Chương 1071 - 1080
Chương 1071: Ẩn tộc, Đông Phương Ngọc (một)
Edit: kaylee
Ở trong mắt của hắn, nữ nhi bảo bối nhà mình vẫn là luôn đi theo bên người hắn mới tương đối an tâm, chuyện đánh đánh giết giết bên ngoài kia, vốn nên một mình hắn đi làm.
Nhưng mà, hắn cũng hiểu rõ, nữ nhi nhà mình là nhốt không được.
Nàng hướng tới là đại lục rộng rãi khôn cùng kia.
"Vân Nhi, chờ phụ thân, phụ thân sẽ đi Bắc Tạp lãnh địa tìm con."
Khóe môi nam nhân nâng lên một nụ cười, ánh mắt là dịu dàng chưa từng có. Trên đời này, l^q'đ qua nhiều năm như vậy trừ bỏ nữ tử làm cho hắn nóng ruột nóng gan kia ra, cũng chỉ có Cố Nhược Vân mới có thể làm hắn luôn luôn lãnh khốc lộ ra biểu cảm như này.
"Nhưng mà, đến nay ta còn không biết rốt cục Ngọc Nhi đi nơi nào, nếu Ngọc Nhi có thể xuất hiện, một nhà chúng ta mới tính là hoàn chỉnh chân chính."
Hình như nhớ tới nữ tử thanh lịch kia, con ngươi vốn ôn hòa của nam nhân kiên định lên, giống như bàn thạch.
Cho dù là chân trời góc biển, hắn cũng phải tìm được nàng!
... .......
Sơn cốc xa thẳm, mây mù lơ thơ.
Bạch y nữ tử đặt mình trong mây mù, giống như cảm nhận được cái gì, mở đôi mắt đẹp kia.
"Thiên ca......" (L: mẫu thân đại nhân lên sàn ~)
Nàng nhẹ giọng nỉ non, trên khuôn mặt có năm phần tương tự với Cố Nhược Vân kia xuất hiện một chút cảm xúc.
"Là chàng ở nhắc tới ta sao?"
"Rống."
Cự long màu trắng bên người phát ra một tiếng gầm nhẹ, vươn đầu lưỡi liếm khuôn mặt trắng nõn của bạch y nữ tử. Nhưng mà, lúc này đây, bạch y nữ tử nhưng lại không có vuốt ve đầu của nó giống như trước kia, l.q.đ mà là mắt mang ưu thương nhìn bầu trời chỗ không xa.
Giống như là bầu trời tận cùng kia, có người nàng tâm tâm niệm niệm.
"Hai mươi mấy năm, mỗi lần ngươi khẽ gọi tên của ta, ta đều sẽ cảm nhận được, chỉ là hai mươi năm này chàng tưởng niệm ta, làm sao ta không vướng bận chàng?"
"Còn có không đến một năm, đợi đến cái kỳ hạn kia, ta có thể đi ra ngoài tìm chàng, lúc đó, một nhà đoàn tụ, lại không xa rời nhau!"
Ngay tại lúc bạch y nữ tử thì thào tự nói, mấy bóng dáng hạ xuống từ trong hư không, đứng ở trước mặt của nàng, mặt lộ vẻ cung kính nói: "Thánh nữ, tộc trưởng mời người đi một chuyến."
Giọng nói này làm cho bạch y nữ tử phục hồi tinh thần, theo đó thu hồi tưởng niệm phía trên khuôn mặt, vẻ mặt lại khôi phục lạnh lùng như tuyết mai kia: "Được, ta đã biết."
Bên trong phòng tộc trưởng, một bà lão tóc bạc đang ngồi ở trên chủ tọa nhắm mắt dưỡng thần, rồi sau đó, hình như bà cảm nhận được bóng dáng đi vào từ ngoài cửa, hơi hơi mở hai mắt, tầm mắt dừng ở trên người nữ tử mặc một bộ y phục màu trắng kia.
"Ngọc Nhi, ngươi đã đến rồi?"
Bạch y nữ tử chậm rãi bước vào, đi đến trước mặt bà lão tóc bạc, vẻ mặt tôn kính nói: "Sư phụ, người tìm ta?"
"Không sai," Vẻ mặt bà lão tóc bạc nhu hòa xuống, từ ái nói: "Ngọc Nhi, con có trách sư phụ không để cho con rời nơi này đi tìm người nhà và người yêu của con không? Con có trách sư phụ bắt con bế quan hai mươi năm, làm con không cách nào đi ra ngoài báo thù không?"
Bạch y nữ tử lắc lắc đầu, giọng nói mềm nhẹ như gió: "Con không trách người, hơn nữa, năm đó nếu không phải người cứu con, sợ rằng ta sớm đã là một cỗ thi thể, như thế nào còn có cơ hội gặp phu quân và đứa nhỏ?"
"Ngọc Nhi, năm đó cứu con, là vì thánh thú trong tộc dẫn đường, nếu không phải con thích hợp trở thành thánh nữ trong tộc, ta cũng sẽ không thể đến đây một chuyến," Bà lão tóc bạc cười cười, lqđ than nhẹ một tiếng, nói: "Về phần hai mươi năm không để con rời đi, chỉ là bức bách đối với con mà thôi, ta hi vọng con có thể dốc lòng tu luyện hai mươi năm, không hỏi thế sự, chỉ có như thế con mới có thể trưởng thành nhanh hơn, đôi khi tưởng niệm một người, cũng là động lực tốt nhất! Mà hiện giờ, thời gian đã không còn kịp rồi............"
Chương 1072: Ẩn tộc, Đông Phương Ngọc (hai)
Edit: kaylee
Bạch y nữ tử giật mình, mày liễu đẹp mắt kia nhăn lại, hỏi: "Sư phụ, lời này của người là có ý tứ gì?"
"Ngọc Nhi, con có biết Ẩn tộc chúng ta ẩn nấp hậu thế là vì sao sao?"
"Đồ nhi không biết."
"Sở dĩ Ẩn tộc không hiện ra hậu thế, chính là bởi vì trong mỗi đời tộc môn chúng ta đều có một nhiệm vụ, nhiệm vụ này chính là do một cường giả phân phó xuống ở mấy vạn năm trước, làm Ẩn tộc chúng ta trông coi trấn áp một người, cho dù hiện giờ, các đời tộc trưởng Ẩn tộc chúng ta đều không biết trông coi chấn áp là người phương nào, chỉ biết là người Ẩn tộc, phải trấn thủ như thế."
Có lẽ là lần đầu tiên nghe được bí mật của Ẩn tộc, trên mặt bạch y nữ tử xuất hiện một chút kinh ngạc, chợt hiện lên rồi biến mất.
"Người Ẩn tộc, luôn không thích danh lợi tiền tài, lại không có nghĩa là hiện giờ Ẩn tộc chúng ta đã không bị thế nhân biết, dù sao nội tình vạn năm, không phải thế lực bình thường có thể so sánh được! Hơn nữa, kaylee~lqđ Ẩn tộc chúng ta lánh đời nhiều năm như vậy, cũng không đồng ý để ý nhiều tới quy củ và ân oán bên ngoài, vì vậy Ngọc Nhi, cừu của con cần con tự mình đi báo, Ẩn tộc chúng ta sẽ không cung cấp cho con trợ giúp nào, con nhưng là hiểu rõ?"
Bạch y nữ tử cười cười.
Tươi cười kia lộ ra sát khí và kiên quyết lạnh như băng.
"Năm đó, những người đó làm hại chúng ta thê ly tử tán, lại còn đánh chủ ý lên con ta, bất luận như thế nào, ta đều sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Chờ ngày ta rời đi Ẩn tộc, chính là lúc ta chính tay đâm kẻ thù! Sư phụ, l.q.đ chuyện này, cho dù người không nói, ta cũng sẽ không để cho Ẩn tộc nhúng tay! Ta chỉ biết dùng tay của chính mình, báo thù vì bản thân ta!"
Bà lão tóc bạc vừa lòng cười cười: "Đúng rồi, Ngọc Nhi, cho dù Ẩn tộc không giúp con, nhưng mà, có một chuyện ta có thể nói cho con biết, Lâm gia chỉ là đối tượng bị lợi dụng mà thôi, kẻ thù chân chính của con, là người đứng ở sau lưng Lâm gia!"
Người sau lưng Lâm gia?
Bạch y nữ tử cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ đối phương là ai, con đều sẽ không bỏ qua! Nhưng mà, sư phụ, con muốn hỏi một vấn đề, vì sao năm đó Lâm gia muốn bắt đi con ta?"
"Này.... ..." Bà lão tóc bạc nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, phải nói, phỏng chừng ngay cả bản thân Lâm gia cũng không rõ ràng, bọn họ chỉ là nghe theo phân phó mà thôi."
Bạch y nữ tử trầm mặc xuống, không có lại nói thêm cái gì.
Thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía bà lão tóc bạc, nói: "Sư phụ, nếu con muốn diệt Lâm gia, còn có toàn tộc thế lực thần bí sau lưng, chẳng biết có được không?"
"Ngọc Nhi, con muốn làm cái gì thì đi làm đi, tuy rằng Ẩn tộc sẽ không giúp con báo thù, nhưng mà, nếu sau khi con phạm phải giết hại ngập trời, mấy vị quản lý Đệ Nhất thành kia muốn trừng phạt con mà nói, l^quý'đ Ẩn tộc sẽ đứng ra bảo vệ con, tin tưởng lời nói của Ẩn tộc chúng ta, mấy vị kia vẫn là sẽ nghe một ít."
"Đa tạ sư phụ," Bạch y nữ tử củng củng nắm tay, nói: "Vậy đồ nhi về phía sau núi tiếp tục tu luyện."
Có một câu nói này của sư phụ, thì nàng làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Ít nhất, có thể không cần lo trước lo sau!
"Đi thôi."
Bà lão tóc trắng phất tay, đối với đồ đệ này, bà vẫn là rất hài lòng.
Hơn nữa nàng là thánh nữ được Ẩn tộc lựa chọn, nên bất luận như thế nào, Ẩn tộc đều đảm bảo cho an nguy của nàng.
... ......
Thiên Sơn lâm.
Ở ngoài sơn động thần bí, mọi người đều là dừng lại bước chân, Giang lão quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: "Cố nha đầu, đây là nơi lúc trước chúng ta phát hiện ra, lát sau ngươi cứ đi theo bên người ta, miễn cho có một số người âm hiểm sẽ âm thầm làm bị thương ngươi."
Chương 1073: Ẩn tộc, Đông Phương Ngọc (ba)
Edit: kaylee
Câu này có ý nói lại lời nói của Lam Chước làm khuôn mặt của y đen lại, y nhìn Giang lão, yên lặng thối lui đến bên người Bạch Âm.
"Bạch Âm cô nương, chúng ta nên làm như thế nào?"
Bạch Âm lạnh lùng nhìn Lam Chước, lạnh giọng nói: "Nên làm như thế nào ngươi không cần hỏi ta, nhưng mà, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, Lĩnh chủ chúng ta chán ghét nữ nhân này đến cực điểm, llêquýđônnn lúc trước nếu không có ta cầu tình, Lĩnh chủ cũng sẽ không thể nể mặt ta mà thả nàng đi. Không nghĩ tới bây giờ nàng còn nhớ mãi không quên Lĩnh chủ, nếu như Lĩnh chủ biết, tất nhiên sẽ giận tím mặt, cho nên, nếu như ngươi muốn lấy lòng Lĩnh chủ chúng ta, thì không thể lưu lại nữ tử này!"
Trong mắt Lam Chước hiện lên sát khí.
Giữa thiên tài và Hồng Liên Lĩnh chủ, rõ ràng y lựa chọn người sau.
Chỉ cần có thể nịnh bợ được Hồng Liên Lĩnh chủ, thì cho dù y phải không từ thủ đoạn, cũng muốn giết nữ tử này!
"Đa tạ Bạch Âm cô nương chỉ điểm, ta hiểu rõ nên làm như thế nào."
Y ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng của Cố Nhược Vân, khóe môi nâng lên một nụ cười lạnh lẽo.
Cố Nhược Vân đi ở phía trước cảm nhận được sát khí lạnh lẽo phía sau kia, trong lòng phát ra một tiếng cười lạnh, nàng cũng không nói thêm gì, tiêu sái bước vào trong sơn động thần bí.
"Ôi."
Hiển nhiên Giang lão cũng cảm nhận được ánh mắt tràn ngập sát khí kia, cười khổ một tiếng, nói: "Hi vọng Lam Chước có thể tỉnh ngộ một ít, đừng gây ra sai lầm không thể tha thứ, lqđ cho dù ta không quá thích Lam Chước này, nhưng tốt xấu gì đều là một trong bốn thế lực lớn."
Đương nhiên, nếu Lam Chước muốn thương hại Cố Nhược Vân, thì ông cũng chỉ có thể xé rách da mặt.
Không nói thiên phú của Cố Nhược Vân, bằng vào chuyện đối phương đã cứu ông kia, ông cũng không thể ngồi yên không để ý đến chuyện này!
"Đi thôi."
Cổ lão cũng than nhẹ ra tiếng, năng lực của Lam Chước này quả thật không bằng đệ đệ của y, đáng tiếc, nhân vật xuất chúng duy nhất của Lam gia lại tráng niên mất sớm, mà nhi tử Lam Ca hắn lưu lại, càng là một phế vật.... ......
Hơn nữa, lão gia chủ Lam gia hiện giờ không quản chuyện gì, vì vậy ông có một loại dự cảm, sớm muộn gì Lam gia này sẽ hủy ở trên người Lam Chước.
Sơn động này cũng không ẩm ướt giống huyệt động thông thường khác, ngược lại rất khô ráo, trên vách động vẽ bóng dáng bốn đại Thần Thú, trông vô cùng sống động, uy phong lẫm lẫm.
Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc.
Rốt cục sơn động này có lai lịch gì, vì sao lại có hình vẽ bốn thú Thanh Long?
Hơn nữa, vị trí sơn động cũng không phải thật giấu kín, chẳng lẽ lâu như vậy vẫn chưa bị người phát hiện?
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Giang lão, các ngươi là thế nào phát hiện nơi này? Nhóm thôn dân phụ cận sinh hoạt ở chỗ này nhiều năm như vậy, vì sao chưa từng gặp huyệt động này?"
Giang lão cười khổ một tiếng: "Kỳ thực, đêm qua ta và Cổ lão đã ở đây, cũng tận mắt thấy tình cảnh khi sơn động xuất thế. Vẫn còn nhớ tối hôm qua, sau khi Thần Khí kia tản mát ra ánh sáng, lee~lqđ sơn động này cũng mạc danh kỳ diệu (không giải thích được) mà xuất hiện! Bởi vậy chúng ta đã kết luận Thần Khí nhất định ở trong sơn động này."
Khi nói lời này, Giang lão dùng bốn chữ 'mạc danh kỳ diệu', cũng càng làm cho người ta nghi hoặc lai lịch của sơn động.
Cố Nhược Vân nhíu mày.
Chẳng lẽ, sơn động này có liên quan với Cửu Hoàng?
Nếu không mà nói, vì sao Cửu Hoàng xuất thế, sơn động cũng theo đó hiện ra trước mắt thế nhân.
Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Nàng luôn luôn tò mò khi nào thì Cửu Hoàng khế ước với nàng, cũng thật muốn biết lai lịch của Cửu Hoàng. Có lẽ sơn động này có thể giải trừ nghi vấn trong lòng nàng.... ........
Chương 1074: Ẩn tộc, Đông Phương Ngọc (bốn)
Edit: kaylee
Càng đi vào trong, Cố Nhược Vân càng cảm thấy nóng bức.
Không sai, là nóng bức!
Chỉ là nóng bức này không giống với cảm thụ ở Viêm động lúc trước, mà là một loại độ ấm đủ đốt cháy linh hồn nhân loại thành tro tàn! Cho dù đám người Giang lão thân là cường giả Võ Đế, l.qđ cũng cảm thấy hành tẩu có chút khó khăn.
Giang Mặc Trúc rõ ràng có chút kiên trì không được, mồ hôi chảy xuống từ trên mặt trắng nõn như ngọc, hắn vốn định mở miệng thỉnh cầu để cho mình lưu lại. Nhưng sau khi thấy Cố Nhược Vân ở một bên vẫn mặt không đổi sắc, lời nói đến trong cổ họng lại phát không ra.
Nếu nàng đã có thể tiếp tục kiên trì, thì mình cũng quyết định không thể buông tha!
Ít nhất, không thể làm cho Cố cô nương khinh thường hắn.
Ngay cả Giang Mặc Trúc cũng không biết, vì sao có một loại chấp nhất như vậy đối với Cố Nhược Vân, cũng chính là bởi vì phần chấp nhất này, mới có thể giúp hắn đi một chặng đường xa như vậy.... .....
"Giang lão."
Cố Nhược Vân nhìn Giang Mặc Trúc đi từng bước khó khăn, nói: "Ta có thể cảm thụ được trong sơn động thần bí này giống như có cái gì đó, làm cho người dưới Võ Đế lưu lại đi, cho dù bọn họ đi vào bên trong cũng không có tác dụng gì."
Giang lão sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện Giang Mặc Trúc giống như đã có chút chống đỡ không được, không khỏi gật gật đầu: "Được, Trúc nhi, con và những người khác ở tại chỗ này chờ chúng ta."
"Nhưng mà, gia gia.... ....."
Trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên hiện lên vẻ kiên quyết, con ngươi trong suốt như nước nhìn Giang lão, từng từ từng chữ nói: "Ta có thể kiên trì."
"Trúc nhi, có lẽ trong sơn động này sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta không thể để cho con đi một chuyến vô nghĩa, cho nên lần này gia gia sẽ không theo con được." Giang lão lắc đầu cười khổ một tiếng.
Như thế nào ông không biết trong lòng tôn tử nhà mình nghĩ thế nào?
Từ lần trước sau khi rời đi Hắc Vân thành, thì thường xuyên không yên lòng, thân là gia gia ông có thể nào đoán không ra suy nghĩ trong lòng tôn tử nhà mình? Hiện tại nhìn thấy Cố nha đầu, l^q'đ khẳng định muốn biểu hiện một phen ở trước mặt nàng.
Chỉ là thoạt nhìn có vẻ Cố nha đầu không có hứng thú gì đối với tôn tử của ông.
Nhưng còn nhiều thời gian, về sau sẽ thế nào còn khó mà nói.
Nghe được lời Giang lão nói, Giang Mặc Trúc có chút thất vọng, tay buông xuống bên chân không tự chủ được nắm chặt.
Lần đầu tiên, hắn cảm giác được chênh lệch giữa mình và Cố Nhược Vân.
Nếu thực lực của hắn cũng đủ cường đại, nói không chừng có thể đi theo bọn họ cùng nhau đi đến tận cùng sơn động, mà sẽ không phải ở tại chỗ này.
Phỏng chừng bản thân Giang lão đềcũngu thật không ngờ, sẽ bởi vì chuyện hôm nay, tôn tử luôn không để bụng tới tu luyện sau khi trở về lại chăm chỉ tu luyện, tốc độ đột phá kia nhanh đến mức ngay cả ông cũng phát hoảng.... ....
"Bạch Âm cô nương, chúng ta đi thôi."
Lam Chước cung kính nhìn về phía Bạch Âm, khúm núm nói: "Bất luận bên trong có nguy hiểm gì, Lam Chước ta cũng sẽ cam đoan an nguy của người."
Bạch Âm gật gật đầu, ánh mắt như kiếm lạnh như băng chuyển về phía Cố Nhược Vân, sát khí bắn ra bốn phía, khóe môi nàng ta nâng lên một độ cong tàn nhẫn, mà ánh mắt nhìn Cố Nhược Vân, giống như là đang nhìn một người chết.
"Cố Nhược Vân, tất cả những thứ này, đều là ngươi tự làm tự chịu, nếu không phải lúc trước ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta, cũng sẽ không thể xảy ra loại chuyện như hôm nay. Ngươi cho rằng bằng vào tư sắc của ngươi có thể thông đồng được Lĩnh chủ đại nhân, lại mười phần sai! Lĩnh chủ đại nhân vô cùng cuồng dại phu nhân, lqđ sao sẽ coi trọng loại tiểu nha đầu chưa dứt sữa như ngươi? Ngươi vọng tưởng dụ dỗ hắn, quả thực là tìm chết!"
Ở trong lòng Bạch Âm, Hồng Liên Lĩnh chủ sớm đã là của nàng ta! Phu nhân sống chết chưa biết nhiều năm như vậy, nói không chừng sớm đã không còn ở nhân thế. Lúc đó, chỉ cần mình có đủ nhẫn nại, nhất định có thể hòa tan trái tim lạnh như băng của Lĩnh chủ.
Chương 1075: Ẩn tộc, Đông Phương Ngọc (năm)
Edit: kaylee
Nhưng tất cả những thứ này, đều vì nữ nhân này xuất hiện mà bị thay đổi!
Nếu không phải là dáng vẻ của nữ nhân này tương tự với phu nhân, lqđ như thế nào Lĩnh chủ sẽ che chở nàng như thế? Sao mình lại sẽ mất đi sự tín nhiệm của Lĩnh chủ?
Chỉ bằng điểm này, nàng cũng phải chết!
... .....
"Kỳ quái, thế nào trong sơn động này không có gì cả? Không nên vậy chứ?"
Sau khi làm cho đám người Giang Mặc Trúc ở lại tại chỗ chờ, những người khác lập tức lại xuất phát, chỉ là bọn họ chạy tới tận cùng sơn động. Mắt thấy lại là sơn động trống trải không có gì cả.
Giang lão cau mày, thật sự không rõ rốt cục vấn đề xuất hiện ở chỗ nào.
"Giang lão, các ngươi xác định không có nhìn lầm? Sơn động này quả thật có liên quan với Thần Khí?"
Đáy mắt Lam Chước hiện lên vẻ hồ nghi.
Cho dù y muốn giết Cố Nhược Vân, đối với Giang lão vẫn là lộ ra vài phần tôn trọng, mặc kệ như thế nào, lão gia tử này cùng phụ thân của y đều là cao thủ cùng một cấp bậc, trừ phi phụ thân đến nơi đây, nếu không, y sẽ không đắc tội hai lão giả này.
"Ta có thể khẳng định, Thần Khí tất nhiên ở trong sơn động này."
Giang lão trầm mặc một lúc lâu, khẳng định nói.
"Một khi đã như vậy, thì Thần Khí ở nơi nào? Sơn động này không có gì cả, đừng nói là Thần Khí, l^q'đ ngay cả một thanh vũ khí phổ thông cũng không tồn tại." Lam Chước hơi không kiên nhẫn.
Sớm biết rằng như vậy y không nên đi theo nhóm người này, mà mình tự đi tìm tung tích của Thần Khí.
"Kia là cái gì?"
Bạch Âm đột nhiên liếc thấy một cái nút trên vách đá, theo bản năng lập tức đưa tay đè xuống.
"Dừng tay!"
Cố Nhược Vân nhìn thấy hành động của nàng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vừa định quát dừng lại, cũng đã không còn kịp rồi.... ....
Ầm!
Rầm rầm rầm!
Cả sơn động đều lay động, đá vụn từ trên vách đá không ngừng rơi xuống, thậm chí tất cả mọi người đều cảm giác được mặt đất cũng đang không ngừng lay động, lún xuống thật sâu.
"Không tốt, sơn động sắp sụp!"
Khuôn mặt già nua kia của Giang lão đột nhiên mất đi rồi màu sắc, kinh hoảng kêu lên: "Trúc nhi còn ở bên ngoài!"
Đáng chết!
Ông đã sớm biết nơi này khẳng định sẽ có nguy hiểm, thật lớn lại không nghĩ rằng sơn động trực tiếp sụp xuống! Nhưng hiện tại ông cách Giang Mặc Trúc một khoảng cách nhất định, căn bản là không cách nào đi cứu viện.
Cố Nhược Vân đã phục hồi tinh thần, thần sắc đông lạnh nói: "Giang lão, sụp chỉ là chỗ chúng ta đây mà thôi, Giang Mặc Trúc ngốc nơi đó hẳn là thật an toàn, các người lập tức chạy trốn, kaylee~d.đ/lqđ ta cảm giác được phía dưới sơn động này có tồn tại cường đại nào đó! Nếu chậm, sợ rằng tính mạng khó giữ được."
"Không được, lão phu sớm nói qua mạng của ngươi ta sẽ bảo vệ cho ngươi, nếu như muốn chạy ta đây khẳng định muốn dẫn ngươi cùng nhau chạy, lão phu luôn tuân thủ hứa hẹn, không muốn thất tín với người."
"Không còn kịp rồi."
Ánh mắt Cố Nhược Vân chợt tối lại, sau đó không có bất kỳ dấu hiệu gì nắm tay đánh vào trên người Giang lão và Cổ lão.
"Các người đi mau!"
Ầm!
Ở phía trên cú đấm mãnh lực này, thân thể hai lão gia tử trực tiếp bị đánh ra ngoài.
Bởi vì sơn động sụp đổ, một mảnh bầu trời xanh lam kia cũng xuất hiện ở trên đỉnh đầu mọi người.
Bọn họ không nghĩ tới Cố Nhược Vân lại đột nhiên ra tay, kinh ngạc nhìn qua.
Vừa thấy, thiếu chút dọa bệnh tim đều phát ra.
Chỉ thấy chỗ ban đầu bọn họ đứng, bị nham thạch nóng chảy cuồn cuộn bao trùm, không ngừng tỏa ra bọt khí màu đỏ, ở trung tâm nham thạch nóng chảy kia, một con cự long phun lửa nóng đang giương mồm to như bồn máu của nó, ánh mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm nhân loại phía trên.
"Cố nha đầu!"
Nhìn Cố Nhược Vân rơi vào trong nham thạch nóng chảy, sắc mặt Giang lão trở nên trắng bệch, vội vàng quát: "Mau trở lại!"
Chương 1076: Tử Tà trở về (một)
Edit: kaylee
Nhưng mà, đã không còn kịp rồi!
Ở bên trong nham thạch nóng chảy nóng bỏng kia, nàng đã không có khả năng thi triển ra lăng không phi hành, chỉ có thể trơ mắt nhìn nham thạch nóng chảy kia vùi dập thân thể của nàng.
"May mắn ta mang theo Linh Khí có thể thi triển ra một lồng phòng hộ, hơn nữa phản ứng kịp thời, mới tránh được một kiếp khó khăn này."
Lam Chước lau mồ hôi lạnh trên trán, l^q'đ y rớt xuống đến địa phương an toàn, thả Bạch Âm xuống dưới, nhẹ nhàng thở phào, nói.
Về phần cường giả theo tới khác thì không may mắn như vậy, bọn họ đều đã nghe thấy những cường giả đó rơi vào trong nham thạch nóng chảy như sủi cảo rơi xuống, sau đó trở nên không có sức sống.......
Giang lão ngây dại, ngây ngốc đứng ở cạnh nham thạch nóng chảy nóng bỏng, giống như là đang lầm bầm lầu bầu.
"Phản ứng của nàng là nhanh nhất, rõ ràng nàng có thể chạy trốn, vì sao........"
Vì sao nàng muốn buông tay hi vọng sinh tồn của mình, mà cứu bọn họ?
Đây là vấn đề thế nào Giang lão cũng không hiểu.
Cổ lão cười khổ một tiếng, trên mặt cũng mang theo vẻ bi thống: "Có lẽ đây là chỗ cao thượng của nàng, vì người khác, buông tha cho sinh mệnh của mình, Giang lão, không chỉ ngươi thiếu nàng nhân tình, ngay cả ta cũng thiếu nàng một cái mệnh, nếu không phải vừa rồi nàng đã cứu chúng ta, nói không chừng rơi xuống trong nham thạch nóng chảy chính là chúng ta, nhưng mà khoản nợ này, rốt cuộc chúng ta lại không cách nào hoàn lại cho nàng."
Bỗng nhiên, Giang lão như là nhớ tới cái gì, giống như nổi điên vọt về phía Bạch Âm được Lam Chước bảo vệ ở sau người.
"Nếu không phải tại ngươi, Cố nha đầu sẽ không rơi vào nham thạch nóng chảy, ngươi thân là sứ giả của Hồng Liên Lĩnh chủ, vậy mà ngay cả một chút thường thức (kiến thức thông thường) cũng không biết? Không biết cơ quan là không thể tùy tiện đụng chạm?"
Bạch Âm nhíu mày liễu, hiển nhiên rất là bất mãn đối với chỉ trích của Giang lão.
Trong hai mắt của nàng ta hàm chứa lạnh lùng, mặt không biểu cảm nhìn về phía Giang lão hai mắt đỏ bừng: "Giang lão, llêquýyđôn ta cũng chỉ là muốn tìm được Thần Khí mà thôi, ai biết sẽ trở nên như thế? Này cũng không phải là sai lầm của ta, là chính nàng không cẩn thận."
"Ha ha ha!"
Giang lão điên cuồng cười phá lên, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi có chút trắng bệch kia của Bạch Âm.
"Nàng không cẩn thận? Nàng là người cẩn thận nhất! Nhưng lại bởi vì ta và Cổ lão mà hại mệnh của nàng! Ngươi đã làm sai chuyện, còn bày ra dáng vẻ vô tội, này chính là bộ mặt thật của sứ giả của Hồng Liên Lĩnh chủ? Có sứ giả như ngươi, ta thấy Hồng Liên Lĩnh chủ kia cũng không hơn gì như này!"
Giang lão nắm chặt nắm tay, hung ác trừng mắt nhìn Bạch Âm.
Đáy mắt Bạch Âm xẹt qua vẻ lạnh lẽo sắc bén, lạnh giọng nói: "Hồng Liên Lĩnh ta làm việc như thế nào không cần ngươi phải tới thuyết giáo (giảng giải đạo lý), Lĩnh chủ của nhà ta cũng không phải người như ngươi có thể vũ nhục! Mà ta thân là sứ giả của Hồng Liên Lĩnh, có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi, chính là tôn vinh thật lớn cho ngươi! Cho dù Hồng Liên Lĩnh ta làm sai, cũng không ai dám can đảm nói chúng ta là sai!"
Giang lão lại điên cuồng nở nụ cười, tươi cười kia tràn đầy trào phúng.
"Xem ra Hồng Liên Lĩnh là người thích chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Mệt ta trước kia còn kính ngưỡng Hồng Liên Lĩnh chủ như thế! Nếu ngươi chính là một thành viên bình thường trong Hồng Liên Lĩnh, ta cũng sẽ không vũ nhục hắn, nhưng người như ngươi lại được chọn trở thành sứ giả, lee~lqđ vậy là đủ chứng minh hắn cũng không phải thứ tốt gì! Sứ giả chính là đại biểu cho bản thân Lĩnh chủ, mà từ cách làm việc của sứ giả là có thể thấy được phong cách xử lý chuyện bình thường của Lĩnh chủ kia."
"Giang lão."
Cổ lão sợ hãi Giang lão bị tức điên, vội vàng kéo ông, than nhẹ một tiếng: "Ngươi đừng xúc động, hiện tại Cố nha đầu đã mất, chúng ta đây còn có nghĩa vụ giúp nàng chiếu cố tốt người nhà của nàng, cũng làm cho nàng an tâm rời đi."
Chương 1077: Tử Tà trở về (hai)
Edit: kaylee
So sánh với Giang lão xúc động, Cổ lão nhưng là ổn trọng hơn rất nhiều, chuyện lo lắng cũng nhiều hơn.
"Bạch Âm! Lam Chước!" Giang lão rắn chặt răng, từng từ từng chữ nói: "Chuyện này ta sẽ không quên! Chờ sau khi ta trở lại chủ thành, chính là lúc Giang gia ta đoạn tuyệt với Lam gia, khoản nợ kế tiếp ta sẽ từng chút thanh toán rõ ràng với các ngươi!"
Cho dù Bạch Âm là vô tình lại như thế nào?
Dù sao Cố Nhược Vân chết, ông đã ghi tạc trên đầu Hồng Liên Lĩnh.
Có lẽ hiện tại ông không phải là đối thủ của Hồng Liên Lĩnh.
Nhưng mà, ông còn có tôn tử!
Thiên phú của Giang Mặc Trúc rất là cường đại, lại bởi vì không có hứng thú đối với tu luyện, mới trưởng thành không có biến thái như vậy! Nhưng mà, chờ sau khi trở lại Giang gia, ông nhất định phải làm cho Giang Mặc Trúc hăng hái tu luyện.
Báo thù vì Cố nha đầu!
"Cổ lão, chúng ta đi trước."
Cuối cùng Giang lão đau lòng nhìn thoáng qua nham thạch nóng chảy nóng bỏng kia, mạnh mẽ làm cho mình quay đầu, đi đến phương hướng chỗ Giang Mặc Trúc đang đợi.
"Ôi."
Cổ lão thở dài, bên môi phiếm một chút hương vị chua sót.
Ông biết, nhân tình nợ hôm nay, ông là thiếu lớn. Nhưng mà, lqd càng làm cho ông đè nén là, nhân tình ông nợ này lại không cách nào hồi báo cho nàng.... ......
... ........
Đau!
Cố Nhược Vân cảm thấy toàn thân mình đau vô cùng lợi hại, mí mắt càng là nặng như ngàn vàng, làm cho nàng không cách nào mở ra.
"Nha đầu, ta rời đi cũng không bao lâu, vì sao ngươi lại biến bản thân thành vết thương chồng chất?"
Một giọng nói đau lòng vang lên ở bên tai Cố Nhược Vân.
Giọng nói kia rất là quen thuộc, làm cho mí mắt của nàng không khỏi giật giật, chậm rãi lặng lẽ mở ra.
Xuất hiện ở trước mắt nàng là một khuôn mặt tuấn mỹ tà mị, nam nhân mặc một bộ trường bào màu tím, tôn quý mà tao nhã, khóe môi hắn nâng lên tươi cười tà mị, con ngươi tím như màu ngọc lưu ly tím thâm tình mà đau lòng nhìn nàng.
"Tử Tà?"
Nàng giống như có chút không dám tin, ngây ngốc hô một tiếng.
Khuôn mặt quen thuộc này, giống như là cách xa nhau mấy năm, lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của nàng.
"Ôi."
Nam nhân than nhẹ một tiếng, ôm chặt thắt lưng của nàng, trong giọng nói trách cứ hàm chứa đau lòng rõ ràng.
"Ngươi nha, sẽ không thể bảo vệ bản thân mình thật tốt đúng không? Vì sao mỗi lần ta xuất hiện ngươi đều biến thành bản thân thành cả người bị thương?"
Rốt cục Cố Nhược Vân cũng phản ứng lại.
Người trước mắt, thật là Tử Tà! Mà không phải là Tiểu Tử Tà thời kỳ còn nhỏ!
Tử Tà của nàng đã trở lại!
"Tử Tà!"
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của nam nhân, Cố Nhược Vân nở nụ cười.
Khi khuôn mặt kia lộ ra nụ cười, con ngươi thanh lãnh cũng ở giờ phút đó mà có ánh sáng nhu hòa.
"Hoan nghênh trở về."
"Nha đầu, đã lâu không gặp, ngươi cũng chỉ nói một câu như vậy với ta?" Tử Tà nâng khóe môi, tà mị cười: "Ta không để ý ngươi cho ta một cái ôm âu yếm, l.q.đ hoặc là hôn ta một cái, như thế nào?"
Sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức đen xuống.
Cách xa nhau mấy năm, người này vẫn là thích đùa giỡn nàng như thế.... .....
"Nha đầu, may mắn lúc trước ngươi chiếm được Cửu Hoàng, nếu không mà nói, nham thạch nóng chảy nơi này sẽ làm ngươi cứ như thế mà mất mạng."
"Chính là vì Cửu Hoàng, ta mới có thể xuống dưới chỗ này."
Cố Nhược Vân mỉm cười.
Hiện tại nàng, trên cơ bản đã quen với độ ấm của nham thạch nóng chảy, cũng không thấy đau đớn như lúc ban đầu.
Vừa rồi nàng thật là quên mình vì người sao?
Không!
Mặc dù Cố Nhược Vân có cảm tình không tệ đối với Giang lão, lại chưa tới mức nguyện ý vì cứu ông mà buông tha cho tính mạng của bản thân.
Sở dĩ làm như vậy, lqđ là bởi vì nàng cảm giác được phía dưới nham thạch nóng chảy này có cái gì đó hấp dẫn nàng.
Vì vậy cho dù không có bọn họ tồn tại, nàng cũng sẽ tiến vào bên trong nham thạch nóng chảy này.
"Đúng rồi, Tử Tà, ngươi có biết lai lịch của Cửu Hoàng? Còn có sơn động này là chỗ nào? Vì sao lại có hình vẽ bốn thú Thanh Long?" Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Tà, hỏi.
Tử Tà cười cười: "Nha đầu, việc này không nên do ta nói cho ngươi biết, chờ ngươi trưởng thành đến cuối cùng, thì tự mình sẽ có một đáp án."
Nghe vậy, Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.
Một lúc lâu sau, nàng mới gật gật đầu, nói: "Ta hiểu được."
Chương 1078: Tử Tà trở về (ba)
Edit: kaylee
"Rống!"
Trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, một tiếng hô bỗng nhiên truyền đến, ngay tại lúc Cố Nhược Vân rời đi vòng ôm của Tử Tà, một Hỏa Long vô cùng to lớn phá tan biển lửa cuồn cuộn, xông đến phía Cố Nhược Vân.
Mắt thấy Hỏa Long sắp sửa tới trước mặt Cố Nhược Vân, Tử Tà chậm rãi thu hồi dịu dàng sủng nịch trong mắt, xoay người nhìn về phía Hỏa Long bất ngờ đánh đến từ phía sau kia, trong âm thanh lộ ra sát khí lạnh thấu xương.
"Nghiệt súc, cút ngay!"
Ầm!
Lập tức có một luồng lực lượng cường hãn, hung hăng va chạm ở trên người Hỏa Long, thiếu chút đánh thân hình Hỏa Long tiêu tán, trong phút chốc, đôi mắt tàn nhẫn thị huyết kia của Hỏa Long xuất hiện một chút sợ hãi, lee~lqđ giống như nam nhân mặc một bộ y phục màu tím đứng ở trước mặt nó kia là ác ma nào đó.
Lúc này Tử Tà không còn dịu dàng tà mị như khi đối mặt với Cố Nhược Vân, mà như là một pho tượng tà thần cao cao tại thượng, vô cùng tôn quý, tà khí nghiêm nghị, trên người của hắn bắt đầu khởi động ra ngọn lửa màu tím vô cùng dễ thấy ở trong nham thạch nóng chảy, làm cho người không thể dời ánh mắt.
Hỏa Long từ sợ hãi ban đầu biến thành thần phục, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ lấy lòng, từng tiếng từng tiếng bao phủ ở trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn.
"Tử Tà, chúng ta đi thôi."
Cố Nhược Vân cũng không có liếc mắt nhìn Hỏa Long nhiều một cái, ánh mắt chuyển về phía nam tử bên người, nói.
"Được."
Lúc Tử Tà ở thu hồi tầm mắt của mình, lại khôi phục tươi cười tà mị kia.
"Tuy rằng ngươi có Cửu Hoàng bảo vệ, nhưng màà, ở lại trong nham thạch nóng chảy này một thời gian dài thân thể của ngươi vẫn là chịu không nổi, hiện tại ta lập tức mang ngươi rời đi." Tử Tà không chờ Cố Nhược Vân đồng ý, llêquyýđônn đã đưa tay nắm ở thắt lưng của nàng, thả người nhảy, tử y kia nhanh chóng bay về phía trước.
... .....
"Không nghĩ tới ở trong biển lửa nham thạch nóng chảy này, sẽ có một sơn động như thế."
Trong sơn động, Cố Nhược Vân nhìn sơn động trước mặt này, mày không tự chủ được nhíu lại.
"Không biết vì sao, ta cảm thấy nơi này rất là quen thuộc, trước kia có phải đã tới hay không?"
Nhưng mà, nàng tin tưởng, bản thân chưa từng đi đến chỗ này!
Tử Tà cũng không nói gì, con ngươi màu tím vẫn luôn ngóng nhìn nữ tử áo xanh trước mặt, ánh mắt hắn mang theo một chút hoảng hốt, giống như là đang đắm chìm ở bên trong ký ức nào đó --
Nhưng mà, Cố Nhược Vân đang quan sát sơn động, chưa từng phát hiện sự khác thường của Tử Tà, mày của nàng càng nhíu càng chặt, giống như có thứ gì đó quan trọng muốn phá tan sông dài lịch sử nhập vào bên trong óc của nàng.
"Ông!"
Từ sau khi chiến một trận với Lâm gia, thì Cửu Hoàng không còn có động tĩnh lại đột nhiên run lên, nhưng mà, giờ phút này, Cố Nhược Vân lại cảm nhận được Cửu Hoàng........ Kích động?
Không sai!
Nó quả thật kích động!
Rốt cục trong sơn động này tồn tại cái gì, làm cho Thần Khí Cửu Hoàng lại kích động như thế?
Ầm!
Ngay tại thời điểm Cửu Hoàng run càng lợi hại, trong giây lát trong đầu Cố Nhược Vân xuất hiện một bộ hình ảnh --
Hình ảnh kia ở ngay bên trong sơn động, một nữ tử cầm thiết chùy (búa sắt) trong tay ngồi ở cạnh lò lửa gõ lên trên thiết phiến (miếng sắt), nhưng mà, bất luận Cố Nhược Vân muốn thấy rõ dung mạo của nữ tử kia như thế nào, lqđ lại vẫn là một mảnh mơ hồ, giống như là bị một mảnh sương trắng bao phủ, lộ ra một cảm giác thần bí.
"Cuối cùng Thần Khí cũng sắp đắp nặn xong rồi, nếu đã gia nhập linh hồn của chín con rồng trong Thần Khí này, thì từ nay về sau, tên của ngươi kêu là -- Cửu Hoàng!"
Cửu Hoàng?
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, chẳng lẽ Cửu Hoàng là nữ tử này rèn ra? Có thể rèn ra Thần Khí như Cửu Hoàng, thì vị nữ tử thần bí không cách nào thấy rõ dung mạo này cường đại đến cỡ nào?
Chương 1079: Tử Tà trở về (bốn)
Edit: kaylee
Ngay tại lúc Cố Nhược Vân mặt đầy vẻ kinh ngạc, một bóng dáng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện ở trong hình ảnh.
Hồng y kia rất là quen thuộc, càng là gây cho nàng một trận tim đập nhanh. Nhưng mà, ngay tại lúc Cố Nhược Vân muốn tiếp tục xem, hình ảnh chợt biến mất ——
Cả sơn động, như trước là một mảnh bình tĩnh.
Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, ánh mắt nhìn chung quanh sơn động, cuối cùng dừng ở phía trên hỏa lô trong sơn động kia.
"Thì ra Cửu Hoàng chính là sinh ra ở trong này, khó trách nó sẽ dẫn đường ta đến nơi đây, nhưng mà, ta ngược lại thật ra rất tò mò, rốt cục người có thể sáng tạo ra bảo vật như Thần Khí có lai lịch gì?"
Càng làm cho nàng tò mò là, bóng dáng màu đỏ xuất hiện cuối cùng ở bên trong hình ảnh kia.
Đáng tiếc, hình ảnh biến mất quá nhanh, làm cho nàng nàng không cách nào nhìn thấy bóng dáng màu đỏ đi vào sơn động là người phương nào.
"Tử Tà, xem ra dưới nham thạch nóng chảy này chính là cố hương của Cửu Hoàng, cũng không có cái gì khác, chúng ta đi thôi, cũng là thời điểm rời đi nơi này." Cố Nhược Vân chậm rãi nâng khóe môi, một chút sát khí chợt lóe lên trong mắt.
"Hiện tại chúng ta phải đi chủ thành, ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào dùng danh nghĩa Hồng Liên Lĩnh lừa gạt."
Tử Tà cười cười: "Theo sơn động này có thể rời đi nơi này, nha đầu, sở dĩ Cửu Hoàng nhận ngươi làm chủ cũng là có nguyên nhân."
Nguyên nhân?
Cố Nhược Vân ngẩn người, chẳng lẽ nữ tử rèn ra Cửu Hoàng kia là người nàng quen thuộc?
Hoặc là nói, có quan hệ huyết thống? Cửu Hoàng mới lựa chọn nàng?
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân thấy buồn cười, lắc lắc đầu, nàng có thể cảm giác được rõ ràng, l^q'đ mình không quen biết vị nữ tử kia! Về phần Cửu Hoàng lựa chọn nàng, có lẽ là, trên người mình có chỗ nào đó tương tự với nữ tử kia.... .....
"Tử Tà, ta biết ngươi không đồng ý nói với ta tất cả, nhưng mà, ta tin tưởng, một ngày nào đó, bản thân ta sẽ tìm được đáp án."
Nàng không phải người thích tìm tòi gốc rễ, nếu Tử Tà không muốn nói, thì nàng cũng sẽ không miễn cưỡng hắn.
Mà sau khi nói xong, nàng lập tức đi tới chỗ sâu trong sơn động….....
... ....
Thôn Phong Lạc.
Bên trong sơn động phía sau núi, một con Hỏa Long đang xoay quanh thành một đoàn, hấp thu linh khí trong không khí.
Đương nhiên, Hỏa Long này không cách nào so sánh với con trong nham thạch nóng chảy kia, chỉ là hình thể đã nhỏ không chỉ một nửa! Càng quan trọng hơn là, Hỏa Long này chính là một linh hồn thể, thậm chí linh hồn bạc nhược đến như tờ giấy, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan thành khói bụi.
"Mẹ nó, thế nào lão tử xui xẻo như vậy, không phải là muốn tìm cái thân thể mang ta rời đi nơi này thôi à, lại đụng phải loại ôn thần kia, vậy mà còn cắn nuốt linh hồn của ta! Nếu muốn tu luyện đến trình độ như trước kia, không biết cần bao nhiêu năm."
Hỏa Long đầy bụng ủy khuất, phỏng chừng chuyện hối hận nhất hắn từng làm đời này, chính là nhìn trúng thân thể của ôn thần kia, kết quả thiếu chút làm hại mình hồn phi phách tán.
Nếu không phải thời điểm ôn thần kia cắn nuốt linh hồn nó xuất hiện trạng thái thân thể bão hòa, nó tin tưởng, l.q.đ tên kia tuyệt đối sẽ ăn sạch sẽ linh hồn của mình giống như ăn cơm.
"Quên đi, ta cảm thấy ta vẫn là ở lại trong sơn động cả đời tương đối an toàn, nhân loại đáng sợ! Còn đáng sợ hơn cả ác ma! Đời này ta cũng không muốn gặp ôn thần kia nữa!"
Hỏa Long càng nghĩ càng cảm thấy quyết định của mình là đúng, mất đi tự do, dù sao cũng tốt hơn hồn phi phách tán. Đối với nó mà nói, không có chỗ nào an toàn hơn sơn động này.
Nghĩ nghĩ, Hỏa Long nhịn không được vui lên, ngay tại lúc nó muốn tiếp tục khôi phục linh hồn, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hai người đi ra từ trong sơn động sau lưng nó ——
Chương 1080: Tử Tà trở về (năm)
Edit: kaylee
Hỏa Long ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn hai người đi ra từ chỗ sâu sơn động.
"Không nghĩ tới sơn động trong nham thạch nóng chảy kia lại thông tới phía sau núi thôn Phong Lạc, lúc trước ta đã kỳ quái vì sao trong sơn động này lại cực nóng như thế, thì ra là vì nham thạch nóng chảy kia."
Ánh mắt Cố Nhược Vân chuyển tới trên người Hỏa Long, ý cười trong suốt hàn huyên nói: "Đã lâu không gặp, thoạt nhìn linh hồn của ngươi khôi phục không tệ."
Nhìn tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt Hỏa Long từ kinh ngạc ban đầu biến thành hoảng sợ, ‘xoát’ một tiếng lập tức phi lên, lee~lqđ thân thể dán chặt lên đỉnh, dùng âm thanh bén nhọn kia hô: "Ngươi lại muốn làm gì? Linh hồn của ta không thể ăn, thật sự không thể ăn!"
Nó thiếu chút đã ủy khuất khóc ra.
Mình đều đã tránh ở trong sơn động này, gần đây cũng không có tìm nhân loại phiền toái, làm sao ôn thần này lại bám dai như đỉa? Hơn nữa, vì sao nàng lại đi ra từ sau lưng mình?
Điểm này, thế nào Hỏa Long cũng không rõ, hắn chỉ biết là ôn thần này nhắc tới linh hồn của mình!
Ý kia rõ ràng là đang nói, linh hồn của ngươi khôi phục không tệ, ta lại có thể ăn no nê!
Điều này có thể làm cho hắn không sợ hãi sao?
Cố Nhược Vân có chút ngạc nhiên chớp mắt, không nói gì sờ sờ mũi.
Mình giống như cũng không có làm cái gì, người này cần sợ hãi như thế sao?
"Tổ tông, ta gọi ngươi là tổ tông được không, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi? Ta chỉ là một con rồng nho nhỏ mà thôi, linh hồn của ta đã bị ngươi ăn nhiều như vậy, còn chưa đủ sao?"
Rất khó tưởng tượng, một con Hỏa Long khổng lồ cao ngạo lại ở giờ phút này bị dọa đến toàn thân run rẩy, hiện tại nó căn bản là không có thỉnh cầu khác, chỉ hy vọng ôn thần này nhanh chóng cách nó xa một chút.
Nếu không, vạn nhất ôn thần này đói bụng, muốn ăn mình ngay cả một mảnh nhỏ linh hồn cũng không thừa thì nên làm cái gì bây giờ?
Nghe được lời Hỏa Long nói, hình như Cố Nhược Vân nghĩ tới cái gì, con ngươi lóe ra vài cái, bên môi chậm rãi nâng lên một chút tươi cười: "Nếu ngươi muốn ta buông tha cho ngươi, cũng không phải là không thể được."
"Thật sự?" Con ngươi Hỏa Long sáng ngời, vội vàng nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý buông tha cho ta, kêu ta làm cái gì ta cũng nguyện ý."
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ngay tại phía sau núi này, ta vừa xây mấy chục ngôi mộ, nằm trong phần mộ đó đều là người quen của ta, cho nên, ta cho ngươi một cái nhiệm vụ, trông coi những phần mộ đó, không cho phép bất luận kẻ nào động một phân một hào!
Hỏa Long ngây ngẩn cả người, có chút chần chờ nói một câu: "Ta không cách nào rời đi sơn động này, ngươi kêu ta bảo về những phần mộ đó thế nào?"
"Ngươi không rời đi sơn động, lại có thể truyền khí thế của ngươi ra, hù dọa kẻ xâm nhập kia một chút, có làm được không?"
Đối với thôn Phong Lạc, trong lòng Cố Nhược Vân tràn ngập áy náy.
Nếu không phải tại nàng, những thôn dân vô tội đó cũng sẽ không thể táng thân ở trên tay Lâm gia.
Cho nên, nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào lại quấy rầy giấc ngủ yên của bọn họ! Lúc sống không cách nào an bình, sau khi mất, nàng tất sẽ cho bọn họ một mảnh niết bàn! Mà nàng lại không cách nào thủ ở chỗ này, bởi vậy cũng chỉ vừa khéo lợi dụng con rồng nhát gan này một chút.
Quả nhiên, sau khi Cố Nhược Vân nói xong, Hỏa Long vội vàng gật đầu như đảo tỏi: "Không thành vấn đề, ta nhất định làm được."
"Tốt," Cố Nhược Vân vẻ mặt tươi cười uy hiếp nói: "Nếu chờ ta trở lại, nhìn thấy phần mộ này bị người đào, lqđ vậy ngươi cũng không cần lưu lại nữa."
Hỏa Long hung hăng rùng mình một cái, vội vàng biểu thị quyết tâm của mình: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chờ đợi ở đây, không để cho bất luận kẻ nào xâm nhập."
"Tốt," Rốt cục Cố Nhược Vân cũng lộ ra tươi cười vừa lòng, nàng quay đầu nhìn về phía Tử Tà, nói: "Tử Tà, chúng ta đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro