Chương 40
Thời Mộ thở dài, nói với Chu Thực: "Cậu dọn dẹp bàn ăn đi, tôi sẽ đưa Phó Vân Thâm đi rửa."
Cơ thể cậu ướt đẫm rượu và bụi trên mặt đất, không thể để cậu ngủ như vậy được.
Chu Thực hét lên, nhìn thấy Thời Mộ cúi xuống, đỡ Phó Vân Thâm, người cao gần 1,8 mét lên.
Nói thật cảnh này thực sự rất khó nhìn, Chu Thực cảm thấy Phó Vân Thâm càng ẻo lả hơn.
Quay trở lại phòng, vào phòng tắm, ném Phó Vân Thâm vào bồn tắm nhỏ.
Cậu cuộn mình, bộ dạng nhu thuận, an tĩnh.
Thời Mộ cắn môi, từ từ đưa tay về phía Phó Vân Thâm, đầu tiên là cởi áo của cậu, sau đó kéo khóa quần của cậu, và sau đó ... Thời Mộ không thể cử động tay của mình nữa.
Phó Vân Thâm nheo mắt như thể nhận thức được, đôi mắt đen láy của cậu sáng lên, rất quyến rũ.
Thời Mộ đỏ mặt, không hiểu sao thấy chột dạ.
“Cậu đổ rượu ra người, tôi muốn rửa giúp cậu.”
Phó Vân Thâm bình tĩnh trở lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cười nói: “Mộ Mộ, em thật tốt.”
Mộ Mộ.
Điều này không giống như những gì Phó Vân Thâm sẽ nói.
Gánh nặng tâm lý ban đầu của Thời Mộ đột nhiên được trút bỏ, cô không chút do dự kéo quần cậu ra.
Phó Vân Thâm rất rắn chắc, chân tay dài, cơ bụng và bắp đùi rất gợi cảm, hai chân gác lên thành bồn tắm, đôi mắt hơi nheo lại, giống như một chú mèo Ba Tư lười biếng và quý phái.
Nếu Vân Vân có cơ thể của chính mình, không biết có bao nhiêu chàng trai ngây thơ sẽ bị cô mê hoặc.
“Cởi quần lót không?”
Thời Mộ cụp mắt xuống, nhìn vị trí giữa hai chân Phó Vân Thâm với vẻ ghen tị. Trông anh rất to, lớn hơn cả size L mà cô mới mua.
Vân Thâm chớp mắt, lắc đầu: "Không thể tùy tiện nhìn thân thể của cậu ấy, không tốt."
Thời Mộ không khỏi nôn mửa: “Đây cũng là cơ thể của chính cô.”
Cô ấy nghiêm nghị nói: “Đây là của Phó Vân Thâm, không phải của tôi. Em không thể cởi quần ra khi chưa có sự đồng ý của cậu ấy.”
Thời Mộ cười: “Chị vẫn còn có nguyên tắc.”
“Đương nhiên.” Vân Vân kiêu ngạo ưỡn ngực: “Được rồi, em ra ngoài đi, tôi tự tắm, đúng rồi, đêm nay chị ngủ cùng em à?”
Thời Mộ gật đầu.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt, chị không muốn ở cùng tên đại ngốc kia.”
Nói xong, cô ấy dùng nước rửa sạch vết rượu trên đùi.
Thời Mộ liếc nhìn cô, thu dọn lên quần áo trên sàn nhà, chuẩn bị mang ra ngoài giặt, nhưng lúc này, Vân Vân ngẩng đầu lên: “Mộ Mộ, em có dao cạo không?”
Dao cạo?
Thời Mộ chỉ vào giá sách: “Mới mua, còn chưa bóc.”
Hình thức vẫn cần làm đủ, trừ ký túc xá có sẵn dao cạo, ở nhà mới cô cố ý mua một cái.
Vân Vân gật đầu: “Em lấy giúp chị đi.”
Thời Mộ do dự một chút, đưa dao cạo râu hỏi: “Chị định làm gì?”
Vân Vân: “Cạo lông chân.”
“………?”
Nói xong, cô ấy thực sự cạo lông chân Phó Vân Thâm.
Thời Mộ hít một hơi lạnh, vội vàng ngăn cản: "Đừng! Nếu Phó Vân Thâm tỉnh lại, cậu ấy sẽ nghĩ em làm rồi giết em!!"
Người ta đang yên đang lành, uống một hớp rượu, tỉnh lại không còn lông chân. Điều này không dễ giải thích!
Vân Vân hờ hững xua tay: "Không sao đâu. Hồi nhỏ cậu ấy uống rượu một lần, bị mẹ kế đánh. Chị giúp cậu ấy chịu đòn, còn cả lần cậu ấy lén ăn chocolate có rượu, hơ hơ, cùng là chị giúp. Em trai ngốc tỉnh lại nghĩ do mình còn nhỏ nên vậy, nên lần này không sao đâu. Yên tâm."
Soạt soạt.
Cạo một đường, lông chân mất dần.
Mí mắt Thời Mộ giật kịch liệt, âm thầm thu tay lại.
Bỏ đi, tiểu công chúa vui là được.
“Vậy vì sao chị tồn tại?”
Tiểu công chúa vừa cạo lông chân vừa nói: “Chị không biết, có lẽ cậu ấy muốn có chị gái. Chị nhớ rằng có một cặp chị em ở nhà hàng xóm. Mỗi ngày, cô chị gái đều kể chuyện trước khi đi ngủ cho em trai. Căn gác của Phó Vân Thâm có thể nhìn thấy phòng của họ, đôi khi cậu lén lút mở cửa sổ nghe."
Phó Vân Thâm rất cô đơn.
Chỉ có cô ấy mới biết anh đã lớn lên như thế nào
Căn gác nhỏ ẩm thấp, sau khi bố ốm nặng, người mẹ kế tắt đèn trong nhà, mùa hè, có đom đóm bay vào đã xem như ấm áp lắm rồi.
Cậu cuộn mình trong đêm tối, lắng nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ, từ lâu anh đã coi mình như em trai của cô gái và đặt mình vào gia đình hạnh phúc ấy.
Nhưng một ngày.
Cô gái mất rồi.
Mưa to, tai nạn xe cộ, cậu tận mắt chứng kiến linh hồn cô rời đi.
Phó Vân Thâm đã khóc rất lâu trong đêm đó, trốn trong tủ, đau đớn và suy sụp, ngay cả sự đánh đập hàng ngày của mẹ kế cũng không thể so được nỗi đau của ngày hôm đó.
Cô gái đã chết đó được gọi là Vân Vân, Vân Vân trong vân vân chúng sinh, và rồi ... cô ấy xuất hiện.
Lần đầu tiên cô ấy xuất hiện là khi cậu ăn chocolate rượu, lần đó, Vân Thâm đã chịu đòn giúp cậu. Sau đó, có một lần Phó Vân Thâm đói quá, lén uống rượu vang đỏ của mẹ kế, thời gian đó, cô ấy đã hoàn toàn trưởng thành và thích mặc váy, thích giày cao gót, thích mỹ phẩm, thích màu sắc rực rỡ, thích công chúa.
Vân Thâm ham chơi quên đi trách nhiệm làm chị gái, không cưỡng lại được cám dỗ, mặc quần áo và giày cao gót của mẹ kế, sự tình bại lộ, cô bị đánh thật thảm, từ đó cũng biết thu liễm.
Ngay cả khi Phó Vân Thâm vô tình uống rượu, cô ấy có thể ra ngoài, tất cả những gì cô ấy làm là tìm một cuốn truyện, vỗ về bản thân, kể chuyện cho người em trai say xỉn như cô bé đã chết đó, dỗ cậu ngủ, mặc dù cô ấy biết Phó Vân Thâm hoàn toàn không nghe thấy.
Vân Vân rất buồn, không phải cho em trai cô, mà cho chính bản thân cô.
Cô ấy-
Co muốn yêu đương!
Cô muốn có quan hệ nam nữ! ! ! !
“Con mẹ nó, lão nương đã tạo nghiệt gì chứ!” Vân Thâm nghiến răng nghiến lợi “Đúng rồi, vừa rồi có phải ai đó đã đánh chị không?” Thời Mộ vội vàng lắc đầu khi nghĩ đến quả bưởi của Chu Thực.
Cô sờ sờ gáy: "Chắc chắn bị đánh, chẳng qua cú đập ấy khiến thằng nhãi này tỉnh lại."
Thời Mộ thận trọng hỏi: "Vậy ……thằng nhãi đấy đâu?"
Vân Thâm: "Nó uống một lý, hôn mê rồi, mai sẽ tỉnh."
Thời Mộ hét lên, đột nhiên thấy cô ấy giơ cánh tay lên, cạo lông nách.
Trong lòng nhảy dựng lên, suy nghĩ không nói nên lời, có câu “đàn ông” liều mạng nuôi lông nách, trong khi “phụ nữ” có chết cũng phải cạo sạch.
Chao ôi.
Thời Mộ ra ngoài giặt quần áo, phơi lên, dọn giường.
Chu Thực cũng thu dọn đồ dùng nhà bếp, chậm rãi đi về phía cô, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thời Mộ lau vết nước trên tay, cẩn thận nghĩ hướng bịa chuyện, kéo Chu Thực qua, rón rén ghé vào tai anh: "Tôi nói này, cậu không được nói cho Phó Vân Thâm biết chuyện hôm nay.”
Chu Thực tròn mắt: “Tại sao?”
Thời Mộ hạ giọng: “Cậu nghĩ xem, nếu Phó Vân Thâm biết cậu muốn hôn cậu ấy, còn ném bưởi vào đầu cậu ấy, cậu ấy có thể để yên cho cậu không?"
“Không, không thể."
“Đúng vậy, nghĩ lại đi, một người đàn ông bình thường thấy mình biến thành con gái lúc say rượu sẽ có cảm giác gì?”
Chu Thực: “Không tốt lắm…”
Thời Mộ: “Vậy thì cậu là huynh đệ của cậu ấy, phải giúp che giấu thôi."
“…..."
Chà, cũng đúng.
Chu Thực đã bị thuyết phục.
Tiểu công chúa đã tắm xong, bước ra ngoài.
Chu Thực nằm ở sofa, trước đó có bóng ma tâm lý, không dám nhìn.
Vào phòng ngủ.
Cánh cửa đóng sập lại.
Trên người cô quấn một chiếc khăn tắm, tóc đã khô hẳn, trên người có mùi hoa hồng thơm.
“Em mới chuyển đến, không có nhiều quần áo, chỉ có một bộ đồ ngủ. Chắc là không được thoải mái, chị cố chịu.” Shi Mu gãi đầu, “Giường khá lớn, em. ..sẽ cố không được gần chị.”
Lời này có chút chột dạ.
Dáng ngủ Thời Mộ không tốt, bên cạnh không có ai thì tốt, nếu có chắc chắn sẽ quấn lấy người ta, lúc này cô chỉ hy vọng khi ngủ, cô sẽ không làm gì quá đáng.
Vân Thâm đã lớn như vậy, cũng không ngại ngùng như trẻ con, trực tiế mặc áo choàng tắm, nằm xuống. Nhìn cô ấy, Thời Mộ nằm xuống phía bên kia.
Hai ngày nay, cô mệt muốn chết, đầu vừa chạm gối đã lăn ra ngủ.
Thời Mộ ngủ say, thở đều.
Vân Thâm ở bên cạnh mở mắt ra, vươn tay xoa đầu mình, thấp giọng lẩm bẩm: "Em trai à, chị chỉ có thể giúp em tới đây ..."
Khẽ thở dài, Vân Vân bất đắc dĩ trả quyền kiểm soát cơ thể cho Phó Vân Thâm.
Cậu uống một ly, lại uống thêm vài chai nữa, sớm đã say bí tỉ.
Phó Vân Thâm đau đầu, cau mày, cả người nóng bừng, thiếu niên say rượu kéo quần áo bừa bãi, cuối cùng cởi áo choàng tắm ném xuống đất.
Bên trong trần truồng, ngay cả quần lót cùng không mặc.
Cậu lật người lại, cánh tay dài tự nhiên kéo Thời Mộ về phía mình.
Cổ tay trượt xuống, cậu chạm vào hai quả trứng giả lành lạnh trên cơ thể cô...
Chậc chậc, thoải mái quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro