Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1051 - 1060

Chương 1051: Nghiêm trị đạo phỉ (năm)

Edit: kaylee

Lúc này đây, nhưng là nhóm đạo phỉ thất sách.

Bọn họ cho rằng ở dưới dâm uy của Võ Vương nhóm người này không có lá gan phản kháng, cũng không có lục soát thân thể bọn họ. Nhưng mà, lqđ ở trên người nhóm thôn dân thôn Phong Lạc, làm sao có thể không mang theo theo lợi khí tùy thân?

Chỉ là nhìn thấy nhóm thôn dân này giãy dụa sắp chết, đầu lĩnh đạo phỉ cũng không có để ý, y cao ngạo ‘hừ’ một tiếng, lee~lqđ giọng điệu khinh thường nói: "Một đám thôn dân không hiểu biết, bằng các ngươi cũng dám phản kháng lão tử? Quả thực là đang tìm cái chết! Chỉ là hiện tại ta không để ý tới các ngươi! Chờ ta cho nữ tử này nếm thử một chút dạy dỗ trước, rồi lại chơi đùa với các ngươi!"

Không sai, đối với đầu lĩnh đạo phỉ thân là Võ Vương mà nói, không cần để những người thường này vào mắt.

Y chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền chết bọn họ!

Cố Nhược Vân thấy hành động của đám người Tần Hạo, trong lòng ngược lại có chút cảm động, chỉ là cái gì nàng cũng không có nói, con ngươi thanh lãnh kia lại rơi xuống trên người đầu lĩnh đạo phỉ.

"Ta đang chờ, hay là nói, ngươi phát huy không ra lực lượng của Võ Vương?"

"Muốn chết!"

Đầu lĩnh đạo phỉ biến sắc, trên nắm tay bao vây lấy một tầng ánh sáng màu vàng, hung hăng đánh về phía ngực của Cố Nhược Vân.

Phanh!

Mãnh quyền (nắm tay mạnh mẽ) của y không có bất kỳ dấu hiệu gì đánh vào trên người Cố Nhược Vân, sau đó.... ...... ...

Đầu lĩnh đạo phỉ lúc trước còn vẻ mặt đắc ý, sau khi thấy thân thể nữ tử trước mắt kiên cố như thường, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Điều này sao có thể?

Một kích toàn lực của mình, nàng vậy mà —— không dịch chuyển một chút nào?

Toàn bộ quảng trường, yên lặng không tiếng động.

Nhóm thôn dân vốn oanh động cũng dừng huyên náo, như chớp như không nhìn sắc mặt đại biến của đầu lĩnh đạo phỉ, cùng…….... Vẻ mặt lạnh nhạt của nữ tử áo xanh.

Cố Nhược Vân nhìn nắm tay dừng ở trước ngực mình, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía đầu lĩnh đạo tặc, l^q'đ  cười yếu ớt mở miệng: "Đây là toàn bộ thực lực của ngươi? Ta thấy.... .... Cũng không gì hơn cái này."

Khuôn mặt của đầu lĩnh đạo tặc xanh mét, y đã có thể cảm thụ được ánh mắt trào phúng chung quanh, thậm chí, ngay cả tiểu đệ trong tay y cũng dùng ánh mắt theo chất vấn nhìn y.

Đối với đầu lĩnh đạo tặc bá đạo nhiều năm này mà nói, như thế nào thừa nhận được chuyện này?

"Vừa rồi ta chỉ dùng lực lượng bình thường mà thôi, căn bản không có xuất ra thực lực thân là Võ Vương, hiện tại, ta sẽ không nhường nữa, ngươi đi chịu chết cho ta!"

Bá!

Đầu lĩnh đạo tặc bỗng nhiên rút ra đại đao trong tay, đao phong sắc bén bắn về phía bả vai của Cố Nhược Vân, sát khí ở đáy mắt cực kỳ nồng đậm, trong mắt của y, một đao này của mình, hoàn toàn có thể chém thân thể của nữ tử này thành hai nửa.

Đám người Tần Hạo mới phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, thì thấy Cố Nhược Vân thân ở dưới đao phong, ánh mắt đều đại biến.

Có một số người đã không đành lòng nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy tình cảnh nữ tử thanh lệ như thế ngã vào bên trong vũng máu.

Keng!

Bỗng nhiên, một âm thanh thanh thúy thản nhiên truyền đến.

Giống như là một thanh lợi khí va chạm ở phía trên cương thiết, làm cho mọi người vốn không đành lòng liếc mắt xem nhiều một cái mở hai mắt.

Dưới gió nhẹ, nữ tử cười yếu ớt thản nhiên.

Phía trên bả vai gầy kia của nàng, gác một đại đao sắc bén, mà nàng lại vẫn là sắc mặt không thay đổi, trong mắt trong veo hiện lên ý cười nhợt nhạt.

"Thế nào? Ngươi cũng chỉ có chút thực lực ấy sao?"

Âm thanh thanh lãnh của Cố Nhược Vân làm cho đầu lĩnh đạo tặc phục hồi tinh thần lại, đôi mắt ban đầu lộ ra dữ tợn giờ lại tràn ngập khủng hoảng, llêquýđônn sợ hãi mãnh liệt trong lòng khiến y lại nâng lên đại đao trong tay, hung hăng bổ về phía Cố Nhược Vân.

"Ngươi đi tìm chết cho ta!"

Nữ tử này phải chết!

Nếu không mà nói, cả đời này y đều sẽ bị vây trong sợ hãi!

Chương 1052: Nghiêm trị đạo phỉ (bảy)

Edit: kaylee

Đang!

Đang đang!

Đại đao bổ xuống từng nhát, lại vẫn giống như dừng ở trên cương thiết như trước, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Thậm chí ngay cả y phục của đối phương cũng chưa từng tổn hại!

"Không! Không có khả năng!"

Rốt cục đầu lĩnh đạo tặc cũng rơi vào bên bờ vực sụp đổ, y lui về sau mấy bước, đao trong tay cũng theo đó rơi xuống đất, điên cuồng rống lớn nói: "Ngươi là quái vật, ngươi nhất định là quái vật! Làm sao nhân loại có thể không bị đao kiếm thương đến? Ta không tin, ta không tin!"

Giờ khắc này, đừng nói là bọn đạo tặc, ngay cả nhóm thôn dân thôn Phong Lạc cũng bị dọa đến.

Rốt cục da thịt của nàng làm từ cái gì? Vì sao ngay cả đao kiếm cũng không gây thương tổn nàng? Khó trách nàng giống tự tin mãnh liệt như này, lại là bởi vì thân thể nàng đặc thù.... .....

Không sai, ở trong mắt thôn dân, thân thể Cố Nhược Vân khẳng định có chỗ đặc thù, nếu không mà nói, lqđ đao kiếm cũng không có khả năng làm cho nàng lông tóc không tổn hại.

"Muốn biết vì sao?"

Cố Nhược Vân cười cười, đi qua phía đầu lĩnh đạo tặc, giờ phút này tươi cười của nàng rơi vào trong mắt đầu lĩnh đạo tặc, làm cho trái tim của y đều không tự chủ được run lên.

"Ngươi…... Rốt cục ngươi là loại người nào? Vì sao đao thương bất nhập?"

"Trên đời này không ai có thể đao thương bất nhập, về phần ngươi không gây thương tổn được ta, nguyên nhân rất đơn giản.... ...."

Ầm!

Một luồng lực lượng cường đại bắt đầu khởi động ra từ trên người Cố Nhược Vân, phô thiên cái địa đè ép qua phía đầu lĩnh đạo tặc.

Ở dưới áp lực kia, đầu lĩnh đạo tặc cảm thấy trên thân thể giống như bị đè nặng một tảng đá, ép tới y thiếu chút muốn hộc máu, mà luồng lực lượng này, y rất quen thuộc! Chỉ có ở người trên Võ Hoàng, mới có thể có được áp lực cường hãn như thế!

Cường giả phía trên Võ Hoàng, tại sao lại xuất hiện ở loại thôn nhỏ lụi bại này?

Không!

Y không tin vận khí của mình có thể kém đến loại trình độ này!

Nhưng mà tình huống trước mắt, cũng không cho phép y không tin!

Cố Nhược Vân nhếch khóe môi, như cười như không nhìn về phía đầu lĩnh đạo tặc hoảng sợ trước mắt: "Bởi vì thực lực của ngươi kém ta không chỉ một hai thứ bậc, cho nên, ngay cả phòng ngự của ta ngươi cũng phá không tan, cũng muốn thương đến ta?"

Thân thể của đầu lĩnh đạo tặc không ngừng run lên, ánh mắt vô cùng kinh hoảng, y há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện trong cổ họng không cách nào phát ra một chút âm thanh.

"Hiện giờ trên đại lục, cường đại nhất chỉ có Võ Vương?" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Vì sao ta đến từ thế giới ngoài thôn, lại chưa từng nghe nói hiện tại đại lục do Võ Vương làm chủ? Ở phía trên Đông Nhạc đại lục, Võ Vương chỉ tính là tồn tại tầng dưới chót, ngay cả cảnh giới Võ Đế cũng có không ít! Mà thật không khéo, lee~lqđ ta đã gặp qua rất nhiều cường giả phía trên Võ Đế, một kẻ tồn tại ở tầng dưới chót như ngươi, lại ở chỗ này thổi phồng bản thân vô địch?"

"Đương nhiên, bất luận ngươi thổi phồng như thế nào, kia đều là chuyện của ngươi, nhưng mà, lúc này đây, ngươi lại phạm đến ta."

Cố Nhược Vân chậm rãi nâng tay lên, ở dưới ánh mắt hoảng sợ kia của đầu lĩnh đạo tặc, ‘ầm’ một tiếng, áp lực cường hãn giống như Thái Sơn đè xuống từ đỉnh đầu.

Lúc này đây, đầu lĩnh đạo tặc còn chưa kịp cầu xin tha thứ, ngay tại dưới áp lực của Thái Sơn kia, bị áp thành….... Bánh thịt!

Mọi người kinh sợ.

Nhất là thôn dân thôn Phong Lạc này, cho tới bây giờ bọn họ cũng thật không ngờ, nữ tử có diện mạo cực kì thanh lệ xuất trần, vẫn luôn cười tủm tỉm này sẽ có lực lượng cường đại như thế!

Bọn họ đều không nhìn thấy nàng ra tay, đầu lĩnh đạo tặc thân là Võ Vương kia đã bị mất mạng?

Hoa thẩm cười khổ một tiếng: "Niệm Dạ, ngươi che giấu thật sâu, vừa rồi chúng ta đều thiếu chút bị hù chết, cũng may ngươi không có gặp phải nguy hiểm gì."

Chương 1053: Nghiêm trị đạo phỉ (tám)

Edit: kaylee

Tần Hạo không nói gì, hắn không ngờ rằng, nữ tử lúc trước bị hắn nhặt về lại cường đại đến khủng bố như thế! Đương nhiên, l.q.đ nếu không phải là hắn có lòng tốt, có lẽ hôm nay thôn Phong Lạc sẽ bị đám đạo phỉ này tiêu diệt!

Chỉ có tiểu cô nương chớp đôi mắt to kia, khuôn mặt tàn nhang nhỏ nhắn tràn đầy sùng bái nhìn Cố Nhược Vân.

Niệm Dạ thật không hổ là thần tượng của nàng, chẳng những biết y thuật, ngay cả thực lực cũng mạnh mẽ như vậy.

Nếu có một ngày, nàng cũng có thể cường đại giống như nàng ấy thì tốt rồi!

"Trốn!"

Rốt cục những đạo phỉ khác cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy thủ lĩnh nhà mình chết, bọn họ ‘ào ào’ nhìn nhau, chạy trốn về phía trong rừng rậm bên ngoài thôn!

Cố Nhược Vân lại giống như không có cảm nhận được động tác của họ, thậm chí ngay cả đầu cũng không có quay lại một cái, tầm mắt của nàng vẫn luôn nhìn nhóm thôn dân thôn Phong Lạc này.

Tần Hạo muốn nhắc nhở nàng động tác của nhóm đạo phỉ, lại vẫn chưa kịp mở miệng, đã bị một màn kế tiếp dọa đến.

Phanh!

Bang bang bang!

Nhóm đạo phỉ đang chạy trốn kia không biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể phồng lên giống như khí cầu, rồi sau đó trực tiếp nổ tung! Huyết nhục bay tứ tung, kêu thảm thiết liên tục.

Cái gì gọi là giết người trong vô hình?

Phỏng chừng cũng chỉ có cường giả như nàng mới có thể làm được!

Khi nào thì nhóm thôn dân thôn Phong Lạc gặp qua trường hợp huyết tinh như vậy, rõ ràng một đám bị dọa choáng váng, đương nhiên, bọn họ không ai đồng tình với những đạo phỉ kia, dù sao năm đó những đạo phỉ này không biết giết hại bao nhiêu thôn dân vô tội!

Người thân của bọn họ, có rất nhiều người chết ở trong tay bọn chúng!

Cho nên, tướng chết của nhóm đạo phỉ tàn nhẫn, nhưng lại làm cho nhóm thôn dân cảm thấy đại khoái nhân tâm!

"Tần Hạo, hoa thẩm, Tiểu Vũ, ta ở chỗ này ngốc thời gian quá dài, cho nên cũng là lúc ta nên rời đi." Cố Nhược Vân mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía nhóm thôn dân chất phác trước mắt.

"Trước khi ta đi, sẽ đi Hắc Nhan sơn trừ bỏ toàn bộ đạo phỉ thừa lại, từ đây về sau, các ngươi sẽ không cần lo lắng bị thương hại."

Hoa thẩm cảm kích nói: "Niệm Dạ, lúc này đây ít nhiều có ngươi, nếu không, thôn Phong Lạc chúng ta khẳng định vừa muốn lọt vào hãm hại, l^q'đ ta biết ngươi khẳng định có lai lịch không đơn giản, cho nên thôn Phong Lạc lưu không được ngươi."

Nghe được lời hoa thẩm nói, Cố Nhược Vân chỉ cười cười, sau đó dừng tầm mắt ở bên trên khuôn mặt tàn nhang nhỏ nhắn của tiểu cô nương.

"Chí hướng của ngươi rất tốt, ta hi vọng về sau ngươi có thể trở thành một Y Sư xuất sắc."

Tiểu cô nương có chút không nỡ lôi kéo ống tay áo của Cố Nhược Vân, hỏi: "Niệm Dạ, ngươi còn có thể trở lại sao?"

Ánh mắt nàng tràn ngập chờ mong, như chớp như không nhìn Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ta đã đáp ứng ngươi, sẽ dạy ngươi y thuật, cho nên ta nhất định sẽ trở về."

"Thật sự?" Hai mắt tiểu cô nương sáng rực lên: "Chúng ta đây ngoéo tay, không cho ngươi lừa gạt ta."

"Được."

Cố Nhược Vân cười khẽ ngoắc ngón tay của tiểu cô nương, chân thành nói: "Ta sẽ không lừa ngươi, chờ ta xong việc, ta sẽ trở lại thăm các ngươi một chút, hơn nữa còn dạy ngươi y thuật."

Rất dễ hiểu, ở thôn Phong Lạc nửa tháng, Cố Nhược Vân cảm nhận được là thả lỏng chưa từng có qua! Cho nên, về sau có cơ hội, nàng khẳng định sẽ về chỗ này.

"Bảo trọng."

Cố Nhược Vân củng củng nắm tay, lại nhìn những khuôn mặt thuần phác ngay trước mắt này, xoay người đi tới phương hướng ngoài thôn trang.

Nhưng mà, giờ này khắc này Cố Nhược Vân thật không ngờ, lúc này đây phân biệt, vậy mà là vĩnh biệt bọn họ!

Lúc nàng lại trở lại chỗ này, nhìn đến là thôn trang nhiễm máu, còn có khuôn mặt tàn nhang nhỏ nhắn không có sinh khí của tiểu cô nương, lqđ nhìn những người quen bên trong vũng máu.... ..... Trong lòng nàng đau lòng có thể nghĩ.

Chương 1054: Đột phá, Võ Đế trung cấp (một)

Edit: kaylee

"Nơi này hẳn chính là Viêm động theo như lời Tiểu Vũ."

Lúc này, ở ngoài động một ngọn núi, Cố Nhược Vân ngừng lại, nàng cảm nhận được trong động truyền đến độ ấm cực nóng, ánh mắt dần dần ngưng trọng, Nhẹ nhàng thở một hơi, nói: "Long Hoàng quả hẳn là ở trong này, d.đ/lqđ chỉ là ta cảm nhận được trong tận cùng sơn động, có vẻ có hơi thở cường đại nào đó…...."

Nhưng vì cánh tay của Ngọc nhi, nàng đã quản không được nhiều như vậy.

Nghĩ đến đây, nàng cất bước, đi vào trong sơn động.

Khoảnh khắc vừa đi vào Viêm động, đã có một luồng sóng nhiệt phả vào mặt, nhưng mà, bước chân của Cố Nhược Vân lại không chút chần chờ, bước nhanh đi về phía chỗ sâu sơn động.

"Huyết Nguyệt hoa là dược liệu quả xen với Long Hoàng, nhưng mà, nơi có Long Hoàng quả, nhất định sẽ có Huyết Nguyệt hoa, nơi có Huyết Nguyệt hoa, lại không nhất định tồn tại Long Hoàng quả, nhưng mà cho dù chỉ có một chút hi vọng, ta cũng phải thử một chút."

Không bao lâu sau khi Cố Nhược Vân đi vào sơn động, lập tức nhìn thấy một gốc hoa nhỏ đỏ như máu, chỉ là chung quanh hoa nhỏ màu máu này cũng không có Long Hoàng quả tồn tại.

Chắc hẳn Tần Hạo ngắt Huyết Nguyệt hoa chính là ở chỗ này, dù sao lấy thể chất của hắn, là không cách nào xâm nhập vào trong Viêm động.

"Chủ nhân, ta cảm thấy chỗ này giống như có gì đó không đúng."

Trong linh hồn, truyền đến giọng nói của Vân Dao.

"Ta biết."

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, nói: "Nhưng vì Ngọc nhi, ta muốn thử một chút."

"Được rồi."

Vân Dao phát ra một tiếng than nhẹ: "Chỉ là, chủ nhân, hiện tại Tử Tà đại nhân còn ở bên trong đột phá, lqđ chúng ta cũng không cách nào đi ra ngoài giúp người, người mọi chuyện cẩn thận, ngàn vạn phải chú ý an toàn."

"Ta hiểu rõ."

Cố Nhược Vân hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kiên định.

Nàng luôn thật quý trùng sinh mệnh của mình, nếu không có mệnh này, thì người bên người nàng, ắt đều sẽ gặp phải nguy hiểm. Cho nên, bất luận như thế nào, nàng cũng sẽ bảo trụ bản thân.

Theo bước chân xâm nhập, cảm giác nóng bức kia càng ngày càng đậm, cũng may thực lực của Cố Nhược Vân đã đến cảnh giới Võ Đế, hơn nữa thể chất đặc thù, cũng không là vấn đề gì.

Đúng lúc này, nàng dừng bước chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, trong cặp mắt thanh lãnh kia dần dần xuất hiện một chút vui sướng.

Chỉ thấy phía trước mặt của nàng, phía trên lá cây màu lửa đỏ, một trái cây đỏ tươi có dáng vẻ giống như đầu rồng ánh vào trong đôi con ngươi của nàng, mà ở chung quanh trái cây đỏ tươi kia, bị một đám hoa nhỏ màu máu vây quanh.

"Long Hoàng quả! Dáng vẻ như đầu rồng, màu như máu, xem ra đây là Long Hoàng quả danh xứng với thực, chỉ là…..."

Cố Nhược Vân nhíu mày, ở thời điểm nàng tới gần Long Hoàng quả, hơi thở nguy hiểm kia cũng lại càng thêm tiếp cận, làm cho tất cả tinh thần của nàng đều nâng lên, không chút dám có lơi lỏng gì.

"Chủ nhân, cẩn thận!"

Trong linh hồn, truyền đến một tiếng nhắc nhở sốt ruột.

Bỗng nhiên, một ánh lửa truyền ra từ chỗ sâu Viêm động, theo sát mà đến là độ ấm nóng bức đến sắp sửa đốt cháy linh hồn người kia! Ánh lửa màu đỏ mãnh liệt làm nổi bật ở toàn bộ sơn động, llêquyýđônn có vẻ một mảnh đỏ bừng sáng ngời.

"Ha ha ha, Bản Thánh ở chỗ này chờ đã không sai biệt lắm nhiều năm như vậy, rốt cục đợi đến thân thể Bản Thánh vừa lòng! Tiểu nha đầu, cho Bản Thánh mượn thân thể của ngươi! Bản Thánh có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này!"

Theo tiếng nói cuồng tiếu này vang lên, rốt cục ở tại chỗ sâu nào đó trong Viêm động lộ ra dáng vẻ của y.

Đó là một con Viêm Long vĩ đại!

Cả người đều do lửa ngưng tụ thành, cường đại không thể địch nổi, thân thể vĩ đại kia xoay quanh ở trong Viêm động, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.

Nhưng mà.... ...... ...


Chương 1055: Đột phá, Võ Đế trung cấp (hai)

Edit: kaylee

Ban đầu Cố Nhược Vân còn sắc mặt ngưng trọng, sau khi nhìn thấy Hỏa Long xuất hiện ở trước mặt mình, nhịn không được nở nụ cười.

"Linh hồn của một con Viêm Long? Nếu thân thể của ngươi ở trong này, có lẽ ta còn cảm thấy sợ hãi, nhưng hôm nay ngươi chỉ là linh hồn mà thôi! Ta còn không cần sợ hãi một linh hồn thể."

Nhìn thân thể Viêm Long trong suốt trước mắt, Cố Nhược Vân nhếch khóe môi, chậm rãi nói.

"Hừ, tiểu nha đầu, ngươi đừng xuất khẩu cuồng ngôn (mở miệng nói lời ngôn cuồng)!" Viêm Long hừ lạnh một tiếng: "Cho dù hiện giờ Bản Thánh chỉ là linh hồn thể, thì cũng có thể diệt ngươi! Bản Thánh bị giam giữ ở trong này nhiều năm như vậy, cũng từng có rất nhiều nhân loại xâm nhập, chỉ là Bản Thánh ghét bỏ thiên phú của bọn họ quá kém, cho nên mới đốt bọn họ thành tro tàn! Mà thiên phú của ngươi rất tốt, chỉ cần ngươi cho ta thân thể, Bản Thánh tạm tha ngươi khỏi chết!"

Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Cho ngươi thân thể? Kia cùng đã chết lại khác nhau ở chỗ nào?"

"Ngươi………." Viêm Long tức hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt cao ngạo nói: "Như thế, dù sao cũng tốt hơn ngươi bị hồn phi phách tán! Hơn nữa, tiểu nha đầu, nếu lúc ngươi vừa mới tiến vào Viêm động đã rời đi, có lẽ còn có thể tránh được một kiếp, lee~lqđ nhưng cố tình ngươi vào sâu như thế! Này không phải đưa thân thể của mình đến trước mặt Bản Thánh? Cho nên cũng đừng trách Bản Thánh hưởng dụng!"

Viêm Long là bị giam giữ tại đây, mà phạm vi y có thể sống, chính là ở gần Long Hoàng quả.

Đây là nguyên nhân lúc trước vì sao Tần Hạo đến đến nơi đây lại có thể còn sống rời đi.

Đơn giản là địa phương kia Viêm Long không có khả năng tới! Nếu hắn lại xâm nhập một chút, sợ rằng cũng mất mạng giống những người khác, thi cốt vô tồn!

"Nếu, ta cự tuyệt thì sao?" Cố Nhược Vân khẽ thu liễm con ngươi, tươi cười nơi khóe môi dần dần mang theo một chút ý lạnh.

"Ha ha ha!"

Viêm Long giận dữ quá hóa cười, mắt đỏ như là muốn phun ra lửa giận: "Tiểu nha đầu nhân loại, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt như thế, cũng đừng trách Bản Thánh bóp linh hồn của ngươi hồn phi phách tán!"

Rống!

Sau khi nói xong lời này, Viêm Long gầm lên giận dữ, đuôi thật dài quất về phía Cố Nhược Vân.

Phanh!

Viêm Long đuôi vung ở trên người Cố Nhược Vân, làm cho thân thể của nàng mạnh lui về sau mấy bước, một tia máu tràn ra từ khóe miệng.

Nói như vậy, dù là sinh vật thế nào, thì sau khi chết linh hồn cũng sẽ biến thành không có thực chất.

Thật giống như Bạch Long.

Cho dù hắn là một khí linh, nhưng mà vẫn chỉ có thể nhìn được, nhưng không cảm giác được như trước!

Nhưng mà, không biết người giam giữ Viêm Long này đã làm cái gì đối với y, làm cho linh hồn của y cũng có thực chất, l^q'đ một đuôi đánh về phía Cố Nhược Vân kia làm xương sườn của nàng đều thiếu chút bị đánh gãy.

"Nhân loại, Bản Thánh lại cho ngươi một cơ hội, rốt cục ngươi có nguyện ý giao ra thân thể của ngươi hay không?"

Viêm Long từ trên cao nhìn xuống Cố Nhược Vân, ánh mắt cao ngạo, thật giống như nữ tử nhân loại đứng ở phía dưới y nhỏ bé giống như con kiến! Mà y, lại giống như thần minh cao cao tại thượng.

"Hỏi lại một trăm lần, câu trả lời của ta đều giống nhau! Cơ thể của ta, do bản thân ta làm chủ, tuyệt sẽ không giao cho ngươi."

Cố Nhược Vân lau vết máu ở khóe miệng, đứng lên.

"Hừ, cuồng vọng vô tri!"

Viêm Long không lại nhiều lời vô nghĩa với nàng, một ngụm long tức phun ra từ trong miệng, văng qua phía Cố Nhược Vân.

Ầm!

Long tức giống như lửa, hung hăng đánh vào trên người Cố Nhược Vân, bước chân của Cố Nhược Vân bị một ngụm long tức này đẩy lui về phía sau hai bước, một đầu tóc đen nhẹ bay ở trong cuồng phong, trong con ngươi thanh lãnh mạnh mẽ xuất hiện ra một ý lạnh.

Chương 1056: Đột phá, Võ Đế trung cấp (ba)

Edit: kaylee

"Nhân loại, ngươi nhưng là thật ương ngạnh, nhưng mà thân thể của ngươi, Bản Thánh muốn định rồi!"

Viêm Long cười ‘ha ha’ hai tiếng, thân thể khổng lồ giống như một cơn cuồng phong, thổi quét về phía Cố Nhược Vân.

Mà ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Cố Nhược Vân đã cảm nhận được thực lực Viêm Long có thể phát huy ra.

Có lẽ con rồng này ở thời kỳ cường thịnh là cường giả Võ Thánh, nhưng dù sao hiện giờ nó cũng chỉ là một linh hồn thể! Lại cũng không cách nào phát huy ra lực lượng từng có! Nhưng cho dù như thế, l^q'đ muốn đối phó nàng, cũng không phải là chuyện thật dễ dàng.

Ầm!

Rầm rầm rầm!

Viêm Long có thể là sợ hãi sẽ tổn hại thân thể của Cố Nhược Vân, vì vậy ngược lại là không có lại dùng long tức đối phó nàng. Nhưng mà, thân thể khổng lồ kia từng chút va chạm ở phía trên ngực của Cố Nhược Vân, làm cho trong cổ họng nàng toát ra một loại cảm giác tinh ngọt, lại thật sâu nuốt xuống.

"Loài bò sát đáng chết!"

Trong linh hồn, âm thanh tức giận của Chu Tước vang lên, lửa giận tận trời quát: "Nếu không phải hiện giờ Thượng Cổ Thần Tháp đã phong bế, chỉ bằng loài bò sát này, cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt bản đại nhân! Chủ nhân, ngươi rời đi nơi này trước, chờ lúc ta có thể đi ra chiến đấu giúp người chúng ta lại trở về tìm y tính sổ."

Cố Nhược Vân không nói gì, ánh mắt của nàng liếc về phía Long Hoàng quả phía sau Viêm Long, con ngươi thanh lãnh dần dần kiên định lên.

"Một linh hồn thể mà thôi, vừa rồi ta cũng nói qua, nếu ngươi là bản tôn Viêm Long có lẽ ta còn sẽ kiêng kị, đáng tiếc, Cố Nhược Vân ta không sợ một thứ là linh hồn!"

Bá!

Bỗng nhiên, thân thể Cố Nhược Vân biến thành một tia sáng sắc bén, bay thẳng đến phía Viêm Long.

Viêm Long ngây ngẩn cả người, y chẳng thể nghĩ tới nha đầu kia chẳng những không tính toán chạy trốn, l.q.đ mà còn dám khởi xướng tiến công về phía y? Nàng là không muốn sống nữa sao?

Không bao lâu, Cố Nhược Vân đã đến trước mặt Viêm Long, tay nàng bắt được Viêm Long, há miệng cắn xuống linh hồn của nó.

"Rống!"

Xoẹt!

Linh hồn bị cắn mang theo đau đớn, làm cho Viêm Long tê tâm liệt phế rống lớn một tiếng, thân mình hung hăng vung vẩy, muốn hất nữ tử ở trên người mình xuống.

"Chủ nhân, người điên rồi?"

Đám người Vân Dao sốt ruột kêu lên.

Lúc trước nàng nuốt vào nguyên lực của Tử Tà đã mạo hiểm thật lớn, không nghĩ tới hiện tại ngay cả một con Viêm Long cũng không buông tha? Vạn nhất lực lượng của hai người xung đột, thì nàng tất nhiên sẽ nổ tan xác mà chết!

Đương nhiên, Cố Nhược Vân cũng không để ý đến suy nghĩ của đám người Vân Dao, lại há miệng hung hăng cắn xuống.

Ở trong mắt mọi người, giờ khắc này Cố Nhược Vân rõ ràng chính là điên rồi! Nhưng mà chỉ có bản thân Cố Nhược Vân hiểu rõ, nàng chẳng phải không biết sống chết cắn nuốt lực lượng của người kia.

Mà là, nhu cầu của Thần Khí Cửu Hoàng!

Nàng cảm giác được, hiện tại Cửu Hoàng ở tại trong đầu mình rất là cơ khát, là nó chỉ dẫn nàng cắn nuốt linh hồn của Viêm Long, cho nên, Cố Nhược Vân mới có hành vi như vậy.

"Rống!"

"Rống rống rống!"

Viêm Long đau đến cả người run run, lửa trên người thiêu đốt càng mãnh liệt, loại thời điểm này, lqđ nó đã bất chấp khối thân thể bản thân nhìn trúng này, thầm nghĩ đốt nữ tử ghé vào trên người mình thành tro!

Nhưng mà, Cố Nhược Vân lại giống như cảm thụ không được độ ấm cực nóng kia, vẫn như trước giống như nhấm nháp mỹ thực cắn linh hồn của Viêm Long.

Ầm!

Gió lốc từ trên đỉnh đầu Cố Nhược Vân kéo lên, xoay quanh ở trong toàn bộ Viêm động, Cố Nhược Vân cảm nhận được thân thể đã bão hòa, vội vàng khoanh chân mà ngồi, bắt đầu tiêu hóa một phần lực lượng trong cơ thể mình kia.... ........

Chương 1057: Đột phá, Võ Đế trung cấp (bốn)

Edit: kaylee

"Đại nhân, theo tin tức truy hồn bàn truy tung, Cố Nhược Vân hẳn là ở tại cái thôn trang nhỏ gần đây."

Ngoài thôn Phong Lạc, đoàn người đứng lặng trong hư không.

Đầu lĩnh là một gã nam tử trung niên, cao ngạo hờ hững, ánh mắt lãnh lệ (lạnh lùng độc ác), y nghe được thuộc hạ hội báo, khuôn mặt lộ ra một nụ cười lạnh: "Đi! Bất luận nữ tử kia chạy trốn tới chỗ nào, lee~lqđ cũng không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Nếu không phải vì lúc trước truy hồn bàn xuất hiện một số vấn đề, cũng sẽ không thể mất một tháng mới tìm tới nơi này."

Bá!

Dứt lời, thân mình Lâm Phỉ nhảy lên, lập tức xuất hiện ở bên trong thôn trang.

Lúc này thôn trang vô cùng tường hòa, không có đạo phỉ quấy rầy, nam canh nữ dệt, yên tĩnh mà hạnh phúc. Nhưng mà, hiện giờ nhóm thôn dân thôn Phong Lạc đều thật không ngờ, một ngày này, có một đám khách không mời mà đến, cũng đánh vỡ tường hòa an bình của toàn bộ thôn……..

"Tiểu cô nương, ngươi có từng thấy người trên bức họa này không?"

Cao thủ Lâm gia thoáng nhìn một tiểu cô nương mặt tàn nhang đi qua bên người mình, bỗng chốc giữ lại tay nàng, lạnh giọng hỏi.

Tiểu cô nương rõ ràng bị hành động của người xa lạ này làm hoảng sợ, có chút sợ hãi dời ánh mắt về phía bức họa trong tay đối phương. Nhưng mà, lqđ sau khi nhìn thấy nữ tử áo xanh trên bức họa, bất giác sửng sốt một chút.

Này…….... Này không phải là Niệm Dạ sao?

Tiểu cô nương cắn chặt môi, lúc trước Niệm Dạ là bị thương bị ca ca nhặt về, những người này lại đang tìm tung tích của nàng, chẳng lẽ những người xấu này muốn gây bất lợi cho nàng?

Đối với tiểu cô nương trời sinh tính đơn thuần mà nói, muốn thương hại Niệm Dạ cũng không phải người tốt gì.

Nguyên nhân rất đơn giản!

Ở trong lòng nàng, Niệm Dạ chính là một người tốt, vậy nên người trước mắt tất nhiên là người xấu không thể nghi ngờ.

"Ta….... Ta không biết."

Giọng điệu của tiểu cô nương có chút sợ hãi, trong mắt to sáng ngời tràn đầy vẻ mê hoặc, giống như thật sự chưa từng thấy nữ tử bên trong bức họa.

"Đại nhân, nàng đang nói dối," Tên cao thủ Lâm gia giữ chặt tiểu cô nương kia xoay người đi đến trước mặt Lâm Phỉ, củng củng nắm tay, nói: "Trên truy hồn bàn biểu hiện, Cố Nhược Vân đã từng tới nơi này, nơi này có hơi thở nàng lưu lại, chỉ là sau này lại rời đi! Nhưng mà, thôn nhỏ này cũng dám gạt người Lâm gia chúng ta, còn giấu diếm tin tức Cố Nhược Vân đã tới nơi này, chúng ta nên xử trí như thế nào?"

Lâm Phỉ trầm mặc một lúc lâu, hơi hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt kia che kín đường cong lạnh lùng.

"Một người không lưu! Ta muốn làm cho Cố Nhược Vân biết, nàng dám can đảm chạy trốn Lâm gia chúng ta thì phải trả giá lớn!"

Giá lớn kia, chính là xuống tay với bất kỳ người nào có quan hệ với nàng!

"Tuân mệnh!"

Mọi người Lâm gia củng củng nắm tay, cùng kêu lên hồi đáp.

Lâm Phỉ cười lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người, đi ra phía ngoài thôn trang.

Phía sau y truyền đến âm thanh chém giết và kêu to, không làm cho y dừng bước lại một chút nào, l/q'đ đối với thế lực như Lâm gia mà nói, một đám thôn dân chỉ là tồn tại giống như con kiến mà thôi.

Loại phế vật vô dụng giống như bọn họ, cho dù là giết ngàn vạn cũng không có chuyện gì!

"Cố Nhược Vân, dù ngươi chạy tới chân trời góc biển, Lâm Phỉ ta cũng sẽ bắt được ngươi, càng làm cho ngươi thể hội một chút cái gì gọi là tuyệt vọng!" Lâm Phỉ dừng bướ chân, nhìn bầu trời chỗ không xa, phía trên khuôn mặt mang theo tươi cười lạnh lẽo.

... ...... ....

Lúc này, Cố Nhược Vân còn đang đột phá trong Viêm động, lại không biết hiện giờ thôn trang nhỏ gặp huyết tẩy! Nếu nàng có thể biết Lâm gia chẳng những có thể truy tung theo hơi thở của nàng, mà còn huyết tinh tàn nhẫn như thế! Có lẽ, nàng sẽ không lựa chọn rời đi thôn Phong Lạc sớm như vậy.

Chương 1058: Đột phá, Võ Đế trung cấp (năm)

Edit: kaylee

"Hô."

Cố Nhược Vân thở ra một ngụm khí đục, chậm rãi mở đôi mắt, trên mặt của nàng mang theo một nụ cười yếu ớt: "Rốt cục đột phá đến Võ Đế trung cấp, cũng không thẹn đến không một chuyến này."

Nói xong lời này, ánh mắt của nàng lập tức dừng ở trên người Viêm Long run run rẩy rẩy bên cạnh.

Hiện giờ Viêm Long kia nào còn uy phong vừa rồi? Trong mắt đều là hoảng sợ cùng oán giận, llêquýđôn còn có ủy khuất thật sâu kia. Nhất là thân thể hắn, cũng không còn có ngăn nắp lúc ban đầu, ngược lại trở nên trong suốt, giống như là một trận gió có thể thổi tan linh hồn của hắn.

Xem ra, hành động vừa rồi của Cố Nhược Vân, quả thật mang đến bị thương không nhỏ cho linh hồn của hắn.

"Long Hoàng quả ta cầm đi, ngươi không có ý kiến đi?"

Cố Nhược Vân nhíu mày.

Nếu không phải lúc trước thân thể xuất hiện bão hòa, nàng thật muốn cắn nuốt toàn bộ Viêm Long này.

Đáng tiếc, nàng không chịu nổi lực lượng lớn như vậy.

Viêm Long vội vàng gật gật đầu, hắn dám có ý kiến sao? Nha đầu kia căn bản chính là người điên! Bản thân đều sắp đem ra tất cả hỏa diễm cả đời, còn không thể thiêu chết nàng, càng làm cho nàng thiếu chút ăn mình.

Nghĩ đến điên cuồng vừa rồi của nữ tử, trong lòng Viêm Long lập tức không ngừng chột dạ.

"Hả?" Cố Nhược Vân như cười như không: "Cơ thể của ta còn muốn sao?"

Viêm Long vội vàng lắc đầu, hắn còn có lá gan gì nhìn trộm thân thể của nàng? Chỉ cầu đồ điên này nhanh chóng rời đi chỗ này!

Tuy rằng linh hồn bị vây ở chỗ này không có tự do, nhưng cũng tốt hơn hồn phi phách tán! Mà bị đồ điên này cắn nuốt qua, linh hồn của mình trở nên vô cùng suy yếu, phỏng chừng hiện tại thực lực ngay cả Võ Hoàng cũng chưa chắc có.

Cho nên, lại dựa vào cái gì cướp đi thân thể của đồ điên này?

"Vậy nếu ngươi không có chuyện gì, thì ta đi đây."

Cố Nhược Vân đứng lên, ở dưới ánh mắt ai oán của Viêm Long kia đi về phía Long Hoàng quả, hái xuống một trái cây được chúng hoa vây quanh kia, dè dặt cẩn trọng dùng một khối bố bao lại.

"Không nghĩ tới đi đến thôn Phong Lạc còn có thể có thu hoạch lớn như vậy," Cố Nhược Vân nhẹ cười rộ lên: "Nhưng mà, đây đều là công lao của Tiểu Vũ, lee~lqđ cho dù hiện tại ta không có thời gian dạy nàng y thuật, nhưng ở trước khi rời đi, đưa nàng mấy bản y thuật cũng không sai."

Mảnh Viêm động này là ở phía sau núi thôn Phong Lạc, vì vậy chỗ Cố Nhược Vân cách thôn Phong Lạc chẳng phải rất xa, trước khi nàng rời đi chỗ này, còn có thể về xem.

Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân không chút chần chờ, lập tức đi về phía ngoài Viêm động.

"Rốt cục đồ điên này cũng đi rồi."

Nhìn thấy Cố Nhược Vân rời đi, Viêm Long nhẹ nhàng thở ra, ai oán nói: "Chỉ là linh hồn của ta bị nàng ăn nhiều như vậy, phải tĩnh dưỡng bao nhiêu năm mới có thể khôi phục? Hi vọng về sau đừng nhìn thấy người điên này nữa! Đáng sợ! Hiện tại nhân loại đều điên cuồng như vậy sao?"

Viêm Long vội vã lắc lắc đầu.

Nó bị nhốt ở trong này mấy ngàn năm, đã mấy ngàn năm không có tiếp xúc qua thế giới bên ngoài. Nếu hiện tại nhân loại đều điên cuồng như thế này mà nói, thì rõ ràng hắn ở chỗ này cả đời còn tốt hơn, miễn cho ngày nào đó bị đồ điên này biến thành điểm tâm mà ăn.

Cố Nhược Vân thật không ngờ, một hành động ngoài ý muốn của mình, làm cho sau này rất nhiều người đi nhầm vào Viêm động đều may mắn còn sống.... ...... ....

Thôn Phong Lạc.

Ở ngoài thôn trang, Cố Nhược Vân dừng bước lại, nàng nhìn khối bảng hiệu thuộc về thôn Phong Lạc rơi xuống kia, khuôn mặt thanh lệ dần dần trầm xuống, mắt trong veo xuất hiện một mảnh thâm trầm.

"Ta rời đi mới vài ngày, thôn Phong Lạc xảy ra chuyện gì ? Không biết vì sao, ta có một loại dự cảm không tốt…....."



Chương 1059: Đột phá, Võ Đế trung cấp (sáu)

Edit: kaylee

Thôn Phong Lạc, lqd yên tĩnh bình an ban đầu cùng tồn tại kia, hiện giờ lại bị huyết sắc nhuộm kín, toàn bộ thôn trang đều biến thành một mảnh không khí trầm lặng.

Mà trong nháy mắt Cố Nhược Vân bước vào thôn trang kia, lập tức nhìn thấy tình cảnh trước mắt này.... ......

Trên đất bùn đất, nằm vô số hương dân quen thuộc, dưới thân bọn họ đều bị máu tươi xâm nhiễm, tản mát ra khí huyết tinh dày đặc. Mà trước đó, những thôn dân này còn nhiệt tình chiêu đãi nàng.

Nhưng mà, giờ này khắc này, rốt cuộc nàng nhìn không thấy tươi cười thuần phác kia, thay vào đó lại là một mảnh như tro tàn.

"Ta rời đi vài ngày rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục là ai giết bọn họ?"

Bước chân của Cố Nhược Vân có chút lảo đảo, âm thanh đều cảm thấy run lên.

Sau đó, nàng thấy được khuôn mặt tàn nhang nhỏ nhắn trắng bệch bên trong vũng máu, nhưng mà bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại không cách nào triển lộ ra tươi cười hồn nhiên hoạt bát của nàng, chỉ có đôi mắt không hề có sắc thái kia mở rất lớn, giống như chết không nhắm mắt.

Cố Nhược Vân vươn tay mình ra, nhẹ nhàng đặt ở phía trên mí mắt nàng, chậm rãi vuốt mí mắt nàng.

... .......

"Niệm Dạ, ngươi biết không? Giấc mộng của ta chính là trở thành một Y Sư vĩ đại, ta muốn cứu người! Thậm chí muốn đoạt mạng người từ trong tay Diêm Vương!"

"Niệm Dạ, ngươi còn có thể trở về sao?"

"Thật sự? Chúng ta đây ngoéo tay, không cho ngươi gạt ta."

... .....

Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm đôi mắt lại, thật lâu sau, nàng mới lặng lẽ mở ra, nhìn về phía tiểu cô nương ngã vào bên trong vũng máu, lẩm bẩm nói: "Tiểu Vũ, ta đã trở về, đáng tiếc ta về trễ, l^q'đ nhưng mà ngươi yên tâm, bất kể là ai làm ra việc đồ thôn đối với thôn Phong Lạc, ta đều sẽ không bỏ qua!"

"Niệm Dạ…...."

Ngay ở lúc Cố Nhược Vân đứng dậy, một âm thanh suy yếu vang lên sau lưng nàng, làm cho thân thể của nàng mạnh mẽ cứng lại, vội vàng muốn tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh kia ở trong phần đông thi thể.

"Niệm Dạ….."

Âm thanh kia lại vang lên, mang theo suy yếu khẽ gọi. Mà giờ phút này, Cố Nhược Vân mới tìm được người phát ra tiếng nỉ non.

"Hoa thẩm."

Cố Nhược Vân bước nhanh đi đến bên người Hoa thẩm, nâng thân thể của nàng lên, nói: "Người còn sống? Chỗ ta có dược, người nhanh ăn vào."

"Không," Hoa thẩm lắc lắc đầu, toàn thân cao thấp của nàng đều bị máu tươi xâm nhiễm, âm thanh cũng là hữu khí vô lực: "Cơ thể của ta……. Ta tự mình biết, đã vô dụng……... Chỉ là…….... Chỉ là ta không nghĩ tới, l.q.đ ta có thể kiên trì đến khi ngươi trở về."

"Hoa thẩm……." Trái tim Cố Nhược Vân co rút đau đớn, muốn nói gì đó, lại bị lời nói của Hoa thẩm đánh gãy.

"Niệm Dạ, đám người kia…….. Đám người kia là tới tìm ngươi, ta giống như nghe được cái gì….... Cái gì Lâm gia."

Hoa thẩm nói mỗi một chữ đều thở hổn hển, vẫn là kiên trì nói ra lời nói của mình.

Lâm gia!

Ầm!

Trong lòng Cố Nhược Vân xuất hiện ra lửa giận hừng hực mãnh liệt, lửa giận như là muốn tiêu diệt cả trời đất này.

Thế nào nàng cũng không nghĩ tới, diệt thôn Phong Lạc sẽ là Lâm gia!

"Niệm Dạ……." Hoa thẩm thấy được căm giận ngút trời trên mặt Cố Nhược Vân, còn có tự trách và áy náy kia, có chút suy yếu mở miệng nói: "Ngươi là một người tốt, chúng ta không trách ngươi, ta….... Chúng ta chỉ đổ thừa những kẻ nhẫn tâm kia, lúc trước nếu không có ngươi….... Có lẽ, chúng ta cũng không cách nào diệt đạo phỉ, cũng qua không được vài ngày thanh tịnh…..... Cho nên, chúng ta đều không trách ngươi."

"Hoa thẩm! Người ăn dược, nói không chừng còn có thể sống tiếp, ta.... ...."

"Thật sự……. Thật sự không cần," Hoa thẩm lắc lắc đầu, âm thanh của nàng càng ngày càng yếu, như là bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất: "Người thân của ta, người quen…….. Còn có nhóm thôn dân đều đã chết, lqđ cho dù có thể cứu, ta cũng không muốn bị cứu, Niệm Dạ, ngươi là hài tử tốt thiện lương, thôn nhân Phong Lạc chúng ta…... Đều không trách ngươi."



Chương 1060: Lại đột phá, Võ Đế cao cấp (một)

Edit: kaylee

Người tốt? Thiện lương?

Nghe được mấy từ này Cố Nhược Vân rất muốn cười.

Nàng chưa bao giờ là một người thiện lương, mất đi sinh mệnh ở trong tay nàng cũng nhiều đếm không xuể! Nhưng mà, nàng cũng chưa từng thương hại một người vô tội nào!

Người nàng giết, tất cả đều đáng chết!

Nhưng mà, nàng không từng dự đoán được, Lâm gia sẽ giết hại tàn nhẫn như vậy, bởi vì thù hận giữa bọn họ, l^q'đ đã dẫn lửa giận đến trên người các thôn dân vô tội!

Nếu nàng không diệt cả Lâm gia, nàng thề không bỏ qua!

"Hoa thẩm, người yên tâm, ta sẽ báo thù cho các người, lúc đó, ta chắc chắn lấy đầu người Lâm gia đến trước mộ phần của các ngươi bồi tội!"

Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn kia của Hoa thẩm lộ ra một nụ cười trấn an, suy yếu nói: "Vậy…... Ta yên tâm rồi."

Phanh!

Tay nàng trượt xuống từ trên tay Cố Nhược Vân, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, rồi sau đó lập tức không có động tĩnh gì.

Cố Nhược Vân đặt thi thể Hoa thẩm xuống đất, chậm rãi đứng lên, ánh mắt nàng nhìn về phía bầu trời chỗ không xa, âm thanh mang theo túc sát cùng với tiếng cười điên cuồng kia lưu động ở toàn bộ thôn Phong Lạc.

"Lâm gia, Lâm Phỉ! Cố Nhược Vân ta tại đây thề, tất không chết không ngừng với các ngươi! Mà từ nay về sau, lqđ trên đời này sẽ không lại có Lâm gia! Nếu ai cản ta, ta sẽ giết kẻ đó! Cho dù là cường giả Đệ Nhất thành xuất động, cũng đừng muốn cứu người từ trong tay ta!"

Những thôn dân này thiện lương thuần phác như vậy.

Rõ ràng là bị nàng liên lụy, lại đến chết cũng không trách nàng.

Cho nên, người thương hại bọn họ đều đáng chết!

"Vệ Y Y, các ngươi giúp ta an táng những thôn dân này."

Cố Nhược Vân phóng ra đám người Vệ Y Y từ trong Thần Khí, trong mắt trong veo sát ý không giảm, ngược lại càng sâu: "Sau đó, cũng là lúc chúng ta cho người Lâm gia dạy dỗ thảm thống!"

... .....

Bên trong rừng cây, gió mát dập dờn.

Nữ tử mặc áo xanh, dựa cây mà ngồi, phía trên khuôn mặt thanh lệ kia của nàng tràn đầy lạnh lùng, trong đôi mắt thanh lãnh không chứa cảm xúc gì.

Bá bá bá!

Đúng lúc này, mấy bóng dáng cường hãn bay vút đến từ xa xa, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Cố Nhược Vân.

Nhưng mà, nàng lại luôn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn những cường giả đó một cái, giống như là chưa từng nhận thấy được bọn họ đã đến.

"Cố Nhược Vân, cuối cùng chúng ta cũng tìm được ngươi!" Lâm Phỉ cười lạnh một tiếng, giọng điệu trào phúng nói: "Ngươi còn muốn chạy trốn từ trong tay Lâm gia chúng ta? Quả thực chính là nằm mơ! Hiện tại sao ngươi lại không chạy? Có bản lĩnh ngươi tiếp tục chạy, lqd ha ha ha!"

"Chạy?"

Rốt cục Cố Nhược Vân cũng có phản ứng, bên môi của nàng nâng lên một độ cong nhàn nhạt: "Ta là đang chờ các ngươi xuất hiện, một khi đã như vậy, vì sao ta đây phải chạy?"

"Hừ!"

Lâm Phỉ vẻ mặt khinh miệt, từ trên cao nhìn xuống Cố Nhược Vân: "Như thế xem ra, ngươi là cảm thấy mình không có hi vọng sinh tồn, cho nên muốn chui đầu vô lưới?"

Cố Nhược Vân nghiêng đầu, nhìn về phía nam tử trung niên đứng lặng trong hư không.

"Ta hỏi ngươi, ngươi là thế nào truy tìm được tung tích của ta?"

Nàng đã mai danh ẩn tích, theo lý thuyết, những người này không thể biết nàng có quan hệ với thôn dân thôn Phong Lạc.

"Ha ha!" Lâm Phỉ ‘ha ha’ cười phá lên: "Muốn tìm ngươi rất dễ dàng! Trên tay ta có Thần Khí truy tung linh hồn người, cho nên, chỉ cần ngươi không hồn phi phách tán, cho dù táng vào hoàng thổ ta đều có thể tìm được ngươi!"

"Phải không?" Cố Nhược Vân nở nụ cười.

Trong tươi cười của nàng ẩn chứa sát khí lạnh thấu xương, âm thanh lạnh lùng nói ra.

"Như vậy, thôn dân thôn Phong Lạc, là người Lâm gia các ngươi giết?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro