Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1151 - 1160

Chương 1151: Âm mưu bại lộ (hai)

Edit: kaylee

"Phụ thân của Dạ Nặc quen biết nữ tử tên là Dung Nguyệt này, hơn nữa giữa hai người hẳn là còn có một đoạn tranh cãi, cho nên, sau khi Dung Nguyệt gặp được Dạ Nặc, đã chuyển tất cả tình cảm đối với phụ thân Dạ Nặc tới trên người hắn, bởi vậy, nàng ta mới không đồng ý thả Dạ Nặc rời đi."

Nàng đã sớm đoán được, Dung Nguyệt thu lưu Dạ Nặc, tuyệt đối không có lòng tốt.

Không hề nghĩ tới nàng ta lại biến thái đến trình độ như thế, lại có tâm lý như vậy đối với một thiếu niên vị thành niên.

"Hơn nữa......" Cố Nhược Vân chuyển mắt nhìn Thiên Bắc Dạ, tươi cười kia mang theo ý vị không rõ: "Tên đệ tử Mỵ Tông tên là Tuyết Linh kia nói muốn dụ dỗ chàng, dùng chàng thải - dương - bổ - âm cho nàng ta, ý của chàng thế nào?"

Xôn xao!

Một luồng khí thế lạnh lẽo bừng lên từ trên thân nam nhân, thổi quét ở trong toàn bộ lều trại.

"Nàng đoán xem!" Khóe môi nam nhân mang theo tươi cười thị huyết, rồi sau đó có thể là sợ lệ khí trên người mình sẽ làm bị thương đến Cố Nhược Vân, mới thu trở về, nâng tay kéo nữ tử bên người vào trong lòng, ôm chặt nàng: "Vân Nhi, cuộc đời này, ta có một mình nàng là đủ rồi! Nếu nữ nhân kia dám đến gây chướng mắt trước mặt ta, ta sẽ làm cho nàng ta -- có đến mà không có về!"

Cố Nhược Vân cười cười, đối với Thiên Bắc Dạ, như thế nào nàng lại lo lắng?

Nàng tin tưởng, nam nhân này tuyệt đối sẽ không phản bội nàng!

Thiên Bắc Dạ cúi đầu khẽ hôn lên môi của Cố Nhược Vân, bên trong đôi mắt hàm chứa thâm tình hỏi: "Vân Nhi, chờ sau khi chúng ta rời đi núi rừng này, chúng ta sẽ sinh một đứa trẻ, được không?"

Nhìn ánh mắt tràn ngập nhu tình mật ý của nam nhân kia, Cố Nhược Vân căn bản là không cách nào cự tuyệt, khẽ gật đầu: "Được, tất cả nghe chàng......."

Nghe nói như thế, Thiên Bắc Dạ hôn càng thêm dùng sức, ngón tay gắt gao chế trụ thắt lưng của Cố Nhược Vân, một đầu tóc bạc kia chậm rãi hạ xuống, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, đẹp đến không chân thực.....

Ngày kế.

Nắng sớm mới lên.

Lúc hai người mới thức tỉnh từ trong giấc ngủ mơ, lều trại đã bị một bàn tay xốc mở ra.

Chỉ là, Tuyết Linh còn không có đi vào lều trại này, một cơn gió âm trầm bỗng nhiên quét lại, hung hăng quăng thân thể của nàng ta ra ngoài, lập tức, bước chân của nàng ta lảo đảo vài bước, rồi ngã ngồi xuống, đau đến mức nàng ta nhíu mày liễu.

"Cút!"

Một tiếng quát tức giận, truyền ra từ trong lều trại, làm cho trái tim nàng ta đều theo đó run lên.

Nàng ta cắn chặt môi, cuối cùng vẫn là lựa chọn đi vào bên trong lều trại.

Dung Nguyệt sư tỷ nhắc đến với nàng ta, đối phó nam nhân, nhất định phải giả vờ yếu ớt, chỉ có như thế mới có thể khiến cho nam nhân nổi lên lòng đồng tình! Mà ở quá khứ, nàng ta căn bản không cần làm nhiều chuyện như vậy, nếu thất bại, chỉ cần sử dụng thuật mị hoặc, có thể làm nam nhân kia khăng khăng một mực đối với nàng ta.

Nhưng hôm nay, nàng ta lại phải làm như thế!

"Ta là muốn xin lỗi các ngươi."

Tuyết Linh hai mắt rưng rưng, cố nén đau đớn trên người, điềm đạm đáng yêu nói: "Lúc trước quả thật là Ngọ Mị Nhi không đúng, ta không nên vì nàng ta mà tìm các ngươi phiền toái, ngày hôm qua Dung Nguyệt sư tỷ đã giáo huấn ta, ta cũng biết sai lầm rồi, không biết hai vị có thể tha thứ cho ta hay không?"

Nếu không phải ngày hôm qua Cố Nhược Vân nghe trộm được đối thoại của Dung Nguyệt và Tuyết Linh, phỏng chừng thật sẽ tin tưởng một phen lí do thoái thác này của nàng ta.

Đáng tiếc.......

Mỗi một chữ mỗi một câu khi hai người các nàng mưu đồ bí mật, nàng đều đã nghe được, càng quan trọng hơn là, nữ tử này cũng dám có ý đồ với Thiên Bắc Dạ!

"Ngươi thật sự đang thừa nhận sai lầm, hay là có thêm mục đích gì không thể cho ai biết?" Cố Nhược Vân khẽ giương khóe môi, đôi mắt như cười như không nhìn Tuyết Linh.

Trái tim Tuyết Linh đập mạnh, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân, chẳng lẽ nữ nhân này biết ý nghĩ trong lòng mình?

Chương 1152: Âm mưu bại lộ (ba)

Edit: kaylee

Không!

Không có khả năng!

Ngày hôm qua lúc mình thảo luận với Dung Nguyệt sư tỷ không có người khác ở đó, làm sao nữ tử này có thể biết được nội dung các nàng thương nghị? Có lẽ nàng đang cố ý ở hù dọa mình! Không sai, nhất định là cố ý.

Tuyết Linh hít vào một hơi thật sâu, giọng điệu có chút tức giận nói: "Cố cô nương, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Ta là thật tâm biết mình sai lầm mới đến nhận sai, ngươi lại ngậm máu phun người như thế? Vậy mà nói xấu ta có mục đích không thể cho ai biết, ta có thể có mục đích gì?"

Trong lời nói của nàng ta tràn đầy xấu hổ và giận dữ, thật giống như là thật bị Cố Nhược Vân oan uổng.

"Phải không?" Cố Nhược Vân đè tay Thiên Bắc Dạ lại, ngăn lại động tác của hắn, trên mặt kia mang theo một chút tươi cười, nói: "Vậy vừa vặn, ngươi đi nói với Dung Nguyệt một tiếng, nói chúng ta không muốn tiếp tục quấy rầy Mỵ Tông, cho nên tính toán hôm nay rời đi."

"Cái gì?"

Tuyết Linh bỗng chốc ngây ngẩn cả người, hiện giờ nàng ta đã biết rõ mục đích của Dung Nguyệt sư tỷ, nếu những người này thật sự đi rồi, thì Dạ Nặc cũng nhất định sẽ theo bọn họ rời đi!

Mà nàng ta, quyết không thể để loại chuyện này xảy ra!

"Cố cô nương, rời đi hay không rời đi ngươi nói cũng không tính," Tuyết Linh cười lạnh một tiếng, chuyển tầm mắt về phía Thiên Bắc Dạ, giọng điệu nhu hòa xuống: "Thiên Bắc công tử, ta biết thực lực của ngươi không tệ, nhưng mà ở bên trong núi rừng này có rất nhiều Linh Thú, có một số Linh Thú đã tới Võ Thánh hậu kỳ, ngay cả cảnh giới Siêu Phàm cũng có một hai con tồn tại, cho nên, ngươi chẳng phải đối thủ của Linh Thú này, nhưng mà nếu như ngươi đi cùng người Mỵ Tông chúng ta, Mỵ Tông chúng ta sẽ bảo vệ ngươi bình an."

Con ngươi của Thiên Bắc Dạ càng âm trầm, ánh mắt hắn nhìn Tuyết Linh, giống như là đang nhìn một người chết.

Nhưng mà, Tuyết Linh không chút nào phát hiện sát khí trong lòng hắn, vẫn như trước lộ ra một nụ cười tự nhận là rất đẹp với hắn.

"Xem ra, kết cục của Ngọ Mị Nhi, cũng không có làm cho ngươi tỉnh lại."

Con ngươi của nam nhân dừng ở trên người Tuyết Linh, sát khí lạnh lẽo xuất hiện ở phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, hắn chậm rãi đứng dậy từ trên giường, một đầu tóc dài màu bạc ở trong gió kia rất là tuyệt diễm.

Ánh mắt Tuyết Linh lại không cách nào dời đi, nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, nước miếng đều thiếu chút rớt xuống, ánh mắt có một khắc dại ra.

Nam nhân tuyệt mỹ như thế, nếu là của nàng ta thì thật tốt!

Cho dù chỉ có thể cùng hắn xuân - tiêu một lần, nàng ta cũng cảm thấy cuộc đời này đã đủ.

Ầm!

Chỉ thấy nam tử tuyệt mỹ một đầu tóc bạc kia nhẹ nhàng nâng tay lên, sau đó......

Phập!

Một thanh kiếm sắc bén không biết từ chỗ nào xuất hiện, trực tiếp xuyên qua ngực của Tuyết Linh, máu tươi nở rộ ra, nhiễm đỏ vạt áo của nàng ta.

Nàng ta kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin nhìn Thiên Bắc Dạ, giống như không nghĩ ra, vì sao nam nhân này lại không nói một lời, đã hạ sát thủ đối với nàng ta? Càng hơn là, không hề có một chút thương hương tiếc ngọc nào.......

"Lúc trước ta đã nói qua, nếu người Mỵ Tông muốn chiêu chọc chúng ta, ta đây không để ý làm cho cả Mỵ Tông biến mất."

Tuyết Linh không nói gì, chỉ là dùng con ngươi oán hận kia nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ.

"Tuyết Linh!"

Đúng lúc này, một âm thanh truyền vào từ ngoài lều trại.

Tên đệ tử Mỵ Tông kia vừa vén lều trại đi vào, đã trông thấy một màn trước mắt, sợ tới mức nàng ta kinh hãi kêu lên, nhất thời, toàn bộ mọi người Mỵ Tông ào ào tới rồi, nhảy vào bên trong lều trại.

"Cố bảo tiêu, nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Thân mình nho nhỏ của Dạ Nặc bị dọa đến mức run lên một cái, ánh mắt không hiểu nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Vì sao tên kia muốn giết nàng ta?"

Chương 1153: Âm mưu bại lộ (bốn)

Edit: kaylee

Dạ Nặc biết Thiên Bắc Dạ làm người thế nào, nếu không phải là trêu chọc hắn quá đáng, hắn sẽ không có khả năng hạ sát thủ đối với người! Bởi vậy có thể thấy được, nữ tử này khẳng định đã làm chuyện gì làm cho hắn không thể nhịn được nữa.

"Ha ha."

Dung Nguyệt vừa chạy tới thấy được một màn trước mắt, cười lạnh một tiếng, tầm mắt lạnh như băng kia không còn có nhu hòa lúc trước, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thiên Bắc Dạ đứng ở bên trong lều trại kia: "Mỵ Tông chúng ta có lòng tốt thu lưu các ngươi, các ngươi lại đối xử với đệ tử Mỵ Tông chúng ta như thế?"

Không cần nghĩ, Dung Nguyệt cũng biết khẳng định là kế sách của Tuyết Linh thất bại, dẫn đến kết cục hiện giờ.

Cho nên, trong lòng nàng ta không khỏi hung hăng mắng Tuyết Linh một trận, ngay cả một nam nhân cũng dụ dỗ không được, ả cũng không biết xấu hổ xưng mình là đệ tử Mỵ Tông?

"Sư tỷ."

Phanh!

Thân mình Tuyết Linh nặng nề té trên mặt đất, âm thanh của nàng ta tràn ngập suy yếu, con ngươi tràn đầy oán hận: "Lúc trước bởi vì thái độ của ta đối với hai người bọn họ quá kém, cho nên..... Cho nên nghe xong lời phân phó của sư tỷ thì đến xin lỗi bọn họ, ai biết...... Ai biết nam nhân này nhìn trúng mĩ mạo của ta, muốn làm cho ta làm tiểu thiếp của hắn, ta không theo....... Hắn lại thẹn quá thành giận, mà ra tay giết ta."

Cho dù nàng ta chết, cũng tuyệt đối sẽ không để cho hai người kia tốt hơn!

Dung Nguyệt cười lạnh một tiếng, sát khí trên người bắt đầu khởi động ra, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới các ngươi lại không bằng cầm thú như thế, mệt ta còn mang bọn ngươi về Mỵ Tông, vốn định nể mặt Dạ Nặc bình yên đưa bọn ngươi ra khỏi nơi này, nhưng các ngươi lại thương hại đệ tử Mỵ Tông ta như thế, quả thực không để Mỵ Tông ta vào mắt! Thật không biết làm sao Dạ Nặc có thể kết giao với người như các ngươi!"

Nàng ta đương nhiên biết lời Tuyết Linh nói đều là giả, nhưng có cơ hội tốt như vậy để cho Dạ Nặc rời đi hai người kia, như thế nào nàng ta có thể buông tha?

Chỉ cần Dạ Nặc biết hai người kia không bằng cầm thú, thì nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, lúc đó, hắn cũng chỉ thuộc về một mình nàng ta!

"Cố bảo tiêu, sao lại thế này?" Dạ Nặc chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, lại hỏi một lần.

Cố Nhược Vân nhún nhún vai: "Ngươi cho rằng là chuyện gì xảy ra?"

Dạ Nặc trầm mặc một lúc lâu, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, nói: "Ta không tin lời của nàng ta, khẳng định là nữ tử này muốn dụ dỗ Thiên Bắc Dạ, cho nên Thiên Bắc Dạ giết nàng ta! Cố bảo tiêu, ngươi nói ta nói có đúng hay không?"

"Chúc mừng ngươi, trả lời đúng." Cố Nhược Vân khẽ cười một tiếng, chuyển ánh mắt tới trên người Dạ Nặc.

"Dạ Nặc."

Dung Nguyệt nhíu mày liễu, muốn kéo Dạ Nặc đến bên người mình, nhưng mà tay nàng ta chưa đụng tới Dạ Nặc, đã bị hắn né đi.

Khuôn mặt của nàng ta cứng lại rồi, bàn tay dừng ở giữa không trung, không khí rất là xấu hổ.

"Dạ Nặc, ngươi không tin ta sao?" Dung Nguyệt hòa hoãn giọng điệu, hết sức hòa nhã mở miệng: "Mấy ngày nay tới giờ, Mỵ Tông chúng ta đối với ngươi như thế nào? Chẳng lẽ đến loại thời điểm này, ngươi còn muốn lựa chọn hai người kia?"

Dạ Nặc cau mày thanh tú: "Mỵ Tông đối tốt với ta, nhưng ta càng tín nhiệm Cố bảo tiêu hơn."

"Dạ Nặc!" Dung Nguyệt có chút tức giận, thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới, Dạ Nặc sẽ làm ra loại quyết định này!

Đến cùng nữ tử này có cái gì tốt? Làm Dạ Nặc tín nhiệm nàng như vậy? Cho dù bọn họ hạ sát thủ với người Mỵ Tông, vẫn như trước lựa chọn hai người kia!

"Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, đều không cho rời đi cùng bọn họ!"

Giờ này khắc này, Dung Nguyệt cũng ngụy trang không được nữa, đưa tay lập tức kéo cánh tay Dạ Nặc lại, muốn kéo hắn tới bên người mình.

"Buông ra ta!"

Sắc mặt Dạ Nặc trầm xuống, muốn bỏ Dung Nguyệt ra, lại thế nào cũng vứt không được tay nàng ta, nhất thời vội đến mức nước mắt đều sắp chảy ra: "Cố bảo tiêu, mau giúp giúp ta!"

Chương 1154: Âm mưu bại lộ ( năm )

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân khẽ nheo mắt lại, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh: "Xem ra người Mị Tông, đều thích cường đoạt nam nhân, căn bản là không màng ý nguyện của người khác! Chẳng lẽ đây chính là quy tắc làm việc của Mị Tông?"

"Cố Nhược Vân, ngươi giết người Mị Tông ta, còn muốn như thế nào?" Dung Nguyệt cắn chặt răng, tức giận nhìn Cố Nhược Vân.

"Buông hắn ra."

Giọng nói của Cố Nhược Vân vân thanh phong đạm, lại lộ ra vẻ làm người không cách nào cự tuyệt.

"Ha ha, Cố Nhược Vân, lúc trước ta có lòng tốt chiêu đãi ngươi, lại không nghĩ rằng dẫn tới một con bạch nhãn lang! Hôm nay các ngươi muốn rời đi nơi này cũng không phải việc gì khó, chỉ cần các ngươi có thể đánh thắng ta, ta sẽ để cho các ngươi rời đi!"

Dung Nguyệt cười nhạo một tiếng, không lâu trước đây nàng ta đã đột phá tới rồi Siêu Phàm sơ kỳ, nhóm người này căn bản không có khả năng là đối thủ của nàng.

"Cố bảo tiêu."

Dạ Nặc có chút lo lắng nhìn Cố Nhược Vân, trong lòng vô cùng ảo não, sớm biết vậy ngày hôm qua không nên đáp ứng đồng hành cùng người Mị Tông. Mà hắn càng không nghĩ tới, Dung Nguyệt vốn luôn dịu dàng kia lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy.

Nhưng mà, Dạ Nặc không biết là, cho dù ngày hôm qua hắn không đáp ứng, người Mị Tông cũng sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.

"Đánh bại ngươi?"

Một tiếng cười âm lãnh, bỗng nhiên truyền ra.

Khóe môi Thiên Bắc Dạ mang theo ý cười lạnh lẽo, tầm mắt thị huyết dừng ở trên người Dung Nguyệt, khẽ nhếch khóe môi, nói: "Đừng nói là đánh bại ngươi, cho dù là toàn bộ Mị Tông, ở dưới tình huống trêu chọc ta, ta cũng sẽ không để nó tiếp tục tồn tại."

Sắc mặt Dung Nguyệt thay đổi, nàng ta không nghĩ rằng người nam nhân này sẽ kiêu ngạo cuồng vọng như thế, căn bản là không để Mị Tông vào mắt.

"Ầm!"

Mắt thấy Dung Nguyệt sắp sửa tiếp tục mở miệng, bóng dáng tóc bạc hồng y kia lại lần nữa động, không có bất luận dấu hiệu gì, một tia sáng đỏ chợt lóe qua, dừng ở trước mặt Dung Nguyệt, rồi sau đó một luồng hơi thở làm cho người ta cảm thấy áp lực đột nhiên truyền đến, giống như một bàn tay nắm chặt trái tim của nàng ta.

Dung Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt tuyệt sắc của Thiên Bắc Dạ, dung nhan nhu mỹ trắng bệch, tay túm chặt Dạ Nặc kia cũng không nhịn được buông lỏng ra.

Nhân cơ hội này, Dạ Nặc vội vàng trốn đến phía sau Cố Nhược Vân, sợ Dung Nguyệt nổi điên lại bắt lấy hắn.

Nữ nhân kia thật là đáng sợ, lúc ấy như thế nào hắn lại tin nàng ta, còn cùng nàng ta đi Mị Tông......

"Tìm chết!"

Phanh!

Ngay tại lúc Dung Nguyệt sắp hít thở không thông, Thiên Bắc Dạ hung hăng ném nàng ta ra ngoài, một bộ hồng y, giống như huyết hoa yêu dã kia, nở rộ ở trước mặt nàng ta.

"Ngươi......"

Sao có thể!

Mình đã có thực lực Siêu Phàm sơ kỳ, chính là ngay cả lực lượng để mình liền chống đỡ người nam nhân này đều không có.

Vậy thực lực của hắn, rốt cuộc cường hãn đến mức nào?

Dung Nguyệt cắn chặt môi, không dám tưởng tượng cái kết quả kia, người có thể cường hãn đến cảnh giới như thế, cũng chỉ có mấy thế lực kia mới có thể tồn tại!

"Dung Nguyệt sư tỷ."

Đệ tử Mị Tông đều đại kinh thất sắc (cực kỳ hoảng sợ), vội vàng đi tới bên người Dung Nguyệt, từng đôi mắt tức giận trừng về phía Thiên Bắc Dạ.

"Chúng ta đi!"

Dung Nguyệt chống đỡ đứng lên, phía trên khuôn trắng bệch nhiễm một tầng băng sương, loại thời điểm này, nàng ta đã không rảnh lo chuyện khác, chỉ có rời đi nơi này, về sau mới có cơ hội báo thù.

"Ầm!"

Ngay tại lúc Dung Nguyệt đứng lên, một luồng lực lượng cường hãn lại lần nữa nghiền áp mà đến, làm cho thân mình của nàng ta mềm nhũn, lại lần nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, xương cốt cả người đều như bị đập vụn.

Chương 1155: Âm mưu bại lộ ( sáu )

Edit: kaylee

"Ngươi muốn làm gì"

Dung Nguyệt hít sâu một hơi, mới cứng rắn nghẹn ra mấy chữ này.

"Ta có cho phép các ngươi đi?" Thiên Bắc Dạ cười lạnh một tiếng, khí túc sát trên người thổi quét ra, làm cho cả lều trại đều theo đó sụp xuống: "Mị Tông các ngươi lặp lại nhiều lần chủ động trêu chọc, một khi đã như vậy, thì các ngươi cũng không cần rời đi."

"Tục ngữ nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, các ngươi đối đãi với Mị Tông chúng ta như vậy, có phải thật quá đáng hay không?" Dung Nguyệt hung hăng nghẹn ra một hơi này, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thiên Bắc Dạ.

Phanh!

Đôi mắt huyết hồng kia của Thiên Bắc Dạ đảo qua trên người Dung Nguyệt, ngay tức khắc, Dung Nguyệt tê liệt ngã xuống trên mặt đất cảm giác được giống như có một khối đá lớn từ trên trời giáng xuống, đè ở trên người nàng ta, chẳng những làm cho nàng ta không cách nào hít thở, mà còn làm cho xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng giòn vang thanh thúy.

"Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ!"

Nàng ta cắn chặt răng, tức giận nói: "Nếu để ta tồn tại rời đi nơi này, ta tất sẽ làm các ngươi không chết tử tế được!"

"Chỉ sợ, về sau ngươi cũng không có cơ hội."

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Từng luồng lực lượng vô hình đè ép xuống, đau đến mức biểu tình của Dung Nguyệt đều vặn vẹo lên, tầm mắt ngoan độc giống như chủy thủ tẩm độc, nhìn về phía Cố Nhược Vân đứng ở phía sau Thiên Bắc Dạ.

"Cố bảo tiêu, ta sợ hãi, ngươi bảo vệ ta."

Thân mình Dạ Nặc co rụt về phía sau, có chút sợ hãi nhìn Dung Nguyệt, hắn chưa từng nghĩ đến, Dung Nguyệt dịu dàng như vậy cũng sẽ lộ ra biểu tình ngoan độc.

"Không phải ngươi muốn có được Dạ Nặc, hơn nữa dạy Tuyết Linh như thế nào dụ dỗ Tiểu Dạ?" Cố Nhược Vân nhợt nhạt cười, trong mắt trước sau hàm chứa sự thanh lãnh: "À, đúng rồi, ngươi còn nói người không có giá trị lợi dụng không nên sống ở trên đời này, cho nên muốn giết ta?"

Dung Nguyệt trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Lời nói tối hôm qua mình nói với Tuyết Linh kia, nàng thế nhưng nghe được?

Sao có thể!

Vì sao nàng lại biết được buổi nói chuyện kia?

Nghĩ nghĩ, thân mình Dung Nguyệt run lên, khó trách Thiên Bắc Dạ lại nhẫn tâm đánh chết Tuyết Linh, thế nhưng là bởi vì nữ nhân này nghe lén bọn họ nói chuyện! Nói cách khác, Dạ Nặc cũng biết mục đích của mình......

Con ngươi Thiên Bắc Dạ càng thêm âm trầm, đêm qua Cố Nhược Vân chỉ là nói cho hắn Tuyết Linh vọng tưởng dụ dỗ hắn, lại không có nói, Mị Tông thế nhưng muốn giết hại nàng!

"Không!"

Cảm nhận được trên người Thiên Bắc Dạ lại dần dần kéo lên sát khí, Dung Nguyệt cảm thấy sợ hãi, nàng ta vội vàng muốn mở miệng kêu cứu, nhưng đã chậm, tay của nam nhân đã hung hăng hạ xuống, một chưởng đánh nát đầu nàng ta, óc và máu tươi tức khắc bắn ra, rơi đầy trên đất.

"Dung Nguyệt sư tỷ!"

Đệ tử Mị Tông nhìn thấy Dung Nguyệt chết thảm, vội vàng la lớn, mà khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt Thiên Bắc Dạ quét tới phía các nàng, bước chân vốn định xông lên bỗng nhiên dừng lại.

Trốn!

Hiện tại trong lòng bọn họ cũng chỉ có một cái suy nghĩ này.

Chỉ cần trốn khỏi nơi này, bọn họ sẽ có thể trở lại Mị Tông, tìm tông chủ báo thù rửa hận vì Dung Nguyệt sư tỷ!

Nghĩ vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, xoay người lập tức muốn chạy trốn.

"Ha ha ha."

Đột nhiên, một tiếng cười duyên truyền tới, rồi sau đó ở bên trong tầm mắt của mọi người, một tiểu la lỵ nhỏ xinh đáng yêu không biết khi nào thì xuất hiện ở phía trên bọn họ.

"Ngươi cho rằng, các ngươi có thể thoát khỏi lồng giam của bản đại nhân sao?"

Ầm!

Đột nhiên, một cái lồng giam lửa từ trên mặt đất dựng lên, giam cầm tất cả đệ tử Mị Tông muốn chạy trốn ở trong lồng giam kia, rồi sau đó ngọn lửa phía trên lồng giam dần dần bắt đầu lan tràn, làm cho thân mình của mọi người đều đặt ở bên trong biển lửa kia.

Chương 1156: Âm mưu bại lộ (bảy)

Edit: kaylee

"A!"

"A a a!"

Tiếng kêu thê thảm truyền ra từ trong lồng giam kia, làm cho toàn bộ núi rừng chấn động một trận, cho dù là Linh thú nghe thấy được cũng không nhịn được cảm thấy sởn tóc gáy. Chỉ là thực nhanh âm thanh kia đã biến mất, thay thế bằng tiếng gió gào thét.

"Một đám nhân loại không biết lượng sức," Chu Tước bĩu môi, hạ xuống từ trong hư không, đi đến bên người Cố Nhược Vân, nói: "Chủ nhân, ta giúp người giải quyết những người này, người sẽ không cần lo lắng người Mị Tông tới gây phiền toái."

Cố Nhược Vân không nói gì, thu ánh mắt trở về, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi thôi."

"Được."

Thiên Bắc Dạ nâng môi cười, vừa định có động tác, lại vào lúc này, bước chân của hắn bỗng nhiên ngừng lại, hai tròng mắt huyết hồng nhìn về phía không trung chỗ không xa, một tia sáng âm trầm chợt lóe qua đáy mắt.

"Vân nhi, ta có việc phải rời khỏi nàng một đoạn thời gian."

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì."

Thiên Bắc Dạ không có trả lời nàng, dùng sức kéo nàng vào trong ngực, cúi người hôn môi nàng, rồi mới đưa môi đỏ tới lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ta muốn đi làm một chuyện, thực mau sẽ trở về, nàng rời đi nơi này trước, sau đó ta sẽ đi tìm nàng, hiện tại có Tử Tà ở bên cạnh nàng, ta thực yên tâm."

Nói xong lời này, Thiên Bắc Dạ buông lỏng nữ tử trong lòng ngực ra, xoay người muốn rời khỏi nơi này.

Bỗng nhiên, một bàn tay duỗi tới từ phía sau, kéo tay hắn lại.

Cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay của nữ tử, thân mình nam nhân cứng đờ một chút, lại vẫn đưa lưng về phía nàng, sợ liếc nhìn nàng nhiều một cái sẽ không nỡ rời đi.

"Tiểu Dạ, chú ý an toàn."

Ánh mắt Cố Nhược Vân chăm chú nhìn bóng dáng nam nhân: "Ta sẽ ở trên đường đi Phong Cốc chờ ngươi."

"Được."

Trong lòng Thiên Bắc Dạ nổi lên gợn sóng, phía trên khuôn mặt tuyệt thế nâng lên một nụ cười: "Lúc đó, chúng ta gặp lại nhau ở Phong Cốc, còn có......"

Hắn tạm dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Vân nhi, nhớ rõ chuyện nàng đáp ứng ta tối hôm qua, nàng cũng không thể đổi ý, chờ lần sau chúng ta gặp mặt, chúng ta sẽ thi hành kế hoạch tạo con, như thế nào?"

Cố Nhược Vân còn muốn nói gì đó, hồng y kia đã xẹt qua phía chân trời, biến mất ở trước mặt nàng.

Nàng áp xuống không nỡ trong lòng, xoay người nhìn về phía Chu Tước phía sau, nói: "Chu Tước, ngươi vẫn là về Thượng Cổ Thần Tháp đi, Dạ Nặc, chúng ta đi thôi."

Dạ Nặc gật gật đầu, ánh mắt hắn chớp chớp vài cái, phía trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười xảo trá.

Cuối cùng tên kia cũng rời đi Cố bảo tiêu, rốt cuộc đã không có người có thể ngăn cản mình tiếp cận nàng! Cho nên, hắn muốn nhân cơ hội trước khi tên kia trở về, cưới Cố bảo tiêu tới tay!

......

Phía trên ngọn núi, gió mát nhẹ thổi.

Thiên Bắc Dạ đứng trên đỉnh núi, một đầu tóc bạc, một bộ hồng y, ở bên trong gió kia nhẹ nhàng bay lên, giống như người đi ra từ trong bức họa. Chỉ là trên người nam nhân tản mát ra hơi thở âm lãnh lại làm cho người không rét mà run.

"Thiên Bắc Dạ, lúc này đây, ta nhưng thật ra muốn xem ngươi chạy nơi nào!"

Mấy bóng dáng hạ xuống từ trong hư không, dừng ở sau lưng hắn.

Trong những người đó, dẫn đầu chính là một nữ tử mặc y phục màu lục, nữ tử này mi thanh mục tú, rất có vài phần kiều tiếu tùy hứng, một đôi mắt to sáng ngời hung hăng trừng mắt nhfin Thiên Bắc Dạ, tức giận nói: "Ngươi giết vị hôn phu của ta, cứ như vậy đi luôn? Chúng ta lao lực khổ tâm mới tìm được ngươi, lần này tuyệt đối sẽ không để ngươi lại chạy đi!"

Chương 1157: Bị thương (một)

Edit: kayleee

Thiên Bắc Dạ âm lãnh cười: "Vì bắt ta, xuất động vài tên cường giả Cửu Chuyển sơ kỳ, thật đúng là mất công."

Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn phải rời đi Cố Nhược Vân!

Vài tên cường giả Cửu Chuyển sơ kỳ, dù cho hắn có thể ứng phó, nhưng nếu có Cố Nhược Vân ở bên người, thì khó tránh khỏi sẽ phân tâm, vạn nhất bởi vì mình không thể bảo vệ tốt làm cho nàng bị thương, vậy cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Huống chi, hắn tuyệt đối không thể làm kẻ thù biết quan hệ của hắn và Cố Nhược Vân, nếu không mà nói, chỉ sợ con đường trưởng thành sau này của nàng sẽ khó khăn hơn nhiều.

"Hừ," Lục y nữ tử hừ lạnh một tiếng, không có tức giận nói: "Nếu không tìm trưởng lão gia tộc xuất động, như thế nào ta có thể bắt được ngươi? Thiên Bắc Dạ, ngươi nói thật đi, ngươi giết vị hôn phu của ta, có phải bởi vì coi trọng ta hay không?"

Ánh mắt Thiên Bắc Dạ càng thêm âm trầm, phía trên khuôn mặt tuyệt thế kia hàm chứa một nụ cười trào phúng: "Ngươi nghĩ quá nhiều, hắn mạo phạm ta, cho nên ta mới giết hắn, không có bất luận quan hệ gì với ngươi."

Trong lòng hắn vĩnh viễn chỉ có một mình Vân nhi, những người khác đều không cách nào vào được mắt hắn.

"Ta mặc kệ!" Lục y nữ tử dậm mạnh chân, kiều man nói: "Ngươi giết vị hôn phu của ta, nhất định phải đền cho ta một người!

Cho nên, ngươi cần phải cưới ta, nếu không ta tuyệt sẽ không để ngươi rời đi nơi này!"

"Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ngăn cản ta?" Thiên Bắc Dạ cười khẽ một tiếng: "Ta muốn chạy, không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản được."

"Hừ!"

Nghe được lời này, vài tên lão giả đứng ở sau lưng lục y nữ tử kia giật giật thân mình, động thân đứng ở trước mặt nàng.

"Tiểu tử, tiểu thư nhà chúng ta nhìn trúng ngươi chính là phúc khí của ngươi, đừng không biết tốt xấu! Nếu không phải ngươi giết cô gia tương lai, tiểu thư cũng sẽ không tuổi còn trẻ đã trở thành quả phụ, làm cho không người dám cưới nàng! Cho nên, ngươi cần phải chịu trách nhiệm, nếu ngươi không nghênh thú tiểu thư nhà ta, ta đây tuyệt sẽ không để ngươi sống ở trong Đệ Nhất Thành này."

Sắc mặt tên lão giả kia lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thiên Bắc Dạ, nói không chút khách khí.

Mộ Dung thế gia bọn họ là một trong tam đại thế gia bảo vệ Đệ Nhất Thành, địa vị vô cùng cao, cũng có quyền lợi quyết định ở Đệ Nhất Thành! Nhưng tiểu tử này không biết tốt xấu như thế, chẳng những giết vị hôn phu của tiểu thư, càng là làm mất mặt của Mộ Dung thế gia, như thế nào làm cho bọn họ chịu đựng?

Mọi người đều biết, Đệ Nhất Thành có tam đại thế gia bảo vệ, tam đại thế gia bảo vệ này bảo vệ chính là phủ Thành chủ Đệ Nhất Thành, gia chủ mỗi thế gia chẳng những phải quản lí gia tộc của mình, còn phải đảm nhiệm chức trưởng lão phủ Thành chủ, mà tất cả quy định trong Đệ Nhất Thành đều do tam đại thế gia này tuyên bố ra.

Còn Thành chủ Đệ Nhất Thành, còn lại là một cái thực thần bí tồn tại, đến nay đều không có người gặp qua Thành chủ trông như thế nào, phỏng chừng chỉ có gia chủ tam đại thế gia bảo vệ mới thấy qua Thành chủ đại nhân trong truyền thuyết ......

Có thể tưởng tượng được, địa vị của Mộ Dung thế gia này ở Đệ Nhất Thành cao bao nhiêu?

Cuồng phong phất qua, hồng y khẽ bay.

Trong con ngươi của Thiên Bắc Dạ xuất hiện huyết quang nhàn nhạt, âm thanh âm lãnh nói: "Vậy cũng phải nhìn xem các ngươi có bổn lĩnh này hay không."

Ầm!

Đột nhiên, trên người Thiên Bắc Dạ nhấc lên một trận cuồng phong, tóc bạc bay lên, đẹp làm cho người không cách nào dời đi ánh mắt.

Lục y nữ tử hừ hai tiếng, kiều man chỉ huy nói: "Đại trưởng lão, ngươi giúp ta bắt tiểu tử này lại, hắn không muốn nghênh thú bổn tiểu thư cũng không sao, ta đây sẽ trói hắn lại, rót thuốc, mạnh mẽ đưa vào động phòng! Đây chính là cái giá hắn giết vị hôn phu của bổn tiểu thư, còn trêu chọc bổn tiểu thư!"

Chương 1158: Bị thương (hai)

Edit: kaylee

"Tuân mệnh!"

Lão giả được xưng là đại trưởng lão kia sau khi nghe được lời nói của lục y nữ tử, tức khắc thả ra lực lượng toàn thân, đánh về phía Thiên Bắc Dạ đứng ở bên trong cuồng phong kia, ánh mắt sắc bén giống như dao nhỏ muốn đánh bại hắn tại đây.

Thiên Bắc Dạ cười lạnh một tiếng, không hề sợ hãi nhìn vài tên lão giả vọt tới phía hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn vô cùng âm trầm, cả người xuất ra khí túc sát, làm lá cây màu xanh lục chung quanh đều bắt đầu ố vàng, lại dần dần rơi xuống dưới.

"Ầm!"

Hai luồng lực lượng chạm vào nhau ở không trung, tức khắc khuếch tán ra, làm không khí sinh ra một mảnh dao động, giống như vừa mới phát sinh nổ mạnh.

"Hả?" Đại trưởng lão không nghĩ tới Thiên Bắc Dạ thế nhưng có thể chống đỡ một chiêu của mình, ánh mắt nhưng thật ra xuất hiện một chút kinh ngạc, nhưng mà thực nhanh lão đã phục hồi tinh thần lại, bàn tay vung lên, lại lần nữa đánh về phía ngực của Thiên Bắc Dạ.

Phanh!

Hai chưởng chạm vào nhau, bước chân của đại trưởng lão lui lại phía sau mấy bước, ánh mắt dần dần ngưng trọng lên.

Thực lực của tiểu tử này rõ ràng không có tới Cửu Chuyển, lại có thể chống đỡ một chiêu của mình, khó trách tiểu thư sẽ đột nhiên nổi lên hứng thú đối với hắn, loại thiên tài này, nếu không thể để cho bọn họ sử dụng, thì cần phải trừ bỏ!

"Chúng ta cùng nhau lên, bắt tên tiểu tử thúi này!"

Vì tốc chiến tốc thắng, đại trưởng lão bất chấp mặt mũi cường giả, kêu đồng bạn cùng nhau vọt qua phía Thiên Bắc Dạ.

Trong hư không, không ngừng truyền đến dao động sinh ra khi chiến đấu, tốc độ của bọn họ đều quá nhanh, làm cho người trên mặt đất đều thấy không rõ động tác chiến đấu của bọn họ.

"Cường giả Cửu Chuyển cũng chỉ có chút thực lực ấy hay sao?"

Một tiếng cười âm lãnh phát ra từ trong miệng nam nhân, trong đôi con ngươi màu đỏ kia của hắn ánh lên tia sáng yêu dị, bên môi nâng lên một nụ cười lạnh.

Sau đó......

Vô cùng vô tận lực lượng phát ra từ trên người hắn, làm cho cả không trung đều trở nên ảm đạm, những lực lượng đó hội tụ ở trước người hắn, 'ầm' một tiếng phá rách trường không đánh về trên người đám lão giả vọt qua kia.

"Không tốt!" Sắc mặt đại trưởng lão biến đổi: "Tiểu tử này không biết dùng thứ gì mạnh mẽ tăng lên thực lực của mình, tránh mau!"

Đáng tiếc, đã không còn kịp rồi.

Ngay sau khi lời này của hắn vang lên, ánh sáng màu đỏ chói lọi kia đã vọt tới trước mặt bọn họ, ở lúc bọn họ còn không kịp có phản ứng hung hăng đánh ở phía trên ngực bọn họ, giống như một quyền mạnh làm cho thân mình của bọn họ rơi xuống từ trong hư không.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng đại trưởng lão, làm sắc mặt của lão trắng bệch, lão cường chống đứng lên từ trên mặt đất, đúng lúc này, bóng dáng màu đỏ kia biến mất trong hư không.

"Đại trưởng lão, hắn chạy, các ngươi mau đuổi theo!"

Lục y nữ tử mặt đầy nôn nóng, rống lớn nói.

Nghe được lời này, đại trưởng lão cười khổ một tiếng, một kích cuối cùng của tiểu tử kia làm cho bọn họ đều bị thương không nhẹ, loại thời điểm này, sợ là rất khó đuổi được hắn.

"Chúng ta đuổi theo!" Đại trưởng lão lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Nếu hắn dựa vào ngoại vật tăng lên thực lực, vậy hắn nhất định cũng bị thương không nhẹ, chờ thời điểm hắn dừng lại dưỡng thương chúng ta sẽ có thể bắt được hắn."

......

Trong rừng cây, một bóng dáng nhiễm máu dựa cổ thụ ngồi xuống, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khuôn mặt tuyệt mỹ của nam nhân có chút trắng.

"Xem ra mạnh mẽ tăng lên thực lực, vẫn phải trả giá không nhỏ."

Thiên Bắc Dạ cười khổ một tiếng: "Chính là, trừ bỏ tăng lên thực lực ra, không có biện pháp khác, rốt cuộc Vân Nhi ở không xa chỗ, ta không thể để những người này phát hiện nàng tồn tại, nếu không khẳng định sẽ mang đến nguy hiểm cho nàng, hiện giờ nàng, còn cần trưởng thành."

Chương 1159: Bị thương (ba)

Edit: kaylee

Giống như là nghĩ tới khuôn mặt thanh lệ kia, khóe môi nam nhân nâng lên một nụ cười.

"Vân nhi, xin lỗi, ta tạm thời không cách nào làm bạn ở bên cạnh nàng, chờ sau khi ta dưỡng thương tốt sẽ đi tìm ngươi."

Nói xong lời này, hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, điều tức hơi thở trong cơ thể mình.

......

"Đây là có chuyện gì."

Lúc này, trong sơn lâm, ngay sau khi đám người Cố Nhược Vân rời đi không lâu, mấy bóng dáng giáng xuống từ trên trời, rơi xuống một đống thi thể trên mặt đất kia.

"Là ai? Là ai động đến đệ tử Mị Tông ta? Lại còn làm các nàng chết thê thảm như thế!"

Nhìn đệ tử Mị Tông ngã ở bên trong vũng máu, nữ tử trung niên nắm chặt nắm tay, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận: "Tra cho ta, bất luận là ai động đến Mị Tông đệ tử ta, ta cũng tất sẽ làm nàng trả giá lớn!"

"Vâng, trưởng lão."

Ôn Ngạn, tên đệ tử Mị Tông kia củng củng nắm tay, lĩnh mệnh lui xuống.

Trong lòng nữ tử có lửa giận như thế nào cũng áp không được, nàng ta không biết là ai tàn nhẫn như thế, lại dùng thủ đoạn như vậy đối phó một đám nữ tử. Đặc biệt là, Dung Nguyệt còn là đệ tử Tông chủ thương yêu nhất!

Nếu để Tông chủ biết nàng thê thảm chết ở chỗ này như thế, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!

......

Lâm trấn, nằm ở phía tây Đệ Nhất Thành, dù cho chỉ là một cái trấn nhỏ, nhưng chợ lại vô cùng náo nhiệt, tiếng những quán nhỏ hét to rao bán, liên tiếp không ngừng.

"Các ngươi nghe nói sao? Vô Ngân đại sư tỷ thí đan dược với một lão nhân ở trên quảng trường."

"Cái gì? Ngươi nói chính là sự thật? Vô Ngân đại sư so luyện đan với người? Đi, chúng ta nhanh đi xem, cơ hội tốt như vậy bình thường nhưng không dễ thấy."

Sau khi nghe được tin tức nhỏ này, mọi người sôi nổi đi đến quảng trường.

Vô Ngân đại sư?

Cố Nhược Vân giật mình, nếu nàng không có nhớ lầm, thì người lúc trước muốn cướp đi dược liệu trong tay Dạ Nặc kia, chính là công bố muốn hiến dược liệu cho Vô Ngân đại sư.

"Cố bảo tiêu, ta cũng đi xem náo nhiệt đi," Đôi mắt Dạ Nặc chớp một cái: "Ta ngược lại muốn biết, Vô Ngân đại sư kia lợi hại, hay là lão nhân khác lợi hại."

Thực hiển nhiên, Dạ Nặc là một người thực mang thù.

Lúc trước có người vì lấy lòng Vô Ngân đại sư muốn đoạt dược liệu của hắn, hắn đã ghi khoản nợ này tới trên đầu Vô Ngân đại sư rồi.

......

Phía trên quảng trường, Vô Ngân đại sư nhẹ nhàng tự nhiên luyện chế đan dược, sắc mặt bình tĩnh trước sau như một. Mà lão nhân ở trước mặt ông hiển nhiên là không dễ chịu, trên trán không nhịn được toát ra mồ hôi, biểu tình tràn ngập khẩn trương.

Chỉ là, sau khi trông thấy lão nhân kia, cả người Cố Nhược Vân đều ngây ngốc ở tại chỗ.

"Như thế nào gia hỏa này lại ở đây? Còn tỷ thí luyện chế đan dược với người?"

Ở trong một năm mình bế quan tu luyện, lão nhân này đã từng tới Bắc Tạp Lãnh Địa, ông vốn là hùng hổ tới tìm Lam gia tính sổ, ai có thể nghĩ đến Lam gia đã bị lão cha diệt, cho nên, ông chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Hơn nữa ngay lúc đó Cố Nhược Vân đang ở bên trong bế quan tu luyện, nên cũng không thể cáo từ với ông, không nghĩ tới lão gia hỏa này cũng đi tới Đệ Nhất Thành.

"Cố bảo tiêu, ngươi biết lão nhân kia?" Dạ Nặc thấy rõ biểu tình của Cố Nhược Vân, quay đầu nhìn về phía nàng, kinh ngạc hỏi.

Cố Nhược Vân vuốt cằm, gật gật đầu: "Đâu chỉ biết? Gia hỏa này còn là sư phụ ta."

Không sai, người so đấu đan dược với Vô Ngân đại sư kia chính là sư phụ nàng Y Thánh Bạch Trung Thiên!

Chỉ là thoạt nhìn tình huống của sư phụ cũng không tốt......

Chương 1160: Bị thương (bốn)

Edit: kaylee

"Cố bảo tiêu, sư phụ ngươi sắp thua."

Dạ Nặc chớp mắt, tầm mắt từ trên người Cố Nhược Vân dời đến hai lão nhân so đấu trên quảng trường.

Ở phương diện khí thế, Bạch Trung Thiên đã yếu hơn Vô Ngân đại sư một bậc, hiện giờ xem ra, ông cách thất bại cũng chỉ có một bước.

Cố Nhược Vân cũng không có nói thêm cái gì, nàng thật sự không rõ, vì sao sư phụ lại so đấu đan dược với người? Phải biết rằng, lão già này học được luyện đan cũng không được bao lâu, căn bản là không có khả năng so sánh với những người này.

Rốt cuộc Bạch Trung Thiên bại trận, trên trán mồ hôi chảy ròng, cả người đều thiếu chút nữa ngã xuống.

"Ngươi thua!" Vô Ngân đại sư nhìn Bạch Trung Thiên, nhàn nhạt nói: "Dựa theo chúng ta đánh cuộc, nếu ngươi thua, nhất định phải làm người hầu cho ta! Từ nay về sau nghe theo mệnh lệnh của ta!"

Sắc mặt Bạch Trung Thiên biến đổi, lại không nói thêm gì, chỉ là kia khuôn mặt mặt già có vẻ vô cùng khó coi.

Đúng lúc này, một âm thanh thanh lãnh vang lên từ phía sau ông: "Vừa rồi sư phụ ta nhường ngươi, cho nên ông ấy mới thua, cũng không tính, không bằng để cho ta thay thế ông ấy tỷ thí với ngươi, như thế nào?"

Nhìn thấy hình bóng quen thuộc, thân mình Bạch Trung Thiên cứng một chút, như là không dám tin quay đầu lại, ánh mắt dừng ở phía trên khuôn mặt thanh lãnh của Cố Nhược Vân.

Vẻ mặt ông khẽ động, cuối cùng chỉ nói một câu: "Như thế nào nha đầu con cũng tới?"

Hơn nữa, còn thấy được một màn ông mất mặt......

Nghĩ đến đây, Bạch Trung Thiên không nhịn được cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài.

"Ngươi là người phương nào?" Vô Ngân đại sư dừng ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân, hỏi.

"Ta là đồ nhi của Bạch Trung Thiên," Cố Nhược Vân hơi hơi mỉm cười, vân thanh phong đạm nói: "Tỷ thí với ngươi căn bản không cần sư phụ ta, ta tới là đủ rồi."

Xôn xao!

Đám người chợt oanh động lên, tất cả mọi người sôi nổi nghị luận, giọng điệu đều tràn ngập kinh ngạc, còn có người mang theo khinh bỉ.

"Sư phụ thua, lại để đồ nhi lên sân khấu, chậc chậc, chẳng lẽ bọn họ cho rằng có thể chiến thắng được Vô Ngân đại sư?"

"Không sai, ngay cả sư phụ cũng không so được, đồ đệ lại càng không cần phải nói, bất luận bọn họ lại so bao nhiêu lần, đều thua chắc rồi!"

"Nha đầu này tuổi còn nhỏ, lá gan nhưng thật ra rất lớn, cũng dám khiêu chiến Vô Ngân đại sư, ta đoán chừng kết cục của nàng cũng không khác lão nhân này lắm."

Cố Nhược Vân giống như không có nghe được những âm thanh trào phúng đó, tầm mắt dừng ở trên mặt Bạch Trung Thiên: "Sư phụ, ta sẽ không để người trở thành người hầu của người khác, chỉ là, người có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như thế nào người lại so đấu với người hay không?"

Bạch Trung Thiên cười khổ một tiếng: "Thời còn trẻ ta và Vô Ngân đã quen biết, chỉ là hắn ưu tú hơn ta, thiên phú cũng mạnh hơn ta, cho nên tới Đệ Nhất Thành sớm hơn ta mười mấy năm, ta càng không nghĩ tới, hắn đã trở thành một Luyện Đan Sư! Trước kia chúng ta chính là đối thủ, ta cũng vẫn luôn bị hắn coi khinh, hôm nay ta tức không chịu nổi, nên tính toán tỷ thí một trận với hắn, kết quả, ta thua......"

"Yên tâm đi, sư phụ, người thua, thì để ta tìm lại mặt mũi cho người," Cố Nhược Vân đi lên phía trước, vỗ vai của Bạch Trung Thiên, mới ngẩng đầu nhìn Vô Ngân đại sư phía trước, nói: "Không biết để ta tới thay thế sư phụ tỷ thí, ngươi nhưng có ý kiến gì?"

Vô Ngân đại sư hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói ra: "Hắn đều không phải ta đối thủ, ngươi lên sân khấu cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu ngươi khăng khăng như thế, ta có thể nào không đáp ứng ngươi? Nội dung tỷ thí là, hai người chúng ta từng người lấy ra một đan phương, nếu ta luyện chế ra đan dược trong nội dung đan phương của hắn, mà hắn không luyện chế ra, thì chính là ta thắng, ngược lại chính là hắn thắng! Nếu là hai người đều luyện chế ra thì ngang tay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro