Chương 1091 - 1100
Chương 1091: Bái phỏng (hai)
Edit: kaylee
Nàng nhưng là không có quên, Lam Chước này và Bạch Âm là một phe, đều muốn liên hợp lại hãm hại Cố Nhược Vân.
Vì vậy làm sao nàng có thể sẽ cho y vào Dược phủ?
Huống chi, lúc trước Cố Nhược Vân cũng đã phát ra mệnh lệnh, bất kỳ người đến tìm nàng, đều cản ở ngoài cửa!
Thế nào Lam Chước cũng không nghĩ tới mình lại ăn một cái bế môn canh, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: "Vị cô nương này, nể tình ngươi thân là nha hoàn bên người Cố đại sư, lee~d.đ/lqđ bổn gia chủ mới có thể khách khí đối với ngươi như thế! Hạ nhân chỉ là hạ nhân! Khi nào thì có thể làm chủ mọi chuyện thay chủ tử của mình? Ta xin khuyên ngươi một câu, giúp ta thông báo với Cố đại sư, nếu chậm trễ ta và Cố đại sư đàm luận chuyện, lúc đó, tạo thành tổn thất cho Cố đại sư ngươi có thừa nhận nổi?"
Ngay từ đầu, y quả thật không biết thân phận của Vệ Y Y, vì vậy mới có thể nói chuyện khách khí.
Nhưng nữ nhân này xưng Cố đại sư là chủ tử, thì cũng đã chứng minh nàng chính là một hạ nhân bình thường! Tuy rằng Cố đại sư thân là luyện đan đại sư, nhưng tốt xấu gì mình cũng là gia chủ Lam gia, dù luận thân phận hay địa vị, đều mạnh hơn một nha hoàn! Cố đại sư có thể đi đến bước này, chắc hẳn không phải là loại người đần độn bao che khuyết điểm kia! Không có khả năng so đo với y vì một nha hoàn nho nhỏ.
Nghe được giọng điệu tự cao tự mãn kia của Lam Chước, con ngươi Vệ Y Y lạnh xuống một chút, trào phúng cười: "Ta không tiếp thu ngươi có chuyện quan trọng gì muốn đàm luận với chủ tử nhà ta! Trương quản gia, tiễn khách, từ hôm nay trở đi, không cho phép người Lam gia bước vào một bước."
"Ha ha ha."
Như là nghe được chuyện buồn cười nào đó, Lam Chước khoa trương cười phá lên.
Tiếng cười của y tràn ngập tức giận, đôi mắt nhìn chằm chằm Vệ Y Y.
"Cô nương, ngươi có nghe nói qua một câu nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nếu thật sự bởi vì sự kiêu ngạo của ngươi mà làm hại chủ tử nhà ngươi thiếu một phần ích lợi, ngươi cho rằng chủ tử nhà ngươi còn có thể lưu lại ngươi? Đến lúc đó, ngươi cũng đừng kêu ta cầu tình cho ngươi."
Lão quản gia lắc lắc đầu, thở dài một hơi.
Có lẽ chỉ có ông thân là quản gia Dược phủ mới hiểu được thân phận của Vệ Y Y, phải biết rằng, Vệ cô nương vẫn luôn xưng hô Cố đại sư là sư phụ, llêquýđônn nên hiển nhiên quan hệ của hai người cũng không bình thường. Huống chi, cho dù Vệ cô nương là hạ nhân lại như thế nào? Tục ngữ nói, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Nhưng mà, Lam Chước này lại kêu gào ở trong môn đình của người khác.
Vệ Y Y che môi yêu kiều nở nụ cười, trong đôi mắt phượng toàn là vẻ châm chọc, giọng nói của nàng mang theo đùa cợt nói: "Ngượng ngùng, đây là mệnh lệnh của chủ tử nhà ta, chủ tử nhà ta nói qua, bất kỳ người nào tiến đến bái phỏng nàng, nàng đều sẽ không gặp! Nếu ngươi không muốn bò đi ra ngoài, thì tự mình rời đi! Nếu không…...."
Nàng hơi hơi nheo lại đôi mắt, một chút uy hiếp chợt lóe lên từ đáy mắt.
"Ha ha," Lam Chước cười lớn hai tiếng, y hít vào một hơi thật sâu, mới ngăn chặn lửa giận trong nội tâm, lạnh giọng nói: "Ta đây ngược lại muốn nhìn xem nếu không thì như thế nào! Cô nương, ta sẽ không tin tưởng Cố đại sư cự khách! Cho nên ngươi không cần mang nàng ra uy hiếp ta! Này căn bản sẽ vô dụng!"
Cố Nhược Vân đi đến Chủ Thành, tất nhiên là muốn tạo mối quan hệ với bốn thế lực lớn, như thế nàng mới có thể cắm rễ lại nơi này.
Nếu nàng thật sự ai cũng không gặp, ắt sẽ đắc tội rất nhiều người! Cho nên, nàng sẽ không ngu xuẩn làm ra loại quyết định như vậy!
"Khanh khách, cho tới bây giờ bản đại nhân còn chưa thấy qua người mặt dày mày dạn như vậy, l^q'đ chủ nhân đã nói không gặp bất luận kẻ nào, còn muốn ở lại không rời đi, chẳng lẽ các ngươi muốn bản đại nhân tiễn các ngươi một đoạn đường?"
Chương 1092: Bái phỏng (ba)
Edit: kaylee
Một tiếng cười duyên bỗng nhiên truyền tới, làm cho Lam Chước sửng sốt một chút.
Nguyên nhân bởi vì, thật sự là âm thanh này quá mức cho non nớt, nhưng mà, lời nói ra lại vô cùng bá đạo.
Đang nghĩ, phía trên một cây cổ thụ chỗ không xa, một bóng dáng bé bỏng nhảy xuống, dừng ở trước mặt mọi người.
Đó là một tiểu cô nương lớn lên vô cùng đáng yêu, ước chừng khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, giống như một oa nhi thủy tinh. Không khó nhìn ra, chờ sau khi tiểu cô nương này lớn lên tất nhiên là một mỹ nhân tuyệt thế xuất trần tuyệt diễm, hại nước hại dân. Nhưng mà, chỉ có những người bên người Cố Nhược Vân đó mới biết được, trong cơ thể nho nhỏ này, tồn tại là một lão yêu quái sống mấy vạn năm!
"Tiểu thí hài (đứa bé thối tha) từ đâu đến?"
Lam Chước nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói: "Ta không có hứng thú nói chuyện với một tiểu hài tử, ngươi cút qua một bên!"
Cả đời này, y chán ghét nhất chính là loại đứa nhỏ vô cùng vô lý này! Thật không biết loại trưởng bối như nào mới có thể dạy dỗ ra tiểu hài tử như vậy!
Ánh mắt Chu Tước lạnh vài phần, trên khuôn mặt phấn nộn đáng yêu đã có tàn nhẫn không tương xứng với tuổi, ngược lại khuyết thiếu hồn nhiên và hoạt bát của tiểu hài tử.
Vệ Y Y đồng tình nhìn Lam Chước, phải biết rằng, ở bên trong tất cả Linh Thú Cố Nhược Vân sở hữu, lee~lqđ khó trêu chọc nhất, tính khí táo bạo nhất chính là Tiểu Chu Tước này! Cho dù là y trêu chọc toàn bộ Linh Thú, cũng ngàn vạn không thể chọc tới nàng. Nếu không, kết cục kia tất nhiên thật thảm.
Vì vậy ở trong lòng Vệ Y Y bi ai mấy lần vì Lam Chước, chợt yên lặng lui ra phía sau vài bước.
"Vừa rồi, ngươi kêu bản đại nhân cút?"
Chu Tước nở nụ cười.
Tươi cười của nàng mang theo thị huyết và tàn nhẫn, đi qua phía Lam Chước.
Nhưng mà hiện giờ Lam Chước bị bề ngoài của nàng mê hoặc, cho rằng nàng chỉ là một đứa nhỏ bình thường mà thôi, cho nên, cũng không có để Chu Tước vào mắt.
"Không sai," Lam Chước cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Ta nói chính là ngươi! Cũng không biết phụ mẫu ngươi là loại người nào, một chút lễ phép cũng không có! Nếu không phải nể mặt Cố đại sư, ta còn thật muốn dạy dỗ ngươi thay phụ mẫu ngươi thật tốt! Tốt lắm, ta không muốn vô nghĩa với tiểu hài tử, ngươi cút qua một bên, các ngươi đã không muốn để cho ta gặp mặt Cố đại sư, ta đây tự mình đi tìm nàng."
Khi nói lời này, Lam Chước đã muốn đi tới trong hậu viện.
Ầm!
Ngay tại lúc y nhắm thẳng phía hậu viện, một ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, ‘ầm’ một tiếng nện ở trước mặt của y.
Mà y, chỉ cách ngọn lửa đột nhiên xuất hiện kia có vài cen-ti-mét!
Lam Chước ngây ngẩn cả người, sắc mặt từ trắng chuyển xanh, lại từ xanh chuyển trắng, yết hầu cũng giống như bị ngăn chặn, phát không ra âm thanh gì.
Vừa rồi, nếu y đi nhiều thêm một bước, ngọn lửa kia đánh trúng không phải là mặt đất, mà là đầu của y!
Nghĩ đến đây, Lam Chước nhìn mặt đất phía trước mình bị đánh ra một cái hố to, cả người rùng mình một cái, run rẩy xoay người, đôi con ngươi hoảng sợ kia dừng ở kia phía trên thân thể bé bỏng.
"Ngươi muốn đi đâu?" Chu Tước thưởng thức ngọn lửa trên ngón tay, cười tủm tỉm nhìn Lam Chước, lqđ trong mắt lại hiện lên vẻ ác độc sắc bén: "Yên tâm, bản đại nhân sẽ không lại mở miệng ngăn cản ngươi, chỉ là, ngọn lửa của ta cũng không nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu không cẩn thận một cái, thiêu ngươi hồn phi phách tán, thì không phải là vấn đề của ta."
Ngụ ý thật rõ ràng, nếu ngươi còn dám đi vào trong một bước, kế tiếp đợi y đó là hỏa vũ (mưa lửa) đầy trời.
Chương 1093: Bái phỏng (bốn)
Edit: kaylee
Chỉ cần suy nghĩ cảnh tượng kia một chút, sắc mặt Lam Chước lập tức trở nên trắng bệch.
"Rốt cục ngươi là loại người nào?"
Có thể sử dụng lửa đánh ra một cái hố to trên mặt đất, thực lực này…... Ít nhất cũng tương xứng với phụ thân.
Nhưng nàng chỉ là một tiểu la lị năm sáu tuổi mà thôi, tiểu la lị nhỏ tuổi như vậy, vì sao sẽ có lực lượng cường hãn như thế?
"Thân phận của bản đại nhân là loại con kiến như ngươi có thể biết?" Chu Tước cười lạnh một tiếng, l^q'đ đùa cợt nhìn Lam Chước: "Nhưng mà, bản đại nhân có thể nhắc nhở ngươi một điểm, ở niên đại bản đại nhân sinh ra kia, còn không có Bắc Tạp lãnh địa tồn tại!"
Lam Chước đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Ý tứ của tiểu la lị này là, tuổi của nàng còn lâu hơn Bắc Tạp lãnh địa này? Chẳng lẽ, nàng lại là lão yêu quái khoác bề ngoài của la lị?
Nghĩ vậy, Lam Chước lập tức tâm như tro tàn, y vốn cho rằng chỉ không đắc tội Cố Nhược Vân là được, ai có thể nghĩ đến bên cnahj nàng sẽ có nhiều cường giả như vậy?
Cũng đúng, nếu bên người không có một số người tài ba, như thế nào Cố Nhược Vân có thể trưởng thành cho tới trình độ bây giờ?
Đáng tiếc, chuyện này, y phát hiện quá muộn…....
"Chu Tước," Vệ Y Y nhìn Chu Tước, nói: "Đừng quên phân phó lúc trước của chủ tử."
Phải biết rằng, mục đích của Cố Nhược Vân là muốn thu phục toàn bộ Bắc Tạp lãnh địa! Cho nên, tạm thời cần lưu lại Lam gia này! Nếu không, một khi trừ đi Lam gia, Bắc Tạp lãnh địa tất nhiên sẽ phát sinh chấn động! Chỉ có chờ sau khi nàng hoàn toàn hàng phục Bắc Tạp lãnh địa, lại quyết định xử trí Lam gia như thế nào.
Mà trước đó, Lam gia không thể trừ!
Cho nên, Vệ Y Y thật lo lắng Chu Tước sẽ mất lý trí dưới cơn tức giận, trực tiếp một ngụm ăn luôn Lam Chước.
"Ta biết," Chu Tước nở nụ cười: "Ta sẽ không giết những người đó, chỉ là cho bọn hắn một chút trừng phạt mà thôi! Hiện tại bản đại nhân mệnh lệnh các ngươi từng bước một dập đầu quỳ lạy đi ra ngoài từ bên trong Dược phủ ta! Hơn nữa quỳ đến trên đường mắng to mình là kẻ khốn nạn! Đương nhiên, ngươi mắng càng đọc, tức giận của bản đại nhân cũng tiêu càng nhanh, nếu lực đạo mắng không đủ, vậy ngươi cứ quỳ mắng mình cả một ngày ở trong này."
Nghe vậy, sắc mặt Lam Chước đại biến, âm thanh mang theo tức giận nói: "Sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục)! Ta thừa nhận thực lực của ta không có mạnh bằng ngươi, lee~d.đ/qlđ nhưng tốt xấu gì Lam gia chúng ta cũng có một Võ Đế cao cấp, ngươi làm như thế, không phải là có chút quá đáng sao?"
Võ Đế cao cấp?
Chu Tước cười nhạt, trào phúng nói: "Được, ta đây ngược lại muốn xem cao thủ Lam gia các ngươi có năng lực nhanh chóng cứu ngươi ra hay không! Hơn nữa, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho ngươi chết thống khoái? Yên tâm đi, tâm địa bản đại nhân thiện lương, cũng không đả thương tính mạng người, ta sẽ chỉ làm ngươi sống không bằng chết!"
Nghe được bốn chữ ‘sống không bằng chết’ này, Lam Chước rõ ràng cảm giác được độ ấm quanh thân mình tăng lên mãnh liệt, thật giống như có lửa cháy hừng hực thiêu đốt ở bên người y, giống như muốn đốt thân thể y thành tro tàn.
Ngươi cho rằng như vậy là đủ rồi?
Không!
Giờ này khắc này, Lam Chước giống như là đứng ở trong một lò luyện, không chỉ thân thể, ngay cả linh hồn đều giống như bị lửa thiêu đốt.
Cho tới bây giờ y cũng chưa từng trải qua loại thống khổ này, lập tức nhịn không được kêu rên lên, toàn bộ thân thể đều đang không ngừng run rẩy.
Nhưng mà, những người khác lại đều không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi Lam Chước vẫn còn tốt đột nhiên lại giống như chịu thống khổ rất lớn, biểu cảm trên mặt cũng dữ tợn lên, lqđ vô cùng khủng bố.
"Còn muốn tiếp tục sao?" Trên mặt Chu Tước lộ ra tươi cười tà ác: "Này chỉ là một phần vạn lực lượng! Hiện tại ta có thể tăng thống khổ của ngươi lên một vạn lần, hơn nữa còn làm cho ngươi không cách nào hôn mê!"
Tươi cười kia rơi vào trong mắt những người khác, giống như là một ác ma đang vẫy tay với ngươi.
Chu Tước không có quên, lúc trước người này là thế nào liên hợp với nữ nhân tên là Bạch Âm kia bắt nạt Cố Nhược Vân.
Hiện tại y tự đưa đến cửa, làm sao mình lại có thể buông tha cho y?
"Cầu…... Cầu ngươi thả ta.... ........" Lam Chước đau đến mức răng nanh đều đang run lên, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra: "Ta nguyện ý làm theo ngươi nói, van cầu ngươi thả ta."
Sĩ khả sát, quả thật bất khả thể nhục.
Nhưng mà, chịu nhục nhã, cũng tốt hơn sống không bằng chết rất rất nhiều!
Chương 1094: Lam Chước ngu xuẩn (một)
Edit: kaylee
Xôn xao!
Ngay tại sau khi Lam Chước nói xong lời này, cuối cùng cảm giác cực nóng như lò lửa kia cũng biến mất, y cũng không tự chủ được thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến mình vậy mà khuất phục ở dưới dâm uy của tiểu la lị này, sắc mặt lập trở nên vô cùng khó coi.
"Nhớ, ngươi phải dập đầu đi ra ngoài," Tiểu Chu Tước cười tủm tỉm nhìn sắc mặt khó coi của Lam Chước, lêquyýđônn trong mắt to trong veo như nước hiện lên vẻ tà ác: "Nếu ngươi làm cho bản đại nhân không vừa lòng, thì hôm nay, ngươi cũng đừng nghĩ rời đi từ nơi này."
Nắm tay của Lam Chước càng nắm càng chặt, lửa giận trong ngực như là bất cứ lúc nào cũng sẽ phun trào ra, cuối cùng y hít vào một hơi thật sâu, đầu gối chậm rãi gấp khúc, ‘phịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất ở trước mắt bao người.
Phanh!
Y xoay người từng bước một dập đầu đi về phía ngoài cửa.
Bọn hạ nhân Lam Chước mang đến kia ngay cả thở mạnh cũng không dám, dè dặt cẩn trọng đi theo phía sau y.
... ....
Cho dù môn đình Dược phủ vắng vẻ, trên đường ngoài cửa cũng đã có không ít người đi đường.
Nhưng mà, giờ này khắc này, người đi đường vốn đang vội vàng đều không tự chủ được ngừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nam tử trung niên từng bước một dập đầu, quỳ lạy đi ra từ trong Dược phủ kia, càng có một số người không khỏi hoài nghi ánh mắt mình xảy ra vấn đề.
Bọn họ nhìn thấy gì?
Gia chủ Lam gia, vậy mà sẽ quỳ lạy đi ra từ trong Dược phủ? Đây…... Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Giống như là cảm nhận được những ánh mắt khiếp sợ kia, Lam Chước quỳ đến giữa ngã tư đường, hung hăng hít một hơi, nói: "Lam Chước ta! Chính là một súc sinh sống sờ sờ! Ta heo chó không bằng, lqđ thậm chí ngay cả cầm thú cũng vĩ đại hơn ta!"
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, bọn họ đều không rõ Lam Chước đang phát điên gì, vậy mà quỳ trên mặt đất lớn tiếng vũ nhục bản thân?
Có phải y bị cái gì đó kích thích hay không?
"Đắc tội bản đại nhân, ngươi cho rằng bản đại nhân sẽ dễ dàng tha thứ ngươi?"
Trong môn đình, Tiểu Chu Tước nhìn nam tử trung niên quỳ lạy ở giữa đường, phía trên khuôn mặt phấn nộn đáng yêu kia mang theo tươi cười tà ác, sau đó, nàng xuất ra một viên đan dược từ trong ống tay áo, hung hăng bóp viên đan dược kia thành bột phấn.
Bá!
Bỗng nhiên, trong tay áo của nàng nổi lên một trận gió, đan dược biến thành bột phấn kia rất nhanh đã theo gió cuốn đến trước mặt Lam Chước, nhưng lúc này Lam Chước cũng không có phát hiện điểm này, cũng ngay tại lúc y hít sâu, tất cả bột phấn đều bị y hút vào bên trong khoang bụng.
Vệ Y Y nhìn Tiểu Chu Tước bên người, lắc lắc đầu, lại đồng tình nhìn Lam Chước.
Y cho rằng như vậy là đủ rồi sao?
Tiểu ác ma này căn bản không có khả năng dễ dàng buông tha cho y! Tuy rằng nàng không biết đan dược kia có tác dụng gì, nhưng mà, nàng lại biết rõ ràng, đan dược của Tiểu Chu Tước đều được lấy đến từ trong tay Cố Nhược Vân, vậy chắc hẳn hiệu quả cũng không bình thường.
"Đỡ ta đứng lên."
Ánh mắt Lam Chước càng âm trầm, đưa tay mệnh lệnh người phía sau.
"Vâng, gia chủ."
Nghe vậy, hộ vệ phía sau vội vàng muốn đi nâng Lam Chước, nhưng còn không có tiếp xúc đến y, ‘phịch’ một tiếng, một chưởng phong dừng ở phía trên ngực của hộ vệ, chợt truyền đến một tiếng cười to.
"Ha ha ha!"
Lam Chước điên cuồng cười phá lên, tươi cười kia mang theo dữ tợn và khủng bố: "Các ngươi biết vì sao ta lại mắng mình là cầm thú? Bởi vì ta ngay cả thân huynh đệ của mình cũng không buông tha! Nếu năm đó không phải là ta dẫn cừu gia của đệ muội (em dâu) ta tới đây, l.q.đ bọn họ cũng sẽ không chết! Chất tử đáng thương kia của ta cũng sẽ không thể bị nhốt không ai rõ tên!"
Chương 1095: Lam Chước ngu xuẩn (hai)
Edit: kaylee
Ầm!
Giống như sét đánh giữa trời quang, tất cả mọi người sững sờ ở tại chỗ.
Ngay cả mọi người Lam gia cũng trợn tròn mắt, ai cũng thật không ngờ Lam Chước sẽ nổi điên ở bên đường, hơn nữa còn nói ra lời nói như vậy.
"Hừ, vị trí gia chủ Lam gia này là của ta! Nếu đệ đệ kia của ta không chết, ta cũng không có được Lam gia này! Đáng tiếc là, hắn còn có một đứa con, cho dù tiểu súc sinh Lam Ca kia không có thiên phú tu luyện, nhưng thiên tư trí tuệ, cho nên phụ thân vẫn luôn thiên vị hắn, lee~lqđ hơn nữa sau khi đệ đệ kia của ta chết, càng thương tiếc đối với hắn hơn vài phần, nên ta truyền ra tin hắn khắc phụ khắc mẫu, nếu không làm sao những lão bất tử Lam gia kia có thể liên hợp lại bức bách phụ thân ta tiễn bước cẩu tạp chủng kia? Quả nhiên, chờ tiểu tạp chủng kia vừa đi, ta thân là truyền nhân duy nhất của Lam gia, lập tức đương nhiên trở thành gia chủ Lam gia!"
"Vị trí này là của ta, ai cũng không thể đoạt! Chỉ có Lam Chước ta, mới xứng với vị trí gia chủ Lam gia, bất kỳ kẻ nào đối nghịch với ta đều phải chết!"
Hai mắt Lam Chước đỏ bừng, giống như là muốn ăn thịt người, trong ánh mắt mang theo ghen ghét và tức giận.
"Nguy rồi!"
Hộ vệ Lam Chước mang đến lần này đều là tâm phúc của y, hiện giờ nghe thấy gia chủ nhà mình vậy mà nói ra tất cả chuyện đã làm mấy năm nay, sắc mặt lập tức đại biến.
Một gã hộ vệ phản ứng lại trước hết, vội vàng cầm lấy trường côn bên cạnh, ‘phịch’ một tiếng lập tức đánh ở phía trên bả vai của Lam Chước.
Bả vai đau đớn, rốt cục làm cho Lam Chước lấy lại tinh thần, lửa giận ngập trời quát: "Là ai lớn mật như vậy, cũng dám đánh bổn gia chủ?"
Ở trong Chủ Thành này, còn không có người dám can đảm đánh y!
Nhưng mà, trừ bỏ tiểu nha đầu Dược phủ kia ra, vậy mà còn có người dám can đảm vận dụng côn bổng với y, quả thực là tìm chết!
"Phù phù!"
Nghe được lời nói của Lam Chước, tên hộ vệ tay cầm côn bổng kia vội vàng quỳ gối trên đất, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng: "Xin gia chủ thứ tội, vừa rồi gia chủ vẫn luôn hồ ngôn loạn ngữ (nói xằng nói bậy l^q'đ), thuộc hạ vì làm cho gia chủ thanh tỉnh, mới bất đắc dĩ làm như thế."
Hồ ngôn loạn ngữ?
Lam Chước sửng sốt một chút, cũng đúng lúc này, lời y nói vừa rồi giống như tiếng vang vang lên ở trong đầu của y.
Trong phút chốc, sắc mặt của y đều trắng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Vừa rồi y là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại khống chế không được bản thân vậy mà nói ra ác hành (hành động độc ác) ở giữa ban ngày ban mặt?
Xong rồi!
Lúc này đây, y thật sự xong đời!
"Chậc chậc, thật không nghĩ tới Lam Chước này lại làm nhiều chuyện ác như vậy," Tiểu Chu Tước lắc lắc đầu, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lại mang theo vui sướng khi người gặp họa: "Xem ra mệnh của tiểu tử này sắp đến tận cùng."
Vệ Y Y nhìn Chu Tước, nhếch môi cười nói: "Vừa rồi ngươi xuất viên đan dược kia là cái gì?"
Chu Tước bĩu môi: "Trước đó không lâu chủ nhân nghiên cứu ra một loại đan dược, sau khi ăn vào đan dược này, lqđ sẽ trở nên không chút ý thức, hơn nữa còn nói ra tất cả ác hành đã làm những năm gần đây, càng khiến người ta sợ hãi là, chờ sau khi y thức tỉnh, có thể nhớ được một câu nói mình đã nói!"
Nói tới đây, nàng chớp mắt, tươi cười càng tà ác.
"Đương nhiên, đây là bệnh trạng sẽ xuất hiện khi y ăn vào đan dược! Nhưng mà, sau này chủ nhân lại thay đổi một chút, chính là làm cho đan dược này xuất hiện một chút di chứng."
"Di chứng?" Vệ Y Y giật mình, có chút kinh ngạc hỏi.
"Di chứng đó là, từ nay về sau, Lam Chước không thể lại nói bất kỳ lời nói trái lương tâm nào! Một khi y nói dối, sẽ thừa nhận thống khổ linh hồn bị xé rách."
Chương 1096: Lam Chước ngu xuẩn (ba)
Edit: kaylee
Trên trán Vệ Y Y lập tức xuất hiện mấy cái hắc tuyến.
Dựa theo hiểu biết của nàng đối với Cố Nhược Vân, đối phương không phải là người nhàm chán như vậy, vậy mà lại đi nghiên cứu loại đan dược này?
Nhưng mà, Vệ Y Y cũng không biết là, ban đầu Cố Nhược Vân không nghĩ nghiên cứu loại đan dược này, lqđ nàng muốn là một loại đan dược làm thực lực nhanh chóng tăng trưởng khác! Nhưng vì nghiên cứu thất bại, nên xuất hiện loại sản phẩm thất bại này!
Đương nhiên, nếu để cho người Đệ Nhất thành biết Cố Nhược Vân có thể không thông qua đan phương để luyện chế, ắt sẽ thành tạo thành một hồi chấn động ở trong Đệ Nhất.
Mặc kệ nàng thành công hay là thất bại, ít nhất quả thật nghiên cứu ra đan dược! Thiên phú như thế, l^'qqđ chính là người được xưng thiên tài tuyệt thế trong Đệ Nhất thành kia, cũng không thể so sánh được!
... .....
Lam gia.
Bên trong phònh tu luyện, lão giả ngồi dưới đất, ánh mắt không bao giờ hiền lành giống như lúc ban đầu nữa, ngược lại trở nên lạnh lùng và sắc bén.
"Lam Chước, đệ đệ và đệ muội của ngươi, quả thật là ngươi hại chết?"
Cảm nhận được trong lòng lão giả bắt đầu khởi động lửa giận, thân mình Lam Chước hung hăng rùng mình một cái: "Phụ thân, nhi tử là bị oan uổng."
Hít!
Vừa nói xong câu đó, cả người Lam Chước lập tức run rẩy, y cảm nhận được linh hồn của mình như là bị một bàn tay cấp xé rách, đau đến mức y nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Lão giả cũng không nhìn thấy sự khác thường của y, khuôn mặt già nua vẫn bình tĩnh như trước, lạnh như băng nói: "Vậy ngươi có thể giải thích cho lão phu một chút, những lời ngươi nói lúc trước là có ý tứ gì hay không?"
"Phụ thân, nhi tử cũng không rõ ràng, chỉ là cảm thấy lúc đó trong đầu trống rỗng, lời nói căn bản không nghe sai sử đã phát ra."
Y nói lời này nhưng là lời nói thật.
Y quả thật không biết đã xảy ra chuyện gì, một khắc kia đầu óc cũng quả thật là trống rỗng, hoàn toàn không nghe bản thân sai sử.
Cho nên, khi nói những lời này, đau đớn linh hồn xé rách kia không có xuất hiện.
"Con đã biết," Bỗng nhiên, hai mắt Lam Chước sáng rực lên một chút, căm giận nói: "Nhất định là người Dược phủ làm! Chủ nhân Dược phủ là một Luyện Đan Sư, trong tay nàng khẳng định còn có đan dược khác, nói không chừng là bọn hắn dùng đan dược khống chế ta, làm cho con nói ra lời nói bọn họ muốn nghe! Phụ thân, nhi tử thật là oan uổng, làm sao con có thể tay chân tướng tàn, giết hại huynh đệ ruột thịt?"
Mới đầu, thân thể Lam Chước cũng không có cảm giác khác thường gì, nhưng nói xong lời cuối cùng, đau đớn linh hồn xé rách kia lại xuất hiện, đau đến mức y thiếu chút rên rỉ ra tiếng.
Vì sao?
Vì sao lúc mình nói lời nói thật, tất cả đều bình thường? Một khi nói dối, sẽ gặp đau đớn linh hồn bị xé rách?
Nghĩ đến đây, Lam Chước cắn chặt răng, cố gắng không để cho mình rên rỉ ra tiếng.
"Dược phủ?" Lão giả trầm mặc xuống, âm thanh ngược lại không lạnh lùng giống như lúc ban đầu: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Con cũng không biết," Vừa nghe lời này, Lam Chước đầy bụng ủy khuất: "Con chỉ là muốn cầu kiến Cố đại sư, leE/LQĐ không nghĩ tới đám người dưới tay nàng kia rất mắt chó nhìn người thấp, chẳng những không để Lam gia chúng ta vào mắt, còn bắt Lam gia giao ra một nửa của cải, mới giúp con tiến vào thông báo."
Hít!
Thân thể Lam Chước lại đau đớn kịch liệt, đau đến cả người y không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy.
Quả nhiên, y không thể nói dối!
Một khi nói ra lời nói dối, sẽ phải chịu thống khổ như vậy.
Nhưng hôm nay, y cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn xuống, không thể để cho phụ thân phát hiện dị trạng (trạng thái khác lạ) gì!
"Người dưới tay nàng bắt Lam gia giao ra một nửa của cải?" Lão giả ngẩng đầu nhìn về phía Lam Chước, trong mắt hàm chứa cảm xúc làm cho người ta xem không hiểu.
Chương 1097: Lam Chước ngu xuẩn (bốn)
Edit: kaylee
Lam Chước cắn chặt răng, cứng rắn nghẹn ra một chữ: "Vâng!"
"Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Lão giả hơi hơi nhắm mắt lại, có chút hữu khí vô lực nói.
"Chuyện Dược phủ, ta sẽ xử lý, ngươi cũng đừng quản việc này."
"Vâng, phụ thân."
Rốt cục Lam Chước cũng nhẹ nhàng thở ra, củng củng nắm tay lập tức lui ra ngoài.
Mà ngay tại nháy mắt y xoay người, lão giả phía sau mở hai mắt, trong mắt ông mang theo vẻ thất vọng.
"Lam Chước, so với đệ đệ của ngươi, ngươi quả thật là kém quá xa, nếu không phải hắn bất ngờ bỏ mình, llêquyýđônn hơn nữa còn bị nhóm lão gia hỏa trong tộc kia bức bách, vị trí gia chủ Lam gia này, bất luận như thế nào cũng không tới lượt ngươi! Không phải là phụ thân bất công, mà là, phụ thân lo lắng ngươi sẽ hủy toàn bộ Lam gia."
Ông thân là phụ thân của Lam Chước, làm sao có thể không hiểu nhi tử của mình?
Huống chi, làm một người bên cạnh Luyện Đan Sư, làm sao có thể sẽ thèm nhỏ dãi một nửa của cải của Lam gia ông?
Nhưng mà.... ....
Lão giả lại nhắm hai mắt lại, trên mặt mang theo một nụ cười khổ, nhẹ nhàng thở dài, cũng không có mở miệng lại nói một chữ.
... .....
Đã nhiều ngày, toàn bộ Chủ Thành đều bị vây bên trong náo nhiệt vô tiền khoáng hậu (trước không có sau này cũng không có).
Tửu lâu quán trà, người bán hàng rong trên đường phố, đều đang nghị luận hành vi mấy ngày trước của Lam Chước ở trước cửa Dược phủ! Thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, năm đó, phu thê Nhị thiếu gia Lam gia chết, sẽ có liên quan với Lam Chước, vì đoạt được vị trí gia chủ Lam gia, y thật đúng là không có chuyện gì không làm được!
Vì vậy lúc này, Lam Chước hoàn toàn trở thành chê cười của toàn bộ Bắc Tạp lãnh địa.
Chỉ là rất nhanh, chuyện này đã bị một chuyện lớn khác bao trùm!
Nghe nói, mấy tháng trước, nữ tử thiên tài tỏa sáng ở trên đại hội Dược Tông Cố Nhược Vân đi tới Bắc Tạp lãnh địa, hơn nữa còn đã vào ở Chủ Thành! Vì vậy toàn bộ thế lực lớn nhỏ ở Chủ Thành đều oanh động, Dược phủ vốn yên tĩnh nháy mắt đã trở nên đông như trẩy hội.
Nhưng mà, bất luận là người phương nào tiến đến, đều bị người Dược phủ cự ở ngoài cửa.
Thậm chí ngay cả gia tộc thần bí nhất trong bốn thế lực lớn Chủ Thành, cũng phái trưởng lão trong tộc tiến đến, nhưng cũng không thể gặp được chủ nhân Dược phủ, ngay cả cửa cũng chưa thể sải bước vào.
Ngay sau đó, Dược phủ thả ra một tin tức, nửa tháng sau, cử hành một buổi dạ yến (tiệc tối) ở Dược phủ, tất cả tán tu (những người tu luyện tản mạn, tự do) tới cảnh giới Võ Đế, hoặc là thế lực có được cường giả Võ Đế, đều có thể phái người tham gia.
Ở Bắc Tạp lãnh địa này, thế lực có được cường giả Võ Đế cũng không ít, bởi vậy rất nhiều thế lực đều bắt đầu chuẩn bị! Về phần những người thực lực không đủ kia, chỉ có thể hâm mộ nhìn những gia tộc được mời.
Phải biết rằng, chủ nhân Dược phủ nhưng là một Luyện Đan Sư, chính là tồn tại bao nhiêu người muốn nịnh bợ mà không được? Cho dù là cường giả Đệ Nhất thành, cũng không có khả năng sẽ nhìn như không thấy đối với Luyện Đan Sư.
Toàn bộ Bắc Tạp lãnh địa, duy chỉ có Giang gia và Cổ gia không có động tác gì, l.q.đ làm cho người ta không thể không ngờ vực hai gia tộc này đang làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ không có hứng thú gì đối với vị Luyện Đan Sư kia?
Đương nhiên, bọn họ không biết là, Cố Nhược Vân bị bọn họ coi là tồn tại giống như thần, đang chơi cờ với hai vị lão gia tử Giang gia và Cổ gia.
"Ha ha, Cổ lão, người thua," Giang lão cười ‘ha ha’ hai tiếng, tiếng cười sang sảng kia truyền ở trong khắp toàn bộ sân Giang gia: "Ngươi đã bại bởi Cố nha đầu, vậy ngươi lập tức đi xuống đi, đến lượt lão gia gia ta lên."
Cổ lão mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Cố nha đầu, không nghĩ tới ngươi chẳng những có thiên phú cường hãn, ngay cả chơi cờ cũng không kém, đáng tiếc, Cổ gia chúng ta không có nam nhi, nếu không, ta còn thật muốn bắt ngươi về Cổ gia chúng ta."
Nói tới đây, ông than nhẹ một tiếng, vẻ mặt tiếc hận.
Chương 1098: Thú Vương tức giận (một)
Edit: kaylee
"Đúng rồi, Cố nha đầu, ta giống như không có nói với ngươi tình huống của Cổ gia, hậu đại (đời sau) Cổ gia ta chỉ có một người, cũng chính là tôn nữ của ta Cổ Lan, từ nhỏ tôn nữ của ta đây đã cổ quái tinh linh, luôn gặp rắc rối, hơn nữa vì là thân nữ nhi, cho nên Cổ gia không cách nào giao đến trong tay nàng."
Cổ lão bất đắc dĩ than một tiếng: "Cho nên, những trưởng lão Cổ gia đã thương nghị, để cho Cổ gia và Giang gia đám hỏi, mà Giang gia cũng từng hứa hẹn với Cổ gia chúng ta, chỉ cần được tôn nữ kia của ta để ý, lập tức phong làm thiếu chủ Giang gia, thành hôn với tôn nữ kia của ta."
"Ha ha, lúc trước ta rất muốn tác hợp Trúc nhi và Lan nhi, dù sao hai người bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hẳn là xác xuất thành công sẽ cao hơn những người khác, l^q'đ ai biết hai người này ai cũng chướng mắt nhau, hơn nữa Lan nhi còn rời nhà đi ra ngoài, hơn nữa lại là hoàn toàn không có tin tức."
Giang lão cười ‘ha ha’, trong tiếng cười kia không có một chút khúc mắc.
Cổ lão ngược lại là có chút ngượng ngùng, mặt lộ vẻ xấu hổ nói: "Giang lão, chuyện này là Cổ gia ta có lỗi với ngươi, ta…..."
"Tốt lắm," Giang lão phất tay, ngăn lại lời nói kế tiếp Cổ lão muốn nói ra miệng: "Con cháu đều có phúc của con cháu, chuyện của tiểu bối là chúng ta quản không được, một khi đã như vậy, cũng đừng làm khó dễ nha đầu Cổ Lan kia."
Cho dù nói là nói như thế, nhưng đối với lão gia hỏa trước mắt này, Cổ lão vẫn là lòng đầy áy náy: "Giang lão, Cổ gia ta thiếu ngươi một nhân tình! Cho dù đám hỏi lần này không cách nào thành công, quan hệ giữa hai nhà chúng ta cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi."
"Ha ha."
Giang lão thống khoái cười to hai tiếng: "Có một câu nói này của ngươi như vậy là đủ rồi! Nha đầu Lan nhi kia coi như là ta nhìn lớn lên từ nhỏ, cho nên, để cho nàng làm tôn nữ của lão gia tử ta đi, mặc dù không cách nào kết thành thông gia, nhưng nếu Cổ gia gặp nạn, ta cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến."
Có lẽ người Chủ Thành không biết tình hữu nghị giữa hai lão giả này, nhưng Cố Nhược Vân đứng ở bên cạnh lại thể nghiệm được cảm tình suy nghĩ cho nhau từ trên người hai lão giả này.
Loại cảm tình này, không liên quan đến ích lợi, cũng không liên quan đến gia tộc, chính là xuất phát từ một loại tri kỷ mà thôi.
"Giang lão, Cổ lão, hôm nay ta cũng quấy rầy đã lâu, cũng là lúc nên rời đi," Cố Nhược Vân chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: "Đúng rồi, gần đây ta ở trong Dược phủ, nhưng mà ta đã tuyên bố xuống, lqđ trong nửa tháng không tiếp kiến bất luận kẻ nào, cho nên, nếu các người có chuyện gì, ta sẽ tới nơi này tìm các người."
"Được," Giang lão gật gật đầu, đứng lên, nói: "Ta để cho Ôn Ngạn đưa ngươi về."
"Không cần."
Cố Nhược Vân lắc đầu nhẹ giọng nói.
Ở trong Chủ Thành, tai mắt của các đại thế gia rất nhiều, nếu để cho Ôn Ngạn đưa tiễn, thì chắc hẳn sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý.
Sau khi nói xong lời này, Cố Nhược Vân không có tiếp tục lưu lại, lập tức đi tới phía ngoài đình viện.
Nhìn bóng dáng màu xanh rời đi kia, trên khuôn mặt dịu dàng như ngọc kia của Ôn Ngạn hiện lên một chút khác thường, thật lâu sau, hắn trầm giọng nói: "Ngoại công, năng lực của Cố Nhược Vân rất mạnh, người nói xem nàng có thể giúp con chuyện kia hay không?"
Giang lão ngẩn người, nhíu chặt mày, một lúc sau, ông mới chậm rãi buông lỏng mày ra, âm thanh già nua mang theo trầm ổn, chậm rãi vang lên ở trong buổi trưa yên tĩnh này.
"Ngạn nhi, mặc kệ con muốn làm gì, ngoại công đều sẽ không ngăn cản con, chỉ là, ngoại công có một câu nói muốn cảnh cáo con, Cố nha đầu thật thông minh! Nếu như con muốn lợi dụng nàng, lee~lqđ rất nhanh nàng sẽ nhìn thấu! Hơn nữa, tuy rằng ta và nha đầu kia ở chung không lâu, nhưng cũng biết nguyên tắc làm việc của nàng, nếu như con dụng tâm kết giao, nàng tất sẽ hồi báo con vạn phần, nhưng nếu như con mang theo một chút mục đích, thì cả đời này, cũng đừng nghĩ làm cho nàng lại tín nhiệm con!"
Chương 1099: Thú Vương tức giận (hai)
Edit: kaylee
Ôn Ngạn hơi hơi ngẩng đầu, lqđ con ngươi của hắn nhìn về phía phương hướng Cố Nhược Vân biến mất, ánh mắt không còn có dịu dàng như nước như lúc trước, thay vào đó là trầm ổn bình tĩnh.
"Con hiểu rõ."
Nhưng mà......
Ôn Ngạn rũ mắt xuống, che đậy một mảnh sáng rọi trong mắt kia, giọng nói của hắn giống như xuyên thấu qua linh hồn, truyền đến trong tai Thiên Khải.
"Thiên Khải, nếu ta vì báo thù mà không từ thủ đoạn, ngươi vẫn sẽ luôn trợ giúp ta chứ?"
Linh hồn yên lặng một chút, sau truyền ra một giọng nữ dịu dàng.
"Chủ nhân, người là người cũng được, là ma cũng thế, từ một khắc ta đi theo người kia, người chính là người cả đời này ta muốn thề sống chết nguyện trung thành, lee~d.đ/lq'đ cho dù trong mắt người trên đời người là một ma quỷ, nhưng mà ở trong lòng trong mắt ta, người vĩnh viễn là thiếu niên dịu dàng nhẹ nhàng như ngọc mà ta quen biết lúc ban đầu kia, cuộc đời này, ta nhất định vượt mọi chông gai cùng với người, dùng kiếm trong tay, chém ra một con đường ngập tràn ánh mặt trời cho người!"
Ôn Ngạn nở nụ cười.
Tươi cười kia tràn đầy dịu dàng, nhưng mà, đáy mắt đã có hàn băng hòa tan không ra.
"Tốt! Chính là hóa thân làm ma, không từ thủ đoạn, ta cũng muốn báo thù! Cho dù là…...."
Cho dù là lợi dụng người không nên lợi dụng!
Giang lão nhìn thấy thù hận không thể tiêu tan trong mắt Ôn Ngạn kia, đáy lòng dần dần sinh ra một chút sầu lo.
Cuối cùng, sầu lo kia biến thành một tiếng than nhẹ ở trong miệng của ông, vẻ mặt cười khổ.
Từ nhỏ đến lớn tiểu tử Ôn Ngạn này bị quá nhiều cực khổ, hắn càng là trưởng thành lên ở bên trong tra tấn và thù hận! Thật không biết tiếp tục như vậy, rốt cục là phúc, hay là họa?
Đương nhiên, Giang lão cũng biết, lời nói vừa rồi của mình, tiểu tử này cũng không có nghe vào.
"Có lẽ ta được tìm một thời gian nói cho Cố nha đầu chuyện của Ôn Ngạn, này không chỉ là vì Cố nha đầu, lqđ cũng là vì làm cho Ôn Ngạn không tiếp tục sống ở bên trong thù hận, như vậy đối với hắn, thật sự không có chỗ tốt gì."
Có một số người sẽ bởi vì thù hận mà nhanh chóng trưởng thành.
Lại có một số người, lại bởi vì tức giận mà đánh mất lý trí.... ......
Cho tới nay Giang lão đều thật lo lắng, tiểu tử Ôn Ngạn này sẽ biến thành như thế.
... ......
Chủ Thành.
Phía trên ngã tư đường nhộn nhịp, mỗi một tiếng ồn ào đều truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, ở giờ phút này, Cố Nhược Vân bỗng nhiên dừng bước chân, tầm mắt của nàng xuyên thấu qua mọi người dừng ở trên người một bóng dáng thịt béo mập mạp.
Giờ phút này, mập mạp đang đứng ở phía trước một cái quầy hàng, chửi ầm ra tiếng, bởi vì biểu cảm tức giận kia làm cho cả người thịt béo hắn đều rung rung, ánh mắt hung hăng trừng chủ quán nhỏ hơn hắn mấy phần, nước miếng bay tứ tung, đều thiếu chút bay đến trên mặt chủ quán.
"Không phải chỉ là một khối vải rách thôi sao, vậy mà muốn thu hai Kim tệ? Ngươi ****** cướp bóc à! Từ trước tới nay chỉ có bổn Vương cướp của người khác, còn không có người dám cướp bóc bổn Vương! Tiểu tử, ngươi ****** là chán sống rồi đúng không? Nói, rốt cục khối vải rách này bao nhiêu tiền?"
Chủ quán nhỏ gầy kia bị mập mạp làm kinh sợ? Thân thể sớm đã không ngừng phát run, sắc mặt trắng bệch nói: "Một…... Một Kim tệ."
Tiền tệ ở trong đại lục chỉ có một loại là Kim tệ, vì vậy cái giá chủ quán đưa ra đã hạ xuống thấp nhất, die^n~đ@n/lê'quý.đôn hắn cho rằng cuối cùng có thể đuổi sát thần này đi, ai biết âm thanh kia vẫn chưa dứt, mập mạp lại trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, ‘phịch’ một tiếng, một cước đã đạp bay quầy hàng của chủ quán.
Chủ quán sợ tới mức run lên một cái: "Không…... Không cần tiền, khối khăn tay này ta tặng ngươi, không cần tiền."
"Cái gì?" Mập mạp tức giận rồi, hai mắt đều giống như có thể phun ra lửa giận, nhìn chằm chằm chủ quán nhỏ gầy: "Không cần tiền? Thì ra bổn Vương ở chỗ này nói không một lúc lâu? Không được, hôm nay ngươi phải nói cái giá cho ta, nếu không bổn Vương không đi!"
Chương 1100: Thú Vương tức giận (ba)
Edit: kaylee
Mụ nội nó, vì đưa lễ vật cho Cố Nhược Vân đại nhân, thật đúng là làm cho hắn hao phí khổ tâm, dù sao mình muốn đi bái phỏng Cố Nhược Vân đại nhân, cũng không thể tay không mà đến, nếu không mà nói, vạn nhất Cố Nhược Vân cáo trạng hắn ở trước mặt vị đại nhân kia, toàn bộ Linh Thú trong Thiên Phạt Chi Sâm cũng đừng nghĩ sống!
Nhưng mà, lời nói của hắn thiếu chút làm cho chủ quán bán hàng rong nhỏ gầy khóc.
Một Kim tệ còn ngại quý, không thu tiền của hắn, hắn còn không vừa lòng? Vậy rốt cục muốn mình làm như thế nào?
"Ta không cần tiền của ngươi, ta lại cho ngươi ba Kim tệ, có thể chứ? Van cầu ngươi nhanh chóng rời đi đi, về sau cũng đừng đến nữa." Chủ quán bán hàng rong khóc không ra nước mắt, nếu mập mạp còn tiếp tục dây dưa, hắn đều muốn quỳ xuống gọi hắn ta là cha.
Có ai bắt nạt người như vậy sao?
Không biết khi nào chung quanh vây quanh rất nhiều quần chúng, đều đồng tình nhìn chủ quán bán hàng rong, lêE~lqđ mà sau khi trông thấy mập mạp cả người dữ tợn kia, không ai dám mở miệng nói thêm một câu, chỉ sợ trêu chọc mập mạp đáng chết này.
"Mười Kim tệ."
Mập mạp vươn mười ngón tay, khoa tay múa chân ở trước mặt chủ quán bán hàng rong một chút, hừ lạnh một tiếng, nói.
"Được được được, ta cho ngươi mười Kim tệ, lão tổ tông, ta cầu ngươi buông tha cho ta đi."
Rốt cuộc chủ quán bán hàng rong để ý đến chuyện khác nữa, thầm nghĩ nhanh chóng đuổi mập mạp này đi.
Vì thế, kết quả cuối cùng chính là, mập mạp một tay cầm khăn tay màu hồng phấn mới mua, một tay tiếp nhận mười Kim tệ chủ quán bán hàng rong đưa qua, vừa lòng xoay người, định rời khỏi nơi này, lại ở trong chớp mắt này, trông thấy một bóng dáng màu xanh ở ngoài đám người kia.
Sau đó, ánh mắt hắn lập tức sáng lên giống như bóng đèn.
Cố Nhược Vân vốn tính toán rời đi, ai biết ngay tại nháy mắt nàng xoay người, mập mạp nặng mấy trăm cân (1cân = 1/2kg) kia chạy như điên về phía nàng, vừa chạy còn vừa vung khăn tay màu hồng phấn với nàng.
"Cố đại nhân, Cố đại nhân, rốt cục ta cũng tìm được người!"
Xoát xoát xoát!
Tức khắc, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Cố Nhược Vân, trong mắt mang theo khiếp sợ và mờ mịt.
Ai cũng thật không ngờ, nữ tử thanh lệ phong khinh vân đạm này, vậy mà sẽ nhận biết mập mạp xảo trá đáng chết bắt chẹt người kia?
Nhất là, mập mạp đáng chết kia còn vung khăn tay với nàng, giống như là một nữ tử thanh lâu đang mời chào khách hàng, l^q'đ hình ảnh này một chút cũng không hài hòa!
Sắc mặt Cố Nhược Vân biến đổi mạnh mẽ, lúc này muốn chạy đã không còn kịp rồi, bởi vì mập mạp vung khăn tay màu hồng phấn kia đã đến trước mặt của nàng, trên khuôn mặt nở nụ cười tràn đầy dữ tợn, biểu cảm kia, thật giống như là nữ tử thanh lâu đang mời chào khách hàng.
"Cố đại nhân, ta tìm người đến sắp điên rồi, thậm chí nhóm Linh Thú Thiên Phạt Chi Sâm đều xuất động, nhưng tin tức của người giống như là bị chặt đứt, cho nên ta chỉ có thể tự mình ra tìm người!"
Dù sao, vị đại nhân kia đã đang ở trên đường chạy tới Bắc Tạp lãnh địa, hắn còn phân phó bọn họ, cần phải ở trước lúc hắn đến nói cho hắn biết tin tức vị trí của Cố Nhược Vân!
Cho nên, dưới bất đắc dĩ, hắn mới mệnh lệnh toàn bộ Linh Thú xuất động, chỉ vì tìm kiếm Cố Nhược Vân.
Nhìn khuôn mặt nịnh nọt trước mắt này, rốt cục sắc mặt Cố Nhược Vân cũng khôi phục bình thường, llqđ chậm rãi nói: "Ta không biết ngươi."
Nàng không có giao tình gì với Thú Vương này, đương nhiên không cần thiết lưu mặt mũi gì cho hắn.
Nhưng mà.... .....
Làm cho nàng kỳ quái là, tất cả Linh Thú trong Thiên Phạt Chi Sâm đều xuất động chỉ vì tìm nàng? Chẳng lẽ Thiên Phạt Chi Sâm xuất hiện chuyện gì mà nàng không biết?
"Cố đại nhân, người không nhớ ta?" Vẻ mặt Thú Vương tràn đầy ủy khuất, giống như một oán phụ khuê phòng: "Đây là lễ gặp mặt ta mua cho người, chẳng những tốn không ít Kim tệ của ta, còn làm hại ta lãng phí nhiều thời giờ như vậy, hi vọng Cố đại nhân đừng ghét bỏ mới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro