Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

“Cậu để ý tướng mạo trẻ đẹp của cậu ấy?” Phó Vân Thâm chế nhạo, “Không tự nhìn lại mình được mấy cân mấy lượng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

  Nói chuyện thì cứ nói, châm biếm thân thể nhau là có ý gì?

Thời Mộ đảo mắt, cầm chăn bông đứng dậy.

Phó Vân Thâm nhìn theo cô: “Cậu đi à.”

    “Tôi sợ rằng nếu ở lại, tôi sẽ không kiềm chế được mà làm những việc trái với lương tâm.”

Phó Vân Thâm bóp méo lời cô: “Cũng tốt, tôi cũng sợ cậu sẽ không kiềm chế được mà làm chuyện trái với lương tâm.”

Thời Mộ trợn mắt, mở cửa đi xuống lầu, nằm xuống ghế sô pha mềm mại.

    Màn đêm rất yên tĩnh, đồng hồ treo trên tường đang tích tắc, cô nhắm mắt lại, không buồn ngủ.

    Trước đây, nghĩ sẽ ở nhà lão đại, chỉ phải lo ăn uống không cần băn khoăn tiền nhà, tiền điện nước, có thể dư ra ít tiền còn rút ngắn được khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nghĩ lại, nhà họ Thời ngay bên canh, Thời Lê đã nhận ra cô, sơ ý là sẽ bại lộ thân phận, cô không thể tham món hời nhỏ mà coi thường sự uy hiếp của Thời gia được.

    Hơn nữa, dù thế nào cô cũng là con gái, vẫn cần có cuộc sống riêng, thỉnh thoảng cũng muốn mặc váy bay nhảy một chút, suốt ngày ở bên Phó Vân Thâm, thật nhàm chán.

Thời Mộ nhắm mắt lại và quyết định đi ra ngoài để tìm một ngôi nhà, Phó Vân Thâm không vui cũng vậy.

    Sau khi thức dậy lúc 5:30 như thường lệ, Thời Mộ đi ra ngoài và chạy hai vòng sau khi thực hiện các bài tập cơ bụng và cơ ngực. Mỗi ngày cô đều tập luyện siêng năng như con chó già. Hai ngày cố gắng chăm chỉ cuối cùng cũng có hiệu quả, bụng rắn chắn hơn, mơ hồ có thể thấy được cơ bụng, cánh tay cũng không còn vẻ mềm nhũn, sờ vào cảm thấy thật tốt.

    Cô đo lại chiều cao của mình là 168.5, gần bằng 169. Chỉ cần cô tập luyện chăm chỉ hơn hoặc ăn nhiều ma hơn, chắc tháng sau sẽ lên được 170.

Thời Mộ hài lòng vỗ về cái bụng phẳng lì của mình, ngoài chiều cao, bước tiếp theo là cơ ngực, không cần giống King Kong Barbie, vừa phải là tốt nhất rồi, có ai hỏi thì cũng có thể quang minh chính đại nói về cơ ngực của mình.

    Đã bảy giờ, Chu Thực và Phó Vân Thâm vẫn còn ngủ, Thời Mộ đi tắm rồi vào bếp làm bữa sáng cho hai cậu nhóc.

    Cô không ăn, để lại một mảnh giấy, đội mũ, đi ra ngoài.

    Lần này Thời Mộ đến một cửa hàng tình thú cao cấp.

    Vì sợ vô tình đụng phải người quen, cô còn cố ý đeo kính đen, đeo khẩu trang để che kín.

    “Xin chào, bạn cần gì? Chúng tôi vừa về thiết bị SM mới, đang được giảm giá 20%.”

Thời Mộ không liếc mắt, hỏi thẳng, “Có hàng giả không? Cái có cả trứng ấy.”

    ”… Hả?"

Nhân viên bán hàng đã quá quen với những việc này, ngẩn người một giây rồi lập tức lấy lại nụ cười: "Xin hỏi là cô dùng sao?? "

    Thời Mộ: "Bạn trai tôi không được."

    Đã hiểu.

    Cô nhân viên cũng nhận thấy khách hàng này không giống nữ sinh.

    "Đi theo tôi, chúng tôi vừa có hàng mới về đây, cái này được chia thành ba size, cảm ứng rất gần với da thật, thiết kế điều khiển từ xa, cho dù bạn và ông xã ở bên ngoài cũng có thể cảm nhận được sự thân mật~ ” Cô ấy cười đặc biệt mơ hồ.

    "Chất liệu này cũng chống mài mòn rất tốt, bạn thấy cảm giác rung lắc rất thật đúng không? Thiết kế này giống như đồ lót, chỉ cần mặc trực tiếp, cũng rất dễ giặt sạch." 

Ngay trước mặt Thời Mộ, nhân viên bán hàng tháo đồ ra khỏi quần lót.

    “Nếu bạn không thích quần lót, cứ cởi ra và sử dụng nó như thế này.”

    “Không, tôi thích nó!”

    Thời Mộ rất dứt khoát.

    Quần lót nối với gà giả hơi giống lụa tơ tằm, rất nhẹ và mỏng, gần với màu da thật, nhìn kỹ cũng không thấy hết, quan trọng nhất là tiện lợi, khi mặc bên trong này, cô sẽ mặc một chiếc quần lót vuông bên ngoài. Như cái này bây giờ.

Sau đó……

Điều khiển từ xa đã giải quyết những rắc rối của cô!

    Nghĩ đến lần xấu hổ lúc trước khi Phó Vân Thâm xoa bóp cho cô, mặt Thời Mộ lại nóng bừng.

    “Được rồi, bạn lấy cỡ nào?”

    Shi Mu suy nghĩ một hồi: “L và XL mỗi cái một gói cho tôi.” 

Thấy cô hào phóng như vậy, người bán hàng càng cười ngọt: “Ngoài mấy thứ này ra, còn cần gì nữa?”.

Mắt Thời Mộ đảo quanh, xác nhận là không có ai, cô mới thì thầm vào tai nhân viên: “Có cái loại…. lông đó không?"

    "…….lông…..lông?"

Tai Thời Mộ đỏ ửng: "Bạn trai của tôi ... là bạch hổ."

    …..Bạch hổ.

Đã hiểu….

    “Có có, xem ra bạn đến rất đúng lúc. Chúng ta vừa mới có một ít lông nách nhân tạo cùng lông mu đây.”

Thời Mộ ôm trán, cái này không cần nói rõ vậy chứ?

    Sở dĩ mua ...ừm ...lông là cô đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định mua, lỡ như, lỡ như lúc vào nhà vệ sinh công cộng hoặc bị nhìn thấy mà không có lông thì sẽ rất kỳ quái, cũng rất giả nữa, nói không chừng còn nghĩ cô là biến thái.

    “Có cần trang phục cơ bắp giả nam không?”

    Thời Mộ nhướng mày: “Cái gì vậy ?” 

“Chính là nó.” Nhân viên bán hàng chỉ vào kệ, “Chất liệu silicone, cơ ngực + cơ bụng sáu múi, dù có cosplay trên giường cùng rất thoải mái.”

Cái đó thật gãi đúng chỗ ngứa của Thời Mộ nhưng cô vẫn lắc đầu. Mùa hè mặc lâu sẽ rất ngột ngạt, cũng rất giả, tự tập vẫn hơn.

    Nhìn quanh, Thời Mộ chọn thêm hai chiếc áo nịt ngực thể thao với chất liệu thoải mái và kích cỡ vừa vặn.

    "Tổng cộng là một vạn tệ, giảm giá cho bạn, còn 9.880." 

    Mí mắt Thời Mộ giật giật: "Quá, quá đắt."

    “Quý khách, để mang lại cảm giác chân thật và sự thoải mái của khách hàng, chúng tôi chọn những chất liệu tốt nhất, xin quý khách hiểu rõ.”

    Được rồi.

    Thời Mộ đau đớn trả tiền, may mà lấy được ba vạn từ Tô Thiên Lỗi, nếu không thì phải hít không khí mà sống mất.

    “Cảm ơn bạn đã mua sắm, đây là một món quà nhỏ của chúng tôi.” 

Người bán hàng đưa một chiếc hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo cho Thời Mộ, cô ném thẳng vào túi hàng mà không thèm nhìn, hạ mũ xuống rồi vội vã rời đi.

Đã gần 11 giờ, Thời Mộ vừa rời khỏi phố mua sắm thì nhận được cuộc gọi từ Chu Thực.

    “Mộ ca, sáng sớm cậu đi đâu vậy?”

    Thời Mộ tháo khẩu trang xuống, thở ra một hơi: “Ra ngoài tìm nhà, có chuyện gì sao?”

    Chu Thực cẩn thận liếc nhìn Phó Vân Thâm u ám trên sô pha, nuốt nước bọt cái ực: “Vậy thì khi nào cậu về? ”

    “Buổi chiều, nếu không có chuyện gì thì tôi sẽ về muộn một chút.”

    “Ồ.” Chu Thực trầm giọng nói: “Tôi cứ nghĩ hôm nay sẽ đi chơi cùng nhau."

    "Ngày mai cũng vậy. Tôi cúp máy đây. Buổi trưa cậu ăn gì đó đi, có lẽ khuya tôi mới về."

    Chu Thực cúp điện thoại, nhìn Phó Vân Thâm: "Mộ ca nói sẽ về muộn.” 

Cậu không nói chuyện, đưa chân đá vào bàn trà.

    Chu Thực bĩu môi, trong lòng sợ hãi, không biết cậu uống nhầm thuốc gì, từ sáng đến giờ thật khó ở. Chao ôi, biết vậy đã không đòi tới đây, khó sống quá.

    "Thâm ca, hay chúng ta đến khu trò chơi đi? Ở đó có nhiều cô em xinh đẹp lắm."

    "Không đi."

    "Không đi?" Chu Thực mở to mắt, "Vậy cậu làm gì?"

    Phó Vân Thâm: "Làm bài tập."

    Vẻ mặt Chu Thực tuyệt vọng: "Anh à, có phải không vậy? Ngày nghỉ cậu cũng làm bài tập?"

Phó Vân Thâm ậm ừ, thực sự lấy sách bài tập ra trước mặt Chu Thực.

Chu Thực khinh thường, vò đầu bứt tai một hồi, chỉ có thể miễn cưỡng lôi ra một cuốn sách toán gần như mới tinh từ trong cặp sách của mình, cùng làm bài tập với Phó Vân Thâm.

Vào buổi trưa, trên đường đã có nhiều người hơn.

Cô tùy tiện ăn một chiếc bánh mì kẹp thịt, ngồi ven đường nghỉ ngơi, bắt đầu lo nghĩ.

Nhiều đồ như vậy, không thể mang về, tìm khách sạn thì không ổn, cô chống cằm buồn rầu, đứng dậy đi thẳng tới văn phòng bất động sản ở đường đối diện.

Đại sảnh trống trải, bảng thông báo ở trung tâm dán thông tin cho thuê, Thời Mộ lướt qua từng trang, cuối cùng dừng lại ở một góc.

Thông báo này chắc chắn đã lâu rồi, giấy vàng ố, góc còn có vết nứt.

Ở trên viết: Số 23, Đông Thành, hai phòng ngủ, một phòng khách, nhà biệt lập có sân nhỏ, giá thuê hàng tháng 1.000, miễn phí điện nước.

    Cái này cũng quá rẻ rồi?

Ngay khi cô định xé bỏ tờ bướm, một nhân viên mặc đồng phục đã xé trước cô, vo tròn, chuẩn bị ném vào thùng rác.

    “Chờ một chút.” Thời Mộ vội vàng ngăn lại.

    “Cậu cần gì sao?”

    “Cái kia…” Cô chỉ vào thông tin cho thuê trong tay đối phương, “Cái này đã cho thuê rồi à?”

Nhân viên sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỗ này đã dán được một năm rồi, nhưng không ai thuê, dù có người đi xem cũng trả lại."

"Có thể cho tôi biết vì sao không? "

    Nhân viên nhìn xung quanh, thấy không ai để ý, cúi người nhỏ giọng: "Chỗ này bị ám, trong nhà có rất nhiều chuyện ma quái, tất cả những người xem nhà đều bị đuổi đi, ngay cả chủ nhà cùng không dám tới."

    Bị ám.

    Hai mắt Thời Mộ sáng lên.

    Bị ám tốt, cô thích nhất là chuyện ma quái!

Thời Mộ thèm thuồng, giọng nói to và đầy uy lực: "Tôi muốn có căn nhà này, phiền anh giúp tôi liên hệ ngay với chủ nhà! Bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức!!"

Giá thuê hàng tháng 1000, điện nước miễn phí, không gian yên tĩnh, có sân nhỏ, lại còn cung cấp thức ăn!

Ôi trời, một nơi tốt như vậy mà cô lại tìm được! Thật là tạo phúc tám đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro