chương 10: trận chiến định sẵn
1. Hải Lam và Con Đường Vô Vọng
Mấy ngày qua, Hải Lam đã được Dương Quyền dẫn đến nhiều tông môn lớn để tìm cách khai linh căn.
Bọn họ đã đến Thiên Kiếm Môn, nơi Dương Quyền là một trong chín trưởng lão. Tông chủ Kiếm Hoành thử truyền lực để kích hoạt linh căn, nhưng dù đã dùng bí pháp cao cấp, Hải Lam vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau đó, họ đến Lôi Thần Điện, hy vọng cường giả hệ lôi có thể dùng thiên lôi tẩy tủy cốt, nhưng kết quả vẫn là thất bại.
Cuối cùng, họ đến Thiên Cơ Các, nơi có thuật bói toán mạnh nhất. Đại trưởng lão Cơ Huyền chỉ nói một câu khó hiểu:
> "Số mệnh đã định, nghịch thiên tất bại, nhưng thiên đạo có thể mở ra một lối đi riêng."
Không ai hiểu được ý của ông.
Sau khi trở về phủ thành chủ, Hải Lam rơi vào trạng thái trầm tư suốt mấy ngày liền. Cô không nói chuyện với ai, cũng không còn hay cười như trước.
Tiểu Bạch thấy vậy liền chạy đến dụi đầu vào tay cô, mèo con mở miệng nói:
"Chẳng phải ngươi muốn tu tiên để mạnh lên sao? Nhưng bộ dạng bây giờ của ngươi chẳng khác gì con cá chết!"
Hải Lam không phản ứng.
Tiểu Bạch bực bội chạy đến chỗ Dương Quyền, lấy móng vuốt kéo tay hắn.
"Ngươi, mau dẫn nàng đi chơi đâu đó giải tỏa đi! Để thế này lâu quá, nàng ta có khi sẽ phát điên mất!"
Dương Quyền suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
---
2. Trong Hoàng Cung: Kế Hoạch Của Tiểu Ngọc
Trong khi đó, tại Long Thành Hoàng Cung, một màn kịch nước mắt đang diễn ra.
Tiểu Ngọc quỳ trước mặt mẫu thân mình-Quý Phi Tô Mộng Dao, khóc lóc thảm thiết:
"Huynh ấy không cần con nữa, huynh ấy bị nữ nhân kia mê hoặc, bây giờ còn xem con như người ngoài! Mẫu phi, người phải làm chủ cho con!"
Tô Mộng Dao nhìn đứa con gái mình yêu thương nhất, ánh mắt lóe lên sự tính toán.
Bà là quý phi được sủng ái nhất trong hậu cung, không có được ngôi hoàng hậu nhưng quyền lực lại không thua kém. Nếu con gái bà có thể gả cho Dương Quyền, tương lai sẽ có chỗ đứng vững chắc trong hoàng tộc.
Nhưng bây giờ...
"Hừ! Một tiện nữ từ đâu đến mà dám quyến rũ tứ hoàng tử của ta!"
Bà lập tức cho người truyền tin đến Hoàng Đế Dương Thiên Long, thêm mắm thêm muối, nói rằng Dương Quyền vì nữ nhân mà bỏ bê trách nhiệm, thậm chí còn có ý đồ tạo thế lực riêng để làm phản.
Điều này nhanh chóng làm dấy lên tranh luận trong triều đình.
Những đại thần trung lập phản đối:
"Tứ hoàng tử là trụ cột của quốc gia, không thể dễ dàng điều động ra chiến trường được!"
Nhưng phe của Tam Hoàng Tử Dương Thế Hiên lại lập tức lên tiếng:
"Tứ hoàng tử xưa nay rụt cổ trong thành, chẳng làm gì cho đất nước. Nay có chiến tranh, sao hắn lại không xung phong?"
Dương Thế Hiên luôn coi Dương Quyền là cái gai trong mắt, vì từ nhỏ hắn đã thua kém vị tứ hoàng tử tài năng này.
Nhị hoàng tử Dương Thế Hào, dù không ưa gì Dương Quyền nhưng vẫn tỏ ra ôn hòa, ra vẻ lo lắng:
"Đúng vậy, triều đình không thể chỉ dựa vào những đại tướng cũ. Để một thiên tài như tứ hoàng tử xung trận, chẳng phải sẽ nhanh chóng giành chiến thắng sao?"
Câu nói này lập tức được đa số quan viên ủng hộ.
Hoàng đế Dương Thiên Long trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu.
"Lệnh cho tứ hoàng tử ra tiền tuyến, làm chủ tướng chinh chiến. Chiếu chỉ ban xuống, không được kháng lệnh!"
Tô Mộng Dao và Tiểu Ngọc liếc nhìn nhau, nở một nụ cười hiểm ác.
---
3. Tin Sét Đánh
Sáng hôm sau, khi Hải Lam vừa mới tỉnh giấc, nàng đã nghe thấy tin tức kinh hoàng từ một gia nhân trong phủ:
"Thành chủ bị hoàng thượng triệu tập! Ngài ấy sắp bị đưa ra chiến trường rồi!"
Hải Lam còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin thì đã thấy Dương Quyền mặc chiến giáp, bước ra giữa sân lớn.
Cô lập tức chạy tới.
"Dương Quyền! Ngươi thực sự phải đi sao?"
Dương Quyền nhìn nàng, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng sâu trong đó ẩn chứa một tia cảm xúc khó nhận ra.
"Chiếu chỉ đã ban ra, ta không có quyền kháng chỉ."
Hải Lam siết chặt nắm tay.
"Nhưng... tại sao? Rõ ràng ngươi không cần phải ra chiến trường!"
Dương Quyền không trả lời, nhưng Trần Ngọc Phong-đồ đệ của hắn-đứng bên cạnh liền nghiến răng:
"Đây là một cái bẫy! Đám hoàng tử khác muốn nhân cơ hội này đẩy sư phụ vào chỗ chết!"
Hải Lam sững người.
Dương Quyền vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh.
"Chuyện triều đình không đơn giản như vậy."
Hải Lam nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Tên này lúc nào cũng thế! Lúc nào cũng lạnh lùng, lúc nào cũng làm theo số phận mà không phản kháng!
Dương Quyền nhìn nàng một lát, sau đó nói:
"Hải Lam, ở lại đây chờ ta. Ta sẽ quay về."
Hắn quay người, bước đi.
Hải Lam cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong lòng.
Cô không biết rằng, kể từ giây phút này, một biến cố lớn đã sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro