
Chương 12: trong vòng một tháng [9]
Quả nhiên giữa sân lập tức im lặng.
Dù sao hiện tại mọi người đều vì Cổ Nhã mà đến đây, vạn nhất khiến cho nàng mất hứng, không diễn tiếp nữa, chẳng phải bọn họ tốn công vô ích sao? Tuy nói đêm nay được miễn phí, nhưng có khi chỉ có một lần này thôi nên phải tận dụng thời cơ kẻo sau này muốn cũng không được!
Cho dù những người ở dưới có chút khó chịu vì mấy lời của Văn Sính, nhưng họ cũng không phản bác gì vì căn bản thì cũng không có gì đáng trách.
Cổ Nhã nhìn thấy hành động của Văn Sính thì kinh ngạc, nàng không ngờ nam nhân trông gầy đen này lại có thể có những hành động như vậy.
"Cô nương, hiện tại đã không còn việc gì , có thể tiếp tục diễn rồi."
Văn sính hướng về phía Cổ Nhã gật đầu, sau đó trở về phía hậu trường.
"Thật có lỗi với các vị ở đây, người đại diện của ta ở đây tính tình có lẽ mọi người đều biết, bởi vậy mong mọi người lượng thứ, không cần cùng hắn giận chó đánh mèo."
Cổ Nhã cười nói.
Nàng sở dĩ giải vây cho Văn Sính, sợ có ai đó lòng dạ hẹp hòi lại kết thù với hắn. Ngày trước ở địa cầu, fan vì một số người nói thần tượng của họ mà họ đến trả thù, nàng gặp qua nhiều lắm.
"Kế tiếp, ta sẽ dâng lên quý vị một khúc nhạc , hy vọng các vị không ghét bỏ."
Cổ Nhã nâng lên đàn tranh đã được chuẩn bị tốt từ trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đôi tay ngà ngọc đặt ở trên mặt đàn, trong chốc lát , khi xác định không còn tiếng động thì âm thanh từ chiếc đàn cổ lập tức vang lên gây chấn động mạnh, mười ngón tay thon dài tựa như kia không có xương của Cổ Nhã lướt trên đàn.
Nghe tiếng đàn linh động, thanh âm sâu lắng của Cổ Nhã, hòa quyện với nhau truyền ra ngoài.
"Nanh sói nguyệt y nhân tiều tụy
Ta nâng chén uống cạn phong tuyết
Là ai đánh nghiêng kiếp trước quỹ nhạ bụi bậm thị phi"
(Mặt trăng khuyết hình nanh sói khiến người ấy trở nên tiều tụy
Ta nâng chén uống cạn phong tuyết
Là ai lật đổ chiếc tủ kiếp trước gây nên sóng gió thị phi)
Tiếng hát từ tốn, dưới đài im lặng, đám người ở dưới trước đó sắc mặt không hứng thú lắm cũng giật mình kinh ngạc.
"Duyên tự bí quyết trải qua luân hồi
Ngươi khóa mi khóc hồng nhan gọi không trở về
Ngay cả sử sách đã muốn thành tro ta yêu bất diệt"
(Chữ duyên tự nó đã trải qua vài phen luân hồi
Nàng nhíu lông mày khóc tuổi xuân không trở lại
Ngay cả sử sách đã biến thành tro bụi ta vẫn yêu đến bất diệt)
Âm điệu bắt đầu dần dần lên cao, mọi người vừa rồi do giật mình ngạc, bắt đầu bị cuốn hút, chỉ biết im lặng lắng nghe, sắc mặt cũng trở lên ngây dại.
"Phồn hoa như ba ngàn chảy về hướng đông thủy
Ta chỉ thủ nhất biều yêu hiểu biết
luyến ngươi hóa thân điệp"
(Phồn hoa như nước ba ngàn dòng nước chảy về hướng Đông
Ta chỉ cần một sự thấu hiểu tình yêu
chỉ yêu con bướm do ngươi hóa thân vào)
Ngữ điệu đột nhiên nhanh hơn, cao hơn, ngữ điệu duyên dáng, hoàn toàn có thể cảm giác được bài ca đã đạt tới cao trào. Đồng thời, đám người dưới khán đài kia lúc trước khiến cho người ta hít thở không khí không thông, hiện tại thay đổi chóng mặt, chỉ là yên lặng lắng nghe.
"Ngươi phát như tuyết, thê mỹ ly biệt
Ta dâng hương cảm động ai
Yêu Minh Nguyệt, làm cho nhớ lại sáng tỏ
Yêu ở dưới ánh trăng hoàn mỹ"
(Tóc nàng như tuyết, xót xa biệt ly
Ta thắp hương làm cảm động ai
Mời trăng sáng, soi tỏ hồi ức
Tình yêu dưới ánh trăng trở nên hoàn hảo)
Giống như tuyết, bài hát phổ biết một thời ở địa cầu, giống như Cổ Nhã lúc còn là thanh niên, mọi người ai cũng biết bài hát này. Cảnh vật, còn có giọng ca thương cảm, cùng với tình cảnh hiện tại của nàng, gây ra kích thích rất lớn.
Tiếng ca truyền ra khiến cho dưới đài im lặng đến đáng sợ, chỉ yên tĩnh nghe.
Bất luận là ai, khe được tiếng ca ai oán linh động đều bị cuốn hút.
Nếu nói những màn ma thuật trước đó đưa cảm xúc của mọi người lên cao, thì khúc ca này còn đưa họ lên cao hơn một bậc nữa, cao nhất!
Nhưng cảm súc cao nhất này không phải là nhiệt tình, ngược lại, toàn bộ khán đài đều bị cuốn hút hòa quyện cùng không gian yên tĩnh tạo nên một cảm xúc đẹp nhất.
"Ngươi phát như tuyết, bay tán loạn nước mắt
Ta chờ đãi thương lão ai
Hồng trần túy vi huân năm tháng
Ta vĩnh không hối hận khắc trọn đời yêu của ngươi bi"
(Tóc nàng như tuyết, bay tán loạn trong màn nước mắt
Ta chờ ai đến già nua
Những năm tháng hồng trần say điên đảo
Ta vĩnh viễn không hối hận, vĩnh viễn khắc bia mộ yêu nàng trọn đời)
Một khúc, hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro