Chương 59: Lão Đại thật trâu bò
"Mở rộng phạm vi tìm kiếm." Hàn Kế Quân ra lệnh.
"Vâng !" Rất nhanh màn hình của liên lạc khí xuất hiện, hình ảnh của toàn bộ học viện đồng quân được chiếu lên, đương nhiên vị trí mà các cơ giáp hạ cánh cũng xuất hiện.
Hàn Kế Quân ấn nhẹ lên màn hình ảo, hình ảnh nơi Kế Quân chọn được phóng đại lên ở mức tối đa.
Hàn Kế Quân lại điều chỉnh vài góc độ, rất nhanh, một cơ giáp màu xám xuất hiện chính diện trước mặt. Ánh sáng chiếc lên cơ giáp khiến nó trở nên hùng vĩ, sống động vô cùng, mà trên ngực cơ giáp, một con chim đỏ rực bay lên giữa đám lửa như muốn thoát ra, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm sống động đến lóa mắt.
Trên cơ giáp tuy không có những vũ khí hạng nặng (thật ra là có, nhưng vì sợ bị cơ giáp cũng như hệ thống phòng ngự của học viện bắn rớt nên Lăng Tần đã để lại cho Lăng Vũ) nhưng hai thanh kiếm khổng lồ sau lưng cũng khiến cho nó trở nên uy vũ. Phải biết rằng, những cơ giáp bình thường chỉ được trang bị một thanh kiếm ánh sáng nhỏ, mà cơ giáp này lại có tới hai thanh lớn, có thể thấy được người khống chế cơ giáp phải là cao thủ trong chiến đấu.
Nhìn cơ giáp này được trang bị vũ khí khác với cơ giáp thông thường khiến Tề Long, Lạc Lãng thèm chảy nước miếng.
"Ớ? Có phải khoang điều khiển của cơ giáp màu xám bị mở ra hay không?"
Lạc Lãng mắt tinh, nhanh chóng phát hiện có sự biến hóa trong màn hình.
"Hình như là vậy, đáng tiếc hình ảnh hơi bé một chút, chúng ta không thấy rõ lắm." Tề Long vẻ mặt tiếc nuối.
Hàn Kế Quân không tiếng động liếc mắt khinh bỉ hai người một cái. Bất quá cậu cũng không mở miệng châm chọc, chỉ là phóng to hình ảnh để cả màn hình hiện lên hình ảnh khoang điều khiển.
Quả nhiên, khoang điều khiển của cơ giáp màu xám kia đã được mở ra, bọn họ liền nhìn thấy một đứa trẻ cúi người từ bên trong đi ra.
"A... Sao người này nhìn có vẻ quen quen nhỉ? "Tề Long không khỏi phản ứng lại, hỏi.
Lời này khiến Lạc Lãng và Hàn Kế Quân đồng thời khinh bỉ, kẻ đầu tiên xông lên nhận người ta là lão Đại mà bây giờ lại không nhận ra lão Đại của mình, hết cách.
Lạc Triều nhìn hình ảnh trong màn hình, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, hai mắt lóe sáng, cô bé cũng nhận ra người trong màn hình là ai. Chỉ có Hàn Tục Nhã là người duy nhất không nhìn màn hình ảo, lực chú ý của cô vẫn luôn tập trung trên người của Tề Long.
Lúc này, đứa trẻ trên màn hình rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
"A..... là Lan lão Đại!"
Tề Long rốt cuộc cũng nhận ra lão Đại của mình, vẻ mặt hưng phấn mà kêu lên:
"Quá trâu. Vậy mà trực tiếp ngồi cơ giáp đi đến nhập học! Lão Đại quá ngầu!"
Lúc này, tình cảm của Tề Long dành cho Lăng Lan như sóng cuồn cuộn không ngừng: 'Ai còn dám nói mình có lão Đại bưu hãn hơn ta nữa... Ha ha ha.'
Không chỉ có Tề Long bái phục, lúc này Lạc Lãng cũng không muốn tranh dành chức vị lão Đại với Lăng Lan nữa. Đều là những đứa trẻ mới sáu tuổi mà sao sự khác biệt lớn như vậy. Ngẫm lại thì bọn họ cũng chỉ có thể nhìn cơ giáp qua màn ảnh 3D đã thèm nhỏ dãi rồi, mà người ta thì dùng cơ giáp làm phương tiện đi lại luôn, còn muốn người khác sống không? Được rồi, cậu ta không nghĩ nữa, nếu không cậu ta sẽ tức chết.
Lạc Lãng suy nghĩ cẩn thận, quyết định không lãng phí thời gian tranh vị trí lão Đại với Lăng Lan nữa, quyết định thành thành thật thật làm một tiểu đệ tốt, sau đó thỉnh cầu Lan lão Đại cho cậu thử tiếp xúc với cơ giáp, chỉ cần nghĩ tới việc mình có thể chạm vào cơ giáp thực, máu huyết trong lòng Lạc Lãng sôi trào, hai mắt sáng rọi.
Hà..... kỳ thực đây phúc lợi khi làm đàn em của người ta, thật quá tốt.
Hàn Kế Quân biểu cảm lại không giống hai cậu bạn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành đoàn. Trong đầu óc chỉ có một câu hỏi, rốt cuộc Lăng Lan là ai? Ngồi cơ giáp tới, tuy cũng khiến Hàn Kế Quân ngưỡng mộ nhưng lại không mãnh mẽ như Tề Long và Lạc Lãng, điều khiến Hàn Kế Quân thật sự sợ hãi chính là thái độ mà học viện đồng quân trung tâm phản ứng với tình huống này.
Tề Long, Lạc Lãng có thể không biết điều này có nghĩa là gì nhưng Hàn Kế Quân lại biết rất rõ ràng. Điều khiển một cơ giáp đến phạm vị của học viện đồng quân trung tâm chính là hành vi tự sát. Nếu sau khi phát ra tín hiệu cảnh báo mà cơ giáp đó vẫn tiếp tục tiến vào thì ngay lập tức sẽ bị tên lửa của học viện bắn hạ, làm gì có chuyện cơ giáp của học viện bay ra nghênh đón. Đương nhiên sáu cơ giáp trắng bay ra chính là để giám sát cơ giáp màu xám kia, nhưng cho dù là vậy thì một màn này chắc chắn không bình thường, nó thể hiện gia thế của Lăng Lan không đơn giản.
Thời điểm khảo nghiệm nhập học, Hàn Kế Quân cực kỳ bội phục với khả năng ưu tú của Lăng Lan, không chỉ năng lực phỏng đoán mà còn khả năng thực chiến năng cũng rất cao, vậy nên việc người anh em Tề Long muốn nhận Lăng Lan làm lão Đại cậu ta cũng không phản đối. Bất quá bây giờ thì khác, chỉ sợ thân phận của Lăng Lan có vấn đề, cậu ta nhất định phải cân nhắc lại có nên nhận Lăng Lan làm lão Đại hay không, không thể để có thứ làm ảnh hưởng xấu tới cậu ta và Tề Long được...
Hàn Kế Quân vẫn nhớ lời dặn của cha cậu ta, cục trưởng cục tình báo Liên Bang, vẫn luôn dạy cậu ta phải cẩn thận với bất cứ người nào tiếp cận bản thân, cho dù là bạn đồng trang lứa cũng phải cẩn thận, ở vị trí của bọn họ, nếu không cẩn thận nhất định sẽ trở thành quân cờ cho kẻ khác...
Lúc này, ở nơi khác, Lăng Lan cũng vừa nhảy xuống từ khoang điều khiển. Rốt cuộc cũng đứng được trên đất, tâm cô cuối cùng cũng được an ổn.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc cao hứng, cô phải khống chế hai chân mình, để cho nó đứng yên không run rẩy nữa. Là một người được cả gia tộc hy vọng, cô không thể để người nhà thấy nhược điểm của bản thân được.
Lăng Lan hít sâu một hơi, tự thôi miên chính mình không sao rồi, mới cười cứng ngắc vẫy tay với Lăng Tần còn đang ở trong khoang điều khiển. Ông không thể đi tiếp giúp cô hoàn thành thủ tục nhập học, trường học không cho phép vũ khí có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của học sinh như cơ giáp ở quá lâu trong khuôn viên nhà trường.
Nhìn đến sáu cơ giáp bên cạnh như hổ rình mồi, Lăng Tần biết không thể kéo dài thời gian hơn nữa, đành lưu luyến rời đi dưới sự hộ tống của các cơ giáp. Ông nhanh chóng rời đi như vậy vì ông biết không có nơi nào an toàn bằng học viện đồng quân trung tâm, khả năng phòng hộ của bọn họ thậm chí còn mạnh mẽ hơn nhóm tử sĩ Lăng gia, ông rất yên tâm.
Lăng Tần rất rõ ràng nơi này không nên ở lại lâu, vạn nhất bị kẻ thù Lăng gia biết được nhược điểm này, đến lúc đó Lăng gia sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Dù sao Lăng gia bây giờ đã không còn giống với Lăng gia lúc Lăng Tiêu còn là gia chủ, những mối quan hệ trước đây, bây giờ cũng đã bị phá vỡ, biến mất không còn. Nói đến cùng, đây cũng là do gia tộc không có cường giả*, mà Lan thiếu gia thật sự còn quá nhỏ, không thể chịu được sóng gió này nên bọn họ chỉ có thể im hơi lặng tiếng, không làm việc gì khiến người khác quá để ý.
*cường giả: người mạnh
Lăng Lan tiễn Lăng Tần với sáu cơ giáp giám sát đi, lúc này cô mới có hứng thú đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Nơi cô đang đứng là một khu rừng tùng thưa thớt, nơi đây giống như không có người, hơn nữa cũng rất kín đáo, rộng đến mức có thể để mười cơ giáp cùng đáp xuống một lượt. Quả nhiên đây là một nơi tốt để che dấu...
Cô nghĩ mình cần phải chọn một hướng đi để có thể ra ngoài, nếu gặp người khác thì có thể hỏi xem nơi làm thủ tục nhập học ở chổ nào. Đã xác định được những việc cần làm, Lăng Lan cũng không lo lắng nữa, chỉ là nếu người khác biết được cô dùng cơ giáp đi học thì nhất định cuộc sống học tập ở học viện này của cô sẽ bị ảnh hưởng, cô vẫn thích là một Lăng Lan bình thường không người chú ý hơn.
Nhìn đến Lăng Lan chuẩn bị đi ra, Hàn Kế Quân quyết đoán đóng liên lạc khí, cậu nói với bọn Tề Long:
"Chúng ta cùng nhau đi đón Lan lão Đại đi."
Lúc này Hàn Kế Quân xem như đã suy nghĩ cẩn thận lại. Lúc trước khi còn trong một tổ khảo nghiệm, bọn họ chưa từng nói thân phận của bản thân cho nhau, bọn họ không biết Lăng Lan là ai hay đến từ tầng lớp nào, như vậy Lăng Lan cũng không thể biết được chuyện của bọn họ, rất công bằng. Nhưng bây giờ cậu lại rối rắm thân phận thực của Lăng Lan thì có chút hẹp hòi, Hàn Kế Quân rất thông minh lựa chọn buông.
Mà cho dù Lăng Lan thật sự là người mà bọn họ không nên quen thì sao, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian để quyết định, không vội. Hàn Kế Quân quyết định thờ ơ một thời gian rồi lại nói.
Nghe Hàn Kế Quân muốn đi đón lão Đại, Tề Long là người đầu tiên hưởng ứng:
"Được, lát nữa tớ phải hỏi lão Đại có thể cho tớ ngồi cái cơ giáp lúc nãy được hay không."
Tề Long nói đến cơ giáp thì tinh thần hưng phấn.
Lạc Lãng tuy không lên tiếng phụ họa, nhưng trong mắt cũng hiện lên vẻ mong muốn không thể nghi ngờ, cậu ta và Tề Long có cùng suy nghĩ .
Hàn Kế Quân nghe Tề Long nói, mở miệng muốn nói gì, nhưng sau đó lại dừng. Trong đầu cậu ta một ý nghĩ chợp lóe: 'Có thể nương theo câu hỏi của Tề Long mà phán đoán tâm tư của Lăng Lan...'
Lăng Lan đi được nửa tiếng thì loáng thoáng nhìn thấy một vài tòa nhà, cô vui vẻ, cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng này.
Đúng lúc này Lăng Lan đột nhiên nhướng mày, tay phải tự nhiên để vào trong túi áo, nắm lấy khẩu súng laser trong đó.
Trong bộ quần áo, các cơ bắp của Lăng Lan cũng sẵn sàng, chỉ cần cô cảm giác được nguy hiểm, cho dù là súng laser trong tay hay thể thuật, cô đều chuẩn bị sẳn sàng tập kích quân địch, bảo vệ bản thân.
"Lão Đại.... rốt cuộc cũng tìm thấy cậu rồi." Từ bên ngoài, giọng nói lớn tiếng của Tề Long truyền tới.
Lăng Lan trực tiếp đen mặt. Cô buồn bực nghĩ: 'vì sao vừa tới trường liền đụng mấy đứa trẻ này? Cô căn bản không muốn thu tiểu đệ, làm lão Đại gì mà? Phải làm sao bây giờ?'
Trong lúc Lăng Lan muốn giả vờ không nghe, đi về hướng khác thì Tề Long đã chạy tới xuất hiện trước mặt cô.
Được, trốn không thoát. Cô thở dài, tay phải tự nhiên rút ra khỏi túi áo, hữu khí vô lực vẫy vẫy tay về phía Tề Long tỏ vẻ đáp lại. Cùng lúc đó, thân thể lên dây cót của cô cũng thả lỏng, đối mặt với đám trẻ ngây thơ này, cô thật sự cảnh giác không nổi.
"Lão Đại, vừa rồi cậu thật sự quá trâu, vậy mà ngồi cơ giáp đến trường."
Tề Long nói câu đầu tiên liền đánh vỡ tính toán Lăng Lan.
"Còn có ai biết chuyện này nữa không?"
Lăng Lan hung tợn trừng mắt nhìn Tề Long, khiến Tề Long im miệng. Nếu thật sự mọi người đều biết, cô chỉ đành phải thiết kế lại hình tượng mới trước mặt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro