Chương 72: Sự đáp lại vượt quá kỳ vọng.
Lăng Lan đi thì 3 người tiểu đệ phía sau cùng đi theo, rất nhanh bốn người Lăng Lan đã đi tới trước mặt Lý Anh Kiệt.
"Lâm Trung Khanh, sao cậu còn chưa mua đồ ăn về?"
Lăng Lan không khách khí hỏi.
Nếu đã muốn mượn thế thì phải để Lâm Trung Khanh biết, cái "thế" này cũng không dễ mượn như vậy, nên trả giá thì phải trả cái giá này, Lăng Lan không bao giờ làm việc không công.
Lời nói của Lăng Lan khiến vẻ mặt Lâm Trung Khanh giãn ra, cậu trả lời:
"Bạn học Lăng, thật xin lỗi, để cậu phải đợi lâu."
Ánh mắt Lâm Trung Khanh quét về phía đám người Lý Anh Kiệt, ý nói cho Lăng Lan biết người ngăn cản cậu mua đồ chính là những người này.
Lăng Lan rất phối hợp quay đầu nhìn theo tầm mắt Lâm Trung Khanh nhìn về phía Lý Anh Kiệt, Lăng Lan nhăn mày kinh ngạc nói:
"A! Hóa ra là bạn học Lý, có chuyện gì vậy? Cậu cũng có việc tìm Lâm Trung Khanh sao?"
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên giả tạo của Lăng Lan mà Lý Anh Kiệt giận đỏ mắt, rõ ràng đã thấy cậu ta mà còn trợn mắt nói nói dối như vậy, Lý Anh Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hóa ra là bạn học Lăng, đúng là có chút việc."
Muốn đóng kịch thì cùng đóng, cậu ta cũng không tin bản thân mình lại thua.
Lăng Lan gật đầu, tựa hồ thật vô tình nói:
"Vậy thì xếp theo thứ tự trước sau đi, bạn học Lý cậu hãy đợi bạn học Lâm làm xong việc của tôi đã rồi hãy đến tìm cậu ấy..."
Lăng Lan đột nhiên nghĩ tới cái gì bổ sung: "Thời gian hẳn là một tháng sau đi."
Cô ngượng ngùng nói: "Bạn học Lâm đã bại trong tay tôi thì cậu ấy phải phục vụ tôi 1 tháng mới được, bạn học Lý hẳn cậu rõ chuyện này nhỉ."
Lăng Lan nói khiến Lý Anh Kiệt tức xém chút hộc máu, đây là đang ám chỉ Lâm Trung Khanh đã được Lăng Lan che chở rồi.
Lý Anh Kiệt rốt cuộc duy trì không được mặt ngoài hòa hoãn, cậu ta xụ mặt xuống, âm lãnh nói:
"Lăng Lan, cậu thật sự muốn đối nghịch với tôi?"
Lăng Lan biểu cảm vô tội hỏi Lâm Trung Khanh:
"Bạn học Lâm, cậu có muốn hủy giao ước trước trận đấu của chúng ta không?"
Lâm Trung Khanh quyết đoán lắc đầu: "Không."
Lăng Lan vẻ mặt bất đắc dĩ, đối với Lý Anh Kiệt nhún vai nói:
"Bạn học Lý, không phải là tôi muốn đối nghịch với cậu, mà là bạn học Lâm không muốn vi phạm giao ước mà thôi."
Lăng Lan giống như muốn nhắc nhở Lý Anh Kiệt, cậu ta đã tìm sai người để tức giận rồi.
Nhìn bộ dạng này của Lăng Lan làm Lý Anh Kiệt càng tức giận, nhưng lại không thể phản bác, nhất thời khuôn mặt cậu ta càng đỏ thêm.
Lăng Lan cũng mặc kệ Lý Anh Kiệt đang tức điên, cô quay đầu nói với Lâm Trung Khanh:
"Sao cậu còn đứng đây, bọn tôi đang đói bụng lắm rồi đấy."
"Được, bạn học Lăng tớ sẽ đi mua cơm trưa cho cậu ngay."
Hành động của Lăng Lan đã vượt qua kỳ vọng của Lâm Trung Khanh, cậu có chút choáng váng không hiểu vì sao người như Lăng Lan, luôn không cho cậu sắc mặt tốt lại giúp cậu. Thật ra cậu chỉ hy vọng Lăng Lan có thể ra mặt nói cậu đang phục vụ cho cô để cậu có cớ thoát khỏi vòng vây của Lý Anh Kiệt.
Lăng Lan vừa lòng, cô ngượng ngùng cười với Lý Anh Kiệt sau đó mang Tề Long, Hàn Kế Quân, Lạc Lãng về chỗ cũ.
Lý Anh Kiệt lúc này tức điên, cậu ta muốn bắt Lăng Lan lại rồi từ từ giáo huấn, nhưng đáng chết cậu ta lại không nghĩ ra cái cớ gì được. Cậu ta cực kỳ căm hận vì sao bản thân lại học ở học viện đồng quân trung tâm. Nếu ở bên ngoài, cậu ta nhất định có thể dùng thế lực của mình để trị kẻ đáng giận trước mặt này, vừa vênh váo vừa tự mãn. Lúc này ở trong mắt cậu ta, cho dù Lăng Lan dùng thái độ gì cậu ta cũng cho rằng đó là khiên khích cậu ta.
Lão Đại tức giận đương nhiên đám đàn em phải ra mặt xả giận cho lão Đại. Một người mặc đồng phục màu trắng chân chó nhảy ra, may mà cậu ta còn biết Lăng Lan là người không dễ chọc, nên cũng không dám đụng vào, cậu ta hướng về phía Lâm Trung Khanh:
"Lâm Trung Khanh, cậu đứng lại, nếu dám rời đi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ."
Mấy đứa nhỏ ở đây đứa nào mà thiên kiều chi tử từ nhỏ, mở miệng chỉ biết uy hiếp người khác.
Nhưng...... ở trong học viện này, một kẻ như cậu ta lại nói ra lời uy hiến này, khiến tất cả học sinh đều bật cười trào phúng.
Tiếng cười nhạo khiến cho khuôn mặt của cậu học sinh mặc đồng phục màu trắng lúc xanh lúc hồng, trong một khoảng thời gian không hiểu vì sao mình lại bị cười nhạo.
Kỳ thực cũng không thể trách cậu ta, những học sinh vừa mới tiến vào học viện rất khó để có thể bỗng chốc thay đổi vị trí của bản thân, đặc biệt là những đứa trẻ kiêu ngạo nhị thế tổ này, chúng rất dễ quên thân phận của mình lúc này, phải nếm quả đắng mới có thể khiến chúng khắc cốt ghi tâm sự khác biệt ở học viện đồng quân và cuộc sống thực ngoài kia của chúng.
Ở nơi lấy thực lực để nói chuyện, thế giới cường giả vi tôn, tôn ti trật tự được phân theo màu của đồng phục thì những đứa trẻ mặc đồng phục màu trắng sao có thể uy hiếp một đứa trẻ mặc đồng phục màu đỏ, nếu như đội chấp hành của nhà trường mà biết chuyện này thì khẳng định kết quả của chúng cũng chả tốt đẹp gì.
Lý Anh Kiệt oán hận trừng mắt với kẻ người hầu không biết bản thân đã vi phạm nội quy nhà trường, ở ban 1 đặc cấp Lâm Trung Khanh dù không được ai nhìn tới những cậu ta vẫn là học sinh mặc đồng phục màu đỏ, nếu học viện biết chuyện này thì Lý Anh Kiệt biết nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Lâm Trung Khanh quay đầu lại, trào phúng nhìn về phía học sinh mặc đồng phục màu trắng:
"Tôi cũng muốn nhìn xem cậu có thể làm gì được tôi."
Cậu ở ban 1 đặc cấp bước từng bước khó khăn, nhưng điều đó không có nghĩa cậu sẽ bị một học sinh cấp khác bắt nạt, mặc đồng phục màu đỏ trên người, cậu phải có tôn nghiêm cần giữ với nó.
Người học sinh kia còn muốn nói cái gì nhưng Lý Anh Kiệt bên cạnh cả giận nói:
"Hà Phi."
Cảm giác được Lý Anh Kiệt tức giận, người học sinh gọi là Hà Phi cũng không dám nói tiếp nữa.
Lý Anh Kiệt nhìn về phía Lâm Trung Khanh, lạnh lùng hỏi:
"Lâm Trung Khanh, cậu thật sự quyết định?"
Lâm Trung Khanh gia thế bình thường, thực lực ở ban 1 đặc cấp cũng không thật sự xuất chúng, Lý Anh Kiệt nguyên bản còn muốn đem Lâm Trung Khanh trở thành học sinh ban 1 đặc cấp đầu tiên bị mình thu phục, sau đó làm bước đệm để khống chế những người khác. Đáng tiếc Lâm Trung Khanh này lại không biết phân biệt tốt xấu, ngay từ lần đầu đã cự tuyệt lời mời của cậu ta, còn quy phục đám người mà cậu ta ghét nhất.
"Đúng vậy, Lâm Trung Khanh tôi nói được thì làm được."
Lâm Trung Khanh thái độ cứng rắn, không để cho mình đường lui. Nếu như gặp chút khó khăn liền lùi bước thì cậu làm sao có thể sống trong phòng thí nghiệm mấy năm qua được. Lúc những đứa trẻ khác đang sống trong sự quan tâm của cha mẹ thì cậu đã phải học cách dựa vào chính mình, để sinh tồn, để có những thứ mà mình muốn.
"Được, một khi đã như vậy tôi cũng không ép buộc, làm khó người khác."
Lý Anh Kiệt dứt khoát, giống như thật sự bỏ qua cho Lâm Trung Khanh, cậu ta lạnh mặt đối với những người hầu bên cạnh nói:
"Còn đứng đây làm gì? Đều ngồi xuống ăn cơm đi."
Nhóm người hầu nào dám không nghe mệnh lệnh của Lý Anh Kiệt, cũng ào ào ngồi xuống ăn cơm.
Không còn bị bao vây, Lâm Trung Khanh rốt cục thở dài nhẹ nhõm, Lý Anh Kiệt có thể chủ động buông tha như vậy là tốt nhất. Bất quá cậu cũng không dám buông lỏng cảnh giác, cậu sợ Lý Anh Kiệt chỉ nói miệng chứ sau lưng vẫn đối phó với cậu.
Lâm Trung Khanh rất rõ ràng, lấy năng lực hiện tại của mình, cậu căn bản không thể chống lại Lý Anh Kiệt. Một khi Lý Anh Kiệt quyết định đối phó, cậu tuyệt đối sẽ không được tốt lành. Đây cũng là lý do cậu muốn quấn lấy Lăng Lan.
Đúng vậy, ngay ngày khai giảng đầu tiên Lý Anh Kiệt liền theo dõi cậu, mà cậu căn bản không muốn trở thành thủ hạ của kẻ khác. Cậu đã nhịn đủ trong suốt 6 năm sống trong phòng thí nghiệm rồi, khó khăn lắm mới có được tự do, cậu làm sao lại muốn chui đầu làm thủ hạ của kẻ khác chứ. Nhưng thực lực của cậu lại không thể đối đầu một mình với Lý Anh Kiệt nên cậu chỉ có thể hao hết tâm tư tìm một người giúp cậu giải quyết khó khăn này...
Lúc đầu Lâm Trung Khanh vốn là muốn đánh chủ ý lên 2 người Tề Long và Lạc Lãng. Tề Long và Lạc Lãng trong ngày khai giảng đầu tiên đã lưu loát đánh thắng người đứng thứ 5 trong cuộc thi đầu vào khiến Lâm Trung Khanh biết thực lực của hai người này chỉ sợ là nằm trong top 3 của trường, mà trong lúc vô tình, Lâm Trung Khanh liền nghe thấy Tề Long, Lạc Lãng có nhắc tới người đã xin nghỉ ngày đi học đầu tiên chính là lão Đại của bọn họ, lúc này cậu liền thay đổi chủ ý.
Đã có thể làm lão Đại của người thuộc top 3 thì chắc chắc thực lực của Lăng Lan không thể kém hơn Lý Anh Kiệt. Chỉ cần cậu có thể mượn thế của Lăng Lan, thì chắc chắn cậu có thể thoát khỏi Lý Anh Kiệt. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu quyết định khiêu chiến dành chỗ ngồi với Lăng Lan.
Kỳ thực ngay lúc cậu khiêu chiến, cậu đã biết mình thua chắc rồi. Cậu đã nghĩ kỹ, chỉ cần thua thì cậu có một tháng phục vụ đối phương, chỉ cần một tháng này Lý Anh Kiệt không làm phiền thì cậu cũng có đủ thời gian giảm sốc, cũng như trưởng thành để có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với Lý Anh Kiệt.
Một phen tính kế này quả thật đã phát huy tác dụng của nó. Tuy Lâm Trung Khanh không xác định Lý Anh Kiệt có phải đã buông tay thật sự hay chưa, nhưng về mặt ngoài, cậu có thể không cần đối mặt với Lý Anh Kiệt từng bước ép sát, có cơ hội thở dốc rồi.
Lâm Trung Khanh nghĩ tới đây thì hai tay nắm chặt lại, chỉ cần cho cậu đủ thời gian, cậu sẽ không cho người khác có cơ hội uy hiếp mình. Một suy nghĩ muốn trở thành người cường đại lại được thắp sáng trong lòng Lâm Trung Khanh.
Mà lúc này, Lăng Lan đang ngồi ở bàn cơm vừa nói chuyện với Tề Long vừa chờ Lâm Trung Khanh mang đồ ăn tới, vẻ mặt cô đột nhiên ngưng trọng, bất quá rất nhanh lại thả lỏng, tình trạng khác thường này chỉ chợt lóe qua khiến cho đám Tề Long không chú ý.
"Tiểu Tứ, đem biểu cảm lúc nãy của Lý Anh Kiệt phóng đại hết cỡ..." Trong ý thức, Lăng Lan ra lệnh cho Tiểu Tứ.
"Được, lão Đại!"
Tiểu Tứ rất hưng phấn, cuối cùng cũng có việc cho nó động thủ, nó không thể để mất chức vị tiểu đệ số 1 được.
Trong ý thức hải, ánh mắt ngoan lệ của Lý Anh Kiệt được Tiểu Tứ phóng đại, trên dưới, trái phải, gần xa, nhiều góc độ, các phương vị so sánh, rồi cuối cùng kết luận người mà Lý Anh Kiệt nhằm vào là Lâm Trung Khanh...
"Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tiểu Tứ vẻ mặt hào hứng hỏi.
Lăng Lan liếc mắt một cái: "Làm gì bây giờ? Kệ nó! Trở về nghỉ ngơi đi."
Nếu người Lý Anh Kiệt muốn đối phó là Lâm Trung Khanh thì cô cũng không cần phải hao tâm tốn sức nữa, đỡ mệt.
Lăng Lan cũng không phải là thánh mẫu, giúp Lâm Trung Khanh một lần là do cô thiện tâm mà thôi, còn việc Lâm Trung Khanh trải qua thời gian tiếp theo thế nào.... Cô không quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro