Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Xuyên không làm nữ chính

Sau khi trở về từ trung tâm thương mại, Mộng Y dành thời gian chuẩn bị bữa trưa cho mình và Ty. 

Đã lâu rồi cô mới đứng bếp, dù không thể tự nhận mình giỏi nấu ăn. 

Kỹ năng sử dụng dao kéo của cô vẫn còn khá thô sơ, và mỗi lần nấu nướng, cô luôn phải dựa vào công thức. 

Nếu tự sáng tạo theo cảm hứng, món ăn thường thiếu đi sự đậm đà cần thiết.

May mắn thay, bữa trưa hôm nay trôi qua suôn sẻ. 

Ty có một bữa no nê hơn hẳn ngày thường, không còn chỉ quanh quẩn với pate và thức ăn hạt.

Sau khi ăn xong, Mộng Y chuyển sang giải trí bằng cách ngồi trước màn hình máy tính. 

Cô chơi lại những trò chơi đã lâu không động đến, bộ bàn phím hồng, chuột trắng, và dàn PC với quạt tản nhiệt đổi màu tạo nên không gian vui mắt.

Khi cảm thấy đủ với trò chơi, cô chuyển sang xem vài video trên YouTube để tập yoga và giãn cơ, hoặc luyện lại những vũ đạo cũ từ các bài hát solo của mình. 

Ty, như thường lệ, ngồi bên cạnh và tò mò bắt chước những động tác của cô. 

Có khi nó còn tinh nghịch chạy tới phá bĩnh, làm Mộng Y bật cười, đành tạm dừng để chơi cùng nó.

Một ngày lặng lẽ trôi qua như thế, chẳng có điều gì nổi bật. 

Bây giờ trời đã tối, sóng biển ngoài kia vẫn vỗ bờ liên hồi, nhưng gió đã trở nên buốt hơn ban ngày.

Dẫu vậy, không khí trong căn nhà thuê này vẫn thật bình yên.

Ty sau một ngày năng động giờ mệt lả, nằm lười biếng trong lòng Mộng Y. 

Còn cô thì thoải mái ngồi trên chiếc ghế gaming, vừa duỗi móng tay vừa liếc nhìn màn hình máy tính.

Trên đó, những dòng chữ dài hiện lên, tiêu đề với con số 18+ thu hút ánh nhìn. 

Là người nổi tiếng, cô hiểu mình cần giữ chừng mực và hạn chế tiếp xúc với những nội dung dung tục. 

Nhưng sinh lý và bản năng con người vốn dĩ là điều không thể phủ nhận.

Cô nghĩ, "Đọc một chút cũng chẳng sao, giải trí thôi mà." 

Ít ra, nó còn thú vị hơn việc lên mạng xã hội, nơi đầy rẫy những bình luận tiêu cực nhắm vào cô.

Nhất là khi ở quê nhà, những tin tức về giới giải trí vẫn đang sôi sục và kéo theo vô số tranh cãi.

Mộng Y nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi môi lúc chép miệng lúc tặc lưỡi, vẻ mặt đầy khó chịu.

- Trời ơi cái gì đây? Sao mà ngược từ đầu tới cuối luôn vậy? Nữ chính sao yếu đuối thế, có mỗi căn biệt thự rộng lớn như vậy mà mãi không tìm cách thoát được, người bình thường ở 2 3 năm là đã biết kiến trúc nhà mình ra sao rồi, còn đằng này mãi không biết cách trốn thoát khỏi nam chính... *Chậc* Nam chính cũng thật là, yêu thì phải biết chủ động xa cách với mọi loại phụ nữ chứ, gì đâu mà cứ để nữ 8 tiếp cận bày mưu với nữ chính quài vậy?... *Chậc chậc* Đấy đấy, nói có sai đâu, kiểu gì cũng làm con gái người ta tổn thương, nam 8 tới an ủi thì bá đạo chiếm lấy nữ chính, gì cơ chứ còn phạt người ta trên giường, khiếp ghen cỡ đó, gia trưởng cỡ đó mà không biết ý tứ giữ mình tránh xa mấy mối quan hệ toxic để khiến nữ chính hiểu lầm... *Chậc* bà nữ chính mà yêu ông này được tôi cũng bái phục bà đó!

Miệng chửi nội dung lên bờ xuống ruộng, tay cô vẫn lướt hết 200 chương không thiếu chi tiết nào.

Đọc xong, cô tự lẩm bẩm.

- Quái thật, nội dung dở thế mà mình đọc hết luôn, không thể tin nổi mình nữa. Tác giả là ai vậy?

Vừa hỏi, Mộng Y lật đật bấm ra trang chủ của bộ truyện bản thân vừa đọc xong, nhưng thứ cô nhận lại chính dòng chữ "đang cập nhật".

Vâng, đọc wed lậu thì nó chả thế, có cái gì gọi là chính thống nguồn gốc đâu mà cô mong muốn chứ.

Mà thôi mặc kệ vậy, biết tên tác giả có khi cô lại nổi khùng đi soi thông tin của người ta.

Cũng chẳng phải trên đời làm ngành diễn viên cô chưa gặp qua các kịch bản khùng điên cỡ này.

Bàn tay khẽ với lấy bình nước, Mộng Y uống một ngụm rồi ánh mắt lại vô tình lướt qua khung giờ hiển thị ở góc phải màn hình laptop.

- Đã 7 giờ tối rồi sao? Ty à?

Cô cúi xuống gọi chú mèo lười biếng đang cuộn tròn trên đùi mình. Tiếng gọi dịu dàng nhưng chẳng làm chú nhúc nhích.

Mộng Y bật cười, nhẹ nhàng bế Ty đặt lên chiếc giường nhỏ của nó, vuốt ve một cái trước khi bước xuống bậc thang.

Thời gian trôi nhanh thật, cô lẩm bẩm, mới đó lại đến giờ ăn tối. 

Nhưng khi mở tủ lạnh, chỉ toàn thực phẩm tươi sống chưa chế biến. 

Ánh mắt cô liếc qua mớ rau củ và ít thịt, rồi quay sang nhìn cửa ban công.

Trong đầu hiện lên một hình ảnh đầy lãng mạn: bản thân ngồi trên ghế ngoài ban công, ngắm biển đêm lấp lánh ánh sao, khoác áo choàng nhẹ, tay cầm ly rượu vang đỏ, bên cạnh là một đĩa beefsteak thơm lừng.

Cô mỉm cười tự giễu. 

Khung cảnh thì đẹp đấy, nhưng tủ lạnh nhà cô không hợp tác rồi. 

Beefsteak thì không có, rượu vang cũng chẳng mua sẵn. 

Lúc đi siêu thị lại chỉ lo chọn rau củ và cá, chẳng nghĩ đến một buổi tối "sang chảnh" như thế.

- Thôi nào, Mộng Y, nghỉ ngơi vài hôm, ăn uống thoải mái một tí cũng chẳng sao... Nhưng hôm nay thì ngoại lệ đi ha.

Quyết tâm lóe lên, cô khoác chiếc áo gần cửa ra vào, tiện lấy luôn chiếc túi xách, mở điện thoại tra cứu nhanh nhà hàng gần đó có món beefsteak ngon. Tiện thể tìm luôn cửa hàng bán rượu vang để ghé qua.

- Nếu ở Việt Nam thì chỉ cần đặt app là có ngay, không cần lăn tăn gì... - Cô thở dài, rồi bật cười khi nghĩ đến những tiện ích nhỏ mà mình đôi khi lơ đãng.

Xác định xong địa điểm, cô mở cửa, bước nhanh ra ngoài, để lại sau lưng căn nhà nhỏ xinh ấm áp, sẵn sàng cho một bữa tối tự thưởng đầy cảm hứng.

Nhưng khi bước ra khỏi nhà, Mộng Y hoàn toàn không hay biết rằng có một bóng đen đang lặng lẽ quan sát cô từ sau cột đèn điện cách đó không xa. 

Đôi mắt lạnh lẽo ấy như dán chặt vào từng cử chỉ của cô, ẩn chứa một sự đe dọa vô hình.

- Xin cảm ơn quý khách, chúc quý khách dùng bữa ngon miệng ạ!

Nữ nhân viên nhà hàng mỉm cười, lịch sự mở cửa để tiễn cô ra ngoài.

Mộng Y bước đi với túi giấy trên tay, bên trong là phần beefsteak được bọc cẩn thận bằng giấy bạc giữ nhiệt, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. 

Bên cạnh đó, một hộp giấy đựng chai rượu vang tinh tế càng làm cô háo hức muốn nhanh chóng trở về để tận hưởng buổi tối thư giãn của mình.

Đèn giao thông chuyển đỏ, dòng người bắt đầu di chuyển qua vạch dành cho người đi bộ. 

Mộng Y hòa vào dòng người, bước đi từng bước thoải mái, miệng khẽ nở một nụ cười mãn nguyện.

Bất ngờ, trong túi xách cô phát ra một thứ ánh sáng lạ kỳ, thứ ánh sáng huyền bí không thuộc về thực tại.

- Gì thế này?

Mộng Y ngạc nhiên mở túi xách, phát hiện chiếc vỏ ốc mà cô nhặt được từ sáng nay đang tỏa ra ánh sáng lung linh đầy kỳ ảo. 

Lòng hiếu kỳ khiến cô dừng lại, ngắm nhìn nó kỹ hơn, mà không nhận ra bản thân đã lạc nhịp với dòng người vội vã xung quanh.

Một vài người đi qua va vào vai cô, nhưng điều đó không quan trọng. 

Ánh sáng của chiếc vỏ ốc như hút hết sự chú ý của cô.

Chỉ đến khi bước chân vừa chạm lên lề đường phía bên kia, Mộng Y chợt nghe tiếng hét thất thanh vang lên từ khắp xung quanh.

Cô quay lại, ánh mắt bối rối khi thấy mọi người đang chỉ tay về phía mình, nói những lời bằng ngôn ngữ cô không hiểu. 

Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng.

Nhìn xuống bản thân, Mộng Y bàng hoàng nhận ra một con dao găm thẳng vào giữa ngực mình. Máu đỏ tươi tuôn ra không ngừng, nhanh chóng nhuộm đẫm chiếc áo trắng tinh khôi.

Chuyện... gì thế này?

Đầu óc cô choáng váng, hơi thở trở nên gấp gáp và nặng nề. Mọi thứ xung quanh bắt đầu xoay mòng mòng, hình ảnh những người tụ tập trở nên nhòe nhoẹt.

Bàn tay cô run rẩy, yếu ớt bám vào cạnh túi xách nhưng không còn sức giữ nổi.

Chiếc vỏ ốc rực rỡ rơi ra, lăn tròn xuống đất, ánh sáng của nó dần lan tỏa một cách kỳ diệu.

Trong lúc ngã quỵ, hàng loạt suy nghĩ lướt qua tâm trí cô "Ty... Mình chết rồi thì Ty sẽ thế nào? Ai sẽ chăm sóc nó đây?"

Nước mắt chực trào. Ký ức về chú mèo nhỏ cuộn tròn trên đùi mình khiến tim cô đau nhói "Quản lý Khiêm... Tôi chỉ vừa mới thành công, chỉ vừa trả ơn anh một chút... Sao lại thế này?"

Sự hối tiếc, bất lực và hoảng loạn hòa quyện thành cơn đau không thể diễn tả.

Ánh mắt mờ mịt cuối cùng dừng lại trên chiếc vỏ ốc. 

Nó giờ đây tỏa sáng rực rỡ, như một chiếc cổng dẫn đến một thế giới khác.

Trong cơn mê man, cô cảm thấy như bị hút vào bên trong chiếc vỏ ốc bảy sắc cầu vồng. 

Không gian xung quanh xoay vòng như một chuyến tàu lượn siêu tốc, cuốn cô qua những ký ức rời rạc.

Cô thấy mình cười, khóc, chạy qua những con đường quen thuộc, đứng trước biển rộng, và ôm lấy chú mèo Ty trong vòng tay.

Từng khung hình như thước phim chảy dài cùng vòng xoắn ốc vô tận, có cảnh cô còn bé đang dạo quanh cát biển và rồi ôm chầm lấy một người phụ nữ lạ lẫm nào đó.

Những hình ảnh ấy chồng chéo, hòa trộn, và dần mờ đi trong ánh sáng rực rỡ cuối cùng. 

Mộng Y cảm nhận được một thứ gì đó kỳ diệu, không thuộc về thế giới mà cô vừa rời xa...

Và rồi cô cứ chìm dần trong một không gian vô định không biết là đâu.
Bóng đêm bao phủ lấy bản thân, mọi thứ im lặng đến đáng sợ.

Cho đến khi cô chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ nhưng lại khá quen thuộc từ trong tâm thức, âm thanh ấy ban đầu mơ hồ, sau đó ngày càng rõ ràng hơn.

R......r....re.....ren......eng... reng... reng...

Ngay lập tức, Mộng Y choàng tỉnh, thở hổn hển, ngồi bật dậy.

Ánh mắt cô hoảng loạn, hai tay quờ quạng kiểm tra cơ thể mình. 

Cô vén chăn, sờ đến ngực – nơi cô nhớ rõ ràng rằng có một con dao ghim thẳng vào.

- Con dao... biến mất rồi? Đó là mơ sao?

Sau vài giây bình tâm, nhận ra mình vừa gặp ác mộng, cô thở phào nhẹ nhõm, vươn tay với lấy chiếc điện thoại đang reo inh ỏi gần đó để tắt báo thức.

Nhưng có gì đó không ổn.

Điện thoại trên tay cô... không phải của cô!

Màn hình hiển thị một chú Border Collie lông trắng đen đáng yêu – không phải chú mèo Ty bé bỏng của cô. 

Mộng Y xoay tới xoay lui chiếc điện thoại, xác nhận rõ ràng nó không thuộc về mình rồi đặt lại vị trí cũ, sự bối rối dâng tràn.

Và khi định thần lại, cô nhận ra một sự thật gây sốc hơn: cô đang khỏa thân.

Chiếc mền trắng trên người cô lặng lẽ rơi xuống, để lộ một cơ thể xa lạ với làn da nhợt nhạt, đầy những vết bầm tím cũ mới đan xen. 

Những vết sẹo lộ ra trên cánh tay khiến cô rùng mình.

Mộng Y ngẩng đầu lên, nhìn quanh căn phòng rộng lớn được trang trí xa hoa. 

Cảm giác quen thuộc chợt ùa về – đây là phòng VIP của khách sạn Sao Hoa Ly, nơi cô từng ở mỗi khi quay phim tại Vũng Tàu.

Căn phòng bừa bộn một cách kỳ lạ, đồ đạc vứt tung tóe khắp nơi. 

Trên sàn, chiếc váy lụa bị xé rách, quần áo lót nữ nằm lẫn với những mảnh vải tả tơi.

- ... Đã xảy ra chuyện gì?

Cô nuốt nước bọt, cảm giác khô rát trong cổ họng càng làm tăng thêm nỗi hoảng loạn.

Cô bước nhanh đến bàn trang điểm gần đó, kéo mền che lấy cơ thể, rồi nhìn chằm chằm vào gương.

- Áaaaaaaaaaa

Mái tóc vàng hoe chanh sả của cô đã biến mất. Thay vào đó là mái tóc đen dài suôn, gương mặt trong gương gầy gò và nhợt nhạt đến đáng thương.

- Không, không thể nào... Đây không phải mình!"

Cô quay cuồng với vô số câu hỏi trong đầu.

Trong lúc hoảng loạn, một tiếng nước ào ào từ phòng tắm đột ngột ngừng lại. Tiếng bước chân vọng ra, và ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn, thân trên trần trụi, xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét qua cô, giọng nói trầm trầm vang lên:

- Tỉnh rồi?

Mộng Y giật mình lùi lại, kéo mền che chặt hơn. Cô nhìn anh ta chằm chằm – là một gương mặt điển trai nhưng mang vẻ sắc lạnh đầy uy lực.

- Là anh!!!

Cô hét lên, chỉ tay vào anh ta, nhận ra đây chính là người đàn ông mặc vest ở siêu thị hôm trước – người cô từng nghĩ chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua.

Người đàn ông nhíu mày, đáp lại lạnh nhạt:

- Là tôi?

- Sao anh lại ở đây!? Chuyện gì đang xảy ra!? Chúng ta... không lẽ...!? A, không... Ý tôi là...

Cô lắp bắp không thành câu, nước mắt bắt đầu tràn ra. Mộng Y quỳ gập xuống, đầu óc quay cuồng.

- Không không, điều này không thể xảy ra được...

Người đàn ông đứng đó, khoanh tay nhìn cô, giọng vẫn đều đều:

- Lãm Hoan Hi, mới một đêm thôi mà cô bị mất trí rồi sao?

Cô ngẩng phắt đầu lên, hai mắt lưng tròng:

- Anh... gọi tôi là gì?

- Lãm Hoan Hi. Tên của cô. Cô còn không nhớ mình là ai nữa à?

Cả người cô cứng đờ, não như ngừng hoạt động.

Lãm Hoan Hi...? Cái gì cơ!? Nữ chính trong bộ truyện ngôn tình 18+ cô đọc chiều qua!?

Mộng Y kích động, hai bàn tay nắm lấy hai bắp tay anh.

- Nói cho tôi nghe, anh thực sự là ai? Sao lại ở đây với tôi? Và... đây là cơ thể của ai?

Người đàn ông trước mặt cau mày, nhìn cô với ánh mắt pha chút khó hiểu, pha chút kiêu ngạo.

- Lãm Hoan Hi, cô đang thử diễn trò gì vậy? Tôi là Dương Thái Từ. Không lẽ đêm qua cô quên sạch rồi?

Tên anh chính xác là Dương Thái Từ! Một cái tên không thể quen thuộc hơn với Mộng Y, vì chính nó là tên của nam chính trong cuốn tiểu thuyết 18+ mà cô đã đọc đến nửa đêm hôm qua!

Mộng Y đứng chôn chân tại chỗ, cơ thể như hóa đá. 

Đầu óc cô xoay mòng mòng giữa hiện thực và ảo giác. Làm sao điều này có thể xảy ra được? Cô, một nữ diễn viên kiêm ca sĩ solo xuất chúng vừa đạt kỷ lục nhận 50 giải thưởng, giờ lại đang sống trong câu chuyện ngôn tình nhảm nhí này?

Cô lùi lại vài bước, mắt mở to hoang mang nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Còn anh thì nhíu mày khó chịu, bước một bước tới gần hơn.

- Cô lại định giở trò gì nữa đây, Hoan Hi? Hay cô muốn tôi nhắc lại từng chi tiết của đêm qua?

Câu nói của anh mang theo chút chế nhạo khiến Mộng Y có chút tức giận.

- Đây là cưỡng hiếp anh biết chứ? Chỉ cần tôi tố cáo là anh có thể ngồi tù đấy.

Mộng Y ôm chặt lấy chiếc mền lùi lại về giường, gương mặt vô cùng muốn phòng thủ.

Nhưng không ngờ Dương Thái Từ lại ôm mặt, bả vai rộng lớn của anh run lên bần bật, còn có thể nghe ra anh đang cố nhịn cười.

- Chà, quả là một buổi sáng thú vị, Hoan Hi à, có vẻ như cô quên chuyện gì quan trọng rồi đúng chứ? Tố cáo? Đừng có nực cười với tôi như vậy.

Vừa nói xong một phắt anh tỏ thái độ khó chịu, đồng tử của anh thu nhỏ lại, gương mặt vô cùng đáng sợ nhìn cô.

Mộng Y nhìn anh có chút run sợ nhưng rồi cố gắng lục lại trí nhớ về nội dung trong cuốn truyện.




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro