Đừng hỏi cậu nhiều quá!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Buổi sáng sớm, thấy một mùi hương thơm truyền đến từ bếp, cả nhà Việt Nam đều lấy làm lạ, trong nhà ngoài Mặt Trận ra thì đâu còn ai biết nấu ăn... chẳng lẽ có kẻ đột nhập
Mọi người từ từ đi đến xem coi chuyện gì đang sảy ra
-"ờm... Việt Nam, em nấu ăn hả...?"- Mặt Trận dụi mắt thật mạnh, ảo tưởng hay mơ đây, em trai anh đang nấu ăn?!
-"dạ, sao vậy anh?"- cậu thắc mắc nhìn 3 con người đang đứng ở cửa kia, sao nhìn cậu như sinh vật ngoài hành tinh vậy
-"mọi người ngồi vào bàn đi"- để giảm đi những ánh nhìn kia, cậu cố gắng tìm một câu để giảm bớt cái căng thẳng mà những người họ đưa cho cậu
Sau lời nói của cậu, mọi người ngồi vô bàn để chờ. Sáu con mắt nhìn nhau, không ai nói nên lời cả
-"tada, xong rồi!"- cậu vui vẻ nói vậy thôi chứ cậu vẫn còn cảm thấy áp lực, bộ Việt Nam kia không biết nấu ăn hay gì thế
-*đúng rồi đó cậu*- hệ thống 248
-*tệ thật, không biết họ đang nghĩ gì*- cậu nghe câu trả lời của hệ thống xong thầm nghĩ
Cậu đặt tô phở của từng người lên bàn, Đại Nam, Mặt Trận với lại Việt Hoà nhìn nhau. Giờ có nên ăn không... ăn lỡ bị ngộ độc thì sao? Mà không ăn bị đói chết, thôi, ngộ độc thì Việt Nam biết đường gọi cho bệnh viện
Đại Nam với Mặt Trận liếc nhìn Việt Hoà, anh sợ hãi, anh gục ngã nên anh quyết định thử trước
-"..."- Anh thử xong , im lặng một hồi
-"ổn không anh?..."- cậu nhìn anh mình im lặng, cậu hoang mang, ủa, cậu lỡ bỏ đường vô hay gì
-"ngon...rất ngon!"- anh cậu thốt ra một câu khiến hai con người kia hoang mang, họ cũng cầm đũa lên thử...
Wao, thịt mềm, bánh phở dẻo, nước dùng đậm đà pha với mùi chua thanh thanh của chanh tươi, chút cay dịu của gừng, cay nồng từ ớt và mùi thơm nồng của hành lá. Tất cả hòa quyện tạo nên hương vị thơm ngon độc đáo của món phở...
-"từ khi nào em biết nấu ăn vậy?"- anh cảm thấy khá bất ngờ trước mùi vị thơm ngon này
-"hì hì, em tự học đó"- cậu vui vẻ trả lời
-"cha cũng thấy khá bất ngờ, trước giờ con nấu gì thì không ngộ độc cũng bị cháy bếp"- ông nói với giọng điệu tự hào rồi chuyển sang bất lực khi nghĩ lại những chiến tích nho nhỏ của con trai mình mỗi lần vào bếp
-*thật là... *- cậu thấy bất lực dùm ông, mình ở thế giới này lạ quá
•Sau khi ăn xong
-"chào cha, tụi con đi học"- 3 anh em nhà này chào của mình rồi leo lên xe ngồi, Mặt Trận là người cầm lái
Chán thật, Mặt Trận mà không miễn dịch với sự để thương thì cậu cũng đang lái xe rồi
Đến trường...
-'to quá...'-cậu nói nhỏ, ôi trời, trường gì mà xây to dữ vậy
-*hệ thống, lớp tôi ở đâu vậy?*- Việt Nam
-"phòng 8 khu A ạ, cậu là thuộc về khu của Cộng Sản nên khu đó hình như ở phía Đông Bắc"- hệ thống 248
-* vậy cho xin cái bản đi*- Việt Nam
-"hiện giờ chưa có ạ"-hệ thống 248
-*vậy phải làm sao giờ...*- cậu vò đầu bứt tai, suy nghĩ đủ cách để tìm chỗ mà không đi nhầm, đi nhầm quê lắm
-*phòng hiệu trưởng anh ơi *- Đông Lào
Ừ nhỉ, sao mình không nghĩ tới, cơ mà phòng hiệu trưởng ở đâu...
-"ở dãy kia kìa cậu"- hệ thống 248
-"ồ"- nghe xong cậu chạy ngay tới đó... sao lại khóa cửa...
Có nên đạp cửa không? Không. Nên cậu quyết định đấm vào cửa
-"thầy ơi, mở cửa ra, em có chuyện muốn nói"- cậu là hét, tay không nhưng đấm vào cửa để gây ấn tượng với giáo viên
-"sao vậy Việt Nam ?"- UN thấy khá bất ngờ, mới sáng sớm đã có học sinh đi bạo lực cửa phòng giáo viên
-"dạ khu em học ở đâu ạ?"- Việt Nam
-"ở kia"- nói xong, UN chỉ tay vào dãy lớp đối diện phòng hiệu trưởng
-"em cảm ơn thầy"- cậu chào UN xong rồi vác cái chân lên chạy
-"cửa còn ổn không?"- EU bước ra ngoài
-"vẫn ổn..."- NATO
Bùm!
Ồ, nhìn kìa, cái cửa rớt xuống đất
-"haiz, lần này lại phải tốn tiền sửa cửa"- ASEAN bước ra, lắc đầu ngao ngán
•về bên chỗ của Việt Nam
Cậu bước đến trước cửa lớp, quay đầu qua thấy một hình bóng quen thuộc
-"sáng an Cuba!"- cậu vẫy tay chào Cuba
-"chào buổi sáng Việt Nam"- anh cũng chào lại cậu và nở nụ cười thật tươi
Omg, nụ cười của đồng chí cậu lúc nào cũng phát sáng và ấm áp, như vậy sao chịu nổi
-" thông tin nhân vật Cuba
Tên : Cộng hòa Cuba (Republic of Cuba)
Tuổi:16
Cao: 1m75
Nghề nghiệp: học sinh
Tính cách: ôn nhu, hòa đồng
Thích: thí nghiệm, pha thuốc độc, môn hóa học
Ghét: không rõ
Là bạn thân của Việt Nam"- hệ thống 248
Cậu với anh cũng vô cất cặp xong rồi rủ nhau xuống căng tin
-"sáng giờ cậu chưa ăn gì à?"- cậu hỏi Cuba
-"yeah, tối qua không ngủ được nên nay dậy trễ"- Cuba
-"cậu nên uống ít cà phê lại và tập thói quen ngủ sớm đi"- Việt Nam
-"ừm, cảm ơn lời nhắc nhở và sự quan tâm của cậu"- Cuba
-"giờ mau đi xuống thôi!"- cậu cầm tay anh rồi cả hai chạy xuống dưới căng tin
Sau khi mua được ly mì, anh với cậu ngồi xuống trò chuyện với nhau, tự nhiên anh hỏi
-"mà Việt Nam này, sao cậu có thể sống sót sau khi bị rớt xuống vực vậy?" - anh thắc mắc hỏi
Lần này cậu hoang mang thật rồi, đồng chí ơi, sao lại hỏi cái này vào giờ này thế, đừng để cậu cứ cảm thấy áp lực khi đến thế giới này chứ
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hết
Chưa gì được 252 lượt xem ròi🐧❤️✨
Mai đi học ròi mọi người ơi🥹🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro