Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Vẫn là con gái


Biết Lăng Lan không trách cứ nó, cơ giáp học tập âm thầm cao hứng, nhưng khi nghe câu hỏi này của Lăng Lan, nó liền nôn nóng nói:

"Cô đã hai ngày liền không tỉnh rồi, không tra được bất kỳ nguyên nhân nào, mẹ cô cực kỳ lo lắng đến ăn cũng không vô. Bọn họ quyết định nếu một ngày nữa mà cô vẫn không tỉnh lại thì sẽ đem cô đi bệnh viện. Mà theo ý bọn họ, nếu đem cô đến bệnh viện thì có rất nhiều phiền toái xảy ra. Ta ngẫm lại thấy không ổn, liền đến đây đánh thức cô."

Lăng Lan cả kinh, cô không thể đến bệnh viện được. Không biết khoa học kỹ thuật ở đây thế nào, nếu kiểm tra ra trong đầu cô có tiểu gia hỏa này thì chờ đợi cô khẳng định là kết cục làm chuột bạch. Cô không muốn như thế chút nào.

Vì để cô có cuộc sống an toàn và tự do, Lăng Lan không kháng cự nữa, cô gào to, nhắc nhở người bên ngoài, cô đã tỉnh.

Lăng Lan chỉ nghĩ tùy tiện phát ra âm thanh mà thôi, không nghĩ rằng lại là một âm thanh kinh thiên động địa......

Giọng trẻ con thiếu chút nữa bị dọa, nó hơi sợ hãi, hỏi: "Cô làm gì mà muốn kêu bi tráng như vậy?"

Bị chính âm thanh của mình làm cho kinh sợ, Lăng Lan lập tức xấy hổ: "Đói quá thôi......"

Thua ở nhu cầu bản năng của cơ thể, Lăng Lan tránh không được muốn khóc. Phải biết rằng, cô dự định làm một bảo bảo văn nhã đáng yêu, khiến cha mẹ vui vẻ, hiện tại... xem ra kế hoạch bị ngâm nước nóng* rồi.

*ngâm nước nóng: thất bại, không thành công.

Có thể phát ra âm thanh kinh thiên động địa như vậy, cùng với hình tượng văn nhã đáng yêu của cô, một trời một vực...

Lăng Lan kêu lên bi thương như vậy,  làm người đang nghỉ ngơi bên cạnh cũng bừng tỉnh. Lam Lạc Phượng vùng dậy, đến ôm con gái vào lòng, trong mắt vừa mừng vừa sợ.

Lam Lạc Phượng mừng vì khi con gái rốt cuộc cũng có động tĩnh, nhưng lại sợ  vì con gái khóc thê lương như vậy, không biết có phải có chỗ nào không thoải mái không?

Bác sĩ tử sĩ ở cách vách vẫn luôn chờ đợi, vọt tiến vào, nghiêm túc kiểm tra, xong Lăng Lan chỉ vì đói quá mà thôi.

Lam Lạc Phượng vui vẻ nhìn bảo bảo liều mạng bú sữa trong ngực mình, tâm trạng thấp thỏm rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Rốt cuộc bú xong...... Không, là ăn cơm xong, Lăng Lan lúc này mới có sức lực mở to mắt quan sát xung quanh.

Đây là một căn phòng ngủ, rất lớn, Lăng Lan đầu nhỏ ngó quanh một vòng, nhưng cũng không thể nào nhìn hết toàn bộ căn phòng, có thể thấy được phòng ngủ này lớn cỡ nào.

Phòng ngủ được trang hoàng rất nhẹ nhàng thoải mái, Lăng Lan đầu tiên cảm giác, cô cùng với người mẹ ở kiếp này đang nằm trên chiếc giường rộng rãi, đủ để cô lăn qua lăn lại mấy vòng, nhưng trong điều kiện cô có thể lăn.

Ở đầu giường không có giống như kiếp trước có mấy cái tủ đựng, mà chỉ có mấy cái vật thể kim lại dựng ở góc tường, nó có chút kỳ quái, giống như người máy vậy.

Ở trong phạm vi tầm mắt của Lăng Lan, cô không nhìn thấy tủ quần áo, tủ sách vv.., mà chỉ nhìn thấy mấy cái căn bản không liên quan đến phòng ngủ, trừ chiếc giường.

Lăng Lan đối với việc này không nghĩ nhiều, rốt cuộc đây cũng là vạn năm sau, ai biết sinh hoạt ở thế giới này phát triển như thế nào, nhưng cô chắc chắn chỉ cần qua một thời gian cô sẽ tìm ra đáp án, cô không cần sốt ruột.

Trong phòng còn có một người phụ nữ, tuổi khá cao, luôn canh giữ ở bên người mẹ cô. Lăng Lan tò mò mà liếc mắt xem xét một cái, cô phát hiện bà ấy trông có vẻ hòa ái, nhưng biểu tình rất thận trọng, không giống trưởng bối trong nhà, có khả năng là một nữ nô bộc

Thấy vậy, tâm tình Lăng Lan vui sướng, điều này chứng tỏ cô sinh ra trong một gia đình có điều kiện không tồi, về sau cô không cần vì thiếu tiền mà phát sầu nữa, thật quá tốt. Kiếp trước vì tốn nhiều tiền khám bệnh mà cô rất phiền lòng, nay không phải lo nghĩ nữa quả nhiên thật nhẹ nhõm.

Lăng Lan lúc này không biết, có đôi khi gia cảnh có quá nhiều tiền thì phiền não càng nhiều hơn. Đương nhiên đây là nói sau, bây giờ không tính.

Quan sát xong tình huống chung quanh, Lăng Lan lúc này mới đem tầm mắt nhìn người phụ nữ đang tươi cười nắm tay nhỏ của cô. Đây là mẹ của cô ư, thật là một đại mỹ nhân, dù cô có là con gái thì cũng mê đắm nhan sắc này.

Lăng Lan rất vừa lòng, này đại biểu khi lớn lên, nhan sắc của cô sẽ không quá kém, không cần thành đại mỹ nhân, chỉ cần là tiểu mỹ  nhân cũng rất tốt rồi. Không ai là không muốn lớn lên xinh đẹp cả.

Lúc này, một người trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi đến bên mép giường, cung kính nói với mẹ cô, Lam Lạc Phượng, rằng:

"Phu nhân, tôi đã sắp xếp thỏa đáng từ chính phủ đến quân đội rồi. Một tháng sau, Liên Bang sẽ công bố quyền thừa kế của Lang Lan thiếu gia."

Ngữ khí của Lăng Tần có chút nặng nề, nếu có thể, họ mong trụ của cái nhà này vẫn như cũ tồn tại, vì phu nhân và tiểu thư che mưa chắn gió, chứ không phải như bây giờ, tiểu thư phải che giấu thân phận mà sống.

Lăng Lan thiếu gia? Lăng Lan nghe thấy tên mình, nguyên bản tinh thần đang có chút mệt mỏi, nay hoàn toàn tỉnh táo. Kiếp này thế nhưng có nam nhân trùng tên với cô ư? Đột nhiên Lăng Lan nghĩ đến, cô còn chưa biết tên của cô ở kiếp này.

Lam Lạc Phượng nghe Lăng Tần nói, hốc mắt lại lần nữa đỏ lên, nước mắt cứ như vậy rơi xuống:

"Lăng Tiêu nhất định sẽ cao hứng."

Lam Lạc Phượng biểu hiện làm nữ nô bộc bên cạnh cả kinh, bà đi lên khuyên giải, thật vất vả mới trấn an được Lam Lạc Phượng.

Lam Lạc Phượng lau nước mắt, nén bi thương, cô biết chính mình không thể gục ngã lúc này, còn những thứ của Lăng Tiêu và tiểu Lăng Lan cần cô bảo hộ nữa, liền tính Lăng Lan kế thừa hết thảy công huân của Lăng Tiêu thì cho đến lúc Lăng Lan trưởng thành, còn một chặng đường dài phải đi, mà chặng đường này có khả năng rất nhiều nguy hiểm, cô không thể thiếu cảnh giác được.

Lam Lạc Phượng cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ của Lăng Lan, nói:

"Lăng Lan, con mẹ, mẹ thật sự xin lỗi con, từ nay về sau, con là thiếu gia Lăng gia, cũng chỉ có thể là thiếu gia Lăng gia!"

Lam Lạc Phượng trong lòng đối với con gái áy náy vô cùng, nhưng trong ánh mắt kia lại kiên quyết không dao động.

Lam Lạc Phượng nói làm Lăng Lan có chút hỗn loạn: Lăng Lan thiếu gia? Là cô sao? Chết tiệt, cô thế nhưng đầu thai thành con trai? Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đâu đấy......

Có lẽ hai ngày nay Lam Lạc Phượng vẫn luôn lo lắng Lăng Lan, thân thể có chút mệt mỏi, sau khi xử lý xong mọi việc, cô liền thiếp đi.

Lăng Lan chờ nữ nô bộc kia ra ngoài, liền lén lút hướng phía dưới kiểm tra giới tình của bản thân.

Bình! Lăng Lan lập tức bình tĩnh.

Còn tốt cô là con gái, phía dưới không có xuất hiện thêm đồ vật kỳ lạ.

Đương nhiên Lăng Lan cũng thật cao hứng, tên của cô vẫn là Lăng Lan, dù sao cũng kêu hơn hai mươi năm, đột nhiên đổi tên khác, cô có chút không quen.

Bất quá, không chờ cô cao hứng lâu, cô liền lâm vào một mảng lo lắng.

Nếu cái từ thiếu gia này có ý giống như cô nghĩ, thì có lẽ có sự tình nào đó. Cô suy đoán chắc chắn phải có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó khiến cô phải sống dưới thân phận con trai.

Lúc nãy cô thấy rõ điểm áy náy trong mắt của mẹ cô, chứng tỏ tình huống lúc này thật sự không xong rồi, chỉ khi cô trở thành "thiếu gia" mới có thể xoay chuyển tình thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro