
Chương 10 : trong vòng một tháng [7]
Yên tĩnh. Thời gian dài yên tĩnh!
Nơi này cũng không phải dị giới, làm sao có người đã từng nhìn thấy ma thuật? Làm sao đã từng nhìn thấy một màn ảo thuật thần kì như thế? Cái khăn tay nhỏ bằng hai bàn tay làm sao có thể biến thành một bông hoa còn to hơn nó? Vừa rồi khi Cổ Nhã giơ cao cái khăn tay lên, rõ ràng là không có cái gì cả!
"Quá nhanh, thấy không rõ lắm, ngươi có thể làm lại một lần nữa cho chúng ta xem được không?" Có người đã phản ứng lại, cố gắng áp chế cảm giác kinh ngạc, lớn tiếng hỏi.
"Đúng vậy, quá nhanh, cô nương, ngươi lại biểu diễn lần nữa cho chúng ta xem!"
Một số người tỉnh lại sau khi quá kinh ngạc sợ hãi, dụi mắt, vẫn nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.
Cổ Nhã mỉm cười, thân là một ảo thuật gia, sao có thể tùy ý người xem muốn làm gì cũng được? Nếu là ma thuật, vậy thì phải giữ lại một phần thần bí, một màn ảo thuật diễn lại hai lần, rất dễ bị người ta nhìn thấy sơ hở.
Nàng đương nhiên không ngốc như vậy.
Cổ Nhã làm như không nghe thấy tiếng hò hét dưới đài, lấy từ bên cạnh một chiếc mũ, thanh âm ngọt ngào từ trong mặt nạ truyền ra:
"Các vị, kế tiếp tiểu nữ lại cho mọi người xem một chút ma thuật để giải trí."
Nói xong đem mũ giơ lên cao, thay đổi hai mặt, hướng xuống dưới khán đài, cho người xem có cảm giác
"Chiếc mũ này cũng không có gì khác thường".
Đám người không chuyển mắt nhìn chằm chằm động tác trong tay Cổ Nhã, sợ không chú ý sẽ bỏ lỡ một số chi tiết thần kì.
Nhưng chỉ thấy Cổ Nhã cười thần bí thò bàn tay trắng nõn như ngọc vào trong chiếc mũ, sau đó vươn tay, lấy ra một con chim bồ câu trắng muốt.
Tê ~
Sau tiếng hít không khí là vô số ánh mắt khiếp sợ. Đám người còn chưa phản ứng lại màn biểu diễn đầu tiên lại lâm vào sự sợ hãi kinh ngạc lớn hơn!
Trên đài Cổ Nhã, tay trái đang cầm mũ, tay phải lại thò vào lần nữa, sau khi bỏ tay ra lại mang theo một chiếc mũ giống y như đúc chiêc mũ ban đầu.
Sự kinh ngạc trong lòng đã khôn thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Dưới đài, đám người khiếp sợ nhìn Cổ Nhã không ngừng lấy các đồ vật khác nhau từ trong mũ, giống như cái mũ nhỏ ấy không có đáy, có thể lấy ra bất cứ cái gì. Trong không khí hồi hộp, hô hấp như ngừng lại, những người này sợ phát ra bất kì thanh âm nào sẽ làm gián đoạn màn biểu diễn thần kì trên đài.
Cuối cùng, Cổ Nhã lấy từ trong mũ một chiếc trường kiếm cao bằng nửa người, khi thanh kiếm được từ từ rút ra từ mũ, đám người rốt cục không thể cưỡng chế kích động trong lòng, những tiếng vỗ tay, ủng hộ, kêu gào giống như đem màn biểu diễn này dừng lại mãi mãi trong lòng mỗi người.
Cổ Nhã ném ra chiếc mũ đã không còn bất kì vật gì, lập tức cái mũ giống như đĩa bay lượn vài vòng trong phòng, rồi rơi xuống phía những người đang hoan hô.
Cổ Nhã giống như nữ vương cao ngạo, đứng ở trên đài cao, hưởng thụ ánh mắt nóng bỏng của vạn người theo dõi, loại vinh dự này khiến cho máu trong người sôi trào, giống như khi còn ở địa cầu, cảm giác này lại xuất hiện thêm một lần nữa ở dị giới.
Cảm giác quen thuộc ào đến làm cho Cổ Nhã giật mình nhận ra hiện thực.
Nghĩ tới giờ đây chỉ có một mình nàng ở dị giới này, cuộc sống mà lúc đầu nàng cảm thấy vô cùng phiền chán, giờ lại cảm thấy vô cùng xa xôi, và...... nhớ.
Chờ xem, con đường ảo thuật trăm chuyển ngàn hồi, tùy tiện biểu diễn một màn đều li kì gấp trăm lần những màn ma thuật nhỏ!
Cổ Nhã trong lòng vui sướng cười, những màn biểu diễn đó là vũ khí bí mật của nàng, diễn nhiều cũng không tránh khỏi bị người khác nhìn ra sơ hở. Giống như hắn, bào nam nhân kia, chắc chắn cũng không phải là nhân vật bình thường, chẳng may bọn họ có được ánh mắt nhìn xuyên thấu như trong truyền thuyết thì chẳng phải bí mật của nàng sẽ hoàn toàn bị bại lộ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro