Chương 7
Bộ lạc nguyên thủy rõ ràng sẽ biết dệt vải, khó trách con người đối với nghiên cứu cổ đại luôn tràn ngập nghi hoặc mờ mịt, đúng là chỉ số thông minh của họ rất cao.
Nhìn Bạch Hạo mặc quần áo tử tế, Tuyết Lai lại nhét cho bọn họ vài cái bánh nướng với quả dại, sau đó lôi kéo Bạch Hạo đi dạo quanh bộ lạc, làm quen cảnh vật xung quanh.
Những người trong bộ lạc nhìn qua cũng không quá bài ngoại, ít nhất khi thấy Bạch Hạo bọn họ đều gật đầu mỉm cười.
Tuyết Lai lần lượt giới thiệu: "Cậu ấy tên Ngải Luân, đây là Ngải Thước, Ngải Thước là em trai của Ngải Luân. Người tóc dài màu nâu bên kia gọi An Cát Lạp, bạn lữ của hắn tên A Mạn Đạt, là một con sư tử rất hung mãnh. Vài người đang dệt vải kia là Cát Lợi Á, A Phổ Lý Nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ cùng Khải Văn. Bọn họ dệt vải giỏi nhất bộ lạc, hơn nữa bạn lữ của họ cũng rất mạnh mẽ ..." Tuyết Lai lầm bầm lầu bầu, giới thiệu một vòng, nụ cười trên mặt Bạch Hạo cứng ngắc. Cậu nghe cái gì cũng không hiểu, chỉ hiểu và nhớ được lúc Tuyết Lai nhấn mạnh tên mọi người. Thật ra Bạch Hạo cũng được coi là người có trí nhớ tốt, bất quá hiện tại cậu chỉ có thể nhớ tên và khuôn mặt của mỗi người đã gặp.
Lúc này, từ bên ngoài bộ lạc một đám trẻ con ầm ĩ chạy vào, nhìn qua khoảng chừng từ bốn năm tuổi đến mười tuổi. Bọn họ vây quanh Bạch Hạo với Âu Cảnh, lại chỉ cười hì hì chứ không nói.
"Hạ Đặc Lặc, Thiết Hi Nhĩ,... các tiểu bảo bối, các cháu đi hái quả dại à?" Tuyết Lai ôm mấy đứa nhỏ, vừa hôn vừa nói, sau đó gọi mấy đứa lớn một chút cầm theo túi nhỏ: "Nhìn nè, các cháu có bạn mới nè, một bé giống cái xinh đẹp...Ờm, ai muốn chiếu cố bé hong?"
Âu Cảnh nhìn mấy đứa nhỏ cùng tuổi với mình, trong lòng rất kích động, nhưng ngôn ngữ lẫn môi trường xa lạ làm nó chỉ dám núp phía sau Bạch Hạo, chỉ dám trộm nhìn đám nhỏ kia.
Một bé trai trông khỏe mạnh cao ráo đi đến, giữ chặt tay Âu Cảnh: "Cùng tụi tôi đi chơi đi, cậu tên gì?"
Âu Cảnh mờ mịt nhìn bé trai, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Hạo – nó nghe không hiểu đứa bé kia nói gì.
Tuyết Lai nghiêng đầu: "À, Bối Á Đặc, bé giống cái này tên Âu Cảnh, ờm, cháu về sau muốn chiếu cố bé hả?"
Bối Á Đặc gật gật đầu với Tuyết Lai: "Chú Tuyết Lai, cậu ấy rất đẹp, về sau để cậu ấy làm bạn lữ của cháu được không?"
Tuyết Lai cười đến khom lưng ôm bụng: "Ha ha ha, cái này chú không thể làm chủ, hiện tại Tiểu Cảnh nghe không hiểu cháu nói gì đâu, phải dạy bé nói chuyện rồi mới đến những chuyện khác."
Bối Á Đặc gật gật đầu, sau đó trịnh trọng nghiêm túc hỏi Âu Cảnh: "Tiểu Cảnh, về sau cùng tụi tôi đi chơi, tôi sẽ dạy cho cậu ngôn ngữ nơi này, sau đó cậu làm bạn lữ của tôi được không?"
Âu Cảnh chỉ nghe được tên của mình, cảm thấy vô cùng mờ mịt. Bạch Hạo nhìn biểu tình đứa nhỏ kia, phỏng chừng là muốn tìm Tiểu Cảnh đi chơi. Dù sao bọn nhỏ chưa hẳn là phải dùng ngôn ngữ mới hiểu nhau, đôi khi bọn nó hiểu nhau chính là vì "đi chơi chung".
Bạch Hạo vỗ vỗ đỉnh đầu Âu Cảnh: "Đi đi, cùng bọn họ chơi đi."
Âu Cảnh gật gật, đi theo Bối Á Đặc.
Tiểu Cảnh đáng thương không biết, cái gật đầu này của nó, chẳng khác nào tự hứa hôn từ nhỏ cho mình.
Đi theo Tuyết Lai dạo một vòng quanh bộ lạc, Bạch Hạo đối với môi trường mới xem như bắt đầu quen thuộc. Vị trí địa lý của nơi đây rất tốt, ba mặt vây quanh là núi, một mặt là thảo nguyên, thảo nguyên lại giáp rừng rậm. Chỗ này thực vật tương đối phong phú, có chim trên trời có cá dưới nước, có rau quả dại, ba mùa xuân hạ thu cung cấp cho mọi người vô cùng phong phú.
Có người gọi Tuyết Lai, hình như là có chuyện gì. Bạch Hạo lắc lắc tay với Tuyết Lai, ý là tự mình tùy tiện đi dạo cũng được, cậu bận thì cứ đi đi.
Tuyết Lai tươi cười, nói xin lỗi rồi rời đi, Bạch Hạo ngồi ở tảng đá trước nhà cậu, nhìn từng nhóm người trên quảng trường. bé trai kêu Bối Á Đặc xem ra có vẻ rất chiếu cố Âu Cảnh, có gì mới lạ đều xếp ở trước mặt nó, nó không thích mới đưa cho bé khác chơi.
Chậc chậc, không nhìn ra tiểu tử này còn rất có mỵ lực nha. Bạch Hạo lắc đầu cười.
Đang miên man suy nghĩ , đột nhiên mẫn cảm phát giác có người đang đánh giá mình. Bạch Hạo nhìn trái nhìn phải, phát hiện một chàng trai tóc dài màu nâu đứng cách đó không xa, hai mắt mở lớn không hề chớp nhìn mình.
"Nhĩ hảo." Bạch Hạo gượng gạo chào hỏi bằng ngôn ngữ thú nhân vừa học.
Chàng trai kia lại gần, đột nhiên hề hề nở nụ cười hết sức tiện:
"Thiên vương cái địa hổ!"
"Bảo tháp trấn hà yêu!" Bạch Hạo theo trực giác nói ra câu tiếp theo.
"Mặt của cậu sao lại đỏ?"
"Nét mặt toả sáng."
"Vậy tại sao lại trắng?"
"Trời lạnh đông cứng..."
"Đồng chí ! ! ! Đồng hương ! ! !" Chàng trai tóc nâu dâng nước mắt, mãnh liệt bổ nhào tới: "Tôi rốt cục cũng nhìn thấy đồng hương, huhuhuhu..."
Bạch Hạo hắc tuyến, nhìn người trước mắt rõ ràng có đặc thù của con lai Âu Mỹ lại dùng tiếng phổ thông khóc thét với mình, đột nhiên thực sự có cảm giác không chân thật: "Cậu, cậu cũng là người Trung Quốc?"
"Đúng vậy." Chàng trai tóc nâu gạt nước mắt: "Tôi tên Lý Cường, còn cậu?"
"Bạch Hạo..." Cậu cũng rất kích động: "Cậu sao lại tới đây? Nơi này chỉ có cậu là người Trung Quốc à? Chúng ta làm sao mới trở về được?"
Lý Cường xoa xoa cái mũi, thương hại nhìn Bạch Hạo: "Ờm, hoan nghênh xuyên đến quốc gia của thú nhân... Cậu đã đến đây, sẽ cố tìm cách quay về ha, tôi thử qua rất nhiều biện pháp rồi, căn bản không thể quay về được, nơi này cũng không phải địa cầu mà chúng ta quen thuộc."
Bạch Hạo nghẹn họng nhìn trân trối, suy nghĩ có chút theo không kịp.
"Bạn tôi à, tôi vừa thấy cậu là biết cậu hoàn chỉnh xuyên qua, không giống tôi, thân mình ở lại chỗ trước kia...Bất quá, thân thể rách nát cũng không cần nữa, bị xe tải cán nát rồi, cho dù mang theo, cũng không gom được hoàn chỉnh..."
"Chờ, chờ một chút..." Bạch Hạo vội vàng ngăn người kêu Lý Cường đang lầm bầm lầu bầu này: "Cậu nói cái gì? Cái gì xuyên qua?"
"Thì xuyên qua á, cậu không đọc tiểu thuyết cũng có thể xem TV mà, không biết xuyên qua hả?" Lý Cường một mặt "cậu là lão nông dân" nhìn Bạch Hạo: "Ngắn gọn như vầy, ký lai chi, tắc an chi*. Cậu xem, tôi ở nơi này một năm, cũng ổn thỏa sống tốt, cho nên cậu á, cũng đừng lo lắng. Tôi cảm thấy nơi này không tệ, thời tiết trong xanh, điểu ngữ hoa hương*, không ô nhiễm, thức ăn toàn là thực phẩm sạch, tuyệt đối không có cái gì mà dầu cống ngầm hay phụ gia chất hóa học."
*Ký lai chi, tắc an chi: chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh đối mặt. Nghĩa khác là đã lỡ đến một nơi nào đó rồi thì phải cố gắng sống cho tốt.
*Điểu ngữ hoa hương: chim hót, hoa tỏa hương thơm. Diễn tả cảnh tượng đẹp đẽ của mùa xuân.
"Tôi không phải lo cái này!" Đầu Bạch Hạo gần như muốn nổ tung: "Đúng rồi, cậu mới vừa nói cái gì? Cái gì quốc gia thú nhân ?"
"À, chính là quốc gia này, ngoài dã thú chính cống ra, tất cả nhìn giống con người, cơ bản đều là kết hợp giữa người và thú, gọi chung là thú nhân..." Nói tới chỗ này, Lý Cường lại cười tiện: "Chẳng lẽ cậu chưa phát hiện à? Nơi này không có phụ nữ."
Nghe Lý Cường nói thế, Bạch Hạo mới để ý nơi này thật sự một người phụ nữ cũng không thấy, cậu thấy chỉ có mấy tên đàn ông lớn lên cực kỳ khỏe mạnh, cao lớn hoặc tương đối gầy yếu, ngay cả trẻ con cũng không có bé gái nào: "Đây là chuyện gì?"
"Rất đơn giản, nghe nói... Nghe nói... Truyền thuyết... Nơi này trước kia cũng là có phụ nữ, nhưng môi trường sinh tồn tương đối khắc nghiệt, hơn nữa sau vài lần tự nhiên biến đổi, phụ nữ dần dần biến mất. Hiện tại ở quốc gia này chỉ có giống đực với giống cái." Lý Cường chỉ chỉ người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đang kéo một cây đại thụ đi trên quảng trường của bộ lạc: "Đây là giống đực, sẽ hoàn toàn thú hóa." Sau đó lại chỉ chỉ chính mình: "Tôi, giống cái, sẽ sinh con."
Ba chữ cuối cùng làm Bạch Hạo hoàn toàn trợn tròn mắt: "Đùa hả? Sinh con? Cậu không phải nam à?"
Lý Cường cười gật gật đầu: "Giống cái ở đây, sẽ tương tự phụ nữ ở chỗ có thể sinh con...Có thể là so với phụ nữ khỏe mạnh hơn, cho nên không bị thiên nhiên đào thải. Hơn nữa, giống cái cường tráng có thể bán thú hóa."
"Bán thú hóa?" Bạch Hạo gần như biến thành một con vẹt lặp lại.
Lý Cường vươn một bàn tay, chậm rãi, trên bàn tay người bình thường rõ ràng lông tơ tinh tế dài ra, móng tay trở nên sắc nhọn: "Nhìn đi, đây là bán thú hóa... Đáng tiếc, hiện nay ngay cả giống cái bán thú hóa cũng không nhiều." Tay Lý Cường khôi phục lại ban đầu, rụt về, biểu tình có chút cô đơn: "Không biết vì sao, giống cái càng ngày càng nhỏ yếu, hơn nữa dù sinh được con thì đứa nhỏ cũng rất yếu, trẻ con chết sớm rất nhiều. Cho nên giống cái có thể sinh con chính là đối tượng để tất cả thú nhân bảo vệ..." Lý Cường đảo mắt, một tia cô đơn chợt lóe rồi biến mất: "Nhất là giống cái như cậu mang theo trẻ con còn có thể sinh tồn trong rừng rậm. Chắc là nguyện vọng thích hợp kết hôn nhất của tất cả thú nhân độc thân nơi này rồi?"
"Đệt ! ! Ai là giống cái chứ?" Bạch Hạo buồn bực: "Đứa bé kia cũng không phải là con tôi."
Lý Cường cười hắc hắc: "Nhưng mà bọn họ không biết á, sáng nay tôi nghe nói, hôm qua thủ lĩnh bộ lạc mang về một cặp mẹ con, nên tôi ăn no thì chạy đến đây xem."
Khóe miệng Bạch Hạo run rẩy: "Gì? Mẹ con?"
Lý Cường không chút do dự gật gật đầu: "Đúng vậy, là mẹ con á!"
"Này, Tây Lợi Á, cậu đang nói chuyện phiếm với Bạch Hạo à?" Tuyết Lai bê một cái khay khá lớn đi tới: "Chúng ta cùng nhau nhặt quả dại đi? Hôm qua bọn nhỏ hái về rất nhiều, nói là muốn trước khi mùa đông đến, tranh thủ làm cho mỗi gia đình vài bình mứt quả."
Lý Cường nhận lấy cái khay lớn đặt xuống đất ở giữa ba người, sau đó ngồi xếp bằng: "Đúng vậy, tôi phát hiện tôi sẽ nói được ngôn ngữ của bọn họ, nên cùng nhau tâm sự hàng ngày." Hắn quay đầu nói Bạch Hạo đang dại ra: "Bạn lữ của Tuyết Lai là Đạt Khắc Tư, tôi nhớ không lầm thì ngày hôm qua cậu đã gặp...Đúng rồi, ở đây tôi tên Tây Lợi Á."
Bạch Hạo còn đang tiêu hóa những gì Lý Cường, cũng chính là Tây Lợi Á vừa nói, giống đực, giống cái, sinh con gì gì đó, đầu óc loạn thành một cục, mở miệng nói: "Vậy cậu đã từng sinh con chưa?"
Tây Lợi Á đỏ mặt: "Đương nhiên đã từng, còn là một thú nhân bảo bảo đáng yêu đó!"
Bạch Hạo càng dại ra thêm, cậu nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Tây Lợi Á, thật lâu không nói nên lời.
"Được rồi, đừng ngẩn người nữa, nhanh nhặt trái cây đi. Quả nào bị dập nát thì bỏ ra, quả nguyên vẹn thì để lại làm mứt hoa quả." Tây Lợi Á đẩy Bạch Hạo đang ngẩn người: "Thân là giống cái, sẽ được giống cái giác ngộ cho thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro