Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1131 - 1140

Chương 1131: Tình thâm (năm)

Edit: kaylee

Nam nhân tinh tế nhấm nháp hương vị của nàng, tay cũng bắt đầu không thành thật, từ cổ tiếp tục dời xuống phía dưới, lúc cái tay kia chuyển tới trên bụng của nàng, thì bị một cái tay mảnh khảnh mạnh mẽ bắt được.

Rồi sau đó, nữ tử nhắm mắt kia bỗng nhiên mở hai mắt, khóe môi lộ một nụ cười yếu ớt.

"Tiểu Dạ, chừng nào thì chàng bắt đầu trở nên hạ lưu như thế?"

Nam tử bị Cố Nhược Vân nhìn thẳng kia nhẹ nhàng nở nụ cười, ở giờ phút này đôi mắt màu đỏ hàm chứa ý cười thâm tình, nụ cười kia rực rỡ như ánh mặt trời, xuất hiện ở phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia.

Cho dù đã quen biết người này nhiều năm như vậy, Cố Nhược Vân vẫn bị dung mạo của hắn làm kinh diễm thật sâu.

Một người nam nhân đẹp đến loại trình độ này, quả thật là nhân gian ít có.

"Ta chỉ muốn biết, nàng sẽ giả bộ ngủ tới khi nào."

Nụ cười của hắn, rất đẹp, đẹp làm cho người ta tim đập thình thịch, lại từ đầu đến cuối chỉ tràn ra đối với một người.

Không sai, từ lúc Thiên Bắc Dạ xuất hiện, Cố Nhược Vân đã cảm nhận được, nếu không, hắn cũng không có khả năng sẽ thuận lợi tiến vào phòng của nàng. Đương nhiên, Cố Nhược Vân không biết là, cho dù nàng không âm thầm đóng cửa trận pháp, lấy thực lực của Thiên Bắc Dạ, chỉ cần cho hắn thời gian, sớm muộn gì hắn cũng có thể lao tới.

"Ta cũng muốn biết, chàng muốn thừa dịp ta ngủ làm cái gì đối với ta." Cố Nhược Vân nhún nhún vai, cười khẽ nhìn về phía khuôn mặt tuyệt mỹ của nam nhân kia.

Nam nhân nâng môi cười, con ngươi màu đỏ nhìn nữ tử trên giường thật sâu, tươi cười bên môi càng sâu.

"Vân Nhi, ta đã trở về."

Một tiếng thâm tình ‘ta đã trở về’ này, làm trái tim Cố Nhược Vân rung động mạnh mẽ, rốt cuộc nàng cũng không để ý đến điều gì khác, trực tiếp nhảy vào bên trong ôm ấp của Thiên Bắc Dạ, ôm chặt hắn, muốn hung hăng phát tiết ra nhớ mong mấy ngày nay tới giờ.

"Tiểu Dạ.... ...."

Giọng nói của nàng không có thanh lãnh khi đối mặt với những người khác, mà là tràn ngập mềm mại, bao hàm tương tư nồng đậm.

Khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Thiên Bắc Dạ nhu hòa xuống, cúi đầu nhìn nữ tử bên trong ôm ấp, sau đó cúi người hôn lên môi ngày nhớ đêm mong kia.... ....

Môi của nàng, vẫn mềm mại trước sau như một, mang theo hơi thở chỉ thuộc về nàng làm cho hắn mê muội.

Có lẽ, cả đời này, có thể dễ dàng lay động tiếng lòng của hắn, cũng chỉ có nữ tử này!

Mỗi nụ hôn, mỗi câu nói, mỗi biểu cảm của nàng, đều có thể khiến tim của hắn đập rộn ràng. Trừ nàng, trong lòng hắn đã không cách nào cất chứa những người khác.... ....

"Vân Nhi."

Thật lâu sau, Thiên Bắc Dạ mới buông môi Cố Nhược Vân ra, chỉ là thâm tình ở đáy mắt kia không giảm, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười làm cho người ta trầm mê: "Chờ chúng ta tìm được mẫu thân của nàng, nàng gả cho ta, được không?"

Cố Nhược Vân gật gật đầu, bên môi hiện ra một chút ý cười: "Được."

Đây là ở lúc trước, nàng đã từng hứa hẹn với hắn.

"Chờ chúng ta cả nhà đoàn tụ, chúng ta lập tức thành thân."

Thiên Bắc Dạ lại ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng, tươi cười kia đẹp làm cho thiên địa đều ảm đạm thất sắc: "Nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tìm được nhạc mẫu đại nhân, lúc đó, ta sẽ làm nàng an tâm gả cho ta, đúng rồi, chuyện lúc trước bị nhạc phụ đánh gãy, cho nên, chúng ta có thể…….."

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, mới đột nhiên phản ứng lại chuyện Thiên Bắc Dạ nói.

Lúc trước, trong Ly Phong quốc, nàng đáp ứng giao bản thân cho Thiên Bắc Dạ, kết quả không nghĩ tới cha vừa khéo tìm đến nàng, cho nên, ở thời khắc mấu chốt, Thiên Bắc Dạ cứ như vậy bị cha đánh gãy......

Chương 1132: Tình thâm (sáu)

Edit: kaylee

Nghĩ đến đây, trên mặt Cố Nhược Vân hiện lên vẻ xấu hổ, chỉ là lúc ngẩng đầu thấy được ánh mắt chờ mong kia của Thiên Bắc Dạ, bất giác gật đầu đồng ý: "Được."

Trong lòng Thiên Bắc Dạ vui vẻ, nâng tay lập tức kéo Cố Nhược Vân vào trong lòng, ôm ngang đi về phía giường lớn kia, dè dặt cẩn trọng đặt lên trên giường. Động tác của hắn cực kì mềm nhẹ, giống như trân bảo, chỉ sợ sẽ không cẩn thận thương đến nàng.

"Vân Nhi.... ..."

Hắn liên tục nỉ non tên Cố Nhược Vân, rồi sau đó cúi người lại hôn lên môi của nàng, lúc hôn nàng, tinh thần lực lại khuếch tán đến toàn bộ Dược phủ.

Bởi vì lần trước thất bại, lần này rõ ràng hắn đã đề cao cảnh giác, chỉ cần có người tiến tới gần gian phòng này, hắn đều có thể cảm nhận được.

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tùy ý Thiên Bắc Dạ hôn môi của nàng, ngay tại lúc nàng vô cùng hưởng thụ, một luồng nhiệt lưu từ trong bụng chảy xuống, làm cho thân thể của nàng chấn động mạnh mẽ.

"Tiểu Dạ, ta.... ..."

Thiên Bắc Dạ buông lỏng môi của nàng ra, đôi mắt thâm tình nhìn xuống nữ tử nằm ở dưới thân, nhíu mày hỏi: "Như thế nào? Yên tâm đi, hiện tại không có người có thể quấy rầy chúng ta."

"Không phải…....." Sắc mặt Cố Nhược Vân có chút xấu hổ, yếu ớt nói một câu: "Ta giống như…... Nguyệt sự đến."

Sau khi nghe được những lời này của Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ sửng sốt một chút, sau đó mới cảm giác được một mùi máu nhàn nhạt như ẩn như hiện phiêu đãng ở bên trong phòng….....

Phỏng chừng trên đời này không nam nhân nài xui xẻo hơn Thiên Bắc Dạ.

Lần đầu tiên, khi hắn động tình, bị nhạc phụ đại nhân xông vào đánh gãy, tất cả **** chỉ có thể cứng rắn nghẹn trở về, lần thứ hai, hắn làm tốt hoàn toàn chuẩn bị, sẽ không lại để cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến bọn họ, ai biết Cố Nhược Vân vậy mà đến đây nguyệt sự.... ....

Cho nên, hiện tại trong lòng Thiên Bắc Dạ quả thực muốn phát điên, nhưng mà, trên mặt của hắn lại không có biểu lộ gì, kéo chăn đến trên người Cố Nhược Vân, nhẹ nhàng ôm nữ tử vào trong lòng, cười cười, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ trước đi."

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, trên mặt vẫn còn xấu hổ chưa rút đi, thế nào nàng cũng không nghĩ tới, nguyệt sự của mình lại đến... Không đúng dịp như thế.... ......

Lúc này Thiên Bắc Dạ vô cùng nghẹn khuất, nhất là ôm nữ nhân mình âu yếm, lại cái gì cũng làm không được, cảm giác nghẹn kia vô cùng khó chịu, nhưng hắn lại không đành lòng thương đến nàng, chỉ có thể dùng linh lực bắt đầu khởi động ra **** cứng rắn nghẹn trở về.

Tuy rằng đã từng có rất nhiều ban đêm, Thiên Bắc Dạ cũng ôm Cố Nhược Vân đi vào giấc ngủ, nhưng khi đó Cố Nhược Vân chưa đồng ý giao mình cho hắn, vì vậy hắn còn có thể chịu đựng, nhưng hôm nay, rõ ràng chiếm được sự cho phép của đối phương, lại cái gì cũng làm không được, loại cảm giác này có bao nhiêu người có thể chịu đựng được?

Thiên Bắc Dạ thở ra một hơi, bên môi mang theo một nụ cười khổ, cánh tay hắn co lại, ôm nữ tử bên người càng chặt.

"Tiểu Dạ..."

Cố Nhược Vân muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại cái gì cũng nói không nên lời.

"Vân Nhi," Ánh mắt Thiên Bắc Dạ dừng ở phía trên khuôn mặt thanh lệ của nữ tử kia, trong mắt đỏ chứa đựng tươi cười dịu dàng: "Với ta mà nói, chỉ cần có thể ôm nàng đi vào giấc ngủ là đủ rồi, nàng yên tâm đi, nàng đã đáp ứng với ta, ta đây cũng không nóng lòng lúc này."

Cố Nhược Vân tựa đầu ở phía trên ngực của nam nhân, nét mặt biểu lộ tươi cười mềm nhẹ: "Chờ ta tìm được mẫu thân, đến lúc đó, chúng ta có thể thành thân…...."

Chương 1133: Tình thâm (bảy)

Edit: kaylee

Sau ki nói xong câu đó, nàng rũ mắt xuống, trong con ngươi đen thanh lãnh kia không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là trên mặt lại mang theo vẻ kiên quyết.

Đệ Nhất thành.... ...

Xem ra, nàng phải mau chóng đột phá đến Võ Thánh!

Chỉ có tới Võ Thánh, mới có thể đi vào trong Đệ Nhất thành kia!

...

Sáng sớm, Hồng Liên Lĩnh chủ đã đến tìm nữ nhi bảo bối nhà mình, ai biết hắn vừa đi tới cửa, đã thấy cửa phòng bị đẩy mở ra, một bóng dáng màu đỏ đi ra từ trong cửa phòng kia.

Sau khi thấy tuyệt thế nam tử đi ra từ cửa phòng, Hồng Liên Lĩnh chủ sửng sốt một chút, hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Hơn nữa, còn đi ra từ trong phòng của nữ nhi bảo bối?

Chẳng lẽ, tối hôm qua hắn đã ngủ ở trong này?

Nghĩ vậy, trong lòng Hồng Liên Lĩnh chủ có chút ê ẩm, quả nhiên là nữ đại bất trung lưu (con gái lớn không thể giữ trong nhà), nàng còn không có hưởng thụ vui vẻ của cha và nữ nhi với mình, đã bị một tiểu tử thối bắt mất.

Thiên Bắc Dạ cũng chú ý tới Hồng Liên Lĩnh chủ, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ nâng lên một chút tươi cười: "Nhạc phụ đại nhân, ta tới nơi này, đương nhiên là vì tìm Vân Nhi."

"Ai là nhạc phụ của ngươi?"

Hồng Liên Lĩnh chủ hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Bắc Dạ, hừ hừ, nói: "Ta còn không thừa nhận ngươi là nữ tế (con rể) của ta! Tuy rằng hiện tại ngươi đã đi tới cùng nhau với nữ nhi bảo bối của ta, nhưng mà nếu ngươi muốn cưới nàng, thì phải qua một cửa của ta đây!"

"Vân Nhi đã đáp ứng quá ta, đợi sau khi tìm được nhạc mẫu, nàng sẽ thành thân với ta."

Ầm!

Một câu nói này giống như là sét đánh giữa trời quang, trực tiếp đánh Hồng Liên Lĩnh chủ tìm không thấy nam bắc.

Nữ nhi vậy mà tự tiện đáp ứng gả cho tiểu tử thối này?

Sau khi nghe được lời Thiên Bắc Dạ nói, trái tim của Hồng Liên Lĩnh chủ đều nát rồi, thương tâm nhìn trời: "Ngọc Nhi, nữ nhi của chúng ta trưởng thành, đều phải lập gia đình, chúng ta còn không có hưởng thụ thiên luân chi nhạc với nữ nhi, nàng đã muốn đi với người khác rồi, ta vốn đang muốn giữ nàng thêm hai ba năm, nhưng mà nữ đại bất trung lưu, chúng ta giữ không được nàng."

Nhìn dáng vẻ đáng thương kia của Hồng Liên Lĩnh chủ, Thiên Bắc Dạ giật giật khóe môi: "Ta không phụ không mẫu, một thân một mình, cho nên, ta có thể làm ở rể."

Hồng Liên Lĩnh chủ vốn đang thương tâm, vừa nghe lời này, tâm tình lập tức khôi phục.

"Ngươi nói là sự thật?"

Thiên Bắc Dạ nhìn Hồng Liên Lĩnh chủ, chậm rãi nói: "Vì nàng, ta nguyện ý ở rể."

Không sai, hắn nguyện ý ở rể, chỉ là vì Cố Nhược Vân thôi.

Tâm tình của Hồng Liên Lĩnh chủ tốt hơn rất nhiều, ít nhất nữ nhi nhà mình cũng không bị người bắt cóc, ngược lại còn bắt trở về một người.

"Tính tiểu tử ngươi thức thời, nhưng mà, nếu ngươi muốn cưới nữ nhi của ta, ta vẫn phải xem biểu hiện của ngươi," Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn về phía Thiên Bắc Dạ, nói: "Nếu để cho ta biết ngươi bắt nạt nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Yên tâm, không cần người cảnh cáo, ta cũng biết nên làm như thế nào!" Trong đôi mắt màu đỏ kia của Thiên Bắc Dạ hiện lên sự kiên định: "Hơn nữa, ta cũng sẽ không để cho người khác bắt nạt nàng."

Hồng Liên Lĩnh chủ không lại nói thêm cái gì, cuối cùng nhìn phòng của Cố Nhược Vân, rồi xoay người đi đến phía ngoài sân.

Chỉ là ở khoảnh khắc hắn xoay người, phía trên khuôn mặt vốn lãnh khốc kia nâng lên một chút tươi cười.

Hắn không muốn Cố Nhược Vân lập gia đình, là vì nhiều năm chia lìa như vậy, thật vất vả mới gặp nhau, nữ nhi lại muốn đi theo người khác rồi. Nhưng mà... Nếu Thiên Bắc Dạ muốn ở rể, thì lại khác.

Nữ nhi bảo bối nhà mình chẳng những sẽ không rời đi, mà còn bắt về nhà một người! Tính thế nào đều là hắn buôn bán lời.

Chương 1134: Tình thâm (tám)

Edit: kaylee

Đợi chút!

Đột nhiên trong lúc đó, Hồng Liên Lĩnh chủ nhớ tới cái gì, cả người dâng lên lửa giận hừng hực.

Cho dù Thiên Bắc Dạ phải ở rể lại như thế nào? Bất luận hắn làm cái gì, đều thay đổi không được sự tahạt tiểu tử thối này thừa dịp mình không ở đã ăn sạch sành sanh nữ nhi bảo bối của hắn.

Đáng thương Hồng Liên Lĩnh chủ còn không biết, đến nay Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ vẫn chưa đã xảy ra quan hệ như hắn suy nghĩ, tất cả, chỉ là Thiên Bắc Dạ lừa hắn mà thôi.....

Trong phòng, Cố Nhược Vân nhìn Thiên Bắc Dạ đi vào, nhẹ nhàng cười, nói: "Tiểu Dạ, chàng thật sự sẽ ở rể?"

Hiển nhiên, vừa rồi lời bọn họ nói ở bên ngoài, nàng đều đã nghe được.

Thiên Bắc Dạ đi lên phía trước, ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng, thâm tình chân thành nói: "Vân Nhi, nàng đi đâu, ta sẽ đi đó, chỉ có nơi nàng ở, mới là nhà của ta, cho nên, ta ở rể lại có ngại gì? Ta không chỉ ở rể, mà những gì ta có được cho đến nay, ta đều có thể cho nàng, người của ta là của nàng, thế lực ta thành lập cũng là của nàng, chỉ cần thứ nàng muốn, ta đều có thể dốc hết toàn lực đoạt đến cho nàng!"

Trong lòng Cố Nhược Vân mềm nhũn, người này, đối nàng vẫn là trước sau như một.

Mà nàng, làm sao cả đời này lại may mắn như vậy, có thể có được nam tử như thế?

"Tiểu Dạ, kế tiếp chàng có tính toán gì không?"

Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuyệt thế của nam nhân.

"Cùng nàng," Thiên Bắc Dạ cười cười, cúi người nhìn nữ tử trong ngực: "Ta sẽ ở chỗ này cùng nàng, đợi đến khi nàng đột phá tới Võ Thánh, chúng ta lại cùng nhau đi Đệ Nhất thành, được không."

Cố Nhược Vân nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được, tình thế Bắc Tạp lãnh địa đã ổn định, ta cũng thông báo xuống những dược liệu cần để luyện chế Hoạt Cốt Sinh Cơ, đúng lúc vừa bế quan tu luyện, vừa chờ những dược liệu này."

Nàng đi đến Bắc Tạp lãnh địa, nguyên nhân chính là dược liệu cần để luyện chế Hoạt Cốt Sinh Cơ đan, mà hiện giờ nàng thống nhất lãnh địa, được đến nhưng dược liệu này càng đơn giản hơn, hiện giờ cần làm cũng chỉ là chờ đợi!

"Vậy khi nào thì nàng bế quan?"

Thiên Bắc Dạ nhìn nữ tử trong ngực, hỏi.

"Ngay hôm nay đi," Đáy mắt Cố Nhược Vân hiện lên vẻ sắc bén: "Ta phải nhanh chóng tới Võ Thánh! Chỉ có tới Võ Thánh, ta mới có thể tiếp xúc đến một số thứ khác! Có lẽ, đáp án ta từng muốn tìm kiếm, cũng ngay tại trong Đệ Nhất thành kia."

Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.

Những ngày tu luyện thật dễ dàng làm cho người ta quên mất thời gian.

Từ sau khi Bắc Tạp lãnh địa được thống nhất, đã qua hơn một năm, ở trong một năm này, tất cả mọi người đang vội tìm kiếm dược liệu vì Cố Nhược Vân, càng sâu tới là ngay cả cấm địa của lãnh địa cũng có người tiến đến.

Về phần Lam gia bị Bạch Âm lừa ở một năm trước, cũng dần dần đạm nhạt từ trong trí nhớ của mọi người.

Lúc này, trong Dược phủ, một lực lượng cường đại truyền ra từ chỗ phòng ngủ của Cố Nhược Vân, khuếch tán ở khắp hư không, mang đến một loại hơi thở làm cho người ta đè nén.

Nhưng mà, bởi vì hơi thở cường đại đột nhiên truyền ra này, làm cho tất cả cường giả Bắc Tạp lãnh địa đều nhịn không được vọt ra, kinh ngạc nhìn về phía gió lốc mãnh liệt chỗ Dược phủ kia.

Giang lão đang đánh cờ cùng Cổ lão cũng thấy được tình cảnh này, không khỏi cười khổ một tiếng: "Thiên phú của nha đầu kia thật đúng ra ngoài dự kiến của chúng ta, nhanh như vậy đã đột phá đến Võ Thánh."

Võ Thánh, hiện giờ đối với bọn họ mà nói, là mong muốn không thể với tới.

Chương 1135: Sứ giả Đệ Nhất thành (một)

Edit: kaylee

Có lẽ ngay từ đầu Giang lão còn muốn làm cho bọn tiểu bối nhà mình theo đuổi Cố Nhược Vân, nhưng hôm nay xem ra, nha đầu kia không phải là bọn tiểu bối Giang gia có thể xứng đôi, cho dù là Giang Mặc Trúc kiệt xuất nhất, cũng không xứng với nàng.

Không tự chủ được, Giang lão nhìn chỗ Giang Mặc Trúc bế quan, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hắn biết từ sau khi gặp Cố Nhược Vân tiểu tử này nhà mình, cả trái tim đều dừng ở trên người của nàng. Nhưng mà, thiên phú của nha đầu kia quá mức cường hãn, hơn nữa địa vị hiện giờ của nàng, tiểu tử nhà mình căn bản chính là không có hi vọng gì.

Cổ lão cười cười, đặt quân cờ cầm trong tay xuống, nói: "Nàng đột phá đến Võ Thánh, khẳng định sẽ nhận được sự chú ý của Đệ Nhất thành, ta tin tưởng, rất nhanh sứ giả Đệ Nhất thành sẽ đi đến Chủ Thành này..."

Trong đại lục, một khi có người đột phá tới Võ Thánh, kia chính là chuyện cực kì chấn động, trừ phi là giấu diếm giống gia chủ Mộc gia, nếu không, một khi việc này rơi vào trong tai Đệ Nhất thành, tất nhiên sẽ nhận được lời mời của Đệ Nhất thành.

Dược phủ.

Theo gió lốc kia chậm rãi biến mất, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đẩy mở ra, trong phút chốc Cố Nhược Vân ra khỏi phòng, lập tức trông thấy tuyệt thế nam tử dựa cây mà đứng kia.

Gió nhẹ phất động, tóc bạc như tiên, hồng y khẽ bay, nam nhân quay đầu nhìn về phía nữ tử áo xanh bước ra khỏi cửa kia, phía trên khuôn mặt tuyệt sắc nâng lên một chút tươi cười: "Vân Nhi, chúc mừng, rốt cục nàng cũng đột phá tới Võ Thánh."

Cố Nhược Vân cười cười, chậm rãi đi đến phía nam tử dựa cây mà đứng kia: "Tiểu Dạ, rất nhanh Đệ Nhất thành sẽ có khách tiến đến, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị nghênh đón khách quý."

Khi nói lời này, con ngươi của Cố Nhược Vân hiện lên vẻ sắc bén.

Có lẽ, nên là thời điểm bước vào địa phương kia...

...

"Hẳn chính là nơi này."

Mấy ngày sau, mấy bóng dáng hạ xuống từ trong hư không, đứng ở ngoài cửa Dược phủ.

Đứng ở trước nhất là một nam tử tuổi trẻ, dung mạo của hắn rất là bình thường, chính là cái loại này thả tới trong đám người sẽ tìm không thấy, nhưng mà, ánh mắt của nam tử này lại lợi hại như ưng, vô cùng sắc bén, toàn thân tản mát ra khí tràng cường hãn.

Từ sau khi những người này đến đây, Cố Nhược Vân cũng đã cảm nhận được, lập tức thu hồi trận pháp, vì vậy những người này không gặp chút trở ngại nào tiến vào bên trong Dược phủ.

Lúc này, trong đại sảnh Dược phủ, nữ tử áo xanh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng nhóm người áo trắng đi vào từ ngoài cửa, mà ở bên cạnh nữ tử áo xanh, là một hồng y nam tử lãnh khốc đang ngồi, môi mỏng như đao phong khẽ mím lại, giương lên một độ cong trào phúng.

Thật hiển nhiên, đối với cường giả đến từ Đệ Nhất thành, mặc kệ là người phương nào, Hồng Liên Lĩnh chủ đều không có cảm tình gì!

"Chắc hẳn các hạ chính là sứ giả Đệ Nhất thành." Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn nam tử trẻ tuổi, âm thanh lãnh khốc nói.

Tuy rằng lúc trước Hồng Liên Lĩnh chủ đã đột phá tới Võ Thánh, nhưng mà, bởi vì hắn thường xuyên không ở trong Hồng Liên Lĩnh, vì vậy cho dù có sứ giả Đệ Nhất thành đã đi tìm hắn, cũng đều là đi một chuyến vô ích, mà đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sứ giả đến từ cao tầng Đệ Nhất thành.

"Không sai," Hình như sứ giả thật phản cảm thái độ vô lễ của Hồng Liên Lĩnh chủ, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng mà kiêu căng nói: "Ta đến từ Đệ Nhất thành, cũng được thế nhân xưng là người dẫn đường! Chỉ có chúng ta mới có thể làm cho loại võ giả thế tục giới các ngươi tìm được đường thông đến Đệ Nhất thành, cho nên, ta là đến chúc mừng các ngươi, rốt cục có thể rời khỏi loại địa phương này, đi đến thiên đường tu luyện giả đều tha thiết ước mơ."

Chương 1136: Sứ giả Đệ Nhất thành (hai)

Edit: kaylee

"Phì."

Ngay tại sau khi sứ giả nói xong lời này, một tiếng cười khẽ bỗng nhiên truyền đến, chính là âm thanh non nớt của Chu Tước kia: "Thiên đường? Thiên đường không phải là nơi sau khi người chết đi đến sao? Chẳng lẽ Đệ Nhất thành chỉ có sau khi chết mới có thể đến?"

Sắc mặt sứ giả đen lại, nếu không phải Chu Tước chỉ là một đứa nhỏ năm sáu tuổi, thì y tất sẽ làm tiểu nha đầu này hiểu rõ kết cục chửi bới Đệ Nhất thành là cái gì.

"Hừ!" Sứ giả hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: "Hôm nay mục đích ta đến đây là vì dẫn các ngươi đi Đệ Nhất thành, bởi vậy ta sẽ không so đo với một tiểu nha đầu! Chỉ là, ta cũng có chút quy củ Đệ Nhất thành muốn nói với các ngươi."

"Đệ Nhất thành chúng ta không giống với đại lục các ngươi đang ở hiện tại, có thể nói, ở trong mắt cư dân Đệ Nhất thành, mọi người trên đại lục chỉ là một ít người thế tục, cho dù là tồn tại tầng thấp nhất, cũng mạnh hơn loại người thế tục các ngươi giới này! Cho nên, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể làm xằng làm bậy ở thế tục giới, đi đến Đệ Nhất thành cũng vẫn có thể như thế! Không sai, ngươi mới hơn hai mươi tuổi đã đột phá tới Võ Thánh, quả thật là tuyệt thế thiên tài thế tục giới không ai bì nổi! Đáng tiếc, ở Đệ trong mắt cường giả Nhất thành chúng ta, ngươi cũng chỉ là hạng người bình thường."

Thân là sứ giả Đệ Nhất thành, y đương nhiên là có tư cách cao ngạo, những người thế tục giới đột phá thành Võ Thánh, là không xứng được y để vào mắt.

Huống chi, những người thế tục giới đó người nào không phải là nhìn thấy y đều trở nên khúm núm? Càng hơn là phía sau tiếp trước muốn nịnh bợ y, chỉ vì sau khi tiến vào Đệ Nhất thành có thể đạt được kỳ ngộ lớn hơn nữa.

Vì vậy y tin tưởng, hai người trước mắt cũng đều là như thế.

Không ai sẽ ngu xuẩn chống đối với sứ giả Đệ Nhất thành!

"Mặt khác…….." Sứ giả nhìn hai người Cố Nhược Vân và Hồng Liên Lĩnh chủ, tiếp tục nói: "Ở trong Đệ Nhất thành, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện đại khai sát giới! Nếu có kẻ làm trái, sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm trọng, mặc kệ lúc trước các ngươi có ân oán gì, đều phải xóa bỏ! Nếu không mà nói, đừng trách ta đã không nhắc nhở các ngươi."

Thật hiển nhiên, sứ giả đã nói ra loại lời nói này, chứng minh đã nhìn thấu thân phận của Hồng Liên Lĩnh chủ, tự nhiên cũng biết ân ân oán oán giữa Hồng Liên Lĩnh chủ và Lâm gia.

"Ha ha ha!" Hồng Liên Lĩnh chủ cười lớn, tiếng cười kia tràn ngập khí phách, chấn động vang vọng ở khắp bên trong Dược phủ: "Thì ra sứ giả Đệ Nhất thành cũng là không phân rõ phải trái như thế này! Lâm gia đuổi giết ta nhiều năm như vậy, làm hại chúng ta thê ly tử tán, chẳng lẽ cừu này ta không thể báo? Bất luận như thế nào, huyết hải thâm cừu năm đó, ta đều sẽ trả lại cho Lâm gia!"

Trong đôi mắt lãnh khốc của nam nhân kia hiện ra sát khí thật sâu, bộ y phục màu đỏ tràn ngập sát khí, làm cho cả ấm trong đại sảnh đều giảm xuống vài phần.

"Bản sứ giả vẫn là câu nói lúc trước," Sứ giả hơi hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Nhưng mà, ngươi phải tin tưởng thực lực của Đệ Nhất thành, ngươi có biết vì sao Lâm gia đuổi giết ngươi nhiều năm, ngươi lại vẫn còn sống không? Đó là bởi vì Lâm gia bị Đệ Nhất thành quản thúc, không cách nào để cho cường giả xuất động, nếu không, ngươi đã sớm chết! Nhưng nếu ngươi tiến vào Đệ Nhất thành, cũng chứng minh Lâm gia đã có thể tùy tâm sở dục ra tay với ngươi! Chỉ cần không có giết hại quy mô lớn, Đệ Nhất thành chúng ta cũng sẽ không thể chõ mõm vào."

Nói tới đây, sứ giả dừng một chút, sắc mặt là cao ngạo trước sau như một: "Cho nên, ta khuyên ngươi buông thù hận, cũng là suy nghĩ vì an nguy của ngươi, nhưng ngươi lại phóng đãng không kềm chế được như thế! Nên chịu kết cục bi thảm, cũng đã định cho ngươi! Tiến vào Đệ Nhất thành phải cầm lệnh bài ta đã để ở chỗ này, cáo từ!"

Chương 1137: Sứ giả Đệ Nhất thành (ba)

Edit: kaylee

Cuối cùng Sứ giả nhìn cha và nữ nhi Cố Nhược Vân, xoay người lập tức đi về phía ngoài đại sảnh.

Ngay tại lúc y sắp sửa đi ra khỏi cửa, một bóng dáng tóc bạc vụt qua từ trước mắt y, cùng với hơi thở âm trầm kia làm trái tim y đập mạnh một cái.

Tóc bạc hồng y!

Nghe nói, không lâu trước trong Đệ Nhất thành xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, không ai biết hắn tên gọi là gì, chỉ biết đặc điểm nhận biết hắn! Một đầu tóc bạc, một bộ hồng y, khống chế vạn thú, ngang trời xuất thế!

"Hẳn là trùng hợp đi."

Sứ giả lắc lắc đầu, làm sao thiên tài tuyệt thế trong Đệ Nhất thành có thể xuất hiện ở đây? Cho dù đều là tóc bạc hồng y, hắn cũng chưa chắc chính là nam nhân kia......

Nghĩ đến đây, y không lại có do dự gì, dẫn theo mọi người Đệ Nhất thành lập tức đi đến phía ngoài Dược phủ.

"Vân Nhi."

Thiên Bắc Dạ không có liếc mắt nhìn sứ giả một cái, thẳng đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, mắt đỏ liếc nhìn lệnh bài màu vàng trước mặt nàng, bên môi nâng lên một chút độ cong: "Lệnh bài nàng đã có được, là lúc chúng ta đây đi Đệ Nhất thành."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hồng Liên Lĩnh chủ bên người, nói: "Cha, người có tính toán gì không?"

Hồng Liên Lĩnh chủ trầm ngâm một lúc, chậm rãi mở miệng: "Ta muốn về Hồng Liên Lĩnh một chuyến, an bày xong tất cả mọi chuyện, sau đó ta sẽ đi Đệ Nhất thành tìm con! Có lẽ, mẫu thân của con đã ở Đệ Nhất thành chờ chúng ta."

Nếu không có Thiên Bắc Dạ, thế nào Hồng Liên Lĩnh chủ cũng sẽ không để Cố Nhược Vân một mình đi Đệ Nhất thành nguy hiểm kia.

Mà lúc này, hắn rõ ràng cảm nhận được thực lực của nam nhân này mạnh hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại, đã mình không phải là đối thủ của hắn.

Có hắn ở bên người Cố Nhược Vân, mình có thể an tâm rời đi.

"Được," Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Con cũng phải đi an bày một chuyện, ngày mai sẽ xuất phát đi Đệ Nhất thành."

Ngay tại trước lúc cường giả Đệ Nhất thành tiến đến, người Bắc Tạp lãnh địa đã tìm được dược liệu nàng cần, hiện giờ, cũng là lúc nàng bắt đầu luyện chế Hoạt Cốt Sinh Cơ đan.

...

Lấy thực lực hiện giờ của Cố Nhược Vân, luyện chế Hoạt Cốt Sinh Cơ đan cũng không thành vấn đề, vì vậy sau khi Hồng Liên Lĩnh chủ rời khỏi, nàng đã tiến vào Thượng Cổ Thần Tháp luyện chế đan dược. Đan dược lần này cũng không có tiêu phí bao nhiêu thời gian của nàng, cũng đã luyện chế thành công.

Nhìn đan dược màu xanh trong suốt trong tay kia, Cố Nhược Vân chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Cuối cùng cũng luyện chế thành công, hiện tại ta đi cho Ngọc nhi dùng."

Mấy ngày nay tới giờ, cánh tay Ngọc nhi luôn luôn là tâm bệnh của nàng, mà hiện tại, cuối cùng khối tâm bệnh này cũng có thể buông xuống.... .....

Dược phủ.

Ánh mặt trời chiếu trong đình viện, Hạ Lâm Ngọc đứng thẳng ở ngoài cửa, đôi mắt trong suốt vẫn luôn ngóng nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, trên ngũ quan thanh tú xuất hiện một chút do dự, ngay tại lúc hắn chần chờ không quyết, cửa phòng khép chặt kia chậm rãi bị đẩy mở ra.

"Ngọc nhi?" Cố Nhược Vân không nghĩ tới Hạ Lâm Ngọc sẽ xuất hiện ở cửa, nhưng là sửng sốt một chút, khẽ nhíu mày: "Làm sao đệ lại ở chỗ này?"

"Tỷ..." Hạ Lâm Ngọc hơi hơi rũ mắt xuống, lông mi thật dài che đậy cảm xúc đáy mắt hắn: "Người là muốn đi Đệ Nhất thành?"

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi gật đầu: "Ta muốn đi tìm phụ mẫu đời này của ta."

"Tỷ…..." Giống như là hạ quyết tâm, Hạ Lâm Ngọc ngẩng đầu lên, trong con ngươi suốt như nước nhìn thẳng Cố Nhược Vân, nói: "Đệ không muốn cả đời đứng ở dưới cánh chim của tỷ, cho nên, lúc này đây tỷ đi Đệ Nhất thành, đệ sẽ không đi cùng tỷ, đệ muốn mình đi lịch lãm, đi trưởng thành, chỉ có như thế, đệ mới có thể được đến kỳ ngộ."

Chương 1138: Sứ giả Đệ Nhất thành (bốn)

Edit: kaylee

Kiếp trước, hắn là một phế vật, dựa vào tỷ tỷ mới có thể sống, nhưng đời này, hắn không nghĩ lại yếu đuối vượt qua như vậy!

Nếu hắn muốn trưởng thành, nhất định phải rời đi tỷ tỷ!

"Tỷ," Nhìn thấy Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, ánh mắt Hạ Lâm Ngọc tràn ngập kiên định: "Trong khoảng thời gian này đệ vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng làm ra quyết định này! Tỷ yên tâm, chờ sau khi đệ có đủ thực lực, đệ sẽ đi Đệ Nhất thành tìm tỷ! Lúc đó, đệ sẽ cho tỷ nhìn thấy một đệ hoàn toàn mới."

Cố Nhược Vân im lặng không nói, thật lâu sau, nàng mới giương mắt nhìn lên, tầm mắt dừng ở phía trên khuôn mặt thanh tú mà kiên nghị của thiếu niên kia: "Nếu đệ thật sự làm ra quyết định này, ta chỉ biết ủng hộ đệ! Nếu đệ gặp chuyện gì ở nơi này, đệ có thể đi Dược Tông hoặc là Hồng Liên Lĩnh xin giúp đỡ, đệ cũng có thể đi Kim quốc tìm kiếm Kim Đế, tin tưởng những người này đều sẽ trợ giúp đệ."

"Tỷ tỷ, đệ là đệ đệ của tỷ, cho nên, đệ sẽ không làm cho tỷ thất vọng."

Hạ Lâm Ngọc nở nụ cười, tươi cười của hắn ngại ngùng mà ngây ngô, lại làm trái tim của người ta không tự chủ được mà mềm mại xuống.

"Đây là Hoạt Cốt Sinh Cơ đan," Cố Nhược Vân lấy ra đan dược trong tay, đưa tới trước mặt Hạ Lâm Ngọc: "Đệ ăn nó vào đi, cái tay cụt kia có thể đắp nặn lại."

Ánh mắt Hạ Lâm Ngọc nhìn chằm chằm đan dược trong lòng bàn tay nữ tử, trái tim đột nhiên đập mạnh, hắn thật sự thật không ngờ, cánh tay của mình còn có một ngày có thể đắp nặn một lần nữa! Phỏng chừng thế nhân càng không thể tin tưởng chuyện tay cụt mọc lại này.

Nghĩ đến đây, Hạ Lâm Ngọc hít vào một hơi thật sâu, hắn không nói thêm gì nữa lập tức cầm lấy đan dược, đưa tới bên miệng, dè dặt cẩn trọng nuốt vào.

Đan dược vào miệng là tan, Hạ Lâm Ngọc cảm giác được miệng vết thương ở vai trái của mình vừa ngứa vừa đau, làm cho hắn nhịn không được muốn đưa tay qua gãi.

Đúng lúc này, một âm thanh thanh lãnh bỗng nhiên truyền đến từ một bên, đánh gãy động tác của hắn: "Chịu đựng đừng nhúc nhích!"

Vừa nghe lời này, Hạ Lâm Ngọc đương nhiên không dám có động tĩnh gì, vội vàng buông tay xuống, cứng rắn nhẫn nại cái loại cảm giác đau khổ ở vai trái này.

Chỉ là rất nhanh Hạ Lâm Ngọc đã ngây ngẩn cả người.

Bởi vì hắn nhìn thấy cánh tay không trọn vẹn của mình đã dài ra bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.... ...

Tay cụt mọc ra, loại chuyện không thể tưởng tượng này là người bình thường có thể làm được? Nhưng mà, nàng lại thật sự hoàn thành! Cho dù nói ra, phỏng chừng đều sẽ không có người tin tưởng!

"Tỷ... Cánh tay của ta, thật sự đã trở lại..." Giọng nói của Hạ Lâm Ngọc run lên, nước mắt nhịn không được chảy xuôi xuống, có thể tưởng tượng được, hiện tại trong lòng hắn có bao nhiêu hưng phấn và kích động!

Bất luận như thế nào, thiếu một cánh tay, thực lực của hắn đều sẽ suy giảm lớn, mà hiện giờ tay cụt mọc ra, hắn đã có trăm phần trăm nắm chắc đuổi theo Cố Nhược Vân đi Đệ Nhất thành.

"Ngọc nhi, mục đích chúng ta đến Bắc Tạp lãnh địa cuối cùng đã đạt tới," Cố Nhược Vân cười cười, vỗ vỗ bả vai của Hạ Lâm Ngọc: "Về sau ngươi cũng có thể tu luyện giống như một người bình thường."

"Tỷ."

Hạ Lâm Ngọc nâng lên khuôn mặt thanh tú tràn đầy nước mắt, môi nhẹ nhàng run run: "Tuy rằng ngay từ đầu người đã nói với ta tay cụt có thể mọc ra, ta lại cũng không có kỳ vọng quá lớn, ta sợ hãi kỳ vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng lớn, nhưng không nghĩ tới, người thật sự làm được!"

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, trong mắt kia lại tràn đầy xúc động, kiếp trước, người thân của nàng không nhiều lắm, lưu lại, cũng chỉ có một mình Hạ Lâm Ngọc cùng nàng đoạt xác trùng sinh. Cho nên, nàng mới có thể hao hết tất cả cực nhọc đi tới Bắc Tạp lãnh địa, nguyên nhân chính là vì Hoạt Cốt Sinh Cơ đan này.

Chương 1139: Sứ giả Đệ Nhất thành (năm)

Edit: kaylee

Cũng may, rốt cục nàng cũng thành công.

"Ngọc nhi, ngày mai ta sẽ phải rời khỏi, Bắc Tạp lãnh địa này, ta sẽ để cho bọn Vệ Y Y quản lý, nếu đệ ở bên ngoài cảm thấy mệt mỏi, thì đệ trở về Bắc Tạp lãnh địa, ở nơi này, cho dù là cường giả Đệ Nhất thành cũng thương không đến đệ."

Ở trước khi rời đi, nàng sẽ giao trận pháp cho Vệ Y Y, có trận pháp này tồn tại, cho dù tiến đến là người Đệ Nhất thành, cũng đừng nghĩ giết người ở trong Dược phủ!

"Ta hiểu rõ," Trái tim Hạ Lâm Ngọc vẫn là tràn ngập kích động, chỉ là nghĩ đến ngày mai phải rời khỏi Cố Nhược Vân, trong con ngươi xuất hiện một chút không nỡ: "Tỷ, người ở Đệ Nhất thành chờ ta, ta sẽ rất nhanh đuổi tới tìm người."

"Được, ta chờ đệ."

Tầm mắt của Cố Nhược Vân ngóng nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu niên kia, từng từ từng chữ nói.

... ......

Ẩn Môn.

Sương trắng lượn lờ, giống như tiên cảnh nhân gian, bạch y nữ tử nhắm mắt khoanh chân kia mở đôi mắt, ánh mắt nhìn về phía bà lão giống như đạp lên tầng mây mà đến từ cách đó không xa, chậm rãi đứng lên từ trên đất, nói: "Sư phụ."

"Ngọc Nhi," Bà lão dừng bước chân, đôi mắt từ ái nhìn chằm chằm bạch y nữ tử tuyệt sắc trước mắt này, nói: "Lúc trước ta đáp ứng con, chờ sau khi con bế quan xong, để cho con rời đi Ẩn Môn, hiện tại kỳ hạn đã đến, ta cũng thực hiện hứa hẹn của ta, con có thể rời đi nơi này đi tìm trượng phu và nhi nữ của con."

Giống như một tia nắng ấm chiếu xuống từ bầu trời, làm cho khuôn mặt giống như băng sương của bạch y nữ tử bị hòa tan trong nháy mắt, tràn ngập mềm nhẹ và ấm áp, ý cười bên môi càng thêm rung động lòng người.

"Vâng, sư phụ."

Hai mươi mấy năm......

Hiện tại rốt cục nàng cũng có thể rời đi nơi này, đi tìm người nhà của nàng.

Hơn nữa, làm cho những kẻ đã từng thương hại một nhà bọn họ trả giá thảm thống!

"Đi thôi, con thân là thánh nữ Ẩn Môn, địa vị cao cao tại thượng, vốn không nên bị người kia khi nhục! Năm đó tất cả thống khổ con trải qua, con đều có thể tìm người trả lại, chỉ là Ẩn Môn sẽ không giúp con, cần dựa vào chính con tự đi báo thù!"

Bà lão nhìn bạch y nữ tử, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trìu mến, qua nhiều năm như vậy, bà sớm đã coi nữ tử này là nữ nhi của mình mà đối đãi, hiện giờ nữ nhi phải rời khỏi bên người mẫu thân, như thế nào bà có thể bỏ được?

Bạch y nữ tử muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không nói gì cả, thân thể của nàng chậm rãi thấp xuống, quỳ đến trên đất, đụng đầu một cái thật vang với bà lão, nói: "Sư phụ, đa tạ ơn cứu giúp năm đó của người, nếu không có người, thì không có Đông Phương Ngọc hôm nay! Ân tình của lão nhân gia ngài, đồ nhi suốt đời khó quên! Chờ đồ nhi tìm kiếm được người nhà, tất nhiên sẽ về Ẩn Môn."

Trên mặt bà lão mang theo tươi cười vừa lòng, khẽ gật đầu: "Ngọc Nhi, còn có một việc ta muốn nói cho con trước, bất luận ở bên ngoài con làm việc như thế nào, cũng không thể nói ra thân phận Ẩn Môn! Nếu không mà nói, nếu để cho người biết con là thánh nữ Ẩn Môn, tất nhiên sẽ lọt vào rất nhiều phiền toái!"

Địa vị của Ẩn Môn ở Đệ Nhất thành rất là cường đại, càng hơn là, ngay cả mấy người quản lý Đệ Nhất thành kia cũng muốn cho Ẩn Môn ba phần mặt mũi, chỉ là, Ẩn Môn đã lánh đời nhiều năm, nếu như để cho người biết thân phận của Đông Phương Ngọc, khẳng định có rất nhiều bất tiện.

Càng quan trọng hơn là, người Ẩn Môn trấn áp kia!

Người kia bị áp chế ở Ẩn Môn đã hơn vạn năm, nhưng không cách nào chứng minh hắn đã không còn có dư đảng (bè đảng còn sót lại) khác ở trong Đệ Nhất thành, nếu thân phận thân là thánh nữ Ẩn Môn của Đông Phương Ngọc này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm!



Chương 1140: Sứ giả Đệ Nhất thành (sáu)

Edit: kaylee

Đây mới là vấn đề bà lão quan tâm nhất.

"Sư phụ, đồ nhi hiểu rõ."

Đông Phương Ngọc đứng lên, củng củng nắm tay với bà lão rồi xoay người rời đi.

Lại đúng vào lúc này, ống quần của nàng mạnh mẽ bị túm lại, làm cho bước chân của nàng không tự chủ được dừng lại.

"Rống." Bạch Long gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt tràn ngập không nỡ, tội nghiệp nhìn nàng.

Đông Phương Ngọc mềm lòng xuống, vuốt ve đầu của Bạch Long, vẻ lạnh lẽo trên mặt sớm đã rút đi, thay vào đó là ôn hòa như gió xuân: "Ta ra đi tìm người nhà của ta, rất nhanh sẽ về đến."

Bạch Long tâm không cam tình không nguyện buông lỏng miệng ra, dùng đầu lưỡi khẽ liếm tay của Đông Phương Ngọc, lưu luyến không rời ngóng nhìn nàng.

Đông Phương Ngọc nhẫn tâm, không có lại liếc mắt nhìn đôi mắt nhỏ ủy khuất của Bạch Long thêm cái nào, xoay người lập tức đi xuống dưới núi, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy nam tử mình ngày nhớ đêm mong, lòng của nàng lại nhịn không được kích động, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía bầu trời cách đó không xa, nhẹ nhàng nỉ non nói: "Thiên ca, chờ ta, ta rất nhanh sẽ tới tìm chàng…...."

Hai mươi mấy năm!

Không ai biết hai mươi mấy năm qua này nàng vượt qua như thế nào!

Nếu không phải có tưởng niệm đối với người nhà chống đỡ, nàng cũng không có khả năng tiếp tục kiên trì! Nhưng đối với nàng mà nói tu luyện ở phía sau núi rõ ràng chính là sống một ngày bằng một năm, mỗi thời mỗi khắc nàng không ngừng kỳ vọng rời đi nơi này đi tìm người nhà.

Hiện tại, rốt cục nàng cũng có thể rời đi Ẩn Môn, đi về phía đại lục cách xa nhau hai mươi mấy năm kia....

... .....

Đệ Nhất thành.

Một chỗ thần bí tại Đông Nhạc đại lục, ở bên trong một mảnh không gian khác, nếu muốn đi vào Đệ Nhất thành này, phải có được lệnh bài Đệ Nhất thành phát ra! Nếu không không người có thể thuận lợi tiến vào trong Đệ Nhất thành!

Lúc này, ở cửa không gian Đệ Nhất thành, hai người nam nữ dừng bước chân.

Chỉ thấy nữ tử áo xanh trong đó mặt mày thanh tú, dung mạo thanh lệ tuyệt trần, trong con ngươi đen hàm chứa sự thanh lãnh, ánh mắt nàng ngóng nhìn cửa lớn đóng cửa không gian trước mắt này, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Mà ở bên cạnh nàng, là một hồng y nam tử tóc bạc, khuôn mặt nam nhân này tuyệt thế khuynh thành, đôi con ngươi màu đỏ giống như yêu tà mê hoặc nhân tâm, nhưng mà, lúc hắn nhìn về phía nữ tử áo xanh bên người, bên môi không khỏi nâng lên một nụ cười mị hoặc.

Sau khi hai người này xuất hiện, người chung quanh đều không tự chủ được chuyển ánh mắt đến trên người bọn họ, thâm chí còn có người không nỡ dời mắt đi.

"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân nhún vai, không tiếng động cười nói: "Ta cảm thấy những nữ nhân chung quanh kia giống như là muốn ăn tươi nuốt sống chàng."

Thiên Bắc Dạ nhíu mày, mắt đỏ nhàn nhạt liếc nhìn những nữ nhân nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt hiện lên vẻ âm trầm, khí thế lạnh lẽo trên người cũng theo đó bắt đầu khởi động mà ra, làm cho những nữ tử ban đầu ngóng nhìn hắn đều không tự chủ được rùng mình một cái, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình.

Xem ra thực lực của nam nhân này không tệ, có vẻ cũng không dễ trêu chọc......

"Chắc hẳn là hai vị vừa đến Đệ Nhất thành này?"

Đương nhiên, còn có một số nữ nhân không sợ chết trực tiếp không nhìn khí thế lạnh lẽo kia của Thiên Bắc Dạ, vặn vẹo eo thon nhỏ tiến lên, dùng tươi cười tự nhận là quyến rũ kia nói: "Ta giới thiệu với các ngươi một chút, ta là đệ tử Mỵ Tông Ngọ Mị Nhi, nếu hai vị tiến vào Đệ Nhất thành có người tìm các ngươi phiền toái mà nói, hoan nghênh đi Mỵ Tông tìm ta."

Tuy rằng nàng nói là nói với hai người, nhưng ánh mắt kia lại vẫn luôn nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, hoàn toàn hiện ra vẻ thèm nhỏ dãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro