Chương 7 : trong vòng một tháng [4]
"Ta rất muốn biết, ở một khu vực phồn hoa như thế này, tại sao giáo đường của các ngươi lại vắng vẻ như vậy ? Chẳng lẽ bọn họ đều quên mất tín ngưỡng thờ phụng nữ thần?" Cổ Nhã đeo mặt nạ nên không tiện uống trà.
Người này vừa nghe Cổ Nhã nói, khuôn mặt lập tức đen lại, mặt mày nhăn lại, biến thành một quả mướp đắng.
"Hừ, những người đó đã không còn tin vào sức mạnh của nữ thần nữa, những người đó đã mất đi sự che chở của nữ thần, không xứng đáng được bước vào giáo đường thần thánh này."
Cổ Nhã nói chuyện với người này, dần dần tìm hiểu được, người này tên là Văn Sính, một cái tên vô cùng văn nhã, là tư tế duy nhất ở đây.
Giáo đường này đã được xây dựng từ rất nhiề
u năm, tư tế cũng thay đổi không biết bao nhiêu người, nghe Văn Sính nói, hắn là tư tế đời thứ một trăm bảy mươi.
"Bởi vì từ lúc nữ thần truyền lại cho họ đã trả qua một khoảng thời gian dài, những người đó lúc đầu còn tin vào nữ thần, sau đó tín ngưỡng của họ cũng dần dần mỏng. Hiện tại trải qua mấy thế hệ, rất nhiều người đã quên rằng nơi này còn có một vị nữ thần. Hiện tại những người đến nơi này đều chỉ để xem náo nhiệt thôi. Văn Sính giận dữ nói, trên mặt đầy ắp nỗi cô đơn.
Cổ Nhã im lặng. Quá trình này cũng đồng nhất với lịch sử của Cổ gia, tất nhiên nàng có thể hiểu tâm tình của Văn Sính.
"Ta xem tình cảnh hiện tại của giáo đường cũng không lạc quan cho lắm." Cổ Nhã nhìn chằm chằm Văn Sính ăn mặc lôi thôi, nói để thử.
"Khụ......"
Văn Sính cố gắng trấn định nói.
"Ai nói không tốt, giáo đường này được ta trông coi vô cùng tốt......"
Cổ Nhã nghe lời nói này rõ ràng ẩn chứa lo lắng, trong lòng quyết định, đã nghĩ ra cách để thuyết phục gã cổ hủ này .
"Ai."
Cổ Nhã thở dài, từ từ nói:
" Nhớ năm xưa nữ thần thật là uy vũ, một người khiến cho thế lực vạn dặm phải kinh sợ, không nghĩ tới ...... Hiện tại lại xuống dốc như thế này."
Văn Sính bị nàng nói đỏ mặt, nhịn không được phản bác:
"Cô nương, ngươi nói không đúng rồi, tuy rằng nữ thần nhất mạch đã xuống dốc , nhưng ta lại trông coi giáo đường này rất tốt, ít nhất thì đến bây giờ không ai dám đến mạo phạm."
"Đó chẳng qua chỉ là ỷ vào thanh danh của nữ thần để hù dọa bọn đạo trích mà thôi."
Cổ Nhã cười lạnh một tiếng, bắn ra ánh mắt lợi hại từ phía sau mặt nạ, khiến cho Văn Sính thân thể cứng đờ.
"Ngươi nói ngươi trông coi giáo đường rất tốt?"
Cổ Nhã vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy mặt bàn, nhất thời phách một tiếng, cái bàn rắn chắc bị phá vỡ một mảng như vải rách.
"Như vậy, ngươi còn có thể nói là trông coi vô cùng tốt?"
Cổ Nhã nhẹ nhàng đá vào chiếc ghế vừa mới ngồi, lập tức, một chiếc chân ghế liền bay ra ngoài.
"Như vậy, có tốt không?"
Cổ Nhã đặt tay lên trên mặt bàn, hơi chút dùng sức nhấn một cái, lập tức cái bàn ghỗ sụp xuống, rầm một tiếng hóa thành một đống phế tích......
Văn Sính nhìn một màn này, sắc mặt rốt cục một mảnh xám trắng, hai tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xuống.
Cổ Nhã thở dài, thầm nghĩ đã đủ rồi, vì thế tiếp tục hướng dẫn:
"Thân là đại tư tế duy nhất của giáo đường thế nhưng đem giáo đường thần thánh biến thành bộ dáng này mà còn ưỡn ngực tự hào...... đây không phải là bôi nhọ nữ thần hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro