Chương 1261 - 1275
Chương 1261: Lâm gia, báo thù (bốn)
Edit: kaylee
Nhưng hắn cũng hiểu được, mình không thể làm như vậy!
“Vân nhi, hiện tại có bọn họ ở bên cạnh muội, muội hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì,” Hắc y nam tử trầm thấp nở nụ cười, trong hai mắt tràn đầy ôn hòa: “Cho nên, ta cũng nên tạm thời rời đi nơi này, từ đây về sau, sợ rằng rốt cuộc không cách nào bảo vệ muội chu toàn.”
Ánh mắt hắn rất là không nỡ, cuối cùng nhìn bóng dáng biến mất, xoay người đi tới phương hướng ngoài cửa thành, từ đầu đến cuối, cũng không có lại quay đầu lại……
……
Lâm gia, ngoài cửa, hai gã hộ vệ nhìn thấy mấy người thế tới rào rạt, tức khắc ngăn cản đường đi của bọn họ.
“Đứng lại, các ngươi là người phương nào, nhưng có bái thiếp?”
“Cút ngay!”
Ầm!
Một tiếng quát tức giận cắt qua không trung, hai gã hộ vệ kia còn không có phản ứng lại, thân mình đã ngã mạnh vào bên trong sân, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Mau, mau đi thông báo với gia chủ, có người tới Lâm gia gây chuyện.”
Một người trong đó nhanh chóng đứng lên, vội vàng chạy về phía trong viện.
Không bao lâu, ở giữa một đám người vây quanh, một lão giả bước chân vội vàng mà đến.
Sau khi lão giả kia trông thấy Hồng Liên lĩnh chủ đứng ở bên trong sân, sắc mặt đã từ tức giận biến thành khiếp sợ, sau đó mặt xám như tro tàn, sắc mặt tái nhợt nói: “Không nghĩ tới các ngươi sẽ đến nhanh như vậy.”
“Lâm Vân lão thất phu, ngươi đã từng làm hại chúng ta thê ly tử tán, càng là ba lần bốn lượt muốn tính mạng của nhi nữ (con trai con gái) ta, nhưng có nghĩ tới ngươi sẽ có một ngày như vậy?” Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh một tiếng, khí phách thẳng tới trời cao chất vấn ra tiếng.
Lâm Vân nhắm hai mắt lại, thật lâu sau, lão mới chậm rãi mở ra, đáy mắt lộ ra trào phúng.
“Vậy ngươi muốn làm gì Lâm gia ta? Đừng quên, quy định của Đệ Nhất Thành là bất luận có cừu hận lớn cỡ nào, cũng không thể nhổ cỏ tận gốc đối với thế lực khác! Nếu ngươi thật sự muốn đối phó ta, sợ rằng từ nay về sau, sẽ bị Đệ Nhất Thành nghiêm trị!”
“Ha ha ha!”
Hồng Liên lĩnh chủ cười ha ha hai tiếng, trong mắt kia mang theo ngọn lửa tức giận: “Lão thất phu, ta đợi ngày này đã đợi lâu như thế, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Năm đó, ở dưới đuổi giết của nhiều cường giả ngươi phái tới như vậy, Cố Thiên ta vẫn còn sống, cho nên cho dù đổi thành những người Đệ Nhất Thành khác, cũng sẽ không có ngoại lệ gì! Hôm nay, Lâm gia cần phải trừ bỏ! Chỉ có như thế, mới có thể bình ổn tức giận nhiều năm qua của ta.”
Cả người Lâm Vân run rẩy, tâm can đều run lên.
“Cố Thiên, ngươi thật sự là không biết sống chết! Ngươi cho rằng Lâm gia ta là ngươi có thể tùy ý bắt nạt sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện năm đó, Lâm gia ta cũng là nghe theo mệnh lệnh của người khác! Chân tướng người muốn bắt đi Cố Sanh Tiêu, là các ngươi đắc tội không nổi!”
Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh một tiếng: “Ta mặc kệ là ai phải ra tay với nhi tử ta, ta đều sẽ không bỏ qua hắn, nếu Lâm gia các ngươi giúp đỡ người khác hành sự, vậy phải biết sẽ có loại hậu quả này!”
Ầm!
Lực lượng toàn thân từ trên người Hồng Liên lĩnh chủ kích phát ra, hung hăng đâm về phía Lâm Vân.
Phanh!
Lâm Vân bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hồng Liên lĩnh chủ: “Một năm trước ngươi mới đột phá Võ Thánh, vì sao sẽ có lực lượng cường đại như vậy? Sao ngươi có thể nhanh chóng trưởng thành như vậy?
Vốn dĩ lão cho rằng Đông Phương Ngọc giết Tông chủ Mị Tông, thì thực lực đã đủ khủng bố, lại chưa từng đoán trước được, thời gian một năm ngắn ngủn, thực lực của Hồng Liên lĩnh chủ cũng tăng lên không ít. Rốt cuộc hắn làm như thế nào được?
Chương 1262: Lâm gia, báo thù (năm)
Edit: kaylee
“Nếu không có thực lực, như thế nào ta có thể bảo vệ thê tử và nữ nhi của ta?” Hồng Liên lĩnh chủ buông lỏng Đông Phương Ngọc trong ngực ra, đi về phía gia chủ Lâm gia mặt đầy kinh ngạc kia, bên môi nâng lên một nụ cười trào phúng: “Lâm Vân, những năm gần đây, ngươi đuổi giết ta đuổi thực sảng khoái đúng không? Ngươi đuổi giết ta cũng thôi, ngươi còn dám ra tay với nhi nữ của ta——”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu ngươi không ra tay với nhi nữ của ta, có lẽ ta còn sẽ làm ngươi chết thống khoái một chút! Nhưng ngươi thế nhưng làm ra loại chuyện này, ta đây tất nhiên sẽ làm ngươi —— sống không bằng chết!”
“Ha ha ha!”
Lâm Vân cười ha ha hai tiếng, tươi cười kia tràn ngập cuồng ngạo kiêu ngạo: “Cố Thiên, ngươi còn không phải là ỷ vào thực lực của thê tử ngươi mới dám tới nơi này! Không sai, ta thừa nhận thiên phú của ngươi xác thật rất cường đại, đáng tiếc chính là, cho dù thiên phú của ngươi mạnh cỡ nào, thực lực tăng nhanh cỡ nào, vẫn như cũ không phải là đối thủ của ta, có bản lĩnh, ngươi đừng để thê tử của ngươi ra tay, chúng ta đơn đả độc đấu!”
“Được.”
Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh một tiếng, đáp ứng: “Ngọc Nhi, Vân nhi, hai người các nàng ở nơi đó nhìn là được rồi, lão thất phu này cứ để một mình ta ra tay.”
“Thiên ca, vậy chàng tốc chiến tốc thắng đi.”
Đông Phương Ngọc dịu dàng cười, đối với phu quân của mình, nàng tràn ngập tin tưởng rất lớn.
Cố Nhược Vân không nói thêm gì, cặp mắt đen kia dừng ở trên người Hồng Liên lĩnh chủ, trong mắt lập loè ánh sáng.
Này đã hơn một năm, thực lực của lão cha xác thật tăng lên rất nhiều, không biết rốt cuộc hắn gặp kỳ ngộ như thế nào, có thể làm hắn tăng lên nhanh chóng như vậy……
“Cố Thiên, tính ngươi có cam đảm!”
Lâm Vân lạnh lùng trào phúng nói.
Tuy nói lão bội phục thiên phú của Hồng Liên lĩnh chủ, lại không đại biểu lão sợ hắn.
Mà lão kiêng kị chân chính chỉ có Đông Phương Ngọc mặc y phục màu trắng kia!
“Lão thất phu, lúc trước ngươi phái bao nhiêu người đi giết nhi nữ của ta, ta sẽ chém bấy nhiêu đao ở trên người của ngươi!” Hồng Liên lĩnh chủ khinh miệt nâng lên khóe môi, trên mặt vẫn mang theo vẻ lãnh khốc như cũ, âm thanh khí phách, giống như cự lôi ‘ầm ầm’ rơi xuống.
Lâm Vân cười ha ha hai tiếng, lập tức thi triển ra công kích hơi bước tới trước mặt Hồng Liên lĩnh chủ, ‘phịch’ một tiếng, chưởng phong sắc bén kia cũng đã tới phía trước ngực của Hồng Liên lĩnh chủ rồi.
“Hừ!”
Hồng Liên lĩnh chủ khẽ hừ một tiếng, thân mình nghiêng sang một bên, tay phải túm chặt được bàn tay của Lâm Vân, sau đó tay trái công kích tới than thể lão, đại chưởng kia dừng thật mạnh ở trên người Lâm Vân, làm lão không tự chủ được lui về phía sau vài bước, ánh mắt ngưng trọng lên.
“Như thế nào? Gia chủ Lâm gia chỉ có một chút thực lực như vậy hay sao?”
Hắn nhìn Lâm Vân lui lại mấy bước, khóe môi treo lên một nụ cười trào phúng, nhạo báng nhìn mặt già càng ngày càng khó coi kia của đối phương.
Lâm Vân cắn chặt răng, không nói hai lời, lại lần nữa công kích đến Hồng Liên lĩnh chủ.
Lúc này đây, thân mình lão nhanh như tia chớp, không hề có chút tư thái già nua.
Ầm!
Ầm ầm ầm!
Trong hư không, không ngừng truyền đến âm thanh công kích, ánh sáng phát ra từ trên người hai người, làm cả mảnh đất bằng phẳng xung quanh đều bị xốc lên.
Một bộ y phục màu đỏ lãnh khốc, bay múa ở trong cuồng phong, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia mang theo lãnh khốc, hai mắt giống như kiếm sắc bén, trực tiếp xuyên thấu trái tim người khác. Mà thanh trường kiếm màu đỏ trong tay hắn kia, cũng làm nổi bật khuôn mặt của hắn, có vẻ càng thêm khí phách mà lãnh khốc.
Lâm Vân lui về phía sau vài bước, thở hồng hộc, mặt già tái nhợt nhìn về phía Hồng Liên lĩnh chủ, lau mồ hôi trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Thiên, ta khuyên ngươi một câu, vẫn là bó tay chịu trói tương đối tốt, nếu không, sau này không có người có thể cứu được các ngươi! Mà ngươi, muốn giết ta, cũng không có dễ dàng như vậy.”
Chương 1263: Lâm gia, báo thù (sáu)
Edit: kaylee
Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh một tiếng, trào phúng nhìn Lâm Vân.
“Vừa rồi không phải ngươi muốn đơn đả độc đấu với ta à, như thế nào? Hiện tại lại muốn mượn thanh danh người khác tới phát uy?”
Sắc mặt Lâm Vân đổi mấy lần: “Ta chỉ là vì ngươi tốt, rốt cuộc ta thực thưởng thức năng lực của ngươi, không hy vọng ngươi cứ như vậy chết ở chỗ này.”
“Ha ha ha!” Hồng Liên lĩnh chủ cười ha ha hai tiếng: “Vì ta tốt? Không biết là ai phái người đuổi giết ta, hơn nữa không tiếc muốn bắt đi nhi nữ của ta để uy hiếp, lại không biết là ai phái vô số cường giả Võ Thánh, chỉ để tiêu diệt ta lúc ấy là Võ Đế cao cấp! Hiện tại ngươi lại nói, không muốn ta chết ở chỗ này, cho nên làm ta buông tha cho ngươi?”
Theo từng câu Hồng Liên lĩnh chủ nói, sắc mặt Lâm Vân lập tức âm trầm vài phần, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm hồng y nam tử trước mặt, sát ý trên người cũng càng thêm càng dày đặc.
Sớm biết năm đó, lão nên không để ý quy củ của Đệ Nhất Thành mà phái ra cường giả trực tiếp chém giết nam nhân này.
Nhưng khi đó lão quá mức bó tay bó chân, cho dù là sau lưng có người chống lưng, cũng không dám làm quá phận, mới để hắn trưởng thành tới trình độ bây giờ.
Nhưng mà, bất luận Lâm Vân hối hận như thế nào, cũng đã không thay đổi được gì!
“Ngươi muốn như thế nào?”
Lão cắn răng, âm trầm trầm nói ra mấy chữ này.
“Ta không muốn như thế nào,” Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh một tiếng: “Ta muốn ngươi chết!”
Ầm!
Hồng Liên lĩnh chủ lại lần nữa giơ kiếm trong tay lên, trong giây lát, một chùm sáng đỏ xẹt qua phía chân trời, vọt về phía Lâm Vân cách không xa.
Phụt!
Một đạo kiếm phong này dừng ở giữa ngực Lâm Vân, làm thân mình lão trực tiếp rơi xuống từ trong hư không, ngã trên mặt đất, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ trong miệng lão, sắc mặt trắng bệch, không có huyết sắc.
“Gia chủ!”
Sắc mặt người Lâm gia đều đại biến, vội vàng quay chung quanh ở bên người Lâm Vân, lại trước sau không ai dám rút kiếm chiến đấu.
Thực lực của nam nhân kia quá mức khủng bố, hiện giờ Lâm gia, đã hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
“Vân nhi, người Lâm gia đã từng đuổi giết con, con muốn đối phó bọn họ như thế nào?” Ánh mắt lãnh khốc của Hồng Liên lĩnh chủ ngóng nhìn mọi người Lâm gia phía dưới, nói: “Là thiên đao vạn quả bọn họ, hay là làm cho bọn họ chết không toàn thây?”
Cố Nhược Vân không nói gì, nàng chậm rãi đi tới phía người Lâm gia, phía trên khuôn mặt thanh lệ bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, cúi người nhìn lão giả nằm trên mặt đất.
“Đối với Lâm gia các ngươi mà nói, người có thực lực thấp thì không có tư cách sinh tồn đúng không?”
Dù cho Lâm Vân thân chịu trọng thương, lại vẫn mặt đầy cao ngạo, cười lạnh mở miệng: “Không sai, nếu không phải bởi vì thực lực của tiểu tử Cố Thiên này quá mức cường đại, có lẽ hiện tại hắn đã chết ở trong tay Lâm gia ta, thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, người không có thực lực không có tư cách tồn tại.”
“Không sai, cá lớn nuốt cá bé, bởi vì không đủ cường đại, sẽ bị những người khác thâu tóm, chỉ là……”
Nàng ngừng lại một chút, đáy mắt lạnh lẽo càng sâu.
“Chỉ là bởi vì người khác muốn cắn nuốt ngươi, ngươi mới có thể nổi lên phản kháng! Đây chính là việc làm cá lớn nuốt cá bé! Nếu đối diện ngươi, chỉ là một đám người tay trói gà không chặt, có phải Lâm gia các ngươi cũng sẽ muốn giết bọn họ hay không?”
“Vậy phải xem đối phương làm cái gì!” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phàm là người dám cãi lời Lâm gia ta, đều cần phải chết!”
Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười kia lại một chút cũng không đạt tới đáy mắt.
Trong đôi mắt đen kia của nàng là vô tận thanh lãnh, cùng sát khí không chút nào che dấu.
Chương 1264: Lâm gia, báo thù (bảy)
Edit: kaylee
“Người cãi lời Lâm gia đều phải chết?” Nàng nhẹ nhàng nhếch khóe môi, sát ý hiện ra: “Cho nên, người Lâm gia các ngươi, có thể không chút lưu tình giết một đám thôn dân vô tội? Những thôn dân đó chưa từng làm sai bất luận chuyện gì, chỉ là thu lưu ta thôi, các ngươi lại phát tiết tất cả cừu hận đến trên người bọn họ, làm cho bọn họ vô tội chết oan!”
Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến thảm trạng của Phong Lạc thôn, tâm Cố Nhược Vân vẫn ro rút đau đớn, trong lòng sát khí càng sâu.
“Bọn họ cũng không biết ân oán giữa chúng ta, hơn nữa, những thôn dân đó một chút thực lực cũng không có, thậm chí còn không phải võ giả tu luyện! Bọn họ chỉ là bá tánh bình thường ở tại Phong Lạc thôn mà thôi, các ngươi lại cướp sạch toàn bộ Phong Lạc thôn, loại hành vi này có khác gì cường đạo?”
“Hừ!”
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, khinh miệt mở miệng nói: “Bọn họ thu lưu ngươi, chính là sai lầm lớn nhất, Lâm gia chúng ta chưa bao giờ hỏi đối phương vô tội hay không, muốn giết thì giết, loại người không có một chút thực lực này sống ở trên đời vốn chính là lãng phí không gian! Người Lâm gia chúng ta giết bọn họ, cũng coi như là làm ra cống hiến vì đại lục! Các ngươi thân là võ giả trên đại lục, đều nên cảm tạ ta!”
Không sai, ở trong mắt người Lâm gia, con kiến không có thực lực đều không có tư cách tồn tại.
Bọn họ giết thì giết, ai dám nói bọn họ một chữ?
Cố Nhược Vân hít sâu một hơi, mới bình ổn tức giận trong lòng bị kích động ra kia, ánh mắt của nàng càng thêm thanh lãnh, mặt không biểu tình nhìn Lâm Vân mặt đầy trào phúng.
“Lão cha, ta muốn tự mình xử trí lão! Báo thù vì các thôn dân vô tội của Phong Lạc thôn!”
Lâm Vân không phải hung thủ chân chính tàn sát Phong Lạc thôn.
Nhưng nếu không phải lão giáo dục thủ hạ của mình như thế, những người đó cũng sẽ không tàn nhẫn giết nhiều thôn dân vô tội như vậy!
Khoản nợ này, nàng hoàn toàn ghi tạc trên đầu Lâm Vân.
“Được.”
Hồng Liên Lĩnh chủ gật gật đầu: “Con muốn làm như thế nào, thì làm như thế đó! Có hậu quả gì, cha sẽ gánh vác thay con!”
“Chu Tước.”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nâng lên khóe môi, nhẹ giọng kêu.
Bá!
Nháy mắt, một bóng dáng màu lửa đỏ xuất hiện ở trước mặt nàng.
Đó là một tiểu la lỵ lớn lên vô cùng đáng yêu, khuôn mặt tròn tròn thoạt nhìn thiên chân vô tà, làn da phấn nộn làm người nhịn không được muốn đi lên hung hăng chà đạp một chút, đôi mắt to màu đỏ chớp chớp, xinh đẹp giống như búp bê sứ.
Nhưng mà……
Lâm Vân lại căn bản không dám coi nàng như là một hài tử bình thường, bởi vì hài tử bình thường tuyệt đối không có khả năng đột nhiên xuất hiện.
Như thế, cũng chỉ có một loại khả năng!
Gia hỏa này là một Linh thú!
“Hít!”
Nghĩ vậy, Lâm Vân ngược lại hít một ngụm khí lạnh.
Linh thú có thể thần không biết quỷ không hay đột nhiên hiện thân, vậy thực lực của nàng lại có bao nhiêu cường đại?
Ban đầu lão còn cho rằng Đông Phương Ngọc có thực lực khủng bố nhất trong ba người, không nghĩ tới Hồng Liên Lĩnh chủ cũng trưởng thành nhanh như vậy. Nhưng càng làm cho lão khiếp sợ chính là, ngay cả trong tay nữ nhi của hai gia hỏa này đều có một Linh thú cường thế như thế.
Rốt cuộc lão hiểu rõ, vì sao mình phái ra nhiều sát thủ như vậy, cuối cùng không có một người trở về!
“Ha hả, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển nữ!” Lâm Vân khinh miệt nở nụ cười: “Thực lực của phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ cường đại như vậy, ngươi lại cũng cũng không thể khinh thường, ta thật đúng là xem thường một nhà ba người các ngươi! Chỉ là, các ngươi cho rằng chỉ bằng những thứ này đã có thể giết được ta?”
Cố Nhược Vân giống như không có nghe thấy lời Lâm Vân nói, nhàn nhạt dò hỏi: “Chu Tước, ta muốn lão bị giam trong nhà giam lửa của ngươi, sống không bằng chết! Không có tự do, hơn nữa vĩnh viễn chịu ngọn lửa bỏng cháy, ngươi nhưng có làm được?”
Chương 1265: Lâm gia, báo thù (tám)
Edit: kaylee
Chu Tước chớp mắt, gật gật đầu: “Chủ nhân, ta đây sẽ dùng lửa Chu Tước của ta đối phó lão, lửa Chu Tước kia của ta bỏng cháy không phải thân thể, mà là linh hồn, nhưng chỉ cần thân thể lão bất diệt, linh hồn sẽ không biến mất! Cho nên, đời đời kiếp kiếp, lão đều phải chịu đựng thống khổ ngọn lửa thiêu đốt, hơn nữa sẽ trở thành một phế vật ở dưới ngọn lửa kia.”
“Tốt, ta đây khiến cho lão thân ở trong nhà giam lửa kia, nghĩ lại cho kỹ chuyện mình đã làm cả đời này!”
Lâm gia, chẳng những làm hại cha nương phân tán, càng là vẫn luôn ở đánh chủ ý lên Cố Sanh Tiêu.
Ngay cả những thôn dân vô tội đó đều chết ở trong tay Lâm gia.
Thù này hận này, sao nàng nguyện ý để lão chết nhẹ nhàng như thế? Mà nàng, sẽ làm lão tiếp nhận tra tấn ở chỗ này, đời đời kiếp kiếp, bất tử bất diệt (ý là không chết được)!
“Ngươi……”
Lâm Vân hoảng sợ mở to hai mắt, lão chống đỡ bò lên từ trên mặt đất, bước chân thối lui về phía sau, mặt già kia càng thêm tái nhợt, trong lòng không ngừng cầu xin những người đó nhanh chóng chạy đến, nếu không, lão tin tưởng, mấy người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão!
“Dừng tay!”
Ngay tại lúc trên người Chu Tước dâng lên ngọn lửa mãnh liệt, một tiếng quát tức giận bỗng nhiên truyền đến từ bên trong không trung, mang theo sát khí nồng đậm.
“Chu Tước, đừng để ý hắn ta, tiếp tục!”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhếch môi cười, lúc trước nàng đã biết Lâm Vân vẫn luôn nói lời vô nghĩa với bọn họ, chính là vì kéo dài thời gian, nhưng cho dù là chờ được những người này lại như thế nào? Nàng tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho lão.
“Ôn La đại nhân, cứu ta!”
Thấy cứu binh tới, trong mắt Lâm Vân hiện lên vẻ kinh hỉ, vội vàng lớn tiếng kêu cứu.
Ầm!
Đột nhiên, phía trên mặt đất bốc lên vô cùng vô tận ngọn lửa, lấy lão làm trung tâm mà khuếch tán ra, hình thành một vòng tròn.
Đột nhiên, trong vòng tròn kia bốc lên liệt hỏa hừng hực, đốt cháy thân thể lão.
“A!”
Lâm Vân thê lương hô to lên, đau đến lăn lộn đầy đất, lão muốn phá tan vòng tròn kia chạy ra, nhưng phía trên vòng tròn kia giống như có một lá chắn, mặc cho lão dùng thân thể va chạm như thế nào, cũng không thể rời đi nơi này.
“Lửa của Chu Tước ta, trải qua ngàn năm đều sẽ không diệt!” Chu Tước chớp mắt, cười hì hì nhìn Lâm Vân kêu thê lương: “Cho nên, ngươi phải ở chỗ này hưởng thụ cho tốt đi! Thân thể không diệt, linh hồn không tán! Bởi vậy, ngươi chỉ có thể thừa nhận tra tấn ngàn năm ở trong ngọn lửa của ta.”
Lâm Vân hối hận, lão hối hận không có phá tan quy định của Đệ Nhất Thành mà giết những người đó.
Nếu không, cũng không cần gặp phải tra tấn như vậy.
Ngàn năm ngọn lửa thiêu đốy, không bằng làm lão chết tương đối thống khoái, nhưng lão cũng hiểu rõ, Cố Nhược Vân không có khả năng để lão chết dễ dàng……
Nghĩ đến mình sắp sửa thừa nhận tra tấn ngàn năm ở chỗ này, tiếng kêu của Lâm Vân càng thêm thê lương, giống như quỷ khóc sói gào làm người sởn tóc gáy.
Lúc này, lão đã đặt hy vọng duy nhất ở trên người người tới.
Chỉ cần hắn ta có thể giết được Cố Nhược Vân, nói không chừng, lão có thể rời đi nơi này……
“Ta kêu các ngươi dừng tay, các ngươi không có nghe được?”
Bên trong không trung, Ôn La mặc y phục màu trắng, giọng nói của hắn ta tràn ngập tức giận, lạnh giọng nói.
Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn nam nhân trong hư không, nhàn nhạt nâng lên khóe môi: “Người Ôn gia Đệ Nhất Thành? Không nghĩ tới người Ôn gia thích xen vào việc người khác như thế! Ân oán cá nhân của ta cùng với Lâm gia cũng muốn cắm một tay.”
“Đệ Nhất Thành có quy định, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện diệt thế lực khác, chẳng lẽ các ngươi muốn không làm trái quy định này?”
Ôn La cao ngạo nâng đầu, ánh mắt khinh thường quét về phía mấy người phía dưới.
Chương 1266: Lâm gia, báo thù (chín)
Edit: kaylee
Không biết vì sao, nhìn thấy Ôn La này, Cố Nhược Vân nhịn không được nhớ tới Tiên Địa ở Tây Linh đại lục.
Ôn gia này nhưng thật ra có những điểm vô cùng giống với Tiên Địa kia.
Nghĩ vậy, nàng nở nụ cười, tươi cười kia thanh lãnh trước sau như một, trong mắt hàm chứa nhàn nhạt châm chọc: “Vậy vì sao cường giả Đệ Nhất Thành tự tiện ra tay với những người khác, thì không thấy Ôn gia các ngươi tới xen vào việc người khác? Mà khi ta muốn giết người, lại ra làm kẻ chế tài này?”
“Sao ngươi biết Ôn gia không quản?” Trong mắt Ôn La hiện lên một tia sáng tàn nhẫn, cao ngạo nhìn Cố Nhược Vân: “Nếu Lâm gia không chịu Đệ Nhất Thành quản chế, ngươi cho rằng, các ngươi còn có thể tồn tại đến bây giờ? Phỏng chừng đã sớm mệnh phó hoàng tuyền! Nhưng ngươi lại không biết cảm ơn, còn kêu gào ở trước mặt thế gia bảo vệ Đệ Nhất Thành chúng ta! Hôm nay, chỉ cần có ta ở chỗ này, ngươi đừng nghĩ động một phân một hào của Lâm gia!”
“Phải không?”
Cố Nhược Vân nhướng mày, rồi sau đó kiếm trong tay vung lên, một người Lâm gia phía trước còn không có phản ứng lại, đã ngã xuống bên trong vũng máu.
“Ngươi……” Ôn La tức đến hai mắt phun lửa, tức giận nhìn Cố Nhược Vân: “Ngươi thật sự là không màng quy củ của Đệ Nhất Thành chúng ta?”
Nha đầu thúi đáng chết này, cũng dám giết người ngay trước mặt hắn ta, này rõ ràng chính là không để hắn ta vào mắt!
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: “Một kiếm này, là vì những người bị Lâm gia gây thương hại đó! Ngươi luôn miệng nói Đệ Nhất Thành dùng quy củ hạn chế Lâm gia, vậy như thế nào có tai ương đồ thôn Phong Lạc thôn? Ta đáp ứng những thôn dân vô tội đó, một ngày nào đó, sẽ đến Lâm gia này báo thù rửa hận vì bọn họ, ai tới ngăn cản đều không có tác dụng!”
“Ha ha ha!”
Ôn La giận quá hóa cười, cả khuôn mặt xanh mét: “Tốt cho một nha đầu thúi kiêu ngạo cuồng vọng, ngươi không để Đệ Nhất Thành vào mắt như thế, ta đây cũng lưu không được ngươi, ngươi đi chịu chết cho ta!”
Ầm!
Sát khí trên người hắn ta kích phát ra, lòng bàn tay mang theo vô tận lực lượng đánh về phía Cố Nhược Vân, trong mắt sát khí càng thêm nồng đậm, làm độ ấm chung quanh đều nháy mắt trở nên vô cùng âm lãnh.
Phanh!
Một bóng dáng màu trắng hiện lên, chắn trước mặt Cố Nhược Vân.
Nữ tử giơ tay đối lại bàn tay của Ôn La, ‘phịch’ một tiếng, bước chân hai người đều lui về phía sau hai bước.
“Ngay trước mặt ta, muốn giết nữ nhi ta, người Đệ Nhất Thành các ngươi, khi nào thì ta từng để vào mắt?” Đông Phương Ngọc nâng lên hai mắt lạnh băng, cả người bao phủ khí thế lạnh nhạt: “Huống chi, nữ nhi của ta cũng không có nói sai! Người Đệ Nhất Thành các ngươi bảo vệ Lâm gia quá mức rõ ràng! Bọn họ giết nhiều người vô tội như vậy, vốn là đáng chết, chúng ta diệt Lâm gia lại có gì sai đâu?”
Hồng Liên Lĩnh chủ chưa nói cái gì, trong hai mắt lãnh khốc kia cũng xuất hiện sát khí, hắn bảo vệ Cố Nhược Vân trong ngực, tầm mắt sắc bén giống như một thanh trường kiếm bén nhọn, giết người bên trong vô hình.
“Vân nhi, con ngốc tại nơi này, chuyện khác cứ để cha và mẫu thân giải quyết.”
Hắn chậm rãi buông nữ tử trong ngực ra, chậm rãi đi đến bên người Đông Phương Ngọc, con ngươi lãnh khốc ngóng nhìn nam tử mặc áo bào trắng trước mặt, trong âm thanh lộ ra sát khí: “Năm đó, lúc ta bị Lâm gia đuổi giết, Đệ Nhất Thành các ngươi ở nơi nào? Lâm gia muốn mưu hại nhi nữ của ta, các ngươi lại ở nơi nào? Mà lúc Đệ Nhất Thành đánh chết những thôn dân vô tội đó, cũng không thấy có người đứng ra bảo vệ những người vô tội đó, hiện tại, các ngươi lại nói muốn chúng ta tuân thủ quy định của Đệ Nhất Thành?”
Ôn La khẽ nheo mắt lại, hắn ta xác thật biết chuyện này Lâm gia không có lý, mà năm đó, nếu không phải hắn ta che chở Lâm gia, sợ rằng Lâm gia thật sự đã bị Đệ Nhất Thành nghiêm trị.
Chương 1267: Lâm gia, báo thù (mười)
Edit: kaylee
Nhưng cho dù Lâm gia sai lại như thế nào?
Chỉ cần mình không thừa nhận cái sai lầm này, thì bọn họ sẽ không sai.
“Hồng Liên Lĩnh chủ, ta biết trong lòng ngươi có giận, chỉ cần các ngươi thả người Lâm gia, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội,” Ôn La ngăn chặn lửa giận trong lòng, cao ngạo mở miệng nói: “Quy định của Đệ Nhất Thành, là bất luận kẻ nào cũng không thể vi phạm.”
“Ta đi mẹ nó quy định!”
Hồng Liên Lĩnh chủ bị chọc tức trực tiếp nói ra một câu thô tục, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ tức giận: “Cố Thiên ta cũng không là một người hết lòng tuân thủ quy định, ta chỉ biết người phạm ta một phần, ta trả hắn mười phần! Huống chi, tiểu thất phu Lâm Vân này thế nhưng phái người đuổi giết nhi nữ của ta! Nếu không giết lão, như thế nào giải trừ lửa giận trong lòng ta?”
“Nếu ngươi ngoan cố không nghe như thế, ta cũng chỉ có thể đánh bại các ngươi!”
Ôn La cười lạnh một tiếng, hắn ta đang lo tìm không thấy cơ hội giết những người này, nhưng Hồng Liên lại cho hắn ta một cái lý do rất không tệ.
Kẻ làm trái quy định của Đệ Nhất Thành, chết!
Ầm!
Lửa giận trên người Ôn La kích phát ra, giống như khí thế ngập trời khuếch tán ra ở trong toàn bộ sân, cho dù là vách tường vững chắc kia của Lâm gia, cũng bị phá hủy thành phế tích ở dưới khí thế của hắn ta, cuồng phong chợt nổi lên, ở bên trong cuồng phong kia Ôn La có vẻ rất là cường đại.
“Thiên ca.”
Đông Phương Ngọc vỗ vỗ bả vai của Hồng Liên Lĩnh chủ, đứng dậy, nói: “Thực lực của Ôn La này không tồi, một mình chàng không phải đối thủ của hắn ta, không bằng chúng ta cùng nhau tới chiến thắng hắn ta, như thế nào?”
“Được, ha ha ha.”
Hồng Liên Lĩnh chủ cười to ba tiếng, tiếng cười kia khí phách thẳng tới trời cao, cuồng ngạo không kềm chế được: “Ngọc Nhi, chúng ta đã lâu không có liên thủ qua, vậy lúc này đây, chúng ta giống như hơn hai mươi năm trước liên thủ chiến thắng kẻ địch, như thế nào?”
Đông Phương Ngọc dịu dàng cười cười, đối với nàng mà nói, chỉ cần ở bên người Cố Thiên, thì mặc kệ làm cái gì đều là một loại hạnh phúc.
“Tử Tà.”
Cố Nhược Vân rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Sau đó nếu bọn họ không cách nào chiến thắng đối thủ, ngươi ra trợ giúp bọn họ.”
“Được.”
Trong linh hồn, truyền đến tiếng nói dịu dàng mà tà mị của Tử Tà.
Sau khi nghe được lời hắn nói, trái tim vẫn đang buộc chặt của Cố Nhược Vân kia rốt cuộc thả lỏng xuống, hai tròng mắt nhìn về phía hai bên chiến đấu ở đây……
“Hồng Liên Lĩnh chủ, nói thật, ta rất bội phục năng lực của ngươi, đáng tiếc, dù thế nào chúng ta cũng chỉ có thể trở thành kẻ địch!” Ôn La cười ha ha hai tiếng, giữa mày tràn đầy vẻ cao ngạo: “Nếu chúng ta chú định là kẻ địch, ta đây cũng chỉ có thể ở trước lúc ngươi không có hoàn toàn trưởng thành lên mà giết ngươi!”
Ầm!
Nói xong lời này, hắn ta nhấc nắm tay, hung hăng vung về phía khuôn mặt của Hồng Liên Lĩnh chủ……
……
Ckỗ không xa, phía trên núi, người Mộ Dung thế gia rời đi lúc trước cũng nghe được động tĩnh kia, đều không tự chủ được ngừng lại, ánh mắt rơi về phía Lâm thành phía sau, cau mày, nói: “Nơi đó xảy ra chuyện gì? Ta sao cảm giác được hơi thở của người Ôn gia?”
“Chúng ta quản nhiều như vậy làm gì?” Tâm tình Mộ Dung Thiến tràn đầy nôn nóng: “Hiện tại vẫn là đi tìm được tên khốn Thiên Bắc Dạ kia trước! Chuyện khác không có quan hệ với chúng ta!”
“Đại tiểu thư, lúc trước Thành chủ đã định ra quy củ, ba đại thế gia bảo vệ chúng ta cần phải liên hợp lại, mới có thể quản chế Đệ Nhất Thành này! Nếu người Ôn gia có nguy hiểm chúng ta không tiến đến cứu, bị Thành chủ trách tội xuống, sợ rằng khó có thể thừa nhận!”
Nói đến nơi đây, ông ta ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Huống chi, người Ôn gia sẽ không tùy tiện động thủ với người, khẳng định đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cần phải tiến đến xem một chuyến!”
Chương 1268: Tình địch (một)
Edit: kaylee
Mộ Dung Thiến rất là bất mãn, lại cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ là tức giận dậm chân, không cam lòng nói: “Vậy trưởng lão, chúng ta đi nhanh về nhanh, vạn nhất tiểu tử Thiên Bắc Dạ kia chạy, lại không biết khi nào mới có thể nhìn thấy hắn.”
“Yên tâm đi, chúng ta thực nhanh sẽ giải quyết chiến đấu, sau đó sẽ giúp ngươi đi tìm Thiên Bắc Dạ.”
Trưởng lão nhàn nhạt cười cười, chỉ là biểu tình kia lại tràn ngập bất đắc dĩ.
Tốt xấu gì đại tiểu thư cũng là tiểu thư dòng chính của thế gia bảo vệ, lại suốt ngày đuổi theo một nam nhân nơi nơi chạy loạn, truyền ra, phỏng chừng toàn bộ mặt mũi của Mộ Dung thế gia đều sẽ mất hết. Huống chi, nam nhân tên là Thiên Bắc Dạ kia cũng không cảm thấy hứng thú đối với nàng ta.
Nhưng mà, trưởng lão cũng biết tính tình tiểu thư nhà mình, càng là đồ vật không chiếm được, thì nàng ta nhất định muốn lao lực khổ tâm có được!
“Đi, hiện tại chúng ta lập tức về Lâm thành một chuyến!”
Vẻ mặt trưởng lão là tình thế nhất định, lạnh giọng ra lệnh.
……
Lâm gia, bên trong sân, âm thanh chiến đấu che dấu tiếng kêu to vô cùng thê lương kia của Lâm Vân, toàn bộ sân tràn ngập khói thuốc súng, tro bụi đầy trời.
“Lấy trứng chọi đá!”
Mắt thấy Hồng Liên Lĩnh chủ lại lần nữa công kích đến, Ôn La cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn lại phun ra bốn chữ này, sau đó lập tức đi lên nghênh đón.
‘Ầm’ một tiếng, nắm tay hai người chạm vào nhau ở trong không khí, lực lượng phát ra, khiến cho những đệ tử Lâm gia cách đó gần trực tiếp bị lực lượng kia đánh đến huyết nhục mơ hồ. Nhưng mà, đám người Ôn La vừa rồi còn chính nghĩa lẫm nhiên giáo huấn Cố Nhược Vân, sau khi nhìn thấy một màn này lại mặt không đổi sắc, cũng không có thương tiếc người Lâm gia bị chiến đấu lan đến.
Hồng Liên Lĩnh chủ lui về phía sau vài bước, bộ y phục màu đỏ của hắn bị kia lực lượng đánh mở ra, lồng ngực rắn chắc mà kiện mỹ bại lộ ở bên trong không khí.
Dù cho lúc này hắn cả người lam lũ, lại một chút cũng che dấu không được tư thái phong hoa tuyệt đại kia.
“Thiên ca.”
Thân hình Đông Phương Ngọc chợt lóe, rơi xuống bên người Hồng Liên Lĩnh chủ, tầm mắt lạnh băng nhìn về phía Ôn La, hàn khí trên người kích phát ra.
“Ôn La.”
Ngay lúc tình thế hai phe càng thêm nghiêm trọng, một âm thanh đạm nhiên bỗng nhiên truyền ra từ trong hư không, rồi sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy mấy lão giả cùng một vị nữ tử trẻ tuổi phá vỡ hư không, đi vào trên không Lâm gia.
“Là các ngươi!”
Mộ Dung Thiến liếc mắt một cái đã nhận ra Đông Phương Ngọc, không nhịn được cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ gây chuyện tới ở chỗ này vậy mà là các ngươi!”
Đông Phương Ngọc cũng chưa từng dự đoán được người Mộ Dung thế gia sẽ xoay người trở về, không nhịn được nhíu mày liễu, hàn khí trên người nàng không giảm chút nào, ngược lại làm toàn bộ sân đều trở thành một mảnh băng hàn, làm người giống như đứng ở hầm băng.
“Các ngươi tới?” Ôn La nhìn mọi người Mộ Dung thế gia, sắc mặt nhưng thật ra đã không có cao ngạo lúc ban đầu: “Nếu tới, chúng ta đây hãy liên thủ, cùng nhau giết những người này!”
Nói xong lời này, Ôn La lạnh lùng nhìn phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ đứng ở trước mặt, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một người chết, bên môi nâng lên độ cong tàn nhẫn.
“Như thế nào? Đường đường thế gia bảo vệ còn muốn lấy nhiều khi ít?” Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, trên mặt bao phủ một tầng lạnh lẽo, hai mắt lạnh băng nhìn về phía mọi người cắt qua hư không mà đến.
“Hừ!”
Mộ Dung Thiến vẻ mặt kiêu căng, kiều man tùy hứng nói: “Tiện nhân, vốn dĩ lúc trước ta còn tính toán buông tha cho ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tự mình đưa tới cửa để chúng ta giết! Gia tộc bảo vệ quyền thế ngập trời, ngươi chẳng những mạo phạm Mộ Dung thế gia chúng ta, ngày cả ngươi Ôn gia cũng trêu chọc, ngươi cho rằng ngươi còn có thể còn sống rời đi nơi này?”
Chương 1269: Tình địch (hai)
Edit: kaylee
“Vân Nhi, con trốn xa một chút.”
Đông Phương Ngọc hơi hơi cúi đầu, bên môi nâng lên một độ cong lạnh băng: “Ta sợ sau đây chúng ta chiến đấu sẽ lan đến gần nàng!”
“Không có việc gì,” Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: “Các người không cần lo lắng cho con, con sẽ bảo vệ tốt mình.”
Nghe được lời nàng nói, Đông Phương Ngọc gật gật đầu, rồi thu hồi ánh mắt, chuyển tầm mắt đến trên người Mộ Dung Thiến.
“Ban đầu ta nể tình ngươi trẻ tuổi bị sủng hư, không muốn so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi khăng khăng muốn tìm ta phiền toái, thì Đông Phương Ngọc ta cũng không phải người sợ phiền phức, cho dù các ngươi đến từ gia tộc bảo vệ lại như thế nào? Ta ngược lại muốn nhìn, Thành chủ Đệ Nhất Thành các ngươi có bao che các ngươi hay không!”
“Nữ nhân, giọng điệu của ngươi thật càn rỡ,” Ôn La cười lạnh một tiếng: “Từ trước đến nay Thành chủ đại nhân của chúng ta luôn mặc kệ chuyện Đệ Nhất Thành, tất cả mọi chuyện đều do ba đại thế gia chúng ta quản lý! Đương nhiên, với thân phận của ngươi, sợ rằng Thành chủ cũng sẽ không gặp ngươi, ngươi vẫn là đừng tự mình chuốc lấy cực khổ!”
“Các ngươi vô nghĩa với nàng làm gì?” Mộ Dung Thiến cắn chặt răng, hung hăng nói: “Trực tiếp giết nữ nhân này cho ta!”
Ôn La nhíu mày, hiển nhiên có chút bất mãn đối với mệnh lệnh của Mộ Dung Thiến, nhưng mà, hắn ta cũng không nói thêm cái gì, đôi con ngươi cao ngạo dừng ở trên người Đông Phương Ngọc.
“Vốn dĩ hai người các ngươi liên hợp lại đã không phải là đối thủ của ta, hiện tại thêm nhiều người như vậy, càng thêm không có phần thắng nào! Hồng Liên Lĩnh chủ, ta hỏi lại các ngươi một lần, các ngươi nhưng có điều tỉnh ngộ đối với việc mình phạm phải giết chóc?”
Hồng Liên Lĩnh chủ cười ha ha hai tiếng: “Ta chưa bao giờ cho rằng ta sai, ta muốn giết, đều là người nên giết! Chẳng lẽ chỉ cho phép người Lâm gia đuổi giết ta, ta lại không thể giết ngược lại? Nếu đây chính là quy củ của Đệ Nhất Thành các ngươi, ta đây chỉ có thể nói, cái địa phương làm cho võ giả thế gian chen vỡ đầu cũng muốn tiến vào này, cũng chỉ như thế.”
“Hừ!” Ôn La hừ một tiếng, phất tay áo nói: “Ta đã cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi lại không quý trọng, một khi đã như vậy, ta đây cũng chỉ có thể vì thương sinh đại lục, mà chém giết mấy ác ma các ngươi này!”
“Xì!”
Ngay ở nháy mắt Ôn La tức giận lên, một tiếng cười khẽ bỗng nhiên truyền đến.
Sắc mặt của hắn ta càng thêm tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân bật cười: “Ngươi cười cái gì?”
“Đã từng ở Tây Linh đại lục, có một địa phương quá mức giống Ôn gia các ngươi,” Cố Nhược Vân nhếch khóe môi, cười như không cười: “Nơi đó gọi là Tiên Địa, tin tưởng Lâm gia hẳn là sẽ có ấn tượng! Mà dù cho Tiên Địa thân là một trong tam đại chế tài của đại lục, lại rõ ràng chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho bá tánh đốt đèn, bọn họ giết người, thì ở trong mắt bọn họ chính là chuyện chính xác, nếu là những người khác muốn giết người, thì chính là không bằng súc sinh, mất sạch nhân tính!”
Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn về phía sắc mặt càng thêm khó coi của Ôn La, tươi cười trên mặt cũng càng sâu.
“Ôn gia các ngươi cùng Tiên Địa kia quả thực chính là không có sai biệt, xem ra mỗi địa phương đều có loại thế lực giống như các ngươi này.”
Ôn La cười lạnh nói: “Ngươi biết vì sao sẽ như thế sao? Đó là bởi vì thiên hạ khống chế ở trong tay chúng ta, làm người khống chế mảnh đất này, chúng ta có thể giết người, nhưng mà các ngươi lại không được phép! Ai bảo thực lực của các ngươi không vượt qua ta! Cho nên, cũng chỉ có thể tiếp nhận quy định chúng ta đặt ra, nếu dám can đảm cãi lời, chỉ có thể chết!”
“Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay.”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn Ôn La, nhẹ giọng nói: “Tử Tà, xuất hiện đi.”
Chương 1270: Tình địch (ba)
Edit: kaylee
Ở nháy mắt nàng nói xong, cả không trung đều ảm đạm xuống, rồi sau đó, một tia sáng màu tím bắn tới phía chân trời, biến thành một con Phượng Hoàng màu tím, chiếm cứ một nửa không trung, làm cả chân trời đều là mây đen dày đặc, chỉ có thân thể màu tím kia có vẻ vô cùng bắt mắt.
“Nha đầu này là chủ nhân của ta, nếu có người dám can đảm động nàng một phân một hào, ta đây không ngại tàn sát mọi người.”
Xôn xao!
Một luồng sáng màu tím bao phủ thân thể Phượng Hoàng, ở bên trong luồng sáng kia, thân thể hắn dần dần dài ra, thật lâu sau, một nam tử tuấn mỹ tà mị mặc trường bào màu tím chậm rãi đi ra.
Trong mắt Mộ Dung Thiến từ kinh ngạc biến thành kinh diễm, có chút ngây ngốc nhìn Tử Tà đạp vỡ hư không mà đến.
Cả đời này, nam tử tuyệt diễm nhất nàng ta gặp được, chính là Thiên Bắc Dạ hồng y tóc bạc kia. Nhưng không nghĩ tới thế gian còn có người có nhan sắc không kém gì hắn, chỉ là vẻ đẹp của Thiên Bắc Dạ, là loại đẹp điên đảo chúng sinh, mà nam tử trước mắt, lại tà mị như thần, làm người không cách nào dời đi ánh mắt.
“Bất luận là Thiên Bắc Dạ, hay là người nam nhân này, ta đều phải có được!”
Mộ Dung Thiến khẽ nheo mắt lại, thực lực của người nam nhân này rất là cường đại, có thể sàn sàn không khách biệt với Thiên Bắc Dạ, nếu mình có thể có được nam nhân này, làm hắn nguyện trung thành, nói không chừng bằng vào lực lượng của hắn có thể bắt được Thiên Bắc Dạ tới tay!
Còn hắn……
Tuy nói hắn cũng tuấn mỹ siêu thoát tưởng tượng của nàng ta, nhưng đáng tiếc chỉ là một Linh thú!
Làm Linh thú, vốn nên là công cụ nhân loại lợi dụng, lại có nhân loại nào nguyện ý thành hôn với Linh thú?
Đương nhiên, nếu không có Thiên Bắc Dạ xuất hiện, Mộ Dung Thiến ngược lại có lẽ sẽ suy xét hắn một chút……
“Tiểu thư.”
Trưởng lão có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, như thế nào ông ta nhìn không ra, ý nghĩ trong lòng tiểu thư nhà mình, trên đời này, chỉ có đồ vật nàng ta không cần, trước nay đều không có đồ vật nàng ta không có được!
Thiên Bắc Dạ như thế, Linh thú trước mắt này cũng là như thế.
Phàm là nàng ta nhìn trúng, thì cần phải cướp tới trong tay!
“Thượng Cổ Phượng Hoàng?”
Đông Phương Ngọc liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Tử Tà, nhưng thật ra có chút kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân.
Nàng nhưng thật ra không nghĩ tới, trên người nữ nhi bảo bối nhà mình còn có một Linh thú cường thế như thế?
“Chúng ta cùng nhau lên!”
Con ngươi Ôn La trầm xuống, lạnh giọng nói: “Thực lực của gia hỏa này mạnh thế nào, cũng chỉ có một mình, chúng ta lại có nhiều người như vậy, còn cần kiêng kị hắn? Hơn nữa, một Linh thú cường thế như vậy, nếu bị chúng ta bắt tới trong tay, thế lực của mấy gia tộc chúng ta đây sẽ càng thêm cường đại, lúc đó, ai cũng sẽ không phải là đối thủ của chúng ta.”
Trưởng lão không nói gì, ông ta nhìn nam tử từ hư không đi xuống, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Ôn La, chúng ta phải cẩn thận một chút, ta có thể cảm nhận được, lực lượng của hắn không giống bình thường, hơn nữa, nếu ta không có đoán sai, hắn hẳn chính là Thượng Cổ Phượng Hoàng trong truyền thuyết!”
Thượng Cổ Phượng Hoàng!
Mấy chữ này rơi vào trong tai Mộ Dung Thiến, làm nàng ta không nhịn được ghen ghét ngứa răng: “Vì cái gì Thượng Cổ Phượng Hoàng sẽ nhận người như vậy là chủ? Loại đồ vật trân quý này, hẳn là do Đệ Nhất Thành chúng ta bảo quản! Trưởng lão, sau đó ngươi đừng giết hắn, nếu không quá đáng tiếc, ta muốn con Phượng Hoàng này nhận ta là chủ!”
Nàng ta ngẩng đầu nhìn Tử Tà, trong mắt mang theo vẻ nhất định phải có được.
Nhưng mà, âm thanh của bọn họ lại là một chữ không sót rơi vào trong tai Tử Tà, làm phía trên khuôn mặt tà mị kia của hắn nâng lên ý cười trào phúng, mắt tím chậm rãi chuyển về phía mọi người trên mặt đất, tay hắn nhẹ nhàng nâng lên……
Chương 1271: Tình địch (bốn)
Edit: kaylee
Ầm!
Một ánh sáng tím hạ xuống từ không trung, trực tiếp đánh về phía đầu của Mộ Dung Thiến.
“Tiểu thư, cẩn thận.”
Sắc mặt trưởng lão đại biến, vội vàng kéo Mộ Dung Thiến đến bên người mình, mà ở nháy mắt nàng ta bị lôi đi, ánh sáng màu tím kia rớt xuống, ‘ầm ầm’ một tiếng, đánh mảnh đất ban đầu nàng ta đứng thành một cái hố thật sâu.
Mộ Dung Thiến bị dọa ngây người, nếu vừa rồi trưởng lão không có kéo nàng ta một phen, sợ rằng nàng ta đã mất mạng ở chỗ này.
Nghĩ đến đây, nàng ta không nhịn được cả người run rẩy, vội vàng trốn đến sau lưng trưởng lão.
“Hừ!” Trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tử Tà trong hư không: “Ngươi thân là một cường giả, xuống tay với một nữ tử tính là bản lĩnh gì? Có gan thì chiến đấu với chúng ta!”
Mặc kệ trưởng lão không thích Mộ Dung Thiến cỡ nào, tốt xấu gì nàng ta cũng là thiên kim tiểu thư của Mộ Dung thế gia, càng là tôn nữ gia chủ thương yêu nhất.
Bảo vệ nàng ta, là chức trách của ông.
Hiện giờ, có thể nào cho phép những người khác làm ra chuyện này ở dưới mí mắt của mình?
Bên môi Tử Tà giương lên độ cong lạnh lẽo, âm thanh nhàn nhạt vang lên: “Ánh mắt nàng ta nhìn ta làm ta ghê tởm, bởi vậy, người thứ nhất ta muốn giết, chính là nàng ta!”
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Dung Thiến trắng bệch, cũng không dám nhiều lời bất luận một câu nào nữa, càng thêm dũng khí nhìn về phía Tử Tà đều không có, sợ mình không cẩn thận bị hắn giết.
“Tìm chết!”
Trong mắt trưởng lão hiện lên vẻ sắc bén, thân mình như gió bay nhanh về phía Tử Tà, ra sức một kích, đánh về phía bóng dáng mặc trường bào màu tím trong hư không kia.
Tử Tà nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, trên người lập tức dâng lên vô tận khí thế, ở bên trong khí thế như nước sông cuồn cuộn kia, thân mình bay nhanh mà đi của trưởng lão bỗng nhiên cứng đờ một chút.
Mà ngay trong nháy mắt này, Tử Tà hư không biến mất, lúc lại lần nữa xuất hiện đã tới phía sau ông ta.
Trường kiếm có chứa lôi điện màu tím trong tay rơi xuống, con ngươi nam nhân tràn ngập tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Phanh!
Trưởng lão nhanh chóng xoay người, kiếm trong tay chắn công kích nam nhân, tức khắc, một luồng lực lượng từ trên thân kiếm đánh đến ngực, làm bước chân của ông ta lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.
“Ta tới giúp ngươi.”
Con ngươi Ôn La trầm xuống, lắc mình muốn đi trợ giúp trưởng lão, lại vào lúc này, phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ chắn trước mặt hắn ta.
“Lấy nhiều khi ít tính là bản lĩnh gì? Ngươi vẫn là để chúng ta tới đối phó!”
Hồng Liên Lĩnh chủ cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt dừng ở trên người Ôn La.
Lúc này Ôn La, đã không có cao ngạo lúc ban đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Thiên, Đông Phương Ngọc, hai người các ngươi đối địch với chúng ta, là tuyệt đối không có kết cục tốt gì!”
“Ha ha ha!”
Hồng Liên Lĩnh chủ cười ha ha hai tiếng: “Thì ra đường đường là cường giả Ôn gia, chỉ biết nói mấy câu như vậy! Động một chút là lấy ra thân phận gia tộc bảo vệ! Nhưng ngươi cho rằng Cố Thiên ta là cái loại người vì sợ hãi thế lực của người khác mà lùi bước kia sao? Nếu là như thế, cũng không có ta hôm nay!”
Ầm!
Nói xong lời này, Hồng Liên Lĩnh chủ không có lại mở miệng, trực tiếp công kích về phía Ôn La……
Mộ Dung Thiến nắm chặt nắm tay, trên mặt đẹp tràn đầy khẩn trương, đột nhiên, tầm mắt của nàng ta liếc tới Cố Nhược Vân một mình đứng ở một bên, trong mắt hiện lên một tia sáng, đột nhiên vọt qua phía nàng.
Chỉ cần bắt lấy nữ nhân này, còn cần lo lắng những người này không dừng tay?
Cố Nhược Vân như là không có phát hiện động tác của Mộ Dung Thiến, mắt không chớp nhìn hai phương chiến đấu.
Chương 1272: Tình địch (năm)
Edit: kaylee
Phải biết rằng, càng về sau, đột phá cũng càng khó khăn.
Bởi vậy, có thể nhìn thấy loại chiến đấu cấp bậc này thực không dễ.
Vậy nên, lúc hai phương bắt đầu chiến đấu, Cố Nhược Vân đã nghiêm túc quan sát động tác của bọn họ, thế cho nên hiện giờ trong mắt nàng đã không có những người khác tồn tại, trong con ngươi thanh lãnh phản chiếu những bóng dáng đang chiến đấu kia……
“Đây chính là chiến đấu của cảnh giới Chí Tôn?” Ánh mắt Cố Nhược Vân vẫn không nỡ dời đi, vì vậy, cho dù là biết Mộ Dung Thiến vọt tới phía mình, nàng cũng không có bất luận động tác gì.
Nhìn chiến đấu trước mắt, Cố Nhược Vân bỗng nhiên có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, giống như thể hồ quán đỉnh (*), làm nàng cả người đều vô cùng thanh tỉnh.
(*)Thể hồ quán đỉnh ( 醍醐灌顶 ): là một thành ngữ Trung Quốc. Thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình dung sự tươi mát dễ chịu.
“Nha đầu thúi, hiện tại ngươi rơi vào trong tay của ta, ta muốn các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Trong mắt Mộ Dung Thiến hiện lên sát khí, thân mình đã vọt tới trước mặt Cố Nhược Vân.
Nàng ta nâng lên tay, hung hăng chộp tới cổ của Cố Nhược Vân, phía trên khuôn mặt kiều tiếu tràn đầy tàn nhẫn, tươi cười bên môi lại là vô cùng đắc ý.
Cho dù những người khác cường đại lại như thế nào? Có phế vật Võ Thánh sơ kỳ này ở chỗ này, cho dù bọn họ mạnh cỡ nào, cũng vẫn không phải là đối thủ của gia tộc bảo về!
Ầm!
Ngay ở khoảnh khắc Mộ Dung Thiến tới gần Cố Nhược Vân, một vòng lực lượng do tấn chức phát ra, hung hăng đánh thân mình Mộ Dung Thiến ra ngoài.
Nàng ta kinh ngạc mở to hai mắt, thân thể đều run lên.
Nữ nhân này, thế nhưng đột phá ở loại thời điểm này?
Bởi vì có quy tắc thiên địa bảo vệ, trong lúc võ giả đột phá là không cách nào thương nàng, cho nên, trong mắt Mộ Dung Thiến phun ra lửa giận, nhìn chằm chằm bóng dáng màu xanh dưới gió lốc……
“Nàng này thế nhưng có thể vì quan sát chiến đấu chúng ta mà đột phá?”
Trưởng lão đang chiến đấu với Tử Tà dừng động tác, ánh mắt chớp động vài cái: “thiên phú cường đại Như thế, nếu để nàng trưởng thành lên, tất nhiên sẽ tạo thành một hồi tinh phong huyết vũ ở trong Đệ Nhất Thành, không được, cần phải giết nàng!”
Thực hiển nhiên, Ôn La cũng nghĩ như vậy, hai người đều vội vàng buông người đối diện, lấy tốc độ nhanh nhất vọt qua phía Cố Nhược Vân, mang theo sát khí mãnh liệt.
“Vân nhi!”
Hồng Liên Lĩnh chủ đại kinh thất sắc, vội vàng đuổi theo, lửa giận bộc phát ra từ trên người hắn, mắt đen càng thêm lãnh khốc: “Nếu các ngươi dám đụng đến nữ nhi của ta, ta nhất định muốn gia tộc bảo về các ngươi từ đây gà chó không yên!”
Ầm!
Ở trong phút chốc Ôn La và trưởng lão tới trước mặt Cố Nhược Vân, một luồng lực lượng cường đại bỗng nhiên đánh đến, bọn họ còn không có phản ứng lại, thân mình đã nhanh chóng bay ra ngoài, ‘thịch’ một tiếng ngã trên mặt đất!
Phụt!
Hai người ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi, kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở trên người nam nhân chắn ở trước người Cố Nhược Vân……
Tóc bạc hồng y, tuyệt đại phong hoa!
Khuôn mặt tuyệt mỹ của nam nhân làm thiên địa đều ảm đạm thất sắc (trời đất mất đi màu sắc), một đầu tóc bạc khẽ bay ở trong gió, làm hắn thoạt nhìn càng thêm cao quý tuyệt diễm, hai mắt màu đỏ yêu dị chuyển về phía mọi người ngã xuống đất phía trước, trong âm trầm lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Tử Tà đứng ở giữa hư không, không có bất luận động tác gì, vừa rồi sở dĩ hắn không có tiến lên giống như Hồng Liên Lĩnh chủ, chính là bởi vì biết người nam nhân này tới……
Nhưng hắn lại không có xuất hiện, trước sau tránh né ở trong bóng tối.
Chỉ có như thế, mới có thể bức hắn ra.
“Nha đầu, ta có thể làm vì ngươi, cũng chỉ có như vậy.” Tử Tà chua xót cười cười.
Hắn hiểu rõ Cố Nhược Vân rất nhớ mong Thiên Bắc Dạ, vậy nên, hắn mới dùng phương pháp như thế bức hắn ta ra……
Chương 1273: Tình địch (sáu)
Edit: kaylee
“Tiểu Dạ?”
Cố Nhược Vân ngơ ngẩn nhìn nam nhân đứng ở trước mặt nàng, trong mắt tràn ngập kích động nhàn nhạt: “Chàng đã đến rồi?”
Thiên Bắc Dạ cũng không có quay đầu lại, tầm mắt âm trầm kia của hắn tập trung vào mấy người phía trước, sát khí trên người không chút che dấu khuếch tán ra, rồi sau đó, hắn nện bước bước ra, đi qua chỗ mấy người.
“Thiên Bắc Dạ!”
Trong khoảnh khắc Mộ Dung Thiến trông thấy nam nhân bất giác kinh sợ, ít lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng xuất hiện vui sướng mãnh liệt.
“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, ngươi có biết ta tìm ngươi tìm thật vất vả hay không!”
Khi đối mặt với Thiên Bắc Dạ nàng ta không còn kiêu căng ngạo mạn lúc trước, ngược lại mang theo một chút ý làm nũng.
Gia gia đã nói với nàng ta, nếu muốn có được trái tim của một người nam nhân, dùng thủ đoạn cứng rắn là vô dụng, chỉ có thể dùng nhu tình như nước của nữ tử cảm hóa hắn.
“Nếu ngươi đã đến rồi, vậy ngươi cùng ta đi thôi, chuyện khác ta cũng không nghĩ quản, ta chỉ cần ngươi là đủ rồi.” Mộ Dung Thiến cười duyên tiến lên, duỗi tay muốn kéo ống tay áo của Thiên Bắc Dạ, chỉ là tay của nàng ta còn không có tiếp xúc đến nam nhân, đã bị dọa sợ……
Ánh mắt của nam nhân nhìn về phía nàng ta trừ bỏ âm lãnh ra, càng có rất nhiều sát khí thị huyết, đôi mắt màu đỏ kia của hắn không chứa bất luận cảm tình gì, giống như là tùy thời có thể bóp chết nàng ta.
Mộ Dung Thiến ngây dại, không dám lại có động tác, trong mắt tràn ngập ủy khuất, giống như đang chỉ trích nam nhân tàn nhẫn.
“Tay của ngươi, không nghĩ muốn?”
Thiên Bắc Dạ cúi đầu nhìn tay nàng ta vươn ra, bước tới gần nàng ta hai bước, khí thế âm lãnh phát ra, âm thanh lạnh không mang theo độ ấm.
“Nếu ngươi không nghĩ muốn, ta đây không ngại làm nó cứ như vậy mà biến mất!”
Cả người Mộ Dung Thiến run rẩy, cắn chặt môi, tức giận nói: “Thiên Bắc Dạ, đừng cho ngươi mặt còn không biết xấu hổ! Nếu không phải ngươi giết vị hôn phu của bổn tiểu thư, bổn tiểu thư cũng sẽ không để ngươi nghênh thú! Cho dù không có ngươi, không biết có bao nhiêu người muốn làm phu quân của ta, ngươi còn không biết tốt xấu như vậy, trưởng lão, bắt hắn cho ta, hắn càng không đồng ý, bổn tiểu thư càng muốn cưỡng bách hắn vào động phòng!”
“Tiểu thư!”
Sắc mặt trưởng lão đại biến, ánh mắt kinh ngạc chuyển về phía Thiên Bắc Dạ.
Hiện giờ mới qua bao lâu?
Lực lượng của nam nhân so sánh với lúc trước, lại có tăng lên cực lớn, mà hiện tại muốn đối phó hắn, càng thêm không dễ.
“Trưởng lão, ngươi còn thất thần làm gì? Bắt tiểu tử thúi này cho ta!” Mộ Dung Thiến hận đến ngứa răng.
Một cô nương tốt như nàng ta, vì sao tên khốn Thiên Bắc Dạ này lại chướng mắt nàng ta?
Nhưng chỉ cần là đồ vật nàng ta coi trọng, thì quả quyết không có đạo lý buông tay!
“Tiểu thư, đừng chọc giận hắn!”
Cảm nhận được sát khí ngập trời trên người Thiên Bắc Dạ kia, trưởng lão vội vàng kéo Mộ Dung Thiến đến một bên, hoảng sợ nhìn nam nhân khủng bố trước mặt này, cắn chặt răng, nhét một cái mộc bàn hình tròn vào trong tay nàng ta, nói: “Nơi này ta có một khối truyền tống bàn, ngươi nhanh chóng rời đi nơi này!”
“Ta không đi!”
Hai tay Mộ Dung Thiến chống nạnh, tùy hứng nói: “Cho dù ta đi, cũng muốn mang theo nam nhân này cùng nhau đi!”
Nàng ta thật vất vả mới tìm được hắn, sao cam tâm rời đi như thế?
“Tiểu Dạ, chàng thật đúng là sẽ khắp nơi trêu chọc phiền toái.”
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ than một tiếng, nhàn nhạt nở nụ cười.
Nàng tin tưởng Thiên Bắc Dạ, lại không đại biểu nữ nhân khác có thể không nhìn trộm nam nhân của nàng!
“Vừa rồi ngươi gọi hắn là gì?”
Mộ Dung Thiến tức giận rồi.
Đồ vật nàng ta coi trọng, có thể nào cho phép những người khác nhìn trộm?
Vậy nên, cặp mắt kia hung hăng trừng Cố Nhược Vân: “Ngươi vậy mà dám gọi hắn là Tiểu Dạ! Ngươi có biết hắn là nam nhân của ta hay không! Trừ bỏ ta ra, không có người có thể xưng hô thân mật với hắn như vậy, nếu ngươi còn dám kêu một chữ, ta sẽ làm ngươi ngũ mã phanh thây!”
Chương 1274: Tình địch (bảy)
Edit: kaylee
Ngay từ đầu, Thiên Bắc Dạ đã xuất hiện cứu Cố Nhược Vân.
Nhưng Mộ Dung Thiến lại không cho rằng hai người bọn họ quen biết.
Chỉ cho rằng Thiên Bắc Dạ muốn đối nghịch với Mộ Dung thế gia, vì vậy, nhìn thấy Mộ Dung thế gia ra tay với những người khác, mới cứu nàng……
“Tiểu thư!”
Trưởng lão đã sớm nhìn ra quan hệ không bình thường giữa Thiên Bắc Dạ và Cố Nhược Vân, cho nên, sau khi nghe thấy những lời tìm chết này của Mộ Dung Thiến, mặt già lại lần nữa đại biến, muốn kéo Mộ Dung Thiến tới phía sau mình.
Nhưng mà, đã không còn kịp rồi……
Ầm!
Một luồng lực lượng cường hãn, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, hung hăng dừng ở trên người Mộ Dung Thiến.
Trong phút chốc, thân mình Mộ Dung Thiến bay ra ngoài giống như mũi tên rời dây cung, nện ở phía trên mặt đất lạnh băng.
Phụt!
Mộ Dung Thiến phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đứng lên, nàng ta vội vàng móc ra một cái Hoàng Kim hộ giáp rách nát từ trong ngực, khuôn mặt kiều tiếu kia càng thêm khó coi.
Hoàng Kim hộ giáp này là gia gia giao cho nàng, chỉ cần có hộ giáp này tồn tại, thì có thể chống đỡ bất luận công kích gì! Nhưng hôm nay, Hoàng Kim hộ giáp thế nhưng bị Thiên Bắc Dạ đánh nát! Đương nhiên, nếu như không có Hoàng Kim hộ giáp tồn tại, sợ rằng một chiêu vừa rồi của Thiên Bắc Dạ sẽ muốn mạng của nàng ta!
Nam nhân này, thật sự muốn giết mình!
Mộ Dung Thiến cắn chặt môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ của Thiên Bắc Dạ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Bắc Dạ, ngươi chướng mắt một cô nương tốt như bổn tiểu thư, ngày sau khẳng định sẽ hối hận!”
“Tiểu thư, ngươi đi mau!
Trưởng lão quay đầu hét lớn một tiếng với Mộ Dung Thiến, sau đó thân thể hóa thành một trường kiếm nhằm về phía Thiên Bắc Dạ.
Nhưng mà, ông ta vừa đến trước mặt Thiên Bắc Dạ, đã cảm giác được hơi thở lạnh lẽo kia càng thêm dày đặc, rồi sau đó một bàn tay dừng ở phía trên đầu ông ta.
“Các ngươi nhân lúc ta không ở, muốn thương tổn nữ nhân của ta.”
Hắn nâng lên khóe môi, nở nụ cười: “Chỉ bằng vào điểm này, Mộ Dung thế gia nhất định phải biến mất trên đời này.”
Phụt!
Bàn tay to của Thiên Bắc Dạ chỉ là hơi dùng một chút lực, đầu của trưởng lão đã giống như quả bóng bay bị bóp nổ, óc cùng với máu tươi bắn đầy trên mặt đất, phía trên khuôn mặt của nam nhân kia lại vẫn là âm lãnh hờ hững như cũ.
Thật giống như, hắn bóp nát chỉ là một quả trứng gà……
Nữ nhân!
Vừa rồi Thiên Bắc Dạ thế nhưng xưng hô nha đầu thúi kia là nữ nhân của hắn!
Mộ Dung Thiến cắn chặt răng, không nói hai lời lập tức lấy ra truyền tống bàn trưởng lão cho nàng ta ra, hung hăng vặn đứt, một luồng sáng từ trên trời rơi xuống, chỉ còn âm thanh điên cuồng của nàng ta truyền ở bên trong sân Lâm gia……
“Thiên Bắc Dạ, sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ là nam nhân của ta! Ta sẽ không tán thành ngươi có nữ nhân khác, nàng cần phải chết!”
Con ngươi Thiên Bắc Dạ trầm xuống, một mạt sát cơ chợt lóe qua đáy mắt.
“Mộ Dung thế gia……”
Hiện giờ Mộ Dung thế gia đã có sát tâm với Cố Nhược Vân, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ tiếp tục sống thêm!
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ánh mắt Ôn La tràn đầy hoảng sợ, thực lực của người nam nhân trước mắt này quá mức khủng bố.
Lực lượng của trưởng lão cũng không yếu hơn hắn, lại không chịu nổi một chiêu ở trong tay của hắn……
Những lão giả khác của Mộ Dung thế gia hai mặt liếc mắt nhìn nhau một cái, muốn xoay người chạy trốn.
Nhưng mà, Tử Tà đứng ở trong hư không kia như thế nào sẽ cho bọn họ cơ hội này?
Diệt Thế chi hỏa từ trên trời giáng xuống, những lão nhân còn không kịp bước ra bước chân đó trực tiếp hóa thành tro bụi ở dưới Diệt Thế chi hỏa, ngay cả âm thanh xin tha cũng chưa thể phát ra……
“Ha hả.”
Ôn La nhắm hai mắt lại, trào phúng nở nụ cười: “Ta thừa nhận năng lực của các ngươi rất mạnh, nhưng mà, so với gia tộc bảo vệ lại không đáng giá nhắc tới! Lực lượng gia tộc bảo vệ chúng ta xa xa không phải các ngươi có thể tưởng tượng được, chiến đấu với chúng ta, vĩnh viễn sẽ không có kết cục gì tốt.”
Chương 1275: Tình địch (tám)
Edit: kaylee
Phanh!
Ôn La nâng tay lên, một chưởng dừng ở trên đỉnh đầu mình, sau đó ở dưới ánh mắt của mọi người, thân thể hắn ta chậm rãi ngã xuống.
Thiên Bắc Dạ biết Ôn La nói chính là sự thật.
Lần này người Mộ Dung thế gia tiến đến, căn bản là không ở cùng một cấp bậc với lần trước hắn đối mặt! Đương nhiên, bằng thực lực hiện giờ của hắn, cho dù tới là những người lần trước đó, cũng không cần mạnh mẽ tăng lên thực lực đã có thể chiến ngang tay……
“Vân nhi.”
Thiên Bắc Dạ cũng không có nhìn thân thể Ôn La nhiều một cái, xoay người đi đến bên người Cố Nhược Vân, cánh tay duỗi ra, lập tức kéo thân thể của nàng vào trong ngực mình.
Hai mắt lúc trước còn tràn ngập âm trầm, vào giờ phút này lại tràn đầy nhu tình, một đầu tóc bạc bay lên ở trong gió, vô cùng phong hoa tuyệt đại, điên đảo chúng sinh.
“Ta đã trở về.”
Đúng vậy, hắn đã trở về!
Trở về gặp nàng.
“Tiểu Dạ……” Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nở nụ cười: “Hoan nghênh trở về.”
Nàng không hỏi vì sao lúc trước hắn nuốt lời, bởi vì nàng biết, nếu Thiên Bắc Dạ chưa từng đi Phong Cốc, thì tất nhiên có nguyên nhân của hắn.
Mà nàng, bất luận như thế nào cũng sẽ lựa chọn tin tưởng hắn.
“Khụ khụ.”
Hồng Liên Lĩnh chủ ho khan hai tiếng, có chút buồn bực nói: “Hai người các ngươi thu liễm một chút, không thấy được còn có những người khác ở chỗ này sao?”
“Vân Nhi,” Đông Phương Ngọc cười một tiếng, tầm mắt lại không ngừng đánh giá Thiên Bắc Dạ: “Con không giới thiệu với mẫu thân một chút sao? Vị này là……”
Cố Nhược Vân vừa định nói chuyện, lại bị Hồng Liên Lĩnh chủ đánh gãy.
“Tên tiểu tử thúi này vẫn luôn dây dưa nữ nhi bảo bối nhà chúng ta, chỉ là hắn còn không có hoàn toàn thông qua khảo nghiệm của ta, ta còn tạm thời không nhận hắn là nữ tế (con rể) của ta.”
Chê cười.
Hắn muốn giữ nữ nhi ở lâu thêm hai năm, làm sao dễ dàng tiện nghi tiểu tử thúi này như thế?
“Ta thấy hắn nhưng thật ra không tồi,” Đông Phương Ngọc vừa lòng cười: “Cho nên, chuyện này chúng ta cũng đừng nhúng tay, để cho hai người bọn họ tự xử lý, Thiên ca, chàng thấy thế nào?”
“Chỉ là……”
Hồng Liên Lĩnh chủ vẫn là tâm không cam tình không nguyện, nhưng mà, hắn còn không chưa nói xong, đã nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Ngọc bên cạnh bắn tới mình.
“Thiên ca,” Đông Phương Ngọc nâng môi cười, quay đầu nhìn về phía Hồng Liên Lĩnh chủ: “Không bằng, mấy ngày nay ta và Vân nhi cùng nhau ngủ, chàng tự mình ngủ đi, được không? Miễn cho Vân Nhi một mình tịch mịch, ngay cả người bồi nàng nói chuyện cũng không có.”
Uy hiếp!
Đây quả thực là uy hiếp trắng trợn!
Như thế nào Hồng Liên Lĩnh chủ nghe không ra ý tứ trong lời nói của Đông Phương Ngọc, hung hăng hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ: “Tính tiểu tử ngươi gặp may, ngay cả tức phụ của ta cũng nói giúp ngươi, một khi đã như vậy, ta đây cố mà tiếp nhận ngươi.”
Hắn đã có nhiều năm không gặp mặt Đông Phương Ngọc như vậy, ban đêm khẳng định phải ở chung cho tốt, sao có thể cứ như vậy để nàng rời đi?
Tính tính, dù sao sớm muộn gì nữ nhi cũng phải gả cho người, thực lực của tiểu tử này không tồi, lại vô cùng si tình, ít nhất nữ nhi đi theo hắn sẽ không chịu ủy khuất.
“Đa tạ nhạc mẫu đại nhân.”
Phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nam nhân nâng lên một nụ cười, trong hai mắt lại hàm chứa vẻ hài hước: “Nói như thế, nhạc phụ nhạc mẫu là đồng ý ta nghênh thú Vân nhi?”
“Chờ sau khi Sanh Tiêu lại đây, sẽ tổ chức hôn lễ vì các ngươi,” Hồng Liên Lĩnh chủ trầm mặc một lúc lâu, nói: “Nhưng mà, ta còn muốn triển khai khảo nghiệm cuối cùng đối với ngươi, nếu ngươi có thể làm được, về sau ta sẽ không ngăn cản ngươi và nữ nhi của ta thành thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro