Chương 8
Đệt mờ giống cái giác ngộ! !
Bạch Hạo tức giận không thôi, nhưng mà lại không thể động thủ với giống cái "mảnh mai" này. Đúng vậy, từ sau khi Tây Lợi Á nói về giống cái, Bạch Hạo cảm thấy bản thân cùng bọn họ không phải đồng loại, mặc dù trong mắt những người kia, mình cũng là một giống cái.
Nhặt trái cây trong chốc lát, Bạch Hạo đột nhiên hỏi: "Tây Lợi Á, nơi này có nhà trống không?"
Tây Lợi Á trở mình cho cậu một ánh mắt xem thường: "Bạch Hạo, cậu hỏi cái này làm gì?"
Bạch Hạo co rút khóe miệng, cầm quả dại bị nứt vỏ cho vào mồm, than thở nói: "Còn có thể làm gì? Tôi không thể cứ ở trong nhà người khác được? Làm cho hai người phải ở riêng, tôi thật không nhẫn tâm."
Tây Lợi Á đảo mắt, cười xấu xa: "Cậu tìm người ở cùng không được à? Chờ mùa đông đến, còn có người làm ấm giường cho cậu nữa."
"Cậu cút!" Bạch Hạo phun hột quả: "Nghiêm túc mà nói, tôi phải tìm nhà xong sau đó còn phải làm lại. Tôi thấy nhà ở đây thật sự rất đơn sơ, như vậy, mùa đông đến thì khó khăn lắm."
"Vậy à... Bất quá, cậu sẽ dựng nhà à?" Tây Lợi Á nghe được từ mấu chốt: "Cậu biết dựng nhà?"
Vô nghĩa, ở nông thôn, nhà ai lợp ngói mà không phải tự mình làm, bỏ tiền ra mời người thì giá rất cao đó! Bạch Hạo gật gật đầu: "Ờ, tôi chỉ lạ là cậu vậy mà không biết làm."
"Tôi tất nhiên không biết! Cậu cho là xuyên qua đến đều là thần hả? Tôi mà dựng nhà được đã sớm dựng, còn có thể ở nơi xơ xác như thế?" Tây Lợi Á tức giận, bóp nát trái cây trong tay.
Tuyết Lai ban đầu còn cười tủm tỉm nhìn hai người nói chuyện, sau lại phát hiện có chút xu hướng đánh nhau, vội vàng lên tiếng: "Các cậu làm sao vậy? Sẽ không cãi nhau chứ?"
"Sao? Tính tình tôi tốt như vậy, mới không cãi nhau với người khác." Tây Lợi Á giả bộ đáng yêu, sau đó khiêu khích liếc mắt nhìn Bạch Hạo nghe không hiểu cái gì: "Chỉ có người dã man đến từ nơi man rợ mới cãi nhau."
Bạch Hạo cảm thấy kẻ tên Tây Lợi Á này sẽ không nói hay ho gì về mình, nhưng bất hạnh là cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.
Tuyết Lai vừa cười vừa khuyên hai câu, sau đó bưng khay trái cây đã phân loại xong rời đi.
"Cậu dạy tôi học nói ngôn ngữ nơi này đi." Bạch Hạo cực kỳ khổ sở.
Tây Lợi Á đắc ý cười xấu xa: "Được thôi, không thành vấn đề, không phải chỉ là học nói thôi sao, cậu học được cũng tốt, đỡ khi có người nói xấu mình cậu cũng chả hiểu, ha ha ha."
Ai sẽ nhàm chán giống cậu chứ! ! Bạch Hạo nhìn Tây Lợi Á có chút kiêu ngạo, cảm thấy kẻ đáng ghét như vậy cũng xuyên đến đây được, đúng là một kỳ tích.
Buổi chiều, các thú nhân đi săn bắn trở về.
Lần này không đốt lửa trại ăn tối ở quảng trường, chỉ đem con mồi phân chia cho mỗi gia đình một ít đem về.
Tây Lợi Á nói cho bạn lữ của hắn là A Tư Lan chuyện Bạch Hạo muốn có nhà ở, A Tư Lan lại truyền đạt cho Lôi Thiết Nhĩ.
Vì thế đêm nay, căn phòng nhỏ Tuyết Lai cho Bạch Hạo mượn phá lệ náo nhiệt.
Bạch Hạo nướng cho Âu Cảnh một cái đùi hươu phết mật, để nó cầm đùi hươu đi tìm bạn mới Bối Á Đặc cùng ăn. Sau đó cùng Tuyết Lai xử lý đồ ăn được phân. Tây Lợi Á không biết đang cùng các thú nhân thảo luận chuyện gì, nhưng mà trông có vẻ rất kịch liệt, hơn nữa nhất định có liên quan đến mình, bởi vì Bạch Hạo phát hiện Tuyết Lai nhiều lần dừng tay nhìn mình .
Chậc, tên kia sẽ không nói xấu mình chứ?
Một lát sau, Tây Lợi Á đi tới, tay phải khoát lên vai Bạch Hạo: "Bạn hiền, tôi chính là dùng sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục được đám người bảo thủ kia. Cậu có biết, nơi này rất ít khi để giống cái ở một mình một nhà không? Trừ phi mất đi bạn lữ phải sống một mình. Bất quá, cho dù lúc đó phải sống một mình, cũng phải tìm bạn lữ khác."
"Tại sao?" Bạch Hạo khó hiểu.
"Bởi vì không an toàn, còn nữa nếu không có bạn lữ, đồ ăn của cậu sẽ rất ít. Tuy rằng giống cái cực kì được hoan nghênh, nhưng dù sao thế giới này cũng rất tàn khốc, cậu phải có chỗ dựa mới được." Tây Lợi Á nghiêm túc nhìn Bạch Hạo: "Không có giống đực bầu bạn, chứng minh không có năng lực săn bắt. Có làm thì mới có ăn, đạo lý này cậu hiểu mà."
"Được rồi, tôi không nghĩ được nhiều vậy đâu, trước kia ở một mình, tôi không phải cũng đi săn à?" Bạch Hạo phất phất tay không cho là đúng: "Tôi chỉ muốn biết bọn họ có đồng ý cho tôi một gian nhà hoặc có chịu giúp tôi dựng nhà không thôi."
"Đương nhiên là chịu rồi, tôi đã xuất mã còn không được à." Tây Lợi Á cười hì hì nói: "Chỉ là, nhà ở được an bài ở bên cạnh chỗ thủ lĩnh, bởi vì hắn độc thân... À, sai rồi, bởi vì thủ lĩnh sợ giống cái mảnh mai bị thương, ở gần, dễ chăm, hi hi."
"Chăm cái rắm!" Bạch Hạo đối với cách gọi giống cái này đầu to gấp đôi: "Tùy hắn, ngày mai chúng ta bắt tay vào làm luôn, tôi nghĩ khoảng chừng một tháng nữa là mùa đông tới rồi?" Nếu nhớ không lầm, thảo nguyên ở hướng bắc, dựa theo biến hóa của cây cối, mùa đông rất nhanh sẽ đến.
"Đúng vậy, nhưng mà cậu nói cho tôi biết cậu muốn làm nhà ở như thế nào đi? Tôi từ nhỏ chỉ ở nhà lầu, dựng nhà tôi dốt đặc cán mai." Tây Lợi Á vẫn cảm thấy loại chuyện dựng nhà cửa này nhất định phải tìm đội kiến trúc chuyên nghiệp.
Bạch Hạo cầm nhánh cây, vẽ trên mặt đất, giảng giải ý tưởng của mình, sau đó để Tây Lợi Á phiên dịch cho thú nhân thủ lĩnh Lôi Thiết Nhĩ nghe: "Nơi này không có sắt... Đừng hỏi tôi sắt là cái gì, tôi cũng không biết tìm quặng sắt! Tôi muốn dùng gỗ lớn để làm xà nhà với nền...Ờ, cơ bản là như vậy thôi, sau đó ở giữa chèn đá, khe hở giữa các tảng đá thì dùng bùn trộn cỏ trát kín. Cái gì? Tại sao muốn dùng bùn trộn cỏ...Để làm tăng độ dai...Ờm, nói nữa cậu cũng chả hiểu, dù sao chính là phải như thế, còn có như vậy như vậy...."
Nói nửa ngày, Tây Lợi Á đau đầu phiên dịch, cuối cùng cũng nói rõ các bước làm nhà.
Thủ lĩnh Lôi Thiết Nhĩ gật đầu nói ngày mai bắt đầu tìm nguyên liệu thích hợp. Nếu làm ra được nhà ở so với hiện tại tốt hơn, như vậy nhất định qua mùa đông trước tiên sẽ đem toàn bộ nhà trong bộ lạc sửa lại. Cải thiện cuộc sống của người dân trong bộ lạc là chuyện thủ lĩnh nhất định phải làm.
Lôi Thiết Nhĩ đi đến cửa, đột nhiên xoay người nói với Bạch Hạo một câu, sau khi nói xong, chính hắn sửng sốt vài giây, xoay người vội vã đi mất.
Tuyết Lai cười tủm tỉm nháy mắt với Bạch Hạo mấy cái, sau đó túm lấy bạn lữ của mình ra ngoài hẹn hò dưới trăng nói chuyện yêu đương. A Tư Lan cũng muốn túm Tây Lợi Á mang đi, kết quả hắn nói mấy câu, y chỉ đành một mình rời đi.
Bạch Hạo nhìn A Tư Lan không cam lòng mà trừng mắt nhìn mình, cảm thấy bản thân thật sự rất vô tội.
"Hi hi, cậu có biết Lôi Thiết Nhĩ trước khi đi nói gì với cậu không?" Tây Lợi Á cười tiện.
"Tôi làm sao biết, nghe cũng không hiểu." Bạch Hạo bắt đầu nghiên cứu quần áo của mình, nghĩ xem có cách nào có thể làm được vải tốt hơn.
Tây Lợi Á cười càng tiện: "Đây chính là một câu nói làm thương tâm rất nhiều giống cái đó nhen... Cậu có muốn biết hong?"
Bạch Hạo bất đắc dĩ phất phất tay: "Nếu cậu không nói, tôi muốn biết cũng không có cách nào. Chỉ là, nói hay không tùy cậu, dù sao tôi nghe không hiểu, cũng không tò mò." Bạch Hạo dùng dao găm cắt thịt thành từng lát, xoa mật đặt trên lửa nướng.
Không tò mò? Vậy sao được! Tây Lợi Á không nhịn được, ngừng chốc lát, nói ra toàn bộ: "Lôi Thiết Nhĩ hỏi cậu, có muốn ở cùng y không?"
Bạch Hạo tay run lên, thiếu chút nữa đem miếng thịt ném vào trong lửa: "Đệt, có ý gì?"
Tây Lợi Á nhún vai: "Ý gì, không phải là ý kia sao, bất quá tôi cũng kì quái, ánh mắt thủ lĩnh vẫn rất cao, tại sao lại coi trọng cậu chứ?"
"Đệt, cút mịa đê, cái gì gọi là tại sao sẽ coi trọng tôi? Tôi kém cỏi lắm hả?" Bạch Hạo phẫn nộ đánh trả, nói đến một nửa cảm thấy không đúng, lại nhanh đem đề tài túm trở về: "Lão tử là thuần nam, sẽ không tìm thú nhân để abcxyz!"
"Được rồi, cậu rõ ràng biết abcxyz, thì chứng minh cậu cũng không đơn thuần." Tây Lợi Á vẻ mặt sáng tỏ vỗ vỗ vai Bạch Hạo: "Nói đi, cậu còn có thể làm gì, nói cho tôi biết, cũng coi như vì tổ quốc cống hiến! Nói đi cũng phải nói lại, thủ lĩnh đã tỏ tình với cậu rồi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy gì?"
"Cút, cống hiến cái rắm! Cảm thấy cái rắm!" Bạch Hạo thật sự có chút tức giận, cậu đem miếng thịt đã nướng xong nhét vào tay Tây Lợi Á: "Tôi đi tìm Tiểu Cảnh về nghỉ ngơi."
"Ê ê!" Tây Lợi Á vội vàng túm Bạch Hạo lại: "Đừng đi mà, nói đi nói lại, Tiểu Cảnh nhà cậu đang cùng lão công tương lai giao lưu tình cảm đó."
"Gì? Cái gì lão công tương lai?" Bạch Hạo mơ hồ.
Tây Lợi Á cắn một ngụm thịt nướng mật, nóng đến thở ra khí: "Không phải là.. Ừ, cái kia... Bối Á Đặc á... cậu chẳng lẽ không nhìn ra? Chậc chậc, thịt nướng này thật không tồi, nướng cho tôi một miếng nữa đi... đừng trừng tôi, tôi nhớ rõ ràng là chính cậu đem Tiểu Cảnh hứa gả cho nhà người ta á."
"Đến tột cùng tôi lúc nào ngu ngốc đem Tiểu Cảnh gả ra ngoài hảaa! !" Bạch Hạo nổi khùng: "Cậu nói đám nhỏ kia mới mấy tuổi, cậu lại nói như vậy... Cái gì bạn lữ hả! !"
"Bối Á Đặc người ta đã xem Tiểu Cảnh là vợ tương lai, nếu không sao có thể đối xử với nó tốt như vậy?" Tây Lợi Á ăn xong thịt nướng, liếm liếm ngón tay: "Bối Á Đặc rất tốt mà, thật đó."
"Mặc kệ nó tốt!" Bạch Hạo thật muốn bóp chết kẻ đứng trước mặt này: "Nó tốt thế, sao cậu không đem con của cậu hứa gả cho nó?"
Tây Lợi Á ngoáy lỗ tai, thổi thổi ngón út: "Con tôi là tiểu thú nhân, giới thiệu cho Bối Á Đặc, vậy cũng quá không hay."
Bạch Hạo không nói gì.
Kỳ thật cậu không biết, thời điểm Lý Cường vừa mới xuyên qua thành Tây Lợi Á, cũng có một khoảng thời gian lớn vô pháp tin chuyện này là thật. Nhất là càng không thể chấp nhận mình thân đàn ông đàn ang còn lớn bụng sắp sinh. Bất quá thời gian và tình cảm cũng là hai thứ kết hợp tốt nhất, tối thiểu đến bây giờ, trong lòng hắn tràn đầy hi vọng còn có thể vì bạn lữ mà sinh một bé giống cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro