Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1041 - 1050

Chương 1041: Thượng Cổ Thần Tháp gặp biến cố (sáu)

Edit: kaylee

"Lâm gia?"

Nàng chậm rãi mở đôi mắt, nở nụ cười lạnh, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng khuôn mặt cao ngạo của Lâm Phỉ, lqđ từng câu từng chữ nói: "Chờ sau khi ta rời đi, ngươi trở về nói cho gia chủ Lâm gia các ngươi, hai năm sau, ta thì sẽ đi Lâm gia tìm y! Người đang làm, trời đang nhìn, y làm bất cứ chuyện gì, một ngày kia, tất sẽ có người tiến đến hồi báo cho y."

Hai năm!

Nàng cho bản thân thời gian hai năm!

Hai năm sau, nàng nhất định sẽ đi Lâm gia tìm y! Thuận tiện, làm cho y trả cho mình một cái công đạo.

Sau khi nói xong lời này, khí thế trên người Cố Nhược Vân lại bắt đầu khởi động ra, vọt qua phía một gã cao thủ Lâm gia cách nàng gần nhất.

Tên cao thủ kia còn không có phản ứng lại, một cái tay lạnh như băng đã rơi xuống phía trên cổ của hắn ta, ‘phịch’ một tiếng, cái cổ kia không có bất kỳ dấu hiệu gì bị tay nàng kéo xuống, máu tươi mạnh mẽ chảy ra, nhiễm đỏ cả rừng rậm.

"Nàng muốn chạy trốn?" Rốt cục Lâm Phỉ phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng phân phó nói: "Ngăn lại nàng cho ta."

Cùng lúc đó, thân thể của y cũng nhanh chóng phóng về phía Cố Nhược Vân.

Thân là một cường giả Võ Thánh, tốc độ của Lâm Phỉ tự nhiên nhanh hơn Cố Nhược Vân, nhưng đúng lúc này, Cố Nhược Vân tùy tay nắm lên một người ném tới phía Lâm Phỉ.

Thiếu hai người, vòng vây tự động bị tan rã.

Cho nên, Cố Nhược Vân không có bất kỳ sự chần chờ nào, nhanh chóng bay về phía chỗ không xa.

Lâm Phỉ dùng một quyền đánh thân thể bay tới ra ngoài, nhìn về phía Cố Nhược Vân đang chạy trốn, llêquýđôn~ tươi cười bên môi càng âm trầm, tràn ngập lửa giận: "Cố Nhược Vân, ngươi muốn chạy thoát từ trong tay ta? Vậy ngươi cũng quá coi thường Lâm Phỉ ta! Nếu ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, có lẽ còn không bị tra tấn gì. Nhưng ngươi lại cố tình muốn giãy dụa trước khi chết! Một khi đã như vậy, thì đừng trách người Lâm gia chúng ta không hiểu thương hương tiếc ngọc!"

Dứt lời, Lâm Phỉ phất phất tay, lạnh giọng nói: "Đuổi cho ta."

... ......

Bên trong rừng cây rậm rạp, một bóng dáng nhanh chóng xuyên qua cây cối, máu tươi đã nhiễm đỏ xiêm y của nàng, nàng lại giống như không biết đau đớn, liều mạng chạy trốn về phía trước.

Một quyền kia của Lâm Phỉ, quả thật làm cho nàng bị thương không nhẹ, nhưng mà nàng cũng không thể dừng lại, một khi dừng lại, đợi nàng chính là vận mệnh tử vong!

"Tiếp tục như vậy không được, ta phải tìm một chỗ trốn một chút."

Cố Nhược Vân tùy tay cầm lấy một viên đan dược, nhét vào trong miệng, sau khi đan dược này vào miệng, đau đớn trong cơ thể nhưng là giảm bớt không ít, chỉ là khí thế cường đại phía sau càng ngày càng gần, làm cho lòng của nàng cũng theo đó nâng lên.

Nàng đã dùng hết toàn lực, hơn nữa còn nhờ đan dược mới có thể chạy trốn nhanh như vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy người phía sau đã đuổi đến.

Lực lượng Võ Thánh, quả nhiên không thể coi thường!

"Cố Nhược Vân, lúc này đây, ta xem ngươi còn chạy chỗ nào!"

Một âm thanh lãnh ngạo truyền đến từ phía sau, làm cho sắc mặt của Cố Nhược Vân bất giác đại biến, ngay tại trong chớp mắt nàng xuất thần, những người đó đã đến phía sau thân thể của nàng. Nhưng đúng lúc này, Cố Nhược Vân cảm giác được Thượng Cổ Thần Tháp trong cơ thể đột nhiên động một cái, lee~lqđ rồi sau đó đất dưới chân nàng bỗng nhiên dãn ra, trở nên mềm mại giống như cát, ngay sau đó, cả người nàng đều mất đi tri giác, chỉ cảm thấy thân mình không ngừng rơi xuống.... ....

Lâm Phỉ chạy tới thì nhìn thấy bóng dáng Cố Nhược Vân hư không biến mất, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đôi mắt giống như trường kiếm sắc bén, giết người bên trong vô hình, trầm giọng nói: "Tìm ra cho ta! Mặc kệ nàng dùng phương pháp gì rời đi nơi này, đều phải tìm ra nàng, không có bất luận kẻ nào có thể chạy thoát từ trong tay Lâm gia chúng ta!"



Chương 1042: Ta tên là Niệm Dạ (một)

Edit: kaylee

Bên trong sơn động, bị một vầng sáng đỏ chiếu sáng lên, vầng sáng kia giống như màu máu nhuộm ra, minh diễm động lòng người.

Lúc này trong sơn động, lqd một nữ tử mặc áo xanh nằm trên mặt đất, ánh sáng màu máu chiếu xuống, bao phủ thân thể nữ tử. Bởi vì nữ tử này đang ở bên trong hôn mê, nên không có nghe thấy mấy âm thanh trầm thấp trong sơn động kia.

"Ôi? Vừa rồi hình như ta cảm nhận được hơi thở của Thượng Cổ Thần Tháp, chẳng lẽ người nữ tử này chính là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp?"

"Hẳn là không có sai, trừ bỏ chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp, không ai có thể tiến vào chỗ này, nói cách khác, người nữ tử này chính là người đã từng kia, một khi đã như vậy, thứ chúng ta vẫn luôn thủ hộ ở đây, cũng nên vật quy nguyên chủ…...."

Theo tiếng thở dài này biến mất, ánh sáng đỏ trong sơn động đại thịnh, rồi đột nhiên một thanh kiếm nhiễm huyết quang từ chỗ không xa bay vút đến, lqđ không có bất kỳ dấu hiệu gì nhập vào bên trong óc của Cố Nhược Vân.

"Cửu Hoàng đã nhận chủ, cho nên chúng ta nên đưa nàng rời đi nơi này."

Âm thanh trầm thấp kia lại vang lên, rồi biến thành bình tĩnh, rồi sau đó, trong sơn động huyết sắc, một trận cuồng phong nổi lên, cuốn lấy thân thể Cố Nhược Vân, biến mất ở bên trong sơn động này.... ......

... ........

Đau!

Cố Nhược Vân cảm thấy đầu của mình như là muốn phá nát, đau đến lợi hại, cái loại đau đớn như xé rách này làm cho nàng nhịn không được nhíu mày, chậm rãi mở đôi mắt.

Ánh vào mi mắt là một phòng cỏ tranh cũ nát, phòng trong chỉ có một chút bài trí đơn giản, mà nàng nằm ở trên một chiếc giường, y phục nhiễm máu tươi ban đầu đã bị đổi thành bố y sạch sẽ lại mang theo mụn vá, điều này làm cho nàng bất giác sửng sốt một chút, mày càng nhăn càng chặt.

"Ta đây là ở nơi nào? Hơn nữa ta bị thương là ngực, vì sao đau đớn lại là đầu? Nhất là, ta cảm thấy cả người không có khí lực."

Cái loại cảm giác suy yếu này, làm cho Cố Nhược Vân cảm thấy rất là vô lực.

Theo lý thuyết, nàng đã ăn vào đan dược, thời gian dài như vậy thân thể hẳn là sớm đã khôi phục, vì sao lại biến thành như vậy?

"Hả?"

Ngay tại lúc ngón tay của Cố Nhược Vân xoa huyệt thái dương, lại bỗng nhiên phát hiện trong óc mình nhiều ra một thanh kiếm.

Thanh kiếm kia, toàn thân màu đỏ, thân kiếm trên có khắc chín con rồng uy phong lẫm lẫm, Cố Nhược Vân chỉ nhìn thoáng qua, l~qđ đã cảm nhận được khí vương giả tản mát ra từ trên thân kiếm.

Giống như nó mới là vương giả đứng đầu thế gian, bất luận kẻ nào ở dưới chân nó cũng chỉ có thể thần phục!

Thần Khí Cửu Hoàng!

Bỗng nhiên, bốn chữ này xuất hiện ở bên trong óc của Cố Nhược Vân, làm cho vẻ mặt của nàng vô cùng kinh ngạc.

Thần Khí?

Thanh kiếm này, lại là Thần Khí?

Cũng đúng, trừ bỏ Thần Khí ra, lại có vũ khí gì có lực lượng làm cho người rung động như vậy?

Chỉ là nàng không rõ là, khi nào thì thanh Thần Khí này lại xuất hiện ở bên trong óc của nàng.

"Chủ nhân," Trong linh hồn, truyền đến âm thanh suy yếu của Bạch Long: "Linh Khí bị hao tổn, ta cũng bị trọng thương, vốn muốn nhập vào bên trong Thần Khí trong óc ngươi kia, nhưng mà trong Thần Khí kia đã có khí hồn, lực lượng của khí hồn kia rất là cường đại, cự tuyệt ta tiến vào, cho nên ta mới không thể đi vào."

Tuy rằng Bạch Long chỉ là một linh hồn, lại bởi vì trở thành khí hồn của Linh Khí, nếu Linh Khí bị tổn hại, thì hắn cũng sẽ bị trọng thương, cũng may mức độ tổn hại của Linh Khí cũng không phải rất lớn, nếu không mà nói, hắn sẽ theo Linh Khí biến mất mà tan thành khói bụi.

"Thật có lỗi, là ta xem thường lực lượng Võ Thánh," Cố Nhược Vân thở dài, nói: "Ngươi đi vào trong Linh Khí khác tĩnh dưỡng trước đi, chờ ta chữa trị thanh Linh Khí này rồi ngươi trở về."



Chương 1043: Ta tên là Niệm Dạ (hai)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân có thể dưỡng một thanh vũ khí phổ thông thành Linh Khí, cho nên, Linh Khí trong tay nàng thật đúng không ít, l.q.đ tự nhiên có chỗ để cho Bạch Long tĩnh dưỡng thân thể.

"Vâng, chủ nhân."

Bạch Long cúi đầu lên tiếng, với hắn mà nói, hiện tại tĩnh dưỡng linh hồn là quan trọng nhất.

Đúng lúc này, cửa bị một cái tay nhỏ bé đẩy mở ra, sau đó một tiểu cô nương đầu đội hai cái sừng dê bưng một chậu nước đi đến từ ngoài cửa, sau khi nàng ấy nhìn thấy Cố Nhược Vân đã thức tỉnh, cười ‘hì hì’ đi tới trước mặt của nàng.

"Ngươi tỉnh? Lúc trước ca ca đi trên núi săn thú, nhìn thấy ngươi hôn mê bất tỉnh, sợ ngươi gặp phải dã thú hung hiểm, đã mang theo ngươi trở về."

Săn thú theo như lời nàng ấy, tự nhiên không phải là Linh Thú, mà chính là dã thú không có linh trí không cách nào tu luyện tồn tại trên mảnh đại lục này.

Giống như người thường, ở trên đại lục, tất nhiên cũng có dã thú bình thường tồn tại.

"Cảm ơn."

Cố Nhược Vân xoa xoa huyệt thái dương, muốn đứng lên từ trên giường, nhưng mà nàng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, thân mình lảo đảo một chút, lập tức lại ngồi xuống đầu giường.

Xem ra, trong lúc vô ý khế ước thanh Thần Khí này, mang đến cho nàng di chứng không nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn nàng là không có khả năng đi tìm kiếm dược liệu vì Ngọc nhi.

"Cẩn thận," Tiểu cô nương nhìn thấy động tác của Cố Nhược Vân, vội vàng buông chậu gỗ trong tay, nhanh chóng đỡ thân thể của nàng, có chút tức giận nói: "Ngươi bị thương nặng như vậy, nên nghỉ ngơi cho tốt, trong lúc này ngươi cũng đừng lộn xộn."

Cố Nhược Vân nhíu mày, nhìn về phía tiểu cô nương lại bưng chậu gỗ, nói: "Đây là nơi nào, còn có……... Ngươi là ai?"

Tiểu cô nương cầm khăn tay đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, tàn nhang trên mặt theo tươi cười của nàng mà trở nên vô cùng rực rỡ: "Ngươi giống như ca ca gọi ta là Tiểu Vũ là được rồi, nơi này là thôn Phong Lạc, llêqquyýđônn mẫu thân và phụ thân của ta đều chết ở trong tay đạo phỉ, cho nên chỉ có ta và ca ca ở nơi này, đúng rồi, ngươi tên là gì?"

Tên?

Cố Nhược Vân dừng một chút, trầm mặc một lúc lâu, nàng chậm rãi mở miệng: "Ta tên là….... Niệm Dạ."

"Niệm Dạ?" Tiểu cô nương nghiêng đầu, lẩm bẩm nói: "Tên này rất kỳ quái, ngươi tên là Niệm Dạ, là đang tưởng niệm ai sao?"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, cũng không có trả lời nàng ấy, cũng may tiểu cô nương này không có hỏi nhiều, nàng ấy nhìn sắc trời ngoài phòng, tâm tình cực tốt nói: "Mặt trời sắp xuống núi, ca ca cũng nên trở lại."

Xem ra, tiểu cô nương này thật không muốn xa rời huynh trưởng của nàng ấy.

Sau khi nàng ấy nói hết lời, ngoài cửa lập tức truyền đến một hồi động tĩnh, sau đó một nam tử cầm đại cung trong tay đi đến từ ngoài phòng, một bộ áo da hổ, làm cho da thịt của hắn càng thêm ngăm đen.

"Cô nương, ngươi không có việc gì?"

Nam nhân nhìn đến Cố Nhược Vân ngồi ở trên giường, có chút hàm hậu xoa xoa cái ót, cười ‘ha ha’ nói: "Y phục của ngươi là muội muội ta giúp ngươi thay, nhưng mà trong nhà không có gì giống y phục, cũng chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút, hi vọng ngươi đừng để ý."

"Không có việc gì, ta không để ý, theo lý thuyết, ta nên cảm ơn ân cứu giúp của các ngươi."

Cố Nhược Vân cười cười, không cho là đúng nói.

Nghe nói như thế, nam nhân mới nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng lúc nhặt được nàng, trên y phục của cô nương này nhiễm vết máu, lee~lqđ nhưng mà từ khí chất cũng có thể thấy được, nàng khẳng định không phải đến từ thế lực thông thường, cho nên hắn thật sợ nàng sẽ ghét bỏ.

"Cô nương, không biết lúc trước ngươi gặp phải chuyện gì mà bị người đuổi giết, nhưng mà, ngươi có thể an tâm dưỡng thương ở chỗ này, dân phong thôn Phong Lạc chúng ta đều rất thuần phác, ngươi không cần lo lắng cừu gia của ngươi sẽ đuổi đến."



Chương 1044: Ta tên là Niệm Dạ (ba)

Edit: kaylee

Vẻ mặt nam tử thành thực nhìn Cố Nhược Vân, khàn khàn nói.

Mà đối với nam nhân hàm hậu này, trong lòng Cố Nhược Vân nhưng là nổi lên càm tình, nàng mỉm cười, nói: "Cảm ơn."

"Cô nương, vậy ngươi an tâm dưỡng thương đi, có chuyện gì thì nói với ta, ta sẽ giúp ngươi ở trong phạm vi năng lực của mình."

Chống lại tươi cười của nữ tử, sắc mặt nam nhân không khỏi đỏ lên.

Cho tới bây giờ hắn còn chưa từng thấy qua cô nương dễ nhìn như vậy, cho dù là mặc mộc, cũng giấu không được khí chất thanh lãnh tôn quý trên người kia, độc lập với chúng sinh bên trong thế gian.

Đương nhiên, hắn đỏ mặt, không có nghĩa là có ý gì đối với Cố Nhược Vân.

Giống như rất nhiều người gặp được tuấn nam mỹ nữ, đều sẽ nhịn không được liếc mắt xem nhiều một cái mà thôi, này là giới hạn trong thưởng thức, cũng không phải là động tâm! Mà hắn cứu nàng trở về, cũng không phải là bởi vì dung mạo thanh lệ của nàng, mà là, bất kể là ai trọng thương ở trên đường, hắn đều sẽ không ngồi xem mặc kệ.

"Ca, ta đã đói bụng, chúng ta đi nấu cơm được không?"

Tiểu cô nương hoạt bát le lưỡi, làm nũng ôm lấy cánh tay của nam nhân, tựa đầu tới sát thân thể hắn.

"Được." Nam nhân sờ sờ đầu của tiểu cô nương, cả mắt đều là sủng nịch.

Cố Nhược Vân nhìn đôi huynh muội cảm tình rất tốt này, không tự chủ được nhớ tới Cố Sanh Tiêu, con ngươi hơi hơi trầm một chút.

Nàng rời đi Tây Linh đại lục đã lâu như vậy, cũng không biết hiện tại huynh trưởng thế nào. Nhưng mà, dựa theo tính cách của hắn, tuyệt sẽ không tình nguyện cả đời ở lại Tây Linh đại lục.

Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ tiến đến chỗ này!

Mà trước đó, nàng sẽ đánh hạ một mảnh thiên hạ, lúc đó là có thể bảo vệ được an nguy của huynh trưởng.

... ........

Kế tiếp, Cố Nhược Vân cũng không có lại nghĩ chuyện tìm kiếm dược liệu, mà an tâm ở trong thôn trang nhỏ này dưỡng thương. Không thể không nói, rời xa trần thế phồn hoa, thôn trang nhỏ mộc mạc này ngược lại cực kỳ thích hợp tu thân dưỡng tính, nhất là nhóm thôn dân thuần phác này, l^q'đ chẳng những không bởi vì Cố Nhược Vân lai lịch không rõ mà bài xích nàng, ngược lại từng nhà xuất ra đồ ăn đưa tới, chỉ sợ chậm trễ khách nhân đường xa mà đến.

Cố Nhược Vân cũng biết, đối với những người thường đó mà nói, đồ ăn trân quý hơn tất cả thứ khác, lại bởi vì một người xa lạ như nàng mà đem ra, tình ý này, làm cho nàng kiếp này khó quên.

Nàng càng có một loại ý tưởng, chờ sau khi nàng tìm được phụ mẫu, tới nơi này bảo dưỡng tuổi thọ cũng là không tệ.

Ít nhất không có nhiều tranh phong đánh chém như vậy, cũng không có nhiều cạnh tranh giết hại như vậy.... ......

Lúc này, phòng ở nhỏ hẹp cũ nát, Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc nhìn dược liệu chất đống ở trong góc, lại dừng ánh mắt trên người tiểu cô nương ở một bên, hỏi: "Tiểu Vũ, ngươi là Y Sư?"

"Ta đang học tập y thuật," Tiểu cô nương có chút thẹn thùng cười cười: "Nhưng mà còn chưa đủ tốt, đúng rồi, lqđ lúc trước ngươi bị thương, vết thương trên thân thể chính là ta băng bó cho ngươi, nếu y thuật của ta đủ tinh mà nói, ngươi cũng không cần nửa tháng cũng chưa khôi phục."

Cố Nhược Vân cười cười, vết thương trên thân thể nàng sớm đã tốt rồi, sở dĩ luôn luôn không có thể khôi phục, là di chứng khế ước Thần Khí Cửu Hoàng lưu lại.

"Niệm Dạ, ngươi biết không? Giấc mộng của ta chính là trở thành một Y Sư vĩ đại, ta muốn cứu sống! Thậm chí muốn đoạt lấy mạng người từ trong tay Diêm Vương!"

Hai mắt tiểu cô nương sáng lên, tàn nhang trên mặt cũng theo ánh sáng trong mắt nàng trở nên vô cùng dễ nhìn, chỉ là không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt vốn tỏa sáng lại ảm đạm xuống.



Chương 1045: Ta tên là Niệm Dạ (bốn)

Edit: kaylee

"Năm đó, phụ mẫu bị đạo phỉ thương hại, vốn còn chưa chết, đáng tiếc bởi vì đi y quán quá muộn, nên không thể cứu trở về."

Hồi tưởng chuyện xưa, tiểu cô nương nức nở lên: "Nếu lúc đó ta biết y thuật thì tốt rồi, ta đã có thể cứu phụ mẫu ta, lqđ cũng bắt đầu từ khi đó, ta thề nhất định phải tự học thành tài! Không lại để cho bất kỳ gia đình nào trải qua sinh ly tử biệt!"

Đây là giấc mộng của nàng.

Cũng là mục tiêu theo đuổi từ trước tới nay.

Cố Nhược Vân cười cười: "Qua hai ngày nữa ta phải rời khỏi nơi này, chờ ta xong việc trở về, ta dạy cho ngươi y thuật được không?"

"Niệm Dạ biết y thuật?" Tiểu cô nương nghiêng đầu, hai cái sừng dê có vẻ rất là đáng yêu, tò mò chớp cặp mắt sáng ngời kia.

"Biết một ít, chính là trước đó, ta muốn hỏi ngươi một chút, cây hoa màu đỏ này ngươi lấy được từ chỗ nào?"

Cố Nhược Vân lấy ra một cây hoa nhỏ màu đỏ từ trong đống dược liệu nhỏ, đôi mắt lóe sáng.

Từ lúc nàng vừa tiến vào chỗ này, đã phát hiện cây hoa nhỏ này!

Không nghĩ tới ở loại địa phương như thôn Phong Lạc này, vậy mà có thể phát hiện dược liệu thứ hai nàng vốn muốn tìm kiếm.

Huyết Nguyệt hoa, bình thường sinh tồn ở nơi cực kì nóng bức dược liệu, hơn nữa là dược liệu đan xen với Long Hoàng quả! Mà Long Hoàng quả này, lee!lqđ chính là dược liệu cần dùng đến khi luyện chế Hoạt Cốt Sinh Cơ đan!

"Ôi, ngươi nói đóa hoa nhỏ này sao?" Vẻ mặt tiểu cô nương rất kỳ lạ, nàng nghĩ nghĩ, nói: "Lúc trước ca ca đi săn thú, phát hiện một cái động rất nóng, cây hoa nhỏ này hắn hái từ trong động kia."

"Tốt, ta đã biết."

Cố Nhược Vân thả Huyết Nguyệt hoa xuống, cười cười, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi."

Nàng cần là Long Hoàng quả, Huyết Nguyệt hoa này không có tác dụng gì đối với nàng.

Có lẽ là lúc nàng nên rời đi nơi này.

... ........

Lúc này, ở ngoài thôn trang, một đám đạo phỉ cầm đao thương côn kiếm trong tay vọt vào từ thôn ngoại, nhất thời, toàn bộ thôn dân thôn Phong Lạc đều một trận gà bay chó sủa, bắt đầu đau mắng ra tiếng, l.q.đ cuối cùng lại không phải là đối thủ của nhóm đạo phỉ này, cả nam lẫn nữ đều bị đám trộm cướp này trói hai tay, áp giải đến phía trên quảng trường ngoài thôn.

Cố Nhược Vân và Tiểu Vũ mới đi ra từ phòng nhỏ, đã nhìn thấy cửa phòng bị một đám mãng hán (hán tử lỗ mãng) đụng mở ra, không phân trần đã tiến lên muốn trói chặt hai người.

Tiểu Vũ lập tức phát hoảng, vội vàng trốn phía sau Cố Nhược Vân, lộ ra đôi mắt sợ hãi kia, sợ hãi nhìn nhóm cường đạo trước mắt.

"Dừng tay, các ngươi muốn làm gì?"

Ngay tại lúc những người kia đến gần Cố Nhược Vân, một tiếng hét lớn truyền đến từ ngoài cửa, sau đó lập tức nhìn thấy một nam tử có làn da ngăm đen đi nhanh đến, tức giận nói: "Đám đạo phỉ các ngươi, hàng năm thôn Phong Lạc chúng ta đều đã hiếu kính một nửa đồ ăn sau mùa thu hoạch cho các ngươi! Vì sao hiện tại lại nói chuyện không tính toán gì hết, lại đến đây khó xử người thôn Phong Lạc chúng ta!"

"Chỉ bằng đồ ăn các ngươi cống hiến kia, còn chưa đủ chúng ta nhét kẽ răng! Tần Hạo, ngươi là tự đi theo chúng ta, hay là để chúng ta trói bọn ngươi đi?"

Nói xong lời này, hai gã đạo tặc đã muốn lên đi bắt Cố Nhược Vân và tiểu cô nương phía sau nàng.

Tần Hạo tức đến sắc mặt xanh mét, trên khuôn mặt ngăm đen cương nghị tràn đầy lửa giận, tức giận nói: "Ngươi dám dùng bàn tay bẩn của ngươi chạm vào bọn họ một chút thử xem!"

"Ha ha, chỉ bằng tiểu tử ngươi này cũng dám uy hiếp chúng ta? Chẳng lẽ quên phụ mẫu của các ngươi là chết như thế nào?"

Đám đạo phỉ kia điên cuồng nở nụ cười, tràn đầy khinh thường nói.

Giờ khắc này, bọn họ đều không có phát hiện đôi mắt càng ngày càng lạnh mạc của nữ tử mặc áo xanh kia.



Chương 1046: Ta tên là Niệm Dạ (năm)

Edit: kaylee

"Niệm Dạ.... ..."

Tiểu cô nương sau lưng Cố Nhược Vân không ngừng phát run, trong đôi mắt sáng ngời tràn ngập vẻ sợ hãi: "Bọn họ chính là hung thủ hại chết phụ mẫu! Năm đó, lqđ đám đạo phỉ này chiếm cứ Hắc Nhan sơn cách thôn Phong Lạc không xa, bởi vậy làm ác bốn phương, tất cả thôn xóm bao gồm cả thôn Phong Lạc đều tính toán liên hợp lại đối kháng đạo phỉ, nhưng lại chết thảm trọng, ở khi đó phụ mẫu ta đã mất đi sinh mệnh, đến cuối cùng, các thôn xóm đáp ứng hàng năm cống hiến đồ ăn và tiền tài cho bọn hắn, bọn họ mới thả những người khác, Niệm Dạ…….. Ta rất sợ……….."

Cảm nhận được người phía sau run run, trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên sát khí, đột ngột, nàng nâng lên khóe môi, nở nụ cười: "Nếu bọn họ muốn làm chúng ta đi theo, vậy đi một chuyến lại ngại gì?"

"Niệm Dạ?"

Tần Hạo sửng sốt một chút, không nghĩ tới Cố Nhược Vân sẽ đáp ứng yêu cầu của nhóm đạo phỉ, nhưng mà, nếu để cho nàng rơi vào trong tay đám đạo phỉ này, khẳng định sẽ bị cắn ngay cả xương cốt cũng không thừa!

"Không được, ngươi chỉ là khách nhân thôn Phong Lạc chúng ta," Tần Hạo nhíu mày, nhìn về phía đám đạo phỉ như sói như hổ kia, nói: "Vị cô nương này không phải là người thôn Phong Lạc, diễn'đà@n~lê'quý.đônn chuyện của thôn Phong Lạc chúng ta không có quan hệ gì với nàng, ngươi có thể để cho nàng đi hay không?"

"Tần Hạo, ngươi cũng dám nói điều kiện với đám đạo phỉ chúng ta? Ta mặc kệ nàng là ai, chỉ cần là ở thôn Phong Lạc các ngươi, một người không lưu tất cả mang đi! Nhưng mà rõ ràng cô nương này thức thời hơn ngươi, biết thực lực của đạo phỉ Hắc Nhan sơn chúng ta không thể chống cự, cho nên tính toán ngoan ngoãn đi cùng chúng ta."

Tên đạo phỉ kia kiêu ngạo cười phá lên, con ngươi đáng khinh cũng không ngừng đánh giá Cố Nhược Vân: "Không thể không nói, thôn Phong Lạc ngươi này còn có mỹ nhân như thế, thực không đến không một chuyến."

"Ngươi……."

Tần Hạo nắm chặt nắm tay, thật muốn một quyền đánh vào trên người đạo phỉ này, nhưng hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, như thế nào chiến đấu với người tu luyện?

Cố Nhược Vân nhìn Tần Hạo, không nói gì, chậm rãi đi đến ngoài cửa, nhàn nhạt nói: "Không phải các ngươi muốn dẫn chúng ta đi? Vậy dẫn đường đi, thời gian của ta tương đối khẩn trương, đừng chậm trễ ta đi làm việc khác."

Đám đạo phỉ này nghe được lời Cố Nhược Vân nói, không khỏi sửng sốt một chút.

Nàng có ý tứ gì?

Thế nào đến trong miệng của nàng, bọn họ thân là đạo phỉ trở thành người dẫn đường? Hơn nữa, nàng nói thời gian của nàng khẩn trương? Đừng chậm trễ nàng làm việc khác?

Phải biết rằng, bọn họ nhưng là cường đạo đó, nữ nhân này thật sự một chút cũng không sợ hãi?

"Ca ca, ta rất sợ."

Tiểu Vũ đi đến bên người Tần Hạo, lôi kéo tay áo của hắn, trên mặt tàn nhang tràn đầy vẻ khủng hoảng: "Bọn họ sẽ đối đãi với chúng ta giống như đối đãi phụ thân và mẫu thân sao?"

"Tiểu Vũ, đừng sợ."

Tần Hạo ôm Tiểu Vũ vào trong lòng, trấn an vỗ lưng của nàng, dịu dàng nói: "Ca ca sẽ bảo vệ muội, sẽ không làm cho bất luận kẻ nào thương hại ngươi."

Phụ mẫu đã chết, muội muội này là người thân duy nhất của hắn.

Ở hôm nay, bất luận như thế nào, hắn đều phải bảo vệ tốt nàng!

Phía trên quảng trường ngoài thôn trang, trên người một đám nam nữ buộc chặt dây thừng, bị đưa đến trung tâm, mà chung quanh bọn họ lại là một đám đạo phỉ cầm vũ khí trong tay, llêquýđônnn nhìn thấy ánh mắt hung ác của đám đạo phỉ này, sợ tới mức bọn họ ngay cả một câu cũng không dám nói.

Cũng có người nhát gan trực tiếp tiểu ra quần, nhất thời mùi vị nước tiểu kia truyền bá ở trên toàn bộ quảng trường.

Mà ở phía trước đám đạo phỉ kia, một gã đại hán trung niên khôi ngô ngồi ở phía trên ghế dựa, vẻ mặt dữ tợn có vẻ vô cùng dữ tợn, hơn nữa trên người hắn tản mát ra sát khí, vừa thấy chính là thuộc loại người giết người không chớp mắt.



Chương 1047: Nghiêm trị đạo phỉ (một)

Edit: kaylee

"Niệm Dạ, làm sao ngươi cũng bị bắt tới?"

Sau khi đại thẩm mặc áo hoa nhìn thấy Cố Nhược Vân đi vào trung tâm quảng trường, ánh mắt có chút kinh ngạc, chợt căm giận nói: "Đám đạo phỉ này thật không có nhân tính! Ngay cả một cô nương gia cũng không buông tha, hơn nữa ngươi còn chỉ là đi ngang qua nơi này mà thôi, lúc này đây lại bị thôn Phong Lạc chúng ta liên lụy."

Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Hoa thẩm, những đạo phỉ này rất lợi hại sao?"

"Đương nhiên rất lợi hại," Hoa thẩm thở dài, nói: "Nghe nói thủ lĩnh của nhóm đạo phỉ này là cường giả Võ Vương! Kia nhưng là Võ Vương đó, đối với những người thường chúng ta mà nói, căn bản chính là tồn tại không thể địch nổi! Xem ra lúc này đây, thôn Phong Lạc chúng ta xem như xong đời."

Võ Vương?

Cố Nhược Vân nhún vai.

Ở trong Bắc Tạp lãnh địa, cường giả Võ Vương nhiều đếm không xuể, cho nên thân là người có thực lực Võ Vương, l^q'đ không tính thật xuất chúng, nhưng cũng lưu lạc không đến trình độ đánh cướp thôn dân đi?

Phải biết rằng, bình thường, tu luyện giả đều rất là cao ngạo, bọn họ chưa bao giờ ra tay đối với người thường! Vì vậy cho dù trên đại lục cũng có người thường tồn tại, lại luôn luôn đều là bình yên vô sự.

"Niệm Dạ, lát sau nếu có cơ hội, ngươi chạy nhanh trốn đi, mặc kệ chúng ta, những đạo phỉ này luôn luôn đều là giết người không chớp mắt, rơi xuống trong tay bọn họ không có trái cây tốt để ăn."

Ở dưới loại tình huống này, những thôn dân chất phác đó còn đang lo lắng an ủi Cố Nhược Vân, nhưng là làm cho trong lòng nàng có chút cảm động.

"Yên tâm đi, việc này giao cho ta."

Cố Nhược Vân cười cười, tầm mắt dừng ở trên người đám đạo phỉ phía trước kia.

"Giao cho ngươi?" Hoa thẩm sửng sốt một chút, không rõ Cố Nhược Vân nói lời này là có ý tứ gì: "Niệm Dạ, ta biết ngươi không phải là một người bình thường, phỏng chừng cũng là một tu luyện giả, chỉ là thực lực của những đạo phỉ này bất phàm, nếu ngươi xông lên thì nhất định sẽ chịu thiệt."

Cả đời những thôn dân này cũng không rời đi thôn Phong Lạc, cho nên, bọn họ cũng không biết thế giới bên ngoài, Võ Vương thả tới bên ngoài là không đáng giá nhắc tới, ở trong mắt bọn họ, cũng đã là tồn tại giống như thần.

Cố Nhược Vân nhún nhún vai, trên mặt mang theo tươi cười không cho là đúng, giống như không nghe thấy lời nói của hoa thẩm.

Hoa thẩm nhìn thấy Cố Nhược Vân không để lời nói của mình ở trong lòng, nhưng là sốt ruột lên: "Niệm Dạ, ta xem ngươi tuổi quá nhỏ, lqđ cho dù thiên phú không tệ, hẳn là cũng chỉ đạt đến cảnh giới Võ Tướng mà thôi, căn bản không phải đối thủ của nhóm đạo phỉ này."

Nhóm đạo phỉ Hắc Nhan sơn đã sớm nói, thiên phú của thủ lĩnh bọn họ rất là cường đại, tuổi giống như thủ lĩnh tới Võ Vương, ở trên đại lục có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì vậy Cố Nhược Vân còn trẻ như vậy, cho dù thiên tài cỡ nào, hẳn cũng chỉ là một Võ Tướng.

Đương nhiên, hoa thẩm thuần phác cũng không biết, trên đời này có một loại thứ, gọi là —— thổi phồng!

"Xem ra mọi người đều đến đông đủ."

Đầu lĩnh đạo phỉ đứng lên từ ghế tựa, ánh mắt hung tàn quét về phía nhóm thôn dân phía dưới, trên mặt mang theo tươi cười tàn nhẫn: "Hôm nay, ta muốn tuyên bố một việc! Hàng tháng thôn Phong Lạc các ngươi đều phải hiếu kính cho Hắc Nhan sơn chúng ta một nữ nhân, nếu thiếu một tháng không làm được, ta đây sẽ đến thôn Phong Lạc giết hai người!"

Cái gì?

Vừa nghe lời này, các nam nhân thôn Phong Lạc đều tập thể bạo động.

"Ngươi kêu chúng ta dùng nữ nhân đổi lấy tham sống sợ chết? Chúng ta tuyệt đối làm không được! Này hoàn toàn là tổn hại tôn nghiêm nam nhân của chúng ta!"

"Không sai! Các huynh đệ, chúng ta không cần lại nghe theo lời những đạo phỉ này nói! Hắn bắt chúng ta hàng năm đều cống hiến hơn phân nửa bộ phận đồ ăn cho bọn hắn còn chưa tính, lee~lqđ hiện tại vậy mà còn đánh chủ ý lên thê nữ của chúng ta! Là nam nhân thì không cho phép bất luận kẻ nào làm bẩn thê tử của chúng ta! Cho nên, chúng ta thà rằng chết cũng tuyệt sẽ không để cho người ta bắt nạt người thân!"



Chương 1048: Nghiêm trị đạo phỉ (hai)

Edit: kaylee

Sắc mặt của đầu lĩnh đạo phỉ từng chút lạnh xuống, sau khi trông thấy biểu cảm bất mãn kia của hắn, một gã đạo tặc bên cạnh vội vàng đứng dậy, nổi giận nói: "Các ngươi thật to gan, diễnđ@n~lê'quý\đôn thủ lĩnh nhà chúng ta coi trọng thê nữ của các ngươi là vinh hạnh của các ngươi, bên ngoài không biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ thủ lĩnh của chúng ta! Các ngươi có cơ hội này còn không cảm kích? Chẳng lẽ các ngươi quên thủ lĩnh của chúng ta là cường giả Võ Vương! Cường giả Võ Vương biết là cái gì sao? Toàn bộ đại lục cũng chỉ có năm cường giả Võ Vương!"

Tên đạo phỉ kia vươn năm ngón tay, đắc ý dào dạt nói: "Thủ lĩnh nhà ta chính là một trong số năm người mạnh nhất kia, về phần đã ngoài Võ Vương, ha ha, ta nói cho các ngươi biết, đã mấy trăm năm không tồn tại! Nhưng thấy các ngươi quả nhiên là một đám dân quê chưa từng thấy việc đời, ngay cả thân phận của thủ lĩnh nhà ta cũng không biết còn dám ở đây kiêu ngạo, biết chữ chết viết như thế nào sao?"

Hai tay Cố Nhược Vân khoanh trước ngực, cười tủm tỉm nhìn tên đạo phỉ đang hăng say khoác lác kia.

Cường giả Võ Vương đại lục chỉ có năm? Đầu lĩnh đạo tặc này còn là một trong số người mạnh nhất đó? Hơn nữa, phía trên cường giả Võ Vương đã mấy trăm năm đều không có xuất hiện qua?

Y ba hoa như vậy, là thế nào sống đến bây giờ? Thế nào cường giả trên đại lục này không có tới giết y?

Đương nhiên, Cố Nhược Vân cũng rõ ràng, cho dù những cường giả kia biết sự thổi phồng của y, phỏng chừng cũng chỉ coi y là tiểu sửu nhảy nhót, sẽ mặc kệ. Mà y, cũng chỉ có thể lừa gạt một số thôn dân chưa từng thấy việc đời gì.

"Đầu lĩnh đạo phỉ này mạnh đến loại trình độ này," Hiển nhiên hoa thẩm đã tin lời nói này, than nhẹ một tiếng, khuyên: "Niệm Dạ, lqđ ngươi đừng xúc động, y thân là một trong những người mạnh nhất đại lục, ngươi khẳng định đánh không lại y, đợi lát nữa chúng ta cầu tình, làm cho y thả ngươi rời đi, dù sao ngươi cũng không phải người thôn Phong Lạc, rời đi nơi này, thì chuyện gì cũng không có."

"Ta đã nói rồi, chuyện này giao cho ta là được," Cố Nhược Vân khẽ cười ra tiếng, con ngươi thanh lãnh kia vẫn luôn nhìn nhóm đạo phỉ như tiểu sửu nhảy nhót, tươi cười trên mặt càng sâu: "Vừa rồi các ngươi nói, mạnh nhất đại lục chính là Võ Vương? Những người cấp Võ Hoàng căn bản là không tồn tại?"

Giọng nói của nàng rất là trong trẻo, dừng ở trong đám người yên tĩnh, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Đó là đương nhiên," Đạo phỉ trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, tiếp tục thổi phồng nói: "Ta nói cho các ngươi biết, thủ lĩnh nhà chúng ta không chỉ là một trong những người mạnh nhất đại lục, mà còn là Võ Vương trẻ tuổi nhất! Võ Vương khác đều đã sắp bước vào hoàng thổ, llêquýyđônn mà trung niên đã đạt đến cảnh giới này, cũng chỉ có thủ lĩnh nhà chúng ta! Cho nên, thủ lĩnh nhà chúng ta là một nhân vật thiên tài trên đại lục, chỉ có thứ nhất, không có thứ hai! Có lẽ y sẽ là người đầu tiên đột phá đến Võ Hoàng trong mấy trăm năm này, các ngươi ngẫm lại xem, Võ Hoàng là cường hãn cỡ nào? Mà có thể hiến nữ nhân cho nhân vật cường đại như thế, không phải các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh hay sao?"

Cố Nhược Vân nhíu mày, như cười như không nói: "Thế nào ta không biết người cường đại nhất trên đại lục biến thành Võ Vương ? Như thế, những Võ Hoàng đó còn có Võ Tôn, càng hơn là Võ Đế đi nơi nào?"

Nhìn thấy Cố Nhược Vân khiêu khích đầu lĩnh đạo phỉ như thế, hoa thẩm vội vàng lôi kéo tay áo của nàng, muốn làm cho nàng bớt tranh cãi, vạn nhất chọc giận những kẻ giết người không chớp mắt đó, thì nàng cũng đừng nghĩ rời đi.

"Niệm Dạ."

Tiểu cô nương cũng có chút lo lắng, khuôn mặt tàn nhang nhỏ nhắn không khỏi mang theo sốt ruột.

"Ngươi đừng nói nữa, những người này thật đáng sợ, bọn họ làm bị thương ngươi."



Chương 1049: Nghiêm trị đạo phỉ (ba)

Edit: kaylee

Nàng thật có cảm tình đối với Cố Nhược Vân, hơn nữa đối phương nói muốn dạy nàng y thuật, nàng khẳng định không hy vọng nàng ấy xảy ra chuyện gì.

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vỗ cánh tay đang run sợ của tiểu cô nương, lại cũng không có nói một lời nói trấn an, cặp con ngươi như cười như không kia nhìn đầu lĩnh đạo phỉ, trong đó ẩn chứa sát khí không có bất luận kẻ nào cảm thụ được.

"Hừ!" Đầu lĩnh đạo phỉ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt dữ tợn lên: "Làm sao một dân quê như ngươi có thể biết thế giới hiện tại? Thế giới hiện giờ chính là đến Võ Vương thì ngừng phát triển, ngươi nói người những cảnh giới kia, chính là đã qua, cho rằng nhìn mấy quyển sách, biết một ít phân chia võ giả có thể biết đại lục ngoài thôn? Quả nhiên là cười chết người! Nếu không phải lão tử không muốn sống những loại ngày khắp nơi bị người sùng bái kia, cũng sẽ không ẩn cư đến chỗ này! Danh vọng của lão tử ở trên đại lục, là những người các ngươi này nghĩ cũng không dám nghĩ tới! Chỉ cần ta vừa xuất hiện trước mắt thế nhân, lee~lqđ sẽ bị người muốn bái sư cuốn lấy không tha! Người đại lục, là chen vỡ đầu cũng muốn làm đồ đệ của ta! Chỉ là ta chướng mắt bất luận kẻ nào, không có nhận lấy mà thôi."

Ngay cả Cố Nhược Vân cũng không thể không bội phục đầu lĩnh đạo phỉ này, có thể giả bộ đến loại tình trạng này, cũng là một loại năng lực!

"Thế nào? Bị khiếp sợ nói không ra lời?" Đầu lĩnh đạo phỉ thấy Cố Nhược Vân yên lặng không nói, đắc ý ‘hừ’ một tiếng.

Trong mắt của y, bất luận kẻ nào nghe thấy mình có được danh vọng cao như vậy, đều sẽ bị sợ tới mức tè ra quần, sau đó sẽ sùng bái y giống như sùng bái thần tiên. Mà những tiểu đệ của y, chính là bị y lừa gạt như thế.

Đương nhiên, có thể trở thành đầu lĩnh đám đạo phỉ, cũng thoát không ra quan hệ với thực lực Võ Vương của y.

"Không," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ta chỉ là bội phục sức tưởng tượng và tài ăn nói thao thao bất tuyệt kia của ngươi."

Như thế nào đầu lĩnh đạo phỉ nghe không ra trào phúng bên trong lời nói này? Sắc mặt lập tức thay đổi, hung tợn nhìn nàng: "Tiểu nha đầu, xem ra ngươi không phục lão tử? Đi! Ngươi đến, hiện tại lão tử để cho ngươi thể hội một chút cái gì gọi là lực lượng của cường giả Võ Vương!"

Khóe môi Cố Nhược Vân nâng lên một nụ cười yếu ớt, vừa định tiến lên, người bị một bàn tay duỗi tới, giữ chặt nàng lại.

"Niệm Dạ," Trên khuôn mặt hàm hậu của Tần Hạo lộ ra một chút sốt ruột, âm thanh đều có chút thay đổi: "Ngươi đừng đi qua! Thực lực của y thật sự rất mạnh, ngươi không phải là đối thủ của y."

Cố Nhược Vân vỗ vỗ tay Tần Hạo, nhẹ nhàng cười, ánh mắt thanh lãnh của nàng lại vô cùng kiên định, bình tĩnh nói: "Thôn Phong Lạc các ngươi chiếu cố ta lâu như vậy, lúc này đây, cũng là lúc ta nên hồi báo các ngươi."

Nói xong lời này, bàn tay của nàng dùng một chút lực, đã đẩy xuống bàn tay to thô ráp của Tần Hạo, rồi sau đó xoay người đi về phía đầu lĩnh đạo phỉ.

"Niệm Dạ…….."

Tần Hạo ngẩn người, dại ra nhìn Cố Nhược Vân đi về phía đầu lĩnh đạo phỉ, ánh mắt lại dần dần kiên định lên.

Niệm Dạ là khách nhân thôn Phong Lạc bọn hắn, bất luận như thế nào, cũng không thể để cho khách nhân bị thương hại!

Giờ này khắc này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm như vậy, hai tay chiến đấu với dã thú hàng năm kia cũng không tự chủ được nắm lại, l.q.đ trên khuôn mặt cương nghị mang theo quyết tâm thật sâu.

"Ta đã qua đến đây."

Cố Nhược Vân nhìn đầu lĩnh đạo phỉ, nhẹ cười nói: "Vậy hiện tại, ngươi có thể để cho ta thể nghiệm một chút lực lượng của Võ Vương hay không? Nói thật, đã thật lâu ta không có cảm nhận được lực lượng của Võ Vương là cái gì."

Nàng nói là sự thật.



Chương 1050: Nghiêm trị đạo phỉ (bốn)

Edit: kaylee

Từ sua khi nàng rời đi Tây Linh đại lục, quen biết đều là một số cường giả! Cho dù là kẻ địch, thấp nhất cũng là cảnh giới Võ Hoàng! Vì vậy quả thật đã lâu nàng không cảm nhận được lực lượng của Võ Vương.

Nhưng mà, một câu nói này nghe vào trong tai đầu lĩnh đạo phỉ, lại cho rằng Cố Nhược Vân là đnag khen tặng y.

Mà nể tình lần khen tặng này của nàng, lát sau y sẽ làm nàng thống khổ ít một chút.

"Hừ, ngươi đã muốn biết lực lượng của Võ Vương cường đại thế nào, như vậy ta đây sẽ như ngươi mong muốn!" Đầu lĩnh đạo tặc cười lạnh một tiếng, rồi sau đó thân mình nhảy lên, lập tức rơi xuống trước mặt Cố Nhược Vân.

Ánh mắt y giống như đao vô cùng sắc bén, vẻ mặt dữ tợn, khủng bố đến cực điểm.

"Thủ lĩnh, làm cho nha đầu muốn chết này biết một chút cái gì là thực lực Võ Vương!"

"Không sai! Nàng cũng dám chất vấn lực lượng của thủ lĩnh nhà chúng ta, cái đó và muốn chết có gì khác nhau?"

Chúng đạo phỉ nhìn thấy thủ lĩnh nhà mình rốt cục muốn ra tay, một đám đều kêu gào lên.

Phải biết rằng, bọn họ đều đã thật lâu không thấy thủ lĩnh ra tay với những người khác! Ở chung quanh đây, ai không nghe được nhà tên của thủ lĩnh bọn họ đã bị dọa nằm sấp? Cũng chỉ có tiểu nha đầu không biết sống chết này dám can đảm khiêu khích thủ lĩnh!

"Xong rồi."

Hoa thẩm có chút không đành lòng nhắm hai mắt lại, than nhẹ một tiếng.

"Tiểu Vũ, lát sau nếu có cơ hội, muội chạy nhanh trốn đi," Nắm tay của Tần Hạo nắm chặt lại, sắc mặt kiên nghị nói: "Có thể trốn bao xa thì trốn từng ấy, cũng không cần về thôn Phong Lạc."

Tiểu cô nương giống như hiểu rõ Tần Hạo muốn làm cái gì, thân mình nho nhỏ đều buộc chặt lại, nàng có chút đáng thương hề hề nắm ống tay áo của Tần Hạo, nức nở nói: "Ca, phụ mẫu đã chết, l^q'đ muội cũng chỉ có một người thân là huynh, muội không muốn trở thành cô nhi, muội……..."

"Tiểu Vũ, ta không nghĩ cả đời sống ở dưới dâm uy của đám đạo phỉ này, cho nên ta muốn xuất ra vũ khí phản kháng giống như phụ mẫu, hơn nữa Niệm Dạ là vô tội, nàng chỉ là bị thương được ta nhặt lại mà thôi, nếu ta không mang nàng về, nàng cũng sẽ không bị chúng ta liên lụy."

Tần Hạo rũ mí mắt, kiên định nói: "Nhưng mà, ta lo lắng muội, nếu lát sau xuất hiện hỗn chiến mà nói, muội chạy nhanh trốn, đừng quay đầu! Biết không?"

Tiểu cô nương trầm mặc một lúc lâu, vẫn là gật gật đầu.

"Ca, vậy người đừng chết, vì ta, nhất định phải còn sống, nếu không, ta sẽ thật sự là một cô nhi."

"Được."

Tần Hạo xoa xoa đầu của tiểu cô nương, trong con ngươi màu xám kia tràn đầy sủng nịch và không nỡ.

"Ca đáp ứng muội, sẽ còn sống đi ra ngoài tìm muội."

Nói xong lời này, hắn nâng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía đầu lĩnh đạo phỉ đứng ở trước mặt Cố Nhược Vân, khàn khàn trầm thấp nói: "Đám đạo phỉ các ngươi này, thương hại người thân của chúng ta còn chưa đủ, hiện giờ chẳng những mạnh mẽ buộc thôn Phong Lạc hiến thê nữ cho các ngươi, còn muốn bắt nạt cô nương như Niệm Dạ! Lúc này đây, người thôn Phong Lạc chúng ta tuyệt sẽ không sống thêm ở dưới uy hiếp của các ngươi! Nhóm hương thân phụ lão, nếu không muốn tiếp tục bị bắt nạt, chúng ta lấy ra vũ khí đến phản kháng đi! Nếu không mà nói, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ chết ở trong tay đạo phỉ."

"Tần Hạo nói không sai, chúng ta không thể tiếp tục nhịn nữa! Các huynh đệ, chúng ta cầm lấy vũ khí trong tay, lqđ bảo vệ thê tử và nữ nhi của chúng ta."

Ở đây, có một số người cũng không bị buộc chặt, những người đó bởi vì lúc ban đầu chưa từng phản kháng chạy trốn, cho nên nhóm đạo phỉ cũng lười buộc bọn họ!

Vì thế, ở sau khi Tần Hạo dứt lời, các nam nhân không bị buộc chặt kia lập tức đứng lên, ‘đùng’ một tiếng lấy ra tiểu đao tùy thân mang theo chém đứt dây thừng trên tay nhóm thôn dân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro