Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Vào lúc này, Chu Thực đã bị sốc.

Ma nữ chậm rãi quay đầu lại, men theo ánh trăng trong trẻo, khóe miệng kéo lên, hướng mấy người lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, "Ha….Hi….."

Âm thanh phát ra tương tự tiếng cửa sắt han rỉ, khiến cho người nghe run rẩy, tê dại, nổi da gà khắp người.

“Cô ta, cô cô… Cô ấy đang nói cái gì vậy?” Chu Thực rơm rớm nước mắt, cậu chỉ muốn tìm một chỗ trốn, thể diện cũng không cần nữa, cứ thế chạy đến sau lưng Phó Vân Thâm, đem mình giấu đi.

 Hiếm khi, lúc này Phó Vân Thâm lại không đẩy Chu Thực ra.

Cơn đau thắt ngực của Thời Mộ càng trở nên nghiêm trọng, Mị cổ không ngừng ngọ nguậy, phát ra một giọng nói quyến rũ. Cô nhắm mắt lại thầm niệm Thanh tâm chú mà ông ngoại dạy cho.

Phó Vân Thâm đảo mắt, nhìn thấy Thời Mộ co ro, cuộn mình trên mặt đất, ánh mắt dần dần trầm xuống.

“Phó Vân Thâm, cô… cô ta dường như sắp đi tới, ahhh, cô ta định làm cái quái gì vậy!”

Chu Thực gắt gao túm lấy cánh tay Phó Vân Thâm, lực quá chặt khiến Phó Vân Thâm không thoải mái mà cau mày nói. : "Muốn xem ta khiêu vũ sao?"

Chu Thực đã kêu lên rồi: "Mẹ nó, cậu còn nói nhảm với lão tử? Lão tử mẹ nó hiếm lạ gì mà muốn xem cậu khiêu vũ??? Nơi này có ma!!!! Có quỷ biết bay đó!!!!"

Phó Vân Thâm dường như thở dài: "Là lời của cô ta. "

Người nói tiếng người, quỷ cũng có tiếng của quỷ.

Quỷ ma không thể nhập nhân đạo, người không thể nghe được tiếng của quỷ, tuy nhiên trên đời này có một loại người đặc biệt, vừa có thể nghe người chết nói chuyện, vừa có thể giúp quỷ hồn giải oan khuất. Người ta gọi nhóm người này là - thi ngữ giả.

Phó Vân Thâm chính là một trong số đó.

Vẻ mặt của Chu Thực vô cùng kinh ngạc: "Cậu, cậu có thể hiểu cô ta nói...nói gì sao?"

   

"Giết ... giết..."

Giọng Chu Thực nghẹn ngào, "Cô ta nói thế này là có ý gì?"

Phó Vân Thâm: " Cô ta nói cậu trông hơi đần độn, cậu sẽ là người đầu tiên. "

Người đầu tiên?

Ý cậu là gì?

Đầu tiên là gì? ? !

Không cho cậu có cơ hội suy nghĩ nhiều, Phó Vân Thâm ở trước mặt đột nhiên đẩy cậu ra cửa: “Đưa Thời Mộ đi trước.”

Đây là lần đầu tiên Phó Vân Thâm gọi tên cô.

Thời Mộ ôm ngực không nhịn được ngẩng đầu, thiếu niên trước mặt che chở cho cô khỏi tà khí, bóng lưng cao, gầy, không chút sợ hãi.

Vào lúc này, Chu Thực làm sao dám trái lời, cậu kéo theo Thời Mộ nấp sau kệ.

Chỉ nghe một tiếng gầm thét chói tai, ma nữ mang giày ba lê màu đỏ nhe răng múa vuốt lao về phía Phó Vân Thâm, bóng người màu đỏ kéo theo một trận tà phong, ánh mắt sâu thẳm của Phó Vân Thâm bình tĩnh, không chút sợ hãi. Cậu đưa ngón tay lên miệng, răng nanh dùng sức cắn, mọt giọt máu chảy ra từ đầu ngón tay.

Khoảnh khắc ma nữ lao tới, Phó Vân Thâm liền giữ lấy gáy của cô ta, hung hăng đặt giọt huyết áp vào giữa lông mày.

“A - !!”

Tiếng kêu thống khổ đau đớn gần như thủng màng nhĩ, ma nữ lảo đảo lui về phía sau, thân thể giống như bị xé rách trôi nôi giữa không trung.

Chu Thực sững sờ khi nhìn thấy điều này: “Chuyện gì vậy?” 

Thời Mộ cắn chặt răng: “Dương khí của Phó Vân Thâm nồng đậm, ma quỷ là vật tà âm, trời sinh tương khắc, tự nhiên sẽ sợ cậu ta.”

Chu Thực sống trong xã hội khoa học kỹ thuật, nghe vậy liền ngớ người.

 "Tuy nhiên, con ma này đã tồn tại quá lâu. Cậu ta chỉ có thể khống chế một lúc chứ không thể hoàn toàn thoát khỏi nó."

Thời Mộ nhìn về phía sau Phó Vân Thâm, cửa phòng đóng chặt và một ngọn đèn đỏ, cho thấy ma nữ vẫn không bỏ cuộc.

 “Phó Vân Thâm.” Cô từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, “Lại đây.”

Phó Vân Thâm quay đầu nhìn cô, rồi bước lại gần.

Thời Mộ lần mò tìm được một cuốn sổ trên kệ, mở nó ra và xé một tờ giấy sạch.

"Đưa tôi ngón tay của cậu."

Dù không hiểu ý nhưng Phó Vân Thâm vẫn đưa tay ra.

Chỗ bị cắn trên tay không còn chảy máu nữa, Thời Mộ không chút do dự đưa ngón tay vào miệng, cảm nhận được sự đụng chạm ẩm ướt, Phó Vân Thâm tròn mắt, rút tay lại.

Thời Mộ cau mày, giọng nói mơ hồ không rõ: “Đừng nhúc nhích.”

Cô dùng răng, cắn thật mạnh, đem vết thương mở lớn, mùi máu tanh nồng nặc tràn vào miệng mũi. Khi máu từ đầu ngón tay cậu theo cổ họng tiến vào cơ thể cô, một dòng điện ấm áp từ từ chạy dọc theo tứ chi, lồng ngực vốn đang co rút của cô dần dần bình tĩnh trở lại, hai mắt choáng váng, không nhịn được cắn thêm một miếng.

Đầu ngón tay tê dại, cùng đôi môi đẫm máu đầy quyến rũ, nhìn chằm chằm vào đôi môi đang ngậm lấy ngón tay mình, Phó Vân Thâm cảm thấy xương cốt tê dại, cổ họng khô khốc, tim đập càng thêm kịch liệt.

Nhưng ngay sau đó, Phó Vân Thâm nhanh chóng địnhthần: “Cậu đang làm gì vậy?”

Giọng nói của cậu khiến vai Thời Mộ cứng đờ, động tác dừng lại, sau một lúc im lặng, Thời Mộ miễn cưỡng buông tay cậu ra, “Tôi đang cứu mấy người. "

Nói xong, Thời Mộ nắm tay Phó Vân Thâm. Lòng bàn tay cô mềm mại, xương không cứng như con trai, lại còn rất nhỏ. Phó Vân Thâm chưa bao giờ thấy bàn tay nhỏ như vậy, đầu ngón tay lại mềm mại. Bàn tay mạnh mẽ nóng ấm của cậu nằm trong trong bàn tay trắng trẻo của cô.

Phó Vân Thâm nhíu mày thật sâu, mơ hồ cảm thấy không đúng, lúc này mới định rút tay về.

“Đừng nhúc nhích.” Thời Mộ lạnh giọng ra lệnh.

Cậu mím môi, không muốn để cô giữ lấy tay mình.

Thời Mộ lật trang giấy, nắm chặt năm ngón tay của Phó Vân Thâm và vẽ những ký tự bằng máu lên đó, từng nét từng nét, ngay ngắn và cẩn thận theo trong trí nhớ của mình.

“Phó Vân Thâm, cô, cô… cô ta sắp đến rồi!” Ma nữ đã giảm tốc độ , bước chân xoay tròn, vừa từ từ tiến lại gần vừa ngâm nga.

Đây là lần đầu tiên Thời Mộ vẽ bùa chú, có phần không quen tay, may mà nguyên chú có cơ sở, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, dù bức vẽ không đẹp nhưng cũng sẽ không mắc lỗi.

[Đinh! Nắm tay Phó Vân Thâm trong 10 giây và nhận 500 điểm huynh đệ.]

Tiếc thật, nếu không phải không đúng thời điểm, cô rất muốn nắm tay Phó Vân Thâm thêm một lúc.

Lá bùa được viết xong một giây trước khi ma nữ chuẩn bị đến gần.

Thời Mộ đứng dậy chắn trước mặt hai người, ánh mắt không chút né tránh: “Thiên thượng thai tinh, ứng biến vô đình, khu tà phượng mị, báo mệnh hộ thân!”

Chứ cuối cùng thốt ra, Thời Mộ ném lá bùa vào ma nữ, ma nữ trước bị ép lần lượt lui về phía sau, ôm mặt kêu gào, trong phút chốc gió nổi lên cuồng bạo, nhà cửa rung chuyển, tiếng hét kéo dài rất lâu. Ma nữ trước mặt từ từ hóa thành làn gió chui vào giày khiêu vũ trên mặt đất.

Khu vực xung quanh cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, bóng đèn trên đầu nhấp nháy hai lần rồi sáng lên, ngoại trừ đôi giày khiêu vũ rơi trên mặt đất, mọi thứ vẫn như bình thường.

Thời Mộ ôm chặt lồng ngực có phần khó chịu, sắc mặt tái nhợt: "Lá bùa của tôi tạm thời chỉ có thể ép cô ta đi một lúc. Muốn cô ta biến mất hoàn toàn thì phải cần giấy bùa màu vàng. Mấy cậu có sao không?"

 "..."

Không làm sao, chỉ là một chút hoài nghi về cuộc sống.

Chu Thực sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người ta trừ ma.

Phó Vân Thâm cau mày, không nói gì.

“Về trước đi, ngày mai tôi sẽ viết một lá bùa bằng giấy vàng, nhét vào trong giày rồi đốt ở nơi cô ta chết, không sao cả.” 

Tất ca đều không phản đối, khóa cửa lại, lấy đôi giày khiêu vũ rồi khóa cửa phòng thiết bị.

Trường học vắng tanh, đèn hai bên dãy nhà dạy học vẫn sáng, mấy người vừa trải qua một sự kiện siêu nhiên không khỏi bàng hoàng.

Chu Thực bắt đầu khóc kể từ khi rời khỏi phòng thiết bị, nước mắt rơi lã chã không ngừng , vừa khóc vừa nói với giọng mơ hồ: "Mẹ nó sợ quá, tôi còn tưởng không được gặp mẹ nữa, ôi … Hai cậu đã cứu mạng tôi, hai cậu là anh trai của tôi, không, không,là cha mẹ mới của tôi !!!"

Thời Mộ quay đầu lại," Ai là cha, ai là mẹ? "

Lời này là hỏi Chu Thực.

Phó Vân Thâm liếc cậu ta một cái, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi không có con trai như cậu, đừng có nhận loạn."

"F*ck, lão tử đây là trai thẳng, Phó Vân Thâm, cậu là cái đồ thiển cận! Tôi cảm ơn cũng không được sao? ”

Phó Vân Thâm: "Không lạ lắm."

Chu Thực lau nước mắt, nhanh chóng đi theo, chen vào giữa hai người. Cánh tay đặt trên người Thời Mộ, ánh mắt quan tâm: “Thời Mộ, tôi thấy cậu vừa rồi có chút không thoải mái? Thân thể không tốt sao? "

Thân phận Thời Mộ tạo ra là một đứa trẻ mồ côi yếu ớt. C nhìn về phía Phó Vân Thâm gật đầu:" Có chút không tốt, nhưng không có cản trở gì. "

Chu Thực nhìn Thời Mộ càng thêm ngưỡng mộ: “Cơ thể cậu yếu ớt thế mà có thể bắt được ma, cũng rất lợi hại nha. Gia đình cậu làm cái gì vậy?”

Phó Vân Thâm, người vẫn luôn im lặng cũng quay qua nhìn cô.

Thời Mộ tránh khỏi cánh tay nặng trịch của Chu Thực và nói: "Ông nội tôi là một đạo sĩ, kiếm sống bằng trừ tà bói toán. Tôi vẫn luôn mưa dầm thấm đất (1), nên cũng biết một chút

(1)Mưa dầm thấm đất: thường thấy nên cũng bị ảnh hưởng.

Thời Mộ không nói dối. Ông ngoại cô ngoại trừ hiểu về cổ trùng thì cũng theo đạo, nếu không sẽ không có nhiều pháp thuật của Đạo gia như vậy, nhưng thật tiếc là ông mất sớm, nếu không bây giờ cô sẽ có người chống lưng.

Chu Thực mở to mắt: “Wow, đỉnh nha!” 

Trong nháy mắt, hình tượng của Thời Mộ trở nên cao lớn trong lòng cậu, sáng ngời như một pho tượng Phật.

Chẳng mấy chốc đã đến khu ký túc xá, Chu Thực ở lầu một, đứng trước thành mấy, cậu ta vò tóc, có chút xấu hổ: “Cái đó… Phó Vân Thâm, hôm qua thật sự xin lỗi."

Phó Vân Thâm nhìn thang máy với vẻ mặt khá thản nhiên: “Hả?”

Lỗ tai Chu Thực đỏ bừng, cả người và tâm trạng trở nên khó xử, cậu nhắn nhó cố giả vờ bình tĩnh: “Đừng giả vờ nữa, dù sao tôi cũng xin lỗi cậu. Nhận thì nhận không thì thôi. "

Chu Thực lớn như vậy, chưa bao giờ nói những lời như vậy, vừa xấu hổ vừa khó chịu, không đợi Phó Vân Thâm đáp, liền xoay người chạy vào trong hành lang.

Phó Vân Thâm bước vào thang máy và nhấn tầng bốn.

Thời Mộ đi bên cạnh cậu, chớp chớp mắt, đưa tay nhẹ nhàng kéo cổ tay áo cậu: "Tay cậu còn đau không?"

Cậu đáp: "Không đau."

Thời Mộ khẽ cắn môi dưới, đúng lúc thang máy dừng lại ở tầng bốn, cuối cùng cô cũng nói, “Phó Vân Thâm, tôi biết ai đang theo dõi cậu.”

Phó Vân Thâm thần sắc chấn động, kinh ngạc quay đầu.

Đôi mắt của cô đen nháy: “Chúng ta là cùng một loại người, cậu không cần phải trốn tránh tôi.”

Ting.

Cửa thang máy mở ra.

Hành lang thẳng tắp u ám, vẻ mặt của cậu dần dần bình tĩnh lại, đôi mắt nhuộm màu u tối, bên trong là hình ảnh phản chiếu của cô.

Trong không gian tĩnh lặng và nhỏ bé, cậu nói từng chữ, từng chữ một, rõ ràng và điềm tĩnh: "Cậu không cần quan tâm đến việc của tôi, và tôi sẽ không cầu xin bất cứ ai, cho dù cậu có đôi mắt giống tôi, thì cậu cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành người như tôi, không bao giờ."

Phó Vân Thâm thu lại ánh mắt, từng bước từng bước ra khỏi thang máy.

Theo bước chân của cậu, đèn cảm biến hành lang bật sáng.

Ngay lúc thang máy đóng lại, Thời Mộ nhìn thấy cậu mở cửa phòng 415, quay người và biến mất vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro