
Chương 118: Hồi kinh
Edit: Rượu
_________
Đúng như Chung Kỳ Vân suy đoán, Tạ Vấn Uyên đến Kinh Triệu đã là trung tuần tháng tư. Lúc này, Tạ Thành mang quân tiến về Tây Bắc đã bảy ngày, đồng thời còn mang theo cả Tạ Vấn Trác đi cùng.
Vị trí đại tướng quân của Tạ gia, là do năm xưa lập triều có đại công lao với quốc gia, Thái Tổ cảm niệm, năm đó đã định ra chiếu lệnh trừ phi phạm "cửu tội", vị trí đại tướng quân của Tạ gia đời đời kế thừa, không thể bị đoạt.
Cho nên vị trí đại tướng quân của Tạ gia cứ thế kế tục đến nay, tuy các đời đế vương đều có ban cho đại công thần tước vị hoặc chức quan đời đời bất biến, nhưng rất nhiều chức vị theo thời gian trôi, do hậu bối vô năng mà trở thành hư chức, nhưng Tạ gia lại khác.
Tạ gia đời đời đều có tướng lĩnh kiêu dũng thiện chiến, nam chinh bắc chiến, cả đời dấn thân nơi chiến loạn, tiền bối "da ngựa bọc thây" không đếm xuể, cho nên trăm năm nay chức đại tướng quân đều là danh xứng với thực, đời đời đều xuất hiện một vị tướng lĩnh vĩ đại. Như thế hệ Tạ Thành, ba huynh đệ đã có hai người chết trận sa trường, chỉ còn lại Tạ Thành một người, đây là bi tráng của Tạ gia, cũng là vinh quang trăm năm của Tạ gia.
Chỉ tiếc sau này trong triều, đế vương muốn tiêu giảm thế lực của võ tướng, thu lại một phần binh quyền mà Thái Tổ đã hứa, Tạ gia tuy vẫn giữ vững địa vị trong giới võ tướng, nhưng khi triều đình xuất binh đều phải nghe theo mệnh lệnh của quan văn, không khí trọng văn khinh võ dày đặc, thậm chí hiện giờ Tạ gia tuy nắm giữ một phần tư binh quyền, nhưng không có quyền quyết định, dù vậy, Phong Trưng Đế vẫn sợ Tạ gia có lòng phản, vẫn không hài lòng...
Mọi việc đều nghe theo quan văn chưa từng ra trận, thật là chuyện nực cười hết chỗ nói.
Đứng ngoài thành đợi hoàng thượng triệu kiến, Tạ Vấn Uyên nghĩ đến thân đệ đệ của y - Tạ Vấn Trác, khẽ thở dài một hơi. Thế hệ này của Tạ gia, chỉ còn lại y và Tạ Vấn Trác. Không biết có phải do Tạ gia giết chóc quá nhiều hay không mà nhân khẩu trước nay đều không thịnh vượng, Tạ Vấn Trác là do nhị phu nhân của Tạ Thành cầu tự nhiều năm ở miếu mới có được, hiện giờ mới mười tám tuổi, sau đó thì không sinh thêm được nữa.
Hiện giờ Tạ Thành đưa Tạ Vấn Trác ra chiến trường, là muốn cho Tạ Vấn Trác rèn luyện nhiều ở chiến địa, chuẩn bị bồi dưỡng đại tướng quân kế nhiệm.
"Đại nhân, kiểm tra thông hành đã xong, có thể vào thành."
Bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng Chương Hồng, Tạ Vấn Uyên đáp: "Hôm nay hoàng thượng đích thân nghênh đón?"
Đại thần đi sứ hồi triều, nếu được hoàng đế coi trọng, đều sẽ đích thân nghênh đón hỏi han công việc đi sứ.
"Là Thái tử." Chương Hồng nói, "Nghe nói hoàng thượng gần đây cảm lạnh, thân thể không khỏe, nên lệnh Thái tử đến nghênh đón."
"Thái tử?" Tạ Vấn Uyên khẽ cười một tiếng, lời đồn Thái tử bệnh nặng đã lâu, vẫn không có thuốc chữa trị, nhưng sau khi Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử lâm thế suy tàn, y lại khá hơn nhiều.
Chỉ là nghĩ đến đây, ngoài xe ngựa lại truyền đến giọng Đàm Nguyên Tấn.
"Tạ đại nhân, hiện giờ đã đến Kinh Triệu, đường xá gian nan khúc khuỷu, bản vương có vài lời muốn trước khi vào thành cùng ngươi bàn bạc, không biết ý Tạ đại nhân thế nào?"
"Điện hạ quá lời, nếu ngài muốn nói, hạ quan tất nhiên dọn đường nghênh đón," nói rồi, Tạ Vấn Uyên vén rèm xe ngựa, xuống xe đón Đàm Nguyên Tấn bước lên.
Trong xe, tình hình hiện tại, Đàm Nguyên Tấn cũng không nói lời khách sáo, chỉ trực tiếp hỏi: "Tạ Vấn Uyên, chuyện đến nước này ta cũng không muốn vòng vo, chỉ hỏi ngươi một câu, chuyện Ấn Độ, ngươi dự định thế nào?"
Tạ Vấn Uyên cầm ấm trà trên bàn nhỏ rót thêm một chén cho Đàm Nguyên Tấn, khóe môi khẽ cười: "Tự nhiên là theo sự thật mà báo."
Đàm Nguyên Tấn nghe vậy cười lạnh: "Ngươi thật cho rằng nói như vậy là có thể đánh bại ta? Không thể nào, chỉ cần mẫu phi ta còn là Hoàng hậu một ngày, chỉ cần Bùi gia không ngã, ta tuyệt đối sẽ không rơi vào hoàn cảnh như Đàm Nguyên Sách."
Tạ Vấn Uyên nghe tiếng kinh ngạc nhìn Đàm Nguyên Tấn: "Điện hạ lời này là ý gì? Đâu ra chuyện ta muốn "đánh bại"? Chuyện Ấn Độ chẳng lẽ không phải Thừa tướng Ngụy Hòa Triều liên kết với quốc vương Ấn Độ, coi thường bách tính Đại Chinh, mưu hại mệnh quan triều đình và hoàng tử để mưu quyền đoạt lợi sao?"
Đàm Nguyên Tấn ngẩn ra, hồi lâu mới nhíu mày nhìn Tạ Vấn Uyên: "Ngươi, chỉ nghĩ đến đối phó Ngụy Hòa Triều? Nhưng ngươi đừng quên, tuy những người Lễ Bộ đều là người của ngươi, nhưng Lệnh Hồ Tình là của Thái tử, ngươi cho rằng hiện tại Thái tử không biết tình hình thực tế sao?"
Hôm nay nghe Thái tử đến đón, Đàm Nguyên Tấn liền hiểu ra ý của Tạ Vấn Uyên khi trước, cười hắn căn bản không hiểu gì về chuyện của Thái tử. Người như Thái tử có thật sự bệnh tình nguy kịch như lời đồn? Dù năm đó thật sự có bệnh tim, nhưng hiện giờ xem ra đã khỏi hẳn rồi. Giả vờ bệnh lâu không khỏi, chính là để hắn và những người khác tranh đấu, sau đó ngồi không hưởng lợi.
"Y đã biết rõ nhược điểm của ta, ngươi cho rằng y sẽ cứ như vậy bỏ qua sao?"
"Y có biết hay không thì có liên quan gì đến ta? Chỉ cần chiếu theo lời ta mà làm là được."
"......"
Đàm Nguyên Tấn nhất thời khó mở lời, trầm mặc mà tỉ mỉ đánh giá người trước mắt mà hắn chưa bao giờ nhìn thấu, Tạ Vấn Uyên đã từng là bạn học của hắn, khi đó hắn luôn không biết cái vị trưởng tử Tạ gia này rốt cuộc cả ngày nghĩ gì. Tuổi còn nhỏ, lễ nghĩa chu đáo, đối đãi người khách khí nhưng lại xa cách vô cùng. Trong lòng hắn cảm thấy không vui một cách khó hiểu, dường như cảm giác người này không để mắt đến những hoàng tử như họ, nhưng trên mặt Tạ Vấn Uyên quả thật cái gì cũng làm chu toàn, khiến người ta không tìm ra lỗi, cũng không tìm ra căn cứ để trách y coi thường.
Hiện giờ nghĩ lại, tuổi còn trẻ mà có thể làm việc và đối nhân xử thế chu toàn đến mức đó, kỳ thật là một chuyện đáng sợ vô cùng. Có lẽ năm đó hắn không phải không thích Tạ Vấn Uyên, mà là mơ hồ sợ hãi người xấp xỉ tuổi mình này. Chỉ là trước nay đều không muốn thừa nhận thôi.
Tựa như hắn hiện tại căn bản đoán không ra Tạ Vấn Uyên rốt cuộc vì sao buông tha mình.
"Khi còn nhỏ cùng nhau theo thái phó học thơ phú ca từ, học trị quốc lý chính, tuy trên mặt không lộ, nhưng ta cứ cảm thấy ngươi thân cận với tam đệ hơn một chút, tuy không biết vì sao."
Đàm Nguyên Tấn chậm rãi nói: "Nhưng mà năm trước tam đệ xảy ra chuyện, ngươi vốn có thể giúp đỡ, lại không làm, ta liền cảm thấy cảm giác lúc trước đã sai rồi."
Tạ Vấn Uyên nhấp một ngụm trà, không nói gì.
"Sau khi rời khỏi Ấn Độ, ta ở trên thuyền suy nghĩ hơn một tháng, cho rằng ngươi chuẩn bị đầu nhập vào trướng Đàm Nguyên Ung, mượn cơ hội này suy yếu thế lực của Ngụy Hòa Triều và ta, nhưng những lời ngươi vừa nói lại không giống muốn giúp y, thậm chí, ngươi có lẽ còn nắm được nhược điểm của y, có thể dùng nó để kiềm chế, khiến y phối hợp với ngươi đối phó Ngụy Hòa Triều."
Đàm Nguyên Tấn nheo mắt nhìn Tạ Vấn Uyên, hồi lâu mới nói: "Tạ Vấn Uyên, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Hay là ngươi muốn trở thành Ngụy Hòa Triều thứ hai, muốn đạt được..."
Chưa nói xong, đã bị Tạ Vấn Uyên lạnh giọng cắt ngang: "Điện hạ, lời này không thể nói bậy được, nếu để người khác hiểu lầm, sẽ muốn lấy mạng vi thần đấy, vi thần chẳng qua chỉ muốn trung thành với hoàng thượng, trung thành với thiên hạ mà thôi, còn lại đều không nghĩ đến."
Đàm Nguyên Tấn cười nhạo một tiếng, hiển nhiên không tin, nhưng hắn lại không nói thêm gì.
Trong xe ngựa trầm mặc một lúc lâu, Đàm Nguyên Tấn mới nói: "Chuyện đến nước này, bản vương cũng không thể giãy giụa được gì, nếu ngươi chuẩn bị đối phó Ngụy Hòa Triều, lại không gây bất lợi cho bản vương, chi bằng để bản vương giúp ngươi một tay."
"Ồ?" Tạ Vấn Uyên nhướng mày.
"Trong tay ta có vài bức thư của Ngụy Hòa Triều và quốc vương Ấn Độ," đó là những thứ hắn hao hết tâm lực, thần không biết quỷ không hay mà có được, "Nhưng, ngươi cần phải bảo đảm Thái tử và Ngụy Hòa Triều sẽ không đối phó với ta."
Tạ Vấn Uyên cười một tiếng, tựa như nghe được chuyện hoang đường, đây không phải là muốn bảo vệ hắn, mà là muốn Tạ Vấn Uyên y đứng về phía hắn? Mấy bức thư? Ha.
"Điện hạ thật sự đánh giá cao ta rồi, ta tự bảo vệ mình còn mệt, sao thừa sức bảo vệ ngài được? Thay vì nói với ta những chuyện không thể, chi bằng nghĩ cách khác đi."
Thái tử ẩn mình đến nay, nhất định có hoàng thượng đằng sau bày mưu tính kế, vì sao quý phí có hàng loạt nhưng lại không được lập hậu, cố tình chọn con gái Bùi gia? Bùi gia, thân mang quan chức, nhìn như cùng ngồi một ghế với ngũ đại thương gia, nhưng thực tế há được vậy? Hoàng đế thực chất muốn thừa cơ khiến mấy hoàng tử tiếp cơ hội vội vàng đoạt quyền, chỉ cần nắm được sai sót lập tức lấy cớ bắt lấy thế lực đằng sau, đó ôm trọn quyền lực về tay đế vương, đợi sau khi chết giao cho Thái tử.
Những điều này chỉ từ chuyện Trác gia năm đó, chỉ một mình Thái tử biết, cũng có thể thấy được phần nào.
Trong cuộc tranh giành quyền lực của hoàng gia, tình thân đáng mấy đồng? Đáng tiếc mấy vị hoàng tử này đều không nhìn rõ, chỉ coi hoàng đế là phụ thân mà thôi.
Hoàng đế ra tay ôm quyền, Đàm Nguyên Tấn lại muốn tranh giành một phần, điều đó là không thể, trừ phi, hắn có thể tàn nhẫn như hoàng thượng và thái tử.
Sau khi nói chuyện xong với Đàm Nguyên Tấn, xe ngựa chuẩn bị tiến vào nội thành, Tạ Vấn Uyên không nói thêm gì nữa, Đàm Nguyên Tấn cũng trở lại xe ngựa của mình.
Sứ thần hồi triều, lại mang đến tin không tốt, tất cả quan lại, phó sứ và cả điện hạ đi sứ đều oán hận chỉ trích quốc vương Ấn Độ sớm đã cấu kết với đại thần trong triều, ý đồ mưu hại hoàng tử, sứ thần, bang giao hai nước tan vỡ, tất cả sứ thần, thậm chí cả Nhị hoàng tử trên người đều có những vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Vị đại thần kia lớn tiếng kêu oan, nói thẳng quốc chủ Ấn Độ bụng dạ khó lường, muốn Đại Chinh nội loạn, đồng thời đưa ra đủ loại chứng cứ.
Phong Trưng Đế giận dữ, hạ lệnh điều tra rõ việc này, cũng lệnh tướng sĩ đóng quân biên cương giữ nghiêm biên giới Ấn Độ.
Hạ lệnh điều tra xong, hoàng đế liền hạ thánh chỉ thưởng các đại thần xả thân đi sứ, trong đó cố ý nhắc đến việc đội thuyền Chung gia ở Hàng Châu liều chết bảo vệ Nhị hoàng tử và sứ thần, khen ngợi thuyền trưởng có tài lái thuyền xuất thần nhập hóa mới có thể một mình chống lại trăm ngàn người, tránh được sự truy bắt của hải quân, thoát khỏi Ấn Độ.
Sau đó hạ chỉ ban cho đội thuyền Chung gia "Hành Giang Lệnh" và "Hành Hà Lệnh", Vương công công bên cạnh Phong Trưng Đế đích thân mang thánh chỉ đến Hàng Châu.
Ngày thánh chỉ được ban xuống, mồng ba tháng năm, Tạ Vấn Uyên nhận được bọc đồ Chung Kỳ Vân gửi đến.
Ngoài một đống đặc sản nổi tiếng phủ Tùng Giang, còn có mấy trang thư.
Trong thư viết rõ thời điểm sòng bạc vận chuyển binh khí đến Đông Doanh Khẩu, lại nhắc đến việc Chung Kỳ Vân bẩm báo chuyện này với Khước Giang Tài, Giang Tư Thừa điều tra ra mấy chủ sòng bạc quả thật lai lịch kỳ lạ, nói là người Kiến Châu, nhưng giọng nói lại không giống chút nào.
Cuối thư, còn viết một câu: "Dù xa vạn dặm đường, mỗi người một nẻo, nhưng vạn sự tốt đẹp vẫn còn dài,... Hiện giờ thế sự thay đổi liên tục, ta biết huynh bận rộn đủ chuyện, nhưng Vấn Uyên huynh vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt. Chung Viễn Nhân gửi."
Ngày thứ ba, mồng sáu tháng năm, buổi lâm triều trao đổi không lâu, khi bãi triều còn chưa đến chính ngọ, ngồi trên xe ngựa, Tạ Vấn Uyên nghe thấy bên ngoài xe ồn ào, liền vén rèm xe nhìn ra.
Lại thấy trước cửa một cửa hàng dòng người chen chúc xô đẩy, thật náo nhiệt, nhưng không thấy rõ rốt cuộc là làm gì.
"Chỗ kia có chuyện gì?"
Người đánh xe bên ngoài nghe tiếng, cười đáp: "Ồ, đó là Thuận Phong Dịch và Thừa Phong Các mới khai trương, ta nghe nói vốn đã trang hoàng xong từ lâu, chỉ là chưa làm xong giấy tờ nên vẫn chưa mở cửa, có lẽ là đã làm xong mấy ngày nay, mồng sáu tháng năm lại là ngày lành, hôm nay khai trương cắt băng, cửa hàng tặng quà nên mới náo nhiệt như vậy."
Thuận Phong Dịch? Chung Kỳ Vân cuối cùng đã đưa cửa hàng đến đây rồi sao? Tạ Vấn Uyên khẽ cười, "Nghe giọng ngươi, dường như trước đó đã đi xem qua rồi?"
Người đánh xe sờ sờ mũi, thừa nhận: "Vừa rồi ở ngoài cung chờ đại nhân, ta nhàn rỗi nên đến xem qua một chút... Nếu đại nhân muốn trách phạt..."
"Không ngại." Tạ Vấn Uyên xua tay, đứng mấy canh giờ ngoài cửa cung quả thật rất nhàm chán, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, những chuyện này Tạ Vấn Uyên không cấm.
Dứt lời, y lại tỉ mỉ nhìn hai gian hàng kia, người đến người đi rất đông, tiểu nhị cũng bận rộn phát quà.
Nghĩ đến tính tình của Chung Kỳ Vân, Tạ Vấn Uyên khẽ thở dài, người này chỉ sợ sẽ chạy đến mất.
Nhưng, lần đầu tiên, Tạ Vấn Uyên hiếm khi đoán sai.
_________
R: Ui hehee dạo này Uyên meo nghĩ tới Chung ca ngày một nhiều nha. Chung ca mà biết chắc muốn bay lên trời =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro