Chương 6
Đạt Khắc Tư nhìn bạn lữ của mình khoa tay múa chân với giống cái kia nửa ngày cũng không nói rõ, cảm thấy cực kì buồn cười, không nhịn được 'phốc' một tiếng bật cười.
"Anh cười cái gì!" Tuyết Lai tức giận, dùng sức nhéo mạnh lên cánh tay tráng kiện của bạn lữ cậu: "Anh đáng ghét, không thấy người ta đang cùng cậu ấy nói chuyện hả?"
"Rồi rồi rồi, anh sai rồi..." động tác của Tuyết Lai đối với Đạt Khắc Tư kì thực không đau không ngứa, y sờ sờ mái tóc dài của cậu: "Vậy hai người nói chuyện được chưa?"
Nhìn cũng biết không có hiệu quả. Tuyết Lai mân mê môi: "Cậu ấy hoàn toàn nghe không hiểu em nói gì, em cũng không hiểu được ý của cậu ấy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Đạt Khắc Tư hôn lên trán Tuyết Lai, giương mắt nhìn Bạch Hạo đã hóa đá và vẻ mặt dại ra của Âu Cảnh: "Vậy em gọi anh vào đây làm gì? Cậu ta hỏi về chuyện bạn lữ à?"
Tuyết Lai khoa tay múa chân làm lại động tác vừa rồi của Bạch Hạo: "Cậu ấy làm như vậy nè, chỉ hai người, lại chỉ em, sau đó làm tư thế ngủ, cái này không phải là hỏi ai cùng em ngủ sao? Cùng em ngủ đương nhiên là bạn lữ rồi."
Đạt Khắc Tư nghĩ nghĩ, đúng là có chuyện như vậy, nhưng trực giác mách bảo, giống cái kia không hỏi vấn đề này.
Lôi Thiết Nhĩ thấy Tuyết Lai gọi Đạt Khắc Tư vào, nửa ngày cũng không gọi mình, vì thế nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh hang động, nghe xem người bên trong rốt cục đang nói cái gì, đồng thời xuyên qua khe hở đánh giá giống cái kì lạ kia.
Giống cái kia nhìn qua so với giống cái trong bộ lạc đen hơn, nhưng khỏe mạnh, tóc ngắn, tuy rằng không xinh đẹp như Tuyết Lai, tổng thể có thể xem là thanh tú, nhất là đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen bóng phản chiếu ánh lửa tỏa sáng, giống như những chấm nhỏ trên trời cao buổi đêm.
Có thể nói, đây là một giống cái rất dễ nhìn. Lôi Thiết Nhĩ đột nhiên thấy bản thân sinh ra hứng thú với cậu.
Lúc hắn nhìn thấy Tuyết Lai lặp lại động tác của giống cái kia, trong lòng vừa động, mở miệng nhắc nhở: "Không phải cậu ấy hỏi chúng ta ngủ ở chỗ nào mà là nghỉ ngơi ở đâu?"
Hắn vừa nói, Bạch Hạo hoảng sợ, giơ lên dao găm chắn trước ngực, hung tợn nhìn về hướng phát ra âm thanh. Cậu vậy mà không nghe thấy người kia đến gần, rừng rậm ban đêm tuy rằng không an toàn, nhưng lại cực yên lặng, hơn nữa trên mặt đất còn có rất nhiều lá khô, người kia đi đến hẳn phải phát ra tiếng động, nhưng cậu một chút cũng không nghe thấy.
Tuyết Lai nghe Lôi Thiết Nhĩ nói như vậy, bừng tỉnh đại ngộ: "A, đúng rồi, đúng rồi, cũng có thể là ý này, aii, tôi ngốc quá!" Cậu giơ lên nắm tay gõ gõ đầu mình, lại bắt đầu khoa tay múa chân lần nữa: "Chúng tôi ở chân núi cách nơi này không xa, nơi đó ở giữa thảo nguyên, núi cao và rừng rậm. Chúng tôi có rất nhiều người cùng nhau sinh sống, náo nhiệt lắm, hơn nữa cực kỳ an toàn." Tuyết Lai cảm thấy nói chuyện mà cứ vung tay vung chân như thế quá khó khăn, cậu gấp đến độ xoay vòng vòng, đột nhiên nhìn đến một khối than củi dưới chân, ánh mắt sáng lên.
Bạch Hạo nhìn chàng trai tóc bạc lấy than củi vẽ cảnh mấy ngọn núi, còn có rừng rậm, ở giữa lại vẽ mấy hình tròn, hình vuông. Hình tròn với hình vuông xen lẫn vây xung quanh một khoảng không.
Tuyết Lai dùng than củi chỉ chỉ trỏ trỏ: "Đây là phòng ở, đây là quảng trường, chúng tôi thường xuyên ở đây nhảy múa, hơn nữa mỗi khi đến mùa thu hoạch hoặc có thành viên mới gia nhập, chúng tôi còn có thể ở đây làm tiệc chúc mừng."
Xem ra đây thật sự là một bộ lạc, Bạch Hạo hiểu rõ gật gật đầu.
Hiện tại là mùa thu, hái quả dại, đi săn động vật nhỏ vẫn có thể duy trì cuộc sống. Nhưng khi mùa đông đến, chỉ dựa vào thức ăn dự trữ tuyệt đối không có khả năng vượt qua được. Hơn nữa không biết mùa đông ở đây lạnh như thế nào, nếu rất lạnh, chỉ có cậu và Âu Cảnh không biết có thể sống sót được bao lâu.
Nhưng nếu có thể sống cùng đám người trong bộ lạc, như vậy sẽ dễ dàng vượt qua mùa đông.
Bạch Hạo không biết bản thân có nên tin tưởng ba người lạ này hay không, nhưng dù không tin, cậu cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Nếu đã như thế, vậy đi được một bước xem một bước, chỉ cần bọn họ không ăn thịt người, chắc không có gì nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Bạch Hạo gật đầu: "Tôi đi với các người."
Chướng ngại ngôn ngữ thật là một vấn đề lớn! Bạch Hạo khoa tay múa chân hai lần, cuối cùng từ bỏ, cảm thấy cứ đứng đây mắt to trừng mắt nhỏ, không bằng trực tiếp hành động.
"Tiểu Cảnh, em cuộn hết da thú vào đi." Bạch Hạo phân phó.
"Được ạ!" Âu Cảnh giắt dao găm vào hông, bắt đầu cuộn da thú trải trên giường: "Anh ơi, cuốn da thú làm gì ạ?"
"Chúng ta chuyển nhà, đi theo bọn họ." Bạch Hạo dùng khóe mắt quét qua ba người ngoài cửa: "Chỗ bọn họ có nhiều người, hơn nữa rất lớn, so với nơi này an toàn hơn."
Âu Cảnh dù sao cũng là trẻ con, nghe Bạch Hạo nói sẽ có rất nhiều người ở chung, hơn nữa nơi đó rất lớn lại an toàn, bắt đầu hưng phấn: "Có cả bạn nhỏ ạ?"
"Có!"
"Có trường học không ạ?"
"Ờm, cái này không biết..."
"Vậy, sẽ có đồ ăn ngon ạ?"
Bạch Hạo hắc tuyến: "Em là heo à, chỉ biết có ăn, nhanh nhanh làm việc."
Bạch Hạo dùng nhánh cây lấy hết mấy thứ treo phía trên xuống, bỏ vào túi da. Ống trúc đựng đồ thì dùng lá bịt lại, để ngoài cửa động. Cậu luyến tiếc những chiếc áo da thú tự tay mình làm, bát tre, còn có nồi đá nên đóng gói toàn bộ, để ở bên chân Lôi Thiết Nhĩ: "Được rồi, tôi chỉ có mấy thứ này thôi."
Tuyết Lai thấy thế, cao hứng nhảy dựng lên, nắm chặt bàn tay Bạch Hạo hân hoan hỏi: "Cậu muốn đến ở cùng chúng tôi đúng không? Tốt quá, vậy tối nay cậu ngủ cùng tôi đi! Về sau tôi sẽ dạy cậu nói ngôn ngữ thú nhân được hong? Cậu có thể dạy tôi làm cái kia..." Mắt chuyển động, nhìn chỗ nhộng trên bàn vẫn chưa được chiên, cậu vui vẻ chạy đến mang lại đây: "Cậu dạy tôi làm cái này được hong? Cái này thật sự rất ngon!"
Bạch Hạo có thể nhìn ra Tuyết Lai rất thích ăn thứ này, cậu đẩy ống trúc về phía trước: "Cậu thích thì ăn nhiều một chút..." Sao nghe giống mấy cái quảng cáo quá!?
Tuyết Lai cao hứng cầm lấy một con nhét vào miệng Đạt Khắc Tư: "Anh nếm thử, ngon lắm, là... A..." Lúc này, cậu mới nhớ tới bản thân còn chưa biết tên của đối phương. Tuyết Lai chỉ vào chính mình: "Tuyết Lai, Tuyết Lai, tôi tên Tuyết Lai, còn cậu?"
Động tác này Bạch Hạo rất quen thuộc: "Tuyết Lai?" Cậu lặp lại.
Tuyết Lai cao hứng gật đầu:"Tuyết Lai, tôi tên là Tuyết Lai."
Bạch Hạo chỉ chỉ mình: "Bạch Hạo." Lại chỉ chỉ Âu Cảnh đang cuốn da thú: "Âu Cảnh."
"Bạch Hạo, Âu Cảnh... Bạch Hạo, Âu Cảnh..." Tuyết Lai cười khanh khách, không ngừng gọi tên bọn họ: "Bạch Hạo, Âu Cảnh, hì hì, tên các cậu cũng thật lạ."
Âu Cảnh quay đầu nhìn anh trai tóc bạc điên điên khùng khùng, nhún vai, tiếp tục cuộn da thú.
Bạch Hạo ôm Âu Cảnh, đi đến bộ lạc nguyên thủy trong truyền thuyết. Xung quanh là nhà đá hoặc tròn hoặc vuông, đường dưới chân cũng lát đá, trong lòng cảm thán trí tuệ của người nguyên thủy. Cậu vẫn nghĩ bọn họ sẽ ở sơn động, không nghĩ đến vậy mà cũng có thể làm nhà.
Trời đã khuya, trong bộ lạc một mảng tối như mực. Lôi Thiết Nhĩ đem hành lý của Bạch Hạo đặt ở cửa nhà mình, sau đó đưa bọn họ đến nhà Đạt Khắc Tư.
Vì nghênh đón giống cái mới, Tuyết Lai và Đạt Khắc Tư trở về ngôi nhà nhỏ của hai người, đốt đuốc lên, đem giường trải da thú làm cho mềm mại, xốp nhuyễn.
Bạch Hạo và Âu Cảnh cơm tối còn chưa ăn xong đã bị mấy người Lôi Thiết Nhĩ quấy rầy, cậu có thể nhịn, nhưng bụng Âu Cảnh lại kêu ùng ục. Tuyết Lai an bài cho Bạch Hạo xong, chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau bưng đến một khay bánh nướng, thịt nướng nóng hầm hập, còn phết cả mật quả dại.
"Hai người ăn nhiều một chút, vẫn còn nhiều." Tuyết Lai đem khay nhét vào trong tay Bạch Hạo, lại duỗi tay sờ sờ Âu Cảnh: "Bản thân mang theo con trai, nhất định không dễ dàng ha? Bất quá không sao hết, mọi người trong bộ lạc rất thích trẻ con, hơn nữa Tiểu Cảnh khả ái như vậy, lớn lên chắc sẽ rất đẹp, đến lúc đó sẽ tìm được bạn lữ ưu tú nhất..."
Tuyết Lai nói liên miên nửa ngày, Bạch Hạo chỉ nghe được hai chữ Âu Cảnh. Cậu có thể thấy rõ Tuyết Lai rất thích Âu Cảnh, cũng không nói gì.
Thịt nướng của bộ lạc bỏ thêm nhiều gia vị mà Bạch Hạo không biết, nướng lên ăn rất ngon, còn bánh nướng kia, có vị ngọt ngào của mật, làm cậu ăn nhiều hơn một chút. Hai người một lớn một nhỏ ăn hết một mâm đầy, sau đó vừa lòng ngồi trên giường xoa bụng.
Tuyết Lai tắt lửa, bóng đêm lập tức vây quanh, quần áo Bạch Hạo còn chưa cởi, cứ thế cuộn trên giường ngủ.
Giấc ngủ này cực kì ngon, khi cậu mở mắt ra, trước mắt vẫn là khoảng không tối đen, nhưng bên tai lại truyền đến âm thanh nói chuyện cùng tiếng cười đùa của trẻ con.
Âu Cảnh hình như đã tỉnh từ sớm, thấy Bạch Hạo có động tĩnh, nhẹ giọng hỏi: "Anh dậy rồi ạ?"
"Ừm..." Bạch Hạo dụi dụi mắt, đã lâu không ngủ ngon như thế, trước kia còn trong rừng rậm, mỗi ngày ngủ đều phải cực kỳ cảnh giác, hơn nữa còn phải cùng Âu Cảnh thay phiên canh đêm. Bây giờ nghe thấy âm thanh bên ngoài, chắc là trời đã sáng.
Nhà ở trong bộ lạc không có cửa sổ, cửa chính thật ra là một tấm da thú lớn, bình thường thì cuộn lên, buổi tối buông xuống dùng tảng đá đè phía dưới. Hiện tại có vài tia nắng xuyên qua tấm da thú, chói lọi chiếu vào mắt.
Bạch Hạo chỉnh lại quần áo nhăn nhún trên người, cùng Âu Cảnh xuống giường, đi đến cạnh cửa nâng rèm lên.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, bên ngoài chính là chỗ mà Tuyết Lai đã vẽ, xung quanh không có nhiều nhà cửa, trung tâm có rất nhiều trai tráng để tóc dài giống Tuyết Lai đang bận rộn làm việc.
Có người thấy bọn họ đã dậy, cười cười chào hỏi, sau đó quay đầu gọi to: "Tuyết Lai, Tuyết Lai, Bạch Hạo dậy rồi..."
Bạch Hạo nghe được hai cái tên Tuyết Lai với Bạch Hạo, chắc người nọ đang gọi Tuyết Lai. Quả nhiên vừa dứt lời, Tuyết Lai liền bưng đến một chậu nước, chầm chậm đi đến: "Bạch Hạo, Bạch Hạo... Cậu dậy rồi?"
Tuyết Lai đặt chậu nước trước cửa, lấy ra một tấm da thú nhỏ, nhúng vào nước đưa cho Bạch Hạo, sau đó làm động tác lau mặt.
Bạch Hạo hiểu được, này là để mình rửa mặt. Cậu cùng Âu Cảnh rửa mặt, xúc miệng xong. Tuyết Lai lại đưa ra hai bộ quần áo. Bạch Hạo lấy ra xem, quần áo có một lớn một nhỏ, chất vải nhìn qua thô ráp đơn sơ, nhưng sờ vào mềm mại. Quần áo làm rất đơn giản, chỉ là một mảnh vải, ở giữa khoét một lỗ lớn để chui đầu, dùng thắt lưng cố định ở eo. Vạt áo chỉ đến đầu gối, bất quá hai bên dùng chỉ khâu lại, nếu không với quần áo như vậy, ngay cả quần lót cũng không có, còn không phải vừa bước đi đã bị nhìn thấy hết?
-----------*------------
Tác giả: Thấy người nguyên thủy vậy thôi, thật ra bọn họ cực kỳ thông minh, chẳng qua kiến thức quá ít, công cụ quá thô sơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro