Chương 77: Tuyệt chiêu của Tề Long.
Kỳ thực, Hàn Kế Quân suy nghĩ quá nhiều, người thông minh chính là dễ dàng phạm sai lầm kiểu như vậy. Mấy câu nói vừa rồi của Lăng Lan chỉ đơn thuần là những lời an ủi bình thường, cũng không có ý gì khác, mà nguyên nhân vì sao lời nói của Lăng Lan lại có hiệu quả như vậy, chỉ có thể nói uy vọng của Lăng Lan ở tổ 072 quá lớn, khiến mọi người đều tin tưởng cô vô điều kiện.
Mọi người đi về phía sàn thi đấu của học sinh năm nhất, lúc này Tề Long lặng lẽ kéo tay Lăng Lan, theo bản năng Lăng Lan cũng bước chậm lại.
Nhìn xung quanh thấy không ai chú ý tới bọn họ, Tề Long mới nhỏ giọng hỏi:
"Lan lão Đại, vấn đề của cậu đã giải quyết xong chưa?"
Những người khác có thể không biết Lăng Lan gặp vấn đề, nhưng là người luôn tập luyện cùng Lăng Lan, Tề Long lại rất rõ ràng, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu khả năng khống chế của Lăng Lan sẽ xuất hiện vấn đề.
Trong lòng Lăng Lan ấm áp, khẽ gật đầu với Tề Long nói:
"Yên tâm, tớ đã không còn việc gì."
Lúc này Tề Long mới nở nụ cười an tâm: "Vậy là tốt rồi."
Rồi cậu đột nhiên nghiêm mặt nói: "Lan lão Đại, tớ sẽ toàn lực ứng phó."
Khi nói những lời này, chiến ý trong mắt Tề Long nồng đậm, giống như rất muốn đánh bại Lăng Lan một lần.
Lăng Lan gật đầu, tỏ vẻ bản thân nhận khiêu chiến.
Lúc này, cả hai người đồng thời cảm giác được liên lạc khí trên tay rung lên kịch liệt, ánh mắt hai người sáng ngời, đều biết cuộc chiến của bản thân đã chính thức bắt đầu.
Quả nhiên trên liên lạc khí xuất hiện số sàn đấu và thứ tự đấu. Tề Long đấu trận thứ 3 ở sàn đấu số 33 còn Lăng Lan đấu ở vị trí thứ 6 sàn đấu số 35.
"Lan lão đại, lần này tớ đấu trước cậu rồi."
Tề Long hưng phấn, như vậy cậu sẽ không lỡ mất cơ hội xem khả năng thi đấu của Lăng Lan.
Những người khác cũng thu được thông tin trận đấu, mọi người cùng xem tin tức, đột nhiên Hàn Tục Nhã kêu to:
"A a a, vì sao tớ là người đấu trận đầu tiên chứ, người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý mà."
Lạc Triều nhanh chóng an ủi nói: "Tớ không có hơn cậu đâu, tớ đấu trận thứ 2 này."
"Tớ cũng vậy!
"Tớ cũng vậy!"
La Thiếu Vân và Lý Tinh Hoằng đồng thời kêu lên, ba người khẩn trương vươn cánh tay đem liên lạc khí ra so sánh với nhau. Sau khi phát hiện sàn đấu của 3 người ở 3 nơi khác nhau mới thở phào nhẹ nhõm. Lạc Triều còn vỗ vỗ ngực mình, đem lo lắng trấn an xuống. Vận khí của mọi người cũng không quá tệ, không tự giết nhau ngay trận đầu tiên.
Tất cả mọi người đều hy vọng không đấu với đồng bọn của mình, không muốn đem đối phương làm cục đá kê cao chân mình.
Trận thứ 3 là trận đấu của Tề Long và Nguyên Du Vân, lôi đài của 2 người cũng không giống nhau. Trận thứ tư là Hàn Kế Quân và Hà Triều Dương, cũng ở lôi đài khác nhau khiến mọi người cùng nhẹ nhỏm.
Trận thứ 5 là Lạc Lãng, thứ sáu là Lăng Lan, đối với việc Lăng Lan trở thành người ra trận cuối cùng có thể nói là sự sắp xếp tốt nhất, Lăng Lan mạnh nhất, đấu cuối cùng khiến mọi người cảm thấy có nguồn dũng khí vô cùng lớn.
Người đầu tiên ra trận là Hàn Tục Nhã, cô đấu ở lôi đài số 32, đối thủ là một học sinh ban ưu tú hơi mập.
Học viện an bày cuộc chiến không bao giờ có 2 chữ vận khí, những đối thủ của học sinh ưu tú đều là những đứa trẻ của ban đặc cấp, đây cũng là một cách nhắc nhở học sinh muốn nghịch tập, bọn họ nhất định phải đánh bại học sinh ban đặc cấp mới có thể thay đổi tương lai của mình.
Hai đứa trẻ mập mạp cùng đứng trên một lôi đài khiến người khác cảm thấy vui vẻ, đặc biệt Hàn Tục Nhã, cực kỳ thích ăn thịt nên gần như chả thấy cổ đâu, chỉ thấy mỗi thịt núc nịch cực kỳ dễ thương.
Đương nhiên loại cảm giác này cũng chỉ có Lăng Lan mới thưởng thức, những đứa trẻ khác đều vẻ mặt khẩn trương nhìn lên lồi đài, chờ kết quả cuộc chiến của Hàn Tục Nhã, giờ phút này, bọn họ đều tin rằng nếu Hàn Tục Nhã thành công thì mang đến vận may cho cả nhóm.
Sự thật chứng minh, Hàn Tục Nhã cũng không làm bọn họ thất vọng, đối diện với một bé mập cũng không mang đến áp lực quá lớn cho Hàn Tục Nhã. Không bao lâu, Hàn Tục Nhã đã tìm được nhược điểm của đối phương, rồi nhanh chóng đánh hạ đối phương, lúc đối phương còn chưa đứng lên thì cô giống như một quả đạn pháo lao về phía đối phương.
"Oành!" Một tiếng động nặng nề vang lên, khung cảnh tiếp theo khiến cho đám người Lăng Lan đều hấp một ngụm khí lạnh, răng nanh phát đau.
Hàn Tục Nhã đã dùng ưu điểm cơ thể của bản thân để đè đối phương khiến đối phương hôn mê ngay lập tức, không thể phản kháng khi Hàn Tục Nhã cưỡi lên người.
Người giáo viên đạm nhiệm chức vụ trọng tài của trận đấu này cũng nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng kêu dừng, rồi tuyên bố Hàn Tục Nhã thắng trận này. Anh ta sợ nếu mình chậm một giây thì đứa trẻ đang ngất xỉu kia sẽ đi đời nhà ma ngay lập tức.
Hàn Tục Nhã đắc ý nhìn xung quanh rồi đi xuống lôi đài, Tề Long hỏi Hàn Kế Quân bên người:
"Các cậu được học chiêu thức mới à?"
Nhìn phương thức tấn công khiến người khác phát đau rằng này của Hàn Tục Nhã liền khiến Tề Long thắc mắc, dù sao những lần trước cũng chưa từng thấy chiêu này.
Hàn Kế Quân gật đầu nói: "Ừ, vì lần xếp lớp này, người lớn trong nhà đã an bày một cuộc huấn luyện để dạy bọn tớ một số chiêu mới để sử dụng."
Tề Long vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, chỉ sợ những gia tộc lớn khác cũng sẽ vì cuộc chiến này mà tiến hành huấn luyện thêm cho bọn trẻ, xem ra trận đấu xếp lớp này cũng không đơn giản như cậu nghĩ.
Tiếp theo tới Lạc Triều ra sân, việc huấn luyện thêm cho học sinh càng chứng minh cuộc thi xếp lớp này không đơn giản, thực lực của Lạc Triều tăng lên rõ ràng. Có thể nói thực lực của Lạc Triều mạnh hơn Hàn Tục Nhã. Cô bé đánh rất thông minh, không trực tiếp công kích đối phương mà dùng phương pháp đánh lâu dài, cố gắng tiết kiệm thể lực của bản thân, tìm nhược điểm của đối phương.
Đối thủ của Lạc Triều cũng là một học sinh của ban ưu tú, cậu ta đánh trụ cột rất vững, từng chiêu từng chiêu đều rất bình thường nhưng lại không lộ ra nhược điểm nào.
"Em gái của cậu gặp chút khó khăn rồi...."
Tề Long lo lắng nói, tuy cậu và Lạc Lãng có chút không hợp nhau, nhưng cậu cũng rất quan tâm đến bạn gái hay thẹn thùng Lạc Triều này, nhìn thế giằng co trên lôi đài cậu nhịn không được nói.
Nắm tay buông thõng của Lạc Lãng đã nắm chặt lại, cậu cũng rất lo lắng cho em gái nhưng cố tỏ ra bình tĩnh nói:
"Đừng vội, chờ một chút, chỉ cần tìm được nhược điểm, Lạc Triều nhất định có thể đánh bại đối phương."
Trong khoảng thời gian này Lạc Triều luôn nỗ lực, Lạc Lãng biết rất rõ, cậu cũng không hy vọng những nỗ lực của Lạc Triều chỉ là công cốc.
Trận đấu này có thể xem là trận đấu dài nhất của học sinh năm nhất, chờ lúc La Thiếu Vân và Lý Tinh Hoằng thi đấu trở về thì trận đấu của Lạc Triều vẫn chưa kết thúc. Mà giờ phút này, Tề Long và Nguyên Du Vân cũng nhận được thông tin lượt đấu của bọn họ cũng sắp bắt đầu.
Tề Long và Nguyên Du Vân vừa rời đi không lâu, thì tốc độ của Lạc Triều đột nhiên chậm lại, Lạc Lãng sắc mặt cũng biến đổi.
Cùng lúc đó đối thủ của Lạc Triều cũng sửng sốt, rồi lộ ra ánh mắt kinh hỉ, bước một bước dài muốn đánh vào ngực của Lạc Triều.
Lạc Triều tuy phản ứng nhanh nghiêng người tránh, nhưng vẫn bị đánh trúng vai trái, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hiện lên đau đớn. Nhưng tay trái của cô cũng không giảm tốc độ, nhanh chóng nắm tay phải đối phương.
"Không tốt!"
Đối thủ cảm thấy tay mình bị nắm liền biết không ổn, quả nhiên chiêu tiếp theo của Lạc Triều, cậu ta không tránh được. Không nghĩ tới một cô bé có vẻ nhu nhược lại chọn cách nhận một quyền để rồi lưỡng bại câu thương*.
*lưỡng bại câu thương: năng lực ngang nhau, đánh đến cả hai đều bị tổn thất.
"A! Lưỡng bại câu thương! Lạc Triều không có việc gì chứ."
Nhìn thấy một màn này, La Thiếu Vân, Lý Tinh Hoằng vừa trở về liền kinh hô, bọn họ rất thích em gái xinh đẹp này đó nha.
Lạc Lãng không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng nhìn trên lôi đài: lưỡng bại câu thương? Chưa hẳn!
Đối thủ của Lạc Triều đương nhiên không muốn ăn một quyền này, cậu ta nâng cánh tay còn lại lên, đưa ra trước ngực chuẩn bị đón đòn công kích của Lạc Triều. Trong suy nghĩ của cậu ta, khí lực của con gái trời sinh không mạnh, dùng một tay đỡ đòn là đủ rồi.
Nhưng khi cánh tay Lạc Triều đánh trúng cánh tay của mình, cậu ta liền cảm giác một cỗ lực rất lớn đánh tới, sau đó "rắc" một tiếng, cánh tay đang thủ trước ngực của cậu đột nhiên đau nhói, khiến cậu không nhịn được đau đớn mà kêu lên:
"A..."
La Thiếu Vân nuốt nước miếng: "Lạc Lãng, em gái cậu chẳng lẽ là quái nữ sao?"
Lực đánh này so ra còn mạnh hơn La Thiếu Vân rất nhiều, phải biết những đứa trẻ bây giờ đều được hấp thụ thuốc để tu bổ thân thể, tuy rằng không đến mức mình đồng da sắt, nhưng là cũng cứng rắn và dẻo dai, những ngoại lực bình thường không thể làm bọn họ bị tổn thương gì.
"Không phải, đây là tấc kính, bí thuật gia truyền của nhà bọn tớ!"
Lạc Lãng cũng không che giấu, nghiêm túc giải thích cho La Thiếu Vân .
Tấc kính cũng không phải là kỹ năng cao siêu gì, rất nhiều gia tộc đều có loại kỹ xảo phát huy lực lượng này, Lạc Lãng cũng không để ý bị người khác biết.
"Tiểu Tứ, công kích vừa rồi của Lạc Triều có quay lại được hay không?"
Lăng Lan ánh mắt sáng ngời, loại kỹ xảo phát huy lực lượng này rất hay, về sau có thời gian nhất định phải nghiên cứu mới được?
"Đã quay lại... Lưu xong."
Tiểu Tứ trả lời. Lăng Lan nhịn không được khen ngợi, Tiểu Tứ thừa lúc Lăng Lan không chú ý, liền đắc ý giơ tay V. Nó cũng sẽ không nói cho Lăng Lan biết, kỳ thực từ lúc Lăng Lan còn nhỏ đến bây giờ, bất kỳ thời gian nào dữ liệu của cô đều được lưu lại trong kho lưu trữ, lúc nào cũng có thể lấy ra, căn bản không có vấn đề.
Nhìn cánh tay của đứa trẻ kia đã bị gãy xương, giám khảo phụ trách trận đấu trực tiếp kêu dừng, tuyên bố Lạc Triều thắng.
Đối thủ của Lạc Triều tuy rằng có vẻ không phục, nhưng lại không thể thay đổi kết cục gì, chỉ có thể chảy nước mắt đi xuống lôi đài. Lúc nãy là do cậu ta không có khả năng nhẫn nại, cậu ta vốn không nên vội vàng, dù sao khả năng thắng lợi của cậu cũng cao hơn Lạc Triều rất nhiều.
Lạc Triều hưng phấn chạy về phía anh trai, Lạc Lãng một tay ngăn cái ôm của em gái vẻ mặt không thay đổi nói:
"Vì sao dùng biện pháp này?"
Tuy rằng em gái đã thắng cậu cũng rất vui vẻ, nhưng cậu cũng không muốn em gái dùng loại biện pháp lưỡng bại câu thương này.
Lạc Triều khiếp đảm nhìn Lạc Lãng: "Thể lực của em đã sắp cạn mà đối phương vẫn đánh rất vững, nếu không lộ nhược điểm thì với tốc độ của em không thể đánh trúng cậu ta được."
Lạc Lãng còn muốn lải nhải thêm vài câu nhưng đã bị Hàn Tục Nhã bên cạnh bất mãn ngắt lời:
"Có thể thắng là được rồi, chẳng lẽ cậu muốn Lạc Triều thua sao?"
Lạc Lãng nghẹn họng trân trối nhìn: "Không... Không phải."
Thôi cũng không trách Lạc Triều nữa, dù sao Lạc Triều cũng thắng rồi.
Lạc Triều âm thầm thở ra một hơi, cảm kích nhìn Hàn Tục Nhã, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc này của anh hai, cô cảm thấy rất áp lực. Cô lén lút nhìn về phía Lăng Lan, liền nhìn thấy Lăng Lan đang cười nhìn mình, trong mắt còn mang theo ý khen ngợi, nhất thời khuôn mặt cô bé đỏ bừng.
Cậu ấy.... Cậu ấy đang nhìn mình! Lạc Triều cảm giác cả người đều mê mang, tim càng đập mạnh hơn.
"Ế? Lão Đại, cái cô bé kia sau khi nhìn cô thì giống như bị choáng đó, nhất định là do cô trông quá dọa người rồi."
Tiểu Tứ nhớ tới bộ dạng của Lăng Lan khi lần đầu tiên gặp nó thì nhất thời hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro