Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

 Ngày hôm sau, bài kiểm tra toán có kết quả.

    Thầy giáo dạy toán bước vào cửa, tay cầm một cuộn giấy, bước đi thoăn thoắt, trên mặt là một niềm vui không thể che giấu.

    Thời Mộ nắm chặt tay, còn hồi hộp hơn cả khi công bố điểm thi đại học.

    "Mọi người làm kiểm tra toán này rất tốt, một số bạn đặc biệt tiến bộ. Bây giờ thầy muốn công bố đáp án của bài kiểm tra này, đến tên ai thì lên lấy bài."

    Thầy dạy toán cúi đầu và bắt đầu nói : "Tô Dĩnh, 83 điểm."

    "Vương Xuyến, 55 điểm."

    "Điền Văn Văn, 69 điểm."

    "..."

    "Triệu Bảo Bảo, 0 điểm." 

Đang lén ăn vụng dưới ngăn bàn, Triệu Bảo Bảo ngẩng đầu, phủi mặt, cậu ta giơ tay: “Thầy ơi, sao em bị 0 điểm?”

    Thầy giáo dạy toán không kiên nhẫn: “Sao em bị 0 điểm, em không biết sao? ”

    Đương nhiên Triệu Bảo Bảo biết, nhưng vẫn không phục, nhếch miệng khinh bỉ, bước lên trước cầm lại tờ giấy.

    “Tiếp theo.” Còn lại hai tờ giấy, và ánh mắt của giáo viên dạy toán đổ dồn vào Phó Vân Thâm, " Phó Vân Thâm, 146 điểm, thật tiếc vì em đã bỏ lỡ một câu hỏi nhỏ.”

    Phó Vân Thâm đứng dậy, khi cậu đi ngang qua Thời Mộ thì vô tình hay cố ý nhếch môi, ẩn ý trong mắt khá sâu sắc.

Thời Mộ nghiến răng và giơ ngón giữa lên tỏ vẻ khinh thường.

    “Cuối cùng—” Cuối cùng cũng đến lúc thông báo kết quả của Thời Mộ.

    Các học sinh bên dưới đã xì xào bàn tán.

    “Thời Mộ không thể cao hơn Phó Vân Thâm, đúng không.”

    “Phó Vân Thâm là người giỏi toán nhất trong lớp của mình, và cậu ấy chắc chắn không thể.”

    " Cũng chưa chắc.”

    “Đúng vậy, Phó Vân Thâm không phải là thần, lỡ như Mộ ca của chúng ta đạt điểm tuyệt đối thì sao. "

    Thầy giáo dạy toán ngước mắt lên nhìn Thời Mộ, nở nụ cười hài lòng: “Thời Mộ, 150 điểm.”

Điểm tuyệt đối.

Cả lớp náo động.

Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm khi nghe được điểm số sau một ngày căng thẳng.

    “Cảm ơn thầy.” Cô đi lên lấy bài, trở về chỗ ngồi trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả các bạn trong lớp. Những con số màu đỏ trên tờ giấy rất dễ thấy và chói mắt. Thời Mộ tự hào về bản thân. Cô giơ tờ giấy lên và đưa cho Phó Vân Thâm ở bàn phía sau. Thời Mộ nghe thấy cậu hừ lạnh đầy khinh bỉ.

    Lớp A15 hầu hết là những kẻ ngu dốt, chưa kể đến lớp 15, bài kiểm tra đạt điểm tối đa của lớp khác cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trường trung học Anh Nam không phải là trường đại học trọng điểm, phương hướng đào tạo chủ yếu là theo sở thích và phát triển nghệ thuật, tuy chỉ là bài kiểm tra nhỏ nhưng cái tên Thời Mộ dần lan rộng.

    Diện mạo của cô thật tốt, sau khi ăn quỷ và tập các bài tập khác nhau, chiều cao của cô  đã tăng từ 163 lên 168, sống lưng thẳng tắp, hai chân càng thon dài.

    Đồng phục của nam sinh trường trung học Anh Nam rất đẹp, áo tây màu xanh đậm khoác ngoài áo sơ mi trắng. Vào ngày hè nóng bức, nam sinh hiếm khi mặc đúng cách. Thời Mộ thì khác, cô thắt cà vạt gọn gàng và hàng cúc áo sơ mi được cài đến trên cùng, quần tây được ủi thẳng và sạch sẽ, tóc đen và mắt đen, da trắng và môi đỏ, tính tình thoải mái và vẻ ngoài tươi sáng.

    Dù ở đâu thì con gái cũng thích con trai đẹp trai, nếu con trai có học lực tốt thì tình cảm sẽ thăng hoa.

    Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, số lượng nữ sinh chuyền tay nhau thư tình đã tăng lên hơn năm người.

    Các bạn nữ A15 có chút ghen ghét, liền bật toàn bộ điều hòa lên, đóng chặt cửa không cho lớp khác vào. Các bạn nam thì không để ý tới, dù sao lớp A15 cũng chỉ có một bảo bối như Thời Mộ, nếu để lớp khác lấy đi, vậy không tuyệt sao?

    Thời Mộ cũng là một cô gái, biết rằng thiếu nữ ở độ tuổi này rất nhạy cảm và mỏng manh, đặc biệt là nữ sinh học ở Anh Nam đều là những tiểu công chúa chưa từng trải qua sóng gió gì. Thư tình này cô không thể làm ngơ, quyết định vẽ lại những bức họa để trả lời.

    Trang giấy sạch sẽ, nét bút mềm mại và duyên dáng đã thu hút học sinh cả hai bên đến xem cô viết.

    Khả năng viết chữ đẹp của cô hoàn toàn có liên quan đến sự giáo dục của cha ruột cô. Cha của Thời Mộ là giáo viên, luyện vẽ tranh bằng bút lông của Trung Quốc trong nhiều năm. Cô không hứng thú với nó, nhưng vẫn buộc phải học. Mỗi lần đi thi, giám khảo cũng sẽ nể mặt cha cô, cho cô ít mặt mũi.

    Sau khi viết xong thư hồi âm, Thời Mộ tìm mấy nam sinh sẵn sàng làm việc vặt và nhờ họ gửi thư.

    Vừa cất bút bi đi, thiếu niên lười biếng sau lưng lên tiếng chế nhạo: “Thời nào rồi, còn có người viết thư tình.”

    Thời Mộ quay đầu lại nói: “Cậu thì biết cái gì, ngay cả năm 9021, thư tình cũng không lỗi thời. ”

    Gửi gắm tâm tư vào giấy bút là cách tỏ tình trong sáng và thuần khiết nhất.

    Lúc đầu, cô còn viết thư tình cho nam sinh theo lối chữ thảo, nhưng cuối cùng, cô tìm thấy phong thư của mình trong thùng rác, lúc ấy cô đã buồn rất lâu.

    “Phó Vân Thâm, cậu còn nhớ vụ cá cược hôm qua không?”

    Nụ cười của Phó Vân Thâm cứng lại, lông mày nhíu chặt, ngón tay lộ rõ xương khớp nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn. Sắp xếp xong, cậu đứng dậy với cặp sách của mình, chuẩn bị rời khỏi lớp học.

    Lạch cạch.

    Thời Mộ nắm lấy dây xích của cặp sách và mỉm cười: “Cậu muốn trốn à.”

    “Buông ra.”

    Đã đến giờ tan học, các bạn cùng lớp đều đang thu dọn đồ đạc của họ.

    Thời Mộ một tay chống cằm, tay kia dùng sức: "Để tôi chà lưng cho cậu, hoặc là cậu rửa chân cho ta."

    Phó Vân Thâm: "..."

    Phó Vân Thâm: "Về rồi nói, cậu buông ra đi."

    Cậu chọn cách vòng vo.

    Thời Mộ không muốn dây dưa, lập tức xách cặp, bước theo cậu.

    Hai người vừa về tới ký túc xá, Chu Thực đã ở đằng sau, trên tay cầm bài thi toán nhăn nhúm, Thạch Mục liếc mắt nhìn qua, thoáng nhìn thấy 16 điểm bắt mắt.

    “Chu Thực, bài kiểm tra toán của cậu thế nào?”

    Chu Thực có chút bối rối, sau khi định thần lại, vứt tờ giấy lên bàn, không quan tâm: “Tôi tiến bộ rất nhiều. Ba tôi nói rằng nếu điểm cao hơn lần trước thì tiền tiêu vặt của tôi được tăng lên gấp năm lần. "

    " ... lần trước cậu đã thi được bao nhiêu."

    Chu Thực mỉm cười: "Sáu điểm."

    Thời Mộ: "..."

    Câu hỏi trắc nghiệm sử dụng ba câu dài và một ngắn thì chọn câu ngắn, ba ngắn và một dài thì chọn câu dài, như vậy điểm cũng không thể ở hàng đơn vị? Theo một cách nào đó, cậu cũng thật lợi hại.

    Chu Thực chụp lại điểm số và gửi cho ba để lấy tiền tiêu vặt.

    Thời Mộ không khỏi thở dài, trong lòng có chút ghen tị. Nếu mọi người đều là phú nhị đại thì còn cố gắng gì nữa, nói đến cùng vẫn là hệ thống rác rưởi! Tại sao không cho cô thành vợ của người giàu nhất! Mẹ của người giàu nhất cũng được!

    “Vậy, Phó Vân Thâm." Thời Mộ dùng ngón chân đá vào đầu gối của cậu: “Chà lưng hoặc rửa chân cho tôi.”

    Đôi lông mày vốn đang giãn ra của Phó Vân Thâm lại nhăn lại, sau vài giây im lặng kỳ lạ, cậu ngập ngừng nói: “Hay là tôi giặt tất cho cậu? ”

    Chà, giặt tất có được tính không?

    Cái này còn phải hỏi hệ thống.

    “Chờ tôi suy nghĩ kỹ đã.”

    Anh lại thêm một điều kiện: "Tôi có thể giặt cả giày thể thao.”

    “Không được, cậu đợi tôi suy nghĩ thêm đã.”

    Cô buông cặp sách xuống, mở cài đặt cá nhân và nhấn nút hủy "không kích hoạt hệ thống chức năng".

    Nhìn Thời Mộ rơi vào trầm tư, Phó Vân Thâm xoay người đi làm việc khác.

    [Hệ thống, ngươi có ở đó không? ]

    [...]

    [Hệ thống, ngươi tức giận sao? ]

    [...]

    Thời Mộ nhẹ giọng: [Hệ thống đáng yêu và quyến rũ, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.]

    Hệ thống: [Ôi, nữ nhân.]

    Cuối cùng cũng tìm ra.

    Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm hỏi: [Ta hỏi ngươi, Phó Vân Thâm rửa chân cho ta thì đáng giá bao nhiêu điểm huynh đệ?]

    Hệ thống: [Muốn xem chi tiết nhiệm vụ, người dùng cần phải trả 1000 điểm huynh đệ.] ? ?

    Sao không cướp luôn đi!

    Không phải hệ thống nên phục vụ ký chủ sao?!

    Hệ thống rác rưởi.

    Thời Mộ nghiến răng và cuối cùng kiên quyết mua danh sách nhiệm vụ.

    Sau khi mua, có một biểu tượng cuốn sách trong cột cá nhân, cô nhấp vào biểu tượng đó và một số thẻ hiện ra.

    [Hoạt động hàng ngày để nhận điểm huynh đệ. (Nhiệm vụ nâng cao cần được mở khóa.)]

    [Nấu ăn để nhận điểm huynh đệ. (Nhiệm vụ nâng cao cần được mở khóa.)]

    [Điểm huynh đệ nhận được ban ngày. (Nhiệm vụ nâng cao cần được mở khóa.)]

    [Điểm huynh đệ nhận được ban đêm. (Nhiệm vụ nâng cao cần được mở khóa)]

    [Nhiệm vụ gia đình nhận điểm huynh đệ. (Nhiệm vụ nâng cao cần được mở khóa.)]

    [......]

    Cái này……

    Cái này, sao làm hết!

    Thời Mộ hài hứng, mở nhiệm vụ hàng ngày.

    Chà lưng, bắt tay, ôm, ôm và ngủ, cùng đắp chăn trò chuyện trong sáng…….

    Cô lật từng trang, và rồi thấy ... Rửa chân cho huynh đệ nhận 400 điểm, massage toàn thân (mạnh bạo) để bồi dưỡng tình cảm nhận 1000 điểm huynh đệ.

    Thời Mộ không phải kẻ ngốc, nhất định phải chọn massage! !

    Đóng sách lại.

    Thời Mộ  hắng giọng nhìn Phó Vân Thâm: "Phó Vân Thâm, buổi tối, lúc tôi đi tắm, cậu có thể massage cho tôi. Tất nhiên, tôi không ngại nếu cậu giặt cho tôi tất và giày thể thao, mọi người là anh em mà. "

    Phó Vân Thâm:" ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro