Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101 - 105

Chương 101: Võ Giả sơ cấp (ba)

Edit: kaylee

"Tiểu Vân, có phải ta nói sai hay không?"

Nhìn thấy Cố Nhược Vân trầm mặc, Thiên Bắc Dạ trong lòng bất giác hoảng hốt, dè dặt cẩn trọng hỏi.

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, ánh mắt có chút phức tạp: "Tiểu Dạ, lúc trước vì sao ngươi muốn bảo hộ ta ở dưới công kích của Lăng Nghị? Vì sao phải đối với ta tốt như vậy?"

"Không biết," Thiên Bắc Dạ nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, mắt đỏ kiên định, "Chính là từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta liền nghĩ phải bảo vệ ngươi."

Cố Nhược Vân đáy lòng run lên, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

Chẳng bao lâu trước, có người cũng từng nói phải bảo vệ tốt nàng, kết quả thì sao? Nàng bởi vì tin sai hắn, gián tiếp hại chết đệ đệ.... ........

"Tiểu Dạ, ta đã ở nơi này không sai biệt lắm đã hơn một tháng, cũng không biết mọi chuyện của Bách Thảo Đường có yên ổn hay không, cho nên hiện tại ta muốn đi Bách Thảo Đường một chuyến trước."

Thiếu nữ mở mắt, khuôn mặt thanh tú hiện lên một chút tươi cười.

Mẫu thân, Ngọc nhi, ông ngoại…... Mọi người yên tâm, sẽ có một ngày, ta sẽ giết đến Đông Nhạc đại lục, dùng máu tươi của kẻ thù, tưới con đường ta trở về….....

"Mặt khác, tiểu Dạ, ngươi giúp ta một việc………...."

... ...... .....

Bách Thảo Đường, một mảnh yên tĩnh.

Từ một tháng trước sau khi Lăng Ngọc bị Dư lão đánh đuổi, thì không còn có người đến tìm phiền toái, thế cho nên làm cho người ta quên đi sự tồn tại của nàng.... ........

Lúc này, trong đường, sau khi Triệu chưởng quỹ liếc mắt một cái nhìn thấy Cố Nhược Vân đi vào, trong lòng lập tức vui vẻ, vội vàng nghênh đón: "Đại tiểu thư, ngài đã tới?"

"Ừ, Dư lão đâu?"

Cố Nhược Vân quét mắt nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Dư lão.

"Đại tiểu thư, hiện tại Dư lão không ở trong Bách Thảo Đường, muốn lão nô đi gọi một tiếng hay không?"

"Được, ngươi đi gọi Dư lão đến, đã nói ta có việc gấp tìm ông, còn có......" Cố Nhược Vân tùy tay vứt ra một tờ giấy, nhàn nhạt nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất mang dược liệu trên tờ giấy này đến cho ta."

"Vâng, đại tiểu thư."

Triệu chưởng quỹ nhìn nhìn dược liệu Cố Nhược Vân cần, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng không có nói gì cả, cung kính lui xuống.

Chính là trong lòng hắn rất tò mò, những dược liệu đại tiểu thư muốn đều vô cùng trân quý, có một số dược liệu trăm năm mới sinh trưởng, nàng cần dùng tới làm cái gì? Chỉ là lấy thực lực của Bách Thảo Đường, không đến một lát đã đưa dược liệu tới trước mặt Cố Nhược Vân.

Theo đến còn có Dư lão.... ......

"Ta phải rời khỏi một lát, Dư lão, ngươi đi phòng ngoài chờ ta, mặt khác, không cho phép bất luận kẻ nào tiến đến quấy rầy."

Nói xong lời này, nàng liền xoay người đi đến hậu viện.

Tuy rằng Triệu chưởng quỹ và Dư lão rất tò mò, nhưng không có bất luận kẻ nào nảy sinh nghi ngờ đối với mệnh lệnh của Cố Nhược Vân.... ......

Thượng Cổ Thần Tháp, sau khi Cố Nhược Vân tiến vào tháp, lập tức trực tiếp hỏi: "Tử Tà, dược liệu dùng để luyện chế Tụ Linh đan đã lấy đến đây, kế tiếp có phải chúng ta sẽ bắt đầu luyện chế hay không?"

Tử Tà cười cười: "Tụ Linh đan này và Tụ Khí đan có hiệu quả như nhau, cho nên, đối với ngươi mà nói chẳng phải đặc biệt khó khăn, được rồi, hiện tại ngươi có thể thử một chút…..."

"Được."

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, rồi sau đó tầm mắt liền đặt ở phía trên đỉnh lô.... ...

Mặt trời chiều ngả về tây.

Lão giả giống như một pho tượng điêu khắc đứng ở ngoài cửa, vẫn không nhúc nhích, nhưng mà đại tiểu thư đã vào nhà một ngày, trong một ngày đều không có động tĩnh gì, cũng không biết đến cùng là tình huống gì.... ....

Ngay tại lúc ông không rõ đến cùng Cố Nhược Vân tìm ông là có chuyện gì, cửa phòng phía sau chậm rãi bị đẩy mở ra, rồi sau đó truyền đến giọng nói thanh thúy của thiếu nữ.

"Dư lão, ông vào đây đi."

"Vâng, đại tiểu thư."

Nghe nói như thế, Dư lão xoay người đi vào trong phòng, nhìn thiếu nữ đứng ở giữa phòng ở, biểu cảm cung kính nói: "Không biết hôm nay đại tiểu thư tìm ta là vì chuyện gì?"



Chương 102: Võ Giả sơ cấp (bốn)

Edit: kaylee

"Dư lão, ông ăn đan dược này vào đi."

Nàng mở ra tay, trong phút chốc, một viên đan dược tròn xoe màu xanh xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng.

"Đây là…..." Dư lão có chút kinh ngạc.

Tụ Khí đan? Nhưng không phải đại tiểu thư đã nói, Tụ Khí đan không có gì trợ giúp với loại bình cảnh này của bản thân sao?

Không!

Không đúng!

Dư lão nhíu mày, đây không phải Tụ Khí đan, linh lực ẩn chứa trên đan dược này, nồng đậm hơn Tụ Khí đan.... .....

Giống như là biết nghi hoặc trong lòng Dư lão, Cố Nhược Vân môi mỏng hé mở, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Tụ Linh đan."

"Tụ Linh đan?"

Nghe ba chữ kia, Dư lão trong lòng run lên, ông run run vươn tay của mình, cầm viên đan dược màu xanh kia, rồi sau đó chậm rãi để vào trong miệng......

Bỗng nhiên, một cổ linh khí vô cùng nồng đậm từ chung quanh không ngừng bốc lên, nếu nói Tụ Khí đan mang đến hiệu quả là nồng đậm sương mù, hiện giờ Dư lão, đã bị bao vây ở giữa tầng sương mù kia, thậm chí ngay cả một sợi tóc đều nhìn không thấy.

Đúng lúc này, linh khí theo kinh mạch chảy vào Linh Hải, bình cảnh đang bế tắc ở trong Linh Hải bị linh khí xông đến làm rung động………...

Dư lão mừng như điên, trời mới biết, đã bao nhiêu năm ông không có loại cảm giác này? Ban đầu ông cho rằng bản thân cả đời sẽ ở Võ Tướng cao cấp, không nghĩ tới còn có cơ hội đột phá đến Võ Vương.... ......

Đây... Đây quả thực chính là kỳ tích!

Nghĩ đến đây, Dư lão vội vàng khoanh chân tu luyện, giành giật từng giây tu luyện, không muốn lãng phí một phần một giây.... ....

Cố Nhược Vân nhìn Dư lão bị sương mù màu xanh vây quanh, trong ánh mắt xẹt qua một chút trầm tư, nhưng ở thời khắc như thế, bên ngoài Bách Thảo Đường lại truyền đến một hồi âm thanh ồn ào, làm mày của nàng không tự chủ được mà nhíu lại.

"Bên ngoài phát sinh chuyện gì?"

Nàng nhìn Dư lão, trầm mặc một lúc lâu, nói: "Dư lão sẽ không cách nào đột phá ngay lúc này, ta đi ra xem trước."

Nói tới đây, nàng liền không có lại liếc mắt nhìn Dư lão một cái nào nữa, xoay người đi ra ngoài......

Lúc này, trên đường cái, Lăng Ngọc hai tay chống nạnh, căm tức nhìn mọi người trước mặt, trong lòng càng là hận nghiến răng nghiến lợi, nàng vĩnh viễn sẽ không quên, một tháng trước, chính là Bách Thảo Đường đáng chết này đánh nàng ra cửa, hơn nữa không chút lưu tình làm mặt của nàng quét rác!

Thật giận là, sau khi biết được những lời bản thân nói ở ngoài Bách Thảo Đường, cô cô cũng hung hăng mắng nàng một trận, ngay cả dượng đều muốn hỏi tội nàng, nếu không phải cô cô cầu tình, phỏng chừng nàng sớm đã trở thành tù nhân rồi.

Nàng không rõ, Bách Thảo Đường này không phải chỉ là một hộ thương nhân thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, chẳng lẽ ngay cả quyền thế của cô cô đều không có tác dụng sao?

Nhưng mà, hiện tại nàng không cần sợ hãi………...

Nghĩ đến người phía sau mình, Lăng Ngọc nâng cằm lên, cao ngạo nói: "Để Cố Nhược Vân và lão già tên là Dư lão kia ra đây nhận lấy cái chết!"

Triệu chưởng quỹ vừa định nói chuyện, lại bỗng nhiên nhìn thấy Cố Nhược Vân đi ra từ trong Bách Thảo Đường, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.

"Cố Nhược Vân, ta cho rằng ngươi sẽ ẩn núp ở dưới sự che chở của Bách Thảo Đường, không nghĩ tới sau khi ngươi trốn một tháng lại có thể dám đi ra!" Lăng Ngọc cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo ngọn lửa thù hận: "Ngươi giết gia gia và huynh trưởng của ta, làm hại ta cửa nát nhà tan, hôm nay, ta muốn dùng máu của ngươi để tế linh hồn của bọn họ."

Một tháng trước Lăng Ngọc bị Dư lão đánh ra nàng có biết đến, hiện giờ nhìn thấy nàng ta dám tới cửa lần nữa, Cố Nhược Vân không tự chủ được mà nhíu mày, rồi sau đó chuyển tầm mắt về phía nam tử mặc áo bào đen đứng sau lưng nàng ta……...

Nam tử mặc áo bào đen kia toàn thân đều bị bao phủ ở trong áo choàng, chính là ngay cả mặt cũng thấy không rõ, nhưng mà.... .....

Cố Nhược Vân cười lạnh, khó trách Lăng Ngọc dám can đảm tiến đến Bách Thảo Đường, thì ra là có nam nhân này làm chỗ dựa.

Võ Vương!

Không nghĩ tới, Lăng Ngọc có thể tìm đến một Võ Vương, phải biết rằng thực lực Võ Vương này, hoàn toàn có thể xưng bá ở Thanh Long Quốc.... ...



Chương 103: Võ Vương đối Võ Vương (một)

Edit: kaylee

Đúng lúc này, ánh mắt của nam tử mặc áo bào đen dừng ở trên người Cố Nhược Vân.

Trong nháy mắt kia, máu tươi cả người Cố Nhược Vân đều đọng lại, giống như là có một con độc xà quấn quanh ở trên cổ của nàng, lập tức có một cảm giác hít thở không thông truyền đến, loại cảm giác này làm cho nàng thật không thoải mái.

"Cố Nhược Vân!" Hai mắt của Lăng Ngọc từng chút lạnh xuống, cười lạnh nói: "Lúc này đây, cho dù là ngươi tránh ở phía sau Bách Thảo Đường, cũng vẫn trốn không thoát trừng phạt!"

Nữ nhân này phải chết!

Trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, Lăng Ngọc trên mặt cười lạnh càng sâu.

Nghĩ đến đây, nàng lui về sau mấy bước, cung kính nhìn phía nam tử mặc áo bào đen phía sau: "Tái tiên sinh, xin nhờ ngài."

"Ừ."

Trong miệng nam nhân mặc áo bào đen phát ra một âm thanh khàn khàn, ánh mắt giống như độc xà tập trung vào Cố Nhược Vân, rồi sau đó một cổ uy áp cường đại phát ra từ trên người của hắn, ở dưới cổ uy áp kia, thân mình của Cố Nhược Vân run rẩy một chút, trong mắt xẹt qua một chút lạnh lùng sắc bén.

"Lăng Ngọc," Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân nở nụ cười, nụ cười lộ ra ý tứ hàm xúc không rõ: "Ta thật sự rất bội phục ngươi, đúng là có thể tìm được một Võ Vương tới làm chỗ dựa cho ngươi."

Bá!

Sau khi lời nói này của Cố Nhược Vân nói ra, ánh mắt của nam nhân mặc áo bào đen giống như hai thanh kiếm sắc bén, vọng tưởng xuyên thấu thân thể của thiếu nữ.

Bất luận như thế nào, hắn cũng thật không ngờ, Cố Nhược Vân sẽ nhìn thấu thực lực của hắn.

Phải biết rằng, đối với võ giả mà nói, chỉ có tới cấp bậc đó, mới có thể được biết lực lượng tương ứng mà cấp bậc đó có, bởi vậy trừ phi Cố Nhược Vân trở thành Võ Vương, nếu không tuyệt đối sẽ không biết thực lực của hắn đến cùng tới trình độ gì!

Nhưng mà, nàng chỉ cần dựa vào uy áp của bản thân, đã nhìn thấu cấp bậc của hắn, đây là chuyện làm hắn chẳng thể nghĩ tới.

Dù sao lần này vụng trộm đến Thanh Long Quốc, nếu để cho những người đó biết mà nói, như vậy.... ......

Nghĩ đến điểm này, sát khí trên người nam tử mặc áo bào đen càng đậm, ánh mắt vô cùng âm trầm.

Nam tử mặc áo bào đen không biết là, tuy rằng thực lực hiện tại của Cố Nhược Vân mới đến Võ Giả, nhưng kiếp trước nàng chính là cường giả Võ Tôn, đã ngây người ở cấp bậc Võ Vương này nhiều năm, làm sao có thể không biết thực lực chân chính của nam nhân mặc áo bào đen?

"Cường giả Võ Vương? Trời ạ, Lăng Ngọc thế mà lại có thể tìm được một gã cường giả Võ Vương."

"Theo ta được biết, đệ nhất cao thủ của Thanh Long Quốc chúng ta, vị thích khách Cơ Vô Tình đến vô ảnh đi vô tung kia cũng chỉ là Võ Tướng cao cấp, hiện tại lại xuất ra một gã Võ Vương, đây là muốn nghịch thiên sao?"

"Xem ra lúc này đây Lăng gia muốn quật khởi…...."

Nghe âm thanh kinh than của mọi người, trên mặt của Lăng Ngọc hiện lên một nụ cười cao ngạo.

Kỳ thực, nàng cũng không biết lai lịch của nam tử mặc áo bào đen này, bởi vì ban đầu là hắn tìm được nàng trước, muốn mượn danh nghĩa của Lăng gia giết Cố Nhược Vân, nhưng mà vậy cũng không cách nào ngăn lại người khác cho rằng nam nhân trước mắt là người Lăng gia......

"Lăng Ngọc, ta ngược lại thật ra rất tò mò, ngươi là từ chỗ nào tìm đến Võ Vương." Cố Nhược Vân thu liễm lạnh lẽo sắc bén trong mắt, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, ý cười trong suốt hỏi.

Lăng Ngọc vừa định nói chuyện, bên cạnh lại đột nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp khàn khan của nam nhân mặc áo bào đen: "Ngươi là đang trì hoãn thời gian?"

Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân tươi cười càng sâu

Đúng vậy! Nàng quả thật là đang trì hoãn thời gian.

Chỉ cần chờ Dư lão đột phá xong, có thể đủ chiến thắng nam nhân trước mắt......

"Tốt, Cố Nhược Vân, ngươi lại có thể muốn kéo dài thời gian," Lăng Ngọc đột nhiên phản ứng đi lại, ngón tay ngọc chỉ vào nàng tức giận nói: "Ngươi cho là loại thời điểm này còn có ai có thể tới cứu ngươi? Bách Thảo Đường? Hay là nam tử tóc bạc cũng không biết là ngươi dùng thủ đoạn gì thông đồng? Ta nói cho ngươi, mọi người ở trước mặt cường giả Võ Vương đều là cặn bã, lúc này đây, không có bất luận kẻ nào có thể giúp được ngươi."



Chương 104: Võ Vương đối Võ Vương (hai)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân mỉm cười, mắt trong veo nhìn nam tử mặc áo bào đen đứng ở phía trước: "Mặc kệ ta có phải không phải đang trì hoãn thời gian, nhưng mà ngươi trước khi giết ta, hẳn là vẫn nên nói với ta tên của ngươi đi?"

"Tên của ta?" Nam tử mặc áo bào đen cười lạnh một tiếng: "Tên của ta, ngươi không xứng biết! Cố Nhược Vân, cho dù ngươi kéo dài thời gian thế nào cũng không có tác dụng, không có người có thể cứu được ngươi……..."

"Ai nói không có người có thể cứu được nàng?"

Bỗng nhiên, tiếng gầm giận dữ truyền đến từ phía sau Cố Nhược Vân, rồi sau đó mọi người liền nhìn thấy cha con La gia mang theo mấy vạn tinh binh từ trong đám người đi tới, giống như là thương lượng tốt, tất cả mọi người nhường ra một con đường, để cho bọn họ có thể thuận lợi tiêu sái đến bên cạnh Cố Nhược Vân.

Trong phút chốc, mấy vạn tinh binh rút ra vũ khí, bao vây Lăng Ngọc và nam tử mặc áo bào đen.

"La Tướng Quân," Vẻ mặt của Lăng Ngọc có chút khó coi: "Ngươi thân là đại tướng một quốc gia, lại có thể lấy việc công làm việc tư, dùng quân đội hoàng gia quan báo tư thù!"

La Tướng Quân ‘bá’ một tiếng rút ra đại đao, ‘phanh’ một tiếng cắm vào trong đất trước mặt, hắn thân mang khôi giáp, uy phong lẫm lẫm, giống như một pho tượng chiến thần che ở trước mặt Cố Nhược Vân.

"Ai nói bản Tướng Quân lấy việc công làm việc tư, quan báo tư thù? Bản Tướng Quân là đang bảo hộ Thanh Long Quốc!" Hắn cười lạnh nhìn nam tử mặc áo bào đen: "Một người không biết lai lịch lẫn vào Thanh Long Quốc ta, thân là Tướng Quân của Thanh Long Quốc, đương nhiên phải tra ra manh mối của việc này, ai biết hắn có phải hay không gây tổn hại đến an toàn của bệ hạ! Cho nên, ở trước khi không có điều tra rõ ràng thân phận của ngươi, mời ngươi đi theo ta một chuyến."

Trên người nam tử mặc áo bào đen quanh quẩn hơi thở âm lãnh, con ngươi giống như rắn độc tập trung vào thân thể giống như một tòa núi cao của La Tướng Quân, giọng nói khàn khàn nói: "Lão phu không muốn sinh ra mâu thuẫn với quân đội một quốc gia, nếu ngươi thức thời lập tức cút ngay! Nếu không mà nói, lão phu giết ngươi trước!"

Nháy mắt, sát khí sắc bén cuốn về phía La Tướng Quân.

Ở dưới luồng sát khí kia, La Tướng Quân sắc mặt trắng bệch, thân thể có chút đứng không nổi, nhưng nghĩ tới bản thân tốt xấu gì cũng là đại tướng một quốc gia, ở trước mặt nhiều dân chúng như vậy bị người đè ép xuống chẳng phải là rất khó xem? Vì vậy hắn thẳng lưng mình, thẳng tắp đứng ở trước mặt hắc bào nam nhân.

"Cố Nhược Vân, ngươi không sao chứ."

La Âm vội vàng đi đến bên người Cố Nhược Vân, có chút lo lắng hỏi: "Người này là loại người nào? Vì sao hắn muốn giúp Lăng Ngọc giết ngươi?"

Nàng cũng không cho rằng bằng vào năng lực của Lăng Ngọc có thể mời đến cường giả như vậy.

"Không rõ ràng," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Hơi thở trên người hắn thật xa lạ, ta cũng chưa từng thấy, cho nên không biết mục đích của hắn là cái gì."

La Âm vỗ vỗ bả vai của Cố Nhược Vân, lời thề son sắt cam đoan nói: "Mặc kệ như thế nào, ngươi yên tâm, nơi này tốt xấu gì cũng là Thanh Long Quốc, cha ta cũng là một trong hai Tướng Quân, binh lực trong tay không thể yếu hơn lão bất tử Cố gia kia, còn không có người dám can đảm giết người ở Thanh Long Quốc trước mặt cha ta."

"Vậy nhưng chưa hẳn."

Trong mắt Cố Nhược Vân lộ ra ngưng trọng: "Thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, mà đối với loại cường giả ở cấp bậc này mà nói, binh lực dù nhiều cũng không có tác dụng gì."

Những người chưa đến cấp Võ Vương là tuyệt đối không biết chỗ khủng bố của thực lực này, cho dù là đối mặt với trăm vạn hùng binh, hắn đều có thể giết sạch sẽ. Nhưng mà, vì cứu bản thân, cha con La gia không tiếc trở mặt với cường giả Võ Vương, vẫn là làm cho trong lòng nàng tràn ngập cảm động.

Nhưng mà, chỉ cần La Tướng Quân có thể quấn hắn kéo dài thời gian, vậy có hi vọng chuyển bại thành thắng.... .....



Chương 105: Võ Vương đối Võ Vương (ba)

Edit: kaylee

Nhưng mà.... ...... ....

Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, dùng linh hồn truyền âm nói: "Tử Tà, nếu lát sau cha con La gia có nguy hiểm, cũng đừng để ý nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn, tuy rằng ta muốn dùng bọn họ quấn cường giả Võ Vương kéo dài thời gian, nhưng mà, ta không hy vọng cha và nữ nhi bọn họ bởi vì ta mà gặp phải nguy hiểm gì, cho nên, đến lúc đó xin nhờ ngươi."

Nếu có thể, Cố Nhược Vân là không tính toán dùng Tử Tà chiến đấu, trừ phi đến tình huống không thể cứu vãn được.

Trong linh hồn, yên lặng một lát, rồi sau đó truyền ra giọng nói tà mị của nam nhân: "Được, ta hiểu được…….."

... ...... ......

"Ha ha!"

La Tướng Quân cười to hai tiếng: "Kỳ thực, bản Tướng Quân cũng không muốn cùng ngươi là địch, hiện tại chỉ cần ngươi cùng ta đi một chuyến, chờ sau khi ta điều tra rõ thân phận của ngươi, đương nhiên sẽ thả ngươi."

"Hừ!"

Hai mắt của nam nhân mặc áo bào đen lạnh xuống, âm trầm nói: "Xem ra, ngươi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi bảo vệ nàng như thế, vậy….... Lão phu cũng chỉ có thể ngươi về Tây thiên trước."

Bá!

Thân thể của nam nhân giống như quỷ mỵ nhanh chóng lao về phía La Tướng Quân, giọng nói âm lãnh kia giống như ngay ở bên tai.

"Một Võ Tướng sơ cấp, cũng dám càn rỡ ở trước mặt lão phu, hiện tại lão phu ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có thực lực gì mang lão phu đi!"

Nhưng mà, hắn còn chưa đi tới trước mặt La Tướng Quân, đã bị quân đội hoàng thành ngăn cản đường đi.... .....

"Một đám kiến hôi, cút cho lão phu!"

Ầm!

Một tiếng hét giận dữ từ trong miệng nam tử mặc áo bào đen truyền ra, đâm vào ngực của mọi người, giống như là bị tảng đá đánh trúng, mọi người hung hăng ngã văng ra ngoài, rồi sau đó máu tươi từ trong mũi miệng chảy ra, bộ dáng kia đặc biệt dọa người.... .....

Tuy rằng sớm biết rằng thực lực của cường giả Võ Vương, nhưng mà, hiện giờ nhìn thấy đối phương chỉ rống to một tiếng đã tạo thành hiệu quả như vậy, La Tướng Quân không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Nhưng mà, tình hình không cho phép hắn lùi bước, mà hắn cũng sẽ không lùi bước.

Cố Nhược Vân mày càng nhăn càng chặt, rũ mắt nói: "Tử Tà, ngươi làm tốt chuẩn bị xuất chiến."

"Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị tốt, nếu hắn có nguy hiểm ta sẽ lập tức ra tay."

Tiếng nói tà khí của nam nhân chậm rãi lọt vào tai, sau khi nghe nói như thế, trái tim của Cố Nhược Vân giống như kì tích mà yên ổn xuống.

Nàng biết, có Tử Tà ở đây, tuyệt đối không có vấn đề gì.... ...... ....

"Tiểu tử, ngươi cho rằng bằng vào quân đội rác rưởi này, là có thể ngăn cản được lão phu?" Nam tử mặc áo bào đen cười lạnh một tiếng, khuôn mặt âm trầm, nói: "Người lão phu muốn giết, ai đều không thể bảo vệ được! Cho nên, ta lại cho ngươi một cơ hội, lập tức cút cho ta!"

"Ha ha!"

Tiếng cười của La Tướng Quân vô cùng sảng khóai, càng là lộ ra uy vũ khí phách của quân nhân.

"Bản Tướng Quân thân nhập chiến trường, gặp được vô số nguy hiểm, nếu sợ chết, cũng sẽ không thể đứng ở địa vị này cho đến bây giờ! Ta không phải là lão thất phu Cố gia kia, lão thất phu kia hoàn toàn là đạt được âm đức của tổ tông cùng vĩ đại của Cố Thiên con lão mới trở thành Tướng Quân một quốc gia, nhưng ta thật là thông qua bản thân từng bước từng bước đi tới! Cho nên, ngươi cho rằng bản Tướng Quân sẽ là loại người hèn nhát ném bỏ binh lính không để ý, lâm trận lùi bước kia sao?"

Giờ phút này, hình tượng của trung niên nam nhân vô cùng cao lớn, so sánh với Cố lão Tướng Quân nhát gan yếu đuối kia, đây mới là phong thái của danh môn đại tướng chân chính.

"Được, ngươi đã muốn chết, lão phu sẽ thành toàn ngươi!"

Ầm!

Hơi thở cường đại ầm ầm tới, làm cho thân thể của La Tướng Quân đột nhiên lui ra phía sau vài bước, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng mà, hắn vẫn là thẳng tắp đứng trên mặt đất, ngay cả chân cũng chưa từng gấp khúc một chút nào.

Thân là nam nhi, hắn thà rằng đứng chết, cũng tuyệt đối không thể chịu thua ở trước mặt kẻ địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro