Chương 1191 - 1200
Chương 1191: Di tích, truyền thừa (bốn)
Edit: kaylee
Hắc y nam tử như là coi nàng ta trở thành không khí, cũng không có liếc nhìn nàng ta một cái, con ngươi thâm thúy lãnh khốc kia của hắn trước sau vẫn nhìn về phía khác, giống như với hắn mà nói, nhiều lời một câu với Mai trưởng lão chính là khinh nhờn đối với hắn.
Mai trưởng lão thấy mình vuốt mông ngựa (nịnh nọt) không thành công, sắc mặt có chút xấu hổ, nàng ta còn muốn nói gì đó, lại bị Vận trưởng lão bên người ngăn lại.
“Hắn có thực lực cường đại như vậy, sao lại cần những bảo bối đó? Mai trưởng lão, ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, còn không bằng nhanh chóng phân chia những bảo bối này rồi tiếp tục xuất phát đi.”
Ánh mắt của nam nhân này, rõ ràng là không có để những bảo vật đó vào mắt.
Nếu không, dựa vào thực lực của hắn, nếu thật muốn mấy thứ này, nào còn có phần của những người khác?
Buồn cười Mai trưởng lão muốn mượn bảo bối lấy lòng người nam nhân này, kết quả, người ta căn bản là chướng mắt mấy thứ này.
……
Sau khi mọi người phân chia bảo vật xong, đoàn đội lại lần nữa xuất phát.
Đường đi thật dài, như là từ một thế giới này đi thông đến một thế giới khác, đặc biệt lâu. Nhưng mà thực nhanh, phía trước có một luồng sáng đánh úp lại, làm trong lòng mọi người đều bất giác vui vẻ, có chút kích động nói.
“Rốt cuộc đến cùng, chẳng lẽ phía sau kia chính là chỗ truyền thừa của di tích?”
Tưởng tượng đến cái đáp án này, tất cả mọi người hưng phấn lên, nhưng ngay sau đó đã nhấc lên tâm cảnh giác.
Truyền thừa chỉ có một, vì vậy, ở người bên người bọn họ đều sẽ là đối thủ của bọn họ! Lúc trước vì bảo vật đã vung tay đánh nhau với đồng bạn, hiện giờ, càng sẽ không cẩn thận là táng thân ở dưới đao kiếm……
Chờ mọi người đi đến cuối đường đi, thì không nhịn được biến kích động lúc ban đầu thành thất vọng.
Chỉ thấy một cái cầu độc mộc lẻ loi ở cuối đường đi, phía dưới nó là vô tận hắc ám, làm lòng người đều nhịn không được mà run rẩy, giống như có cái gì sắp sửa nhảy ra từ dưới cầu độc mộc kia……
“Thì ra không phải chỗ truyền thừa của di tích.”
“Ta nói mà, không có khả năng nhanh như vậy đã tiếp xúc đến truyền thừa di tích, chủ nhân di tích này cũng tuyệt sẽ không để chúng ta nhanh như vậy hưởng thụ được truyền thừa! Xem ra nếu muốn có được truyền thừa di tích, trước hết cần thông qua cái cầu độc mộc này.”
Tâm của mọi người đều theo đó trầm trọng xuống.
Phải biết rằng, khảo nghiệm trong di tích, sẽ một cửa nguy hiểm hơn một cửa, Thạch Nhân lúc trước đã cường đại như thế, không biết kế tiếp chờ đợi bọn họ sẽ lại là cái gì.
“Đi thôi.”
Vận trưởng lão hít sâu một hơi, vòng qua mọi người đi phía trước nhất: “Mặc kệ như thế nào, chúng ta cần phải thông qua nơi này!”
Những người khác sôi nổi phụ họa, bọn họ đều đã trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, lại có thể nào ở chỗ này lui về phía sau?
Huống chi, bọn họ căn bản là không có đường lui.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bước lên cây cầu độc mộc kia, bởi vì trọng lượng của nhiều người như vậy, cầu độc mộc này đều bắt đầu lắc lư lên, làm người cảm thấy như tùy thời đều sẽ sụp đổ.
“Rống!”
“Rống rống rống!”
Lúc mọi người ở đây khó khăn đi trên cầu độc mộc, từng tiếng long rống truyền đến từ dưới cầu, khi mọi người người cúi đầu nhìn xuống, đều bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán.
Chỉ thấy vô số cự long màu đen từ dưới bay lên, há mồm to như bồn máu phát ra từng tiếng long rống, nếu không phải trên người những cự long màu đen đó dùng xích sắt buộc, phỏng chừng bọn họ thật sự sẽ trực tiếp bị hù chết.
“Cẩn thận, ngàn vạn đừng ngã xuống, một khi ngã xuống, sẽ trở thành thức ăn trong miệng hắc long!”
Con ngươi Vận trưởng lão ngưng trọng, trầm giọng ra lệnh nói.
Kẽo kẹt!
Dù cho mọi người đã đi rất cẩn thận, cầu độc mộc này vẫn là không ngừng lay động, giống như tùy thời đều sẽ sụp đổ.
Chương 1192: Di tích, truyền thừa (năm)
Edit: kaylee
Kỳ thật, nếu những nhân loại này từng đám đi lên cầu độc mộc, nói không chừng sẽ không bị như thế! Đáng tiếc, bọn họ đều không nghĩ bị tụt lại phía sau, chỉ sợ bị những người khác giành trước cướp đi truyền thừa! Cho nên, bất luận như thế nào, đều không muốn thoái nhượng một bước!
Còn lăng không phi hành……
Thì càng không thể!
Có lẽ chủ nhân di tích chính là vì phòng ngừa võ giả lăng không phi hành, cho nên ở trên cầu độc mộc này còn kiến tạo một số lăng giác (L: xây kiểu những tia gai nhọn), nếu ngươi thật sự bay lên, những lăng giác đó sẽ trực tiếp chọc ngươi vỡ đầu chảy máu!
Vậy nên, mọi người chỉ có thể thong thả đi ở trên cầu độc mộc này!
Mà sở dĩ Cố Nhược Vân dám đi lên, là bởi vì nàng có thể ta chạy trốn ở long khẩu (miệng rồng).
“Phanh!”
Đúng lúc này, một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh, một người ở đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống cầu độc mộc.
Hắc long chờ đợi đã lâu nhìn thấy mỹ thực rớt xuống dưới, vội vàng mở ra mồm to như bồn máu tiếp được, người nọ còn không kịp phát ra âm thanh cầu cứu, đã bị hắc long một ngụm cắn nuốt.
“Ngươi làm gì?”
Sau khi Đảo Ma Đản kia bị hắc long cắn nuốt, một đồng bạn của hắn lớn tiếng gầm lên nói với Mai trưởng lão vừa rồi đẩy hắn xuống, hai tròng mắt mang theo ánh lửa tức giận.
“Các ngươi cũng đã nhìn ra, cầu độc mộc này chịu đựng không nổi trọng lượng lớn như vậy, cho nên, nếu thiếu đi vài người, nói không chừng chúng ta còn có thể an toàn thông qua,” Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Ngươi không cần chỉ trích ta, hành vi của ta cũng mang đến hy vọng cho ngươi, người không vì mình, trời tru đất diệt! Chỉ cần chúng ta có thể thông qua, thì chết một hai người lại như thế nào?”
Dù cho hai mắt đồng bạn của Đảo Ma Đản kia tràn đầy tức giận, lại không hề mở miệng nói chuyện.
Mai trưởng lão nói không có sai, người không vì mình, trời tru đất diệt!
Mà nhân loại, vốn chính là sinh vật ích kỷ như thế, vì mình có thể sống sót, thì hy sinh một hai người lại như thế nào?
“Ta thấy trọng lượng vẫn là quá thừa, bởi vậy, cần phải hy sinh thêm vài người để bảo đảm an toàn của chúng ta.”
Nói xong lời này, tầm mắt nàng ta lập tức rơi xuống trên người đám người Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân nhếch môi, nhìn thẳng ánh mắt Mai trưởng lão nhìn tới, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.
“Phong công tử, tuy rằng chúng ta quen biết nhiều năm, nhưng mà thực lực của các ngươi tới di tích này vốn chính là chịu chết, cho nên, mời ngươi mang theo thuộc hạ của ngươi cùng nữ nhân của mình nhảy xuống đi! Miễn cho ta còn phải ra tay!”
Con ngươi Phong Ngọc Thanh hơi hơi trầm xuống: “Ngươi làm như thế, sẽ không sợ Phong Cốc trả thù?”
“Ha ha ha!” Mai trưởng lão cười ha ha hai tiếng: “Hiện giờ Phong Tiêu Tiêu đã là Thiếu cốc chủ Phong Cốc, không bao lâu nữa là có thể thượng vị, lúc đó, ngươi cho rằng Phong Cốc sẽ báo thù vì ngươi sao?”
Hơn nữa, Phong Tiêu Tiêu cùng bọn họ vốn chính là quan hệ đồng minh! Mị tông và Phong Cốc hữu nghị cũng là vì Phong Tiêu Tiêu mà thôi.
Nếu Phong Tiêu Tiêu biết mình giết Phong Ngọc Thanh, nói không chừng còn sẽ thực kích động!
“Công tử, cẩn thận!”
Phong Nhất và Phong Ngũ vội vàng bảo vệ Phong Ngọc Thanh ở sau người, tức giận nhìn về phía Mai trưởng lão: “Mai trưởng lão, ngươi thật quá đáng, tốt xấu gì công tử chúng ta cũng là thiếu gia dòng chính của Phong Cốc, ngươi thế nhưng đối đãi hắn như thế! Chờ sau khi chúng ta rời khỏi nhất định sẽ đăng báo với Phủ Chủ! Ngươi chờ coi!”
“Rời đi?” Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng các ngươi còn có cơ hội sao? Hôm nay, mấy người các ngươi cần phải chết ở chỗ này! Mà hy sinh vì chúng ta, các ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh.”
Hai tay Cố Nhược Vân ôm ngực, con ngươi cười như không cười nhìn Mai trưởng lão, trong mắt kia tràn đầy ý cười.
Sau khi nhìn thấy tươi cười của nàng, Mai trưởng lão giận tím mặt, lạnh giọng nói: “Lập tức ngươi sẽ chết, còn cười được? Cô nương, khi ngươi tham luyến quyền quý nên nghĩ đến kết cục giống như hôm nay, đặc biệt là, ngươi nịnh bợ còn là thiếu gia phế vật của Phong Cốc!”
Chương 1193: Di tích, truyền thừa (sáu)
Edit: kaylee
Giờ này khắc này, Mai trưởng lão hoàn toàn xé rách da mặt, rốt cuộc cũng không rảnh lo ngụy trang.
Dù sao những người này đều phải chết, mình ngụy trang cho ai xem đây?
Xôn xao!
Bỗng nhiên, một lực lượng màu đen nghênh diện đánh tới, nháy mắt đánh Mai trưởng lão lui lại vài bước, sau đó âm thanh lãnh khốc kia bỗng nhiên truyền đến, làm tâm của nàng ta đều lạnh xuống.
“Nếu ngươi không muốn làm thức ăn cho rồng, thì câm miệng cho ta!”
Phụt!
Mai trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn về phía hắc y nam tử đứng ở trước mặt Cố Nhược Vân, sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta không rõ, vì sao nam nhân này muốn cứu Cố Nhược Vân?
Đương nhiên, trong lòng Mai trưởng lão nghĩ như vậy, lời nói cũng không nhịn được buột miệng thốt ra: “Vị đại nhân này, vì sao ngươi phải trợ giúp bọn họ? Nếu bọn họ đi xuống, chúng ta sẽ có nhiều hơn một chút hy vọng! Rốt cuộc cầu độc mộc này thật sự chịu đựng không nổi nhiều người dẫm đạp như vậy.”
“Không sai,” Hắc y nam tử cười lạnh một tiếng: “Cầu độc mộc xác thật chịu đựng không nổi trọng lượng lớn như thế, cũng xác thật cần vài người đi xuống, không bằng, sẽ do ngươi hy sinh mình bảo toàn chúng ta, như thế nào?”
Sắc mặt Mai trưởng lão thay đổi, trước sau nàng ta cũng không có nghĩ ra vì sao hắc y nam tử muốn giúp đỡ Cố Nhược Vân.
“Đại nhân, thực lực những người này thấp kém, ở trong chiến đấu kế tiếp khẳng định không có tác dụng gì, mà ta đã tới Siêu Phàm hậu kỳ rồi, so với bọn họ không chỉ mạnh hơn một chút, ở dưới loại tình huống này, khẳng định muốn người thực lực thấp kém hy sinh cho những cường giả có thực lực chiến đấu chúng ta!”
Khóe môi hắc y nam tử nâng lên một nụ cười trào phúng, mắt đen lãnh khốc, trên người sát ý nghiêm nghị, làm cho cả cầu độc mộc đều tràn ngập sát khí.
“Chỉ là, ta càng không muốn nhìn thấy ngươi!”
Hy sinh?
Nàng và bọn họ không thân chẳng quen, dựa vào cái gì lại hy sinh vì bọn họ!
“Mai trưởng lão!” Vận trưởng lão thấp giọng đánh gãy Mai trưởng lão, nàng ta nhìn mấy người trước mắt, nói: “Cố cô nương, Phong công tử, xin lỗi, Mai trưởng lão cũng là xuất phát từ giữ gìn ích lợi của mọi người, nên vừa rồi mới làm ra quyết định như vậy, ta thay thế bọn họ xin lỗi các ngươi, đường xá kế tiếp còn gặp rất nhiều nguy hiểm, hy vọng mọi người đừng lại nội chiến!”
Thực rõ ràng, Vận trưởng lão này xác thật thông minh hơn Mai trưởng lão rất nhiều.
Tuy rằng nàng ta đang xin lỗi Cố Nhược Vân, nhưng câu câu chữ chữ đều đang chỉ trích nàng.
Ở bên trong lời xin lỗi của nàng ta, Mai trưởng lão là vì ích lợi của công chúng, mới muốn làm Cố Nhược Vân đi xuống làm thức ăn cho rồng, mà đám người Cố Nhược Vân cự tuyệt, là đang tổn hại ích lợi của công chúng! Bọn họ mới là người không có đạo đức nhất!
Quả nhiên, sau khi nghe xong lời Vận trưởng lão nói, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người đám người Cố Nhược Vân, trong ánh mắt kia mang theo chỉ trích và bất mãn, tất cả đều cảm thấy Cố Nhược Vân tổn thương tới ích lợi của bọn họ……
Cố Nhược Vân lạnh lùng cười, nhưng thật ra không có biện giải một câu, ở trong lòng những người tham lam này, tất cả mọi người đều phải hy sinh vì ích lợi của bọn họ, ngược lại, chính là tổn hại ích lợi bọn họ của……
Vậy nên, đối mặt với người như vậy, nàng lười nói thêm cái gì.
Sau khi hắc y nam tử nghe thấy lời Vận trưởng lão nói, khẽ nhíu mày, trong mắt lãnh khốc hiện lên sát khí, cuối cùng lại vẫn khắc chế.
Ít nhất, bây giờ những người này còn có chút tác dụng! Phía trước nguy hiểm vô số, hắn còn cần dùng bọn họ đi thăm dò hiểm cảnh.
“Rống!”
Sau khi cự long ở nhấm nháp xong mỹ vị, lại tiếp tục chờ đợi nhân loại rơi xuống, kết quả bọn nó đợi hồi lâu, cũng không có thấy thêm đồ ăn, không nhịn được tức giận lên, phát ra tiếng rống giận.
Chương 1194: Di tích, truyền thừa (bảy)
Edit: kaylee
Phải biết rằng, những cự long đó đều đã đói khát vạn năm, thật vất vả mới chờ tới đồ ăn, lại có thể nào dễ dàng từ bỏ?
Cho nên, có một số cự long bắt đầu dùng đầu va chạm cầu độc mộc, muốn đâm ngã tất cả những người trên đó xuống.
Mai trưởng lão bị hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau hai bước, sắc mặt nôn nóng nói: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vạn nhất thật sự ngã xuống, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Mọi người đều không có nói chuyện, nhưng mà, trong lòng lại đều đang oán trách mấy người Cố Nhược Vân và Phong Ngọc Thanh.
Nếu bọn họ nguyện ý hy sinh, thì sẽ có nhiều vấn đề như vậy sao? Một chút tinh thần vì mọi người cũng không có, loại người này căn bản không xứng xưng là nhân loại.
Chẳng lẽ bọn họ không biết dựa vào thực lực của bọn họ, cho dù thông qua một cửa này, kế tiếp vẫn là có rất nhiều nguy hiểm? Nói không chừng căn bản không thể tồn tại rời đi, một khi đã như vậy, vì sao không sảng khoái một chút, vì người có thực lực cường đại khác mà hy sinh mình ở nơi này?
“Tiếp tục xuất phát.”
Vận trưởng lão thấy Cố Nhược Vân không phản ứng mình, sắc mặt trầm xuống, rồi trầm giọng ra lệnh nói.
Bởi vì có hắc y nam nhân tham gia, mọi người cũng không dám sơ ý, không còn có người muốn đánh chủ ý lên người đồng bạn bên cạnh mình, mà là thật cẩn thận đi tới phía trước. Nhưng cho dù bọn họ cẩn thận thế nào, cái cầu độc mộc này vẫn đang không ngừng lay động.
Mà đối với hành vi của hắc y nam nhân, Mai trưởng lão cũng không có nghĩ nhiều, lại quy rằng hắn là người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Nhưng nàng ta lại quên mất, nếu đối phương thật sự chỉ là gặp chuyện bất bình, ở trước lúc nàng ta ra tay với tên võ giả Đảo Ma Đản đã ngăn cản, không phải chờ tới bây giờ.
“Sắp đến cùng.”
Nhìn con đường gần trong gang tấc phía trước, Mai trưởng lão lau mồ hôi trên trán, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp đi về trước, nàng ta đã cảm giác được miệng của cự long phía dưới tiếp cận đến chân của mình, hơi chút không cẩn thận sẽ bị nó nuốt.
Cũng may, ở dưới từng bước chân thật cẩn thận của bọn họ, rốt cuộc đến gần con đường phía trước, lúc chân sải bước lên lục địa bằng phẳng, tất cả mọi người theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Này —— này ——”
Nhưng mà, bọn họ còn không kịp may mắn, đã bị một màn trước mắt lại lần nữa dọa ngã.
Ở phía trước di tích, vô số Linh thú vọt về phía bọn họ, nơi chạy qua bụi đất bay mù mịt, cùng với từng tiếng hô làm trái tim người đều đột nhiên ngừng đập kia.
Mới vừa thoát đi cự long, phía trước đã có nhiều mãnh hổ như vậy!
Chủ nhân di tích này còn để cho người sống hay không?
“Xong rồi, thực lực của những Linh thú đó cơ bản đều ở Siêu Phàm hậu kỳ! Hơn nữa, số lượng những người chúng ta đây cũng không có nhiều bằng những Linh thú đó! Căn bản là đánh không lại!”
Trải qua trận chiến lúc trước, hiện tại nhân loại lưu lại cũng chỉ có mười mấy người! Mà Linh thú lại có hơn hai mươi con, như thế nào bọn họ có thể chiến thắng nhiều Linh thú như vậy?
Nếu không có một hồi chiến đấu vừa rồi kia, có lẽ bọn họ liên hợp lại còn có thể chống đỡ Linh thú.
Chỉ là, không có nếu, là bọn họ từ bỏ cơ hội cầu sinh lúc này đây!
Không!
Không đúng!
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt mọi người đều sáng ngời, như thế nào bọn họ quên mất bên trong đoàn đội nhân loại còn có một hắc y nam tử thần bí tồn tại, nếu hắn ra tay, những Linh thú kia căn bản không phải là đối thủ!
Đáng tiếc, hắc y nam tử kia vẫn luôn đứng chắp hai tay sau lưng, cũng không có tính toán ra tay diệt trừ phiền toái vì bọn họ.
“Phanh!”
Mai trưởng lão ngăn cản công kích của một con Linh thú trước mặt, tầm mắt khó hiểu nhìn về phía hắc y nam tử.
Không phải nam nhân này thích bênh vực kẻ yếu, rút đao tương trợ sao? Vì sao thấy nhiều người bị vây công như vậy cũng không có suy nghĩ ra tay? Hơn nữa, hình như những Linh thú đó biết nam nhân này cường đại, căn bản là không dám tới gần hắn.
Chương 1195: Di tích, truyền thừa (tám)
Edit: kaylee
Làm cho đám người Cố Nhược Vân ở bên cạnh hắn, đều được an bình tạm thời.
Mai trưởng lão có chút ghen ghét, sớm biết như thế, vừa rồi mình nên giành trước chiếm vị trí bên người hắn, không nên vì sợ hãi người nam nhân này mà đánh mất cơ hội tốt như vậy! Nếu ở bên cạnh hắn, nói không chừng những Linh thú này cũng không dám tiến lên.
Thực hiển nhiên, ý nghĩ như thế không chỉ có một mình Mai trưởng lão, một võ giả thấy không cách nào đối kháng Linh thú cường đại như thế, vội vàng trốn phía sau hắc y nam tử, nhưng cho dù hắn trốn đến phía sau hắc y nam tử, con Linh thú kia vẫn truy kích lại đây, một cái tát xuyên qua ngực hắn.
Lần này, Mai trưởng lão cũng không rõ, không phải những Linh thú đó sợ hãi hắc y nam tử sao? Vậy vì sao đám người Cố Nhược Vân đứng ở bên cạnh hắn được che chở, những người khác lại không được?
“Phanh!”
Lúc này, trước mặt Vận trưởng lão, một con Linh thú đã một chưởng xé nát quần áo của nàng ta, vì thế, Linh thạch giấu ở trong quần áo cũng rớt xuống.
Vận trưởng lão đại kinh thất sắc, vội vàng muốn nhặt Linh thạch lại, nhưng ngày tại thời điểm nàng ta muốn nhặt viên Linh thạch kia, nhóm Linh thú vừa rồi còn đang công kích nàng ta đột nhiên ngừng lại, xoay người vọt qua phía người khác.
Sau khi nhìn thấy một màn này, Vận trưởng lão trầm mặc xuống, thật lâu sau, nàng ta giống như nghĩ tới cái gì, nhanh chóng quát lên: “Các ngươi mau ném tất cả bảo vật được phân tới tay vừa rồi.”
“Cái gì?” Mai trưởng lão sửng sốt một chút, xoay người rống lên một tiếng với Vận trưởng lão: “Đầu óc ngươi không có vấn đề chứ? Mấy thứ kia là chiến lợi phẩm chúng ta thăm dò di tích lần này, ngươi thế nhưng làm chúng ta ném?”
Con ngươi Vận trưởng lão trầm xuống, trầm giọng nói: “Nếu các ngươi muốn mạng sống, thì ném mấy thứ kia, nếu không, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!”
Mai trưởng lão nhìn sắc mặt ngưng trọng của Vận trưởng lão, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng nàng.
Những người Mị Tông khác đều vội vàng đào bảo vật ra, ném tới trên mặt đất, ánh mắt một đám kia đều tràn ngập không nỡ và rối rắm.
Mà sau khi bọn hắn ném bảo bối xong, nhóm Linh thú lập tức bỏ qua bọn họ, vọt qua những nhân loại trong tay vẫn cầm bảo vật khác! Những người theo Mị Tông vứt bỏ bảo vật ngoài ý muốn nhặt về một cái mạng, những người khác thì bị đông đảo Linh thú xé rách bụng, chết thảm.
“Những bảo bối đó thế nhưng là bùa đòi mạng?” Rốt cuộc Mai trưởng lão cũng phản ứng lại, sắc mặt biến đổi: “Chỉ là, đồ vật chúng ta trả giá lớn như vậy mới có được, nhất định phải vứt bỏ như vậy?”
Trong lòng Vận trưởng lão cũng tràn đầy không nỡ, nhưng nàng ta nghĩ tương đối thoáng hơn Mai trưởng lão.
“Chúng ta cũng không có biện pháp khác, những Linh thú đó quá mức cường đại, nếu không ném mấy thứ này xuống, khẳng định chúng ta sẽ còn gặp Linh thú khác công kích, cũng chỉ có thể từ bỏ.”
Trong lòng Mai trưởng lão tràn đầy oán giận, nếu hắc y nam tử kia nguyện ý ra tay, bọn họ căn bản là không cần ném những bảo vật đó xuống.
Đương nhiên, nàng ta không dám oán giận hắc y nam tử, vậy nên, phát tiết tất cả tức giận tới trên đầu Cố Nhược Vân.
“Lúc trước ngwoi cũng không có tranh đoạt bảo vật cùng chúng ta, có phải đã sớm biết sau khi cầm những bảo vật đó sẽ có nguy hiểm hay không?”
Vì bảo vật, Mị Tông đã chết không ít cường giả, mà Mai trưởng lão thân là trưởng lão Mị Tông như thế nào không đau lòng?
Đều do nữ nhân này!
Nếu nàng nói sớm, nói không chừng Mị Tông sẽ từ bỏ mấy thứ này.
Mai trưởng lão cũng chỉ là trong lòng oán giận như thế mà thôi, nếu lúc trước ở trong phòng Cố Nhược Vân nói cho bọn họ bảo vật có nguy hiểm, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, ngược lại cho rằng Cố Nhược Vân muốn lừa gạt bọn họ, một mình ngồi hưởng nhiều bảo bối như vậy!
Chương 1196: Di tích, truyền thừa (chín)
Edit: kaylee
Cố Nhược Vân kinh ngạc nhìn về phía Mai trưởng lão: “Bình thường ở trong di tích, bảo vật trân quý tất nhiên sẽ có Linh thú cường đại trấn thủ, chẳng lẽ lại tặng không những bảo vật đó cho các ngươi, có chuyện tốt như vậy sao? Không cần nghĩ cũng biết khẳng định sẽ tồn tại nguy hiểm khác, đây là chuyện bình thường, chẳng lẽ các ngươi không rõ ràng sao? Còn rốt cuộc sẽ có nguy hiểm gì, như thế nào ta biết? Ta thấy các ngươi cướp muốn những bảo vật đó, ta còn tưởng rằng các ngươi có đủ tự tin giải trừ nguy cơ.”
“Ngươi……” Mai trưởng lão tức đến mức sắc mặt xanh mét, tức giận trừng Cố Nhược Vân.
Nha đầu thối này, thế nhưng nói bọn họ không biết những chuyện thông thường?
“Mai trưởng lão, thôi đi, dù sao chúng ta cũng không tổn thất nhiều, coi như cái gì cũng không có được đi.”
Vận trưởng lão sợ hắc y nam tử kia sẽ tức giận, vội vàng ngăn Mai trưởng lão lại, nàng ta lắc lắc đầu, nói: “Đừng quên, chúng ta tới nơi này là vì truyền thừa, nếu có thể có được truyền thừa này, thì so với bảo bối nào cũng quan trọng hơn nhiều.”
Nghe được lời này, Mai trưởng lão hít sâu một hơi, đè ép tức giận trong lòng xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, lại cái gì cũng chưa nói xoay người rời đi.
Giờ khắc này, tâm nàng ta đều đang nhỏ máu!
Vận trưởng lão nhấp nhấp môi, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Nhược Vân, sau đó đi theo Mai trưởng lão đi vào.
Mọi người cũng đều trách cứ Cố Nhược Vân, nếu nàng mở miệng nhắc nhở bọn họ sớm một chút, sẽ có nhiều chuyện như vậy sao?
“Đều là ngươi sai!”
Một võ giả chịu không nổi loại kích thích này, nhìn Cố Nhược Vân, ánh mắt kia vô cùng điên cuồng: “Là ngươi làm hại ta ở thời điểm có được bảo vật lại mất đi nàng! Hơn nữa, huynh trưởng của ta cũng vì bảo vật này mà bị mất mạng! Ngươi lại làm hại hắn chết uổng! Vì cái gì không nói cho chúng ta biết sớm một chút? Vì cái gì?”
Hắn tức giận rống to ra tiếng, hai mắt đỏ bừng trừng trừng nhìn Cố Nhược Vân.
Thật giống như chính là Cố Nhược Vân giết chết huynh trưởng của hắn.
Lúc này mọi người đều quên mất, nếu không phải bọn họ tham niệm, có lẽ cũng sẽ không có nhiều người tử vong như vậy, nếu không tham lam, cũng sẽ không gặp những Linh thú đó, càng sẽ không ở sau khi có được lại đau lòng vì mất đi!
Nhưng bọn họ chưa bao giờ tự hỏi sai lầm của mình, chỉ biết ném vấn đề cho người khác, dung nó để phát tiết ra tức giận trong lòng!
Phụt!
Ở khoảnh khắc võ giả kia nhào về phía Cố Nhược Vân, hắc y nam tử rốt cuộc ra tay!
Một kiếm phong sắc bén thổi qua, xẹt qua yết hầu của người nọ, trong phút chốc máu tươi trào ra, giống như hoa hồng nở rộ chậm rãi rơi xuống.
“Ta sẽ không lại cho các ngươi cơ hội lần thứ hai!”
Hắn sẽ không lại cho bọn họ cơ hội thương tổn nha đầu này!
Đến chết tên võ giả kia vẫn dùng con ngươi tức giận nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, ánh mắt kia ngoan độc giống như chủy thủ tẩm độc, hung hăng thổi qua da thịt nàng, nếu ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng Cố Nhược Vân đã bị bầm thây vạn đoạn ở dưới ánh mắt của những người ở đây.
Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, tầm mắt ngóng nhìn hắc y nam tử trước mặt: “Ngươi nhiều lần giúp ta, còn nói chúng ta không quen biết?”
Lưng hắc y nam tử cứng đờ, âm thanh khàn khàn nói: “Bọn họ làm ta phiền!”
Bởi vì làm phiền hắn, cho nên hắn động sát thủ?
Lời giải thích này, đừng nói là Cố Nhược Vân, ngay cả những người ở đây đều không tin. Nhưng thực hiển nhiên, bởi vì hành động của hắn, làm cho không còn có người dám tìm Cố Nhược Vân phiền toái.
Hắc y nam tử không hề nhiều lời một câu, cất bước đi vào chỗ sâu trong di tích.
Mà nhìn bóng dáng của hắn, Cố Nhược Vân như có điều suy tư……
Chương 1197: Di tích, truyền thừa (mười)
Edit: kaylee
Sau khi một hồi chiến đấu kia qua đi, di tích lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, còn những nhân loại đã tang than ở dưới nanh vuốt của Linh thú, thì không có người để ý tới nữa, trực tiếp dẫm đạp lên thi thể bọn họ mà đi qua.
Lúc này, bên trong lối đi nhỏ dài dằng dặc của di tích kia, thỉnh thoảng truyền đến một số hơi thở cường đại, chỉ là những Linh thú cường đại giấu ở phía sau màn đó cũng không có lao tới, mà là đang thăm dò toàn thân bọn họ, giống như là đang tìm thứ gì.
Sau khi tìm kiếm không có kết quả, những Linh thú đó đều thu hơi thở trở về, tùy ý đám nhân loại này thông qua lối đi thật dài.
Tất cả mọi người thở ra một hơi, cũng may bọn họ nghe theo Vận trưởng lão chỉ huy, không có nhặt bảo vật lại, nếu không, những Linh thú đang ẩn dấu đó tất sẽ lại lần nữa triển khai công kích đối với bọn họ!
“Không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc có nhân loại đi tới nơi này.”
Bỗng nhiên, một tiếng than nhẹ giống như đến từ viễn cổ bỗng nhiên truyền đến, dừng ở trong di tích an tĩnh này, cũng va chạm ở trong lòng mọi người.
Mọi người vội vàng lấy ra vũ khí, ánh mắt cảnh giác càn quét bốn phía! Muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh.
Nhưng mà, lối đi nhỏ này vừa nhìn là có thể thấy cuối, bọn họ cũng không có phát hiện người phát ra âm thanh.
“Các ngươi không cần tìm, ta chỉ là một tàn niệm (ý niệm không hoàn chỉnh) mà thôi, các ngươi tuyệt đối sẽ không tìm thấy ta,” Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, vẫn mờ ảo như cũ, như mây như sương, không cách nào bắt giữ được: “Nhưng mà, truyền thừa chỉ có một, hơn nữa cũng không cách nào bảo đảm thể chất mỗi người đều có thể thích hợp với truyền thừa ta, nhưng mà, có một chuyện lại có thể xác định, có thể có được truyền thừa chỉ có một người! Các ngươi muốn để cho ai đạt được?”
Con ngươi Mai trưởng lão chợt tối lại, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Vận trưởng lão, ngươi nhường truyền thừa này cho ta đi, chờ sau khi trở lại Mị Tông, ta tặng Linh Khí của ta cho ngươi.”
Vận trưởng lão gật gật đầu, truyền thừa này chỉ cần là người Mị Tông, cho ai cũng không sao cả!
“Như vậy hiện tại cũng chỉ cần đối phó những người khác!” Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng, chuyển ánh mắt về phía mọi người ở đây, vào giờ phút này sắc mặt tham lam kia của nàng ta lộ rõ: “Truyền thừa sẽ thuộc về Mị Tông ta, nếu các ngươi nguyện ý từ bỏ, nói không chừng còn có thể lưu lại một mạng!”
Từ bỏ?
Thật sự là cực kỳ buồn cười.
Bọn họ nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng, hơn nữa tổn thương thảm trọng đi đến nơi này, sao nguyện ý tay không trở về?
Cho nên, bọn họ cũng cần phải có được truyền thừa, chẳng sợ liều chết một lần!
“Ta cảm thấy chúng ta giải quyết người Phong Cốc trước đi, dù cho thực lực của bọn họ không phải rất cường đại, nhưng tốt xấu gì cũng có hai Siêu Phàm sơ kỳ, vạn nhất nhân lúc chúng ta đánh lưỡng bại câu thương trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi (hai bên tranh nhau đều tổn hại, người ở giữa được lợi), chỉ sợ mất nhiều hơn được.”
Bên trong đám người, một võ giả dẫn đầu nói ra lời nói này, tức khắc đã đưa tới một đám âm thanh tán đồng.
Thực hiển nhiên, bọn họ đã thực bực bội đối với Cố Nhược Vân, khẳng định sẽ ở loại thời điểm này giải quyết nàng trước.
Cho dù lúc trước hắc y nam tử kia từng giúp nàng lại như thế nào? Hiện giờ dưới loại tình huống này, ai lại không chiến đấu vì truyền thừa? Hắc y nam tử kia đi vào nơi này khẳng định cũng là vì truyền thừa, cho nên, lúc này đây, hắn tuyệt sẽ không lại ra tay vì Cố Nhược Vân!
“Tìm chết!”
Phụt!
Ngay sau khi tên võ giả kia nói xong lời này, một tiếng quát lãnh khốc vang lên ở bên tai hắn, hắn sửng sốt một chút, không rõ khi nào thì hắc y nam nhân này xuất hiện ở bên người mình.
Mà ở lúc hắn sững sờ, ‘phập’ một tiếng, một bàn tay đâm vào trong ngực hắn, làm cả người hắn chấn động, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Chương 1198: Di tích, truyền thừa (mười một)
Edit: kaylee
Phụt!
Hắc y nam tử rút tay ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tên võ giả này, trên mặt nạ màu đen bao phủ một tầng sáng lãnh khốc.
Hắn nhẹ nhấp môi mỏng, từ đầu tới cuối cũng không có mở miệng nói một lời.
Mai trưởng lão nháy mắt trừng lớn đôi mắt, hoảng sợ nhìn hắc y nam tử vừa rồi không chút lưu tình ra tay đánh chết người khác, âm thanh đều run lên: “Ngươi đang làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn truyền thừa di tích kia?”
Ở trong lòng Mai trưởng lão, cũng chỉ có ý nghĩ này!
Nếu không phải vì truyền thừa, như thế nào hắn lại giết người không lưu tình như thế? Còn Cố Nhược Vân…… Kia căn bản là không có khả năng, nàng ta nhưng không cho rằng nữ nhân này có thể thật sự có quan hệ với người cường đại như thế. Nếu bọn họ thật có quan hệ, thì nàng cũng không cần phải nịnh bợ nhị thiếu gia Phong Cốc.
Hắc y nam tử không nói gì.
Mà hắn trầm mặc, ở trong lòng Mai trưởng lão lại cho rằng mình nói đúng.
Nàng ta cắn chặt răng, nói: “Chúng ta liều một lần, có lẽ liên hợp lại có thể chiến một trận với hắn, dù không được, cũng tốt hơn là chờ chết ở chỗ này.”
Nói thật, Mai trưởng lão không muốn chiến đấu với hắc y nam tử, nhưng hôm nay cũng không có biện pháp khác.
Nếu không giết hắn, mình sẽ không cách nào lấy được truyền thừa!
“Lên.”
Con ngươi Vận trưởng lão trầm xuống, cũng ra lệnh.
Bá bá bá!
Trong phút chốc, tất cả mọi người rút ra vũ khí, đối hướng nhằm về phía hắc y nam tử phía trước.
Ầm!
Cuồng phong nổi lên, bộ áo đen kia bay lên ở trong cuồng phong, nam nhân nâng lên con ngươi lãnh khốc, nhìn thẳng mọi người vọt tới hắn phía trước, trong mắt kia hiện lên sát khí.
Rồi sau đó, ở lúc những người đó sắp đến trước mặt hắn, lực lượng trên người bùng nổ ra giống như hồng thủy (nước lũ), những người đó còn không kịp phản ứng lại, thân mình đã hung hăng ngã xuống, ‘phụt’ một tiếng, máu tươi phun ra từ trong miệng, sắc mặt trắng bệch.
Thực hiển nhiên, thực lực của hắc y nam tử đã vượt qua phỏng đoán của bọn họ.
“Không tốt!” Sắc mặt Mai trưởng lão biến đổi, vội vàng lui về phía sau mấy bước, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo: “Vận trưởng lão, nam nhân này quá mức cường đại, trừ phi Tông chủ chúng ta tới, mới có thể chiến thắng hắn, chỉ dựa vào chúng ta không phải là đối thủ của hắn!”
Vận trưởng lão không nói gì, nàng ta nhìn về phía hắc y nam tử phía trước kia, trầm ngâm một lúc lâu, nói một câu: “Mai trưởng lão, chúng ta từ bỏ truyền thừa đi.”
“Cái gì?”
Khuôn mặt Mai trưởng lão trắng bệch, bọn họ tới nơi này chính là vì truyền thừa, nhưng hôm nay ở sau khi trả giá nhiều như vậy lại được cái kết cục như thế, như thế nào nàng ta thừa nhận?
“Không, ta không muốn từ bỏ! Ta cần phải có được truyền thừa!”
Hai mắt nàng ta trở nên đỏ bừng, điên cuồng rống lớn nói.
“Mai trưởng lão!” Vận trưởng lão vội vàng kéo nàng ta, nhíu mày liễu: “Truyền thừa xác thật rất quan trọng, nhưng dù sao cũng không bằng mạng sống, còn có, những người Mị Tông khác ở chỗ này, chúng ta cũng từ bỏ đi! Lưu núi xanh không gì không có củi đốt, về sau chúng ta có cơ hội báo thù!”
Từ bỏ những người Mị Tông khác?
Mai trưởng lão kinh ngạc nhìn về phía Vận trưởng lão, ý tứ của nàng ta là, hai người các nàng chạy trốn, ném xuống những người Mị Tông khác sao?
Loại chuyện này, Vận trưởng lão cũng làm ra được?
Tức khắc, một cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng Mai trưởng lão lan tràn ra.
Tuy nói bình thường nàng ta cũng thực kiêu ngạo, lại không phải người không màng sinh mệnh của người Mị Tông! Mà Vận trưởng lão lại ác hơn nàng ta nhiều, bất luận Mị Tông có bao nhiêu người, ở trong mắt nàng ta đều là đồ vật có thể tùy thời vứt bỏ!
Chương 1199: Di tích, truyền thừa (mười hai)
Edit: kaylee
“Đi!”
Vận trưởng lão xác thật ổn trọng hơn Mai trưởng lão rất nhiều, cũng cầm được thì buông được! Cho nên, nàng ta không cho Mai trưởng lão cơ hội tự hỏi đã bắt được cánh tay của nàng, rồi sau đó từ ống tay áo lấy ra một cái phù bàn!
“Này —— đây là truyền tống bàn? Tông chủ cho ngươi thứ này sao?”
Sau khi nhìn thấy đồ vật Vận trưởng lão lấy ra, hai mắt Mai trưởng lão tràn đầy kinh ngạc, giống như không nghĩ tới Tông chủ nhà mình sẽ đưa đồ vật trân quý như thế cho Vận trưởng lão.
Vận trưởng lão không cho nàng ta cơ hội suy xét, ‘phịch’ một tiếng, một tiếng nổ mạnh bỗng nhiên truyền đến, rồi sau đó hai nữ tử ban đầu còn đứng ở trước mặt hắc y nam tử trong phút chốc mất đi tung tích, chỉ để lại một màn khói bụi.
Hai mắt hắc y nam tử càng thêm lãnh khốc, trên người lộ ra hơi thở người sống chớ tới gần.
Thật lâu sau, hắn chuyển mắt nhìn những người còn lưu lại……
Hai trưởng lão Mị Tông may mắn rời đi, nhưng mà, những người khác hiển nhiên không có may mắn như vậy! Hơn nữa sự oán giận và những lời mắng tức giận của bọn họ đối với Cố Nhược Vân lúc trước, khiến nam tử hoàn toàn nổi bão, từng chiêu công kích sắc bén, đối với tử huyệt của đối phương, giống như muốn nháy mắt đưa bọn họ vào chỗ chết!
Thực nhanh, tất cả mọi người ngã xuống bên trong vũng máu, trong toàn bộ di tích chỉ để lại Cố Nhược Vân và ba người Phong Cốc.
“Công tử, cẩn thận.”
Phong Nhất và Phong Ngũ vội vàng bảo vệ Phong Ngọc Thanh ở sau người, cảnh giác nhìn tên hắc y nam tử kia.
Ở trong mắt bọn họ, sau khi hắc y nam tử giải quyết xong những người đó, kế tiếp, nên đến lượt bọn họ……
Nhưng mà, hắc y nam tử lại không có động tác, hắn đưa lưng về phía bọn họ, một bộ y phục màu đen nhiễm máu bay bay ở trước mặt bọn họ, giống như đêm tối lạnh lẽo, lộ ra hơi thở thần bí mà mê người.
“Người có phải Cố Sanh Tiêu hay không?”
Nhìn bóng dáng nam nhân, Cố Nhược Vân gằn từng chữ một hỏi ra.
Lưng của bóng dáng kia rõ ràng cứng đờ một chút, lại trước sau không có quay đầu lại nhìn Cố Nhược Vân một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Không phải.”
“Ta không biết vì cái gì người không muốn gặp ta, nhưng người hẳn là biết lão cha vẫn luôn nghĩ đến người,” Cố Nhược Vân như là không có nghe được lời hắn nói, như cũ nói: “Hơn nữa, ta và lão cha đã đoàn tụ, chỉ chờ người và mẫu thân, cho nên, mặc kệ người có lý gì do, ta đều muốn tương nhận (gặp gỡ nhận mặt) người, chẳng sợ người có khó khăn lớn thế nào, chúng ta đều cùng nhau giải quyết, như vậy mới là người một nhà không phải sao?”
Không sai, người nam nhân này nhất định là Cố Sanh Tiêu.
Loại cảm giác làm nàng muốn dựa vào này, cũng chỉ có lão cha và Cố Sanh Tiêu mới có thể cho nàng.
“Ca, người đã từng vì không để cho người Linh Tông tìm ta phiền toái, cho nên vẫn luôn dấu diếm thân phận ở bên cạnh che chở ta, ta suy nghĩ đã lâu, trừ bỏ người ra, ta nghĩ không ra còn ai giúp đỡ ta như thế.”
Cố Nhược Vân chậm rãi đi về phía nam nhân, âm thanh nhu hòa xuống: “Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là người che chở ta, chẳng sợ đến cuối cùng, cũng không có để ta giúp gì, cho nên, ca, ta cũng muốn giúp người một lần, bất luận có cái vấn đề gì, người có thể nói cho ta, chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?”
Nam nhân rũ mi mắt xuống, che đậy cảm xúc phức tạp trong mắt kia.
Hắn rất muốn xoay người, ôm nữ tử phía sau vào trong lòng ngực, nhưng lại mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc trong lòng.
“Ngươi thật sự nhận sai người, ta chỉ là không quen nhìn hành vi của những người này mà thôi, cũng không phải là quen biết ngươi.”
“Phải không?”
Cố Nhược Vân dừng bước chân, trong mắt mang theo vẻ thất vọng: “Ca, người vẫn là không muốn nhận ta, nhưng mà không sao, ta có thể chờ, chờ lúc người nguyện ý tháo xuống mặt nạ của người.”
Chương 1200: Di tích, truyền thừa (mười ba)
Edit: kaylee
Nghe được âm thanh thất vọng của nữ tử, tâm của nam nhân đều không tự chủ được cảm thấy đau đớn.
Hắn nhẹ nhấp môi, trong ánh mắt hiện lên áy náy.
Vân nhi, xin lỗi, ta tạm thời không cách tương nhận với muội, chờ sau khi ta giải quyết xong những phiền toái đó ta sẽ trở về tìm muội! Hiện giờ thực lực của muội còn quá mức nhỏ yếu, sao ta nhẫn tâm kéo muội xuống nước, vì mà mạo hiểm mạng sống?
Đúng lúc này, âm thanh trầm mặc đã lâu kia chậm rãi vang lên.
“Nhân loại, từ sau khi các ngươi tiến vào di tích này, nhất cử nhất động ta đều quan sát được, các ngươi khác với những nhân loại này, không bị tham lam, sợ hãi và tử vong chi phối, mà là thành công thông qua khảo nghiệm của ta, cho nên, ta nguyện ý cho các ngươi truyền thừa.”
Phong Ngọc Thanh run lên một cái, trong hai tròng mắt tràn đầy kích động: “Ngươi là nói chúng ta thông qua khảo nghiệm?”
“Không sai,” Âm thanh kia mang theo một tiếng than nhẹ: “Chỉ là, ta cũng không phải là nhân loại, mà là một Linh thú, cho nên truyền thừa của ta cũng không cách nào cho nhân loại, chỉ có Linh thú mới có thể tiếp nhận.”
“Cái gì?”
Phong Ngọc Thanh ngây ngẩn cả người, cả người đều ngốc ở tại chỗ.
Hắn vừa nói cái gì? Truyền thừa này không phải nhân loại có thể tiếp nhận? Chỉ có Linh thú mới có thể?
Nói cách khác, một chuyến này tất cả bọn họ đều đến không công?
“Truyền thừa ở ngay phía sau, muốn tiếp nhận truyền thừa có thể đi qua, nhưng mà, nếu nhân loại tiếp nhận truyền thừa này, kết cục chính là nổ tan xác mà chết, chỉ có Linh thú mới có thể thành công tiếp nhận truyền thừa, còn có, truyền thừa này cũng không phải là một Linh thú có thể tiếp nhận hết, vừa rồi sở dĩ ta nói như vậy, chỉ là muốn nhìn nhân loại giết hại lẫn nhau mà thôi.”
Ngụ ý, bất luận có bao nhiêu Linh thú, đều có thể tiếp nhận cái truyền thừa này?
Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, đáy mắt lộ ra ý cười.
“Tham lam, ích kỷ, nhát gan, khiếp nhược, là tất cả đặc điểm của nhân loại, ta kiến tạo cái lăng mộ này, có thể kích phát ra toàn bộ cảm xúc trong lòng nhân loại! Nhưng mà, ta không nghĩ tới, đối mặt với nhiều tài bảo như vậy, các ngươi có thể không tham, đối mặt với cầu độc mộc lắc lư, các ngươi cũng chưa từng bởi vì sợ hãi đánh đồng bạn ngã xuống, chỉ dựa vào những chuyện đó, ta cũng sẽ không lại thương tổn các ngươi, sau đó các ngươi có thể rời đi nơi này.”
Kế tiếp, bất luận chủ nhân lăng mộ nói cái gì nữa, Phong Ngọc Thanh đều không có nghe vào, hắn chỉ nghe được một đoạn lời nói phía trước của đối phương.
Truyền thừa này không phải nhân loại có thể tiếp nhận!
Giờ này khắc này, trong lòng Phong Ngọc Thanh tràn đầy mất mát, loại cảm giác thay đổi rất nhanh này phỏng chừng không phải người bình thường có thể thừa nhận được.
“Truyền thừa này ta muốn,” Cố Nhược Vân sờ sờ mũi: “Trả công ngươi dẫn ta tới nơi này, ta có thể giúp ngươi khôi phục thực lực của ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Vừa rồi Phong Ngọc Thanh còn tràn ngập mất mát, sau khi nghe thấy Cố Nhược Vân nói lời này tinh thần chấn động, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đều là vẻ kích động.
“Như vậy đi, bây giờ ngươi rời đi nơi này trước, ta muốn đi vào xem truyền thừa kia một chút, chờ qua một đoạn thời gian ta đi Phong Cốc tìm ngươi,” Cố Nhược Vân nhún nhún vai, nói: “Mặt khác, ta chỉ giúp ngươi khôi phục thực lực, sẽ không giúp ngươi đối phó Phong Tiêu Tiêu.”
Rốt cuộc hiện tại nàng còn không có hoàn toàn xé rách khuôn mặt với Phong Tiêu Tiêu, mà hiện giờ Phong Tiêu Tiêu lại chưởng quản toàn bộ Phong Cốc, nàng cũng sẽ không vì Phong Ngọc Thanh mà đi mạo hiểm.
Chẳng sợ có Tử Tà nơi tay, nàng cũng sẽ không làm như thế.
Rốt cuộc, vì một người mới quen biết không lâu, làm cho Tử Tà bại lộ ở trong Đệ Nhất Thành, thật sự là quá không đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro