
Chương 117: Sòng bạc
Edit: Rượu
_________
Thời điểm Chung Kỳ Vân biết Tây Bắc lại xảy ra chiến loạn là vào ngày thứ năm sau khi trở về thành Hàng Châu, mồng năm tháng tư năm Trọng Hồng thứ 22.
Tháng ba, tân vương Hồi Hột xé bỏ hiệp nghị hai nước ký chưa đầy một năm, xuất binh xâm chiếm Tây Bắc, đại tướng Tây Bắc Trương Nguyên Kích ra trận không rõ tung tích, quân Tây Bắc lại một lần nữa bại trận.
Tháng tư, tin tức truyền đến Giang Nam, lòng dân sục sôi, học sinh Giang Nam đông đảo, một đám văn nhân mặc khách "tâm hệ thiên hạ" tụ tập trước phủ nha Hàng Châu, ồn ào náo loạn, nói hoàng thượng dùng người không đúng, không phân biệt tốt xấu, dẫn đến quân Tây Bắc liên tiếp bại trận, nhất thời đường phố ồn ào náo nhiệt.
Chung Kỳ Vân vẫn luôn bận rộn công việc đội thuyền, vừa từ cảng Tùng Giang trở về liền nhìn thấy đầu đường người chen chúc, nghe học sinh hùng hồn mắng to mới biết chuyện này.
Đã mười hai ngày kể từ lần trước chia tay Tạ Vấn Uyên, từ Tuyền Châu đến Kinh Triệu đường xá xa xôi, gần bốn ngàn dặm, đoàn sứ giả lại đi chậm bằng xe ngựa, dù mỗi ngày không ngừng nghỉ tiến lên, ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể đến nơi.
Chung Kỳ Vân không biết Tạ Vấn Uyên bên kia đã biết tin này chưa, cũng không biết y thúc ngựa đêm ấy có đuổi kịp đoàn người không.
Cùng Tạ Vấn Uyên ở bên nhau mấy tháng, hắn tuy biết ít nhiều về tình hình trong triều, nhưng cũng chỉ là sơ qua, tin tức thời cổ lạc hậu, nếu không phải quan phủ cố ý muốn quảng bá chuyện ra thiên hạ, như vùng Hàng Châu này, tin tức chậm hơn cả tháng cũng là chuyện thường.
Chung Kỳ Vân cảm thấy không ổn, tình hình của người hắn yêu ở Kinh Triệu ra sao, hắn hoàn toàn không biết, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn đợi một tháng sau mới biết tin thì làm sao kịp?
Nghĩ đến đây, Chung Kỳ Vân vội vàng trở lại tòa lâu bốn tầng diện tích rộng lớn năm trước, tầng một mặt tiền là Thuận Phong Dịch của thành Hàng Châu, tầng hai là Thừa Phong Các, tầng ba và tầng bốn là nơi Chung Kỳ Vân dùng để tập hợp và phân tán tin tức về tất cả các lĩnh vực ngành nghề hắn sáng lập trong nước, nơi nghị sự, nói theo cách hiện tại, chính là trụ sở chính Hàng Châu.
Sau khi Lưu Vọng Tài từ Ấn Độ trở về, Chung Kỳ Vân không để cậu ta trở lại khu vực làm quản sự nữa, mà giữ lại Hàng Châu giúp hắn chuẩn bị công việc của Thuận Phong Dịch Hàng Châu và Hắc Kình Hào. Lúc Chung Kỳ Vân đến, tên này vừa ký xong một năm hợp đồng vận chuyển đường thủy với một cửa hàng ở tầng một.
Thấy Chung Kỳ Vân trở về, sau khi tiễn khách xuống lầu, Lưu Vọng Tài vội vàng chạy lên tầng ba báo cáo sự việc vừa rồi cho Chung Kỳ Vân.
"Vị kia là Lý lão bản tiệm tạp hóa Đồng Khánh, nhà ông ta vốn nửa năm trước ham rẻ đã ký hợp đồng với đội thuyền Chu gia, nhưng bên kia vận chuyển đường thủy xảy ra quá nhiều chuyện, trước đây còn dùng thủ đoạn ám muội khiến Lý lão bản tổn thất mấy thuyền hàng, kiện tụng nhiều lần đều không đòi lại được, lần này thấy phí vận chuyển của chúng ta hợp lý, liền ký hợp đồng một năm với nhà ta."
Chung Kỳ Vân gật đầu, tỏ ý đã biết, rồi hỏi tình hình đơn đặt hàng từ các nơi gửi đến gần đây.
Quả nhiên giống như hắn dự đoán, không chỉ riêng vùng duyên hải, ngay cả đơn hàng từ đất liền cũng tăng lên không ít.
"Ngươi đi bảo người thông báo cho quản sự các chi nhánh, bảo họ tùy thời bàn bạc với mấy thương đội trên đất liền, sau đó báo ta."
"Vâng," Lưu Vọng Tài nói, ta đi làm ngay."
"Ấy, chuyện này không vội, hiện tại hoạt động giảm phí vận chuyển mới qua bốn ngày thôi, mục đích chưa đạt, ngươi cuối tháng lại nói cũng được. Ta có một việc khác cần ngươi lập tức giúp ta làm."
"Chung ca cứ nói."
"Ngươi nghĩ cách xây dựng một đường thông tin đặc biệt tại đây trực tiếp cập nhật tình hình từ Kinh Triệu, dặn người gửi tin báo cho ta mọi chuyện từ Kinh Triệu, triều đình một cách nhanh nhất."
Lưu Vọng Tài nghĩ nghĩ, nói: "Thực ra thì cũng không khó, các châu phủ dọc đường từ Hàng Châu đến thành Kinh Triệu chúng ta đều đã thiết lập Thuận Phong Dịch, chỉ cần ở các nơi tăng thêm hai ba người đưa tin là được, nhưng có một vấn đề, Kinh Triệu là kinh thành của chúng ta, đại quan quý nhân đông đảo thật sự đặc thù, trong thành có một Phúc Uy tiêu cục là nơi đầu rắn, sau lưng có một vị quan tứ phẩm chống lưng, vẫn luôn cản trở chúng ta làm hạ tín ấn ở các châu phủ, cho nên thành Kinh Triệu cho tới bây giờ vẫn chưa xây dựng được Thuận Phong Dịch..."
Nói đến đây, Lưu Vọng Tài hối hận: "Nghĩ lại có chút hối hận, lúc ấy ở trên biển, đáng lẽ phải nhắc đến chuyện này với Tạ đại nhân, nếu có ngài ấy bảo đảm, chúng ta hà tất phải sợ vị quan tứ phẩm kia?"
Chung Kỳ Vân liếc xéo Lưu Vọng Tài một cái, buồn cười: "Ngươi sợ y đến mức đó, nói chuyện cũng không dám nói nhiều hai câu, còn dám đề yêu cầu với y?"
Lưu Vọng Tài nghe vậy cười hắc hắc: "Chẳng phải còn có huynh sao? Huynh nhắc với Tạ đại nhân phỏng chừng hiệu quả còn tốt hơn."
Chung Kỳ Vân khoát tay, cười nói: "Được rồi, chuyện này không cần lo lắng, chuyến này dù thế nào cũng coi như lập công, đến lúc đó hoàng thượng có thể khen ngợi một câu, chỉ sợ phủ nha Kinh Triệu sẽ vội vàng đến làm tín ấn cho chúng ta." Chung Kỳ Vân nói rồi nghĩ nghĩ: "Ngươi trước thu xếp ổn thỏa chuyện người đưa tin ở các châu phủ đã, Huân Dương gần Kinh Triệu hơn một chút, tạm thời bảo Thuận Phong Dịch ở Huân Dương chạy nhiều chuyến đến Kinh Triệu, chuyện này ngươi chọn người đáng tin cậy tự mình đi làm, không cần để lộ."
"Vâng."
Lưu Vọng Tài nói xong, Chung Kỳ Vân nhìn cậu, chậm rãi tiếp: "Ta từ Tùng Giang trở về lúc dạo bờ biển thấy Dương Hương Đông, Hương Đông bọn họ nói gần đây ngươi hay lui tới sòng bạc?"
Lưu Vọng Tài vừa nghe, liền cười: "Quả thật có lui tới mấy lần, nhưng Chung ca đừng hiểu lầm, đến đó không phải vì cờ bạc, cái sòng bạc đó hôm trước tìm tới nói là có chuyện làm ăn muốn hợp tác với nhà ta, nói là muốn vận chuyển một ít hàng hóa đến Đông Doanh Khẩu, phí vận chuyển sẽ tăng năm thành so với giá chúng ta báo, bảo ta đến đó xem một chút..." Nói đến đây, mặt Lưu Vọng Tài có chút nghiêm túc, thấp giọng nói với Chung Kỳ Vân: "Tổng cộng ta đến đó hai lần, nhưng bọn họ vẫn không cho ta xem hàng hóa, ngược lại miễn phí mời ta tham gia đánh bạc, thua họ chịu, thắng ta hưởng, Chung ca, ta cảm thấy có chút kỳ lạ, huynh cũng biết, trước đây ta cờ bạc phá sản ở Hàng Châu ai cũng biết, những người này bày ra bộ dạng như thể muốn ta lại nghiện, để ta nghe theo lời họ. Nếu không phải ta thật sự bỏ cá cược, chỉ sợ đã mắc mưu rồi."
Chung Kỳ Vân hơi trầm tư, lát sau mới nói: "Hôm nay bọn họ còn mời ngươi không?"
Lưu Vọng Tài gật đầu: "Tuy chúng ta với sòng bạc đó từ trước đến nay không oán không thù, nhưng ta nghĩ vẫn không nên đến nữa thì hơn, bản chất bọn họ đó ta sao không biết? Nhỡ có gian trá..."
"Đã có người miễn phí mời ngươi vui chơi, còn đưa ngươi ngân lượng, chuyện tốt như vậy sao có thể không đi?" Chung Kỳ Vân cười nói: "Ngươi cứ đi đi, giả vờ giả vịt một chút, bọn họ không nhận ra Giang Tư Thừa, ta bảo Giang Tư Thừa đi cùng ngươi, bảo đảm an toàn."
Mắt Lưu Vọng Tài vừa chuyển, hiểu ra: "Ý Chung ca là, muốn ta thám thính bọn chúng?"
Chung Kỳ Vân gật đầu: "Mặc kệ sòng bạc này nhắm vào đội thuyền của chúng ta, hay là nhắm vào gì khác, tóm lại là có người không muốn chúng ta sống tốt, chúng ta trốn được lần này, lần sau chắc chắn còn tìm cách gây sự, đợt này chúng ta nhìn ra manh mối, vậy thì cứ thế mà làm."
Lưu Vọng Tài gật đầu:" Huynh nói phải."
Chung Kỳ Vân trở về, Lưu Vọng Tài liền "không dám" ban ngày ban mặt ngang nhiên đến sòng bạc nữa, chỉ đợi màn đêm buông xuống, Thuận Phong Dịch đóng cửa cậu ta mới sốt ruột chạy đến sòng bạc, liên tiếp mấy ngày đều như vậy, đến khuya mới về nhà.
Màn kịch này, không lâu sau đã có người "truyền" đến tai Chung Kỳ Vân, Chung Kỳ Vân giận dữ, ngay bên đường, tức giận mắng Lưu Vọng Tài "không biết nông sâu", "làm hắn thất vọng".
Lưu Vọng Tài ấp úng hứa với Chung Kỳ Vân sẽ không bao giờ đi nữa, nhưng đêm khuya, trong sòng bạc vẫn có bóng dáng cậu ta.
Cuối tháng tư, sau khi xác nhận chuyện người đưa tin mà Chung Kỳ Vân sắp xếp với Lưu Vọng Tài, đêm tới, cậu ta lại đi sòng bạc. Sau khi rời đi dưới sự che giấu của thuộc hạ, hơn nửa đêm hai người lặng lẽ chạy đến cửa hông tòa nhà vắng vẻ ít người lui tới của Chung Kỳ Vân, lẻn vào trong.
Đêm khuya sương nặng, Chung Kỳ Vân nghe Lưu Vọng Tài nói xong, trầm mặc hồi lâu.
Lưu Vọng Tài khẩn trương nhìn Chung Kỳ Vân, không dám quấy rầy.
"Ngươi thật sự thấy, bên trong ẩn giấu binh khí?"
"Trong rương vàng bạc và đồ cờ bạc đó quả thật có giấu binh khí." Người đáp là Giang Tư Thừa, "Bọn họ giấu đồ trong rương, không dễ phát hiện, nhưng ánh hàn quang lưỡi dao lộ ra ở khe hở thì chắc chắn là binh khí."
"Có bao nhiêu?" Chung Kỳ Vân lại hỏi.
"Ít nhất hơn trăm rương."
Chung Kỳ Vân nhíu mày, hơn trăm rương binh khí quả thật không phải số lượng thường gặp, thời gian này Tây Bắc chiến loạn, các nơi trong nước đều kiểm tra rất gắt gao, Chung gia hiện giờ cũng xây dựng thương đội trên bộ, Chung Kỳ Vân tự nhiên hiểu rõ muốn vận chuyển những thứ này trên bộ về cơ bản là không thể, chỉ sợ không ra khỏi thành Hàng Châu được, cho nên những người này mới tìm đến vận chuyển đường thủy, nhưng vì sao cố tình muốn tìm hắn, Chung gia? Tự mình thuê hai chiếc thuyền chẳng phải càng an toàn hơn sao?
Chung Kỳ Vân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ đến Tạ Vấn Uyên. Hắn sợ những người này muốn mượn tay hắn, bôi đen Tạ Vấn Uyên.
"Sòng bạc này sao lại chứa nhiều binh khí như thế? Có biết nguồn gốc của nó không?"
Lưu Vọng Tài mở miệng: "Ta sống ở Hàng Châu hơn hai mươi năm, trong nhà tuy không phải đại gia, nhưng người thuộc tam giáo cửu lưu nào cũng từng tiếp xúc, nhưng chưa bao giờ nghe nói có sòng bạc như vậy."
"Vậy năm nay, sòng bạc này có hoạt động gì khác thường không, hay là thành Hàng Châu có thêm người nào đến?"
Lưu Vọng Tài lắc đầu: "Cái này thì không rõ lắm, chúng ta hiện giờ liên hệ với bọn họ rất ít, cũng chưa chú ý, nhưng mấy lão nhân gần đó hình như thấy mấy gương mặt lạ, có điều sòng bạc kẻ ra người vào là chuyện bình thường, cũng không biết trong đó có gì không đúng không."
Giang Tư Thừa hơi nhíu mày, nhắc nhở: "Mấy trăm rương binh khí không phải sòng bạc bình thường có thể kiếm được, trong đó nhất định có bí mật, hơn nữa nơi họ vận chuyển lại là Đông Doanh Khẩu, nơi sông lớn đổ ra biển, các châu phủ ven sông lớn đều không đơn giản đâu..."
Chung Kỳ Vân gật đầu: "Đúng vậy, nếu giấu binh khí, muốn vận chuyển, chúng ta tuyệt đối không thể vận chuyển, mặc kệ sau lưng có chống lưng cỡ nào, phàm chúng ta vận chuyển thứ này, bị người phát hiện, đều là tội lớn. Chỉ là, lại không thể để bọn họ phát hiện chúng ta đã nhìn ra vấn đề ..."
"Vậy phải làm sao cho phải?"
Chung Kỳ Vân nghĩ nói: "Trước ngươi cứ đồng ý miệng, đừng để bọn họ phát hiện, ngày mai, ta tìm cơ hội đi một chuyến phủ nha."
Lưu Vọng Tài gật đầu: "Chỉ có thể như vậy."
"Giang huynh, ngày mai huynh bí mật điều tra chi tiết về sòng bạc, còn cả những người lui tới sòng bạc xem có gì khác thường, mặc kệ có phát hiện hay không, đều lập tức báo ta."
"Được." Giang Tư Thừa gật đầu.
Ngày hôm sau, Chung Kỳ Vân không đến phủ nha Hàng Châu, mà đợi đến khi màn đêm buông xuống, mới đến bái kiến Khước Giang Tài.
Đợi trở lại đại trạch, Giang Tư Thừa đã đến, điều tra một ngày quả thật có chút thu hoạch.
Màn đêm buông xuống, Chung Kỳ Vân thắp đèn dựa bàn viết vài phong thư, sau đó trộn lẫn một đống đồ vật tự mình mang đến một "nhà dân" ở thành Hàng Châu.
Hai huynh đệ nhà nọ nhìn thấy Chung Kỳ Vân đưa tay nải đến, có hai bình rượu nhỏ Tùng Giang, một hộp bánh đào Tùng Giang phủ, một hộp măng tây lê nước. Một con vịt muối hương tương, trầm mặc một lúc lâu, nói: "Đây cũng là vật cực kỳ quan trọng?"
Chung Kỳ Vân nghiêm túc gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Làm phiền hai vị tiểu ca đưa đến tay Tạ đại nhân."
"......"
Đưa cái này... Chắc là... Sẽ không bị đại nhân trách cứ đâu ha...
_________
Hai vị tiểu ca kiểu: chắc không bị đại nhân chửi đâu ha...
Chung huynh: viết thư 1 khắc, chuẩn bị đồ cho Uyên meo 1 canh giờ: rượu, bánh, măng, vịt đặc sản Hàng Châu bé yêu mau ăn thử =)))
P/s: Tuy không biết nấu ăn nhưng xung quanh Vân ca toàn là đầu bếp, vẫn có thể chinh phục bé iu qua đường dạ dày, quả nhiên có tiền mua tiên cũng được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro