Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1141 - 1150

Chương 1141: Sứ giả Đệ Nhất thành (bảy)

Edit: kaylee

Ở trong Đệ Nhất thành đều có quy định, trong Đệ Nhất thành phàm là cường giả đã ngoài Võ Thánh, đều không được tự tiện ra tay với người thế tục giới! Nếu không tất sẽ bị Đệ Nhất thành trừng phạt! Nhưng mà, chỉ cần không trái quy định, những người này vẫn có thể tùy ý xuất nhập thế tục giới và bên trong Đệ Nhất thành.

Điều này cũng là lý do vì sao phía trước cửa không gian này, lại có nhiều người xếp hàng như vậy.

"Nữ tử này vậy mà là đệ tử Mỵ Tông........"

"Ta nghe nói Mỵ Tông vẫn luôn chỉ tuyển nhận nữ đệ tử, chỉ bởi vì công pháp bọn họ tu luyện đều là bàng môn tà đạo, thải - dương - bổ - âm, cho nên, trong Đệ Nhất thành đã có rất nhiều người bị bọn họ hãm hại."

"Đệ tử Mỵ Tông vậy mà dùng loại phương pháp này tu luyện? Tại sao những người Đệ Nhất thành đó không trừng phạt bọn họ?"

"Cái này ngươi không biết đâu, công pháp đệ tử Mỵ Tông tu luyện đều có thể mị hoặc nhân tâm, chỉ cần một ánh mắt là có thể làm cho nam nhân khó có thể chịu được, do đó tự nguyện cùng giao - hợp! Các nàng cũng không phải bắt buộc nam nhân, Đệ Nhất thành lại như thế nào xen vào việc của người khác? Huống chi, người Mỵ Tông này luôn luôn đặt ánh mắt ở trên người những nam tử kia vừa được mời tiến vào Đệ Nhất thành, người như thế ở trong Đệ Nhất thành không có thế lực bảo vệ, còn không phải tùy ý Mỵ Tông nhào nặn?"

Mọi người đều là thổn thức không thôi, théo như tình huống, vị đệ tử Mỵ Tông này đã coi trọng nam tử tóc bạc trước mắt, muốn đưa hắn về Mỵ Tông thải - dương - bổ - âm với mình.

Đáng thương là nữ tử thanh lệ bên người nam tử tóc bạc, lát sau nam nhân của mình sẽ bị đệ tử Mỵ Tông cướp đi hưởng dụng, mà nàng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này.... ....

Thấy Thiên Bắc Dạ giống như không có nghe thấy lời nói của mình, Ngọ Mị Nhi sửng sốt một chút, nàng ta hít vào một hơi thật sâu, trên mặt lại giương lên một chút tươi cười quyến rũ, đôi mắt long lanh dụ hoặc nói: "Vị công tử này, ta là đệ tử Mỵ Tông Ngọ Mị Nhi, nếu các ngươi là lần đầu tiên đến Đệ Nhất thành mà nói, chắc hẳn không biết tình huống trong thành, ta giải thích với ngươi một chút, như thế nào?"

Khi nói lời này, Ngọ Mị Nhi đã ngầm điều động thuật mị hoặc, nàng ta tin tưởng, không có nam nhân nào có thể ngăn cản được mị hoặc của đệ tử Mỵ Tông! Lúc đó, nam nhân này cũng chỉ là một vật phẩm cho mình hưởng dụng.

Giống như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng kia, tươi cười của Ngọ Mị Nhi càng thêm quyến rũ, trong đôi mắt toát ra vẻ tham lam.

Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không nói gì, hơn nữa còn không liếc mắt nhìn Ngọ Mị Nhi một cái nào, giống như chưa từng thấy có người đang dụ dỗ Thiên Bắc Dạ.

"Nếu ngươi không muốn Mỵ Tông biến mất mà nói........"

Ngay tại lúc Ngọ Mị Nhi tràn đầy chờ mong, một âm thanh trầm thấp âm lãnh truyền đến từ trên đỉnh đầu nàng ta: "Thì nhanh chóng cút!"

Ngọ Mị Nhi ngây ngẩn cả người, tươi cười trên mặt cũng không khỏi biến mất, kinh ngạc ngẩng đầu, trong phút chốc, đôi con ngươi đỏ như máu thanh minh kia xuất hiện ở bên trong đôi mắt của nàng ta, làm cho thân thể của nàng ta nhịn không được rùng mình một cái.

Nam nhân vậy mà không bị công pháp của mình mị hoặc? Điều này sao có thể! Cho dù thực lực của nam tử cường thịnh cỡ nào, cũng không có khả năng thoát được thuật mị hoặc của đệ tử Mỵ Tông!

Nhưng nam tử tóc bạc trước mắt, trong mắt hắn không có bất kỳ ngây ngốc sững sờ và tình - dục, tất cả đều là sát khí thị huyết.... ....

Ngọ Mị Nhi cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, bất luận như thế nào nàng ta cũng không tin có người có thể đánh vỡ thuật mị hoặc của đệ tử Mỵ Tông! Vì vậy nàng ta hít vào một hơi thật sâu, thân thể mềm mại kia giống như vô lực đổ về phía Thiên Bắc Dạ.

Chương 1142: Sứ giả Đệ Nhất thành (tám)

Edit: kaylee

Sở dĩ nàng ta cho rằng hai người Cố Nhược Vân là mới đến Đệ Nhất thành, chính là bởi vì trong tay Cố Nhược Vân có cầm lệnh bài, bởi vậy, Ngọ Mị Nhi liếc mắt một cái đã đoán được thân phận của hai người, cũng bởi vì như vậy mới tạo nên hành vi ngày càng làm càn của nàng ta.

Dù sao, trước đó, nàng ta cũng làm không ít loại chuyện này.

Không chỉ nàng ta, phàm là có nam nhân thế tục giới vừa mới bước chân vào Đệ Nhất thành mà bị đệ tử Mỵ Tông gặp được, thì bọn họ tất nhiên sẽ thu nam nhân này vào trong túi, trở thành công cụ thải - dương - bổ - âm cho bọn họ.

Hơn nữa, các nàng chưa bao giờ thất bại!

Sao Ngọ Mị Nhi có thể dung thứ có nam nhân thoát khỏi thuật mị hoặc của mình, nếu truyền ra ngoài, mình ở Mỵ Tông còn tiếp tục sinh tồn thế nào? Tất nhiên sẽ bị Tông chủ đuổi ra Mỵ Tông, lúc đó, sẽ lưu lạc thành trò cười của toàn bộ Đệ Nhất thành.

Ầm!

Ngay tại lúc thân mình của Ngọ Mị Nhi sắp sửa dựa vào Thiên Bắc Dạ, một tiếng nổ vang, khí thế lạnh lẽo cùng với gió lốc cường đại khuếch tán ra từ quanh thân nam nhân, chỉ ở trong nháy mắt kia, thân mình Ngọ Mị Nhi đã bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi không ngừng, sắc mặt trắng bệch không huyết sắc.

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, nhìn Ngọ Mị Nhi không ngừng thống khổ, nhàn nhạt nói: "Đã cho ngươi một cơ hội, ngươi không quý trọng, thì cũng không trách được người khác! Hắn là nam nhân của ta, nam nhân của ta không phải những người khác có thể mơ ước."

Một chưởng kia của Thiên Bắc Dạ, đã đánh nát kinh mạch của Ngọ Mị Nhi, từ nay về sau, nàng ta không còn có khả năng lại tiếp tục tu luyện.

Lòng dạ ác độc sao?

Cố Nhược Vân lại không cho là như thế, bởi vì người nữ nhân này mơ ước là nam nhân của nàng!

Nếu Thiên Bắc Dạ không ra tay, nàng cũng không buông tha cho nàng ta! Chỉ là nàng biết, tiểu Dạ của nàng, tuyệt đối sẽ không để cho việc này phiền toái đến nàng, cho nên, nàng mới từ đầu tới đuôi đều không có nói thêm một câu.

"Mị nhi."

Những đệ tử Mỵ Tông còn lại thấy được Ngọ Mị Nhi nằm ở bên trong vũng máu, vội vàng đi lên nâng thân thể của nàng ta, sau khi điều tra rõ ràng tình huống thân thể Ngọ Mị Nhi, ánh mắt tức giận chuyển về phía hai người Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ.

"Hai vị, rốt cục Mị nhi có chỗ nào mạo phạm hai người, mà các ngươi xuống tay ngoan độc như thế, làm nàng bị thương nặng!"

Thiên Bắc Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ tử hỏi trách kia, giọng điệu âm trầm nói: "Nàng vọng tưởng muốn dụ dỗ ta."

Nàng vọng tưởng muốn dụ dỗ ta.... ...

Một câu nói đơn giản này làm cho người Mỵ Tông hoàn toàn tức giận, đồng loạt đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ: "Mị nhi chỉ là coi trọng ngươi mà thôi, lại có cái gì sai? Làm ngươi xuống tay nặng như vậy? Hơn nữa, ta thấy các ngươi cũng chỉ là mới đến mà thôi, vừa tới đã đắc tội người Mỵ Tông chúng ta, ngày kế tiếp của các ngươi tất nhiên sẽ không tốt!"

Ở Mỵ Tông, Ngọ thực lực của Mị Nhi cũng không cao, chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, nhưng mặc kệ như thế nào, nàng ta cũng là đệ tử Mỵ Tông, chỉ cần mang trên người hai chữ Mỵ Tông này, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm!

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, liếc mắt nhìn nhóm đệ tử Mỵ Tông này, vân thanh phong đạm nói: "Nếu các ngươi không muốn có kết cục giống như nàng ta, thì nhanh chóng đi đi, nếu không mà nói, sợ rằng các ngươi sẽ đi không được."

Sắc mặt của tên đệ tử Mỵ Tông tức giận kia trầm xuống, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ, phất phất tay, mệnh lệnh những người khác nâng Ngọ Mị Nhi dậy, hung hăng uy hiếp nói: "Đắc tội Mỵ Tông chúng ta, ngươi không có kết cục gì tốt! Chúng ta đi!"

Nói xong lời này, nàng ta mang theo một đám đệ tử, không quay đầu lại rời đi.

"Lúc trước cha đã nói cho ta biết những thế lực của Đệ Nhất thành," Trong con ngươi của Cố Nhược Vân hiện lên vẻ sắc bén, nhìn phương hướng đệ tử Mỵ Tông rời đi, như có đăm chiêu: "Ta nhớ được có vẻ quan hệ giữa Mỵ Tông này và Phong Cốc không tệ."

Chương 1143: Người quen (một)

Edit: kaylee

Phong Cốc.... ....

Nghĩ đến hai chữ này, Cố Nhược Vân lập tức lâm vào trầm tư.

"Lúc trước ta đã đáp ứng với Linh Thú, sẽ trợ giúp bộ tộc Hỏa Linh Thú bọn họ khôi phục tự do, mà Hỏa Linh Thú là bị người Phong Cốc nắm giữ trong tay, cho nên, sớm muộn gì ta cũng phải gặp lại người Phong Cốc!"

Đây là hứa hẹn lúc trước của nàng!

Hỏa Linh Thú đứng ở trong Thượng Cổ Thần Tháp không nghĩ tới Cố Nhược Vân còn nhớ rõ chuyện này, trong lòng không tự chủ được tràn ngập cảm động, nếu nàng thật sự có thể trợ giúp bộ tộc Hỏa Linh Thú khôi phục tự do, thì từ nay về sau, mình sẽ đem dùng tất cả để bảo vệ nàng!

Thiên Bắc Dạ cười cười, kéo Cố Nhược Vân vào trong lòng mình, chỉ là, hắn nhìn về phía phương hướng người Mỵ Tông rời đi, trong con ngươi màu đỏ hiện lên sát khí.

Nếu Mỵ Tông cố ý trêu chọc bọn hắn, thì hắn không để ý, làm cho cả Mỵ Tông biến mất từ trong Đệ Nhất thành.... ....

... ......

"Ngươi nói cái gì?"

Trong đại sảnh Lâm gia, lão giả ngồi ngay ngắn ở ghế trên đứng lên, khuôn mặt già nua âm trầm đáng sợ, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nói, nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ Cố Nhược Vân đi tới Đệ Nhất thành?"

"Bẩm báo gia chủ đại nhân, người Lâm gia chúng ta đúng là thấy được Cố Nhược Vân tiến đến Đệ Nhất thành, hơn nữa còn nổi lên tranh cãi với người Mỵ Tông."

"Ha ha ha ha."

Lão giả 'ha ha' cười phá lên, tiếng cười kia quanh quẩn ở trên không toàn bộ Lâm gia: "Cố Nhược Vân, đây là ngươi tự tìm! Nếu ngươi cứ ở thế tục giới, nói không chừng ta còn không làm gì được ngươi, những ngươi đã đi tới Đệ Nhất thành! Ta đây sẽ không lại cho ngươi còn sống rời đi! Người tới, bắt nha đầu Cố Nhược Vân kia tới cho ta, có nàng trong tay, ta xem tiểu tử Hồng Liên Lĩnh chủ kia còn có thể gây ra sóng gió gì."

Khi nói lời này, trong lồng ngực lão giả có lửa giận trào ra, có thể tưởng tượng được lão hận Hồng Liên Lĩnh chủ cỡ nào!

Phải biết rằng, bởi vì Hồng Liên Lĩnh chủ, lão đã trở thành một trò cười lớn ở Đệ Nhất thành, thậm chí cả ở thế tục giới! Qua nhiều năm như vậy, phái ra nhiều người như vậy, cũng không thể bầm thây vạn đoạn tiểu tử thối kia! Hơn nữa còn để cho hắn trưởng thành cho tới trình độ như bây giờ.... ....

Chỉ cần nghĩ đến điểm này, lão giả đã cảm thấy ngực đau đớn, lão hít vào một hơi thật sâu, giữa mặt mày tràn đầy vẻ âm trầm.

"Vâng, gia chủ."

Hộ vệ nghe được mệnh lệnh của lão giả, vội vàng ôm quyền, rồi sau đó lĩnh mệnh lui xuống.

...

Đệ Nhất thành, so sánh với đại lục rộng rãi bên ngoài kia, nhưng là tự thành một cái thế giới nhỏ.

Ở trong Đệ Nhất thành vẫn luôn là cường giả xuất hiện lớp lớp, cao thủ Võ Thánh được đại lục tôn sùng là cường giả đứng đầu, mới có tư cách tiến vào trong thế giới nhỏ này. Nhưng mà thật hiển nhiên, Linh Khí trong Đệ Nhất thành vô cùng đầy đủ, nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần, điều này cũng là lý do vì sao cường giả Đệ Nhất thành trưởng thành nhanh chóng.

"Vân Nhi, hiện tại nàng đã đột phá tới Võ Thánh, cũng là lúc ta đây nói cho nàng phân chia sau Võ Thánh," Tầm mắt của Thiên Bắc Dạ dừng ở phía trên khuôn mặt thanh lệ kia của Cố Nhược Vân, trong đôi mắt màu đỏ tràn ngập nhu tình: "Võ Thánh cũng không phải là tồn tại đứng đầu võ giả, ở sau Võ Thánh, còn có cảnh giới Siêu Phàm, Chí Tôn, Cửu Chuyển, Đại Viên Mãn, mà mỗi một cảnh giới lại chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cấp bậc hiện tại của nàng chính là ở Võ Thánh sơ kỳ."

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, nhìn về phía nam tử tuyệt sắc bên người, hỏi: "Tiểu Dạ, vậy thực lực hiện tại của chàng là ở cảnh giới nào?"

Thiên Bắc Dạ cười cười: "Lúc trước sau khi rời đi nàng, ta ngẫu nhiên chiếm được một kỳ ngộ, thực lực hiện tại của ta, đã tới cảnh giới Chí Tôn."

Chương 1144: Người quen (hai)

Edit: kaylee

Sau khi đột phá đến Võ Thánh, tu luyện khó khăn chính là gấp mấy lần lúc trước, cho nên, cho dù là ở trong Đệ Nhất thành, người đến được cảnh giới Cửu Chuyển, cũng chỉ có những thế lực đứng đầu mới có.

Thế lực trung cấp giống như Phong Cốc, chỉ cần có một Chí Tôn tọa trấn là đủ rồi.

Điều này cũng là lý do vì sao lúc trước Thiên Bắc Dạ lại không để Mỵ Tông vào mắt.

"Ôi?"

Bỗng nhiên, tầm mắt Cố Nhược Vân xuyên thấu qua mọi người phía trước, thoáng nhìn bóng dáng ở bên trong đám người kia, cả người đều ngây ngẩn.

"Làm sao hắn có thể ở đây?"

Bên trong đám người, thiếu niên hai tay chống nạnh, ánh mắt tức giận trừng lớn nhìn nhóm người trước mắt này, tức giận quát: "Các ngươi nhanh chóng cút ngay cho ta, cẩn thận ta không khách khí đối với các ngươi!"

"Ha ha, chỉ bằng ngươi cũng dám không khách khí đối với chúng ta?" Thanh niên cầm đầu kia cười 'ha ha' hai tiếng, đáy mắt lóe ra sát khí: "Nhanh chóng giao ra gốc cây dược liệu giao ngươi vừa nhặt được kia, nếu không, ta sẽ cho ngươi cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết!"

"Ngươi làm tiểu gia sợ quá?" Thiếu niên xem thường trào phúng ra tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo: "Một đám người quái dị, nhanh chóng cút ngay cho ta! Các ngươi đứng ở chỗ này làm ta chướng mắt."

"Tiểu tử thối, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Đáy mắt thanh niên hiện lên vẻ âm trầm, hung hăng phất phất tay, lạnh giọng nói: "Nếu hắn không đồng ý giao ra dược liệu, các ngươi làm thịt tiểu tử này cho ta! Xem hắn còn dám mạnh miệng hay không!"

"Vâng, đại công tử."

Nghe nói như thế, trong phút chốc, đám hắc y phía sau thanh niên vây công đi qua phía thiếu niên tuấn tú kia.

Thiếu niên ôm chặt gốc dược liệu có hình dáng cỏ Linh Chi trong lòng kia, con ngươi đen hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, bước chân cũng không ngừng thối lui về phía sau.

Dược liệu này là hắn vất vả cố gắng mới đạt được, Cố bảo tiêu nhất định sẽ thật thích, hắn mới không giao cho những người này!

Phanh!

Thân thể không cẩn thận đụng vào thân cây phía sau, thái dương thiếu niên chảy xuống một giọt mồ hôi, hiện tại phía sau hắn đã không có đường lui nào, cánh tay ôm cỏ Linh Chi kia cũng không khỏi xiết chặt.

"Tiểu tử thối, ngươi thật muốn quật cường như thế?"

Thanh niên hơi hơi nheo đôi mắt lại, lạnh lùng nhìn thiếu niên.

Thiếu niên hừ hừ, không nói thêm một chữ nào nữa, nhưng mà, vẻ mặt của hắn lại thể hiện ra suy nghĩ trong lòng, bất luận như thế nào, hắn cũng tuyệt sẽ không giao ra dược liệu.

"Vậy thì đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, các ngươi lên cho ta, giết hắn!"

Thanh niên phát ra mệnh lệnh cuối cùng, khóe môi y nâng lên một nụ cười tàn nhẫn, giống như đã có thể nhìn thấy tình cảnh thiếu niên ngã vào bên trong vũng máu.

Ngay tại khoảnh khắc đám người kia tiếp cận thiếu niên tuấn tú, một âm thanh thanh lãnh bỗng nhiên truyền tới từ phía sau: "Các ngươi muốn giết ai?"

Âm thanh này, giống như là cách xa nhau mấy thế kỷ, rơi vào trong tai thiếu niên.

Làm cho thân mình nhỏ gầy kia của hắn không tự chủ được cứng ở tại chỗ, như là không dám tin nâng đôi mắt lên, ánh mắt kinh ngạc và kích động dừng ở trên người nữ tử áo xanh kia, giờ khắc này, trái tim hắn đều theo đó mà run lên.

"Ngươi là ai? Muốn xen vào việc của người khác?" Thanh niên nhìn hai người đi tới, cũng không có để bọn họ vào mắt, hừ lạnh một tiếng, hỏi.

Cố Nhược Vân cười cười, tươi cười kia cũng không tới đáy mắt, trong mắt của nàng toàn là thanh lãnh.

"Ta không nghĩ xen vào việc của người khác, nhưng thật không đúng dịp, người này là người quen của ta, cho nên ta cũng chỉ có thể quản nhàn sự này."

Chương 1145: Người quen (ba)

Edit: kaylee

"Hừ!"

Thanh niên hừ lạnh một tiếng, trào phúng mở miệng: "Thì ra ngươi cùng một phe với tiểu tử thối này, đã như vậy, người nào trong nhóm các ngươi cũng đừng nghĩ rời đi! Ngay cả dược liệu bản công tử coi trọng cũng dám đoạt, quả thực là to gan lớn mật, chẳng lẽ các ngươi không biết ta vốn định hiến dược liệu này cho Vô Ngân đại sư? Nhưng mà, phỏng chừng loại người như các ngươi, cả đời cũng không cách nào nịnh bợ được loại cường giả có thể luyện chế ra đan dược như Vô Ngân đại sư!"

Đệ Nhất thành không giống với bên ngoài, cường giả Đệ Nhất thành sống rất lâu, thực lực cường hãn, vì vậy ở trong Đệ Nhất thành, cũng không phải không tồn tại Luyện Đan Sư giống bên ngoài. Mà sở dĩ bên ngoài coi Luyện Đan Sư là nhân vật trong truyền thuyết, chính là bởi vì Đệ Nhất thành là một thế giới nhỏ phong bế, người bên ngoài căn bản không cách nào biết được tình huống trong đó.

Vì vậy khi người Đệ Nhất thành nghe nói bên ngoài cho rằng Luyện Đan Sư không tồn tại, đều cười nhạo người thế tục không hiểu biết và ngu muội.

Đương nhiên, ở trong Đệ Nhất thành, Luyện Đan Sư cũng vô cùng trân quý, nếu ngươi có thể thành công luyện chế ra một viên đan dược, thì tất nhiên sẽ nhận được lời mời của rất nhiều thế lực! Càng sẽ không có thế lực nào nguyện ý đắc tội một Luyện Đan Sư.

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người thanh niên, nhàn nhạt nâng lên khóe môi: "Ta không có hứng thú đối với Vô Ngân đại sư kia, cũng không muốn nịnh bợ lão, ta chỉ nhìn thấy ngươi muốn thương hại người quen của ta."

"Quả nhiên là dân quê không biết đến từ nơi nào, ngay cả nhân vật như Vô Ngân đại sư cũng không biết," Thanh niên cười lạnh một tiếng, phất phất tay, mệnh lệnh nói: "Các ngươi tạm thời mặc kệ tiểu tử kia, làm thịt hai vị này trước! Ta muốn làm cho bọn họ biết kết cục đắc tội ta."

"Vâng, đại công tử."

Nghe vậy, đám người kia lập tức buông thiếu niên ra, tất cả đều vọt qua phía Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ.

Trong nháy mắt này, Cố Nhược Vân đã thăm dò toàn bộ thực lực của mọi người! Trừ bỏ thanh niên đầu lĩnh kia đã đột phá đến Võ Thánh sơ kỳ ra, những người khác đều chỉ ở Võ Đế cao cấp! Những người này căn bản không cần tiểu Dạ ra tay, nàng cũng có thể tự mình giải quyết.

Nghĩ đến đây, thân thể Cố Nhược Vân bắt đầu chuyển động......

Giống như một cơn gió nhẹ, xuyên qua từ trước mặt mọi người.

Mọi người sửng sốt một chút, vừa định muốn bắt giữ bóng dáng của Cố Nhược Vân, thì nhìn thấy một thanh trường kiếm đi xuyên qua ngực của mình, 'phụt' một tiếng, máu tươi bắn mạnh ra, bọn họ thậm chí không thấy Cố Nhược Vân ra tay thế nào, đã ngã xuống bên trong vũng máu.

"Võ Thánh sơ kỳ?"

Thanh niên nhìn Cố Nhược Vân, cười lạnh nói: "Ngươi là Võ Thánh sơ kỳ lại như thế nào? Đều là Võ Thánh, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta!"

Xôn xao!

Nói xong lời này, thanh niên nhanh chóng rút ra trường kiếm bên hông, thân mình chợt lóe đã đến trước mặt Cố Nhược Vân.

Trường kiếm trong tay y tản mát ra ánh sáng giá lạnh sắc bén, cùng với ánh mắt hung tàn kia của y làm cho người ta không rét mà run.

Chỉ là....

Ngay tại trong phút chốc kiếm trong tay y sắp sửa xuyên qua ngực của Cố Nhược Vân, một lực lượng cường hãn lưu động xuất ra từ trên thân thể của nữ tử, 'ầm' một tiếng, nhấc lên một cơn gió đầy bụi đất, cũng đánh lui thân mình của thanh niên lại mấy bước.

Thanh niên ổn định đứng thẳng thân thể, con ngươi càng âm trầm nhìn Cố Nhược Vân.

Rồi sau đó, y thấy được một màn làm cho y muốn cười lớn.......

Chỉ thấy nữ tử áo xanh đứng thẳng ở bên trong gió nhẹ kia không biết từ chỗ nào lấy ra một thanh kiếm, đương nhiên, này không có gì buồn cười, buồn cười là, thanh kiếm kia lại là một thanh kiếm gãy chỉ có chuôi kiếm......

Chương 1146: Người quen (bốn)

Edit: kaylee

Chẳng lẽ, nàng muốn dùng thanh kiếm gãy này chiến đấu với mình?

Cố Nhược Vân nhìn Linh Khí trong tay mình, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, từ sau khi chiến đấu với cường giả Lâm gia khiến cho thanh Linh Khí này bị gãy, đến nay nàng cũng không đúc lại kiếm gãy, xem ra là thời điểm nàng tìm một thợ rèn chữa trị thanh kiếm gãy này.

Dù sao, Thần Khí Cửu Hoàng quá mức làm người chú ý, ở dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối không thể dùng Cửu Hoàng tiến hành chiến đấu.

"Ha ha ha!" Thanh niên cười 'ha ha' hai tiếng, cười cười, nước mắt y đều thiếu chút chảy ra: "Ngươi không sẽ nghĩ muốn dùng nó để chiến đấu với ta chứ? Một thanh kiếm gãy cũng muốn đánh bại người, ngươi vốn không có hi vọng thắng lợi, kể từ đây, ngươi càng là nhất định sẽ thua!"

Cố Nhược Vân nhìn thanh niên, nhàn nhạt nói: "Đối phó ngươi, dùng nó, là đủ rồi."

Ầm!

Thanh niên vốn còn đang cười nhạo Cố Nhược Vân vừa nghe lời này, lập tức nổi giận lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Nha đầu, cuồng vọng là cần trả giá lớn, hiện tại ta sẽ cho ngươi hiểu rõ hậu quả ngươi phải thừa nhận khi ngươi xem nhẹ ta!"

Xôn xao!

Sau khi nói xong lời này, thân hình thanh niên lại hiện lên, lúc y xuất hiện, là đã đến trên đỉnh đầu Cố Nhược Vân.

Sau khi thiếu niên tuấn tú thấy một màn như vậy nhất thời nóng nảy, sốt ruột la lớn: "Cố bảo tiêu, cẩn thận!"

Mắt thấy trường kiếm đón đầu rơi xuống, nam tử tuyệt thế vẫn luôn đứng ở bên người nữ tử kia không có chút gấp gáp nào, phía trên khuôn mặt tuyệt sắc mang theo lạnh nhạt thong dong, bên môi đỏ mọng như đẫm máu nâng lên ý cười nhợt nhạt.

Đang!

Một tiếng vang thanh thúy, truyền khắp ở bên trong toàn bộ núi rừng.

Cố Nhược Vân linh hoạt dùng kiếm gãy chặn thanh trường kiếm rơi xuống kia, cũng không có phí bao nhiêu lực lượng, phía trên khuôn mặt thanh lệ kia giương lên một chút tươi cười: "Thực lực của ngươi, cũng chỉ có như này?"

Phanh!

Kiếm gãy hung hăng xuyên qua trường kiếm, dừng ở phía trên ngực của thanh niên, 'phập' một tiếng, toàn bộ chuôi kiếm cũng đâm vào trong ngực của thanh niên, ở bên trong đôi mắt tràn ngập thù hận của thanh niên kia, nàng chậm rãi rút ra.

"Kẻ thù của ta quá nhiều, vì không để về sau thường xuyên bị người tìm phiền toái, ta đây cũng chỉ có thể diệt cỏ tận gốc."

Cố Nhược Vân nhún vai giúp, nhìn phía trên ngực của thanh niên 'ồ ồ' chảy ra máu tươi, rồi sau đó vòng qua bên người hắn, đi về phía thiếu niên tuấn tú phía trước, khẽ nhíu mày: "Làm sao ngươi lại ở đây?"

"Ta.... ..." Thiếu niên tuấn tú cắn chặt môi, kiêu ngạo nói: "Ta đã hoàn thành khảo nghiệm của Dạ gia, cho nên rời Dạ gia đi tìm ngươi! Ta nghe nói ngươi đi tới Đông Nhạc đại lục, cho nên ta cũng chạy tới, nhưng mà ta lại không biết đi nơi nào tìm ngươi, cho đến khi ta gặp một người......."

"Người kia nói nàng đến từ Đệ Nhất thành, có thể mang ta tới tìm ngươi, nên ta đã đi theo nàng, không nghĩ tới ta thật sự tìm được ngươi, Cố bảo tiêu, ta thật sự nhớ ngươi muốn chết."

Sau khi Dạ Nặc nói xong lời này, lập tức mở ra hai tay nhằm về phía Cố Nhược Vân.

Nhưng hắn còn chưa tới trước mặt Cố Nhược Vân, đã bị một bàn tay to nâng lên, hung hăng đánh bay ra ngoài.

'Phịch' một tiếng, Dạ Nặc đặt mông ngồi dưới đất, hắn xoa mông bị đau của mình, trong mắt to kiêu ngạo kia tràn đầy ủy khuất, trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ đánh bay hắn ra ngoài, rồi sau đó ánh mắt mới chuyển về phía Cố Nhược Vân, ủy ủy khuất khuất hô một tiếng: "Cố bảo tiêu..."

"Có vẻ thực lực của ngươi còn chưa tới đạt Võ Thánh," Cố Nhược Vân trực tiếp không nhìn đôi mắt nhỏ ủy khuất kia của Dạ Nặc: "Nhưng mà, khoảng cách Võ Đế cũng chỉ có một bước xa, ngươi nói có người mang ngươi vào Đệ Nhất thành này, không biết người nọ là ai?"

Chương 1147: Người quen (năm)

Edit: kaylee

"Dạ Nặc, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, làm sao ngươi lại chạy đến nơi này?"

Đang lúc Cố Nhược Vân lên tiếng, một âm thanh dịu dàng truyền ra từ trong bụi cỏ phía sau.

Đột nhiên, một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt đi ra từ trong bụi cỏ kia, khuôn mặt nữ tử này dịu dàng, thân mình lả lướt, tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm chặt, tư thái yểu điệu đón gió vô cùng chọc người trìu mến.

Nếu ngươi chỉ nhìn bề ngoài của nàng, đã cho rằng nàng là một kẻ yếu, thì chính là hoàn toàn sai!

Cố Nhược Vân có thể cảm nhận được, thực lực của nữ tử này rất mạnh! Cường đại hơn mấy cường giả Lâm gia nàng gặp qua kia rất nhiều!

Hoàng y nữ tử nhìn mấy người ngã vào bên trong vũng máu, hơi hơi sửng sốt một chút, ngược lại là không nói thêm gì, mà chuyển ánh mắt tới trên người Dạ Nặc.

"Ừ," Dạ Nặc nhìn hoàng y nữ tử đi tới từ phía sau, nói: "Ta đã tìm được người ta muốn tìm, hiện ta muốn cùng nàng rời đi nơi này."

"Hả?"

Hoàng y nữ tử dừng ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân, đáy mắt hiện lên tia sáng sắc bén, khi nàng ta chuyển về phía Thiên Bắc Dạ ở một bên, đáy mắt xuất hiện sự kinh diễm rõ ràng.

Thật hiển nhiên, nàng ta sống đến nay, cũng không có nhìn thấy nam tử lớn lên tuyệt thế động lòng người như thế, chỉ là đáng tiếc, lệ khí trên thân nam nhân này quá nặng, cũng không phải người bình thường có thể khống chế.... .....

"Người Mỵ Tông?"

Con ngươi thanh lãnh của Cố Nhược Vân liếc đến ký hiệu trên người hoàng y nữ tử thì hơi hơi trầm xuống.

Không nghĩ tới sau khi nàng tiến vào Đệ Nhất thành, còn có thể gặp người Mỵ Tông. Chỉ là những người này không cùng một thứ bậc với những người gặp phải ở cửa ngoài không gian lúc trước.

Nàng không biết, vì sao Dạ Nặc sẽ hỗn ở cùng một chỗ với người Mỵ Tông?

"Vị cô nương này chính là người Dạ Nặc luôn luôn tìm kiếm?" Hoàng y nữ tử che miệng cười yếu ớt, ý cười động lòng người nói: "Ta còn không có tự giới thiệu một chút, ta tên là Dung Nguyệt, đến từ Mỵ Tông, lúc trước ngẫu nhiên rời đi Đệ Nhất thành gặp vị Dạ Nặc này, nghe nói hắn đang tìm người, tính toán giúp hắn chuyện này, hiện giờ xem ra nhiệm vụ của ta coi như là hoàn thành."

Cho dù hoàng y nữ tử này đang cười với Cố Nhược Vân, nhưng không biết vì sao, nàng luôn có một loại cảm giác không thoải mái, có lẽ là có liên quan với công pháp tu luyện của Mỵ Tông.

"Cố bảo tiêu."

Dạ Nặc hưng phấn tiêu sái đi đến bên người Cố Nhược Vân, vốn định kéo tay áo của nàng, lại ở sau khi tiếp xúc đến đôi mắt thị huyết kia của Thiên Bắc Dạ, yếu ớt thu tay mình trở về.

"Tiểu gia ta nhưng là trải qua ngàn vạn khó khăn mới tìm được ngươi, ngươi cũng không thể bỏ ta lại."

Cố Nhược Vân không có trả lời lời nói của Dạ Nặc, mà là nhìn thẳng hoàng y nữ tử tên là Dung Nguyệt kia, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén: "Ta đây đa tạ ngươi giúp ta chiếu cố Dạ Nặc, Dạ Nặc, chúng ta đi thôi."

"Đợi chút -- "

Mắt thấy Cố Nhược Vân sắp sửa xoay người rời đi, Dung Nguyệt vội vàng mở miệng cản lại bước chân của nàng, nói: "Vị cô nương này, không biết các ngươi có biết đường xuống núi không? Hơn nữa, ở trong núi rừng này Linh Thú hung hiểm nhiều đếm không xuể, không bằng ngươi đồng hành cùng người Mỵ Tông chúng ta, như thế nào?"

"Cố bảo tiêu," Dạ Nặc chớp mắt: "Dung Nguyệt nói cũng không có sai, ở trong núi rừng, có rất nhiều Linh Thú Võ Thánh hậu kỳ, cho nên, chúng ta cùng đi với bọn họ đi, để sau khi xuống núi mới tách ra."

Cố Nhược Vân nhìn Dạ Nặc, lại chuyển ánh mắt về phía Dung Nguyệt, thật lâu sau, mới chậm rãi gật gật đầu: "Như vậy cũng được."

"Cô nương, ta còn không hỏi tính danh của các ngươi."

Chiếm được câu trả lời của Cố Nhược Vân, Dung Nguyệt mềm nhẹ nở nụ cười, thân cận hỏi.

Chương 1148: Người quen (sáu)

Edit: kaylee

"Ta tên là Cố Nhược Vân, hắn là nam nhân của ta, Thiên Bắc Dạ." Sau khi Cố Nhược Vân tự giới thiệu, thì chỉ về phía Thiên Bắc Dạ, âm thanh của nàng thanh lãnh trước sau như một, không xen lẫn cảm tình gì.

"Cố cô nương, Thiên Bắc công tử, vậy các ngươi đi theo ta, mọi người Mỵ Tông chúng ta ở phía trước cách đó không xa, các ngươi yên tâm, có chúng ta ở chỗ này, Linh Thú trong sơn lâm tuyệt đối thương hại không được các ngươi."

Dung Nguyệt cười cười, sau khi nói xong lời này, xoay người đi đến phía sau bụi cỏ.

"Vân Nhi," Thiên Bắc Dạ nhìn phương hướng Dung Nguyệt rời đi, nói: "Vì sao nàng lại lựa chọn đồng hành cùng các nàng?"

Không biết vì sao, những nữ nhân Mỵ Tông kia luôn làm cho hắn có một loại cảm giác thật không thoải mái, làm cho hắn không muốn liếc mắt nhìn nhiều một cái.

Cố Nhược Vân cười cười: "Ta chỉ muốn biết, vì sao người Mỵ Tông muốn trợ giúp Dạ Nặc? Ta không tin Mỵ Tông là loại thế lực giúp người làm niềm vui này! Cho nên, chúng ta đi cùng bọn họ lại có ngại gì?"

Nàng chỉ là muốn làm rõ rốt cục người Mỵ Tông muốn làm gì, nếu không làm rõ chuyện này, thì chỉ sợ từ nay về sau bên người Dạ Nặc sẽ có rất nhiều nguy hiểm. Vì vậy nàng mới quyết định như vậy.

Ở ngoài rừng cây, Dung Nguyệt dừng bước chân, nàng ta quay đầu nhìn phương hướng đám người Dạ Nặc đi tới, trong mắt hiện lên tia sáng không dễ phát hiện.

"Dung Nguyệt sư tỷ."

Trông thấy bóng dáng Dung Nguyệt tiến đến, mấy đệ tử Mỵ Tông cũng đều phản ứng lại, vội vàng đi lên quay chung quanh, sau khi nhìn thấy mấy người Cố Nhược Vân đi theo phía sau nàng ta, không khỏi sửng sốt một chút.

"Là các ngươi!"

Một người rõ ràng nhận ra hai người Cố Nhược Vân, trên mặt lập tức nhiễm lên một tầng giận dữ, tức giận nói: "Dung Nguyệt sư tỷ, là bọn họ, chính là hai người kia làm bị thương Ngọ Mị Nhi!"

Khi nói lời này, ánh mắt của đệ tử Mỵ Tông kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, lửa giận ngập trời thế nào cũng giấu không được kinh diễm trong mắt.

Không thể không nói, nam nhân này lớn lên thật đúng là tuyệt mỹ, nếu có thể có được hắn, cuộc đời này không còn chuyện đáng tiếc gì.

Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, không thể không nói, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, bên trong đám đệ tử Mỵ Tông này có mấy người rõ ràng chính là người gặp ở ngoài cửa không gian kia.

"Tuyết Linh, không được vô lễ!" Trong mắt Dung Nguyệt hiện lên một tia sáng sắc bén, rồi tức giận quát lớn nói: "Hai vị này là khách của Mỵ Tông chúng ta! Cũng là người đệ đệ Dạ Nặc muốn tìm từ trước tới nay, các ngươi không được phép đối với bọn hắn như thế!"

Cho dù thân hình Dung Nguyệt mảnh khảnh, lúc nói chuyện nhưng là có một loại cảm giác không giận mà uy, cũng bởi vậy nhìn ra địa vị của nàng ta ở Mỵ Tông hẳn là không thấp.

Tên đệ tử tên là Tuyết Linh kia nuốt xuống lời muốn nói, tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, trong mắt kia tràn đầy vẻ không cam lòng.

"Cố bảo tiêu, ngươi và người Mỵ Tông từng có mâu thuẫn?" Dạ Nặc tiến đến bên người Cố Nhược Vân, tò mò hỏi.

Cố Nhược Vân nhíu mày: "Lúc trước ở ngoài cửa không gian, một gã đệ tử Mỵ Tông muốn dụ dỗ tiểu Dạ, cho nên tiểu Dạ đã đánh nát kinh mạch của nàng ta."

Bởi vì đối phương muốn dụ dỗ hắn, cho nên hắn đã phế đi đối phương?

Dạ Nặc hung hăng hít một ngụm khí lạnh, người này thật đúng đủ ác độc! Xem ra nếu mình muốn thành thân với Cố bảo tiêu, còn phải qua một cửa này của hắn mới được.

Nghĩ đến đây, con ngươi Dạ Nặc lóe lên, không biết suy nghĩ cái gì.

"Hiện tại trời không còn sớm, chúng ta hãy xây dựng cơ sở tạm thời ở chỗ này, ngày mai lại tiếp tục xuất phát." Dung Nguyệt mềm nhẹ cười, tươi cười kia giống như gió nhẹ phất qua: "Dạ Nặc, đêm nay ngươi cùng với ta đi."

Chương 1149: Người quen (bảy)

Edit: kaylee

"Không cần."

Dạ Nặc không chút do dự cự tuyệt Dung Nguyệt, hắn lại gần bên người Cố Nhược Vân vài bước, kiêu ngạo nói: "Ta muốn ngủ cùng Cố bảo tiêu."

Nhưng mà, lời nói của hắn vừa mới vang lên, một cơn gió âm trầm thổi qua từ bên cạnh, làm cho bước chân của hắn nhịn không được lui về phía sau mấy thước.

Thiên Bắc Dạ kéo Cố Nhược Vân vào bên trong ôm ấp của mình, khuôn mặt âm trầm lạnh lùng nhìn Dạ Nặc, cảnh cáo quát: "Cút!"

Đáng thương Dạ Nặc, hoàn toàn bị Thiên Bắc Dạ dọa choáng váng, cũng không dám có ý tưởng không an phận gì nữa, chỉ có thể dùng đôi mắt nhỏ ủy khuất kia nhìn Cố Nhược Vân, tội nghiệp làm cho người ta đau lòng.

Cố Nhược Vân thu ánh mắt của mình về, giống như là không có nhìn thấy gì cả.

Chỉ là.....

Nàng liếc mắt nhfin Dung Nguyệt, hai mắt sáng lên.

Nếu không có nhìn lầm mà nói, lúc Dạ Nặc cự tuyệt nàng ta, sắc mặt của nữ nhân này rất là khó coi.

Xem ra Mỵ Tông chẳng phải trợ giúp Dạ Nặc không có có mục đích.... ...

... ....

Ban đêm, bóng đêm như nước, yên tĩnh dọa người.

Trong lều trại, Tuyết Linh nhìn Dung Nguyệt mặc y phục màu vàng nhạt, không rõ hỏi: "Dung Nguyệt sư tỷ, vì sao người lại để cho hai người kia đi theo đội ngũ Mỵ Tông? Bọn họ đối đãi với đệ tử Mỵ Tông chúng ta như thế, chẳng lẽ chúng ta còn phải bảo vệ bọn họ hay sao?"

"Bảo vệ bọn họ?"

Dung Nguyệt khẽ cười một tiếng, tươi cười kia lại không nhu hòa giống như ban ngày, ngược lại mang theo ý đùa cợt.

"Ngươi nghĩ sai rồi, ta để cho bọn họ gia nhập đội ngũ Mỵ Tông, chỉ là không muốn để cho Dạ Nặc rời đi mà thôi, cho dù rời đi mảnh núi rừng này, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho bọn họ đi Mỵ Tông! Ta tuyệt sẽ không thả Dạ Nặc rời đi!"

Tuyết Linh ngẩn người, không rõ hỏi: "Dung Nguyệt sư tỷ, ta vẫn không hiểu, vì sao người muốn che chở Dạ Nặc như vậy? Hơn nữa không để cho đệ tử Mỵ Tông có ý đồ với hắn?"

Con ngươi Dung Nguyệt trầm xuống, nàng ta như là lâm vào bên trong hồi ức, chậm rãi nói: "Ta đã hỏi thăm qua, Dạ Nặc này là đến từ nơi trục xuất! Hơn nữa, hắn cùng người kia lớn lên giống nhau như thế, hắn hẳn chính là tử tôn đích hệ (con cháu dòng chính) Dạ gia nơi trục xuất!"

"Dạ gia?"

Tuyết Linh vẫn là không hiểu Dung Nguyệt nói lời này là có ý tứ gì, có chút kinh ngạc nhìn nàng.

"Ta quen biết phụ thân của hắn," Dung Nguyệt cười khổ một tiếng, nói: "Đáng tiếc, phụ thân của hắn lại vẫn nhìn không đến ta, nhưng phỏng chừng hắn sẽ thật không ngờ, ta sẽ đạt được một kỳ ngộ, hơn nữa đột phá tới Võ Thánh, tiến vào trong Đệ Nhất thành, hơn nữa còn được Mỵ Tông trọng dụng! Mà lúc trước ta và phụ thân hắn không có duyên, vậy con hắn, ta nhất định phải có được!"

Tâm lý của Dung Nguyệt đã vặn vẹo, năm đó không chiếm được người trong lòng của mình, nên nhất định phải có được con của hắn.

Huống chi, Dạ Nặc quá mức giống với phụ thân hắn khi còn trẻ, giống như một khuôn mẫu ấn ra.

Này như thế nào có thể làm cho nàng ta không thương?

"Dung Nguyệt sư tỷ, người đã muốn có được tiểu tử kia như vậy, vì sao người không cho hắn......"

Ý tứ trong lời nói của Tuyết Linh thật rõ ràng, kêu Dung Nguyệt cho Dạ Nặc ăn - Can - Mạt - Tịnh, để giảm bớt loại tình cảm tưởng niệm nhiều năm của nàng ta đối với người kia.

Dung Nguyệt lắc lắc đầu: "Hắn còn quá nhỏ, sao ta nỡ cho hắn ăn dược ở vào thời điểm này? Ta muốn nuôi lớn hắn, lại làm cho hắn trở thành phu quân của ta, Tuyết Linh, ngươi giúp ta coi chừng những người đó, đừng làm cho bọn họ nhân cơ hội rời đi nơi này."

"Vâng, Dung Nguyệt sư tỷ."

Tuyết Linh củng củng nắm tay, cung kính hồi đáp.

Nếu Dạ Nặc biết ý nghĩ trong lòng Dung Nguyệt, tất nhiên sẽ chửi ầm lên.

Chương 1150: Âm mưu bại lộ (một)

Edit: kaylee

Biến thái đáng chết này, vậy mà muốn trâu già gặm cỏ non, mất công cho tới nay hắn đều tín nhiệm nàng ta như vậy, vậy mà không có lòng tốt như thế!

Cho dù dung mạo của Dung Nguyệt thoạt nhìn rất là trẻ tuổi, kì thực tuổi hoàn toàn có thể làm nương của hắn, mà hắn chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, lão vu bà này không phải là biến thái thì là cái gì? Quả thực là ghê tởm chết hắn.

"Đúng rồi, Dung Nguyệt sư tỷ," Tuyết Linh vừa định rời đi đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Dung Nguyệt, nói: "Ta cảm thấy thật hứng thú đối với nam nhân tóc bạc hồng y kia, nhưng có vẻ hắn không bị ảnh hưởng bởi thuật mị hoặc của chúng ta, cho nên, không biết đến cuối cùng sư tỷ có thể hay không.... ....."

Hiện giờ chỉ cần vừa nghĩ đến mĩ mạo của Thiên Bắc Dạ, Tuyết Linh đã nhịn không được xuân tâm nhộn nhạo.

Nhưng bởi vì kết cục của Ngọ Mị Nhi, nàng ta lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Nam nhân kia cũng không dễ nắm trong tay," Dung Nguyệt nhíu mày: "Lấy thực lực của ngươi muốn dụ dỗ hắn, sợ rằng không dễ dàng như vậy! Nhưng mà, ta có thể cảm thụ được, thiên phú của nam nhân kia rất tốt, nếu dùng hắn để thải - dương - bổ - âm, sẽ làm cho lực lượng của ngươi tăng lên một đoạn lớn."

"Sư tỷ, ta đây nên làm như thế nào?"

Nghe vậy, Dung Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, đáy mắt lạnh lẽo: "Nam nhân kia cũng không dễ nắm trong tay, nhưng mà, ngươi đừng quên tất cả nam nhân đều có một đặc điểm."

"Chính là, hoa tâm háo sắc! Ta tiến vào Mỵ Tông nhiều năm như vậy, cho dù không cần thuật mị hoặc, cũng dụ dỗ được không ít nam tử, có chút còn là nam nhân có thê! Ở bên ngoài, những nam nhân có thê kia quảng cáo rùm beng là mình rất si tình chuyên nhất, kì thực thì sao? Ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đã bị mắc câu! Cho nên, không có một người nam nhân nào ngoại lệ, nếu ngươi dùng thuật mị hoặc không có tác dụng, vậy thì xuất ra chiêu thức cả người dụ dỗ hắn, chỉ cần ngươi có đủ lực hấp dẫn đối với hắn, thông đồng được hắn cũng là chuyện dễ dàng."

Mắt Tuyết Linh sáng rực lên, nàng ta vẫn là rất tin tưởng đối với dáng người và dung mạo của mình, sở dĩ Ngọ Mị Nhi thất bại, chính là vì khuôn mặt của nàng ta không đủ xuất sắc, chỉ bằng loại nữ nhân dựa vào bề ngoài như nàng ta, nếu không sử dụng thuật mị hoặc, căn bản là thông đồng không được nam nhân.

"Ta đã hiểu, sư tỷ," Tuyết Linh nở nụ cười: "Đúng rồi, đến lúc đó nữ nhân tên là Cố Nhược Vân kia xử trí thế nào?"

"Giết đi."

Giọng nói của Dung Nguyệt rất là bình tĩnh, giống như nói ra một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

"Người không có giá trị lợi dụng, là không có tư cách sống ở trên đời này!"

Trái tim Tuyết Linh run lên, nàng ta nhìn về phía khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh kia của Dung Nguyệt, thật sự rất khó tưởng tượng, có người có thể bình tĩnh nói ra lời nói ác độc như thế.

Người không có giá trị lợi dụng, là không có tư cách sống ở trên đời này!

Vạn nhất ngày sau Dung Nguyệt sư tỷ trở thành Tông chủ Mỵ Tông, sợ rằng người vô dụng trong Mỵ Tông này, đều sẽ bị nàng ta loại trừ khỏi cõi đời này.

"Vân Nhi, nàng đang cười cái gì?"

Lúc này, trong lều trại chỗ Cố Nhược Vân, nàng phát ra một tiếng cười khẽ, làm cho Thiên Bắc Dạ không khỏi nhìn lại nàng, khẽ nhướng mày, hỏi.

"Không có gì," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, thu tinh thần lực đã khuếch tán ra ngoài của mình trở về: "Chỉ là nghe được một chút chuyện thôi."

Thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Dạ Nặc và Dung Nguyệt còn có một tầng quan hệ như vậy!

Hơn nữa, cho tới bây giờ, người Mỵ Tông còn dám có ý đồ với Thiên Bắc Dạ!

Nghĩ đến lời nói vừa rồi mình nghe lén được, con ngươi của Cố Nhược Vân trầm xuống vài phần, tươi cười bên môi để lộ ra một chút sát khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro