Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoàng hậu luật sư (Hay) Update liên tục - Post by Tbon

Chương 41: Khiết chính là “vợ hiền” của hoàng thượng? Haha…

Cuộc sống gần đây của Mộ Dung Khiết có thể nói là cả tình trường và sự nghiệp đều đắc ý. Lãnh Quân sủng nàng như tâm can bảo bối, không chỉ việc tư đối nàng thiên y bách thuận và trên triều các quan cũng hữu cầu tất ứng với nàng. Hiện tại toàn bộ hoàng triều đang sôi sục bàn tán về quan hệ của bọn họ, nhưng Lãnh Quân không hề để ý tới, hắn thấy cứ để như vậy có khi lại hơn, đến lúc Mộ Dung Khiết khôi phục thân phận nữ nhi, thì việc phong hậu cho nàng càng thêm có lợi

Tuy rằng có Lãnh Quân chống lưng vững chắc như Mộ Dung Khiết cũng chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, ngoại trừ Tạ Dương, nàng đối với các quan viên khác đều có quan hệ hữu hảo, mà các quan viên khác đối với nàng cũng vui vẻ phục tùng. Ngày hôm trước, nhờ sự phối hợp nhiệt tình của bọn họ, Mộ Dung Khiết còn giúp cải án của một lão bá bán đậu hũ trong kinh thành

Lao dật kết hợp vẫn là tôn chỉ được Mộ Dung Khiết tôn trọng. Tối hôm trước vì Lãnh Quân bề bộn công việc nên không thể đến bồi nàng, nên hôm sau hắn đến “bù” khiến nàng mệt gần chết. May mà đến “tuần giả nhật” (hoàng triều có chế độ cứ làm 10 ngày nghỉ ngơi một ngày), nên các quan viên không cần lâm triều, Mộ Dung Khiết cũng có thể ngủ thẳng cánh đến trưa. Sau khi dùng xong bữa trưa, nàng đi thẳng đến sòng bạc của Vũ Hiên

Vừa đẩy cửa vào đã nghe thấy tiếng xôn xao náo nhiệt ầm ỹ. Nhờ những trò chơi mà nàng truyền thụ, sòng bạc đã tiến hành cải cách, không chỉ bố trí sân khấu, chiếu bạc cũng bổ xung thêm không ít, còn có vài thứ mà mọi người chưa từng thấy xuất hiện ở sòng bạc khiến nơi đây được cải tạo trở nên xa hoa hơn rất nhiều, mang lại gấp đôi lợi nhuận cho Vũ Hiên. Rất nhiều người là khách nhân ở sòng bạc khác đã bỏ chỗ đến chơi ở nơi này

Phục vụ sòng bạc vừa nhìn thấy Mộ Dung Khiết đã chạy nhanh đến cung kính nói “đại nhân, ngài đã tới”

Mộ Dung Khiết mỉm cười gật đầu với hắn, nhìn quanh không thấy bóng dáng Vũ Hiên đâu, bèn hỏi “Vũ lão bản đâu?”

“Lão bản đang ở trong phòng quý khách, ngày hôm nay có vị đại nhân đến chơi nên lão bản đang tiếp ở trong đó”

Nga? Mộ Dung Khiết nghe thế hơi kinh ngạc, lần đầu tiên nghe được có quan viên triều đình đến đánh bạc, rốt cục là ai? Mình có quen không? Vì vậy không nén nổi tò mò bèn yêu cầu phục vụ dẫn đường

Khi tới cửa nàng ra lệnh cho hắn lui, sau đó dán tai ở cửa lắng nghe âm thanh truyền từ bên trong ra. Giọng hồn hậu trầm thấp đích thị là của Vũ HIên, còn tiếng nói khi nghe có vẻ quen tai, giống như đã từng nghe qua, nhưng không thể nhớ rõ đó là ai

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Mộ Dung Khiết rất muốn biết vị quan viên kia là người phương nào, vì vậy chỉnh lý trang phục, ngọc thủ đẩy cánh cửa bước vào, đôi mắt trong veo nhìn vào chiếu bạc. Vũ Hiên ngồi đối diện phía cửa, người đưa lưng về phía nàng là một nam nhân mắc y phục trung niên

Vũ Hiên vừa thấy nàng lập tức vui mừng nói “Kiệt huynh, ngươi đến rồi” vì Mộ Dung Khiết không muốn hắn xưng nàng là đâị nhân, vì vậy bảo hắn gọi tên, có điều Vũ Hiên cố tình thêm từ “huynh” vào trong đó, ý như cố nhân

Mộ Dung Khiết cũng mỉm cười gật đầu với hắn, sau đó bước tới bàn, người đưa lưng về phía nàng lúc này cũng ngẩng đầu lên, sau thấy Mộ Dung Khiết thì kinh ngạc, sau đó xấu hổ cười với nàng. Mà Mộ Dung Khiết cũng kinh ngạc nhìn lão, chính là binh bộ thượng thư Hà Trùng đại nhân. Bình thường trong triều thấy lão nghiêm túc ổn trọng, không ngờ lão thích đánh bạc, trông tình huống thì lão nhất định là khách quen ở đây rồi

Cố đè nén nghi hoặc, Mộ Dung Khiết cung kính hành lễ với lão, nhẹ nhàng nói “Hà đại nhân, hạnh ngộ hạnh ngộ, không ngờ đại nhân cũng thích cái này”

Hà Trùng cười gượng, sắc mặc cực kỳ không tự nhiên. Hôm nay khó lắm mới có ngày nghỉ, lão tâm ý tốt muốn tới chơi ở sòng bạc, vì vậy mới tới đây, ai biết được lại gặp phải quan tứ phẩm dù mới ra quan trường nhưng vô cùng nổi tiếng “Mộ Dung ít khanh”

Vũ hiên thấy thế, liền cất tiếng phá tan không khí xấu hổ “Kỳ thực Hà đại nhân bình thường nếu không có việc gì cũng không đến sòng bạc của chúng ta, chỉ đến chơi cho vui thôi, mỗi khi đại nhân đến Vũ mỗ đều phụng bồi, có điều Hà đại nhân kỹ thuật cao minh, nên Vũ mỗ luôn thua cuộc”

“Vậy sao? Vậy hôm nay hạ quan phải thỉnh giáo Hà đại nhân rồi” không ngờ lão cũng là cao thủ, Mộ Dung Khiết vui mừng nhìn lão

Hà Trùng thấy nàng hình dạng đùa cợt cũng yên lòng, khiêm tốn nói “Mộ Dung đại nhân quá khen. Bản quan bất quá thắng được Vũ lão bản nhờ vận khí may mắn thôi, chữ thỉnh giáo không dám nhận, khó có được Mộ Dung đại nhân cảm thấy hứng thú, bản quan nhất định phụng bồi”

Nghe vậy, Vũ Hiên liền lấy chiếc ghế bên cạnh đưa đến cho Mộ Dung Khiết, Mộ Dung Khiết ngồi xuông, nhìn trên bàn hóa ra là tú lơ khơ, nguyên lai là bọn họ đang chơi bài, đây là trò chơi mới mà Mộ Dung Khiết mới dạy Vũ Hiên vài hôm trước, vô cùng cảm thấy hứng thú, ngoại trừ vận khí, còn cả háo thắng.

Mộ Dung Khiết vuốt ve mấy cây tú lơ khơ, sau đó lấy bài chia. Bộ này này là do nàng bảo Vũ Hiên chế tác, dùng giấy bọc lụa, tương đối cứng và trơn tuột, quan trọng nhất là không để lại vết đánh dấu, mặt trong vẽ hình rất rõ ràng. Tuy rằng không thể đẹp bằng bộ bài thời hiện đại nhưng các quân bài rất chuẩn

Sau khi đã xong quy củ, bọn họ liền chính thức bắt đầu

Đánh bạc vào hồi đầu, Hà Trùng lật được Q đỏ, Mô Dung Khiết lật được J nhép, Hà Trung thắng, nhưng lão cũng không vội vàng đặt lớn, chỉ bình tĩnh nói “Đặt 50 lượng bạc”, bài vừa bắt đầu, Mộ Dung Khiết đương nhiên theo, vì vậy cũng bỏ thêm 50 lượng

Đến bài thứ 3, Hà Trùng lậ được 5 đỏ, Mộ Dung Khiết lại lật được J, vì vậy Mộ Dung Khiết đật thêm 100 lượng, Hà Trùng cũng theo. Bài thứ 4, Hà Trùng lật được K đỏ, Mộ Dung Khiết còn 5 ngũ, Hà Trùng thắng lớn, vì vậy lão bỏ thêm 300 lượng, Mộ Dung Khiết nhìn vào con bài chưa lật (9 đỏ), vì vậy cũng theo 300 lượng

Trò chơi càng ngày càng kịch liệt, khẩn trương. Cuối cùng cũng phải hé toàn bộ bài, Hà Trùng cẩn thận lật lên, vừa nhìn thấy con bài thì mặt đầy thất vọng, sau đó chậm rãi xòe ra, là J. Mà Mộ Dung Khiết là 9 đỏ. Đương nhiên Hà Trùng đã thua ở lần cuối

Hiện tại, ngoại trừ con bài chưa lật, Hà Trùng có Q đỏ, 5 đỏ, K đỏ và J

Mộ Dung Khiết có J nhép, J, 5 nhép và 9 đỏ

Mộ Dung Khiết nhìn con bài chưa lật, hiện tại bất kể lão lật lên con nào thì nàng cũng thắng, nhưng quan trọng là giờ đây phải phủ dụ thế nào để lão đặt nhiều một chút

Hà Trùng cũng nhìn vào con bài chưa lật- J đỏ, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhìn Mộ Dung Khiết, suy tư con bài chưa lật của nàng rốt cuộc là con gì. Hắn thấy khuôn mặt nàng mơ hồ có tia do dự và sợ hãi, vì vậy khẳng định đó không phải là con bài đẹp, cả tiếng hô “Đặt thêm 500 lượng”

Mộ Dung Khiết vừa nghe, cười nhạt nhìn lão sau đó cũng cao giọng nói “theo”

Cùng nhau hai người mở con bài chưa lật.

Trận này Mộ Dung Khiết thắng to. Ngay trận đầu nàng đã thắng 1000 lượng bạc

Càng đánh càng ham, hai người tiếp tục trận thứ hai, nhưng vô luận vận khí hay tư duy, Mộ Dung Khiết đều cao hơn Hà Trùng một chút, hai người đánh bạc đã được 2 canh giờ, Hà Trùng chỉ thỉnh thoảng mới vớt vát được một ván, còn thì đa số là Mộ Dung Khiết thắng. Đánh bạc có một quy luật, đó là càng thua càng muốn gỡ, càng gỡ thì lại càng thua. Cuối cùng Mộ Dung Khiết kiểm kê trên bàn thì nàng đã thắng Hà TRùng 138 vạn 168 ngàn lượng bạc

Hà trùng không thể tin khi nhìn con số Mộ Dung Khiết viết ra, quá khứ từng đánh bạc lão cũng thỉnh thoảng thu, nhưng không ngờ lần này lại thu nhiều như vậy. 138 vạn 168 ngàn lượng. Đây hoàn toàn là con số không nhỏ. Loạn mất rồi. tuy rằng tài sản của lão không nhỏ, nhưng sao trả đủ số tiền này chứ????

Là tam phẩm thượng thư của triều đình, lão có rất nhiều bổng lộc, nhưng cho dù không ăn không uống cũng không thể tiết kiệm được số tiền này, mà nếu hắn cố trả thì có khi nào Mô Dung đại nhân không hướng hoàng thượng bẩm tấu hắn ăn của đút lót. hắn không khỏi hối hận vừa rồi lỗ mãng, bị ma quỷ ám ảnh đã làm ra chuyện điên rồ

Mộ Dung Khiết lẳng lặng nhìn Hà Trung đã tâm lý hoảng loạn, nàng cũng không ngờ thắng nhiều như vậy. Nàng ngay từ đầu đã không khó nhìn ra Hà Trung có năng lực và tâm lý rất vững vàng, nhưng đáng tiếc lão đã gặp phải đối thủ là nàng. Để phục vụ tốt công tác,nàng ở thời hiện đại đã đi học khoa tâm lý học 2 năm, hơn nữa đối với trò này rất lành nghề, vì vậy người thắng hiển nhiên sẽ là nàng

Nàng cũng biết rõ Hà Trùng bộc lộc rất cao, nhưng lão ngoại trừ tiền lương cũng còn có khoản thu nhập ngoài nữa, vì vậy hắn không dại gì trả số tiền này, vì thế thì khác nào không khảo mà xưng lão có ăn hối lộ. Đột nhiên nàng nhớ đến chuyện Lãnh Quân mấy hôm trước có kể qua với nàng rằng việc hắn vắng vẻ hậu cung, triều đình các quan viên đang “kín đáo” khuyên răn hắn, mà Hà tần lại có phụ thân là Hà Trùng, cũng lợi dụng chức vụ bộ binh thượng thư của cha để ám chỉ và uy hiếm hắn.

Nghĩ tới chuyện Lãnh Quân mấy ngày nay đối với nàng vô cùng sủng ái, nghĩ đến chuyện hắn luôn bao che không muốn nàng phiền não, Mộ Dung Khiết bắt đầu tính kế, điều chỉnh tâm tình, giả vờ khoái trá nói với Hà Trùng “Hà đại nhân,đa tạ ngài đã nương tay. Tuy rằng chúng ta đã có quy định trước đây, nhưng số tiền này cũng không phải nhỏ, đại nhân và hạ quan đều là mệnh quan của triều đình, cũng coi như là đồng liêu, vì vậy đại nhân cũgn không cần gấp gáp hoàn trả ngay. Để công bình...đại nhân chỉ cần viết cho hạ quan cái giấy nợ, chờ đại nhân chậm rãi chuẩn bị rồi trả hạ quan cũng không muộn”

Hà Trùng không ngờ nàng nói như vậy, thầm nghĩ nếu được như vậy cũng có thể hòa hõan một chút, sau đó nghĩ biện pháp sau. Vì vậy cảm kích nhìn Mô Dung Khiết, nói “đa tạ Mộ Dung đại nhân thông cảm. Bản quan nhất định sẽ hoàn trả, trước mắt bản quan sẽ viết giấy nợ, thỉnh cho bản quan 2 tháng, hai tháng sau bản quan nhất định sẽ trả lại toàn bộ”

Mộ Dung Khiết vô cùng cao hứng, con cá đã mắc câu. Nàng xoay người nhìn về phía Vũ Hiên. Vũ Hiên hiểu ý, liền ra ngoài ra lệnh chuẩn bị bút mực mang đến trước mặt Hà đại nhân. Hà đại nhân chấp bút viết giấy nợ, nhưng lại chỉ ký liễu danh, sau in dấu tay và đưa tới trước mặt Mộ Dung Khiết, vẻ mặt thành khẩn

Mộ Dung Khiết tiếp nhận giấy nợ, đọc kỹ nội dung , xác nhận không lầm. vì vậy đút ngay vào ngực, lần thứ hai ra lễ với Hà Trùng “Hà đại nhân, xin đa tạ. Nếu ngài rảnh, xin mời đến Phú Quý đại tửu lầu dùng bữa. Hạ quan xin được chiêu đãi”

"Ách, không cần, đa tạ họ Mộ Dung đại nhân đích thành ý, nhưng bản quan còn có việc, bản quan về trước đi liễu."Hà trùng lập tức chối từ trứ.

Mộ Dung Khiết nhìn bộ dạng tâm thần bất định của lão, thầm nghĩ lão đang tình cách trả nợ, tuy rằng hiện tại có thể hòa hoãn, nhưng trước sau kiểu gì chả phải trả. Vì vậy Mộ Dung Khiết rất lấy làm tiếc nói “vậy hạ quan xin được phép cáo từ, lầu sau có cơ hội nhất định sẽ đền bù. Rất mong lần sau lại được chơi bạc cùng Hà đại nhân, chơi với ngài có cảm giác thật sảng khoái”

Hà trùng cười gượng nói “Qúa lời, quá lời. Bản quan cáo từ” nói xong liền đi ra ngoài cửa

Bóng dáng ủ rũ của Hà Trùng vừa tiêu thất ngoài cửa, Mộ Dung Khiết nhìn “chiến công vĩ đại” trên bàn cười nghiêng ngả. Mà Vũ Hiên nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng, đôi má lúm đồng tiền vui vẻ, đôi mắt hiện lên nét bội phục và tình cảm không tên

Đột nhiên, Mộ Dung Khiết tới gần hắn, kéo tay hắn, kế tục hoan hô: "Mộ Dung Khiết muôn năm, vũ hiên muôn năm! Ngày hôm nay thật sự là rất cao hứng ! Lớn như vậy lần đầu tiên thắng nhiều tiền như vậy, mà còn giúp hắn giải ưu phiền, Ta thực sự là vô cùng vĩ đại ! !"

Lãnh quân vừa đẩy cửa ra, thấy Mộ Dung Khiết đang xoay tròn trên bàn đầy sôi sục khiêu khích, không khỏi quát lên "Mộ Dung Khiết! Ngươi không muốn sống nữa?"

Mộ Dung Khiết nghe thấy tiếng nói quen thuộc, vui vẻ nhìn về phía cửa, thấy khuôn mặt tuấn tú cùng thần sắc vô cùng kinh hãi, không khỏi kinh hoảng, thất thần, toàn bộ trọng tâm ngươờ bị đổ, ngã xuống Vũ Hiên bên cạnh bàn. Vũ Hiên không kịp phản ứng, bị người nàng ngã đè lên “phanh” trên mặt đất xuất hiện tình cảnh Vũ Hiên ngã ngửa người nằm dài trên mặt đất, Mộ Dung Khiêt cả người thon thả ngã vừa in xuống người hắn, cảnh tượng dị thường mờ ám

Lãnh quân thấy thế, càng thêm nổi trận lôi đình, hắn cấp tốc đi tới, thô lỗ ôm Mộ Dung Khiết giật khỏi người Vũ Hiên, tức giận nhìn nàng, sau đó đảo mắt phẫn nộ nhìn Vũ Hiên lúc này vẫn đang nằm ngơ ngác dưới đất

Mộ Dung Khiết sau cùng cũng phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói “sao ngươi lại tới đây?”” sau đó nhìn Vũ Hiên dưới mặt đất đầy áy náy “Xin lỗi, Vũ Hiên, ngươi không sao chứ? Sao không né ra?” Nói xong liền đưa tay định kéo hắn dậy

Nhưng nàng còn chưa hành động đã bị Lãnh Quân kéo giật về, sau đó không thèm phân trần lôi xềnh xệch Mộ Dung Khiết ra khỏi cửa. Mộ Dung Khiết quay đầu lại nhìn Vũ Hiên, rồi lạnh lùng nghiêm nghị nói với kẻ xen ngang “Uy, ngươi như vậy rất vô phép nha, dù sao hắn ngũ té ngã vì ta, ta phải xem hắn có việc gì không đã”

Nhưng bàn tay Lãnh Quân nắm chặt như kiềm, kiên quyết không buông. Mộ Dung Khiết nghĩ nếu như tiếp tục giãy dụa, theo tính nết của Lãnh Quân nhất định sẽ càng phát hỏa, nàng cũng không nghĩ Vũ Hiên sẽ biết mình là nữ nhân sớm như vậy. Vì vậy cũng thôi, đi qua sòng bạc nói qua với tạp công rồi theo Lãnh Quân ra về

Vũ Hiên vẫn ngồi trong phòng như cũ, cơn khiếp sợ vẫn khiến hắn chưa thể khôi phục lại như thường. Khi cùng Mộ Dung té ngã dưới đaats, hắn cảm giác người phía trên vô cùng mềm mại, mùi thơm mơ hồ truyền đến, hơn nữa điều làm hắn giật mình chính là hai luồng mềm nhũn nào đó trên ngực, rất rõ ràng đây là bộ ngực của nữ nhân

Tuy rằng hắn bình thường rất ít thân cận nữ nhân, nhưng không có nghĩa là hắn chưa làm qua, thân thể nữ nhân hắn xem qua không ít, sờ qua cũng không ít, vì vậy hắn khẳng định cảm giác vừa rồi là đúng...Mộ Dung đại nhân đích thị là một nữ nhân

Nhưng nếu nói hắn là nữ nhân thì việc nàng giả nam làm quan chẳng phải là phạm phải tội khi quân hay sao? Bất quá thấy thái độ đặc biệt của hoàng thượng đối với nàng, thì hình như hắn đã biết nàng là nữ nhi từ lâu. Đều là nam nhân, hắn biết rõ sự tức giận của hoàng thượng vừa rồi là do ghen. Vừa phát hiện ra nàng là nữ nhi, lại đã thuộc về người khác, Vũ Hiên cảm thấy kinh hãi xen lẫn u sầu

Lúc ra công đường làm chức, hắn đã chứng kiến khả năng quyết đoán và trí tuệ của Mộ Dung Khiết, mấy ngày gần đây cùng nhau đánh bạc, hắn càng bội phục trí thông minh của nàng. Nếu như không phải tình huống ngoài ý muốn xảy ra hôm nay, đến chết hắn cũng không thể tin người tài hoa xuất chúng như vậy lại là nữ tử, cho tới hay hắn vốn nghĩ nữ nhân trời sinh ra vô dụng, chỉ dựa vào nam nhân mà sống, rất cặn bã và đê tiện, nhưng Mộ Dung đại nhân đã đánh tan suy nghĩ này của hắn, khiến hắn đối với nàng có vài phần kính trọng

Kế tiếp làm sao bây giờ? Hắn nên bỏ qua hay trực tiếp vạch trần nàng? Hay giả mù sa mưa cái gì cũng không biết? Nếu như nàng biết thân phận bị phát hiện, nàng còn có thể vô tâm vô tình đối đãi hắn như trước kia? Còn có thể tiếp tục truyền thụ các hình thức đánh bạc cho hắn? Chẳng hiểu vì sao, vừa nghĩ đến chuyện sau này nàng sẽ nảy sinh đề phòng với hắn, hắn cảm thấy đau lòng, một cảm giác chưa bao giờ có bỗng xuất hiện, khiến hắn không hiểu tình cảm này rốt cuộc là gì

Tạp công đẩy cửa ra, thấy ngồi yên tại trên mặt đất đích vũ hiên, vẻ mặt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì, Vì vậy nhẹ nhàng hoán một tiếng: "Lão bản! người không có việc gì chứ?"

Vũ hiên phục hồi tinh thần lại, thấy tạp công của sòng bạc, liền nhanh chóng đứng lên, lạnh lùng nói “Không có việc gì. Được rồi, sao ngươi lại đến đây?"

"Ách, là Mộ Dung đại nhân phân phó tiểu nhân đến, hắn nói ngươi có thể bị thương."

Nghe được nàng quan tâm mình, Vũ Hiên không khỏi cẩm thấy vui vẻ. Không nói thì không biết, hắn cảm thấy lưng truyền đến cơn đau, vì vậy ngồi dựa vào thành thế nói “ta nghỉ ngơi một chút, ngươi đi hiệu thuốc bắt cắt vài thang thuốc đi “

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay” tạp công nói xong liền cấp tốc rời đi. Vũ Hiên nhìn đám bài tú lơ khơ vứt lộn xộng trên bàn, trạng thái rơi vào trầm tư

Trở lại biệt uyển , Lãnh Quân vẻ mặt khó chịu, bữa tối cũng không nói nhiều, quay lại phòng sau ngồi trên giường hờn dỗi, Mộ Dung Khiết biết hắn còn đang ghen, vui mừng đùa với hắn: "Ngươi còn đang ghen?"

Lãnh quân sửng sốt, tuấn nhan ửng đỏ: "Nói bậy, ta sao phải ghen chứ!"

"Úc! ! cũng đúng,nữ nhân của hoàng thượng nhiều như vậy, thế nào lại có khả năng ghen vì ta."Mộ Dung Khiết tỏ ra thất vọng.

Lãnh Quân nghe thế, lập tức khẩn trương nói: "Khiết nhi, điều không phải như vậy... Được rồi, trẫm thừa nhận, buổi chiều nhìn thấy ngươi dán trên người hắn, xác thực rất đố kỵ, trẫm hận không thể giết hắn."

Mộ Dung Khiết mắt sáng lên, nói “có cần khoa trương như vậy không? Chu yện chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Hơn nữa, nếu không có hắn đỡ, ta chẳng phải đã bị thương rồi sao? Người ta thực sự hảo tâm, đã cứu ta mà ngay một lời cảm ơn cũng không nhận được, lại còn phải nhìn sắc mặt của một ai đó”

“Đáng đời hắn. Được rồi, nàng tại sao lại chạy đến sòng bạc đó? Khiết nhi, sau này đừng đi đến đó nữa, toàn là nam nhân, trẫm không thích nàng đến đó”

"Ta cũng vậy ' Nam nhân 'A. Còn có, đại gia đâu có được quyền can thiệp vào chuyện của đối phương, ngượi muốn phạm quy sao?”

"Nhưng trẫm thực sự không muốn tương lai sẽ lại phát sinh chuyện như ngày hôm nay"

“Yên tâm, ngày hôm nay chỉ ngoài ý muốn! Sau này bảo đảm sẽ không xảy ra nữa. Bất quá thành thật mà nói, vóc người Vũ Hiên cũng thật là tốt, ở trong ngực hắn so với người cũng ….”thấy sắc mặc của người nào đó càng lúc càng khó coi, Mộ Dung Khiết liền dừng, không dám nói tiếp. Đột nhiên nhớ tới một việc, móc trong người ra một văn bản, đưa tới Lãnh Quân như một vật quý hiếm.

Lãnh Quân nặng nề tiếp nhận, khi thấy nội dung trên đó, trên mặt lộ ra nét khó tin, vô cùng kinh ngạc hỏi Mộ Dung Khiết “Khiết nhi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sao hắn nợ nàng nhiều như vậy?”

Mộ Dung Khiết liền mang chuyện cùng Hà Trùng đánh bạc kể toàn bộ, sau đó còn nói “Chàng lần trước chẳng kể lão uy hiếp chàng sao? Hiện tại chàng có thể dựa vào cái này áp chế lại hắn, bắt hắn sau đó đều phải nghe theo, phục tùng chàng”

Lãnh Quân kích động nhìn nàng, sau đó ôm nàng thật sâu trong lòng, cảm than “Lão Thiên, người sao có thể ban cho trẫm một bảo bối giống như nàng? Mong người tiêp tục quan tâm trẫm, để trẫm suốt đời hạnh phúc với nàng”

Mộ Dung Khiết nhìn vẻ mặt cảm động của hắn, cảm thụ được ý nghĩ yêu thương của hắn, cũng mừng rỡ vạn phần. Thầm nghĩ rốt cục vì hắn giải trừ được tai họa ngầm, mình có hay không khả dĩ xưng được “vợ hiền”

Kế tiếp, màn giường xả xuống, trên giường hai người bắt đầu biểu đạt tình yêu sâu sắc, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng vằng vặc chiếu vào trong phòng nội đặc mùi tình dục, mắc cỡ trốn vào đám mây

Chương 42: Phế quan Tạ thị lang, phát hiện bớt của Tà Tà

Buổi chiều hôm nay, Mộ Dung Khiết đang đi dạo trên đường cái, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau ở phía trước, nàng vội vàng bước về phía trước, còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng của một nữ tử “Là ngươi đáng đời, ai cho phép ngươi đùa giỡn ta?”

Một giọng nam phẫn nộ truyền đến “ Hanh, ta đường đường là Tạ thiếu gia lại thèm đi đùa giỡn với một đứa con gái nhà quê như ngươi? (tiếng Hán là thôn cô, nhưng mình đổi thành ‘con gái nhà quê” cho hợp tình hợp cảnh, hehe....), là ngươi muốn tán tỉnh trêu ghẹo trước, sau đánh lén phía sau nhân lúc ta không đề phòng, vì vậy phải đền bù

Mộ Dung Khiết ra hiệu cho mọi người đi qua, bước vào trong điếm. Gần quầy thanh toán có một nam một nữ đang cãi nhau. Nam nhân khoảng chừng 20 tuổi, mặc cẩm y, nhìn là biết phú quý phi thường. Nữ tử khoảng chừng 17, 18 tuổi, mắt ngọc mày ngài, cho dù mặc quần áo vải cũng không lấn át được dung mạo xuất sắc của nàng.

Nam tử nâng tay phải lên, vẻ mặt tức giận nhìn trừng trừng vào nữ tử. Nữ tử cũng không cam tâm tỏ ra yếu kém, trừng trừng nhìn lại, lão bản của điếm không thể tránh được cứ nhìn qua nhìn lại hai người, liên tục cầu xin “Tạ công tử, xin người thương xót, không nên tiếp tục tranh chấp nữa, bản điếm còn công việc làm ăn buôn bán. Cô nương, tất cả là hiểu lầm thôi, xin bỏ qua cho”

"Cái gì hiểu lầm? Nàng ta làm bị thương tay của ta, ta còn chưa tính tóan sổ sách với nàng ta ." Nam tử lập tức cả tiếng quát mắng điếm chủ.

"Hanh, hắn đùa giỡn ta, loại người như vậy chỉ làm hại cho người khác, ta muốn bắt hắn đi gặp quan !" Nữ tử cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

Đây là nữ tử dũng cảm đầu tiên mà Mộ Dung Khiết được gặp kể từ khi đến cổ đại, vì vậy trong nàng tràn ngập hảo cảm và kính nể. Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng hét to, đám người hiếu kỳ rẽ ra, liền sau đó xuất hiện một gia đinh mặt mày hung ác, theo sau là 6 nam tử, hùng hổ tiến đến vị nam tử mặc cẩm y, cung kính “công tử, nô tài đã dẫn người đến!”

“Tốt. Ngươi hãy cho xú nha đầu không biết sống chết kia kia it giáo huấn. Nó đã làm thương bản thiếu gia, ngươi hãy khiến nó ít nhất phải bồi thường gấp đôi”

Hắn vừa dứt lời, đám "Tay chân" lập tức vây quanh vị nữ tử, nhưng mặt nàng không hề đổi sắc, đôi mắt bình tĩnh còn ánh lên nét miệt thị. Lão chủ điểm hoảng hốt nhìn đám người ngoài cửa, cầu khẩn vị nam tử mặc cẩm y “Tạ thiếu gia, lão phu van người, không nên đánh nhau ở chỗ nay, lão phu chỉ có chút ít sinh ý, không chịu nổi đả kích này đâu, mong Tạ thiếu gia hãy lôi vị nữ tử kia ra ngoài mà giáo huấn, được không ạ?” Nói xong liền trừng mắt liếc nhìn vị nữ tử, oán hận nói “Đều là tại ngươi, nhìn cũng không ưa mắt, Tạ thiếu gia sao có thể coi trọng ngươi được?”

Vị nữ tử thấy hắn cúi đầu như thế cũng không khỏi cảm thán, lại nhìn đám “tay chân” của vị nam tử, rồi chạy ra ngoài. Đám tay chân đuổi theo, hò đánh nàng

Mộ Dung Khiết kinh hãi nhìn cục diện kinh khủng trước mặt, đang chuẩn bị đuổi theo thì đột nhiên thấy vị nữ tử lắc mình một cái, né tránh những kẻ đánh tới, sau đó vung quyền hất văng bọn họ. Nhất thời, đám người hiếu kỳ bu quanh càng đông, trận đấu mở màn đã vô cùng kịch liệt

Mộ Dung Khiết thấy vị nữ tử kia chiếm thế thượng phong, âm thầm hồ hởi, cảm thấy nàng chính là hóa thân của nữ hiệp khách

Đám đàn ông chứng kiến chuyện từ nãy giờ cũng ủng hộ vị nữ tử kia, liên tục cổ vũ nàng “nỗ lực lên”, vị nam tử mặc cẩm y thấy đám người nhà mình rơi vào thế hạ phong, vừa xấu hổ vừa tức giận, kêu to “A nhất, xuất liên hoàn cước của ngươi đi, A nhị, xuất đường lang quyền nhanh lên, a tam nhớ kỹ phải cho nàng ta một ưng cước của ngươi... Mau!”

Tay chân của đám tay sai tuy rất hung mãnh, nhưng cũng không thể là đối thủ của một vỗ lâm cao thủ, nên cho dù vị nữ tử dùng tay không nhưng chúng cũng nhanh chóng bị hạ. Tất cả đều kêu đau nhức, xung quanh tràn ngập tiếng vỗ tay khen vị nữ tử. Nam tử cẩm y thấy thế chạy nhanh đến chỗ vị nữ tử vung tay, nhưng hắn liền bị đánh trả, nắm tay hắn bị gập lại “rắc” một tiếng, nam tử ôm tay kêu to lên

Đám tay chân thấy vậy liền đứng dậy chạy đến, lo lắng “công tử, làm sao vậy?”

Nam tử kêu lên “tay ta bị chặt đứt rồi, chính là nữ nhân điên này gây ra, mau lên, kêu quan phủ đến bắt nó lại, ta sẽ khiến nàng ta chết không có chỗ trôn”

Đám tay chân nhanh chóng nâng hắn dậy, rẽ đoàn người đi ra. Trước khi đi, nam tử mặc cẩm y hung hăng nhìn nữ tử phẫn nộ “nữ nhân điên kia, tốt nhất ngươi nên cẩn thận, có giỏi thì đừng trốn khỏi kinh thành”

Kế tiếp, đoàn người vây quanh từ từ giải tán, chỉ còn Mộ Dung Khiết đứng ở đó mặt trầm tư. Khi nàng thấy vị nữ tử định rời thì thì không khỏi bước tới “cô nương, xin dừng bước”

Nữ tử ngừng lại, buồn bực nhìn nàng, hỏi: "Công tử có việc gì?"

Mộ Dung Khiết mỉm cười với nàng, nói: "Cô nương, trận đấu vừa rồi thực sự là đại khoái nhân tâm, tại hạ bội phục, xin hỏi đại danh của nàng là gì?, còn có, cô nương không phải là người kinh thành, phải không?”

Nữ tử xốc lại hành lý trên bả vai, nhìn Mộ Dung Khiết, nghĩ thầm chẳng lẽ lại có thêm một tên dâm tắc? Nhìn nhìn hắn cử chỉ nhã nhặn, diện mạo tuấn tú, khí chất tao nhã, đại khái không giống loại người này. Vì vậy cũng yên lòng, khôi phục cá tính hào sảng, cao giọng nói “bổn cô nương tên là thập tam muội, người ở thôn Hoa sen ở ngoại thaàn, lần này vào kinh là có công việc, không ngờ lại gặp phải đồ vô sỉ đó”

"Nga! Thập tam cô nương, hạnh ngộ hạnh ngộ, bản công tử họ Mộ Dung, danh Kiệt, cô nương vừa dũng cảm vừa anh dũng thực sự làm cho bội phục. Lệnh tại hạ không khỏi muốn làm quen, mạo muội mong cô nương thứ lỗi."

Thập Tam Muội thấy Mộ Dung Khiết hữu lễ, cũng thấy tràn ngập hảo cảm, trả lời “ta bình sinh ghét nhất cái loại ăn chơi trác táng đó, từ bé đã được dạy’trờ cường phù nhược, trừng ác trừ gian, vì dân trừ hai’ hắn đụng với ta là hắn đáng đời”

Thấy nàng đầy chính khí, nói năng đầy nhiệt huyết không thể khiến người khác không bội phục, Mộ Dung Khiết thấy vậy cũng cảm thấy lo lắng “cô nương thực sự là người nghĩa hiệp, nhưng nàng cũng nên chú ý, ta nghĩ bọn người vừa rồi sẽ không bỏ qua đâu, khẳng định sẽ quay lại gây phiền phức với nàng”

"Hanh, ta mới không sợ. Nhưng đa tạ công tử nhắc nhở, nếu như không còn việc gì thì xin cáo từ, ta có việc gấp cần làm”

"Ân, được rồi! ! sau này còn gặp lại!" Mộ Dung Khiết thấy nàng bình tĩnh như vậy cũng không nói nhiều, chỉ hy vọng mình đã lo lắng thừa

"Sau này còn gặp lại!" Thập Tam Muội cũng nói, sau đó xoay người bước tiếp. Đến khi nàng đã đi xa rồi, Mộ Dung Khiết mới quay người đi tiếp tới nhà Trịêu gia

Ngày thứ hai, Mộ Dung Khiết đang đến bộ hình, Hứa thượng thư bèn tìm đến nàng đưa cho bộ hồ sơ nói “Mộ Dung đại nhân, đây là án đả thương người từ nha môn kinh thành gửi tới, ngươi duyệt qua một chút, nếu thấy không có vấn đề gì thì quyết án”

Mộ Dung Khiết tiếp nhận hồ sơ vụ án, tỉ mỉ kiểm tra, khi thấy dòng “phạm nhân: Thập Tam Muội” thì giật mình, có thể nào chính là Thập Tam Muội của ngày hôm qua không? đọc xuống dưới thấy “vô cớ xuất thủ đả thương người, dẫn đến việc nguyên cáo bị bẻ gãy hai tay, đánh thương tật tùy tùng của nguyên cáo, hành vi của tội phạm quả thực ghê tởm, căn cứ luật lệ hoàng triều, phán bỏ tù 5 năm, tức thời chấp hành”

Quả nhiên, chuyện nàng lo lắng đã xảy ra. Nguyên lai nam tử mặc cẩm y tên là Tạ Hưng, nhi tử của Tạ Dương. Thảo nào định tội nhanh như vậy, nha môn khẳng định là sợ hãi đã ủng hộ Tạ Dương, bằng không sao có thể thoáng cái đã định tội được Thập Tam muội

Toàn bộ quá trình nàng thấy, Thập Tam Muội tuy rằng động thủ, nhưng tuyệt đối không phải là vô cớ đả thương người, hơn nữa căn cứ những gì nàng nghe được lúc đó, thì là do Tạ Hưng phi lễ với nàng, sau đó lại ra lệnh cho bọn tay chân đánh nàng, nên Thập Tam muội mới có hành vi tự vệ. Như vậy mà bị định tội thì có phải là oan uổng không, thật đáng tiếc, khó có được một vị nữ tử dũng cảm như vậy. Mộ Dung Khiết thực sự muốn cứu nàng ra

May mà bản án do nàng phê duyệt cuối, nếu như rơi vào tay đồng đảng của Tạ Dương thì Thập Tam Muội chắc chắn sẽ bị án oan. Cầm hồ sơ vụ án trong tay, Mộ Dung Khiết rời hoàng cung đi tới ngọc điếm xảy ra chuyện ngày hôm qua, lão bản của điếm vẫn ngồi chỗ cũ, thấy Mộ Dung Khiết mặc quan phục liền kính cẩn bước ra đón, lấy lòng “đại nhân đại giá quang lâm chẳng hay có việc gì ạ? Xin người cứ nói, Tân mỗ sẽ tận lực giúp ngài”

Mộ Dung Khiết phất tay với lão, nói “bản quan ngày hôm nay không phải đến chơi mà muốn hỏi vài chuyện”

Lão bản nghe vậy hơi hoảng hốt, cẩn trọng nói “đại nhân, bản điếm luôn tuân thủ luật, buôn bán công bình, thảo dân cũng chưa từng làm ra chuyện gì vượt rào, chẳng hay đại nhân muốn tra hỏi việc gì ạ?”

"Tân lão bản đừng hoảng hốt, ta không phải tra hỏi việc của quý điếm mà là....” thấy lão dần bình tĩnh trở lại, Mộ Dung Khiết tiếp tục hỏi “Tân lão bản hẳn nhớ rõ chuyện phát sinh ngày hôm qua phải không? Có người nói ông biết toàn bộ câu chuyện, vậy hãy mang mọi chuyện kể chi tiết cho bản quan nghe”

“Ra là chuyện này....” Tân lão bản chần chờ, thấy Mộ Dung Khiết chăm chú lắng nghe và cổ cũ tinh thần, cuối cùng nhẹ nhàng kể lại “vị công tử ngày hôm qua kỳ thực là nhi tử của Tạ thị lang, hắn bình thường ỷ thế hiếp người, nợ thảo dân rất nhiều tiền ăn uống, lại hay mượn cơ hội đùa giỡn khách hàng nữ, kỳ thực chuyện hôm qua cũng không phải lần đầu tiên, nhưng những cô gái trước đây thường không dám phản khác, vị cô nương hôm qua là người đầu tiên”

“Hóa ra là vậy. nói như thế tức là Tạ Hưng hôm qua lợi dụng đùa giỡn với vị cô nương kia, sau đó bị cô nương kia bẻ gẫy tay, phải không?”

“Vâng. Không ngờ vị cô nương đó có võ công, khi Tạ công từ vừa sờ vào mông nàng, nàng lập tức hoàn thủ, nắm lấy tay của Tạ công tử bẻ gẫy”

“Vậy ông ngày hôm qua cũng chứng kiến chuyện Tạ Hưng dẫn theo nhiều thủ hạ, hơn nữa tất cả đều xuất thủ hướng tới vị cô nương, vì để tự cứu, vị cô nương đó phải hoàn thủ đaán lại bọn họ, phải không?”

“Vâng, thảo dân thấy chuyện xảy ra như vậy”

“Tân lão bản rất trung thực. Vị cô nương ngày hôm qua hiện đang bị Tạ Hưng vu khống cho tội đả thương người, bị phán bỏ tù 5 năm, bản quan muốn giúp nàng lật lại bản án, mong người lúc đó hãy ra công đường làm chứng, mang mọi chuyện kể lại, được không?”

“Cái này ư?” Lão bản nghe thế lập tức do do dự. Tuy rằng lão thấy bất mãn với hành vi của Tạ Hưng từ lâu, nhưng nói thế nào thì phụ thân của hắn cũng là Tạ thị lang, không cho phép lão đắc tội, vì vậy lão tuyệt đối không thể ra công đường làm chứng được

Mộ Dung Khiết biết lão lo lắng, Vì vậy hướng dẫn : "Tân lão bản, toàn bộ sự tình hôm qua ông đều chứng kiến, nếu như ông vì sợ hãi không kể ra, như vậy khác gì cổ vũ bọn họ tiếp tục gây ra nhiều việc ác, kết án oan cho người tốt? Mà ông chẳng phải cũng chính là nạn nhân sao? Hắn không phải ăn quỵt rất nhiều vẫn chưa trả sao? Đây chính là cơ hội lấy lại công đạo, vì sao không bảo hộ chính quyền lợi của mình?”

Thấy lão bản dao động, Mộ Dung Khiết tiếp tục nói “Hơn nữa, theo tính cách của Tạ Hưng, toàn bộ mọi người trong kinh thành hẳn là rất căm hận hắn, nếu như ông vì dân trừ hại, bách tính kinh thành chắc chắn sẽ cảm ơn ông, đến lúc đó sinh ý của quý điếm cũng sẽ tăng lên”

Sau cùng Tân lão bản cũng đáp ứng ra công đường làm chứng. Tất cả thương lượng thỏa đáng, Mộ Dung Khiết quay trở lại hoàng cung, lập tức bẩm tấu với Hứa thượng thư rằng bản án còn nhiều điểm đáng ngờ, vừa tìm được nhân chứng mới khai rằng bị cáo không phải cố tình đả thương người, vì vậy không thể phê duyệt ngay được, xin cho nàng được lật lại bản án

Hứa thượng thư cảm thấy hành vi của nàng không rõ lắm, nhưng biết rõ quan hệ của nàng với hoàng thượng mâpm mờ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là phê đình lại vụ án 2 ngày để thẩm lý và phán quyết lại

Ngày xử án và phán quyết sẽ do Mộ Dung Khiết là chủ công đường, khi xem vết thương đầy người Thâp Tam Muội liền cảm thấy tức giận. Nàng rốt cuộc hiểu vì sao Thập Tam Muội đồng ý nhận tội, hóa ra là vu oan giá họa. Nàng bất giác trừng mắt nhìn Tạ Dương mà Tạ Dương cũng oán hận nhìn nàng, thầm mắng tiểu tử này thực sự là âm hồn bất tán, mỗi lần đều cố tình đối đối nghịch lão, nhưng nghĩ đến chuyện mình đã bố trí tất cả, liền cười nhạt đắc ý

Phiên xử án bắt đầu. Mộ Dung Khiết triệu chứng nhân Tân lão bản lên công đường. Mộ Dung Khiết đập to kinh đường mộc, nói “Tân lão bản, ông hãy đem chuyện gì trong ngày phát sinh án kể ra”

Tân lão bản từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Dương, sau cùng kể “Ngày đó Tạ công tử đang ở bản điếm ăn cơm, cô nương này nhìn thấy, thảo dân mải tiếp đãi mọi người, không ngờ vị cô nương này lúc tôi không để ý liền cầm lấy ngọc bội của công tử cất phía sau, Tạ công tử nhìn thấy, lao về phía nàng đoạt lại ngọc bội, nàng thấy chuyện xấu bại lộ, không những không chịu thừa nhận hành vi mà còn nói xấu công tử phi lễ nàng, sau đó ra tay hạ thủ đả thương công tử. Vừa hay đó tùy tùng công tử tìm đến, thấy chủ tử bị thương liền rất tức giận. Vị cô nương này dựa vào công phu cao cường, không những không hối hận còn động thủ xích mích. Vì vậy nhữn tùy tùng tay không tấc sắt khi đó bị nàng đánh cho vô cùng thê thảm”

Thập Tam Muội đang quỳ gối dưới công đường, nghe người ta nói xấu như vậy toàn thân đau xót, kêu lên “ngươi nói bậy, sự tình không như thế. Chính hắn sờ mông ta, sau đó còn lợi dụng cơ hội sờ ngực ta, cũng là bọn hắn động thủ trước, ta mới hoàn thủ đaán thương bọn họ, ngươi lật ngược phải trái sẽ không được chết tử tế”

Mộ Dung Khiết nhìn Tân lão bản không thể tin được, ngay hôm qua lão nói hoàn toàn khác, thế nào giờ đây lại sửa lại khẩu cung? Nhìn lão tâm tư bất nhất, mà thái độ của Tạ Dương rất bình tĩnh và đắc ý, Mộ Dung Khiết bừng tỉnh hiểu ra. Nguyên lai Tân lão bản đã bị mua chuộc, trời ạ, nàng sơ ý quá đã quên mất chuyện này, tình huống này Thập Tam Muội rõ ràng họa vô đơn chí. Không được, nhất định phải hỏi rõ ràng

Nàng vỗ mạnh kinh đường mộc, nói “Tân lão bản, ngươi xác định những gì mình nói đều là sự thực?”

Tân lão bản lần thứ hai chột dạ nhìn nàng, cúi đầu nói: "Dạ bẩm đại nhân, đúng vậy!"

“Nhưng lần trước ngươi nói với bản quan hoàn toàn khác. Bản quan lần thứ hai nhắc nhở ngươi, tại công đường cung cấp khẩu cung giả là hoàn toàn phi pháp, bị tra ra sẽ bỏ tù, ngươi tốt nhất nói ra mọi chuyện rõ ràng”

“Cái này....” Tân lão bản đang do dự, đột nhiên Tạ Dương xen vào “Tân lão bản, không cần lo lắng, ngươi cứ nói ra sự thực, không ai dám định tội ngươi”

Đến đây thì Tân lão bản ngẩng đầu lên khẳng định” khải bẩm đại nhân, những lời thảo dân khai vừa rồi là thật. Thỉnh đại nhân minh giám”

Mộ Dung Khiết cực độ không cam lòng, nghĩ thầm Tạ Dương rốt cuộc đã làm gì Tân lão bản khiến lão hiện đã quay giáo chống nàng, nếu tiếp tục xử án cũng không hề có ích, trái lại chỉ khiến Thập Tam Muội bị định tội, vì vậy nói “căn cứ vào chuyện nhân chứng trước sau lời nói hoàn toàn mâu thuẫn, vì vậy sẽ tái thẩm sau đây 3 ngày. Bãi đường!”

Vụ án hạn định 3 ngày sau sẽ ra phán quyết. Mộ Dung Khiết tìm Mộ Dung Kinh kể toàn bộ câu chuyện, rồi nói với hắn kế hoạch của mình, sau cùng nhờ sự trợ giúp của hắn, tìm đến một linh bà. Vào lúc nửa đêm, linh bà tìm đến gian phòng ngủ của Tân lão bản, giả thần giả quỷ hù dọa lão “Ngươi tên này đã tư lợi, lật ngược phải trái nói xấu tôn nữ của ta, người như vậy trên đời chỉ biết hại người, lão thân phải đem ngươi đến trước mặt Diêm vương, để Diêm vương phán tội, đem ngươi vào 18 tầng địa ngục. Nạp mệnh đi...”

Cổ nhân vốn rất tin quỷ thần, hơn nữa Tân lão bản biết rõ người ngồi trong tù oan uổng, vì vậy bị đe doạn đến hồn phi phách tán, không ngừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ

Ngày thứ hai, linh bà lại tới gian phòng của Tân lão bản, đe dọa hắn, sau đó nói Diêm Vương cho hắn một cơ hội chuộc tội, nếu hắn kể thật mọi chuyện ở công đường, bằng không hai ngày sau lập tức lấy mạng lão

Ngày phúc thẩm thứ bá, thể xác và tinh thần của Tân lão bản đều vô cùng mệt mỏi, cuối cùng mang mọi chuyện kể thết ra. Nguyên lai Tạ Dương thực sự tìm lão, uy hiếp lão nếu như dám nói thật mọi chuyện sẽ lập tức phái người đến phá điếm. Tạ Dương còn đưa bạc dụ lão lật ngược phải trái, bảo đảm chỉ cần lão nghe theo, không chỉ trả hết tiền Tạ Hưng đã nợ, còn trả thêm 200 lượng bạc

Tất cả chân tướng rõ ràng, Thập Tam Muội vô tội được thả ra. Tạ Hưng bị tội vu khống, vì vậy bị phạt đánh 30 trượng. Về phần Tạ Dương thì tội trạng còn nhiều hơn: Ỷ thế hiếp người, dung túng nhi tử hoành hành ngang ngược, uy hiếp, mua chuộc chứng nhaâ, vu oan giá họa, căn cứ luật pháp hoàng triều, tước bỏ chức thị lang, sau thấy lão hối cải liền an bài chức lệnh sử nho nhỏ tại hình bộ

Sau đó Lãnh Quân tuyên bố bổ nhiệm Mộ Dung Khiết vào chức thị lang. Nàng không những giúp Thập Tam Muội kháng án, còn trả thù được Tạ Dương ,quan trọng nhất là giúp Lãnh Quân bỏ được cái đinh trong mắt, nhân thể xử trí luôn mấy quan lại tâm phúc của lão, thực sự là đại khoái nhân tâm

Qua vụ án này, Mộ Dung Khiết và Thập Tam Muội trở thành hảo bằng hữu, qua sự giới thiệu của Mộ Dung gKinh, Thập Tam muội được ở trong nhà một người làm công cho một gia đình giàu có. Tôn bà bà vì bệnh nhẹ, vì vậy Tà Tà hôm trước xin phép về thăm bà

Hai ngày nay, bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi Lãnh Quân đều tìm đến nàng, bằng không nàng thực sự buồn muốn chết. Càng ngày càng ngóng hắn, Mộ Dung Khiết phát hiện ra mình bất tri bất giác đã yêu hắn, không nhìn thấy hắn, nàng lúc nào cũng cảm thấy nhớ. Nàng cũng từng nghĩ đến chuyển chuyến đến hoàng cung ở với hắn, nhưng nàng không muốn đối mặt với hậu cung vô số nữ nhân của hắn. Mỗi khi nhớ tới Lãnh Quân, nàng không khỏi nghĩ đến đám hậu cung kia, bốc chốc nảy sinh tâm lý đố kỵ

Hơn nữa hiện nàng cũng không muốn rời bỏ công tác, đặc biệt là từ khi được thăng chức hình bộ thị lang, quyền lực lớn, tiếp xúc với các vụ án ngày càng nhiều, bận tối mắt. Sau cùng, nàng quyết định tốt nhất là cứ giữ nguyên như hiện trạng, đó cũng là cách biểu hiện tình yêu với Lãnh Quân

Đêm nay Lãnh Quân phải ở trong cung tiêp đãi các đại thần, vì vậy không thể đến bồi nàng. Nàng đành dùng bữa tối một mình, lúc đang chuẩn bị trở về phòng ngủ thì nhìn thấy Tà Tà mệt mỏi bước vào, nàng liền nắm lấy tay hắn “Tà, không phải nói mai mới trở về sao? Sao lại về sớm thế?”

"Bà bà nói thân thể không có gì đáng ngại, vì vậy kêu ta về chăm sóc công tử. Ta thấy ơởnhà cũng không còn việc gì làm, vì vậy trở về sớm”

“Ra là vậy. Vậy đã ăn tối chưa? Ta kêu nhà bếp nấu cho ngươi”

“Không cần, ta muốn tắm rửa rồi đi nghỉ”

Mộ Dung Khiết phất tay nói “Bình thường đều là ngươi hầu ta, ngày hôm nay để ta hầu ngươi một lần. Cơ hội lần này hiếm có đấy” nói xong liền rời phòng khách, lệnh cho người hầu chuẩn bị

Sau nửa canh giờ, Mộ Dung Khiết đã trở lại trong phòng, nàng hiện đang nằm tại trên giường, lật qua lật lại ngủ không được. Đột nhiên nhớ tới quà của Tà Tà vẫn ở trong phòng hắn, vì vậy đứng dậy, đi tới của phòng của Tà Tà, thấy cửa phòng khép hờ liền khẽ gọi tên hắn, không thấy người đáp lại. Nàng buồn bực, muộn thế này còn không trở về phòng ngủ. Vì vậy liền mở cửa bước vào

đập vào mắt nàng chính là Tà Tà đang ngủ gục trong bồn tắm, không hề động tĩnh. Mộ Dung Khiết giật mình, trách cứ “Tà Tà, ngươi làm sao vậy? Tà!!” thấy hắn phản ứng, Mộ Dung Khiết bật hoảng kêu “Tà Tà...”

Nghe tiếng kêu, Tà Tà đang ngủ mơ liền bị đánh thức, bởi quá mệt mỏi, hắn ngủ ngay lúc tắm, liền bật dậy, xoay người xem ai là người ồn ào thì truyền đến tiếng hét của Mộ Dung Khiết "A! ! cái mông..."

Tà Tà lập tức hiểu ý, nhanh chóng ngồi xuống bồn tắm, mặt đỏ bừng

Mộ Dung Khiết rốt cục không thét nữa, vẻ mặt đỏ bừng nói “Xin lỗi Tà, ta..không phải cố ý xem ngươi tắm. Xin lỗi. Ta rời khỏi đây, xin lỗi....”

Trở lại trên giường, mặt Mộ Dung Khiết vẫn còn đỏ lên vì xấu hổ. Tuy nói rằng nàng nhận Tà Tà là đệ đệ, nhưng nói thế nào hắn cũng là thiếu niên 16 tuổi, may mà mới nhìn thấy từ phía sau, nếu là phía trước nàng thực sự không còn mặt mũi nhìn hắn. Xấu hổ qua đi, nàng nghĩ tới bớt hình rồng trên mông Tà Tà, cảm thấy buồn bực sâu sắc, nàng nhìn không ít bớt, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy bớt hình rồng, tuy rằng rất nhỏ, nhưng liếc mắt có thể nhận ra đó là con rồng dài. Chuyện giả xảy ra? Thế nào lại có người có bớt giống nhau? Mải nghĩ lung tung, cuối cùng liền ngủ thiếp đi

Chương 43: thề non hẹn biển

Hoan ái qua đi, Mộ Dung Khiết toàn thân mềm nhũn nằm trên người Lãnh Quân, mệt mỏi rã rời muốn ngủ. Mà lãnh quân cũng thỏa mãn híp hai mắt lại, hai cánh tay tráng kiện ôm chặt người mềm mại nằm trên. Lần trước ở "Vũ gia tư sòng bạc" vì tình huống ngoài ý muốn, khiến Lãnh Quân thấy Mộ Dung Khiết cả người ngã trên Vũ Hiên, Lãnh Quân uống một bình dấm chua, vì vậy mỗi lần hoan ái nhất định phải sử dụng tư thế này, tức "Nữ thượng nam hạ" .

Mộ Dung Khiết nhìn hắn bộ dạng thỏa mãn, không khỏi vươn cánh tay nhỏ dài đấm vào bộ ngực cường tráng, Lãnh Quân lập tức mở mắt, nắm ngón tay nhỏ bé mềm mại đưa tới miệng cắn mút, Mộ Dung Khiết đau đến kêu to lên, sau phẫn lộ ly khai khỏi người hắn, nằm nghiêng hướng mặt vào trong, không thèm để ý đến hắn

Lãnh quân cười nhẹ: "Keo kiệt gì đó!" Nói lại duỗi cánh tay ra ôm lấy chiếc eo thon trơn truột trắng nõn của nàng

"Hanh!" Mộ Dung Khiết vẫn như cũ dằn dỗi, cố sức hất qua cái tay ghê tởm

Lãnh Quân bộ mặt đùa bỡn lập tức kinh hoảng ngồi lên, ôm nàng trước ngực thâm tình nói “Khiết nhi ngoan, không nên sinh khí, làm trẫm xấu đản, trẫm không nên giảo nàng, trẫm sẽ làm trò cho nàng cười” Nói xong đứng dậy nghiêm trang hét “uh ah, ua ah” (thật ra edit chỗ này khó quá, cũng chẳng hiểu chàng ta làm trò gì…)

Mộ Dung Khiết nhìn dáng hắn thật buồn cười, nhịn không được cười to. Mà Lãnh Quân tiếp tục thân thể úp sấp, chuyển động quanh giường rộng

Đường đường là long thể, quỳ gối trước giường làm trò, nhưng toàn thân xích lõa, dáng dấp vô cùng hoạt kê, đùa với Mộ Dung Khiết mặt mày rạng rỡ, nàng cười đến chảy nước mắt

Nàng vui vẻ đên chảy nước mắt, nũng nịu cười. Đột nhiên nhìn thấy chiếc mông bên phải có cái bớt hình rồng, không khỏi đứng dậy đè hắn lại, bình tĩnh nhìn cái hình đó, vẻ mặt hiếu kỳ kinh ngạc

Lãnh Quân thấy nàng đột nhiên có hành động ấy cảm thấy buồn bực, hỏi : "Khiết nhi, làm sao vậy?"

Mộ Dung Khiết vô cùng kinh ngạc nói: "Quân, thế nào chàng cũng có cái bớt hình rồng này trên mông?"

Lãnh quân nghe thế, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói “Trẫm sinh ra đã có nó rồi, mẫu hậu nói đây là dấu hiệu của hoàng tộc, mới bắt đầu thì rất nhỏ, nhưng khi trẫm lớn lên thì dần khắc sâu, rất rõ ràng”

"Như vậy a?" Mộ Dung Khiết càng thêm nghi hoặc, nghĩ thầm: " cái bớt trên mông Tà Tà và cái này rất giống, lẽ nào hắn cũng là người hoàng tộc ? Nhưng nếu như hắn là vậy, thì tại sao lại lưu lạc nhân gian. Tôn bà bà sao lại nói hắn là con của con gái và con rể đã chết của bà? Theo lý Tôn bà bà sẽ không nói cần phải nói dối, nhưng chuyện bớt hình rồng thì làm sao giải thích?

Lãnh Quân thấy nàng tự dưng thừ ra suy nghĩ, không khỏi giơ tay ôm mặt nàng lo lắng “Khiết nhi, làm sao vậy? Nàng vừa nói cái gì “cũng có”? lẽ nào nàng cũng từng xem qua thân thể của nam nhân khác?” Nói xong lời cuối cùng, dung nhan anh tuấn biến sắc, ghen tuông bay ngang

“Ách…phải? ta vừa nói cái gì “cũng có” hả? Ta thế nào lại đi nhìn thân thể của nam nhân khác chứ? Sau đó tiếp tục hỏi “Được ròi, ngoại trừ 3 hoàng tỷ, chàng thực sự còn có huynh đệ khác không?”

Lãnh Quân gật đầu, khẳng định nói “không, trẫm cũng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng đã xác định chắc chắn không có hoàng huynh đệ khác, nghe nói đây là biểu hiện của việc phụ hoàng ái mẫu hậu” Đột nhiên hình như nghĩ đến cái gì, đôi mắt đen ánh lên tia nhu hòa, trầm giọng “vì vậy sau này hoàng nhi của trẫm cũng chỉ do Khiết nhi sinh, đó cũng là biểu hiển tình yêu của trẫm với Khiết nhi, được không? Khiết nhi định bao lâu sẽ sinh hoàng nhi cho trẫm?”

Thấy vẻ mặt hắn đầu chờ mong và hưng phấn, Mộ Dung Khiết lại cảm thấy áy náy. Vì hắn mang thân phận đế vương, bởi họ chỉ có hiệp ước bạn bè, vì nàng không thuộc về thời này, nên từ ngay từ lần đầu tiên cùng hắn hoan ái, nàng liền lén dùng thuốc tránh thai, bằng không cứ theo tần suất hoan ái của bọn họ, không có hài tử mới là lạ

Nghĩ thầm nếu như cho hắn biết chuyện, không hiểu hắn sẽ suy nghĩ gì? Khẳng định là rất thương tâm. Dù sao hài tử kết tinh từ hoan ái, qua hơn một tháng ở chung, Mộ Dung Khiết cảm nhận rõ ràng tình ái của hắn, sủng nịnh của hắn, còn có một loại tình yêu không nên lời, thật giống như....tình yêu chuộc tội vậy

Mà mình đối với hắn thì thế nào? Không thể phủ nhận tâm của nàng đã bị hắn chiếm từ lâu, muốn trầm luân cùng hắn, nhưng vì những nguyên nhân kể trên, nàng không dám mở rộng lòng tiếp nhận hắn,

Lãnh quân cũng lẳng lặng nhìn người trước mắt, đầy bụng tâm tư. Từ khi nhận ra nàng thỉnh thoảng rơi vào trầm tư, lòng của hắn không ngừng đau. Trước mặt nàng, hắn không phải là hoàng đế cao cao tại thượng mà chỉ là một nam tử bình thường, một người sủng ái chính vợ mình. Hắn không tìm kiếm các ngoạn ý, thậm chí sẵn sàng làm trò cho nàng vui, chỉ vì hắn muốn khuôn mặt người hắn yêu vĩnh viễn có nụ cường

Hắn không sợ mình hạ thấp uy phong trước mặt nàng, chỉ toàn tâm nghĩ sao cho nàng vui sướng, thấy nàng vui vẻ hạnh phúc, tâm không băng lãnh, hắn cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn không gì so sánh được. Chỉ có như vậy mới khiến hắn tạm quên đi những thương tổn hắn đã gây ra cho nàng, mới khiến hắn bớt áy náy, giúp hắn thêm quyết tâm yêu nàng

Nhưng những ngày tốt đẹp thế này sẽ duy trì được trong bao lâu? Liệu ký ức kia có còn quay trở lại? Khi khôi phục ký ức nàng sẽ thế nào? NGhĩ đến chuyện nàng sẽ căm hận hắn, sẽ vứt bỏ hắn, Lãnh Quân cảm thấy kinh hoảng và sợ hãi. Vì vậy hắn ôm chặt lấy nàng, mong muốn cảm nhận được sự tồn tại của nàng để đuổi đi nỗi khủng hoảng của riêng hắn

Mộ Dung Khiết bị hắn đột nhiên ôm khiến cho thiếu chút nữa hít thở không thông, hơi chút dãy dụa “Quân, chàng làm sao vậy? Ta bị chàng khiến cho không hô hấp được”

Nhưng Lãnh Quân không chịu buông tay, trầm giọng “Khiết nhi, bảo bối, đừng bao giờ ly khai trẫm, không nên căm hận trẫm, được không? Được không?”

Mộ Dung Khiết càng thêm buồn bực nói “Quân, chàng làm sao vậy? Chàng đối với ta tốt như vậy, như thế yêu ta, ta làm sao có khả năng căm hận chàng”

“Vậy nàng thích trẫm không? Khiết nhi, nói cho trẫm biết”

“Thích. Khiết nhi thích quân” Mộ Dung Khiết cất tiếng hét

"Thực sự? Vậy là tốt rồi! Quân cũng thích khiết nhi, quân rất yêu rất yêu khiết nhi, vĩnh viễn yêu nàng! khiết nhi yêu quân không?" Hắn gấp giọng hỏi ra.

"Có! Khiết nhi cũng rất yêu quân! ! Vì vậy Quân tuyệt đối không được phụ khiết nhi, bằng không khiết nhi sẽ chết đó." Vừa nghĩ đến chuyện mất hắn, Mộ Dung Khiết bỗng cảm thấy đau nhức.

"Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không! Quân vĩnh viễn cũng không phụ khiết nhi, vĩnh viễn cũng không thương tổn khiết nhi nữa, quân muốn khiết nhi trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này!"

Đêm hôm đó, bọn họ cùng nhau biểu đạt ý nghĩ yêu thương, cùng nhau thề non hẹn biển, rồi hai thân thể hòa với nhau làm một

Sùng chính điện, cả triều văn võ bá quan đều cúi đầu, không dám trực tiếp nhìn người đang ngồi trên bảo điện. Vẻ mặt ngưng trọng của Lãnh Quân thể hiện rõ tình hình vô cùng căng thẳng. Cả Dịch hoàng triều biết rõ hôm qua Kỳ quốc đã phát đi chiến thư

Kỳ quốc tiếp giáp với phía nam của Dịch hoàng triều, nhân khẩu và quốc khố đều gần như tương đương, nhưng vì địa lý không thuận, ngư nghiệp và dệt đều phải dựa vào Dịch hoàng triều

Khi lão quốc vương Kỳ quốc còn tại vị, quan hệ hữu hảo giữa hai bên vẫn được duy trì, nhưng từ khi lão quốc vương băng hà vào năm trước, con của lão là Kỳ Phong kế vị, quan hệ giữa hai nước bắt đầu đóng băng

Nghe nói kỳ phong cũng là người rất có tài năng và dữ mưu lược, thái độ làm người cực kỳ tự phụ, không cam lòng chuyện mọi sinh hoạt đều phải dựa vào Dịch hoàng triều, nên từ khi kế vị, kiên quyết bồi dưỡng quân đội, mong một ngày kia phát lệnh chiến tranh thâu tóm quốc gia này. Qua một năm nỗ lực, quân đội của hắn rất lớn mạnh, hiện thời cơ đã đến, liền gây sự

Nằm giữa Kỳ quốc và Dịch hoàng triều có một tiểu đảo là “Phượng Đảo”, trên đảo phong cảnh vô cùng đẹp, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, nguyên trước đây thuộc Dịch hoàng triều, nhưng không hiểu vì sao bị Kỳ quốc chiếm đi, cho đến 10 năm trước, nhờ phụ thân của Lãnh Quân nỗ lực, rốt cục thu lại được. Kỳ Phong hiện lấy cớ này gửi chiến thư của Dịch hoàng triều, nói nếu Dịch hoàng triều không trả “Phượng Đảo” cho hắn, một tháng sau hắn sẽ xuất binh đánh

Vì hai năm gầnđây thiên hạ an ổn, hoàng triều cũng không chiêu mộ nhiều binh sỹ, nên quân đội hiện có đều đi phòng thủ các thành trì trọng yếu, vạn nhất Kỳ quốc thực sự đánh tới, triều đình chỉ dư thừa một chút binh lực để đối lại. Cho dù có tập hợp quân đội lại thì cũng khó chống lại 30 vạn đại quân của Kỳ quốc

Huống hồ, bọn họ rõ ràng đến có ý định từ trước, quân đội đều kinh qua huấn luyện, khẳng định dũng mãnh thiện chiến. quân đội của Dịch hoàng triều đều chỉ để gác, bình thường chỉ luyện tập cơ bản, căn bản không chuẩn bị tác chiến, thảo nào Lãnh Quaâ và các đại thần lo lắng vô cùng

Lãnh quân thâm trầm nhìn chúng thần, hỏi: "Các khanh gia có kiến giải gì không? Hà thượng thư, ông nói trước”

Bộ binh thượng thư Hà Trùng quả nhiên xuất thân từ võ tướng, dõng dạng “khải bẩm hoàng thượng, nếu Kỳ quốc không để hoàng triều ta vào mắt, ta cũng không việc gì phải sợ hắn, chúng ta cũng xuất binh đánh lại hắn”

"Hoàng thượng, trăm triệu xin đừng, căn cứ tình hình hiện tại của hoàng triều, liều mạng chỉ dẫn tới thảm bại” Mộ Dung Cường không hổ là Tả thừa tướng, luôn xét sự việc thấu đáo

"Vậy ông nghĩ thế nào? Mộ Dung khanh gia!" Lãnh quân vẫn như cũ thâm trầm hỏi

"Giá. . . Y thần chi kế, không bằng nghị hòa!" Mộ Dung Cường nghiêm trang nói

"Nếu như nghị hòa, không phải bảo chúng ta mang Phương Đảo tặng hắn chứ? Như vậy sẽ tổn hại đến UY của hoàng triều chúng ta, thỉnh hoàng thượng suy xét” Hữu thừa tướng Bùi Hoài lập tức phản bác

"Nhưng địch quốc cường đại như vậy, chúng ta ngạnh chiến, tổn thất chẳng phải càng nghiêm trọng sao” đồng đảng của Mộ Dung Cường lập tức phản bác hữu thừa tướng

Cứ như vậy, các quan viên triều đình mỗi người phát biểu ý kiến của mình, dẫn đến cãi cọ

Lãnh quân phất tay ra hiệu yên lặng, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Kinh nói “Mộ Dung chiến tương, ngươi thấy sao?”

Mộ Dung Kinh suy tư một hồi, cung kính nói: "Khải bẩm Hoàng Thượng, Kỳ quốc tuy rằng binh lực cường đại, nhưng bọn hắn chưa từng kinh qua bất kỳ chiến sự nào, kinh nghiệm tác chiến còn thấp. Binh lực ta tuy ít, nhưng các binh sỹ đều là dũng sỹ bách chiến nơi chiến trường, hơn nữa quân ta luôn quan tâm đoàn kết, vì vậy nếu chiến đấu cũng không đến mức hạ phong. Hiện tại chủ yếu vẫn là vấn đề binh lực, nếu chúng có có 10 vạn binh sỹ, trận này cũng không phải là không thể thắng được”

"Chúng ta bây giờ bắt đầu chiêu mộ binh sỹ, triều đình trước mắt xuất một số tiền lớn chiêu mộ những người có ít nhiều công phu, cho dù đang là một đám ô hợp, nhưng dưới tài chỉ huy của các vị tướng đã kinh qua chiến trường, hẳn sẽ không thành vấn đề” Mộ Dung Khiết lần đầu tiên phát biểu, nói ra ý kiến của mình

Lãnh quân gật đầu khen ngợi nàng, nhưng lại rất nhanh đưa ra vấn đề “Nam đinh ta đa số cũng tòng quân rồi, sợ rằng lần này có dùng số tiền lớn chiêu mộ cũng không biết là được bao nhiêu” Tại cổ đại, muốn quốc gia cường đaịi, ngoại trừ dùng thương nghiệp xâm nhập kinh tế, dùng quân đội mở rộng bờ cõi cũng là một phương thức, vì vậy Dịch hoàng triều trước nay vẫn bồi dưỡng quân đội tinh nhuệ, chống lại những quốc gia đang nhòm ngó. Tráng đinh của hoàng triều từ lâu vẫn gia nhập quân đội, phỏng chừng hiện tại cũng không có mấy

"Hoàng triều lớn như vậy, chỉ cần có bền lòng, hoàn toàn có thể tìm được người tài. Hơn nữa lần này chúng ta không ngại chiêu mộ nữ binh” Mộ Dung Khiết lớn mật nói

"Cái gì?"

"Sai lầm!"

"Nữ tử sao có thể đi tiền tuyến, làm thế không phải khiến địch quốc xem thường chúng ta sao?”

"Hay, cho dù chúng ta ít binh lực, cũng không thể để những nữ nhân vô dụng đó xuất chiến”

Vừa nghe Mộ Dung Khiết nói chiêu mộ nữ binh, triều đình lập tức truyền đến các loại kháng nghị . Mà lãnh quân cũng kinh ngạc nhìn nàng.

Mộ Dung Khiết tức giận nhìn bọn họ, thầm mắng những tên cổ lỗ sỹ này, dám đánh giá thấp phụ nữ. Vì vậy cũng không nhịn được nói to “cái gì sai lầm? Lẽ nào nữ nhân sẽ không như nam nhân? Các ngươi có thật cho rằng nữ nhân không có năng lực? Hay e ngại các nàng giỏi hơn mình nên không dám dành cho các nàng cơ hội phát triển?”

Sau đó nàng hướng vẻ mặt chờ đợi về phía Lãnh Quân, cầu xin “Hoàng thựợng, thần đã từng gặp qua nữ tử có võ công, hơn nữa ý chí lớn, rất muốn đóng góp vì nước vì dân, nhưgn bởi xã hội thành kiến, khiến các nàng không thể phát huy sở trường, hoàng thượng xin hãy xem xét ý kiến của thần, hiện tại nước ta đang lâm nguy, không nên để những ý nghĩ kỳ thị như thế tồn tại”

Mộ Dung Kinh biết nàng nói chính là những nữ tử giống Thập Tam Muội, vì vậy cũng tán thành “Hoàng thượng, thị lang đại nhân nói cũng có chỗ hợp lý, hiện nay xác thực cần càng nhiều binh lực càng tốt, hoàng triều lớn như vậy, có thể có những nữ tử như vậy, vì vậy xin hoàng thượng tiếp thu kiến nghị của thị lang đại nhân, thử chiêu mộ binh sỹ”

Bởi Mộ Dung Khiết thông minh tài trí, hơn nữa nàng bình thường đối đãi với mọi người rất tốt, nên không ít quan viên đứng ra nói cho nàng, tán thành kiến nghị của nàng. Sau cùng Lãnh Quân biết thời thế liền chỉ lệnh “Trẫm hiện tại tuyên bố, lần này chuyện chiêu mộ nữ binh sẽ do Mộ Dung thị lang chủ trì, Mộ Dung chiến tướng hiệp trợ, bộ binh cũng cố gắng phối hợp với bọn họ. Chiêu mộ binh sỹ trong nửa tháng. Yêu cầu cụ thể sẽ do Mộ Dung thị lang liệt kê ra”

"Thần chờ tuân chỉ!" Nếu hoàng thượng đều nói như vậy, đại gia cũng chỉ biết tiến hành. Cứ như vậy, Mộ Dung Khiết bắt đầu thực hiện nhiệm vụ mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro