Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

    Sau bữa tối, Phó Vân Thâm giúp dọn dẹp, Chu Thực một mình nhổ cỏ trong sân.

    “Trong nhà này từng có người chết.” Phó Vân Thâm nhìn vào bồn rửa bát, chậm chạp không đặt đồ vào.

    “Nếu cậu không muốn động vào thì ra ngoài trước đi.” Nhìn vẻ mặt không vui của cậu, Thời Mộ đẩy cậu ra.

Phó Vân Thâm hít sâu một hơi, vẫn nhúng tay vào bồn rửa, cảm thấy bát đũa nhớp nháp, lông mày nhăn lại.

Nhìn biểu cảm ghét bỏ, động tác rối loạn của thiếu niên, Thời Mộ nén cười: “Làm sao cậu biết ở đây có người chết?” 

Phó Vân Thâm nói: “Có một số vết máu còn sót lại trên tường, tôi đoán lúc trước họ dọn không sạch. Lát nữa tôi đi mua sơn, quét lại một lần nữa."

“Cứ như vậy đi, tôi không có ý kiến.”

    Cô nói, cúi đầu.

Phó Vân Thâm bí mật đánh giá Thời Mộ, tóc của cô dài hơn rất nhiều so với lần đầu tiên nhìn thấy cô, lọn ngắn lọn dài, lộn xộn trên đầu, gương mặt ưa nhìn.

Thu lại ánh mắt, cậu cười xấu xa: “Tôi đã thấy những gì cậu mua.”

Tõm.

    Bát đũa đã được Thời Mộ lau khô lại trượt vào bồn rửa, bắn tung tóe một mảng nước.

Nhìn, thấy?

Thời Mộ nghĩ không thể a? Rõ ràng cô nhớ khóa cái XL trong hộp nhỏ, sau đó khóa chiếc hộp nhỏ ở đáy tủ, chẳng lẽ ... cô bất cẩn làm rơi tờ nhãn hiệu xuống sàn?

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.

Nhìn vẻ hoảng sợ của Thời Mộ, Phó Vân Thâm mỉm cười đắc ý: ".. Cũng không phải chuyện lớn gì, lúc đầu còn nghĩ cậu tìm nơi này là vì ghét ở cùng tôi, hóa ra là tôi nghĩ nhiều rồi."

Thời Mộ nơm nớp lo sợ: "Tôi, tại sao tôi lại ghét cậu?"

Tiếng nước bắn ra, cậu quay mặt về phía Thời Mộ, hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt cô hiện lên trong đôi mắt đen, hai người gần sát, Thời Mộ thở gấp, vội vàng lùi lại hai bước.

    Khóe miệng Phó Vân Thâm nhếch lên, giọng nói của thiếu niên hạ thấp, có chút khàn khàn: “Thế nào, cậu không ghét tôi?”

    “Tôi… chưa bao giờ nói tôi ghét cậu?”

Thời Mộ không rõ ý đứa nhỏ này là gì, cái duy nhất có thể an tâm là có vẻ cậu chưa phát hiện ra “đinh” của mình, chỉ cần thân phận của cô không bị lộ, mọi chuyện đều ổn!

    [Đinh! Rửa bát với mục tiêu nhiệm vụ thành công, nhận 50 điểm huynh đệ. ]

    [Đinh! Tâm trạng mục tiêu của nhiệm vụ max, ký chủ có thể lựa lời kết bái huynh đệ, nếu mục tiêu nhiệm vụ đồng ý, nhiệm vụ sẽ trực tiếp hoàn thành. ]

Vốn đang khinh thường 50 điểm huynh đệ, Thời Mộ nghe âm thanh thứ hai vang lên thì mắt sáng rực.

Đôi tay sạch sẽ của Thời Mộ nắm chặt hai tay Phó Vân Thâm, đôi mắt mở to lấp lánh: “Phó Vân Thâm, cậu có phiền có thêm em trai không.”

  Phó Vân Thâm bị sốc mà lùi lại một bước, ánh mắt anh từ từ nhìn xuống tay cô.

    Vẫn còn một vài giọt nước trên đó.

    "Cậu thấy cây hòe cổ thụ trong sân nhà tôi thế nào? Thuận mắt không?"

    "..."

    "Ngày xưa có kết nghĩa Đào Viên, bây giờ có bái huynh đệ dưới cây hòe. Nhìn xem, cậu mất cha mất mẹ, tôi cùng mất cha mất mẹ, hay là hôm nay chúng ra kết nghĩa đi? ”

    Mắt Thời Mộ sáng lên.

    Chỉ cần Phó Vân Thâm đồng ý, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn rồi rời đi, trở lại thế giới của mình, tìm ra hung thủ giết mình, hoàn hảo! !

Phó Vân Thâm mím chặt môi, trong mắt không muốn nghe những điều này, giọng nói chậm rãi mà vững vàng: “Cậu bỏ tay ra trước.”

    Thời Mộ thu lại móng vuốt của mình.

    Cô rụt cổ, lấy một cái bát từ bồn rửa ra, "Cậu, cậu thấy cái bát này có vừa mắt không? Hay là ... Chúng ta bái trước cái bát này đi?" 

Phó Vân Thâm: "..."

Phó Vân Thâm: “Tôi không muốn có thêm em trai.”

    Nghe vậy Thời Mộ cảm thấy càng dễ rồi, cô ngẩng cổ lên và ưỡn thẳng ngực: “Vậy thì cậu nhận tôi là anh nhé!”

Anh anh em em, ai làm anh ai làm em đều như nhau, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhận làm cha cũng được.

Khuôn mặt không chút biểu cảm của Phó Vân Thâm đột nhiên nở ra một nụ cười thật tươi, ngay khi Thời Mộ nghĩ rằng cậu đã đồng ý thì bàn tay ướt át của cậu nhóc véo má cô, Thời Mộ liên tục lùi lại, cuối cùng bị ép đến tủ lạnh.

Cậu áp sát cô, nhìn từ trên xuống: "Muốn làm anh tôi? Kiếp sau."

Cậu hừ lạnh, giật mạnh tạp dề, bước ra ngoài.

Thời Mộ uất ức, xoa xoa má, một mình rửa bát, ép hai ly nước táo mang ra ngoài.

Trong nhà không có dụng cụ làm cỏ, cỏ dại trong sân um tùm, Chu Thực ngâm nga một hồi lâu mới dọn được một khoảng nhỏ. Thấy đầu Chu Thực đã nóng đến đỏ bừng, Thời Mộ cảm thấy ngại ngùng. Dù sao Chu Thực cũng là phú nhị đại, trong nhà đều có người hầu hạ, sao có thể làm việc nặng.

    "Chu Thực, qua đây ngồi uống nước đi, tôi đi rửa thêm nho cho các cậu."

    Chu Thực thở hổn hển, đưa tay thấm mồ hôi trên trán: "Tôi muốn uống bia."

Thời Mộ khinh thường: “Vị thành niên uống bia gì chứ.”

    “Tôi mặc kệ.” Chu Thực giậm chân, “Chiều nay tôi sẽ dọn sạch cỏ trong sân này, buổi tối làm một bữa nướng ở sân, tôi muốn uống bia. "

    Thời Mộ do dự một hồi:" Rượu hoa quả được không? Trẻ con uống bia không tốt. "

    Chu Thực phồng má suy nghĩ hồi lâu, mới miễn cưỡng gật đầu: "Được, rượu trái cây là rượu trái cây."

    Nói xong liền nhìn về phía Phó Vân Thâm: “Thâm ca, lại đây cùng nhau làm cỏ, buổi tối anh em chúng ta uống hai ly!”

Phó Vân Thâm đặt tờ báo lên mặt che nắng, coi như không phải chuyện của cậu.

    Thời Mộ đi chợ mua nguyên liệu nướng thịt, mặc dù cách đó không xa nhưng có rất nhiều thứ, cô phải đi hai ba lần mới đủ đồ. Một mình cô bận rộn trong bếp, hai người bên ngoài cặm cụi nhổ cỏ.

    "Cái ghế mây này không tốt lắm, vứt đi."

Phó Vân Thâm nâng mắt lên, trầm ngâm nhìn chiếc ghế màu nâu sẫm rồi nói: "Giữ lại đi, chốc nữa tôi sửa thành ghế đu. ”

 Chu Thực trợn mắt: “Cậu làm?”

 “Ừ.”

Sau khi dọn sạch mảnh cỏ cuối cùng, Phó Vân Thâm vào nhà và tìm kiếm hộp dụng cụ mà chủ nhà để lại. Phó Vân Thâm cưa bánh xe, thay đổi kiểu dáng. Dù Chu Thực nghĩ không được nhưng cậu vẫn hoàn thành.

Dây thừng bền chắc, thân ảnh Phó Vân Thâm mạnh mẽ trèo lên cây hòe, chọn nhánh cây to khỏe, xum xuê cành lá.

    “Thâm ca, chậm thôi— !”

 Thời Mộ đang rửa rau trong phòng, nghe thấy tiếng động, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời lấp lánh phản chiếu bóng cây xanh, thiếu niên ở trên cây, hơi ngẩng đầu, mặt mày sạch đẹp.

Cô khẽ rung động, không thể dời mắt.

Phó Vân Thâm vặn chặt dây, nhảy khỏi cây trong ánh mắt lo lắng của Chu Thực, anh lắc chiếc xích đu mới làm và mỉm cười: “Rất chắc chắn.”

    Chiếc xích đu làm bằng ghế mây có chỗ dựa lưng, đung đưa theo gió, Chu Thực ngồi lên, xoay xoay hai vòng, mãn nguyện: “Thâm ca, trâu bò a! Cậu làm thế nào mà nghĩ được vậy?”

    "Cút, không làm cho cậu."

    Nhìn thấy Phó Vân Thâm chuẩn bị đá vào mình, Chu Thực vội vàng nhảy khỏi ghế.

Náo loạn một hồi, cả hai tiếp tục làm việc.

    Hoàng hôn nhạt nhòa, ánh hoàng hôn cam nhạt trải khắp không gian.

    Cỏ dại đều đã được dọn sạch, chất thành đống trong góc sân. Khoảng sân được dọn sạch sẽ rộng rãi hơn, Thời Mộ nghĩ có tiền sẽ mua lại căn nhà này, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ ở lại đây, làm một vườn hoa quanh nhà, xây ao cá, trồng đủ loại hoa nhỏ, nuôi thêm cá cảnh, cũng rất tốt.

Phó Vân Thâm và Chu Thực đi tắm rửa. Thời Mộ dọn bàn nướng, mang xiên thịt đã chuẩn bị ra sân.

    “Mộ ca, cậu mua rượu chưa?” Chu Thực tắm xong chạy ra, nhanh nhanh chóng chóng, dọn bàn ghế ra sân, trong mắt tràn đầy chờ mong.

    “Trong tủ lạnh, đợi nướng thịt xong mới lấy ra uống.”

    “Tôi đi lấy luôn.” Chu Thực không đợi được nữa, chạy vào nhà lấy hai cái chai.

    Lúc này Phó Vân Thâm cũng đi ra, Chu Thực đưa qua một chai: “Này, giải khát.”

Phó Vân Thâm lắc đầu: “Tôi không uống.”

Chu Thực có chút khó hiểu: “Rượu trái cây mà?”

Cậu cố chấp: “Không, một giọt cũng không được, cứ là cồn thì tôi không uống.”

Không phải Phó Vân Thâm đạo đức giả mà là thực sự không thể uống.

Phó Vân Thâm mơ hồ nhớ tới hồi nhỏ uống trộm rượu của mẹ kế, uống một ngụm đã ý thức mơ hồ, khi tỉnh dậy phát hiện mặc váy của mẹ kế, trên người đầy vết thương, không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cậu không biết tại sao mình lại mặc váy, chỉ nhớ rằng cơ thể mình rất đau, rất đau, rất đau ...

Say này, cứ là chuyện dính đến cồn, sẽ luôn có những hiện tượng “vụn vặt” như vậy.

Phó Vân Thâm ý thức được mình không thể uống được một ly, đơn giản là không thể dính vào.

    “Tôi uống một mình thì chán lắm, Mộ ca, lát nữa chúng ta cụng ly.” 

Thời Mộ lật miếng thịt trên vỉ nướng: “Được rồi, nhưng tôi không uống nhiều đâu.”

Cuối cùng cũng nướng xong, Chu Thực dịch sang một bên, nhường chỗ cho Thời Mộ.

    Trời tối dần, ngọn đèn trong sân giống như những ánh trăng nhỏ, thắp sáng không gian nhỏ bé này.

    Chu Thực rót rượu hoa quả cho cô, Thời Mộ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, cầm chén nhẹ nhàng nhấm nháp.

    Chua chua ngọt ngọt, vị chanh…

    Thời Mộ nhíu mày, rượu hoa quả nhạt vậy sao?

    Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng một vật nặng rơi xuống đất, vừa nhấc mi liền nhìn thấy Phó Vân Thâm ngã quỵ trên mặt đất.

    Chu Thực sững sờ, “Tôi đưa nhầm ly rồi.”

    “…”

    “Thâm ca, cậu không sao chứ?” 

Chu Thực phản ứng lại, nhanh chóng đỡ dậy.

    “Không vấn đề.” Người trên mặt đất co quắp chân tay, chậm rãi bò dậy, ngồi phịch xuống ghế.

    Đột nhiên, Phó Vân Thâm ngẩng đầu lên và ánh mắt dừng ở Thời Mộ.

    Đôi mắt anh sâu thẳm, như cười mà như không cười.

Thời Mộ giật mình.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ... Phó Vân Thâm có chút kỳ lạ.

    Một giây tiếp theo, những đầu ngón tay ấm áp chạm vào mặt Thời Mộ, đôi mắt cậu rũ xuống, giọng nói có chút ẩn ý: “Cậu thật đẹp.”

    ......?

    …………? ? ? ? ?

    “Phó Vân Thâm, cậu bệnh à!” Thời Mộ hất bàn tay múa loạn của cậu ra, đỏ mặt nghiêm nghị, “Lão tử là con trai!”

    Cậu cười thật đậm, co gối, tư thế ngồi của anh thật quyến rũ, nói cách khác chính là…..bóng.

  Hoa lan chỉ nâng lên, cầm ly rượu uống cạn.

Nghĩ tới đại ca bạo ngược lạnh lùng, lại nhìn khuôn mặt tao nhã của tiểu bạch kiểm hiện tại, Chu Thực sợ đến mức không nói được gì, âm thầm đến gần Thời Mộ: “Cậu, cậu ấy không sao chứ?”

Mẹ nó, chắc chắn là có chuyện rồi! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro