
Chương 5
Bóng tối mờ ảo, ánh sáng nhè nhẹ hắt qua làm cô không thấy rõ mặt đối phương, chỉ cảm thấy vóc dáng cậu rất cao, hơi thở trầm tĩnh lại lạnh lùng.
“Ngại quá, bọn tôi phải đi rồi.”
Thời Mộ quay đầu, cười cười với mấy thanh niên kia.
Bọn chúng nhìn nhau, ánh mắt đầy hoài nghi, mấy hôm nay chúng vẫn luôn chú ý đến Thời Mộ, mỗi ngày cô sẽ đúng giờ xuất hiện tại Tân Hải, không nhận lời mời nhảy của bất kỳ người nào, đối tượng trò chuyện chỉ có ông anh cao to đầu óc không quá khôn khéo kia, nếu đã có đối tượng, sao lại rảnh rỗi tới chỗ này chứ?
“Tên kia, mày biết nó hả?” Thanh niên cầm đầu nhìn về phía thiếu niên.
Thời Mộ khẽ véo nhẹ cánh tay cậu, căng thẳng chờ đợi trả lời.
Cậu chớp chớp mi: “Không biết.”
Thiếu niên biếng nhác đáp lời, thanh âm có chút xa lánh và lạnh nhạt.
Nhận thấy ánh mắt không có ý tốt của mấy tên kia, trong lòng Thời Mộ hoảng hốt.
Thấy lời nói dối của Thời Mộ bị vạch trần, một thanh niên cất giọng đểu cáng: “Bọn này chỉ muốn chơi với cậu chút thôi, à mà, cậu bạn này có muốn đi cùng không?”
"Không."
Nói rồi cậu rút cánh tay mà Thời Mộ đang giữ lấy.
Ngay sau đó, thanh niên cầm đầu chuẩn bị mạnh mẽ kéo cô qua.
Thời Mộ không khỏi nhìn về phía người bên cạnh, cậu lạnh lùng và bình tĩnh, không hề có ý sẽ ra tay giúp đỡ. Thấy vậy Thời có chút cười không nổi nữa.
Còn chưa gặp được Phó Vân Thâm, không thể chưa xuất đầu mà thân đã mất trước được! Đêm khuya vắng xung quanh không có ai, xe cũng chỉ lác đác vài chiếc, có thể giúp cô cũng chỉ có chàng trai trẻ trước mắt này thôi.
Nhanh chóng suy chuyển đầu óc, Thời Mộ làm ra một động tác vô cùng to gan.
Cô đưa tay, chính xác bóp vào mông thiếu niên.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm hoàn mỹ, thịt mông vừa chắc, là một bờ mông tiêu chuẩn nha. Cô háo sắc, tiện tay bóp bóp thêm hai cái.
[Ký chủ, tôi có chuyện muốn nói với cô... ]
Thời Mộ đâu thèm đếm xỉa tới nó, thầm nghĩ “cút”, hệ thống lập tức im lặng.
“Đồ quỷ xứ, ngày hôm qua không phải tôi ... tranh thủ lúc cậu ngủ dùng đồ chơi đó thôi sao, cậu đừng tức giận nữa, thật muốn tôi đi cùng người khác hả? Cậu nghĩ kỹ chưa, nếu ông đây đi cùng người khác thì sẽ không trở lại nữa đâu.”
Cô nói rất chân thành, mấy tên kia liền có chút tin tưởng.
“Rốt cuộc mày có quen biết tên này không?”
Ánh mắt thiếu niên u ám, nét mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì.
Thời Mộ cười cười, gắt gao khoác vai đối phương, đảo mắt nhìn thấy một chiếc taxi đang tới, cô vẫy vẫy tay: “Chúng tôi đương nhiên là quen biết, rất xin lỗi không thể ra ngoài cùng mấy người, đi chơi vui vẻ nha.”
Nói xong, cô dứt khoát kéo thiếu niên lên xe.
Chiếc taxi đi xa dần, bỏ lại đám người đó ở xa tít đằng sau, Thời Mộ thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
[Ký chủ, hiện tại tôi có thể nói chưa?]
Thời Mộ thầm trả lời: [Có thể.]
Hệ thống: [Bên cạnh cô là nhân vật mục tiêu, chúc mừng ký chủ và huynh đệ kết nghĩa tương lai gặp gỡ, còn có động chạm thân mật nữa.]
“...”
“... ? ? ?”
Nụ cười Thời Mộ cứng đờ trên môi, cổ như bị lên dây cót, di chuyển một cách chậm chạp và cứng nhắc.
Ngoài xe, ánh sáng chợt lóe lên, cuối cùng cô đã thấy rõ mặt của cậu.
Tóc đen, môi mỏng, đôi mắt như là chim ưng, sắc bén bức người.
Phó Vân Thâm cong môi nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt: “Sờ thoải mái không?”
Lần đầu tiên nhìn thấy đại lão, Thời Mộ có chút mơ hồ, gật đầu: “Cậu thích, thì tôi thoải mái, nếu cậu không thích, thì, không thoải mái.”
“À.”
“...”
Thời Mộ: “Cậu đây là, là thoải mái... hay không thoải mái?”
Khỏi phải nói, câu hỏi của cô cực kỳ dè dặt.
Thời Mộ biết đại lão hiện tại chỉ mới 17 tuổi, vẫn còn là một thiếu niên, cô không có gì phải sợ, nhưng vừa nghĩ tới hành vi sau này của đối phương, cô không tự chủ được trong lòng sợ hãi, nói thẳng ra, cô có bóng ma tâm lý.
Phó Vân Thâm không lên tiếng.
Thời Mộ lặng lẽ quan sát.
Cậu là anh em sinh đôi khác trứng với Phó Vân Thụy, bộ dáng và tính tình cũng khác rất nhiều. Phó Vân Thụy ôn nhuận như ngọc, nói chuyện nhẹ nhàng, bất kể khi nào cũng như cho người ta cảm giác thoải mái. Trái lại, Phó Vân Thâm vì chịu tổn thương từ nhỏ, nên chắc chắn không thuộc loại ấm áp như ánh mặt trời giống Phó Vân Thụy. Trên người thiếu niên này mang theo hơi thở nguy hiểm “chớ lại gần”, giống như ác quỷ, phàm là ai nhìn thấy đều sẽ tránh xa ba thước.
Cậu vẫn luôn im lặng, tốc độ chuyển động của không khí từ từ chậm lại.
Thời Mộ hít thở hơi không thông.
“Dừng xe đi.” Rốt cuộc, Phó Vân Thâm mở miệng nói ba chữ.
Tài xế dừng xe ở ven đường.
Phó Vân Thâm mở cửa xuống xe, bóng dáng dần biến mất.
Cô mơ màng trở lại khách sạn, nằm trên giường một hồi lâu sau thì hoàn toàn sụp đổ: “Con mẹ nó, sao ngươi không nói sớm?!”
Bây giờ thì hay rồi, mất hết cả mặt mũi!
Đến lúc gặp Phó Vân Thâm ở trường học...
Thời Mộ sợ run cả người, không dám nghĩ tiếp.
Hệ thống có chút tủi thân: [Ta đã sớm nhắc nhở cô, là cô bảo ta câm miệng.]
“...”
“Thôi được rồi .” Thời Mộ trở mình, chết tâm rồi. “Xe đụng vách núi rồi sẽ rẽ thôi.”
Cô vẫn còn may, hơn nữa, trời tối như vậy, cô lại đội mũ, chưa chắc Phó Vân Thâm đã thấy rõ mặt cô. Nghĩ đến điều này, cô không còn sợ hãi như trước nữa.
Hệ thống: [Ký chủ, cô đã gặp được nhân vật mục tiêu, hiện tại có thể kiểm tra bảng điều khiển nhiệm vụ cá nhân để thu hoạch điểm huynh đệ, nhắc nhở lại, ngài còn thiếu tôi tổng cộng là... ]
“Ta biết rồi!” Thời Mộ bất mãn cắt ngang lời hệ thống “Ngươi đừng nói nữa.”
Cô bĩu môi, rầu rĩ mở bảng hệ thống cá nhân ra, quả nhiên, phía trên có thông báo nhắc nhở nhiệm vụ.
[Nắm tay mục tiêu nhiệm vụ một lần nhận được 100 điểm huynh đệ]
[Ôm mục tiêu nhiệm vụ một lần nhận được 500 điểm huynh đệ]
[Đấm lưng cho mục tiêu nhiệm vụ một lần nhận được 800 điểm huynh đệ]
[Ôm ấp cùng ngủ với mục tiêu nhiệm vụ nhận được 1000 điểm huynh đệ]
[Cách mục tiêu nhiệm vụ 1 thước, mỗi phút ký chủ nhận được 0.5 điểm huynh đệ.]
[Nếu mục tiêu nhiệm vụ gây gổ đánh nhau, lí do bất chính, tùy mức độ mà khấu trừ điểm huynh đệ.]
[Điểm huynh đệ đạt 5000, sẽ mở ra nhiệm vụ cao cấp. ]
[...]
Đọc một hồi, Thời Mộ đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô cau mày, hỏi hệ thống: “Sao ta lại cảm thấy ta vẫn đang bị lừa vậy?"
Hệ thống tỏ vẻ vô tội: [Ký chủ, cho dù ta không có tim, cô nói vậy ta cũng sẽ buồn nha.]
“Huynh đệ thường sẽ ngủ chung à?”
Hệ thống: [Có chứ sao, tại sao hai đứa con gái thân với nhau có thể ngủ chung, cùng nắm tay nhau đi vệ sinh, con trai thì không thể hả? Tôi nói rõ cho cô biết, huynh đệ thường sẽ ngủ chung với nhau! Bởi vì tôi và huynh đệ của tôi cùng ngủ chung một cái kho dữ liệu.]
Nói xong câu cuối cùng, giọng nó cực kỳ kiêu ngạo.
Thời Mộ tò mò hỏi: “... Vậy huynh đệ của cậu đâu?”
Làn sóng điện của hệ thống có chút không ổn định: [Nó bị thủ tiêu rồi.]
“... Xem như tôi chưa hỏi.”
Đang lúc Thời Mộ buồn ngủ thì hệ thống an tĩnh chợt phát ra âm thanh nhè nhẹ: [Nhưng mà vì sao nhân vật mục tiêu lại xuất hiện ở khu vực dành cho gay?]
“...”
Hai giờ đêm, Thời Mộ đột nhiên tỉnh táo, bậy người ngồi dậy.
Đúng vậy, tại sao Phó Vân Thâm lại xuất hiện ở chỗ dành cho gay, chẳng lẽ... cậu ta là đồng tính?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro