Chương 1181 - 1190
Chương 1181: Bạch y nữ tử (bốn)
Edit: kaylee
Vận trưởng lão không nói gì, tầm mắt nhìn thẳng Cố Nhược Vân, không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, luôn cảm thấy nữ nhân này không đơn giản, ít nhất không giống Mai trưởng lão đã thấy.
“Đi thôi.”
Nói xong, nàng ta thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình tĩnh nói.
“Rống!”
Ngay tại lúc mọi người sắp sửa tới đỉnh núi, một tiếng gầm tức giận truyền xuống từ trên đỉnh núi, làm cho toàn bộ núi non đều chấn động một chút, theo sau đó là lực lượng cường đại kia.
“Giống như có người giao chiến với Linh thú ở đỉnh núi!”
Con ngươi Phong Ngọc Thanh hơi hơi trầm xuống, ánh mắt ngóng nhìn đỉnh núi, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Đi, chúng ta đi trước nhìn xem, ta có thể cảm nhận được, võ giả giao chiến với Linh thú kia rất mạnh, thực lực giống như ở phía trên mọi người chúng ta.”
Trái tim Cố Nhược Vân từng chút chìm vào đáy cốc, nói thật, nàng tới di tích này cũng không phải là vì trợ giúp Phong Ngọc Thanh, mà cũng là vì truyền thừa kia! Cho nên, ở sau khi cảm nhận được dao động mãnh liệt từ cuộc chiến đấu kia, trong lòng nàng mới tràn ngập ngưng trọng.
Mặc kệ như thế nào, truyền thừa trong di tích này, nàng đều phải lấy được!
Trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, Cố Nhược Vân không hề tự hỏi bất luận cái gì, đã cất bước đi đến đỉnh núi Nhạc Sơn.
Lúc này, phía trên đỉnh núi, truyền đến một tiếng hô tức giận, sau đó nhìn thấy một con cự long màu đen giao chiến với một bạch y nữ tử ở không trung.
Chỉ thấy nữ tử mặc váy dài tuyết trắng, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ bao trùm một tầng băng sương, ánh mắt lạnh nhạt đến xương, ánh mắt nàng nhìn về phía cự long màu đen tràn ngập coi rẻ và khinh thường. Nhưng mà, trong phút chốc trông thấy khuôn mặt của nữ tử tuyệt sắc kia, trái tim Cố Nhược Vân bỗng nhiên đập mạnh một cái.
Ngũ quan của nữ tử và nàng quá mức giống nhau, giống như cùng một cái khuôn mẫu khắc ra, chỉ là thanh lãnh hờ hững hơn nàng, khuôn mặt bạch y nữ tử rõ ràng nhu hòa một ít.
“Nghiệp chướng, ta chỉ là đi ngang qua nơi này, vì sao ngươi phải chắn đường đi của ta?”
Bạch y nữ tử lạnh lùng nhìn cự long màu đen, âm thanh lạnh đến tận xương giống như sương lạnh.
“Kẻ xâm nhập nơi đây, chết!”
Cự long màu đen hét lớn một tiếng, thân thể khổng lồ lại lần nữa vọt qua bạch y nữ tử.
“Nếu ngươi khăng khăng tìm chết, ta đây không ngại đồ long!” Bạch y nữ tử cười lạnh một tiếng, bóng dáng màu trắng kia xẹt qua phía chân trời, nhanh chóng vọt qua phía cự long màu đen.
Mà mọi người chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, nữ tử ban đầu còn cách cự long mấy mét đã tới trước mặt nó rồi.
“Rống!”
Nhìn thấy bạch y nữ tử vọt tới trước mặt mình, cự long trực tiếp phun ra một ngụm long tức, long tức màu đen có chứa mùi hôi thối nghênh diện nhào tới khuôn mặt tuyệt mỹ của bạch y nữ tử kia.
Phanh!
Bạch y nữ tử nâng trong tay kiếm lên, chặt đứt long tức nghênh diện đánh tới xuống, chợt lắc mình tới sau lưng cự long màu đen, trường kiếm như tia sáng, hung hăng hạ xuống, dùng sức chém về phía thân thể cự long.
Phụt!
Trường kiếm hoàn toàn đi vào phía sau lưng cự long màu đen, đau đến mức nó rên lên, đột nhiên lay động thân thể của mình, muốn ném nữ nhân trên lưng xuống.
“Đây chính là cái giá ngươi chặn đường ta!”
Phụt!
Bạch y nữ tử nhanh chóng rút trường kiếm trong tay ra, máu tươi màu đen phun ra giống như suối, sau đó bước chân của nàng lui lại về phía sau mấy bước, lại lần nữa giơ cao trường kiếm trong tay lên ——
Trong khoảnh khắc, thiên địa vô sắc, nhật nguyệt vô quang (trời đất mất đi màu sắc, mặt trăng mặt trời mất đi ánh sáng), vô cùng vô tận lực lượng hội tụ tới trường kiếm trong tay nàng, dần dần sinh ra một quả cầu gió ở chung quanh trường kiếm! Đột nhiên, quả cầu hình tròn kia cùng với kiếm phong đồng thời chém xuống, ‘ầm’ một tiếng, sau khi toàn bộ thế giới rung động thì khôi phục bình tĩnh.
Chương 1182: Bạch y nữ tử (năm)
Edit: kaylee
Thân mình cự long màu đen lay động vài cái, vô lực ngã xuống, thân thể cao lớn bao trùm toàn bộ đỉnh núi, máu tươi không ngừng chảy ra, cả mặt đất đều bị bao trùm bởi màu đen hôi thối.
“Thật mạnh!”
Con ngươi Phong Ngọc Thanh chợt tối lại, hắc long cường đại như thế, ở trong tay nàng thế nhưng không có một chút lực phản kích, lực lượng của nữ nhân này lại cường đến mức nào?
Môi của Cố Nhược Vân nhẹ nhàng rung động một chút, con ngươi vẫn ngóng nhìn bạch y nữ tử giống như tiên nhân kia, bước chân không theo điều khiển của bản than đi đến phía trước, ánh mắt từ bình tĩnh lúc ban đầu biến thành kích động, trái tim đều run lên ở trong khoảnh khắc này.
Là nàng sao?
Nếu không phải nàng ấy, trên đời này, còn có ai có thể giống nàng như thế? (lee: đoán ra ai không các tình yêu)
Nhưng mà, nàng còn không kịp tới nói chuyện, nữ tử mặc váy áo tuyết trắng kia đã đi vào trong hư không, thực nhanh đã biến mất ở trước mặt mọi người. Từ đầu đến cuối, nàng ấy đều không có nhìn mọi người đi tới từ chân núi một cái, giống như không có phát hiện bọn họ tồn tại.
“Không sai, nhất định là nàng!”
Nội tâm Cố Nhược Vân dần dần kiên định lên, tầm mắt nhìn chằm chằm phương hướng bạch y nữ tử biến mất, ánh mắt là kiên nghị chưa bao giờ có.
“Nếu nàng ở chỗ này, thì mặc kệ chân trời góc biển, ta đều phải tìm được nàng!”
Bạch y nữ tử rời đi quá nhanh, làm cho Cố Nhược Vân ngay cả phản ứng cơ hội cũng không có, nhưng mà, chỉ cần Đông Phương Ngọc ở trong Đệ Nhất Thành, thì sớm muộn gì bọn họ sẽ có một ngày gặp nhau ……
“Sau lưng cự long màu đen hẳn chính là di tích,” Phong Ngọc Thanh không có nhìn thấy sự khác thường của Cố Nhược Vân, chuyển ánh mắt về phía di tích cổ xưa phía trước kia, nói: “Nếu ta không có đoán sai, con cự long màu đen này hẳn là Linh thú bảo vệ ở bên ngoài di tích! Ngăn cản bất luận kẻ nào tiến vào bên trong di tích này, cũng may bạch y nữ tử thần bí kia giải quyết cho chúng ta phiền toái này, nếu không, sợ rằng mọi người chúng ta ở đây liên hợp lại, cũng không thể đánh bại này con cự long màu đen, chỉ là không biết rốt cuộc nàng kia có lai lịch gì, thế nhưng có lực lượng cường hãn như vậy.”
Con ngươi Phong Ngọc Thanh mang theo vẻ sùng bái, thật hy vọng có một ngày mình cũng có thể có được lực lượng đủ để đồ long.
Cố Nhược Vân khẽ mỉm cười, đi đến phía cự long bên trong ngã vào vũng máu, nàng lấy đoạn kiếm từ trong Thượng Cổ Thần Tháp ra, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Nha đầu này đang làm gì?”
“Ai biết được?”
Mọi người trông thấy hành động của ố Nhược Vân, đều sửng sốt một chút, lại không có người để nàng vào mắt.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy hành vi của Cố Nhược Vân, bọn họ không nhịn được trợn tròn mắt.
Chỉ thấy nữ tử dùng đoạn kiếm trong tay đột nhiên mổ bụng hắc long, móc ra long tâm (tim rồng) trong bụng, mà sau khi long tâm máu chảy đầm đìa kia ánh vào trong mắt mọi người, vẻ mặt của bọn họ càng thêm ngây ngốc, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân.
“Cố cô nương, ngươi làm gì vậy?” Phong Ngọc Thanh cũng sửng sốt, hỏi.
“Trái tim hắc long, là bảo bối hiếm có.”
Cố Nhược Vân cười cười, hắc long này cũng không giống Long tộc khác, là động vật ăn chay, lấy dược liệu làm thức ăn! Cho nên, trải qua vô số loại dược liệu rèn luyện toàn thân hắc long đều là bảo bối, đặc biệt là long tâm này, dùng để luyện chế đan dược có hiệu quả không tồi.
Chỉ là đáng tiếc, thi thể hắc long này không cách nào mang đi, bởi vì quá mức gây chú ý.
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, thu long tâm, lại đi đến bên người Phong Ngọc Thanh, nhướng mày, nói: “Đi thôi, chúng ta vào trong di tích này nhìn xem rốt cuộc có bảo bối gì.”
Chương 1183: Vào di tích (một)
Edit: kaylee
Trong Mị Tông, ánh mắt Vận trưởng lão nhìn Cố Nhược Vân thật sâu, trong con ngươi vũ mị hiện lên một tia sáng, rồi sau đó nàng ta thu hồi tầm mắt của mình, chuyển con ngươi về phía di tích cổ xưa phía trước……
Cửa lớn di tích kia đóng chặt, ở dưới ánh nắng chiếu rọi xuống tản mát ra ánh sáng màu than chì, thoạt nhìn thần bí mà cổ xưa.
“Chúng ta đi.”
Mai trưởng lão trầm giọng ra lệnh, sau đó mang theo người Mị Tông đi đến cửa lớn di tích.
Lúc này, tất cả mọi người đã quay chung quanh ở bên cạnh di tích, đánh giá cửa lớn đóng chặt trước mắt này.
Rốt cuộc Cố Nhược Vân cũng phục hồi bình tĩnh từ trong cảm xúc kích động vừa rồi kia, chỉ là nàng không có bất luận động tác gì, con ngươi thanh lãnh dừng ở phía trên di tích, không biết suy nghĩ cái gì……
Ầm!
Bỗng nhiên, mặt đất run lên, giống như động đất, làm mọi người đại kinh thất sắc (vô cùng hoảng sợ).
“Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?”
Ầm!
Ầm ầm ầm!
Ngay ở dưới ánh mắt bất an mọi người, cửa lớn di tích kia đột nhiên mở ra, giống như là đang hoan nghênh bọn họ đến.
Nhìn di tích sâu thẳm phía trước, trong lòng mọi người đều thấy bất an, cuối cùng vẫn là bị tham dục trong lòng chi phối đi đến di tích.
“Đợi chút.”
Ngay tại lúc Phong Ngọc Thanh cũng muốn tiến lên, Cố Nhược Vân đột nhiên giơ tay ngăn hắn lại.
Hắn sửng sốt một chút, cũng không có bất luận do dự gì đã ngừng lại, nhíu chặt mày nhìn về phía mọi người đi phía trước.
“Như thế nào?” Mai trưởng lão phát hiện Phong Ngọc Thanh đứng im không động, cười khẽ mở miệng: “Phong thiếu gia, không phải ngươi là vì di tích mà đến sao, vì sao lại không cùng chúng ta cùng nhau đi vào? Chẳng lẽ ngươi sợ hãi?”
Trong mắt Phong Ngọc Thanh đều là giãy giụa, thật cẩn thận nhìn di tích phía trước, âm thanh nói chuyện đều mang theo run rẩy: “Cái này…… Thực lực của các ngươi mạnh hơn ta, ta chỉ là một phế vật mà thôi, ta đi theo phía sau các ngươi là được.”
Vẻ mặt hắn tràn ngập khiếp đảm, làm Mai trưởng lão không nhịn được cười nhạo ra tiếng.
Phế vật này, quả nhiên là sợ hãi!
Nghĩ đến đây, Mai trưởng lão không do dự nữa, dẫn theo đội ngũ Mị Tông đi vào bên trong di tích.
Ầm!
Mọi người ở đây tới gần cửa lớn di tích, một ngọn lửa màu đen mãnh liệt vọt ra từ bên trong di tích, trong phút chốc nhìn thấy ngọn lửa màu đen kia, Mai trưởng lão lớn tiếng kêu to một tiếng: “Lui, mau lui lại!”
Bá!
Tất cả mọi người cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng muốn thối lui về phía sau, nhưng một loạt người chạy vội ở trước nhất kia căn bản chưa kịp tránh đi, đã biến mất sạch sẽ ở dưới ngọn lửa màu đen kia.
Trong đó, còn bao gồm mấy cường giả cảnh giới Siêu Phàm.
Sắc mặt Mai trưởng lão rất là khó coi, trong ánh mắt tràn ngập kinh sợ, vừa rồi nếu không cẩn thận tiếp xúc ngọn lửa màu đen kia, nói không chừng nàng cũng sẽ hôi phi yên diệt (tan thành khói bụi)!
Di tích này quả thực nguy hiểm! Nguy hiểm hơn bất luận di tích nào nàng từng thăm dò!
“Như thế nào ngươi biết mạo muội tiến vào sẽ có nguy hiểm?” Phong Ngọc Thanh phục hồi tinh thần lại, giọng nói trầm thấp, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy hỏi.
Cố Nhược Vân nhún vai, không cho là đúng cười: “Di tích, chính là lăng mộ cường giả lưu lại, huyệt mộ của hắn khẳng định còn ở bên trong, lại như thế nào sẽ mở cửa mời các ngươi tiến vào? Cho nên, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết cửa lớn di tích mở ra khẳng định không có chuyện tốt! Hơn nữa, di tích này niên đại đã lâu (tồn tại lâu đời, lâu năm), cho nên đồ vật bảo lưu lại phát huy không được lực lượng quá lớn, nếu ở sớm mấy trăm năm, phỏng chừng người nơi này sẽ một người không dư thừa!”
Chương 1184: Vào di tích (hai)
Edit: kaylee
Nàng có Thượng Cổ Thần Tháp, có thể tạm thời trốn tránh nguy hiểm, nhưng mà, những người khác thì có thể không có may mắn như vậy, sẽ toàn bộ biến mất ở ngoài di tích này, một người không dư!
Sắc mặt Phong Ngọc Thanh từng chút trầm trọng xuống, ngóng nhìn cửa lớn di tích rộng mở, trầm giọng nói: “Ta cảm thấy trong di tích này, còn có rất nhiều nguy hiểm! Cho nên, ta cũng không biết tới nơi này rốt cuộc là đúng hay là sai!”
Nhưng mà, lại cho hắn một cơ hội, hắn vẫn như cũ chọn tiến đến.
Nguyên nhân, bởi vì hắn muốn có được một phần truyền thừa kia.
Chỉ cần có được truyền thừa kia, nói không chừng có thể chiến thắng Phong Tiêu Tiêu!
Vận trưởng lão xụ mặt, nhìn về phía hai người Cố Nhược Vân và Phong Ngọc Thanh đứng bất động ở tại chỗ, trong ánh mắt đen tối không rõ: “Vừa rồi có phải các ngươi biết di tích này có nguy hiểm hay không?”
Nếu không, vì sao không điên cuồng giống như mọi người, mà là lựa chọn đứng yên bất động?
“Vận trưởng lão, ngươi quá xem trọng bọn họ,” Sauk hi Mai trưởng lão nghe được lời nữ tử bên người chất vấn, ‘phì’ một tiếng nở nụ cười, hai tròng mắt vũ mị kia tràn đầy trào phúng: “Bọn họ chỉ là nhát gan mà thôi, căn bản không có khả năng biết trước nguy hiểm trong di tích!”
Vận trưởng lão không nói gì, khuôn mặt vẫn âm trần lạnh lẽo, nàng ta vẫn luôn cảm thấy nữ nhân bên người Phong Ngọc Thanh kia không đơn giản.
Nếu không, Phong Ngọc Thanh tuyệt đối sẽ không mang nàng đi đến nơi này.
Không sai!
Phong Ngọc Thanh xác thật là một kẻ ăn chơi trác táng, lại không đại biểu hắn ngốc, khi nào nên làm cái gì hắn vẫn là rất rõ ràng.
“Đi thôi.”
Mai trưởng lão khinh bỉ nhìn Cố Nhược Vân, sau đó dẫn theo mọi người Mị Tông lại lần nữa đi vào di tích.
“Nguy hiểm đã qua đi, tạm thời chúng ta sẽ không lại gặp bẫy rập nào khác, nhưng mà rốt cuộc di tích không giống bình thường, vẫn là phải ngàn cẩn vạn thận.”
Nhìn đám người Mai trưởng lão đi về phía di tích, Vận trưởng lão trầm ngâm một lúc lâu, cũng không nhịn được đuổi theo.
……
Bên trong di tích, một mảnh cổ xưa, mang theo rỉ sét loang lổ, ánh vào trong mắt mọi người.
Toàn bộ di tích, an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng động mọi người đi vào di tích, không ngừng tiếng vọng ở trong di tích trống trải……
Trải qua một hồi cắn nuốt ngoài cửa di tích kia, cường giả ở đây ít đi hơn một nửa, nhưng còn lại cũng còn rất cường đại, muốn ở trong nhiều người như vậy lấy được một phần truyền thừa kia, sợ rằng không có dễ dàng như vậy.
“Rốt cuộc ngươi là người nào!”
Ngay tại lúc Cố Nhược Vân quan sát đến tình huống lăng mộ này, một âm thanh trầm thấp vang lên ở bên tai: “Hơn nữa, ngươi và thiếu gia Phong Cốc ở bên nhau, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Cố Nhược Vân giật mình, quay đầu nhìn về phía ánh mắt có chứa chất vấn của Vận trưởng lão kia, nhàn nhạt nâng lên khóe môi: “Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ là ai?”
“Bất luận như thế nào Mị Tông chúng ta cũng phải có được truyền thừa này,” Hai mắt Vận trưởng lão càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi dám can đảm tranh đoạt với chúng ta, thì chờ đợi ngươi, sẽ là toàn bộ Mị Tông đuổi giết! Cho nên, cô nương, ngươi suy xét thật kỹ cho rõ ràng đi, rốt cuộc muốn trợ giúp Phong Ngọc Thanh hay không!”
Nói xong lời này, nàng ta không có nói thêm cái gì nữa, xoay người đi đến bên trong đoàn đội Mị Tông.
Mai trưởng lão khẽ nhíu mày, hiển nhiên có chút bất mãn đối với lời Vận trưởng lão nói.
Không phải nha đầu này là muốn nịnh bợ Phong Cốc, cho nên mới dụ dỗ nhị thiếu gia Phong Cốc à? Nàng có thể có năng lực gì? Dù sao, truyền thừa di tích này vẫn là của Mị Tông bọn họ, không ai có thể có thực lực tranh đoạt với Mị Tông bọn họ!
Chương 1185: Vào di tích (ba)
Edit: kaylee
“Cố cô nương.”
Phong Ngọc Thanh nhìn Vận trưởng lão rời đi, khẽ rũ mí mắt xuống, nói: “Vận trưởng lão này khác với Mai trưởng lão, nàng ta xác thật thực thông minh, thân phận của ngươi muốn giấu diếm được nàng ta sợ rằng không dễ dàng như vậy, chỉ là, truyền thừa này ta cũng sẽ không buông tha, muốn giúp ta hay không, chính ngươi suy xét rõ ràng.”
Không thể không nói, Phong Ngọc Thanh này cũng không kém Phong Tiêu Tiêu, chỉ là Phong Tiêu Tiêu lớn hơn hắn vài tuổi, chờ đến lúc hắn hoàn toàn hiểu chuyện, toàn bộ Phong Cốc đã không sai biệt lắm rơi vào trong tay Phong Tiêu Tiêu. Vì thế, dù hắn có năng lực lớn thế nào, cũng cần phải che dấu.
Hiện giờ Phong Ngọc Thanh hiểu rõ, Cố Nhược Vân cũng không phải hắn có thể dễ dàng khống chế, nếu lừa gạt nàng, tất sẽ hoàn toàn ngược lại, cho nên dứt khoát nói rõ thế lực Mị Tông, nên lựa chọn như thế nào thì xem chính nàng.
Cố Nhược Vân cười cười, truyền thừa? Nàng tới nơi này, cũng là vì truyền thừa.
Vậy nên, bất luận là Mị Tông hay là Phong Ngọc Thanh, nàng đều sẽ không giúp!
“Nhân loại ngu xuẩn! Ai cho phép các ngươi xâm nhập địa bàn của chúng ta?”
Ngay tại lúc mọi người đi vào thông đạo đến di tích, một tiếng cười cuồng vọng bỗng nhiên truyền đến, sau khi nghe được tiếng cười kia, tất cả mọi người không tự chủ được dừng bước chân.
“Ai?”
Sắc mặt Mai trưởng lão biến đổi, nắm chặt kiếm trong tay, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.
“Hừ!”
Theo một tiếng quát nhẹ này vang lên, toàn bộ di tích đều rung lên, ngay sau đó, ở dưới tầm mắt cảnh giác của mọi người, ‘phịch’ một tiếng, một cục đá từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh xuống dưới, đánh mặt đất thành một cái hố to.
Sau đó, tảng đá kia trước mắt bao người động lên……
“Công tử, cẩn thận!”
Phong Nhất và Phong Ngũ đại kinh thất sắc, nhanh chóng rút kiếm chắn trước mặt Phong Ngọc Thanh, khuôn mặt khó coi nói: “Gia hỏa này rất cường đại!”
“Nhân loại ngu xuẩn, tự tiện xông vào địa bàn của người khác, là cần trả giá lớn!”
Trên tảng đá kia phát ra tiếng nói trầm thấp, giọng điệu kia lại mang theo khí phách tự cao tự đại, giống như một tia sét lớn đánh ở trong lòng mọi người.
“Cục đá, cục đá nói chuyện?”
Có một số người trực tiếp bị dọa đến choáng váng, phỏng chừng cả đời này bọn họ cũng không có trải qua chuyện thần quái như vậy.
Một cục đá, thế nhưng có thể nói?
“Là Thạch Nhân thời kỳ viễn cổ,” Con ngươi Vận trưởng lão trầm trọng, chậm rãi mở miệng: “Cũng là một loại bên trong Linh thú! Chỉ là Thạch Nhân nhất tộc này đã biến mất ở vạn năm trước, không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở trong di tích, nói như thế, di tích này hẳn là đã có vạn năm.”
“Hít!”
Mọi người đều là hít một ngụm khí lạnh, di tích vạn năm, vậy chủ nhân di tích này lại có bao nhiêu cường đại?
Phỏng chừng, là bọn họ tuyệt đối tưởng tượng không được.
Có một số người đã bắt đầu hối hận, vì sao ngăn không được tham niệm muốn tới di tích này? Vạn nhất chết ở chỗ này thì thật không có lời?
Nhưng mà, hiện giờ cửa lớn di tích đã đóng, cho dù bọn họ hối hận như thế nào cũng không có tác dụng gì.
“Hừ, nhân loại, ngươi cũng có chút kiến thức, nhiều năm như vậy còn nhận ra ta! Nhưng mà thực đáng tiếc, người đi vào trong di tích này đều đừng nghĩ rời đi!” Thạch Nhân cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, mỗi lần thân thể khổng lồ bước một bước, đều có thể cảm giác được mặt đất chấn động một chút.
“Còn không phải chỉ là một Thạch Nhân thôi à, lại không phải tường đồng vách sắt, ta cũng không tin ngươi có thể đối phó nhiều người chúng ta như vậy?”
Ở dưới áp bách của Thạch Nhân, một người võ giả lập tức vọt qua, trên nắm tay bao phủ một tầng lực lượng, hung hăng đánh về phía thân thể Thạch Nhân.
Chương 1186: Vào di tích (bốn)
Edit: kaylee
Ầm!
Nắm tay của tên võ giả kia dừng ở trên người Thạch Nhân, sau đó mọi người chỉ nghe thấy ‘bang’ một tiếng giòn vang, sau đó một tiếng kêu giống như giết lợn vang lên.
“A!”
Toàn bộ cánh tay của hắn đều bị gãy, trên mu bàn tay một mảnh máu đỏ tươi, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Thạch Nhân xoay cổ, ánh mắt khinh thường nhìn về phía tên võ giả sắc mặt tái nhợt kia, âm thanh trào phúng nói: “Nhân loại, trở về lại tu luyện mấy năm rồi tới chiến đấu với ta! Nga! Đúng rồi, ta quên mất, ngươi đã không có mệnh rời đi nơi này!”
Một kích toàn lực của Siêu Phàm sơ kỳ, thế nhưng không cách nào làm nó bị thương một chút, hơn nữa, Thạch Nhân này ngay cả động cũng bất động một chút, mặc cho nắm tay của hắn đánh ở trên người nó.
“Chúng ta cùng nhau lên, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không thể thương tổn gia hỏa này?”
Mai trưởng lão cắn chặt răng, tàn nhẫn hạ lệnh.
“Không sai, lực lượng một người đánh không lại nó, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ cũng không thể thương tổn nó?”
Xôn xao!
Sau khi nói xong lời này, người nọ dẫn đầu nhằm về phía Thạch Nhân.
Những người khác cũng hai mặt liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó rút ra vũ khí nhanh chóng tiến lên, tức khắc một đạo kiếm phong từ trong hư không chém xuống, hung hăng chém về phía đầu Thạch Nhân.
Thạch Nhân đứng thẳng bất động, cũng chưa từng chống đỡ, chỉ là cười nhìn đám nhân loại nhỏ bé này giãy giụa ở trước mặt nó.
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Vô số chiêu thức đánh về phía Thạch Nhân trên mặt đất, phát ra từng tiếng trầm đục, quanh quẩn ở trong toàn bộ di tích.
Thạch Nhân xoay xoay đầu của mình, âm thanh trào phúng chậm rãi vang lên: “Đây chính là lực lượng hiện giờ của nhân loại các ngươi? So với trước kia thật sự là kém quá xa, chỉ bằng các ngươi cũng muốn làm ta bị thương? Ngay cả gãi ngứa cho ta ta cũng ghét bỏ lực độ của các ngươi không đủ!”
“Sao có thể?”
Bước chân của nọi người đều lui về phía sau hai bước, thở hổn hển nhìn Thạch Nhân, sắc mặt khó coi nói: “Lực lượng hiện giờ của Thạch Nhân này không sai biệt lắm cũng ở Siêu Phàm hậu kỳ! Giữa chúng ta đây cũng có không ít Siêu Phàm hậu kỳ, vì sao lại thương tổn không được nó?”
Vận trưởng lão vừa rồi không có tham dự đến trong chiến đấu nghe được lời này, ngừng lại một chút, nói: “Tuy nói thực lực của Thạch Nhân là ở Siêu Phàm hậu kỳ, nhưng mà, từ trước đến nay thân thể Thạch Nhân nhất tộc cứng rắn, cho dù là tới cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ, cũng khó có thể làm nó bị thương.”
“Ha ha.”
Thạch Nhân điên cuồng cười lên: “Nhân loại, ngươi nói không sai, dù cho thực lực hiện tại của ta bị lùi lại, nhưng có vỏ ngoài cứng rắn này, các ngươi vẫn không thể làm ta bị thương, mà hiện tại, các ngươi nhưng có làm tốt chuẩn bị nhận lấy cái chết?”
Ầm!
Trên người Thạch Nhân bộc phát ra một luồng lực lượng cường hãn, sau đó bay nhanh về phía mọi người, nháy mắt đã đến trước mặt một võ giả.
Phanh!
Nắm tay của nó, hung hăng nện ở trên đầu của võ giả kia, giống như một ngọn núi lớn đè ép xuống, tức khắc, đầu của tên võ giả kia nổ tung, óc bắn ra, rơi đầy trên đất.
“Cẩn thận!”
Mai trưởng lão hét lớn một tiếng, lại lần nữa dẫn đầu công kích tới Thạch Nhân.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Thạch Nhân cười lạnh một tiếng, một quyền đánh về phía Mai trưởng lão.
‘Phịch’ một tiếng, nắm tay kia đấm thật mạnh ở phía trên bụng của Mai trưởng lão, làm thân mình nàng ta bay ra ngoài, chật vật té ngã trên đất, phun từng ngụm từng ngụm máu tươi, sắc mặt xanh mét nhìn Thạch Nhân đứng ở trước mặt.
Chương 1187: Vào di tích (năm)
Edit: kaylee
“Mai trưởng lão!”
Đệ tử Mị Tông quay chung quanh bên người Mai trưởng lão, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Thạch Nhân khổng lồ mà cứng rắn kia, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
“Còn có ai?” Thạch Nhân cười ha ha hai tiếng, trong tiếng cười kia tràn ngập điên cuồng: “Còn có ai không muốn sống tới chiến đấu với ta? Hiện tại ta sẽ làm cho các ngươi biết chỗ cường đại của Thạch Nhân nhất tộc!”
Tiếng cười của nó, tiếng vọng ở toàn bộ di tích, vang lên từng hồi.
Trong toàn bộ di tích cũng chỉ nghe thấy tiếng cười to của nó, nhân loại sớm đã bị dọa vỡ gan, nào còn dám khiêu khích Thạch Nhân điên cuồng này.
“Nếu các ngươi đều không nghĩ động thủ, vậy để ta tới!” Con ngươi điên cuồng của Thạch Nhân kia đảo qua tất cả nhân loại ở đây, cười lạnh mở miệng: “Các ngươi là tính toán để ai tới nhận lấy cái chết trước?”
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, bọn họ tất cả đều hiểu rõ, Thạch Nhân điên cuồng này cũng không tính toán buông tha cho bọn họ!
Chẳng lẽ, bọn họ sẽ chết ở trong di tích?
Không!
Bọn họ tuyệt sẽ không cam tâm tình nguyện bó tay chịu trói!
“Chúng ta tiếp tục lên, cùng nó đua cái ngươi chết ta sống, nếu không cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là lấy được truyền thừa, sợ rằng mạng của chúng ta cũng sẽ ném ở chỗ này.” Mai trưởng lão cắn chặt răng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Không sai, trưởng lão Mị Tông nói rất đúng, dù sao đều là chết, chúng ta tiếp tục giao tranh một lần!”
Ngay sau khi Mai trưởng lão vừa dứt lời, một võ giả đã đứng ra ủng hộ quyết định của nàng ta.
Nếu Thạch Nhân đã không tính toán buông tha cho bọn họ, thì bất luận là bọn họ chiến hay không chiến đều là chết, một khi đã như vậy, vì sao không giao tranh một lần?
Vì thế, ở trong nháy mắt, trừ bỏ Phong Ngọc Thanh thân là phế vật ra, cũng chỉ có Cố Nhược Vân vẫn luôn không có động tác, những người khác đều đang triển khai công kích về phía Thạch Nhân. Bao gồm hai người áo xám bảo vệ ở bên người Phong Ngọc Thanh kia.
Ầm!
Ầm ầm ầm!
Công kích lần lượt rơi xuống, nhưng chỉ tạo thành một số tia lửa, thậm chí ngay cả một cái dấu vết cũng không có lưu lại ở trên người Thạch Nhân. Nhưng hành vi của bọn họ, rõ ràng chọc giận Thạch Nhân, nó hét lớn một tiếng, tức giận dẫm đạp đi đến đám nhân loại tìm chết này.
Thạch Nhân thân ở cảnh giới Siêu Phàm hậu kỳ, lại như thế nào là bọn họ có thể chống cự được? Cho nên, thực nhanh, tất cả nhân loại đều không ngừng hộc máu ở dưới công kích của nó, một số thực lực hơi thấp chút, nháy mắt đã mất đi sinh mệnh.
“Công tử.”
Phong Nhất và Phong Ngũ thối lui đến bên người Phong Ngọc Thanh, sắc mặt ngưng trọng nói: “Dù cho cấp bậc của Thạch Nhân này chỉ ở Siêu Phàm hậu kỳ, nhưng thực lực lại mạnh thái quá, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không cách nào động nó một chút.”
Sắc mặt Phong Ngọc Thanh từng chút trầm xuống, nhìn Thạch Nhân khổng lồ kia lâm vào bên trong trầm tư.
Cũng ở trong phút chốc này, ánh mắt Thạch Nhân chuyển về phía hắn và Cố Nhược Vân……
“Không nghĩ tới hai con kiến - một phế vật và một Võ Thánh sơ kỳ cũng dám tiến vào trong di tích này, một khi đã như vậy, ta đây sẽ dùng các ngươi khai đao!”
Ầm!
Nắm tay Thạch Nhân mang theo áp bách trầm trọng, thực nhanh đã đánh bất ngờ đến trước mặt Cố Nhược Vân.
Ánh mắt Cố Nhược Vân tối lại, đang muốn để Tử Tà ra, lại đúng vào lúc này, một bóng dáng màu đen từ trên trời giáng xuống, giống như thiên thần dừng ở trước mặt nàng, ‘ầm’ một tiếng đã chặn nắm tay của Thạch Nhân.
Phanh!
Bước chân của Thạch Nhân lui về phía sau vài bước, kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở trên người hắc y nam tử trước mắt……
Hắc y nam tử này, trên mặt che một tấm mặt nạ màu đen, con ngươi thâm thúy ngóng nhìn Thạch Nhân trước mắt, bên môi gợi cảm mang theo độ cong lạnh lùng.
Không biết vì sao, đứng ở phía sau nam nhân, Cố Nhược Vân luôn cảm giác được một loại cảm giác quen thuộc……
Chương 1188: Di tích, truyền thừa (một)
Edit: kaylee
“Nhân loại, ngươi tìm chết!”
Mắt thấy công kích của mình bị người ngăn cản, Thạch Nhân nổi giận dựng lên, lại lần nữa khởi xướng công kích, nắm tay hung hăng đánh về phía ngực của nam tử áo đen, mang theo khí thế không cách nào ngăn cản, thế như chẻ tre rơi xuống.
Phanh!
Hắc y nam tử nâng tay lên, nắm chặt lấy nắm tay của Thạch Nhân, bước chân của hắn bị Thạch Nhân đẩy lui về phía sau vài bước, đôi con ngươi thâm thúy lãnh khốc lại vẫn không hề dao động. Phía trên mặt nạ màu đen, ở trong di tích chiết xạ ra ánh sáng lạnh nhạt.
Tầm mắt Cố Nhược Vân vẫn luôn nhìn hắc y nam tử trước mặt, trong ánh mắt thanh lãnh mang theo một chút dao động.
Chẳng lẽ, là hắn?
Sẽ không!
Huynh trưởng hẳn là ở Tây Linh đại lục, lại như thế nào đi vào Đệ Nhất Thành này? Huống chi, nếu hắn thật là Cố Sanh Tiêu, tuyệt đối sẽ không che dấu không gặp mình.
Như vậy, nam nhân cứu nàng này rốt cuộc có lai lịch gì?
“Nhân loại, ngươi đừng vọng tưởng chiến thắng ta, đây căn bản là chuyện không có khả năng, cho nên ta khuyên ngươi vẫn là xin tha đi!”
Thấy hắc y nam tử này thế nhưng chặn công kích của mình, Thạch Nhân giận tím mặt, đôi mắt như là có thể phun ra lửa giận.
Hắc y nam tử nhẹ nhấp môi, ánh mắt lãnh khốc nhìn chăm chú vào Thạch Nhân, trước sau hắn vẫn không nói gì, cũng làm người không cách nào thấy rõ biểu tình dưới mặt nạ kia.
Chỉ là, trên người nam nhân tràn ra hơi thở lãnh khốc, lại làm người cảm thấy sợ hãi.
Ầm!
Lúc này đây, hắc y nam tử dẫn đầu khởi xướng công kích.
Thạch Nhân cười lạnh một tiếng, nâng nắm tay lên chắn, nhưng mà, ngay ở nháy mắt nắm tay hai người chạm vào nhau, một luồng lực lượng cường hãn xuyên thấu qua cánh tay nam nhân truyền tới trên người nó, ‘bang’ một tiếng, tiếng vang thanh thúy vang vọng ở bên trong toàn bộ di tích.
Tức khắc, sắc mặt Thạch Nhân từ khinh thường nhìn lại lúc ban đầu biến thành hoảng sợ, đôi mắt từng chút trợn to, thê lương hô to một tiếng: “Không!”
Phanh!
Toàn bộ thân thể nó, đều bị lực lượng cường hãn của nam nhân kia xỏ xuyên qua, sau đó nứt ra ở trước mắt bao người, cuối cùng nổ mạnh ra.
Vô số khối đá dập nát rơi xuống, chất đầy mặt đất, hai con ngươi vốn dĩ tràn ngập hoảng sợ kia cũng chậm rãi trở nên ảm đạm xuống, thẳng đến cuối cùng mất đi ánh sáng……
Nam nhân nắm chặt nắm tay, máu tươi theo cánh tay hắn chảy xuống, hội tụ trên mặt đất.
Thực hiển nhiên, một quyền cuối cùng vừa rồi kia, hắn cũng bị thương không nhẹ.
Xôn xao!
Bên trong di tích, tất cả mọi người bạo động lên, từng đôi mắt đều tụ tập ở phía trên hắc y nam tử, mang theo tìm tòi nghiên cứu, giống như muốn biết người rốt cuộc nam nhân này có lai lịch gì, thế nhưng có lực lượng cường hãn như vậy.
Hai mắt Mai trưởng lão hơi hơi trầm xuống, có nam nhân này tồn tại, sợ rằng cơ hội có được truyền thừa di tích lần này của bọn họ lại muốn nhỏ đi nhiều.
Nam nhân vẫn luôn đưa lưng về phía Cố Nhược Vân, không có quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, giống như không quen biết nàng.
“Ngươi là người phương nào?”
Phía sau hắn, truyền đến âm thanh thanh lãnh của nữ tử: “Chúng ta có quen biết hay không?”
Thân mình nam tử cứng một chút, lại như cũ cưỡng bách mình không quay đầu lại, ánh mắt ngóng nhìn lối đi nhỏ chỗ không xa, âm thanh lãnh khốc mà khàn khàn: “Không quen biết.”
“Phải không?”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cong cong khóe môi, cảm giác của nàng sẽ không sai, khẳng định người nam nhân này quen biết nàng.
Chỉ là, nàng không rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho hắn không dám dùng gương mặt thật đối mặt với mình?
“Vị cô nương này, có phải ngươi suy nghĩ nhiều hay không,” Mai trưởng lão nhạo báng một tiếng, trào phúng nói: “Thực lực của nam tử này cường đại như thế, ngươi một kẻ muốn nịnh bợ nhị thiếu gia Phong gia để thượng vị, sao có thể sẽ quen biết loại cường giả này? Nhưng mà ngươi người này cũng thật là, nhìn thấy ai mạnh là muốn đi nịnh bợ người đó, còn làm bộ quen biết với người ta? Ngươi……”
Chương 1189: Di tích, truyền thừa (hai)
Edit: kaylee
Tiếng nói đột nhiên im bặt.
Sắc mặt Mai trưởng lão trắng bệch, trong hai tròng mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bởi vì nam tử cả người áo đen kia đã chuyển ánh mắt về phía nàng ta, trong hai tròng mắt lãnh khốc rõ ràng mang theo sát khí, cái loại cảm giác này giống như là có một bàn tay bóp cổ nàng ta, làm hô hấp của nàng ta đều không tự chủ được trở nên khó khăn.
“Ngươi quá lắm miệng!” Giọng nói của hắc y nam tử lãnh khốc trước sau như một, sát khí trên người không giảm chút nào: “Nếu ngươi nói thêm một chữ nữa, hiện tại ta sẽ làm cho ngươi táng thân tại đây!”
Ầm!
Một luồng lực lượng cường hãn nghênh diện vọt tới, Mai trưởng lão không kịp né tránh, nên lực lượng kia đánh về phía ngực nàng ta, làm bước chân của nàng ta bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
“Mai trưởng lão!”
Khuôn mặt của Vận trưởng lão cũng không nhịn được mà biến đổi, vội vàng đỡ lấy thân thể Mai trưởng lão, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía tên hắc y nam tử kia.
Không biết có phải là ảo giác của nàng ta hay không, nàng ta vẫn cảm thấy bởi vì Mai trưởng lão mở miệng vũ nhục Niệm Dạ, mới làm cho tên nam tử này ra tay!
Giờ này khắc này, Mai trưởng lão nào còn dám nhiều lời một chữ? Tầm mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân! Ở trong mắt nàng ta, đều là bởi vì nữ nhân này, mới làm hại mình đắc tội cường giả này! Nếu không phải tại nàng, mình cũng sẽ không bị một đạo công kích này!
“Ngươi không nói cho ta cũng không sao,” Cố Nhược Vân đi đến bên người hắc y nam tử, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ tự mình biết.”
Sau khi nói xong lời này, nàng lập tức đi đến bên trong di tích.
Hắc y nam tử chăm chú nhìn bóng dáng nàng rời đi, ánh mắt vốn lãnh khốc kia trở nên ôn hòa, trong mắt lộ ra giãy giụa và bất đắc dĩ.
Đường vào di tích là dùng kim loại chế thành, cho nên đi ở phía trên phát ra tiếng vang ‘đang đang’ ở trong di tích an tĩnh, có vẻ vô cùng rõ ràng.
Hắc y nam tử cũng bước đi theo phía sau Cố Nhược Vân, lại chưa từng mở miệng nói một lời với nàng, trước sau vẫn duy trì trầm mặc, nhưng mà, đôi con ngươi lãnh khốc kia lại tràn ngập vẻ cảnh giác, khuôn mặt dưới mặt nạ màu đen lộ ra ngưng trọng.
“Ôi, nơi này có cái phòng!”
Bỗng nhiên, một tiếng kinh ngạc truyền ra từ trong đám người, sau đó mọi người đều trông thấy bên trái lối đi nhỏ xác thật có một cái phòng.
Phòng kia và vách tường hòa thành nhất thể, vậy nên, vừa rồi thế nhưng không có phát hiện nó tồn tại.
“Nếu lăng mộ này do cường giả vạn năm trước kiến tạo, thì ngoài truyền thừa ra còn có bảo bối khác, có lẽ trong căn phòng này sẽ có vật phẩm thực trân quý!” Mai trưởng lão liếm khóe miệng, đáy mắt tràn đầy vẻ tham lam: “Đi, chúng ta vào xem!”
Nói xong lời này, nàng ta dẫn đầu đẩy ra cửa lớn màu vàng kia, đi vào bên trong phòng.
Ánh vào mi mắt chính là rương bảo bối đầy phòng, tản mát ra ánh sáng lóa mắt, làm tinh thần mỗi người đều vì vậy mà rung lên.
“Trời ạ, thế nhưng là Linh Khí! Thật nhiều Linh Khí!”
“Còn có Linh thạch! Trong Linh thạch này chứa linh khí nồng đậm, nếu có thể hấp thu tất cả Linh thạch này, nói không chừng ta có thể đột phá một bậc!”
Linh thạch, là một loại đá kỳ diệu tồn tại trên mảnh đại lục này, bên trong ẩn chứa linh khí mãnh liệt, có thể để cho võ giả hấp thu, nhưng mà, vạn năm trước, Linh thạch cũng theo đan phương mà biến mất, lưu lại chỉ có rất ít Linh thạch, mỗi một viên đặt tới trên hội đấu giá đều có thể bán ra giá trên trời.
“Những thứ này là của ta, ha ha ha, toàn bộ là của ta!”
Một người võ giả chịu không nổi nhiều bảo vật dụ hoặc như vậy, cười ha ha hai tiếng, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng vọt qua.
Chương 1190: Di tích, truyền thừa (ba)
Edit: kaylee
Nhưng mà, hắn ta còn chưa đi tới bên cạnh những tài bảo đó, một thanh kiếm đã từ phía sau đâm tới, xuyên qua ngực hắn ta.
Thân mình hắn ta chấn động một chút, không dám tin tưởng quay đầu lại, nhìn về phía người dùng kiếm đâm hắn, run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi vậy mà……”
“Số lượng bảo vật không nhiều lắm, người càng ít, cơ hội sẽ càng nhiều, cho nên ngươi đi tìm chết đi!”
Người nọ mặt không biểu tình rút kiếm ra, lời nói nói ra lại vô cùng tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Phụt!
Máu tươi bắn ra, giống như nước suối ào ạt chảy xuống, thân mình tên võ giả kia chậm rãi ngã xuống, ‘phịch’ một tiếng ngã ở trước mặt mọi người.
Sau khi nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều lấy ra vũ khí, thi triển ra công kích với người bên cạnh mình.
Vì lấy được bảo vật, bọn họ cần phải tru sát đồng loại!
“Công tử, chúng ta có phải đi hay không?” Phong Nhất có chút rối rắm nhìn về phía Phong Ngọc Thanh.
Còn không đợi Phong Ngọc Thanh mở miệng, bên cạnh đã truyền tới một âm thanh lạnh nhạt: “Nếu các ngươi tin tưởng ta, thì từ bỏ mấy thứ này, cầm những bảo vật đó không có chỗ tốt gì!”
Phong Ngọc Thanh trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu: “Nghe Cố cô nương đi.”
Dựa theo tính cách của nữ nhân này, tuyệt đối sẽ không khẩu xuất cuồng ngôn, nếu nàng làm cho bọn họ từ bỏ, thì những bảo vật đó khẳng định không thể lấy, nếu không, nói không chừng mệnh đều sẽ bị ném! Quan trọng nhất chính là, có nhiều cường giả tranh đoạt bảo vật như vậy, bọn họ cũng đọt không được cái gì tốt.
Vậy cần gì phải đoạt?
Kỳ thật, làm cho Mai trưởng lão lo lắng chính là hắc y nam tử cũng sẽ gia nhập đến bên trong tranh đấu cướp đoạt, cũng may hắn không có động tác, giống như một tượng điêu khắc đứng ở phía sau Cố Nhược Vân. Không biết vì sao, thấy một màn như vậy, đáy mắt Mai trưởng lão hiện lên một chút kinh ngạc.
Vì sao nàng ta cảm thấy người nam nhân này giống như hộ vệ đang che chở an nguy của nữ nhân kia?
Thực nhanh, nàng ta đã phát ra một tiếng nhạo báng vì ý nghĩ của mình.
Sao có thể? Một nữ nhân cần nịnh bợ nhị thiếu gia Phong Cốc, sao có thể sẽ có hộ vệ cường đại như vậy? Có lẽ chỉ là hắc y nam tử kia tùy tiện đứng một chỗ thôi, khẳng định không có quan hệ gì với nàng!
Bên trong phòng, vô số võ giả đang đồng loại ngã xuống bên trong vũng máu, mà lúc này như thế nào bọn họ cũng không có nghĩ đến, trước đó bọn họ tránh được một kiếp Thạch Nhân, cuối cùng lại bị đồng bạn thân là nhân loại giết chết.
Nguyên nhân, chính là những bảo bối ở trong rương đó.
“Không sai biệt lắm,” Mai trưởng lão lau máu tươi trên mặt, nói: “Hiện tại bảo vật đã đủ cho chúng ta phân, chỉ là cần thương lượng lấy như nào! Rốt cuộc nếu tất cả mọi người chết ở chỗ này, còn không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.”
“Nhưng mà……” Nàng ta ngừng một chút, chuyển mắt nhìn mấy người Cố Nhược Vân, hơi hơi mỉm cười: “Mấy người các ngươi không có tham gia chiến đấu, thì không thể được phân bảo bối.”
“Với ta mà nói, những bảo bối đó đều không quan trọng bằng Mai trưởng lão ngươi, cho nên, cho ta những bảo bối đó, còn không bằng cho ta Mai trưởng lão ngươi.”
Ánh mắt hóa sắc của Phong Ngọc Thanh khẽ híp lại nhìn chằm chằm thân thể của Mai trưởng lão, hoàn toàn là sắc mặt của một kẻ ăn chơi trác táng.
Trong lòng Mai trưởng lão phản cảm, trên mặt lại không có biểu lộ cái gì, ha ha nở nụ cười: “Yên tâm đi, chờ sau khi rời đi di tích này, tỷ tỷ ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Đương nhiên, tiền đề là, bọn họ có thể rời đi di tích mới được.
“Vị đại nhân này,” Sauk hi Mai trưởng lão nói xong lời kia, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắc y nam tử đứng ở phía sau Cố Nhược Vân, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ, biểu tình động lòng người nói: “Không biết người nhưng có nhìn trúng bảo vật gì, ta cố ý để lại một cái vì người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro