Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1216 - 1230

Chương 1216: Phong Cốc (chín)

Edit: kaylee

Phong Tiêu Tiêu ban đầu còn bình phục tâm tình lại, vừa nghe đến lời này, sắc mặt lại lần nữa đại biến, tức giận quát một tiếng: “Ngu xuẩn!”

Hai chữ này mắng Bạch lão sững sờ ở tại chỗ, hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì làm cho đại tiểu thư tức giận.

“Có phải ngươi ngu xuẩn hay không?” Một chưởng của Phong Tiêu Tiêu dừng ở trên bàn, sắc mặt khó coi nói: “Loại nữ nhân giảo hoạt như Cố Nhược Vân này, sao lại có thể dễ dàng tin tưởng lời vu oan hãm hại của các ngươi? Nếu các ngươi cái gì cũng không nói, nàng căn bản không có chứng cứ là Phong Cốc chúng ta sai khiến, mặc dù trong lòng có suy đoán, cũng sẽ không dựa vào suy đoán này đã kết luận là Phong Cốc làm! Mà ngươi đẩy Phong Ngọc Thanh ra, cũng là kế một hòn đá ném hai chim, nhưng lại tương đương bại lộ cho nàng sát thủ là Phong Cốc chúng ta phái!”

Trong lòng nàng ta thiêu đốt lửa giận, lạnh mặt, nói: “Hơn nữa, ban ngày ngươi mới vừa đi tìm nàng, muốn mượn sức, buổi tối đã có sát thủ tiến đến, nàng căn bản là không cần suy nghĩ nhiều, đã biết những sát thủ đó là do chúng ta phái đi, mà không phải là phế vật Phong Ngọc Thanh kia! Càng quan trọng hơn là, ngươi muốn mượn tay phụ thân giết Cố Nhược Vân, ngươi cho rằng có khả năng sao? Nữ nhân kia xảo trá như thế, sao có thể chui đầu vô lưới? Ở trước lúc nàng không có đủ thực lực, nàng tuyệt sẽ không tới Phong Cốc chui đầu vô lưới!”

Đang lúc Phong Tiêu Tiêu giáo huấn Bạch lão, một âm thanh vội vã truyền vào.

“Đại tiểu thư, thuộc hạ có việc bẩm báo!”

Phong Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, nhìn người trước mặt, hỏi: “Chuyện gì?”

“Đại tiểu thư, vừa rồi có người tiến đến hội báo, nói là nữ nhân đại tiểu thư vẫn luôn muốn tìm kiếm tên gọi là Cố Nhược Vân kia đã đi tới Phong Cốc, hơn nữa, còn do Phong trưởng lão dẫn theo tiến đến tìm nhị thiếu gia……”

“Cái gì?”

Phong Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người, mắt đẹp trợn to, trong mắt tràn đầy không dám tin tưởng.

Sau khi Bạch lão ngây người vài giây, cười ha ha lên: “Đại tiểu thư, người đánh giá chỉ số thông minh của nữ nhân kia quá cao, nàng không có thông minh như người tưởng tượng, hiện giờ nàng đã tin lời sát thủ Phong Cốc nói, tới tìm Phong Ngọc Thanh tính sổ, ha ha ha!”

Đầu óc Phong Tiêu Tiêu chuyển động lên, muốn ở trong đó tìm được cái mấu chốt gì, nhưng bất luận nàng ta động đầu óc như thế nào, đều nghĩ không rõ vì sao Cố Nhược Vân muốn tới Phong Cốc?

Khi nào thì chỉ số thông minh của nàng trở nên thấp như thế?

Lời nói dối thấp kém như vậy, nàng thế nhưng cũng tin?

Chẳng lẽ đúng như lời Bạch lão nói, mình đánh giá cao nàng?

“Không có khả năng, này tuyệt đối không có khả năng!” Phong Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, trầm mặc xuống: “Này khẳng định có chuyện chúng ta không biết, một người thông minh như Cố Nhược Vân, sẽ không làm ra loại chuyện chui đầu vô lưới này.”

Bạch lão cười nhạo một tiếng, nâng lên khóe môi, nói: “Đại tiểu thư, người đừng đánh giá nàng quá cao! Ta thông qua đối thoại ngày hôm qua với nàng, đã có thể nhìn ra chỉ số thông minh của nàng cũng không cao bao nhiêu! Hiện giờ nàng đều đã đi tìm nhị thiếu gia phiền toái, hiển nhiên là bị lời nói dối của chúng ta lừa gạt, chỉ là làm ta không nghĩ tới chính là, Phong trưởng lão thế nhưng sẽ trợ giúp nàng, hơn nữa còn dắt nàng tiến đến tìm nhị thiếu gia, chẳng lẽ ông ta đã làm phản?”

Phong trưởng lão?

Trong đầu Phong Tiêu Tiêu hiện lên một tia sáng, rốt cuộc tìm ra một chút không tầm thường trong chuyện này.

“Bạch lão, ta cho rằng chuyện này khẳng định có vấn đề! Trung thành của Phong trưởng lão đối với Phong Cốc ta biết rõ ràng, sao ông có thể sẽ làm phản? Những năm gần đây, sở dĩ ta vẫn luôn không thể hoàn toàn mượn sức Phong trưởng lão, chính là bởi vì ông quá mức trung thành với Phong Cốc, cho dù trong lòng ông có bất mãn với Phong Ngọc Thanh nhiều thế nào, cũng tuyệt sẽ không tùy ý người khác thương tổn hắn, cho nên, ta vẫn cảm thấy việc này không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng.”

Chương 1217: Phong Cốc (mười)

Edit: kaylee

“Đại tiểu thư,” Bạch lão cười lạnh một tiếng, mặt đầy khinh thường: “Chân tướng chuyện này như thế nào, hiện tại chúng ta đi nơi đó của nhị thiếu gia xem một chút chẳng phải sẽ biết? Hà tất phải rối rắm ở chỗ này? Dù sao nhị thiếu gia đã là một phế vật, cũng không có uy hiếp gì đối với người, một khi đã như vậy, chúng ta đây cứu hắn một mạng đi, nói không chừng còn có thể có được cảm tình của Cốc chủ.”

Phong Tiêu Tiêu trầm mặc một lúc lâu, hơi hơi gật gật đầu.

Bất luận rốt cuộc Cố Nhược Vân đánh cái chủ ý gì, bọn họ chỉ cần đi xem một cái là có thể biết được chân tướng……

“Đi, hiện tại chúng ta lập tức đi Bắc Uyển, thuận tiện xem một chút gần nhất đệ đệ thân ái của ta thế nào.”

Phong Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhếch khóe môi, một tia sáng lạnh chợt lóe qua đáy mắt, rồi sau đó nàng ta không hề nói thêm cái gì, cất bước đi ra ngoài cửa.

Bắc Uyển.

Ở ngoài sương phòng, Phong trưởng lão giống như tượng điêu khắc chờ đợi ở cửa, ở sau khi trải qua đại hội Dược Tông lần trước, hiện giờ ông đã cúi đầu bội phục đối với Cố Nhược Vân, đối với mệnh lệnh của nàng, đương nhiên sẽ nghiêm túc chấp hành.
Đúng lúc này, mấy bóng dáng đi đến từ ngoài cửa viện, làm đáy mắt ông hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng thật ra cũng không có nghĩ nhiều đi lên nghênh đón: “Đại tiểu thư, Bạch trưởng lão, như thế nào các ngươi tới?”

Phong Tiêu Tiêu nhìn Phong trưởng lão chờ đợi ở cửa, nhẹ nhàng cười, nói: “Phong trưởng lão, ta đến thăm Ngọc Thanh một chút, rốt cuộc đã lâu chưa thấy hắn rời đi Bắc Uyển, như thế nào người làm tỷ tỷ ta đây cũng muốn tới quan tâm đệ đệ một chút, không phải sao?”

“Ha ha, đại tiểu thư quan tâm nhị thiếu gia đương nhiên không sai, nhưng hiện tại nhị thiếu gia không cách nào gặp người, xin đại tiểu thư ba ngày sau lại đến.”

Phong trưởng lão cười ha ha hai tiếng, ông hoàn toàn không biết hành động của Phong Tiêu Tiêu, vậy nên, thật sự cho rằng nàng ta đến vì nhớ mong Phong Ngọc Thanh.

“Hừ!”

Bạch lão đã sớm không quen nhìn Phong trưởng lão này, hừ lạnh một tiếng, nói: “Phong trưởng lão, ta nghe nói ngươi mang người ngoài vào Phong Cốc? Hơn nữa còn đưa tới bên trong viện của nhị thiếu gia? Không biết rốt cuộc người nọ có quan hệ gì với ngươi? Làm cho ngươi giúp nàng như thế?”

“Là thế này,” Phong trưởng lão cũng không có nhìn Bạch lão nhiều một cái, chuyển ánh mắt về phía Phong Tiêu Tiêu, nói: “Đại tiểu thư, vị cô nương kia ngươi cũng quen biết, chính là nữ tử đã từng đánh bại ta ở trên đại hội Dược Tông, thành công luyện chế ra đan dược! Nàng tới nơi này là vì khôi phục thực lực cho nhị thiếu gia, hiện giờ đang ở thời khắc mấu chốt, xin đại tiểu thư ba ngày sau lại đến!”

“Ha ha, thật sự là chê cười!”

Bạch lão cười ha ha hai tiếng, không đợi Phong Tiêu Tiêu trả lời, đã ngắt lời nói: “Sao ngươi biết nữ nhân kia là thật sự muốn trợ giúp nhị thiếu gia? Ta nghe nói tối hôm qua nhị thiếu gia phái người đi ám sát nàng, cho nên nàng tìm tới báo thù! Ta khuyên ngươi vẫn nhanh chóng tránh ra, vạn nhất làm nhị thiếu gia xảy ra chuyện gì, ngươi cho rằng Cốc chủ sẽ tha cho ngươi?”

Nghe vậy, Phong trưởng lão hoàn toàn trợn tròn mắt.

Nhị thiếu gia phái người ám sát sư phụ? Vậy vì sao sư phụ cũng không có nói chuyện này? Hơn nữa, với tính cách của sư phụ, nếu nhị thiếu gia thật sự muốn ám sát nàng, nàng còn sẽ chuyện trò vui vẻ với hắn sao?

“Bạch lão!”

Đối với Phong Tiêu Tiêu, Phong trưởng lão nhưng thật ra thực khách khí, nhưng ở trước mặt Bạch lão, thì không cần như thế.

Vì vậy, ông nhăn mày lại, có chút bất mãn liếc mắt nhìn lão một cái: “Nếu ngươi không có chứng cứ rõ ràng, tốt nhất đừng ba hoa chích choè! Cố Nhược Vân tuyệt đối không phải vì giết nhị thiếu gia mà đến, ta tin tưởng nàng có thể trợ giúp hắn!”

Nói xong lời này, ông phất phất ống tay áo, mặt già âm trầm, nói: “Hiện tại mời các ngươi trở về đi, ta đáp ứng nàng, sẽ không để cho bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy nhị thiếu gia!”

Chương 1218: Phong Cốc (mười một)

Edit: kaylee

“Phong trưởng lão!”

Bạch lão giận tím mặt, lạnh giọng nói: “Ngươi có biết rốt cuộc ngươi đang làm cái gì hay không? Nữ nhân kia cho ngươi chỗ tốt gì, làm cho ngươi giúp đỡ nàng như thế? Nếu ngươi ngăn chúng ta ở bên ngoài, nhị thiếu gia tất sẽ có nguy hiểm! Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ hắn không màng?”

“Hừ!”

Phong trưởng lão hừ hừ, không hề để ý tới lão nhân này, mà chuyển tầm mắt về phía Phong Tiêu Tiêu.

“Đại tiểu thư, ta làm người như thế nào, ngươi hẳn rõ ràng hơn bất luận kẻ nào! Cho dù ta ruồng bỏ người trong thiên hạ, ta cũng sẽ không ruồng bỏ Phong Cốc! Vẫn là xin ngài tin tưởng ta lúc này đây! Ta tuyệt đối không có khả năng muốn ám hại nhị thiếu gia!”

Phong Tiêu Tiêu trầm mặc, thật lâu sau, nàng ta nâng khuôn mặt tú lệ kia lên, nhìn khuôn mặt già nua của Phong trưởng lão, nhàn nhạt nhếch khóe môi: “Phong trưởng lão, để chúng ta đi vào nhìn một cái đi, ta chỉ cần nhìn thấy Ngọc Thanh bình yên vô sự, ta đây sẽ rời đi nơi này!”

Sắc mặt Phong trưởng lão đột nhiên biến đổi.

Hiện giờ nhị thiếu gia đang ở trạng thái chết giả, nếu để cho bọn họ thấy hắn, thì cho dù sư phụ có nói mỏi miệng cũng nói không rõ!

Mà trông thấy vẻ mặt của ông, con ngươi Phong Tiêu Tiêu trầm một chút, chẳng lẽ đúng như lời Bạch lão nói, Cố Nhược Vân tới nơi này là vì giết Phong Ngọc Thanh? Nhưng không đúng, nàng sẽ không ngu xuẩn đến loại trình độ giết người ở Phong Cốc này, chuyện này là tự tìm đường chết!

Huống chi, nàng thế nhưng còn có bản lĩnh làm Phong trưởng lão tin tưởng nàng như vậy, thậm chí vì nàng, mà đứng ở ngoài cửa ngăn cản bất luận kẻ nào vọng tưởng muốn tiếp cận……

“Không được!”

Mắt thấy nhóm người này đi thẳng đến phòng, Phong trưởng lão vội vàng ngăn cản bọn họ, sắc mặt rất là khó coi nói: “Các ngươi không thể đi vào, nếu các ngươi khăng khăng đi vào, đồng nghĩa với hại nhị thiếu gia!”

Ánh mắt Phong Tiêu Tiêu lập loè vài cái, phía trên khuôn mặt kia vẫn treo tươi cười mềm nhẹ như cũ, nụ cười kia giống như gió, dịu nhẹ mờ ảo.

“Phong trưởng lão, đừng quên, ngươi là người Phong Cốc chúng ta.”

Một câu này, nàng ta là cười nói ra, trong âm thanh kia lại chứa lạnh lẽo làm cho cả người Phong trưởng lão chấn động.

“Ngươi theo phụ thân ta nhiều năm như vậy, hẳn là biết ông yêu thương Ngọc Thanh thế nào, cho dù Ngọc Thanh Thành là một phế vật, ông vẫn bảo vệ hắn như cũ! Cho nên, nếu Ngọc Thanh có nguy hiểm gì, trách nhiệm này, ngươi có khả năng đảm đương?”

Nàng ta ngẩng đầu, khuôn mặt không còn cười khẽ lúc ban đầu, trong mắt đẹp mang theo nghiêm khắc.

Vẻ mặt Phong trưởng lão ngẩn ra một chút, nhíu chặt mày, nói: “Đại tiểu thư, mặc kệ ngươi nói cái gì, vì an toàn của nhị thiếu gia, ta đều sẽ không cho các ngươi đi vào!”

“Ha ha ha!”

Bạch lão lại lần nữa cười ha ha lên: “Phong trưởng lão, ngươi thật sự muốn quyết định như vậy? Được, một khi đã như vậy, chúng ta đây lập tức xông vào, ta ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc các ngươi muốn làm gì nhị thiếu gia?”

Ầm!

Nói xong lời này, cả người Bạch lão đều biến thành một thanh lợi kiếm, vọt qua phía Phong trưởng lão.

Phanh!

Phong trưởng lão nháy mắt rút ra vũ khí, chặn công kích của Bạch lão, khoảnh khắc kia, một luồng lực lượng truyền ra từ trên người hai người, phá hủy tất cả cây cối chung quanh.

“Ta nói, ta sẽ không để cho các ngươi đi vào!” Khuôn mặt Phong trưởng lão âm trầm, hung hăng nói: “Nếu các ngươi khăng khăng như thế, ta đây cũng cũng chỉ có thể ra tay ngăn cản! Chỉ là, Bạch lão, nếu ngươi cần phải rõ ràng, dựa vào địa vị của ta ở bên người Cốc chủ, ngươi đắc tội ta, là sẽ không có kết cục tốt!”

“Ha ha!” Bạch lão cười ha ha nói: “Ngươi cấu kết người ngoài, muốn mưu hại nhị thiếu gia, một khi cái tội danh này thành lập, ngươi cho rằng ngươi ở trong cảm nhận của Cốc chủ còn có địa vị gì đáng nói? Những năm gần đây, ngươi dựa vào sự tín nhiệm của Cốc chủ tác oai tác quái ở Phong Cốc, ai cũng phải lễ nhượng ngươi ba phần, không nghĩ tới ngươi lại không biết cảm ơn như thế, ngay cả nhị thiếu gia đều không muốn buông tha! Ta đã phái người đi thông báo với Cốc chủ, thực nhanh ngươi sẽ bị Cốc chủ nghiêm trị!”

Chương 1219: Phong Cốc (mười hai)

Edit: kaylee

Sắc mặt Phong trưởng lão biến đổi.

Ông biết, lời Bạch lão nói rất có đạo lý!

Bất luận Cốc chủ tín nhiệm ông thế nào, đều có cấm kỵ không thể xâm phạm!

Cấm kỵ kia chính là nhị thiếu gia!

Nếu thật để Bạch lão mời Cốc chủ lại đây, sợ rằng mình sẽ không cách nào ngăn cản những người này. Chỉ là, vừa rồi sư phụ đã nói, mặc kệ như thế nào, cũng phải ngăn cản người khác quấy rầy nhị thiếu gia, nếu không, một khi rút ngân châm ra, cho dù là thần tiên tới cũng không thể làm nhị thiếu gia khởi tử hồi sinh!

“Đại tiểu thư, ta đi theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi thật sự không tín nhiệm ta như thế?”

Phong trưởng lão quay đầu nhìn về phía Phong Tiêu Tiêu, tràn đầy thất vọng, vô cùng đau đớn hỏi.

“Không phải ta không tin ngươi, mà là ta lo lắng ngươi bị Cố Nhược Vân lừa gạt,” Con ngươi Phong Tiêu Tiêu trầm xuống: “Cho nên, ta chỉ có xem qua Ngọc Thanh mới có thể yên tâm, ngươi không cần lo lắng, ta chỉ liếc hắn một cái, nếu nhìn thấy hắn bình yên vô sự, ta sẽ dẫn người rời đi nơi này.”

Phong trưởng lão lắc lắc đầu, hơi hơi nhắm hai mắt lại.

“Đại tiểu thư, ta biết ngươi quan tâm nhị thiếu gia, nhưng ta thật sự không thể cho các ngươi đi vào! Nếu không, chắc chắn hại mệnh của nhị thiếu gia!”

Ba ngày!

Ông chỉ cần kiên trì ba ngày, chờ Cố Nhược Vân trở về, là có thể giải trừ tất cả hiểu lầm.

“Tránh ra!”

Bạch lão hét lớn một tiếng, bàn tay hung hăng đánh tới ngực của Phong trưởng lão.

Chưởng phong của lão rất là sắc bén, bao vây bởi một tầng linh khí nhàn nhạt, ánh mắt càng là vô cùng hung ác, không còn có ôn hòa lúc trước.

“Hừ!”

Mắt thấy Bạch lão tới gần mình, Phong trưởng lão hừ một tiếng, lập tức giơ tay nghênh đón bàn tay của Bạch lão, âm lãnh nói: “Đối mặt với đại tiểu thư, ta sẽ không động thủ, nhưng còn ngươi, ta sẽ không nhường nhịn!”

Ầm!

Hai chưởng chạm vào nhau, thân mình Bạch lão lui về phía sau hai bước, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi, ánh mắt lạnh lùng ngóng nhìn Phong trưởng lão.

Ở trong toàn bộ Phong Cốc, thực lực của Phong trưởng lão chỉ ở sau Cốc chủ, mình căn bản không phải là đối thủ của ông ta!

“Đủ rồi!”

Phong Tiêu Tiêu nhíu mày liễu, liếc mắt lạnh lùng trừng hai lão giả, nhàn nhạt nói: “Hai người các ngươi ở chỗ này chiến đấu không thay đổi được gì, chờ phụ thân ta lại đây lại tiến hành phán đoán!”

Nói xong lời này, nàng ta chuyển mắt nhìn Phong trưởng lão, gằn từng chữ một hỏi: “Phong trưởng lão, ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có nguyện ý tránh ra hay không? Nếu thật sự chờ phụ thân ta tới, lửa giận của ông, không phải ngươi có thể thừa nhận được.”

“Xin lỗi, đại tiểu thư, ta không thể.”

Phong trưởng lão một mình chắn ở trước cửa phòng, mặt già ngưng trọng, đứng thẳng tắp giống như tượng điêu khắc: “Ta tin tưởng, ba ngày sau, ngươi ẽ biết hành vi của ta có bao nhiêu chính xác! Mà ở trước đó, ta quyết không thể tránh ra!”

Phong Tiêu Tiêu mím môi, cười lạnh một tiếng: “Tốt, hy vọng ngươi đừng hối hận vì quyết định của mình! Nhưng mà, Phong trưởng lão, ta thật sự nhìn không ra, ngươi sẽ là loại người này! Ta đối với ngươi thật sự đã thất vọng tột đỉnh!”

Trong âm thanh mềm nhẹ của nữ tử kia mang theo thất vọng rõ ràng, làm trái tim của Phong trưởng lão đột nhiên đập mạnh một cái.

Ông nhắm mắt lại, thật lâu sau mới chậm rãi mở ra, trong hai mắt tràn đầy kiên định, lại rốt cuộc không có nhiều lời một chữ.

“Cốc chủ đến!”

Hét lớn một tiếng từ không trung hạ xuống, rồi sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người, một nam tử anh tuấn mặc áo bào trắng phá vỡ hư không mà đến, thân hình hắn vĩ ngạn cao lớn, bộ mặt lạnh lùng, cả người lộ ra hơi thở uy nghiêm, không giận mà uy.

Chương 1220: Phong Cốc (mười ba)

Edit: kaylee

Ở phía sau hắn, đi theo hai gã hộ vệ cầm kiếm trong tay, cũng là mặt không biểu tình, trung thành bảo về ở phía sau hắn.

Mà vừa rồi phát ra tiếng thông truyền kia, chính là hộ vệ phía sau nam nhân.

Nam tử mặc áo bào trắng chậm rãi đi tới, khí phách theo bước chân hắn tản mát ra, làm người chung quanh đều không nhịn được cúi đầu xuống.

Đây chính là cường giả cảnh giới Chí Tôn, chỉ là bằng vào uy áp kia, cũng có thể khiến người thần phục.

“Ai có thể nói cho ta, đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Cốc chủ đảo qua trên người từng người ở đây, âm thanh lạnh nhạt mở miệng hỏi.

“Bẩm báo Cốc chủ,” Bạch lão hung hăng trừng mắt nhìn Phong trưởng lão mắt sắc mặt khó coi, rồi nhìn Cốc chủ, nói: “Phong trưởng lão hắn cấu kết với người ngoài, muốn mưu hại nhị thiếu gia, hiện giờ người ngoài kia đã thi triển cực hình với nhị thiếu gia ở trong phòng, hắn lại không cho chúng ta đi vào, thậm chí còn không cho phép chúng ta nhìn một cái! Xin Cốc chủ làm chủ cho chúng ta?”

Nghe vậy, ánh mắt lạnh nhạt của Cốc chủ dừng ở trên người Phong trưởng lão, giọng nói lộ ra lạnh lẽo hỏi: “Nhưng có việc này?”

“Cốc chủ,” Phong trưởng lão củng củng nắm tay, khuôn mặt vô cùng khó coi: “Chuyện là thế này, người hẳn còn nhớ rõ thiên tài gọi là Cố Nhược Vân lúc trước ta từng nói qua với người kia, hiện giờ Cố Nhược Vân đã đi tới Phong Cốc, hơn nữa có thể trợ giúp nhị thiếu gia khôi phục thực lực, cho nên ta mới có thể trợ giúp nàng.”

Bạch lão cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: “Phong trưởng lão, nếu đúng như lời ngươi nói, thì vì sao ngươi không muốn để chúng ta đi vào xem một cái? Nếu nàng thật sự có thực lực cứu trợ nhị thiếu gia, chúng ta tất sẽ không quấy rầy đến nàng, nhưng ngươi thì sao? Ngươi đều không cho phép chúng ta tiến vào xem xét, không phải muốn trợ giúp nàng mưu hại nhị thiếu gia, lại là vì cái gì?”

“Này……” Phong trưởng lão nhất thời nghẹn lời, hòa hoãn một lát, mới nói: “Cốc chủ, xin người tin tưởng ta, ta trung thành với Phong Cốc nhật nguyệt chứng giám! Tuyệt không có ý mưu hại! Nếu các ngươi thật sự muốn tự tiện xông vào trong phòng, tất sẽ hại chết nhị thiếu gia!”

Cốc chủ trầm mặc xuống, khuôn mặt lạnh lùng không biết suy nghĩ cái gì, trước sau không nói gì.

“Phụ thân,” Phong Tiêu Tiêu nhìn Phong trưởng lão, đi tới trước mặt Cốc chủ, âm thanh kia mềm nhẹ như gió, chậm rãi vang lên ở trong sân viên yên tĩnh: “Ta tin tưởng Phong trưởng lão, ông ấy không có khả năng muốn mưu hại đệ đệ.”

Bạch lão sửng sốt một chút, không nghĩ tới Phong Tiêu Tiêu sẽ nói chuyện giúp Phong trưởng lão, mục đích của bọn họ không phải vì đối phó với Cố Nhược Vân sao? Mà hiển nhiên, hiện giờ Phong trưởng lão là lựa chọn đứng ở bên phía Cố Nhược Vân kia.

Vậy vì sao nàng phải giúp hắn?

Phong trưởng lão cũng không nghĩ tới cuối cùng Phong Tiêu Tiêu lại mở miệng nói chuyện vì mình, không nhịn được cảm kích nhìn nàng ta một cái, rốt cuộc, với thái độ vừa rồi của mình, đại tiểu thư không có cáo trạng mình ở trước mặt Cốc chủ đã thực không tồi, đừng nói đến là nói chuyện vì mình.

“Chỉ là……” Con ngươi Phong Tiêu Tiêu chuyển động vài vòng: “Lấy hiểu biết của ta đối với Cố Nhược Vân, nữ tử kia rất là thông minh, cũng thực giảo hoạt! Phong trưởng lão thương tiếc phụ thân đau nhi tử, nên mới dễ dàng tin lời Cố Nhược Vân nói, ông ấy cũng không sai, chỉ có thể trách đối phương quá giảo hoạt! Mà Phong trưởng lão cũng là xuất phát từ ý tốt mà thôi, chỉ là Cố Nhược Vân kia không có khả năng sẽ cứu Ngọc Thanh, vì đêm qua, Ngọc Thanh đã phái người muốn đi bắt Cố Nhược Vân làm thiếp, ngươi ngẫm lại xem, với quan hệ hiện giờ cảu bọn họ, sao Cố Nhược Vân có thể sẽ cứu hắn?”

Hiện giờ, Phong Tiêu Tiêu đã mặc kệ Cố Nhược Vân tới nơi này vì mục đích gì, chỉ cần nàng đi tới Phong Cốc này, thì mình hoàn toàn có thể mượn tay phụ thân giết nàng.

Chương 1221: Phong Cốc (mười bốn)

Edit: kaylee

Hơn nữa, Phong trưởng lão không muốn để cho bọn họ tiến vào trong phòng như thế, vậy tất nhiên chứng minh lúc này bọn họ tuyệt đối không thể gặp Phong Ngọc Thanh, nếu không, sẽ thật sự như lời ông ta nói, khiến Phong Ngọc Thanh gặp phải nguy hiểm!

Một khi đã như vậy, thì nàng ta nhất định phải tiến vào trong phòng, lại lần nữa dùng kế một hòn đá ném hai con chim!

Nếu Phong Ngọc Thanh chết, phụ thân tuyệt đối không có khả năng buông tha cho Cố Nhược Vân!

Nghĩ vậy, trong đôi mắt đẹp của Phong Tiêu Tiêu hiện lên sát khí không rõ ràng.

Không thể không nói, Phong Tiêu Tiêu này thực thông minh, nàng ta biết Cốc chủ rất là tín nhiệm Phong trưởng lão, nếu ở trước mặt hắn vu hãm Phong trưởng lão, thì hiệu quả tất sẽ hoàn toàn ngược lại. Vậy nên, nàng ta chỉ có thể mở miệng giải vây vì Phong trưởng lão, lại đẩy tất cả trách nhiệm đến trên đầu Cố Nhược Vân.

Kể từ đó, phụ thân khẳng định sẽ không lại tin tưởng Phong trưởng lão, chỉ biết cho rằng ông ta bị người lợi dụng.

“Phong trưởng lão, ngươi tránh ra.”

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời nói của Phong Tiêu Tiêu, tầm mắt Cốc chủ dừng ở trên người Phong trưởng lão, tiếng nói trầm thấp ra lệnh nói.

“Cốc chủ?”

Thân thể chắn ở trước cửa Phong trưởng lão kia cứng đờ một chút, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng kia của Cốc chủ: “Nếu các người đi vào, nhất định sẽ hại nhị thiếu gia.”

“Phong trưởng lão, xem ra Cố Nhược Vân thật sự rót mê hồn dược cho ngươi, làm cho ngươi tín nhiệm nàng như thế,” Con ngươi Phong Tiêu Tiêu trầm xuống, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi lại ngăn cản chúng ta, có lẽ Ngọc Thanh thật sự đã chết! Hắn đã từng gặp nguy hiểm, thật vất vả mới cứu trở về, chẳng lẽ ngươi muốn làm hắn lại chết một lần?”

“Tránh ra!”

Ngay sau khi Phong Tiêu Tiêu nói xong, âm thanh lạnh lùng của Cốc chủ lại vang lên lần nữa.

Nếu những người khác muốn tiến vào phòng Phong Ngọc Thanh, thì mặc kệ trả giá thế nào, Phong trưởng lão đều sẽ ngăn cản.

Nhưng mà, lúc này người tiến đến là Cốc chủ!

Phong trưởng lão miệng đầy chua xót, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng, nhưng ông vẫn là nghiêng thân mình, tránh ra một con đường.

“Phanh!”

Cốc chủ bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, bước nhanh đi vào, mới vừa đi vào phòng, ánh vào mi mắt chính là toàn thân cắm đầy ngân châm của Phong Ngọc Thanh. Mà giờ phút này Phong Ngọc Thanh không tiếng động nằm ở trên giường, không khác gì đã chết.

“Thanh Nhi!”

Cốc chủ đại kinh thất sắc, vội vàng đi tới bên Phong Ngọc Thanh, lúc tay hắn đặt ở trên mũi của Phong Ngọc Thanh, gương mặt kia tức khắc lạnh xuống, cả người tản mát ra khí lạnh nồng đậm.

“Phong trưởng lão, ta đã sớm nói, nữ nhân kia không có lòng tốt, hiện giờ càng là hại chết nhị thiếu gia! Ngươi mau giao nữ nhân kia ra đây, nếu không, lúc này đây ai cũng cứu không được ngươi!” Bạch lão vui sướng khi người gặp họa nói.

Lão đã sớm nhìn lão già này khó chịu, ỷ vào sự tín nhiệm của Cốc chủ nên không coi ai ra gì, có khi ngay cả đại tiểu thư đều không để ở trong mắt! Hiện giờ khen ngược, thế nhưng dễ tin lời nói dối của một nữ nhân, hoàn toàn đắc tội Cốc chủ.

Phỏng chừng, Cốc chủ sẽ coi ông ta như đồng mưu mà tru sát!

Cốc chủ hít sâu một hơi, run rẩy vươn tay, muốn rút ra ngân châm trên người Phong Ngọc Thanh, giờ khắc này, trái tim hắn bị bóp chặt, trong lòng tràn đầy lửa giận.

“Cốc chủ.”

Mắt thấy tay của Cốc chủ sắp sửa rơi xuống phía trên ngân châm, sắc mặt Phong trưởng lão đại biến, vội vàng bước nhanh tiến lên, túm chặt cánh tay vươn ra của Cốc chủ: “Cốc chủ, ngàn vạn không thể rút ngân châm ra, nếu người rút ngân châm ra, thiếu Cốc chủ sẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”

“Tránh ra!”

Trên người Cốc chủ bao phủ một tầng hàn khí, lạnh giọng nói.

Chương 1222: Phong Cốc (mười lăm)

Edit: kaylee

Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu như vậy đối đãi với Phong trưởng lão, nhưng hôm nay khó thở nên cái gì cũng không để ý! Huống chi, lão gia hỏa này làm hại nhi tử của mình chết thảm ở chỗ này, như thế nào hắn còn khách khí với ông ta?

“Cốc chủ, xin người tin tưởng ta một lần, cho ta thời gian ba ngày, ba ngày sau, ta nhất định sẽ trả lại người một nhị thiếu gia sinh long hoạt hổ!” Phong trưởng lão túm chặt lấy cánh tay của Cốc chủ, ánh mắt kiên định nói.

Cốc chủ nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông: “Trái tim của Thanh Nhi đã ngừng đập, như thế nào hắn còn có thể sống sót? Hơn nữa, ta có thể cảm nhận được, Hoàn Hồn hoa trong thân thể hắn đã mất đi tung tích, ngươi hẳn là biết hậu quả một khi Hoàn Hồn hoa biến mất là cái gì, hắn đã không thể cứu!”

“Cốc chủ, Cố Nhược Vân đáp ứng ta, ba ngày sau khẳng định sẽ trở về, nàng lấy Hoàn Hồn hoa đi luyện chế Hoàn Hồn Đan, chính là vì cứu nhị thiếu gia! Cho nên, nàng mới dùng ngân châm phong bế nhị thiếu gia, làm hắn hiện ra một loại trạng huống chết giả, nếu người rút ngân châm ra, thì nhị thiếu gia sẽ thật sự chết!”

“Ha hả,” Bạch lão cười lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo trào phúng nói: “Phong trưởng lão, khi nào thì ngươi trở nên ngây thơ như thế? Hoàn Hồn Đan? Đó là thứ gì, ta nghe cũng không có nghe nói qua! Nàng kêu ngươi cho nàng Hoàn Hồn hoa, ngươi thật sự giúp đỡ nàng làm như thế? Ngươi đây rõ ràng chính là đang hại nhị thiếu gia! Cốc chủ, ta thấy Phong trưởng lão chính là có ý đồ gây rối, xin Cốc chủ phạt nặng ông ra, báo thù rửa hận vì nhị thiếu gia!”

Phong trưởng lão nôn nóng lên, sớm biết thế lúc trước nên thong báo một tiếng với Cốc chủ, nói không chừng sẽ không làm cục diện trở nên không thể vãn hồi như thế.

Chỉ là, như thế nào Phong trưởng lão biết được, Bắc Uyển trước nay không có người hỏi thăm sẽ lập tức đưa tới Phong Tiêu Tiêu?

“Các ngươi muốn như thế nào mới có thể tin tưởng ta?” Phong trưởng lão nôn nóng lên, mồ hôi đầy đầu nói: “Cốc chủ, nếu Cố Nhược Vân không có một chút thực lực, ngươi cho rằng ta sẽ tín nhiệm nàng? Nếu các ngươi thật sự không tin, ta có thể dùng mạng để cược, nếu ba ngày sau Cố Nhược Vân không trở về, ta đây sẽ lấy cái chết tạ tội!”

Phong trưởng lão cắn chặt răng, hiện tại, ông đã đặt tất cả hy vọng tới trên người Cố Nhược Vân, trong lòng càng không ngừng cầu xin nàng nhanh chóng xuất hiện, như thế mình có thể giải thoát từ dưới loại tình huống này……

“Phong trưởng lão, chuyện này không có quan hệ với ngươi,” Trong con ngươi của Phong Tiêu Tiêu hiện lên một tia sáng, nói: “Hơn nữa, Ngọc Thanh đã chết, Phong Cốc chúng ta không muốn lại mất đi nhân tài như ngươi, cho nên, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi dùng mình tới chứng minh.”

Chê cười, sao nàng ta có thể chờ đợi?

Lúc trước nàng ta đã nghi hoặc, với chỉ số thông minh của Cố Nhược Vân sao có thể sẽ đến chui đầu vô lưới? Hiện tại tình huống thực rõ ràng, nàng xác thật là vì trị liệu cho Phong Ngọc Thanh mà đến! Mà như thế nào mình lại cho nàng thời gian ba ngày? Vạn nhất Phong Ngọc Thanh thật sự bị cứu sống, thì muốn mượn đao giết người sẽ càng không dễ dàng như vậy.

“Đại tiểu thư, ta biết ngươi là đang suy xét vì ta, chỉ là ta lại không thể không làm như vậy,” Phong trưởng lão chuyển mắt nhìn Cốc chủ, khuôn mặt trầm trọng nói: “Cốc chủ, vì sao người không tin chúng ta một lần? Nếu người rút ngân châm này, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Mà nếu tin tưởng ta, nhị thiếu gia còn có khả năng sống sót! Nếu ta thật sự bất hạnh tin sai người, ta đây cho dù là chân trời góc biển cũng sẽ tìm được nàng, mang nàng về cho người! Hơn nữa cuối cùng lấy cái chết tạ tội!”

Tay đặt trên ngân châm của Cốc chủ ngừng lại, phía trên khuôn mặt lạnh lùng kia của hắn mang theo biểu cảm làm người không cách nào xem hiểu, thật lâu sau, hắn thu hồi tay, nhàn nhạt nói một câu: “Được, ta tin tưởng ngươi lần này!”

Chương 1223: Phong Cốc (mười sáu)

Edit: kaylee

“Phụ thân!”

Sắc mặt Phong Tiêu Tiêu thay đổi, trong mắt đẹp xuất hiện sự tàn nhẫn: “Chúng ta không thể lại tiếp tục chờ, hiện tại cần phải lập tức đi bắt giữ Cố Nhược Vân, tin tưởng nàng còn không có đi xa! Vạn nhất chờ nàng chạy thoát, thì chờ đợi sẽ là tai họa của toàn bộ Phong Cốc, thiên phú của nữ nhân kia quá mức đáng sợ, để nàng tiếp tục trưởng thành, Phong trưởng lão căn bản là không làm gì được nàng, cho nên, nữ nhi khẩn cầu phụ thân hạ lệnh đuổi giết Cố Nhược Vân, hơn nữa để Ngọc Thanh an yên xuống mồ!”

Phịch!

Sau khi Phong Tiêu Tiêu nói xong lời này, lập tức vội vàng quỳ xuống, khuôn mặt bình tĩnh nói.

“Khẩn cầu Cốc chủ đuổi giết hung thủ, báo thù rửa hận vì nhị thiếu gia!”

Đám người Bạch lão cũng đều quỳ xuống, khẩn cầu nói.

“Đủ rồi!” Cốc chủ phất phất tay, giọng điệu uy nghiêm dừng ở trong căn phòng này: “Cho dù đuổi kịp nàng, Ngọc Thanh cũng không có khả năng sống lại, một khi đã như vậy, vậy thì ngựa chết coi như ngựa sống ! Ta tạm thời tin tưởng bọn họ một lần, nhưng nếu ba ngày sau nàng còn không trở về, ta đây sẽ làm nàng hiểu rõ kết cục đắc tội Phong Cốc chúng ta! Cho dù là chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, ta đều sẽ tiến hành đuổi giết nàng, không chết không ngừng!”

Ầm!

Khí thế trên người Cốc chủ cuồn cuộn trào ra, làm cái bàn trước mặt chấn động vỡ tan tác, ánh mắt hắn tràn ngập lạnh lẽo, trong âm thanh tràn đầy khí túc sát.

Rốt cuộc Phong trưởng lão cũng nhẹ nhàng thở ra, còn may thành công bảo vệ nhị thiếu gia, hiện giờ cũng chỉ chờ nàng trở về……

Sư phụ, hy vọng người đừng làm cho ta thất vọng……

Phong trưởng lão nhẹ rũ mi mắt xuống, ở trong lòng âm thầm nói một câu.

“Đại tiểu thư.”

Bạch lão quay đầu nhìn về phía Phong Tiêu Tiêu, sau khi nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của nữ tử kia, trong lòng không nhịn được run lên.

Phong Tiêu Tiêu không nói gì, nhẹ nhấp môi, ánh mắt vốn mềm nhẹ kia trở nên vô cùng lạnh lẽo, phía trên khuôn mặt tú khí đoan trang cũng đã không có nhu mỹ lúc ban đầu, thay vào đó chính là đường cong lạnh nhạt……

Còn may, hiện tại ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Phong Ngọc Thanh, vậy nên, trừ bỏ Bạch lão ở bên người nàng ta ra, không có người nhìn thấy biểu tình của nàng ta, nếu không, tất sẽ một lần nữa cân nhắc phẩm tính của Phong Tiêu Tiêu……

……

Ba ngày, thời gian thoáng qua.

Trong phòng luyện đan, Cố Nhược Vân lau mồ hôi trên trán, ánh mắt dừng ở phía trên đan lô trước mặt.

“Rốt cuộc Hoàn Hồn hoa này cũng bị ta luyện chế thành đan, hiện tại cũng đã qua ba ngày, là thời điểm ta đi Bắc Uyển cho Phong Ngọc Thanh ăn vào viên đan dược này, nếu lại tiếp tục kéo, sợ rằng ngân châm sẽ mất đi hiệu lực.”

Phỏng chừng toàn bộ người Phong Cốc đều không có nghĩ đến, Cố Nhược Vân căn bản là không có rời đi Phong Cốc này, mà là tránh ở trong phòng tu luyện của Phong trưởng lão dốc lòng luyện chế Hoàn Hồn Đan.

Sau khi thu hồi đan dược, Cố Nhược Vân không có bất luận chần chờ gì, xoay người đi ra bên ngoài……

Nhưng mà, khoảnh khắc Cố Nhược Vân mới vừa đi đến Bắc Uyển, đã cảm giác được một cảm giác khác thường, làm bước chân của nàng hơi hơi cứng lại, cuối cùng vẫn là cất bước đi qua……

……

Trong phòng, theo ba ngày thời gian trôi đi, Phong trưởng lão càng thêm nôn nóng, mặt đầy mồ hôi không ngừng qua lại đi lại, cặp con ngươi kia thường thường lướt qua ngoài cửa, vẻ mặt lo âu hiển lộ rõ không thể nghi ngờ.

“Phong trưởng lão, ta thấy nàng sẽ không tới.”

Bạch lão cười lạnh một tiếng, trào phúng nói.

Cảm nhận được hơi thở càng ngày càng rét lạnh quanh thân Cốc chủ, trong lòng Phong trưởng lão càng thêm gấp gáp, không ngừng cầu nguyện, hy vọng Cố Nhược Vân nhanh chóng trở về. Rốt cuộc ở ba ngày trước, ông đã lập lời thề, nếu Cố Nhược Vân không trở lại, sợ rằng tính mạng của mình sẽ khó giữ được.

Chương 1224: Phong Cốc (mười bảy)

Edit: kaylee

Chỉ là, làm Phong trưởng lão không nghĩ tới chính là, có một ngày, ông sẽ phó thác mệnh của mình cho một nữ tử trẻ tuổi.

Đây là chuyện lúc trước ông căn bản là chưa từng đoán trước được.

Kẽo kẹt!

Ngay ở thời điểm Phong trưởng lão càng ngày càng nôn nóng, rốt cuộc cửa phòng đóng chặt kia cũng bị đẩy mở ra, rồi sau đó nữ tử mặc y phục màu xanh kia từ ngoài cửa tiến vào, xuất hiện ở bên trong tầm mắt của mọi người.

Khoảnh khắc trông thấy Cố Nhược Vân, nước mắt của Phong trưởng lão đều sắp chảy ra, trời mới biết, trong vòng 3 ngày này ông thừa nhận áp lực như thế nào? Thỉnh thoảng phải bị Cốc chủ cả người tản mát ra khí lạnh kia làm kinh hách, còn phải thừa nhận lời nói lạnh nhạt của Bạch lão, càng là lo lắng hãi hùng vì Phong Ngọc Thanh.

Ông chưa từng kích động giống như bây giờ, lúc này Cố Nhược Vân nghiễm nhiên chính là than nương của ông, làm ông thiếu chút nữa quỳ xuống.

“Rốt cuộc người cũng tới.”

Ông run rẩy nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong mắt tràn đầy hưng phấn, lời nói ra thì rất là bất đắc dĩ: “Người còn không tới, ta sẽ bị những người này hủy đi.”

Cố Nhược Vân nhướng mày, tầm mắt nhìn về phía mọi người chen đầy nhà ở, ánh mắt nàng tạm dừng một chút khi thấy Phong Tiêu Tiêu, sau đó thu trở về, lại lần nữa nhìn về phía Phong trưởng lão: “Chuyện ta nói ngươi làm ngươi làm như thế nào? Nhưng có người động đến ngân châm?”

Phong trưởng lão gật đầu thật mạnh: “Chuyện người kêu ta làm ta đã thành công hoàn thành, hiện tại ngân châm vẫn giống như lúc người rời đi, không có một chút di chuyển, xin hãy yên tâm.”

“Tốt, hiện tại ta đây sẽ đi cứu hắn.”

Cố Nhược Vân chậm rãi đi tơi trước giường Phong Ngọc Thanh, dùng ngón tay đẩy mở ra môi của hắn, nhét đan dược vào.

Khi đan dược này tiến vào trong miệng Phong Ngọc Thanh, biến thành một dòng nước mát, trực tiếp chảy vào tới bên trong phổi của hắn.

Ầm!

Một luồng lực lượng bừng lên từ trên người Phong Ngọc Thanh, làm toàn bộ thân mình hắn ở trên giường đều chấn động một chút, giống như bị điện giật.

“Chờ sau khi ta rút ra ngân châm, hắn có thể tỉnh lại, linh lực lúc trước bị Hoàn Hồn hoa hút đi cũng sẽ chậm rãi khôi phục.”

Sau khi Cố Nhược Vân nói xong lời này, lập tức rút ra từng cây ngân châm trên người Ngọc Thanh.

Từ lúc Cố Nhược Vân tiến vào căn phòng này tới nay, Cốc chủ đã không nói một lời, nhưng mà, tầm mắt của hắn lại trước sau vẫn nhìn chằm chằm động tác của nữ tử, khí thế trên người cũng càng thêm cường đại, phía trên khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ lạnh nhạt.

Tay hắn đặt ở trên ghế dựa, không tự chủ được nắm chặt lại, trong mắt ngập tràn sắc bén.

Nếu sau khi nàng rút ra ngân châm Thanh Nhi vẫn chưa thức tỉnh, thì hắn tất muốn nữ nhân này chôn cùng nhi tử hắn!

Phong Tiêu Tiêu mím chặt môi, sắc mặt rất là khó coi, ý nghĩ trong lòng nàng ta khác với những người khác, cũng không hy vọng Phong Ngọc Thanh tỉnh lại! Nếu Phong Ngọc Thanh chết, bất luận là Cố Nhược Vân hay là Phong trưởng lão, chắc chắn đều chết ở trong tay phụ thân!

“Bang!”

Cố Nhược Vân giơ tay, rút ra một cây ngân châm cuối cùng, lấy ra tay khăn chậm rãi thu lại, sau đó nàng chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nâng lên khóe môi: “Tốt, đã thành công.”

Bá!

Cốc chủ đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm nằm nam tử ở trên giường, một khắc kia, hô hấp của hắn đều không tự chủ được dồn dập lên, trong hai mắt tràn ngập vẻ chờ mong.

Có thể nhìn ra được, đối với nhi tử duy nhất này, Cốc chủ vẫn là rất thương yêu, cho dù hắn ác danh truyền xa, còn là một phế vật……

Trên giường, nam tử nhắm chặt hai mắt kia ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thong thả mở mắt, trong con ngươi của hắn còn có chút mê mang, hình như không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi nhìn thấy mọi người quay chung quanh ở mép giường, nhưng thật ra sửng sốt một chút, tầm mắt bắt đầu trở nên rõ ràng.

Chương 1225: Phong Cốc (mười tám)

Edit: kaylee

“Phụ thân, như thế nào người lại ở chỗ này?”

Phong Ngọc Thanh giãy giụa ngồi dậy, sắc mặt vẫn mang theo tái nhợt: “Hơn nữa, còn có nhiều người như vậy……”

“Thanh Nhi.”

Sau khi nhìn thấy nam tử mở to mắt, trong lòng Cốc chủ vui vẻ, thân hình chợt lóe đã rơi xuống trước giường, cầm chặt tay của Phong Ngọc Thanh, kinh hỉ nói: “Con không có việc gì? Con thật sự không có việc gì? Ta còn tưởng rằng con đã……”

“Phụ thân,” Phong Ngọc Thanh nhẹ nhàng cười: “Xin lỗi, con muốn khôi phục thực lực, cho nên, cầu Cố Nhược Vân đại sư tới trị liệu cho con, không có nói trước với người, thật sự rất xin lỗi, về sau con sẽ không làm như vậy nữa.”

Cốc chủ ngây ngẩn cả người, không dám tin tưởng nhìn nam tử trước mặt.

Đây vẫn là nhi tử tùy hứng ăn chơi trác táng, ác danh bên ngoài kia của mình sao?

Vì sao hắn lại cảm thấy nó như là đổi thành một người khác……

“Sau khi ăn vào Hoàn Hồn Đan này, thương thế trước kia ngươi từng chịu cũng đã khỏi hẳn.”

Ngay tại lúc Cốc chủ ngây người, một âm thanh thanh lãnh chậm rãi truyền đến: “Mặt khác, thực lực của ngươi cũng có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng mà cũng không nhanh như vậy, cần chậm rãi điều tức! Hiện tại ngươi có thể vận khí thử.”

Nghe vậy, Phong Ngọc Thanh vội vàng khoanh chân ngồi, thử điều tức hơi thở của mình.

Sau khi cảm nhận được linh lực mênh mông trong cơ thể kia, sắc mặt của hắn từ kinh ngạc biến thành vui sướng, âm thanh đều kích động lên: “Ta thật sự có thể lại lần nữa tu luyện, Cố Nhược Vân đại sư, cảm ơn ngươi, thật sự quá cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta cũng không có khả năng sẽ có cơ hội như vậy.”

So với Phong Ngọc Thanh, Cốc chủ càng thêm kích động, phải biết rằng, thương thế của nhi tử là nỗi đau lớn nhất của hắn trong những năm gần đây, lại căn bản không có đoán trước được, nó còn có một ngày có thể khôi phục thực lực.

“Cố đại sư,” Hắn đứng lên, đối mặt với Cố Nhược Vân, nói: “Vừa rồi tương đối vô lễ với ngươi, xin ngươi đừng để ở trong lòng, ngươi giúp Thanh Nhi, tương đương giúp toàn bộ Phong Cốc chúng ta, đại ân đại đức, ta sẽ nhớ cả đời, vĩnh không quên.”

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: “Ta và Phong Ngọc Thanh có duyên, cho nên mới cứu hắn một lần, mà so với những thứ hắn cho ta, chuyện này không tính là gì.”

Nếu không có Phong Ngọc Thanh, Linh thú của nàng cũng sẽ không có được truyền thừa.

Mà thế lực của nàng, cũng sẽ không tăng trưởng nhanh như vậy.

“Cố cô nương.”

Phong Tiêu Tiêu thực nhanh đã bình phục tâm tình, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, cười khẽ mở miệng: “Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi lúc trước, ta đã biết ngươi cũng không đơn giản, không nghĩ tới ngay cả thân thể của Ngọc Thanh cũng được ngươi trị liệu bình phục, vì cảm tạ ngươi, về sau nếu ngươi có chỗ nào cần dùng đến, ngươi có thể nói một tiếng, ta tất sẽ vượt lửa qua sông không chối từ!”

“Đa tạ,” Cố Nhược Vân khẽ cười một tiếng: “Nhưng mà, ta không cần, đúng rồi, ngày hôm qua ta gặp phải mấy sát thủ, còn may được một cường giả cứu ta một mạng, chỉ cần Phong Cốc các ngươi không muốn mệnh ta giống những sát thủ đó, ta đã thực cảm tạ.”

Nghe những lời này, sắc mặt Phong Tiêu Tiêu biến đổi, thực nhanh đã khôi phục lại, khuôn mặt tú lệ nâng lên tươi cười ấm áp như gió nhẹ.

“Cố cô nương, ngươi là ân nhân của Phong Cốc chúng ta, như thế nào Phong Cốc lại lấy oán trả ơn? Việc này ngươi cũng không cần quá lo lắng!”

“Tiêu Tiêu,” Cốc chủ rất là vừa lòng đối với lời Phong Tiêu Tiêu nói, hơi hơi gật gật đầu, nói: “Ngươi thân là thiếu Cốc chủ Phong Cốc, mấy ngày Cố đại sư ở Phong Cốc này cần phải chiếu cố chu toàn! Trăm triệu không thể làm nàng chịu ủy khuất gì.”

Chương 1226: Phong Cốc (mười chín)

Edit: kaylee

“Phụ thân, người yên tâm đi, con và Cố cô nương cũng coi như là quen biết cũ, tất nhiên sẽ chiếu cố tốt nàng.”

Trong mắt Phong Tiêu Tiêu tràn đầy ý cười, ánh mắt chuyển về phía Cố Nhược Vân, chậm rãi nhếch môi: “Cố cô nương, ý của ngươi như thế nào?”

“Đại tiểu thư Phong Cốc hẳn là rất bận, phỏng chừng không có thời gian chiêu đãi ta,” Trên mặt Cố Nhược Vân biểu lộ tươi cười đạm nhiên: “Cho nên, không cần Phong Cốc các ngươi chiêu đãi, ta một mình một người là được rồi.”

Cốc chủ gật gật đầu: “Nếu Cố cô nương khăng khăng như thế, ta đây cũng không bắt buộc, sau đây ta sẽ cho người an bài giúp Cố cô nương, nếu Cố cô nương có yêu cầu gì thì phái người tới nói một tiếng, ta tất sẽ thỏa mãn bất luận yêu cầu gì của Cố cô nương.”

“Tốt.”

Lúc này đây, Cố Nhược Vân nhưng thật ra không có làm ra vẻ, trực tiếp đồng ý.

“Mặt khác, vì làm cho Phong Ngọc Thanh khôi phục càng nhanh, ta cần chuẩn bị một ít đan dược, sau đây các ngươi an bài một cái phòng luyện đan cho ta, không thể để bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta.”

Luyện đan?

Vừa nghe đến hai chữ này, Phong trưởng lão đã hai mắt tỏa sáng: “Sư phụ, ta có thể đi trợ thủ cho người hay không? Người yên tâm, người không muốn dạy ta luyện chế đan dược, ta sẽ không học trộm, hơn nữa dựa vào chỉ số thông minh của ta đây cho dù ta học trộm, cũng không cách nào học được cái gì, nhưng mà ta muốn ở bên cạnh nhìn người luyện chế đan dược, đây là hy vọng cả đời này của ta, sư phụ, người thỏa mãn ta đi.”

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Phong trưởng lão mang theo vẻ cầu xin, hai mắt trông mong nhìn Cố Nhược Vân.

Mặc dù là không biết luyện đan, có thể đi theo bên người một luyện đan đại sư, cũng là vinh hạnh của ông! Cho dù chỉ là nhìn thấy một khắc đan dược xuất thế kia, ông cũng thỏa mãn!

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: “Được.”

Rốt cuộc được Cố Nhược Vân đồng ý, Phong trưởng lão thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, trên mặt già của ông tràn đầy hưng phấn, kích động nói: “Sư phụ, đến lúc đó người có việc vặt gì cứ giao cho ta đi làm, ta nhất định sẽ không làm sư phụ người thất vọng.”

Cố Nhược Vân nhún vai, không hề nói thêm cái gì, mà sau khi nhìn thấy một màn này, Cốc chủ cười ha ha hai tiếng, sắc mặt không hề lạnh lùng uy nghiêm như lúc ban đầu: “Cố cô nương, vì báo đáp ngươi, kho dược Phong Cốc ta tùy thời mở cửa đối với ngươi, nếu ngươi cần dược liệu có thể tùy tiện vào lấy, lấy hết tất cả cũng không sao.”

Với hắn mà nói, toàn bộ kho dược liệu của Phong Cốc đều không bằng một ngón tay của Phong Ngọc Thanh, Cố Nhược Vân trợ giúp Phong Ngọc Thanh khôi phục thực lực, cho dù là toàn đưa toàn bộ cho nàng lại có vấn đề gì?

“Nếu thực sự cần, ta sẽ không khách khí.”

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, nói.

Nàng đương nhiên sẽ không khách khí, cho dù luyện chế đan dược, cũng là vì giúp Phong Ngọc Thanh khôi phục thân thể……

“Phụ thân,” Dáng vẻ Phong Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi.

“Có chuyện ngươi cứ nói đi.”

Khuôn mặt Cốc chủ lại lần nữa mang theo vẻ uy nghiêm, nhìn về phía Phong Tiêu Tiêu mặt đầy rối rắm kia.

“Phụ thân, nữ nhi có một việc khẩn cầu phụ thân,” Phong Tiêu Tiêu do dự mở miệng: “Tháng sau là sinh nhật của nữ nhi, không biết phụ thân có thể trợ giúp nữ nhi gửi thiệp mời cho một người hay không?”

“Hả?” Cốc chủ nhướng mày, hắn đã nhìn ra manh mối từ trên khuôn mặt có chút ngượng ngùng của Phong Tiêu Tiêu kia, nhàn nhạt cười nói: “Không biết là ai, có thể làm ngươi xin ta giúp ngươi gửi đi cái thiệp mời này.”

“Là Hồng Liên Lĩnh chủ,” Trên mặt Phong Tiêu Tiêu hiện lên hai rặng mây đỏ: “Ta nghe nói Hồng Liên Lĩnh chủ cũng tới Đệ Nhất Thành, muốn xin phụ thân giúp ta mời hắn đến Phong Cốc làm khách.”

Hồng Liên Lĩnh chủ?

Nghe được lời này, Cố Nhược Vân vốn muốn xoay người rời đi lại bỗng nhiên dừng bước chân, trong mắt mang theo một chút cổ quái.

Chương 1227: Phong Cốc (hai mươi)

Edit: kaylee

“Ngươi là nói Hồng Liên Lĩnh chủ đối nghịch với Lâm gia kia?” Cốc chủ có chút kinh ngạc: “Hồng Liên Lĩnh chủ kia xác thật là một thiên tài, ta nhớ rõ ban đầu thời điểm Lâm gia đuổi giết hắn, hắn chỉ là một Võ Vương mà thôi, lại ở dưới đuổi giết dưới dần dần trưởng thành tới trình độ bây giờ, hiện tại Lâm gia đều phải bởi vì hắn mà đau đầu, Tiêu Tiêu, có phải ngươi cảm thấy hứng thú đối với Hồng Liên Lĩnh chủ kia hay không?”

Phong Tiêu Tiêu gật gật đầu: “Phụ thân, nam nhân con vẫn luôn muốn tìm kiếm, chính là Hồng Liên Lĩnh chủ, buồn cười con thế nhưng còn không biết.”

“Tiêu Tiêu,” Cốc chủ nhíu mày: “Ta xác thật cũng rất bội phục Hồng Liên Lĩnh chủ này, nếu hắn làm nữ tế (con rể) của ta, ta không có ý kiến gì, với thiên phú của hắn, chỉ cần Phong Cốc chúng ta dụng tâm tài bồi, là không có vấn đề gì, chỉ là, Hồng Liên Lĩnh chủ này đã có thê tử, chẳng lẽ ngươi muốn làm tiểu thiếp của hắn?”

“Không,” Phong Tiêu Tiêu lắc đầu nói: “Thê tử của Hồng Liên Lĩnh chủ đã mất tích hai mươi năm, sống chết chưa biết, nói không chừng đã không còn ở nhân thế, mà nhân sinh lại dài lâu như thế, chẳng lẽ quãng đời tiếp theo hắn đều phải một người vượt qua? Này thực hiển nhiên là không có khả năng! Cho nên, con cho rằng con có cơ hội trở thành thê tử của hắn, con rất tin tưởng vào bản thân mình.”

Dù cho hiện giờ đại lục, đã có người truyền bá chuyện Cố Nhược Vân là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ ra ngoài, lại vẫn chưa truyền đến Đệ Nhất Thành này, vậy nên, Phong Tiêu Tiêu căn bản không biết mình thế nhưng ở trước mặt nữ nhi của người khác, nhìn trộm phụ thân nàng.

Nếu nàng ta biết Cố Nhược Vân là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ, quả quyết sẽ không trắng trợn táo bạo thương thảo chuyện này như thế.

Cốc chủ trầm ngâm một lúc lâu, mới vừa chậm rãi mở miệng: “Tuổi tác của Hồng Liên Lĩnh chủ có chút lớn, chỉ là ta xác thật thực kính nể hắn, hắn xem như một người duy nhất ở trong thế tục giới làm ta khâm phục! Nếu ngươi muốn gả cho hắn, ta không có ý kiến gì, ta cũng có thể giúp ngươi phát cái thiệp mời này, nhưng Hồng Liên Lĩnh chủ nguyện ý cưới ngươi hay không, vậy phải dựa vào ngươi tự nỗ lực, điểm này, phụ thân không giúp được ngươi.”

“Vâng, phụ thân.”

Phong Tiêu Tiêu củng củng nắm tay, lúc cúi đầu, trong mắt tràn đầy tươi cười.

Đối với năng lực của mình, nàng ta vẫn là có tin tưởng rất lớn, mà lâu ngày sinh tình, nàng ta tin tưởng mình có thể dần dần cảm hóa hắn.

Nghe đôi cha con này đối thoại, trong mắt Cố Nhược Vân tràn đầy vẻ cổ quái, nhưng mà, cuối cùng nàng cũng không nói gì.

Vốn dĩ nàng còn đang sầu như thế nào thông báo với phụ thân tung tích của mình, nếu Phong Cốc nguyện ý mời phụ thân đến, thì nàng sẽ ở chỗ này chờ đợi hắn. Chờ đến một khắc mình và phụ thân gặp nhau kia, chính là lúc đi tìm Lâm gia báo thù……

……

“Lĩnh chủ.”

Trong khách điếm, ‘bá’ một tiếng, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện, xuất hiện ở trước cửa sổ phía sau hồng y nam tử, cung kính nói: “Gần đây người Phong Cốc khắp nơi tìm kiếm tung tích của Lĩnh chủ.”

“Phong Cốc?”

Nam nhân khẽ nhíu mày, chậm rãi xoay người, phía trên khuôn mặt lãnh khốc mang theo một nụ cười lạnh: “Phong Cốc hỏi thăm ta làm gì?”

“Nghe nói là sinh nhật của đại tiểu thư Phong Cốc, muốn mời Lĩnh chủ đến tham gia?”

Đại tiểu thư Phong Cốc?

Hồng Liên Lĩnh chủ trầm mặc xuống: “Nếu ta không có nhớ lầm, đại tiểu thư Phong Cốc này giống như tìm Vân nhi phiền toái, một khi đã như vậy, ta đây sẽ đi Phong Cốc một chuyến! Xem một chút rốt cuộc đám người kia muốn làm gì!”

Đắc tội bất luận kẻ nào, cũng ngàn vạn đừng đắc tội kẻ điên Hồng Liên Lĩnh chủ này!

Kẻ điên này luôn luôn thực mang thù, Phong Tiêu Tiêu đã từng tìm Cố Nhược Vân phiền toái ở Dược Tông, chuyện này hắn đã ghi tạc trong lòng, vậy nên, lần này hắn mới chịu đáp ứng lời mời của Phong Cốc! Chính là vì tìm cơ hội xả ra một ngụm ác khí vì nữ nhi nhà mình!

Chương 1228: Sinh nhật của Phong Tiêu Tiêu (một)

Edit: kaylee

Phong Cốc.

Trong phòng luyện đan, Cố Nhược Vân dốc lòng luyện chế đan dược.

Mà ở bên cạnh nàng, Phong trưởng lão tung ta tung tăng đi theo một bên trợ thủ cho nàng, hoàn toàn không cảm thấy ông thân là trưởng lão Phong Cốc hành động như thế có gì mất mặt, ngược lại còn thực tự hào! Rốt cuộc người có thể đi theo bên người Luyện Đan Sư làm trợ thủ nhưng là không nhiều lắm.

“Mang những đan dược này đi cho Phong Ngọc Thanh dùng,” Bàn tay trắng của Cố Nhược Vân vung lên, mở ra đan lô, lấy ra đan dược bên trong, đặt tới trước mặt đại trưởng lão: “Mỗi ngày dùng một viên, có thể trợ giúp hắn chữa trị thân thể, còn thực lực của hắn, một tháng sau có thể hoàn toàn khôi phục không sai biệt lắm.”

Phủng đan dược trong tay, Phong trưởng lão cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận đánh mất.

“Sư phụ, ta đây sẽ đi đưa đan dược cho nhị thiếu gia.”

Trên mặt ông mang theo tươi cười nịnh nọt, sau khi nói xong lời này lập tức xoay người rời đi phòng luyện đan, nháy mắt giúp nàng đóng cửa lại.

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi sau đó tầm mắt lại lần nữa rơi xuống phía trên đan lô, tiếp tục bắt đầu luyện chế đan dược……

……

“Bạch lão, gần đây có tin tức của Hồng Liên Lĩnh chủ hay không?”

Nam Uyển, bên trong phòng độc đáo, ánh mắt Phong Tiêu Tiêu mang theo ưu sầu, nhìn lão giả trước mặt nàng ta, hỏi.

“Đại tiểu thư, người yên tâm, Cốc chủ đã sai người thả tin tức ra ngoài, nếu Hồng Liên Lĩnh chủ nghe thấy được, nhất định sẽ đến,” Bạch lão cười cười, trấn an nói, rồi sau đó lão hỏi sang chuyện khác: “Nhưng mà, đại tiểu thư, người có phát hiện hiện tại cả người nhị thiếu gia đều thay đổi hay không?”

So với Hồng Liên Lĩnh chủ, Bạch lão càng quan tâm chính là tình hình Phong Cốc hiện giờ.

Phải biết rằng, những năm gần đây lão giúp đại tiểu thư không ít chuyện, vạn nhất đại tiểu thư thất bại, chỉ sợ mình cũng không cách nào tiếp tục sinh tồn ở Phong Cốc.

Phong Tiêu Tiêu trầm mặc xuống, từ lần trước sau khi Cố Nhược Vân trị liệu tốt thân thể của hắn, hắn xác thật giống như thay đổi thành một người khác, không còn có tư thái ăn chơi trác táng lúc trước kia, ngược lại ổn trọng hơn rất nhiều.

“Mặc kệ như thế nào, ta cũng không thể để quyền thế bị Phong Ngọc Thanh đoạt tới tay, nếu không Phong Cốc này không còn có chỗ cho ta dung thân!” Trong mắt Phong Tiêu Tiêu hiện lên sự lạnh lẽo, gằn từng chữ một nói: “Cho nên, ta muốn ở tháng sau vào lúc sinh nhật ta, làm cho phụ tử Phong Ngọc Thanh biến mất trên cõi đời này! Chỉ có bọn họ chết, Phong Cốc này mới hoàn toàn thuộc về ta!”

Còn có Cố Nhược Vân……

Hiện giờ nghĩ đến ba chữ này, Phong Tiêu Tiêu đã hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Nếu không tại Cố Nhược Vân, Phong Ngọc Thanh cũng không có khả năng sẽ khang phục, bởi vậy nữ nhân này cũng cần phải táng thân ở trong Phong Cốc!

“Đại tiểu thư, chúng ta nên làm như thế nào?” Bạch lão kinh ngạc nhìn Phong Tiêu Tiêu, lão hiểu rõ, sau khi trải qua việc này, Phong Tiêu Tiêu đã không kiềm chế được.

Vạn nhất thật sự bị Phong Ngọc Thanh đoạt lại quyền thế, thì nhiều năm bọn họ nỗ lực như vậy đều uổng phí!

“Ta đã làm người Mị Tông tiến đến trợ giúp ta một tay! Nếu không phải phụ thân quá mức bất công Phong Ngọc Thanh, ta cũng sẽ không muốn mệnh của hắn! Cho nên, mặc kệ ta muốn làm cái gì, đều là bị bọn họ bức!” Phong Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Mặt khác, ta cần nhìn thấy Hồng Liên Lĩnh chủ ở trước sinh nhật, làm hắn hoàn toàn trở thành người của ta!”

Ánh mắt Bạch lão dần dần tràn ngập tàn nhẫn: “Đại tiểu thư, người yên tâm, ta sẽ trợ giúp người đoạt được vị trí Cốc chủ Phong Cốc, lúc đó, chúng ta sẽ không cần tiếp tục giả bộ.”

Chương 1229: Sinh nhật của Phong Tiêu Tiêu (hai)

Edit: kaylee

Phong Tiêu Tiêu nở nụ cười, tươi cười kia lộ ra sát khí lạnh băng.

“Lúc này đây, Tông chủ Mị Tông sẽ tự mình tới giúp ta! Hơn nữa ta đã đáp ứng nàng ta, nếu nàng ta giúp ta đoạt được vị trí Cốc chủ này, ta sẽ tặng tất cả Linh thú của Hỏa Linh thú nhất tộc cho nàng ta, vậy nên, lần này có Tông chủ Mị Tông tương trợ, chúng ta nhất định có thể giết phụ tử Phong Ngọc Thanh!”

Giọng nói của nàng ta lạnh nhạt vô tình, giống như người mình muốn giết không phải là phụ thân sinh nàng dưỡng nàng, mà là một kẻ thù không đội trời chung.

“Phụ thân, ngươi đừng trách ta tàn nhẫn, mấy năm nay, dù cho ngươi đối đãi ta cũng không tồi, nhưng ở trong lòng ngươi quan trọng nhất vẫn là Phong Ngọc Thanh! Nếu lại tiếp tục như vậy, ta sẽ không cách nào tiếp tục làm Phong Cốc thiếu chủ, mà cái thân phận này, ta tuyệt sẽ không từ bỏ.”

“Không,” Nàng ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Bắt đầu từ tháng sau, ta sẽ không còn là thiếu chủ Phong Cốc, mà là Cốc chủ!”

Có lẽ sau khi phụ thân bỏ mình, Phong Cốc sẽ từ thế lực hạng hai hạ xuống hạng ba, nhưng mà không sao, nàng ta rất tin tưởng vào bản thân mình, rồi sẽ có một ngày, Phong Cốc sẽ khôi phục huy hoàng ngày xưa. Huống chi, còn có Hồng Liên Lĩnh chủ có thể giúp đỡ nàng ta.

……

Lúc này, trong Thượng Cổ Thần Tháp, Cố Nhược Vân vừa xuất hiện ở trong tháp, tất cả Linh thú đã vây quanh lại.

“Chủ nhân, vì sao hiện tại người không giết Phong Tiêu Tiêu?” Chu Tước nghĩ đến dáng vẻ dối trá của Phong Tiêu Tiêu kia, đã tức đến hai tròng mắt phun lửa, tức giận nói.

“Không vội,” Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: “Dù sao hiện tại Phong Tiêu Tiêu cũng là thiếu chủ Phong Cốc, nếu thật động nàng, Cốc chủ Phong Cốc khẳng định sẽ không ngồi xem mặc kệ, mà lực lượng của Cốc chủ này xác thật rất cường đại! Cho nên, ta phải đợi một khắc bộ mặt thật của Phong Tiêu Tiêu bị vạch trần.”

Chu Tước bĩu môi: “Vậy phải chờ đến khi nào? Phong Tiêu Tiêu cẩn thận như vậy, căn bản là sẽ không bại lộ ra, giống như mấy ngày hôm trước, sau khi chủ nhân người chữa khỏi cho Phong Ngọc Thanh, nàng ta rõ ràng hận người hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn lộ ra tươi cười với người.”

“Ta đã kêu Phong Ngọc Thanh không tiếp tục che dấu nữa, kêu hắn khôi phục bản tính, cho nên, thực nhanh Phong Tiêu Tiêu sẽ không kiềm chế được,” Cố Nhược Vân nhếch môi: “Mặt khác, tháng sau phụ thân ta sẽ tới đây, nên ta sẽ ở trong Phong Cốc chờ hắn đến.”

“Chủ nhân, Phong Tiêu Tiêu thật sự sẽ không kiềm chế được sao? Chẳng lẽ nàng ta muốn tiếp tục mưu hại Phong Ngọc Thanh? Chỉ sợ lúc này đây không dễ dàng như vậy đi.” Vân Dao cũng rất là nghi hoặc, có chút kinh ngạc hỏi.

“Nếu chỉ bằng vào một mình nàng ta, nàng ta khẳng định không cách đắc thủ, nhưng mà theo ta được biết, quan hệ của Phong Tiêu Tiêu và Mị Tông không tồi, lần này sinh nhật nàng ta, Mị Tông tất sẽ tiến đến, vậy nên, ta có thể suy đoán rằng, chờ đến thời khắc người Mị Tông tiến đến đó, nàng ta khẳng định sẽ liên hợp với Mị Tông đối phó Phong Ngọc Thanh, mà ở trước đó, chúng ta cần làm tốt chuẩn bị vẹn toàn.”

Vốn dĩ Cố Nhược Vân không tính nhúng tay vào chuyện này, nhưng ở sau khi Phong Tiêu Tiêu mượn sức nàng thất bại, lại muốn hạ sát thủ với nàng! Như thế, nàng còn có thể nào tiếp tục nhường nhịn?

“Đúng rồi……” Cố Nhược Vân đột nhiên nhớ tới cái gì, chuyển mắt nhìn Hỏa Linh thú ở bên cạnh: “Lúc trước ở trong di tích kia ta lấy được một đan phương, là đan dược có thể trợ giúp Bán Thánh đột phá đến Võ Thánh, hiện giờ ta đã luyện chế thành công đan dược này, ngươi có thể thử xem.”

Mọi người đều biết, sau khi võ giả tới Võ Đế cao cấp, sẽ xuất hiện hai con đường, nếu là thành công tấn chức thành Võ Thánh, vậy chứng minh sau này tiền đồ vô hạn.

Nhưng có một số người, sẽ đột phá thất bại, bởi vậy tiến vào hàng ngũ Bán Thánh, hơn nữa cả đời không cách nào lại tiến hành đột phá.

Chương 1230: Sinh nhật của Phong Tiêu Tiêu (ba)

Edit: kaylee

Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ!

Tỷ như nói đan dược!

Sau khi ngươi đột phá thất bại, tiến vào hàng ngũ Bán Thánh này, xác thật không thể lại tiến hành tu luyện, nhưng mà, nếu có đan dược nhưng thật ra có thể giúp cho võ giả đi ra từ trong hàng ngũ Bán Thánh này! Chỉ là loại đan dược này rất trân quý, cho dù là vạn năm trước cũng rất khó nhìn thấy.

Nhưng Cố Nhược Vân cũng không có nghĩ đến, nàng sẽ phát hiện đan phương này ở trong di tích……

Trong mắt Hỏa Linh thú tràn đầy kích động, nó run rẩy vươn móng vuốt của mình, cầm đan dược lại đây, một ngụm nuốt xuống, rồi sau đó ‘ầm’ một tiếng, một luồng lực lượng cường hãn lập tức tán phát ra từ trên người hắn, khuếch tán ở bên trong toàn bộ Thượng Cổ Thần Tháp.

Võ Thánh!

Rốt cuộc nó cũng đột phá đến Võ Thánh!

Hỏa Linh thú kích động đến mức ngày cả nói cũng nói không nên lời, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ sùng bái.

“Xem ra đan dược này xác thật có thể làm Bán Thánh đột phá,” Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, nhìn về phía Hỏa Linh thú, nói: “Hiện tại ngươi củng cố một chút lực lượng sau đột phá, bởi vì ngươi là dựa vào đan dược mới có thể thành công thăng cấp thành Võ Thánh, cho nên lực lượng có chút không ổn, cần mất mấy ngày để củng cố một chút.”

Hỏa Linh thú vội vàng gật gật đầu, hiển nhiên còn không có đi ra từ trong kinh hỉ này.

Cố Nhược Vân nhìn Hỏa Linh thú một cái, rồi rời đi Thượng Cổ Thần Tháp……

……

Phong thành.

Là con đường nhất định phải đi qua khi đến Phong Cốc.

Lúc này trong Phong thành, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện ở bên trong Phong thành, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân lộ ra vẻ lãnh khốc, mày kiếm sắc bén, môi mỏng tạo thành độ cong cứng rắn lạnh lẽo, hắn không có bất luận do dự gì, lập tức đi vào bên trong Phong thành này.

Mà trong phút chốc hắn đi vào, đã bị hộ vệ thủ cửa thành phát hiện, vội vàng hội báo cho Phong Tiêu Tiêu.

“Ngươi nói thật sự?”

Phong Tiêu Tiêu bỗng nhiên đứng lên, trong mắt tràn đầy kích động, khuôn mặt tú lệ đoan trang kia cũng không tự chủ được tràn ngập ửng đỏ: “Hồng Liên Lĩnh chủ thật sự tới?”

“Bẩm báo đại tiểu thư, chúng ta xác thật thấy được Hồng Liên Lĩnh chủ tới bên trong Phong thành, cho nên mới tới hội báo.”

Người nọ củng nắm tay, cung kính nói.

“Tốt, ngươi đi xuống đi,” Phong Tiêu Tiêu phất phất tay, ngăn chặn cảm xúc kích động trong lòng, nói: “Mặt khác, điều tra một chút Hồng Liên Lĩnh chủ vào ở khách điếm nhà ai, sau đó ta sẽ đi tìm hắn……”

“Vâng, đại tiểu thư.”

Sau khi được phân phó, người nọ lập tức lui xuống.

Khách điếm, trong phòng, hồng y nam tử khoanh chân ngồi ở trên giường nhắm mắt dưỡng tức, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi vào, bộ y phục màu đỏ kia khẽ bay lên ở trong gió nhẹ.

“Cốc cốc cốc!”

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa, làm hồng y nam tử mày chậm rãi mở hai mắt, trong mắt lãnh khốc hiện lên một tia sáng khác thường.

“Ai?”

Giọng nói của hắn trầm thấp mà khàn khàn, lại giống như một đạo búa tạ hung hăng đánh ở phía trên trái tim của nữ tử ngoài cửa.

Trái tim của nữ tử run lên, nàng ta vươn tay về phía cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy mở ra, vì thế, trong nháy mắt kia, khuôn mặt làm nàng ta ngày đêm tơ tưởng xuất hiện ở giữa tầm mắt của nàng ta.

“Là hắn!”

Hồng Liên Lĩnh chủ thật sự là nam tử nàng ta đã từng gặp kia, nhưng như thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới điểm này, nếu không, lúc trước nàng ta đã đi Hồng Liên Lãnh địa tìm hắn.

“Hồng Liên Lĩnh chủ,” Nàng ta hít sâu một hơi, kiềm chế trái tim không ngừng đập mạnh kia, đi về phía hồng y nam tử trong phòng, phía trên khuôn mặt tú lệ đoan trang nở một nụ cười làm người thư thái: “Ta là đại tiểu thư Phong Cốc Phong Tiêu Tiêu, cố ý đến nghênh đón Hồng Liên Lĩnh chủ, xin Hồng Liên Lĩnh chủ đừng trách móc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro