C4:Phiếu ăn miễn phí
Hai người phía dưới không hề biết từ khi họ bước vào tửu lâu họ đã bị chú ý,Duật Thần liếc mắt liền nhận ra Túy Thiên Băng,khi nhìn đến vết son trên mặt và trên quần áo thì hơi nhíu mày,nữ tử này...
Hai người họ chưa từng gặp mặt trước đó,nhưng nếu lấy tư cách Túy Thiên Băng sắp gả cho hắn,làm sao hắn không cho người điều tra qua,dĩ nhiên nhìn một cái là nhận ra nàng qua bức họa hắn đã từng xem
Chỉ là không nghe về sở thích kỳ quặc dạo kỹ viện,ôm ấp mỹ nữ của nàng
Hắn bưng ly trà chậm rãi hớp một hớp,lại liếc một cái xuống dưới lầu
Tiểu nhị đem giấy và bút mực đưa tới,hơn mười câu đối trải dài,Nha Nhi cùng ta đã ăn xong,mọi người ăn trong tửu lâu cũng tò mò nhìn về phía này,ta đếm số câu đối trên bàn,vừa vặn mười một,hơn mười vừa vặn một cái
Đưa mắt nhìn chữ trên mấy câu đối,ta nhếch miệng,bữa ăn hôm nay miễn phí chắc rồi
Ta vén tay lên rồi cầm bút viết từng câu đối,may mà ở hiện đại ta đã từng học viết mấy kiểu chữ thời cổ đại
-Đinh niên thống nhập hoàng tuyền lộ
Đối
Niên dạ kinh đồi thái nhạc phong
-Lăng kính ảnh cô tai,thảm thính thu phong suy lạc diệp
Đối
Cẩm cơ thanh tịch hĩ,sầu khan dạng tuyệt chiếu không vi
-Lục thủy thanh sơn trường tống nguyệt
Đối
Bích vân hồng thụ bất thăng sầu
-Quải kiếm ngược vi tình,hoàng cúc hoa khai nhân khứ hậu
Đối
Tư quân tại nhà xứ,bạch dương thu tịch nguyệt minh thời
.......
Liền mạch mười một câu đối,ta gác bút lắc lắc cổ tay,không quen viết kiểu chữ cổ này làm ta gòng tay đau quá
Ngước mắt nhìn Nha Nhi và mọi người bộ dáng há hốc mồm
Nha Nhi răng đánh lạch cạch vào nhau,không tin vào mắt mình,tiểu thư từ nhỏ rõ ràng rất ghét học chữ,luôn không thích làm thi nữ,lão gia cưng chiều nên cũng không ép tiểu thư học chữ,rõ ràng là tiểu thư rất ng...là không có như bây giờ thông minh xuất chúng như vậy,đây thật sự là tiểu thư sao?
-Xong rồi
Mọi người sau khi ta lên tiếng mới hoàn hồn,nhìn ta với con mắt khác,vị thiếu niên này thật thông minh a,mười một câu đối khó như vậy mà một mạch không suy nghĩ hạ bút xuống viết ngay,thiên tài a
Tiểu nhị chạy vào trong thông báo lão bản,cuối cùng có người đối được hơn mười câu đối
Một lúc sau lão bản hì hục chạy ra,mắt híp thành sợi chỉ cười sằng sặc tuyên bố từ nay ta nếu ăn tại tửu lâu này sẽ được miễn phí,làm mọi người ghen tỵ không thôi,ai bảo họ không thông minh như vị thiếu niên kia
Mười một câu đối đổi phiếu ăn dài hạn.Hời,ta hời quá rồi,nghĩ đến việc có thể hiên ngang ăn không cần trả tiền tại tửu lâu lớn nhất kinh thành này,ta cười đến sảng khoái
Vỗ vỗ vai chào tạm biệt lão bản một cách thân thiết,ta cùng Nha Nhi tiêu soái bước ra tửu lâu
Mà trên lầu lúc này...
-Thật không tầm thường
Nguyệt y nam tử vừa hồi hồn sau màn kinh diễm dưới lầu,nhìn bạch y nam tử vẫn bất động thanh sắc uống trà
-Hai ngày nữa nàng sẽ là vợ của ngươi
-Ta biết
Đạm bạc một tiếng trả lời,như có như không quan tâm,giống như người hai ngày sau kết hôn không phải hắn
-Sao ta cảm giác ngươi không quan tâm chút nào về chung thân của ngươi vậy
-Quan tâm ích gì
...
Tên này có thể đừng vô vị như vậy được không,thất tình lục dục một cái hắn cũng không có a
Nguyệt y nam tử- Tiêu Thiên Hàn vuốt vuốt trán,tự hỏi sao mình sao có thể trở thành bằng hữu suốt hơn hai ngàn năm với người nhạt nhẽo như này
-Ta nhìn nàng không có linh khí,căn cơ chỉ là người bình thường không hơn,hóa thân cũng là dị vật,chỉ có đầu óc là hơn người.Ngươi vì sao chọn nàng?
-Không biết.Tùy ý chọn thôi
Tiêu Thiên Hàn thật muốn chửi má nó,nói chuyện với tên này thà hắn đi nói chuyện với không khí
-Xong chưa?
Không đợi câu trả lời,Thần Đế đã đi xuống lầu,bỏ mặc Tiêu Thiên Hàn ngơ ngác trên lầu
- Này,đi đâu?
-Về điện
Trả lời xong đã không thấy bóng dáng trong tửu lâu,Tiêu Thiên Hàn cắn răng đuổi theo,sau hắn có cảm giác mình như con chó nhỏ của tên kia,ít ra hắn cũng là Chiến Vương hiên ngang lẫm liệt,sao phải chật vật như này
Khi về đến Túy phủ cũng đã qua giờ cơm chiều,Túy lão cha đã về phủ,ta và Nha Nhi vừa về đến phòng còn chưa có thở nha hoàn đã đến báo lão gia mời tiểu thư qua dùng cơm
Ta phất phất tay cho nha hoàn lui,rửa mặt sạch sẽ thay y phục rồi mới tới sảnh,trong bụng đoán thầm xem lão cha đã phát hiện mình trốn ra ngoài chưa
Túy lão cha kéo ta ngồi xuống ăn cơm,bụng ta vừa ăn ở tửu lâu nên no căng nhìn đến một bàn thức ăn tự dưng muốn ói,nhưng trước mặt lão cha vẫn phải nhòi nhét vào bụng,ta khóc không ra nước mắt,ai bảo ở tửu lâu ta ham ăn
-Băng Nhi,hai ngày nữa con xuất giá,ăn nhiều vào đừng để bản thân xanh như cọng rau,làm tân nương sẽ không đẹp
Tay ta đang gắp rau thì khựng lại.Cọng rau thì sao?Ta quản gì ánh mắt của ai khác,người cao cao tại thượng như Thần Đế sẽ để ta trong mắt à,ta không quan tâm
Bụng nghĩ vậy nhưng phát ra miệng ta thì lại ngọt ngào hiểu chuyện:
-Nữ nhi biết rồi,phụ thân cũng ăn nhiều một chút,con thấy người cũng xanh xao lắm
Nói rồi gắp một cái đùi vịt vào chén Túy lão cha
Túy lão cha nhìn đùi vịt trong chén rồi nhìn ta,thở một hơi dài,giọng nghẹn nghẹn:
-Nếu như lúc nhỏ con không bị trúng độc làm thân thể không thụ được linh khí,thì bây giờ ít ra con cũng có linh lực bảo hộ chính mình
Nghe xong ta mới sực nhớ,ở đây còn tu luyện linh lực,có hóa thân sống bất tử ngàn năm vạn năm,ta một người bình thường từ hiện đại đến không để ý đã quẳng chuyện này sau đầu,xem trí nhớ ta này,quan trọng thế mà quên béng
Mà nhắc tới ta lại đau đầu dữ dội,nguyên thể xác này trúng độc không tu luyện linh lực được,không hấp thụ được linh khí,chỉ hơn xác người phàm ở chỗ có hóa thân là hoa bỉ ngạn thôi
Aaaaaaa,ta điên mất,sao không cho ta xuyên vào cái nữ tử đã tu luyện bất tử,có phải là tốt rồi không,cơ thể khiếm khuyết này ta biết tu luyện làm sao
Nhìn ta vò đầu bức tai như điên bên cạnh,Túy lão cha hoảng thần sợ ta nghĩ đến bản thân không tu luyện được mà thương tâm,vội giục ta ăn nhanh rồi về phòng nghỉ ngơi
Ta lững thững trở về phòng,Nha Nhi vội bưng trà rót nước cho ta,ta suy nghĩ một hồi vội kéo tay Nha Nhi hỏi:
- Em có sách tu luyện không?Mau đưa ta luyện thử xem
Nha Nhi bị ta lắc đến hoa mắt,lắp bắp chỉ ta hướng thư phòng,nói trong thư phòng biết đâu có thứ tiểu thư cần
Ta chạy ào ra cửa,ta phải thử biết đâu ta khi vào cơ thể này có thể vận dụng linh lực thì sao,ta không thể để bản thân trở thành phế vật như thế này
Ta phải cường...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro