Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Chương 1:

“Chúng ta vẫn còn là học sinh, cậu, cậu như vậy không tốt đâu.”

Gần chạng vạng,  nắng ấm nhẹ nhàng bao trùm lên đầu giường màu cam. Trong khung cửa sổ hé mở, gió lặng lẽ lùa vào, cuốn đi sự nóng bức và tĩnh lặng.

Trên giường, cô đang một tay cầm đồng phục nam sinh, tay kia chạm vào khóa quần của cậu, cúc áo đã bị bung hết ra, lộ ra một góc nhỏ của bộ đồ lót màu đen.

Cậu ta có một chút kháng cự, với đôi mắt nai tơ, có chút bất lực và nhút nhát.

Thời Mộ kinh ngạc thu tay lại, cẩn thận lùi lại vài bước.

Đây là khách sạn tình yêu, chiếc giường hình trái tim màu hồng sau lưng cậu ta rải đầy hoa hồng, ngọn đèn màu cam vẫn sáng, còn có màu tím mơ hồ. Thời Mộ cảm thấy có thứ gì đó trong miệng bèn nôn ra. Một chiếc túi nhỏ hình vuông màu xanh đã được mở ra, phía trên là dòng chữ Durex.

Ánh mắt cô mờ mịt.
Thiếu niên thoát được có vẻ nhẹ nhõm hơn, vội vàng chỉnh lại đồng phục từ dưới lên trên, luống cuống vội vã thu người kéo quần.

Cậu vẫn còn là một thanh niên non nớt, còn chưa biết cách áp chế phản ứng sinh lý của mình, vật ở giữa hai chân hơi nâng làm cho cậu xấu hổ đỏ mặt.

Phó Vân Thụy kéo chiếc áo khoác đồng phục học sinh xuống, sau khi che nó một nửa, cậu thận trọng quay đầu lại.

“Thời Mộ, cậu không học sao?”
Thiếu niên đang trong thời kỳ thay đổi giọng nói, giọng nói sạch sẽ mà khan khàn.

Thời Mô nhìn cậu.

Phó Vân Thụy cao và gầy, với làn da trắng lạnh, đôi mắt to tròn, mái tóc đen và sáng, tính tình ngây thơ và vô hại.

Cô run rẩy, hàm răng trắng cắn nhẹ môi rồi dứt khoát chạy ra ngoài.
Phó Vân Thâm sững sờ: "Này ..." Giây tiếp theo, cậu cầm cặp sách của họ lên và đuổi theo cô ra ngoài: " Thời Mộ, cặp của cậu!"

Thời Mộ không nhìn lại, "Không cần!"
Cậu cau mày, chưa kịp đi ra ngoài thì nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân đã ngăn cậu lại: "Mời anh trả phòng."

"..."

Trời bắt đầu tối hẳn.

Đường phố đông đúc xe cộ qua lại, náo nhiệt, quang cảnh thành phố khi đêm xuống rất phồn hoa. Thời Mộ một mình bước trên phố, khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo, cô dừng lại.

Cô gái trong gương khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tầm 1m63, tóc tết đuôi sam, gương mặt vẫn còn nét trẻ con trang điểm đậm, quần ngắn gợi cảm, hai chân thẳng tắp để trần. Có vẻ là một nữ sinh ngoan ngoãn.

Nhìn gương mặt này, trong lòng cô có chút bối rối, đây là xuyên không?

Năm nay Thời Mộ 21 tuổi, sau khi tốt nghiệp một trường danh giá thì gia đình gặp biến cố đột ngột, Thời Mộ không chịu nổi cú sốc, suốt ngày mơ màng, sau đó một tai nạn xảy ra đã khiến cô mất đi sinh mạng của mình.

Sau khi chết, cô vẫn tỉnh táo, linh hồn bay vô định, nhìn đám đông náo nhiệt và ánh nắng không còn chạm được tới mình cô mới nhận ra vẻ đẹp của cuộc đời.

Không biết qua bao lâu, một giọng nói đột nhiên xuất hiện,  nói rằng mình thuộc về cục quản lý không gian thời gian, phục trách quản lý thời gian không gian với tam quan méo mó và thế giới quan bất chính, miễn là cô sẵn sàng chấp nhận nhiệm vụ, cô ấy sẽ có cơ hội sống lại. Thời Mộ nghe vậy liền đồng ý.

Cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng khi cô đang sững sờ thì giọng nói ấy lại vang lên.

[Máy chủ sẽ được nhập vào bộ nhớ sau ba giây. ]

[1, 2, 3 ... Nhập bộ nhớ. ]

Đầu cô bỗng nhói lên, rất nhiều hình ảnh chạy ngang qua trước mắt cô.

Cơ thể này có cùng tên và họ với cô, mới hơn mười bảy tuổi. Mẹ của Thời Mộ là người dân tộc Li ở Miêu Giang.

Người ta kể rằng những người phụ nữ trong tổ tiên của cô là những pháp sư quyền năng, có thể phù phép, bỏ xác, giải bùa, trừ ma và là những người toàn năng. Tuy nhiên, thời thế thay đổi. , tất cả truyền thuyết chỉ còn lại là truyền thuyết.

Vào ngày Thời Mộ được sinh ra, tất cả những bông hoa và cỏ dại trong vòng dặm mười đều khô héo, mưa nặng kéo dài nửa tháng,  ngày ngày âm u tối tăm. Cô và anh sinh đôi của cô Thời Lê được sinh ra trong phòng chăm sóc đặc biệt của quận, nhưng Thời Mộ vẫn luôn vô cùng hoạt bát, còn anh trai thân thể lại vô cùng yếu ớt. Ông ngoại Thời Mộ cảm thấy kỳ lạ nên vội chạy từ Miêu Cương tới, từ cái nhìn cái nhìn đầu tiên ông đã nhận ra Thời Mộ khác biệt.

Cô bé từ khi sinh ra đã mang trong mình mị cổ, vẫn luôn hút tinh khí anh trai để duy trì mạng sống cho chính mình chính vì thế nên từ khi sinh ra Thời Lê vẫn luôn không được khỏe mạnh.

Ngoài ra, cô còn được thừa hưởng khả năng của tổ tiên, đôi mắt của cô có thể nhìn thấy những thứ mà người phàm không thể nhìn thấy.

Đương nhiên, với thể chất của cô không thể tiếp tục sống với anh trai nên ông ngoại đề nghị được nuôi Thời Mộ. Đôi vợ chồng trẻ vì sợ con gái nên đã đồng ý không chút do dự, một năm sau thì sinh được một cô con gái xinh xắn và kháu khỉnh. gia đình liền hoàn toàn mất Thời Mộ.

Mặc dù không có cha mẹ, nhưng đứa trẻ sống với ông ngoại cũng có thể coi là hạnh phúc.

Để trấn áp mị cổ trong người cô, ông ngoại đã đặc biệt vẽ một lá bùa để cô đeo trên người và dạy cô cách trừ ma. Nhưng vì Thời Mộ còn nhỏ nên ông cũng chỉ dạy cho cô chút công phu mèo cào.

Cô được đưa trở lại thành phố sau khi ông cô qua đời một năm trước.

Cuộc sống ở thành phố khiến cô không thể thích nghi và các bạn cùng trường cũng coi thường “cô gái nhà quê” này. Khi về nhà, cô có người anh, em ưu tú gây áp lực, luôn bị đem ra so sánh với hai người.

Thời Mộ sống với ông nội từ khi còn nhỏ và chỉ mới gặp cha mẹ vài lần. Vì thế khi luôn bị cha mẹ phàn nàn, cô hoàn toàn thất vọng, chọn cách sa đọa, trốn học và suốt ngày đánh nhau, xưng huynh gọi đệ với các thành phần không tốt.

Mới hôm qua, cô còn đặt cược với các bạn trong lớp rằng sẽ hiến dâng cả giọt máu của mình cho Phó Vân Thâm nên đã lừa anh vào khách sạn với lí do học bù.

Thời Mộ giật mình.

Đây không phải là cốt truyện của "Dark Night" sao! ?

"Dark Night" là một bộ truyện tranh huyền huyễn kinh dị, là câu chuyện về nhân vật nam chính giải quyết tội ác, đánh bại đám phản diện, hơn nữa còn tìm được tình yêu.

Truyện tranh này có lối vẽ rất mượt, các nhân vật nữ cũng được vẽ vô cùng xinh đẹp. Lúc đầu, An Lợi cười như tên trộm nói rằng cô sẽ thích nó, nhưng sau đó cô liền phát hiện mình đã bị lừa vì nữ phản diện trong đó có cùng tên và họ với cô.

Nữ phản diện có khí chất tốt, ngực khủng, eo thon, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng muốn cùng nàng nói chuyện đêm khuya, nhưng điều mà những nam nhân này không ngờ rằng họ chỉ là thức ăn của nữ phản diện, giúp cô duy trì sự sống và vẻ đẹp ...

Sau đó, nữ phản diện đem lòng yêu Phó Vân Thâm, kẻ thù truyền kiếp của nam chính trong cốt truyện, không ngờ Phó Vân Thâm lại không đếm xỉa đến cô, nữ phản diện không cam tâm liền hại chết em tra sinh đôi của anh là Phó Vân Thụy để trả thù.

Thời Mộ rùng mình khi nghĩ đến cái kết đau khổ cuối cùng của nữ phản diện.

“Ngươi, ngươi chưa từng nói ta sẽ tới nơi như vậy, ngươi đang đùa ta sao?”

Hiện tại cô còn nhỏ, khi lớn lên một chút, dục vọng của cơ thể sẽ càng ngày càng mạnh, nam nhân cũng sẽ không tự chủ bị thu hút bởi cô.

Hệ thống đáp: [Vẫn tốt hơn là làm một cô hồn dã quỷ mà, đúng không? ]

"..." Tốt hơn làm một cô hồn dã quỷ.

“Có thể, có thể quay lại không?”

[Có thể chứ ]

Thời Mộ liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Hệ thống còn nói: [Theo điều 888 của khế ước, thí chủ tự ý vi phạm khế ước sẽ đột ngột chết, linh hồn sẽ luôn ở trong kiếp luân hồi chịu muôn vàn thống khổ. ]

“… Ta nói đùa thôi.”

Hệ thống hài lòng đáp: [Ta không phải là không biết lý lẽ. Hiện tại ngươi có thể chọn một trong hai nhiệm vụ sau để hoàn thành. ]

"..."

[1: Hãy để đại lão Phó Vân Thâm quy phục dưới chân của bạn, sống chết vì bạn, nguyện vào tù vì bạn. ]

Thời Mộ cau mày: "? Vậy còn lựa chọn 2"

[2: Cùng Phó Vân Thâm trở thành những người bạn tốt, chung tay xây dựng con đường xã hội chủ nghĩa phát triển. ]

Thời Mộ không hề do dự: "Ta chọn 2."

[Bạn có chắc là bạn không muốn tiếp tục suy nghĩ về nó không? ]

Thời Mộ chắc chắn: "Chọn 2"

Trong truyện, nữ phản diện quyến rũ như vậy còn không giải quyết được Phó Vân Thâm, thì cô nào dám nghĩ mình có thể làm được, chưa kể ...... nếu cô nhớ không lầm Phó Vân Thâm mắc bệnh tâm lý, không thích tiếp xúc với con gái.

[Chúc mừng kí chủ đã nhận nhiệm vụ chính, chúc bạn vui vẻ nha. ]

“Chờ một chút.” Thời Mộ ngăn lại, “Nhiệm vụ là gì?”

[Bạn có thể kiểm tra nó trong bảng nhiệm vụ.]

Bảng điều khiển nhiệm vụ?

Một tia sáng xanh chiếu xuống, phía trên hiện lên vài dòng chữ.

Nhiệm vụ chính: Trở thành anh em với Phó Vân Thâm, hơn nữa còn phải dập đầu kết bái.

Điểm huynh đệ hiện tại: 0. (Cần đạt 1000000)

Chỉ khi đạt 1 triệu thì mới được coi là hoàn thành.

... Cảm giác thật khó khăn.

Cô nhăn mũi gãi gãi mái tóc rối bù một cách buồn bã.

Trên một con phố xa lạ, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ trượt xuống, lộ ra nửa gò má nhỏ nhắn thanh tú.

“Lên xe.” Giọng nói của người thanh niên lạnh lùng, mang theo vẻ xa lánh và thờ ơ khó nhận ra.

Thời Mộ quay đầu nhìn xung quanh, có chút sững sờ.

Là Thời Lê, anh trai sinh đôi của cô.

Tài xế xuống xe, cẩn thận mở cửa sau.
Cô cắn môi, chậm rãi ngồi vào.

Xe lăn bánh rời đi, bầu không khí trong xe trầm mặc, cô đặt hai tay lên đùi, cẩn thận liếc nhìn người con trai bên cạnh.

Thời Mộ vẫn luôn yếu ớt, gầy gò, với đôi lông mày trong veo, lạnh lùng và không chút bụi trần.

Nhận thấy cô đang nhìn mình, thiếu niên đưa mắt nhìn sang.

Sau khi nhìn nhau vài giây, trong mắt cậu hiện lên một tia giễu cợt: “Nghe nói em vào khách sạn với người ta?”
Thời Mộ sửng sốt, làm sao mà cậu ta biết được? ?

“Anh nghe ai nói?”

Thời Lê giễu cợt: “Ầm ĩ về tận nhà rồi, cần gì ai nói.”

"..."

"..."

Hả? ? ?

Cậu ta vừa nói….là ầm ĩ đến đâu cơ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro