Chương 1: Anais rừng rậm
-Aaaaa!!! Chán quá đi mất!!!
Xuyên qua những cây đại thụ khổng lồ, qua những loài thú hung tàn bậc nhất, tại trung tâm rừng rậm Anais có một mảnh đất nhỏ. Khác với sự nguy hiểm rình rập từng giây từng phút ở bên ngoài, nơi đây tràn ngập ánh sáng và yên bình. Trung tâm mảnh đất, giữa bãi cỏ xanh mượt điểm xuyết hoa dại, có một hồ nước xanh ngọc yên bình, và một căn nhà gỗ tinh xảo.
Mà, ngay trên nóc nhà, một đứa bé xinh đẹp không chút hình tượng đang giật tóc gào thét kêu chán!!!
-Nếu chán đến vậy thì ra thế giới ngoài kia đi.
Đứa bé ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với thiếu niên vừa xuất hiện trên nóc nhà. Thiếu niên có mái tóc đen mượt như nhung, được buộc thành dải mềm mại. Đôi mắt thiếu niên có phần hơi kì lạ, tròng mắt vàng ma mị quyến rũ.
-Macos, vừa về đó hả? Gus đâu rồi?
-Có kẻ xâm nhập vào kết giới, hiện đang chiến đấu cùng cậu ta. Có lẽ đã có kết quả rồi.
-Kẻ xâm nhập?
Trong đôi mắt đứa bé hiện lên ánh sáng. Lâu lắm rồi mới có kẻ xấu số lạc vào tận chỗ cô ở, sao có thể để tên Gus kia chơi đùa một mình được!!!! Nghĩ đến đây, đứa bé lập tức nhảy xuống, hướng về phía thiếu niên tên Macos gào to:
-Mau dẫn tớ tới chỗ đó!!! Tuyệt không thể để tên Gus phá hủy món đồ chơi mới ấy!!
Macos đầu đầy hắc tuyến, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng nhìn khuôn mặt tà ác của bé gái rốt cuộc vẫn cam chịu dẫn cô đi.
Đứa bé di chuyển rất nhanh, tốc độ hoàn toàn không phù hợp với vóc dáng chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi. Thân ảnh nhỏ nhắn xuyên qua tán cây, tại tầng kết giới thứ hai dừng lại, ngồi xổm xuống thích thú nhìn những dây leo to như con trăn ở bên kia vách kết giới.
-Có thể đi qua hai tầng kết giới của tớ? Thực sự là món đồ chơi thú vị nha ~
Dây leo khổng lồ từ từ chuyển động, cách cô một tầng kết giới vàng nhạt, chậm rãi đem một thiếu niên tới trước mắt cô.
Nụ cười trên mặt đứa bé đột ngột tắt ngúm.
-Chết tiệt, họa lớn rồi!
...
Khi Illumi tỉnh lại, hắn thấy mình ở trong một căn phòng bằng gỗ sạch sẽ, xung quanh ngoài những đồ vật cần thiết ra thì không còn gì. Hắn vội ngồi dậy, cảnh giác nhìn xung quanh, duy chỉ khuôn mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc.
Mục tiêu của hắn chạy vào khu rừng này. Biết là thực lực bản thân mà vào đây sẽ rất nguy hiểm, nhưng chính hắn cũng không hiểu tại sao mình vẫn liều lĩnh đuổi theo. Cuối cùng, bản thân lại để một thiếu niên tóc trắng hạ gục.
Nghĩ đến đây, đôi mắt đen láy càng thêm âm trầm. Tồn tại được trong khu rừng này tuyệt đối không phải người bình thường.
-Tỉnh rồi à?
Illumi ngẩng đầu, bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn đứng dựa vào cửa, cười cười lười biếng với hắn.
-Xin lỗi, bạn tôi tưởng nhầm cậu là kẻ xấu, đã đả thương cậu. Gus, mau xin lỗi đi!- Nói tới đây, cô bé thuận tay ném một vật vào trong phòng.
Illumi lạnh nhạt nhìn cô, kịp thời che dấu sát khí suýt chút nữa bùng lên.
Vật bị quăng vào phòng là một con quạ trắng, hai chân bị buộc chỉ hệt như con gà sắp bị đem làm thịt. Con quạ tuyệt vọng đập đập cánh mấy cái, phát hiện mình không thể thoát ra, đành không cam lòng lầu bầu:
-Xin lỗi!- Giọng nói không chút thành ý.
-Gus!- Đứa bé trầm giọng quở trách, rồi lập tức hướng hắn nở nụ cười- Xin lỗi, bạn tôi vốn hơi ương ngạnh, lại thích chiến đấu. Đã để cậu gặp rắc rối rồi.- Nói tới đây còn hung hăng trừng mắt với con quạ.
Illumi lạnh nhạt liếc mắt:
-Tấn công tôi là một thiếu niên tóc trắng mắt lam.
Cô bé im lặng lườm con quạ. Con quạ hừ hừ mấy tiếng, khẽ lắc mình, lập tức hoá thành một thiếu niên cao lớn. Bộ lông quạ trên người hoá thành trang phục trắng như tuyết. Tuy nhiên, mấy sợi dây buộc chân thiếu niên không bị đứt, biến hắn thành bộ dáng rất buồn cười.
Illumi mặt không đổi sắc:
-Mục tiêu của tôi...
-Là một người tầm hơn hai mươi tuổi, vóc người béo mập? Bạn tôi đã giết hắn rồi, xác hắn cũng đã bị thú rừng xâu xé.
Illumi lạnh nhạt tiếp tục nói:
-Phí bồi thường tổn thương, phí bồi thường tinh thần, phí đền bù lãng phí thời gian, phí...
Đồng chí à, đồng chí đang đòi nợ một đứa nhóc con đấy!!!!!
Cô bé thoáng co giật khoé miệng, lập tức cắt ngang cái danh sách đang có dấu hiệu biến thành cái sớ:
-Phí trị thương, phí thuốc men, phí đồ ăn, phí nơi ở...
Illumi chăm chú nhìn cô chốc lát, sau đó dứt khoát nằm xuống, quyết định không thèm lãng phí thời gian nghỉ ngơi với cô. Đứa bé cũng không để ý, nhún nhún vai, đem vào trong phòng một tô cháo nóng.
-Quần áo của cậu rách hỏng rồi, tôi đã đem bỏ đi. Thiết bị liên lạc của cậu tôi để cạnh gối. Rời đi ngay lập tức hay ở lại đây trị thương là chuyện của cậu.
Thấy Illumi thậm chí còn chẳng quay đầu lại, cô bé cũng chẳng thèm bực bội, chỉ túm lấy Gus, cẩn thận khép cửa phòng rời đi.
Bước ra khỏi căn nhà, Macos lập tức nhảy xuống từ trên mái, cùng Gus khó hiểu bám lấy cô. Gus làu nhàu:
-Chỉ là một thằng nhóc, tại sao không để cho tớ giết chết luôn?!?!
Bé gái trừng mắt:
-Cậu không thấy xấp danh thiếp cậu ta mang theo? Đó chính là con trai cả gia tộc Zoldyck đấy!!
-Gia tộc sát thủ? Vậy thì sao chứ, cường giả mất tích ở trong rừng Anais đâu phải ít?
Bé gái chán nản lắc đầu. Làm sao tôi có thể giải thích với cậu là giết cậu ta sẽ ảnh hưởng lớn đến con đường trưởng thành của nhân vật chính chứ???
...
-Cậu đỡ rồi sao?- Bé gái ngẩng đầu, mỉm cười nhìn thiếu niên không tiếng động đi tới cạnh mình.
Illumi mặt vô cảm khẽ gật đầu, sau đó nhìn xung quanh. Chừng như hiểu ý hắn, bé gái cười khẽ:
-Đây là trung tâm Anais rừng rậm, được che chắn bởi ba tầng kết giới nên tuyệt đối không có sự xuất hiện của ma thú. Cậu là lọt đến trung tầng. Nha ~. Nghĩ lại thật đáng kinh ngạc ~. Cậu mới mười mấy tuổi mà có thể đến trung tầng, tương lai nhất định thực lực sẽ rất đáng sợ.
Illumi trầm mặc nhìn bé gái độc thoại, tầm mắt thoáng lướt qua cần câu trong tay bé gái.
-A! Cá cắn câu!- Bé gái cảm nhận cần câu rung động, tay khẽ động, một con cá kì quái bay lên khỏi hồ nước, rơi xuống bãi cỏ xanh mượt.
-Hắc quả ngư?-Bé gái liếc mắt, quay qua Illumi- Cậu có thể ăn hắc quả ngư không qua loại bỏ độc tố không? Kia công đoạn loại bỏ độc tố thật sự rất phiền phức.
Hắc quả ngư nghe được mấy lời này, cơ thể giật giật vài cái, đau khổ nhìn trời. Độc tố của nó ít nhiều cũng nằm trong top 10 loài cá nha. Tại sao có người lại chán ghét chuyện loại bỏ độc tố, trực tiếp đem nó nấu a? Thật làm sỉ nhục tự tin của nó mà (TToTT).
Illumi hiển nhiên cũng biết độc tính của hắc quả ngư, nhưng trải qua huấn luyện của gia tộc Zoldyck, hắc quả ngư cũng không là gì với hắn. Vì vậy, Illumi thản nhiên gật đầu:
-Có thể ăn.
-Rất tốt!
Bé gái nhếch miệng cười, lấy ra một con dao nhỏ, thuần thục xử lý, sau đó đem nướng trên đống củi, hiển nhiên, không ~ xử ~ lý ~ độc ~.
Nhìn cá nướng lách tách trên đống lửa, cô bé hơi híp mắt. Hắc quả ngư thịt chứa độc càng thêm thơm mềm nha. Cơ mà Macos luôn cấm cô ăn như vậy. Cô chỉ có thể tranh thủ lúc cậu ta vắng nhà câu trộm vài con.
Đem cá nướng lấy ra, bé gái há miệng định cắn, chợt cảm thấy có đạo ánh mắt rất chăm chú nhìn mình. Bé gái bĩu môi. Cô quên mất đại mèo đen đang ở đây a.
Vì thế, bé gái đành cắt cho Illumi một miếng, đem đặt trước mặt hắn:
-Nếm thử cá tôi nướng! Tôi tự hào nhất chính là món nướng và món ngọt đó!
Dưới ánh mắt mong đợi của cô bé, Illumi chậm rãi cân một miếng cá. Vỏ ngoài vàng ươm, bên trong bởi vì độc tố nên có màu lam nhạt, thịt chín vừa phải, hơi có chút mằn mặn kích thích vị giác. Illimu khẽ gật đầu:
-Rất ngon.
Bé gái vui vẻ nở nụ cười, tự cắt cho mình một miếng cá. Nhưng lúc này, một cơn gió xẹt qua hất tung xiên cá.
Bé gái rơi lệ:
-Hắc ~ quả ~ ngư ~ nướngggggggg!!!!!!!!!
Macos từ đâu đi tới, nhặt lên xiên cá, mắt vàng lạnh lẽo trừng cô bé:
-Đã dặn cậu thế nào?
-Không được ăn bất cứ sinh vật gì chưa loại bỏ độc...- Thanh âm bé gái nhỏ xíu như tiếng muỗi.
-Dặn bao nhiêu lần?
-Một... Một triệu bảy trăm chín mươi ba lần.
-Vậy sao còn vi phạm?
-Bởi vì ăn ngon ~.
Macos đen mặt, trực tiếp cầm xiên cá đi vào nhà nấu cơm, để lại sau lưng bé gái ỉu xìu tội nghiệp.
-Tại sao phải sợ hắn?- Đôi mắt đen của Illumi chăm chú nhìn cô- Cậu mạnh hơn hắn, rất nhiều.
Bé gái trầm mặc...
-F**K!!!! Mình quên cmn mất!!!
Illumi nhìn đứa bé chạy vội vào nhà, biểu cảm trên mặt không thay đổi, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn về hướng căn nhà.
Tiếng chân dẫm trên cỏ vang lên. Illumi ngẩng đầu, vô cảm nhìn với thiếu niên tóc trắng mắt xanh đứng cạnh mình.
-Cậu ấy không phải đồ ngốc.- Gus cười khẽ, đôi mắt lam dõi theo cô bé thoáng xuất hiện nét dịu dàng- Cậu ấy mạnh mẽ và thông minh hơn bất cứ ai, chẳng qua, cậu ấy ỷ lại vào bọn tôi. Bởi vì tin tưởng, bởi vì yêu quý, nên mặc cho bọn tôi nghiêm khắc trách mắng, mặc cho bọn tôi thay cậu ấy xử lý hết thảy, và càng mặc cho bọn tôi dung túng cậu ấy. Uỷ khuất, nghịch ngợm hay giận dỗi, chẳng qua là câụ ấy hùa theo bọn tôi...
Gus cúi đầu, tránh cái đinh hướng đầu mình lao tới, khoé miệng hơi nâng lên lạnh lẽo. Ngón tay Gus khẽ động, lập tức, cỏ dưới chân bọn họ dài ra, hướng Illumi tấn công. Illumi lùi lại rất nhanh, thoắt cái đã đứng trên nóc nhà. Mái tóc đen xoã tung trong gió, khuôn mặt lãnh khốc phảng phất nét ngạo mạn nhìn xuống Gus đang đứng ở bên dưới.
-Zoldyck đại thiếu gia...- Gus bật cười. Dưới ánh dương, nụ cười ấy càng thêm phần khát máu- Nếu vết thương đã lành, tại sao không mau chóng rời đi? Cậu lưu lại đây với mục đích gì vậy?
Bàn tay Gus vung lên, cỏ non vươn dài, tựa như những con rắn uốn éo nhằm hướng Illumi, bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến. Illumi lẳng lặng nhìn hắn, mấy cây đinh xuất hiện trong tay. Niệm lực khủng khiếp từ hai người khiến người ta nghẹt thở.
Ầm.
Trong bếp, bé gái đang cùng Macos nhõng nhẽo đột ngột dừng lại, cảnh giác nhìn bên ngoài. Nhận ra sự khác thường của cô, Macos cũng dừng tay, đứng một bên trầm mặc.
-Macos...- Bé gái nhíu mày- Cậu có thấy gì lạ không?
-Không có.
-Thật?
-Thật...
Chớp mắt, thân ảnh bé gái xuất hiện phía sau Macos. Không để hắn kịp ngăn cản, cô bé đã mở cửa. Ở ngoài phòng bếp, một bức tường gió lặng lẽ xuất hiện từ lúc nào, chặn đường cô, cũng là chặn hết âm thanh từ bên ngoài.
-Cậu quay vào đây cho tớ!- Macos trầm giọng.
-Tại sao? Mấy cậu là đang chơi trò gì?
-Cậu... Cậu hiểu được đúng không, Illumi kia rất nguy hiểm. Rõ ràng vết thương đã lành, tại sao cậu ta còn chưa chịu rời đi? Nếu cậu ta mang thông tin của cậu bán cho bên ngoài thì sao? Tuy rằng không biết tại sao cậu lưu lại cậu ta, nhưng thật xin lỗi, bọn tớ không thể để cậu ta sống sót...
-Macos!
Bé gái nghiêm túc đối diện với Macos, đôi mắt màu tím xinh đẹp không rõ suy nghĩ gì, nhưng lại khiến Macos thật khó chịu. Hai người trầm mặc đối diện nhau thật lâu, cuối cùng, Macos khẽ thở dài.
-Hứa với tớ, nếu có chuyện gì nguy hiểm, cậu sẽ không nương tay.
-Tớ giống loại bạch liên hoa thiếu nữ lắm sao?
-Không giống, nhưng không lúc nào làm người khác hết lo.
Macos thu lại bức tường gió. Thân ảnh hai người lập tức biến mất khỏi căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro