Chương 29: Vòng chạy cuối cùng.
Vị đại úy nhanh chóng phục hồi tâm tình kích động của bản thân, chăm chú quan sát mười đứa trẻ vẫn đang nỗ lực chạy trên màn hình, cuối cùng cũng vừa lòng mỉm cười nói:
"Kết thúc khảo nghiệm đi, đưa bọn trẻ ra ngoài."
Người quân nhân phụ trách phòng Lăng Lan lòng khẽ động:
"Vậy còn chấm điểm thế nào ạ?"
Vị đại uý tức giận trừng mắt nói:
"Còn cần ông đây dạy cậu sao? Bọn trẻ tốn bao nhiêu thời gian để hoàn thành? Hiện tại sức lực còn bao nhiêu? Dựa vào đó mà chấm!!"
Người sĩ quan ánh mắt sáng ngời: "Vâng, đã rõ, đội trưởng."
Ở trên đường đua, Lăng Lan và những người khác tiếp tục chạy thêm mấy vòng nữa, giờ phút này cho dù người có biểu hiện mạnh nhất như Long và Lạc Lãng cũng cảm thấy mệt mỏi. Chạy một mình và vừa chạy vừa cõng người khác là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chỉ mới chạy thêm mấy vòng mà hai cậu đã cảm thấy thể lực sắp bị tiêu hao hết, nguyên bản nghĩ có thể chạy thêm mấy chục vòng nữa, mà bây giờ hai cậu cũng không biết có thể kiên trì chạy được bao lâu.
Trong mười người, người có trạng thái tốt nhất vẫn là Lăng Lan, phải nói cho tới bây giờ cô vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi chút nào, bởi vì cô đã vận chuyển Dưỡng Thân Khí Quyết ngay từ khi bắt đầu chạy.
Bởi vì tình huống kỳ lạ xảy ra trong phần khảo nghiệm sức lực, Lăng Lan liền hoài nghi Dưỡng Thân Khí Quyết còn có điều bí ẩn. Vì thế, cô quyết định trong lần thi chạy này thử tu luyện Dưỡng Thân Khí Quyết.
Sự thật chứng minh phán đoán của cô là hoàn toàn chính xác, cho tới bây giờ tinh thần và thể lực của cô vẫn phấn chấn và khỏe mạnh như cũ, những chỉ số của thân thể vẫn duy trì ở mức tối đa như lúc chưa bắt đầu chạy.
Đương nhiên những số liệu này là do Tiểu Tứ cung cấp, Lăng Lan phát hiện ra một sự bí ẩn mới nên Tiểu Tứ liền vui vẻ tung tăng chạy theo trợ giúp. Nói hoa mỹ là trợ giúp chứ sự thật thì Tiểu Tứ chạy theo chính là để tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về Dưỡng Thân Khí Quyết, để trở thành một trợ thủ đủ tư cách trưởng thành cùng Lăng Lan. Hơn nữa, Tiểu Tứ cố gắng nỗ lực như vậy còn vì một lý do khác, nó đã quá nhàm chán với thế giới Internet nên mới cần thêm việc để giết thời gian.
Bất quá có Tiểu Tứ hỗ trợ nên Lăng Lan cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm thần kỳ của Dưỡng Thân Khí Quyết, hóa ra Dưỡng Thân Khí Quyết này không chỉ chữa lành những tổn thương của thân thể mà còn có thể khôi phục năng lượng bị tiêu hao, giúp cho thân thể luôn giữ được thể trạng tốt nhất trong thời gian dài.
Tiểu Tứ cũng nói thêm, sự xuất hiện hiện tượng sức lực luôn ở trạng thái cân bằng cũng là do Lăng Lan không mất quá nhiều năng lượng. Nếu Lăng Lan cũng như Tề Long và Lạc Lãng phải cõng thêm người thì thể lực của cô cũng không giữ được trạng thái cân bằng như lúc này, vẫn xe tiêu hao thể lực.
Bất quá Tiểu Tứ cũng nhắc nhở Lăng Lan đừng nản chí, tiếp tục tu luyện Dưỡng Thân Khí Quyết, như vậy khả năng khôi phục năng lượng của cô ngày càng nâng cao, đến cuối cùng có thể sẽ không bị tiêu hao năng lượng khi cõng thêm người nữa.( đương nhiên để đạt được khả năng như vậy thì phải mất thêm mấy chục năm nữa, mà Tiểu Tứ rất thông minh đem mấy chữ dấu sạch.)
Lăng Lan lúc này nhìn hai người Tề Long Lạc Lãng đã lấm tấm mồ hôi và bắt đầu chậm lại, có thể nhìn ra hai người sắp đến cực hạn rồi, có lẽ sẽ không duy trì được bao lâu nữa. Lăng Lan có chút do dự, có nên giúp bọn họ cõng đi một người không, nhưng nếu biểu hiện quá tốt lỡ có người có tâm chú ý đến thì phải làm sao.
Phải biết rằng, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tứ, biểu hiện bên ngoài của Lăng Lan trên màn hình theo dõi lúc này cũng giống như Hàn Kế Quân, đều đang thở hỗn hển. Dù sao cô vẫn luôn lén giúp đỡ hai cậu bé có thể lực yếu nhất tổ, tuy rằng không có tiêu hao nhiều thể lực như Tề Long lưng cõng thêm một người, nhưng kéo theo một người vẫn tiêu hao thể lực hơn chạy một mình.
Ác ma và thiên thần trong đầu Lăng Lan không ngừng đấu đá, cô còn chưa có quyết định bên nào thắng thì ở bên ngoài đã có người giúp cô quyết định.
Lạc Lãng kinh hỉ chỉ vào bên cạnh mà hô to:
"Tớ nhìn thấy bảng hướng dẫn rồi, còn một vòng nữa thôi."
Câu nói của Lạc Lãng giống như một liều thuốc trợ tim cho mấy đứa trẻ còn lại, nguyên bản có vài người sắp không duy trì được thì thần kinh rung lên, phấn chấn trở lại.
Lăng Lan nhìn theo hướng tay Lạc Lãng đang chỉ, ở đó đang có một vị giám khảo đang giơ cao tấm bảng, trên đó ghi số 1, điều này có nghĩa là bọn họ chỉ cần chạy một vòng cuối cùng.
Hàn Kế Quân thấy thế, vội vàng cổ vũ nói:
"Còn một vòng cuối cùng, mọi người nhất định phải kiên trì, tuyệt đối không để tụt lại phía sau."
"Được!" Những người còn lại bao gồm cả Lăng Lan đều cao giọng trả lời, còn một vòng cuối cùng, dù thế nào cũng phải liều mạng.
Hàn Tục Nhã hít sâu một hơi, cô bé nói:
"Tề Long, để tớ xuống đi."
"Vì sao?" Tề Long kinh ngạc hỏi.
"Một vòng cuối cùng, tớ có thể chạy được."
Hàn Tục Nhã làm sao có thể không cảm giác được Tề Long đang bị tiêu hao hết sức lực, cô không thể vì bản thân mà làm ảnh hưởng đến thành tích của Tề Long, cậu ấy muốn tiến vào ban một top đầu, vòng cuối cùng này cho dù chạy đến ngất đi thì cô cũng không thể Tề Long bị liên lụy được.
Bên kia Lạc Triều cũng nói Lạc Lãng để mình xuống, nguyên nhân cũng không khác với Hàn Tục Nhã, cô bé cũng không muốn bản thân ảnh hưởng đến thành tích của anh trai. Các cô đều muốn Tề Long, Lạc Lãng tăng tốc ở vòng cuối này, tranh thủ về đích sớm hơn một chút.
Hàn Kế Quân thấy thế lập tức khuyên can nói:
"Đều đã đến vòng cuối rồi, nếu không thể cùng nhau chạy đến điểm cuối như vậy những cố gắng nãy giờ của chúng ta đều không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, các cậu hẳn là biết để trở thành một quân nhân đủ tư cách thì phải "tuyệt đối không được từ bỏ đồng đội vì bất cứ lý do gì" đúng không?"
Lời nói của Hàn Kế Quân khiến tinh thần của mọi người trong tổ chấn động, có mấy đứa trẻ thông minh cũng ngay lập tức hiểu được thâm ý của câu nói này. Hàn Tục Nhã và Lạc Triều nguyên bản còn muốn cự tuyệt Tề Long, Lạc Lãng cũng thay đổi chủ ý, chỉ nghe Hàn Tục Nhã sốt ruột nói:
"Tề Long, mau đỡ tớ chạy, chúng ta nhanh lên chút."
Đã quyết định cùng nhau chạy về đích, vậy thì không thể lãng phí thêm một giây nào nữa.
Vì thế tổ của Lăng Lan, người thể lực tốt thì kéo người thể lực kém, cứ như vậy mọi người cố gắng liều mạng lao về phía trước, cùng về đích là bước đầu tiên cho giấc mơ của bọn họ.
Mà lúc này Lăng Lan đang lén lút kéo thêm hai người có thể lực kém cỏi nhất, Hàn Kế Quân cảm kích nhìn cô một cái. Lăng Lan giúp một tay khiến cậu ta cũng giảm bớt một phần gánh nặng, thể lực của cậu ta đã đến cực hạn rồi, nếu còn kéo thêm một người thì cậu ta cũng không có tự tin mình có thể hoàn thành vòng cuối cùng này.
Bên ngoài phòng thi có một phòng trà lộ thiên, không ít giám khảo đang tụm 5, tụm 3 ở đó vừa ngồi uống trà vừa tán gẫu. Phải biết rằng khảo nghiệm sức bền lúc nào cũng phải mất 3 đến 4 tiếng đồng hồ mới có thể hoàn thành. Nhóm giám khảo cũng không có ngốc mà ngồi trong phòng chấm điểm để chờ bằng đấy thời gian, bình thường họ đều ra đây để nhâm nhi một ly trà hoặc một cốc café hoặc nói chuyện với đồng đội để chờ hết giờ.
Giám khảo chấm thi phụ trách phòng số 72 lúc này cũng đang cùng đồng đội tám chuyện đến vui vẻ thì máy liên lạc khí vang lên.
Anh ta bấm bấm vài cái nút trên màn hình, máy liên lạc khí liền phát ra một luồng ánh sáng, một màn hình ảo xuất hiện trước mặt anh ta và mọi người. Cùng lúc này, khuôn mặt của người quân nhân phụ trách giám sát phòng 72 cũng hiện lên.
"Thông báo, thí sinh phòng số 72 sắp hoàn thành khảo nghiệm, mời giám khảo phòng số 72 quay lại để làm công tác chuẩn bị."
Giám khảo chấm thi sửng sốt:"Hoàn thành khảo nghiệm? Còn chưa đến hai tiếng mà? Thật hay giả vậy?"
Khó trách anh ta không tin được, trong lịch sử khảo nghiệm vào học viện đồng quân còn chưa thấy thí sinh nào trong vòng hai tiếng đồng hồ có thể hoàn thành mục khảo nghiệm này cả, trừ phi thí sinh đó bị tiêu hao thể lực quá nhiều dẫn đến ngất xỉu thì mới được đưa ra ngoài.
Bất quá điểm đánh dấu của mười đứa trẻ đó trên máy liên lạc khí của anh ta không xuất hiện cảnh báo đỏ, chứng tỏ những đứa trẻ đó không có bị ngất xỉu. Toàn bộ mười đứa trẻ đều thần trí thanh tỉnh, người thấp nhất thì thể lực vẫn còn 2 phần.
Người quân nhân phụ trách giám sát phòng 72 nhìn vẻ mặt không dám tin của giám khảo chấm thi thì nhất thời nở nụ cười, anh ta hảo tâm nhắc nhở đồng đội:
"Mau đi đi, bằng không sẽ không kịp, đúng rồi, tổ kia đều là những mầm non tốt, sẽ không làm cậu thất vọng ."
Không đợi giám khảo chấm thi tiếp tục thắc mắc, người quân nhân giám sát phòng 72 liền đóng cuộc hội thoại, nghĩ đến bộ dáng khiếp sợ của đối phương anh ta liền vui vẻ, anh ta đột nhiên cảm giác ở nơi này giám sát những đứa trẻ này cũng không phải là một công việc nhàm chán .
Giám khảo chấm thi nhìn màn hình tối đen trước mặt, vẻ mặt câm nín, thằng nhóc phụ trách giám sát này, không thể cung cấp thêm một chút thông tin được sao??
Cái giám khảo khác nghe được cuộc đối thoại này của bọn họ, vẻ mặt cũng kinh ngạc mà nhìn anh ta, đương nhiên chủ yếu đều là ánh mắt tò mò và hóng bát quái.
"Được rồi, khi nào quay lại, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện cho các cậu, mà các cậu cũng quay lại làm việc của mình đi."
Người giám khảo chấm thi phòng 72 buồn bực đứng lên, vẻ mặt bình tình cầm cái nón trên bàn, sau khi đội lên thật cẩn thận mới chậm rãi tiến về phía căn phòng 72.
Nha, hi vọng mấy đứa nhỏ bên trong không làm cho mình thất vọng a!
Giám khảo chấm thi áp chế kích động trong lòng... Được rồi, kỳ thực vẻ ngoài bình tĩnh cũng là do anh ta giả bộ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro