Chương 37
Nhìn cô phấn khích, mí mắt của nhân viên công tác giật giật dữ dội: “Cậu, cậu chắc chứ?”
Thời Mộ gật đầu lia lịa: “Chắc chắc, rất chắc chắn, nhanh lên, tốt nhất là hôm nay làm xong thủ tục luôn.”
Thấy cô khăng khăng, nhân viên công tác thở dài bất lực, đi liên hệ với chủ nhà, cô yên lặng ngồi chờ trong khu vực nghỉ ngơi. Không lâu sau, một người đàn ông mặc vest, đi giày da vừa nghe điện thoại, vừa tiến vào.
“Có người muốn thuê nhà của tôi?” Người đàn ông vừa lau mồ hôi, vừa tranh thủ tắt điện thoại.
“Chào ông Tôn, đây là cậu Thời Mộ, cậu ấy muốn tới xem nhà ông.”
Ông Tôn gật đầu, nhìn nhân viên công tác: “Anh đã nói với cậu ấy về tình hình của tôi chưa?”
Không đợi nhân viên trả lời, Thời Mộ nói: “Cái gì tôi cũng biết, không sao cả, tôi không bận tâm, hiện tại tôi cần nhà gấp, nếu không có vấn đề thì tôi muốn dọn vào ở ngay hôm nay.”
To gan vậy?
Ông Tôn kinh ngạc, hầu kết nhấp nhô hai lần, ông bước đến chỗ Thời Mộ, cúi xuống bên tai cô nói: "Chàng trai trẻ, để tôi nói trước cho cậu biết, nhà tôi thực sự có ma ám, nếu không giá thuê cũng không rẻ như thế, cậu, cậu nghĩ thì có vẻ tốt nhưng nếu xảy ra chuyện gì….. "
" Cứ đưa tôi đi xem. "Ánh mắt Shi Mu rất bình tĩnh.
Ông Tôn ngập ngừng, trong mắt lộ rõ vẻ do dự, một mặt muốn cho thuê, mặt khác lại sợ người thuê xảy ra chuyện. Nghĩ đến những chuyện ma quái trong căn nhà tổ tiên đó, ông Tôn thở dài ngao ngán.
“Được rồi, tôi chở cậu đi, tiểu Vương, cậu không cần tới, nếu cậu ấy chắc chắn, ngày mai hãy đến ký hợp đồng.”
“Được.”
Thời Mộ đi theo ông Tôn vào chiếc Volkswagen màu bạc mà ông lái tới.
Trên đường đi, ông ấy trầm mặc.
"Ông có thể cho tôi biết về tình hình ở đó không?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì ông ấy nhíu mày, giọng điệu đầy u sầu: "Ngôi nhà đó là tài sản của tổ tiên để lại, sau này chia cho bố mẹ tôi. Bố tôi còn có một đứa em trai, chú ấy ốm yếu nhiều bệnh, bố tôi thấy thương nên để nhà đó cho chú ở, sau này chú tôi lập gia đình, sinh được 3 người con, vì tranh giành căn nhà cũ này, ba người suốt ngày đánh nhau, bắt chú tôi lập di chúc.
Ba người con trai của chú tôi đều không có công ăn việc làm, cả ngày chơi bời lêu lổng, nhòm ngó tài sản, nhưng chú tôi cũng là người cứng đầu, tính cách quật cường, một hôm uống say, bốn người gây sự náo loạn, chú tôi cầm dao giết lợn, đâm chết cả ba đứa con, sau đó treo cổ trên cây hòe trước nhà, tội nghiệp cho thím tôi, về đến nhà đã thấy chồng chết, các con đều không còn.”
Nói đến đây, giọng nói của ông càng buồn khổ: “Tiểu khu này đều là những ngôi nhà cổ, không thể phá bỏ được. Ban đầu chúng tôi tính bán căn nhà lấy ít tiền cho thím tôi dưỡng già, không ngờ người mua vừa biết có án mạng thì không mua nữa. Tôi nghĩ để cho thuê, nhưng những sự việc lạ bắt đầu xuất hiện, người nào đi vào sẽ nghe thấy tiếng cãi vã, tới tối đồ đạc trong phòng khách tự vỡ nát, có lúc còn nhìn thấy một người treo cổ trên cây, tôi nghĩ đó là linh hồn của chú và các em họ của tôi không cam tâm, chết rồi vẫn cãi nhau ầm ĩ.”
Gần đến ngõ, ông Tôn giảm tốc độ: "Chàng trai trẻ, tôi nói trước, ban ngày không có việc gì, ai cũng có thể vào, nhưng tới tối có thể sẽ có chuyện, tôi muốn nói rõ cho cậu, nếu cậu vẫn muốn thuê, tôi không ngăn cản, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Thời Mộ bấm ngón tay, tươi cười: “Ông nói là trong nhà này có thể có bốn con ma?”
Cô cười sung sướng khiến ông Tôn mãi không thể hoàn hồn.
Thời Mộ chà chà bàn tay, mong đợi: “Thật tuyệt, có thể ăn bốn bữa.”? ? ? ?
Gì? Anh chàng này còn nói gì vậy?
Cuối cùng cũng tới, ngôi nhà nằm trong cùng của con hẻm, cửa nhà hàng xóm ở hai bên đều đóng chặt, rõ ràng đã lâu không thấy ai ở.
“Người dân sống ở khu vực này đều là người cao tuổi, cách đây một năm, ông hàng xóm được con trai đưa đi nước ngoài, chỗ đó phong thủy kém nên mãi vẫn chưa cho thuê.”
Nói xong, ông Tôn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Thời Mộ đi phía sau.
Đập vào mắt là khoảng sân nhỏ, cỏ dại mọc um tùm, cây hòe cổ thụ giữa sân che hết nắng, không gian càng hoang tàn, ảm đạm. Bên trái có một căn nhà kề, khóa chặt, cửa sổ nhà chính phủ đầy bụi, không nhìn được bên trong.
Kẹp cặp tài liệu vào nách, ông Tôn cố gắng mở cái khóa rỉ sét.
Cót két.
Cánh cửa mở ra.
Bụi đất bay lên muốn sặc, ông vươn tay vẫy vẫy, bước tới mở cửa sổ cho thông gió.
Thời Mộ đánh giá xung quanh, hai phòng ngủ, một phòng khách, đồ đạc đầy đủ, mới đến 80%, hiển nhiên là để sớm có thể cho thuê nên đã đổi đồ dùng. Cô bước vào phòng ngủ chính, thoáng thấy vết máu khô trên tường.
Chú ý tới ánh mắt của cô, ông Tôn nói: “Nếu cô thuê, buổi chiều tôi sẽ nhờ thợ đến sơn lại tường.”
Thời Mộ lắc đầu: “Không cần, tôi cũng không ở lâu.”
“Cậu không ở lâu?” Ông Tôn có chút ngoài ý muốn.
Thời Mộ gật đầu: “Tôi vẫn đang đi học, từ thứ Hai đến thứ Sáu đều ở ký túc xá của trường.”
Ông Tôn càng ngạc nhiên hơn.
Nhìn Thời Mộ rất trưởng thành, khí chất trầm ổn, không giống học sinh chút nào.
Đánh giá lại một lượt, cô gật đầu, hài lòng: "Tôi muốn chuyển vào hôm nay, ngoài thông tin cho thuê, ông còn yêu cầu nào khác không?"
Ông Tôn bị Thời Mộ làm cho sợ, nghĩ tới án mạng đã xảy ra ở đây, ông càng không yên lòng, một hồi lâu mới nói: "Như vậy đi, nếu cậu thật sự muốn thuê, cứ ở tạm một đêm, nếu không có chuyện gì, cậu có thể tiếp tục sống, nếu muốn rời đi, tôi cũng không ép, cậu thấy được không? "
Đúng là ông muốn nhanh chóng cho thuê căn nhà này, nhưng càng sợ người khác xảy ra chuyện, so với tiền thuê chẳng đáng là bao thì an toàn vẫn là trên hết.
“Được, tối nay tôi ở lại đây. Ông cho tôi phương thức liên hệ, sáng mai tôi sẽ cho ông câu trả lời chắc chắn.”
Sau khi để lại số điện thoại di động, ông Tôn vội vàng rời đi.
Trong phòng có mùi rất nặng, cô mở toàn bộ cửa sổ, ngồi thất thần trên chiếc xích đu dưới gốc cây nho già.
Ở đây thật yên tĩnh, không có tiếng động cơ ô tô, không có tiếng la hét của hàng rong, chỉ có côn trùng và ve sầu, một ngày xuân hòa hợp.
Sau một hồi lâu, Thời Mộ gửi cho Phó Vân Thâm một tin nhắn WeChat.
[Mộc mộc mộc đầu gỗ: Tôi tìm được nhà rồi, hôm nay phải dọn dẹp, không về. ]
[qaq: . ]
Dấu chấm của lão đại rất đáng để suy ngẫm a.
Thời Mộ cảm thấy tai mình bắt đầu nóng ran, có lẽ Phó Vân Thâm bắt đầu mắng cô.
Ho nhẹ một tiếng, Thời Mộ tiếp tục soạn tin nhắn: [Để đền bù cho cậu, ngày mai tôi mời cậu và cháu trai đến chỗ tôi ăn cơm. ]
[qaq: Ồ. ]
[Mộc mộc mộc đầu gỗ: ......]
[Mộc mộc mộc đầu gỗ: Mạo muội hỏi một chút, cái ồ này là có ý gì? ]
[qaq: Ha ha. ]
[Mộc mộc mộc đầu gỗ: Được rồi, tôi hiểu rồi. ]
Phó Vân Thâm hẳn đang mắng cô ấy.
“Thâm ca, có phải Mộ ca nhắn tin cho cậu không?”
“Ừ.” Phó Vân Thâm bỏ điện thoại xuống và tiếp tục làm bài toán.
Cuốn sách bài tập của Chu Thực trống trơn như lúc đầu, cậu cau mày, lấy đầu bút gãi gãi đầu: “Mộ ca nói bao giờ về? Tôi đói rồi.”
Trưa nay cơm không đủ no, ba gói đồ ăn vặt chẳng bõ, nghĩ tới tay nghề tối qua của Thời Mộ, bụng Chu Thực réo ầm ĩ.
Bút trên tay Phó Vân Thâm dừng lại một chút, lật một trang tiếp tục viết, không nhìn lên, lông mi dài hoàn toàn che đi một đôi mắt đẹp thanh mảnh.
Trong chốc lát, Chu Thực nghe cậu thản nhiên nói hai chữ ——
“Ăn cứt.”
Ăn cứt, nhấn mạnh.
Chu Thực cười mờ ám, không sợ chết tiến tới: “Cậu dám thải không, cậu dám thải tôi dám ăn.”
Phó Vân Thâm ngẩng đầu.
Đôi mắt cậu toát ra sự chết chóc.
Phó Vân Thâm trực tiếp đè Chu Thực ra ghế sô pha.
Tiếng lợn hú vọng ra từ biệt thự.
Chu Thực bị dày vò, vô cùng uất ức, khổ sở đi tìm Thời Mộ.
Tên WeChat của Chu Thực là ba ba, nhưng Thời Mộ đã đổi thành con trai.
[Con trai: Mộ ca, khi nào cậu về! ! ! ]
Thời Mộ đang quét dọn phòng ốc, nhận được WeChat của Chu Thực, cô cầm túi rác đem ra ngoài vứt, tranh thủ thu âm: "Ngày mai."
Chu Chí nói: "Thâm ca là kẻ điên a, nếu biết cậu không có ở đây, tôi cùng không ở đây đâu, ở cùng cậu ta có gì tốt chứ."
Thời Mộ cười: "Tôi và cậu thì tốt? "
Chu Chí nói: “Nhất định là tốt hơn ở với cậu ấy."
Ý cười của cô càng đậm: “Tôi vừa tìm được nhà, hiện tại đang thu dọn đồ đạc, ngày mai tôi sẽ cho các cậu qua.”
Nói xong đặt điện thoại xuống, tiếp tục dọn dẹp.
Sau khi vứt rác xong, cô đến siêu thị gần đó mua chất tẩy và một số đồ dùng sinh hoạt, sau khi khử khuẩn sạch sẽ, cô đến cửa hàng chăn ga gối đệm để chọn một bộ.
Hoàng hôn, bận rộn cả ngày, Thời Mộ đã mệt như chó.
Căn nhà gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả những gì còn lại chỉ là thu dọn cỏ dại trong sân, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế đan bằng mây, chờ Chu Thực và Phó Vân Thâm tới làm hộ.
Bây giờ là chín giờ rồi.
Thời Mộ đặt tất cả dụng cụ nấu nướng lên chiếc bàn đá bên cạnh, đung đưa ghế mây, lặng lẽ chờ bữa tối tới.
Cót két, cót két ...
Phía trên đầu có tiếng dây thừng đung đưa.
Cổ có chút ngứa, Thời Mộ chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với một đôi chân hơi lắc lư, mắt nhìn lên. Người đàn ông bị treo trên cây nhắm chặt mắt và sắc mặt tái nhợt.
Soạt——!
Hắn mở mắt ra, nhãn cầu lòi ra.
“Ngươi cũng muốn nhà của ta —— !!!”
Tiếng kêu thảm thiết của quỷ hồn gần như xuyên thủng màng nhĩ.
Nếu như trước đây, Thời Mộ sẽ sợ chết khiếp, nhưng thật không may ... khi cô còn là một linh hồn, cô đã quen với việc nhìn thấy những hồn ma ngũ quan gớm ghiếc, thiếu tay cụt chân, đầu úp xuống đất và đi bằng tay, bây giờ cô lại có khả năng này, lá gan cũng được tôi luyện từ lâu.
Ùng ục.
Bụng réo rắt.
Thời Mộ tặc lưỡi, khịt mũi: “Mùi dưa chua.”
Quỷ hồn: ? ? ?
“Căn nhà này thuộc về ta!”
“Không ai được lấy căn nhà này!”
“Lão bất tử!”
Lại thêm ba quỷ hồn bắt đầu la hét.
Thời Mộ liếc mắt: "Mùi cá trắm cỏ, mùi ớt chỉ thiên, woaa, mùi đậu phụ! Chú em hiếm lắm đấy."
Bốn con ma vừa xuất hiện đã bị dọa:? ? ? ?
"Tao mẹ nó đợi chúng mày lâu lắm rồi !!"
Thời Mộ đặt bình rượu đã hâm nóng xuống bàn đá nhỏ, thêm nước, bỏ hành lá, gừng và tỏi, lần mò lấy thanh kiếm gỗ đào trên thắt lưng, vung lên vài cái, quỷ hồn lập tức bị chia thành nhiều mảnh, rơi thẳng xuống nồi, không đợi hắn giãy dụa la hét, lập tức biến thành nước.
Nhìn thấy người cha biến mất trong cái chậu, ba quỷ hồn con đều trố mắt, hét thảm thiết: “Cha——!”
“Đừng vội, chúng mày cùng đi ngay thôi.”
Môi Thời Mộ co giật và cổ tay lại chuyển động, đầu tiên là mùi con cá trắm cỏ, tiếp đến là ớt chỉ thiên, cuối cùng là đậu phụ phối với món ăn.
Kiếm gỗ vun vút vài tiếng, ba quỷ hồn con lập tức bị chia thành nhiều mảnh, cùng rơi vào nồi với cha chúng.
"Ục ục.. ục ục ..."
Nước sôi, bọt không ngừng nổi lên. Quỷ hồn không có thực thể, trong nồi chỉ là một đám khí đen. Người trần không thể nhìn thấy khí cùng không ngửi thấy mùi, nhưng Thời Mộ có thể ngửi thấy mùi thơm của dưa chua và cá, còn có mùi cay nồng của ớt.
Gia vị quỷ hồn đậm hơn gia vị của người thường, Thời Mộ cảm thấy thứ cô ăn trước đây không được gọi là canh cá dưa chua, chỉ là cặn bã.
Cô cầm thìa xúc một bát canh, nóng lòng muốn đưa lên miệng.
[Ăn ngon. ]
[Rất ngon.]
Hai con cổ trùng không chờ được, tranh nhau cướp đoạt đồ ăn.
Thời Mộ chưa kịp nếm thử mùi vị, bốn con quỷ đã bị mị cổ và triền đằng cổ trong người chiếm đoạt sạch sẽ, không còn một chút cặn. Nháy mắt, Thời Mộ cảm thấy khí lực từ đan điền không ngừng lan tỏa khắp người.
Sau đó, cô nghe thấy một âm thanh mê hoặc từ sâu thẳm tâm hồn mình.
[Quỷ hồn có thể nâng cao năng lực của chúng ta, tinh khí có thể duy trì mạng sống của cô và ta. Chỉ cần cô tìm một người đàn ông ... Muốn cái gì ta đều có thể cho cô, tiền bạc, sắc đẹp, quyền lợi, mọi thứ...]
Giây tiếp theo, một giọng nói khác vang lên.
[Đừng nghe tên ngốc này. ]
Mới nãy, mị cổ còn nhẹ nhàng mê hoặc cô, bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh, giọng nói nữ tính biến thành gắt gỏng: [Cút, đừng dính vào lão tử.]
Triền đằng cổ: [Thử mắng câu nữa xem? ]
Trái tim co rút, Thời Mộ đột nhiên nằm co quắp trên mặt đất vì đau.
Khi nguyên chủ mới sinh ra đã có mị cổ trong người, gắn liền với trái tim, còn triền đằng cổ nằm ngoài trái tim, giống như dây leo, bao quanh trái tim của cô, bây giờ triền đằng cổ tức giận, mị cổ chịu khổ, trái tim của Thời Mộ cũng phải chịu dày vò.
"Các người không làm loạn được không hả ...?" Khuôn mặt của Thời Mộ méo mó. "Mọi người đã ở bên nhau 17 năm, hòa thuận được không, mấy người làm được không?]
Không có âm thanh nào.
Cứ im lặng như vậy.
Thời Mộ lau mồ hôi lạnh, run run bò dậy, vừa thu dọn bát đĩa vừa nói: "Chỉ cần hai người hòa thuận, tôi hứa mọi người ăn ngon uống ngon. Tôi sống một ngày, các người cũng sống một ngày, nhưng đừng quậy tôi, được không?"
“Hai người thấy tôi sống thoải mái à? Ban ngày đi học, tối đi bắt quỷ, mệt như chó, còn phải nuôi hai đại lão các người. Nấu cả một nồi nước lại không có một giọt vào bụng, tất cả đều cho hai người, còn gì không thỏa mãn chứ? Đúng rồi, nói xem lần tới muốn ăn mùi vị gì?”
Mị cổ: [Cay.]
Triền đằng cổ: [Ngọt.]
" ... "
Mị cổ: [Nếu ta không chia thức ăn cho ngươi, bây giờ ngươi có ý thức không? Ta mới là lão đại, ta là thần thánh trời sinh, con xú trùng trắng nhân tạo nhà ngươi phải nghe lời ta!]
Triền đằng cổ: [Ta tự mình giành lấy đồ ăn, tại sao phải nghe lời ngươi?]
"……."
Mị cổ hét thảm một tiếng, trái tim cô lại co rút.
Thời Mộ cảm thấy những ngày này không thể sống nổi.
Sách cổ của ông ngoại cùng không nói ăn nhiều quỷ hồn một lần sẽ làm cổ có ý thức? Nếu hai con cổ này cứ cãi nhau, một lúc lại co rút tim cô, vậy cô còn ngày sống mà hoàn thành nhiêm vụ không?
Hệ thống: [Ký chủ, không thể. ]
Được rồi, quên đi.
Thời Mộ cảm thấy trong đầu cô đang chơi Happy Fighting Landlords, mỗi ngày ba người này có thể chơi mấy ván.
Chao ôi, buồn ơi là sầu.
Than ngắn thở dài cả buổi, Thời Mộ quay về phòng ngủ.
Đêm không có quỷ hồn rất thanh tịnh, cô ngủ một giấc thật yên bình.
Bốn con quỷ hồn làm tinh lực của Thời Mộ đạt đến đỉnh điểm, thậm chí squat cả trăm cái liên tục cũng không thở dốc. Hôm nay Phó Vân Thâm và Chu Thực sẽ đến. Sau một hoạt động đơn giản, Thời Mộ kéo rèm cửa vào mở bao “đinh” giả ra.
Loại đắt tiền có khác, cảm giác sờ vào thực sự khác so với loại đang dùng. Bao bì còn ghi chống thấm nước và điện, dường như được làm rất cẩn thận.
Cô ấn nhẹ, mềm mềm, bật thử điều khiển từ xa, ngay khi nó dựng đứng, nó sẽ bắt đầu rung lên.
Chà, nó thực sự rất chân thật, nhưng về sau phải cẩn thận, không thể để người khác lấy mất điều khiển từ xa.
Thời Mộ dứt khoát bỏ đi những thứ đang mặc, thay “đinh” giả một vạn tệ, sau đó cô mở túi lông giả, cẩn thận dán chút lông mu lên.
Mặc xong, Thời Mộ đứng trước gương và lắc hông qua lại, đồ chơi lắc lư theo chuyển động. Thời Mộ rất hài lòng, chân thật vậy, tiền tiêu cũng không lỗ, cô dám khẳng định bước vào nhà tắm như này sẽ không bị nhận ra.
Cuối cùng mặc thêm một chiếc quần lót tứ giác đen vào, lúc này cô có chút khó xử.
Thứ này ... ở bên trái hay bên phải?
“Hệ thống, ngươi nói đặt ở bên trái hay bên phải.”
Hệ thống tức giận: [nam trái nữ phải. ]
“Ồ.” Thời Mộ gật đầu, “Nam trái nữ phải, ta đặt bên trái.”
Vừa nói, cô vừa đặt “đinh” giả ở bên trái.
Hệ thống:? ? ?
Đầu óc của ký chủ hình như có vấn đề...?
Mặc quần vào, Thời Mộ thực hiện một vài động tác khó như thường lệ. “Đinh” giả này ôm sát cơ thể, không giống như bộ cũ chật ních, cảm giác vừa khít, thoải mái, cho gì lộn 350 độ cũng không sợ rớt.
Hai từ thôi, hoàn mỹ.
Tiền bỏ ra thật đáng!
Thời Mộ khóa chặt bộ XL trong tủ, xử lý xong mớ hỗn độn, cô gọi điện thoại cho ông Tôn:
"Xin chào, tôi là Thời Mộ. Tối qua tôi ở đây rất tốt, ông xem khi nào thì có thể kí hợp đồng thuê nhà?"
Ông Tôn sững sờ, giọng nói trên điện thoại đầy thận trọng: "Cậu không gặp chuyện gì kỳ lạ à?"
Đương nhiên Thời Mộ sẽ không ngốc đến mức nói không. cô nói như vậy, tiền thuê chắc chắn sẽ không rẻ như bây giờ.
Vì vậy cô cười tủm tỉm: "Có, nhưng tôi không sợ, cũng có cách giải quyết, ông xem hôm nay ký hợp đồng được không?"
"Vâng, vâng, tất nhiên." Ông Tôn thở phào nhẹ nhõm, căn nhà này đúng là khiến người ta phiền lòng, bây giờ có người muốn ở, cho dù giá rẻ, ông cùng muốn cho thuê! !
Tất cả đã ổn thỏa.
Giải quyết được đống rắc rối, tâm trạng Thời Mộ thoải mái, cô liếc nhìn thời gian, đã chín giờ, chắc chỉ chốc lát họ sẽ đến đây. Xách theo cái làn, Thời Mộ ra chợ mua ít nguyên liệu nấu cơm trưa.
Xách túi lớn túi nhỏ quay về, từ xa đã thấy hai thiếu niên đứng đợi ở cửa.
Cô nhướng mày, vội tiến đến: “Các cậu đến rồi?”
Mắt Chu Thực sáng lên, bước tới đỡ cái giỏ đồ của cô: “Có chút chậm trễ, chỗ này của cậu hơi khó tìm a. "
“Thanh tịnh lại rẻ, dù sau cùng chỉ ở hai ngày cuối tuần, không cần quá tốt.” Vừa nói cô vừa lấy chìa khóa mở cửa.
Nhìn cái sân lộn xộn, Chu Thực ghét bỏ bĩu môi: "Cái sân rách này còn chẳng bằng hồ bơi nhà tôi, nói mới nhớ, cậu tới nhà tôi ở không? Phía đông nhà tôi còn một phòng trống, miễn phí cho cậu. ”
“Không, ở đây khá tốt, tôi cũng thỏa thuận với chủ nhà rồi, đổi ý không tốt đâu.”
Phó Vân Thâm vẫn chưa nói chuyện, Thời Mộ liếc trộm một cái.
Thiếu niên mặc bộ đồ đen rộng rãi, ánh mắt nghiêm nghị, nhìn vào hư không, không phân biệt được đang vui hay không.
Thời Mộ lấy hết can đảm bắt chuyện với Phó Vân Thâm: "Tôi, tôi nhớ em trai cậu nói cậu thích sườn xào chua ngọt, tôi có mua ít sườn, lát nữa làm cho cậu."
Chu Thực không chờ đợi được, chạy vào nhà, trong sân chỉ còn lại hai người.
Ánh mắt Phó Vân Thâm lạnh lùng: “Tôi cần bữa cơm sườn xào chua ngọt này?”
Cô không phản ứng lại.
Thiếu niên hừ lạnh, bước vào phòng.
Thời Mộ vào bếp, Phó Vân Thâm và Chu Thực không có việc gì liền đi dạo quanh nhà. Cô đã giấu hết những thứ quan trọng, vứt bỏ những thứ nên vứt, họ muốn đi chỗ nào thì cứ đi.
Chu Thực và Phó Vân Thâm đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ có cửa sổ lớn, được lau sáng bóng, ga trải giường đổi thành màu xanh da trời tươi mát sáng sủa, trên bậu cửa sổ bày vài chậu xương rồng, cây cảnh.
Chu Thực lăn hai vòng trên giường mềm, chê bai: "Nói không phải chứ nơi này quá nát, phòng ngủ chính còn không bằng ký túc xá của chúng ta."
Trường trung học Anh Nam, không nói cái khác, chứ chỗ ở là hảo hạng nhất.
Phó Vân Thâm không nói gì.
“Tôi đi vệ sinh.” Cậu đứng dậy đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh.
Phó Vân Thâm đến bên cửa sổ, ngón tay xinh đẹp khẽ chạm vào những chiếc gai xanh mỏng manh của cây xương rồng, khóe môi giương lên….rồi nhanh chóng tắt lịm. Vừa định ra khỏi phòng, ngón chân đột nhiên va phải một vật cứng trên mặt đất.
Phó Vân Thâm mặt nhăn mày nhíu, nhặt thứ ở chân giường lên.
Một chiếc hộp nhỏ hình vuông màu hồng, không quá nặng, có dải ruy băng quấn quanh.
Anh nhướng mày, mở hộp ra.
Bên trong là một quả bóng nhỏ, màu hồng trắng, được làm rất dễ thương, hơi giống quả bóng đồ chơi để bắt Pokemon, nếu không đọc nhãn hiệu đính kèm, Phó Vân Thâm thực sự nghĩ rằng đó là một quả bóng đồ chơi.
Mặt trên viết ——
Trứng rung.
Đồ chơi nhỏ không dây.
Chà, nó quả thực là một món đồ chơi nhỏ.
Phó Vân Thâm đánh giá vật trong tay một chút, sau đó đặt nó lên bàn, rời khỏi phòng ngủ, hai tay đút túi như thể không có chuyện gì xảy ra.
Bảo sao cậu ta không thích cái mông kia, hóa ra là cần trứng rung.
Vậy nên ...
Cậu ta rời đi không phải vì ghét mình mà là vì “sở thích cá nhân”.
Nghĩ như vậy, Phó Vân Thâm cảm thấy thoải mái ngay lập tức, cảm giác ngột ngạt ban đầu biến mất ngay lập tức, ngay cả ruồi bay trên không trung cũng vui mắt.
“Có cần tôi giúp không?”
Bên ngoài phòng bếp, Phó Vân Thâm dựa vào khung cửa.
Thời Mộ quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt cười của anh, thấy rùng mình, dao trong tay suýt cắt vào móng.
“Cậu giúp tôi?”
Phó Vân Thâm nhướng mày nói: “Nơi này của cậu rất tốt, tôi rất thích. Lát nữa tôi bảo Chu Thực nhổ cỏ trong sân.”
Thời Mộ: ” ... "
Cậu cười đầy thâm ý: "Thời Mộ, cậu ở đây một mình, phải giữ gìn sức khỏe." ?
Sao lại thấy lời nói và ánh mắt cậu …… có ý gì khác?
Lão đại uống nhầm thuốc, hay là hiểu nhầm gì rồi? ? ?
Thời Mộ không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro