Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Xuyên không] Hoàng hậu, Trẫm hãm ngươi về nhà ăn! - post by Tbon

Chương 287: Bảo trinh

Chuyện này đối với Tô Tiểu Tiểu nàng mà nói, là chuyện không có khả năng lại là chuyện vô cùng phản cảm.

Chẳng qua, lần này Tô Tiểu Tiểu đã có kinh nghiệm.

Trải qua sự kiện lãnh cung, nàng đã muốn phi thường khắc sâu nhận thức …

Gần vua như gần cọp.

Hoàng đế tính tình khó dò.

Ở tại thời đại này, hoàng đế muốn nàng chết, nàng liền phải chết.

Cho nên, để giữ mạng, Tô Tiểu Tiểu quyết định tạm thời làm theo ý người ta.

Nhưng là xu nịnh cũng có mức độ.

Tuy rằng nàng cần giữ mệnh, nhưng là nàng cũng muốn giữ gìn trinh tiết.

Nàng không có khả năng sẽ vì theo ý người ta, thân thể liền cũng muốn dâng tặng nha.

Tô Tiểu Tiểu ở trong lòng mặc niệm một trăm lần.

Thượng Quan Mặc là hoàng đế, làm theo ý người làm theo ý người …

Vì thế, Tô Tiểu Tiểu giương mắt, trong mắt không phải lãnh ý cũng không phải tình ý, là một ánh mắt thực bình thường.

Nàng nói: “Ta hơi mệt chút.”

Lời này cũng không có thẳng thắn đáp lại tâm ý của Thượng Quan Mặc lúc trước, lại cũng sẽ không đắc tội với Thượng Quan Mặc.

Ngô.

Tô Tiểu Tiểu cảm thấy trả lời như vậy là đảm bảo nhất.

Có điều Thượng Quan Mặc nghe xong, lại là có chút thất vọng.

Dựa theo lẽ thường mà nói, nữ nhân bình thường nghe xong, đều là vẻ mặt hưng phấn, sau đó liền sẽ thâm tình chân thành ngã vào trong ngực của hắn.

Chẳng qua.

Cùng Hoàng hậu ở chung một thời gian, Thượng Quan Mặc đã muốn thật sâu ý thức được, hoàng hậu cùng với những nữ nhân khác bất đồng.

Vì thế, Thượng Quan Mặc cũng không giận.

Với tính khí của Lang Hoàn, nàng không có cự tuyệt rõ ràng, này đã nói lên vẫn còn có đường sống.(thỏ: bó tay anh. Thế chị ý từ chối thẳng vào mặt thì anh chết luôn à)

Thế nên, Thượng Quan Mặc vẫn là cười cười, nắm chặt tay Tô Tiểu Tiểu.

“Thái y, nhìn thử hoàng hậu một chút, xem thân thể nàng còn có trở ngại gì không?”

Tố Vân ở một bên hầu hạ, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương nhà mình sắc mặt tái nhợt, trong lòng đang do dự có nên đem bốn chữ hồi quang phản chiếu nói ra hay không, nhưng là vừa nhìn thấy bệ hạ một bộ dáng vui mừng, Tố Vân tâm không đành lòng.(thỏ: Ý của nàng ấy là TT sắp đi tàu sáu ván. Hồi quang phản chiếu là giây phút một người sắp từ giã cõi đời, cơ thể hội tụ toàn bộ năng lượng nên thường mở choàng mắt ra, ánh mắt sáng rực ..hix như tả ma ý nhỉ… ta lượm lặt được ở trên mạng. Cái này là độc quyền của người sắp chết a.)

Thái y tiến lại, bắt mạch cho Tô Tiểu Tiểu xong, lo lắng trong mắt nhất thời vơi bớt.

“Hồi bẩm bệ hạ, sốt cao của nương nương đã lui, chỉ cần an tâm tịnh dưỡng mấy ngày, là có thể khỏi hẳn.”

Cửu tộc nhà hắn cuối cùng cũng giữ được mạng.

Thượng Quan Mặc vừa nghe, cũng nhất thời cao hứng.

“Hảo, hảo, hảo. Thái y y thuật quả nhiên cao minh, trọng thưởng”

Chương 288: Không ai biết được

Thái y vội vàng phục lạy tạ ơn.

Tố Vân ở một bên, trong lòng cũng buông lỏng xuống.

Hô … phù phù.

Nguyên lai chỉ là ảo giác nha.

Nàng còn tưởng rằng Hoàng hậu nương nương là hồi quang phản chiếu đâu.

Nguyên lai không phải.

Thật tốt quá.

Tố Vân cũng không khỏi loan mở lông mi, cười híp mắt nhìn hoàng đế cùng hoàng hậu ân ái.

Trong Càn Thanh cung, một mảnh vui sướng, trên mỗi khuôn mặt đều tràn đầy thần sắc vui mừng, chỉ có khuôn mặt của Tô Tiểu Tiểu là không chút thay đổi, trong lòng một mảnh mây đen dầy đặc.

***************** thực không hiểu ra sao cả đường ranh giới **********************

Vì thế …

Tin tức Hoàng hậu đã tỉnh lại không đến một khắc đồng hồ liền truyền khắp cả hậu cung.

Điều này làm cho một vài người vốn nguyền rủa hoàng hậu sớm quải điệu có chút thất vọng.

Mà đồng thời, người đến Càn Thanh cung thăm hoàng hậu cũng nối liền không dứt.

Nhưng là Thượng Quan Mặc phi thường săn sóc.

Hắn thực rất rõ ràng ra lệnh.

Thẳng đến khi bệnh của Hoàng hậu hoàn toàn khỏi hẳn, mới có thể thăm. Hoàng hậu cần nghỉ ngơi, người nào quấy rầy, giết không tha.

Mệnh lệnh này cũng thực là ngoan.

Thời điểm hậu cung nghe được, đều dồn dập hút khí.

Hoàng đế như thế nào ác như vậy?

Hoàng đế đối xử thật không công bằng …

Mọi người nghĩ như vậy.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, ai cũng không dám nói ra mặt.

Hiện giờ, hoàng hậu được sủng ái như thế nào, đây là chuyện vô cùng rõ ràng.

Vì thế, mọi người lúc này đối hoàng hậu là chân chân chính chính uốn mình theo người.

Ai cũng không dám đứng … trên đầu sóng, tùy tiện đi đắc tội hoàng hậu, tức là đắc tội hoàng đế.

Mà thái hậu lúc này, cũng thập phần trầm mặc.

Nàng đứng ở trong Từ Ninh cung, ngay cả cửa cũng không ra, nghe nói cũng cần nghỉ ngơi.

Chẳng qua nghỉ ngơi này rốt cuộc là vì cái gì, cần phải xem xét lại đã.

Mà giờ này khắc này.

Hoàng đế đang vào triều sớm.

Hoàng hậu đang ở Càn Thanh cung tiến hành cái gọi là nghỉ ngơi.

Kì thực, sau khi Tô Tiểu Tiểu hết sốt cao, thân thể cũng đã không có gì đáng ngại.

Hơn nữa Tô Tiểu Tiểu kỳ thật sức khỏe vốn không tồi.

Ngày đó sở dĩ sẽ phát sốt, thậm chí hôn mê, cũng quả thật là như lời của thái y: tâm bệnh phát tác.

Mà Tô Tiểu Tiểu tâm bệnh là cái gì?

Tự nhiên cũng là không người biết được.(vịt: Ai bảo??? Vịt biết nè!!!)

Chương 289: Thái độ của Hoàng đế

Chỉ có riêng mình Tô Tiểu Tiểu biết.

Mà tâm bệnh của Tô Tiểu Tiểu đến tột cùng là cái gì đây?

Rất rõ ràng…

Ngoài A Bạch ra vẫn chỉ có A Bạch

Vấn đề làm nàng rối rắm từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình A Bạch.

Vì sao A Bạch lại sai hẹn?

Vì sao A Bạch phải làm như vậy?

A Bạch có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?

A Bạch có phải hay không không thích nàng?

A Bạch có phải hay không chỉ là gặp dịp thì chơi?

Những vấn đề này vừa bao vây vừa quấy nhiễu tâm hồn yếu ớt của Tô Tiểu Tiểu.

Hơn nữa lại ngâm một đêm mưa, bệnh của Tô Tiểu Tiểu liền đã tới luôn rồi.

Chẳng qua Tô Tiểu Tiểu là một người lạc quan.

Hơn nữa, nàng cũng không phải là loại người không có tình yêu liền chết mất nửa đời người.

Tình yêu vốn là một bộ phận của con người, nhưng cũng không phải là một bộ phận không thể thiếu.

Vì thế, vào lúc nàng phát sốt lên đến đỉnh điểm, thân thể của nàng làm ra phản ứng nguyên thủy nhất.

Nàng cần sống sót!

Sống sót.

Ý niệm này, khiến cho Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Vì thế, hiện giờ Tô Tiểu Tiểu lo lắng chính là, thái độ của hoàng đế.

Tô Tiểu Tiểu lúc này đã muốn có thể đi lại, tuy rằng Thượng Quan Mặc năm lần bảy lượt dặn dò, bệnh chưa hoàn toàn khỏi không thể xuống giường. Nhưng là Tô Tiểu Tiểu cũng không để ý.

Đã nằm nhiều ngày như vậy, nếu không đứng lên đi lại một chút.

Nàng thật sự sẽ biến thành kẻ tàn phế mất.

Tố Vân cùng Ế Vân thấy Tô Tiểu Tiểu từ trên giường ngồi dậy, đều sợ tới mức hoa dung thất sắc.

“A a a, Hoàng hậu nương nương, ngài sao có thể đi xuống đây? Bệ hạ cùng thái y đều dặn qua, không thể xuống giường, chính là người cần phải nghỉ ngơi nha.”

Tô Tiểu Tiểu liếc Tố Vân cùng Ế Vân một cái.

“Nếu còn tiếp tục không đi, ta thật sự sẽ biến thành tàn tật.”

Tố Vân thần tình lo lắng.

“Nhưng là…”

Tô Tiểu Tiểu khoát tay.

“Thân thể bổn cung, Bổn cung biết rõ.”

Vừa nói như vậy, Tố Vân cùng Ế Vân cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ vội nói: “Nương nương, ngài cẩn thận chút.”

Tô Tiểu Tiểu hắc tuyến.

“Tố Vân Ế Vân, ta thực nghiêm túc nói với các ngươi chuyện này, ta không phải mang thai, các ngươi không cần cẩn thận như vậy.”

Ế Vân vừa nghe, nói: “Ai, nương nương, nếu ngài mang thai, bệ hạ nhất định sẽ thật cao hứng.”

Tô Tiểu Tiểu sắc mặt trầm xuống.

Chương 290: Sau khi hôn mê

Tố Vân cuống quít lôi kéo tay Ế Vân, ý bảo nàng không cần nói nữa.

Ế Vân cũng minh bạch rồi tâm tình của Tô Tiểu Tiểu, nàng thực quyết đoán câm miệng.

Tô Tiểu Tiểu cũng không vội mà xuống giường đi lại.

Nàng ngồi ở trên mép giường, nàng nhìn chung quanh, sau khi thưởng thức tẩm cung xa hoa của Hoàng đế, Tô Tiểu Tiểu mới hỏi: “Tố Vân Ế Vân, mấy ngày này đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

Tố Vân sửng sốt.

“Nương nương, ngài là đang hỏi chuyện sau khi người hôn mê?”

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.

Ế Vân lúc này che miệng cười nói: “Nương nương, có chuyện ngài không biết. Ngài bởi vì phát sốt mà hôn mê bất tỉnh, đêm đó Hoàng đế bệ hạ đi vào lãnh cung, nhìn thấy nương nương ngài đang cái dạng này, gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải.”

Tố Vân tựa hồ nghĩ tới điều gì, nàng bỗng nhiên mang một vẻ mặt hâm mộ.

“Nương nương nha, Hoàng đế bệ hạ chẳng những thật sự thực sốt ruột, lại còn tự mình chiếu cố nương nương đâu. Ngay cả Thái hậu nương nương, bệ hạ đều không có tự mình chiếu cố qua đâu. Có thể thấy được, bệ hạ thật sự thích nương nương ngài.”

Ế Vân liều mạng gật đầu.

“Đúng nha đúng nha, hơn nữa bệ hạ còn tự thân ôm nương nương ngài ra lãnh cung, sau đó mặc kệ người chung quanh nói như thế nào, thật sự đem nương nương ngài ôm trở về trong Càn Thanh điện dưỡng bệnh. Ngay cả Thái hậu nói cần thăm, bệ hạ cũng không chịu đâu. Bệ hạ chính là một người con có hiếu nha, lời của Thái hậu nương nương, bệ hạ khi nào thì cự tuyệt qua, lần này lại vì nương nương ngài. Ngay cả lời nói của Thái hậu cũng không nguyện ý nghe. Nương nương, bệ hạ thật sự thích ngươi nha.”

Tô Tiểu Tiểu nghe xong, tâm tư có chút phức tạp.

Không thể không nói, nàng là có chút cảm động.

Một đêm kia, nàng cảm nhận được ấm áp, nàng tưởng A Bạch.

Chính là, vô luận nghĩ như thế nào, nàng cũng không nghĩ tới, thế nhưng chính là Thượng Quan Mặc!

Ai ai ai.

Như thế nào chính là hắn! ! ! !

Nàng đích xác không có nghĩ tới, sau khi Thượng Quan Mặc sai người đem nàng biếm lãnh cung, lại sẽ lập tức đem nàng ôm đến Càn Thanh cung.

Đúng là trời cùng đất khác biệt.

Một cái là hồi ức khuất nhục, một cái chí tôn ân sủng.

Này …

Cái này cũng thật sự khác biệt quá lớn.

Chẳng lẽ lại …

Tô Tiểu Tiểu trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cái ý niệm.

Sau đó nàng bị ý nghĩ này dọa cho sợ hãi.

Chẳng lẽ Thượng Quan Mặc thực lòng yêu thích Đoan Mộc Lang Hoàn sao?

Chương 291: Tự mình an ủi

Trời ạ.

Điều này không thể nói đùa được.

Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái.

Nàng rất nhanh lại phủ định ý nghĩ của chính mình.

Không có khả năng không có khả năng.

Hoàng đế như thế nào sẽ thích Đoan Mộc Lang Hoàn?

Đoan Mộc Lang Hoàn bộ dạng lại không hấp dẫn.

Mà nàng tính tình không tốt như vậy, còn thường xuyên chống đối hắn, thậm chí còn tát hắn một bạt tai, đạp qua mệnh căn của hắn.

Vì thế.

Từ trên tổng hợp lại.

Đoan Mộc Lang Hoàn khuyết điểm nhiều hơn, không hề có ưu điểm, chỉ có nam nhân mắt bị mù mới sẽ thích.(vịt: nói đi nói lại, ý của chị ý là khẳng định một điều là mắt anh bị mù thôi ạ)

Hoàng đế không phải nam nhân mắt bị mù.

Cho nên, Thượng Quan Mặc sẽ không thích nàng.

Tô Tiểu Tiểu tự mình an ủi.

Đây là điển hình cho việc tự mình an ủi.

Cho dù thoạt nhìn lỗ hổng rất nhiều, Tô Tiểu Tiểu vẫn tin tưởng quan điểm của mình.

Sau khi tự mình an ủi, Tô Tiểu Tiểu duỗi lưng một cái.

Nàng nhìn bên ngoài.

Ánh mặt trời trông thật không tệ.

Mùa đông sáng rỡ thật ấm áp.

Tô Tiểu Tiểu nổi lên một chút tâm tư muốn đi ra ngoài.

Vì thế, nàng đứng lên.

Nàng nói với Tố Vân cùng Ế Vân: “Ngô, Bổn cung muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Dừng lại, nàng nhìn xiêm y trên người mình.

Rất rõ ràng, là không thể mặc đi ra ngoài.

Nàng nhìn phía Tố Vân.

“Tùy tiện tìm một kiện xiêm y cho ta.”

Tố Vân biết Tô Tiểu Tiểu không đi ra ngoài không thể, lại lo lắng bên ngoài gió lớn, hoàng hậu bị lạnh, nàng vội vàng lấy ra một kiện xiêm y cực kỳ dày.

Ế vân cũng tìm một kiện áo lông cừu màu tuyết trắng phủ thêm cho Tô Tiểu Tiểu.

Chuẩn bị giúp Hoàng hậu nương nương búi tóc thì Tô Tiểu Tiểu nói: “Tùy tiện làm là được rồi, không cần quá mức phiền phức, dù sao ta chỉ đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở về.”

Vì thế, Ế Vân cũng chỉ giúp Tô Tiểu Tiểu làm cái búi tóc đơn giản.

Sau khi Tô Tiểu Tiểu thấy chuẩn bị tốt rồi, cũng không có ý định thêm vào cái gì trâm cài đầu trâm gài tóc, cứ như vậy đi ra ngoài.

Tố Vân cùng Ế Vân cũng vội vàng đi theo phía sau Tô Tiểu Tiểu.

Ánh mặt trời mùa đông tựa hồ đặc biệt ấm áp.

Tô Tiểu Tiểu đã muốn rất nhiều ngày chưa từng gặp qua ánh mặt trời.

Ngày hôm nay vừa ra tới, sau lúc ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên, nhất thời Tô Tiểu Tiểu cảm thấy thật sảng khoái tinh thần.

Nàng nhìn chung quanh, thấy không có người, liền duỗi lưng một cái.

Nàng nói: “Ngô, ánh mặt trời thật là thoải mái. Tố Vân Ế Vân, các ngươi xem, đi ra đi dạo một chút, thân thể của ta có cảm giác đã khá hơn nhiều. Cho nên, đừng tưởng rằng sinh bệnh nằm ở trên giường bất động, thì bệnh sẽ mau khỏi hơn. Kỳ thật vẫn là đi ra đi dạo một chút hoạt động nhẹ nhàng, phơi nắng ánh mặt trời, như thế sẽ khiến bệnh khỏi nhanh hơn.”

Chương 292: Cả đời

Tố Vân cùng Ế Vân thấy sắc mặt Tô Tiểu Tiểu vui mừng, cũng không khỏi nói: “Nương nương nói rất đúng, nô tì thụ giáo.”

Dù sao chỉ cần nương nương có thể tốt hơn.

Ở bên ngoài đi lại cũng tốt.

Nằm ở trên giường cũng tốt.

Đều không sao.

Mục tiêu của các nàng chỉ có một.

Chính là nương nương mau khỏe lại

Ba người bất tri bất giác, đi tới ngự hoa viên.

Hiện giờ đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng là cả hoàng cung như cũ vẫn là hương hoa tràn đầy.

Đỗ quyên …

Hoa sơn trà …

Tố tâm tịch mai …

Hồng hồng, trắng trắng, xanh xanh …

Có thể nói muôn tía nghìn hồng, muôn hoa tranh diễm.

Không có chút nào cảm giác hoa rơi phiêu linh của mùa đông.

Nguyên cả ngự hoa viên nở đầy đóa hoa mùa đông.

Xa xa nhìn lại, giống y như là mùa xuân tràn đầy sức sống, nếu không có gió lạnh trên không trung, Tô Tiểu Tiểu thực sự cho rằng mình đang ở trong một mùa xuân ấm áp.

Chẳng qua, Tô Tiểu Tiểu còn là phi thường đáng tiếc thở dài.

“Nếu hiện tại có thể chứng kiến hoa đào, vậy thì thật là tốt.”

Tố Vân vừa nghe, cười nói: “Nương nương, hoa đào như thế nào sẽ nở bây giờ được?”

Ế vân cũng nói: “Chờ mùa xuân đến, hoa đào trong cung cũng sẽ nở. Đến lúc đó, nương nương ngài là có thể nhìn thấy cảnh hoa đào nở rộ rất đẹp.”

Tô Tiểu Tiểu không nói.

Đến mùa xuân.

Nàng còn có thể ở trong hoàng cung sao?

Nàng đột nhiên nghĩ tới lời nói lúc trước của Thượng Quan Mặc.

“Ngươi cả đời cũng sẽ là hoàng hậu của trẫm.”

Khi đó, Thượng Quan Mặc nói được thực khẳng định.

Giống như đây là một sự thật không cần phải tranh cãi.

Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy tâm vô cùng rét lạnh.

Nàng thật sự cả đời sẽ bị nhốt trong hoàng cung, đối với người mình không thích đối với một đám nữ nhân lục đục với nhau ngươi lừa ta gạt, mãi cho đến chết già sao?

Gió đông thổi qua.

Vào đông ánh mặt trời tuy là ấm áp, nhưng Tô Tiểu Tiểu cũng là từ nội tâm cảm nhận được triệt triệt để để hàn ý.

Cả đời.

Thật là một thời gian buồn chán đâu

Chương 293: Đâm bị thóc, chọc bị gạo

Sau khi Tô Tiểu Tiểu cảm thán xong, lại đi lên phía trước một đoạn đường.

Không biết qua bao lâu, Tô Tiểu Tiểu chợt nghe phía sau truyền đến một đạo thanh âm.

“Yêu, đây không phải Hoàng hậu nương nương sao?”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, hơi sửng sờ.

Thanh âm này có chút quen thuộc.

Tố Vân cùng Ế Vân cũng sớm nghe ra người tới là người nào, cuống quít xoay người hành lễ.

“Hoàng quý phi nương nương vạn phúc.”

Tô Tiểu Tiểu lúc này mới kịp phản ứng.

A.

Nguyên lai là Hoàng quý phi nha.

Trí nhớ của nàng không phải không tốt, mà là nàng đối nữ nhân trong hậu cung này không có gì ấn tượng.

Chẳng hạn như đối với Hoàng quý phi Thục phi.

Ở trong lòng Tô Tiểu Tiểu, nhãn hiệu cũng liền chỉ có một.(vịt: chị cứ coi người ta như đồ để bán ý mà có nhãn hiệu)

Nữ nhân của hoàng đế lợn giống.

Bộ dáng gì đó, nàng đương nhiên là nhớ rõ. Nhưng là thanh âm, nàng lại không quá nhớ rõ.

Bất quá, thấy Tố Vân cùng Ế Vân vừa nói như vậy, nàng tự nhiên là biết là ai.

Tô Tiểu Tiểu xoay người lại, nhìn coi Hoàng quý phi.

Hoàng quý phi nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tiểu.

Từ đầu đến chân nàng, đều tinh tế quan sát một lần.

Thoạt nhìn, sắc mặt thật có chút tiền tuỵ.

Chẳng qua, trang phục quá mức mộc mạc, trên đầu thế nhưng một chút trang sức cũng không có.

Hoàng quý phi rất không thích cách ăn mặc giờ này khắc này của Tô Tiểu Tiểu.

Nàng nói: “Hoàng hậu nương nương tựa hồ bệnh đến nỗi ngay cả quy củ cũng đã quên.”

Lời nói này rất có dáng vẻ như đâm bị thóc chọc bị gạo nha.

Vốn tâm tình của Tô Tiểu Tiểu thật không tốt, giờ này khắc này Hoàng quý phi ngữ khí cũng khiến cho nàng buồn bực.

Nàng nói: “Bổn cung làm gì mà vi phạm cung quy?”

Hoàng quý phi cười lạnh.

“Dung nhan không chỉnh.”

Tô Tiểu Tiểu nhìn chính mình, lại nhìn Hoàng quý phi trang phục lộng lẫy.

Nàng nói: “Chẳng lẽ trong cung có quy tắc, nói tất cả phải ăn mặc như Hoàng quý phi muội muội mỗi ngày mới tính là không vi phạm cung quy?”

Hoàng quý phi nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tiểu búi tóc nói: “Không trang điểm, đó là không tôn trọng bệ hạ. Cho hù Hoàng hậu nương nương được sủng ái, tốt xấu gì cũng phải đem bệ hạ để vào mắt nha.”

Tô Tiểu Tiểu nói: “Bổn cung không thích trang điểm, cản trở gì ngươi sao? Cái gì mà sủng ái hay không sủng ái, đều là giả hết. Ngươi ghen tị Bổn cung được sủng ái mới là thật. Ngươi cho là Bổn cung rất muốn ngủ ở Càn Thanh cung sao?. Có bản lĩnh, ngươi đi đến nói với Hoàng đế nha, nói ngươi thấy Bổn cung ở trong Càn Thanh cung khiến ngươi khó chịu, ngươi muốn thế chỗ.”

Chương 294: Ngươi im miệng cho trẫm

Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu còn nói thêm: “Hoàng quý phi, Bổn cung cũng không ngại nói thẳng cho ngươi biết. Bổn cung biết ngươi không thích ta, thái hậu cũng không thích ta, nhưng là ta cũng không thích hai người các ngươi. Trước ngươi làm này nọ, ta cũng luôn là một mắt nhắm một mắt mở, chẳng lẽ Hoàng quý phi ngươi còn muốn cảm thụ lại việc dung mạo bị hủy?”

Hoàng quý phi tựa hồ đang nhớ lại lần thảm thống đó, sắc mặt nhất thời biến trắng.

Nàng cũng không cam chịu yếu thế.

“Ngươi cũng đừng cho là ta không biết, là ngươi cố ý hãm hại ta.”

Tô Tiểu Tiểu khoanh tay.

“Đúng thì thế nào? Có bản lĩnh ngươi đi cáo trạng nha. Ngươi nếu là không trộm đồ vật này nọ của ta, ta sẽ đối với ngươi như vậy sao? Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta tất không buông tha!”

Hoàng quý phi vừa nghe, tức giận nhãn cầu đều nhanh trừng to ra.

“Ngươi. . . Ngươi đừng tưởng rằng ngươi hiện tại được sủng ái, là có thể cả đời đều được sủng ái!”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe đến ba chữ “Cả đời” kia thì sắc mặt nàng cũng rất khó chịu.

Hoàng quý phi tiếp tục nói: “Ngươi sớm hay muộn có một ngày sẽ thất sủng, đến lúc đó đó chính là ngươi . . .”

Tô Tiểu Tiểu nhíu mi, đang chuẩn bị cắt đứt lời của nàng thì thực kỳ tích, Thượng Quan Mặc đột nhiên hiện thân.

Sau đó gầm lên với Hoàng quý phi, “Ngươi im miệng cho trẫm.”

Hoàng quý phi nhìn thấy Thượng Quan Mặc xuất hiện, lập tức biết được lời của mình bị Thượng Quan Mặc nghe qua, của nàng sắc mặt liền biến trắng.

Thượng Quan Mặc đi đến bên người Tô Tiểu Tiểu, từ trên cao nhìn xuống nhìn Hoàng quý phi.

“Hoàng quý phi, Lang Hoàn là hoàng hậu, đứng đầu lục cung, há lại cho ngươi ăn nói như vậy?” Hắn nhíu mày, sắc mặt không hờn giận, “Xem ra là bình thường trẫm quá mức sủng ái ngươi. Trẫm nhớ rõ lúc ngươi mới vừa vào cung thì chính là dịu dàng đoan trang, thấu tình đạt lý. Như thế nào hiện tại lại trở thành giống như người đàn bà chanh chua? Trẫm thật sự là thất vọng. Từ hôm nay trở đi, ngươi liền hảo hảo mà nghiền ngẫm lỗi lầm đi. Thẳng đến nghĩ thông suốt, mới được chấp thuận đi ra.”

Hoàng quý phi nhịn được lệ ý, nàng quật cường cắn môi dưới, không cho nước mắt chảy ra.

Từ trong hàm răng của nàng thốt ra chữ “Vâng”.

Mà lúc này, Thượng Quan Mặc nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.

Hắn cũng nhíu lại mày.

“Lang Hoàn, trẫm không phải nói cho ngươi không cần đi ra ngoài sao? Trời giá rét, nếu là lại phát sốt, kia nên làm thế nào cho phải?”

Tô Tiểu Tiểu phản bác nói: “Ta đã hết bệnh rồi, có thể đi ra đi lại. Lại nói, trong điện buồn bực.”

Chương 295: Không chết tử tế được

Thượng Quan Mặc cầm tay Tô Tiểu Tiểu: “Buồn bực sao? Trẫm làm cho người ta ở trong Càn Thanh điện dựng cái sân khấu kịch, cho ngươi giải buồn được không?”

Tô Tiểu Tiểu có chút phản cảm Thượng Quan Mặc đụng chạm.

Nàng liếc mắt Hoàng quý phi còn quỳ trên mặt đất, đột nhiên cảm giác được Hoàng quý phi này có chút đáng thương.

Nàng lơ đãng rút tay của mình về, khoát lên trên mu bàn tay Tố Vân: “Ta hơi mệt chút, đi về nghỉ ngơi đi.”

Thượng Quan Mặc cũng không thèm để ý.

“Hảo, chờ sau khi trẫm phê duyệt xong tấu chương, tiếp tục quay về đi xem ngươi.”

Rồi sau đó, Tô Tiểu Tiểu cùng Tố Vân Ế Vân trở về Càn Thanh điện, Thượng Quan Mặc cũng đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.

Hoàng quý phi cúi thấp đầu.

Đây là khuất nhục đầu tiên trong đời của nàng.(J không phải đâu. Khuất nhục mấy lần rùi cơ. Mà bà hok biết đó thôi. Ví dụ như Mặc ca ở trên giường với bà mà nghĩ về Tiểu Tiểu á)

Phu quân của nàng, đối với chính nàng thì đủ kiểu coi thường đủ kiểu xem nhẹ, lại với một nữ nhân khác săn sóc vô cùng tình thâm ý thiết.

Này . . .

Này bảo nàng như thế nào nhận?

“Nương nương, chúng ta trở về đi. Đừng tức giận, đường còn dài mà.”

Cung nữ bên người Hoàng quý phi ởbên tai khuyên nhủ.

Hoàng quý phi gắt gao cắn môi dưới, thẳng đến mùi máu tươi truyền đến, Hoàng quý phi mới đột nhiên bừng tỉnh.

Nàng oán hận nói: “Một ngày nào đó, ta nhất định khiến cho Đoan Mộc Lang Hoàn không chết tử tế được.”

Sau đó trên đường Tô Tiểu Tiểu trở về Càn Thanh cung, Tố Vân cùng Ế Vân hai mắt sáng lên.

Tố Vân nói: “Nương nương, người xem xem, bệ hạ thương ngươi thật nhiều nha.”

Ế Vân cũng liên tục gật đầu.

“Đúng nha đúng nha. So với trước kia bệ hạ đối với nương nương ngài thật đúng là thiên vị tới cực điểm nha.”

Tô Tiểu Tiểu nhìn các nàng liếc mắt một cái.

“Các ngươi sẽ không nghĩ tới vì cái gì Thượng Quan Mặc sẽ không lý do xuất hiện ở ngự hoa viên sao?”

Tố Vân cùng Ế Vân ngẩn ra.

“Không phải đúng dịp đi qua, sau đó liền gặp nương nương ngài sao?”

Tô Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng.

“Nhất định là hắn phái người đến giám thị ta.”

Bằng không tuyệt đối sẽ không đúng dịp như vậy.

Mới vừa rồi trên đường trở về, nàng tính một chút, thời gian như vậy, là thời gian mà Thượng Quan Mặc vào triều, hắn làm sao có thể đi đến ngự hoa viên?

Nếu không phải hắn phái người giám thị nàng, đâu dễ dàng biết nàng cùng Hoàng quý phi ở trong ngự hoa viên cãi nhau.

Lúc này, trong Càn Thanh điện đi vào một tên nội thị.

Tô Tiểu Tiểu giương mắt nhìn lên.

Là tâm phúc của Thượng Quan Mặc.(vịt: Chắc là anh Tri tâm ca ca đó ha)

Chương 296: Hiểu lầm bệ hạ

Nàng ở trong lòng cười lạnh một tiếng.

Xem đi xem đi.

Bên này vừa mới nói xong, bên kia đã phái người đi tới.

Tố Vân cùng Ế Vân đối với nội thị cười cười: “Công công hảo.”

Nội thị liên tục xua tay: “Tố Vân cô nương, Ế Vân cô nương, không cần đa lễ. Nô tài chính là nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ đến xem hoàng hậu.”

Tô Tiểu Tiểu nhìn nội thị liếc mắt một cái.

Không nói lời nào.

Nội thị hé ra khuôn mặt tươi cười.

“Hoàng hậu nương nương, bệ hạ có thể là vì ngươi mà ngay cả lâm triều đều vội vàng tan. Vừa mới nô tài đi qua ngự hoa viên, phát hiện Hoàng quý phi nương nương đang nhục mạ nương nương ngài, nô tài lo lắng nương nương ngài thân mình suy yếu, chịu không nổi Hoàng quý phi nương nương chửi rủa, liền trộm đi nói cho bệ hạ. Bệ hạ vừa nghe, gấp đến độ lâm triều đều tan.”

Tố Vân cùng Ế Vân vừa nghe, lẫn nhau nhìn thoáng qua, đối với hoàng hậu nhà mình chen chúc chớp mắt.(vịt: tưởng tượng đến 1 bà hoàng hậu ngồi trên, thái giám quỳ dưới đất, cung nữ hai bên tranh nhau chớp chớp mắt mà mình cười đau cả ruột)

Nương nương, người xem.

Là ngài hiểu lầm bệ hạ.

Tô Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm thái giám kia, cuối cùng mới miễn cưỡng nói: “Nga. Bổn cung đã biết.”

Nội thị vẻ mặt tươi cười.

“Xem ra nương nương thân thể quả nhiên tốt, bệ hạ nhất định sẽ cao hứng. Vừa mới bệ hạ còn lo lắng nương nương ở bên ngoài chịu lạnh rồi.”

Tô Tiểu Tiểu tiếp tục bình thản nói: “Nga.”

Nội thị như trước vẻ mặt tươi cười.

“Kia nô tài không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, nô tài xin được cáo lui trước.”

Tô Tiểu Tiểu khoát tay, nội thị mới lui ra ngoài.

Chờ đợi nội thị rời đi hậu viện Càn Thanh cung, Tố Vân cùng Ế Vân bật cười lên.

“Nương nương, bệ hạ quả nhiên thực sủng ái ngài đâu.”

“Nương nương, bệ hạ trước kia đối với ngươi tuy rằng không tốt, nhưng hiện tại chính là đối nương nương ngài thiên y bách thuận đâu(vịt: thiên y bách thuận tức là ngàn theo trăm thuận, kiểu như bảo gì nghe nấy thì phải). Mới vừa rồi bệ hạ khẳng định cũng nghe được lời nương nương ngài nói, chính là bệ hạ cũng không so đo, liền chỉ tính toán Hoàng quý phi nương nương. Như vậy có thể thấy được, nương nương ngài vô cùng được sủng ái nha.”

Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu không hiểu.

Vì cái gì Tố Vân cùng Ế Vân đều nói như vậy?

Dựa vào cái gì lúc trước nam nhân đối với ngươi như cám bã, sau lại đối với ngươi tốt, ngươi phải tung tăng chạy về, nhận nam nhân sủng ái?

Cuối cùng là dựa vào cái gì?

Ngươi để cho ta biến, ta lăn. Ngươi muốn ta chạy trở về, thực xin lỗi, ta đã lăn xa.(vịt: ta thích câu này. Hay!)

Đây là suy nghĩ trước mắt của Tô Tiểu Tiểu.

Lại nói, coi như Thượng Quan Mặc không cho nàng biến, chính nàng cũng sẽ tự lăn.

Chương 297: Thịnh sủng

Đây là vấn đề về nguyên tắc của Tô Tiểu Tiểu.

Vì thế, Tô Tiểu Tiểu cũng không có ý định phản đối lời của Tố Vân cùng Ế Vân.

Nàng nhìn nhìn hậu viện Càn Thanh cung này, sau đó trầm tư một lát, rồi nói với Tố Vân cùng Ế Vân: “Tố Vân Ế Vân, Bổn cung đã khỏe hơn rồi, các ngươi dọn dẹp một chút, chúng ta quay về Phượng Nghi cung đi thôi.”

Tố Vân cùng Ế Vân sửng sốt.

Hai người đồng thời mấp máy môi.

Tố Vân nói trước: “Nương nương, như thế này không tốt sao. Bệ hạ còn chưa nói để cho ngài trở về.”

Ế Vân cũng nói tiếp: “Đúng nha, nương nương. Cứ coi như là đi, ít nhất cũng đợi cho bệ hạ trở về, cùng bệ hạ nói một tiếng đã.”

Tô Tiểu Tiểu nhìn nhìn Tố Vân cùng Ế Vân.

Nàng bỗng nhiên gật gật đầu.

“Các ngươi nói rất có đạo lý. Tố Vân, ngươi hiện tại đi thu dọn đồ đạc, Ế Vân, ngươi đi cùng Hoàng đế nói một tiếng, nói Càn Thanh điện rất buồn, Bổn cung vẫn là ưa thích Phượng Nghi cung, cho nên quyết định đi trở về.”

Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu lại gật gật đầu.

“Ngô, cứ như vậy quyết định.”

Nói xong, Tô Tiểu Tiểu cũng không để ý Tố Vân cùng Ế Vân, nàng kéo lại áo khoác lông cừu, lập tức đi ra ngoài.

Tố Vân cùng Ế Vân trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.

Đợi đến khi các nàng kịp phản ứng, Tô Tiểu Tiểu đã đi tới ngoài cửa Càn Thanh điện.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Đành phải bất đắc dĩ nghe theo chỉ thị của Tô Tiểu Tiểu mà làm.

******************* ta là chú cá nhỏ đường ranh giới ********************

Chuyện kể rằng, tin tức Hoàng quý phi ở trong ngự hoa viên đắc tội hoàng hậu nên bị nghiêm phạt nghiền ngẫm lỗi lầm truyền khắp cả hậu cung.

Mọi người lại bắt đầu cảm thán hoàng hậu hiện giờ chính là thịnh sủng nha.

Giờ này khắc này Tô Tiểu Tiểu lại cảm thấy được thực thần kỳ.

Như thế nào có thể không thần kỳ đây?

Nàng bất quá là chân trước vừa bước vào cửa Phượng Nghi cung, sau lưng đã có người tới bái phỏng.

Tin tức này truyền được thật đúng là quá mau a.

Chẳng lẽ các nàng là dùng di động thông tri?

Bằng không, làm sao có thể nhanh đến như vậy?

Điều này thật sự là quá thần kỳ.

Tô Tiểu Tiểu nhìn Thục phi trước mắt.

Nàng nháy mắt mấy cái, nói: “Thục phi tin tức thật đúng là linh thông. Ta bất quá mới vừa tiến vào Phượng Nghi cung, Thục phi ngươi đã tới rồi.”

Thục phi cười đến thực khách khí.

Chương 298: Chọn từ đặt câu

“Tỷ tỷ sinh bệnh, muội muội luôn luôn muốn tới thăm, nếu không phải bệ hạ cản trở, muội muội sớm đã tới rồi.” Dừng lại, nàng đánh giá một chút Tô Tiểu Tiểu: “Bệnh của Hoàng hậu tỷ tỷ có tốt hơn chút nào không?”

Tô Tiểu Tiểu chú ý tới.

Thục phi kêu chính là …

“Hoàng hậu tỷ tỷ.”

Hoàng hậu tỷ tỷ, điều này đại biểu chính là trước mắt Thục phi thừa nhận thân phận của nàng địa vị của nàng, hơn nữa từ đáy lòng muốn làm muội muội của nàng …

Trong hậu cung này việc chọn từ đặt câu thật đúng là thú vị.

Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Ngươi cảm thấy Bổn cung có tốt lắm không?”

Thục phi ra vẻ nghiêm túc nhìn nhìn sắc mặt của Tô Tiểu Tiểu.

Sau đó cũng cười nói: “Tỷ tỷ có thánh sủng của bệ hạ, đương nhiên là tốt lắm.”

Tô Tiểu Tiểu ha ha cười.

Nàng phát hiện mình không biết nên nói tiếp cái gì.

Ai.

Cùng nữ nhân trong hậu cung nói chuyện thật là mệt.

Chẳng hạn mỗi một chữ mỗi một câu đều phải chú ý đến xưng hô, còn có hàm ý ẩn sâu.

Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu càng ưa thích chính là ăn nói ngay thẳng.

Có cái gì mất hứng, liền quang minh chính đại nói ra thôi.

Tại sao phải như vậy tiếu lí tàng đao.

Tô Tiểu Tiểu thập phần hoài niệm cuộc sống ở hiện đại.

Nàng có thể không hề hạn chế muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Cha mẹ cũng sẽ không nói nàng, Trần Tu Ngôn cũng sẽ không.

Nàng mỗi ngày đều có thể tùy hứng chính mình thích làm gì thì làm trải qua cuộc sống hàng ngày.

Thật tốt nha.

Đến Trường Nhạc Vương triều cổ đại này.

Mỗi ngày đều phải đội một cái mặt nạ làm người.

Vất vả đã chết.

Mệt chết đi được.

Khổ đã chết.

Không cẩn thận nói sai một chút, liền rất có thể sẽ bước vào vực sâu không thấy đáy.

Ai ai ai.

Tô Tiểu Tiểu ở trong lòng thở dài.

Kỳ thật vinh hoa phú quý gì đó đều là mây bay.

Quan trọng nhất là chính mình thật cao hứng.

Hoàng hậu có tiền có quyền, được thiên hạ nữ nhân hâm mộ, thì sao?

Tô Tiểu Tiểu nàng tuyệt không thích làm.

Tin tưởng Đoan Mộc Lang Hoàn cũng nghĩ như vậy.

Dù sao có nhiều thứ muốn chính bản thân mình đi cảm nhận mới biết được.

Tô Tiểu Tiểu lại ở trong lòng buông tiếng thở dài.

Sau đó nàng nhìn Thục phi, nói: “Muội muội là tới thăm Bổn cung a.”

Thục phi gật gật đầu.

“Tỷ tỷ phượng thể không khỏe, làm muội muội, nên phải tới thăm trước.”

Chương 299: Mượn hoa hiến Phật

Dừng lại, Thục phi bỗng nhiên nở nụ cười.

“Muội muội biết tỷ tỷ yêu thích, hôm nay đến đây có mang một chút lễ vật hy vọng tỷ tỷ hài lòng.”

Nói xong, nàng nhìn nhìn cung nữ bên người.

Cung nữ bên người lập tức hiểu ý, từ trong giỏ xách lấy ra mấy bức họa đưa cho Thục phi.

Sau khi Thục phi nhận lấy, cũng không mở ra.

Cứ như vậy hí mắt cười.

“Trước đó vài ngày, muội muội thấy tỷ tỷ thích bức họa trong cung muội muội, vừa mới mấy ngày trước đây gia huynh có tặng muội muội mấy bức họa mới lạ. Muội muội thấy phá lệ thú vị, liền mượn hoa hiến Phật, hy vọng có thể khiến cho tỷ tỷ hài lòng.”(vịt: cv là nhoẻn miệng cười. Ta thấy không hay nên đổi thành hài lòng)

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe.

Nàng ngẩn người.

Nàng thích bức họa nào trong cung Thục phi?

Ngô…

Có chuyện này sao?

Nàng nhớ rõ nàng rất ít đi đến cung điện của Thục phi.

Di di di?

Đột nhiên Tô Tiểu Tiểu tỉnh ngộ lại.

Chắc không phải Thục phi đang nói đến đông cung đồ.

Lần trước nàng đến cung điện của Thục phi sau khi trộm mấy bức, nhân tiện để lại bạc, có lẽ là Thục phi nhất định đoán được là Hoàng hậu lấy, cho nên ngày hôm nay mới đem tặng mấy tấm đông cung đồ mới.

Chậc chậc.

Tốt lắm rất cường đại.

Nàng thưởng thức cái loại tinh thần này của Thục phi.

Quả nhiên thực hợp ý.

Nàng thích!

Phi thường thích.

Đã có người đưa đến tới cửa, nàng không tội gì mà không cần cả.

Vì thế, Tô Tiểu Tiểu liếc miết Tố Vân bên người.

Tố Vân lập tức thông minh tiến về phía trước tiếp nhận mấy tấm đông cung đồ trong tay Thục phi.

Rồi sau đó, Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Như thế, liền tạ ơn muội muội.”

Thục phi thấy đồ vật này nọ đã muốn đưa ra ngoài, nàng cũng không nói thêm cái gì.

Chỉ nói câu: “Hoàng hậu tỷ tỷ nghỉ tạm, muội muội xin được cáo lui trước.”

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.

Sau đó không lâu, Thục phi rời đi Phượng Nghi cung.

Tô Tiểu Tiểu thấy Thục phi đi rồi, nàng ngáp lên, sau khi bảo Tố Vân đem bức tranh cất kỹ, nàng đứng lên, duỗi lưng một cái, chuẩn bị tán dóc một chút, một cái thái giám đi tới.

Là tiểu Đắng tử.

Thái giám Phượng Nghi cung.

Hắn trước tiên là hành lễ, sau đó nói: “Hoàng hậu nương nương, Quế ma ma cầu kiến.”

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.

Quế ma ma? ? ?

Đây là một nhân vật như thế nào? ? ?

Chương 300: Quế ma ma

Ế Vân đứng tại bên người nhắc nhở: “Nương nương, là người của Thái hậu nương nương.”

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.

Nhưng là nàng càng thêm nghi ngờ.

Thục phi chân trước mới vừa đi, người của Thái hậu sau lưng đã tới rồi.

Ai ai ai.

Còn thực đáng ghét a.

Nhưng là lại không thể không thấy.

Tô Tiểu Tiểu không thể trốn tránh thở dài.

Thôi thôi.

Thấy thì thấy.

Ai kêu nàng xuyên không thành Đoan Mộc Lang Hoàn?

“Truyền đi.”

Tô Tiểu Tiểu xoay người, lại ngồi trở lại nguyên lai vị trí.

Mới vừa ngồi xuống, Quế ma ma cũng vào được.

Nàng cũng là trước tiên hành lễ, bất quá còn hơn thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy, lễ phép hơn.

Phỏng chừng, cùng thái độ của hoàng đế hiện tại đối với nàng có quan hệ.

Ai ai ai.

Người làm sao đều thích bợ đỡ như vậy đây?

Quế ma ma mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương mệnh nô tì trước tới thăm người. Thái hậu nương nương biết nương nương sinh bệnh, rất là sốt ruột, hôm qua vẫn còn vì nương nương ngài niệm kinh đâu, Thái hậu nương nương rất hi vọng nương nương ngài sớm vì bệ hạ sinh hạ thái tử.”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe.

Nàng cảm thấy được thật buồn nôn.

Lời này cũng không tránh khỏi rất giả đi.

Cái gì Thái hậu vì Hoàng hậu niệm kinh …

Cái gì Thái hậu rất quan tâm Hoàng hậu …

Cái gì Thái hậu hi vọng Hoàng hậu sớm vì hoàng đế sinh hạ thái tử …

Ôi uy.

Quế ma ma này nói chuyện cũng không lựa một chút lời bình thường để nói.

Thái hậu cùng Hoàng hậu xưa nay nước giếng không phạm nước sông.

Ngăn cách giữa hai người cũng không phải là chuyện ngày một, ngày hai.

Thái hậu chợt đột nhiên biến thành như vậy, nàng thật đúng là không thể tin.

Chỉ có thể nói, Thái hậu có thể làm như vậy, trừ bỏ làm bộ dáng ở bên ngoài, bên trong nhất định có âm mưu!

Nhất định có một cái thiên đại âm mưu.

Nhưng là Tô Tiểu Tiểu nghĩ thì nghĩ, nàng tự nhiên không có thể nói như vậy.

Nàng cũng rất không thật nói.

“Bổn cung cũng rất tưởng niệm mẫu hậu đâu.”

Được rồi.

Tô Tiểu Tiểu thừa nhận.

Nàng sau khi nói xong, cũng rất muốn ói ra.

Nàng tuyệt đối sẽ không tưởng niệm cái kia lão yêu bà!

Lúc này, Quế ma ma lấy ra một chuỗi Phật châu, nàng còn nói thêm: “Đây là Thái hậu nương nương lúc trước cầu được ở Ngũ Đài Sơn, có thể phù hộ thân mình. Thái hậu nương nương đặc biệt giao cho nô tì muốn đích thân mình đưa tới tận tay nương nương.”

Chương 301: Bệ hạ tới

Tô Tiểu Tiểu tiếp tục không thật lòng nói: “Cám ơn mẫu hậu.”

Sau đó Quế ma ma lại còn nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm, đại đa số là Thái hậu lo nghĩ cho Hoàng hậu như thế nào???

Tô Tiểu Tiểu làm bộ như thực nghiêm túc nghe, cũng rất không thực lòng hòa theo vài câu.

Chờ Quế ma ma đi rồi, Tô Tiểu Tiểu lập tức tháo xuống chuỗi Phật châu trên cổ tay.

Nàng ném cho Tố Vân.

“Đón lấy, ném tới nơi nào ta ko thấy được đi, Bổn cung nhìn thấy liền chướng mắt.”

Tố Vân sửng sốt.

A a a a a a a a …

Ném đi?????

Đây là do Thái hậu nương nương cấp cho nha nha nha nha…

Như thế nào có thể ném ….

Nếu như bị Thái hậu nương nương phát hiện, vậy chẳng phải là sẽ thảm sao?

Tố Vân buồn rười rượi.

“Nương nương, các nương nương khác cho ngài thứ gì, ngài có thể không cần cũng có thể ném. Nhưng đây là Thái hậu nương nương ban cho ngài nha, ngài không thể ném. Bằng không sẽ bị coi là bất hiếu. Hoàng đế bệ hạ mà biết, nhất định sẽ mắng ngài.”

Tô Tiểu Tiểu nhún nhún vai.

“Thì tính sao?”

Tố Vân gấp đến độ dậm chân.

“Nương nương … Ai, tóm lại, thật sự không thể ném.”

Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái.

“Như vậy nha, ta đây không ném. Đưa cho Tố Vân ngươi đi.”

Ế Vân khó hiểu.

“Nương nương, Thái hậu nương nương đây là muốn cùng người hòa thuận mà.”

Tô Tiểu Tiểu trắng mắt liếc Ế Vân một cái.

“Đây là chuyện không thể nào. Thái hậu đối với ta như thế nào, trong lòng ta rất rõ. Quỷ mới biết chuỗi Phật châu này có hay không bị hạ độc nha.”

“Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu còn nói thêm: “Mau, đi đóng cửa Phượng Nghi cung lại, nói Bổn cung không thoải mái, ai cũng không cho phép tiến vào.”

Thật sự là phiền muốn chết.

Được một tấc lại tiến một thước.

Còn tiếp tục xã giao giả dối thế này nữa.

Coi như nàng hết bệnh rồi nhất định sẽ lại phát sốt.

Nhiều người tới thăm như vậy, làm sao có thể không phát sốt!

Vì nghĩ cho sức khỏe của nàng, đóng cửa lại, cáo ốm, mới là phương pháp tốt nhất.

Ế Vân nghe xong, lập tức đi phân phó thị vệ.

Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến từ nay về sau liền yên lặng thái bình.

Làm sao biết được chưa đến nửa canh giờ, Tố Vân liền vội vàng bước vào, hướng Tô Tiểu Tiểu đang nằm trên ghế quí phi nghỉ ngơi nói: “Nương nương, người mau đứng dậy, bệ hạ tới.”

Chương 302: Không dám lại cùng bệ hạ tranh luận

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.

Cái này… Rốt cuộc có để cho nàng sống hay không nha nha nha nha!

Người này vừa mới đi, người kia lại tới.

Thượng Quan Mặc có thể nào rảnh như vậy nha nha nha!

Tố Vân thấy nương nương nhà nàng một bộ dáng như núi lửa sắp bùng nổ, vội vàng nói: “Nương nương, đừng nóng giận, bệ hạ chỉ là muốn quan tâm người.”

Tô Tiểu Tiểu trừng mắt liếc Tố Vân một cái.

Ế Vân cũng vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương, bệ hạ cũng là có ý tốt.”

“Các ngươi thật là tất cả đều vì Thượng Quan Mặc nói lời hay.”

Đúng lúc này, Thượng Quan Mặc đi đến.

Nghe được hai chữ “lời hay”, liền cười hỏi: “Lang hoàn đang nói lời hay gì vậy.”

Tô Tiểu Tiểu vừa mới muốn mở miệng, liền thấy Tố Vân cùng Ế Vân liều mạng nháy mắt, e sợ Tô Tiểu Tiểu đem nguyên nhân nói ra.

Tô Tiểu Tiểu nhìn hai tỳ nữ đáng thương, thực bất đắc dĩ mà gật đầu.

Tố Vân cùng Ế Vân thấy nương nương nhà mình đáp ứng rồi, vội vàng xoay người, hướng Thượng Quan Mặc hành lễ.

Thượng Quan Mặc khoát tay, hai người đều rất biết điều lui ra ngoài.

Các nàng hiểu được.

Bệ hạ đây là muốn cùng nương nương một mình ở chung.

Cho nên bọn họ cần lét lúi lui ra ngoài.

Tố Vân cùng Ế Vân đi rồi, Tô Tiểu Tiểu liếc Thượng Quan Mặc một cái, cũng không còn ngồi trên ghế quý phi, nhân tiện quát lên “Bệ hạ” làm như hành lễ.

Thượng Quan Mặc cũng không thèm để ý.

Hắn tiến vào.

“Lang Hoàn tựa hồ sau khi bệnh nặng một hồi, tính khí cũng có thay đổi. Ngươi trước kia sẽ không hướng trẫm hành lễ.”

Tô Tiểu Tiểu không nói gì.

Nàng nói: “Sau lần vào lãnh cung, nô tì cũng không dám lại tranh luận cùng bệ hạ.”

Lời này vốn là người nói vô tâm, nhưng là người nghe lại hữu ý.

Kỳ thật.

Tô Tiểu Tiểu cũng bất quá chỉ là buột miệng oán hận một chút mà thôi.

Nhưng là vào tai Thượng Quan Mặc, hắn chợt nghe thành ý tứ này…

Ai ai ai, ngươi lần trước đánh ta vào lãnh cung, ta khẳng định phải hận ngươi cả đời.

Thượng Quan Mặc cho rằng hoàng hậu hiện tại còn đang oán hận hắn.

Vì thế…

Thượng Quan Mặc cầm tay Tô Tiểu Tiểu, rất là thành khẩn nói.

“Lang hoàn, lần trước là trẫm sai lầm rồi, sau này trẫm sẽ không bao giờ … làm chuyện như vậy đối với nàng nữa …”

Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn.

Chương 303: Vì sao phải kêu A Mặc

Thượng Quan Mặc lại tiếp tục thâm tình chân thành nói: “Sau này nàng không cần hành lễ. Nếu không có người ở xung quanh thì Lang Hoàn gọi trẫm là A Mặc đi.”

Tô Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn.

Nàng dám thề.

Vị hoàng đế này thật sự là thần kinh có vấn đề.

Nàng bất quá là hôn mê mấy ngày, như thế nào tới bây giờ liền biến thành cái dạng này?

Chẳng lẽ trong lúc nàng hôn mê thân thể không tự chủ ngồi dậy nói những chuyện gì?

Tô Tiểu Tiểu cắn cắn môi, nàng thử kêu một tiếng.

“A Mặc?!”

Thượng Quan Mặc lập tức cong cong khóe miệng cười.

Tô Tiểu Tiểu rất là nghi hoặc.

Vì thế, nàng đặt câu hỏi: “Vì sao phải kêu A Mặc?”

Thượng Quan Mặc trong mắt tràn đầy nhu tình.

“Lang hoàn trong lúc hôn mê, không phải kêu như vậy sao?”

Tô Tiểu Tiểu rất muốn đánh trống kêu oan.

Oan uổng quá a!!!!!!!!

Nàng không có khả năng có thể gọi Thượng Quan Mặc như vậy.

Coi như trong lúc nàng hôn mê nói loạn cũng không thể!

Tô Tiểu Tiểu nàng sao có thể là người như vậy?

Nàng chán ghét lợn giống hoàng đế này như vậy! Làm sao có thể gọi hắn “A Mặc” thân mật như vậy?????

A Mặc A Mặc A Mặc…

Câu này, đọc lên có vài phần tương tự A Bạch.

Trong miệng Tô Tiểu Tiểu nàng có thể nói ra tên người, hiện giờ đoán chừng chỉ còn có A Bạch.

Hơn nữa lúc ấy nàng bởi vì nghĩ đến A Bạch mà phát sốt.

Cho nên khi hôn mê thì trong miệng nàng nhớ nhung tên người cũng chỉ có thể là A Bạch.

Tô Tiểu Tiểu lén lút liếc nhìn Thượng Quan Mặc một cái.

Trong lòng nàng thầm nghĩ.

Chắc hẳn là Thượng Quan Mặc nghe lầm.

Đem “A Bạch” nghe thành “A Mặc”…

Chậc chậc

Thật lớn một cái Ô Long nha.(thỏ: Câu này ta ko rõ lắm. Có phải Ô Long là Ô Long thiên tử không?

“Đời vua Lưu Triệt trị vì. Ông nằm mơ thấy một người nào đó trong vương quốc của mình có mưu đồ giết hại mình và chiếm đoạt ngôi báu. Lưu Triệt đã ra lệnh cho quan cận thần thân tín nhất của mình là Tô Văn lập tức đi điều tra. Sẵn có lòng căm thù thái tử, Tô Văn đã tố cáo thái tử có âm mưu giết chết hoàng đế … Điều này đã làm cho hoàng đế vô cùng tức giận và với uy quyền của mình, ông ra lệnh xử trảm thái tử và tất cả gia quyến.(Xong có người dấu thái tử này đi vua ko phát hiện ra nên thái tử thóat chết)” < < Đây là giới thiệu phim nha. Liệu có phải ý của TT là A Bạch như là Ô Long nếu để cho TQM biết được sẽ bị TQM giết ko tha thì phải. Đấy là theo ngu ý của ta có gì đừng chém nha nàng 555!~)(vịt: ta cũng là biết chết liền. Thôi kệ, cứ để tạm vậy đã. Xem có tình yêu nào giúp được hem?)

Hơn nữa Ô Long này Tô Tiểu Tiểu không thể thừa nhận.

Bằng không nếu như để hoàng đế biết được A Bạch là ai, phỏng chừng A Bạch liền chạy trời không khỏi nắng.

Vì thế, Tô Tiểu Tiểu chỉ ha ha cười cười.

Sau đó, nàng liền im miệng, không nói gì nữa.

Tô Tiểu Tiểu cúi thấp đầu, nàng nhìn chằm chằm tay Thượng Quan Mặc đang ấp trên tay nàng.

Nàng rất muốn rút tay ra.

Thượng Quan Mặc đâu dễ dàng biết được tâm tư Tô Tiểu Tiểu lúc này.

Hắn chỉ cho là Tô Tiểu Tiểu là đang thẹn thùng.

Thượng Quan Mặc khóe miệng cong cong.

Hắn nắm chặt tay Tô Tiểu Tiểu.

Chương 304: Không công mập mạp nhi đồng

Hắn nói: “Lang hoàn, nàng là không thích Càn Thanh điện sao? Thái y nói bệnh của nàng còn cần nghỉ ngơi mấy ngày, như thế nào lại vội vã dọn sạch trở về như vậy.”

Tô Tiểu Tiểu cúi đầu trả lời.

“Ta thích Phượng Nghi cung hơn”

Thượng Quan Mặc trầm ngâm trong chốc lát, “Cũng tốt. Nàng thích ở Phượng Nghi cung, trẫm cũng không bắt buộc nàng nữa. Bất quá, Phượng Nghi cung này cách Càn Thanh điện của trẫm rất xa, mỗi ngày đi lại cũng tốn rất nhiều thời gian.”

Ngừng một chút, Thượng Quan Mặc lại quăng xuống một câu.

“Ngô, như vậy. Trẫm liền dọn đến Phượng Nghi cung ở cùng với Lang Hoàn đi.”(vịt: hâh. Chết chị rồi! Xem chị từ chối kiều gì đây???)

Lời vừa dứt, Tô Tiểu Tiểu rất là kinh hãi.

Nàng thập phần khiếp sợ.

A a a a a a a, Thượng Quan Mặc, ngươi không phải là đang nói đùa đi.

Đến Phượng Nghi cung ở?

Ngươi làm cho cuộc sống sau này của ta như thế nào qua nha nha nha!

Ông trời nha.

Phật tổ nha.

Quan Âm nha.

Thượng Đế nha.

Các ngươi đừng đối xử với ta như vậy nha nha nha.

Tô Tiểu Tiểu ở trong lòng vô cùng thê thảm hò hét lên.

Trên mặt nàng chính là biểu tình thật không can tâm tình nguyên.

Chẳng qua bởi vì cúi đầu, cho nên Thượng Quan Mặc không nhìn ra được.

Tô Tiểu Tiểu nói: “Như vậy không tốt.”

Thượng Quan Mặc híp híp mắt.

“Ân? Làm sao?”

Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu, rất là nghiêm trang.

“Đầu tiên, ngươi là vua của một nước, hẳn là ở tại Càn Thanh điện, chứ không phải Phượng Nghi cung. Lại nói, Phượng Nghi cung là cung điện của ta, ta thích chỉ có một mình ta ở. Có nam nhân, ta cảm thấy không được tự nhiên.”

Lời nói này, kỳ thực làm Thượng Quan mặc cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng là hắn thấy hoàng hậu nói rất nghiêm trang, hắn cũng liền nghiêm túc.

Thượng Quan Mặc cũng rất nghiêm trang nói: “Lang Hoàn, nàng là người đứng đầu lục cung, lẽ ra nên ở cùng trong một điện với trẫm. Còn nữa, nàng là thê tử của trẫm, trẫm là phu quân của Lang hoàn, vợ chồng ở cùng nhau chính là chuyện rất bình thường. Coi như Lang hoàn nàng cảm thấy không được tự nhiên, cũng nhất định sẽ dần dần học cảm thấy dễ chịu. Hơn nữa, nếu chúng ta cứ ở chỗ khác nhau, Lang hoàn khi nào mới có thể sinh hạ cho trẫm một hài tử trắng trẻo mập mạp.” (thỏ: ọe ọe, anh này. Ta sắp thành Thái hậu a. Lang hoàn lang hoàn lang hoàn, nói mà ko bị vấp sao. Hic)

Tô Tiểu Tiểu lại chấn kinh.

Hài tử trắng trẻo mập mạp ! ! !

Nàng căn bản không có nghĩ qua sẽ cùng Thượng Quan Mặc sinh một hài tử trắng trẻo mập mạp.

Tô Tiểu Tiểu cảm thấy được có chút hôn mê.

Chương 305: Thượng Quan Mặc, ngươi có phiền hay không nha

Thượng Quan Mặc dựa vào cái gì mà cho là hắn thích nàng, nàng liền nhất định sẽ thích lại hắn? ? ?

Hơn nữa còn phải có nghĩa vụ sinh cho hắn một cái hài tử trắng trẻo mập mạp ! ! ! ! (thỏ: câu này ta thấy để nguyên là không công mập mạp nhi đồng có vẻ hay hơn thì phải)(vịt: ta hem bik. Ta thấy để thế nào cũng hay hết á)

Đi chết đi!

Nàng mới không muốn!

Tô Tiểu Tiểu rút tay của mình về, nàng làm ra vẻ một bộ dáng suy yếu, sau đó nhẹ đặt tay lên trên huyệt Thái Dương.

“Ta có một chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi.”

Thượng Quan Mặc vừa nghe, sắc mặt cũng có chút lo lắng.

“Trẫm cho người truyền thái y lại đây.”

Tô Tiểu Tiểu lắc lắc đầu: “Ta chỉ cần được nghỉ ngơi yên tĩnh một mình là được rồi.”

Thượng Quan Mặc nghe vậy, cũng đồng ý: “Vậy Lang Hoàn nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi nàng khỏi hẳn, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện nhi tử.”

Tô Tiểu Tiểu im hơi lặng tiếng, cũng không gật đầu, nàng cứ thế nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.

Thượng Quan Mặc thay nàng kéo lại áo lông cáo trên người, rồi sau đó mới rời Phượng Nghi cung.

Sau khi Thượng Quan Mặc rời đi một lúc, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên mở hai mắt ra.

Có câu nói kia của Thượng Quan Mặc …

Nàng tình nguyện cả đời mình cũng không muốn khỏi hẳn …(vịt: hâh. Bó tay. Cười chết mất)

**************** không còn lời nào để nói đường ranh giới ****************

Từ sau khi “Được sủng ái”, Tô Tiểu Tiểu cũng rất phiền não.

Tuy rằng cáo ốm nói cần nghỉ ngơi để ngăn cản phi tần tới thăm, nhưng là thị vệ giữ ngoài cửa của nàng có thể ngăn cản phi tần, thậm chí có thể ngăn cản người do Thái hậu phái tới, nhưng lại không ngăn cản được hoàng đế.

Thượng Quan Mặc cứ cách một ngày lại tới thăm nàng một lần, hơn nữa luôn nói những lời nói thực buồn nôn gì đó, cùng với kể chuyện tương lai tốt đẹp của bọn họ, thậm chí còn nói cần sinh nhiều hài tử một chút.(J)

Tô Tiểu Tiểu mỗi lần đều rất là phiền chán.

Nhưng là lại không thể nói thẳng.

Uy uy uy.

Thượng Quan Mặc, ngươi có phiền hay không nha.

Ta căn bản không tính toán cùng với ngươi sống một cuộc sống tốt đẹp.

Vì thế, Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể cúi thấp đầu, mặt không chút thay đổi mà nghe, cuối cùng đều dùng lí do mình mệt mỏi làm cớ đuổi Thượng Quan Mặc đi.

Tố Vân mỗi lần đều thực nghi hoặc.

Nàng không rõ vì cái gì nương nương luôn đẩy bệ hạ ra.

Phải biết rằng, trong hậu cung tất cả các nương nương đều không biết bao nhiêu hâm mộ Hoàng hậu nương nương nhà các nàng đâu.

Chuyện người khác cầu cũng không được, vì cái gì mà nương nương lại tránh như rắn rết đây?

Thật sự là không thể hiểu nổi nha.

Chương 306: Sự khác nhau của mấy ngàn năm

Tô Tiểu Tiểu cũng không cùng hai cung nữ bên người của mình giải thích.

Nàng đã muốn thật sâu nhận thức được.

Nàng cùng Tố Vân và Ế Vân, có mấy ngàn năm khác biệt.

Sự khác nhau giữa mấy ngàn năm này không phải nói muốn là có thể lấp đầy.

Vì thế, Tô Tiểu Tiểu quyết định thực hiện chính sách ba không: không giải thích, không nói lời nào, không khuyên bảo.

Ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy.

Hoàng đế cách ngày đến đây lải nhải, các phi tử liên tiếp bị cự tuyệt không gặp, Tô Tiểu Tiểu cứ gần nửa đêm lại tưởng niệm đến A Bạch…

Cứ như vậy mà qua nửa tháng.

Thời tiết đã hoàn toàn vào đông, không trung cũng bắt đầu tung bay những bông tuyết trắng xóa.

Trong Phượng Nghi cung của Tô Tiểu Tiểu cũng chuyển vào mấy ấm lô. (cái này là lò sưởi nha các nàng)

Lúc này, trong ngực Tô Tiểu Tiểu đang có một cái lô sưởi ấm.

Nàng thở ra nhiệt khí.

“Chậc chậc, nơi này mùa đông thật đúng là lạnh nha.”

Tố Vân bưng tới một chén canh nóng, nàng cười nói: “Đúng nha, Nương nương uống bát canh nóng cho ấm dạ.”

Tô Tiểu Tiểu tiếp nhận bát canh nóng, nàng thổi thổi, uống một ngụm, nhất thời thấy người ấm áp lên.

Nàng hí mắt cười.

“Quả nhiên thực là ấm.”

Tô Tiểu Tiểu từ nhỏ liền lớn lên ở phương Nam, phương Bắc gần như chưa từng đi. Hiện giờ xuyên qua đến Trường Nhạc Vương Triều này, mùa đông, thật là lạnh đến Tô Tiểu Tiểu nàng mau muốn qua đời.

Ế Vân bỗng nhiên nháy mắt mấy cái, nói: “Nương nương, bệ hạ cũng sắp đến đây. Thường ngày đều là lúc này thì đến.”

Nghe nói như thế, Tô Tiểu Tiểu nhất thời cảm thấy được nhân sinh một mảnh hắc ám. (Có vẻ để thế này hay hơn là đời người một mảnh hắc ám.)

Như thế nào ở thế giới này lại có chuyện bi kịch như vậy!

Quả nhiên, Tô Tiểu Tiểu vừa mới nghĩ như vậy thì một đạo thân ảnh mầu vàng sáng cũng đã bước chân vào Phượng Nghi cung, liền một tiếng hô thông báo cũng không có.

Tố Vân cùng Ế Vân sớm đã không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.

Các nàng như thường lệ hướng Thượng Quan Mặc hành lễ, sau đó thực biết điều lui ra ngoài.

Thượng Quan Mặc thấy Tô Tiểu Tiểu đang ăn canh, hắn đi lên trước ngồi bên người Tô Tiểu Tiểu.

“Trời lạnh, uống chút canh nóng thật không sai.”

Tô Tiểu Tiểu “Nga” một tiếng.

Thượng Quan Mặc tiếp tục bắt đầu lải nhải nói tiếp.

Mỗi khi Thượng Quan Mặc nói xong một câu Tô Tiểu Tiểu liền thản nhiên “Nga” một tiếng.

Tô Tiểu Tiểu cảm thấy như vậy thực không thú vị …

Chương 307: Không thú vị trở thành có tình thú

Tô Tiểu Tiểu cảm thấy được như vậy thực không thú vị.

Nhưng là rất rõ ràng.

Thượng Quan Mặc lại đem không thú vị trở thành có tình thú.

Cho nên, hắn mới có thể tiếp tục lải nhải nói tiếp.

Đúng lúc Tô Tiểu Tiểu chuẩn bị lấy “Muốn nghỉ ngơi” làm cớ đuổi cái hoàng đế đang dong dài đi thì một thị vệ bỗng nhiên chạy vào.

Hắn vốn là hướng Thượng Quan Mặc hành lễ, sau đó lại hướng Tô Tiểu Tiểu nói: “Thái hậu nương nương ở bên ngoài.”

Lời này vừa dứt, Tô Tiểu Tiểu liền nhăn nhíu mặt mày.

“Mau mời mẫu hậu tiến vào nha. Thời tiết lạnh như thế, như thế nào có thể để cho mẫu hậu ở bên ngoài trúng gió đây? Ngươi rất không hiểu quy củ!”

Thị vệ nghe thấy hoàng hậu mắng chửi, vội vàng chạy ra ngoài thỉnh Thái hậu.

Thượng Quan Mặc rất là tán thưởng nhìn Tô Tiểu Tiểu, hắn nói: “Lang Hoàng biết để ý như thế, trẫm thật là vui mừng.”

Tô Tiểu Tiểu ha ha cười.

Kỳ thật, nàng chẳng qua là muốn cho Thái hậu nhanh tiến vào, sau đó hảo hảo dẫn hoàng đế bảo bối của nàng chạy lấy người.

Hoàng đế này cùng kẹo da trâu giống nhau, muốn bỏ cũng không dứt được.(vịt: giống như dẹo da trâu ý nói là dai như đỉa đói ý, dứt mãi không đứt)

Nàng cảm thấy được nàng cần một người so với hoàng đế còn muốn kẹo da trâu hơn để giải quyết vấn đề này.

Rất rõ ràng.

Thái hậu liền là có thể giải quyết cái người dai như kẹo da trâu này.

Vì thế, Tô Tiểu Tiểu biểu hiện nhiệt liệt hoan nghênh.

Thái hậu còn chưa có tiến vào, Tô Tiểu Tiểu đã bước ra nghênh đón.

“Mẫu hậu như thế nào lại tới đây?”

Thái hậu đối với Hoàng hậu nhiệt tình có chút không thể thích ứng, nàng liếc Hoàng hậu một cái, sau đó nói: “Hoàng hậu bệnh lâu như vậy, ai gia đều không có tự mình đến thăm qua, thực xin lỗi ngươi.”

Tô Tiểu Tiểu che miệng cười nói: “Nào có. Mẫu hậu không phải thường phái Quế ma ma đến xem nô tì sao?”

Thái hậu cầm tay Hoàng hậu, “Quế ma ma là Quế ma ma, Quế ma ma mỗi lần đều nói với ai gia hoàng hậu thân mình mau tốt lắm. Nhưng Hoàng hậu thế nhưng vẫn không có khỏi hẳn, ai gia vẫn là tự mình đến xem mới có thể yên tâm.”

Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt cảm kích.

“Mẫu hậu thương yêu nô tì như thế, nô tì cho dù vĩnh viễn không thể hồi phục hẳn, nô tì cũng cam nguyện.” (thỏ: Chém gió quá chị ơi. *nôn –ing*)

“Thật là ngốc, lại nói cái gì đâu.”

Nôn.

Tô Tiểu Tiểu phát hiện mình đúng là có khả năng diễn kịch trời cho.

Những lời nói đến người chết cũng phải bật dậy như vậy mà nàng cũng có thể nói ra miệng.

Có thể thấy được hoàn cảnh tạo nên con người nha … (thỏ: èn èn cái này ta ko hiểu lắm. hí hí)(vịt: ta cũng không hiểu. Tình yêu nào hiểu thì bảo ta sửa nha, ta chém gió đó, nguyên văn cv là:Có thể thấy được hoàn cảnh đắp nặn Lôi Nhân nha)

Bất quá đâu …

Chương 308: Thái hậu đến đây

Thái hậu này cũng là cao thủ diễn trò.

Xem nàng có thể mặt không đỏ tim không nhảy nói ra những lời so với nàng còn muốn buồn nôn hơn, Tô Tiểu Tiểu đã cảm thấy…

Gừng càng già càng cay.

Thượng Quan Mặc mỉm cười đứng ở một bên nhìn vào.

Chứng kiến Hoàng hậu cùng Thái hậu có thể hòa thuận như vậy, hắn hết sức cao hứng.

Thượng Quan Mặc cũng tiến đến, đỡ tay còn lại của Thái hậu, hắn cười nói: “Mẫu hậu”

Thái hậu trong nháy mắt, tựa hồ thực ngạc nhiên.

“Di? ! Nguyên lai hoàng đế chạy đến đây. Chẳng trách ai gia cho người đi tìm ngươi, đều tìm không ra. Nguyên là tránh ở chỗ hoàng hậu.”

Thượng Quan Mặc hơi sững sờ.

“Ân? Mẫu hậu tìm trẫm?”

Thái hậu cười cười, sau đó ngồi trên ghế bạch đàn, Thượng Quan Mặc cũng ngồi xuống, Tô Tiểu Tiểu thấy bọn họ đều ngồi xuống, cũng ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục uống nốt chỗ canh nóng còn lại.

Thái hậu lúc này gật gật đầu.

Nàng nói: “Lúc trước ai gia không phải đã nói với hoàng đế, năm nay muốn tuyển tú sao?”

Thượng Quan Mặc thực cố gắng hồi tưởng lại, mới lờ mờ nhớ ra, tựa hồ Thái hậu thật sự đã cùng hắn nói qua chuyện này.

Vì thế, hắn gật gật đầu.

Thái hậu lúc này lại nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.

“Hoàng hậu, lúc trước ai gia cũng đã nói với ngươi. Ngươi có còn nhớ rõ ai gia đã nói với ngươi cái gì?”

Tô Tiểu Tiểu đang uống canh nóng liền bị sặc.

Nàng ho vài tiếng.

Thượng Quan Mặc thấy thế, vội vàng đi đến phía sau Tô Tiểu Tiểu, thay nàng vỗ vỗ lưng.

Hắn nhíu mày, giữa lông mày là lo lắng.

“Lang Hoàn, như thế nào lại không cẩn thận như vậy?”

Thái hậu nhìn thấy, ánh mắt híp lại, thần sắc có chút không vui.

Tô Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, mới hướng Thượng Quan Mặc nói: “Không có việc gì không có việc gì.”

Thượng Quan Mặc lúc này mới trở lại vị trí của mình.

Sau đó, Tô Tiểu Tiểu nhìn chăm chú Thái hậu, nàng nói: “Mẫu hậu cùng nô tì nói gì đó? Dạo này đầu óc nô tì hay quên, mong mẫu hậu thông cảm một chút”

Thái hậu sờ sờ cái vòng trên cổ tay, “Khi đó hoàng hậu không phải nói chờ khi nào tuyển tú ngươi muốn đi làm trọng tài sao?”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe Thái hậu nói như vậy.

Nàng vốn là sửng sốt. Rồi sau đó mới nhớ tới chính mình tựa hồ thật sự đã đáp ứng chuyện như vậy.

********************************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro