Chương 46: Có sợ không?
Chương 46: Có sợ không?
Câu hỏi của 413 không được đối phương trả lời, nghênh đón anh ta là một đợt đạn công kích.
"Chết tiệt! Mở ra Khải Quang thuẫn*."
Số 413 rống giận, đối phương rõ ràng muốn giết người diệt khẩu, không muốn bọn họ có con đường sống mà.
*giống lá chắn bảo vệ bằng ánh sáng ấy.
Lúc này bên cơ giáp đối địch, thấy 413 cũng được trang bị Khải Quang thuẫn cao cấp thì phẫn nộ nói:
"Vì sao phản quân lại có loại vũ khí này? Xem ra tin tức chúng ta nhận được là không sai, trong nhóm lãnh đạo cao cấp của Quân đội có người phản bội Liên Bang. Mọi người tiếp tục tăng hỏa lực áp chế phản quân, mau chóng đánh vỡ Khải Quang thuẫn rồi giết hết bọn chúng cho tôi, đội trưởng có lệnh không cần tù binh."
"Dạ!" Theo một tiếng này, hỏa lực viễn trình bắn ra càng lúc càng mạnh, ép cho tiểu đội 413 gần như không thể động đậy.
"Đội trưởng, làm sao bây giờ?" Người nhận nhiệm vụ mở Khải Quang thuẫn ngăn cản công kích viễn trình của đối phương, hỏi.
Bọn họ mặc dù là lão binh, là những chiến binh huyết sát từ trên chiến trường trở về, có thể vô tình chém giết địch quốc nhưng những người trước mặt này lại là đồng đội của họ, bọn họ không thể xuống tay được.
"Số 3 liên lạc tổng bộ, số 5 ẩn nấp, những người khác theo tôi!"
Số 413 quyết đoán ra lệnh sau đó rút quang kiếm từ sau lưng lao về phía đối phương.
413 rất rõ ràng, đối phương có lẽ chỉ là con tốt bị cấp trên lợi dụng, căn bản không biết hành động của bản thân là sai lầm. Nhưng dù vậy... anh ta cũng không thể mềm lòng, anh ta không chỉ có một mình, theo anh ta còn có 5 người nữa, anh không thể để sự do dự của bản thân khiến tất cả hy sinh được. Huống chi, người mà bọn họ muốn giết lại là một đứa trẻ vô tội, đây là việc anh ta tuyệt đối không thể tha thứ ...
Đội trưởng quả quyết cũng biểu hiện tinh thần của cả đội, trên chiến trường không bao giờ có thứ gọi là do dự hay mềm lòng, chỉ ác và ác hơn nữa mới có thể là người sống sót cuối cùng.
Đội cơ giáp bên kia thấy bốn cơ giáp mở ra Khải Quang thuẫn từ bên này vọt đến thì kích động, người đội trưởng đi đầu hừ lạnh một tiếng nói: "Nổ súng."
Theo sau một tiếng này, sáu con rồng lửa được bắn ra từ sáu cơ giáp, lao về phía bốn người 413.
Tiếng súng thanh thúy vang lên, sáu con rồng lửa lập tức nổ mạnh, sau đó tiếng nổ đạn pháo liên tiếp vang lên, mặt đất chấn động, khiến cả hiện trường khói bay mù mịt.
Nguyên lai số 5 vẫn luôn ẩn núp đã dùng súng ánh sáng từ tay phải bắn về phía 6 con hỏa long khiến chúng phát nổ, giúp yểm trợ bốn người 413 từ đó thoát được một kích của đối phương.
Trong màn hình đều là một mảng khói bụi, điều này làm cho chỉ huy đội công kích bên kia do dự, đây có nghĩa là bọn họ đã tiêu diệt đối phương thành công hay là bị chặn lại, không chờ hắn ta điều tra ra thì cơ giáp đã khẩn cấp cảnh báo:
"Nguy hiểm, nguy hiểm, đang bị quân địch nhắm trúng, né tránh, né tránh..."
Phản ứng đầu tiên của hắn ta là nhanh chóng lui ra phía sau, bởi vì hắn đã nhìn thấy một cơ giáp từ trong khói bụi lao về phía hắn ta.
Hắn kích động giơ súng ánh sáng của mình lên, liều mạng bóp cò, hoàn toàn quên tránh né, hắn muốn dùng lượt công kích này để làm đối phương lui lại hoặc ngừng công kích.
Chỉ thấy 413 vốn đang theo quỹ đạo thẳng bỗng thay đổi phương hướng chạy thành một đường cong quỷ dị, dễ dàng né tránh một loạt chùm ánh sáng mà hắn ta vừa bắn ra. Ánh mắt hắn ta co rút nói thầm:
"Làm sao có thể? Vô Tự tránh né. Làm sao bọn chúng (413) có thể biết được động tác né tránh cao cấp của Quân đội, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Cho dù là hắn xuất thân từ trường quân giáo hàng đầu cũng chưa được học động tác đó thì làm sao phản quân lại có kẻ học được động tác này?
Trời ạ, đây đến cùng là có chuyện gì? Giờ phút này hắn ta mới ẩn ẩn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng đã là quá trễ.
Tiếng hét sợ hãi của đội viên truyền từ hệ thống liên lạc, không đợi hắn ta hỏi có chuyện gì thì màn hình cơ giáp của hắn ta liên biến thành màu đen, cho dù hắn ta cố gắng điều khiển thế nào cũng không được, cho dù nhấn nút khởi động lại cũng không có phản ứng.
Lúc này hắn mới hiểu rõ khu trình tự cơ giáp của hắn ta đã bị đối phương phá hủy, mà hắn ta giờ đã thành ba ba nằm trong rọ.
Vì sao lại như vậy? Vì sao một người đường đường là một thiếu uý tốt nghiệp hạng ưu ở trường quân giáo như hắn lại thua trong tay kẻ thù một cách dễ dàng như vậy? Thế giới này chẳng lẽ đã điên đảo rồi sao? Hắn ta không thể tin nổi, sắc mặt tái nhợt ngã ra ghế điều khiển, không nhúc nhích.
Thời điểm 413 công kích vẫn thủ hạ lưu tình, chỉ hủy khu khởi động và trình tự cơ giáp mà không trực tiếp công kích khoang điều khiển cơ giáp, để cho đối phương một con đường sống. Đương nhiên tạo thành cục diện như vậy cũng là do đối phương không đủ năng lực, nếu không đám người 413 có khi là người chết trước.
Nhìn sáu bộ cơ giáp đứng bất động trước mặt, 413 nhịn không được phỉ nhổ trong lòng, mẹ nó, may mà người điều khiển đám cơ giáp hoàn hảo này đều là người mới chưa trải qua chinh chiến, bằng không với số vũ khí được trang bị đầy đủ như này thì làm sao với những vũ khí thô sơ như súng ánh sáng của bọn họ có thể đàn áp được, thắng bại còn không biết thuộc về ai đâu.
Lúc này, số 3 nhận nhiệm vụ liên hệ với tổng bộ lại báo cáo:
"Đội trưởng, đại đội trưởng (đại úy) nói, đem những người này bí mật đưa tới tổng bộ đội Đao Phong, đồng thời hủy đi toàn bộ cơ giáp của bọn họ, làm sao để đối phương nghĩ rằng người điều khiển cơ giáp đã chết."
413 gật gật đầu, phân phó: "Số 3 và số 5 ở lại đây hoàn thành nhiệm vụ của đại đội trưởng, những người còn lại theo tôi đi cứu người. "
"Vâng!"
Cứ như vậy tiểu đội của 413 phân thành hai nhóm, bốn cơ giáp chưa bị thương tích gì nhanh chóng bay về hướng Lăng Lan biến mất.
413 mang theo ba đội viên bay một đoạn lại phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng, trong phạm vi tầm mắt của bọn không phát hiện bất kỳ động tĩnh khác thường nào, điều này có nghĩa là họ không thể tìm thấy vị trí của Lăng Lan. Bất đắc dĩ 413 đành phải phân phó:
"Mở trình tự tìm kiếm diện rộng, nếu phát hiện dị thường hay mục tiêu, lập tức báo cáo."
"Dạ, đã rõ!" Sau đó, 3 giá cơ giáp kia từng người lựa chọn một góc độ, hướng bên đó tìm kiếm.
413 điều khiển cơ giáp của mình bay về phía trước, anh ta vô cùng sốt ruột, bởi vì bị chặn lại mà bọn họ trễ mất 5 phút, trong 5 phút này rất nhiều vấn đề có thể xảy ra, anh ta chỉ hy vọng Lăng Lan có thể cố gắng duy trì đợi bọn họ đến cứu viện.
Mà bọn họ phải mau chóng phát hiện tung tích của Lăng Lan bằng không hết thảy đều là vô vọng.
Không đề cập tới 413 bên này đang khẩn trương tìm kiếm, Lăng Lan bên kia cũng vừa mới trải qua thời khắc sinh tử, cực kỳ nguy hiểm.
Trên đường né tránh, Lăng Linh Thất bị trúng thêm một lần tấn công từ xa của đối phương nữa, ngay lập tức nó phát ra lời cảnh báo xe sẽ bị nổ trong vòng năm mươi giây nữa.
Bởi vì sử dụng vận hành siêu tốc, lực phòng ngự của Lăng Linh Thất đã giảm xuống mức bằng 0, hơn nữa lại còn bị trúng hai đòn công kích của địch, nó không thể tiếp tục duy trì.
"Có sợ không?" Lăng Tần cười xoa đầu Lăng Lan, trong khi đó cánh tay kia của ông đã cầm sẵn hai khẩu súng laser rồi.
"Không sợ!" Lăng Lan bình tĩnh đáp.
Lăng Lan bình tĩnh như vậy, tựa hồ như cũng không để ý sống chết của bản thân. Điều này làm cho Lăng Tần rất kinh ngạc, cũng thập phần vui mừng, cảm thán Lăng Lan quả nhiên có phong phạm của Lăng Tiêu thiếu tướng ngày trước.
Ông không biết sở dĩ Lăng Lan không sợ chết như vậy là vì cô đã được rừng rập trong không gian học tập dạy dỗ, cô đã học được sợ hãi là sẽ không thể tự cứu lấy bản thân được, phải bình tĩnh mới có thể tìm ra một con đường sống.
"Bảo vệ tốt bản thân!" Lăng Tần vỗ vỗ đầu Lăng Lan.
Sau đó ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ bắp toàn thân lập tức căng chặt, ông đã sẵn sàng với cuộc chiến sắp tới. Và Lăng Lan cũng như thế, chỉ là động tác của cô đã được ẩn dấu sâu hơn mà thôi.
Mà lúc này Lăng Linh thất đã đếm ngược tới 10...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro