Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Buổi tối hôm sau, ba người dọn dẹp xong phòng thiết bị thì lặng lẽ cầm đôi giày khiêu vũ đi tới nơi nữ quỷ đã chết.

Sau khi nhảy khỏi tòa nhà, cô ta rơi vào bụi cây, bị cây cối che khuất, cho dù có người đi qua cô cũng không nhìn thấy.

Chu Thực trộm một cái chậu sắt từ nhà bếp đặt trên sàn, nhìn đôi giày màu đỏ, trong lòng rụt rè: "Mộ ca, có thể làm được không?"

"Tôi nói nói được là được. Cậu ra ngoài trông chừng đi, có người đến thì báo."

 “Được. ”

Chu Thực cũng không dông dài, ra ngoài trông chừng xung quanh.

Phó Vân Thâm đứng sau Thời Mộ, cau mày nhìn cô lấy ra một đống thứ khó hiểu từ cặp sách của mình. Thời Mộ lấy ra một cuốn sách khá cũ, mở một trang và bắt đầu dàn trận theo nó. Thấy vậy, Phó Vân Thâm không khỏi bật cười.

“Nước đến chân mới nhảy."

Thời Mộ đỏ mặt: “Tôi là lần đầu tiên làm việc này, nghiệp vụ không thành thục là đương nhiên. Cậu cười cái gì mà cười."

Nghe vậy cậu lại cúi đầu thấp giọng cười hai tiếng.

Thời Mộ mím môi, tiếp tục dàn trận, cái chậu được đặt ở giữa trận pháo, rồi cầm lấy đôi giày khiêu vũ màu đỏ từ trong tay để vào trong đó.

 Cô quẹt một que diêm, đốt lá bùa trong tay, lửa đỏ rực bốc lên, chiếu lên khuôn mặt cô vô cùng tinh xảo.

"Thái thượng xá lệnh, siêu ngữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân."

Giọng nói của Thời Mộ dịu dàng nhàn nhạt, trong màn đêm giống như là tiếng ngâm thơ của một nhà hiền triết, rửa sạch mọi bóng tối và tội ác.

Giấy bùa ném vào trong chậu, ánh lửa lay động, đôi giày múa màu đỏ từ từ hóa thành tro tàn, máu tươi theo tro tàn thấm ra ngoài.

 "Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả thăng..." 

Sau khi lá bùa bị đốt cháy, Thời Mộ nhắm mắt niệm chú Vãng Sinh Chú tái sinh cho linh hồn lầm lạc. Khi ngọn lửa được dập tắt, bóng dáng mảnh mai của cô gái hiện ra giữa không trung. Cô ấy trẻ trung, xinh đẹp, vốn đang ở những năm tháng tuyệt vời nhất, có một khao khát được biểu diễn trên sân khấu rực rỡ, chỉ vì một cú nhảy, từ đó về sau liền mất đi tất cả.

Phó Vân Thâm ngẩng đầu lên nhìn cô gái, từ khi còn nhỏ cậu đã nhìn thấy vô số linh hồn, tất cả đều là những linh hồn mặt mày dữ tơi, tứ chi không lành lặn. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một linh hồn trong sạch và thánh thiện như vậy.

[Tôi sắp phải đi xa rồi. ] Cô gái mỉm cười, [Kiếp sau, liệu có ai xem tôi hoàn thành một điệu nhảy không? ]

Thời Mộ ngước mắt, ánh mắt xa xăm bình tĩnh, tiếp rụp niệm chú: “Quỵ ngô thai tiền, bát quát phóng quang, trạm khảm nhi xuất, siêu sinh….Tha phương.”

Quỷ hồn xoay người, thân ảnh hóa thành tinh quang, biến mất ở trong trời đất mênh mông.

Nhìn biển sao chói lọi trên trời, Thời Mộ không khỏi thở dài: "Nếu còn sống, cô ấy hẳn là một vũ công xuất sắc."

Mỗi một đứa trẻ đều có những ước mơ và khát khao ngây thơ, dù có đầu rơi máu chảy cũng quyết không bỏ cuộc. Thật đáng tiếc … tất cả đã bị phá hủy bởi một câu nói của gia đình "vì lợi ích của con".

Cô ấy đã mất mạng, và chính cha mẹ thân yêu của cô ấy đã giết chết cô ấy.

Ánh mắt Phó Vân Thâm trầm xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, lông mi dài che mất tầm mắt, không nhìn rõ cảm xúc.

Cậu có lẽ đang nghĩ đến những người được gọi là gia đình của mình, vẻ trầm mặc của cậu cô đơn đến lạ thường.

“Thật không may, trên đời này không có "Nếu như".” Phó Vân Thâm đủ mạnh mẽ, cho dù bị mẹ ruột bỏ rơi, cho dù có bị hành hạ và bị bao vây bởi đám ma tộc, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm đến cái chết. Bởi vì cậu rõ ràng trên đời người duy nhất yêu thương mình chính là bản thân, nếu từ bỏ, cậu sẽ không còn gì...

“Cậu làm gì ở đây?!”

Bên ngoài bụi cây, giọng nói thô kệch của thầy chủ nhiệm vang lên.

“Em không làm gì cả, chỉ đi loanh quanh thôi ạ!” Đoán chừng là để báo cho hai người, Chu Thực cao giọng không lên ít.

Thời Mộ và Phó Vân Thâm nhìn nhau, lặng lẽ thu dọn đồ đạc trên đất, cúi người men theo đường nhỏ rời đi.

Thấy chạy vừa đủ xa, Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm, nếu để cho giáo viên bắt được đang "hành nghề" trong trường, cổ súy cho mê tín dị đoan thì chắc chắn cô sẽ bị đuổi học.

Sau khi hai người đi rồi mới nhớ ra Chu Thực còn ở đó, Thời Mộ không khỏi lo lắng hỏi: “Chúng ta bỏ cậu ta ở lại rồi rời đi không sao chứ?"

“Không sao đâu.” Phó Vân Thâm đáp, “Cùng lắm thì phải viết bản kiểm điểm, dọn dẹp phòng thiết bị thêm vài ngày, có thể có chuyện gì cơ chứ."

" ... "Anh trai à, anh lạnh lùng quá đi nha.

Tiến vào tòa nhà ký túc xá, Thời Mộ đưa tay ra giữ lấy Phó Vân Thâm, đối diện với ánh mắt dò hỏi của cậu, Thời Mộ nói: "Cậu giúp tôi xách hành lý, tôi sức khỏe không tốt, vừa rồi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể siêu thoát quỷ, không thể kéo vali nữa. "

Phó Vân Thâm: ?

Thời Mộ: “Tôi nộp đơn xin đổi phòng ký túc xá với thầy, thầy đồng ý rồi." 

Phó Vân Thâm: ? ?

Thời Mộ cười khúc khích: “Không cần ngạc nhiên, không cần ngạc nhiên.”

Ánh mắt Phó Vân Thâm lạnh lùng, nhanh chóng bước vào thang máy, đóng cửa lại, quay về phòng 415, "cạch" một cái đem cửa khóa trái, một loạt hành động gọn gàng trơn tru.

Thời Mộ biết rằng cậu em trai nhỏ không vui, nhưng điều đó không quan trọng, da mặt cô dày, đối phó với tính cách trẻ con này, cứng rắn là được.

Cô không nhanh không chậm quay lại tầng năm thu dọn hành lý và đệm, sau đó chậm rãi dừng lại trước cửa ký túc xá của cậu, ho nhẹ hai tiếng rồi đưa tay gõ cửa: “Phó Vân Thâm, cậu mở cửa đi.”

Cộc cộc.

"Phó Vân Thâm, mở cửa."

Cộc cộc.

“Nhanh mở cửa, Phó Vân Thâm.”

Cộc cộc.

Sau khi hét lên vài lần, phòng ngủ đối diện ném một chiếc dép ra ngoài: "Im lặng! Lão tử đang học!" 

Thời Mộ tránh chiếc dép, không nhúc nhích: "Phó Vân Thâm, cậu nhanh lên…"

Cạch!

Cánh cửa mở ra, vẻ mặt Phó Vân Thâm âm trầm tránh sang một bên, ánh mắt lộ rõ ​​vẻ bất mãn.

Thời Mộ thực hiện được ý đồ, cong mắt cười cười rồi bước vào với hành lý của mình.

Phòng 415 ban đầu là ký túc xá 3 người, nhưng sau đó đã được đổi thành ký túc xá 4 người vì một số lý do đặc biệt. Diện tích cũng giống như phòng 515. Giường là giường tầng, một bên trái và một bên phải. Phó Vân Thâm đã dọn dẹp phòng trước khi cô dọn đến, nhưng có thể vì đã từng có người chết, phòng ngủ lộ ra một chút âm u quỷ dị.

Thời Mộ nhìn xung quanh và đặt hành lý của mình xuống giường tầng dưới bên cạnh giường Phó Vân Thâm, kề cạnh sát sao.

Phó Vân Thâm sắc mặt âm trầm: “Cậu ngủ giường trên.”

Thời Mộ lắc đầu: "Không thích, tiểu đêm không tiện.”

Ngữ khí tăng lên, cậu gằn từng chữ: “Lên, giường, trên.”

Thời Mộ học theo cậu, gằn từng chữ: “Tôi, không, muốn.”

Phó Vân Thâm mím chặt môi, lưu lại cho cô một tiếng hừ lạnh và bóng lưng lạnh lùng: “Tùy cậu, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tôi.”

Quả nhiên là tên nhóc này sợ mẹ kế của mình sẽ làm tổn thương cô.

Thời Mộ mím mím môi, xoay người dọn giường, thu dọn mọi thứ một cách có trật tự.

Cậu liếc nhìn cô, cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm, đóng sập cửa lại rồi khóa chặt.

Thời Mộ nhìn về phía đó và nói, “Phó Vân Thâm, tôi có thể giúp cậu chà lưng nha!”

Phó Vân Thâm, người đang cởi quần bên trong, run tay, suýt chút nữa thì khóa mắc vào trứng...

Thời Mộ sợ cậu không nghe thấy, nên cô lại hét lên: “Phó Vân Thâm, cậu có cần tôi giúp cậu chà lưng không!”

Phó Vân Thâm nghiến răng: “Không.”

“Ồ.” Thật đáng tiếc, cô vốn là muốn chà lưng cho cậu, một lần được 800 điểm huynh đệ, mỗi ngày chà 800, chà mấy tháng là có thể về nhà.

Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc a.

Thời Mộ nhìn quanh ký túc xá trong lúc Phó Vân Thâm đang tắm,  nghe nói phòng này có người chết, ở đây nhất định có quỷ, còn là nam quỷ,  nếu nó xuất hiện khi cô đi tắm, thân phận của cô chắc chắn sẽ bị lộ. Nếu nó nói với Phó Vân Thâm thì nguy.

Cô nhìn quanh cũng không thấy có gì không đúng, để an toàn nên hôm nay Thời Mộ quyết định không tắm nữa, tìm hiểu qua tình huống rồi tính tiếp.

Sau khi tắm rửa xong, Phó Vân Thâm cầm laptop lên giường, vẻ mặt chăm chú gõ bàn phím, Thời Mộ rửa mặt và chân xong liền lôi ra vài quyển sách ông ngoại để lại rồi leo lên giường, nghiêm túc xem xét nội dung...

Bên tai, tiếng đánh chữ của cậu dừng lại, ánh mắt rơi vào Thời Mộ, nhìn mấy quyển sách cũ nhưng được bảo quản tốt, Phó Vân Thâm nhịn không được hỏi: “Cậu đang đọc cái gì vậy?

" <<Thuật trừ tà>> mà ông tôi để lại trước khi qua đời. Vì thể chất đặc biệt của tôi, ông ngoại đã dạy tôi điều này từ khi tôi còn nhỏ, nhưng tiếc rằng lúc đó tôi không chăm chỉ học hành. "

Phó Vân Thâm nhướng mày:" Có ích không? ".

Thời Mộ nói,"Không phải hôm nay cậu đã thấy rồi sao?'

"Nếu cậu đối phó với ác linh chết oan thì sao?”

Cậu đang đề cập đến người mẹ kế mà cậu đã giết.

 “Ác ma không chế ngự được, chỉ có thể trảm hồn đoạt phách, để nó vĩnh viễn không thể nhập luân hồi.”

Ác ma phần lớn là do tà niệm tạo thành, ân oán trong cuộc sống khiến chúng trở nên vô cùng mạnh mẽ. Ác ma có trình độ thấp có thể đi vào giấc mơ và phá hủy tinh thần của bạn. Những kẻ có đầu óc và trình độ sẽ trực tiếp giết chết người khác.

Mẹ kế của Phó Vân Thâm thuộc loại một.

Phó Vân Thâm tràn đầy dương khí, ngay cả khi mẹ kế của cậu muốn lấy mạng cậu cũng không thể ra tay được, bà ta chỉ có thể sát theo cậu cả ngày lẫn đêm, khiến cậu phải chịu đựng việc lặp đi lặp lại những cảnh đau khổ của ngày hôm đó trong giấc ngủ. Trên thực tế, so với loại thứ hai, thì loại một còn kinh khủng hơn. Nếu Thời Mộ là Phó Vân Thâm, cô cũng sẽ bị buộc phải trở thành một con quỷ giết người.

Thời Mộ liếc nhìn Phó Vân Thâm, xoay người xuống khỏi giường, từ dưới giường lôi ra cái hộp, lục trong đó lấy ra một thanh kiếm cỡ dao găm, kiếm bằng gỗ đào có khắc phù chú khó hiểu, cô nhẹ nhàng vuốt qua, đứng dậy đưa nó cho Phó Vân Thâm.

"Vào lúc 12 giờ đêm, nhỏ một giọt máu vào mũi con dao và đâm ngực ác linh. Nếu như linh hồn nó chưa tồn tại được một trăm năm, nó sẽ hồn phi phách tán."

Phó Vân Thâm ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Khuôn mặt Thời Mộ thâm trầm: "Tôi biết cậu không muốn tôi giúp. Cái này là cho cậu mượn, nếu giải quyết thành công cơn ác mộng đang quấy rầy cậu, cậu phải hứa với tôi một điều." 

   

Phó Vân Thâm cau mày, "Điều gì?"

"Nhất định không phải giết người phóng hỏa, cũng không phải ép cậu làm kỹ nữ."

Phó Vân Thâm mím môi, "Không được, cậu phải nói là cái gì đã."

"..." Người này sao lại ngoan cố như vậy. .

Thời Mộ thở dài: "Tôi từ Ấn Thành xa xôi  đến đây, không cha không mẹ, không người thân thích, hai ngày nữa chúng ta sẽ được nghỉ, tôi không có chỗ ở bên ngoài, cậu có thể thu nhận tôi hai ngày không? Khi nào tôi tìm thấy nhà ... "

"Có thể." Lời còn chưa dứt, Phó Vân Thâm đã đáp ứng, "Đồ vật tôi nhận, chỗ ở tôi sẽ giúp cậu tìm. ”

Thời Mộ mỉm cười, chủ động nắm tay cậu, thả kiếm gỗ đào xuống.

[Ting! Nắm tay Phó Vân Thâm thành công nhận được 100 điểm huynh đệ.]

Ánh mắt Thời Mộ lóe lên, đưa tay còn lại ra: "Một lời đã định.]

Lần này cậu không từ chối, bắt tay rồi rút lại thật nhanh.

Âm thanh hệ thống lại vang lên: [Ting! Nắm tay Phó Vân Thâm công nhận được 100 điểm huynh đệ.] 

Thời Mộ, người vừa dễ dàng nhận được giá trị 200 điểm huỳnh đệ, leo lên giường.

Hệ thống không nhịn được nói: [Ký chủ, cô thật là gian trá. ]

Ngươi biết cái gì mà nói, đây được gọi là mưu kế!

11 giờ khuya, đúng giờ tắt đèn, cả tòa nhà tối sầm lại.

Đúng 12 giờ, hồn ma mẹ kế đến như đã hẹn.

Tác giả có chuyện muốn nói: 

Thời Mộ: Ồ, em trai chính là em trai a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro