ứng ngươi! Ta nguyện ý gả cho Tả Sử!"
Lúc trước, ca ca đã đáp ứng nàng, sau này chờ thực lực của hắn biến cường, hắn sẽ về đón nàng.
Cho nên nàng mới ở Ôn gia đợi hắn nhiều năm như vậy...
Hiện tại nàng đã buông tha.
Nếu có thể làm Ôn gia tha cho ca ca, thì mình gả cho Tả Sử kia lại có ngại gì? Cả đời này của nàng, vốn cũng đã sống không có ý nghĩa, nếu không phải vì ca ca, nàng sớm đã rời đi thế gian này...
"Đây mới là muội muội tốt của ta."
Ôn Nhã nhẹ tay vuốt ve gò má của Ôn Nguyệt, cười đến vô cùng ôn hòa: "Tiểu tử Cố Sanh Tiêu kia căn bản không có cách nào so sánh với Tả Sử! Chỉ bằng thân phận đệ tử Ẩn Môn này là có thể giết hắn trong nháy mắt, cho nên, hiện tại quyết định của ngươi là chính xác nhất! Nguyệt Nhi, nhớ kỹ, sau khi gả cho Tả Sử đừng quên ơn dẫn dắt của Ôn gia đối với ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ nói, nhưng có hiểu rõ?"
Hình như không thích đụng chạm thân mật của Ôn Nhã, Ôn Nguyệt nghiêng đầu né qua, giờ này khắc này, khuôn mặt kia ở bên trong địa lao hắc ám này càng thêm trắng bệch, đôi mắt cũng trở nên càng trống rỗng...
...
Thiên Sơn, chỗ báo danh, phần đông thế lực tề tụ, lại không ai chen ngang, đều là ngay ngắn có tự xếp đội ngũ thật dài.
Lần này Ẩn Môn tổ chức tỷ thí cũng không phải chỉ có mình tham gia, mà là cho các thế lực tiến đến báo danh, nếu thế lực nào thắng được ba vị trí đầu thì có thể tiến vào Ẩn Môn tu luyện, hơn nữa quán quân có thể nhận truyền thừa của Ẩn Môn.
Chương 1307: Quỷ Môn Sở La (mười)
Edit: kaylee
Truyền thừa của Ẩn Môn, nghe nói có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của võ giả.
Vì vậy vì một đạo truyền thừa này, thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ khắp Đệ Nhất thành đều tới tham gia, làm cho toàn bộ Thiên Sơn đều bị võ giả chiếm cứ, nhóm Linh Thú ở trên Thiên Sơn này cũng không dám hiển lộ ra bóng dáng, sợ sẽ bị nhóm nhân loại này giết.
"Chủ tử, người ở đây nhiều lắm, chuyện báo danh để cho ta tới là được, người đi một bên nghỉ ngơi đi."
Tử Vân nhìn về phía Cố Nhược Vân, cung kính nói.
"Không cần."
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Lát sau sẽ đến chúng ta, lại chờ một lát là được rồi."
Nghe nói như thế, Tử Vân cũng không có nói cái gì nữa, xoay người nhìn đội ngũ về phía phía trước, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Lực kêu gọi của Ẩn Môn này thật đúng đủ cường hãn, nhanh như vậy đã đưa tới nhiều người như vậy, không biết đến cùng đội ngũ này muốn xếp hàng tới khi nào."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhếch môi, trên mặt vẫn bình tĩnh, cũng không có bởi vì xếp hàng ở dưới trời nóng bức mà có vội vàng xao động gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc bọn họ tiến đến xếp hàng vẫn là nắng sớm mới lên, trong nháy mắt đã là mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều chiếu xuống toàn bộ Thiên Sơn.
Một ngày đi qua, rốt cục đội ngũ phía trước cũng tán đi rất nhiều, rất nhanh đã đến lượt đám người Cố Nhược Vân...
"Thế lực?"
Người mặc áo bào trắng chấp bút ghi danh kia nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái, theo lẽ thường hỏi.
"Ma Tông."
"Nhân sổ."
"Ba người."
Khi nghe được lời này của Cố Nhược Vân, rốt cục người mặc áo bào trắng kia cũng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đáy mắt mang theo một chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi không biết số người phải đạt tới năm mới có thể báo danh? Hơn nữa đây vẫn là tiêu chuẩn thấp nhất, bình thường thế lực đều đăng ký mười mấy người."
Phải biết rằng, lần tỷ thí này là đoàn thể tái, cũng không phải là một mình, đương nhiên số người càng nhiều càng chiếm ưu thế, nhưng nàng lại chỉ mang theo hai thuộc hạ đã tiến đến báo danh?
Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu: "Vậy năm người đi."
"Ừ."
Người mặc áo bào trắng cũng không nói thêm gì, tay cầm bút vung lên, đã ghi tên thế lực và số người của bọn họ, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, đưa tới trước mặt Cố Nhược Vân.
"Đây chính là lệnh bài tham gia tỷ thí cần dùng đến, người báo danh xong có thể tạm thời rời đi nghỉ ngơi! Vì trận đấu lần này, người Ẩn Môn chúng ta đặc biệt dựng khách điếm giản dị ở trên Thiên Sơn, lát sau sẽ có người mang bọn ngươi tiến đến nghỉ ngơi."
Cố Nhược Vân lấy lệnh bài tới tay, chậm rãi xoay người: "Sở La, Tử Vân, chúng ta đi."
"Vâng, chủ tử."
Hai người lẳng lặng theo sau lưng Cố Nhược Vân, cũng không có nói nhiều một lời.
Nhưng mà, bọn họ đều tò mò Cố Nhược Vân tính toán từ nơi nào tìm ra hai người, dù sao lần này nàng xuất môn cũng chỉ dẫn theo hai người bọn họ.
...
Khách điếm.
Trong phòng mộc mạc giản dị, Cố Nhược Vân rót một ly trà cho mình, ở dưới ánh mắt của Sở La và Tử Vân chậm rãi triệu hồi Chu Tước và Thanh Long trong Thượng Cổ Thần Tháp ra.
Sau khi trông thấy hai người đột nhiên xuất hiện kia, bọn họ đều trợn tròn mắt.
Chu Tước bọn họ là đã sớm biết, cho dù không biết thân phận của tiểu cô nương này, lại biết quan hệ của nàng và Cố Nhược Vân không tầm thường, về phần nam nhân này, lại chưa từng gặp...
"Trận đấu này chỉ có người dưới ba mươi tuổi mới có thể tham gia, tuổi của hai người tuổi các ngươi đều vượt qua, ăn đan dược này vào, có thể tạm thời che giấu tuổi của các ngươi."
Cố Nhược Vân lấy ra hai viên đan dược, đưa tới trước mặt hai người, nói.
Sở La trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Chủ tử, người là đang đùa sao? Tiểu cô nương kia mới năm sáu tuổi, ngươi lại còn nói tuổi của nàng vượt qua ba mươi? Này... Điều này sao có thể?"
Chương 1308: Lần đầu giao phong với Ôn Nhã (một)
Edit: kaylee
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, một tiểu la lị như vậy đã vượt qua ba mươi tuổi.
"A di, ngươi chẳng những trí nhớ không tốt, ngay cả đầu óc cũng có vấn đề," Chu Tước nhìn Sở La, trào phúng nói: "Chủ nhân nói ta vượt qua ba mươi tuổi, ta đây khẳng định đã vượt qua tuổi này, huống chi, ở niên đại ta sinh ra kia, Đệ Nhất thành cũng không tồn tại, ta là tận mắt thấy Đệ Nhất thành từng chút kiến tạo lên."
"..."
Sở La ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời ngay cả nên nói cái gì cũng không biết, nàng ngây ngốc quay đầu, nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi: "Chủ tử, lời này của nàng có ý tứ gì? Không phải nàng mới năm tuổi sao?"
"Trì thích giả trẻ con, các ngươi không cần để ý," Cố Nhược Vân nhún vai, cho dù tuổi của Chu Tước đã hơn một vạn, lại chỉ dùng diện mạo la lị này đối mặt thế nhân: "Trì, Thiên Khung, đan dược này chẳng những có thể giả tạo tuổi của các ngươi, cũng có thể giấu diếm hơi thở thân là Linh Thú của các ngươi, ngày mai các ngươi cứ đi theo bên người ta tham gia lần tỷ thí này."
"Vâng, chủ nhân."
"Đúng rồi," Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, từ trong ống tay áo lại lấy ra hai viên đan dược, đưa tới trước mặt bọn họ: “Siêu Phàm đan này ta đã cải tạo một chút, hiện tại chẳng những có tác dụng với nhân loại, Linh Thú cũng có thể dùng, hiện tại hai người các ngươi ăn vào Siêu Phàm đan, như thế có thể đột phá tới Siêu Phàm hậu kỳ, đối với tỷ thí kế tiếp của chúng ta cũng có tác dụng rất lớn."
Nghe vậy, hai thú đều không nói hai lời, lập tức đưa đan dược vào trong miệng.
Mà ở khoảnh khắc đan dược vào miệng, ‘ầm’ một tiếng, lực lượng thăng cấp khuếch tán ra, gió lốc xoay quanh trên không bọn họ.
Cũng may Sở La đi theo Cố Nhược Vân nửa năm, đối với loại chuyện này đã thấy nhưng không thể trách. Nhưng mà, làm cho nàng khiếp sợ là, vừa rồi Cố Nhược Vân nói nàng cải tạo Siêu Phàm đan này một chút?
Mọi người đều biết, đan dược nhân loại dùng chưa hẳn thích hợp với thể chất của Linh Thú, vì vậy Siêu Phàm đan có thể trợ giúp nhân loại đột phá, nhưng không cách nào làm Linh Thú thăng cấp!
Nhưng nàng, lại cải tạo Siêu Phàm đan?
Ngụ ý, chính là cho dù nàng không có đan phương, cũng có thể phát minh đan dược mới?
Cố Nhược Vân có thể luyện chế đan dược đã đủ làm cho lòng nàng rung động, càng thật không ngờ, chỗ cường hãn của nữ tử này còn không chỉ có như thế!
Lần đầu tiên, Sở La cảm thấy đi theo nàng có vẻ tiền đồ sẽ rất tươi sáng.
"Rốt cục ta cũng biết vì sao người sẽ hấp dẫn được nam nhân cường đại như thế," Sở La cười cười, trong mắt nhưng lại không có gì ghen tị: "Người quả thật rất mạnh! Mạnh đến thái quá! Hơn nữa còn có tay nghề luyện đan vô cùng cao, hơn nữa, người còn rất là hào phóng đối với thuộc hạ, nếu ta là nam nhân, nói không chừng cũng sẽ bị người hấp dẫn."
Cố Nhược Vân nhếch khóe môi, quay đầu nhìn về phía Sở La: "Thì ra ngươi cũng biến thành một biến thái."
Sắc mặt Sở La lập tức đen xuống.
Nữ nhân này thật đúng là mang thù!
Lúc trước không phải mình từng mắng nàng là một đại biến thái à, kết quả, nàng đã nhớ nửa năm, còn tìm cơ hội trả lại những lời này cho mình!
Nghĩ vậy, Sở La hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên quyết định về sau đắc tội ai, cũng không thể đắc tội nữ tử này!
"Ngươi có biết tình huống của Ôn gia hay không?" Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, hỏi.
"Ôn gia?" Sở La có chút kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, nghĩ nghĩ: "Chủ tử, người hỏi cái này thật sự là hỏi đúng người, Quỷ Môn ta trừ bỏ thích giết người ra, còn là một tổ chức tình báo! Đối với chuyện của Đệ Nhất thành này, phỏng chừng không ai hiểu biết nhiều hơn ta, Ôn gia người nói kia, là một trong ba gia tộc bảo vệ, nghe nói thiếu chủ Ôn gia kia là một người si tình, sau khi nữ nhân mình âu yếm chết cũng tự tử đi theo."
Chương 1309: Lần đầu giao phong với Ôn Nhã (hai)
Edit: kaylee
Cố Nhược Vân nhíu mày, nghiêm cẩn nghe lời Sở La nói.
"Kỳ thực, ta ngược lại thật ra rất đồng tình với thiếu chủ Ôn gia, khi hắn còn sống đã không cách nào làm chủ bản thân! Gia chủ Ôn gia, cũng chính là phụ thân thân sinh của hắn làm chủ hôn nhân cho hắn, làm cho hắn cưới ngoại sinh nữ (cháu gái ngoại) của mình làm thê, bởi vì gia chủ Ôn gia quá mức cường thế, thiếu chủ không dám chống cự, nên thuận theo ông ta, ai biết sau khi thành hôn, có một lần thiếu chủ đi thế tục giới, hơn nữa quen biết một nữ tử, từ đo về sau cảm nhận được tư vị tình yêu, hơn nữa đã lĩnh đem mang nữ nhân kia về Ôn gia."
Nói đến thiếu chủ Ôn gia này, Sở La nhưng là tràn ngập vẻ kính nể, tiếp tục nói: "Đáng tiếc Ôn gia cất chứa không nổi hắn, nhất là thiếu phu nhân, càng không cho phép có người uy hiếp địa vị của mình, âm thầm phái người giết nữ nhân thiếu chủ mang về! Trong cơn giận dữ thiếu chủ vốn định muốn giết thiếu phu nhân, lại bởi vì gia chủ Ôn gia bảo vệ, mới làm cho thiếu chủ giết không được nàng ta, cuối cùng lựa chọn tự tử chết cùng nữ nhân mình âu yếm, chỉ lưu lại đôi nhi nữ (con trai con gái) sinh ra không lâu."
Nghe một đoạn lời nói này, Cố Nhược Vân ngược lại là không có cảm giác gì, càng không thể cảm được thiếu chủ Ôn gia kia.
Từ sau khi hôn nhân của hắn nghe theo phụ thân thân sinh an bày, cũng đã định bi kịch cuối cùng, đáng thương chân chính là đôi nhi nữ sinh ra sau đó không lâu kia...
"Cho dù gia chủ Ôn gia không thích nữ nhân kia, nhưng cũng mang đôi huynh muội còn ở bên trong tã lót kia về Ôn gia! Hơn nữa thiếu phu nhân chỉ có một nữ nhi, vì vậy gia chủ Ôn gia nhưng là thật quan tâm đôi huynh muội kia, nhưng mà tâm ghen tị của thiếu phu nhân quá mức đáng sợ, vì quyền thế của Ôn gia, muốn giải quyết nhi tử thiếu chủ và nữ nhân kia sinh ra, cho nên, cuối cùng thiếu gia Ôn gia thoát đi gia tộc này, hơn nữa còn khế ước Thánh Thú trong gia tộc, sau đó hoàn toàn không có tin tức!"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhíu mày: "Chẳng lẽ Ôn gia trừ bỏ những thứ này ra, không có việc khác?"
"Còn có một việc," Hình như Sở La nhớ tới cái gì, nói: "Hai năm trước, Ôn gia đã từng phái người đi Tây Linh đại lục bắt đi một người nam nhân, chuyện này chỉ có mấy thế gia bảo vệ mới biết được, tin tức khác đều bị phong tỏa, ta cũng chỉ là trong lúc vô tình mới nghe được."
"Nam nhân?"
Cố Nhược Vân sợ run một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại khả năng, hỏi: "Nam nhân ngươi nói kia là ai?"
"Này ta không rõ ràng," Sở La lắc lắc đầu: "Ta chỉ biết là Ôn gia bắt đi nam nhân kia, về phần cụ thể làm cái gì ta cũng không rõ ràng!"
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, lâm vào bên trong trầm tư.
Lúc đó, bọn họ muốn đánh chết người Lâm gia, người đầu tiên xuất hiện chính là Ôn gia!
Mà Ôn gia cách Lâm thành xa như thế, vì sao sẽ đến nhanh như vậy? Căn bản là không bình thường!
Vậy cũng chỉ có một loại khả năng...
Gia chủ Lâm gia từng nói qua, sau lưng Lâm gia còn có một thực lực cường hãn làm chủ phía sau màn, làm chủ phía sau màn này, bọn họ không phải là đối thủ của hắn.
Hiện giờ xem ra, làm chủ phía sau màn kia, hẳn chính là Ôn gia!
"Ôn gia!" Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên ý lạnh, nắm chặt nắm tay: "Nếu các ngươi thật là kẻ làm chủ phía sau màn này, thì bất luận trả giá gì, ta cũng muốn giết các ngươi!"
Hiện tại rốt cục nàng biết vì sao huynh trưởng sẽ từ Tây Linh đại lục xuất hiện ở nơi này, thì ra là bởi vì Ôn gia.
Mà sở dĩ hắn không đồng ý xuất hiện gặp nàng, hẳn là sợ hãi sẽ liên lụy đến nàng, dẫn đến người Ôn gia gây sự với nàng...
Chương 1310: Lần đầu giao phong với Ôn Nhã (ba)
Edit: kaylee
Sở La kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân: "Chủ tử, người có cừu oán với Ôn gia sao?"
Cừu oán?
Nếu Ôn gia thật là kẻ làm chủ phía sau màn, vậy bọn họ đâu chỉ có cừu oán? Căn bản chính là không đội trời chung!
Đương nhiên, một câu nói này Cố Nhược Vân cũng không nói ra, nhưng mà, trên người nàng tản mát ra khí thế lạnh lùng, lại gián tiếp trả lời Sở La...
"Các ngươi đi về nghỉ ngơi trước."
Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm đôi mắt lại, nhàn nhạt nói: "Chờ ngày mai lại qua."
"Vâng, chủ tử."
Tử Vân và Sở La củng củng nắm tay, rồi sau đó lập tức đi đến ngoài phòng.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, Cố Nhược Vân mở đôi mắt, đáy mắt lóe ra sát khí nồng đậm.
"Chủ nhân," Thiên Khung nhìn về phía Cố Nhược Vân, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Nếu hắc y nam nhân kia quả thật là Sanh Tiêu công tử, thì chứng minh hắn đã rời đi nanh vuốt của Ôn gia, tuy rằng không biết hiện tại hắn ở nơi nào, ít nhất không có nguy hiểm gì."
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, bên môi nâng lên một nụ cười lạnh: "Thiên Khung, Trì, nếu ở trong tỷ thí gặp được người Ôn gia, không cần khách khí! Đã dám đi Tây Linh đại lục bắt ca ta đi, ta đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"
Kiếp trước, nàng không thể bảo vệ tốt người than của mình.
Vậy đời này, nàng sẽ không lại cho phép người bên người bị thương.
Nếu có người dám can đảm có ý đồ với bọn họ, thì cho dù trả giá tất cả, nàng cũng muốn đánh chết bọn họ! Một kẻ không lưu!
"Vâng, chủ nhân."
Thiên Khung và Trì cùng ôm quyền, cung kính hồi đáp.
...
Ngày hôm sau, bình minh.
Phía trên Thiên Sơn, lại tụ tập vô số người có thực lực, ở giữa những người kia, Cố Nhược Vân liếc mắt một cái đã thấy Ôn Nhã bên trong đám người.
Hôm nay Ôn Nhã vẫn mặc váy dài màu vàng nhạt, cao quý mà tao nhã, bên hông đeo đai lưng màu tím vô cùng phiêu dật, làm khuôn mặt vốn mỹ lệ của nàng ta càng tăng thêm một phần sắc thái. Làm cho nam tử một số thế lực liên tiếp liếc mắt nhìn nàng ta.
"Là ngươi!"
Đúng lúc này, một âm thanh tức giận truyền đến từ phía sau.
Lúc Cố Nhược Vân xoay người, lập tức đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Thiến.
Lúc này hai mắt Mộ Dung Thiến phun lửa, tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, ánh mắt kia giống như là muốn bầm thây vạn đoạn nàng.
Nàng ta vĩnh viễn sẽ không quên, vì nữ nhân này, làm cho Mộ Dung thế gia tổn thất nhiều cường giả như thế! Càng là bởi vì nữ tử này, mới khiến nàng ta lần đầu tiên chịu nhục nhã như vậy! Nghĩ đến đây, lòng của nàng ta giống như bị kiến cắn, đau khó có thể chịu được.
Cố Nhược Vân nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đây chính là cái gọi là oan gia ngõ hẹp?
Ngày hôm qua gặp người Ôn gia, hiện giờ, ngay cả người Mộ Dung thế gia cũng xuất hiện.
Mà ba đại gia tộc bảo vệ, cũng chỉ có Âu Dương thế gia chưa từng xuất hiện...
"Tiểu Thiến, xảy ra chuyện gì?"
Đang lúc Cố Nhược Vân cảm thán, một tiếng nói dịu dàng tao nhã truyền qua từ bên người Cố Nhược Vân, sau đó nhìn thấy Ôn Nhã cả người mặc y phục màu vàng nhạt chạy tới bên người các nàng, tầm mắt tao nhã nhìn về phía Mộ Dung Thiến, hơi hơi nhíu mày liễu.
"Ôn Nhã tỷ tỷ, chính là nữ nhân tên là Cố Nhược Vân này, là nàng hại chết cường giả Ôn gia và Mộ Dung thế gia!"
Mộ Dung Thiến chỉ về phía Cố Nhược Vân, tức giận nói.
Bá bá bá!
Khoảnh khắc, toàn bộ thế lực trên Thiên Sơn đều nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong mắt kia trừ bỏ khiếp sợ ra, càng nhiều hơn chính là đồng tình.
Nữ tử này vậy mà giết cường giả Mộ Dung thế gia và Ôn gia? Thực lực của nàng lợi hại thế sao?
Chương 1311: Lần đầu giao phong với Ôn Nhã (bốn)
Edit: kaylee
Chỉ là, người đắc tội gia tộc bảo vệ, đều sẽ không có kết cục gì tốt.
Huống chi, nàng bỗng chốc còn đắc tội hai nhà!
"Tiểu Thiến, ngươi xác định những người đó là nàng giết?" Ôn Nhã có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Nàng chỉ là một gã Siêu Phàm sơ kỳ mà thôi, lấy thực lực của nàng, có vẻ giết không được nhiều cường giả như vậy!"
Mộ Dung Thiến hừ hừ: "Thực lực của nàng quả thật không mạnh, nhưng mà dụ dỗ nam nhân rất có thủ đoạn! Nàng chính là dựa vào nam nhân này mới đánh chết người Mộ Dung thế gia ta!"
Ôn Nhã trầm mặc xuống.
Nàng ta biết tính cách của Mộ Dung Thiến, cho dù nữ nhân này kiều man tùy hứng, nhưng sẽ không nói khoác, cho nên, cường giả Ôn gia chết, quả thật có liên quan với nữ nhân này.
Nghĩ vậy, đôi con ngươi tao nhã kia của nàng ta trầm một chút, tầm mắt chợt trở nên sắc bén lên: "Thì ra, cường giả Ôn gia chết có quan hệ với ngươi, ngươi cũng biết, đắc tội Ôn gia chúng ta sẽ có cái kết cục gì?"
Cố Nhược Vân nhún vai: "Kỳ thực, Ôn gia các ngươi nên cảm tạ ta."
"Cái gì?"
Ôn Nhã ngẩn ra, hiển nhiên bị lời Cố Nhược Vân nói dọa sợ tới mức không rõ, nàng hại chết người Ôn gia, lại còn muốn cho Ôn gia cảm tạ nàng?
Chẳng lẽ Ôn gia giết nàng cả nhà, nàng cũng sẽ cảm kích hay sao?
"Ta diệt trừ một kẻ sâu mọt cho Ôn gia các ngươi, chẳng lẽ, Ôn gia không cần cảm tạ ta?" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, trong lòng sát khí lại khuếch tán ra: "Lâm gia làm hại phụ mẫu ta thê ly tử tán, hơn nữa muốn bắt đi huynh trưởng của ta, càng là năm lần bảy lượt muốn giết ta! Hơn nữa ngay cả một ít thôn dân vô tội bình thường cũng không buông tha! Người như thế, chẳng lẽ không nên giết?"
Nàng ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà ai nghĩ đến, Ôn gia các ngươi xuất hiện một kẻ sâu mọt như vậy, không rõ lí lẽ, không phân biệt thị phi muốn trợ giúp Lâm gia! Nếu tiếp tục lưu y sống, tất nhiên sẽ làm hại Ôn gia các ngươi thanh danh bị hao tổn, chẳng lẽ các ngươi không cần cảm tạ ta?"
Con ngươi Ôn Nhã trầm vài phần, khóe môi giương lên một chút tươi cười: "Chuyện này ta ngược lại thật ra không biết, dựa theo lời ngươi nói, thì người sai nhưng là hắn! Cố cô nương, Lâm gia làm tất cả đối với gia tộc các ngươi, quả thật là quá mức tàn nhẫn! Ngươi giết bọn họ cũng không có gì đáng trách! Cho nên, ta nguyện ý thay Ôn gia xin lỗi ngươi, người Ôn gia ta không nên nhúng tay vào việc này, cũng không nên không hạn chế tốt Lâm gia ở trước đó!"
Nếu không phải Cố Nhược Vân sớm biết Ôn gia là kẻ làm chủ phía sau màn, nói không chừng thật sự bị Ôn Nhã lừa bịp.
Nhưng mà cũng bởi vậy, nàng mới cảm giác được Ôn Nhã này cũng không đơn giản.
Ít nhất cường đại hơn Ôn La hơn rất nhiều...
"Ôn Nhã tỷ tỷ!" Mộ Dung Thiến thấy Ôn Nhã chẳng những không báo thù cho mình, mà còn xin lỗi Cố Nhược Vân, nhất thời sắc mặt đại biến, hung hăng dậm chân.
"Nàng giết người Ôn gia, vì sao ngươi phải xin lỗi nàng?"
Ôn Nhã nhíu mày, nhìn Mộ Dung Thiến, trong lòng thầm mắng một câu ngu ngốc, trên mặt lại không có biểu lộ gì.
"Thân là thế gia bảo vệ, chỉ để ý đúng sai, cũng không thiên vị, Thiến nhi, ngươi cũng nên thu hồi tính tình của ngươi, nếu không, sẽ làm ba đại gia tộc chúng ta bị người nhổ nước bọt!"
Mộ Dung Thiến hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, hừ một tiếng: "Hôm nay nể mặt Ôn Nhã tỷ tỷ, ta sẽ không so đo với ngươi, nhưng mà, ta nói cho ngươi biết, Thiên Bắc Dạ là nam nhân của ta! Nếu ngươi dám can đảm có suy nghĩ không an phận gì với hắn, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Kỳ thực, Mộ Dung Thiến không phải là rất thích Thiên Bắc Dạ, nàng ta chỉ là cảm thấy, chỉ cần là thứ mình coi trọng, nhất định phải lấy được đến tay!
Chương 1312: Lần đầu giao phong với Ôn Nhã (năm)
Edit: kaylee
Hơn nữa, Thiên Bắc Dạ càng cự tuyệt nàng ta, nàng ta càng muốn có được hắn!
Trừ bỏ nàng ta ra, nữ nhân nào cũng không thể cướp nam nhân nàng ta coi trọng, nếu không, nàng ta tất sẽ làm những nữ nhân kia hối hận không kịp!
"Chát!"
Một âm thanh thanh thúy, dừng ở bên trong đám người này.
Nháy mắt, toàn bộ Thiên Sơn đều trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người khiếp sợ mở to hai mắt, không dám tin nhìn về phía Cố Nhược Vân chậm rãi thu hồi tay kia.
"Ngươi..." Mộ Dung Thiến ôm mặt mình, rưng rưng đôi mắt phun ra ngọn lửa tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi dám đánh ta?"
"Nếu ta lại nghe thấy ngươi nhắc tới hắn, thì lần sau, sẽ không phải là một cái tát đơn giản như vậy."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói.
"Ôn Nhã tỷ tỷ, nàng đánh ta, nàng cũng dám đánh ta!" Mộ Dung Thiến nắm chặt tay của Ôn Nhã, trong mắt tràn đầy tức giận và ủy khuất.
Lúc này đây nàng ta tới tham gia tỷ thí, cũng không mang bao nhiêu người, nếu không, nhất định phải giết nữ tử này!
Ôn Nhã nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén: "Cố cô nương, cho dù tiểu Thiến có sai, ngươi cũng không thể ra tay, như thế có phải rất không để thế gia bảo vệ vào mắt hay không?"
"Ta đánh nàng lại như thế nào?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhếch khóe môi: "Nếu lần sau ta lại nghe được một chữ vũ nhục vị hôn phu của ta từ trong miệng nàng, thì không chỉ là một cái tát đơn giản như thế!"
Trong lòng Ôn Nhã cũng bắt đầu nổi lên lửa giận, lại bị nàng ta cứng rắn ngăn chặn.
"Cố cô nương, lần này là tiểu Thiến đuối lý trước, ta sẽ không tính toán với các ngươi, nhưng mà ngươi phải biết rằng, thế gia bảo vệ là cùng chung mối thù, mà lực lượng của chúng ta, là đủ san bằng toàn bộ Đệ Nhất thành, tiểu Thiến, chúng ta đi."
Nói xong lời này, nàng ta giữ chặt Mộ Dung Thiến, không có lại liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân nhiều một cái lập tức xoay người rời đi.
"Ôn Nhã tỷ tỷ, vì sao ngươi không giết nàng?"
Mộ Dung Thiến ôm gò má sưng đỏ, trong giọng nói mang theo tức giận.
Cả đời này, còn chưa từng có người đánh nàng ta.
Ngay cả gia gia mình cũng không nỡ động nàng ta một đầu ngón tay.
Nhưng nữ nhân kia vậy mà đánh nàng ta một cái tát ở trước mặt nhiều người như vậy, Ôn Nhã còn lôi nàng ta đi.
Điều này làm cho nàng ta như thế nào có thể nhẫn nhịn được?
Ôn Nhã buông lỏng tay nàng ta ra, con ngươi không có tao nhã lúc ban đầu, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái: "Tiểu Thiến, cho dù ngươi có giận, cũng không thể nói ra ở trước mặt mọi người, ngươi làm thể diện của thế gia bảo vệ chúng ta ném ở chỗ nào?"
"Nhưng mà..."
Mộ Dung Thiến rất là ủy khuất: "Thiên Bắc Dạ vốn chính là ta nhìn trúng trước! Nếu là ta nhìn trúng trước, thì chính là thứ của ta! Hơn nữa, ta đã lập được lời thề, nhất định phải làm cho Thiên Bắc Dạ khăng khăng một mực với ta, để trả thù mấy ngày nay hắn không nhìn ta, nhưng không biết nữ nhân kia đã cho Thiên Bắc Dạ uống thuốc mê gì, làm cho trong mắt Thiên Bắc Dạ càng không có ta."
Ôn Nhã nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Mộ Dung Thiến này hoàn toàn bị gia chủ Mộ Dung gia làm hư, nên hiện giờ mới vô pháp vô thiên.
Phàm là thứ nàng ta nhìn trúng, cho dù là phá hủy, nàng ta cũng sẽ không cho người khác.
"Tiểu Thiến, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta thân là gia tộc bảo vệ, cần phải bảo vệ khuôn mặt này ở bên ngoài, ngươi cũng biết hành vi hôm nay của ngươi làm cho gia tộc bảo vệ dọa người thế nào? Những người bên ngoài đó nhìn ba cái gia tộc chúng ta thế nào?" Ôn Nhã cười khổ một tiếng: "Cường giả Ôn gia bị nàng giết, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể nhịn xuống ác khí này? Nàng tương đương là đang đánh mặt Ôn gia chúng ta, mà ta lại không thể không nhận sai, chỉ có như thế, mới có thể vãn hồi mặt mũi của Ôn gia."
Chương 1313: Lần đầu giao phong với Ôn Nhã (sáu)
Edit: kaylee
"Ôn Nhã tỷ tỷ, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông tha cho nàng?" Mộ Dung Thiến cắn chặt môi, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Buông tha cho nàng?
Làm sao có thể!
Ôn Nhã cười lạnh một tiếng: "Đừng quên, nàng tới nơi này khẳng định cũng là vì tham gia khảo hạch của Ẩn Môn, cho nên, ở bên trong khảo hạch này, ta có thừa biện pháp làm cho nàng thần không biết quỷ không hay biến mất! Cứ như vậy, chẳng những giết nàng, còn giữ lại thể diện của thế gia bảo vệ."
Mộ Dung Thiến kinh ngạc nhìn Ôn Nhã, đột nhiên phát hiện, Ôn Nhã này tâm cơ quá mức thâm trầm, cho dù là hận Cố Nhược Vân hận phát cuồng, cuối cùng cũng có thể cứng rắn nhẫn xuống, hơn nữa còn nhận lỗi với nàng.
Nữ nhân như vậy, đáng sợ...
Mộ Dung Thiến rùng mình một cái, cúi đầu, cũng không dám liếc mắt nhìn Ôn Nhã một cái nào nữa.
Mà lúc này Ôn Nhã hãm sâu trong trầm tư, vì vậy cũng không có phát hiện Mộ Dung Thiến khác thường...
...
"Xem ra các vị đều đã đến đông đủ."
Lúc mọi người ở đây nghị luận ào ào, một âm thanh lạnh lùng mà cao ngạo đột nhiên truyền đến.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, tầm mắt dừng ở trên người Tả Sử mặc áo bào trắng kia.
"Kế tiếp ta đây sẽ tuyên bố nhiệm vụ khảo hạch của các ngươi," Giọng điệu Tả Sử lạnh nhạt, mặt mày cao ngạo: "Nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi, chính là sinh tồn nửa tháng ở sâu trong Thiên Sơn này! Ở chỗ sâu trong Thiên Sơn này có rất nhiều Linh Thú, cho nên rất có khả năng sẽ có ngoài ý muốn phát sinh, vạn nhất ngoài ý muốn tử vong, Ẩn Môn chúng ta cũng không chịu trách nhiệm này, bởi vậy, ta hi vọng các ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng, là quyết định muốn đi vào khảo hạch, hay là rời đi nơi này!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, phải biết rằng, Ẩn Môn xuất ra thứ quá mức hấp dẫn người, vì vậy chẳng sợ bọn họ biết khảo hạch lần này sẽ có nguy hiểm, cũng không đồng ý lùi bước.
"Nếu không có ai rời đi, thì lát sau tiến vào giai đoạn khảo hạch, chỉ có thông qua khảo hạch này, mới có thể tiến vào tỷ thí kế tiếp."
Tả Sử nhìn mọi người ở đây, giọng điệu lạnh nhạt mà bình tĩnh ra lệnh nói.
"Ngốc nửa tháng ở chỗ sâu trong Thiên Sơn?" Mộ Dung Thiến đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười lạnh, ánh mắt ngoan độc bắn về phía Cố Nhược Vân, đáy mắt hiện lên một chút sát khí: "Đây chính là một cơ hội cực tốt! Cố Nhược Vân, đừng trách ta vô tình, ai bảo ngươi muốn cướp đi nam nhân ta nhìn trúng!"
Trong mắt nàng ta tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm thanh y nữ tử bên trong đám người.
"Chủ nhân."
Chu Tước nhăn lại mày đẹp, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy tức giận và bất mãn: "Ta muốn giết tên kia! Nàng ta cũng dám nhìn chằm chằm người!"
"Giết nàng ta, có rất nhiều cơ hội."
Cố Nhược Vân sờ sờ đầu của Chu Tước, dương môi cười nói.
Chu Tước vẫn là cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, không khỏi quay đầu, trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiến.
Nhưng hành động này của nàng hoàn toàn chọc giận Mộ Dung Thiến, trào phúng nói: "Thiên Sơn nguy hiểm trùng trùng, lại có một người mang theo một tiểu hài tử tới tham gia khảo hạch, nàng cho rằng khảo hạch của Ẩn Môn rất dễ vượt qua sao?"
Nhất thời, ánh mắt mọi người lại chuyển về phía Cố Nhược Vân.
Lúc trước, tuy rằng Chu Tước đứng ở bên người Cố Nhược Vân, nhưng lực chú ý của mọi người lại đặt ở bên trong tranh cãi giữa nàng và thế gia bảo vệ, căn bản là không có phát hiện Chu Tước tồn tại.
Hiện giờ vừa thấy, còn không phải sao?
Nàng vậy mà mang theo một đứa trẻ tới tham gia tỷ thí.
Này quả thực chính là không để những người khác vào mắt, cho rằng bằng vào một đứa trẻ có thể đánh bại bọn họ!
"Ha ha, ta không có nhìn lầm đi, có người sẽ mang theo đứa nhỏ tới tham gia khảo hạch!"
Chương 1314: Lần đầu giao phong với Ôn Nhã (bảy)
Edit: kaylee
"Chậc chậc, nàng cho rằng đây là nơi nào? Vừa rồi ta cho rằng nàng dám can đảm tranh cãi với thế gia bảo vệ, là rất cường đại, nhưng cuối cùng ngay cả nhân sổ cũng tìm không đủ, vậy mà để một đứa trẻ đến tham gia, đứa nhỏ nhỏ như vậy, có tới Võ Hoàng sao?"
"Trên người tiểu cô nương này không có Linh Khí dao động, ta đoán nàng còn chưa bắt đầu tu luyện đi?"
Mọi người ào ào cười phá lên, ánh mắt cười nhạo nhìn về phía đám người Cố Nhược Vân.
Chu Tước tức nổi trận lôi đình, nếu không phải Thiên Khung bên người vẫn luôn lôi kéo nàng, phỏng chừng nàng đã sớm lao ra liều mạng với người.
"Đừng xúc động!" Thiên Khung nhíu mày: "Đừng tìm phiền toái cho chủ nhân!"
Chu Tước hừ hừ, tức giận trừng đám người trào phúng nàng, có chút tâm không cam tình không nguyện thối lui đến bên người Cố Nhược Vân.
"Tiểu hài tử, ta khuyên ngươi vẫn là trở về uống sữa đi! Loại địa phương này, không phải ngươi có thể ngốc."
"Không sai, một đứa trẻ nhỏ như vậy, không biết là phụ mẫu nào độc ác như vậy, vậy mà cho nàng đến tham gia tỷ thí, này quả thực là ném tiểu hài tử vào trong hố lửa!"
Khi nói lời này, ánh mắt những người đó rõ ràng liếc về phía Cố Nhược Vân, theo bọn họ, Cố Nhược Vân chính là mẫu thân của tiểu cô nương này, lại nhẫn tâm kéo nàng đến thật giả lẫn lộn! Vì tham gia khảo hạch, ngay cả mệnh của đứa nhỏ cũng không cần.
Nghe thấy âm thanh trào phúng của mấy người này, Tử Vân và Sở La ở bên cạnh đều là mặt lộ vẻ cổ quái.
Tiểu hài tử?
Đứa trẻ này nhỏ tuổi này, còn lớn hơn tổ tông của bọn hắn được không?
Hai người lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ai bảo bề ngoài của tiểu la lị này rất dễ dàng lừa gạt thế nhân.
Ngay từ đầu chẳng phải hắn cũng cho rằng nàng là đứa nhỏ mấy tuổi?
"Một đám ngu ngốc!"
Chu Tước nắm chặt nắm tay, hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo quay đầu, không bao giờ nhìn đám nhân loại kêu gào kia nữa.
Chờ về sau tiến vào đến giai đoạn tỷ thí, nàng sẽ làm đám nhân loại ngu ngốc kia biết năng lực của nàng!
Ôn Nhã nhìn Chu Tước, khẽ nhíu mày liễu, đáy mắt hiện lên một chút hoang mang.
Không biết có phải ảo giác của nàng ta hay không, luôn cảm thấy có vẻ tiểu cô nương này không đơn giản như mặt ngoài...
"Chỉ cần là bất luận kẻ nào dưới ba mươi tuổi đều có thể tham gia khảo hạch," Tả Sử nhìn Chu Tước trong đám người, mày cũng nhíu lại, nhưng cũng không có đuổi nàng đi, mà là nhàn nhạt nói: "Chẳng sợ chỉ ba tuổi, cũng có thể tham dự! Hiện tại thời điểm không còn sớm, ta sẽ làm cho người ta đưa các ngươi đi chỗ sâu trong Thiên Sơn trước, sống hay chết, phải xem năng lực của các ngươi."
Dứt lời, hắn ta phất ống tay áo, xoay người đi tới phía sau.
Cũng không có lưu lại nhiều một lát...
...
Thiên Sơn.
Chỗ sâu trong núi, cây cối xanh biếc, ngẫu nhiên sẽ truyền đến hơi thở cường đại của một ít Linh Thú.
Nhưng đám Linh Thú vốn định lao tới này bỗng nhiên giống như cảm giác được cái gì, lại yên lặng lui xuống, làm cho từ sau khi tiến vào Thiên Sơn, không còn có Linh Thú đi tìm đám người Cố Nhược Vân phiền toái.
"Chủ tử, không phải những người đó nói chỗ sâu trong Thiên Sơn rất nguy hiểm sao? Chúng ta tiến vào đều đã không sai biệt lắm có năm ngày, vậy mà một con Linh Thú cũng không gặp qua."
Sắc mặt Tử Vân tràn đầy không cam lòng, hắn vốn còn muốn chiến đấu một hồi với những Linh Thú đó, làm cho hắn hiểu biết một chút Linh Thú Thiên Sơn lớn mạnh như thế nào! Nhưng lại thật không ngờ, bọn họ tiến vào đã năm ngày, mà không gặp một con Linh Thú nào.
Chu Tước bĩu môi, Linh Thú này cũng không phải ngu ngốc, trên người chủ nhân chẳng những tồn tại Thần Khí Cửu Hoàng, mà còn có hơi thở của lão đại Tử Tà, bọn họ đi lại, không phải là tìm chết sao?
Chương 1315: Lần đầu giao phong với Ôn Nhã (tám)
Edit: kaylee
"Không có không phải là rất tốt?"
Sở La có chút nhàm chán ngáp một cái: "Ta cũng không muốn chiến đấu với Linh Thú, quá mức không thú vị, chủ tử, chúng ta vẫn là tìm một chỗ ngủ nửa tháng, lại rời đi nơi này đi."
Tử Vân hừ một tiếng, cũng không để ý đến Sở La, mà là chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân.
"Chủ tử, nếu không chúng ta đi tìm Linh Thú đánh nhau đi?"
Khi nói lời này, dáng vẻ hắn hưng phấn, giống như tìm Linh Thú đánh nhau là chuyện chơi rất vui.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Ngươi không cần đi tìm, người đánh nhau đã đến đây."
Đang nói, vô số bóng dáng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bao vây năm người lại.
"Hừ! Nha đầu thối, năm người các ngươi tới tham gia khảo hạch, nhưng lại mang theo một tiểu cô nương, quả thực là tìm chết!"
Người cầm đầu là một nam tử khuôn mặt thô cuồng (thô kệch, ngông cuồng), hung ác nói: "Các huynh đệ, chúng ta lên, giết bọn hắn quả thực là dễ dàng, hơn nữa, Mộ Dung tiểu thư đã đáp ứng chúng ta, chỉ cần chúng ta giết những người đó, nàng sẽ ban cho chúng ta một viên Tụ Khí đan."
Nam tử thô cuồng liếm khóe miệng, cười lạnh nhìn về phía Cố Nhược Vân.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Sở La cười lạnh một tiếng, giọng điệu trào phúng nói.
Những người này đều nhìn không ra Sở La ở cảnh giới nào, nhưng mà, nếu nữ nhân này là thuộc hạ của Cố Nhược Vân, thì khẳng định cũng không mạnh thế nào.
Không thể có khả năng lực lượng của thuộc hạ còn vượt qua chủ tử đi?
"Nha đầu thối, ngươi muốn chết!"
Ầm!
Hán tử tức giận hét lớn một tiếng, thân mình lập tức bay nhanh về phía Sở La, nắm tay hung hăng đánh tới ngực của nàng.
Phanh!
Một quyền của hắn, nặng nề dừng ở phía trên ngực của Sở La.
Nhưng mà, bước chân của Sở La lại giống như mọc rễ trên mặt đất, bất kể hắn dùng bao nhiêu lực lượng cũng không di động một chút nào.
Ánh mắt hán tử từ dữ tợn lúc ban đầu biến thành kinh ngạc, kinh ngạc nhìn về phía hắc y nữ tử trước mặt.
"Lạch cạch!"
Một tiếng vang thanh thúy bỗng nhiên vang lên.
Sau đó là tiếng kêu rên giống như giết heo của hán tử kia...
Chỉ thấy Sở La bắt được nắm tay của hắn, dùng sức vặn, cánh tay kia lập tức trật khớp, mềm yếu lắc lư ở trong không khí.
Sau đó, nắm tay của Sở La đánh mạnh về phía hán tử, hán tử kia còn không có phản ứng lại, thân mình lập tức ‘phịch’ một tiếng ngã văng ra ngoài, đầu đụng ở phía trên một tảng đá, nhất thời đầu rơi máu chảy.
"Lão đại!"
Những người đó chấn kinh rồi, vội vàng chạy đến bên người hán tử, nâng thân thể hắn lên, hoảng sợ nhìn về phía Sở La cả người mặc y phục màu đen.
"Không phải Mộ Dung tiểu thư nói giữa bọn họ cường đại nhất cũng chỉ là Siêu Phàm sơ kỳ sao, vì sao nữ hầu vệ này lại cường hãn như thế?" Hán tử đau đến trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt trắng bệch, lúc trông thấy Sở La đi tới phía hắn, con ngươi càng hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì! Ta nói cho các ngươi biết, cho dù thực lực của các ngươi cường thịnh cỡ nào cũng vu sự vô bổ! Chỉ cần có thể lấy đầu của các ngươi đi gặp Mộ Dung tiểu thư, đều có thể đổi lấy đan dược từ trong tay nàng! Cho nên kế tiếp, các ngươi đối mặt chính là đuổi giết không ngừng!"
"Ha ha ha!"
Nghe nói như thế, Tử Vân lên tiếng cười phá lên: "Ta còn muốn cảm tạ nàng ta, làm nửa tháng này của chúng ta sẽ không còn nhàm chán! Nàng ta muốn làm cho người ta tới giết chủ tử nhà ta, thì nàng ta đến một người, ta sẽ sát một người! Ta ngược lại là muốn nhìn ai dám động chủ tử nhà ta!"
Phụt!
Ngay tại lúc Tử Vân nói xong lời này, Sở La bên kia lại có động tác.
Tay nàng nắm chặt đầu của hán tử, dùng sức vặn, lập tức kéo đầu kia xuống, máu tươi phun ra như suối, nhiễm đỏ cả mặt đất.
Chương 1316: Lần đầu giao phong với Ôn Nhã (chín)
Edit: kaylee
Nhóm thủ hạ cuar hán tử đều sợ ngây người, xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng mà, Chu Tước sớm đã không nhịn được lại như thế nào cho bọn hắn cơ hội này? Trực tiếp phun ra một ngọn lửa, giải quyết tất cả mọi người ở đây, hơn nữa ngay cả thi thể cũng không có để lại.
Thật giống như những người này chưa từng tới.
"Xem ra, kế tiếp chúng ta sẽ trở nên bề bộn nhiều việc."
Cố Nhược Vân nhún vai, bất đắc dĩ nói.
"Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút trước."
"Vâng, chủ tử."
Sở La trở lại bên người Cố Nhược Vân, củng củng nắm tay, nói.
Ở trong nửa năm này, nàng xem qua quá nhiều kỳ tích trên người Cố Nhược Vân, cho nên, ngạo khí trong lòng cũng dần dần bị mài bằng.
Ở chỗ cách nơi này không xa, tồn tại một sơn động, sau khi đám người Cố Nhược Vân phát hiện sơn động này thì tiến vào, do Sở La và Tử Vân thủ hộ ở ngoài, rồi sau đó nàng lập tức giành giật từng giây tu luyện ở trong sơn động...
Hiện giờ, vòng Cố Nhược Vân ở trong sơn động không chút nào biết, bởi vì nàng, làm cho toàn bộ Thiên Sơn đều nhấc lên một hồi gió lốc, mọi người vì có được đan dược Mộ Dung Thiến hứa hẹn, ào ào tham dự bên trong đội ngũ tìm nàng...
Nhưng mà, bọn họ tìm hơn mười ngày, cũng không tìm thấy tung tích của nữ tử.
Thật giống như nàng đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi...
Rất nhanh sẽ đến thời gian kết thúc khảo hạch, ở trong nửa tháng này, vô số nhân loại chết ở trong tay Linh Thú, đương nhiên, bọn họ đánh chết Linh Thú cũng là nhiều đếm không xuể, làm cho toàn bộ Thiên Sơn này đều là thi thể nằm khắp nơi, máu chảy đầy đất.
Lúc này, chỗ bên ngoài Thiên Sơn, trải qua nửa tháng khảo hạch từng nhóm thế lực đi ra, về phần không đi ra, tất nhiên là đã chết toàn bộ.
"Ôn Nhã tỷ tỷ, nữ nhân kia còn không đi ra, khẳng định là chết ở chỗ sâu trong Thiên Sơn!"
Mộ Dung Thiến hưng phấn nở nụ cười, đôi mắt thường thường liếc về đường phía trước, sau khi không nhìn thấy bóng dáng nàng ta vô cùng chán ghét kia, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm: "Ta vì đối phó nàng, đã dùng đan dược để hứa hẹn! Phàm là người giết nàng đều có thể tới chỗ ta lấy một viên Tụ Linh đan! Nhưng mà, lâu như vậy đám ngu xuẩn kia ngay cả tung tích của nàng cũng không tìm được, quả nhiên là tức chết ta!"
Nói tới đây, Mộ Dung Thiến sửa lại tươi cười vừa rồi, tức giận dậm chân, sau đó mới tiếp tục nói: "Nhưng xem nàng hiện giờ còn không đi ra, ắt phải chết ở trong tay Linh Thú, tức là bị ăn thi cốt vô tồn (thân xác, xương cốt không còn), điều này cũng là nguyên nhân vì sao người của ta không tìm được nàng!"
Không thể không nói, sức tưởng tượng của Mộ Dung Thiến rất là phong phú, ở trong tưởng tượng của nàng ta, Cố Nhược Vân đã chết, ngay cả thi thể cũng không để lại, đây là nguyên nhân vì sao nhiều người như vậy cũng không tìm được nàng...
Ôn Nhã nhíu mày, nhìn Mộ Dung Thiến, lại chuyển tầm mắt về phóa sơn đạo chỗ không xa, đáy mắt hiện lên một cảm xúc làm người không thể xem hiểu.
Nàng ta luôn có một loại cảm giác, Cố Nhược Vân sẽ không chết dễ dàng như vậy!
"Tiểu Thiến, ngươi đừng xem thường Cố Nhược Vân, những người bên người nàng đó đều không đơn giản, chẳng sợ thực lực của nàng không được, ở chỗ sâu trong Thiên Sơn, nàng vẫn là có thể sống được."
Mộ Dung Thiến nở nụ cười: "Ôn Nhã tỷ tỷ, ngươi suy nghĩ nhiều, Cố Nhược Vân tuyệt đối không có cái loại năng lực này! Người của ta không tìm được nàng, là vì nàng đã bị ăn, chẳng lẽ muốn làm cho những người khác tìm nàng từ trong bụng Linh Thú?"
Ôn Nhã lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, Mộ Dung Thiến này thật sự là sinh vật đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.
Chương 1317: Tỷ thí (một)
Edit: kaylee
Nếu không phải là bởi vì nàng ta họ Mộ Dung, sợ rằng toàn bộ Đệ Nhất thành này, đều không có người nguyện ý để ý tới nàng ta.
Đang lúc Mộ Dung Thiến cảm thấy kích động vì Cố Nhược Vân chết, ánh mắt của nàng ta lập tức mở to, đáy mắt từ khiếp sợ biến thành tức giận, nhìn chằm chằm bóng dáng thanh lệ kia.
"Làm sao có thể? Làm sao nàng có thể không chết?"
Ở dưới ánh mặt trời kia, một bóng dáng thanh lãnh chậm rãi đi đến.
Làm cho lửa giận trong lòng nàng ta đều bốc cháy lên, không dừng được mà tỏa ra ngoài.
"Nàng vậy mà còn sống!"
Hận!
Như thế nào trong lòng Mộ Dung Thiến có thể không hận?
Với nàng ta, chỉ khi nữ tử này chết, thì mình mới có khả năng có được Thiên Bắc Dạ!
Ôn Nhã nhàn nhạt cười: "Ngươi xem đi, ta đã sớm nói Cố Nhược Vân không dễ dàng chết như vậy, hiện tại ngươi đã nguyện ý tin tưởng lời nói của ta chưa?"
Giờ này khắc này, Mộ Dung Thiến đã nghe không được lời Ôn Nhã nói, đôi con ngươi tức giận hung hăng nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trong lòng thiêu đốt lửa giận, hận không thể tiến lên xé nát nữ tử này!
Nhưng nàng ta lại biết, chủ trì khảo hạch này là người Ẩn Môn.
Mà trên đời này, Ẩn Môn cũng là người duy nhất nàng ta đắc tội không nổi!
Vì vậy cho dù có nhiều tức giận thế nào, nàng t cũng chỉ có thể nhẫn nại xuống.
"Thời gian đã đến, người nên ra hẳn cũng đều đã ra, về phần những người khác, ta chỉ có thể cảm thấy tiếc hận vì bọn họ bất hạnh," Tả Sử cũng đi đến trên đài cao trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn bốn phía, nhàn nhạt nói: "Đêm nay các ngươi đi về nghỉ ngơi trước, đợi đến ngày mai lại tiếp tục bắt đầu trận đấu."
"Vâng, Tả Sử đại nhân."
Mọi người thông qua khảo hạch vô cùng kích động, cung kính củng nắm tay, nói.
...
Ban đêm.
Ánh trăng như nước, yên tĩnh làm người cảm thấy tĩnh mịch.
Tả Sử ngồi ở trong khách điếm, nhẹ nhàng bưng nước trà trước mặt, cẩn trọng nhấp một ngụm.
Bởi vì nước trà kia quá nóng, hắn lại đặt xuống.
"Cốc!"
"Cốc cốc cốc!"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, hắn nhíu mày, nói: "Tiến vào."
Một câu nói này vừa vang lên, cửa phòng lập tức bị đẩy mở ra.
Sau đó hắn nhìn thấy Ôn Nhã mặc y phục màu vàng nhạt đi đến.
"Ôn Nhã?" Tả Sử sửng sốt một chút, rồi đột nhiên đứng lên, trái tim không khỏi đập nhanh một nhịp: "Sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ là Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện?"
Ôn Nhã cười cười, bước đi vào trong phòng, nhanh nhẹn vào chỗ, trái lại tự rót một ly trà cho mình.
"Tả Sử đại nhân, lần này ta đến, là muốn mời ngươi giúp một chuyện."
"Cái gì?"
Tả Sử nhíu mày: "Ngươi là muốn nói về chuyện tỷ thí? Ta có thể cho ngươi đạt được một trong ba vị trí đầu, cho nên ngươi có thể yên tâm."
"Cũng không phải chuyện này," Ôn Nhã lắc lắc đầu: "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta đối phó một người."
"Ôn Nhã," Sắc mặt Tả Sử lạnh nhạt xuống, nhàn nhạt nói: "Ngươi có biết quy củ của Ẩn Môn chúng ta, nếu ngươi và người bên trong tỷ thí có cừu oán, thì tự ngươi giải quyết, ta không cách nào giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì, làm trọng tài, hiện tại ta đã không cách nào công bằng, quả quyết không thể lại giúp ngươi đối phó bất luận kẻ nào."
Ánh mắt Ôn Nhã lóe lên, tao nhã cười nói: "Tả Sử đại nhân, chẳng lẽ ngươi không muốn có được Nguyệt Nhi sao?"
"Lời này của ngươi có ý tứ gì?"
Sắc mặt Tả Sử lạnh lùng: "Ôn Nhã, ngươi uy hiếp ta?"
"Không phải uy hiếp," Trong mắt Ôn Nhã hiện lên sự sắc bén: "Ta là đến nhắc nhở Tả Sử đại nhân ngươi một chút chuyện, nữ nhân tên là Cố Nhược Vân kia, nàng là muội muội của Cố Sanh Tiêu!"
Chương 1318: Tỷ thí (hai)
Edit: kaylee
Ầm!
Cái tên Cố Sanh Tiêu này giống như một cây búa tạ dừng ở trong lòng Tả Sử, hắn cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
"Ngươi hẳn là biết Cố Sanh Tiêu, Nguyệt Nhi khẳng định đề cập qua ở trước mặt ngươi!"
Lời Ôn Nhã nói đâm vào trong lòng Tả Sử, làm cho sắc mặt của hắn càng khó coi, thật hiển nhiên, đối với tên Cố Sanh Tiêu này, hắn cũng không xa lạ!
"Ngươi muốn nói cái gì?" Hắn hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn nữ tử tao nhã trước mặt này.
Ôn Nhã nâng chung trà lên đưa tới bên miệng, trong mắt kia lại tụ tập đầy ý cười.
"Không biết Cố Sanh Tiêu kia làm cái gì với Nguyệt Nhi, hắn bị bắt về Ôn gia ta cũng không bao lâu, đã thông đồng với Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi quá mức đơn thuần, thật dễ dàng bị người lừa gạt, Cố Sanh Tiêu khẳng định là dùng thân thế đáng thương của hắn lừa gạt Nguyệt Nhi, mới có thể làm cho Nguyệt Nhi giúp hắn trốn khỏi Ôn gia."
Nói nói tới đây, nàng ta hơi ngừng lại, tiếp tục nói: "Tả Sử đại nhân, lúc trước ở Ôn gia, Cố Sanh Tiêu giả dối dụ dỗ Nguyệt Nhi, chẳng lẽ cơn tức này, ngươi nhịn được sao?"
Tả Sử trầm mặc xuống.
Sau khi hắn và Ôn Nguyệt quen biết, Ôn Nguyệt không chỉ một lần đề cập qua tên này ở trước mặt hắn, cũng làm cho hắn rất là ghen tị.
Hắn ghen tị nam nhân tên là Cố Sanh Tiêu kia làm cho Nguyệt Nhi nhớ mãi không quên như thế!
"Không được," Tả Sử hít một hơi thật sâu, vẫn là cự tuyệt lời Ôn Nhã nói: "Ta không thể giúp ngươi đối phó nàng, như vậy tình lý không dung, vạn nhất bị trưởng lão trong tộc biết, sợ rằng ta sẽ không cách nào tiếp tục đứng ở bên trong Ẩn Môn."
Ôn Nhã nở nụ cười: "Tả Sử đại nhân, hiện giờ Nguyệt Nhi đã nguyện ý gả cho ngươi, nhưng mà —— ngươi cho rằng Cố Sanh Tiêu sẽ buông tay sao?"
Thân mình Tả Sử chấn động một chút, lại trầm mặc xuống.
Nhìn đến sắc mặt dần dần động dung của Tả Sử, Ôn Nhã tiếp tục bỏ thêm một chút lửa: "Nguyệt Nhi tâm tính đơn thuần, quá mức dễ lừa, hơn nữa nàng đối với Cố Sanh Tiêu dư tình chưa dứt, nếu Cố Sanh Tiêu xuất hiện, thì nàng khẳng định sẽ đi cùng hắn, lúc đó, ngươi sẽ mất đi nữ nhân yêu nhất!"
Tả Sử trầm ngâm một lúc lâu: "Trước ngươi nói, Cố Sanh Tiêu dụ dỗ Nguyệt Nhi, là vì rời đi Ôn gia ngươi, hiện tại hắn đã không ở Ôn gia, hẳn là sẽ không tiếp tục dây dưa với Nguyệt Nhi nữa."
"Tả Sử đại nhân, lấy thực lực của Cố Sanh Tiêu, ngươi cho rằng có thể ở lăn lộn Đệ Nhất thành này?" Ôn Nhã cười lạnh một tiếng: "Tốt xấu gì Nguyệt Nhi cũng là Nhị tiểu thư Ôn gia chúng ta, gia gia cũng rất sủng ái nàng, nếu có thể trở thành nữ tế của Ôn gia, có bao nhiêu nam nhân có thể cự tuyệt? Đương nhiên, nam tử giống như Tả Sử ngươi, là chướng mắt địa vị của Ôn gia, nhưng mà những người khác thì không giống vậy, Cố Sanh Tiêu hắn không quyền không thế, căn bản không có khả năng buông tha cho Nguyệt Nhi!"
Sắc mặt của Tả Sử từng chút trầm xuống, nắm chặt nắm tay, các đốt ngón tay đều bị hắn nắm kêu lên ‘răng rắc’.
"Tả Sử đại nhân, thiên phú của Cố Nhược Vân này mạnh hơn Cố Sanh Tiêu, nếu ngươi để cho muội muội hắn có cơ hội lấy được tư cách tiến vào Ẩn Môn các ngươi, sợ rằng rất có khả năng nàng sẽ trợ giúp ca ca của nàng cướp đi Nguyệt Nhi!" Ôn Nhã cười tiếp tục nói: "Ngươi phải biết rằng, Cố Nhược Vân kia là từ loại địa phương Tây Linh đại lục đó đi lên đến, bằng vào thực lực của mình đi tới hôm nay, ta cũng không thể không bội phục nàng, thiên phú của nàng cường đại hơn bất luận kẻ nào Đệ Nhất thành chúng ta! Đừng nhìn hiện giờ nàng chỉ là Siêu Phàm sơ kỳ, chờ nàng hoàn toàn trưởng thành lên, cũng không cần bao lâu."
"Hơn nữa..." Ôn Nhã dừng một chút: "Lấy hiểu biết của ta đối với Cố Nhược Vân, nàng thật bao che khuyết điểm, là hoàn toàn không phân tốt xấu bao che khuyết điểm! Chỉ cần Cố Sanh Tiêu không có hết hy vọng với Nguyệt Nhi, chẳng sợ Nguyệt Nhi không đồng ý, nàng cũng sẽ cướp đi Nguyệt Nhi! Tả Sử đại nhân, ta biết ý nghĩ hiện tại trong lòng ngươi, ngươi cho rằng đợi thời gian dài, chỉ cần hoàn toàn đạt được tâm của Nguyệt Nhi, là có thể cả đời có được nàng? Kỳ thực ngươi nghĩ như vậy hoàn toàn là mười phần sai!"
Chương 1319: Tỷ thí (ba)
Edit: kaylee
"Cho dù Nguyệt Nhi không nhớ mong Cố Sanh Tiêu nữa, Cố Nhược Vân cũng sẽ cướp nàng đi, đưa đến trên giường Cố Sanh Tiêu!" Tầm mắt Ôn Nhã lại dừng ở phía trên khuôn mặt càng them khó coi của Tả Sử, nâng lên khóe môi: "Ngươi muốn để cho nữ nhân của mình bị nam nhân khác bắt buộc lên - giường, cả đời bị nam nhân khác áp ở dưới thân?"
Nắm tay Tả Sử càng nắm chặt hơn, trong lòng truyền đến một trận đau đớn.
Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến Ôn Nguyệt sẽ bị nam nhân khác bắt buộc, dáng vẻ nước mắt giàn giụa, tâm của hắn lập tức vô cùng đau đớn, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nói: "Ta phải làm như thế nào?"
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Cho dù hắn cực kỳ không đồng ý vi phạm Ẩn Môn mà làm ra chuyện không công bằng như thế, nhưng vì Ôn Nguyệt, hắn lại không thể không làm!
Không có bất luận kẻ nào có thể thương hại Nguyệt Nhi của hắn!
Người làm cho Nguyệt Nhi rơi lệ, đều đáng chết!
"Tả Sử đại nhân, chỉ cần ngươi trợ giúp ta, ta nghĩ, cuối cùng Cố Nhược Vân sẽ chết thật thảm!"
Ôn Nhã cúi đầu nở nụ cười.
Cố Nhược Vân, đây chính là kết cục ngươi dám can đảm ra tay với Ôn gia ta!
Hơn nữa huynh trưởng của ngươi là Cố Sanh Tiêu, vậy ngươi nhất định phải chết! Ai bảo huynh trưởng ngươi vậy mà chạy ra ngoài, làm cho thí nghiệm của Ôn gia không thể hoàn thành!
"Tả Sử đại nhân," Nhìn thấy sắc mặt bất đắc dĩ của Tả Sử kia, Ôn Nhã chậm rãi nhếch khóe môi, lại mở miệng nói: "Ngươi không cần lo lắng vì làm trọng tài mà bất công, huống chi, cho dù ngươi giết Cố Nhược Vân, chắc hẳn Ẩn Môn cũng sẽ không làm cái gì đối với ngươi, dù sao ngươi là sứ giả của Ẩn Môn! Chẳng lẽ Ẩn Môn còn có thể vì một người ngoài mà đối phó ngươi hay sao?"
Tả Sử cười khổ một tiếng.
Người này căn bản là không biết quy củ của Ẩn Môn.
Ẩn Môn đã ẩn nấp hậu thế, nên không thể tham dự chuyện thế tục, nếu hắn trợ giúp Ôn Nhã đối phó Cố Nhược Vân, để cho Ẩn Môn biết, tất nhiên sẽ đuổi hắn đi! Cho nên, hành vi lúc này đây, hắn là mạo hiểm làm.
"Nguyệt Nhi, vì ngươi cái gì ta cũng nguyện ý làm! Cho dù là phản bội Ẩn Môn, ta cũng sẽ không hối hận!" Tả Sử nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng thì thào lẩm bẩm: "Dù sao, vì hạnh phúc của ngươi, ta chỉ có thể giết nữ nhân tên là Cố Nhược Vân kia, nếu không, một ngày nào đó, nàng sẽ xúc phạm tới ngươi! Ta không muốn chuyện như vậy phát sinh..."
Thấy Tả Sử nghe theo lời mình nói, Ôn Nhã tươi cười càng sâu, nàng ta chậm rãi đứng lên, nói: "Tả Sử, ta cáo lui trước, đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta."
Tả Sử phất tay, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, không có lại nhìn Ôn Nhã.
Càng hơn là, cũng không nói nhiều một lời với nàng ta...
Ôn Nhã cũng không để ý, sau khi cáo từ thì xoay người rời đi, lúc nàng ta bước ra khỏi cửa, thì thuận tay đóng cửa lại, rồi sau đó khuôn mặt kia không còn tao nhã lúc trước nữa, tươi cười lộ ra ý lạnh: "Tả Sử trong Ẩn Môn, cũng không có gì hơn người, dùng một nữ nhân là có thể chế trụ được hắn! Chỉ cần nắm vương bài này trong tay, từ đây về sau, Thành chủ cũng phải cho Ôn gia ta ba phần mặt mũi! May mắn năm đó Ôn Ngạn trốn khỏi gia tộc, ta nỗ lực bảo vệ Ôn Nguyệt, nếu không, cũng không cách nào dùng nàng nắm giữ tấm vương bài này."
Năm đó, nàng ta bảo vệ Ôn Nguyệt, chính là vì những ngày sau dùng nàng làm công cụ đám hỏi...
Cũng may, đến bây giờ rốt cục nàng phát huy công dụng, hơn nữa còn là bắt giữ Tả Sử Ẩn Môn!
Nghĩ đến đây, cuối cùng Ôn Nhã nhìn về phía cửa phòng khép chặt phía sau, cười lạnh một tiếng, rồi sau đó lập tức xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại biến mất ở trong hành lang khách điếm...
Chương 1320: Tỷ thí (bốn)
Edit: kaylee
Ngày hôm sau.
Phía trên Thiên Sơn, đã dựng lên đài cao, mà ở chung quanh đài cao, do cường giả Ẩn Môn trấn thủ, bất động như núi.
Theo bóng dáng mặc trường bào màu trắng tiêu sái xuất hiện, toàn bộ sơn mạch đều yên tĩnh xuống, tất cả tầm mắt đều đuổi theo hắn, trong mắt hàm chứa một chút chờ mong.
"Trải qua khảo hạch lần trước, lưu lại tổng cộng còn mười thế lực," Tả Sử đi tới trên đài cao ở dưới ánh mắt của mọi người, vẻ mặt lộ ra một chút cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người phía dưới: "Bởi vì chỉ có ba người đứng đầu mớ có thể đạt được tư cách tiến vào Ẩn Môn, vì vậy còn mười thế lực sắp sửa bị đào thải!"
Đối mặt với tỷ thí kế tiếp, tâm của mọi người đều khẩn trương lên, nhìn thoáng qua nhau, trong mắt đều tràn ngập vẻ tính kế.
Ở đây, mạnh nhất là người Mộ Dung thế gia và Ôn gia, hơn nữa bởi vì Âu Dương thế gia vẫn chưa phái người tiến đến, vì vậy trong ba vị trí đầu còn có một người có thể tranh đoạt.
Nghĩ vậy, tâm tình của mọi người đều mênh mông như hồ nước, trên mặt đều có vẻ tình thế nhất định.
"Tỷ thí lúc này đây, trừ bỏ năng lực ra, còn phải dựa vào vận khí!"
Tả Sử nhàn nhạt nói: "Kế tiếp ta sẽ dùng không gian truyền tống trận của Ẩn Môn chúng ta truyền tống bọn ngươi đến nơi thí luyện! Truyền tống trận này là tùy cơ truyền tống! Sẽ đi chỗ nào của nơi đó cũng không biết được!"
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Tả Sử lại giải thích nói.
"Nơi kia tổng cộng chia làm năm tầng, trong đó tầng thứ nhất Linh Thú yếu nhất, tầng thứ năm Linh Thú lại là cường đại nhất! Truyền tống trận sẽ tùy cơ truyền tống bọn ngươi đến trước mặt Linh Thú, chỉ có giết một trăm con Linh Thú mới có thể đi ra."
Một trăm con Linh Thú!
Sau khi nghe nói con số này, tâm của mọi người đều rung động một chút.
Quả nhiên, khảo hạch của Ẩn Môn không có dễ dàng thông qua như thế, vạn nhất bị truyền tống đến trước mặt Linh Thú cảnh giới Chí Tôn, vậy mệnh của bọn họ đều bị ném ở trong này! Nhưng mà, nếu vận khí tốt, gặp được tất cả đều là Linh Thú sơ cấp, thì khảo hạch lúc này đây chẳng khác nào là cho không!
"Nếu các ngươi đã chuẩn bị tốt, thì hiện tại có thể đi."
Tả Sử nhìn mọi người xúc động ở đây, nhàn nhạt nói.
Ở sau khi giọng nói của hắn ngừng lại, lập tức có người chuyển đến một trận pháp, bên trong trận pháp kia, tản mát ra ánh sáng màu trắng mỏng manh.
Thật hiển nhiên, trận pháp này chính là truyền tống trận trong miệng hắn...
Tầm mắt Tả Sử xuyên thấu qua mọi người, dừng ở khuôn mặt của Cố Nhược Vân, trong mắt của hắn rõ ràng lộ ra giãy dụa, cuối cùng nghĩ nghĩ, nói: "Các ngươi đi đi, ở trong truyền tống trận này, có thể đưa các ngươi đi địa phương nên đi, có thuận lợi trở về hay không, phải xem năng lực bản thân các ngươi."
"Vâng, Tả Sử đại nhân."
Nghe nói như thế, rất nhiều người mong chờ muốn thử, có một số người lại là mặt mang vẻ khẩn trương, sợ vận khí của mình kém truyền tống đến tầng thứ năm...
"Chủ tử, như thế nào?"
Sở La nhìn khuôn mặt trầm tư của Cố Nhược Vân, không rõ chân tướng hỏi.
Cố Nhược Vân cười cười: "Không có gì, Sở La, các ngươi phải làm tốt chuẩn bị trúng thưởng, người Ẩn Môn này muốn chiếu cố chúng ta thật tốt đấy."
Vừa rồi Tả Sử liếc mắt nhìn nàng một cái kia, bao hàm rất nhiều thứ, làm cho Cố Nhược Vân rất nhanh đã đoán được ý nghĩ của hắn.
"Chiếu cố?"
Tử Vân cũng chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân, trong mắt mang theo kinh ngạc: "Chủ nhân, lời này của người có ý tứ gì?"
"Ngu ngốc!"
Chu Tước vỗ đầu của Tử Vân, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ý tứ của chủ nhân rất đơn giản, Tả Sử chó má kia muốn hãm hại chúng ta, cho nên, chúng ta khẳng định sẽ tới tầng thứ năm kia!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro