Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1031 - 1040

Chương 1031: Bán thú nhân Lam Ca (bảy)

Edit: kaylee

"Ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng."

Đây là hứa hẹn hắn cho nàng!

Hứa hẹn cả đời!

Ngay cả Cố Nhược Vân cũng thật không ngờ, không lâu sau, đại lục sẽ ngang trời xuất hiện một thế lực cường hãn! Chỉ là không có bất luận kẻ nào biết thủ lĩnh thế lực kia là ai, lqđ chỉ biết là tất cả sự vụ của thế lực kia đều do một người gọi là Lam Tướng quân ra mặt quản lý.

"Đúng rồi….." Lam Ca giống như nhớ tới cái gì, nói: "Mọi người Thiên Lang dong binh đoàn đã bị ta diệt, nhưng mà có một người bị ta bắt trở về, người nọ nói muốn gặp ngươi."

"Ai?"

Cố Nhược Vân giật mình, hỏi.

Lam Ca bất đắc dĩ cười cười: "Ngươi đi xem sẽ biết, chúng ta đều không có biện pháp nào với tên kia, hơn nữa hắn ầm ĩ muốn gặp ngươi, nếu không sẽ không bỏ qua, Diệp Ảnh đã sắp bị hắn phiền đến điên rồi, muốn đuổi hắn đi, kết quả hắn chết sống không đi!"

Nghĩ đến tên nam sinh nữ tướng (con trai có tướng mạo con gái) kia, Lam Ca lập tức cảm thấy mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), nhịn không được rùng mình một cái.

"Diệp Ảnh sắp bị phiền đến điên rồi?"

Cố Nhược Vân rất là kinh ngạc, nam tử lãnh khốc cương nghị như Diệp Ảnh, cũng sẽ bó tay chịu trói đối với một người? Hơn nữa bị phiền đến sắp điên rồi?

Nghĩ đến đây, nàng đứng lên, nói: "Vậy ngươi dẫn ta đi xem đi."

Bên trong phòng ngủ xa hoa, một thanh niên làn da trắng nõn, dáng người nhỏ gầy giống như nữ tử đang gió cuốn mây tan càn quét đồ ăn trên bàn, một tay hắn cầm móng heo, một tay cầm vịt nướng, miệng còn nhồi đồ ăn vào, mồm miệng không rõ nói: "Thức ăn của Diệt Thế dong binh đoàn các ngươi này kém xa Thiên Lang lúc trước, nhất là khối thịt nướng này, cứng rắn giống như tảng đá, đời này bản công tử cũng chưa ăn qua thứ gì khó ăn như vậy!"

Sắc mặt Diệp Ảnh xanh mét, hắn nhìn thanh niên lang thôn hổ yết, lạnh lùng nói: "Một khi đã như vậy, ta đuổi ngươi về Thiên Lang dong binh đoàn."

"Đừng đừng đừng, Thiên Lang dong binh đoàn đều đã không tồn tại, ta về đó làm gì? Huống chi, lúc đó ta chỉ trộm một vật phẩm mà thôi, kết quả, đám súc sinh Thiên Lang kia đã đuổi theo gia gia của bọn họ là ta chạy nghìn dặm đường! Còn bắt bản công tử trở về bỏ đói nhiều ngày như vậy! Ta thật vất vả mới có thể rời đi ổ sói kia ăn no nê, lee~lqđ tuy rằng những đồ ăn này khó ăn chút, nhưng mà bản công tử vẫn là có thể ăn một chút."

Hắn quả thật chỉ trộm một vật phẩm.

Chỉ là, trộm là nhẫn trữ vật của đội trưởng Thiên Lang dong binh đoàn mà thôi.

"Rốt cục ngươi có đi hay không!"

Diệp Ảnh tức sắp nổi điên!

Rốt cục hắn phạm phải bệnh gì, vậy mà đem tổ tông này về!

Lúc đó chỉ là nghĩ tiểu tử thối này cũng dám nam phẫn nữ trang giả mạo Cố cô nương, cho nên mới mang về giao cho Cố cô nương, ai biết thỉnh phật dễ dàng tiện phật khó, mới chỉ một ngày, hắn đã làm cho toàn bộ Diệt Thế dong binh đoàn gà bay chó sủa.

"Không phải ngươi muốn giao ta cho Cố Nhược Vân sao?" Thanh niên như là liếc nhìn kẻ ngốc nhìn Diệp Ảnh: "Vậy vì sao muốn bản công tử rời đi? Chẳng lẽ ngươi không biết làm người phải đến nơi đến chốn? Tính cách muốn bỏ dở nửa chừng của ngươi như vậy tính là nam nhân gì? Lúc trước ngươi đã muốn đưa ta cho Cố Nhược Vân, thì nhất định phải làm đến cùng, cho nên………."

Hắn dùng y phục lau miệng dính đầy dầu mỡ, bắt chéo chân, nhàn tản sung túc nói: "Vì giúp cho ngươi không thành nam nhân làm việc bỏ dở nửa chừng, bản công tử không đi!"

Biểu cảm kiêu ngạo của thanh niên kia, thật giống như là đang nói, ta không đi toàn là vì tốt cho ngươi, mau tới cảm tạ ta đi.

Diệp Ảnh thật sự sắp nổi điên, hận không thể một quyền đánh chết tiểu tử thối này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cho ngươi đi, là sợ biểu cảm của ngươi ghê tởm đến Cố cô nương!"

Hắn thân là một người nam nhân, cũng chịu không được người này, có thể tưởng tượng được, l.q.đ nếu thực giao hắn ta cho Cố Nhược Vân, thì đối phương sẽ phải thừa nhận loại tra tấn tinh thần khó có thể thừa nhận gì!



Chương 1032: Ai mới là phúc hắc thật sự (một)

Edit: kaylee

Lúc Cố Nhược Vân đi vào phòng, thì thấy thanh niên bắt chéo chân, vẻ mặt bất cần đời kia. Mà ở bên người thanh niên kia lại là Diệp Ảnh với vẻ mặt xanh mét, lúc này Diệp Ảnh đã đến bên cạnh nhẫn nại, đôi mắt vốn sắc bén phun ra ngọn lửa tức giận, gắt gao theo dõi hắn.

Chỉ là.... .....

Sau khi Cố Nhược Vân dừng ánh mắt ở trên khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu của thanh niên kia, con ngươi hơi hơi lóe ra vài cái, bên môi nâng lên một chút tươi cười.

Vậy mà lại là người này?

"Cố cô nương, ngươi đã đến rồi?"

Diệp Ảnh cười khổ một tiếng, thở dài, nói: "Ta cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, ta.... ..."

Cố Nhược Vân phất tay, ngăn lại lời nói kế tiếp của Diệp Ảnh.

"Diệp Ảnh, việc này giao cho ta đi."

"Được."

Diệp Ảnh trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu, hắn quả thật sắp bị người này phiền đến điên rồi, đầu tiên là biến toàn bộ dong binh đoàn thành gà bay chó sủa, sau đó nói chỉ cần làm cho hắn ăn no nê, hắn sẽ rời đi nơi này, kết quả thì sao? Người này nhưng là ăn uống no đủ, càng thêm không nghĩ rời đi!

"Nghe nói ngươi muốn tìm ta?" Cố Nhược Vân nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu (mhư cười như không) nhìn thanh niên trước mắt.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên vẫn mang theo tươi cười bất cần đời như trước: "Cố Nhược Vân, lại nói như thế nào, l^q'đ chúng ta coi như là người tương đối có duyên phận, cho nên ta chỉ muốn tìm ngươi nói chuyện phiếm, không sai, chỉ là nói chuyện phiếm."

"Duyên phận?" Cố Nhược Vân khẽ cười một tiếng: "Theo ta được biết, hai người chúng ta cũng không quen biết, sao có duyên phận?"

"Này…….." Con ngươi thanh niên lóe ra hai cái: "Ngươi xem, đại lục này có nhiều người như vậy, ai ta cũng không giả mạo, cố tình giả mạo ngươi, này không phải chúng ta có duyên phận thì là cái gì?"

Diệp Ảnh trợn tròn mắt.

Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy, có người giả mạo người khác, mà còn có thể nói hành vi của mình đúng lý hợp tình như vậy!

Phỏng chừng trừ bỏ hắn ta, thật không có ai có thể vô sỉ đến loại cảnh giới này!

"Hả?" Cố Nhược Vân ý cười càng sâu: "Chiếu theo ngươi nói, ngươi giả mạo ta là duyên phận giữa chúng ta?"

Thanh niên gật gật đầu: "Không sai, đây là duyên phận giữa chúng ta, cho nên, ha ha, ngươi xem chúng ta đã có duyên như vậy, để cho ta đi theo ngươi, thế nào?"

Đến hiện tại, Diệp Ảnh mới hiểu được dụng ý của người này.

Thì ra là hắn ta coi Cố Nhược Vân thành Thiên Lang thứ hai? Muốn đi theo nàng hết ăn lại uống?

"Ngươi muốn đi theo ta?"

"Không không không, ta chỉ muốn trợ giúp ngươi." Thanh niên vội vàng phủ nhận cách nói của Cố Nhược Vân.

Đi theo nàng?

Này nghe qua đã kém một bậc!

Làm sao hắn ta có thể ở dưới người?

"Thế nào, muốn nói điều kiện với ta? Một khi đã như vậy, chúng ta đây lập tức nói một chút hậu quả ngươi giả mạo ta: "Tươi cười của Cố Nhược Vân mang theo ý tứ hàm xúc làm cho người ta không rõ, tiến gần vài bước tới phía thanh niên tuấn mỹ kia, ý cười trong suốt nói: "Ngươi ở ngoài dùng tên của ta hết ăn lại uống, còn trộm tài vụ của người, khoản nợ này, chúng ta nên tính thế nào?"

"Này……... Này.... ....." Con mắt của thanh niên chuyển động hai vòng, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Cố Nhược Vân, à không, Cố đại sư, ngươi thân là một Luyện Đan Sư cường đại danh chấn đại lục, hẳn là sẽ không keo kiệt như thế đi? Ta chỉ giả mạo ngươi một chút mà thôi, lại không làm chuyện xấu gì, nhiều lắm là lừa nhóm cẩu đản Thiên Lang kia, huống chi không phải các ngươi có cừu oán với Thiên Lang sao?"

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười: "Thật có lỗi, ta chính là hẹp hòi như vậy, về phần thù hận giữa Diệt Thế và Thiên Lang, lqđ có quan hệ gì với ta? Cho nên, ngươi cho rằng hiện tại ngươi có tư cách nói điều kiện với ta?"

Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, con ngươi chuyển động hai vòng: "Nể tình ngươi không có làm ra chuyện gì thương hại ta, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi."

Nghe vậy, thanh niên bất giác thở ra một ngụm trọc khí.


Chương 1033: Ai mới là phúc hắc thật sự (hai)

Edit: kaylee

Hắn muốn gặp Cố Nhược Vân, ý định ban đầu chỉ là hết ăn lại uống mà thôi, cũng không muốn thêm mình vào.

"Nhưng mà…….."

Ngay tại lúc thanh niên nhẹ nhàng thở ra, giọng nói của Cố Nhược Vân lại truyền đến.

"Ta chỉ là tha mạng của ngươi, lqđ không tính toán hoàn toàn không so đo! Cái giá ngươi đã từng giả mạo ta, chính là về sau ngươi phải đi theo Lam Ca, nghe theo mệnh lệnh và sự chỉ huy của hắn!"

Cố Nhược Vân chỉ chỉ Lam Ca phía sau, cười tủm tỉm nhìn thanh niên.

Thanh niên không nói gì, con ngươi lại bắt đầu chuyển động.

Hắn biết, muốn cho Cố Nhược Vân tha thứ hắn, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Hơn nữa nữ nhân này rất tinh minh, hắn nhưng là hối hận lúc trước xúc động, vạn nhất thật sự theo nàng, nói không chừng một ngày kia sẽ bị nàng cắn ngay cả xương cũng không thừa.

Về phần nam tử mắt xanh phía sau nàng, hình như thoạt nhìn có chút ngốc, dễ lừa hơn nữ tử này.

"Xem ra ngươi đồng ý."

Cố Nhược Vân vẫn luôn quan sát thanh niên dễ dàng phát hiện biểu cảm thở nhẹ một hơi rõ ràng kia của hắn, llêquýđônn bất giác nở nụ cười: "Chỉ là, trước khi ngươi đi theo Lam Ca, ăn viên đan dược này."

"Đây là cái gì?"

Thanh niên nhìn đan dược trên lòng bàn tay Cố Nhược Vân, ánh mắt lập tức cảnh giác lên.

Hắn cũng không cho rằng Cố Nhược Vân sẽ có lòng tốt cho hắn đan dược gì, nữ tử này lấy ra, khẳng định không phải thứ tốt gì!

"Độc dược."

Cố Nhược Vân khẽ giật giật môi, nói ra hai chữ này.

"Ngươi.... ......."

Nhưng mà, ngay tại lúc thanh niên vừa định mở miệng tức giận mắng, chỉ thấy đầu ngón tay của nữ tử bắn ra, viên đan dược kia biến thành một đạo lưu quang, bay vào bên trong cổ họng nam tử, ‘ực’ một tiếng lập tức nuốt xuống.

Thanh niên lập tức kinh hãi, vội vàng vươn ngón tay ra muốn nôn đan dược ra, đáng tiếc rằng, hắn phun ra toàn bộ đồ ăn đã ăn hôm nay, vẫn như trước không thể nôn ra đan dược.

"Rốt cục ngươi cho ta ăn độc dược gì!" Thanh niên lau khóe miệng, oán hận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân nhún vai: "Vì để ngươi không nổi lên tâm phản bội, ta sẽ dùng đan dược này nắm giữ ngươi, yên tâm đi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ không chết được, giải dược ta cũng sẽ cứ cách mỗi ba tháng giao cho Lam Ca, ngươi chỉ cần mỗi ba tháng ăn một viên, lee~lqđ thì độc dược này chẳng khác nào không có tác dụng gì. Đương nhiên, nếu ngươi muốn chạy trốn, hoặc là phản bội mà nói, lúc đó sẽ toàn thân hư thối mà chết."

Thanh niên tức cả người phát run.

Lúc đó trong đầu hắn nghĩ như thế nào? Vậy mà nghĩ đến trước mặt nữ tử này hết ăn lại uống! Mà lúc này chẳng những không còn tự do, mà còn bị người nô dịch cả đời!

Nghĩ vậy, thanh niên có một loại xúc động muốn khóc.

"Lưu Nguyệt, về sau ngươi phải sự thật phục tùng Lam Ca, nếu không tuân theo, hậu quả ngươi rõ ràng, Lam Ca, chúng ta đi thôi."

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân xoay người đi về phía ngoài cửa.

Thanh niên ngây ngẩn cả người, vừa rồi hắn có từng nói tên của mình sao?

Nữ nhân này, vì sao sẽ biết hắn tên là Lưu Nguyệt?

Chẳng lẽ là mình không cẩn thận nói ra?

Gió thu lạnh run, lá rụng hỗn loạn.

Trong sân, Cố Nhược Vân dừng bước chân, cũng không quay đầu lại đối với Lam Ca theo sát ở sau người, nhẹ nhàng cười: "Lam Ca, có phải ngươi rất hiếu kỳ, không biết vì sao ta muốn làm cho người này đi theo ngươi hay không?"

Lam Ca gật gật đầu, đột nhiên hắn mới nhớ tới Cố Nhược Vân đi phía trước không thấy được động tác của hắn, chậm rãi nói: "Ta quả thật muốn làm rõ chuyện này, thực lực của hắn rất thấp, đi theo bên người ta không có tác dụng gì.”



Chương 1034: Ai mới là phúc hắc thật sự (ba)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Ngươi sai rồi, thực lực của hắn quả thật rất thấp, nếu không cũng không cần lừa gạt khắp nơi. Nhưng mà, đầu óc của hắn thật linh hoạt, nếu hai người các ngươi liên hợp lại, một cố vấn, một dũng giả, lqđ nói không chừng sẽ có hiệu quả không tưởng được."

Lam Ca ngẩn người: "Ngươi đối với hắn…….. Giống như vô cùng hiểu rõ."

"Không sai," Cố Nhược Vân mỉm cười, con ngươi nhìn bầu trời xuất hiện một chút hoảng hốt: "Ta và hắn, từng gặp mặt một lần, cho nên coi như là quen biết đi."

Chỉ là, kia đã là chuyện kiếp trước.

Khi đó nàng và Kim Đế nghe nói một sơn mạch nào đó có di tích xuất thế, nên kết bạn mà đi, nhưng mà, bởi vì di tích đưa tới vô số cường giả, vì vậy hai người bọn họ cũng là thật không dễ dàng mới từ trong nhiều cường giả như vậy đoạt vài món bảo bối.

Nhưng mà làm cho người ta thật không ngờ là, ở trong trận chiến tranh đoạt di tích này, có một người thắng lớn!

Người kia, chính là thiếu niên Lưu Nguyệt!

Sau đó bọn họ đã quen biết, cho dù người này thường xuyên lừa gạt, cũng rất là thông minh, người bị lừa ở trong tay hắn nhiều không đếm xuể. Đó chính là lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau, cũng là lần cuối cùng.

Bởi vì sau khi trở về từ địa phương kia, nàng đã gặp phải Hạ gia đuổi giết, sau đó trùng sinh.

Có lẽ qua nhiều năm như vậy, người này đã sớm quên tình cảnh năm đó bọn họ đã từng ngắm trăng nói chuyện.

"Đúng rồi, Lam Ca," Cố Nhược Vân giống như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía nam tử mắt xanh phía sau, nói: "Cách mỗi ba tháng, ngươi tùy tiện luyện chế một ít đan dược đại bổ cho hắn dùng."

Lam Ca giật mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Nhược Vân: "Ý của ngươi là……..."

"Lưu Nguyệt thật thông minh, ngươi hàng không được hắn, nếu ta không lừa hắn một chút, l.q.đ hắn không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của ngươi, cho nên vì không để cho hắn biết chuyện này, cách mỗi ba tháng ngươi tùy tiện luyện chế một ít đan dược cho hắn dùng là được."

Trong tay Cố Nhược Vân cũng không phải là không có độc dược chân chính.

Chỉ là, nhớ tới ban đêm đã từng ngắm trăng nói chuyện kia, nàng không muốn làm như vậy.

Nhưng vì làm cho người này thần phục Lam Ca, cũng chỉ có thể lừa hắn một chút.

Khóe miệng Lam Ca run rẩy một chút.

Nữ nhân này mới là phúc hắc thật sự! Phỏng chừng thế nào Lưu Nguyệt cũng không nghĩ tới, cho tới nay hắn luôn đi lừa gạt, cũng sẽ bị người khác lừa. Chờ thời điểm hắn biết chân tướng này, không biết sẽ khóc lóc nức nở. thế nào……….

"Ta hiểu được," Lam Ca cười cười, khi con ngươi màu lam nhìn lên Cố Nhược Vân, hiện lên vẻ sắc bén, nói: "Nghe nói ngươi muốn đi chủ thành?"

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ngươi cũng biết thân phận của ta, trong chủ thành có phủ đệ Dược Tông lưu cho ta, cho nên ta muốn đi chủ thành xem, còn có, Lam Ca, có vẻ ngươi không có nói với ta tình huống của gia tộc ngươi."

Nghe nói như thế, ánh mắt Lam Ca ảm đạm một chút, khóe miệng phiếm hương vị chua sót: "Bởi vì từ lúc ta vừa sinh ra, đã có một đôi mắt lam, cho nên người Lam gia đã không tiếp nhận ta, chỉ là lúc đó cha ta có danh vọng ở Lam gia, bọn họ mới không dám quá đáng! Nhưng mà sau này, l^q'đ phụ mẫu ta đều đã chết! Tất cả mọi người nói là ta đã khắc chết bọn họ, kỳ thực chỉ có ta biết, là có cừu gia tiến đến trả thù, bọn họ mới bị chết ở trong tay cừu gia."

Nói đến cừu gia hại chết phụ mẫu, Lam Ca không khỏi nắm chặt nắm tay, trong mắt màu lam hiện lên sát khí.

"Sau khi phụ mẫu mất đi, Lam gia đã không cách nào dễ dàng tha thứ ta lưu ở nơi đó, gia chủ thân là đại bá ta đưa ta tới chỗ này, nhưng mà may mắn ta đến nơi này, mới gặp được ngươi."



Chương 1035: Ai mới là phúc hắc thật sự (bốn)

Edit: kaylee

Tầm mắt Lam Ca rơi xuống trên người Cố Nhược Vân, sát khí trên người chậm rãi mất đi, biến thành bình thản như lúc ban đầu.

"Ta tin tưởng, ngươi sẽ thay đổi cuộc đời của ta!"

Cố Nhược Vân nhún vai: "Ta cũng nói qua, có thể thay đổi ngươi chỉ có chính ngươi."

Có thể thay đổi hắn, chỉ có chính hắn!

Lam Ca trầm mặc xuống, lại một lần nữa dụng tâm thưởng thức hàm nghĩa trong lời này của Cố Nhược Vân, thật lâu sau, hắn có một loại cảm giác giật mình, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo ám ban kia lộ ra một chút tươi cười yếu ớt.

"Ta hiểu được, đúng rồi, ta có một việc muốn nói cho ngươi, Cổ Lan.... ... Ta quen biết."

"Nàng có thân phận gì?"

Kỳ thực, đối với thân phận của Cổ Lan, Cố Nhược Vân cũng có đoán, chỉ là cũng không chắc chắn lắm thôi.

"Một trong bốn đại gia tộc chủ thành, thiên kim đại tiểu thư Cổ gia! Nghe nói Cổ gia muốn dùng nàng đám hỏi với thiếu gia Giang gia, nàng vì chạy trốn cuộc hôn nhân chính trị này, cho nên chạy trốn, đến nay Cổ gia đang tìm kiếm tin tức của nàng khắp nơi."

Dòng họ Cổ này, ở Bắc Tạp lãnh địa là tương đối thường thấy.

Vì vậy chẳng sợ nàng ở chung với người Diệt Thế dong binh đoàn một năm, cũng không có người nghĩ tới nàng chính là tiểu thư mất tích của Cổ gia. Thẳng đến Linh Khí trong tay nàng không cẩn thận bị Diệp Ảnh nhìn thấy, mới bắt đầu hoài nghi thân phận của nàng.

"Được, ta đã biết."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, nói: "Lam Ca, ngày mai ta muốn cùng Ngọc nhi rời đi nơi này, ta hi vọng chờ lần sau gặp mặt, l.q.đ ngươi có thể cho ta một cái tin tức tốt."

"Ngươi phải đi sao?" Lam Ca ngẩn người, đáy lòng sinh ra một loại cảm xúc không nỡ: "Về sau ta đây tìm ngươi thế nào?"

"Đi chủ thành, là có thể tìm được ta."

Dứt lời, Cố Nhược Vân không lại cho Lam Ca cơ hội nói chuyện, cất bước đi về sân phía trước.

Lam Ca ở sau lưng lẳng lặng ngóng nhìn bóng dáng của nàng, đôi con ngươi màu lam kia dần dần trở nên kiên định.

"Yên tâm đi, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng, sư phụ."

... ......

Hôm sau.

Nắng sớm mới lên.

Trong đại viện phía trước Diệt Thế dong binh đoàn, tất cả thành viên đều có chút không nỡ nhìn hai người trước mặt, chỉ có Lưu Nguyệt nhàn tản sung túc ngồi ở trong đình hóng mát, vẻ mặt khinh thường nhìn về phía nhóm hán tử biểu lộ chân tình này.

Với hắn mà nói, loại chuyện ly biệt này thật bình thường, bọn nam nhân này ngược ại giống như nữ nhân, một đám mặt mang không nỡ, thật giống như sinh ly tử biệt.

"Cố cô nương, ngươi không tham gia hội đấu giá sao?"

Diệp Ảnh muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại chỉ nói một câu như vậy.

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Trên hội đấu giá này, không có thứ ta cần, ta sẽ không tiếp tục lưu lại."

Nói như vậy, trước một ngày hội đấu giá sẽ phát xuống danh sách vật phẩm sắp sửa bán đấu giá, để cho người muốn tham gia hội đấu giá chuẩn bị đủ tiền. Cho nên, Cố Nhược Vân mới quyết định rời đi.

Bởi vì trên hội đấu giá kia, không có thứ nàng muốn!

"Vậy không bằng chúng ta đưa ngươi đi chủ thành?"

"Không cần," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, chợt dừng ánh mắt ở phía trên khuôn mặt xinh đẹp điềm mỹ của Cổ Lan, chậm rãi đi lên phía trước, nói: "Cổ Lan, nêu muốn không chịu ước thúc, lqđ không thành vật hi sinh, vậy chỉ có thể làm cho chính ngươi trưởng thành lên! Chỉ cần ngươi trưởng thành đủ cường đại, thì không có bất luận kẻ nào có thể bắt buộc ngươi làm chuyện bản thân không đồng ý."

Trên mặt Cổ Lan xuất hiện một chút ngây ngốc sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân.

Nếu không muốn chịu ước thúc? Thì trưởng thanh đến trình độ đủ cường đại?

Nàng không khỏi trầm mặc xuống, tinh tế hồi tưởng lời nói này của Cố Nhược Vân.

Mà ở khi nàng trầm tư, Cố Nhược Vân chạy tới trước mặt Hạ Lâm Ngọc, cười nhẹ nói: "Ngọc nhi, chúng ta đi thôi."

Giờ này khắc này, căn bản Cố Nhược Vân sẽ không tưởng tượng được, lời nói này của nàng có ảnh hưởng bao lớn đối với Cổ Lan! Có thể nói, chính là bởi vì lời của nàng, mới có thành tựu sau này của Cổ Lan!



Chương 1036: Thượng Cổ Thần Tháp gặp biến cố (một)

Edit: kaylee

Ngay tại lúc Cố Nhược Vân muốn xoay người rời đi, ánh sáng chói mắt thoảng qua trước mắt, lqd chiếu sáng đôi mắt của nàng.

Giờ khắc này, giống như cả thiên địa, đều bởi vì nam nhân này xuất hiện mà ảm đạm thất sắc.

Cổ Lan hoàn toàn trợn tròn mắt, kinh ngạc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ hoàn mỹ kia, ngây ngốc hỏi: "Người này…….. Là Lam Ca?"

Lam Ca giống như không có nghe thấy âm thanh hít khí lạnh xung quanh, con ngươi màu lam kiên định nhìn Cố Nhược Vân: "Cho ta thời gian ba năm, chậm nhất ba năm, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi."

Với hắn mà nói, ba năm đã là đủ.

Ba năm sau, hắn sẽ cho nàng một thế lực to lớn!

Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Tốt, ta sẽ chờ ngươi, ba năm sau, cho dù ta đã không ở Bắc Tạp lãnh địa này, d.đ'lq.đ ta nghĩ ngươi cũng có thể dễ dàng tìm được ta, nhưng mà, sau khi rửa sạch khối ám ban trên mặt ngươi kia, nhưng là rất đẹp."

Sắc mặt Lam Ca hơi hơi đỏ lên, từ nhỏ đến lớn, bởi vì khuôn mặt tuyệt thế này của hắn, đã gặp phải vô số tai vạ, nên hắn mới giả tạo khối ám ban kia, dùng để che giấu khuôn mặt của hắn.

Cho nên, này xem như lần đầu tiên hắn triển lộ ra khuôn mặt chân chính của mình ở Thanh Phong thành.

"Thì ra ám ban trên mặt Lam Ca là giả," Cổ Lan chớp mắt: "Lâu như vậy thế mà cũng nhìn không ra."

Tuy Lam Ca là đệ tử Lam gia, lại bởi vì bị coi là tồn tại không rõ, nên đã bị Lam gia ẩn dấu đi, cho nên, cho dù đều là đệ tử bốn đại thế gia chủ thành, lúc trước Cổ Lan cũng chưa từng thấy Lam Ca.

Nhưng mà.... .....

Cho dù Lam Ca có khuôn mặt tuyệt mỹ, lại chẳng phải loại hình nàng thưởng thức.

Nghĩ đến đây, tầm mắt của Cổ Lan không tự chủ dời về phía Hạ Lâm Ngọc, con ngươi sáng ngời ảm đạm một chút.

Lúc này đây sau khi phân biệt, không biết bao lâu mới có thể lại gặp nhau.... ......

"Các vị bảo trọng," Cố Nhược Vân củng củng nắm tay, nhàn nhạt nâng lên khóe môi: "Về sau nếu có duyên, chúng ta còn có thể lại gặp nhau, cho nên, hiện tại ta rời đi trước."

Dứt lời, nàng không có lại ở lâu, đi đến phía ngoài sân.

Không bao lâu, hai bóng dáng kia đã biến mất ở trước mắt mọi người.... .....

"Lan nhi."

Diệp Ảnh vỗ vỗ bả vai của Cổ Lan, trấn an nói: "Chúng ta đã biết Cố cô nương muốn đi chỗ nào, nếu sau này có cơ hội mà nói, chúng ta còn có thể đi tìm nàng, cho nên……...."

Cổ Lan rất nhanh đã thu hồi ảm đạm trong lòng, cười điềm mỹ: "Đội trưởng, ta hiểu rõ ý tứ của ngươi, ta có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước."

Nói xong lời này, nàng nhìn bóng lưng biến mất của hai người Cố Nhược Vân lần cuối, rất nhanh đã đi vào trong hậu viện. Giờ khắc này, mọi người Diệt Thế dong binh đoàn còn ở bên trong bi thương thật sâu, lqqđ lại không biết trong lòng Cổ Lan đã có một quyết định.... .....

Hôm sau, bình minh.

Diệp Ảnh đang ở thư phòng thương thảo gì đó với Anh thúc, lại vào lúc này, một âm thanh vội vã truyền vào: "Đội trưởng, đội trưởng việc lớn không tốt."

Âm thanh vừa mới dứt, đã thấy một nam tử trong tay cầm thư nhanh chóng vọt vào.

Trông thấy vẻ mặt sốt ruột của nam tử kia, mày Diệp Ảnh nhíu chặt lại: "Phát sinh chuyện gì?"

"Là Cổ Lan, Cổ Lan lưu thư rời đi!"

"Cái gì?"

Diệp Ảnh biến sắc, vội vàng nói: "Mau đưa thư cho ta."

"Vâng, đội trưởng."

Tên nam tử cầm thư trong tay kia giao cho Diệp Ảnh, rồi lui xuống.

Diệp Ảnh hít vào một hơi thật sâu, mở ra thư trước mặt, ánh mắt cũng theo đó từng chút ngưng trọng lên.

"Đội trưởng, nha đầu Cổ Lan kia lại như thế nào?" Anh thúc thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu nha đầu này, thế nào không hiểu chuyện như vậy? Vậy mà còn lưu thư rời đi, một mình nàng muốn đi nơi nào? Vạn nhất gặp phải nguy hiểm gì lại nên xử trí như thế nào?"



Chương 1037: Thượng Cổ Thần Tháp gặp biến cố (hai)

Edit: kaylee

Diệp Ảnh cười khổ một tiếng: "Lan nhi nói đứng ở trong dong binh đoàn không cách nào trưởng thành, llêquýđônn nàng muốn đi ra ngoài lịch lãm một chút, chờ thực lực của nàng biến cường sau đó mới trở về, nếu đây là sự lựa chọn của nàng, như vậy tùy nàng đi thôi, Lan nhi thật thông minh, cho dù gặp nguy hiểm nàng cũng có biện pháp chạy trốn."

Kỳ thực, ngay từ đầu Diệp Ảnh đã hiểu rõ, một ngày nào đó Cổ Lan sẽ rời đi nơi này.

Lại không nghĩ rằng, một ngày này sẽ đến nhanh như vậy.

"Anh thúc, hiện tại Lan nhi cũng biết hăng hái tiến về phía trước, chúng ta cũng không thể bị bỏ phía sau," Khi nói lời này, mặt mày Diệp Ảnh từng chút ngưng trọng lên: "Cho nên, ta muốn triển khai huấn luyện ma quỷ đối với mọi người dong binh đoàn! Ở trên đại lục này, nếu ngươi không biến cường, sẽ trở thành đá kê chân của những người khác!"

"Đội trưởng, mục đích của ngươi là.... ......"

Diệp Ảnh cười cười, trên khuôn mặt lạnh lùng lại tràn đầy kiên quyết.

"Ta muốn làm cho thành trì chung quanh Thanh Phong thành, đều biến thành địa bàn của Diệt Thế dong binh đoàn chúng ta!"

Làm cho thành trì chung quanh đều trở thành địa bàn Diệt Thế?

Anh thúc có chút kinh ngạc, mục tiêu này……. Có vẻ có chút khó khăn.

... .....

Dưới đại thụ cổ xưa, nữ tử dựa cây mà nghỉ ngơi, ánh sáng nhàn nhạt chiếu nghiêng từ trong nhánh cây rậm rạp, bao phủ y phục màu xanh như thanh trúc kia.

"Rời đi Thanh Phong thành cũng đã hai ngày, cũng không biết rốt cục còn cách chủ thành xa không, Ngọc nhi, bản đồ Diệp Ảnh cho chúng ta còn ở sao?"

Nữ tử chuyển mắt nhìn thiếu niên cụt tay bên người, khóe môi nâng lên một độ cong nhỏ.

"Còn, ở chỗ đệ đây."

Tươi cười của thiếu niên có chút ngại ngùng, khuôn mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt như nước của hắn có thể phản chiếu bóng dáng người kia, chỉ là đáng tiếc, thiếu niên hoàn mỹ như vậy lại mất đi một cánh tay, lee~lqđ toàn bộ tay áo bên trái đều trống rỗng, theo gió mà bay.

"Xem ra có vẻ còn cách chủ thành rất xa."

Tiếp nhận bản đồ thiếu niên đưa qua, Cố Nhược Vân cười nhẹ: "Nhưng mà không sao, chúng ta không cần gấp gáp đuổi tới chủ thành, dù sao dọc theo đường đi này, có lẽ có thứ ta cần."

Lấy thực lực hiện giờ của Cố Nhược Vân, nếu thật sự muốn đi chủ thành nhanh một chút, thì nàng hoàn toàn có thể thi triển lăng không phi hành.

Chỉ là, lần này mục đích nàng đến cũng không chỉ có là chủ thành mà thôi. Mà còn vì tìm kiếm dược liệu luyện chế Hoạt Cốt Sinh Cơ đan vì Hạ Lâm Ngọc!

"Hả?"

Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân cảm giác được Thượng Cổ Thần Tháp trong cơ thể chấn động, bất giác có chút kinh ngạc: "Thượng Cổ Thần Tháp xảy ra chuyện gì? Không được, ta phải vào xem."

Nhưng mà, ngay tại lúc tinh thần của nàng muốn xuyên thấu qua Thượng Cổ Thần Tháp tiến vào trong đó, một tia sáng sắc bén bỗng nhiên hiện lên, đánh tinh thần lực của nàng ra.

Giống như giữa tinh thần lực nàng và Thượng Cổ Thần Tháp có một bình chướng ngăn cách, làm cho nàng không cách nào tiến vào bên trong!

"Các ngươi ai nói với ta, trong Thượng Cổ Thần Tháp xảy ra tình huống gì!" Nàng nhíu chặt mày, giọng điệu mang theo sốt ruột.

Thượng Cổ Thần Tháp, không chỉ là bùa bảo mệnh của nàng.

Càng quan trọng hơn là, trong đó có đồng bạn của nàng!

Thật lâu sau, trong linh hồn truyền đến âm thanh tao nhã của Vân Dao: "Chủ nhân, ngươi không cần lo lắng, là Tử Tà đang tiến hành đột phá! Lần này hắn đột phá không thể bị bên ngoài quấy nhiễu, cho dù là một chút âm thanh cũng không được, nếu không sẽ đột phá thất bại! Cho nên, Thượng Cổ Thần Tháp hiểu tình huống của Tử Tà đã tự động che chắn liên hệ với bên ngoài! Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, chủ nhân người không cách nào khơi thông với Thượng Cổ Thần Tháp, cũng không cách nào tiến vào bên trong."

Tuy rằng lúc trước Tử Tà lâm vào hôn mê, nhưng mà bởi vì có khế ước tồn tại, bất luận Cố Nhược Vân đang làm cái gì hắn cũng có thể cảm nhận được! Mà lúc này đây, hắn không thể nhận bị quấy nhiễu, l.q.đ nên Thượng Cổ Thần Tháp mới tự động che chắn tất cả tin tức giúp hắn!



Chương 1038: Thượng Cổ Thần Tháp gặp biến cố (ba)

Edit: kaylee

"Tử Tà đột phá?"

Cố Nhược Vân nao nao, trong lòng dâng lên vui sướng: "Lần trước, bởi vì lực lượng nguyên lực quá cường đại, cho nên ta đã giúp hắn phong ấn nguyên lực lại, chỉ có thể do hắn chậm rãi giải phong, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể giải phong một nguyên lực trong số đó, không biết sau khi hấp thu nguyên lực này, thực lực của Tử Tà sẽ đột phá cường đại cỡ nào."

Vân Dao trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: "Chủ nhân, Tử Tà đại nhân có thể đột phá đến cường đại cỡ nào, ta không cách nào cam đoan, chỉ là ta có thể nói cho người biết, hắn khẳng định sẽ cường đại hơn Chu Tước rất nhiều, mặt khác, bởi vì Thượng Cổ Thần Tháp tự động che chắn tất cả tình huống bên ngoài, cho dù chúng ta có thể dùng khế ước liên hệ với người, nhưng không cách nào đi ra giúp ngươi, đoạn đường kế tiếp, chính người cẩn thận."

"Được, ta hiểu được."

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, có lẽ là nghe tin tức Tử Tà sắp sửa đột phá, tâm tình của nàng không khỏi tốt lên.

Đột phá, chính là đại biểu cho.... ..... Tử Tà sắp sửa thức tỉnh!

"Tỷ, xảy ra chuyện gì?"

Ngay tại khi Cố Nhược Vân đắm chìm ở trong tin tức tốt này, bên tai truyền đến âm thanh nghi hoặc của thiếu niên: "Sắc mặt của người vừa rồi rất kém, vì sao lại đột nhiên biến tốt?"

Vừa rồi là Cố Nhược Vân dùng linh hồn liên hệ với Vân Dao, vì vậy Hạ Lâm Ngọc ở một bên căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cố Nhược Vân nghĩ nghĩ, nói: "Ngọc nhi, Thượng Cổ Thần Tháp xảy ra một ít biến cố, nếu gặp phải nguy hiểm gì, l^q'đ Chu Tước bọn họ không cách nào đi ra hỗ trợ, cho nên, đôi khi ta chỉ sợ sẽ bảo vệ không được đệ, cho nên, ta nghĩ để đệ đi trong cơ thể Tiểu Hắc làm bạn với Quỷ Y bọn họ."

Thần Khí Tiểu Hắc chính là cái hòm màu đen lúc trước Cố Nhược Vân có được ở nơi trục xuất, bên trong đó linh khí cực kỳ nồng đậm, võ giả tu luyện ở bên trong sẽ làm ít công to.

Bởi vậy, Quỷ Y bọn họ vẫn luôn luôn đứng ở trong Thần Khí.

Chỉ là đáng tiếc là, Cố Nhược Vân thân là chủ nhân của Tiểu Hắc, nhưng không cách nào tiến vào tu luyện, nếu không mà nói, phỏng chừng sớm đã đột phá cảnh giới Võ Đế sơ cấp.... ....

"Được."

Hạ Lâm Ngọc trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đồng ý với quyết định của Cố Nhược Vân.

Hắn biết, dựa vào thực lực hiện tại của mình nếu đi bên cạnh nàng, chẳng những không giúp được nàng cái gì, ngược lại sẽ trở thành trói buộc của nàng.

"Chúng ta đây tiếp tục xuất phát đi."

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân đứng lên từ trên đất, cũng chỉ trong nháy mắt, thiếu niên lúc trước còn ngồi ở bên người nàng hư không biến mất, vô tung vô ảnh giống như không khí kia…….....

Bá!

Bá bá bá!

Ngay tại trong phút chốc Cố Nhược Vân muốn bước ra bước chân, vô số sát khí từ cách đó không xa xâm nhập đến, toàn bộ rừng cây cuồng phong đại chấn, yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy âm thanh ‘sưu sưu’ kia.

"Thế nào ở vào thời điểm này?"

Sắc mặt của nàng cùng với sát khí mãnh liệt kia mà chậm rãi trầm xuống.

Thượng Cổ Thần Tháp vừa xảy ra biến cố, đã có người tiến đến tìm nàng phiền toái, xem ra lúc này đây cuối cùng bùa bảo mệnh không dùng được!

Xôn xao!

Vừa nghĩ vậy, mấy bóng dáng hóa thành ánh sáng sắc bén, bay nhanh đến phía Cố Nhược Vân, rất nhanh đã từ bốn phương tám hướng vây quanh nàng ở chính giữa.

Trong những người đó, đầu lĩnh là một nam tử trung niên, lqđ mặt mày y sắc bén, tầm mắt lạnh như băng dừng ở trên người Cố Nhược Vân: "Ngươi chính là Cố Nhược Vân? Nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ?"

Sắc mặt Cố Nhược Vân ngưng trọng, con ngươi thanh lãnh nhìn thẳng đám người vây quanh nàng, cũng không trả lời bọn họ, mà hỏi ngược lại: "Người Đệ Nhất thành?"

"Không sai."

Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, y cũng không phủ nhận câu hỏi của Cố Nhược Vân.

Dù sao với y mà nói, nữ tử này cũng không có uy hiếp gì quá lớn, muốn bóp chết nàng, quả thực đơn giản giống như bóp chết một con kiến.



Chương 1039: Thượng Cổ Thần Tháp gặp biến cố (bốn)

Edit: kaylee

"Vậy bây giờ để ta đoán mộ chút, các ngươi là đến từ Phong Cốc, hay là Lâm gia?" Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vuốt cằm, lee~lqđ cười lạnh: "Nếu ta không có đoán sai mà nói, các ngươi hẳn là người Lâm gia! Đại tiểu thư Phong Cốc sẽ không ngu ngốc đến loại trình độ này, phái người tới bắt ta, nhưng mà không thể không nói, các ngươi ổn trọng hơn lần trước rất nhiều, trong số người phái tới lại có Võ Thánh tồn tại!"

Lâm gia Đệ Nhất thành, chính là thế lực vọng tưởng bắt đi huynh trưởng của nàng, hơn nữa còn hại phụ mẫu ly tán kia!

Cũng là mục tiêu phụ thân nỗ lực!

"Cố Nhược Vân, ngươi thật to gan!" Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng: "Lúc trước Lâm gia chúng ta phái người đi mời ngươi đi Lâm gia làm khách, không nghĩ tới ngươi vậy mà cùng Hồng Liên Lĩnh chủ hại chết người Lâm gia! Khoản nợ này, lqđ sớm muộn gì Lâm gia cũng sẽ thanh toán với các ngươi! Nhưng mà, Lâm gia chúng ta luôn luôn lấy ơn báo oán, có thể cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, chỉ cần ngươi theo chúng ta tiến vào Lâm gia, chúng ta sẽ tha cho ngươi không chết!"

Cố Nhược Vân nở nụ cười.

Tươi cười của nàng tràn ngập ý lạnh, làm cho nam tử trung niên càng thêm giận dữ.

"Làm cho ta theo ngươi đi Lâm gia Đệ Nhất thành?" Khóe môi nàng nâng lên một độ cong, ánh mắt vẫn tràn đầy thanh lãnh: "Sau đó thì sao? Dùng ta để uy hiếp phụ thân? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ như các ngươi mong muốn? Hơn nữa, có vẻ Đệ Nhất thành có quy củ, cường giả đã ngoài Võ Thánh là không thể tự tiện rời đi Đệ Nhất thành, ngươi không để ý quy củ như thế, không sợ những người Đệ Nhất thành đó sẽ trừng phạt Lâm gia?"

Nam tử trung niên tức đến sắc mặt xanh mét, Lâm gia làm như vậy, cũng là không có biện pháp khác.

Tốc độ Hồng Liên Lĩnh chủ trưởng thành quá nhanh! Hiện tại nếu muốn tiêu diệt hắn, thì cần phái ra non nửa thế lực Lâm gia! Nhưng mà, nếu thật sự xuất động nhiều cường giả Lâm gia như vậy, phỏng chừng bọn họ đều không đi ra được Đệ Nhất thành, sẽ bị ngăn cản xuống.

Bởi vậy, y đã đại biểu cường giả Lâm gia, tới bắt đi nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ!

Nhưng không nghĩ tới, sau khi y rời đi Đệ Nhất thành, vậy mà nghe được đồn đãi, nói nữ tử này là một Luyện Đan Sư? Nếu là như thế, Lâm gia càng muốn trừ bỏ đôi phụ tử này, nếu không, lúc đó chính là ngày Lâm gia bị giết!

"Tiểu nha đầu, xin khuyên ngươi một câu, đừng làm chống cự vô ích, phụ thân muốn chết kia của ngươi khắp nơi đối đầu vời Lâm gia, Lâm gia chúng ta có lòng từ bi để cho hắn tham sống sợ chết nhiều năm như vậy, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với hắn! Kế tiếp, cũng đừng trách ta không khách khí!"

"Có lòng từ bi? Tham sống sợ chết? Ngươi xác định là đang nói Lâm gia và cha ta?" Cố Nhược Vân cười khẽ một tiếng, tươi cười kia rất là bình tĩnh, nhưng mà tiếng nói của nàng rơi vào trong tai những người khác, lại nghe ra ý trào phúng.

"Theo ta được biết, qua nhiều năm như vậy, Lâm gia không có lúc nào là không muốn trừ bỏ cha, nhưng mà thực lực quá yếu, diễn~đ@n\lêquý'đôn cho nên chẳng những để cho cha chạy thoát, càng là để hắn trưởng thành tới trình độ như bây giờ! Nếu không phải các ngươi không làm gì được cha, cũng không cần tới tìm ta! Chính là đáng tiếc, tuy rằng Cố Nhược Vân ta không cách nào đối phó nhiều người các ngươi như vậy, nhưng ta muốn đi, còn không có người có thể ngăn ta!"

"Ha ha ha."

Nam tử trung niên ‘ha ha’ cười phá lên, vẻ mặt khinh thường nói: "Tiểu nha đầu, làm người vẫn là đừng quá càn rỡ cho thỏa đáng, ngươi và người cha khốn khiếp kia của ngươi đều là một cái đức hạnh, quá mức cuồng vọng kiêu ngạo! Ngươi cho rằng, ở dưới sự vây quanh của nhiều người Lâm gia chúng ta như vậy, ngươi còn có thể chạy thoát hay sao? Nếu thực để cho ngươi chạy, về sau chúng ta đây cũng đừng lăn lộn ở Đệ Nhất thành."



Chương 1040: Thượng Cổ Thần Tháp gặp biến cố (năm)

Edit: kaylee

Không sai, lúc này đây vì để chắc chắn, Lâm gia cố ý phái cường giả Võ Thánh y tiến đến! Thiên phú của tiểu nha đầu này quả thật không tệ, nhưng ở trong tay y, vẫn giống như con kiến.

Muốn chạy thoát? Nằm mơ đi thôi!

"Các ngươi lên cho ta, bắt sống nha đầu kia!"

Nam tử trung niên cắn chặt răng, phân phó ra tiếng.

Nháy mắt, mọi người Lâm gia đều bắt đầu khởi động ra khí thế toàn thân, vọt qua phía Cố Nhược Vân bên trong vòng vây.

Ầm!

Lại vào lúc này, trên người Cố Nhược Vân đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại, ở dưới khí thế kia, bước chân của mọi người bất giác lảo đảo một cái, ngừng lại, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc.

Tầm mắt của nam tử trung niên dừng ở trên tay Cố Nhược Vân, nhẹ nhàng nâng khóe môi, trào phúng nói: "Linh Khí? Không nghĩ tới trên tay nha đầu ngươi vậy mà sẽ có Linh Khí? Khó trách có tự tin như vậy, l^q'đ đáng tiếc, nếu hôm nay tới nơi này chỉ là người dưới Võ Thánh, nói không chừng lại cho ngươi đào thoát đi, nhưng mà, giữa Võ Thánh và Võ Đế, tồn tại khoảng cách không phải bình thường, mà là khoảng cách to lớn không thể vượt qua, ngươi vĩnh viễn không cách nào chạm đến, ha ha ha."

Y cười to hai tiếng, chung quanh nổi lên cơn lốc mãnh liệt, tất cả cây cối đều bị cuốn đến bên trong bầu trời, rồi sau đó, khóe miệng của nam tử trung niên ở dưới cuồng phong kia nâng lên một nụ cười lạnh, thân mình nhanh như chớp, sắp tới trước mặt Cố Nhược Vân.

"Chủ nhân, đi mau!"

Trong linh hồn, truyền đến tiếng kêu gọi sốt ruột của đám người Vân Dao.

Đáng tiếc, đã không còn kịp rồi.

Ngay tại khi Cố Nhược Vân dùng kiếm che ở phía trên ngực mình, ‘ầm’ một tiếng, lực lượng của nam tử trung niên đã hung hăng va chạm ở trên thân thể của nàng, Linh Khí trong tay cũng bị lực lượng này phá hủy, ‘đùng’ một tiếng, gãy làm hai đoạn ở trước mặt của nàng.

Đây là lực lượng của Võ Thánh?

Cho dù thực lực của nàng cường đại cỡ nào, ở trước mặt Võ Thánh, vẫn như trước là nhỏ bé như con kiến.

Bước chân của Cố Nhược Vân lảo đảo vài cái, một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt thanh lệ kia trắng bệch, lục phủ ngũ tạng đều như bị chịu đòn nghiêm trọng, đau lợi hại.

Rống!

Rống rống!

Linh hồn Bạch Long ở trong Linh Khí làm khí hồn kia, cũng bởi vì Linh Khí hư hao mà phát ra tiếng rống thống khổ.

Giọng nói của nó giống như ma chú, làm cho lòng của Cố Nhược Vân hung hăng thu lại.

Tuy rằng lúc trước Bạch Long này là chiến bại ở trong tay nàng, vì cứu mạng mới lựa chọn trở thành khí hồn của Linh Khí trong tay nàng. Nhưng mà qua nhiều năm kề vai chiến đấu như vậy, l.q.đ nàng sớm đã coi nó là đồng bạn.

Hiện giờ nghe được đồng bạn rống lên một tiếng, như thế nào nàng có thể không lo lắng?

"Thật có lỗi, thực lực của ta quá yếu, không thể bảo vệ tốt ngươi."

Cố Nhược Vân cúi thấp thân mình, nhặt lên Linh Khí bị gãy làm hai đoạn, quăng vào trong Thần Khí Tiểu Hắc, sau đó ánh mắt thanh lãnh mới lại chuyển về phía nam tử trung niên, mặt không biểu cảm nhìn y.

"Linh Khí quả thật rất trân quý, đáng tiếc, sau khi một Linh Khí trân quý khế ước với một kẻ rác rưởi, thì cũng là rác! Thực lực của rác quá thấp, như thế nào có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của Linh Khí? Mà Lâm Phỉ ta, đối phó rác rưởi như ngươi, ngay cả vũ khí cũng không cần sử dụng! Chỉ dùng bàn tay trần, ta cũng có thể làm cho ngươi quỳ xuống gọi gia gia!"

Lâm Phỉ cao ngạo nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nhìn Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại.

Giờ khắc này, nội tâm của nàng lại vô cùng kiên định.

Lực lượng Võ Thánh cường đại như thế, mà nàng, sớm muộn gì có một ngày, cũng sẽ tiến vào cảnh giới này.

Lúc đó, người đã từng tổn hại nàng, hoặc đồng bạn của nàng, đều phải vì thế trả giá thảm thống!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro